Chương 5: Vượt mọi chông gai (phần 3)
Chờ sau khi Từ Tư rời đi, Nhạc Sam đi vào văn phòng Giang Hồ.
Giang Hồ hỏi: "Hôm nay lúc kiểm kê số lượng thành phẩm, Lưu Quân có làm khó dễ không?"
Nhạc Sam nói: "Anh ta không có lập trường chống lại cuộc kiểm toán của Bộ Tài chính." Hiển nhiên bà ấy tới không phải vì nói chuyện công việc, hỏi: "Anh Từ kia có ý gì không?"
Giang Hồ đáp: "Không hoàn toàn hợp lý, chỉ là anh ta cảm thấy chúng ta thực hiện công tác tương đối không ổn."
Nhạc Sam liếc mắt nhìn thật sâu Giang Hồ một cái: "Anh Từ có tai tiếng với nữ minh tinh."
"Cháu biết." Giang Hồ nói: "Cháu nghĩ anh ta quan tâm đến công tác chúng ta thực hiện chắc cũng sẽ có chút trợ giúp."
Giang Hồ thẳng thắn khiến Nhạc Sam lắp bắp kinh hãi, bà cho rằng chỉ là nhà trai có dụng ý truy đuổi, không nghĩ tới nhà gái còn có ý định lợi dụng.
Bà lại nhớ tới Giang Kỳ Thắng. Hai ba con này hành sự tương tự nhau, thật biết lấy con đường "gió lành cùng sức mạnh sẽ đưa ta lên trời xanh".
Đương nhiên, Giang Kỳ Thắng là Giang Kỳ Thắng, Giang Hồ là Giang Hồ.
Nhạc Sam đối với Giang Kỳ Thắng là một tình yêu sâu đậm, mà Từ Tư không cam tâm khi bị Giang Hồ thao túng. Cho nên bà thực lo lắng, nói: "Nhậm Băng đã từng nói với dì về những động thái mới của thị trường Từ Phong ở Hoa Bắc đều là Từ Tư bố trí triển khai."
Cái này Giang Hồ cũng biết: "Anh ta không phải người hoa mỹ, nghe nói bộ sản xuất, bộ phận marketing, bộ nghiên cứu phát minh, bộ phận tiêu thụ bán hàng ở Từ Phong đều hỗn tạp từ lâu."
Nhạc Sam khuyên nhủ: "Giang Hồ, nếu cháu không thích Từ Tư, phải nắm chắc cố gắng nỗ lực, như vậy đàn ông sẽ ngoan ngoãn phục tùng cháu. Nếu như trở mặt, thủ đoạn đối phó với cháu tuyệt không phải giống như Lưu Quân nữa."
Không phải Giang Hồ không nghĩ đến kết quả, nhưng cô cũng chưa rõ ràng, trong thị trường, thận trọng từng bước, phải chịu trách nhiệm về lãi lỗ của mình. Cô thực cảm kích Nhạc Sam thiệt tình thực lòng với cô, ôm vai Nhạc Sam một cái: "Ít nhất Đằng Dược cũng có thể có lợi ích, đúng không?"
Không chỉ có mình Nhạc Sam chú ý tới sự quan tâm đặc biệt của Từ Tư với Đằng Dược, trong lòng Bùi Chí Viễn cũng đã có suy tính, sau đó chạy tới dò xét Giang Hồ.
"Ở tập đoàn nào có sếp làm việc như vậy? Lúc nào cũng quanh quẩn trong nhà máy."
Giang Hồ không tiếp lời, chỉ cười ngượng ngùng.
Bùi Chí Viễn nghĩ rằng cô đạt được mục đích gì đó ngoài ý muốn.
Anh ta càng chắc chắn rằng Từ Tư đầu tư nhiều tiền cho Đằng Dược như vậy là vì thể diện của Giang Hồ. Giang Hồ có thể đoán được từ lời nói đến việc làm của cậu mình rằng anh ta đang suy nghĩ gì, nên cô cũng không cố gắng vạch trần, để cậu cảm thấy có lợi thế hơn và chăm chỉ hơn, nếu không cũng sẽ tan như mây khói.
Bùi Chí Viễn đi đến đồng bằng Châu Giang ở Giang Tô, Chiết Giang quả thực tìm được một ít công nhân giỏi, chiêu mộ đám người đến không sai biệt lắm, Giang Hồ cũng xuống tay không chút khách khí với Lưu Quân.
Lưu Quân thất bại, tay chân của ông ta bị Giang Hồ sa thải, ông ta liền có ý kéo đội chạy lấy người, trước khi đi không cam lòng mà nghĩ vớt một phiếu, đang định cơ hội. Vừa lúc có một lô hàng hóa xử lý xong dự bị xuất xưởng, Lưu Quân kêu tay chân lợi dụng đêm khuya, gió lớn động tay động chân với đơn hàng cuối lại một lần. Chỉ không ngờ mới vận chuyển hàng hóa ra khỏi xưởng, liền có công nhân đuổi theo ra tới, vừa la hét ầm ĩ vừa chen lấn chụp ảnh.
Giang Hồ dù bận vẫn ung dung mà đi theo phía sau.
Từ Tư biết được sự việc phát sinh từ đầu đến cuối từ chỗ Nhậm Băng, lắc đầu: "Có chút tàn nhẫn, cũng không cho người khác lối thoát để ngày sau gặp lại Giang Hồ."
Nhậm Băng tán thành: "Lưu Quân có để lại vài lời tàn nhẫn."
Từ Tư nghĩ, Giang Hồ có chút đắc ý, liền quên mất sau lưng cô đã không còn Giang Kỳ Thắng chống lưng. Nếu đã làm, thì cứ để cô cam chịu số phận của mình đi. Anh đi đến phía trước cửa sổ hút điếu thuốc.
Tề Tư Điềm gọi điện thoại cho anh: "Phim mới của em chắc chắn được đề cử."
Từ Tư suy nghĩ, mới nhớ lại bộ điện ảnh đầu tiên của Tề Tư Điềm dường như đã được Ban tổ chức Liên hoan phim Tokyo chọn, có lẽ có cơ hội lấy thưởng. Anh chân thành chúc may mắn: "Good luck!"
Thanh âm Tề Tư Điềm đột nhiên ai oán: "Đã hơn một tháng chúng ta chưa ăn tối cùng nhau."
Từ Tư có chút ghét bỏ lời ai oán như vậy, anh không trả lời.
Lập tức Tề Tư Điềm biết đã đi quá giới hạn. Anh chưa từng thừa nhận làm bạn trai của cô, lời ai oán như vậy chỉ thích hợp với những cặp đôi thật lòng yêu nhau. Cô nói: "Đừng bận rộn quá, chú ý thân thể."
Từ Tư nhẹ nhàng cúp điện thoại.
Một lát sau, di động lại vang lên, có điều là tin nhắn. Anh nhìn đến tên nhấp nháy trên màn hình, bất đắc dĩ mà nghĩ, không biết là chuyện gì xảy ra. Quả nhiên, Giang Hồ gửi tin nhắn là: "Cuối tuần có rảnh không? Có một chuyện cần anh trợ giúp."
Anh không lập tức gửi tin nhắn trả lời, tan tầm còn phải đi dự một bữa tiệc đối phó với mẹ, chờ tới tối mới gọi điện thoại cho Giang Hồ.
Lúc này đã là mười một giờ, Giang Hồ vẫn chưa ngủ, nhanh chóng bắt máy. Cô gọi anh: "Sếp."
Từ Tư nhướng mày: "Chuyện gì?"
"Mời anh ăn cơm."
Sao cô lại chủ động mời anh ăn cơm? Anh cười.
"Còn có một đám bạn bè bên truyền thông, anh đều quen đấy."
Quả nhiên.
Cô sợ anh không đáp ứng, nên cẩn thận dè dặt, nhẹ nhàng mà bỏ thêm một câu: "Xin hãy cho tôi mặt mũi."
Từ Tư đáp ứng nhanh hơn so với chính anh nghĩ trong lòng: "Vậy ít nhất phải đến tiệm ăn có đầu bếp riêng!"
Giang Hồ tinh nghịch đáp: "Tuân mệnh."
Từ Tư không biết cô dùng biểu tình như thế nào để nói hai chữ này, một tiếng "tuân mệnh" này dán bên tai anh thật lâu vẫn chưa biến mất.
Còn Giang Hồ thì nhanh chóng cúp điện thoại. Nếu không cần thiết, cô cũng không muốn dùng giọng điệu như vậy mở miệng nói với Từ Tư.
Tất cả điều này đều trách cô lỗ mãng, sai một nước cờ, không thể đảm bảo toàn cục, bỏ qua mối quan hệ sâu sắc mà Lưu Quân đã thiết lập với một số nhà phân phối lớn của Đằng Dược trong nhiều năm. Đặc biệt, mối quan hệ này không dựa vào hoạt động ở trên thị trường giày của Đằng Dược, mà chỉ dựa vào kỹ năng giao tiếp thủ đoạn của Lưu Quân. Điều này dễ vỡ hơn và dễ bị phá hủy hơn.
Tất nhiên Lưu Quân cũng không quên xúi giục mấy nhà đại lý trước bán ra một số mặt hàng, lại thêm doanh số giày của Đằng Dược không được cải thiện, những người này không cần đếm xỉa đến gương mặt già nua của Lưu Quân, liền không khách khí mà mượn các loại lý do thúc giục trả lại tiền.
Giang Hồ ứng phó đến sứt đầu mẻ trán, đi theo cậu khắp nơi mời khách trấn an, xoa dịu cầu xin. Có một đại lý bán ra, cho Giang Hồ một đạo sét đánh giữa trời quang. Sau khi Lưu Quân rời đi, Đằng Dược đến nhờ cậy thế của Trương Văn Thiện. Lúc này Giang Hồ mới hiểu được người luôn bị khinh bỉ Trương Hoa Thiếu thực sự có phương pháp, mối quan hệ của anh ta với một vài đối tác được tài trợ tốt đã ăn đứt hoạt động kinh doanh của Free House. Hiện nay chuyện của Lưu Quân qua đi, vừa lúc trả lại mối hận mà Giang Hồ đã gây ra với anh ta.
Anh ta kiên quyết nói, nếu ai đến Đằng Dược, thì đừng nghĩ đến Free House.
Khẩu khí tuy khuếch đại, nhưng cũng có chút uy lực. Tuy rằng Hồng Kỳ giải thể, nhưng ảnh hưởng của Free House tới thị trường vẫn còn, đồ thể dục bán rất chạy. Cũng không thể trách người buôn vàng đã quá tin tưởng ông chủ tiệm vàng mà không cho đứa trẻ mồ côi quyền uy.
Đây đối với Giang Hồ, giống như một con dao cứa vào tim.
Cô nhốt chính mình trong văn phòng, thiếu chút nữa ôm đầu gối muốn khóc to một hồi.
Cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông? Có tình huống nào đáng xấu hổ, bất lực bi phẫn hơn thế này không?
Thị trường Free House đối với Giang Kỳ Thắng có rất nhiều uy lực, tung hành thiên hạ, nhưng khi mất đi ba của Giang Hồ thì lại như một cây cỏ rác, bị người ta coi như đôi giày cũ giống như Đằng Dược.
Bùi Chí Viễn nôn nóng, thúc giục Giang Hồ: "Cháu còn chưa đi cầu xin Từ Tư? Chờ đến lúc đó mẫu giày mới tìm ai giúp chúng ta bán đây!"
Giang Hồ suy nghĩ nhiều ngày, suy nghĩ nhiều cách. Nhờ người khác, lợi dụng tình thế là những phương pháp không thể tránh khỏi tình hình hiện tại.
Đây là lần thứ hai cô bất lực cúi đầu, nghĩ đến đi cầu xin Từ Tư tới trợ giúp mình.
Trong lòng tuy rằng đau buồn, nhưng vinh quang của Giang thị cùng tôn nghiêm của cô vẫn không thể suy thoái, mà vẫn phải tuân thủ theo quy luật của thị trường. Không thể để cho người khác hỗ trợ một cách vô ích, cô muốn cho Từ Tư biết, nhờ anh hỗ trợ là một loại đôi bên cùng có lợi, cuối cùng sẽ thành lợi nhuận thương nghiệp.
Giang Hồ sửa lại phương án tiếp thị mà anh đã thực hiện lại một lần, điều chỉnh một số kế hoạch để ứng phó với sự sụt giảm hiện tại. Sau khi hẹn gặp Từ Tư, cô đã sửa chữa kế hoạch nhiều lần.
Cuối cùng cũng chờ được đến thứ bảy.
Giang Hồ không đến thẩm mỹ viện mà chỉ đơn giản là tự mình xử lý, trên mặt chỉ thoa kem sương sương, chuốt lông mi, không kẻ mắt, không phấn nhũ, son môi cũng nhẹ nhàng. Tóc suôn mượt để phía sau tai.
Cô chọn một bộ Ports, thân trên là áo sơ mi màu trắng có cổ và tay áo hẹp, thắt lưng da rắn buộc ở phần eo, thân dưới là một cái váy chữ A màu đen. Dưới chân là giày cao gót màu đen bình thường. Trước khi ra ngoài, Giang Hồ cầm một cặp kính phẳng gọng đen đeo lên, nhìn gương, không khoa trương, không nổi bật, giống chủ nhiệm trong trường học giáo dục.
Cô hài lòng nhìn vào gương cười cười, cười rộ lên rất đẹp, giống hệt ba.
Bữa cơm hôm nay đặt tại một nhà hàng Nhật Bản.
Cửa hàng này có tiếng trong giới truyền thông, chẳng những vì ăn ngon sang quý, còn bởi vì quy định đặc biệt: Chỉ mở lúc chiều tối, còn phải đặt trước và chỉ có thể theo thực đơn do ông chủ chỉ định.
Vì thế lấy "thủy triều" cùng "tiểu tư sản" tự cho mình là người của chuyên gia truyền thông xua như xua vịt.
Cô lựa chọn nơi đây là có lý do chính đáng.
Giang Hồ lái xe vào gara ngầm của tòa nhà cao ốc đối diện nhà hàng, đỗ xe, lúc này, có một chiếc Lamborghini màu trắng đen chậm rãi lái đến bên cạnh cô, nhìn phẩm loại ở thân xe cũng biết là xuất sắc, cô cực kỳ hâm mộ mà liếc nhìn vài lần.
Lúc trước cô từng làm nũng với ba muốn mua một chiếc Lamborghini. Ba vui tươi hớn hở kể hai câu chuyện cười trước, sau đó nghiêm nghị nói: "Một chiếc xe thể thao đáng giá một năm doanh số bán hàng của xưởng, nó quá phô trương, để lái trong tình hình giao thông trong nước như vậy lại càng không cần thiết."
Lamborghini dừng bên cạnh chiếc Porsche màu đỏ của cô tìm vị trí tốt, dừng xe. Cửa xe mở, Từ Tư bước xuống xe.
Anh mặc một bộ âu phục màu đen, trầm ổn nhưng không mất trang trọng. Giang Hồ đột nhiên nhớ tới cái giọng trong trẻo của Chu Lập Bân, vì thế cười lên tiếng, hỏi: "Sao anh không mở mui xe ra?"
Từ Tư nhìn cô cười hài hước, liền hiểu được cô có lời nói dí dỏm muốn trào phúng anh hai ba câu, vì thế thuận theo ý cô nói: "Đêm nay không sao không trăng, mở mui làm gì?"
Anh đi sau cô nửa bước, cùng cô đi ra ngoài, ở phía sau thấy rõ trang phục của cô. Đại tiểu thư hôm nay ăn mặc dị thường điệu thấp, đổi nghề trở thành nữ tu sĩ rồi sao?
Giang Hồ chớp mắt: "Tôi nhớ tới hai câu chuyện cười. Có giám đốc một nhà máy ở thị trấn mua chiếc xe Lamborghini hở mui, cùng phu nhân giám đốc đi dạo đường cái, không khéo nửa đường gặp mưa, kết quả là, công nhân bọn họ nhìn đến Lamborghini vừa đi đã trở lại, xe mui trần không đóng lại, giám đốc cùng vợ liền cầm một chiếc ô một đường về nhà."
Từ Tư hiền hòa mà cười cười, nói: "Tôi không mang ô đi đường, chỉ là may mắn thôi, lúc đi thử xe thứ đầu tiên tôi học làm làm như thế nào để đóng mở mui xe."
Anh cho rằng, cô sẽ không thoải mái nếu không đâm anh vài câu, nhưng lại rất muốn thành toàn cho niềm vui vẻ của cô, vì thế lại hỏi: "Vậy chuyện cười thứ hai thì sao?"
Vì thế Giang Hồ lại nói: "Tình trạng hỗn loạn tài chính mới bắt đầu vào năm trước, có rất nhiều người ở Dubai phá sản, có người không trả nổi thuế phí tiền xe trong nhà, liền ném Lamborghini ở đường cái lấy cớ người ta lấy mất. Người giàu Trung Quốc nhặt xe về, cưa thành hai nửa, làm thành sắt vụn vận chuyển về nước, sau đó lại lắp ráp lại, một chút dấu vết cũng không lộ, tiếp tục bán cho người giàu có ở Trung Quốc."
Bọn họ vừa lên đến mặt đất, gió lạnh thổi qua, Từ Tư phát giác khóe miệng chính mình nhếch lên. Anh ở trước mặt cô, thật không thể tỏ ra quá mức tự cao, có thể khơi dậy tính hiếu thắng của cô.
Từ Tư đặt ngón trỏ ở trước môi, làm tư thế im lặng: "Hiếm khi có người đưa xe từ Dubai về, nếu cô làm lớn chuyện, ngày mai hải quan sẽ xử lý tôi vì tội buôn lậu mất."
Giang Hồ cười vui vẻ.
Từ Tư là người đàn ông rộng lượng cùng tính cách hài hước, còn phản ứng nhanh nhạy. Anh cũng không phải có ý chê cười người giàu có. Cô nói ý tưởng thực tế cho anh: "Hôm nay cùng truyền thông ăn cơm, là muốn mượn tiếng nói của bọn họ, đem Đằng Dược có động tác mới cùng thực lực mới hò hét một chút."
Từ Tư hỏi: "Hóa ra là có kế hoạch trước từ trước hả?"
Trí nhớ của anh rất tốt, còn nhớ rõ ràng kế hoạch quảng bá lúc trước của cô viết mở rộng kế hoạch, cũng nhớ rõ cô định thời gian thực hiện trong kế hoạch không sớm như vậy.
Nhưng là, kế hoạch không thể không thay đổi.
Vì ứng phó với tình trạng hiện tại, cô không thể không kéo Từ Tư ra làm cáo mượn oai hùm. Anh luôn là đối tượng chú ý của truyền thông, quan hệ cá nhân cùng các phóng viên rất tốt, những ngày gần đây lại đạt được đà phát triển. Cho nên cô mới yêu cầu truyền thông vì cô tới thể hiện thanh thế, nói cho mọi người Đằng Dược là do Từ Tư mới đầu tư sự nghiệp, làm những người có suy nghĩ thấy được cải thiện chuyển biến tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, Giang Hồ biểu lộ một tia lòng biết ơn, lại nửa phần thiệt tình, nói: "Đúng vậy, bất đắc dĩ phải đem kế hoạch thực hiện trước dự tính. Làm phiền đến ông chủ rồi."
Từ Tư có thể hiểu lời cảm ơn của Giang Hồ, hiện tại cô khó xử, nhưng lại không chịu thổ lộ toàn bộ, còn tưởng rằng ở trước mặt anh có thể che giấu vài phần, nhưng tâm trạng buồn trong ánh mắt đã bán đứng cô.
Bộ dáng này thật khiến người thương tiếc, Từ Tư thiếu chút nữa lấy tay xoa gương mặt cô.
May mắn đã đến cửa nhà ăn.
Tiến vào ghế lô, Từ Tư lại lơ đãng liếc mắt nhìn trang điểm của Giang Hồ hôm nay một cái.
Đúng là con gái, có thể tạo tâm cơ chi tiết đến như vậy.
Tâm cơ tuyệt không phải nghĩa xấu, có đôi khi chi tiết mới là mấu chốt quyết định thành bại.
Giang Hồ hỏi: "Hôm nay lúc kiểm kê số lượng thành phẩm, Lưu Quân có làm khó dễ không?"
Nhạc Sam nói: "Anh ta không có lập trường chống lại cuộc kiểm toán của Bộ Tài chính." Hiển nhiên bà ấy tới không phải vì nói chuyện công việc, hỏi: "Anh Từ kia có ý gì không?"
Giang Hồ đáp: "Không hoàn toàn hợp lý, chỉ là anh ta cảm thấy chúng ta thực hiện công tác tương đối không ổn."
Nhạc Sam liếc mắt nhìn thật sâu Giang Hồ một cái: "Anh Từ có tai tiếng với nữ minh tinh."
"Cháu biết." Giang Hồ nói: "Cháu nghĩ anh ta quan tâm đến công tác chúng ta thực hiện chắc cũng sẽ có chút trợ giúp."
Giang Hồ thẳng thắn khiến Nhạc Sam lắp bắp kinh hãi, bà cho rằng chỉ là nhà trai có dụng ý truy đuổi, không nghĩ tới nhà gái còn có ý định lợi dụng.
Bà lại nhớ tới Giang Kỳ Thắng. Hai ba con này hành sự tương tự nhau, thật biết lấy con đường "gió lành cùng sức mạnh sẽ đưa ta lên trời xanh".
Đương nhiên, Giang Kỳ Thắng là Giang Kỳ Thắng, Giang Hồ là Giang Hồ.
Nhạc Sam đối với Giang Kỳ Thắng là một tình yêu sâu đậm, mà Từ Tư không cam tâm khi bị Giang Hồ thao túng. Cho nên bà thực lo lắng, nói: "Nhậm Băng đã từng nói với dì về những động thái mới của thị trường Từ Phong ở Hoa Bắc đều là Từ Tư bố trí triển khai."
Cái này Giang Hồ cũng biết: "Anh ta không phải người hoa mỹ, nghe nói bộ sản xuất, bộ phận marketing, bộ nghiên cứu phát minh, bộ phận tiêu thụ bán hàng ở Từ Phong đều hỗn tạp từ lâu."
Nhạc Sam khuyên nhủ: "Giang Hồ, nếu cháu không thích Từ Tư, phải nắm chắc cố gắng nỗ lực, như vậy đàn ông sẽ ngoan ngoãn phục tùng cháu. Nếu như trở mặt, thủ đoạn đối phó với cháu tuyệt không phải giống như Lưu Quân nữa."
Không phải Giang Hồ không nghĩ đến kết quả, nhưng cô cũng chưa rõ ràng, trong thị trường, thận trọng từng bước, phải chịu trách nhiệm về lãi lỗ của mình. Cô thực cảm kích Nhạc Sam thiệt tình thực lòng với cô, ôm vai Nhạc Sam một cái: "Ít nhất Đằng Dược cũng có thể có lợi ích, đúng không?"
Không chỉ có mình Nhạc Sam chú ý tới sự quan tâm đặc biệt của Từ Tư với Đằng Dược, trong lòng Bùi Chí Viễn cũng đã có suy tính, sau đó chạy tới dò xét Giang Hồ.
"Ở tập đoàn nào có sếp làm việc như vậy? Lúc nào cũng quanh quẩn trong nhà máy."
Giang Hồ không tiếp lời, chỉ cười ngượng ngùng.
Bùi Chí Viễn nghĩ rằng cô đạt được mục đích gì đó ngoài ý muốn.
Anh ta càng chắc chắn rằng Từ Tư đầu tư nhiều tiền cho Đằng Dược như vậy là vì thể diện của Giang Hồ. Giang Hồ có thể đoán được từ lời nói đến việc làm của cậu mình rằng anh ta đang suy nghĩ gì, nên cô cũng không cố gắng vạch trần, để cậu cảm thấy có lợi thế hơn và chăm chỉ hơn, nếu không cũng sẽ tan như mây khói.
Bùi Chí Viễn đi đến đồng bằng Châu Giang ở Giang Tô, Chiết Giang quả thực tìm được một ít công nhân giỏi, chiêu mộ đám người đến không sai biệt lắm, Giang Hồ cũng xuống tay không chút khách khí với Lưu Quân.
Lưu Quân thất bại, tay chân của ông ta bị Giang Hồ sa thải, ông ta liền có ý kéo đội chạy lấy người, trước khi đi không cam lòng mà nghĩ vớt một phiếu, đang định cơ hội. Vừa lúc có một lô hàng hóa xử lý xong dự bị xuất xưởng, Lưu Quân kêu tay chân lợi dụng đêm khuya, gió lớn động tay động chân với đơn hàng cuối lại một lần. Chỉ không ngờ mới vận chuyển hàng hóa ra khỏi xưởng, liền có công nhân đuổi theo ra tới, vừa la hét ầm ĩ vừa chen lấn chụp ảnh.
Giang Hồ dù bận vẫn ung dung mà đi theo phía sau.
Từ Tư biết được sự việc phát sinh từ đầu đến cuối từ chỗ Nhậm Băng, lắc đầu: "Có chút tàn nhẫn, cũng không cho người khác lối thoát để ngày sau gặp lại Giang Hồ."
Nhậm Băng tán thành: "Lưu Quân có để lại vài lời tàn nhẫn."
Từ Tư nghĩ, Giang Hồ có chút đắc ý, liền quên mất sau lưng cô đã không còn Giang Kỳ Thắng chống lưng. Nếu đã làm, thì cứ để cô cam chịu số phận của mình đi. Anh đi đến phía trước cửa sổ hút điếu thuốc.
Tề Tư Điềm gọi điện thoại cho anh: "Phim mới của em chắc chắn được đề cử."
Từ Tư suy nghĩ, mới nhớ lại bộ điện ảnh đầu tiên của Tề Tư Điềm dường như đã được Ban tổ chức Liên hoan phim Tokyo chọn, có lẽ có cơ hội lấy thưởng. Anh chân thành chúc may mắn: "Good luck!"
Thanh âm Tề Tư Điềm đột nhiên ai oán: "Đã hơn một tháng chúng ta chưa ăn tối cùng nhau."
Từ Tư có chút ghét bỏ lời ai oán như vậy, anh không trả lời.
Lập tức Tề Tư Điềm biết đã đi quá giới hạn. Anh chưa từng thừa nhận làm bạn trai của cô, lời ai oán như vậy chỉ thích hợp với những cặp đôi thật lòng yêu nhau. Cô nói: "Đừng bận rộn quá, chú ý thân thể."
Từ Tư nhẹ nhàng cúp điện thoại.
Một lát sau, di động lại vang lên, có điều là tin nhắn. Anh nhìn đến tên nhấp nháy trên màn hình, bất đắc dĩ mà nghĩ, không biết là chuyện gì xảy ra. Quả nhiên, Giang Hồ gửi tin nhắn là: "Cuối tuần có rảnh không? Có một chuyện cần anh trợ giúp."
Anh không lập tức gửi tin nhắn trả lời, tan tầm còn phải đi dự một bữa tiệc đối phó với mẹ, chờ tới tối mới gọi điện thoại cho Giang Hồ.
Lúc này đã là mười một giờ, Giang Hồ vẫn chưa ngủ, nhanh chóng bắt máy. Cô gọi anh: "Sếp."
Từ Tư nhướng mày: "Chuyện gì?"
"Mời anh ăn cơm."
Sao cô lại chủ động mời anh ăn cơm? Anh cười.
"Còn có một đám bạn bè bên truyền thông, anh đều quen đấy."
Quả nhiên.
Cô sợ anh không đáp ứng, nên cẩn thận dè dặt, nhẹ nhàng mà bỏ thêm một câu: "Xin hãy cho tôi mặt mũi."
Từ Tư đáp ứng nhanh hơn so với chính anh nghĩ trong lòng: "Vậy ít nhất phải đến tiệm ăn có đầu bếp riêng!"
Giang Hồ tinh nghịch đáp: "Tuân mệnh."
Từ Tư không biết cô dùng biểu tình như thế nào để nói hai chữ này, một tiếng "tuân mệnh" này dán bên tai anh thật lâu vẫn chưa biến mất.
Còn Giang Hồ thì nhanh chóng cúp điện thoại. Nếu không cần thiết, cô cũng không muốn dùng giọng điệu như vậy mở miệng nói với Từ Tư.
Tất cả điều này đều trách cô lỗ mãng, sai một nước cờ, không thể đảm bảo toàn cục, bỏ qua mối quan hệ sâu sắc mà Lưu Quân đã thiết lập với một số nhà phân phối lớn của Đằng Dược trong nhiều năm. Đặc biệt, mối quan hệ này không dựa vào hoạt động ở trên thị trường giày của Đằng Dược, mà chỉ dựa vào kỹ năng giao tiếp thủ đoạn của Lưu Quân. Điều này dễ vỡ hơn và dễ bị phá hủy hơn.
Tất nhiên Lưu Quân cũng không quên xúi giục mấy nhà đại lý trước bán ra một số mặt hàng, lại thêm doanh số giày của Đằng Dược không được cải thiện, những người này không cần đếm xỉa đến gương mặt già nua của Lưu Quân, liền không khách khí mà mượn các loại lý do thúc giục trả lại tiền.
Giang Hồ ứng phó đến sứt đầu mẻ trán, đi theo cậu khắp nơi mời khách trấn an, xoa dịu cầu xin. Có một đại lý bán ra, cho Giang Hồ một đạo sét đánh giữa trời quang. Sau khi Lưu Quân rời đi, Đằng Dược đến nhờ cậy thế của Trương Văn Thiện. Lúc này Giang Hồ mới hiểu được người luôn bị khinh bỉ Trương Hoa Thiếu thực sự có phương pháp, mối quan hệ của anh ta với một vài đối tác được tài trợ tốt đã ăn đứt hoạt động kinh doanh của Free House. Hiện nay chuyện của Lưu Quân qua đi, vừa lúc trả lại mối hận mà Giang Hồ đã gây ra với anh ta.
Anh ta kiên quyết nói, nếu ai đến Đằng Dược, thì đừng nghĩ đến Free House.
Khẩu khí tuy khuếch đại, nhưng cũng có chút uy lực. Tuy rằng Hồng Kỳ giải thể, nhưng ảnh hưởng của Free House tới thị trường vẫn còn, đồ thể dục bán rất chạy. Cũng không thể trách người buôn vàng đã quá tin tưởng ông chủ tiệm vàng mà không cho đứa trẻ mồ côi quyền uy.
Đây đối với Giang Hồ, giống như một con dao cứa vào tim.
Cô nhốt chính mình trong văn phòng, thiếu chút nữa ôm đầu gối muốn khóc to một hồi.
Cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông? Có tình huống nào đáng xấu hổ, bất lực bi phẫn hơn thế này không?
Thị trường Free House đối với Giang Kỳ Thắng có rất nhiều uy lực, tung hành thiên hạ, nhưng khi mất đi ba của Giang Hồ thì lại như một cây cỏ rác, bị người ta coi như đôi giày cũ giống như Đằng Dược.
Bùi Chí Viễn nôn nóng, thúc giục Giang Hồ: "Cháu còn chưa đi cầu xin Từ Tư? Chờ đến lúc đó mẫu giày mới tìm ai giúp chúng ta bán đây!"
Giang Hồ suy nghĩ nhiều ngày, suy nghĩ nhiều cách. Nhờ người khác, lợi dụng tình thế là những phương pháp không thể tránh khỏi tình hình hiện tại.
Đây là lần thứ hai cô bất lực cúi đầu, nghĩ đến đi cầu xin Từ Tư tới trợ giúp mình.
Trong lòng tuy rằng đau buồn, nhưng vinh quang của Giang thị cùng tôn nghiêm của cô vẫn không thể suy thoái, mà vẫn phải tuân thủ theo quy luật của thị trường. Không thể để cho người khác hỗ trợ một cách vô ích, cô muốn cho Từ Tư biết, nhờ anh hỗ trợ là một loại đôi bên cùng có lợi, cuối cùng sẽ thành lợi nhuận thương nghiệp.
Giang Hồ sửa lại phương án tiếp thị mà anh đã thực hiện lại một lần, điều chỉnh một số kế hoạch để ứng phó với sự sụt giảm hiện tại. Sau khi hẹn gặp Từ Tư, cô đã sửa chữa kế hoạch nhiều lần.
Cuối cùng cũng chờ được đến thứ bảy.
Giang Hồ không đến thẩm mỹ viện mà chỉ đơn giản là tự mình xử lý, trên mặt chỉ thoa kem sương sương, chuốt lông mi, không kẻ mắt, không phấn nhũ, son môi cũng nhẹ nhàng. Tóc suôn mượt để phía sau tai.
Cô chọn một bộ Ports, thân trên là áo sơ mi màu trắng có cổ và tay áo hẹp, thắt lưng da rắn buộc ở phần eo, thân dưới là một cái váy chữ A màu đen. Dưới chân là giày cao gót màu đen bình thường. Trước khi ra ngoài, Giang Hồ cầm một cặp kính phẳng gọng đen đeo lên, nhìn gương, không khoa trương, không nổi bật, giống chủ nhiệm trong trường học giáo dục.
Cô hài lòng nhìn vào gương cười cười, cười rộ lên rất đẹp, giống hệt ba.
Bữa cơm hôm nay đặt tại một nhà hàng Nhật Bản.
Cửa hàng này có tiếng trong giới truyền thông, chẳng những vì ăn ngon sang quý, còn bởi vì quy định đặc biệt: Chỉ mở lúc chiều tối, còn phải đặt trước và chỉ có thể theo thực đơn do ông chủ chỉ định.
Vì thế lấy "thủy triều" cùng "tiểu tư sản" tự cho mình là người của chuyên gia truyền thông xua như xua vịt.
Cô lựa chọn nơi đây là có lý do chính đáng.
Giang Hồ lái xe vào gara ngầm của tòa nhà cao ốc đối diện nhà hàng, đỗ xe, lúc này, có một chiếc Lamborghini màu trắng đen chậm rãi lái đến bên cạnh cô, nhìn phẩm loại ở thân xe cũng biết là xuất sắc, cô cực kỳ hâm mộ mà liếc nhìn vài lần.
Lúc trước cô từng làm nũng với ba muốn mua một chiếc Lamborghini. Ba vui tươi hớn hở kể hai câu chuyện cười trước, sau đó nghiêm nghị nói: "Một chiếc xe thể thao đáng giá một năm doanh số bán hàng của xưởng, nó quá phô trương, để lái trong tình hình giao thông trong nước như vậy lại càng không cần thiết."
Lamborghini dừng bên cạnh chiếc Porsche màu đỏ của cô tìm vị trí tốt, dừng xe. Cửa xe mở, Từ Tư bước xuống xe.
Anh mặc một bộ âu phục màu đen, trầm ổn nhưng không mất trang trọng. Giang Hồ đột nhiên nhớ tới cái giọng trong trẻo của Chu Lập Bân, vì thế cười lên tiếng, hỏi: "Sao anh không mở mui xe ra?"
Từ Tư nhìn cô cười hài hước, liền hiểu được cô có lời nói dí dỏm muốn trào phúng anh hai ba câu, vì thế thuận theo ý cô nói: "Đêm nay không sao không trăng, mở mui làm gì?"
Anh đi sau cô nửa bước, cùng cô đi ra ngoài, ở phía sau thấy rõ trang phục của cô. Đại tiểu thư hôm nay ăn mặc dị thường điệu thấp, đổi nghề trở thành nữ tu sĩ rồi sao?
Giang Hồ chớp mắt: "Tôi nhớ tới hai câu chuyện cười. Có giám đốc một nhà máy ở thị trấn mua chiếc xe Lamborghini hở mui, cùng phu nhân giám đốc đi dạo đường cái, không khéo nửa đường gặp mưa, kết quả là, công nhân bọn họ nhìn đến Lamborghini vừa đi đã trở lại, xe mui trần không đóng lại, giám đốc cùng vợ liền cầm một chiếc ô một đường về nhà."
Từ Tư hiền hòa mà cười cười, nói: "Tôi không mang ô đi đường, chỉ là may mắn thôi, lúc đi thử xe thứ đầu tiên tôi học làm làm như thế nào để đóng mở mui xe."
Anh cho rằng, cô sẽ không thoải mái nếu không đâm anh vài câu, nhưng lại rất muốn thành toàn cho niềm vui vẻ của cô, vì thế lại hỏi: "Vậy chuyện cười thứ hai thì sao?"
Vì thế Giang Hồ lại nói: "Tình trạng hỗn loạn tài chính mới bắt đầu vào năm trước, có rất nhiều người ở Dubai phá sản, có người không trả nổi thuế phí tiền xe trong nhà, liền ném Lamborghini ở đường cái lấy cớ người ta lấy mất. Người giàu Trung Quốc nhặt xe về, cưa thành hai nửa, làm thành sắt vụn vận chuyển về nước, sau đó lại lắp ráp lại, một chút dấu vết cũng không lộ, tiếp tục bán cho người giàu có ở Trung Quốc."
Bọn họ vừa lên đến mặt đất, gió lạnh thổi qua, Từ Tư phát giác khóe miệng chính mình nhếch lên. Anh ở trước mặt cô, thật không thể tỏ ra quá mức tự cao, có thể khơi dậy tính hiếu thắng của cô.
Từ Tư đặt ngón trỏ ở trước môi, làm tư thế im lặng: "Hiếm khi có người đưa xe từ Dubai về, nếu cô làm lớn chuyện, ngày mai hải quan sẽ xử lý tôi vì tội buôn lậu mất."
Giang Hồ cười vui vẻ.
Từ Tư là người đàn ông rộng lượng cùng tính cách hài hước, còn phản ứng nhanh nhạy. Anh cũng không phải có ý chê cười người giàu có. Cô nói ý tưởng thực tế cho anh: "Hôm nay cùng truyền thông ăn cơm, là muốn mượn tiếng nói của bọn họ, đem Đằng Dược có động tác mới cùng thực lực mới hò hét một chút."
Từ Tư hỏi: "Hóa ra là có kế hoạch trước từ trước hả?"
Trí nhớ của anh rất tốt, còn nhớ rõ ràng kế hoạch quảng bá lúc trước của cô viết mở rộng kế hoạch, cũng nhớ rõ cô định thời gian thực hiện trong kế hoạch không sớm như vậy.
Nhưng là, kế hoạch không thể không thay đổi.
Vì ứng phó với tình trạng hiện tại, cô không thể không kéo Từ Tư ra làm cáo mượn oai hùm. Anh luôn là đối tượng chú ý của truyền thông, quan hệ cá nhân cùng các phóng viên rất tốt, những ngày gần đây lại đạt được đà phát triển. Cho nên cô mới yêu cầu truyền thông vì cô tới thể hiện thanh thế, nói cho mọi người Đằng Dược là do Từ Tư mới đầu tư sự nghiệp, làm những người có suy nghĩ thấy được cải thiện chuyển biến tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, Giang Hồ biểu lộ một tia lòng biết ơn, lại nửa phần thiệt tình, nói: "Đúng vậy, bất đắc dĩ phải đem kế hoạch thực hiện trước dự tính. Làm phiền đến ông chủ rồi."
Từ Tư có thể hiểu lời cảm ơn của Giang Hồ, hiện tại cô khó xử, nhưng lại không chịu thổ lộ toàn bộ, còn tưởng rằng ở trước mặt anh có thể che giấu vài phần, nhưng tâm trạng buồn trong ánh mắt đã bán đứng cô.
Bộ dáng này thật khiến người thương tiếc, Từ Tư thiếu chút nữa lấy tay xoa gương mặt cô.
May mắn đã đến cửa nhà ăn.
Tiến vào ghế lô, Từ Tư lại lơ đãng liếc mắt nhìn trang điểm của Giang Hồ hôm nay một cái.
Đúng là con gái, có thể tạo tâm cơ chi tiết đến như vậy.
Tâm cơ tuyệt không phải nghĩa xấu, có đôi khi chi tiết mới là mấu chốt quyết định thành bại.