Bài viết: 0 

Chương 30: Để ai giẫm đạp mà chẳng như nhau
[HIDE-THANKS]Hồng Đề không hiểu lời Trường Niệm nói, chỉ khẽ đáp: "Nô tỳ sợ điện hạ bị người khác bắt nạt."
"Nhiều năm qua ta chịu thiệt thòi, chèn ép còn ít sao?" Trường Niệm nhếch miệng cười, lộ ra lúm đồng tiền như ẩn như hiện đáng yêu ở hai bên má, "Số phận chúng ta vốn nằm trong tay người khác, ai không vui thì tới đây trút giận, giẫm đạp. Nếu đã như vậy thì để cho ai giẫm mà chẳng như nhau? Người xưa chẳng phải có câu nói" chân trần không sợ mang giày "sao.
Trên bệ cửa sổ đóng một tầng bụi mỏng. Trường Niệm chăm chú nhìn rồi cười nhẹ:" Chỉ cần giữ được mạng, thì không tính là thiệt thòi. "
Chữ" thiệt thòi "vừa thốt ra, giây sau liền có một mũi tên mang theo sát khí sắt bén đâm phá tầng giấy mỏng manh trên cửa sổ, lao thẳng vào phòng. Đầu mũi tên cắm sâu trong tường, đuôi tên còn rung động mạnh mẽ một hồi, khiến thanh bội kiếm treo bên cạnh cũng lắc lư hai cái sau đó rơi bịch xuống đất.
Hồng Đề trợn mắt sửng sốt nhìn, Trường Niệm có vẻ cũng không quá bất ngờ. Nghe thấy bên ngoài bắt đầu ồn ào, nàng chậm rãi đi qua, nhặt bội kiếm lên.
Bội kiếm này là do đích thân Bắc Đường Mâu tặng. Nàng rất thích, nên mới treo ở đây làm vật trang trí.
Có điều..
Ngón cái đặt ở chuôi kiếm, đẩy thân kiếm ra khỏi bao một khoảng nhỏ. Khi ghé mắt lại gần có thể nhìn thấy một điểm kì lạ trên cây kiếm.
Đây là một cây kiếm không có lưỡi, không thể gây tổn thương cho người khác, cũng không dùng phòng thân được.
Thời tiết bắt đầu trở nên ảm đạm, dường như lại sắp có một trận bão tuyết. Diệp Tương Bạch khoác trên mình một tấm áo choàng lông cáo tuyết trắng tinh, đang ngồi trong tẩm điện của hoàng thượng.
" Thái tử dạo gần đây có chút tham vọng "Quân cờ màu đen vừa đặt xuống, hoàng đế thần sắc nghiêm nghị nói," Trẫm biết hắn nóng lòng muốn lập công, sợ bị những hoàng đệ khác tranh giành, nhưng hành động lỗ mãng, trẫm thực không vừa lòng. "
" Thái tử điện hạ chẳng qua có lòng hiếu thuận. "Diệp Tương Bạch nói," Trong cung nhiều hoàng tử như vậy, người siêng năng đến thỉnh an hoàng thượng nhất chỉ có thái tử. "
" Hừ, chịu khó tìm tới đây thì là hiếu thuận sao? Muốn nói đến hiếu thuận, Niệm nhi so với hắn còn có phần chân thành hơn. "Hoàng đế tỏ vẻ khinh thường," Ít ra Niệm nhi mới thật sự đến đây thỉnh an, còn hắn đến đây là để đòi nợ trẫm! "
Diệp Tương Bạch mỉm cười, biết đế vương chỉ ngoài miệng oán trách, cũng không thuận miệng lên tiếng. Trong tất cả các hoàng tử, chỉ có thái tử từ nhỏ là đã đi theo bên cạnh hoàng đế. Hoàng đế yêu thương thái tử nhưng cũng thường hay so sánh hắn với những hoàng tử khác.
Nghiêng đầu nhìn xem sắc trời bên ngoài, dường như cảm thấy đã đến lúc, Diệp Tương Bạch rút lại cánh tay đang cầm quân cờ màu trắng rồi bắt đầu mở lời:" Lại nói, gần đây bởi vì vụ án sử giám ngục, thái tử điện hạ rất lo lắng, nhọc công suy tính không ít biện pháp, nhưng vẫn không thể làm dịu lại sự tình. "
Hắn vừa nói ra lời này, hoàng đế liền hiểu thái tử nhất định đã đến tìm Diệp Tương Bạch, nhịn không được lại mắng một tiếng:" Gặp chuyện không nghĩ cách giải quyết, lúc nào cũng muốn giấu giếm cho qua, có chút nào là phong thái của bậc minh quân tương lai? "
" Việc này có liên lụy đến tam hoàng tử, thái tử sốt ruột cũng là chuyện hợp tình hợp lý, dù sao trong hoàng thất đại kỵ nhất là việc huynh đệ bất hòa. "
" Ái khanh nói vậy cũng có lý. "Hoàng đế gật đầu tán thành," Trẫm có thể ngồi trên hoàng vị ổn thỏa nhiều năm như vậy, không thể bỏ qua công lao của hoàng huynh cùng hoàng đệ của trẫm. Nhớ năm đó, tể phụ mưu đồ lật đổ triều chính, nếu không nhờ hoàng thất đồng lòng, thì giang sơn này e đã sớm đổi họ. "
" Có điều, thái tử của trẫm dường như không quá coi trọng tình thân. "
Nói đến đây, hoàng đế hơi có chút không hài lòng:" Hắn cũng nên ăn chút khốn khổ, mới có thể hiểu huynh đệ tình như thủ túc quan trọng hơn bất kì việc gì trên đời. "
Diệp Tương Bạch cười nói:" Có bài học từ lần trước, thái tử nhất định đã thông suốt, bệ hạ không cần lo lắng. "
Quân cờ màu trắng đánh" cạch "xuống bàn cờ, chặn mất đường đi cuối cùng của quân đen.
Hoàng đế cúi đầu nhìn, trong lòng có hơi khó chịu. Chưa kịp oán hắn câu nào, liền thấy đại thái giám từ bên ngoài vội vàng tiếng vào, khom người xuống cạnh hắn.
" Có chuyện gì? "
Đại thái giám do dự một lúc, cúi đầu nói nhỏ bên tai hoàng thuợng:" Một canh giờ trước đó, có thích khách ở Tỏa Thu cung, thất hoàng tử bị trọng thương. "
" Cái gì? "Hoàng đế cả kinh đứng dậy.
Diệp Tương Bạch đứng dậy theo, tỏ vẻ ngạc nhiên:" Bệ hạ? "
" Niệm nhi gặp chuyện rồi. Đi, ngươi theo trẫm qua đó xem tình hình! "Vén lên long bào, hoàng đế cất bước đi thật nhanh.
Diệp Tương Bạch tuân mệnh đi theo, cả hai rời khỏi tẩm cung của hoàng thượng. Lúc đi ngang qua Sùng Dương môn, Lâm Mậu mang theo người tiến lên trước mặt hoàng đế hành lễ.
" Ti chức thỉnh an bệ hạ, ti chức có việc khởi bẩm. "
Hoàng đế nhíu mày, nói:" Bên Tỏa Thu cung vừa xảy ra việc gấp, ngươi cứ đi cạnh kiệu rồng, vừa đi vừa bẩm báo. "
" Thần tuân mệnh! "Lâm Mậu đứng dậy, nhìn lướt qua Diệp Tương Bạch đi ở phía sau, ánh mắt người này nhìn thẳng về phía trước, ra vẻ chẳng hay biết chuyện gì cả.
Thế là Lâm Mậu vừa đi bên cạnh, vừa trầm giọng bẩm báo:" Cung nữ nhất đẳng Trung cung tên Nhược Lan kia đã mất tích hai ngày, ti chức phụng mệnh hoàng hậu nương nương tìm người. Vừa rồi trong vườn hoa ở phía đông nam Sùng Dương môn tìm thấy một thi thể. "
Hoàng đế đột ngột vỗ vào tay vịn, cỗ kiệu lập tức ngừng lại.
" Mau đổi hướng! "Đại thái giám như ngầm hiểu ý hoàng thượng, lập tức hô một tiếng.
Thánh giá đột nhiên đổi hướng, thể diện hoàng đế đặt ở chỗ nào?" Chỉ là một cái cung nữ, chết thì chết, bẩm với trẫm làm cái gì? "
" Việc này.. Bẩm bệ hạ, hoàng hậu nương nương rất yêu thích cung nữ kia, cho nên.. "
" Hoàng hậu yêu thích nên đau lòng, vậy các ngươi đi tra ra nguyên nhân cái chết, bắt hung thủ trảm đầu là được. "Hoàng đế cảm thấy nhắc đến việc này có chút xui xẻo, không muốn bàn thêm.
Diệp Tương Bạch nghiêng đầu hỏi:" Hung thủ đã tìm được chưa? "
" Hồi bẩm quốc công, vẫn chưa. "
" Sử giám ngục chết ở trong cung, cung nữ thiếp thân của hoàng hậu cũng chết ở trong cung, thất điện hạ ở trong tẩm điện của mình cũng bị ám sát. "Diệp Tương Bạch mặt mày có chút sắc bén," Ngươi thân là thống lĩnh trong cung, lơ là chức trách, còn dám ở đây bẩm báo sao? "
" Ti chức đáng chết! "Lâm Mậu chắp tay hành lễ," Có điều.. bên phía Sùng Dương môn không thuộc phụ trách của ti chức, ti chức chỉ phụng lệnh tìm người. "
Hoàng đế híp mắt:" Chỉ huy thống lĩnh gần Sùng Dương môn, có phải là Trương Đức? "
" Bệ hạ có trí nhớ thật tốt. "Diệp Tương Bạch gật đầu.
" Hừ. "Cười lạnh một tiếng, hoàng đế phất tay áo ngồi xuống, không nói thêm gì nữa.
Diệp Tương Bạch cũng không nói gì, chỉ tiếp tục đi bên cạnh Lâm Mậu với thần sắc như cũ
Đến Tỏa Thu cung, trong ngoài một mảnh hỗn độn, nghe nói thánh giá đến, một tốp người như ong vỡ tổ lao nhao nhào ra quỳ trước điện. Hoàng đế nhìn lướt qua đám người ồn ào này, vừa khéo thấy Trương Đức cũng ở đây.
Hoàng đế ra lệnh hạ kiệu, tự mình đi vào trong chính điện. Vừa bước vào đã nghe thấy mùi máu tươi nồng đậm trong không khí, lập tức xoay người trở ra.
" Bệ hạ! "Ngự y đã có mặt ở trong điện, thần sắc nghiêm túc hành lễ với hoàng thượng," Thất hoàng tử bị trọng thương, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc. "
Một câu" Tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc "triệt để chọc giận đế vương. Người quay đầu, khẽ quát một tiếng:" Người đâu, trước hết đem toàn bộ cấm vệ trong Tỏa Thu cung dẫn đi, mỗi người phạt đánh hai mươi gậy! "
" Tuân mệnh "
" Trương Đức đâu rồi? "
" Ti chức tham kiến bệ hạ! "
Hoàng đế cúi đầu, nhìn hắn bị dọa đến cúi người quỳ mọp, cười lạnh nói:" Tại sao ngươi lại ở đây? "
" Thần nghe nói trong cung xuất hiện thích khách, cho nên tới bảo hộ thất điện hạ an toàn.. "
" Tự ý rời vị trí! "Hoàng đế lớn tiếng quát, ngẩng đầu nhìn bốn phía," Thích khách ở đâu? "
".. Ti chức đáng chết, không kịp bắt giữ.. "
" Ngươi câm miệng, trẫm đang hỏi đại cung nữ của Tỏa Thu cung! "
Hồng Đề bị dọa đến run như cầy sấy, tiến lên quỳ trước mặt thánh thượng, hồi lâu mới lắp bắp trả lời:" Không có.. Không có nhìn thấy thích khách.. Trương đại nhân vừa rồi dẫn người tới, nói là.. nói là đang truy lùng thích khách. "
Kết quả chỉ tìm thấy một thất hoàng tử tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc.[/HIDE-THANKS]
* * *
Thích thì like và vote cho mình nhé
Đăng Ký
"Nhiều năm qua ta chịu thiệt thòi, chèn ép còn ít sao?" Trường Niệm nhếch miệng cười, lộ ra lúm đồng tiền như ẩn như hiện đáng yêu ở hai bên má, "Số phận chúng ta vốn nằm trong tay người khác, ai không vui thì tới đây trút giận, giẫm đạp. Nếu đã như vậy thì để cho ai giẫm mà chẳng như nhau? Người xưa chẳng phải có câu nói" chân trần không sợ mang giày "sao.
Trên bệ cửa sổ đóng một tầng bụi mỏng. Trường Niệm chăm chú nhìn rồi cười nhẹ:" Chỉ cần giữ được mạng, thì không tính là thiệt thòi. "
Chữ" thiệt thòi "vừa thốt ra, giây sau liền có một mũi tên mang theo sát khí sắt bén đâm phá tầng giấy mỏng manh trên cửa sổ, lao thẳng vào phòng. Đầu mũi tên cắm sâu trong tường, đuôi tên còn rung động mạnh mẽ một hồi, khiến thanh bội kiếm treo bên cạnh cũng lắc lư hai cái sau đó rơi bịch xuống đất.
Hồng Đề trợn mắt sửng sốt nhìn, Trường Niệm có vẻ cũng không quá bất ngờ. Nghe thấy bên ngoài bắt đầu ồn ào, nàng chậm rãi đi qua, nhặt bội kiếm lên.
Bội kiếm này là do đích thân Bắc Đường Mâu tặng. Nàng rất thích, nên mới treo ở đây làm vật trang trí.
Có điều..
Ngón cái đặt ở chuôi kiếm, đẩy thân kiếm ra khỏi bao một khoảng nhỏ. Khi ghé mắt lại gần có thể nhìn thấy một điểm kì lạ trên cây kiếm.
Đây là một cây kiếm không có lưỡi, không thể gây tổn thương cho người khác, cũng không dùng phòng thân được.
Thời tiết bắt đầu trở nên ảm đạm, dường như lại sắp có một trận bão tuyết. Diệp Tương Bạch khoác trên mình một tấm áo choàng lông cáo tuyết trắng tinh, đang ngồi trong tẩm điện của hoàng thượng.
" Thái tử dạo gần đây có chút tham vọng "Quân cờ màu đen vừa đặt xuống, hoàng đế thần sắc nghiêm nghị nói," Trẫm biết hắn nóng lòng muốn lập công, sợ bị những hoàng đệ khác tranh giành, nhưng hành động lỗ mãng, trẫm thực không vừa lòng. "
" Thái tử điện hạ chẳng qua có lòng hiếu thuận. "Diệp Tương Bạch nói," Trong cung nhiều hoàng tử như vậy, người siêng năng đến thỉnh an hoàng thượng nhất chỉ có thái tử. "
" Hừ, chịu khó tìm tới đây thì là hiếu thuận sao? Muốn nói đến hiếu thuận, Niệm nhi so với hắn còn có phần chân thành hơn. "Hoàng đế tỏ vẻ khinh thường," Ít ra Niệm nhi mới thật sự đến đây thỉnh an, còn hắn đến đây là để đòi nợ trẫm! "
Diệp Tương Bạch mỉm cười, biết đế vương chỉ ngoài miệng oán trách, cũng không thuận miệng lên tiếng. Trong tất cả các hoàng tử, chỉ có thái tử từ nhỏ là đã đi theo bên cạnh hoàng đế. Hoàng đế yêu thương thái tử nhưng cũng thường hay so sánh hắn với những hoàng tử khác.
Nghiêng đầu nhìn xem sắc trời bên ngoài, dường như cảm thấy đã đến lúc, Diệp Tương Bạch rút lại cánh tay đang cầm quân cờ màu trắng rồi bắt đầu mở lời:" Lại nói, gần đây bởi vì vụ án sử giám ngục, thái tử điện hạ rất lo lắng, nhọc công suy tính không ít biện pháp, nhưng vẫn không thể làm dịu lại sự tình. "
Hắn vừa nói ra lời này, hoàng đế liền hiểu thái tử nhất định đã đến tìm Diệp Tương Bạch, nhịn không được lại mắng một tiếng:" Gặp chuyện không nghĩ cách giải quyết, lúc nào cũng muốn giấu giếm cho qua, có chút nào là phong thái của bậc minh quân tương lai? "
" Việc này có liên lụy đến tam hoàng tử, thái tử sốt ruột cũng là chuyện hợp tình hợp lý, dù sao trong hoàng thất đại kỵ nhất là việc huynh đệ bất hòa. "
" Ái khanh nói vậy cũng có lý. "Hoàng đế gật đầu tán thành," Trẫm có thể ngồi trên hoàng vị ổn thỏa nhiều năm như vậy, không thể bỏ qua công lao của hoàng huynh cùng hoàng đệ của trẫm. Nhớ năm đó, tể phụ mưu đồ lật đổ triều chính, nếu không nhờ hoàng thất đồng lòng, thì giang sơn này e đã sớm đổi họ. "
" Có điều, thái tử của trẫm dường như không quá coi trọng tình thân. "
Nói đến đây, hoàng đế hơi có chút không hài lòng:" Hắn cũng nên ăn chút khốn khổ, mới có thể hiểu huynh đệ tình như thủ túc quan trọng hơn bất kì việc gì trên đời. "
Diệp Tương Bạch cười nói:" Có bài học từ lần trước, thái tử nhất định đã thông suốt, bệ hạ không cần lo lắng. "
Quân cờ màu trắng đánh" cạch "xuống bàn cờ, chặn mất đường đi cuối cùng của quân đen.
Hoàng đế cúi đầu nhìn, trong lòng có hơi khó chịu. Chưa kịp oán hắn câu nào, liền thấy đại thái giám từ bên ngoài vội vàng tiếng vào, khom người xuống cạnh hắn.
" Có chuyện gì? "
Đại thái giám do dự một lúc, cúi đầu nói nhỏ bên tai hoàng thuợng:" Một canh giờ trước đó, có thích khách ở Tỏa Thu cung, thất hoàng tử bị trọng thương. "
" Cái gì? "Hoàng đế cả kinh đứng dậy.
Diệp Tương Bạch đứng dậy theo, tỏ vẻ ngạc nhiên:" Bệ hạ? "
" Niệm nhi gặp chuyện rồi. Đi, ngươi theo trẫm qua đó xem tình hình! "Vén lên long bào, hoàng đế cất bước đi thật nhanh.
Diệp Tương Bạch tuân mệnh đi theo, cả hai rời khỏi tẩm cung của hoàng thượng. Lúc đi ngang qua Sùng Dương môn, Lâm Mậu mang theo người tiến lên trước mặt hoàng đế hành lễ.
" Ti chức thỉnh an bệ hạ, ti chức có việc khởi bẩm. "
Hoàng đế nhíu mày, nói:" Bên Tỏa Thu cung vừa xảy ra việc gấp, ngươi cứ đi cạnh kiệu rồng, vừa đi vừa bẩm báo. "
" Thần tuân mệnh! "Lâm Mậu đứng dậy, nhìn lướt qua Diệp Tương Bạch đi ở phía sau, ánh mắt người này nhìn thẳng về phía trước, ra vẻ chẳng hay biết chuyện gì cả.
Thế là Lâm Mậu vừa đi bên cạnh, vừa trầm giọng bẩm báo:" Cung nữ nhất đẳng Trung cung tên Nhược Lan kia đã mất tích hai ngày, ti chức phụng mệnh hoàng hậu nương nương tìm người. Vừa rồi trong vườn hoa ở phía đông nam Sùng Dương môn tìm thấy một thi thể. "
Hoàng đế đột ngột vỗ vào tay vịn, cỗ kiệu lập tức ngừng lại.
" Mau đổi hướng! "Đại thái giám như ngầm hiểu ý hoàng thượng, lập tức hô một tiếng.
Thánh giá đột nhiên đổi hướng, thể diện hoàng đế đặt ở chỗ nào?" Chỉ là một cái cung nữ, chết thì chết, bẩm với trẫm làm cái gì? "
" Việc này.. Bẩm bệ hạ, hoàng hậu nương nương rất yêu thích cung nữ kia, cho nên.. "
" Hoàng hậu yêu thích nên đau lòng, vậy các ngươi đi tra ra nguyên nhân cái chết, bắt hung thủ trảm đầu là được. "Hoàng đế cảm thấy nhắc đến việc này có chút xui xẻo, không muốn bàn thêm.
Diệp Tương Bạch nghiêng đầu hỏi:" Hung thủ đã tìm được chưa? "
" Hồi bẩm quốc công, vẫn chưa. "
" Sử giám ngục chết ở trong cung, cung nữ thiếp thân của hoàng hậu cũng chết ở trong cung, thất điện hạ ở trong tẩm điện của mình cũng bị ám sát. "Diệp Tương Bạch mặt mày có chút sắc bén," Ngươi thân là thống lĩnh trong cung, lơ là chức trách, còn dám ở đây bẩm báo sao? "
" Ti chức đáng chết! "Lâm Mậu chắp tay hành lễ," Có điều.. bên phía Sùng Dương môn không thuộc phụ trách của ti chức, ti chức chỉ phụng lệnh tìm người. "
Hoàng đế híp mắt:" Chỉ huy thống lĩnh gần Sùng Dương môn, có phải là Trương Đức? "
" Bệ hạ có trí nhớ thật tốt. "Diệp Tương Bạch gật đầu.
" Hừ. "Cười lạnh một tiếng, hoàng đế phất tay áo ngồi xuống, không nói thêm gì nữa.
Diệp Tương Bạch cũng không nói gì, chỉ tiếp tục đi bên cạnh Lâm Mậu với thần sắc như cũ
Đến Tỏa Thu cung, trong ngoài một mảnh hỗn độn, nghe nói thánh giá đến, một tốp người như ong vỡ tổ lao nhao nhào ra quỳ trước điện. Hoàng đế nhìn lướt qua đám người ồn ào này, vừa khéo thấy Trương Đức cũng ở đây.
Hoàng đế ra lệnh hạ kiệu, tự mình đi vào trong chính điện. Vừa bước vào đã nghe thấy mùi máu tươi nồng đậm trong không khí, lập tức xoay người trở ra.
" Bệ hạ! "Ngự y đã có mặt ở trong điện, thần sắc nghiêm túc hành lễ với hoàng thượng," Thất hoàng tử bị trọng thương, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc. "
Một câu" Tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc "triệt để chọc giận đế vương. Người quay đầu, khẽ quát một tiếng:" Người đâu, trước hết đem toàn bộ cấm vệ trong Tỏa Thu cung dẫn đi, mỗi người phạt đánh hai mươi gậy! "
" Tuân mệnh "
" Trương Đức đâu rồi? "
" Ti chức tham kiến bệ hạ! "
Hoàng đế cúi đầu, nhìn hắn bị dọa đến cúi người quỳ mọp, cười lạnh nói:" Tại sao ngươi lại ở đây? "
" Thần nghe nói trong cung xuất hiện thích khách, cho nên tới bảo hộ thất điện hạ an toàn.. "
" Tự ý rời vị trí! "Hoàng đế lớn tiếng quát, ngẩng đầu nhìn bốn phía," Thích khách ở đâu? "
".. Ti chức đáng chết, không kịp bắt giữ.. "
" Ngươi câm miệng, trẫm đang hỏi đại cung nữ của Tỏa Thu cung! "
Hồng Đề bị dọa đến run như cầy sấy, tiến lên quỳ trước mặt thánh thượng, hồi lâu mới lắp bắp trả lời:" Không có.. Không có nhìn thấy thích khách.. Trương đại nhân vừa rồi dẫn người tới, nói là.. nói là đang truy lùng thích khách. "
Kết quả chỉ tìm thấy một thất hoàng tử tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc.[/HIDE-THANKS]
* * *
Thích thì like và vote cho mình nhé
Đăng Ký