CHƯƠNG 3: Đây là một trận đấu sức (phần 1)
Cuộc sống là một loại phản ứng hóa học.
Chỉ có pha loãng đủ loại cực khổ, mới có thể nếm được vị ngọt.
Cô định nghĩa mối quan hệ với nhau là đấu sức, nhưng không biết rằng thứ bùng cháy lại là tình yêu.
Một khi ý niệm nảy nở như mầm cây, được gieo trồng vững chắc trong tim, Giang Hồ biết rằng nếu mình không đạt được mục đích thì không thể từ bỏ.
Đầu tiên cô đem số tiền mình có thể sử dụng thanh toán một lần, sau đó nhờ người hỏi thăm một chút, rốt cuộc Từ Tư đã bỏ ra bao nhiêu tiền mua cổ phần để có mặt mũi vênh váo như vậy, kết quả lại làm cô khá kinh ngạc -- Từ Tư chỉ bỏ ra năm mươi vạn liền công khai nhập cổ Đằng Dược biến thành đại cổ đông.
Giang Hồ không phải không đấm ngực dậm chân. Khi ba cô còn sống, ông từng nói rằng cậu của cô "xử sự tầm thường", thật sự không nói sai. Nhưng như vậy xem ra, cậu thật sự nóng lòng muốn buông tay, hiện tại nói thêm cái gì cũng vô ích.
Giang Hồ chỉ có một mục tiêu là Từ Tư. Nhưng cũng không xấu hổ. Người đàn ông này, một đường bàng quan theo dõi những khoảnh khắc chán nản và tuyệt vọng nhất của cô; người đàn ông này, còn cùng cô có những tiếp xúc thân thể ngớ ngẩn; người đàn ông này, thậm chí là một trong những người chia rẽ công việc kinh doanh nhà cô.
Nhưng mà, nếu cô muốn đạt được mục tiêu, Giang Hồ phải đứng lên một lần nữa, cô phải gạt bỏ sự xấu hổ qua một bên, vứt bỏ sự hổ thẹn, giống như Hồng Điệp nhắc nhở, cô phải có sự quyết đoán cùng dũng khí để tìm ra một lối thoát, nói không chừng đến lúc chiến đấu có thể thành công. Về phần kế hoạch, giờ không phải lúc chậm trễ, trong lúc chiến đấu không thể chậm trễ cũng không được phép.
Suy nghĩ xong điều này, Giang Hồ liền chỉnh sửa sắp xếp lại toàn bộ tư liệu thông tin trong tay, gọi điện cho tập đoàn Từ Phong định ngày hẹn Từ Tư. Nhưng mà trận chiến đầu tiên của cô tức khắc bị tuyên cáo thất bại. Thư ký Từ Tư nhận được điện thoại, bài bản trả lời Giang Hồ: "Anh Từ đi công tác ở Hạ Môn, có lẽ phải mất một tuần. Nếu cô tin tưởng có thể để lại tin nhắn."
Giang Hồ cắn môi nghĩ nghĩ, đáp: "Tôi họ Giang." Nói xong lại cảm giác chính mình sợ hãi rụt rè không đủ quang minh chính đại, sao cô phải sợ đầu sợ đuôi như thế? Liền thẳng thắn bổ sung lại: "Tên là Hồ - Hồng Kỳ Giang Hồ, tôi muốn tìm anh Từ nói chuyện về việc hợp tác với nhà xưởng."
Sở dĩ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề như vậy vì Giang Hồ cho rằng người có thân phận giống như Từ Tư thì không cần dối trá đạo đức giả, nói rõ ràng điều kiện mới là có lợi.
Đáng tiếc, mặc kệ cô sốt ruột như thế nào, mấy ngày nay Từ Tư không trả lời bất cứ cái gì.
Giang Hồ thực sự chịu đựng tâm trạng bị dày vò lo lắng trong một thời gian dài, cuối cùng ngoài dự đoán, nhìn thấy Từ Tư ở buổi tiệc từ thiện mà cô thay mặt ba mình đến dự.
Từ Tư cùng tiểu công chúa phim truyền hình đại giá quang lâm, nhận được không ít sự chú ý ở hiện trường. Khi Giang Hồ tiến vào hội trường, nghe thấy hai người trả lời câu hỏi của các phóng viên vây quanh.
Có phóng viên hỏi: "Anh Từ cùng Tề Tư Điềm trước kia có phải cùng nhau đi du lịch một đoạn thời gian hay không?"
Từ Tư chỉ đứng bên cạnh Tề Tư Điềm mỉm cười, anh bảo trì khoảng cách không xa không gần với Tề Tư Điềm, nhìn qua cũng không giống một cặp.
Tề Tư Điềm giải thích với phóng viên: "Không có! Tôi đến Hạ Môn chụp quảng cáo cho nước giải khát hoa quả C của Từ Phong."
Phóng viên lại hỏi Từ Tư: "Vậy là anh Từ dùng thân phận ông chủ để đi thăm ban?"
Vẫn là Tề Tư Điềm đáp: "Nếu có vinh hạnh lớn như vậy, ăn tết phải phát hai cái lì xì."
Phóng viên đuổi theo không bỏ, tiếp tục hỏi: "Hôm nay hai vị nắm tay cùng đi.."
Lúc này, người ban đầu thoải mái vui vẻ đứng bên cạnh, Từ Tư, cầm lấy microphone, dùng lời phóng viên nói, đáp: "Đêm nay chúng tôi đại diện cho sản phẩm nước giải khát hoa quả C mới ra thị trường của tập đoàn Từ Phong tới để cổ vũ khuyến khích cho những trẻ em nghèo khó ở Vân Nam, hy vọng sự ủng hộ của chúng tôi có thể giúp bọn trẻ được đi học."
Đây vừa là một quảng cáo xuất sắc, cũng là cái giá phải trả cho sự xuất hiện của Từ Tư.
Giang Hồ ký xong rồi đi, không có phóng viên tới quấy rầy, cũng không có người quen chủ động lại đây tiếp đón. Nhưng thế cũng tốt, cô có thể ở một bên thầm nghĩ, sớm nghe nói sản phẩm đồ uống của tập đoàn Từ Phong có mặt trên thị trường sớm hơn nửa năm so với các đối tác Đài Loan buổi tối nay. Cho nên vị đại thiếu gia này không tiếc tự mình tham gia dưới ống kính máy quay tới tuyên truyền sản phẩm, cũng coi như là không thiếu hiểu biết.
Từ Phong là nhiệm vụ của Từ Tư. Đồng dạng, nhà máy Đằng Dược cũng là nhiệm vụ của Giang Hồ cô.
Nghĩ tới đây, nỗi tức giận những ngày qua bị Từ Tư cố tình lảng tránh khiêu khích ở trong lòng bắt đầu trào dâng.
Anh mang thái độ phong lưu phóng khoáng nhìn những phóng viên này với ánh mắt phù phiếm, khinh bạc như nhìn xuống chúng sinh.
Có lẽ, anh cũng dùng thái độ này để trả lời tin nhắn của cô.
Giang Hồ vẫn luôn ở trong góc vách tường hoa, Từ Tư đã biết từ ánh mắt đầu tiên.
Anh đã sớm biết đêm nay Giang Hồ sẽ đại diện cho Giang Kỳ Thắng tham dự tiệc tối, anh nghĩ đêm nay nên gặp cô một lần.
Thư kí Jane đã chuyển lại tin nhắn của Giang Hồ. Khi đó anh đang ở một biệt thự nhỏ trên đảo Cổ Lãng, ngồi dưới mái hiên lợp cọ, cùng Tề Tư Điềm câu cua biển. Nước biển trong xanh dưới chân dập dờn, nắng mặt trời chói chang, Tề Tư Điềm yên lặng, mặc bikini chuyên tâm câu cua trông rất đáng yêu.
Nhưng Từ Tư không bị sắc đẹp mê hoặc, buông cần câu xuống, trở về biệt thự, gọi điện thoại cho Nhậm Băng, hỏi han tình hình chơi khăm. Nhậm Băng báo cáo cực kì hoàn chỉnh. Sau khi Từ Tư nghe điện thoại xong, liền yêu cầu đầu bếp được thuê từ nhà hàng Shangri-La vào bếp chế biến món cua biển tại chỗ.
Tề Tư Điềm sợ cua biển gây nóng, cua biển có làm ngon đến đâu cũng chỉ ăn hai miếng, ăn xong liền quay lại Hạ Môn đi chụp quảng cáo.
Cô là một nhân viên tốt.
Nhậm Băng nói rất nhiều về quan hệ của giám đốc nhà máy cổ đông và Giang Kỳ Thắng, Từ Tư nghĩ, khó trách Giang Hồ khẩn trương như vậy, anh đoán, có lẽ cô muốn mua lại nhà máy, cô định bỏ ra bao nhiêu tiền đây?
Từ Tư nghĩ đến đây và mỉm cười. Anh lại nghĩ, vị đại tiểu thư cáu kỉnh đạp chiếu Lexus của anh đến cuối cùng sẽ làm gì đây? Cuối cùng cô cũng có chuyện muốn nói với anh.
Từ Tư vốn quyết định ngày hôm sau sẽ trả lời tin nhắn miệng của Giang Hồ, nghe một chút dự tính của cô. Đáng tiếc không may, nhà thiết kế thời trang trẻ em Nhậm Băng thông báo tuyển dụng ở nước ngoài tới yêu cầu anh tự mình phỏng vấn, anh không chút chậm trễ đối với chuyện này, trong đêm vội vàng trở về giải quyết.
Anh bỏ quên cô mấy ngày không phải cố ý. Nhưng hiển nhiên, Giang Hồ sẽ không thông cảm cho anh như vậy.
Lúc này, Từ Tư liếc nhìn gương mặt bướng bỉnh của Giang Hồ, đánh giá một thân lễ phục của cô, xác định cô không thể mặc váy này mà còn có thể đá một chân lên.
Anh vốn muốn chủ động cùng cô chào hỏi, nhưng đáng tiếc là, vào đến hội trường đã bị nhiều người bắt gặp chào hỏi, có tiền bối có bạn bè đồng trang lứa, làm anh không thể phân thân, còn phải đề phòng phóng viên âm thầm thăm dò.
Bên cạnh Giang Hồ vẫn luôn lạnh lẽo, người lạ không thèm ngó nghiêng, người quen cũng chào câu rồi tạm biệt.
Mọi người ở đây luôn thân cận, gần gũi với những người họ đánh giá là nhân vật đáng thân cận, còn người khác thì không thừa quan tâm chăm sóc thêm.
Giang Hồ có thể lý giải, cô cũng có thể tự tìm được vị trí thích hợp, đầu tiên là cùng đồng nghiệp tại hiện trường giao lưu trao đổi, sau đó tìm một góc ngồi xuống nghỉ ngơi.
Ở cái này góc, cô có thể thấy Từ Tư.
Bên cạnh anh có rất nhiều người xúm lại, có người chú ý người bên cạnh anh, cũng có người chú ý anh. Cho nên anh rất bận, môi trường xung quanh không có khe hở để cô có thể đến gần. Cô không có cơ hội đi qua, chỉ có thể tạm thời ngồi uống rượu cocktail.
Người liên hệ của ban tổ chức hảo tâm lại đây tìm Giang Hồ, nói cảm tạ chủ tịch Giang Kỳ Thắng rất nhiều, Giang Hồ rất vui vì chính mình không khóc, còn có thể có phong độ tốt thay ba nhận lấy lòng tốt này.
Mãi cho đến thời điểm trao giải, cuối cùng Giang Hồ cũng đứng dưới ánh đèn một lần nữa, thay ba cô phát biểu: "Là một doanh nhân, bạn nên có trách nhiệm xã hội. Mặc dù ba tôi đã qua đời, nhưng tôi tin tưởng thiện ý của ông vẫn sẽ tiếp tục, chúng ta sẽ tiếp tục quan tâm và hỗ trợ những trẻ em bỏ học vì hoàn cảnh khó khăn."
Từ Tư đứng ở dưới đài, nhìn Giang Hồ phóng khoáng trên sân khấu, lỗ tai lại nghe thấy Tề Tư Điềm bên cạnh cùng một nữ minh tinh khác nói chuyện.
Nữ minh tinh kia nói: "Hồng Kỳ không phải xong đời rồi sao, còn có tiền cho vị đại tiểu thư này quyên sao? Hôm nay cô ta ăn mặc xuề xòa như vậy, chỉ sợ nay đã khác xưa đi!"
Tề Tư Điềm nói: "Nếu cô Giang quyết định đứng ra nói tại trường hợp này, tất nhiên là cô ấy có cách làm được."
Sau khi cô nói xong, khi Giang Hồ nhận huy hiệu, cô ấy đã chân thành vỗ tay.
Bất tri bất giác mà Từ Tư vỗ tay theo Tề Tư Điềm.
Dưới đài, tiếng vỗ tay ầm ầm mãnh liệt nhưng với Giang Hồ, giống như qua mấy đời thê lương.
Khi ba còn sống, mỗi khi ông xuất hiện, một đám người xúm lại, câu nói "Giang chủ tịch" không dứt bên tai, đi đến bất kỳ góc nào cũng sẽ không thấy vắng vẻ.
Hiện giờ, cùng loại trường hợp cùng loại người, vinh quang năm đó không mang lại lợi ích cho ngày hôm nay. Chiếc huy chương nhỏ trong tay cô càng lạnh lẽo.
Khi Giang Hồ đi xuống, nhìn Tề Tư Điềm bên cạnh Từ Tư anh cúi cúi người.
Tiếp theo là Tề Tư Điềm đại diện cho đoàn phim điện ảnh mới của cô quyên tặng trường tiểu học hy vọng cho trẻ em vùng sâu vùng xa.
Đây nhất định là một tiêu điểm hấp dẫn, các phóng viên chen chúc đến trước sân khấu, khách khứa cũng ngẩng cổ chú ý biểu hiện của vị minh tinh này.
Tề Tư Điềm thay mặt đoàn phim phát biểu, thanh âm ngọt ngào, thu hút hấp dẫn mọi sự chú ý của khán giả toàn trường.
Bên cạnh Từ Tư bị bỏ trống một vị trí.
Giang Hồ chậm rãi đi đến trước mặt Từ Tư.
Từ Tư quay đầu, nhìn cô lịch sự mỉm cười. Anh nghĩ, cuối cùng cô cũng đến đây.
Giang Hồ cũng cười: "Phim mới của cô Tề có thành tích vượt trội, quảng cáo mới dựa thế mà trở nên phổ biến, xem ra doanh số bán hàng năm nay của Từ Phong rất đáng chờ đợi."
Từ Tư cũng không chịu nổi vị kiều tiểu thư này nói lời khách sáo, anh cũng khách sáo đáp lại: "Nhận lời vàng của cô, chỉ hy vọng như thế."
Hiện tại Từ Tư lịch sự, có khoảng cách, đậm phong cách kinh doanh, hơn nữa không quá chân thành nói mấy lời khách khí giống cô. Anh đang chờ cô nói vào vấn đề chính.
Giang Hồ hiểu, cũng không so đo, ngay sau đó liền buông ra câu tiếp theo: "Anh Từ, ngài xem ngài khi nào rảnh, tôi muốn cùng ngài nói chuyện việc cổ đông."
Lần này cô dùng kính ngữ, làm Từ Tư hơi nhíu mày.
Thật không quá quen, đặc biệt là cô cố tình lễ phép, càng có vẻ bất cần.
Nhưng Từ Tư rất muốn biết Giang Hồ muốn cùng anh nói chuyện như thế nào, cho nên anh cực kì thống khoái đồng ý: "Cô có thể hẹn thời gian vào ngày mai với thư kí của tôi."
Lông mày Giang Hồ dựng lên suýt nữa bùng nổ.
Nói như vậy, ngữ khí như vậy, trước nay chỉ có cô đối với người khác nói. Hiện giờ Từ Tư đối với cô nói tự nhiên đến vậy, cao cao tại thượng. Giang Hồ đem bất mãn ở trong lòng quay vòng hai lần, đè ép xuống, nói: "Anh Từ, vậy chúng ta ngày mai gặp."
Thời điểm lông mày Giang Hồ theo bản năng nhảy dựng, Từ Tư có chú ý tới.
Từ trước đến nay anh vốn có bản lĩnh nhận biết người, lập tức thầm nghĩ, xem ra anh đã vô tình lại mạo phạm vị đại tiểu thư này, nhưng thấy Giang Hồ chỉ một cái chớp mắt liền đem tính tình áp xuống, so sánh với lần trước ở đường cái nổi trận lôi đình, tiến bộ không phải chỉ một chút.
Thế nên, tự nhiên Từ Tư bật cười, cho dù anh biết anh cười vào lúc này trong mắt Giang Hồ cùng vừa rồi thuận miệng nói chuyện theo bản năng rất dễ khiến cô tức giận. Nhưng anh không nhịn được, hơn nữa theo thói quen nói thêm một câu: "Nếu thuận tiện, có thể đem proposal của cô cùng mang tới."
Giang Hồ thu lại biểu cảm trong chốc lát, hơi cong khóe môi mỉm cười, đáp: "Vậy ngày mai chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện."
Phía trên sân khấu, Tề Tư Điềm thu hút ánh mắt bước xuống đài, Giang Hồ thừa dịp nhiều người chưa chú ý xoay người, đi tới khu quầy bar.
Bartender lắc bình rượu rất điêu luyện, nhìn thấy vị mỹ nhân này đi tới, không khỏi cẩn thận mà dừng tay, hỏi: "Cô muốn gì?"
Giang Hồ dùng tay chống trên mặt bàn quầy bar lạnh băng đen nhánh, phía trên mặt bàn phản quang, làm cô thấy rõ ràng vẻ mặt chính mình không che giấu lộ ra vẻ phẫn nộ, căn bản chính là nghiến răng nghiến lợi, khó trách vị bartender trước mặt này cũng phải cẩn thận.
Cô nói: "Whiskey." Sau đó nhanh chóng phủ định: "Nước kiwi."
Bartender đồng ý với lựa chọn cuối cùng của cô, dùng tốc độ nhanh nhất ép nước trái cây, đưa tới trước mặt cô.
Vị chua ngọt có thể an ủi thần kinh, màu xanh lục của nước trái cây có thể trấn định thị giác. Giang Hồ uống từng ngụm từng ngụm ly nước đến hết, muốn dùng ngoại lực làm chính mình bình tĩnh.
Là cô có việc cầu người, tất nhiên phải tuân theo quy tắc trò chơi của người ta, Từ Tư chỉ là muốn cô mang theo proposal, không nói ra nhiều câu vô nghĩa khiến cô tức ngực. Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, anh yêu cầu không phải quá mức.
Giang Hồ đem những lời này lặp đi lặp lại trong suy nghĩ mười mấy giây, chờ một ly nước kiwi uống hết, mới lại từ mặt bàn lạnh băng đen nhánh nhìn ngũ quan chính mình khôi phục biểu tình bình thường.
Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại.
Bartender búng tay một cái, chúc cô: "Goodnight."
Cô móc từ túi ra một tờ tiền mệnh giá lớn nhét vào tay bartender.
Bartender huýt sáo, cảm ơn sự rộng lượng của tiểu thư xinh đẹp.
Chỉ có pha loãng đủ loại cực khổ, mới có thể nếm được vị ngọt.
Cô định nghĩa mối quan hệ với nhau là đấu sức, nhưng không biết rằng thứ bùng cháy lại là tình yêu.
Một khi ý niệm nảy nở như mầm cây, được gieo trồng vững chắc trong tim, Giang Hồ biết rằng nếu mình không đạt được mục đích thì không thể từ bỏ.
Đầu tiên cô đem số tiền mình có thể sử dụng thanh toán một lần, sau đó nhờ người hỏi thăm một chút, rốt cuộc Từ Tư đã bỏ ra bao nhiêu tiền mua cổ phần để có mặt mũi vênh váo như vậy, kết quả lại làm cô khá kinh ngạc -- Từ Tư chỉ bỏ ra năm mươi vạn liền công khai nhập cổ Đằng Dược biến thành đại cổ đông.
Giang Hồ không phải không đấm ngực dậm chân. Khi ba cô còn sống, ông từng nói rằng cậu của cô "xử sự tầm thường", thật sự không nói sai. Nhưng như vậy xem ra, cậu thật sự nóng lòng muốn buông tay, hiện tại nói thêm cái gì cũng vô ích.
Giang Hồ chỉ có một mục tiêu là Từ Tư. Nhưng cũng không xấu hổ. Người đàn ông này, một đường bàng quan theo dõi những khoảnh khắc chán nản và tuyệt vọng nhất của cô; người đàn ông này, còn cùng cô có những tiếp xúc thân thể ngớ ngẩn; người đàn ông này, thậm chí là một trong những người chia rẽ công việc kinh doanh nhà cô.
Nhưng mà, nếu cô muốn đạt được mục tiêu, Giang Hồ phải đứng lên một lần nữa, cô phải gạt bỏ sự xấu hổ qua một bên, vứt bỏ sự hổ thẹn, giống như Hồng Điệp nhắc nhở, cô phải có sự quyết đoán cùng dũng khí để tìm ra một lối thoát, nói không chừng đến lúc chiến đấu có thể thành công. Về phần kế hoạch, giờ không phải lúc chậm trễ, trong lúc chiến đấu không thể chậm trễ cũng không được phép.
Suy nghĩ xong điều này, Giang Hồ liền chỉnh sửa sắp xếp lại toàn bộ tư liệu thông tin trong tay, gọi điện cho tập đoàn Từ Phong định ngày hẹn Từ Tư. Nhưng mà trận chiến đầu tiên của cô tức khắc bị tuyên cáo thất bại. Thư ký Từ Tư nhận được điện thoại, bài bản trả lời Giang Hồ: "Anh Từ đi công tác ở Hạ Môn, có lẽ phải mất một tuần. Nếu cô tin tưởng có thể để lại tin nhắn."
Giang Hồ cắn môi nghĩ nghĩ, đáp: "Tôi họ Giang." Nói xong lại cảm giác chính mình sợ hãi rụt rè không đủ quang minh chính đại, sao cô phải sợ đầu sợ đuôi như thế? Liền thẳng thắn bổ sung lại: "Tên là Hồ - Hồng Kỳ Giang Hồ, tôi muốn tìm anh Từ nói chuyện về việc hợp tác với nhà xưởng."
Sở dĩ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề như vậy vì Giang Hồ cho rằng người có thân phận giống như Từ Tư thì không cần dối trá đạo đức giả, nói rõ ràng điều kiện mới là có lợi.
Đáng tiếc, mặc kệ cô sốt ruột như thế nào, mấy ngày nay Từ Tư không trả lời bất cứ cái gì.
Giang Hồ thực sự chịu đựng tâm trạng bị dày vò lo lắng trong một thời gian dài, cuối cùng ngoài dự đoán, nhìn thấy Từ Tư ở buổi tiệc từ thiện mà cô thay mặt ba mình đến dự.
Từ Tư cùng tiểu công chúa phim truyền hình đại giá quang lâm, nhận được không ít sự chú ý ở hiện trường. Khi Giang Hồ tiến vào hội trường, nghe thấy hai người trả lời câu hỏi của các phóng viên vây quanh.
Có phóng viên hỏi: "Anh Từ cùng Tề Tư Điềm trước kia có phải cùng nhau đi du lịch một đoạn thời gian hay không?"
Từ Tư chỉ đứng bên cạnh Tề Tư Điềm mỉm cười, anh bảo trì khoảng cách không xa không gần với Tề Tư Điềm, nhìn qua cũng không giống một cặp.
Tề Tư Điềm giải thích với phóng viên: "Không có! Tôi đến Hạ Môn chụp quảng cáo cho nước giải khát hoa quả C của Từ Phong."
Phóng viên lại hỏi Từ Tư: "Vậy là anh Từ dùng thân phận ông chủ để đi thăm ban?"
Vẫn là Tề Tư Điềm đáp: "Nếu có vinh hạnh lớn như vậy, ăn tết phải phát hai cái lì xì."
Phóng viên đuổi theo không bỏ, tiếp tục hỏi: "Hôm nay hai vị nắm tay cùng đi.."
Lúc này, người ban đầu thoải mái vui vẻ đứng bên cạnh, Từ Tư, cầm lấy microphone, dùng lời phóng viên nói, đáp: "Đêm nay chúng tôi đại diện cho sản phẩm nước giải khát hoa quả C mới ra thị trường của tập đoàn Từ Phong tới để cổ vũ khuyến khích cho những trẻ em nghèo khó ở Vân Nam, hy vọng sự ủng hộ của chúng tôi có thể giúp bọn trẻ được đi học."
Đây vừa là một quảng cáo xuất sắc, cũng là cái giá phải trả cho sự xuất hiện của Từ Tư.
Giang Hồ ký xong rồi đi, không có phóng viên tới quấy rầy, cũng không có người quen chủ động lại đây tiếp đón. Nhưng thế cũng tốt, cô có thể ở một bên thầm nghĩ, sớm nghe nói sản phẩm đồ uống của tập đoàn Từ Phong có mặt trên thị trường sớm hơn nửa năm so với các đối tác Đài Loan buổi tối nay. Cho nên vị đại thiếu gia này không tiếc tự mình tham gia dưới ống kính máy quay tới tuyên truyền sản phẩm, cũng coi như là không thiếu hiểu biết.
Từ Phong là nhiệm vụ của Từ Tư. Đồng dạng, nhà máy Đằng Dược cũng là nhiệm vụ của Giang Hồ cô.
Nghĩ tới đây, nỗi tức giận những ngày qua bị Từ Tư cố tình lảng tránh khiêu khích ở trong lòng bắt đầu trào dâng.
Anh mang thái độ phong lưu phóng khoáng nhìn những phóng viên này với ánh mắt phù phiếm, khinh bạc như nhìn xuống chúng sinh.
Có lẽ, anh cũng dùng thái độ này để trả lời tin nhắn của cô.
Giang Hồ vẫn luôn ở trong góc vách tường hoa, Từ Tư đã biết từ ánh mắt đầu tiên.
Anh đã sớm biết đêm nay Giang Hồ sẽ đại diện cho Giang Kỳ Thắng tham dự tiệc tối, anh nghĩ đêm nay nên gặp cô một lần.
Thư kí Jane đã chuyển lại tin nhắn của Giang Hồ. Khi đó anh đang ở một biệt thự nhỏ trên đảo Cổ Lãng, ngồi dưới mái hiên lợp cọ, cùng Tề Tư Điềm câu cua biển. Nước biển trong xanh dưới chân dập dờn, nắng mặt trời chói chang, Tề Tư Điềm yên lặng, mặc bikini chuyên tâm câu cua trông rất đáng yêu.
Nhưng Từ Tư không bị sắc đẹp mê hoặc, buông cần câu xuống, trở về biệt thự, gọi điện thoại cho Nhậm Băng, hỏi han tình hình chơi khăm. Nhậm Băng báo cáo cực kì hoàn chỉnh. Sau khi Từ Tư nghe điện thoại xong, liền yêu cầu đầu bếp được thuê từ nhà hàng Shangri-La vào bếp chế biến món cua biển tại chỗ.
Tề Tư Điềm sợ cua biển gây nóng, cua biển có làm ngon đến đâu cũng chỉ ăn hai miếng, ăn xong liền quay lại Hạ Môn đi chụp quảng cáo.
Cô là một nhân viên tốt.
Nhậm Băng nói rất nhiều về quan hệ của giám đốc nhà máy cổ đông và Giang Kỳ Thắng, Từ Tư nghĩ, khó trách Giang Hồ khẩn trương như vậy, anh đoán, có lẽ cô muốn mua lại nhà máy, cô định bỏ ra bao nhiêu tiền đây?
Từ Tư nghĩ đến đây và mỉm cười. Anh lại nghĩ, vị đại tiểu thư cáu kỉnh đạp chiếu Lexus của anh đến cuối cùng sẽ làm gì đây? Cuối cùng cô cũng có chuyện muốn nói với anh.
Từ Tư vốn quyết định ngày hôm sau sẽ trả lời tin nhắn miệng của Giang Hồ, nghe một chút dự tính của cô. Đáng tiếc không may, nhà thiết kế thời trang trẻ em Nhậm Băng thông báo tuyển dụng ở nước ngoài tới yêu cầu anh tự mình phỏng vấn, anh không chút chậm trễ đối với chuyện này, trong đêm vội vàng trở về giải quyết.
Anh bỏ quên cô mấy ngày không phải cố ý. Nhưng hiển nhiên, Giang Hồ sẽ không thông cảm cho anh như vậy.
Lúc này, Từ Tư liếc nhìn gương mặt bướng bỉnh của Giang Hồ, đánh giá một thân lễ phục của cô, xác định cô không thể mặc váy này mà còn có thể đá một chân lên.
Anh vốn muốn chủ động cùng cô chào hỏi, nhưng đáng tiếc là, vào đến hội trường đã bị nhiều người bắt gặp chào hỏi, có tiền bối có bạn bè đồng trang lứa, làm anh không thể phân thân, còn phải đề phòng phóng viên âm thầm thăm dò.
Bên cạnh Giang Hồ vẫn luôn lạnh lẽo, người lạ không thèm ngó nghiêng, người quen cũng chào câu rồi tạm biệt.
Mọi người ở đây luôn thân cận, gần gũi với những người họ đánh giá là nhân vật đáng thân cận, còn người khác thì không thừa quan tâm chăm sóc thêm.
Giang Hồ có thể lý giải, cô cũng có thể tự tìm được vị trí thích hợp, đầu tiên là cùng đồng nghiệp tại hiện trường giao lưu trao đổi, sau đó tìm một góc ngồi xuống nghỉ ngơi.
Ở cái này góc, cô có thể thấy Từ Tư.
Bên cạnh anh có rất nhiều người xúm lại, có người chú ý người bên cạnh anh, cũng có người chú ý anh. Cho nên anh rất bận, môi trường xung quanh không có khe hở để cô có thể đến gần. Cô không có cơ hội đi qua, chỉ có thể tạm thời ngồi uống rượu cocktail.
Người liên hệ của ban tổ chức hảo tâm lại đây tìm Giang Hồ, nói cảm tạ chủ tịch Giang Kỳ Thắng rất nhiều, Giang Hồ rất vui vì chính mình không khóc, còn có thể có phong độ tốt thay ba nhận lấy lòng tốt này.
Mãi cho đến thời điểm trao giải, cuối cùng Giang Hồ cũng đứng dưới ánh đèn một lần nữa, thay ba cô phát biểu: "Là một doanh nhân, bạn nên có trách nhiệm xã hội. Mặc dù ba tôi đã qua đời, nhưng tôi tin tưởng thiện ý của ông vẫn sẽ tiếp tục, chúng ta sẽ tiếp tục quan tâm và hỗ trợ những trẻ em bỏ học vì hoàn cảnh khó khăn."
Từ Tư đứng ở dưới đài, nhìn Giang Hồ phóng khoáng trên sân khấu, lỗ tai lại nghe thấy Tề Tư Điềm bên cạnh cùng một nữ minh tinh khác nói chuyện.
Nữ minh tinh kia nói: "Hồng Kỳ không phải xong đời rồi sao, còn có tiền cho vị đại tiểu thư này quyên sao? Hôm nay cô ta ăn mặc xuề xòa như vậy, chỉ sợ nay đã khác xưa đi!"
Tề Tư Điềm nói: "Nếu cô Giang quyết định đứng ra nói tại trường hợp này, tất nhiên là cô ấy có cách làm được."
Sau khi cô nói xong, khi Giang Hồ nhận huy hiệu, cô ấy đã chân thành vỗ tay.
Bất tri bất giác mà Từ Tư vỗ tay theo Tề Tư Điềm.
Dưới đài, tiếng vỗ tay ầm ầm mãnh liệt nhưng với Giang Hồ, giống như qua mấy đời thê lương.
Khi ba còn sống, mỗi khi ông xuất hiện, một đám người xúm lại, câu nói "Giang chủ tịch" không dứt bên tai, đi đến bất kỳ góc nào cũng sẽ không thấy vắng vẻ.
Hiện giờ, cùng loại trường hợp cùng loại người, vinh quang năm đó không mang lại lợi ích cho ngày hôm nay. Chiếc huy chương nhỏ trong tay cô càng lạnh lẽo.
Khi Giang Hồ đi xuống, nhìn Tề Tư Điềm bên cạnh Từ Tư anh cúi cúi người.
Tiếp theo là Tề Tư Điềm đại diện cho đoàn phim điện ảnh mới của cô quyên tặng trường tiểu học hy vọng cho trẻ em vùng sâu vùng xa.
Đây nhất định là một tiêu điểm hấp dẫn, các phóng viên chen chúc đến trước sân khấu, khách khứa cũng ngẩng cổ chú ý biểu hiện của vị minh tinh này.
Tề Tư Điềm thay mặt đoàn phim phát biểu, thanh âm ngọt ngào, thu hút hấp dẫn mọi sự chú ý của khán giả toàn trường.
Bên cạnh Từ Tư bị bỏ trống một vị trí.
Giang Hồ chậm rãi đi đến trước mặt Từ Tư.
Từ Tư quay đầu, nhìn cô lịch sự mỉm cười. Anh nghĩ, cuối cùng cô cũng đến đây.
Giang Hồ cũng cười: "Phim mới của cô Tề có thành tích vượt trội, quảng cáo mới dựa thế mà trở nên phổ biến, xem ra doanh số bán hàng năm nay của Từ Phong rất đáng chờ đợi."
Từ Tư cũng không chịu nổi vị kiều tiểu thư này nói lời khách sáo, anh cũng khách sáo đáp lại: "Nhận lời vàng của cô, chỉ hy vọng như thế."
Hiện tại Từ Tư lịch sự, có khoảng cách, đậm phong cách kinh doanh, hơn nữa không quá chân thành nói mấy lời khách khí giống cô. Anh đang chờ cô nói vào vấn đề chính.
Giang Hồ hiểu, cũng không so đo, ngay sau đó liền buông ra câu tiếp theo: "Anh Từ, ngài xem ngài khi nào rảnh, tôi muốn cùng ngài nói chuyện việc cổ đông."
Lần này cô dùng kính ngữ, làm Từ Tư hơi nhíu mày.
Thật không quá quen, đặc biệt là cô cố tình lễ phép, càng có vẻ bất cần.
Nhưng Từ Tư rất muốn biết Giang Hồ muốn cùng anh nói chuyện như thế nào, cho nên anh cực kì thống khoái đồng ý: "Cô có thể hẹn thời gian vào ngày mai với thư kí của tôi."
Lông mày Giang Hồ dựng lên suýt nữa bùng nổ.
Nói như vậy, ngữ khí như vậy, trước nay chỉ có cô đối với người khác nói. Hiện giờ Từ Tư đối với cô nói tự nhiên đến vậy, cao cao tại thượng. Giang Hồ đem bất mãn ở trong lòng quay vòng hai lần, đè ép xuống, nói: "Anh Từ, vậy chúng ta ngày mai gặp."
Thời điểm lông mày Giang Hồ theo bản năng nhảy dựng, Từ Tư có chú ý tới.
Từ trước đến nay anh vốn có bản lĩnh nhận biết người, lập tức thầm nghĩ, xem ra anh đã vô tình lại mạo phạm vị đại tiểu thư này, nhưng thấy Giang Hồ chỉ một cái chớp mắt liền đem tính tình áp xuống, so sánh với lần trước ở đường cái nổi trận lôi đình, tiến bộ không phải chỉ một chút.
Thế nên, tự nhiên Từ Tư bật cười, cho dù anh biết anh cười vào lúc này trong mắt Giang Hồ cùng vừa rồi thuận miệng nói chuyện theo bản năng rất dễ khiến cô tức giận. Nhưng anh không nhịn được, hơn nữa theo thói quen nói thêm một câu: "Nếu thuận tiện, có thể đem proposal của cô cùng mang tới."
Giang Hồ thu lại biểu cảm trong chốc lát, hơi cong khóe môi mỉm cười, đáp: "Vậy ngày mai chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện."
Phía trên sân khấu, Tề Tư Điềm thu hút ánh mắt bước xuống đài, Giang Hồ thừa dịp nhiều người chưa chú ý xoay người, đi tới khu quầy bar.
Bartender lắc bình rượu rất điêu luyện, nhìn thấy vị mỹ nhân này đi tới, không khỏi cẩn thận mà dừng tay, hỏi: "Cô muốn gì?"
Giang Hồ dùng tay chống trên mặt bàn quầy bar lạnh băng đen nhánh, phía trên mặt bàn phản quang, làm cô thấy rõ ràng vẻ mặt chính mình không che giấu lộ ra vẻ phẫn nộ, căn bản chính là nghiến răng nghiến lợi, khó trách vị bartender trước mặt này cũng phải cẩn thận.
Cô nói: "Whiskey." Sau đó nhanh chóng phủ định: "Nước kiwi."
Bartender đồng ý với lựa chọn cuối cùng của cô, dùng tốc độ nhanh nhất ép nước trái cây, đưa tới trước mặt cô.
Vị chua ngọt có thể an ủi thần kinh, màu xanh lục của nước trái cây có thể trấn định thị giác. Giang Hồ uống từng ngụm từng ngụm ly nước đến hết, muốn dùng ngoại lực làm chính mình bình tĩnh.
Là cô có việc cầu người, tất nhiên phải tuân theo quy tắc trò chơi của người ta, Từ Tư chỉ là muốn cô mang theo proposal, không nói ra nhiều câu vô nghĩa khiến cô tức ngực. Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, anh yêu cầu không phải quá mức.
Giang Hồ đem những lời này lặp đi lặp lại trong suy nghĩ mười mấy giây, chờ một ly nước kiwi uống hết, mới lại từ mặt bàn lạnh băng đen nhánh nhìn ngũ quan chính mình khôi phục biểu tình bình thường.
Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại.
Bartender búng tay một cái, chúc cô: "Goodnight."
Cô móc từ túi ra một tờ tiền mệnh giá lớn nhét vào tay bartender.
Bartender huýt sáo, cảm ơn sự rộng lượng của tiểu thư xinh đẹp.
Chỉnh sửa cuối: