Giang Hồ dưới suối nước nóng mở mắt ra, nhất thời không chịu nổi, đạp nước ra ngoài, tính khí trẻ con mơ hồ trách móc: "Cháu chỉ là muốn ôm lưng anh ta."
"Nhưng cháu không thích Từ Tư a!"
Giang Hồ lắc đầu: "Cháu không biết đã làm cái gì."
Hồng Điệp đến gần cô: "Cháu gái, cháu cần ngủ một giấc thật ngon. Còn nữa, cháu đi tới nơi này, trước mặt nhiều người như vậy, cháu chính là đang thay mặt ba cháu tới, đừng làm ba cháu mất mặt."
Giang Hồ nổi lên mặt nước, ngồi trên mặt đất đá cuội, lấy tay che mặt khóc lên.
Nước mắt từ kẽ tay cô chảy xuống, nhỏ giọt xuống suối nước nóng. Nước mắt rất nóng.
Trong lúc khóc sụt sùi, cô nghe được Hồng Điệp nói: "Khi ba dì mất, dì cũng khóc như cháu. Nhưng khi ông ấy còn sống, dì không có gì cả, khi ông ấy ra đi, dì vẫn không có gì cả."
Giang Hồ từ từ thả tay xuống, Hồng Điệp tuy dịu dàng nhưng không có chút thương hại nào nhìn cô. Cô nghẹn ngào, nói chuyện đứt quãng, nhưng cuối cùng cũng tỏ rõ ý tứ của mình.
Cô nói: "Ba cháu là bị cháu hại chết."
Nhưng không ngờ, Hồng Điệp chậm rãi, dùng giọng nói trầm thấp của bà nói: "Ba dì cũng là bị dì hại chết."
Giang Hồ lấy tay lau nước mắt.
Hồng Điệp ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng, trời còn sớm, chưa tới rạng sáng, đủ để kể một câu chuyện.
Bà hỏi Giang Hồ: "Cháu có muốn nghe một câu chuyện không?"
Giang Hồ yên lặng, bày tỏ đồng ý.
Gió núi thêm chút mạnh, hai người đều cảm thấy lạnh, lại ngâm thân thể mình xuống suối nước nóng.
Câu chuyện của Hồng Điệp, đã xảy ra từ rất lâu rồi. Giang Hồ cẩn thận lắng nghe, giọng nói của bà, cùng tiếng nước chảy róc rách của suối nước nóng.
Mở đầu câu chuyện, diễn ra vào mùa đông bên sông Hắc Long Giang, băng tuyết ngàn dặm, tuyết trôi vạn dặm, phong cảnh vô cùng hùng vĩ.
Thế nhưng, đối với những thanh niên trí thức vượt ngàn dặm tới đây mà nói, môi trường khắc nghiệt, tương lai vô vọng, tuổi trẻ trôi qua từ năm này qua năm khác, khiến phong cảnh đẹp lạ thường này trong mắt bọn họ, chỉ còn lòng tuyệt vọng tràn trề.
Dĩ nhiên, cũng có người không bi quan như vậy.
Chàng thanh niên trí thức Tiểu Vinh vui vẻ tạm biệt cuộc sống lao động ở nông trường Nộn Giang, đến bên dòng sông Hắc Long Giang tráng lệ, tiến vào binh đoàn.
Điều này là một bước tiến lớn của anh. Trước hết, không cần phải làm công việc đồng áng bẩn thỉu, đi tuần tra thực sự dễ dàng hơn nhiều so với đốn củi canh tác; thứ hai, ở lại đây có nghĩa là có nhiều cơ hội chuyển ngành về thành phố hơn một chút, còn có cơ hội phân bổ định hướng.
Cơ hội khó mà giành được.
Nhưng lại xảy ra một tai nạn xe hơi.
Vốn dĩ anh trải qua trăm ngàn cay đắng đã giành được cơ hội thi đại học, nhưng không ngờ trên đường vào thành phố đi thi, một chiếc xe tải lao xuống đường đâm vào chiếc xe quân sự, xe lật giữa sườn núi. Khi anh đang loay hoay khổ sở thoát ra ngoài, trong xe quân sự cũng có một thanh niên bò ra.
Hai chiếc xe chỉ có hai người bọn họ may mắn sống sót, nhưng người còn lại bị thương rất nặng. Tiểu Vinh cõng người thanh niên đi bộ một ngày một đêm, cuối cùng cũng đến trấn nhỏ dưới chân núi.
Bọn họ cũng ở dưới chân núi nằm một tháng trong quân y, nhưng Tiểu Vinh đã đánh mất cơ hội duy nhất để thi vào đại học.
Người thanh niên kia tên là Tiểu Hổ, ba là một quan chức rất lớn. Anh ta coi Tiểu Vinh như một ân nhân cứu mạng, nhờ quan hệ điều anh đến binh đoàn gần Hắc Long Giang.
Tiểu Vinh trong họa gặp may, anh trấn an mình nên bằng lòng.
Nhưng cuộc sống vẫn gian khổ, đặc biệt là cơm nước, món canh cải trắng hàng ngày không thêm gia vị cùng cơm hạt to nhão như cháo khiến thanh niên Thượng Hải Tiểu Vinh không cách nào thích nghi được.
Nghèo khó dẫn đến thay đổi, anh biết trong rừng núi thường có thú nhỏ, sau khi nướng lên, cực kỳ ngon. Tiểu Vinh đã nghĩ ra một số cách, thuyết phục tiểu đội trưởng của mình cùng đoàn trưởng binh đoàn, bọn họ thường xuyên vào núi vào ban đêm bắt thú rừng.
Bên ngoài ngọn núi là một dòng sông đóng băng, bên kia sông là lãnh địa của kẻ thù lớn nhất lúc ấy, địa phận Tô Tu. Cho nên bọn họ phải hết sức cẩn thận, không thể dùng súng bắn con mồi.
May mắn thay hành động lần này diễn ra rất suôn sẻ, chỉ xảy ra một tai nạn bất ngờ. Khi bọn họ đuổi theo một con hươu chạy trên mặt băng, mặt băng đột nhiên bị rạn nứt, ba người đều rơi xuống hố băng.
Khi Tiểu Vinh chìm xuống nước đã nghĩ "Tất cả đã kết thúc."
Có một cô gái mười sáu tuổi cùng ba đi ngang qua Hắc Long Giang, thấy lão Mao Tử đang kéo ba người chiến sĩ từ dưới hố băng lên, tất cả đều là tóc đen.
Ba của cô gái là người trong quân y của Quân đoàn, người ta gọi là ông Hồng, cứ vài ngày lại lên núi hái thuốc. Con gái ông từ nhỏ đã lớn lên trên núi, nhưng tâm tư rất nhanh nhẹn tinh vi, kéo ba trốn trong bụi cỏ.
Hai người nhìn lão Mao Tử lục soát người ba người vừa kéo lên xong, phát hiện trên người Tiểu Vinh có một chiếc túi sưởi. Lão xem xét túi sưởi, rồi bỏ đi. Cô gái kéo tay ba, bước tới bên người ba thanh niên sắp chết cóng.
Khi Tiểu Vinh tỉnh dậy, anh thấy cô gái đang bưng một tô mì đứng trước mặt anh.
Cô gái này thật xinh đẹp. Anh nghĩ vậy.
Da trắng, đôi mắt sâu, mái tóc đen óng ả, thắt đuôi sam bằng dây màu hồng. Anh lại nghĩ.
Cô gái cũng đang suy nghĩ, đây là một thanh niên có tướng mạo tuấn tú, trắng trẻo nhã nhặn, gò má gầy thật dài, giống như Hồng Thường Thanh trong 'Hồng sắc nương tử quân'.
Trong nhà cô gái, dưới bức tường đất đầy bụi cùng cây cỏ, Tiểu Vinh ăn xong bát cơm, lau miệng, không biết từ nơi nào lấy ra một chiếc lá cây, thổi một khúc 'cây trúc nhỏ bên dòng sông Du'.
Cô gái ngồi dưới ánh nến đỏ, dùng giấy màu sắc rực rỡ mua được trong thành phố cắt thành rất nhiều con bướm, sau đó dán lên bức tường xám trắng.
Sau khi vết thương của Tiểu Vinh lành lại, thường đến quân y vào ngày cuối tuần. Cô gái sẽ làm bánh canh thêm rất nhiều bột chua cay cho anh, để Tiểu Vinh có thể trải qua một mùa đông lạnh giá nhưng ấm lòng theo phong cách miền bắc.
Khi mùa xuân đến, quê nhà của Tiểu Vinh gửi tới một gói hàng qua bưu điện, anh lấy hai chai dầu mè, một hộp bột ngọt, một chai bột chua cay, một miếng xà phòng thuốc, gói trong một chiếc khăn mới màu hồng rất đẹp, đưa đến nhà cô gái.
Anh còn đưa một chiếc túi lớn tới trước cửa nhà ông Hồng, cùng ông Hồng hàn huyên đến nửa đêm trên giường.
Cô gái không ngừng vuốt ve chiếc khăn màu hồng mới, trong lòng thầm nghĩ, thật sự rất mềm rất đẹp. Cô gái nhẹ nhàng áp khăn lên mặt, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy nụ cười của Tiểu Vinh.
Cô gái nghĩ, anh cười lên trông thật đẹp.
Mấy ngày sau, cô gái phát hiện ba có thêm rất nhiều thuốc tây, aspirin, penicillin. Là Tiểu Vinh đưa cho, nói là tiếp viện quân y.
Cô gái mắng Tiểu Vinh là quỷ nhỏ rời núi, Tiểu Vinh chỉ nhìn cô cười.
Ông Hồng đào một cái hố dưới giường đất cách xa nguồn lửa, lần lượt cất giấu rất nhiều thứ, cho tới nửa đêm vác những thứ này vào núi, chạy đến bờ sông.
Cô gái bí mật đi theo ba, nhìn thấy ba cùng lão Mao Tử đang nói chuyện với nhau.
Ông Hồng về đến nhà, cô gái lấy đồ bên trong chiếc hố ra, ông gõ vào trán cô gái, nói: "Tiểu Vinh là một người thông minh, thành phố tốt đẹp biết bao a! Nó ở thành phố tốt hơn so với ở đây, con gái muốn đi không?"
Cô gái lắc đầu.
Cô gái giận đùng đùng đi tìm Tiểu Vinh, hẹn anh trong rừng gần đó, nghiêm túc cảnh cáo nói: "Anh là đang đầu cơ trục lợi, là phạm tội."
Tiểu Vinh chỉ yên lặng nhìn cô, ánh mắt mang theo vài phần
tình cảm đặc biệt. Anh nói: "Nếu như anh bị bắt, sẽ bị kết án tử hình đúng không?"
Cô gái không biết nên nói gì.
Tiểu Vinh nói: "Lão Mao Tử tìm anh mua đồ, có thể kiếm chút tiền."
Cô gái vẫn không nói lời nào.
Tiểu Vinh cho biết thêm: "Hiện đã có người trở lại thành phố, Tiểu Hổ đã đồng ý với anh, anh ta sẽ nhờ ba nghĩ cách, sớm đưa anh quay về Thượng Hải, anh ta có một vài người quen có thể giới thiệu công việc tốt cho anh."
Cô gái trầm mặt: "Anh chỉ muốn dựa dẫm vào người khác."
Tiểu Vinh không tức giận: "Em à, ba mẹ anh sáu năm trước tới trường bồi dưỡng và huấn luyện cán bộ vẫn chưa trở lại."
Cô không biết lấy dũng khí từ đâu, chủ động ôm lấy Tiểu Vinh, vùi mặt vào ngực anh.
Tiểu Vinh nói: "Anh đang nghĩ, nếu chúng ta đều đi, ba em phải làm sao? Anh muốn kiếm thêm ít tiền cho ông ấy dưỡng lão." Anh vươn tay ôm cô.
Họ lặng lẽ ôm lấy nhau, nghe rõ tiếng gió xào xạc trong rừng. Tiểu Vinh tiện tay bắt được một chiếc lá, dùng tay chụm lại, đặt lên môi, thổi một khúc 'cây trúc nhỏ bên dòng sông Du'.
Sau đó, ông Hồng lại lấy ấm nước từ chỗ Tiểu Vinh. Đây là khoản làm ăn lớn, lão Mao Tử muốn rất nhiều hàng, Tiểu Vinh liền giả bệnh về nhà hai chuyến, nhưng thật ra là đến một thị trấn nhỏ ở phương nam để tổ chức nguồn hàng hóa.
Tiểu Vinh cùng lão Mao Tử giao hẹn trao đổi ở đường biên giới trong núi, hàng hóa được mang ra từng đợt, đều do Tiểu Vinh cùng ông Hồng mang ra. Chỉ là khi đợt hàng cuối cùng còn lại một ít, quân đoàn bất ngờ có cuộc họp, cô gái nói với Tiểu Vinh: "Em sẽ đi cùng ba."
Tiểu Vinh đồng ý.
Chỉ là vận khí của cô gái không tốt, ngay khi cô gái cùng ông Hồng đẩy xe vào rừng, liền bị một chùm đèn pin rọi vào không thể mở mắt ra được.
Bọn họ bị đưa đến một trại giam trong thành phố, đồng chí thẩm vấn điềm đạm nói với bọn họ, bọn họ đã tìm thấy tên lính Liên Xô đang đợi hàng ở cánh rừng, nổ súng cảnh cáo, tên lính Liên Xô liền bỏ chạy. Bọn họ tìm kiếm trong rừng, đến khi bắt được con gái ông Hồng.
Ông Hồng phạm tội đã vào trại tạm giam cho người già, cô gái bị đồng chí cảnh sát đưa đến bên cạnh ông. Ông khó khăn nháy mắt với cô gái, cho đến khi ông bị người trong quân y mang đi.
Cô gái biết ý của ba, nếu không khai ra Tiểu Vinh, bọn họ sẽ phạm tội lớn 'đầu cơ trục lợi', sẽ bị xử bắn.
Nhưng nếu khai ra Tiểu Vinh, Tiểu Vinh sẽ bị xử bắn.
Cô gái ngồi trong trại giam lạnh lẽo, đặc biệt nhớ tới khúc 'cây trúc nhỏ bên dòng sông Du' mà Tiểu Vinh thổi bằng lá.
Câu chuyện được kể đến đây, Giang Hồ lo lắng hỏi Hồng Điệp: "Tiểu Vinh có đến cứu cô gái không?"
Hồng Điệp lắc đầu. "Cô gái bị nhốt mấy tháng, cô căn bản không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là cuối cùng ba đã chủ động khai báo tội, nhưng nhất quyết nói rằng con gái mình không biết những chuyện này, cuối cùng ông nhận án tử hình."
Khi cô gái được thả ra, ba đã bị xử bắn, trước khi lâm chung ba đã viết một tấm giấy để lại cho cô gái, trên đó chỉ có một câu 'Hãy sống thật tốt'.
Cô nắm chặt tờ giấy, chôn cất ba, sau đó chạy thẳng đến quân đoàn, muốn tìm Tiểu Vinh.
Nhưng thanh niên trí thức năm đó đã trở về thành phố, quân đoàn cùng nông trường cũng ầm ĩ hỗn loạn, mỗi ngày đều có xe tải lớn đón từng đợt thanh niên vốn dĩ không thuộc về nơi này đi.
Cô gái tìm được đội trưởng của Tiểu Vinh, sau đó tìm được đoàn trưởng, bọn họ đều là những người được cô cứu cùng với Tiểu Vinh lúc đó, cô nghĩ bọn họ nhất định biết Tiểu Vinh đã đi đâu.
Nhưng đội trưởng không chịu nói gì, cuối cùng đoàn trưởng nói với cô gái: "Tiểu Vinh là đợt đầu tiên rời đi, là Tiểu Hổ giúp quay về."
Phía sau câu chuyện, Hồng Điệp kể hết sức ngắn gọn: "Sau này cô gái trăn trở đến Thâm Quyến làm việc. Cô biểu hiện rất tốt, đôi tay khéo léo nhanh nhẹn như kéo cắt giấy, thăng chức rất nhanh. Cô còn được học trường Dạ Đại. Cô gặp được người chồng sau này, cuộc sống của cô đã trở nên rất tốt, nhưng cô sẽ không bao giờ quên, ba cô là cô hại chết. Nỗi ân hận trong lòng sẽ theo cô mãi mãi, nhưng ba cô hy vọng cô sống thật tốt."
Giang Hồ lẩm bẩm than thở: "Nhưng, nếu không phải Tiểu Vinh chết, thì chính là ba cô chết. Lựa chọn như vậy thực sự khó khăn."
Hồng Điệp nói: "Dù có khó khăn, nếu đi, vẫn sẽ đến đích. Cuộc sống chỉ có vậy thôi".
Mặt trăng lệch về phía tây, cuộc sống cũng chỉ có như vậy. Mặt trăng sắp bị thay thế bởi mặt trời, một cuộc hành trình hoàn toàn mới lại bắt đầu.
Giang Hồ từ trong suối nước nóng đứng dậy, cô kéo Hồng Điệp lên, nói: "Dì Hồng, cảm ơn dì."
Hồng Điệp bắt lấy tay cô, bước ra suối nước nóng, một cơn gió núi thổi vào mặt. Hồng Điệp nói: "Cháu nhìn xem, thời gian trôi qua nhanh như vậy, lại sang ngày mới rồi. Mặc dù có ngược gió, nhưng chỗ ngược gió có ánh sáng mặt trời."
Giang Hồ ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy mặt trời ngược gió, một tia sáng dần ló rạng dưới bức màn tối, sưởi ấm đôi đồng tử, những ngôi sao nhỏ cũng không còn nữa.
Mùa xuân chắc hẳn sẽ đến nhanh thôi.
/HẾT CHƯƠNG 1/