Bài viết: 9 

Chương 19: Canh trứng gà
Đối với vấn đề này, Lý Tứ Ngưu vui vẻ nghĩ, "Tôi đã đi hỏi thăm ngân hàng trên huyện, một lượng vàng có thể đổi được mười hai lượng bạc. Hai thỏi kim nguyên bảo của tôi có thể đổi hai mươi tư lượng bạc. Quế Hương, chúng ta không phải lo lắng nữa rồi, có thể thoải mái xây một căn nhà lớn để ở." Ông xúc động nắm lấy tay Vương Quế Hương. Ông ta cuối cùng cũng có thể thực hiện lời thề năm đó.
Lý Tứ Ngưu và em gái Lý Đại Hoa là song thai, Lý Ngô thị lúc sinh anh em họ bị khó sinh chịu nhiều khổ cực, cho nên con cái trong nhà, bà ấy không thích nhất hai anh em họ. Lý Tứ Ngưu từ bé đã không được cưng chiều, khi trưởng thành, Lý Ngô thị vì tiết kiệm tiền mà lấy cho ông một cô vợ trên núi, một phân tiền sính lễ cũng không bỏ ra. Vương Quế Hương lớn hơn ông một tuổi, lúc đầu ông ấy còn không vui vẻ, không để ý đến bà ấy.
Sau này xảy ra một việc, Lý Ngô thị sắp xếp hôn sự cho Đại Hoa, vậy mà là một người góa vợ, lớn hơn Đại Hoa tận 8 tuổi, lại còn có một đứa con gái. Lý Tứ Ngưu đã phản đối, đáng tiếc lại bị Lý Ngô thị đánh cho một trận, cổ đại hôn nhân đều theo ý của cha mẹ, lời của bà mai, làm gì có chỗ cho ông ấy nói.
Sau đó Lý Ngô thị nhận của Tần gia hai lượng bạc tiền sính lễ, lại chỉ cho Đại Hoa của hồi môn đơn giản mà sơ sài, tiền áp đáy hòm cũng không đưa. Lý Tứ Ngưu sau khi biết chuyện đã trốn trong đống cỏ mà khóc. Lý Quế Hương đã tìm đến, bà ấy lấy ra của hồi môn của bản thân, 800 văn tiền áp hòm, nhét vào trong tay của Lý Tứ Ngưu, nói là tiền áp hòm cho em gái.
Lý Tứ Ngưu khi đó đã ôm lấy Vương Quế Hương khóc lớn, trong tay nắm lấy tiền mà bà ấy đưa, thề rằng cả đời sẽ tốt với bà ấy, sau này sẽ để bà ấy ở trong căn nhà lớn, mỗi ngày đều ăn thịt.
Hành động của Vương Quế Hương khiến ông ấy cảm nhận được sự dịu dàng mà trước nay chưa từng có, về sau, ông ấy cũng thực sự làm được như lời hứa, đối tốt với bà ấy. Vương Quế Hương sống trong núi từ nhỏ, sức lực lớn, làm việc cũng gắng sức, nhưng mà Lý Ngô thị chia cơm cho con dâu lại ít, bà ấy mỗi ngày đều ăn không đủ no, Lý Tứ Ngưu đành mỗi bữa trộm để lại một ít cơm cho bà ấy. Tình cảm của hai người bọn họ cũng ngày một sâu đậm thêm.
Vương Quế Hương nghe lời chồng nói, cũng nghĩ về lúc mới làm dâu, vừa cảm động lại có chút kích động, mấy năm nay điểm tốt của Lý Tứ Ngưu chỉ có mình bà biết, bà ấy gả tới đây một chút cũng không thiệt thòi, đến nay trai gái đều đủ, lại sắp tự làm chủ một gia đình, rõ ràng là kiếm được món hời lớn.
"Ừm, ừm, Tứ Ngưu, tôi rất vui." Vương Quế Hương nói ra lời nói từ tận đáy lòng.
"Ục.. ục.." lúc mà hai người họ đang tình tứ, bụng của Mao Thảo lại kêu lên.
Vương Quế Hương thấy trời đã tối rồi, bọn họ bận phân nhà phân dụng cụ, cơm trưa cũng không ăn, bây giờ chẳng phải đói bụng sao?
"Tôi đi làm cơm tối, trong nhà không có gì, đành luộc cho mỗi người một quả trứng gà". Vương Quế Hương vô cùng vui vẻ, muốn trổ tài nấu một bữa ngon cho cả nhà, tiếc là không có nguyên liệu.
"Nương, con đến giúp nương nhé, nếu không mỗi người một quả, nương cũng cần phải ăn. Thế này nha, chúng ta đập ba quả trứng, nấu thành canh trứng mọi người cùng ăn." Trong nhà chỉ có 20 quả trứng, còn không được chia gà. Luộc mỗi người một quả thì thật lãng phí, nếu luộc năm quả thì sau đó chỉ còn lại hơn nửa, mẹ cô khẳng định không lỡ, cho nên nấu canh trứng là hợp lý nhất.
"Canh trứng." Vương Quế Hương thắc mắc.
"Đúng vậy, nương không biết sao?" Không phải chứ, canh trứng cũng không biết, lần này lộ rồi.
"Aizzz, trong nhà một năm đều không có trứng gà ăn, chỉ khi khách đến nhà mới được nếm chút súp, cha đều quên vị của trứng gà, mẹ con không biết cũng không có gì lạ."
Quá tốt rồi, cha đúng là thần trợ công, "Cha, nương, hai người quả thực quá vất vả rồi, sau này phòng bếp giao cho con, con đảm bảo hai người mỗi ngày đều được ăn ngon." Mượn cơ hội này nhanh chóng quản lý phòng bếp, sau này không muốn ăn cơm heo nữa!
"Haha.. được rồi, con gái ngoan, sau này cơm của cha đều giao cho con đấy!" Đúng là thần trợ công ba ba.
Lý Tứ Ngưu và em gái Lý Đại Hoa là song thai, Lý Ngô thị lúc sinh anh em họ bị khó sinh chịu nhiều khổ cực, cho nên con cái trong nhà, bà ấy không thích nhất hai anh em họ. Lý Tứ Ngưu từ bé đã không được cưng chiều, khi trưởng thành, Lý Ngô thị vì tiết kiệm tiền mà lấy cho ông một cô vợ trên núi, một phân tiền sính lễ cũng không bỏ ra. Vương Quế Hương lớn hơn ông một tuổi, lúc đầu ông ấy còn không vui vẻ, không để ý đến bà ấy.
Sau này xảy ra một việc, Lý Ngô thị sắp xếp hôn sự cho Đại Hoa, vậy mà là một người góa vợ, lớn hơn Đại Hoa tận 8 tuổi, lại còn có một đứa con gái. Lý Tứ Ngưu đã phản đối, đáng tiếc lại bị Lý Ngô thị đánh cho một trận, cổ đại hôn nhân đều theo ý của cha mẹ, lời của bà mai, làm gì có chỗ cho ông ấy nói.
Sau đó Lý Ngô thị nhận của Tần gia hai lượng bạc tiền sính lễ, lại chỉ cho Đại Hoa của hồi môn đơn giản mà sơ sài, tiền áp đáy hòm cũng không đưa. Lý Tứ Ngưu sau khi biết chuyện đã trốn trong đống cỏ mà khóc. Lý Quế Hương đã tìm đến, bà ấy lấy ra của hồi môn của bản thân, 800 văn tiền áp hòm, nhét vào trong tay của Lý Tứ Ngưu, nói là tiền áp hòm cho em gái.
Lý Tứ Ngưu khi đó đã ôm lấy Vương Quế Hương khóc lớn, trong tay nắm lấy tiền mà bà ấy đưa, thề rằng cả đời sẽ tốt với bà ấy, sau này sẽ để bà ấy ở trong căn nhà lớn, mỗi ngày đều ăn thịt.
Hành động của Vương Quế Hương khiến ông ấy cảm nhận được sự dịu dàng mà trước nay chưa từng có, về sau, ông ấy cũng thực sự làm được như lời hứa, đối tốt với bà ấy. Vương Quế Hương sống trong núi từ nhỏ, sức lực lớn, làm việc cũng gắng sức, nhưng mà Lý Ngô thị chia cơm cho con dâu lại ít, bà ấy mỗi ngày đều ăn không đủ no, Lý Tứ Ngưu đành mỗi bữa trộm để lại một ít cơm cho bà ấy. Tình cảm của hai người bọn họ cũng ngày một sâu đậm thêm.
Vương Quế Hương nghe lời chồng nói, cũng nghĩ về lúc mới làm dâu, vừa cảm động lại có chút kích động, mấy năm nay điểm tốt của Lý Tứ Ngưu chỉ có mình bà biết, bà ấy gả tới đây một chút cũng không thiệt thòi, đến nay trai gái đều đủ, lại sắp tự làm chủ một gia đình, rõ ràng là kiếm được món hời lớn.
"Ừm, ừm, Tứ Ngưu, tôi rất vui." Vương Quế Hương nói ra lời nói từ tận đáy lòng.
"Ục.. ục.." lúc mà hai người họ đang tình tứ, bụng của Mao Thảo lại kêu lên.
Vương Quế Hương thấy trời đã tối rồi, bọn họ bận phân nhà phân dụng cụ, cơm trưa cũng không ăn, bây giờ chẳng phải đói bụng sao?
"Tôi đi làm cơm tối, trong nhà không có gì, đành luộc cho mỗi người một quả trứng gà". Vương Quế Hương vô cùng vui vẻ, muốn trổ tài nấu một bữa ngon cho cả nhà, tiếc là không có nguyên liệu.
"Nương, con đến giúp nương nhé, nếu không mỗi người một quả, nương cũng cần phải ăn. Thế này nha, chúng ta đập ba quả trứng, nấu thành canh trứng mọi người cùng ăn." Trong nhà chỉ có 20 quả trứng, còn không được chia gà. Luộc mỗi người một quả thì thật lãng phí, nếu luộc năm quả thì sau đó chỉ còn lại hơn nửa, mẹ cô khẳng định không lỡ, cho nên nấu canh trứng là hợp lý nhất.
"Canh trứng." Vương Quế Hương thắc mắc.
"Đúng vậy, nương không biết sao?" Không phải chứ, canh trứng cũng không biết, lần này lộ rồi.
"Aizzz, trong nhà một năm đều không có trứng gà ăn, chỉ khi khách đến nhà mới được nếm chút súp, cha đều quên vị của trứng gà, mẹ con không biết cũng không có gì lạ."
Quá tốt rồi, cha đúng là thần trợ công, "Cha, nương, hai người quả thực quá vất vả rồi, sau này phòng bếp giao cho con, con đảm bảo hai người mỗi ngày đều được ăn ngon." Mượn cơ hội này nhanh chóng quản lý phòng bếp, sau này không muốn ăn cơm heo nữa!
"Haha.. được rồi, con gái ngoan, sau này cơm của cha đều giao cho con đấy!" Đúng là thần trợ công ba ba.