Trở về 1960 toàn năng quân tẩu- Hồ Đồ
Editor: Tiểu Ngư ăn cỏ
Chương 10: Đổi lương thực
Editor: Tiểu Ngư ăn cỏ
Chương 10: Đổi lương thực
Cao Tú Lan không ngờ rằng người đàn ông của nàng là Tô Đại Căn thực sự nghe thấy lời ước muốn của nàng, thực sự đã gửi đến một chiếc nồi lớn.
Không chỉ có nồi lớn mà bên trong còn đựng cả thức ăn. Chính là lương thực tinh hạt mịn như gạo. Nàng có thể để lại một phần cho Thanh Miêu Nhi ăn, sau đó để phần còn lại đổi lấy lương thực phụ. Loại gạo ngon như vậy, ít nhất cũng đổi được gấp đôi. Còn có thể đổi được 20 kg lương thực loại tốt nhất.
Ăn tiết kiệm một chút, còn có thể ăn trong mười ngày.
"Đại Căn, cả đời ta không nhìn lầm ngươi a. Ngươi là một người đàn ông tốt, sau khi rời đi vẫn còn nghĩ về nhà. Không người đàn ông nào có khả năng như ngươi a."
Cao Tú Lan thực sự không ngờ rằng nàng còn trẻ đã góa chồng, một mình nuôi mấy đứa con mà ở tuổi này vẫn có thể hưởng phúc của người đàn ông của mình.
Đây thực sự là ông trời có mắt a. Lão thiên gia có thể nhìn thấy nàng thật không dễ dàng a.
Sự tình vui sướng này như thế nào có thể không cùng chia sẻ với người khác được?
Không thể nói với mấy thằng nhóc được, cũng chỉ có thể nói chuyện với đứa con gái tri kỷ của nàng. Tất nhiên, lúc này không thể nói khi mấy đứa kia đang ở nhà. Vì vậy, như thường lệ, nàng bình tĩnh bước ra khỏi phòng nhẹ nhàng khóa trái cửa lại.
Nàng vừa khóa cửa, Tô Thanh Hòa cũng đã đứng dậy. Đang vừa ngáp vừa đi ra ngoài.
Không còn cách nào khác, đối với những người có thói quen ngủ nướng, dậy sớm thực sự là một điều đau khổ. Nhưng ở nhà, mọi người đi làm sớm nên phải dậy nấu ăn sớm.
"Thanh Miêu nhi."
Tô Thanh Hòa dụi mắt, chợt nghe thấy tiếng gọi yêu thương của mẹ.
Nàng nhìn theo âm thanh, Cao Tú Lan nở nụ cười thần bí. Tất nhiên Tô Thanh Hòa biết là mẹ nàng đang cười vì cái gì, vì vậy nàng liền nhìn Cao Tú Lan bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Cao Tú Lan gật đầu hài lòng. Con gái nàng thật sự rất quan tâm nàng, giữa hai người có một sự kết nối từ trái tim đến trái tim, đôi khi không cần nói chuyện, cũng có thể biết đối phương đang nghĩ gì chỉ bằng cách nhìn vào nhau. Đây mới là khuê nữ của nàng a, những thằng nhóc kia lấy được vợ đã quên mất mẹ, nàng có nói trăm câu chắc cũng không hiểu.
Bởi vì có nhiều gạo như vậy, Cao Tú Lan đang có tâm trạng tốt nên không nói gì về bữa ăn sáng nay. Nàng cùng nấu ăn với Tô Thanh Hòa còn đốt lửa giúp cho Tô Thanh Hòa.
Đợi cho mấy người con trai đi làm việc, bà gọi mấy người con dâu lại. Sáng nay lúc ăn cơm cũng không thấy bà nói gì với mấy người con dâu, bọn họ còn nghĩ rằng mặt trời hôm nay mọc ở phía tây đâu. Quả thực thụ sủng nhược kinh.
"Ta cùng Thanh Miêu Nhi muốn đi vào thị trấn xem xem chúng ta có thể mượn một ít lương thực không. Lương thực của chúng ta đều đem đi cung cấp cho nội thành. Lương thực lấy từ trong đó chắc ăn cũng không tệ. Có lẽ chúng ta có thể mượn được một chút. Trong bữa ăn, Cao Tú Lan cũng đã thông báo với mấy người con trai.
Mọi người đều nhìn Cao Tú Lan, rồi lại nhìn Tô Thanh Hòa.
Tô Ái Hoa nói:" Mẹ ơi, liệu sau này người ta có ghét bỏ chúng ta phiền phức, từ chối em gái nhà chúng ta không. Ta vẫn đang chuẩn bị để gả em gái chúng ta vào thành phố đấy. "
Nghe những gì con trai nói, Cao Tú Lan thực hưởng thụ." Còn không phải là vì một ngụm ăn cho mấy người các ngươi sao? "
Tô Thanh Hòa nói:" Anh, vì trong nhà kiếm ít cơm, những thứ này đâu có là gì đâu. Hơn nữa, chúng ta chỉ nói mượn thức ăn, chỉ cần sau này chúng ta sống sót qua nạn đói. Nếu gia đình chúng ta sau này có nhiều lương thực, chúng ta sẽ trả lại cho người ta. Gia đình chúng ta nhiều người như vậy, chắc chắn có thể trả lại được. "
" Đại ca ta nhất định có thể! "Tô Ái Quốc lập tức nói.
Lâm Thục Hồng cũng nói:" Nếu em gái có thể mượn nó, chúng ta nhất định sẽ cùng nhau trả lại. "
" Chúng ta cũng sẽ cố gắng trả lại. "Tô Ái Hoa nói. Không đợi vợ hắn tỏ thái độ, anh đã nói:" Em gái vay bao nhiêu thì ta cùng anh cả trả đều trả hết, không thể để em gái lấy nợ lấy chồng đâu ".
Tô Ái Quốc vội vàng gật đầu. Đây là đương nhiên, làm việc nuôi gia đình chính là chuyện mà họ nên làm.
Lâm Thục Hồng và Đinh Quý Hoa không nói chuyện, dù sao họ cũng không thể chỉ trỏ vào cô em chồng chưa từng xuống đất kiếm thức ăn nào. Nếu vay được lương thực để vượt qua những năm đói kém này, đây chính là công lao to lớn nhất.
Hơn nữa nghe bọn trẻ kể lại, mấy ngày nay nàng cho mấy đứa trẻ ăn khoai lang khô.. Quên đi, ăn nhiều một miếng liền ăn thêm đi. Dù sao nàng cũng sắp đến tuổi kết hôn rồi, không ăn cơm nhà được bao lâu nữa.
Tô Thanh Hòa rất cảm động trước tấm chân tình của các anh trai. Huống chi những năm này, hiếm có được những người anh lương thiện như vậy. Khi mà gặp phải vấn đề kinh tế, anh em đều dễ trở mặt với nhau. Nhất là trong những năm đói kém như thế này, biết gánh vác trách nhiệm có bao nhiêu khó khăn, ý thức giác ngộ a.
Cao Tú Lan không hề cảm động, vỗ bàn nói:" Thái độ của anh là như thế nào? Đương nhiên là các ngươi trả lại rồi. Không phải là tất nhiên sao? Sao vậy, các ngươi còn muốn em gái biết ơn các ngươi sao? Em gái các ngươi vì gia đình làm việc trọng đại như vậy, cũng còn chưa khoe khoang ra đâu, các ngươi còn muốn biểu hiện trước. Còn có mặt mũi sao? "
Vợ chồng Tô Ái Quốc"... "
Vợ chồng Tô Ái Hoa:"... "
Phải a, bọn họ tỏ thái độ làm gì? Này vốn là họ phải trả a. Em gái mượn được bao nhiêu lương thực như vậy còn chưa khoe khoang thành tích đâu, bọn họ còn không làm ra lương thực có gì đáng kể công a? Thật là xấu hổ làm sao!
Mọi người nhìn Tô Thanh Hòa, sau đó cúi đầu xấu hổ ăn cơm.
Về chuyện này, Tô Thanh Hòa cũng chỉ muốn nói với mẹ nàng, mẹ nàng cũng đừng phá hỏng bầu không khí như thế này được không? Thật là vừa nãy không khí kia biết bao nhiêu ấm áp a..
Cao Tú Lan cũng không hiếm lạ cái không khí ấm áp, ai có của ăn của để trong những ngày này thì dù không khí có hay không cũng đều ấm áp.
Hiện tại bà rất nóng lòng được chia sẻ niềm vui với con gái yêu quý.
" Mau ăn đi, ăn xong liền đi làm đi. Thật sự tưởng có bánh từ trên trời rơi xuống sao. "
Nhóm mấy người con dâu cũng không phản bác.
Sau khi ăn một miếng lớn, đặt bát xuống và rời đi.
Nhìn con trai cùng con dâu đã đi làm, Cao Tú Lan ngay lập tức sai bảo mấy đứa cháu gái của mình.
" Đại Nha đi dọn dẹp bát đĩa, bát đũa, cẩn thận kẻo làm đổ bát. Nhị Nha đi giặt quần áo đi Tam Nha.. Tam Nha chăm sóc Nhị Bảo. Tiểu tử Đại Bảo kia lại chạy đi đâu mất rồi. Có cái khí lực chạy ra ngoài chơi, còn không phải tốn không ít lương thực đâu? "
Cao Tú Lan phụng phịu lảm nhảm, vài đứa trẻ không dám nói một lời, bận bịu làm việc riêng.
Tô Thanh Hòa không muốn nghe Cao Tú Lan lẩm bẩm, nhanh chóng khoác tay nàng đi vào phòng Cao Tú Lan," Mẹ, vào phòng ngồi đi. "
Sau đó, Cao Tú Lan nhớ lại việc lớn, bà liếc nhìn các cháu gái thấy chúng đều làm việc ngoan ngoãn, vì vậy bà đưa cô con gái quý giá vào phòng đóng cửa lại. Quay lại, xé toạc tấm ga trải giường bên giường.
Tô Thanh Hòa che miệng, kinh ngạc.
" Nhìn xem, ba con có bao nhiêu năng lực, đồ ăn nhiều như vậy, còn có cái nồi sắt lớn thế này. Phải cần bao nhiêu vé công nghiệp mới mua được. "
Cao Tú Lan hào hứng nói.
Tô Thanh Hòa nhìn cũng có vẻ hưng phấn, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra một vấn đề," Mẹ, gạo này rất dễ xử lý. Chúng ta cho vào rổ sau. Nhưng còn cái nồi sắt lớn này thì sao? "
".. Đúng vậy, đây là một vấn đề. "Vẻ hưng phấn trên mặt Cao Tú Lan biến mất, vẻ mặt nghiêm túc.
Tô Thanh Hòa nói:" Mẹ ơi, có phải mẹ đã ước với bố con nên bố đem tới cái nồi phải không, nghĩa là bố có thể nghe thấy được. Hay mẹ có thể thương lượng với bố xem có thể đem cái nồi sắt đặt ở nơi khác không, sau đó để hai anh bí mật đi lấy nó vào ban đêm. Cũng không biết có thể như vậy được không. "
" Chắc chắn là được. Bố ngươi là người đáng tin cậy. Cũng trách ta. Ta đã không nói rõ trước. "
Sự tin tưởng của Cao Tú Lan dành cho người đàn ông của mình giờ đã lên rất cao rồi.
" Đã thế này thì đừng lo nồi sắt nữa, trước đem gạo giải quyết đã. "Cao Tú Lan lập tức thu xếp, bây giờ chuyện ăn uống mới là quan trọng nhất. Sớm đổi sang lương thực phụ càng sớm càng tốt."
Hai người nhanh chóng bàn bạc với nhau, trước tiên đem gạo vào thành phố, sau đó xem có người có thể đổi lương thực phụ trong chợ đen thị trấn không.
Sau khi thảo luận xong, Cao Tú Lan xách giỏ và đi ra ngoài với Tô Thanh Hòa.
Đại Nha Nhị Nha Tam Nha nhìn nội cùng cô của mình đi ra ngoài, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Nội nói rằng nàng đưa cô của mình đi vay thóc, và sau khi vay thóc, họ sẽ không chết đói như em gái của Nhị Xuân.
Hai người ở trong thị trấn đi dạo vài vòng, sau đó Cao Tú Lan đưa con gái đi đổi đồ ăn.
Nơi duy nhất có thể trao đổi mọi thứ trong năm nay chính là chợ đen cùng cung tiêu xã.
Đi cung tiêu xã đổi không có lời, người ta là đơn vị nhà nước, ra giá không có khả năng cao, vẫn là đi chợ đen thì hơn.
Hai mẹ con trên lưng đeo thúng ngồi xổm trong chợ đen.
Tô Thanh Hòa quan sát một số người đeo theo túi to đi tới đi lui xung quanh. Sau đó, khi có ai đó mua đồ gì này nọ, họ đi cùng nhau ra một dấu hiệu bí mật.
Giống như dấu hiệu ngầm.
Thấy không có ai đến hỏi, Cao Tú Lan lấy một nắm gạo trắng từ trong túi ra, đút vào tay nàng.
Gần như ngay sau khi nó được lấy ra, một vài cặp mắt đã nhìn chằm chằm vào nó. Sau đó Tô Thanh Hòa liền nhìn thấy ánh sáng trong mắt những người đó.
Sau đó, một bầy người đều chạy đến.
"Là gạo sao?" Vị khách là một người đàn ông trung niên, mặc quần áo lao động, có vẻ là làm bếp ăn của một đơn vị nào đó. Hắn ra đây để kiếm một ít lương thực tinh trở lại. Giọng hắn vẫn còn chút kích động.
Những người khác cũng nhìn chằm chằm vào Cao Tú Lan, "Có bao nhiêu chúng ta chia ra lấy." Điều này là vì sợ bị người khác nuốt chửng.
"Tám cân." Cao Tú Lan nói. Để dành lại hai cân để cho con gái.
Vừa nghe chỉ có tám cân, anh ta hơi thất vọng. Nhưng loại tốt này tự nhiên không thể tham lam.
Người đàn ông trung niên cử động các ngón tay của mình. Giơ năm ngón tay 5 hào một cân.
Cao Tú Lan lắc đầu, "Ta không cần tiền, chỉ muốn lương thực phụ. Một cân đổi hai cân rưỡi."
Đây là lần đầu tiên nghe nói đến chợ đen để trao đổi lương thực phụ.
Vài người sửng sốt, nhưng người đàn ông trung niên là người phản ứng đầu tiên, "Nhà tôi ở gần đây. Tôi sẽ quay lại lấy ngay. Cô có thể đi theo tôi."
Cao Tú Lan vẫn còn do dự, nhưng Tô Thanh Hòa đã kéo tay áo nàng gật đầu.
Nàng đang còn muốn hỏi thêm, người đàn ông trung niên này giống như công nhân, cứ đi xem điều kiện ở nhà như thế nào, nếu là người có thể cung cấp lương thực phụ lâu dài thì có thể đổi tiếp thay vì trao đổi trên thị trường chợ đen này.
Cao Tú Lan nói, "Được, dẫn đường."
Người đàn ông trung niên trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, lập tức dẫn đường. Những người khác lo lắng, "Vậy còn chúng ta thì sao?"
Tô Thanh Hòa cho rằng Cao Tú Lan sẽ xúc phạm đến người ta, lập tức chạy tới trước mặt nói: "Chúng ta sau này còn tới nữa. Lần sau nhìn thấy chúng ta, chúng ta sẽ trực tiếp ưu tiên cho ngươi. Mẹ con ta còn có việc không có thời gian để chờ đợi."
"Khi nào các người lại đến?" Ai đó hỏi.
"Cũng sớm thôi." Tô Thanh Hòa nói một cách cầm chừng, nhưng nhanh chóng đưa Cao Tú Lan đi.
Một vài ký gạo cũng có thể gây ra xung đột, nghĩ đến những người mai này ăn bữa nay lo bữa mai mới biết đôi khi thực phẩm quý giá đến nhường nào.
Sau khi đi theo người đàn ông trung niên đến cửa nhà, Tô Thanh Hòa nhận ra người đàn ông đó là công nhân trong một nhà máy máy móc, gia đình anh ta đang ăn cơm. Nhưng bây giờ lương thực khó khăn, đồ ăn chủ yếu đều là ngũ cốc thô, người già và trẻ em trong gia đình đều mong muốn được ăn ngũ cốc tinh. Hôm nay anh ấy đi chợ đen để thử vận may.
Sau khi nghe lời này, Cao Tú Lan cong môi nói, trong lòng nói, các ngươi người ở thành phố chỉ là để ý, chúng ta ở nông thôn đều phải ăn vỏ cây, còn muốn ăn ngũ cốc tinh. Bất cứ khi nào chúng ta mà muốn ăn, chúng ta chỉ cần cắn một miếng vỏ cây cũng hài lòng rồi. "
Theo giá của Cao Tú Lan, bên kia đã lấy ra 20 cân bột ngô. Cao Tú Lan kiểm tra, là bột ngô thật, không phải loại được nghiền chung với lõi ngô. Đột nhiên nàng cảm thấy hạnh phúc. Đặt những thứ đó vào giỏ đeo sau lưng, kéo con gái của mình trở về.
Tô Thanh Hòa không vội, đối với người đàn ông nói:" Thôn chúng ta đang thu thập ngũ cốc, có thể gửi một ít ngũ cốc hảo hạng, ngươi có muốn không? "
Nghe được lời nói của Tô Thanh Hòa, người nọ vội vàng gật đầu," Ngươi muốn cái gì, nếu có hạt mịn, ngươi có thể trực tiếp gửi đi, đổi lại như vậy còn có thể bồi thêm tiền. "
Nói xong Tô Thanh Hòa liền cùng Cao Tú Lan rời đi.
Sau khi ra khỏi con hẻm, Tô Thanh Hòa muốn giúp Cao Tú Lan mang đồ ăn. Cao Tú Lan đẩy tay nàng ra," Sức nhỏ của con làm sao mang được, mẹ quen rồi, cũng không nặng. Hơn nữa, ta cõng thóc trên lưng, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. "
Tô Thanh Hòa tin những lời này. Nàng đã từng tưởng tượng mình không thể vác được một trăm cân, nhưng nhất định sẽ có thể khiêng được một trăm cân tiền giấy, chạy thật nhanh.
Cao Tú Lan bước đi, mặt đỏ bừng," Lần này được 20 cân ngũ cốc, mấy ngày nữa có thể ăn. Lúc về mẹ sẽ nấu cơm cho con, con chưa được ăn cơm trắng trong một khoảng thời gian dài rồi. "
" Mẹ, mẹ thật tốt với con. "Tô Thanh Hòa lập tức nghiêm túc nói.
Cao Tú Lan thở dài," Con chính là tâm phúc của ta, ta đối với con không tốt, thì còn ai tốt với con nữa chứ? "
Tô Thanh Hòa cảm thấy lòng Cao Tú Lan dịu lại, lập tức nói:" Mẹ, con nghĩ sau này gia đình sẽ có thêm của ăn của để. Nên cho mấy đứa nhỏ ăn thêm một chút nữa. Ngày nào con cũng nhìn bọn chúng đi kiếm đồ ăn lung tung, đã hoảng sợ đến mức trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến vợ của Tô người thọt kia. "
Cao Tú Lan muốn nói, mấy đứa con gái ăn nhiều lương thực như vậy làm gì, nhưng bà không thể chịu được khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của con gái mình, nghĩ rằng bây giờ người đàn ông của mình thậm chí có thể gửi một nồi sắt lớn, còn không thể đưa thức ăn cho gia đình sao?
Dù sao cũng để con gái yên tâm, cũng chỉ vài miếng ăn mà thôi.
Tất cả mọi người Tô gia biết chuyện đã đi vay lương thực.
So với lần trước hai người đi xin thịt, lần này bọn họ rất lo lắng. Việc họ có thể ăn thịt hay không không có ảnh hưởng lớn đến họ, nhưng lương thực là sự sống.
Tất cả đều háo hức đứng ở cửa chờ đợi, nhìn hai người bọn họ trở về, bọn họ đều vây quanh.
" Thật không có tiền đồ! "Cao Tú Lan liếc mọi người một cái, sau đó trực tiếp đi vào trong nhà, để mấy đứa nhỏ ở ngoài, chỉ để người lớn đi vào, sau đó đóng cửa lại.
Trong ánh sáng yếu ớt, Cao Tú Lan trực tiếp đặt túi lên bàn.
" Hai mươi cân bột ngô hảo hạng. Cộng thêm hai cân gạo. Đây là thứ mà em gái các ngươi mượn được! "
Bốn người xúm lại thì thấy cái túi vải bố đựng bột ngô trong rổ.
Thực sự là bột ngô, rất tinh tế, tinh tế hơn nhiều so với bột ngô xay cùng lõi ngô ở nhà. Chắc chắn khi ăn sẽ không làm tổn thương cổ họng được.
Mọi người đều khiếp sợ không nói được lời nào.
Tô Thanh Hòa nói:" Anh, chuyện gia đình có thể đi mượn đồ ăn thì không thể nói cho ai bên ngoài biết được. "Nàng lo lắng đến lúc đó có người đoán ra gì đó thì không dễ làm nữa, nếu có người thật sự đoán ra thì nàng chỉ có thể cho cái cửa thân thích này chặt đứt. Khi đến thời điểm, phải tìm cách lấy thức ăn ra một cách quang minh chính đại.
Cao Tú Lan lại nghĩ được nhiều hơn:" Anh nghe kỹ đi, chuyện này không ai được nói ra ngoài. Bây giờ nhiều người bên ngoài chính là nghèo rớt mồng tơi. Nếu biết gia đình chúng ta có thể đi mượn đồ ăn, chắc chắn sẽ gây ra phiền toái. Người ta có thể trợ cấp cho gia đình chúng ta, nhưng không có khả năng cho cả làng. Nếu gây ra rắc rối, sau này người ta sẽ không trợ cấp cho chúng ta nữa, sinh kế của gia đình sẽ bị cắt đứt. Lúc đó không cần đợi ta động thủ, chính mình tự đi tìm một bức tường tự đâm chết đi. Để dành lại một ít thức ăn cho gia đình. "
Hai con trai và con dâu nhất thời đều lấy tay che miệng.
Đương nhiên, có đồ ăn thì phải ăn bí mật, không nên ra ngoài nói bậy.
Mấy đứa nhỏ cũng dễ xử lý, ai nói ra ngoài sau này sẽ không được ăn nữa.
Cho nên cả nhà Tô gia vẫn giữ nguyên khẩu hiệu, có lương trộm ăn, ai cũng không thể nói ra ngoài.
Nếu nói ra, người ta sẽ quản đồ ăn mình mượn được mất.
Buổi trưa cả nhà vui vẻ ăn cơm, tuy rằng như trước không đủ no nhưng lại tràn đầy hy vọng.
Khẩu phần ăn của bọn trẻ cũng nhiều hơn trước một chút, còn có thể ăn no một nửa.
" Đều là của cô kiếm được cho các ngươi ăn, nên sau này hãy nhớ kỹ đến lòng tốt của cô các ngươi! Nếu ai là sói mắt trắng, tương lai sẽ bị sét đánh. "Cao Tú Lan tẩy não mấy đứa trẻ.
Mấy đứa nhỏ ăn được bữa thỏa mãn nên nhanh chóng gật đầu. Mặc dù cô bị bệnh nhưng cô rất tốt bụng.
Vấn đề gạo đã được giải quyết, nhưng vấn đề nồi sắt vẫn chưa được giải quyết. Buổi chiều khi mọi người đã về hết, Cao Tú Lan đưa con gái vào phòng, sau đó khắp phòng niệm như kinh," Đại Căn a, cái nồi sắt của chúng ta thế này không lấy ra được đâu, mau dọn đi, mau dọn đi. "Để ở bên trong hang động nơi tôi sinh ra là đứa con thứ ba của mình. Đại Căn, nếu nghe được những gì tôi nói thì trở về một chút.."
Bên cạnh Tô Thanh Hòa nghe thấy nổi da gà. Cô lại thấy hối hận, tại sao lại nhắc đến đồng chí Tô Đại Căn.. Cô thực sự sợ một ngày nào đó đồng chí Tô Đại Căn bị nhắc tới sẽ thực sự quay lại.
"Ký chủ, xin hãy tin tưởng vào khoa học." Hệ thống đang lẩm bẩm trong đầu.
Tô Thanh Hòa trợn tròn mắt, trong lòng thầm nói: "Đi, đi, mau đi làm việc đi."
Vì vậy, trong lúc mà Cao Tú Lan còn chưa phản ứng, cái nồi đã biến mất.. nó thực sự đã biến mất..
Hai mẹ con chết lặng.
Tô Thanh Hòa lắp bắp nói: "Mẹ, mẹ, nồi đâu?"
Cao Tú Lan há miệng thật lâu cũng không đóng lại được, sau đó vội vàng kéo Tô Thanh Hòa ra khỏi phòng khóa cửa lại, "Con ở nhà chờ, mẹ đi xem."
Nói xong nhanh chóng chạy đi.
Ngay sau khi nàng rời đi, hệ thống bắt đầu gọi Tô Thanh Hòa tính phí. "Ký chủ thay đổi nơi nhận thưởng một lần, ký chủ cần trả ba lần phần thưởng nấu ăn."
"Nhớ rõ rồi, dù sao cậu cũng là trí tuệ nhân tạo, cậu có thể không cư xử như Grandet được không?" (Grandet là một nhà tư sản mới nổi bắt đầu sau Cách mạng Pháp. Hắn gian xảo và hung ác hơn địa chủ kiểu cũ, cách gom góp của cải máu lửa hơn. Ông đã làm nên tài sản của mình nhờ cuộc cách mạng đầu cơ. Ông là thành viên ủy ban điều hành và thị trưởng, trong nhiệm kỳ của mình, ông đã sử dụng chức vụ của mình để kiếm rất nhiều tiền. Người có khuyết điểm là tham lam, thấp thỏm, cổ hủ, xảo quyệt, còn có ưu điểm là sắc sảo, đảm đang, sâu sắc và giản dị, thanh đạm. -baidu)
"Ký chủ, thiếu nợ trả tiền chính là đạo lý hiển nhiên!"
Không chỉ có nồi lớn mà bên trong còn đựng cả thức ăn. Chính là lương thực tinh hạt mịn như gạo. Nàng có thể để lại một phần cho Thanh Miêu Nhi ăn, sau đó để phần còn lại đổi lấy lương thực phụ. Loại gạo ngon như vậy, ít nhất cũng đổi được gấp đôi. Còn có thể đổi được 20 kg lương thực loại tốt nhất.
Ăn tiết kiệm một chút, còn có thể ăn trong mười ngày.
"Đại Căn, cả đời ta không nhìn lầm ngươi a. Ngươi là một người đàn ông tốt, sau khi rời đi vẫn còn nghĩ về nhà. Không người đàn ông nào có khả năng như ngươi a."
Cao Tú Lan thực sự không ngờ rằng nàng còn trẻ đã góa chồng, một mình nuôi mấy đứa con mà ở tuổi này vẫn có thể hưởng phúc của người đàn ông của mình.
Đây thực sự là ông trời có mắt a. Lão thiên gia có thể nhìn thấy nàng thật không dễ dàng a.
Sự tình vui sướng này như thế nào có thể không cùng chia sẻ với người khác được?
Không thể nói với mấy thằng nhóc được, cũng chỉ có thể nói chuyện với đứa con gái tri kỷ của nàng. Tất nhiên, lúc này không thể nói khi mấy đứa kia đang ở nhà. Vì vậy, như thường lệ, nàng bình tĩnh bước ra khỏi phòng nhẹ nhàng khóa trái cửa lại.
Nàng vừa khóa cửa, Tô Thanh Hòa cũng đã đứng dậy. Đang vừa ngáp vừa đi ra ngoài.
Không còn cách nào khác, đối với những người có thói quen ngủ nướng, dậy sớm thực sự là một điều đau khổ. Nhưng ở nhà, mọi người đi làm sớm nên phải dậy nấu ăn sớm.
"Thanh Miêu nhi."
Tô Thanh Hòa dụi mắt, chợt nghe thấy tiếng gọi yêu thương của mẹ.
Nàng nhìn theo âm thanh, Cao Tú Lan nở nụ cười thần bí. Tất nhiên Tô Thanh Hòa biết là mẹ nàng đang cười vì cái gì, vì vậy nàng liền nhìn Cao Tú Lan bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Cao Tú Lan gật đầu hài lòng. Con gái nàng thật sự rất quan tâm nàng, giữa hai người có một sự kết nối từ trái tim đến trái tim, đôi khi không cần nói chuyện, cũng có thể biết đối phương đang nghĩ gì chỉ bằng cách nhìn vào nhau. Đây mới là khuê nữ của nàng a, những thằng nhóc kia lấy được vợ đã quên mất mẹ, nàng có nói trăm câu chắc cũng không hiểu.
Bởi vì có nhiều gạo như vậy, Cao Tú Lan đang có tâm trạng tốt nên không nói gì về bữa ăn sáng nay. Nàng cùng nấu ăn với Tô Thanh Hòa còn đốt lửa giúp cho Tô Thanh Hòa.
Đợi cho mấy người con trai đi làm việc, bà gọi mấy người con dâu lại. Sáng nay lúc ăn cơm cũng không thấy bà nói gì với mấy người con dâu, bọn họ còn nghĩ rằng mặt trời hôm nay mọc ở phía tây đâu. Quả thực thụ sủng nhược kinh.
"Ta cùng Thanh Miêu Nhi muốn đi vào thị trấn xem xem chúng ta có thể mượn một ít lương thực không. Lương thực của chúng ta đều đem đi cung cấp cho nội thành. Lương thực lấy từ trong đó chắc ăn cũng không tệ. Có lẽ chúng ta có thể mượn được một chút. Trong bữa ăn, Cao Tú Lan cũng đã thông báo với mấy người con trai.
Mọi người đều nhìn Cao Tú Lan, rồi lại nhìn Tô Thanh Hòa.
Tô Ái Hoa nói:" Mẹ ơi, liệu sau này người ta có ghét bỏ chúng ta phiền phức, từ chối em gái nhà chúng ta không. Ta vẫn đang chuẩn bị để gả em gái chúng ta vào thành phố đấy. "
Nghe những gì con trai nói, Cao Tú Lan thực hưởng thụ." Còn không phải là vì một ngụm ăn cho mấy người các ngươi sao? "
Tô Thanh Hòa nói:" Anh, vì trong nhà kiếm ít cơm, những thứ này đâu có là gì đâu. Hơn nữa, chúng ta chỉ nói mượn thức ăn, chỉ cần sau này chúng ta sống sót qua nạn đói. Nếu gia đình chúng ta sau này có nhiều lương thực, chúng ta sẽ trả lại cho người ta. Gia đình chúng ta nhiều người như vậy, chắc chắn có thể trả lại được. "
" Đại ca ta nhất định có thể! "Tô Ái Quốc lập tức nói.
Lâm Thục Hồng cũng nói:" Nếu em gái có thể mượn nó, chúng ta nhất định sẽ cùng nhau trả lại. "
" Chúng ta cũng sẽ cố gắng trả lại. "Tô Ái Hoa nói. Không đợi vợ hắn tỏ thái độ, anh đã nói:" Em gái vay bao nhiêu thì ta cùng anh cả trả đều trả hết, không thể để em gái lấy nợ lấy chồng đâu ".
Tô Ái Quốc vội vàng gật đầu. Đây là đương nhiên, làm việc nuôi gia đình chính là chuyện mà họ nên làm.
Lâm Thục Hồng và Đinh Quý Hoa không nói chuyện, dù sao họ cũng không thể chỉ trỏ vào cô em chồng chưa từng xuống đất kiếm thức ăn nào. Nếu vay được lương thực để vượt qua những năm đói kém này, đây chính là công lao to lớn nhất.
Hơn nữa nghe bọn trẻ kể lại, mấy ngày nay nàng cho mấy đứa trẻ ăn khoai lang khô.. Quên đi, ăn nhiều một miếng liền ăn thêm đi. Dù sao nàng cũng sắp đến tuổi kết hôn rồi, không ăn cơm nhà được bao lâu nữa.
Tô Thanh Hòa rất cảm động trước tấm chân tình của các anh trai. Huống chi những năm này, hiếm có được những người anh lương thiện như vậy. Khi mà gặp phải vấn đề kinh tế, anh em đều dễ trở mặt với nhau. Nhất là trong những năm đói kém như thế này, biết gánh vác trách nhiệm có bao nhiêu khó khăn, ý thức giác ngộ a.
Cao Tú Lan không hề cảm động, vỗ bàn nói:" Thái độ của anh là như thế nào? Đương nhiên là các ngươi trả lại rồi. Không phải là tất nhiên sao? Sao vậy, các ngươi còn muốn em gái biết ơn các ngươi sao? Em gái các ngươi vì gia đình làm việc trọng đại như vậy, cũng còn chưa khoe khoang ra đâu, các ngươi còn muốn biểu hiện trước. Còn có mặt mũi sao? "
Vợ chồng Tô Ái Quốc"... "
Vợ chồng Tô Ái Hoa:"... "
Phải a, bọn họ tỏ thái độ làm gì? Này vốn là họ phải trả a. Em gái mượn được bao nhiêu lương thực như vậy còn chưa khoe khoang thành tích đâu, bọn họ còn không làm ra lương thực có gì đáng kể công a? Thật là xấu hổ làm sao!
Mọi người nhìn Tô Thanh Hòa, sau đó cúi đầu xấu hổ ăn cơm.
Về chuyện này, Tô Thanh Hòa cũng chỉ muốn nói với mẹ nàng, mẹ nàng cũng đừng phá hỏng bầu không khí như thế này được không? Thật là vừa nãy không khí kia biết bao nhiêu ấm áp a..
Cao Tú Lan cũng không hiếm lạ cái không khí ấm áp, ai có của ăn của để trong những ngày này thì dù không khí có hay không cũng đều ấm áp.
Hiện tại bà rất nóng lòng được chia sẻ niềm vui với con gái yêu quý.
" Mau ăn đi, ăn xong liền đi làm đi. Thật sự tưởng có bánh từ trên trời rơi xuống sao. "
Nhóm mấy người con dâu cũng không phản bác.
Sau khi ăn một miếng lớn, đặt bát xuống và rời đi.
Nhìn con trai cùng con dâu đã đi làm, Cao Tú Lan ngay lập tức sai bảo mấy đứa cháu gái của mình.
" Đại Nha đi dọn dẹp bát đĩa, bát đũa, cẩn thận kẻo làm đổ bát. Nhị Nha đi giặt quần áo đi Tam Nha.. Tam Nha chăm sóc Nhị Bảo. Tiểu tử Đại Bảo kia lại chạy đi đâu mất rồi. Có cái khí lực chạy ra ngoài chơi, còn không phải tốn không ít lương thực đâu? "
Cao Tú Lan phụng phịu lảm nhảm, vài đứa trẻ không dám nói một lời, bận bịu làm việc riêng.
Tô Thanh Hòa không muốn nghe Cao Tú Lan lẩm bẩm, nhanh chóng khoác tay nàng đi vào phòng Cao Tú Lan," Mẹ, vào phòng ngồi đi. "
Sau đó, Cao Tú Lan nhớ lại việc lớn, bà liếc nhìn các cháu gái thấy chúng đều làm việc ngoan ngoãn, vì vậy bà đưa cô con gái quý giá vào phòng đóng cửa lại. Quay lại, xé toạc tấm ga trải giường bên giường.
Tô Thanh Hòa che miệng, kinh ngạc.
" Nhìn xem, ba con có bao nhiêu năng lực, đồ ăn nhiều như vậy, còn có cái nồi sắt lớn thế này. Phải cần bao nhiêu vé công nghiệp mới mua được. "
Cao Tú Lan hào hứng nói.
Tô Thanh Hòa nhìn cũng có vẻ hưng phấn, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra một vấn đề," Mẹ, gạo này rất dễ xử lý. Chúng ta cho vào rổ sau. Nhưng còn cái nồi sắt lớn này thì sao? "
".. Đúng vậy, đây là một vấn đề. "Vẻ hưng phấn trên mặt Cao Tú Lan biến mất, vẻ mặt nghiêm túc.
Tô Thanh Hòa nói:" Mẹ ơi, có phải mẹ đã ước với bố con nên bố đem tới cái nồi phải không, nghĩa là bố có thể nghe thấy được. Hay mẹ có thể thương lượng với bố xem có thể đem cái nồi sắt đặt ở nơi khác không, sau đó để hai anh bí mật đi lấy nó vào ban đêm. Cũng không biết có thể như vậy được không. "
" Chắc chắn là được. Bố ngươi là người đáng tin cậy. Cũng trách ta. Ta đã không nói rõ trước. "
Sự tin tưởng của Cao Tú Lan dành cho người đàn ông của mình giờ đã lên rất cao rồi.
" Đã thế này thì đừng lo nồi sắt nữa, trước đem gạo giải quyết đã. "Cao Tú Lan lập tức thu xếp, bây giờ chuyện ăn uống mới là quan trọng nhất. Sớm đổi sang lương thực phụ càng sớm càng tốt."
Hai người nhanh chóng bàn bạc với nhau, trước tiên đem gạo vào thành phố, sau đó xem có người có thể đổi lương thực phụ trong chợ đen thị trấn không.
Sau khi thảo luận xong, Cao Tú Lan xách giỏ và đi ra ngoài với Tô Thanh Hòa.
Đại Nha Nhị Nha Tam Nha nhìn nội cùng cô của mình đi ra ngoài, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Nội nói rằng nàng đưa cô của mình đi vay thóc, và sau khi vay thóc, họ sẽ không chết đói như em gái của Nhị Xuân.
Hai người ở trong thị trấn đi dạo vài vòng, sau đó Cao Tú Lan đưa con gái đi đổi đồ ăn.
Nơi duy nhất có thể trao đổi mọi thứ trong năm nay chính là chợ đen cùng cung tiêu xã.
Đi cung tiêu xã đổi không có lời, người ta là đơn vị nhà nước, ra giá không có khả năng cao, vẫn là đi chợ đen thì hơn.
Hai mẹ con trên lưng đeo thúng ngồi xổm trong chợ đen.
Tô Thanh Hòa quan sát một số người đeo theo túi to đi tới đi lui xung quanh. Sau đó, khi có ai đó mua đồ gì này nọ, họ đi cùng nhau ra một dấu hiệu bí mật.
Giống như dấu hiệu ngầm.
Thấy không có ai đến hỏi, Cao Tú Lan lấy một nắm gạo trắng từ trong túi ra, đút vào tay nàng.
Gần như ngay sau khi nó được lấy ra, một vài cặp mắt đã nhìn chằm chằm vào nó. Sau đó Tô Thanh Hòa liền nhìn thấy ánh sáng trong mắt những người đó.
Sau đó, một bầy người đều chạy đến.
"Là gạo sao?" Vị khách là một người đàn ông trung niên, mặc quần áo lao động, có vẻ là làm bếp ăn của một đơn vị nào đó. Hắn ra đây để kiếm một ít lương thực tinh trở lại. Giọng hắn vẫn còn chút kích động.
Những người khác cũng nhìn chằm chằm vào Cao Tú Lan, "Có bao nhiêu chúng ta chia ra lấy." Điều này là vì sợ bị người khác nuốt chửng.
"Tám cân." Cao Tú Lan nói. Để dành lại hai cân để cho con gái.
Vừa nghe chỉ có tám cân, anh ta hơi thất vọng. Nhưng loại tốt này tự nhiên không thể tham lam.
Người đàn ông trung niên cử động các ngón tay của mình. Giơ năm ngón tay 5 hào một cân.
Cao Tú Lan lắc đầu, "Ta không cần tiền, chỉ muốn lương thực phụ. Một cân đổi hai cân rưỡi."
Đây là lần đầu tiên nghe nói đến chợ đen để trao đổi lương thực phụ.
Vài người sửng sốt, nhưng người đàn ông trung niên là người phản ứng đầu tiên, "Nhà tôi ở gần đây. Tôi sẽ quay lại lấy ngay. Cô có thể đi theo tôi."
Cao Tú Lan vẫn còn do dự, nhưng Tô Thanh Hòa đã kéo tay áo nàng gật đầu.
Nàng đang còn muốn hỏi thêm, người đàn ông trung niên này giống như công nhân, cứ đi xem điều kiện ở nhà như thế nào, nếu là người có thể cung cấp lương thực phụ lâu dài thì có thể đổi tiếp thay vì trao đổi trên thị trường chợ đen này.
Cao Tú Lan nói, "Được, dẫn đường."
Người đàn ông trung niên trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, lập tức dẫn đường. Những người khác lo lắng, "Vậy còn chúng ta thì sao?"
Tô Thanh Hòa cho rằng Cao Tú Lan sẽ xúc phạm đến người ta, lập tức chạy tới trước mặt nói: "Chúng ta sau này còn tới nữa. Lần sau nhìn thấy chúng ta, chúng ta sẽ trực tiếp ưu tiên cho ngươi. Mẹ con ta còn có việc không có thời gian để chờ đợi."
"Khi nào các người lại đến?" Ai đó hỏi.
"Cũng sớm thôi." Tô Thanh Hòa nói một cách cầm chừng, nhưng nhanh chóng đưa Cao Tú Lan đi.
Một vài ký gạo cũng có thể gây ra xung đột, nghĩ đến những người mai này ăn bữa nay lo bữa mai mới biết đôi khi thực phẩm quý giá đến nhường nào.
Sau khi đi theo người đàn ông trung niên đến cửa nhà, Tô Thanh Hòa nhận ra người đàn ông đó là công nhân trong một nhà máy máy móc, gia đình anh ta đang ăn cơm. Nhưng bây giờ lương thực khó khăn, đồ ăn chủ yếu đều là ngũ cốc thô, người già và trẻ em trong gia đình đều mong muốn được ăn ngũ cốc tinh. Hôm nay anh ấy đi chợ đen để thử vận may.
Sau khi nghe lời này, Cao Tú Lan cong môi nói, trong lòng nói, các ngươi người ở thành phố chỉ là để ý, chúng ta ở nông thôn đều phải ăn vỏ cây, còn muốn ăn ngũ cốc tinh. Bất cứ khi nào chúng ta mà muốn ăn, chúng ta chỉ cần cắn một miếng vỏ cây cũng hài lòng rồi. "
Theo giá của Cao Tú Lan, bên kia đã lấy ra 20 cân bột ngô. Cao Tú Lan kiểm tra, là bột ngô thật, không phải loại được nghiền chung với lõi ngô. Đột nhiên nàng cảm thấy hạnh phúc. Đặt những thứ đó vào giỏ đeo sau lưng, kéo con gái của mình trở về.
Tô Thanh Hòa không vội, đối với người đàn ông nói:" Thôn chúng ta đang thu thập ngũ cốc, có thể gửi một ít ngũ cốc hảo hạng, ngươi có muốn không? "
Nghe được lời nói của Tô Thanh Hòa, người nọ vội vàng gật đầu," Ngươi muốn cái gì, nếu có hạt mịn, ngươi có thể trực tiếp gửi đi, đổi lại như vậy còn có thể bồi thêm tiền. "
Nói xong Tô Thanh Hòa liền cùng Cao Tú Lan rời đi.
Sau khi ra khỏi con hẻm, Tô Thanh Hòa muốn giúp Cao Tú Lan mang đồ ăn. Cao Tú Lan đẩy tay nàng ra," Sức nhỏ của con làm sao mang được, mẹ quen rồi, cũng không nặng. Hơn nữa, ta cõng thóc trên lưng, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. "
Tô Thanh Hòa tin những lời này. Nàng đã từng tưởng tượng mình không thể vác được một trăm cân, nhưng nhất định sẽ có thể khiêng được một trăm cân tiền giấy, chạy thật nhanh.
Cao Tú Lan bước đi, mặt đỏ bừng," Lần này được 20 cân ngũ cốc, mấy ngày nữa có thể ăn. Lúc về mẹ sẽ nấu cơm cho con, con chưa được ăn cơm trắng trong một khoảng thời gian dài rồi. "
" Mẹ, mẹ thật tốt với con. "Tô Thanh Hòa lập tức nghiêm túc nói.
Cao Tú Lan thở dài," Con chính là tâm phúc của ta, ta đối với con không tốt, thì còn ai tốt với con nữa chứ? "
Tô Thanh Hòa cảm thấy lòng Cao Tú Lan dịu lại, lập tức nói:" Mẹ, con nghĩ sau này gia đình sẽ có thêm của ăn của để. Nên cho mấy đứa nhỏ ăn thêm một chút nữa. Ngày nào con cũng nhìn bọn chúng đi kiếm đồ ăn lung tung, đã hoảng sợ đến mức trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến vợ của Tô người thọt kia. "
Cao Tú Lan muốn nói, mấy đứa con gái ăn nhiều lương thực như vậy làm gì, nhưng bà không thể chịu được khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của con gái mình, nghĩ rằng bây giờ người đàn ông của mình thậm chí có thể gửi một nồi sắt lớn, còn không thể đưa thức ăn cho gia đình sao?
Dù sao cũng để con gái yên tâm, cũng chỉ vài miếng ăn mà thôi.
Tất cả mọi người Tô gia biết chuyện đã đi vay lương thực.
So với lần trước hai người đi xin thịt, lần này bọn họ rất lo lắng. Việc họ có thể ăn thịt hay không không có ảnh hưởng lớn đến họ, nhưng lương thực là sự sống.
Tất cả đều háo hức đứng ở cửa chờ đợi, nhìn hai người bọn họ trở về, bọn họ đều vây quanh.
" Thật không có tiền đồ! "Cao Tú Lan liếc mọi người một cái, sau đó trực tiếp đi vào trong nhà, để mấy đứa nhỏ ở ngoài, chỉ để người lớn đi vào, sau đó đóng cửa lại.
Trong ánh sáng yếu ớt, Cao Tú Lan trực tiếp đặt túi lên bàn.
" Hai mươi cân bột ngô hảo hạng. Cộng thêm hai cân gạo. Đây là thứ mà em gái các ngươi mượn được! "
Bốn người xúm lại thì thấy cái túi vải bố đựng bột ngô trong rổ.
Thực sự là bột ngô, rất tinh tế, tinh tế hơn nhiều so với bột ngô xay cùng lõi ngô ở nhà. Chắc chắn khi ăn sẽ không làm tổn thương cổ họng được.
Mọi người đều khiếp sợ không nói được lời nào.
Tô Thanh Hòa nói:" Anh, chuyện gia đình có thể đi mượn đồ ăn thì không thể nói cho ai bên ngoài biết được. "Nàng lo lắng đến lúc đó có người đoán ra gì đó thì không dễ làm nữa, nếu có người thật sự đoán ra thì nàng chỉ có thể cho cái cửa thân thích này chặt đứt. Khi đến thời điểm, phải tìm cách lấy thức ăn ra một cách quang minh chính đại.
Cao Tú Lan lại nghĩ được nhiều hơn:" Anh nghe kỹ đi, chuyện này không ai được nói ra ngoài. Bây giờ nhiều người bên ngoài chính là nghèo rớt mồng tơi. Nếu biết gia đình chúng ta có thể đi mượn đồ ăn, chắc chắn sẽ gây ra phiền toái. Người ta có thể trợ cấp cho gia đình chúng ta, nhưng không có khả năng cho cả làng. Nếu gây ra rắc rối, sau này người ta sẽ không trợ cấp cho chúng ta nữa, sinh kế của gia đình sẽ bị cắt đứt. Lúc đó không cần đợi ta động thủ, chính mình tự đi tìm một bức tường tự đâm chết đi. Để dành lại một ít thức ăn cho gia đình. "
Hai con trai và con dâu nhất thời đều lấy tay che miệng.
Đương nhiên, có đồ ăn thì phải ăn bí mật, không nên ra ngoài nói bậy.
Mấy đứa nhỏ cũng dễ xử lý, ai nói ra ngoài sau này sẽ không được ăn nữa.
Cho nên cả nhà Tô gia vẫn giữ nguyên khẩu hiệu, có lương trộm ăn, ai cũng không thể nói ra ngoài.
Nếu nói ra, người ta sẽ quản đồ ăn mình mượn được mất.
Buổi trưa cả nhà vui vẻ ăn cơm, tuy rằng như trước không đủ no nhưng lại tràn đầy hy vọng.
Khẩu phần ăn của bọn trẻ cũng nhiều hơn trước một chút, còn có thể ăn no một nửa.
" Đều là của cô kiếm được cho các ngươi ăn, nên sau này hãy nhớ kỹ đến lòng tốt của cô các ngươi! Nếu ai là sói mắt trắng, tương lai sẽ bị sét đánh. "Cao Tú Lan tẩy não mấy đứa trẻ.
Mấy đứa nhỏ ăn được bữa thỏa mãn nên nhanh chóng gật đầu. Mặc dù cô bị bệnh nhưng cô rất tốt bụng.
Vấn đề gạo đã được giải quyết, nhưng vấn đề nồi sắt vẫn chưa được giải quyết. Buổi chiều khi mọi người đã về hết, Cao Tú Lan đưa con gái vào phòng, sau đó khắp phòng niệm như kinh," Đại Căn a, cái nồi sắt của chúng ta thế này không lấy ra được đâu, mau dọn đi, mau dọn đi. "Để ở bên trong hang động nơi tôi sinh ra là đứa con thứ ba của mình. Đại Căn, nếu nghe được những gì tôi nói thì trở về một chút.."
Bên cạnh Tô Thanh Hòa nghe thấy nổi da gà. Cô lại thấy hối hận, tại sao lại nhắc đến đồng chí Tô Đại Căn.. Cô thực sự sợ một ngày nào đó đồng chí Tô Đại Căn bị nhắc tới sẽ thực sự quay lại.
"Ký chủ, xin hãy tin tưởng vào khoa học." Hệ thống đang lẩm bẩm trong đầu.
Tô Thanh Hòa trợn tròn mắt, trong lòng thầm nói: "Đi, đi, mau đi làm việc đi."
Vì vậy, trong lúc mà Cao Tú Lan còn chưa phản ứng, cái nồi đã biến mất.. nó thực sự đã biến mất..
Hai mẹ con chết lặng.
Tô Thanh Hòa lắp bắp nói: "Mẹ, mẹ, nồi đâu?"
Cao Tú Lan há miệng thật lâu cũng không đóng lại được, sau đó vội vàng kéo Tô Thanh Hòa ra khỏi phòng khóa cửa lại, "Con ở nhà chờ, mẹ đi xem."
Nói xong nhanh chóng chạy đi.
Ngay sau khi nàng rời đi, hệ thống bắt đầu gọi Tô Thanh Hòa tính phí. "Ký chủ thay đổi nơi nhận thưởng một lần, ký chủ cần trả ba lần phần thưởng nấu ăn."
"Nhớ rõ rồi, dù sao cậu cũng là trí tuệ nhân tạo, cậu có thể không cư xử như Grandet được không?" (Grandet là một nhà tư sản mới nổi bắt đầu sau Cách mạng Pháp. Hắn gian xảo và hung ác hơn địa chủ kiểu cũ, cách gom góp của cải máu lửa hơn. Ông đã làm nên tài sản của mình nhờ cuộc cách mạng đầu cơ. Ông là thành viên ủy ban điều hành và thị trưởng, trong nhiệm kỳ của mình, ông đã sử dụng chức vụ của mình để kiếm rất nhiều tiền. Người có khuyết điểm là tham lam, thấp thỏm, cổ hủ, xảo quyệt, còn có ưu điểm là sắc sảo, đảm đang, sâu sắc và giản dị, thanh đạm. -baidu)
"Ký chủ, thiếu nợ trả tiền chính là đạo lý hiển nhiên!"