Bài viết: 37 

Chương 30: Đầu đội nón xanh
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Cho nên, năm đó Từ Khải Cương đi tham gia quân ngũ; toàn thôn, thậm chí toàn vùng đều khua chiêng gõ trống vui vẻ tiễn đi. Đến mức chỉ tiêu trưng binh vô cùng ít ỏi? Đừng nói giỡn, cứ coi như toàn huyện chỉ có một chỉ tiêu cũng cần thiết phải cho tiểu Diêm Vương đi trước.
Tuy rằng tiểu Diêm Vương không có ngang ngược như lão cha hắn, nhưng lãnh hơn lão cha hắn nha! Chỉ cần một ánh mắt, nhìn là sợ hãi, ngay cả lão cha hắn cũng bị doạ không dám lên tiếng.
Về sau sự thật chứng minh, ánh mắt quần chúng là sáng như tuyết nha! Nghe người trong vũ trang huyện bộ nói, tiểu Diêm Vương ở chiến trường Nam Cương đấu tranh anh dũng là nhân vật lợi hại quân địch vừa nghe đã sợ vỡ mật.
Trời sinh chính là làm lính.
"Lão tam, ông yên tâm, là nhà chúng tôi có lỗi với ông. Chờ hỗn tiểu tử kia trở về thăm nhà, tôi cho nó một trận."
Thịnh lão tam đứng dậy rót cho Từ Tiên Hùng một chén nước sôi để nguội, sau đó mới nói: "Chỉ có thể nói bọn chúng không có duyên phận, chúng ta làm cha mẹ không thể cưỡng cầu."
"Bây giờ tôi thật tình cảm thấy nha đầu này nhà ông rất tốt, nếu có thể làm con dâu nhà chúng tôi, tôi nhất định không để nó làm việc nhà nông."
"Ha ha..." Mặt già của Thịnh lão tam đều đỏ thấu, khuê nữ nhà ông căn bản là không biết làm việc nhà nông.
"Thôi, chuyện này liền bỏ đi! Ông cũng không cần cảm thấy có lỗi."
"Đúng vậy, dù sao chị của cháu cũng đã quen bị từ hôn rồi." Thịnh An từ trong phòng mình đi ra vừa lúc nghe được đến đó liền lanh mồm lanh miệng tiếp lời.
"Con nói bậy cái gì đó? Đó là chị con, sao lại nói nàng như vậy?" Tuy rằng đó là sự thật, nhưng trước mặt người ngoài nói trắng ra, Thịnh lão tam vẫn trầm mặt không vui.
Thịnh An bị buộc gả cho nhị ngốc tử vốn dĩ luôn cảm thấy ủy khuất. Lại bởi vì Thịnh Ninh về nhà mà rơi vào bế tắc, cả người bỗng gai góc hẳn lên.
Hiện tại nghe cha cũng nói nàng như vậy, lập tức nước mắt lạch tạch rơi xuống. Nhưng cố tình ngoài miệng vẫn không chịu thua: "Con nói chính là sự thật, người cũng không hỏi thăm xem làng trên xóm dưới ở đây ai dám lấy nàng? Không cẩn thận người còn chưa cưới vào cửa đầu đã phải đội nón xanh."
"Ngươi...ngươi quả thật là quá mức!" Thịnh lão tam tức giận quăng tẩu thuốc về phía Thịnh An, Từ Tiên Hùng vội đi qua ngăn lại.
Trong phòng bếp, Thẩm Lộ Hoa và Thịnh Ninh nghe động tĩnh chạy vào, thấy tình hình nhất thời trừng mắt kinh ngạc.
Ngay từ đầu Thịnh An không kịp đề phòng bị đánh trúng hai nhát. Nàng cảm thấy rất đau giống như bị đánh vào lồng ngực, sắc mặt trắng bệch khó coi.
Thịnh Ninh thấy bộ dạng của nàng cũng bị doạ, vội vàng đi lên che cho nàng: "Cha, người tự dưng sao lại đánh nàng? Có chuyện gì không thể từ từ nói hay sao?"
"Tôi không cần chị giả vờ tốt bụng..." Thịnh An một phen đẩy Thịnh Ninh ra, trừng mắt nhìn nàng giống như gà chọi: "Nếu không phải bởi vì chị..."
"An An!" Thẩm Lộ Hoa đột nhiên lớn tiếng quát, làm mọi người tại lặng yên tại chỗ. Thịnh An vốn đang muốn nói, dưới ánh mắt nghiêm khắc của nàng lại không cam nguyện nín lại, cuối cùng tức giận quay đầu chạy ra ngoài.
"An An đến giờ cơm rồi! Em còn chạy đi đâu!" Thịnh Ninh đang muốn đuổi theo, lại bị Thẩm Lộ Hoa giữ chặt lấy.
"Thôi, con để nó bình tĩnh một chút, bình tĩnh lại là sẽ không có chuyện gì."
"Đứa con gái bất hiếu này, nó mới bao nhiêu tuổi đâu mà nói chuyện cay nghiệt như vậy!" Thịnh lão tam bị chọc tức ho một tràng. Năm đó ông tham gia kháng Mỹ viện Triều để lại mầm bệnh, hơn nữa chân lại bị thương đi đường khập khiễng, cho nên nhiều năm qua thân thể ông vẫn luôn rất kém.
Tới mùa đông, ông thường xuyên đau toàn thân không thể xuống giường được, lần này hiển nhiên bị chọc tức không nhẹ.
Thẩm Lộ Hoa sợ ông thật sự xảy ra chuyện, vội vàng đi đỡ ông.
Tuy rằng tiểu Diêm Vương không có ngang ngược như lão cha hắn, nhưng lãnh hơn lão cha hắn nha! Chỉ cần một ánh mắt, nhìn là sợ hãi, ngay cả lão cha hắn cũng bị doạ không dám lên tiếng.
Về sau sự thật chứng minh, ánh mắt quần chúng là sáng như tuyết nha! Nghe người trong vũ trang huyện bộ nói, tiểu Diêm Vương ở chiến trường Nam Cương đấu tranh anh dũng là nhân vật lợi hại quân địch vừa nghe đã sợ vỡ mật.
Trời sinh chính là làm lính.
"Lão tam, ông yên tâm, là nhà chúng tôi có lỗi với ông. Chờ hỗn tiểu tử kia trở về thăm nhà, tôi cho nó một trận."
Thịnh lão tam đứng dậy rót cho Từ Tiên Hùng một chén nước sôi để nguội, sau đó mới nói: "Chỉ có thể nói bọn chúng không có duyên phận, chúng ta làm cha mẹ không thể cưỡng cầu."
"Bây giờ tôi thật tình cảm thấy nha đầu này nhà ông rất tốt, nếu có thể làm con dâu nhà chúng tôi, tôi nhất định không để nó làm việc nhà nông."
"Ha ha..." Mặt già của Thịnh lão tam đều đỏ thấu, khuê nữ nhà ông căn bản là không biết làm việc nhà nông.
"Thôi, chuyện này liền bỏ đi! Ông cũng không cần cảm thấy có lỗi."
"Đúng vậy, dù sao chị của cháu cũng đã quen bị từ hôn rồi." Thịnh An từ trong phòng mình đi ra vừa lúc nghe được đến đó liền lanh mồm lanh miệng tiếp lời.
"Con nói bậy cái gì đó? Đó là chị con, sao lại nói nàng như vậy?" Tuy rằng đó là sự thật, nhưng trước mặt người ngoài nói trắng ra, Thịnh lão tam vẫn trầm mặt không vui.
Thịnh An bị buộc gả cho nhị ngốc tử vốn dĩ luôn cảm thấy ủy khuất. Lại bởi vì Thịnh Ninh về nhà mà rơi vào bế tắc, cả người bỗng gai góc hẳn lên.
Hiện tại nghe cha cũng nói nàng như vậy, lập tức nước mắt lạch tạch rơi xuống. Nhưng cố tình ngoài miệng vẫn không chịu thua: "Con nói chính là sự thật, người cũng không hỏi thăm xem làng trên xóm dưới ở đây ai dám lấy nàng? Không cẩn thận người còn chưa cưới vào cửa đầu đã phải đội nón xanh."
"Ngươi...ngươi quả thật là quá mức!" Thịnh lão tam tức giận quăng tẩu thuốc về phía Thịnh An, Từ Tiên Hùng vội đi qua ngăn lại.
Trong phòng bếp, Thẩm Lộ Hoa và Thịnh Ninh nghe động tĩnh chạy vào, thấy tình hình nhất thời trừng mắt kinh ngạc.
Ngay từ đầu Thịnh An không kịp đề phòng bị đánh trúng hai nhát. Nàng cảm thấy rất đau giống như bị đánh vào lồng ngực, sắc mặt trắng bệch khó coi.
Thịnh Ninh thấy bộ dạng của nàng cũng bị doạ, vội vàng đi lên che cho nàng: "Cha, người tự dưng sao lại đánh nàng? Có chuyện gì không thể từ từ nói hay sao?"
"Tôi không cần chị giả vờ tốt bụng..." Thịnh An một phen đẩy Thịnh Ninh ra, trừng mắt nhìn nàng giống như gà chọi: "Nếu không phải bởi vì chị..."
"An An!" Thẩm Lộ Hoa đột nhiên lớn tiếng quát, làm mọi người tại lặng yên tại chỗ. Thịnh An vốn đang muốn nói, dưới ánh mắt nghiêm khắc của nàng lại không cam nguyện nín lại, cuối cùng tức giận quay đầu chạy ra ngoài.
"An An đến giờ cơm rồi! Em còn chạy đi đâu!" Thịnh Ninh đang muốn đuổi theo, lại bị Thẩm Lộ Hoa giữ chặt lấy.
"Thôi, con để nó bình tĩnh một chút, bình tĩnh lại là sẽ không có chuyện gì."
"Đứa con gái bất hiếu này, nó mới bao nhiêu tuổi đâu mà nói chuyện cay nghiệt như vậy!" Thịnh lão tam bị chọc tức ho một tràng. Năm đó ông tham gia kháng Mỹ viện Triều để lại mầm bệnh, hơn nữa chân lại bị thương đi đường khập khiễng, cho nên nhiều năm qua thân thể ông vẫn luôn rất kém.
Tới mùa đông, ông thường xuyên đau toàn thân không thể xuống giường được, lần này hiển nhiên bị chọc tức không nhẹ.
Thẩm Lộ Hoa sợ ông thật sự xảy ra chuyện, vội vàng đi đỡ ông.