Bài viết: 37 Tìm chủ đề
Chương 20: Không muốn gặp nàng

[HIDE-THANKS]
Thịnh Ninh lắc đầu: "Không cần, cám ơn!" Nàng chính là tức nghẹn trong lòng, lại vô cùng muốn liếc nhìn anh một cái, cho nên dựa vào xúc động nhất thời mà tìm đến.

Bây giờ đứng ở cửa bị phơi nắng một trận, tuy rằng đầu choáng váng nhưng tâm đã bình tĩnh trở lại.

Càng bình tĩnh nàng lại càng khó chịu. Giống như vừa mới xác định được mục tiêu còn chưa kịp thực hiện đã phá sản.

Nàng muốn từ bỏ, muốn xoay người rời đi, chỉ là cứ nghĩ đến cái ôm ấm áp của Từ Khải Cương trước lúc nàng chết, nàng lại cứ mãi luyến tiếc.

Thịnh Ninh khẽ cắn môi, ngồi xổm bên cạnh bậc cửa, hai tay ôm đôi chân khiến thân thể co lại thành một nắm nho nhỏ.

"Cô gái à, đoàn trưởng đang mở cuộc họp, cô vẫn nên trở về đi!" Lưu Xuân ngượng ngùng sờ sờ đầu.

Thịnh Ninh từ trên mặt đất đứng lên, ép nước mắt vào trong, gật gật đầu: "Tôi biết rồi!" Nàng biết, đây là Từ Khải Cương không muốn gặp nàng.

Cũng đúng! Người đàn ông lãnh khốc như anh, sao có thể tùy tiện gặp phụ nữ? Nếu cứ có phụ nữ đến tìm anh đều gặp nàng mới càng phải khóc.

Nghĩ thông suốt điểm này, ủy khuất trong lòng nàng cứ thế mà qua. Ngược lại hướng về phía Lưu Xuân cười cười, không còn một chút bộ dạng đáng thương hề hề.

"Ha ha ha.. Cô không tức giận là tốt rồi." Lưu Xuân ngây ngốc sờ sờ đầu.

"Tôi không tức giận, là tôi đến quá đột ngột. Cậu yên tâm, hôm nay tôi chật vật trở về như vậy, một ngày nào đó tôi sẽ khiến cho Từ Khải Cương ăn nói khép nép cầu tôi tới." Thịnh Ninh nói vô cùng khí thế.

Lưu Xuân bội phục giơ lên ngón tay cái: "Cô gái à, nếu cô thật có thể làm cho đoàn trưởng của chúng tôi khép nép cầu cô, về sau cô chính là người tôi bội phục nhất."

"Đó gọi là thần tượng."

"Được! Thần tượng thì thần tượng. Vậy cô trở về thế nào? Thời điểm này không có xe đâu."

"Không sao! Tôi có thể đi bộ trở về!"

Lưu Xuân xin nghỉ để chạy ra nói tin tức cho nàng, không dám chậm chễ quá lâu, nói được vài câu đã vội vàng đi vào.

Thịnh Ninh thấy mặt trời đã sắp lặn, thì không dám nấn ná thêm nữa, chỉ có thể đi bộ vào trong thành phố. Thập niên tám mươi nơi nơi vẫn còn hoang vắng, nàng đi bộ suốt hai giờ mới vào trong thành.

Đi đến nỗi chân nổi lên một tầng bọt nước, đến khi nàng tới ga tàu hỏa trời đã tối đen. Nàng mệt mỏi, cơm chiều cũng chưa ăn vội vàng mua vé chuyến xe lửa cuối cùng về quê, xong liền ngủ luôn.

Nửa đêm, Thịnh Ninh bị ác mộng làm bừng tỉnh.

Trong khoang xe chật trội, nhiều người còn đang nghỉ ngơi. Nàng ghé vào bàn, gối lên hai tay tê mỏi.

Lát sau tìm một chiếc áo mặc vào, đứng dậy rót một cốc nước ấm, uống từng ngụm từng ngụm dần dần mới cảm thấy tốt hơn.

Nàng lại mơ thấy kiếp trước, mỗi hình ảnh giống như bóng đè đeo bám nàng không buông.

Giọng nói tổn thương của Thẩm Kiến Quốc, ánh mắt hung ác nham hiểm của Mạnh Bình.. Hết thảy làm nàng rợn tóc gáy.

Nàng ôm cái cốc, trời đang cực nóng toàn thân lại ra mồ hôi lạnh.

Nửa đêm về sáng, nàng không sao ngủ tiếp được. Xe lửa sơn màu xanh chạy băng băng qua làng quê, khi trời sắp sáng thì tiến vào huyện thành Đồng An.

Nơi đây chính là quê của Thịnh Ninh, một huyện nhỏ không mấy thu hút của vùng Đông Bắc. Từ trên tàu hỏa xuống, nàng đếm tiền trong túi, uống một ly sữa đậu nành. Lại tiêu một đồng tiền mua vé xe đi lên trấn trên.

Kiếp trước, chính khoảng thời gian này, em gái gả cho con trai ngốc nhà trưởng trấn. Đời này, nàng nhất định phải vãn hồi quá khứ tổn thương kia.

Xe ô tô là loại nhỏ cũ nát, xuống nông thôn sẽ thường xuyên nhìn thấy. Chỗ ngồi không đủ, rất nhiều bà con đều đem đồ vật đi họp chợ mua được đặt trên mặt đất làm băng ghế.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 37 Tìm chủ đề
Chương 21: Thanh danh bất kham*

*Thanh danh bất kham: chỉ danh tiếng không tốt.

Thịnh Ninh không có đồ đạc gì, sau khi lên xe ngồi nép vào một góc. Những người xung quanh đều đang cố ý vô tình liếc nhìn nàng.

"Đây là con gái nhà ai mà lớn lên ra dáng vậy?" Một phụ nữ trung niên kinh ngạc cảm thán hỏi.

"Ui! Đây không phải nha đầu nhà Thịnh lão tam hay sao?" Có người là đồng hương với Thịnh Ninh, chỉ cần liếc mắt là nhận ra nàng: "Mày không phải tham gia quân đội sao? Sao đã trở về rồi? Không phải là bị quân đội khai trừ rồi chứ? Hừ hừ...tao thấy loại người như mày bị khai trừ là xứng đáng."

Ban đầu Thịnh Ninh luôn cúi đầu chính là hy vọng không bị hàng xóm nhận ra được. Bây giờ nghe thấy người nọ nói không có ý tốt nàng liền quay đầu qua nhìn, trong đôi mắt long lanh tràn đầy tức giận.

"Bác gái này, bác là đang phỉ báng!"

"Mày gọi tao là cái gì? Mày thế mà lại gọi tao là bác gái?" Người nói chuyện là một thiếu phụ*, nhìn qua khoảng tầm ba mươi tuổi. Phỏng chừng thường ngày không không làm việc nhà nông, làn da trắng hơn hẳn so với dân quê bình thường.

*Thiếu phụ: phụ nữ trẻ tuổi.

"Tại sao lại không phải? Tôi gọi bác gái không sai chứ?" Thịnh Ninh quay đầu, chớp đôi mắt to vô tội nhìn mọi người xung quanh.

"Ừ ừ! Không sai! Tiểu Trương, cô cũng hơn ba mươi tuổi rồi. Cô gái nhỏ người ta mười bảy mười tám tuổi gọi cô một tiếng bác gái đó là tôn trọng cô." Những người chung quanh sôi nổi phụ hoạ.

"Đúng vậy, không gọi sai đâu!"

Thiếu phụ sợ nhất người ta nói mình già, Thịnh Ninh gọi nàng là bác gái còn không phải nói nàng vừa già vừa xấu sao? Bây giờ thấy mọi người đều nói giúp nàng, tức khí vén tay áo muốn xông lên túm tóc nàng.

"Mày là con đĩ nhỏ lả lơi ong bướm, mày còn dám trở về nha! Để xem tao có xé nát miệng mày ra không!"

"Bác gái à, đây là nơi công cộng, mong bác có chút ý thức." Thịnh Ninh rốt cuộc nhớ ra, thiếu phụ này chẳng phải là Trương quả phụ ở đầu thôn Đông hay sao!

*Quả phụ: phụ nữ chồng chết.

Một quả phụ nông thôn, có thể hằng năm không làm việc nhà nông, nguyên nhân là gì chỉ cần nghĩ sâu xa chút là đoán ra được. Nghe nói ngay cả trưởng thôn cũng vội vàng làm việc đồng áng giúp nàng nữa!

"Đúng đó! Tiểu Trương cô cũng không thể động tay động chân." Rốt cuộc trước mặt bao người, Trương quả phụ còn chưa xông được về phía Thịnh Ninh, đã bị ô tô chạy ẩu quăng suýt chút ngã như chó ăn ***. Trên xe lại nhiều người, Trương quả phụ với không tới, cuối cùng đành phải thôi! Chỉ có thể miệng lưỡi chanh chua chiếm chút tiện nghi.

"Mày còn dám nói, con đĩ nhỏ đi ra ngoài được nửa năm đã cứng cánh. Cái loại như mày, đi đến đâu cũng là tai hoạ..." Trương quả phụ miệng mắng toàn lời thô tục, đem những tin đồn nhảm nhí ngày thường trong thôn kể sinh động như thật. Nào là tí tuổi đã lang chạ bên ngoài cùng đàn ông, không học hành cho tốt, ngủ cùng thầy giáo. Mười bốn tuổi đã mang thai!

Thập niên tám mươi ở nông thôn, tư tưởng truyền thống mà bảo thủ. Chỉ cần phun nước bọt cũng đủ làm người ta chết đuối.

Những hành khách không quen biết trên xe, đều đua nhau quay đầu nhìn Thịnh Ninh với ánh mắt kỳ quái.

Có một số còn nhỏ giọng bàn tán, từ ngữ chói tai, giống như dao nhọn đâm trong lòng Thịnh Ninh.

Nàng rốt cục sai cái gì? Chỉ bởi vì mẹ bỏ chạy theo người đàn ông khác, mà từ nhỏ nàng đã phải gánh trên lưng cái danh bất kham?

"Hừ hừ...chột dạ? Không dám nói nữa?" Trương quả phụ thấy Thịnh Ninh không đáp trả, lại càng đắc ý. Thịnh Ninh áp xuống hận ý cuồn cuộn trong lồng ngực, hít sâu một hơi.

Lát sau bình tĩnh lại, Thịnh Ninh thương hại nhìn Trương quả phụ, bất đắc dĩ nói: "Bác gái, ở trong thôn bác có trưởng thôn và chủ nhiệm thôn che chở, tôi không dám nói bác. Nhưng những việc bác làm, tôi chắc chắn nhất định có ngày bị vợ trưởng thôn và vợ chủ nhiệm thôn phát hiện"

Thông báo: Gần đây đường dây mạng nhà mình có chút vấn đề nên có thể chỉ ra được 1c/tuần, mong các bạn thông cảm nhé.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 37 Tìm chủ đề
Chương 22: Hung hăng phản kích

"Mày...mày nói bậy gì thế?" Sắc mặt Trương quả phụ trắng luôn rồi, thật cẩn thận trộm liếc nhìn người đàn ông ở phía sau xe, hận không thể bịt miệng Thịnh Ninh lại.

"Trương Phương, nàng nói cái gì? Trưởng thôn và chủ nhiệm thôn đều che chở?" Người phụ nữ trung niên lúc trước khen Thinh Ninh xinh đẹp hỏi, đôi mắt cũng sáng lên.

Nàng và Trương quả phụ quen biết, đều là làng trên xóm dưới. Vừa kích động lên đã gọi thẳng tên ra luôn.

Vẻ mặt bà tám gặng hỏi: "Những lời này nghe ra rất kỳ quái, hai người đàn ông che chở một quả phụ, thật có thủ đoạn nha!"

"Ha ha ha...." Bên trong xe tức khắc cười vang.

Trương Phương tức dậm chân, vội vàng giả vờ bày ra vẻ yếu đuối đáng thương: "Mọi người nghe tôi giải thích, đây là việc không thể nào. Đều là con đĩ nhỏ Thịnh Ninh này nói bậy. Bản thân nó danh tiếng hư hỏng khắp làng trên xóm dưới. Nó không muốn thấy người khác tốt đẹp, cố ý bôi nhọ tôi."

Hừ! Con đĩ nhỏ, có nửa năm không gặp miệng lưỡi lợi hại hơn trước kia nhiều. Trước kia bị nàng mắng vô số lần, con nhóc mỗi lần chỉ biết vừa khóc vừa kêu. Hiện tại lại trở nên ghê gớm như vậy? Trương phương bị thua đau, bây giờ ánh mắt nhìn lại Thịnh Ninh thêm chút kiêng kỵ.

Thịnh Ninh nhìn hướng Trương Phương, trên khuôn mặt nở nụ cười nhẹ, nhưng trong đáy mắt là lãnh ý châm chọc lại sắc bén.

Kiếp trước nàng bị chính những lời đồn thổi xấu xa này làm mệt tâm, dưỡng thành tính cách như vậy. Một đời này, nàng muốn cho tất cả mọi người đều biết, nàng không phải dễ chọc.

"Thực xin lỗi! Vừa rồi tôi không nên gọi là bác gái. Bác thoạt nhìn rất trẻ tuổi, làn da lại trắng như thế, sao có thể là bác gái chứ? Tôi hẳn nên gọi là chị gái mới đúng."

"Mày....mày..." Trong lòng Trương Phương dự cảm không tốt càng lúc càng mãnh liệt.

Quả nhiên, Thịnh Ninh dứt lời, mọi người trong xe lập tức để ý làn da Trương quả phụ khác hẳn so với người bình thường.

Cái này làm sao giống với làn da người thường xuyên phải làm việc? Chính là vợ trưởng thôn, chỉ sợ cũng già hơn nhiều so với Trương Phương đó.

"Xem ra tiểu nha đầu này nói không sai."

"Không có trưởng thôn và chủ nhiệm thôn hai người đàn ông che chở, sao nàng có thể bảo dưỡng tốt thế? Vừa nhìn là biết không phải làm việc nhà nông."

"Một quả phụ như nàng, qua ngày còn tốt hơn so với phụ nữ bình thường."

"Chính thế, phụ nữ bình thường chỉ có một người đàn ông làm việc đồng áng. Nàng có những hai nha!"

Âm thanh mọi người xì xào bàn tán như thủy triều ùa vào tai Trương Phương, nàng hoảng loạn giải thích. Nhưng mọi người căn bản không nghe cũng không có ai đáp lời nàng.

Tục ngữ nói chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Thường ngày ở nông thôn không có hoạt động giải trí gì, chỉ dựa vào tám chuyện nhà nọ nhà kia để cho qua thời gian rảnh dỗi.

Nào là gian tình! Chú em coi trọng chị dâu. Con gái nhà nào đó cùng đàn ông bỏ trốn, chồng người nào lại ra ngoài rượu chè cờ bạc gái gú. Các kiểu tin đồn như vậy cũng đủ để mọi người bàn tán mấy tháng, hơn nữa càng đồn thổi càng quá đáng.

Vốn dĩ Trương Phương trộm tình cũng không có gì, goá phụ vụng trộm ở nông thôn cũng không hiếm thấy. Nhưng nàng một lần trộm những hai người, đó chính là kinh thiên địa khiếp quỷ thần. Còn chưa xem xét đây có phải sự thật hay không, chỉ nghĩ tới một nữ chơi hai nam cũng đủ bùng nổ. Hơn nữa trưởng thôn là người đàn ông cao mét bảy, nàng chịu được sao?

"Hắc hắc....Tiểu Trương nha! Thân thể này của cô chịu được hai người đàn ông sao?" Người phụ nữ trung niên cười ái muội.

"Tôi không có, tôi không phải..." Trương Phương thấy giải thích vô dụng, liền liều mạng bổ nhào đến trước mặt Thịnh Ninh: "Con đĩ nhỏ, mày giải thích rõ ràng cho tao. Xem tao có xé nát miệng mày ra không, cho mày nói bậy, tao cho mày nói bậy."

Người ta lúc bị hận ý chi phối sức lực vô cùng lớn, Trương Phương thế mà đẩy mọi người ra được. Lập tức vọt tới trước mặt Thịnh Ninh, loáng cái túm chặt đầu tóc Thịnh Ninh.
 
Bài viết: 37 Tìm chủ đề
Chương 23: Gần hương tình khiếp*

*Gần hương tình khiếp: Thành ngữ tiếng Hán, chỉ người xa quê lâu năm không có tin tức gì, nay bỗng trở về, càng gần quê trong lòng càng không bình tĩnh, sợ quê nhà có điều không may xảy ra. Dùng để diễn tả tâm trạng phức tạp của một kẻ lang thang khi trở về nhà.

Nàng ta dùng hết sức lực, lôi kéo một phen cả người Thịnh Ninh bị xách lên. Đau đến nỗi nước mắt doanh tròng.

Tóc bị lôi kéo, Thịnh Ninh không đánh trả ngược lại bình tĩnh nói: "Chị Trương, chị cứ không bỏ tay ra thì chúng ta không cần về thôn, đi thẳng đến đồn công an nhé?"

Nghe thấy muốn đến đồn công an, Trương Phương bị doạ sợ, tay không dám lôi kéo nữa, đứng ngốc ra tại chỗ.

Người đàn ông vẫn ngồi ở chỗ hàng cuối cùng của xe, vốn dĩ đã đứng dậy chen lên phía trước. Nhưng nghe thấy Thịnh Ninh nói như vậy, không biến sắc dừng lại động tác.

Thật là một cô bé to gan lớn mật, lại bình tĩnh tư duy kín đáo.

Trong mắt người đàn ông lộ ra vẻ kinh ngạc cảm thán.

"Chị Trương, chị cứ không buông tay tôi có thể kiện chị, nếu bị bắt là phải bị giam giữ đó."

Nghe thấy nàng nói giam giữ, Trương Phương đột nhiên buông tay ra. Nàng không thể bị bắt lại, nếu thật sự bị bắt nàng biết giấu mặt đi đâu?

Cả đường xóc nảy trên xe, rốt cuộc đã ngừng. Tài xế mở cửa xe, không kiên nhẫn nói: "Tới rồi, tới cả rồi, nhanh nhanh xuống xe."

Thịnh Ninh ở trên xe một ngày giống như một năm, ôm hành lí ít đến đáng thương của mình nhanh nhẹn nhảy xuống xe đầu tiên.

Chờ đến khi người đàn ông muốn tìm nàng đã sớm không thấy bóng người.

Khoảng cách từ trấn trên đến nhà Thịnh Ninh cũng không xa, đi bộ nửa giờ là đến. Hôm nay vừa đúng họp chợ, người lên phố rất nhiều.

Thịnh Ninh đi trên con đường quen thuộc lại xa lạ, nỗi lòng quay cuồng. Vài thập niên không trở về quê nhà, nàng nhắm mắt lại hít thật sâu một hơi không khí tươi mát, dường như ngửi được hương vị mang tên tưởng niệm.

Đi qua cây cầu cong cong bắc qua dòng suối nhỏ là có thể nhìn thấy cây bạch dương cùng với đồ vật của hai sân đập lúa rộng lớn ở cửa thôn. Nhà Thịnh Ninh ở rìa phía tây của thôn, cách sân đập lúa vô cùng gần. Đứng ở dưới cây bạch dương có thể nhìn thấy rõ ràng cửa trước rộng mở.

Thịnh Ninh đứng trên sân đập lúa, bỗng có chút gần hương tình khiếp*(đã giải thích ở đầu chương).

Nghĩ đến đủ chuyện kiếp trước, nàng áp lực che miệng mà khóc, nước mắt tuôn rơi mãnh liệt, cả người hơi cuồng loạn. Kể cả kiếp trước bị phán bỏ tù nàng cũng không khóc thành như bây giờ.

"Ninh Ninh, con làm sao vậy?" Âm thanh phụ nữ trung niên vang lên sau lưng, Thịnh Ninh chật vật quay đầu lại, đang đứng sau lưng nàng là mẹ kế Thẩm Lộ Hoa.

Lúc này Thẩm Lộ Hoa còn chưa phải trải qua nỗi đau để tang con gái, bốn mươi tuổi, chải tóc không rối loạn chút nào. Khi nhìn người khác mỉm cười không có ôn nhu điển nhã của phụ nữ nông thôn.

Thịnh Ninh biết, khi mẹ kế không cười kỳ thật là một người phi thường nghiêm túc. Nàng môi mỏng, lúc không cười mang theo ánh mắt sắc bén lạnh lùng.

"Ninh Ninh, con làm sao đã trở lại rồi? Sao lại khóc vậy?" Thẩm Lộ Hoa nhìn thấy nàng không nói lời nào mà cứ khóc, liền luống cuống tay chân. Đối với kế nữ này, nàng luôn là cẩn thận hơn mấy phần. Mẹ kế khó làm, nàng là chân thật trải nghiệm từ trên người Thịnh Ninh.

"Thật xin lỗi..." Trừ ba từ này ra, nàng thật sự không biết nói gì.

"Đừng đứng ở cửa, nhanh lên cùng ta về nhà đi, cha con mà biết con trở về nhất định rất vui mừng."

Sau khi Thịnh Ninh tham gia quân đội, một phong thư gửi về nhà cũng chưa từng viết, tuy rằng lão nhân gia ngoài miệng không nói, nhưng không có việc gì lại ra sân đập lúa đứng nhìn ra bên ngoài. Nửa tháng nhận được hai phong thư, lại là bởi vì hôn sự, nội dung hồi âm làm lão nhân quá đỗi vui mừng. Nhưng người nhà họ Từ lại đột nhiên thay đổi thái độ, chọc lão nhân tức giận đến cơm cũng nuốt không trôi.

Giọng nói Thẩm Lộ Hoa không nhỏ, người ở trong nhà đều nghe thấy, người đầu tiên chạy ra là em gái riêng của nàng Thịnh An.[HIDE-THANKS][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 37 Tìm chủ đề
Chương 24: Em gái Thịnh An

[HIDE-THANKS]
Thịnh An nhỏ hơn nàng một tuổi, có làn da màu tiểu mạch sáng bóng khoẻ mạnh, mũi cao cao, làn mi anh khí bừng bừng. Theo ánh mắt thẩm mỹ hiện tại thoạt nhìn không đẹp, thậm chí rất nhiều người trong thôn còn ở sau lưng nói nàng xấu.

Nhưng nếu là về sau nàng tuyệt đối là nữ thần nam nữ đều mê!

Thịnh An nhìn thấy nàng, đôi mắt lập tức như phun ra lửa, hùng hổ nói: "Chị trở về làm gì? Chị còn có mặt mũi mà trở về?"

"An An, đừng nói chuyện với chị con như vậy." Thẩm Lộ Hoa không vui trách cứ.

"Mẹ, đều đã như vậy rồi, mẹ còn che chở yêu tinh hại người này? Mẹ còn ngại chị ta làm hại con chưa đủ hay sao?" Giọng nói Thịnh An rung rung kéo dài, ánh mắt nhìn Thịnh Ninh phảng phất như muốn ăn nàng.

"Thực xin lỗi, An An." Thịnh Ninh áy náy xin lỗi, kiếp trước tận đến lúc Thịnh An chết, nàng mới đi nhìn nàng một lần.

Lúc ấy, thi thể Thịnh An bị nhà trưởng trấn trả về, nhưng các bác các chú luôn mồm nói là con gái đã gả ra ngoài, lại còn là con gái nuôi, không thể làm ô uế nhà họ Thịnh.

Sống chết không cho phép thi thể Thịnh An vào nhà. Chửi rủa chanh chua ngoan độc, ngay cả người không liên quan nghe thấy cũng phải tức giận.

Thịnh Ninh vẫn còn nhớ rõ ràng, Thịnh An cốt sấu như sài* nằm trong quan tài ở giao lộ của thôn.

Đến chết, cũng không thể vào nhà một bước.

*Cốt sấu như sài: Gầy gò như que củi

"Chị...chị làm gì nhìn tôi như vậy?" Thịnh An bị ánh mắt của nàng nhìn qua không thoải mái, cũng không bày ra vẻ hung ác ban đầu nữa, ngược lại lui về sau một bước. Lui xong, lại cảm thấy thật mất mặt, chạy đến trước mặt Thẩm Lộ Hoa cọ cọ, túm cánh tay nàng nói: "Mẹ, đừng để ý chị ta, chúng ta đi." Nói xong, lôi kéo Thẩm Lộ Hoa đi về phía cánh đồng sau thôn.

"An An, đừng giận dỗi." Thẩm Lộ Hoa thấy con gái riêng không dễ dàng mới trở về, bản thân làm mẹ kế phải đối đãi chu đáo. Bằng không truyền ra cái danh khắc nghiệt, cả nhà đều không được tiếng tốt.

"Mẹ, rốt cuộc con là con gái ruột của mẹ hay chị ta mới là con gái ruột của mẹ?" Thịnh An tức dậm chân, oán hận nhìn Thịnh Ninh, đôi mắt đen trắng to tròn đã dần ươn ướt.

"Từ khi còn nhỏ, mẹ lúc nào cũng lấy lòng chị ta, ăn ngon chơi tốt cũng mẹ luôn cho chị ta trước tiên. Ngày mùa bận rộn việc trong nhà đều là con làm. Chị ta muốn làm lính, mẹ liền gả con cho con trai thứ hai bị ngốc nhà trưởng trấn để nhờ quan hệ đưa chị ta tham gia quân đội. Mẹ còn muốn con thế nào? Thật sự bức con chết mới cam tâm sao?"

Thịnh An nói từng câu giống như đao cùn cứa vào ngực Thịnh Ninh. Từng đao từng đao đều là huyết nhục mơ hồ.

"Thực xin lỗi, An An." Thẩm Lộ Hoa thật sự đau lòng con gái của mình, nhất thời không có tâm tình dỗ kế nữ, đành nói xin lỗi: "Ninh Ninh, con về nhà nghỉ ngơi trước đi, chờ ta trở lại nấu món ngon cho con."

"Ăn ngon cái gì? Trong nhà đã sắp không có gì ăn." Thịnh An sắc bén nói trắng ra.

Thẩm Lộ Hoa cười cười xấu hổ, trong nhà quả thật quá nghèo. Vì nhờ quan hệ để đưa Ninh Ninh tham gia quân đội, của cải trong nhà có thể bán lấy tiền mặt đều đem bán. Hiện tại là phải chờ thu hoạch vụ thu đâu! Bằng không cả nhà đều sẽ đói bụng.

"Mẹ, người cứ đi đi, em gái tâm trạng không tốt, không cần quan tâm con." Thịnh Ninh dùng tay áo thấm thấm nước mắt trên mặt, mỉm cười nhìn mẹ kế trước kia nàng ghét nhất.

Nàng thật sự quá hỗn đản, có người mẹ tốt như vậy, là phúc phận nàng tu luyện mấy đời. Kiếp trước nàng không biết quý trọng thật tốt, kiếp này nàng nhất định làm đứa con gái hiếu thuận, làm chị gái đủ tư cách.

Thẩm Lộ Hoa nghe lời nàng nói không thể tin trừng lớn đôi mắt, ngay cả Thịnh An đang giận đùng đùng cũng kinh ngạc nhìn nàng.

"Mẹ, con về trước nấu cơm, chút nữa trở về sớm nhé!" Khoé miệng Thịnh Ninh mỉm cười, sắc bén trước kia đã sớm không còn. Khi nhìn Thẩm Lộ Hoa ôn ôn hoà hoà, làm người cảm thấy vô cùng dễ chịu.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 37 Tìm chủ đề
Chương 25: Lần đầu tiên gọi mẹ

"A? Ừ! Được được được." Thẩm Lộ Hoa ngốc lặng mãi mới hoàn hồn. Mong chờ mười mấy năm, lần đầu tiên kế nữ gọi nàng là mẹ, miễn bàn vui mừng bao nhiêu.

Tận đến lúc ra phía sau nhà, đi trên mặt đất vườn rau nhà mình, Thẩm Lộ Hoa vẫn còn cảm thấy không chân thật.

"An An, con véo mẹ xem có phải mẹ đang nằm mơ hay không?"

Thịnh An hận sắt không thành thép* nói: " Mẹ, mẹ chỉ có chút tiền đồ này thôi sao? Chị ta gọi một tiếng mẹ người đã vui mừng như vậy? Con mỗi ngày đều gọi mẹ, cũng không thấy mẹ cắt một mét vải nào may quần áo cho con."

*hận sắt không thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

"Ninh Ninh lớn vậy rồi lần đầu tiên gọi ta là mẹ đó!" Thẩm Lộ Hoa thoả mãn nói.

"Mẹ, người thật bất công!"

"Đừng nói bậy, Ninh Ninh từ nhỏ đến lớn rất không dễ dàng. Ngược lại là con, mỗi ngày đều bị người ta giáp mặt mắng là hồ ly tinh, sau lưng đâm chọc, con chịu được không?" Thẩm Lộ Hoa banh mặt, nghiêm túc răn dạy.

"Nếu là con, con chắc chắn sẽ xé nát miệng bọn họ ra." Nàng đương nhiên không chịu nổi, chỉ có đồ ngốc kia mới thích chơi với Tần Thúy Phân.

Trong lòng Thịnh An ghét nhất là Tần Thúy Phân, chưa thấy người nào dối trá hơn nàng ta.

"Nếu con làm như vậy, khẳng định sẽ bị mắng càng khó nghe hơn. Ninh Ninh là tham gia quân đội là đường ra duy nhất, bằng không đời này của nàng đều bị hủy hoại." Loại mẹ ruột như vậy, thật là quá không có lương tâm.

"Con đây gả cho nhị ngốc tử không phải cũng là bị hủy hoại?" Trong lòng Thịnh An hận muốn chết, nếu không phải nàng thấy mẹ quá mềm lòng, sống chết gì nàng cũng không đồng ý.

Làm cho nàng tức giận hơn là Thịnh Ninh dám chọn thời điểm trở về? Biết rõ nàng sắp phải kết hôn, chị ta trở về là để chê cười mình?

"Mẹ, tóm lại là cả đời này con sẽ không tha thứ cho Thịnh Ninh." Thịnh An hừ lạnh một tiếng, để mặc một mình Thẩm Lộ Hoa, chạy đi chơi với Tiểu Hồng nhà trưởng thôn.

Thịnh Ninh đáng giá ngôi nhà trong trí nhớ, vách tường loang lổ dán giấy báo cũ ố vàng. Gian chính giữa là một cái bàn bát tiên, cũng là khi còn nhỏ cha tự tay làm.

Sương phòng* bên trái là cha và mẹ kế ở, bên phải là của nàng và em gái. Trong nhà chật hẹp, nàng và An An ngủ cùng một cái giường, mỗi lần đều lấy đồ vật ngăn ở giữa, ranh giới Hán Sở phân chia rất rõ ràng. Chỉ cần ai hơi chút vượt rào, hai người sẽ lập tức đánh nhau.

*Sương phòng: Nhà ngang, nhag chái, phòng cạnh.

Nghĩ lại bản thân nàng trước kia không hiểu chuyện, mặt Thịnh Ninh hồng thấu, hận không thể tát cho mình một cái.

Lần này trở về nhà nàng đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể gả em gái vào nhà trưởng trấn.

Ngay lúc Thịnh Ninh đứng ở gian nhà chính xuất thần, Thịnh lão tam từ phía sau chuồng heo đi về trước nhà liền hoảng sợ khi nhìn thấy con gái lớn thế mà lại ở đây.

"Ninh Ninh, sao con đã trở lại rồi?" Tẩu thuốc trên tay Thịnh lão tam suýt chút rơi xuống đất. Ông là lão binh kháng Mỹ viện Triều*, về sau bị thương què chân mới phải xuất ngũ trở về. Biết tình huống trong quân đội, thời điểm này đoàn văn công sẽ không cho nghỉ.

Trừ phi xảy ra chuyện gì.

"Cha..." Thịnh Ninh vừa mới lau khô nước mắt lại từng giọt đua nhau rơi xuống, đứng ngây ngốc tại chỗ, cơ thể run rẩy vô pháp di động.

"Sao lại khóc? Có phải ở trong quân đội cảm thấy tủi thân? Hay là bị ai bắt nạt?" Thịnh lão tam chân tay luống cuống hỏi.

Ông là người cả đời thành thật, thuộc loại có chịu thiệt cũng không biết nói người khác. Làm người luôn chăm chỉ cần cù làm việc, nhờ quan hệ cho Thịnh Ninh đi cửa sau tham gia quân đội là quyết định duy nhất cả đời này làm ông không dám ngẩng đầu.

Đến bây giờ ông còn chưa biết chân tướng việc Thịnh An gả cho nhị ngốc tử.

Kỳ thật, nhà trưởng trấn điều kiện không tồi, là nhà có uy tín danh dự nhất làng trên xóm dưới. Con trai ngốc kia của nhà họ tuy không thông minh nhưng cũng không truyền ra tiếng xấu gì.

Nông thôn đầu thập niên 80, chỉ cần thân thể đầy đủ, cái khác không quá so đo.

Hôn sự này của Thịnh An còn chọc không ít người trong thôn hâm mộ nữa! Nhưng trong lòng Thịnh Ninh rõ ràng, đó là cái hố lửa, là bẫy rập.

Nhị Ngốc tử tính khí thay đổi thất thường, gây ra bạo lực gia đình nghiêm trọng.
 
Bài viết: 37 Tìm chủ đề
Chương 26: Là ai nói

"Có phải trong đơn vị xảy ra chuyện gì hay không? Con đừng khóc, nói ra chúng ta cùng nhau nghĩ cách." Trong lòng Thịnh lão tam chắc chắn, khẳng định xảy ra chuyện trong quân đội. Tuy rằng trong lòng không vui vẻ nhưng thấy con gái khóc đau lòng như vậy, ông cũng không nói rõ ra.

Tính tình con gái ông ngoan cố, nói quá nhiều cũng vô dụng.

"Trưa rồi, ta gọi dì con về nấu cơm." Trước kia, Thịnh lão tam vẫn muốn để con gái gọi Thẩm Lộ Hoa là mẹ, nhưng mỗi lần nhắc tới là con gái lại nháo long trời lở đất, về sau ông cũng hết hy vọng.

"Không cần đâu cha, con làm cơm được mà."

Thịnh lão tam đã xoay người đi ra đến ngưỡng cửa, nghe vậy quay đầu chần chừ hỏi: "Con gái à, con nói gì?"

Mặt Thịnh Ninh càng đỏ hơn vì xấu hổ.

"Cha, con nấu cơm." Thịnh Ninh nói xong đi thẳng vào phòng bếp.

Phòng gạch mộc thấp bé, bệ bếp xi măng được lau vô cùng sạch sẽ, nhìn ra được Thẩm Lộ Hoa là một người cực kì sạch sẽ.

Thịnh Ninh tìm tìm kiếm kiếm trong phòng bếp, thức ăn đúng là không còn nhiều, chỉ có mấy cây củ cải và một ít rau hẹ. Đều là rau cỏ thường thấy ở nông thôn, một chút thức ăn mặn cũng không có.

Lần này trở về, người trong nhà đều gầy đi, nguyên nhân nhất định là cuộc sống quá kham khổ, đã lâu không được ăn thịt.

Kiếp trước Thịnh Ninh căn bản không biết nấu cơm, sau khi ra tù nàng đi học nữ công gia chánh, sau lại đi làm công ở khách sạn 5 sao. Quan hệ ngày thường với đầu bếp khá tốt, hơn nữa nàng lại cần mẫn nên có thể học được tay nghề nấu ăn cũng khá.

Vốn là nàng tính sau này không được làm ở khách sạn nữa, chính nàng sẽ mở một tiệm cơm nhỏ. Đáng tiếc kiểm tra ra bị ung thư, nàng cũng tuyệt tâm tư mở tiệm cơm nhỏ.

"Con gái à, con làm được không đó?" Tiếng nói Thịnh lão tam từ bên ngoài phòng bếp truyền vào: "Gạo ở trong lu, con tìm thấy không?"

"Cha, con làm được, con ở trong quân đội cái gì cũng học được rồi." Thịnh Ninh suy nghĩ một chút, cao giọng trả lời.

"Quân đội thật là một nơi tốt, người nào cũng đều rèn luyện tới nơi tới chốn được." Thịnh lão tam cảm thán đi ra khỏi cửa, đi được nửa đường mới nhớ con gái ông là vào đoàn văn công chứ đâu phải là vào ban bếp núc, sao có thể luyện tay nghề nấu nướng?

Chờ chút nữa đừng có làm cháy phòng bếp là được rồi.

Nghĩ đến đây Thịnh lão tam bước chân nhanh hơn tìm nàng dâu về nấu cơm mới được.

Đầu đông thôn là một quầy bán quà vặt, thường ngày không có việc gì mọi người trong thôn thích ngồi ở cửa quầy hàng dưới gốc táo lớn tán gẫu.

Hôm nay, dưới gốc táo lớn tụ tập rất đông người. Rất nhiều người đi họp chợ không có mang đồ mua được về nhà ngay, mà gấp chờ không nổi đi qua vây quanh gốc táo.

"Tôi nói với các cô, Trương Phương này thật đúng là có thủ đoạn nha. Mệt Tề Mai còn chiếu cố nàng như vậy. Lại ngay cả đàn ông có vợ mà cũng dám thông đồng." Người nói chuyện là thím hai Tần Thúy Phân, Tề Mai nàng nhắc đến chính là vợ trưởng thôn, cũng chính là chủ nhiệm hội phụ nữ của thôn.

Tề Mai vẫn luôn là đối tượng được đông đảo phụ nữ ở trong thôn hâm mộ. Mọi người vừa nghe nói Trương Phương thông đồng chồng của nàng một đám liền đắc ý có, vui sướng khi người gặp hoạ có, hận không thể chạy đến trước mặt Tề Mai châm chọc cũng có.

"Các cô nói chuyện này có phải là thật hay không?"

"Đúng vậy nha! Chúng ta cả một thôn đều không nghe nói gì!"

"Tiểu nhị hắc, ngươi là thật không nghe nói hay là giả vờ không nghe nói?"

"Ha hả, nghe thì có nghe, nhưng là không ai dám nói trắng ra như vậy!" Trên thế giới không có bức tường nào không lọt gió, trong thôn đã sớm ngầm nhàn ngôn toái ngữ, chỉ là e ngại mặt mũi trưởng thôn không ai dám trắng trợn táo bạo nghị luận mà thôi.

"Các cô không biết chứ, lúc ấy sắc mặt Trương Phương thật xuất sắc, phải nói là rất khó coi!"

"Là ai nói?"
 
Bài viết: 37 Tìm chủ đề
Chương 27: Ta là cái loại người này

[HIDE-THANKS]
"Uh, con gái nhà bọn họ." Người phụ nữ trung niên chỉ chỉ Thẩm Lộ Hoa đứng trong đám đông, khinh thường nói: "Ngoài đứa con gái không biết xấu hổ nhà bọn họ, còn có người nhà ai có thể nói ra?"

Vốn dĩ chỉ là nhàm chán tản bộ đến đây, Thẩm Lộ Hoa thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

"Nàng dâu lão tam, thì ra con gái lớn nhà các người đã trở lại." Bốn phía lập tức truyền đến tiếng cười ý vị khó hiểu.

"Cái tiện nha đầu kia và Trương quả phụ là cùng một mặt hàng, trách không được lại dám nói ra đâu!"

Thẩm Lộ Hoa vẻ mặt tràn đầy tức giận: "Các người câm miệng cho tôi, không có việc gì liền thích xúm xít tám chuyện, một đám bà ba hoa." Trước kia Thẩm Lộ Hoa từng vô số lần nghe người khác kể kế nữ nói bậy, nhưng trước đây kế nữ không chịu gọi nàng là mẹ, nàng vì tránh cho con gái nhỏ bị chịu liên lụy liền toàn coi như không nghe thấy.

Nhưng hôm nay lại khác, nếu kế nữ đã gọi nàng một tiếng mẹ, nàng liền làm một người mẹ đủ tư cách, cần thiết đứng ra bảo vệ danh dự của nàng.

Khụ khụ khụ....Tuy rằng trên cơ bản ở trong thôn kế nữ không có bất kể danh dự gì đáng nói.

Những người xung quanh bị nàng mắng đến nỗi trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần.

"Cô nói ai đấy? Chính cô gả lần hai, còn không biết xấu hổ nói người khác? Tôi thấy cô cũng không phải loại tốt lành gì." Người phụ nữ trung niên đang nói chuyện hung hăng phi một tiếng. Ánh mắt nhìn Thẩm Lộ Hoa giống như nhìn thấy thứ gì ghê tởm lắm.

"Tần nhị thẩm à, giữ chút khẩu đức."

"Tôi giữ khẩu đức gì chứ, cô cũng không xem bản thân là đức hạnh gì, suốt ngày ra vẻ người thành phố tới. Vợ cả Thịnh lão tam chính là thanh niên trí thức từ trong thành phố xuống đấy! Cuối cùng còn không phải cùng người chạy..." Tần nhị thẩm chính là mẹ Tần Thúy Phân, nổi tiếng gần xa là người đàn bà đanh đá. Có một cái miệng khéo cãi nhau trước nay chưa từng thua ai.

Kỷ lục huy hoàng trước kia của bà ta chính là cãi tay đôi với mẹ chồng. Bày ra cái ghế nhỏ ngồi trước cửa nhà mẹ chồng không ăn không uống, mắng liên tục ba ngày ba đêm. Từ mười tám đời tổ tông nhà chồng cho tới nhà mẹ đẻ, nhà con gái gả đi, nhà con trai lớn, không một ai tránh thoát bà ta chửi rủa nguyền rủa.

Cuối cùng thành công làm mẹ chồng tức chết.

Chiến tích huy hoàng này đã duy trì mười năm rồi không ai có thể phá vỡ. Cũng khiến bà ta trở thành nhân vật lợi hại làng trên xóm dưới không ai dám trêu trọc.

Thẩm Lộ Hoa bị chọc tức sắc mặt trắng bệch. Nhưng nàng biết Tần nhị thẩm lợi hại, hơn nữa Ninh Ninh và nha đầu nhà họ Tần có quan hệ tốt, thật nháo lên cũng sợ nàng tức giận.

"Mẹ, người không sao chứ?" Thịnh An đang chơi cùng đứa nhỏ nhà trưởng thôn, từ xa đã nghe được tiếng ồn ào liền đi theo vợ trưởng thôn và con bé cùng tới nơi này.

"Mẹ, người cãi nhau với loại người này làm gì? Mẹ có thể cãi lộn thắng bà ta?" Thịnh An miệng lưỡi sắc bén, gần đây không cho ai sắc mặt tốt.

Nàng chán ghét Tần Thúy Phân, liên đới càng chán ghét mẹ* Tần Thúy Phân.

*Mẹ: Đoạn trên đề cập đến là mẹ Tần Thúy Phân, đoạn này lại là thím nên mình sửa lại cho thống nhất.

"Tao là cái loại người này? Cái loại người nào? Mày cái con nha đầu thối." Tần nhị thẩm biết nàng dâu Thịnh lão tam không phải đối thủ của mình càng thêm hăng hái.

"Bà là loại người nào tôi làm sao biết? Trong lòng bà không rõ ràng hay sao?"

"Mày con nha đầu thối, đừng tưởng rằng leo được lên nhà trưởng trấn là có thể làm xằng làm bậy."

"Ha ha ha...Tôi đây là làm xằng làm bậy?" Thịnh An cười lạnh, lôi kéo Thẩm Lộ Hoa quay đi: "Mẹ, chúng ta đừng để ý bà ta."

"Ai...các người đừng đi nha!" Tần nhị thẩm càng thêm đắc ý, vừa muốn ngăn cản liền nhìn thấy vợ trưởng thôn vẻ mặt âm trầm đứng bên cạnh Thịnh An.

Vóc dáng Tề Mai không cao, bị Thịnh An đứng phía trước che khuất, ngay cả cái đầu cũng chưa lộ ra. Cho nên rất nhiều người không phát hiện ra nàng thế mà lại cũng tới đây.

Tần nhị thẩm vừa nhìn thấy nàng lập tức giống như bóng bay bị xì hơi.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 37 Tìm chủ đề
Chương 28: Tả Thanh Long, hữu Bạch Hổ

[HIDE-THANKS]
Vợ trưởng thôn - nhân vật mấu chốt trong tin đồn tới, khẳng định càng thêm náo nhiệt. Nhưng mẹ con Thịnh gia chẳng có tâm tư nào mà xem, trên đường trở về đúng lúc gặp được Thịnh lão tam đi ra tìm người.

"Con gái sao vậy? Ai chọc con tức giận?" Nhiều năm qua Thịnh lão tam vẫn luôn đối đãi Thịnh An như con gái ruột. Bởi vì con gái lớn kiêu căng, tùy hứng; trong lòng thêm vài phần áy náy với con gái nhỏ.

Thịnh Ninh đi tham gia quân đội rồi, Thịnh lão tam càng đem Thịnh An nâng trong lòng bàn tay.

"Có phải có người lại nói lời khó nghe hay không?"

"Không có, cha sao người lại ra đây?" Thịnh An vốn nghĩ Thịnh Ninh trở lại cha khẳng định cao hứng đến xoay xung quanh nàng. Vốn dĩ trong lòng nàng còn có chút chua xót, bây giờ nhìn thấy cha ra tìm bọn họ ngay lập tức hớn hở mặt mày.

Thẩm Lộ Hoa nhìn ra tâm tư con gái nhỏ, vốn muốn quát nàng nhưng nghĩ đến kế nữ chịu gọi nàng là mẹ liền nhịn không được cười ha ha ngây ngô.

"Lão tam, ông sao lại có thể để Ninh Ninh ở nhà một mình? Đến giờ cơm rồi, chúng ta mau về nhà nấu cơm."

"A! Ừ ừ." Ông chính là đang tìm nàng dâu về nấu cơm.

Sau khi Thịnh Ninh quen thuộc phòng bếp liền nấu một nồi cơm tẻ, sau đó đem củ cải rửa sạch sẽ cắt thành khối. Lại vét nốt chút mỡ lợn còn lại trong bình dầu ra làm món sở trường thịt nấu củ cải.

Tuy rằng không có thịt, nhưng có chút mỡ lợn cũng có thể dùng tạm.

Dùng củi lửa hầm từ từ, chẳng bao lâu sau là đã ngửi thấy mùi hương mê người.

Rau hẹ rất dễ làm, rửa xong cho ra xào trên lửa lớn, đảo vài lần, cho chút muối vừa phải là có thể bắc nồi ra.

Bởi vì nàng nắm giữ độ lửa rất tốt, xào đảo tốc độ nhanh tay, một mẻ rau hẹ rất bình thường được nàng xào tươi sáng ngon miệng.

Nhanh chóng làm xong hết thảy, Thịnh Ninh cảm thấy không đủ lại chạy ra vườn rau nhà mình hái được hai trái dưa chuột. Trở lại đem dưa chuột thái lát, củ tỏi giã nhỏ, thêm chút giấm làm thành món dưa chuột trộn đơn giản ngon miệng.

Trước kia nàng làm việc ở khách sạn am hiểu nhất làm món cay Tứ Xuyên và đồ ăn Hoài Dương. Mỗi một món ăn của người phương nam đều có thể làm tinh mỹ vô song, đầy đủ sắc hương vị.

Cho nên hiện tại nàng không giỏi món hầm của người Đông Bắc, mà sở trường nấu món ăn theo phong cách phương nam.

"Lão tam có ở nhà không?" Giọng nói tục tằng vang lên từ ngoài sân. Thịnh Ninh dùng tạp dề lau tay, vội vàng đi ra ngoài.

Bên ngoài là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, cao to đặc biệt doạ người. Là kiểu các lão gia tả Thanh Long hữu Bạch Hổ điển hình của vùng Đông Bắc.

Người kia vừa thấy Thịnh Ninh, liền cười như hoa nở. Đáng tiếc bộ dáng quá hung, cười lên như vậy có thể doạ khóc một đám trẻ con.

Thịnh Ninh biểu hiện bình tĩnh, chỉ tò mò hỏi : "Xin hỏi bác là?"

"Hử? Vậy mà lại không sợ hãi?" Trong đôi mắt hung dữ của Từ Tiên Hùng lộ vẻ tràn đầy kinh ngạc, nhưng trong lòng lại càng thêm hài lòng với Thịnh Ninh.

Vốn dĩ ông thay con trai định ra mối hôn sự với Thịnh Ninh, hoàn toàn là vì nghe nói nàng xinh đẹp. Đàn ông ấy à! Ai mà không thích đẹp! Đứa con trai kia của ông quá tranh đua, đã sắp ba mươi tuổi còn chưa có kết hôn. Mấy năm trước ở trên chiến trường, bọn họ cũng không có tâm tư mai mối. Hiện tại thật khó khăn mới có thể kết hôn, đương nhiên phải chọn xinh đẹp nhất. Tuy rằng quyết định này bị người coi thường vô số lần nhưng Từ Tiên Hùng ý chí kiên định.

Cưới vợ phải cưới hiền, đó đều là mấy lời nhảm nhí.

Đáng tiếc con trai không muốn, ông hận không thể xông thẳng vào quân đội tẩn cho hỗn tiểu tử kia một trận.

Bỏ qua nàng dâu đẹp như vậy, sẽ có lúc hắn phải hối hận.

"...." Nàng nên tỏ ra rất sợ hãi ư? Không biết hiện tại còn kịp hay không?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 37 Tìm chủ đề
Chương 29: Thôn nghèo khó, thôn vô lại

[HIDE-THANKS]
"Cháu là Thịnh Ninh đúng không? Ta là cha Từ Khải Cương." Từ Tiên Hùng cười ha ha, tiếng cười vang dội heo nghe cũng bị kinh hách.

"Dạ?" Thịnh Ninh không kìm chế được đỏ mặt, vậy mà lại là cha Từ Khải Cương. Hiện tại nàng đã biết danh hiệu Diêm Vương Sống của anh được di truyền từ đâu rồi.

"Như thế nào? Không giống sao?"

"Giống! Quá giống!"

"Nói bừa! Hỗn tiểu tử kia làm sao đẹp bằng ta!"

"...." Thịnh Ninh vô ngữ, thật là tự tin thái quá nha! Từ Khải Cương so với bác đẹp hơn biết bao nhiêu lần được không hả?

Thịnh lão tam đang về nhà từ rất xa đã nghe thấy tiếng Từ Tiên Hùng, vội vội vàng vàng chạy vào, thấy con gái không bị doạ sợ mới thở phào nhẹ nhõm.

Ban đầu muốn định hôn sự này hoàn toàn là vì ông nhìn trúng Từ Khải Cương. Còn lão cha của hắn, thôi một lời khó nói hết....

"Con gái của ông rất tốt, đáng tiếc hỗn tiểu tử nhà chúng tôi không có phúc khí này." Từ Tiên Hùng vừa thấy Thịnh lão tam liền giơ bàn tay quạt hương bồ lên vai ông, một chưởng vỗ xuống thiếu chút nữa chụp Thịnh lão tam ngã sấp mặt.

"Vào nhà ngồi, vào nhà ngồi!" Thịnh lão tam đưa khách vào nhà chính, Thịnh An trừng mắt nhìn Thịnh Ninh rồi quay về phòng mình.

Thẩm Lộ Hoa hướng Thịnh Ninh cười lấy lòng: "Ninh Ninh, con kêu An An tới đây trợ giúp ta nấu cơm."

"Không vần đâu mẹ, con đã nấu cơm xong rồi."

"A?" Thẩm Lộ Hoa trừng mắt kinh ngạc, từ nhỏ nàng đã không thích vào phòng bếp. Mỗi lần làm không phải phát giận thì đập vỡ đồ đạc, nàng khi nào thì biết nấu cơm rồi?

Thẩm Lộ Hoa biểu lộ quá kinh ngạc khiến Thịnh Ninh gục đầu: "Mẹ, thực xin lỗi, trước kia con không hiểu chuyện, người có thể tha thứ cho con không?"

"Không trách con, không trách con." Thẩm Lộ Hoa kích động đến nỗi tay cũng run lên: "Con bằng lòng gọi ta là mẹ ta đã rất vui rồi."

"Cảm ơn mẹ!" Thịnh Ninh ngẩng đầu lộ ra gương mặt tươi cười xán lạn như hoa hồng kiều diễm. Khiến Thẩm Lộ Hoa như bị say, đi theo nàng vào phòng bếp lúc nào không hay.

Sau khi tỉnh thần lại, Thẩm Lộ Hoa nhìn thức ăn bày trên bệ bếp, không nhịn được hít hít cái mũi : "Thật thơm, Ninh Ninh nấu cơm còn giỏi hơn ta."

Tay nghề nấu nướng của Thẩm Lộ Hoa ở trong thôn đã thuộc dạng rất khá, nhưng thời đại này ở nông thôn chỉ cần ăn no là tốt rồi, ai quản có ngon hay không.

Khoé miệng Thịnh Ninh nhếch lên cong cong, nàng làm đây là không có đủ nguyên liệu và gia vị nấu ăn, nếu không sẽ ngon hơn nữa.

Bên này hai mẹ con cùng chuẩn bị bát đũa, bên nhà chính Từ Tiên Hùng và Thịnh lão tam cũng đang trò chuyện.
Hôm nay Từ Tiên Hùng đến chủ yếu để nhận lỗi vì hỗn tiểu tử nhà mình. Vốn dĩ việc hôn nhân đã định ra rồi, hỗn tiểu tử cũng chưa nói phản đối. Theo tính cách của hắn đó chính là ngầm đồng ý, ai biết được sau lễ kiến quân hắn gọi một cuộc về nhà, thái độ vô cùng cứng rắn.

Lúc ấy ông phải chạy lên Cung Tiêu xã trên trấn tiếp điện thoại, lần đó thiếu chút nữa làm ông tức chết.

Lấy cái bộ dạng hung thần ác sát, tính cách lại lạnh lùng cứng rắn của hỗn tiểu tử kia có thể lấy vợ là tốt lắm rồi. Hơn nữa danh tiếng Từ gia bọn họ trong thôn kém như vậy, con gái nhà bình thường cũng không dám gả vào.

Nói đến Từ gia thôn, nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới là thôn nghèo khó thôn vô lại. Trong đó có Từ Tiên Hùng thời trẻ tuổi nổi tiếng là lưu manh vô lại, đại cô nương tiểu tức phụ nhìn thấy hắn đều trốn rất xa. Mãi cho đến khi ba mươi tuổi mới cưới được vợ.

Sau khi thành gia, Từ Tiên Hùng mới bắt đầu thành thành thật thật kiếm tiền nuôi gia đình. Nhưng tật cũ thời trẻ không sửa được, thỉnh thoảng trừng người ta đều phải run a run.

Cuối năm đại đội phân chia vật tư, phải đưa đến tận nhà hắn.

Thành thật mà nói so ai danh tiếng kém thì không dễ phân định. người mà người khác đều phải né xa ba thước, ai dám không có việc gì nói ra nói vào sau lưng? Tả Thanh Long, hữu Bạch Hổ cùng nhau đón tiếp không hù chết ngươi.
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back