Bài viết: 1986 

Chương 460: Tuyệt đường
[HIDE-THANKS]Cùng lúc đó, ở một nơi khác, hai bóng người trên không trung đột nhiên dừng lại.
"Không ổn rồi, bên phía Lý Phong xảy ra chuyện rồi."
Sắc mặt của cường giả Lý gia đột nhiên trầm xuống, sau đó anh ta cùng cường giả Ân gia lập tức chuyển hướng, nhanh chóng tìm kiếm, không tới hai phút đã tới vị trí này, nhìn hai thi thể nằm trên mặt đất.
Máu trên mặt đất vẫn còn nhiệt độ, hiển nhiên là người chết trong vòng chưa đầy hai phút, đều trực tiếp bị một mũi nhọn đâm chết.
"Mẹ kiếp!"
Tên cường giả Ân gia nắm chặt nắm tay, cả người nổi lên cơn lửa giận đáng sợ, như thể không cách nào trút hết giận.
"Không đúng, thân thế Lý Phong, nhìn vết thương này không giống như bị con người đánh?"
Đúng lúc này, cường giả Lý gia dường như đã phát hiện ra điều gì đó, ánh mắt rơi vào trên thi thể bị xé nát, vết thương trên đó có thể thấy là móng vuốt dã thú cực kỳ rõ ràng, thậm chí trên đó còn lưu lại luồng khí khốc liệt.
"Ý ông là, không phải đứa nhỏ đó giết Lý Phong sao?"
Cường giả nhà Ân gia nhìn thi thể trước mặt, nhưng sau cái chết này, cường giả Lý gia khẽ lắc đầu: "Tôi cũng không rõ. Vết thương chí mạng trên thi thể kia là vết kiếm, còn thi thể của Lý Phong lại là vết móng vuốt của dã thú?"
"Ý của ông là, đứa nhỏ này có người trợ giúp ở bên cạnh? Một người dùng kiếm, cùng với một con quái vật sao?"
Tên cường giả Ân gia cau mày, ánh mắt trở nên vô cùng ảm đạm, bởi vì sự việc phát triển đến lúc này dường như có chút ngoài dự đoán của bọn họ, hơn nữa xảy ra rất nhiều chuyện ngoài tầm dự tính.
"Bây giờ, chúng ta sợ rằng phải đổi cách khác, bảo người ở bên ngoài không cần canh giữ nữa, tất cả đều tiến vào thu hẹp phạm vi tìm kiếm."
"Đứa nhỏ này nhất định còn chưa đi ra ngoài, cũng không cần người ở bên ngoài canh giữ nữa."
Tên Lý gia nhìn cường giả Ân gia lên tiếng, hiển nhiên trong hoàn cảnh bất trắc, chỉ có thể lựa chọn cách bảo thủ nhất.
"Được!"
Sau một lúc trầm ngâm, tên cường giả cảnh giới Thông Linh họ Ân gia trực tiếp gật đầu.
* * *
Đúng lúc này, tôi và Huyên Nhi đã xuất hiện ẩn láu ở một nơi khác.
"Đại ca ca, làm sao bây giờ?"
Huyên Nhi ở phía trước nhìn tôi nói, nghe xong lời này tôi cũng có chút phiền muộn, tình cảnh trước mắt đối với cả tôi và Huyên Nhi đều vô cùng thảm hại.
Bởi vì những tên bên ngoài nhất định sẽ gan lì truy cùng giết tận, nhưng tôi và Huyên Nhi không phải lần nào cũng sẽ gặp may mắn như vậy, hoàn cảnh hiện tại đối với tôi như một ngõ cụt.
"Huyên Nhi, em ở đây để tôi đi ra ngoài dụ bọn họ đi."
Sau đó, tôi chờ Huyên Nhi lên tiếng, hiện tại thân phận của Huyên Nhi vẫn chưa bị bại lộ, những người bên ngoài đều cho rằng chỉ có tôi, dưới tình huống này, bọn họ nhất định không biết sự tồn tại của Huyên Nhi.
Nếu tôi lao ra dụ họ đi, Huyên Nhi sau khi ẩn nấp một lúc có thể an toàn rời đi. Nhưng ngay lúc tôi vừa nói xong những lời này, Huyên Nhi vội vàng lắc đầu: "Đại ca ca, em không muốn đi một mình."
"Huyên Nhi không còn người thân nữa. Anh là người thân cuối cùng của Huyên Nhi."
Trong mắt Huyên Nhi hiện lên một đám sương mù, lúc này tôi muốn nói gì đó để thuyết phục Huyên Nhi, nhưng nhìn vẻ mặt của Huyên Nhi, tôi nhất thời không thể nói ra được.
Cô ấy không còn người thân nào nữa, theo lý mà nói, tôi đúng là người thân cuối cùng của cô ấy, lúc trước Hoàng Phủ Xuyên đã giao cô ấy cho tôi, nhưng bây giờ tôi chưa thể tìm cha mẹ cô ấy giao lại cho họ.
"Được rồi, bất kể như thế nào, anh cũng sẽ không bỏ rơi em đâu!"
Cuối cùng, tôi đưa tay chạm vào tóc của Huyên Nhi khẽ nói, nghe tôi nói, khóe miệng của Huyên Nhi lộ ra một nụ cười.
Lúc này, tôi cùng Huyên Nhi đang ngồi xếp bằng trong sơn động, tiếp tục hồi phục linh khí.
Lần này, không biết bao giờ bọn họ sẽ đuổi theo đến đây, nhưng từ truyền thừa Dược Vương Cung để lại, tôi đã tìm được một viên thuốc có thể tăng cường sức mạnh cho mình.
Trong hoàn cảnh bình thường, tôi sẽ không bao giờ liều lĩnh nâng cao sức mạnh của mình như vậy, nhưng bây giờ, tôi muốn sống, tôi còn muốn đưa Huyên Nhi cùng nhau rời khỏi nơi này. Tôi không do dự mà nuốt viên thuốc trong tay. Hang động đã được bao phủ bởi một tầng trận pháp, hơi thở sẽ không lọt ra ngoài trừ khi có người trực tiếp tìm thấy nơi này.
Cũng may là lần này bọn họ không nhanh chóng tìm được chúng tôi, không biết là có phải do bọn chúng tập hợp mọi người lại, thu hẹp phạm vi tìm kiếm nên đã trì hoãn thời gian tìm kiếm.
Màn đêm buông xuống, linh khí trên người tôi lập tức bốc lên, thực lực của tôi phải mất một thời gian dài mới có thể đạt tới cảnh giới Thiên Sư đỉnh phong, tôi muốn dùng linh đan để thông phá linh cảnh, nhưng tôi biết hiện tại chỉ là mộng tưởng mà thôi. Lúc này tôi không thể trong thời gian ngắn mà thông phá được cảnh giới này, ít nhất cũng phải mất ba đến năm ngày.
Bây giờ tôi không có thời gian rảnh để thông phá cảnh giới này, đây đã là trạng thái tốt nhất rồi.
Mới vừa tỉnh lại, vẻ mặt Huyên Nhi nhìn tôi có chút khó coi: "Đại ca ca, lại có người tới rồi."
Giọng nói trầm thấp của Huyên Nhi phát ra, nhìn vẻ mặt của Huyên Nhi, tôi nhanh chóng cảm nhận được rằng những người này đang ở rất gần chúng tôi, lần này có năm người tới.
Năm người sao?
Bọn họ đều là cảnh giới Thông Linh, hai trong số đó là cảnh giới Thông Linh trung kỳ.
Rõ ràng lần này không được may mắn như lần trước, tôi và Huyên Nhi, dù có thêm Nhị Cáp nếu muốn trực tiếp giết chết năm tên cảnh giới Thông Linh trước mặt, khả năng thắng là quá thấp. Trong tình huống này, tôi và Huyên Nhi sợ rằng chỉ chờ tìm đường chết.
"Huyên Nhi, anh còn muốn.."
Đang định nói, Huyên Nhi trực tiếp đưa tay lên miệng: "Đại ca ca, em không muốn nghe!"
Lúc này, tôi lại thấy làn sương mù lộ ra từ hốc mắt của Huyên Nhi, tôi thở dài một hơi, cô gái này vốn dĩ khá nghe lời nhưng vào thời điểm then chốt lại bướng bỉnh như vầy.
Nhưng trong tình huống nguy hiểm này, nếu Huyên Nhi không nghe lời, thì tôi cũng không còn cách nào nữa.
"Hừ, không biết họa này có thoát được không."
Trong lòng tôi cảm thấy bất lực, cuối cùng, mọi thứ đã được chuẩn bị xong.
Tuy nhiên lúc này mắt tôi bỗng sáng lên, nghĩ đến vấn đề lúc trước đã từng hỏi qua.
"Huyên Nhi, có lẽ chúng ta cũng không phải không có đường lui."
Tôi nhìn Huyên Nhi trước mặt, vội vàng nói, Huyên Nhi cũng nhìn tôi hỏi tôi có ý gì.
"Đây là biên giới lãnh địa của Yêu Tộc. Nghe nói ở sâu bên trong là ranh giới giữa Yêu Tộc và Nhân Tộc. Loài người không thể vượt qua nơi đó."
"Nếu chúng ta trốn tới cảnh giới của yêu tộc, cô nghĩ xem những kẻ này ở phía sau còn dám đuổi theo chúng ta sao?"
Đây là điều không cần bàn cãi, bởi vì tôi nhớ rõ rằng yêu tộc cũng vô cùng hận thù tu sĩ của Nhân Tộc![/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]Cùng lúc đó, ở một nơi khác, hai bóng người trên không trung đột nhiên dừng lại.
"Không ổn rồi, bên phía Lý Phong xảy ra chuyện rồi."
Sắc mặt của cường giả Lý gia đột nhiên trầm xuống, sau đó anh ta cùng cường giả Ân gia lập tức chuyển hướng, nhanh chóng tìm kiếm, không tới hai phút đã tới vị trí này, nhìn hai thi thể nằm trên mặt đất.
Máu trên mặt đất vẫn còn nhiệt độ, hiển nhiên là người chết trong vòng chưa đầy hai phút, đều trực tiếp bị một mũi nhọn đâm chết.
"Mẹ kiếp!"
Tên cường giả Ân gia nắm chặt nắm tay, cả người nổi lên cơn lửa giận đáng sợ, như thể không cách nào trút hết giận.
"Không đúng, thân thế Lý Phong, nhìn vết thương này không giống như bị con người đánh?"
Đúng lúc này, cường giả Lý gia dường như đã phát hiện ra điều gì đó, ánh mắt rơi vào trên thi thể bị xé nát, vết thương trên đó có thể thấy là móng vuốt dã thú cực kỳ rõ ràng, thậm chí trên đó còn lưu lại luồng khí khốc liệt.
"Ý ông là, không phải đứa nhỏ đó giết Lý Phong sao?"
Cường giả nhà Ân gia nhìn thi thể trước mặt, nhưng sau cái chết này, cường giả Lý gia khẽ lắc đầu: "Tôi cũng không rõ. Vết thương chí mạng trên thi thể kia là vết kiếm, còn thi thể của Lý Phong lại là vết móng vuốt của dã thú?"
"Ý của ông là, đứa nhỏ này có người trợ giúp ở bên cạnh? Một người dùng kiếm, cùng với một con quái vật sao?"
Tên cường giả Ân gia cau mày, ánh mắt trở nên vô cùng ảm đạm, bởi vì sự việc phát triển đến lúc này dường như có chút ngoài dự đoán của bọn họ, hơn nữa xảy ra rất nhiều chuyện ngoài tầm dự tính.
"Bây giờ, chúng ta sợ rằng phải đổi cách khác, bảo người ở bên ngoài không cần canh giữ nữa, tất cả đều tiến vào thu hẹp phạm vi tìm kiếm."
"Đứa nhỏ này nhất định còn chưa đi ra ngoài, cũng không cần người ở bên ngoài canh giữ nữa."
Tên Lý gia nhìn cường giả Ân gia lên tiếng, hiển nhiên trong hoàn cảnh bất trắc, chỉ có thể lựa chọn cách bảo thủ nhất.
"Được!"
Sau một lúc trầm ngâm, tên cường giả cảnh giới Thông Linh họ Ân gia trực tiếp gật đầu.
* * *
Đúng lúc này, tôi và Huyên Nhi đã xuất hiện ẩn láu ở một nơi khác.
"Đại ca ca, làm sao bây giờ?"
Huyên Nhi ở phía trước nhìn tôi nói, nghe xong lời này tôi cũng có chút phiền muộn, tình cảnh trước mắt đối với cả tôi và Huyên Nhi đều vô cùng thảm hại.
Bởi vì những tên bên ngoài nhất định sẽ gan lì truy cùng giết tận, nhưng tôi và Huyên Nhi không phải lần nào cũng sẽ gặp may mắn như vậy, hoàn cảnh hiện tại đối với tôi như một ngõ cụt.
"Huyên Nhi, em ở đây để tôi đi ra ngoài dụ bọn họ đi."
Sau đó, tôi chờ Huyên Nhi lên tiếng, hiện tại thân phận của Huyên Nhi vẫn chưa bị bại lộ, những người bên ngoài đều cho rằng chỉ có tôi, dưới tình huống này, bọn họ nhất định không biết sự tồn tại của Huyên Nhi.
Nếu tôi lao ra dụ họ đi, Huyên Nhi sau khi ẩn nấp một lúc có thể an toàn rời đi. Nhưng ngay lúc tôi vừa nói xong những lời này, Huyên Nhi vội vàng lắc đầu: "Đại ca ca, em không muốn đi một mình."
"Huyên Nhi không còn người thân nữa. Anh là người thân cuối cùng của Huyên Nhi."
Trong mắt Huyên Nhi hiện lên một đám sương mù, lúc này tôi muốn nói gì đó để thuyết phục Huyên Nhi, nhưng nhìn vẻ mặt của Huyên Nhi, tôi nhất thời không thể nói ra được.
Cô ấy không còn người thân nào nữa, theo lý mà nói, tôi đúng là người thân cuối cùng của cô ấy, lúc trước Hoàng Phủ Xuyên đã giao cô ấy cho tôi, nhưng bây giờ tôi chưa thể tìm cha mẹ cô ấy giao lại cho họ.
"Được rồi, bất kể như thế nào, anh cũng sẽ không bỏ rơi em đâu!"
Cuối cùng, tôi đưa tay chạm vào tóc của Huyên Nhi khẽ nói, nghe tôi nói, khóe miệng của Huyên Nhi lộ ra một nụ cười.
Lúc này, tôi cùng Huyên Nhi đang ngồi xếp bằng trong sơn động, tiếp tục hồi phục linh khí.
Lần này, không biết bao giờ bọn họ sẽ đuổi theo đến đây, nhưng từ truyền thừa Dược Vương Cung để lại, tôi đã tìm được một viên thuốc có thể tăng cường sức mạnh cho mình.
Trong hoàn cảnh bình thường, tôi sẽ không bao giờ liều lĩnh nâng cao sức mạnh của mình như vậy, nhưng bây giờ, tôi muốn sống, tôi còn muốn đưa Huyên Nhi cùng nhau rời khỏi nơi này. Tôi không do dự mà nuốt viên thuốc trong tay. Hang động đã được bao phủ bởi một tầng trận pháp, hơi thở sẽ không lọt ra ngoài trừ khi có người trực tiếp tìm thấy nơi này.
Cũng may là lần này bọn họ không nhanh chóng tìm được chúng tôi, không biết là có phải do bọn chúng tập hợp mọi người lại, thu hẹp phạm vi tìm kiếm nên đã trì hoãn thời gian tìm kiếm.
Màn đêm buông xuống, linh khí trên người tôi lập tức bốc lên, thực lực của tôi phải mất một thời gian dài mới có thể đạt tới cảnh giới Thiên Sư đỉnh phong, tôi muốn dùng linh đan để thông phá linh cảnh, nhưng tôi biết hiện tại chỉ là mộng tưởng mà thôi. Lúc này tôi không thể trong thời gian ngắn mà thông phá được cảnh giới này, ít nhất cũng phải mất ba đến năm ngày.
Bây giờ tôi không có thời gian rảnh để thông phá cảnh giới này, đây đã là trạng thái tốt nhất rồi.
Mới vừa tỉnh lại, vẻ mặt Huyên Nhi nhìn tôi có chút khó coi: "Đại ca ca, lại có người tới rồi."
Giọng nói trầm thấp của Huyên Nhi phát ra, nhìn vẻ mặt của Huyên Nhi, tôi nhanh chóng cảm nhận được rằng những người này đang ở rất gần chúng tôi, lần này có năm người tới.
Năm người sao?
Bọn họ đều là cảnh giới Thông Linh, hai trong số đó là cảnh giới Thông Linh trung kỳ.
Rõ ràng lần này không được may mắn như lần trước, tôi và Huyên Nhi, dù có thêm Nhị Cáp nếu muốn trực tiếp giết chết năm tên cảnh giới Thông Linh trước mặt, khả năng thắng là quá thấp. Trong tình huống này, tôi và Huyên Nhi sợ rằng chỉ chờ tìm đường chết.
"Huyên Nhi, anh còn muốn.."
Đang định nói, Huyên Nhi trực tiếp đưa tay lên miệng: "Đại ca ca, em không muốn nghe!"
Lúc này, tôi lại thấy làn sương mù lộ ra từ hốc mắt của Huyên Nhi, tôi thở dài một hơi, cô gái này vốn dĩ khá nghe lời nhưng vào thời điểm then chốt lại bướng bỉnh như vầy.
Nhưng trong tình huống nguy hiểm này, nếu Huyên Nhi không nghe lời, thì tôi cũng không còn cách nào nữa.
"Hừ, không biết họa này có thoát được không."
Trong lòng tôi cảm thấy bất lực, cuối cùng, mọi thứ đã được chuẩn bị xong.
Tuy nhiên lúc này mắt tôi bỗng sáng lên, nghĩ đến vấn đề lúc trước đã từng hỏi qua.
"Huyên Nhi, có lẽ chúng ta cũng không phải không có đường lui."
Tôi nhìn Huyên Nhi trước mặt, vội vàng nói, Huyên Nhi cũng nhìn tôi hỏi tôi có ý gì.
"Đây là biên giới lãnh địa của Yêu Tộc. Nghe nói ở sâu bên trong là ranh giới giữa Yêu Tộc và Nhân Tộc. Loài người không thể vượt qua nơi đó."
"Nếu chúng ta trốn tới cảnh giới của yêu tộc, cô nghĩ xem những kẻ này ở phía sau còn dám đuổi theo chúng ta sao?"
Đây là điều không cần bàn cãi, bởi vì tôi nhớ rõ rằng yêu tộc cũng vô cùng hận thù tu sĩ của Nhân Tộc![/HIDE-THANKS]