Bài viết: 64 

Phiên ngoại: Bắt cóc 2
[BOOK]Mùa đông trời tối đến sớm, mặc dù mới sáu giờ, trời đã tối lại.
Vóc dáng Trình Phao Phao chỉ tới eo Kiều Tĩnh Hiên, Kiều Tĩnh Hiên cúi đầu thấy khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết của bé, thật giống ai thiếu nợ bé một triệu vậy, chỉ cảm thấy có chút buồn cười, nhân tiện nói: "Trình Phao Phao, tại sao em lại đánh nhau cùng đồng học?"
"Ai cho anh gọi danh tự này, tôi với anh cũng không quen." Trình Phao Phao nguýt cậu một cái, giống như tiểu đại nhân chắp tay sau lưng: "Tôi đánh nhau cũng không liên quan tới anh, chút nữa về nhà anh không được nói lung tung với cha cùng ba ba, ông bà nội của tôi, bằng không --"
Kiều Tĩnh Hiên thuận thế nói: "Bằng không như thế nào, cũng đánh anh một trận sao?"
Trình Phao Phao hừ một tiếng, vẻ mặt anh biết là tốt rồi.
Kiều Tĩnh Hiên gần như muốn cười ra tiếng, cố ý đùa bé nói: "Trình Phao Phao, khi còn bé rõ ràng em thật ngoan, thật biết điều, đi theo phía sau mông anh gọi anh trai dài anh trai ngắn, em đều không nhớ sao?"
Khuôn mặt nhỏ bé trắng nộn nộn của Trình Phao Phao lập tức đỏ bừng lên, "Không thể nào, anh nói bậy!"
Kiều Tĩnh Hiên nói: "Không tin em hỏi ba em, mẹ.. cha em đi."
Hai cái xưng hô này đặt ở cùng một chỗ quá quái lạ, thiếu chút nữa cậu liền nói sai.
Nhưng mà cậu nhìn ra Trình Phao Phao là đứa nhỏ rất sĩ diện, chuyện như vậy hẳn là sẽ không tìm chứng cứ với người trong nhà, cho nên mới dám nói thế.
Quả nhiên, Trình Phao Phao nghẹn lời, sau một lát hơi giận giữ lắc lắc đầu một cái, không để ý tới cậu. Lên xe cũng giống vậy, ngồi một đầu khác ở chỗ ngồi hàng sau, cách cậu khá xa.
Kiều Tĩnh Hiên thấy bé bạnh quai hàm rất thú vị, nhất thời trong lòng ngứa ngáy liền định lấy ngón tay đâm đâm một cái, tay mới vừa duỗi ra liền nhớ lại tao ngộ khi còn bé, đành phải thu tay lại.
Thời điểm không tới một tuổi đã hung ác như vậy, hiện tại khẳng định càng hung hơn.
Trầm mặc một lát sau, Kiều Tĩnh Hiên không nhịn được nói: "Trình Phao Phao, em có hai người ba, lại không có mẹ người khác sẽ không cảm thấy thật kỳ quái sao?"
Cái vấn đề này cậu vẫn luôn thật tò mò, chỉ là đến bây giờ mới hỏi ra.
Trình Phao Phao bỗng quay đầu, thái độ hung dữ như một con thú nhỏ nổi giận: "Nếu ai cảm thấy kỳ quái, tôi liền đánh tới hắn không nói kỳ quái nữa mới thôi!"
Còn dữ dằn mà bổ sung một câu: "Anh cũng giống vậy!"
Kiều Tĩnh Hiên: "..."
Hiện tại cậu đã biết tại sao vị bạn học kia lại bị Trình Phao Phao đánh.
Một thằng nhóc bảy tuổi so với mình lùn nửa đoạn đương nhiên không đánh được cậu, nhưng mà cậu đại nhân đại lượng, liền mặc kệ tên tiểu tử này đi, bằng không nếu làm em ấy khóc, trở về Trình gia sẽ không dễ nói chuyện.
Kiều Tĩnh Hiên đang nghĩ nên nói gì với Trình Phao Phao, tài xế bỗng nhiên nói: "Đại thiếu gia, phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, chúng ta chờ cảnh sát giao thông đến xử lý xong rồi đi, hay là đi đường vòng trở lại?"
Kiều Tĩnh Hiên ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, phía trước mấy chục mét có hai chiếc xe hơi nhỏ đã xảy ra va chạm, hai chủ xe đứng ở giữa đường vung tay múa chân chỉ trích lẫn nhau, những xe phía sau đều không qua được.
Trình Phao Phao nghiêm mặt đáp: "Đi đường vòng đi, đường này không biết phải đợi bao lâu."
Tài xế đáp ứng, quay đầu xe, sau đó vòng một vòng, đi theo một con đường nhỏ về khu biệt thự.
Gần mười phút sau, một chiếc xe Ford đột nhiên từ phía sau vượt qua, ra phía trước liền dừng chặn trước đầu xe. Tài xế sợ hết hồn, nhanh chóng giẫm phanh, mới không có va vào chiếc xe Ford kia.
Phía sau lại có chiếc xe cùng tiến lên, phong kín đường lui.
Sau đó cửa hai chiếc xe đồng thời mở ra, mười gã đàn ông mang khăn trùm đầu màu đen bước xuống, bao quanh bốn phía xe hơi nhỏ của Trình gia.
Tâm trạng Kiều Tĩnh Hiên chìm xuống, không tốt, nhìn dáng vẻ này là gặp bọn cướp rồi!
Tại sao mình vừa đến Ninh thị liền gặp chuyện như vậy chứ, thực không gặp may mà.
Tài xế phản ứng rất nhanh, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi đi, nhưng mà không đợi điện thoại chuyển được, cửa xe liền bị bạo lực mở ra, sau đó người cũng bị kéo ra ngoài.
Kiều Tĩnh Hiên cùng Trình Phao Phao cũng bị hai tên tráng hán từ từ hai bên trái phải kéo từ trong xe ra, điện thoại di động của Kiều Tĩnh Hiên cũng bị tịch thu, ném xuống đất đạp nát bét.
Một người trong đó nói: "Ngoại trừ nhãi con Trình gia, sao còn thêm một tiểu tử choai choai?"
Tên còn lại âm hiểm cười nói: "Nhiều thêm thì nhiều đi, nếu có thể ngồi ở trên xe Trình gia nói rõ quan hệ không tầm thường, vừa vặn có thể đòi nhiều thêm một bút."
Tài xế Trình gia có thân thủ không tệ, chỉ trong chốc lát đã quật ngã ba, bốn tên cướp, nhưng mà không biết làm sao đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa mỗi người cũng không phải tay tầm thường, bởi vậy cũng không lâu lắm liền không địch lại, bị đánh bất tỉnh vứt trong bụi cỏ ven đường.
Kiều Tĩnh Hiên vừa căng thẳng vừa xúc động phẫn nộ, không tự chủ xiết chặt nắm đấm, phát ra tiếng kèn kẹt nhẹ, chuẩn bị chờ thời điểm bọn cướp tới hợp lực tung một kích.
Từ nhỏ cậu đã bắt đầu học võ, bảy tám năm qua xem như cũng có một chút thành tựu, chỉ là chưa từng trải qua thực chiến, không biết mình cùng bọn cướp này đánh nhau là dạng quang cảnh gì.
"Tôi nói nè, anh đừng không biết tự lượng sức, tự mình chuốc lấy cực khổ."
Thời điểm Kiều Tĩnh Hiên đang tính toán xem mình có thể đối phó mấy tên, Trình Phao Phao bỗng nhiên thờ ơ mở miệng làm cho cậu kinh ngạc sững sờ, bất ngờ ngẩn ra.
Ngay sau đó, vài tên cướp cầm dây thừng muốn tới trói hai con tin, Trình Phao Phao nâng khuôn mặt trắng nhỏ thất kinh nói: "Chú, cháu sợ đau, có thể không trói cháu được không? Cháu bảo đảm sẽ không chạy loạn kêu loạn, các chú muốn gì cha cháu cũng đều cho các chú."
Kiều Tĩnh Hiên: "..."
Bọn bắt cóc nhất thời cười ha ha, kẻ vốn muốn trói Trình Phao Phao lau nước mắt cười nói: "Được, chú không trói cháu, nhưng nếu không ngoan, chú cần phải đánh đòn nhá." Nói xong trực tiếp cầm lấy cổ áo của bé giống như xách gà con xách tới xe Ford.
Đến phiên Kiều Tĩnh Hiên, Kiều Tĩnh Hiên há miệng, lại ngại ngùng không nói ra được loại lời không hạn cuối như Trình Phao Phao, cũng không mạo hiểm cùng bọn cướp tranh đấu, vì vậy bị bọn chúng trói gô thành một cái bánh chưng, trong miệng còn nhét vào một cái khăn bẩn, bị ném vào trong cốp sau xe Ford.
Sau đó bọn cướp lên xe, thừa dịp bóng đêm cấp tốc rời khỏi hiện trường vụ án.
Hơn một giờ sau, bọn cướp lái xe vào một nhà xưởng trong vùng đất hoang vu, sau đó nhốt hai con tin vào một gian phòng nhỏ.
Đầu lĩnh bọn cướp, được gọi là Tiền ca, lấy ra điện thoại di động của tài xế Trình gia gọi điện thoại: "Này, Trình tổng sao? Con trai bảo bối của anh cùng một thằng nhóc choai choai hiện tại trên tay lão tử, nếu muốn hai người bọn họ bình an vô sự mà về nhà, hạn anh đêm nay mười hai giờ chuẩn bị trước hai mươi triệu -- không, hai mươi lăm triệu tiền mặt, đặt trong trạm thu hồi rác thải ở mặt sau ngõ hẻm đường Nhân Dân."
"Muốn nói một câu cùng con trai anh? Được, chỉ cần Trình tổng chịu trả thù lao, tất cả dễ bàn."
Tiền ca đem điện thoại di động tới bên miệng Trình Phao Phao, bấm một cái trên mặt bé, nghiêng miệng cười nói: "Đến, Trình đại thiếu gia, chào hỏi với người cha thân mến của nhóc đi."
Trình Phao Phao bưng khuôn mặt bị bấm đỏ của mình, khóc thút thít nói: "Cha, con thật sợ hãi, cha nhanh tới cứu con nha nha nha nha.."
Tiền ca hài lòng lấy điện thoại về, thâm trầm nói: "Trình tổng, nghe rõ chưa? Mười hai giờ một tay giao tiền một tay giao người, chậm trễ một canh giờ tôi liền chặt một ngón tay của con trai anh, nếu trước tám giờ sáng ngày mai còn không thấy được tiền, anh chờ nhặt xác con trai đi! Nhớ kỹ không được báo cảnh sát, nếu không lão tử lập tức giết con tin!"
Cúp điện thoại, Tiền ca cùng bọn thủ hạ đi ra ngoài, sau đó khóa cửa sắt.
Trong phòng chỉ còn dư lại hai con tin, Trình Phao Phao khóc lóc không có âm thanh, sau đó dựa vào tường nhắm mắt lại, nhìn dáng vẻ giống như buồn ngủ.
Kiều Tĩnh Hiên thật vất vả phun khăn lau trong miệng ra, hoạt động quai hàm chua xót một chút, sau đó thấp giọng nói: "Này, Trình Phao Phao, vào lúc này em còn ngủ được sao?"
"Không thì sao, hiện tại chạy cũng không thoát. Ai, tôi thật đói." Trình Phao Phao mở mắt ra, tức giận nói: "Đều tại anh, tôi đi học gần một năm đều không có chuyện gì, ngày hôm nay anh vừa đến đã bị bắt cóc, đều là bị anh làm hại!"
Kiều Tĩnh Hiên gần như cũng bị tức đến bật cười, thằng nhóc này có nói đạo lý hay không, chính cậu hảo tâm đi đón nhóc tan học, kết quả vô tội bị liên lụy, cậu mới là người xui xẻo đó!
Trình Phao Phao nói xong lại không để ý tới cậu, một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Kiều Tĩnh Hiên đành phải ngậm miệng, sau đó thử vùng vẫy một hồi, không biết sao sợi dây trên người trói quá chặt, căn bản giãy không ra.
Trong phòng rỗng tuếch, trên đất tích một lớp bụi dày đặc, không có công cụ nào có tác dụng. Trong gian phòng cách mặt đất hai mét có một cánh cửa sổ, nhưng mà hàn lan can sắt thô bằng hai ngón tay, khe hở lan can rất hẹp, đừng nói cậu, ngay cả bé con như Trình Phao Phao cũng chui không lọt.
Cậu dựa vào tường một chút, khe khẽ thở dài, hết cách rồi, chỉ còn cách chờ người nhà họ Trình tới cứu.
Lát sau, Kiều Tĩnh Hiên chợt thấy trên vai chìm xuống, nghiêng đầu nhìn lên, nguyên lai là Trình Phao Phao đang ngủ, dựa trên người cậu.
Thụy nhan bé trai thiên chân vô tà, miệng nhỏ hơi cong lên, khuôn mặt phấn nộn, lông mi thật dài theo hô hấp run lên một cái, nhìn qua giống như thiên sứ đáng yêu trong tranh.
Trong lòng Kiều Tĩnh Hiên mềm nhũn, muốn vươn tay sờ mặt bé, kết quả phát hiện mình không thể động đậy.
Thôi, cậu cũng ngủ đi.
Cậu điều chỉnh tư thế ngồi một chút, làm cho Trình Phao Phao dựa vào thoải mái hơn một chút, sau đó chính mình cũng nhắm hai mắt lại.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến đánh nhau cùng tiếng kêu thảm thiết, Kiều Tĩnh Hiên từ trong mộng thức tỉnh, thình lình phát hiện không thấy Trình Phao Phao bên người đâu, trong phòng chỉ còn một mình cậu, mà sau gáy cậu có chút đau, thật giống như chịu qua một chưởng vậy.
Chuyện gì xảy ra, lẽ nào bọn cướp mới vừa mới đánh cậu ngất xỉu sau đó mang Trình Phao Phao đi sao? Trời ạ, tiểu tử kia tuyệt đối không được xảy ra việc gì
Thời điểm cậu đang gấp muốn chết, cửa phòng được mở ra, một giọng nam trầm ổn quen thuộc hỏi: "Tĩnh Hiên, em không sao chứ?"
Kiều Tĩnh Hiên mừng rỡ: "Anh Dữ Đường, em không sao!"
"Vậy thì tốt." Trình Dữ Đường đi tới, dùng một cây chủy thủ cắt đứt sợi dây trên người cậu.
Kiều Tĩnh Hiên vội vàng hỏi: "Anh Dữ Đường, Phao Phao đâu? Em ấy thế nào rồi?"
Trình Dữ Đường nói: "Thằng bé không có chuyện gì, đang ở trên xe phía ngoài."
Kiều Tĩnh Hiên: "..."
Cái gì, cái gì, cậu không nghe lầm chứ? Lẽ nào cậu còn đang nằm mơ, còn chưa tỉnh ngủ?
Ra khỏi gian phòng, chỉ thấy tất cả bọn cướp đều giống như bùn nhão co quắp trên mặt đất, cảnh sát đang thu thập hiện trường.
Kiều Tĩnh Hiên khó có thể tin hỏi: "Anh Dữ Đường, đến tột cùng chuyện gì xảy ra vậy, Phao Phao chạy đi thế nào?"
Trình Dữ Đường ho khan một tiếng nói: "Vừa nãy em đang ngủ phải không? Kỳ thực cửa gian phòng kia cũng không khóa, Phao Phao đẩy một cái liền mở ra, sau đó thừa dịp bọn cướp không chú ý chạy ra bên ngoài trên đường cái tìm người gọi điện thoại về nhà, nói cho anh biết vị trí này, anh liền dẫn người chạy tới."
Chỉ đơn giản như vậy sao? Kiều Tĩnh Hiên không thể tin được, có thể ra ngoài liền không tìm được giải thích nào hợp lý hơn.
Cậu nhìn thấy bên cạnh khu đất trống ngừng một chiếc xe, Cơ Tiểu Vũ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Trình Phao Phao thì ngồi ở ghế sau, trong tay cầm miếng móng giò kho tàu gặm đến không còn biết trời đâu đất đâu, ngoài miệng cùng trên tay bóng loáng.
Cơ Tiểu Vũ nhô đầu ra từ cửa sổ xe, ngáp một cái nói: "Có thể đi được chưa? Nhanh đi về ngủ, buồn ngủ muốn chết."
Trình Dữ Đường ra hiệu Kiều Tĩnh Hiên lên xe, chính mình ngồi vào ghế lái xe, hôn môi Cơ Tiểu Vũ một cái, cười nói: "Bảo bảo, nếu em buồn ngủ liền ngủ trước đi."
Kiều Tĩnh Hiên: "..."
Hình ảnh có chút cay đôi mắt, cậu yên lặng, nhẫn liền nhẫn, vẫn là không nhịn được hỏi Trình Phao Phao gặm xong móng giò còn đang say sưa liếm ngón tay, đối với hành động thân thiết của hai người ba nhắm mắt làm ngơ: "Vừa nãy.."
"Vừa nãy làm sao? Anh là người đáng ghét nhất, liền không nói cho anh, Hừ!" Trình Phao Phao lắc đầu một cái, rõ ràng không muốn để ý đến cậu, chỉ dùng dư quang khóe mắt lén lút nhìn cậu.
Kiều Tĩnh Hiên: "..."
Sau khi Kiều Tĩnh Hiên mơ mơ hồ hồ mà trở lại Trình gia, ngược lại cậu còn phải an ủi chị cậu sợ đến hoa dung thất sắc, sau đó liền bị cha mẹ cưỡng ép áp tải về kinh thành, lệnh cưỡng chế cậu không được cùng tiểu tử Trình gia lui tới, tiếp đó ngày thứ hai liền bị nhét lên chuyến bay quốc tế đi tới thảo nguyên châu Phi.
Sau đó, cậu liền bị đưa đến Châu Âu đọc sách.
Chờ cậu học thành tài trở về lại Hoa quốc, đã là mười hai năm sau.
Mười hai năm, hơn bốn ngàn cả ngày lẫn đêm, có thể quên đi rất nhiều người và sự việc.
Mãi đến tận mùa xuân ngày đó, thời điểm đang học tiếp quản xí nghiệp gia tộc Kiều Tĩnh Hiên ngẫu nhiên đi Ninh thị công tác, tình cờ gặp gỡ một thiếu niên giống như đã từng quen biết, đẹp đến khó tin.
Kiều Tĩnh Hiên hoảng hốt, lẩm bẩm nói: "Trình Phao Phao?"
Thiếu niên lườm cậu một cái: "Ai cho anh gọi danh tự này của tôi, tôi với anh không quen."[/BOOK]
[BOOK]Mùa đông trời tối đến sớm, mặc dù mới sáu giờ, trời đã tối lại.
Vóc dáng Trình Phao Phao chỉ tới eo Kiều Tĩnh Hiên, Kiều Tĩnh Hiên cúi đầu thấy khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết của bé, thật giống ai thiếu nợ bé một triệu vậy, chỉ cảm thấy có chút buồn cười, nhân tiện nói: "Trình Phao Phao, tại sao em lại đánh nhau cùng đồng học?"
"Ai cho anh gọi danh tự này, tôi với anh cũng không quen." Trình Phao Phao nguýt cậu một cái, giống như tiểu đại nhân chắp tay sau lưng: "Tôi đánh nhau cũng không liên quan tới anh, chút nữa về nhà anh không được nói lung tung với cha cùng ba ba, ông bà nội của tôi, bằng không --"
Kiều Tĩnh Hiên thuận thế nói: "Bằng không như thế nào, cũng đánh anh một trận sao?"
Trình Phao Phao hừ một tiếng, vẻ mặt anh biết là tốt rồi.
Kiều Tĩnh Hiên gần như muốn cười ra tiếng, cố ý đùa bé nói: "Trình Phao Phao, khi còn bé rõ ràng em thật ngoan, thật biết điều, đi theo phía sau mông anh gọi anh trai dài anh trai ngắn, em đều không nhớ sao?"
Khuôn mặt nhỏ bé trắng nộn nộn của Trình Phao Phao lập tức đỏ bừng lên, "Không thể nào, anh nói bậy!"
Kiều Tĩnh Hiên nói: "Không tin em hỏi ba em, mẹ.. cha em đi."
Hai cái xưng hô này đặt ở cùng một chỗ quá quái lạ, thiếu chút nữa cậu liền nói sai.
Nhưng mà cậu nhìn ra Trình Phao Phao là đứa nhỏ rất sĩ diện, chuyện như vậy hẳn là sẽ không tìm chứng cứ với người trong nhà, cho nên mới dám nói thế.
Quả nhiên, Trình Phao Phao nghẹn lời, sau một lát hơi giận giữ lắc lắc đầu một cái, không để ý tới cậu. Lên xe cũng giống vậy, ngồi một đầu khác ở chỗ ngồi hàng sau, cách cậu khá xa.
Kiều Tĩnh Hiên thấy bé bạnh quai hàm rất thú vị, nhất thời trong lòng ngứa ngáy liền định lấy ngón tay đâm đâm một cái, tay mới vừa duỗi ra liền nhớ lại tao ngộ khi còn bé, đành phải thu tay lại.
Thời điểm không tới một tuổi đã hung ác như vậy, hiện tại khẳng định càng hung hơn.
Trầm mặc một lát sau, Kiều Tĩnh Hiên không nhịn được nói: "Trình Phao Phao, em có hai người ba, lại không có mẹ người khác sẽ không cảm thấy thật kỳ quái sao?"
Cái vấn đề này cậu vẫn luôn thật tò mò, chỉ là đến bây giờ mới hỏi ra.
Trình Phao Phao bỗng quay đầu, thái độ hung dữ như một con thú nhỏ nổi giận: "Nếu ai cảm thấy kỳ quái, tôi liền đánh tới hắn không nói kỳ quái nữa mới thôi!"
Còn dữ dằn mà bổ sung một câu: "Anh cũng giống vậy!"
Kiều Tĩnh Hiên: "..."
Hiện tại cậu đã biết tại sao vị bạn học kia lại bị Trình Phao Phao đánh.
Một thằng nhóc bảy tuổi so với mình lùn nửa đoạn đương nhiên không đánh được cậu, nhưng mà cậu đại nhân đại lượng, liền mặc kệ tên tiểu tử này đi, bằng không nếu làm em ấy khóc, trở về Trình gia sẽ không dễ nói chuyện.
Kiều Tĩnh Hiên đang nghĩ nên nói gì với Trình Phao Phao, tài xế bỗng nhiên nói: "Đại thiếu gia, phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, chúng ta chờ cảnh sát giao thông đến xử lý xong rồi đi, hay là đi đường vòng trở lại?"
Kiều Tĩnh Hiên ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, phía trước mấy chục mét có hai chiếc xe hơi nhỏ đã xảy ra va chạm, hai chủ xe đứng ở giữa đường vung tay múa chân chỉ trích lẫn nhau, những xe phía sau đều không qua được.
Trình Phao Phao nghiêm mặt đáp: "Đi đường vòng đi, đường này không biết phải đợi bao lâu."
Tài xế đáp ứng, quay đầu xe, sau đó vòng một vòng, đi theo một con đường nhỏ về khu biệt thự.
Gần mười phút sau, một chiếc xe Ford đột nhiên từ phía sau vượt qua, ra phía trước liền dừng chặn trước đầu xe. Tài xế sợ hết hồn, nhanh chóng giẫm phanh, mới không có va vào chiếc xe Ford kia.
Phía sau lại có chiếc xe cùng tiến lên, phong kín đường lui.
Sau đó cửa hai chiếc xe đồng thời mở ra, mười gã đàn ông mang khăn trùm đầu màu đen bước xuống, bao quanh bốn phía xe hơi nhỏ của Trình gia.
Tâm trạng Kiều Tĩnh Hiên chìm xuống, không tốt, nhìn dáng vẻ này là gặp bọn cướp rồi!
Tại sao mình vừa đến Ninh thị liền gặp chuyện như vậy chứ, thực không gặp may mà.
Tài xế phản ứng rất nhanh, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi đi, nhưng mà không đợi điện thoại chuyển được, cửa xe liền bị bạo lực mở ra, sau đó người cũng bị kéo ra ngoài.
Kiều Tĩnh Hiên cùng Trình Phao Phao cũng bị hai tên tráng hán từ từ hai bên trái phải kéo từ trong xe ra, điện thoại di động của Kiều Tĩnh Hiên cũng bị tịch thu, ném xuống đất đạp nát bét.
Một người trong đó nói: "Ngoại trừ nhãi con Trình gia, sao còn thêm một tiểu tử choai choai?"
Tên còn lại âm hiểm cười nói: "Nhiều thêm thì nhiều đi, nếu có thể ngồi ở trên xe Trình gia nói rõ quan hệ không tầm thường, vừa vặn có thể đòi nhiều thêm một bút."
Tài xế Trình gia có thân thủ không tệ, chỉ trong chốc lát đã quật ngã ba, bốn tên cướp, nhưng mà không biết làm sao đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa mỗi người cũng không phải tay tầm thường, bởi vậy cũng không lâu lắm liền không địch lại, bị đánh bất tỉnh vứt trong bụi cỏ ven đường.
Kiều Tĩnh Hiên vừa căng thẳng vừa xúc động phẫn nộ, không tự chủ xiết chặt nắm đấm, phát ra tiếng kèn kẹt nhẹ, chuẩn bị chờ thời điểm bọn cướp tới hợp lực tung một kích.
Từ nhỏ cậu đã bắt đầu học võ, bảy tám năm qua xem như cũng có một chút thành tựu, chỉ là chưa từng trải qua thực chiến, không biết mình cùng bọn cướp này đánh nhau là dạng quang cảnh gì.
"Tôi nói nè, anh đừng không biết tự lượng sức, tự mình chuốc lấy cực khổ."
Thời điểm Kiều Tĩnh Hiên đang tính toán xem mình có thể đối phó mấy tên, Trình Phao Phao bỗng nhiên thờ ơ mở miệng làm cho cậu kinh ngạc sững sờ, bất ngờ ngẩn ra.
Ngay sau đó, vài tên cướp cầm dây thừng muốn tới trói hai con tin, Trình Phao Phao nâng khuôn mặt trắng nhỏ thất kinh nói: "Chú, cháu sợ đau, có thể không trói cháu được không? Cháu bảo đảm sẽ không chạy loạn kêu loạn, các chú muốn gì cha cháu cũng đều cho các chú."
Kiều Tĩnh Hiên: "..."
Bọn bắt cóc nhất thời cười ha ha, kẻ vốn muốn trói Trình Phao Phao lau nước mắt cười nói: "Được, chú không trói cháu, nhưng nếu không ngoan, chú cần phải đánh đòn nhá." Nói xong trực tiếp cầm lấy cổ áo của bé giống như xách gà con xách tới xe Ford.
Đến phiên Kiều Tĩnh Hiên, Kiều Tĩnh Hiên há miệng, lại ngại ngùng không nói ra được loại lời không hạn cuối như Trình Phao Phao, cũng không mạo hiểm cùng bọn cướp tranh đấu, vì vậy bị bọn chúng trói gô thành một cái bánh chưng, trong miệng còn nhét vào một cái khăn bẩn, bị ném vào trong cốp sau xe Ford.
Sau đó bọn cướp lên xe, thừa dịp bóng đêm cấp tốc rời khỏi hiện trường vụ án.
Hơn một giờ sau, bọn cướp lái xe vào một nhà xưởng trong vùng đất hoang vu, sau đó nhốt hai con tin vào một gian phòng nhỏ.
Đầu lĩnh bọn cướp, được gọi là Tiền ca, lấy ra điện thoại di động của tài xế Trình gia gọi điện thoại: "Này, Trình tổng sao? Con trai bảo bối của anh cùng một thằng nhóc choai choai hiện tại trên tay lão tử, nếu muốn hai người bọn họ bình an vô sự mà về nhà, hạn anh đêm nay mười hai giờ chuẩn bị trước hai mươi triệu -- không, hai mươi lăm triệu tiền mặt, đặt trong trạm thu hồi rác thải ở mặt sau ngõ hẻm đường Nhân Dân."
"Muốn nói một câu cùng con trai anh? Được, chỉ cần Trình tổng chịu trả thù lao, tất cả dễ bàn."
Tiền ca đem điện thoại di động tới bên miệng Trình Phao Phao, bấm một cái trên mặt bé, nghiêng miệng cười nói: "Đến, Trình đại thiếu gia, chào hỏi với người cha thân mến của nhóc đi."
Trình Phao Phao bưng khuôn mặt bị bấm đỏ của mình, khóc thút thít nói: "Cha, con thật sợ hãi, cha nhanh tới cứu con nha nha nha nha.."
Tiền ca hài lòng lấy điện thoại về, thâm trầm nói: "Trình tổng, nghe rõ chưa? Mười hai giờ một tay giao tiền một tay giao người, chậm trễ một canh giờ tôi liền chặt một ngón tay của con trai anh, nếu trước tám giờ sáng ngày mai còn không thấy được tiền, anh chờ nhặt xác con trai đi! Nhớ kỹ không được báo cảnh sát, nếu không lão tử lập tức giết con tin!"
Cúp điện thoại, Tiền ca cùng bọn thủ hạ đi ra ngoài, sau đó khóa cửa sắt.
Trong phòng chỉ còn dư lại hai con tin, Trình Phao Phao khóc lóc không có âm thanh, sau đó dựa vào tường nhắm mắt lại, nhìn dáng vẻ giống như buồn ngủ.
Kiều Tĩnh Hiên thật vất vả phun khăn lau trong miệng ra, hoạt động quai hàm chua xót một chút, sau đó thấp giọng nói: "Này, Trình Phao Phao, vào lúc này em còn ngủ được sao?"
"Không thì sao, hiện tại chạy cũng không thoát. Ai, tôi thật đói." Trình Phao Phao mở mắt ra, tức giận nói: "Đều tại anh, tôi đi học gần một năm đều không có chuyện gì, ngày hôm nay anh vừa đến đã bị bắt cóc, đều là bị anh làm hại!"
Kiều Tĩnh Hiên gần như cũng bị tức đến bật cười, thằng nhóc này có nói đạo lý hay không, chính cậu hảo tâm đi đón nhóc tan học, kết quả vô tội bị liên lụy, cậu mới là người xui xẻo đó!
Trình Phao Phao nói xong lại không để ý tới cậu, một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Kiều Tĩnh Hiên đành phải ngậm miệng, sau đó thử vùng vẫy một hồi, không biết sao sợi dây trên người trói quá chặt, căn bản giãy không ra.
Trong phòng rỗng tuếch, trên đất tích một lớp bụi dày đặc, không có công cụ nào có tác dụng. Trong gian phòng cách mặt đất hai mét có một cánh cửa sổ, nhưng mà hàn lan can sắt thô bằng hai ngón tay, khe hở lan can rất hẹp, đừng nói cậu, ngay cả bé con như Trình Phao Phao cũng chui không lọt.
Cậu dựa vào tường một chút, khe khẽ thở dài, hết cách rồi, chỉ còn cách chờ người nhà họ Trình tới cứu.
Lát sau, Kiều Tĩnh Hiên chợt thấy trên vai chìm xuống, nghiêng đầu nhìn lên, nguyên lai là Trình Phao Phao đang ngủ, dựa trên người cậu.
Thụy nhan bé trai thiên chân vô tà, miệng nhỏ hơi cong lên, khuôn mặt phấn nộn, lông mi thật dài theo hô hấp run lên một cái, nhìn qua giống như thiên sứ đáng yêu trong tranh.
Trong lòng Kiều Tĩnh Hiên mềm nhũn, muốn vươn tay sờ mặt bé, kết quả phát hiện mình không thể động đậy.
Thôi, cậu cũng ngủ đi.
Cậu điều chỉnh tư thế ngồi một chút, làm cho Trình Phao Phao dựa vào thoải mái hơn một chút, sau đó chính mình cũng nhắm hai mắt lại.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến đánh nhau cùng tiếng kêu thảm thiết, Kiều Tĩnh Hiên từ trong mộng thức tỉnh, thình lình phát hiện không thấy Trình Phao Phao bên người đâu, trong phòng chỉ còn một mình cậu, mà sau gáy cậu có chút đau, thật giống như chịu qua một chưởng vậy.
Chuyện gì xảy ra, lẽ nào bọn cướp mới vừa mới đánh cậu ngất xỉu sau đó mang Trình Phao Phao đi sao? Trời ạ, tiểu tử kia tuyệt đối không được xảy ra việc gì
Thời điểm cậu đang gấp muốn chết, cửa phòng được mở ra, một giọng nam trầm ổn quen thuộc hỏi: "Tĩnh Hiên, em không sao chứ?"
Kiều Tĩnh Hiên mừng rỡ: "Anh Dữ Đường, em không sao!"
"Vậy thì tốt." Trình Dữ Đường đi tới, dùng một cây chủy thủ cắt đứt sợi dây trên người cậu.
Kiều Tĩnh Hiên vội vàng hỏi: "Anh Dữ Đường, Phao Phao đâu? Em ấy thế nào rồi?"
Trình Dữ Đường nói: "Thằng bé không có chuyện gì, đang ở trên xe phía ngoài."
Kiều Tĩnh Hiên: "..."
Cái gì, cái gì, cậu không nghe lầm chứ? Lẽ nào cậu còn đang nằm mơ, còn chưa tỉnh ngủ?
Ra khỏi gian phòng, chỉ thấy tất cả bọn cướp đều giống như bùn nhão co quắp trên mặt đất, cảnh sát đang thu thập hiện trường.
Kiều Tĩnh Hiên khó có thể tin hỏi: "Anh Dữ Đường, đến tột cùng chuyện gì xảy ra vậy, Phao Phao chạy đi thế nào?"
Trình Dữ Đường ho khan một tiếng nói: "Vừa nãy em đang ngủ phải không? Kỳ thực cửa gian phòng kia cũng không khóa, Phao Phao đẩy một cái liền mở ra, sau đó thừa dịp bọn cướp không chú ý chạy ra bên ngoài trên đường cái tìm người gọi điện thoại về nhà, nói cho anh biết vị trí này, anh liền dẫn người chạy tới."
Chỉ đơn giản như vậy sao? Kiều Tĩnh Hiên không thể tin được, có thể ra ngoài liền không tìm được giải thích nào hợp lý hơn.
Cậu nhìn thấy bên cạnh khu đất trống ngừng một chiếc xe, Cơ Tiểu Vũ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Trình Phao Phao thì ngồi ở ghế sau, trong tay cầm miếng móng giò kho tàu gặm đến không còn biết trời đâu đất đâu, ngoài miệng cùng trên tay bóng loáng.
Cơ Tiểu Vũ nhô đầu ra từ cửa sổ xe, ngáp một cái nói: "Có thể đi được chưa? Nhanh đi về ngủ, buồn ngủ muốn chết."
Trình Dữ Đường ra hiệu Kiều Tĩnh Hiên lên xe, chính mình ngồi vào ghế lái xe, hôn môi Cơ Tiểu Vũ một cái, cười nói: "Bảo bảo, nếu em buồn ngủ liền ngủ trước đi."
Kiều Tĩnh Hiên: "..."
Hình ảnh có chút cay đôi mắt, cậu yên lặng, nhẫn liền nhẫn, vẫn là không nhịn được hỏi Trình Phao Phao gặm xong móng giò còn đang say sưa liếm ngón tay, đối với hành động thân thiết của hai người ba nhắm mắt làm ngơ: "Vừa nãy.."
"Vừa nãy làm sao? Anh là người đáng ghét nhất, liền không nói cho anh, Hừ!" Trình Phao Phao lắc đầu một cái, rõ ràng không muốn để ý đến cậu, chỉ dùng dư quang khóe mắt lén lút nhìn cậu.
Kiều Tĩnh Hiên: "..."
Sau khi Kiều Tĩnh Hiên mơ mơ hồ hồ mà trở lại Trình gia, ngược lại cậu còn phải an ủi chị cậu sợ đến hoa dung thất sắc, sau đó liền bị cha mẹ cưỡng ép áp tải về kinh thành, lệnh cưỡng chế cậu không được cùng tiểu tử Trình gia lui tới, tiếp đó ngày thứ hai liền bị nhét lên chuyến bay quốc tế đi tới thảo nguyên châu Phi.
Sau đó, cậu liền bị đưa đến Châu Âu đọc sách.
Chờ cậu học thành tài trở về lại Hoa quốc, đã là mười hai năm sau.
Mười hai năm, hơn bốn ngàn cả ngày lẫn đêm, có thể quên đi rất nhiều người và sự việc.
Mãi đến tận mùa xuân ngày đó, thời điểm đang học tiếp quản xí nghiệp gia tộc Kiều Tĩnh Hiên ngẫu nhiên đi Ninh thị công tác, tình cờ gặp gỡ một thiếu niên giống như đã từng quen biết, đẹp đến khó tin.
Kiều Tĩnh Hiên hoảng hốt, lẩm bẩm nói: "Trình Phao Phao?"
Thiếu niên lườm cậu một cái: "Ai cho anh gọi danh tự này của tôi, tôi với anh không quen."[/BOOK]