Chương 10:
Tin tức về việc Hoắc Tư Thành kết hôn vẫn chưa được lan truyền, nhưng đối với bạn bè của anh thì đó không là bí mật.
Thẩm Thịnh luôn cho rằng anh Thành sẽ ở bên Triệu Mạn Vi, dù sao Triệu Mạn Vi chưa bao giờ che giấu suy nghĩ của mình đối với anh Thành, lại là con gái của một gia tộc nổi tiếng, bất kể gia đình hay địa vị thì hai người bọn họ rất xứng đôi vừa lứa.
Ai biết được là anh Thành lại đột ngột kết hôn với con gái của một gia đình bình thường.
Thẩm Thịnh cũng đã điều tra và phát hiện cặp vợ chồng này là những con buôn tiểu nhân điển hình, đứa con trai mà họ dạy dỗ lại càng không biết gì.
*con buôn tiểu nhân (市侩小人) : Ban đầu dùng để chỉ người trung gian của doanh nghiệp, sau đó dùng để chỉ những người thô tục hám lợi.
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh lỗ.
Với ý nghĩ này, Thẩm Thịnh thậm chí còn không đọc thông tin của Bạch Cửu mà trực tiếp coi nơi đó như là ổ rắn ổ chuột.
Trong nhận thức của Thẩm Thịnh, Bạch Cửu phải là một người phụ nữ xấu xa, ngoại hình xấu xí, tính tình thô tục, ăn ngon, lười biếng và tham lam tiền bạc..
"Cô, cô là Bạch Cửu?" nhìn cô gái có khí chất tao nhã, nụ cười nhàn nhạt này, anh dụi dụi mắt như thể vừa nhìn thấy ma.
"Vâng, tôi là Bạch Cửu."
Cô dừng lại một chút, sau đó nói thêm: "Vợ của Hoắc Tư Thành."
Nghe được lời nói của cô, đôi mắt luôn lãnh đạm của Hoắc Tư Thành thoáng hiện vẻ buông lỏng kinh ngạc. Nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt có một tia mê mang khó tả.
"Mẹ nó! Làm sao cô có thể trông như thế này được?" Thẩm Thịnh mở to mắt nhìn Bạch Cửu, cố gắng tìm kiếm một số dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ trên khuôn mặt của cô.
Bạch Cửu sờ sờ mặt của mình: "Xấu sao?"
Thẩm Thịnh: "..."
Bởi vì cô không có xấu xí mới làm cho người ta há hốc mồm!
Thẩm Thịnh vội vàng lấy điện thoại di động ra, tìm thông tin chưa mở ở một góc hộp thư, nhìn thoáng qua bức ảnh.
"..."
Không khí im lặng một cách kỳ lạ trong vài giây.
Thẩm Thịnh im lặng cất điện thoại di động, rồi nghiêm đưa tay về phía Bạch Cửu: "Chào em dâu, tôi là Thẩm Thịnh, là đàn em của anh Thành."
Đây là một cử chỉ thiện chí, Bạch Cửu đương nhiên không thể làm mất mặt đối phương.
"Thẩm thiếu, xin chào."
Trước khi cô thể nhấc tay phải lên, cổ tay đã bị một lòng bàn tay rộng nắm lấy.
Hoắc Tư Thành lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Thịnh, khuôn mặt tuấn tú lộ ra chút hung ác.
Thẩm Thịnh: "..."
Không, không phải chỉ là bắt tay một chút thôi sao.
Còn nhìn anh với ánh mắt như thể sắp chặt tay anh tới nơi rồi?
Để tránh bối rối, Thẩm Thịnh khôn ngoan xoay người cầm ly cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm.
Kiếp trước Bạch Cửu biết tính chiếm hữu của người đàn ông này đối với cô rất kinh người, cho nên vẻ mặt tương đối bình tĩnh.
Sau khi uống cà phê, Thẩm Thịnh vì choáng váng mà sững lại: "Anh Thành, em dâu xinh đẹp như vậy, có gì phải giấu diếm? Nếu anh giới thiệu em dâu với tụi em trước đó, em cũng sẽ không.."
"Dự án đầu tư giải trí Hoàn bị hủy bỏ." Hoắc Tư Thành đột ngột nói.
Thẩm Thịnh sững sờ: "Hủy? Khi nào?"
"Vừa rồi."
Thẩm Thịnh: "..."
Không
Anh nói gì?
Tại sao lại bị hủy bỏ?
Ánh mắt Bạch Cửu đồng tình nhìn về phía đối phương, như là đang nhìn dáng vẻ của hai kẻ ngốc.
Hoắc Tư Thành vẻ mặt vô cảm nói lại: "Trong một phút nữa, dự án bất động sản ở phía đông thành phố cũng có thể bị thu hồi."
Thẩm Thịnh hiểu được câu này.
Nó có nghĩa là, cho anh một phút để rời đi.
Thẩm Thịnh trái tim tan nát: "Anh Thành, em nghĩ sự hợp tác dự án Hoàn Ngu có thể cứu vãn được."
Hoắc Tư Thành: "10 giây."
Thẩm Thịnh thở dài đứng lên, chạy ra ngoài không quên quay đầu lại quát:"Ngày mai em sẽ đến công ty tìm anh!
Thẩm Thịnh luôn cho rằng anh Thành sẽ ở bên Triệu Mạn Vi, dù sao Triệu Mạn Vi chưa bao giờ che giấu suy nghĩ của mình đối với anh Thành, lại là con gái của một gia tộc nổi tiếng, bất kể gia đình hay địa vị thì hai người bọn họ rất xứng đôi vừa lứa.
Ai biết được là anh Thành lại đột ngột kết hôn với con gái của một gia đình bình thường.
Thẩm Thịnh cũng đã điều tra và phát hiện cặp vợ chồng này là những con buôn tiểu nhân điển hình, đứa con trai mà họ dạy dỗ lại càng không biết gì.
*con buôn tiểu nhân (市侩小人) : Ban đầu dùng để chỉ người trung gian của doanh nghiệp, sau đó dùng để chỉ những người thô tục hám lợi.
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh lỗ.
Với ý nghĩ này, Thẩm Thịnh thậm chí còn không đọc thông tin của Bạch Cửu mà trực tiếp coi nơi đó như là ổ rắn ổ chuột.
Trong nhận thức của Thẩm Thịnh, Bạch Cửu phải là một người phụ nữ xấu xa, ngoại hình xấu xí, tính tình thô tục, ăn ngon, lười biếng và tham lam tiền bạc..
"Cô, cô là Bạch Cửu?" nhìn cô gái có khí chất tao nhã, nụ cười nhàn nhạt này, anh dụi dụi mắt như thể vừa nhìn thấy ma.
"Vâng, tôi là Bạch Cửu."
Cô dừng lại một chút, sau đó nói thêm: "Vợ của Hoắc Tư Thành."
Nghe được lời nói của cô, đôi mắt luôn lãnh đạm của Hoắc Tư Thành thoáng hiện vẻ buông lỏng kinh ngạc. Nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt có một tia mê mang khó tả.
"Mẹ nó! Làm sao cô có thể trông như thế này được?" Thẩm Thịnh mở to mắt nhìn Bạch Cửu, cố gắng tìm kiếm một số dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ trên khuôn mặt của cô.
Bạch Cửu sờ sờ mặt của mình: "Xấu sao?"
Thẩm Thịnh: "..."
Bởi vì cô không có xấu xí mới làm cho người ta há hốc mồm!
Thẩm Thịnh vội vàng lấy điện thoại di động ra, tìm thông tin chưa mở ở một góc hộp thư, nhìn thoáng qua bức ảnh.
"..."
Không khí im lặng một cách kỳ lạ trong vài giây.
Thẩm Thịnh im lặng cất điện thoại di động, rồi nghiêm đưa tay về phía Bạch Cửu: "Chào em dâu, tôi là Thẩm Thịnh, là đàn em của anh Thành."
Đây là một cử chỉ thiện chí, Bạch Cửu đương nhiên không thể làm mất mặt đối phương.
"Thẩm thiếu, xin chào."
Trước khi cô thể nhấc tay phải lên, cổ tay đã bị một lòng bàn tay rộng nắm lấy.
Hoắc Tư Thành lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Thịnh, khuôn mặt tuấn tú lộ ra chút hung ác.
Thẩm Thịnh: "..."
Không, không phải chỉ là bắt tay một chút thôi sao.
Còn nhìn anh với ánh mắt như thể sắp chặt tay anh tới nơi rồi?
Để tránh bối rối, Thẩm Thịnh khôn ngoan xoay người cầm ly cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm.
Kiếp trước Bạch Cửu biết tính chiếm hữu của người đàn ông này đối với cô rất kinh người, cho nên vẻ mặt tương đối bình tĩnh.
Sau khi uống cà phê, Thẩm Thịnh vì choáng váng mà sững lại: "Anh Thành, em dâu xinh đẹp như vậy, có gì phải giấu diếm? Nếu anh giới thiệu em dâu với tụi em trước đó, em cũng sẽ không.."
"Dự án đầu tư giải trí Hoàn bị hủy bỏ." Hoắc Tư Thành đột ngột nói.
Thẩm Thịnh sững sờ: "Hủy? Khi nào?"
"Vừa rồi."
Thẩm Thịnh: "..."
Không
Anh nói gì?
Tại sao lại bị hủy bỏ?
Ánh mắt Bạch Cửu đồng tình nhìn về phía đối phương, như là đang nhìn dáng vẻ của hai kẻ ngốc.
Hoắc Tư Thành vẻ mặt vô cảm nói lại: "Trong một phút nữa, dự án bất động sản ở phía đông thành phố cũng có thể bị thu hồi."
Thẩm Thịnh hiểu được câu này.
Nó có nghĩa là, cho anh một phút để rời đi.
Thẩm Thịnh trái tim tan nát: "Anh Thành, em nghĩ sự hợp tác dự án Hoàn Ngu có thể cứu vãn được."
Hoắc Tư Thành: "10 giây."
Thẩm Thịnh thở dài đứng lên, chạy ra ngoài không quên quay đầu lại quát:"Ngày mai em sẽ đến công ty tìm anh!
Chỉnh sửa cuối: