Chương 460: Tuyệt đường

[HIDE-THANKS]Cùng lúc đó, ở một nơi khác, hai bóng người trên không trung đột nhiên dừng lại.

"Không ổn rồi, bên phía Lý Phong xảy ra chuyện rồi."

Sắc mặt của cường giả Lý gia đột nhiên trầm xuống, sau đó anh ta cùng cường giả Ân gia lập tức chuyển hướng, nhanh chóng tìm kiếm, không tới hai phút đã tới vị trí này, nhìn hai thi thể nằm trên mặt đất.

Máu trên mặt đất vẫn còn nhiệt độ, hiển nhiên là người chết trong vòng chưa đầy hai phút, đều trực tiếp bị một mũi nhọn đâm chết.

"Mẹ kiếp!"

Tên cường giả Ân gia nắm chặt nắm tay, cả người nổi lên cơn lửa giận đáng sợ, như thể không cách nào trút hết giận.

"Không đúng, thân thế Lý Phong, nhìn vết thương này không giống như bị con người đánh?"

Đúng lúc này, cường giả Lý gia dường như đã phát hiện ra điều gì đó, ánh mắt rơi vào trên thi thể bị xé nát, vết thương trên đó có thể thấy là móng vuốt dã thú cực kỳ rõ ràng, thậm chí trên đó còn lưu lại luồng khí khốc liệt.

"Ý ông là, không phải đứa nhỏ đó giết Lý Phong sao?"

Cường giả nhà Ân gia nhìn thi thể trước mặt, nhưng sau cái chết này, cường giả Lý gia khẽ lắc đầu: "Tôi cũng không rõ. Vết thương chí mạng trên thi thể kia là vết kiếm, còn thi thể của Lý Phong lại là vết móng vuốt của dã thú?"

"Ý của ông là, đứa nhỏ này có người trợ giúp ở bên cạnh? Một người dùng kiếm, cùng với một con quái vật sao?"

Tên cường giả Ân gia cau mày, ánh mắt trở nên vô cùng ảm đạm, bởi vì sự việc phát triển đến lúc này dường như có chút ngoài dự đoán của bọn họ, hơn nữa xảy ra rất nhiều chuyện ngoài tầm dự tính.

"Bây giờ, chúng ta sợ rằng phải đổi cách khác, bảo người ở bên ngoài không cần canh giữ nữa, tất cả đều tiến vào thu hẹp phạm vi tìm kiếm."

"Đứa nhỏ này nhất định còn chưa đi ra ngoài, cũng không cần người ở bên ngoài canh giữ nữa."

Tên Lý gia nhìn cường giả Ân gia lên tiếng, hiển nhiên trong hoàn cảnh bất trắc, chỉ có thể lựa chọn cách bảo thủ nhất.

"Được!"

Sau một lúc trầm ngâm, tên cường giả cảnh giới Thông Linh họ Ân gia trực tiếp gật đầu.

* * *

Đúng lúc này, tôi và Huyên Nhi đã xuất hiện ẩn láu ở một nơi khác.

"Đại ca ca, làm sao bây giờ?"

Huyên Nhi ở phía trước nhìn tôi nói, nghe xong lời này tôi cũng có chút phiền muộn, tình cảnh trước mắt đối với cả tôi và Huyên Nhi đều vô cùng thảm hại.

Bởi vì những tên bên ngoài nhất định sẽ gan lì truy cùng giết tận, nhưng tôi và Huyên Nhi không phải lần nào cũng sẽ gặp may mắn như vậy, hoàn cảnh hiện tại đối với tôi như một ngõ cụt.

"Huyên Nhi, em ở đây để tôi đi ra ngoài dụ bọn họ đi."

Sau đó, tôi chờ Huyên Nhi lên tiếng, hiện tại thân phận của Huyên Nhi vẫn chưa bị bại lộ, những người bên ngoài đều cho rằng chỉ có tôi, dưới tình huống này, bọn họ nhất định không biết sự tồn tại của Huyên Nhi.

Nếu tôi lao ra dụ họ đi, Huyên Nhi sau khi ẩn nấp một lúc có thể an toàn rời đi. Nhưng ngay lúc tôi vừa nói xong những lời này, Huyên Nhi vội vàng lắc đầu: "Đại ca ca, em không muốn đi một mình."

"Huyên Nhi không còn người thân nữa. Anh là người thân cuối cùng của Huyên Nhi."

Trong mắt Huyên Nhi hiện lên một đám sương mù, lúc này tôi muốn nói gì đó để thuyết phục Huyên Nhi, nhưng nhìn vẻ mặt của Huyên Nhi, tôi nhất thời không thể nói ra được.

Cô ấy không còn người thân nào nữa, theo lý mà nói, tôi đúng là người thân cuối cùng của cô ấy, lúc trước Hoàng Phủ Xuyên đã giao cô ấy cho tôi, nhưng bây giờ tôi chưa thể tìm cha mẹ cô ấy giao lại cho họ.

"Được rồi, bất kể như thế nào, anh cũng sẽ không bỏ rơi em đâu!"

Cuối cùng, tôi đưa tay chạm vào tóc của Huyên Nhi khẽ nói, nghe tôi nói, khóe miệng của Huyên Nhi lộ ra một nụ cười.

Lúc này, tôi cùng Huyên Nhi đang ngồi xếp bằng trong sơn động, tiếp tục hồi phục linh khí.

Lần này, không biết bao giờ bọn họ sẽ đuổi theo đến đây, nhưng từ truyền thừa Dược Vương Cung để lại, tôi đã tìm được một viên thuốc có thể tăng cường sức mạnh cho mình.

Trong hoàn cảnh bình thường, tôi sẽ không bao giờ liều lĩnh nâng cao sức mạnh của mình như vậy, nhưng bây giờ, tôi muốn sống, tôi còn muốn đưa Huyên Nhi cùng nhau rời khỏi nơi này. Tôi không do dự mà nuốt viên thuốc trong tay. Hang động đã được bao phủ bởi một tầng trận pháp, hơi thở sẽ không lọt ra ngoài trừ khi có người trực tiếp tìm thấy nơi này.

Cũng may là lần này bọn họ không nhanh chóng tìm được chúng tôi, không biết là có phải do bọn chúng tập hợp mọi người lại, thu hẹp phạm vi tìm kiếm nên đã trì hoãn thời gian tìm kiếm.

Màn đêm buông xuống, linh khí trên người tôi lập tức bốc lên, thực lực của tôi phải mất một thời gian dài mới có thể đạt tới cảnh giới Thiên Sư đỉnh phong, tôi muốn dùng linh đan để thông phá linh cảnh, nhưng tôi biết hiện tại chỉ là mộng tưởng mà thôi. Lúc này tôi không thể trong thời gian ngắn mà thông phá được cảnh giới này, ít nhất cũng phải mất ba đến năm ngày.

Bây giờ tôi không có thời gian rảnh để thông phá cảnh giới này, đây đã là trạng thái tốt nhất rồi.

Mới vừa tỉnh lại, vẻ mặt Huyên Nhi nhìn tôi có chút khó coi: "Đại ca ca, lại có người tới rồi."

Giọng nói trầm thấp của Huyên Nhi phát ra, nhìn vẻ mặt của Huyên Nhi, tôi nhanh chóng cảm nhận được rằng những người này đang ở rất gần chúng tôi, lần này có năm người tới.

Năm người sao?

Bọn họ đều là cảnh giới Thông Linh, hai trong số đó là cảnh giới Thông Linh trung kỳ.

Rõ ràng lần này không được may mắn như lần trước, tôi và Huyên Nhi, dù có thêm Nhị Cáp nếu muốn trực tiếp giết chết năm tên cảnh giới Thông Linh trước mặt, khả năng thắng là quá thấp. Trong tình huống này, tôi và Huyên Nhi sợ rằng chỉ chờ tìm đường chết.

"Huyên Nhi, anh còn muốn.."

Đang định nói, Huyên Nhi trực tiếp đưa tay lên miệng: "Đại ca ca, em không muốn nghe!"

Lúc này, tôi lại thấy làn sương mù lộ ra từ hốc mắt của Huyên Nhi, tôi thở dài một hơi, cô gái này vốn dĩ khá nghe lời nhưng vào thời điểm then chốt lại bướng bỉnh như vầy.

Nhưng trong tình huống nguy hiểm này, nếu Huyên Nhi không nghe lời, thì tôi cũng không còn cách nào nữa.

"Hừ, không biết họa này có thoát được không."

Trong lòng tôi cảm thấy bất lực, cuối cùng, mọi thứ đã được chuẩn bị xong.

Tuy nhiên lúc này mắt tôi bỗng sáng lên, nghĩ đến vấn đề lúc trước đã từng hỏi qua.

"Huyên Nhi, có lẽ chúng ta cũng không phải không có đường lui."

Tôi nhìn Huyên Nhi trước mặt, vội vàng nói, Huyên Nhi cũng nhìn tôi hỏi tôi có ý gì.

"Đây là biên giới lãnh địa của Yêu Tộc. Nghe nói ở sâu bên trong là ranh giới giữa Yêu Tộc và Nhân Tộc. Loài người không thể vượt qua nơi đó."

"Nếu chúng ta trốn tới cảnh giới của yêu tộc, cô nghĩ xem những kẻ này ở phía sau còn dám đuổi theo chúng ta sao?"

Đây là điều không cần bàn cãi, bởi vì tôi nhớ rõ rằng yêu tộc cũng vô cùng hận thù tu sĩ của Nhân Tộc![/HIDE-THANKS]
 
Chương 461: Cuối cùng cũng bắt được cậu rồi

[HIDE-THANKS]Sau khi nghe tôi nói xong, lông mày của Huyên Nhi hơi nhăn lại, bởi vì trước khi tôi hiểu những điều này thì Huyên Nhi cũng đã biết về nó.

"Nhưng đại ca ca, nếu Yêu Tộc phát hiện chúng ta đột nhập vào địa bàn của chúng, e rằng chúng ta cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì!"

Đối mặt với lời nói của Huyên Nhi, khóe miệng tôi nở một nụ cười đau khổ, sau đó nói: "Em nói đúng, nhưng bây giờ chúng ta chỉ có hai cách, nếu chúng ta đối đầu với bọn chúng thì nhất định sẽ chết."

"Nhưng nếu chúng ta đột nhập vào địa bàn của Yêu Tộc thì chúng ta chỉ là chết muộn hơn chút mà thôi."

Đây là niềm an ủi duy nhất cho tôi và Huyên Nhi, trên đời này biết đâu vẫn còn rất nhiều điều kì diệu, biết đâu khi đó sẽ có một điều kì diệu nào đó xảy ra với chúng tôi?

Chúng ta không thể phủ quyết những điều không thể xảy ra, ngay cả với xác suất một phần vạn thì cũng không thể phủ nhận nó.

Lúc này, Huyên Nhi cũng hít sâu một hơi: "Em nghe đại ca ca."

Nghe câu trả lời của Huyên Nhi, tôi khẽ gật đầu.

"Hừ, chút nữa chúng ta sẽ không thay đổi chiến thuật, dùng tốc độ nhanh nhất giết chết hai người bọn họ, sau đó sẽ chạy vào sâu bên trong."

Nếu đã quyết định như vậy thì chỉ có thể thử theo cách này.

Tôi và Huyên Nhi đã chuẩn bị sẵn sàng trước cửa hang. Với kinh nghiệm trước đó, những người này sẽ không bao giờ dễ dàng vào hang kiểm tra, hơn nữa 5 người bọn họ, chúng tôi không thể giết hết họ ngay lần đầu tiên. Sợ rằng khi ra tay nhất định sẽ truyền âm thanh ra ngoài mất.

Nói chung là khó hành động chứ không dễ dàng gì.

Trong tình huống này, tôi và Huyên Nhi chỉ có thể liều mạng lần cuối cùng.

Cảm nhận được năm luồng khí đang đến gần chúng tôi.

"Này? Ở đây có vẻ như là một cái hang động."

"Cẩn thận, nghe nói hai người Lý Phong chết ngay ở cửa động."

Một giọng nói khác cất lên, ngay lúc tôi nghe thấy giọng nói này, tôi và Huyên Nhi nhìn nhau rồi nhanh chóng lao ra khỏi hang.

Bùm..

Với một tiếng động lớn, tảng đá ẩn ở cửa hang vỡ ra rồi mở ra, cơ thể khổng lồ của Nhị Cáp vươn lên không trung, tôi và Huyên Nhi trực tiếp nhìn trúng hai tên cảnh giới Thông Linh sơ kỳ.

Nhị Cáp ra tay cực nhanh, dù sao thì thực lực của tên này cũng đã đạt đến cảnh giới Thông Linh đỉnh phong, 2 tên phía trước chưa kịp phản ứng đã bị giết, 3 tên còn lại nhanh chóng hiểu ý đã rút về phía sau, lại không chọn cách tấn công chúng tôi.

Đồng thời nhìn thấy trong tay ba người đó có một lá bùa truyền âm, lúc này tôi cũng không kịp thu nhẫn trên người hai tên đã chết.

"Đi thôi!"

Tôi nói với Huyên Nhi, Huyên Nhi vội hét với Nhị Cáp: "Nhị Cáp, đi!"

Tôi và Huyên Nhi trực tiếp nhảy lên lưng Nhị Cáp, mặc dù tốc độ của tôi rất nhanh nhưng dù sao thì tôi cũng chỉ đang ở cấp cảnh giới Thiên Sư mà thôi. Là một yêu quái ở đỉnh phong của cảnh giới Thông Linh đỉnh phong, Nhị Cáp cực kỳ nhanh nhẹn. Cho dù là cảnh giới Thông Linh đỉnh phong muốn đuổi kịp cũng cần có thời gian.

Chưa đến một phút, xuất hiện thêm một cái bóng quanh 3 người vừa nãy.

"Người đâu?"

Sắc mặt hai tên cảnh giới Thông Linh đỉnh phong Lý gia và Ân gia trầm mặc nhìn xuống đất, rồi hỏi.

"Trở lại bẩm điện sứ, bọn họ chạy trốn về phía vực sâu, hai người, một con quái vật, con quái vật đó có thực lực cảnh giới Thông Linh đỉnh phong."

Sắc mặt tên đó nhìn có chút khó coi, trong lòng có chút sợ hãi, bởi vì trong khoảng thời gian ngắn này, năm người bọn họ lại có 2 người bị giết.

"Khốn nạn, hơi thở đó chính là linh thú của thánh địa."

"Tại sao trước đó ta lại không ngửi ra luồng khí đó vậy? Đó là Cùng Kỳ thánh điện của tôi. Con thú đó chỉ là một chú gấu con canh giữ thánh điện của tôi, sao nó lại có thể ở đây được chứ?"

Sắc mặt tên cảnh giới Thông Linh đỉnh phong Lý gia vô cùng khó coi, trong mắt ông ta thậm chí còn hiện lên nét hoảng sợ.

Thần thú Cùng Kỳ sao?

Không phải ai ở đây ai cũng biết con thần thú Cùng Kỳ này.

Sau khi nghe xong lời nói của tên Lý gia, tên Ân gia cũng lạnh lùng nói: "Thần thú Cùng Kỳ xuất hiện, vậy thì đĩa thánh trong thánh điện của tôi cũng gặp nguy hiểm rồi sao?"

"Đuổi theo, đứa nhỏ này nhất định phải chết."

Đĩa thánh, bên trong đó có bí mật của Thánh điện, nếu thứ này rơi vào tay người khác thì tình hình càng trở nên tồi tệ rồi.

Hơn 20 người nhanh chóng lao về phía sâu của Thần Long Giá.

Trong rừng rậm, ở nơi sâu trong Thần Long Giá, có mấy nhóm người đang lao nhanh về phía bên ngoài, lúc này những đám người này trùng hợp dừng lại, giống như nhận được âm thanh nào đó truyền đến.

"Nhanh lên, bên này!"

Cùng lúc đó, tất cả đều mọi người đều quay lại và nhanh chóng lao sang hướng khác, tôi và Huyên Nhi cưỡi Nhị Cáp nhanh chóng băng qua khu rừng rậm. Tôi và Huyên Nhi đang suy nghĩ trực tiếp xông vào lãnh địa của Yêu Tộc.

Thậm chí, trong tình huống này, tôi còn nuôi một tia hy vọng rằng dù gì thì Nhị Cáp cũng bị coi là yêu quái, nếu Nhị Cáp là yêu quái trong Yêu Tộc, liệu chúng tôi sẽ có tia sáng của sự sống sót chứ?

Đây là những gì tôi nghĩ trong lòng, chỉ có điều rằng Nhị Cáp là một quái vật kỳ lạ cổ xưa, tôi thực sự không dám nghĩ nhiều.

"Đại ca ca, bọn chúng đuổi đến rồi!"

Lúc này, giọng nói của Huyên Nhi cất lên, tôi quay đầu lại. Phía sau chúng tôi, tôi thấy một vài bóng người đang nhanh chóng lao về phía chúng tôi, còn hai người dẫn đầu, tôi nhìn đó chính là tên Ân gia và Lý gia.

Nhưng lại không thấy tên Mã gia?

Hơn nữa tên Ân gia và Lý gia kia liên hợp lực lại với nhau rồi sao?

Chuyện gì đang xảy ra vậy

"Thằng nhóc khốn khiếp, mày chạy không thoát đâu."

Một giọng nói trầm thấp vang lên từ miệng của tên cường giả Ân gia ở phía sau tôi, tôi nhìn về phía trước, tôi vẫn còn một phút nữa sẽ bước vào ranh giới của Yêu Tộc.

Tôi nghiến răng nói: "Nhanh lên."

Nhị Cáp giận dữ gầm lên một tiếng, cảm giác như đang nói mình đã nhanh nhất rồi.

Đúng lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy một lá bùa bay trên bầu trời rồi rơi xuống trước mặt chúng tôi. Ngay lúc phong ấn đáp xuống, một bức màn sáng lập tức xuất hiện, còn Nhị Cáp nhanh chóng đầu đập vào đó rồi bị hất trả lại.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng tôi không khỏi nhói lên.

Chúng tôi lập tức quay lại nhìn nhóm người phía sau.

Hai tên cảnh giới Thông Linh đỉnh phong, trong đó có vài tên cảnh giới Thông Linh hậu kỳ, còn lại đều là cảnh giới Thông Linh, hơn hai mươi tên liền.

Ha ha.. Tình huống chớ trêu vậy chúng tôi biết chạy vào đâu?

Trong lòng dấy lên một nỗi chua xót.

"Đám người không biết xấu hổ như các người, không biết xấu hổ như vậy mà huy động nhiều người đánh với ba người chúng tôi sao?"

Bây giờ trong người tôi xuất hiện một khí tức lo lắng không biết dồn vào đâu, muốn giết tôi tôi cũng hiểu được, nhưng mà phái hơn 20 tên cảnh giới Thông Linh nhiều như vậy thì quả thực quá khoa trương rồi.

"Hừ, nhóc con, cuối cùng tôi cũng bắt được cậu rồi."

Nhưng lúc này, tôi thấy tên Ân gia kia dường như thả lỏng hơn rất nhiều, vì trong lòng ông ta biết rất rõ nếu để tôi chạy trốn thì hậu quả sẽ như thế nào.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 462: Trận chiến sống còn

[HIDE-THANKS]Tôi nhìn tên cường giả Ân gia trước mặt, tên này trắng trợn đến mức này rồi sao? Hoàn toàn không lo lắng tôi có thể nhìn thấu thân phận của ông ta, hơn nữa khi ông ta đuổi theo kịp tôi, toàn thân mặt mũi đều lộ ra vẻ nhẹ nhõm, nhìn bộ dạng như vậy, có vẻ như ông ta đang sợ tôi sẽ chạy trốn.

Tôi cảm nhận được bức tường ánh sáng phía sau, lúc này công lực của bức tường sáng vẫn chưa yếu, thực ra nếu tôi và Huyên Nhi dùng hết sức tấn công bức tường sáng thì nó có thể bị phá vỡ, nhưng cũng phải mất ít nhất một phút. Trong tình huống như vậy, ai sẽ cho tôi một phút chứ?

Rõ ràng là không thể được.

Mà hiện tại khoảng cách như vậy, nói trắng ra, tôi muốn chạy trốn cũng không có cách nào, tuy rằng tốc độ của tôi có thể ngang với cảnh giới Thông Linh bình thường, nhưng trước mắt không phải là những tên cảnh giới Thông Linh bình thường, mà là tên cường giả cảnh giới Thông Linh đỉnh phong.

"Chạy đi, tên nhóc sao cậu không chạy nữa đi?"

Một giọng nói trầm thấp phát ra từ miệng ông ta, ông ta nhìn tôi với vẻ khinh thường.

Tôi hít một hơi thật sâu, nếu đã không thể chạy trốn thì sẽ dũng cảm chiến đấu, cho dù kết quả như thế nào, hai bên đều sẽ trải qua một trận đấu sinh tử

"Tôi gặp những người không biết liêm sỉ như các ông, quả thật không tìm ra nơi có thể chạy trốn."

Tôi khẽ lắc đầu nhìn những người phía trước cất giọng nói, họ đều là cấp cảnh giới Thông Linh đấu đầu với tôi và Huyên Nhi, nhưng lúc này, tôi thấy ánh mắt của những người phía trước đổ dồn vào Nhị Cáp phía sau người tôi.

Chính xác mà nói, một con dị thú Cùng Kỳ thượng cổ.

"Cùng Kỳ, lại đây."

Vào lúc này, tên cường giả Ân gia trước mặt trực tiếp nhìn Cùng Kỳ, trầm giọng nói, lúc tôi nghe thấy điều này, tôi vô cùng sửng sốt, ông ta biết Cùng Kỳ sao?

Hơn nữa đây là mệnh lệnh, ông ta gọi Cùng Kỳ qua đó sao?

Trong phút chốc, tôi còn chưa hiểu, nhưng lúc này, cả người tôi chợt bừng tỉnh, sợ rằng hai người đàn ông trước mặt chỉ là bề ngoài của họ.

Anh ta nhận ra Cùng Kỳ trong nháy mắt, nói như vậy thì trong thánh điện họ đã đoạt xá của tên Lý gia cùng tên Ân gia sao.

Vậy còn 20 tên cảnh giới Thông Linh phía sau họ thì sao? Lẽ nào đều là đệ tử trong thánh điện sao?

Hỏi sao tên Ân gia cùng Lý gia lại hợp lực, hóa ra bọn họ căn bản không có hợp sức lại mà chỉ là vấn đề tôi lo lắng lúc đầu đã xuất hiện, trong Tứ đại gia tộc, có rất nhiều người đã bị bắt đi. Những người này trước đó đều có dấu tích trong đi qua di tích thượng cổ, thậm chí còn là người truyền thừa của thánh điện.

Cùng lúc đó, tôi đã nói với Huyên Nhi bên cạnh: "Huyên Nhi, cẩn thận, tất cả những kẻ trước mặt này đã bị tàn dư của quỷ trong thánh điện đoạt xá."

Lúc này, tôi càng lo lắng cho Cùng Kỳ bên cạnh. Bản thân Nhị Cáp là cảnh giới Thông Linh đỉnh phong duy nhất của chúng tôi. Trong hoàn cảnh như vậy, nếu Nhị Cáp đi về phe đối đầu thì phe của chúng tôi sẽ coi như thất bại thảm hại.

"Đại ca ca, đừng lo lắng, Nhị Cáp sẽ không qua đó đâu. Khi thánh điện bị phá hủy, Nhị Cáp không còn nhớ gì về thánh điện. Nhiệm vụ duy nhất của nó là bảo vệ đĩa thánh, vì vậy những người trước mặt anh ấy thậm chí có là người của thánh điện thì cũng không sao cả.

Huyên Nhi rất thông minh, tôi vừa nói xong thì cô ấy đã đoán ra được mối quan hệ giữa họ, nghe xong câu nói của Huyên Nhi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Huyên Nhi nói với tôi rằng trong thời gian này, cô ấy cố mối quan hệ với Nhị Cáp rất tốt. Hầu như tất cả Linh Quả đều được Nhị Cáp ăn hết. Chỉ cần anh ấy không động đến đĩa thánh thì Nhị Cáp sẽ không gặp rắc rối.

Quả nhiên như vậy, sau khi tên trước mặt hét lên vài câu với Nhị Cáp, Nhị Cáp không sợ chết mà nhìn chằm chằm vào tên trước mặt, một đôi mắt dã thú hiện lên vẻ hung dữ.

" Cùng Kỳ lúc đầu chỉ là một chú gấu con, căn bản là không biết chúng ta. "

Lúc này, bên cạnh cường giả Ân gia, tên cường giả Lý gia đột nhiên lên tiếng, cường giả Ân gia nghe xong mới phản ứng kịp.

" Quên đi, trực tiếp ra tay đi, xong việc lập tức rời khỏi đây, dù sao nơi này rất gần ranh giới của Yêu Tộc. "

Còn một phút nữa là đã hoàn toàn tiến vào lãnh thổ của núi yêu quái, cường giả Lý gia vẫn có chút lo lắng. Mặc dù bọn chúng đã bao vây rồi, nhưng theo ký ức về cơ thể này họ biết rõ ngọn núi yêu quái này không dễ động vào, tuy rằng thánh điện hùng mạnh không sợ Yêu Tộc, nhưng hiện tại thánh điện đã bị phá hủy.

Hiện tại họ đang cố gắng tìm mọi cách để thánh điện có thể đứng vững trở lại trên thế giới này.

Nghe được cuộc nói chuyện giữa hai tên này, tim tôi chùng xuống, truyền âm cho Huyên Nhi để cô ấy cẩn thận hơn, đồng thời hơi thở từ trong cơ thể tôi tràn vào.

Lúc này, thần sắc của tên Ân gia ở phía trước lộ ra vẻ lạnh như băng, sau đó nhìn về phía nhóm người phía sau nói:" Cẩn thận một chút, đừng làm bị thương Cùng Kỳ. "

Giọng nói vừa rơi xuống, hơn 20 bóng người trước mặt nhanh chóng lao về phía chúng tôi, đồng thời luồng khí toàn thân tôi trực tiếp bộc phát.

" Cuồng thần nộ sao! "

Đồng thời huyết mạch xung thông, tôi cảm thấy linh khí trong người đang bốc lên, càng ngày càng điên cuồng gia tăng, tất cả những người trước mặt tôi đều lộ ra vẻ kinh hãi.

" Cuồng thần nộ của Hộ Điện Thần Vương hay sao? Tên này đã thực sự đạt được cuồng thần nộ của Hộ Điện Thần Vương rồi sao. "

" Như vậy nghĩa là thất bại chiếm lĩnh Hộ Điện Thần Vương rồi sao? "

" Giết tên nhóc đó.. "

Giọng nói trầm thấp vang lên, những người trước mặt tôi ngay giây phút đầu tiên đã nhận ra thứ này. Cuồng thần nộ chính là thứ tôi được truyền thừa ở trong thánh điện, còn những người trước mặt tôi đang nhìn thấy cuồng thần nộ, tất cả đều vô cùng ghen tị, hiển nhiên cuồng thần nộ trong thánh điện chắc chắn là thứ không bình thường, đệ tử bình thường cũng không học được.

Sau khi sử dụng cuồng thần nộ, sức mạnh của tôi đã trực tiếp thăng cấp lên cảnh giới Thông Linh, thậm chí chỉ còn cách cảnh giới Thông Linh trung kỳ một khoảng ngắn, lúc này trong mắt tôi hiện lên một tia máu đỏ ngầu.

" Hôm nay, tôi sẽ khiến các người chết dưới đạo pháp của môn phái chính các người. "

Cả người của tôi trực tiếp lao ra ngoài, trong tay tôi trên Chiến Thần Kích, sức mạnh bình thường không gì sánh được lập tức bộc phát, còn hai tên cảnh giới Thông Linh đỉnh phong kia đều bị Nhị Cáp ngăn lại.

Nhị Cáp hung dữ lạ thường, trực tiếp ngăn cản hai tên này. Về phần Huyên Nhi, Huyên Nhi bị mắc kẹt chỗ vài tên cảnh giới Thông Linh hậu kỳ đều.

Ngay lập tức Huyên Nhi rơi vào thế bất lợi.

" Phù Không Thành? Đây là đạo pháp của Phù Không Thành, không ngờ có người lại được truyền thừa Phù Không Thành? "

Trong giây phút ngắn ngủi, Huyên Nhi đã trực tiếp lộ diện, nhưng đám người này không biết thân phận thật sự của Huyên Nhi, bọn họ chỉ nghĩ rằng Huyên Nhi được kế thừa Phù Không Thành, nhưng bây giờ tôi căn bản không có thời gian quan tâm bọn chúng.

Bởi vì trước mặt tôi, có hơn chục tên cảnh giới Thông Linh đang vây quanh.

" Giết.."[/HIDE-THANKS]
 
Chương 463: Giết cậu trước đã

[HIDE-THANKS]Tôi nhìn những người trước mặt, gầm nhẹ một tiếng, lúc này chỉ còn cách chiến đấu bất luận sống chết ra sao.

Chiến Thần Kích trong tay tỗi khẽ rung, bóng dáng tôi đột nhiên hiện ra, một lúc sau hình bóng tôi lại biến mất, Chiến Thần Kích trong tay tôi trực tiếp xuất hiện trên đầu tên cảnh giới Thông Linh sơ kỳ.

Tên này dường như không ngờ tốc độ tôi lại nhanh như vậy, trong con ngươi hiện lên một tia hoảng sợ, bộ dáng chuẩn bị nhanh chóng rút lui, nhưng hiện tại đã chọn tên này để tấn công, tôi làm sao có thể để ông ta sống sót thoát thân được chứ?

Lý do tại sao tôi chọn tên cảnh giới Thông Linh sơ kỳ yếu nhất là vì sức mạnh của tôi đã tăng lên sau khi sử dụng cuồng thần nộ, hơn nữa thực lực của tôi lúc này có khả năng giết tên này trong vài giây.

Tất nhiên, thủ đoạn kiểu này không duy trì được lâu dài, bởi vì chỉ một vài giây ngắn ngủi sau, những tên này chắc chắn sẽ đứng ra sau để những tên cảnh giới Thông Linh trung kỳ và hậu kỳ đứng lên phía trước đối phó với tôi.

Trước mặt tôi Chiến Thần Kích trực tiếp tách đôi thân thể của tên này, chưa kịp nhìn thấy màn sương máu trên bầu trời thì tôi đột ngột quay người lao về phía tên kia.

"Thích truy đuổi tôi sao, vậy đi tìm cái chết đi."

Cơn giận giữ trong lòng tôi đột nhiên bùng phát, lúc này không cần phải đè nén chút nào nữa, cũng không còn cách thứ hai để lựa chọn.

Trong tình huống này, những gì tôi có thể làm là giết thêm vài tên địch, nói trắng ra là giết một tên sẽ giết tên thứ hai nữa.

Khi Chiến Thần Kích của tôi rơi xuống, tôi đột nhiên cảm thấy sau lưng mình, một luồng khí cực mạnh lao thẳng về phía tôi, Huyền Vũ trên người tôi lúc này bộc phát ra, đồng thời không gian phía sau lưng tôi bắt đầu méo mó, dường như biến thành đường gấp khúc vậy.

"Không gian gấp khúc!"

Đây là một loại lĩnh hội không gian mà tôi đã học được. Sau khi tôi gấp không gian lại, đòn tấn công sẽ không chỉ bị suy yếu do việc gấp khúc không gian lại mà còn làm trì hoãn thời gian của đòn tấn công khác lên người tôi.

Á..

Khoảnh khắc đó một tiếng hét vang lên, ngay lập tức tên cảnh giới Thông Linh sơ kỳ thứ hai đã bị tôi giết chết.

"Cảnh giới Thông Linh hậu kỳ lùi lại, bao vây nhóc đó!"

Có một giọng nói trầm thấp vang lên, hiển nhiên lúc này đã có người phát hiện ra sơ hở, những tên cảnh giới Thông Linh sơ kỳ không dám tới quá gần tôi, gần tôi, thấp nhất là cấp cảnh giới Thông Linh trung kỳ, bảo tôi giết chết tên cảnh giới Thông Linh trung kỳ rõ ràng là không thể.

Trong hoàn cảnh này, tôi phải mất ít nhất một phút mới có thể giết chết một tên trung kỳ.

Nhưng bây giờ bên cạnh tôi, vô số đòn công kích đều hướng về tôi, bóng dáng của tôi trong không trung giống như bóng ma vậy, không ngừng né tránh, lúc này không phải là lúc dũng cảm, mà có thể tránh thì nên tránh.

Những đòn tấn công này, ngay cả cảnh giới Thông Linh cũng không dám xem thường, huống hồ trong tình huống như vậy, tôi phải luôn cảnh giác.

Phía bên này, hai tên cảnh giới Thông Linh đỉnh phong Lý gia và Ân gia có ý định chinh phục Cùng Kỳ càng sớm càng tốt, nhưng dường như họ đánh giá quá thấp sức mạnh của những dị thú thượng cổ này rồi.

"Cùng Kỳ, đừng cứng đầu. Ngươi là thần canh gác của thánh điện. Ngươi đã quên rồi sao?"

Cường giả nhà Ân gia hét lên với Cùng Kỳ, đối mặt với tình huống này, ông ta muốn bày ra thứ gì đó để chứng minh, nhưng ông lại phát hiện ra không có gì khác ngoài đạo pháp của thánh điện, ngoài ra cũng không có chứng cứ nào khác.

Sở dĩ không có những thứ khác, cũng không phải vì bọn họ lo lắng thân thể lộ diện cho nên đã cướp đoạt các thân thể khác.

Gừ..

Tuy nhiên, những gì đáp lại ông ta là một tiếng gầm giận dữ, Huyên Nhi bên cạnh không quên nhắc nhở Cùng Kỳ.

"Nhị Cáp, đừng nghe bọn họ nói bậy, nếu bọn họ bắt ngươi về ngươi sẽ không được ăn Linh Quả của tôi nữa."

Huyên Nhi đã nắm được nhược điểm của Cùng Kỳ, tên này chỉ cần ăn Linh Quả thì sức mạnh của nó có thể nhanh chóng được nâng cao, đây là tiêu chuẩn nó cân bằng được kẻ địch và mình, chưa kể nó còn theo Huyên Nhi mấy ngày nay. Thực sự có một cuộc sống rất tốt, Linh Quả cũng không thiếu, nó căn bản vẫn rất ngây thơ chỉ là đã lớn lên ở thánh điện mà thôi.

Hơn nữa chính là nhờ có sự trợ giúp của những Linh Quả đó mà sức mạnh của nó mới có thể được cải thiện nhanh chóng như vậy, nơi anh ta ở trước đây ngập tràn linh lực, linh khí xung quanh hấp thu bị ít đi khá nhiều, thậm chí còn phải hấp thụ từng chút linh khí trong những đồ vật đã chết.

Đơn giản là nó chán ngấy cuộc sống như vậy, nhiệm vụ của nó là canh giữ nhưng đã nhiều năm như vậy không có ai ra tay cho nó lợi lộc gì cả, còn nói cho nó xem cái gì chứ, kể từ khi gặp Huyền Nhi cuộc sống của nó mới tốt lên, những ngày tháng này rất thoải mái, căn bản là nó không muốn rời đi.

"Không được rồi, con thú này bây giờ không quan tâm đến lời nói của chúng ta nữa rồi. Nhóc con kia đã dùng cuồng thận nộ, ước chừng nó có thể cầm cự được một thời gian. Tôi sẽ giữ chân Cùng Kỳ, ông đi giết thằng nhóc đó, thay đổi chiến thuật."

Tên cảnh giới Thông Linh đỉnh phong Lý gia nắm bắt tình hình, trong thời gian liên tiếp hai tên sơ kỳ đã bị giết chết, thánh điện đã bị mất đi hai đệ tử cảnh giới Thông Linh.

Nhưng bây giờ bạn đang bên biên giới của ngọn núi yêu quái, nếu bọn họ chậm trễ hơn một chút thì sẽ có càng nhiều nguy hiểm hơn một chút.

Đây mới điều họ lo lắng, nghe thấy giọng nói mạnh mẽ của tên Lý gia, tên Ân gia cũng khẽ gật đầu, trong kế hoạch này bọn họ cũng gặp không ít tai nạn ngoài ý muốn.

Cùng Kỳ, người được cho là bảo vệ thánh điện, đã xuất hiện ở đây, chắc chắn nó là do đứa trẻ này dẫn đi, vì vậy trong thánh điện rất có khả năng có thân thể của cậu ta.

Hơn nữa, bây giờ đứa trẻ này chắc chắn đã biết danh tính của họ, vì vậy họ phải giải quyết càng sớm càng tốt. Nghĩ đến điều này, anh ta không do dự càn quét chiến trường bên dưới.

Tôi vừa mới đẩy lui một tên cường giả cảnh giới Thông Linh hậu kỳ, cánh tay của ông ta có chút tê dại, đối mặt với tên hậu kỳ này, thực lực của tôi vẫn là có chút chênh lệch, chỉ có thể nói đối phương cũng không dễ dàng giết tôi.

"Tôi đột nhiên đổi ý, trước tiên giết chết cậu ta đã."

Lúc này tên Ân gia xuất hiện trước mặt tôi, vẻ mặt u ám nhìn tôi, lúc nhìn thấy cảnh này, đồng tử khẽ co lại. Cảnh giới Thông Linh đỉnh phong sao? Tên này còn đang đối phó với Nhị Cáp mà, tôi không ngờ rằng tất cả các mũi nhọn lại chuyển sang tôi nhanh như vậy.

"Kỳ thật, tại sao anh phải giết tôi? Anh cũng có thể thả tôi đi giết tất cả những người xung quanh. Tôi sẽ đưa cho anh cái đĩa thánh. Thế nào?"

Tôi nhìn tên trước mặt mình, rồi nở một nụ cười nói, vào lúc giọng tôi trầm xuống, rõ ràng tôi thấy một tia sáng lóe lên trong mắt tên này. Đúng vậy, mặc dù lúc đó nó chỉ thoáng qua, nhưng tôi biết rằng tên này đã bị cám dỗ.

"Thỏ con nhỏ, đến lúc rồi, ngươi đừng bày ra những thứ nhàm chán này để trì hoãn thời gian, thánh đĩa thuộc về thánh điện, không ai được chiếm làm của riêng."

Giọng nói vừa dứt, trên người tên đó lan tỏa một luồng khí khiến tôi khó thở, công kích về phía tôi.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 464: Khó thoát chết

[HIDE-THANKS]Sắc mặt tôi ngưng động, bởi vì trải qua kinh nghiệm trước đó, tên này dường như không cho tôi thêm thời gian nữa. Một khi ra tay sẽ ra đòn rất nặng, mặc dù bây giờ tôi qua cuồng thần nộ đã cải thiện sức mạnh của mình lên cảnh giới Thông Linh. Nhưng đối mặt với tên trước mặt, e rằng vẫn không thể đánh lại nổi.

Nhưng điều này không có nghĩa là tôi sẽ ngồi chờ chết, cỗ khí toàn thân bùng nổ, lốc xoáy trong cơ thể tôi bắt đầu quay nhanh hơn, dồn hết vô số linh khí vào người.

Khoảnh khắc tên đó đến gần tôi, không gian trước mặt tôi nhanh chóng gấp khúc lại, bóng dáng tôi liền biến mất tại chỗ. Cấp độ ba của Phù Dù thân pháp không chỉ có thể xuyên qua không gian, mà còn nó còn có thể đến một mức độ kiểm soát cặn kẽ không gian xung quanh.

Đòn công kích của tên cường giả Ân gia gia đáp xuống vị trí không gian đó, đột nhiên không gian gấp khúc dường như bị nứt ra, hiển nhiên có thể thấy sức mạnh công kích của tên cảnh giới Thông Linh đỉnh phong là vô cùng mãnh liệt.

Đúng lúc này, cả người của tôi xuất hiện phía sau tên cường giả Ân gia, Chiến Thần Kích trên tay tôi đột nhiên giáng xuống về phía đầu anh ta, tên Ân gia có giác quan cực kỳ nhạy bén, lập tức quay người lại.

Một chưởng trực tiếp đánh tới người tôi, tôi nhận thấy đòn tấn công mạnh mẽ từ chưởng này. Đã quá muộn để tôi rút lui. Khoảnh khắc hai đòn tấn công va vào nhau, tôi cảm thấy Chiến Thần Kích trên tay mình có một luồng sức mạnh rung động mãnh liệt làm cho cánh tay tôi tê dại, may mà thể chất của tôi khá xuất sắc, thể lực cũng đã tiến cảnh giới cảnh giới Thiên Sư.

Tuy nhiên, lực tấn công đáng sợ này đã khiến cả người tôi bay về phía sau, cảm thấy vô cùng tức ngực.

"Xem ra tên nhóc này thật sự không phải đối thủ."

Tôi nghiêm mặt nhìn về phía tên cường giả Ân gia trước mặt, nhưng lúc này lại thấy anh ta không chút do dự tiếp tục lao về phía tôi, chính là không muốn cho tôi không giản hít thở mà.

Tôi trực tiếp lao thẳng vào khoảng hư vô, vì sức mạnh chưa đủ để đối đầu nên tôi phải tìm cách trì hoãn một chút thời gian, bây giờ có vẻ như không phải lúc đối đầu với anh ta.

Tuy nhiên, ngay khi tôi lao vào khoảng hư vô, tôi cảm thấy có ai đó đang đuổi kịp tôi.

"Cậu nhóc, cậu không thoát được đâu."

Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ miệng tên đó. Tôi biết rất rõ quyết tâm giết tôi của những tên này. Dù gì thì họ cũng đến từ thánh điện. Trong tình huống này, họ tương đương với việc bị vạch mặt ở đây. Nếu để tôi chạy thoát những tin tức này bị lộ ra sẽ khó khăn với chúng.

Tôi không biết những tên này muốn làm gì, nhưng khi tôi phát hiện ra thân thể mình vẫn còn ở thánh điện, thậm chí khi chúng muốn chiếm đoạt tôi, tôi đã nghĩ đến kết quả tồi tệ này, hơn nữa bây giờ kết quả tồi tệ như vậy đã hiện ra trước mắt.

Điều khiến tôi bất ngờ hơn nữa là lần này đến đây, tất cả những tên từ thánh điện đều đã cướp thân xác của người khác, dường như ngay từ đầu, gia chủ nhà Ân gia muốn tôi đến nơi này tìm cơ duyên chính là muốn dồn tôi vào chỗ chết.

Có lẽ từ khi tôi đáp ứng gia chủ nhà Ân gia đến Thần Long Giá, họ đã vạch ra chủ định này rồi.

Điều bất lợi hơn nữa là lần này tôi thực sự để lộ ra một số thứ trên cơ thể mình, chẳng hạn như việc tôi có cái đĩa thánh, vì sự xuất hiện của Cùng Kỳ cũng đủ khiến những tên thánh điện này biết được đĩa thánh trong tay tôi. Cho dù suy đoán này có chính xác hay không, họ cũng sẽ không bao giờ để tôi đi. Vì chỉ sau khi giết tôi, họ mới biết được đĩa thánh này thực sự có trên người tôi hay không.

Bóng dáng của tôi nhanh chóng lướt qua khoảng không, người đàn ông phía sau đang truy đuổi tôi, khi nhận thấy tình hình này, tôi lao thẳng ra khỏi khoảng không. Ngay sau đó, tôi mở một bàn tay ra, một ngọn lửa dữ dội ngay lập tức bùng lên từ trong lòng bàn tay tôi, sau đó lan ra mọi hướng.

Thật ra, tôi thực sự không muốn sử dụng thẻ bài của Linh Hỏa, bởi vì những thứ này càng tiếp xúc thì sẽ càng nguy hiểm cho tôi, nhưng trong hoàn cảnh như vậy, tôi dường như không còn cách nào khác.

Những gì trước mắt như ngõ cụt, nhất định phải tháo chạy.

Sau khi ngọn lửa lan ra, toàn bộ cơ thể của tôi gần như bị ngọn lửa bao phủ hoàn toàn trong vòng 10 mét, đồng thời tên đang đuổi theo tôi vào lúc này cũng lao thẳng ra khỏi khoảng không. Anh ta rơi vào ngọn lửa.

"Cái quái gì vậy?"

Ông ta cũng không ngờ rằng sau khi đuổi theo tôi lao ra ngoài, thứ chờ đợi ông ta lại là tình huống như vậy. Lúc này, một thứ màu đen lặng lẽ bay ra trong ngọn lửa.

Khoảnh khắc tiếp theo, ông ta cảm nhận được hàng phòng thủ của tôi, chống lại sự tấn công của hỏa linh trên người, rồi nhanh chóng lao về phía tôi.

Lúc ông ta đến gần tôi, chiếc roi dài màu đen nhanh chóng quấn quanh mắt cá chân của ông ta, rồi bắt đầu nhanh chóng leo lên.

Trên hắc trường tiên, vô số kim gai nổi lên cắm thẳng vào đùi tên này.

Á..

Tiếng hét thất thanh vang lên, vừa nhìn thấy cơ hội, lúc này cả người tôi vội vàng đứng dậy lao thẳng về chỗ tên trước mặt.

"Một kích, Quỷ Thần Khóc."

Trên Chiến Thần Kích, mang theo luồng khí có một không hai, nó lao xuống người ông ta, cảm nhận được đòn tấn công trên đầu tôi. Vẻ mặt ông ta u ám, đôi mắt ông ta đỏ ngầu. Giây phút tiếp theo, ông ta rút hắc trường tiên ra, hoàn toàn không để ý đến mắt cá chân đẫm máu, thực lực của cường giả đỉnh phong quả nhiên rất mạnh.

Bởi vì trường tiên không tiêu diệt được chân của tên này, mất một lúc sau, linh khí trên người ông ta này đột nhiên bùng nổ, là do tôi bị kích thích, nắm đấm của tên này dường như lan ra luồng khí khiến người ta kinh sợ.

Hai nắm đấm đó ngay lập tức va chạm với đòn tấn công của tôi, tạo ra một tiếng nổ chói tai. Ngay cả luồng lửa xung quanh tôi cũng bị phá bỏ bởi hậu quả của trận đấu đầu hoàng này, những ngọn lửa phân tán ra xung quanh.

Cả người ta lúc này bay lên không trung.

"Hừ, không biết lượng sức."

Tên này hừ lạnh một tiếng, sắc mặt co quắp một chút, lúc này mới nhìn đến chân bị thương, một tên cảnh giới Thiên Sư, có thể làm ông ta bị thương sao? Điều này khiến ông ta cảm thấy mình đã phải chịu một sự sỉ nhục lớn.

Đầu tên đó lại quay lại, mắt ông ta siết chặt nhìn tôi.

"Cậu nhóc, cậu đã gây tôi nhiều tai nạn ngoài dự kiến, nhưng hôm nay cậu không thể thoát khỏi được rồi."[/HIDE-THANKS]
 
Chương 465: Thay đổi đột ngột

[HIDE-THANKS]Nhìn thấy vẻ mặt gớm ghiếc trên khuôn mặt của tên này, trong lòng tôi dâng lên một tia tuyệt vọng. Tôi cảm thấy hôm nay quả thực đường cùng rồi, nhưng khoảnh khắc tên này lao đến gần tôi, trên tay tôi đột nhiên xuất hiện một lá bùa thời gian, đây là lá bùa cứu mạng cuối cùng của tôi.

Ngay lúc tôi đập vỡ phong ấn, một luồng sáng từ phóng ấn bắn ra, phóng thẳng vào tên Ân gia trước mặt tôi. Tia sáng này nhanh đến không ngờ, tên này thậm chí còn có không cơ hội phản ứng, sau đó đòn tấn công đã trực tiếp xuyên thẳng vào cơ thể anh ta.

Đồng tử ông ta mở to, trong ánh mắt hiện lên sự khó có thể tin được, ông ta đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này, bởi vì trước đó đã có một cường giả cảnh giới Thông Linh đỉnh phong đã chết trong tay chúng tôi. Ông ta không nghĩ tới, trong tay tôi lại có thẻ bài trực tiếp giết chết cường giả cảnh giới Thông Linh đỉnh phong.

Đây là thẻ bài do Lão Huyền đưa cho tôi, ngay cả cảnh giới Thần Hợp cũng có thể chặn được, nhưng cuối cùng nó đã được sử dụng giết chết tên này. Trước giây phút cuối cùng, tôi không định sử dụng thẻ bài này, nhưng tên trước mặt này không cho tôi một chút cơ hội nào, bọn họ không ngừng muốn nhanh chóng giết được tôi.

Vốn dĩ tôi muốn kéo dài thời gian, nhưng bọn họ lại không có tôi sử dụng bất cứ thủ đoạn nào.

Chỉ là sợ chậm trễ thời gian, cho nên mới muốn giết tôi nhanh chóng như vậy.

"Chấp sự, chấp sự bị giết rồi.."

Ngay sau khi tôi giết tên này bằng thẻ bài của mình, đám người cảnh giới Thông Linh phía sau không khỏi cảm thán, nhìn thấy cảnh này, tôi quay lại lướt về phía bức tường sáng phía sau, bởi vì qua một thời gian, bức tường sáng cũng không phải là tồn tại vĩnh viễn, hiện tại dường như đã trở nên yếu hơn, nếu muốn thoát chết tôi vẫn phải đi vào trong núi yêu quái.

"Thằng khốn nạn, mày làm gì vậy, giết nó đi, nếu nó trốn thoát, mọi người có mặt ở đây trở về sẽ bị xử chết mà thôi."

Một giọng nói trầm thấp từ trong miệng của một tên chấp sự khác truyền đến, bốn cảnh giới Thông Linh đinh phong đều đến nơi này, điều mà ông ta không ngờ là cuối cùng chỉ còn lại mình ông ta.

Đây là một tình huống hoàn toàn bất ngờ đối với ông ta, dưới tình huống này ông ta không thể để tôi đi, bây giờ lại bị Nhị Cáp kẹp chặt, Nhị Cáp giờ mới nhận ra Huyên Nhi, con thú này ai cũng không quan tâm, nó chỉ biết những người này muốn giết Huyên Nhi, thì chính là kẻ thù của nó.

Tôi thực sự rất may mắn khi Huyên Nhi đã dạy dỗ con thú Nhị Cáp này, nếu không ngày hôm nay chúng tôi thậm chí còn không có cơ hội để chiến đấu.

Sau khi nhóm người phía sau nghe thấy tiếng hét của ông ta, mọi người nhanh chóng lao về phía tôi. Sau đó, ba người cảnh giới Thông Linh hậu kỳ trong số họ đang ở phía trước tôi, tay tôi ra đòn công kích về phía ba người họ.

Công kích của ba người cùng lúc rơi vào người tôi, người của tôi bị ba công kích này trực tiếp đập về phía sau và bay ra ngoài, vừa nãy chiến đấu cùng tên kia chưa bao lâu tôi đã bị tiêu hao nhiều sức lực.

Đặc biệt là tôi đã sử dụng cuồng thần nộ. Nếu cứ tiếp tục sử dụng cuồng thần nộ, tôi có thể cảm thấy hơi thở của mình có chút bất ổn. Tôi cũng biết đây là điểm yếu của việc dùng pháp công này.

Nếu những loại triệu chứng này xuất hiện, tôi đoán rằng tôi chỉ có thể trụ lại dưới nửa giờ nữa.

Nửa giờ, dưới cuộc chiến tiêu hao sức lực này, nửa giờ hoàn toàn là không đủ. Khoảnh khắc tôi bị hất tung lên không trung, cả người tôi lao thẳng vào khoảng không.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, tôi thấy một vài bóng người cũng bay vào khoảng không, vây quanh tôi.

"Cậu nhóc, cậu không thể chạy trốn nữa rồi. Vài người trong chúng ta tiến vào khoảng hư vô sẽ không ra ngoài. Tôi xem cậu lần này chạy đi đâu."

Một người đàn ông trung niên trước mặt tôi nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt lạnh lùng, ý của ông ta là tôi thích vào khoảng hư vô vậy thì họ đã cử một vài người đợi tôi sẵn trong khoảng không này, bất kể tôi có ra ngoài hay không. Khi bước vào khoảng hư vô sẽ vẫn có người đang đợi tôi. Khóe miệng co giật, chết tiệt, tên khốn kiếp này thật là khó đối phó.

Lúc này, tôi không chút do dự xông ra khoảng hư không, muốn xem trận chiến bên phía Huyên Nhi, trong tình huống này, chỉ cần Nhị Cáp có thể giết chết một tên cảnh giới Thông Linh đỉnh phong thì chúng tôi vẫn còn cơ hội..

Nhưng cho dù thực lực của Nhị Cáp có chút lợi thế, ông ta vẫn không thể giết chết tên cảnh giới Thông Linh đỉnh phong cuối cùng.

"Nhanh ra tay, đừng cho nhóc đó biến hóa."

Tên cảnh giới Thông Linh đỉnh phong lúc này đã bị Nhị Cáp phong tỏa, ông ta không thể ra ngoài, nếu không, ông ta gần như muốn trực tiếp tấn công tôi, trực tiếp giết tôi. Một tiếng hét lớn vang lên, tôi thấy tất cả những người xung quanh đang lao về phía tôi, nhìn vẻ mặt gớm ghiếc của những tên này, trong lòng tôi trào dâng một nỗi chua xót, không phải tôi không muốn sống nhưng trong tình huống này, ông trời dường như không cho tôi đường sống!

Nhưng ngay khi những kẻ này lao vào tôi, trong không gian đã nổ ra những âm thanh phá khoảng không, khi nghe thấy những âm thanh này, vẻ mặt của những người có mặt đều trở nên ảm đạm, đồng thời quay về phía nhìn vào khoảng không đó.

Một nhóm người lao thẳng ra khỏi ngọn núi yêu quái phía sau họ, trong đó có rất nhiều hình nhân, nhưng ngoài những hình nhân đó, đằng sau họ cũng có rất nhiều yêu quái.

Sau khi những người này đến, toàn bộ không gian và thời gian đều hoàn toàn thay đổi. Tôi chú ý đến ánh mắt những người này, mọi người đều tập trung vào Nhị Cáp.

Một người trong số đó trực tiếp hét lên một tiếng, sau đó xông ra: "Đồ khốn kiếp, loài người đáng khinh, dám tấn công huyết mạch thượng cổ của Yêu Tộc chúng tôi, tìm đường chết sao!"

Khi âm thanh vừa dứt, một thân ảnh cực kỳ vạm vỡ trực tiếp lao thẳng tới cảnh giới Thông Linh đỉnh phong Lý gia, đối mặt với đòn tấn công này, khuôn mặt tên Lý gia trùng xuống, thân hình nhanh chóng lui lại.

Nhưng tốc độ tấn công quá nhanh, anh ta phải chống trả, ngay lúc đó, một âm thanh bị bóp nghẹt phát ra trong không khí, đột nhiên có một tiếng nổ nhỏ, khi âm thanh phát ra, máu từ miệng anh ta phun trào. Rõ ràng, ông ta hoàn toàn không phải là đối thủ của họ.

Nhưng tên quái thú đứng trước mặt Nhị Cáp, ánh mắt rực lửa nhìn về phía vị trí của Nhị Cáp.

"Huyết mạch thượng cổ, thật sự là huyết mạch thượng cổ sao?"

Tên đó thấp giọng lẩm bẩm, có vẻ có chút khó tin, thậm chí có chút kích động, lúc này bên cạnh Nhị Cáp lại xuất hiện thêm vài bóng người, ánh mắt vô cùng kích động nhìn Nhị Cáp.

Đối mặt với sự bao vây của những cường giả này, Nhị Cáp không hề phục tùng theo, thậm chí tức giận nhìn những tên này, có cảm giác lúc nào cũng có thể ra tay với họ.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 466: Yêu tộc

[HIDE-THANKS]"Viên Trọng, tên gia hỏa anh có thể điềm tĩnh một chút không được à, đừng để người ta hù dọa."

Ngay lúc này, một thân ảnh tuyệt diệu xuất hiện trước mặt Nhị Cáp, sau đó trên gương mặt nở một nụ cười mê người.

"Xin chào, tôi là Hồ Tộc, anh có thể gọi tôi là Miêu Nhi, chúng tôi không có ác ý, chúng tôi là đồng loại."

Cái người tên Miêu Nhi giọng nói cực kỳ diệu dàng, thậm chí nghe có cảm giác thoải mái, nàng rất là thân thiện chào hỏi Nhị Cáp, đối mặt với tình huống như vậy, trong mắt Nhị Cáp thoáng giảm bắt cảnh giác đi một phần, thế nhưng khí tức trên người vẫn không thu lại.

Bởi vì nó hoàn toàn cảm nhận được những người ở trước mặt truyền đến một cảm giác quen thuộc, cái loại cảm giác này, giống như tìm được đồng loại, đã thật lâu nó chưa gặp qua đồng loại, không! Chuẩn xác mà nói, sau khi nó thức tỉnh lại, liền chưa gặp qua đồng loại, bởi vì nó chưa ra khỏi sơn động đó.

Kỳ thực nó có thể cảm nhận được bên ngoài có rất nhiều đồng loại, nó cũng muốn đi ra xem một chút, nhưng những kí ức in sau trong tâm trí nó làm cho nó không thể ra ngoài, chỉ có thể canh giữ cái đĩa đó.

Mãi đến khi Huyên Nhi xuất hiện, nó mới hiểu ra, sứ mạng nó là thủ họ đĩa, như vậy chỉ cần mang cái đĩa là nó có thể ra ngoài, kết quả nó nhìn vào mặt Linh Quả trên tay Huyên Nhi, theo Huyên Nhi lăn lộn, thoát khỏi những kỷ niệm bi thương bên trong sơn động.

Mà một màn trước mắt này nên tính là lần đầu tiên Nhị Cáp cảm nhận được sự tồn tại của đồng loại.

Gừ gừ..

Nhị Cáp gầm nhẹ lên hai tiếng, đây cũng là cảm giác đang nói chuyện, mà Miêu Nhi và Viên Trọng trước mặt nghe tiếng gầm nhẹ như thế, trong lúc này trên mặt hai người đều lộ ra một chút khó tin.

"Ngươi là nói, ngươi, ngươi tên Nhị Cáp?"

Trên mặt Miêu Nhi vẫn có chút nghi ngờ lên tiếng hỏi, Nhị Cáp liền vội vã gật đầu, sau đó lại gầm nhẹ một hồi, sau đó còn nhìn về phía Huyên Nhi bây giờ đang đứng, cái loại cảm giác này, giống như đang nói, tên này là Huyên Nhi đặt cho nó.

"Tên nhân tộc hèn hạ, dám đặt cho huyết mạch thượng cổ cái loại tên này, muốn chết."

Trong nháy mắt nghe nói như vậy, tôi thấy Viên Trọng giận dữ hướng tới, thậm chí khí tức trên người có chút hỗn loạn,

Thấy một màn này trong lòng tôi có chút kinh ngạc, thậm chí khó hiểu, đây là tình huống gì vậy trời?

Mới vừa rồi, Nhị Cáp và Lý gia cảnh giới Thông Linh đỉnh phong được xem là ngang tay, mà Viên Trọng một kích đã đẩy lùi Lý gia cảnh giới Thông Linh đỉnh phong, nhưng trong tay Nhị Cáp, dĩ nhiên không địch lại?

Tôi thậm chí cảm giác được, khí tức trên người Viên Trọng kia, có chút cảm giác cảnh giới Thần Hợp, mặc dù tôi không biết cảnh giới cảu Yêu Tộc giống với cảnh giới của Nhân Tộc hay không, thế nhưng Viên Trong khiến cho tôi có cảm giác áp bách, chí là khí thế cảnh giới Thần Hợp.

Cảnh giới Thần Hợp, Nhị Cáp có thể đở nổi cảnh giới Thần Hợp?

Trong lòng tôi thậm chí có tưởng là người kia đang cố ý ẩn giấu thực lực, thế nhưng không có khả năng đó, Nhị Cáp ra sức chiến đấu, hơn nữa tôi từ trên người anh ta cảm nhận được, cũng là một dạng thực lực cảnh giới Thông Linh đỉnh phong.

Lúc này Nhị Cáp vô cùng phẫn nộ nhìn Viên Trọng, sau đó phát hiện một trận gầm nhẹ, hình như tức giận mắng Viên Trọng.

Làm cho sắc mặt Viên Trong có chút xấu hổ, mà lúc này Miêu Nhi cũng vội vã đến bên cạnh Viên Trọng.

"Viên Trọng, em nói với cái người to con này không nên kích động, anh xem, thiếu chút nữa thương tổn bạn Nhị Cáp!"

Vừa hay ý của Nhị Cáp, hình như là đang nói Huyên Nhi là bạn của nó.

"Khụ khụ, cái đó, tôi không biết, xin lỗi.'

Viên Trọng vừa nói xong, ở bên cạnh, lại có thêm một thanh niên yêu dị tiến lên, đi tới trước mặt Nhị Cáp.

" Nhị Cáp huynh, tôi là Lang Sơn Lang Tộc, Lang Tộc chúng tôi rất muốn anh làm khách, không biết có thể đi một chuyến với tôi không> "

Lang Sơn này sau khi đi ra, liền ôm quyền với Nhị Cáp, trong nháy mắt nghe nói như vậy, sắt mặt Viên Trọng và Miêu Nhi liền thay đổi trong nháy mắt, nhìn chằm chằm Lang Sơn lên tiếng:" Tôi nói cái tên Lang Sơn anh không biết phân trước sau à, rõ ràng tôi cũng vị Nhị Cáp huynh này nói chuyện trước. "

" Anh ấy muốn đi, cư nhiên cũng là đi Cổ Viên Nhất Tộc tôi trước. "

Khi tôi nghe thấy mấy người này đối thoại, tôi xem như là hiểu, bọn người kia, dĩ nhiên là Yêu Tộc, chẳng qua là hóa hình Yêu Tộc mà thôi, trên người họ nồng nặc khí tức hoang dã không thể sánh bằng, loại khí tức này chắc chắn là tồn tại Yêu Tộc đặc hữu, chí ít tôi là tu sĩ ở Nhân Tộc tu luyện chưa từng cảm thụ được loại khí tức này, mà loại khí tức này với trên người Nhị Cáp đích thật rất có cảm giác tương đồng.

" Hai người các anh không nên tranh, Viên Trọng anh mới vừa đả thương bạn Nhị Cáp huynh, tôi cảm thấy Nhị Cáp huynh nên cùng tôi tới Hồ Tộc. "

" Nữ vương đại nhận của chúng tôi đích thân mời, mong rằng Nhị Cáp huynh không nên cự tuyệt. "

Nụ cười trên mặt Miêu Nhi luôn khiến người ta có cảm thấy thoải mái, thấy như vậy, trong lòng tôi có cảm giác không hợp với những gia hỏa vì Nhị Cáp mà đến này?

Vừa rồi tôi mới nghe được chữ huyết mạch thượng cổ từ trong cuộc đối thoại của bọn họ, Nhị Cáp chẳng phải là dị thú thượng cổ sao?

Bọn người kia hướng về Nhị Cáp dị thú thượng cổ, như vậy bọn họ nhất định có vấn đề.

" Các vị Yêu Tộc bằng hữu, Cùng Kỳ này chính là thần thú thủ hộ trong tông môn tôi, chỉ là bị bọn họ lừa ra người. "

Vừa lúc đó, cái người Lý gia cảnh giới Thông Linh đỉnh phong kia rốt cuộc cũng không ngồi yên, trên mặt ông ta mang theo một nụ cười, nụ cười này thoạt nhìn phải nhiều ơn chân thành thì có nhiều chân thành, tại sao tên lại nở một nụ cười ác tâm như vậy?

Thì ra là vì tên này biết, những Yêu Tộc trước mặt này, không có một ai ông ta có thể chọc nổi, bây giờ đang ở địa bàn Yêu Tộc, nếu như bây giờ xích mịch với bên họ, như vậy e rằng tìn huống sẽ không xong.

Lúc đầu là ông ta muốn truyền tin tức ra ngoài, thế nhưng lúc này truyền tin ra ngoài, nói không chừng rất dễ bị phát hiện, nếu bị phát hiện, đến lúc đó sẽ khiến cho những Yêu Tộc này ác cảm, đây chỉ là một trong những nguyên nhân mà thôi.

Coi như là nếu có thể truyền tin ra ngoài, đến lúc đó cảnh giới Thần Hợp có thể tới chỗ này sao?

Ban đầu ước định của Yêu Tộc và Miêu Tộc, cảnh giới Thần Hợp không thể vào khu mảnh địa này, đến lúc đó không chừng còn dẫn đến tình huống nghiêm trọng hơn, hiện tại trong kế hoạch là khôi phục thánh điện, nếu là vì chuyện này, kế hoạch bị quấy rối, tình huống càng không xong.

Tên gia hỏa này khi vừa nói xong, trong nháy mắt giữa sân tập trung những ánh mắt hướng về phía cưởng giả Lý gia.

Chân mày Viên Trọng nhíu lại, nhìn người kia, trầm giọng hỏi:" Ông vừa mới nói cái gì?"[/HIDE-THANKS]
 
Chương 467: Một lời không phù hợp liền giết

[HIDE-THANKS]Trong ánh mắt của Viên Trọng, tôi cảm nhận được cổ sát khí đang lan ra.

"Huyết mạch thượng cổ Yêu Tộc chúng tôi, ông nói là tông môn ông? Cái tông môn thá của ông? Cũng dám để huyết mạch thượng cổ Yêu Tộc chúng tôi làm thú thủ hộ cho các ông?"

Trong nháy mắt tiếng nói phát ra, cả người Viên Trọng hùng hồ đi đến, sắc mặt Lý gia cảnh giới Thông Linh trước mặt hoảng sợ, ông ta căn bản không ngờ rằng, Viên Trọng này một lời không phù hợp liền động thủ.

Chòi mé hoàn toàn không dựa theo lẽ thường tình mà xử lý, anh ta ít nhất nên bíp bíp hai câu tốt đẹp với tôi chứ?

Thế nhưng Viên Trọng vì Yêu Tộc, cư nhiên không có thói quen nói nhảm nhiều như vậy, mà nguyên nhân chủ yếu là vì tên Lý gia nói nói chọc giận Viên Trọng, thấy tình huống như vậy, sở hữu Nhị Cáp huyết mạch thượng cổ là điều quan trọng đối với bọn họ, là sự tồn tại cực kỳ thần thánh, mà lại bị Lý gia cảnh giới Thông Linh nói thánh thú thủ hộ?

Phù..

Trong nháy mắt lại một ngụm máu tươi phun ra, Lý gia cảnh giới Thông Linh đã biến thành trọng thương, lúc này, Viên Trọng cũng không dừng lại, mà cả người cứ ầm ầm lướt tời, xuất hiện trước mặt tên Lý gia cảnh giới Thông Linh, tên đó chưa kịp định thần đã bị một bàn tay xuyên qua tim. Tên Lý gia cảnh giới Thông Linh mắt trợn to, trong ánh mắt nghi ngờ vô tận, ông ta khôn rõ, tại sao ông ta chết, ông ta chẳng qua là đang nói sự thật mà thôi, hơn nữa bạn cảm thấy tôi nói đúng không, bạn cho tôi lý luận đi, tại sao giết người?

Nhưng lúc này tính mạng của ông ta đã bị cướp đoạt mất, rất hiển nhiên không có ai có thể trả lời vấn đề này của ông ta.

Rút bàn tay từ trong lòng ngực tên cảnh giới Thông Linh ra, Viên Trọng không đếm xỉa nhìn người cảnh giới Thông Linh còn lại, sắc mặt cảnh giới Thông Linh hoảng hốt, thân hình không ngừng lui về phía sau.

Nhưng bây giờ Viên Trọng lộ vẻ có ý không tiếp tục xuất thủ nữa, mà mắt lạnh nhìn những người còn lại, lạnh giọng nói: "Dám vu nhục huyết mạch thượng cổ Yêu Tộc tôi, chết không có gì đáng tiếc."

"Các người không muốn chết, trong thời gian ba hơi thở, biến hết trước mặt tôi."

Giọng nói lạnh lùng từ trong miệng Viên Trọng truyền ra, giết chết tên Lý gia cảnh giới Thông Linh đỉnh phong, là có thêm đầy đủ lý do, vốn từ lúc đầu Nhân Tộc và Yêu Tộc đã không xảy ra chiến tranh lâu như vậy.

Những người còn lại, không thể dễ dàng giết chết như vậy được.

Dưới tình huống như vậy, trên mặt Viên Trọng vẫn nét bình tỉnh.

Nghe được những lời nói này của Viên Trọng, những tên này như trút được gánh nặng, mặt lộ vẻ kinh hãi, nhanh chóng thoát thân, lúc này, tôi và Huyên Nhi cư nhiên thoát khỏi nguy hiểm.

Thế nhưng tôi vẫn không cao hứng nổi, bởi vì ý định trước đây khi đến núi Yêu Tộc, thế nhưng không hay bị Yêu Tộc phát hiện, tình huống bây giờ không giống với điều chúng tôi nghĩ.

Chúng tôi trực tiếp bị người Yêu Tộc bao vây lại.

Lúc này, ánh mắt Viên Trọng nhìn về phía tôi bên này.

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt Viên Trọng mang địch ý với tôi, vừa lúc đó, Huyên Nhi xuất hiện trước mặt tôi, khí tức trên người tràn ngập.

"Đừng hòng đụng vào đại ca ca tôi!"

Thấy một màn như vậy, trong lòng tôi vô cùng ấm áp, nha đầu này, đến lúc này còn bảo vệ tôi.

Nhưng thấy Huyên Nhi bảo vệ tôi, Nhị Cáp cũng gấp gáp, đi thẳng đến bên người Huyên Nhi, sau đó gầm nhẹ lên, giống như đang nói cái gì đó, chứng kiến cảnh này long mày Viên Trọng giãn ra.

"Nhị Cáp huynh, tôi biết, anh nói bọn họ là bạn anh đúng không?"

"Kỳ thực Nhân Tộc cũng không phải không thể trở thành bạn, nếu bọn họ là bạn Nhị Cáp huynh, như vậy chúng tôi cư nhiên sẽ không làm khó."

Trên mặt Viên Trọng nở lên một nụ cười, loại thái độ này rất rõ ràng, chính là lấy lòng Nhị Cáp, nhưng lại nói tiếp, tên Nhị Cáp này dường như được gọi thuận rồi, bây giờ dường như lý trí vẫn chưa khai, chí ít đối với cái này có thể lý giải không phải thấu triệt như vậy, đến lúc đó nếu như người kia biết ý tứ hai chữ Nhị Cáp này, cũng không biết đến lúc đó anh ta có phát điên không.

"Nhị Cáp huynh, Hổ Tộc tôi vô cùng hoan nghênh anh đến làm khách, vua chúng tôi nói chỉ cần anh đến Hổ Tộc, lúc đó anh ngang vế với vua."

Bên cạnh lại một thân ảnh lướt tới, những tên Yêu Tộc này trên người đều tỏa ra khí tức khiến người ta sợ hãi, rất hiển nhiên, bọn người kia đều là cảnh giới Thần Hợp, giống như cũng chỉ có Yêu Tộc tiến vào cảnh giới Thần Hợp, mới có thể biến thành hình người.

"Hổ Tiếu Thiên, Hổ Tộc các người có ý gì? Luôn luôn tới sau! Rõ ràng Vượn Tộc chúng tôi tới mời Nhị Cáp huynh trước, anh muốn xếp hàng thì xếp phía sau."

Viên Trọng nhướng mày, sắc mặt lạnh lùng nhìn chỗ Hổ Tiếu Thiên đứng.

Lúc này Hổ Tiếu Thiên cũng không thèm để ý cười cười: "Viên Trọng, anh nói lời này không đúng cho lắm, chúng tôi là tôn trọng Nhị Cáp huynh, anh ấy muốn đi đâu, bản thân anh ấy tự quyết định, đúng chứ?"

"Chẳng lẽ Vượn Tộc anh muốn hùng hổ mang Nhị Cáp huynh về tộc sao?"

Giọng Hổ Tiếu Thiên truyền đến, thế nhưng tôi cũng cảm thấy trên người Hổ Tiếu Thiên có chút âm hiểm, bởi vì trong giọng nói của anh ta có cảm giác mang tia khích bác ly gián, đây là muốn thông qua đối thoại, làm cho Nhị Cáp sinh ra ấn tượng xấu với Viên Trọng.

"Tôi nói hai người các anh, tôi thấy cũng không cần tranh làm gì, mọi người đều là mời, Nhị Cáp huynh muốn đi đâu, tôi cũng cảm thấy nên tôn trọng ý kiến anh ấy."

Lang Sơn tới phía trước một bước, vây Nhị Cáp trước mặt, tôi thấy một màn trước mặt, tôi đang suy nghĩ làm sao để giải quyết cái cục diện này đây, bởi vì tôi biết, nhưng Yêu Tộc trước đến mời Nhị Cáp, tuyệt đối không thể nào không có mục đích, nhưng tôi bây giờ chưa biết mục đích của những người này tốt hay xấu.

Đối với Nhị Cáp không tổn hại gì, những thứ này tôi cũng không hiểu rõ.

Nhưng thời khắc này đột nhiên trong đầu tôi cảm giác có chút mê muội, trong lòng tôi thầm hét lên một tiếng không ổn, bởi vì đâu là di chứng của cuồng thần nộ, tôi lợi dụng cuồng thần nộ, trì hoãn không ít thời gian, nhưng bây giờ, di chứng liền xuất hiện.

"Đại ca ca, anh làm sao vậy?"

Huyên Nhi bên cạnh phát hiện tình trạng của tôi đầu tiên, vội vàng hướng về phía tôi lên tiếng, tôi lắc đầu với Huyên Nhi, thế nhưng di chứng xuất hiện, cư nhiên tôi không có cách nào chống đỡ, cho nên tôi nhanh chóng truyền âm đến Huyên Nhi.

"Huyên Nhi, em cho bọn họ một cái chỗ của Nhị Cáp, chúng ta liền tới chỗ đó, đến lúc đó bọn họ có chuyện gì, có thể tới tìm Nhị Cáp, Nhị Cáp cũng có thể đến tộc họ làm khách."

Đây là kết quả trong tình huống khẩn cấp nghĩ ra, chỉ có thể coi là kế hoãn binh, tôi hy vọng rằng đến lúc đó tôi có thể dần dần hiểu ra được những tính toán trong lòng bọn họ.

Sau khi nói cho Huyên Nhi những thứ này, cả người tôi trong nháy mắt ngất đi, đối với chuyện bên ngoài, tôi đã không biết.

Còn những tình huống tiếp theo, tôi cảm thấy Huyên Nhi sẽ phải xử lý, nàng cũng không phải là cái gì cũng không biết.

Trái lại, Huyên Nhi tương đối thông minh, nhưng tâm tư nàng tương đối đơn thuần, không có ý đồ xấu gì.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 468: Truyền âm Huyền Lão

[HIDE-THANKS]Sau khi tỉnh lại, tôi bò dậy trước tiên, đây là một phản ứng tự nhiên, bởi vì tôi rất rõ, bởi vì di chứng cuồng thần nộ nên mới ngất, tôi cũng không phải tuyệt đối an toàn.

Cho nên bây giờ tôi trong tình trạng an toàn hay không rốt cuộc tôi cũng không dám chắc, trong tình huống như vậy, tôi có thể khiến cho mình có một tia lực lượng tự vệ, nhưng lúc tôi chuẩn bị tỉnh lại, tôi chỉ có thể phát hiện trên người tôi không có một chút khí lực nào.

Khá lắm, tôi đã quên di chứng cuồng thận nộ này có chút không đơn giản.

Tôi cũng chỉ có thể cứ như vậy mà nằm, sau đó bắt đầu vận công pháp trên người, nhanh chóng hấp thụ thiên địa linh khí xung quanh, trong tình hình như vậy, trên người tôi từng bước có cảm giác có chút lực lượng khí.

Sau một hồi, tôi vội vàng bò người dậy, tuy là thương thế trên người tôi chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng tôi phải biết rõ chỗ hiện tại tôi ở rốt cuộc là nơi nào.

Mắt thấy hình như là một thạch điện, cũng không tính là thô cuồng, bên trong còn có một chút tráng sức tinh xảo, sau đó là ánh huỳnh quang của thạch rọi sáng, tôi đáng giá thạch điện này, có chút giống phòng ngủ, từ trong cửa thạch điện đi ra, chỉ có nghe thấy một tràn cười đùa bên ngoài truyền đến.

Đây là giọng Huyên Nhi?

Vừa nãy tôi còn đang lo lắng không biết Huyên Nhi đang ở chỗ nào, bây giờ xem ra, Huyên Nhi an toàn, một tiếng gầm trầm thấp khác là của Nhị Cáp.

Xem ra mấy tên Yêu Tộc không có làm gì chúng tôi, đây cũng là trong lòng tôi thoáng qua yên tâm rất nhiều, người cảu Yêu Tộc không có xằng bậy với chúng tôi, nguyên nhân rất có thể là bởi vì Nhị Cáp.

Trước đó tôi thấy bọn họ cực kỳ tôn kính với Nhị Cáp, coi như bọn họ vó mục đích khác đến tìm Nhị Cáp, như vậy cũng không bất lợi với Nhị Cáp, cũng chỉ vì lý do an toàn, chúng tôi sẽ tìm hiểu rõ nguyên nhân.

Cái cung điện này tuy toàn bộ đều là kiến trúc đá lớn, nhưng thoạt nhìn cũng không phải không vững chắc, thậm chí còn cực kỳ hoài hoài với núi lớn, sau khi đi ra đại điện, tôi liền thấy bên ngoài sân tương đối rộng, mà ở trong sân Huyên Nhi với Nhị Cáp chơi đùa vui vẻ khác thường, cô gái nhỏ trước mặt tôi vì an toàn của cô ấy, cho nên đại đa số thời gian đều giấu nàng trong ngọc tỷ truyền quốc.

Bây giờ xem ra, nha đầu này không nói, thế nhưng trong lòng khát vọng trở thành một người bình thường xuất hiện trước mặt người khác.

Nhưng trên đời này, nhiều người bụng dạ khó lường, nếu như để người ta biết trên người Huyên Nhi mang truyền thừa của Phù KHong Thành, hiểm họa tuyệt đối không có cách nào tưởng tượng.

"Đại ca ca, rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi."

Lúc tôi đi ra, Nhị Cáp liền cảm nhận được khí tức trên người tôi, vội vã đi về phía tôi, Huyên Nhi vẻ mặt ngạc nhiên chạy đến, tôi khẽ gật đầu, sau đó thấy Huyên Nhi hỏi.

"Huyên Nhi, bây giờ chúng ta đang ở chỗ nào?"

Huyên Nhi cười cười, nói chúng tôi bây giờ đang ở núi Yêu Tộc, trước lúc hôn mê những gì tôi nói cho nàng hoàn toàn nhớ rõ, cho nên khi tôi hôn mê đưa ra những yêu cầu với những người yêu tộc đó, đối với cái này tôi lắc đầu, những người yêu tộc đó thương lượng một hồi rồi đáp ứng.

"Lúc đầu mấy ngày nay bọn họ đến thăm Nhị Cáp, thế nhưng em nói với bọn họ anh đang dưỡng thương, có gì mấy ngày nữa quay lại."

Nghe vậy, trong lòng tôi thở dài một hơi, cho đến bây giờ, chí ít Yêu Tộc đối với chúng tôi vẫn chưa có địch ý gì.

Cùng lúc đó, tôi nhìn Nhị Cáp, từ trên người lấy một viên thuốc.

"Lần này chúng ta đều dựa vào mặt mũi ngươi cứu, đây là thưởng cho ngươi."

Nhị Cáp thân là Cùng Kỳ dị thú thượng cổ, tự thân có thể hấp thụ rất nhiều năng lượng, đan dược, Linh Quả, linh thảo, các thứ cũng không kém khác.

Cái tên này chỉ cần bạn cho nó bổ sung thứ năng lượng gì đó, sẽ cười toét miệng.

"Đại ca ca, thương thế của anh thế nào rồi?"

Huyên Nhị ở một bên, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng.

"Không sao, mặc dù vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng không có vấn đề gì to tát."

Bây giờ nghĩ lại, gặp phải truy sát, thật khiến cho người ta cảm giác đau đầu, trong tình huống như vậy, tôi quay lại thạch điện chuẩn bị tiếp tục trị thương, tôi đi ra chủ yếu xem Huyên Nhi với Nhị Cáp có xảy ra chuyện gì không.

Hiện tại xem ra, chúng tôi tạm thời ở trong núi Yêu Tộc, là có chút an toàn.

Tôi quay lại thạch điện, đầu tiên là truyền âm cho Huyền Lão, chuyện này nhất định khiến cho Huyền Lão chuẩn bị sẵn sàng, bởi vì những tên thánh điện kia từ từ bị bại lộ, nói không chừng mục đích không thể cho ai biết, phải rõ, bất kể là Tứ đại gia tộc hay rất nhiều tông môn, đều cũng có người của thánh điện tồn tại.

Đến lúc đó nếu bọn người kia cùng gây chuyện, toàn bộ giới tu đạo sẽ đại loại long trời lỡ đất.

Tôi muốn nói trước cho Huyền Lão sớm chuẩn bị, đến lúc đó xuất hiện tình huống đột phát, cũng trở tay kịp.

Sau khi truyền âm cho Huyền Lão xong, tôi bắt đầu trị thương, không thể không nói, sau khi mỗi lần dùng cuồng thần nộ, tôi đều có chút thống khổ, dù sao tinh lực hai ba ngày hoàn toàn trống không không có ký ức gì.

Ba ngày này tôi hoàn toàn không có sức đánh trả, chính là tới một người tay trói gà không chặt, cũng có thể bắt tôi đi. Nói thật, cuồng thần nộ tuy là có thể tăng thực lực lên, nhưng tôi cảm thấy tôi có cảm giác ỷ lại thứ đồ này. Chưa đến thời khắc sống còn, muôn ngàn lần không thể dùng linh tinh.

Những chặng đường sau đối với tôi, ước chừng không có bao nhiên chỗ tốt.

Sau khi thương thế trên người tôi khôi phục, tôi cảm giác được khí tức trên người tôi trầm ổn nhiều rồi, dù sao mỗi một lần sử dụng cuồng thần nộ, cơ bản, tôi ngủ và siết chặt luồng khí của cơ thể, loại tiêu hao cực hạn đối với bản thân tôi mà nói, cũng không phải là không có chỗ tốt.

Thông qua lúc chiến đấu, biểu hiện của những tên kia, cuồng thần nộ này ở tòa thánh điện kia ước chừng đều là của nhân vật cực kỳ cường hãn, tên này cũng đều cố gắng đỏ con mắt, hơn nữa thân phận những lão già thánh điện muốn chiếm xác tôi cũng không đơn giản.

Sau khi thương thế trên người tôi vừa mới khôi phục, tôi nghe phía ngoài có từng đạo khí tức hướng đến phía thạch điện, tôi cũng mở mắt, sau đó đứng lên đi ra phía ngoài.

Đến bên ngoài, tôi thấy vài cái thân ảnh quen thuộc, Miêu Nhi Hồ Tộc, Viên Trọng Vượn Tộc, Lang Sơn Lang Tộc đều đến.

Trên mặt bọn họ nở nụ cười, đang chào hỏi Huyên Nhi với Nhị Cáp.

"Vị tiểu huynh đệ này, xem ra thương thế trên người gần như hoàn toàn khôi phục."

Thấy tôi xuất hiện trước cửa thạch điện, Viên Trọng cũng mỉm cười nhìn tôi, đối với lần nãy tôi khẽ gật đầu.

"Mấy ngày nay, đa tạ các vị núi Hồ Tộc đã chiếu cố chúng tôi."

Đối với lời khách khí này của tôi, Viên Trọng trước mặt vẫy vẫy tay.

"Cậu khách khí rồi, nói trắng ra là, bạn của Nhị Cáp huynh, dĩ nhiên chính là bạn của Viên Trọng tôi."

"Đúng vậy, vị tiểu ca này, Hồ Tộc chúng tôi lúc nào cũng đợi mọi người làm khách!"

Miêu Nhi một bên hiện lên một nụ cười mê người, trong lúc đó một nụ cười không khỏi khiến người ta có chút khát vọng mị lực.

Trước đấy tôi thấy đủ loại trên TV, đều nói nữ tử Hồ Tộc sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, ngày hôm nay xem như là được thấy.

Bỏ qua diện mạo không nói, cái này nhất cử nhất động mị hoặc, đúng là nữ tử Nhân Tộc không có.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 469: Thăm dò

[HIDE-THANKS]"Hồ Miêu Nhi, cô thôi cái bộ dạng đó đi, tiểu huynh đệ tôi có hảo tâm nên nhắc nhở cô một câu, thân thể bình thường, nhưng là không cưỡng lại được người Hồ Tộc chơi đùa, anh đừng để cô gái trước mắt mê hoặc tâm trí."

Bên cạnh, Hổ Tiếu Thiên vội vã nói lớn tiếng, nghe lời này khóe miệng tôi co quắt lại.

Tôi thoạt nhìn giống như hạng người vậy sao?

Rất rõ ràng không hề giống.

"Hổ Tiếu Thiên anh nói bậy gì vậy? Có tin tôi xé cái miệng anh không?" Nhưng những lời này của Hổ Tiếu Thiên giống như là làm Hồ Miêu Nhi phát cáu, lúc đầu mỹ mạo của các nàng chính là tư bản ngạo nhân, qua miệng Hổ Tiếu Thiên lại không tốt đẹp như vậy.

"Hổ Tiếu Thiên lời này của anh nói là không đúng, câu ca dao hay, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ vẫn phong lưu, nếu như Miêu Nhi cho tôi cơ hội này, tôi tình nguyện bị kiệt sức."

Một bên khóe miệng Lang Sơn nổi lên một nụ cười nhạt, có chút hưng phấn nhìn về phía Miêu Nhi.

Một bên trong lòng tôi phiền muộn, mấy tên này này bắt đầu nói những lời không thích hợp rồi sao?

Lúc này, Huyên Nhi đi đến bên cạnh tôi, Nhị Cáp cũng đi theo phía sau Huyên Nhi. Tôi thấy mọi người, ôm quyền với bọn họ: "Các vị, đâu tiên rất đa tạ ơn cứu mạng cảu các vị, cũng xin các vị yên tâm, tuy là Yêu Tọc với Nhân Tộc có chút ân oán, nhưng tôi đối với Yêu Tộc, cũng không có ác ý gì, tôi cũng cảm nhận được các vị đối với tôi cũng không có ác ý gì."

Trước không từu mà biệt, lần này nếu như không phải mấy tên Yêu Tộc này đột nhiên xuất hiện, sợ là chúng tôi đã chết trong tay người thánh điện.

Tuy là những tên kia cũng đều theo thứ tự là đệ tử của Tứ đại gia tộc, nhưng bọn họ cũng cùng là đệ tử, đó chính là đệ tử thánh điện, thần hồn của bọn họ sớm bị người thánh điện thay thế rồi. Hiện tại, cái gọi là thân phận Tứ đại gia tộc, chỉ là biểu hiện trên bề mặt mà thôi.

"Tiểu huynh đệ không cần khách khí như thế, nếu lfa bạn của Nhị Cáp, vậy cư nhiên là bạn của núi Yêu Tộc chúng tôi."

Viên Trọng ưỡng ngực lên tiếng, lúc này tôi thấy mọi người trước mặt, nói thật, tôi địch thật vẫn không cảm thụ được trên người bọn họ có địch ý, nhưng tôi vẫn rất rõ ràng, những người này tuyệt đối là có mục đích, cũng không biết, bọn họ rốt cuộc là mục đích gì.

"Khong giấu các vị, thời giàn này đã phiền các vị, nhưng chúng tôi vẫn còn nhiều việc bên ngoài phải xử lý, khả năng là cáo từ các vị ở đây."

Tôi người mọi người trước mắt, lên tiếng nói, kỳ thực muốn biết rõ mục đích của bọ họ rất đơn giản, chỉ cần thăm dò một chút là được, bởi vì tôi không cảm nhận được địch ý từ trên người những Yêu Tộc này, coi như là đơn giản thăm dò một cái, nên vấn đề không lớn như vậy!

Quả nhiên, nghe chúng tôi muốn rời đi, sắc mặt mấy tên Yêu Tộc trước mắt thay đổi, trở nên luống cuống tay chân, giống như không ngờ chúng tôi đột nhiên muốn dời đi như vậy.

Trong tình huống như vậy, Viên Trọng vội vàng đứng ra trước, sau đó nhìn tôi hỏi: "Tiểu huynh đệ, mọi người mới đến chưa được mấy ngày, thậm chí còn chưa đến tộc chúng tôi làm khách, sao có thể cứ như vậy vội vã rời đi chứ?"

"Cái này há chẳng phải nói Yêu Tộc chúng tôi đãi khách không chu đáo sao?"

Viên Trọng hạ giọng xuống, mấy người bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa: "Đúng vậy, nữ vương Hồ Tộc chúng tôi còn chưa gawph mị người, hơn nữa, tôi thấy Nhị Cáp huynh rất thích núi Yêu Tộc chúng tôi."

Hồ Miêu Nhi bên cạnh cũng lên tiếng, lúc này tôi cũng đã sớm truyền âm cho Huyên Nhi, cho nên Huyên Nhi đứng dậy phối hợp, nhìn những người Yêu Tộc trước mặt nói.

"Các vị anh chị tâm ý của chúng tôi đã quyết, Nhị Cáp và tôi và bạn bè tốt, tôi ở đâu, nó liền tự nhiên theo tôi đến chỗ đó, còn về Yêu Tộc, về sau chúng tôi có thời gian rãnh sẽ quay lại."

Nha đầu Huyên Nhi kia nói, hoàn toàn làm người ta không nhận ra là đang gạt người, sau khi Huyên Nhi nói xong, Nhị Cáp cũng vội vã gật đầu, đi tới bên Huyên Nhi, nó rất rõ ràng là rất muốn Linh Quả trên người tiểu nha đầu này.

Hon nữa, mặc dù những người Viên Trọng này đều là Yêu Tộc, thế nhưng Huyên Nhi với Nhị Cáp đến từ một nơi.

Đó chính là di tích thượng cổ, điểm này Nhị Cáp rất rõ, những người này mặc dù là cùng đồng loại, nhưng không phải đến từ một thế giới, nó vẫn có khác biệt, đối với những Yêu Tộc này, nó càng tin tưởng Huyên Nhi hơn.

Nó cảm nhận được nội tâm của Huyên Nhi thuần khiết, cho đến bây giờ, Huyên Nhi cho nó ăn nhiều Linh Quả như vậy, chưa từng đồi hỏi nó thứ gì, bản thân Nhị Cáp chính là Cùng Kỳ dị thú thượng cổ, đối với nội tâm của người có một loài trực giác cảm thụ, Huyên Nhi đối với nó có mưu đồ gì chứ, nó có thể cảm nhận được một chút.

Ví dụ trước mặt những người đồng loại này, mặt dù đối với nó không có địch ý, thế nhưng nó vẫn có thể cảm thụ được, những đồng laoij tiếp cận nó là có mục đích bên trong.

Đối với Nhị Cáp những nội tâm nó có thể cảm nhận được, tôi là không biết, nếu như tôi biết, tôi sẽ không quan tâm những thứ này, hơn nữa Nhị Cáp cảm thụ so với tôi nhất định rõ ràng hơn nhiều.

"Không phải Huyên Nhi, Nhị Cáp nói như thế nào cũng là huyết mạch thượng cổ Yêu Tộc tôi, anh ấy không thích hợp ra ngoài, cô biết, bên ngoài nhiều người, hơn nữa rất nhiều tu sĩ Nhân Tộc nội tâm cực kỳ tham lam, nếu để bọn họ biết Nhị Cáp chính là dị thú thượng cổ, bọn họ nhất định sẽ tìm Nhị Cáp hạ thủ."

Lang Sơn cũng là vẻ mặt lo lắng lên tiếng, nhìn ra được, bọn họ rất là không thích Nhị Cáp rời núi Yêu Tộc, làm như vậy, nhất định có mục đích bên trong của bọn họ, mà khi tôi muốn đưa nó đi, cũng là thăm dò mục đích của bọn họ.

"Các vị, tôi ở Nhân Tộc cũng có tông môn, hơn nữa Nhị Cáp rất ít khi lộ diện ra ngoài, nhiều thời gian, nó ở chỗ khác tu luyện, chúng tôi cũng sẽ không khiến Nhị Cáp rơi vào nguy hiểm."

Như là đã nhìn thấu những Yêu Tộc này là có mục đích, không phải biết rõ, tôi không thể an tâm ở lại nơi này đợi tiếp.

Lần này, trong nháy mắt những Yêu Tộc này đều nhìn lẫn nhau, trong ánh mắt họ có từng cơn không hiểu là cảm giác gì.

"Tiểu huynh đệ, Nhị Cáp thân là dị thú thượng cổ của Yêu Tộc chúng tôi, những tên trốn thoát kia nhất định sẽ quay về báo tin, nếu để anh ấy ra ngoài, đối với anh ấy là nguy hiểm lớn."

"Anh ấy ở núi Yêu Tộc chúng tôi, có thể khiến anh ấy sớm trưởng thành, anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chiếu cố Nhị Cáp."

Hổ Tộc Hổ Tiếu Thiên, nhìn chúng tôi, trầm giọng nói, người kia lúc nói chuyện, có cảm giác vênh váo hung hăng, nhưng tôi cảm thấy có liên quan đến Hổ Tộc của anh ấy, nói đùa, đây chính là đại vương trong núi.

"Các vị, cũng không phải chúng tôi không muốn Nhị Cáp ở lại núi Yêu Tộc, mà Nhị Cáp có quen hệ bạn bè thân thiết, nói vậy Nhị Cáp cũng không muốn tách rời với Huyên Nhi."

Nói xong, tôi nhìn sang chỗ Nhị Cáp.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back