CHƯƠNG 3: TÔN TI ĐÍCH THỨ
[BOOK]"Vân Dung, các con đang làm gì đấy?"
Mọi người xoay lại, nhìn thấy Mộc Trường Minh cùng hai thanh niên đang đi đến. Mặt đùng đùng nổi giận trừng mắt nhìn đám người trước mặt.
"Phụ thân."
"Bá phụ."
Bốn thiếu nữ cùng nhau hành lễ, Mộc Trường Minh có bốn cô con gái, trưởng nữ Mộc Phi Loan hiện là Nhu Phi trong cung. Thứ nữ Mộc Thải Bình được gả vào phủ Hộ Bộ thượng thư làm kế thất từ hơn một năm trước. Hiện tại cũng chỉ còn lại hai khuê nữ là Mộc Vân Dung và Mộc Thanh Y. Hai thiếu nữ còn lại thứ nữ con của đệ đệ Mộc Trường Thanh, một người tên Vũ Phỉ, một người là Thủy Liên. Là đường tỷ của Mộc Thanh Y.
Ánh mắt Mộc Trường Minh lướt qua bốn người, dùng lại trên người Mộc Thanh Y một chút, trầm giọng hỏi: "Vân Dung, con đang làm gì?"
Trước giờ Mộc Vân Dung quen được sủng ái, có khi nào trải qua ủy khuất như hôm nay đâu, liền đi đến bên người Mộc Trường Minh che mặt khóc: "Phụ thân, là Tứ muội động thủ đánh con trước!" Nói xong, lộ ra nửa bên mặt, quả nhiên trên gương mặt như bạch ngọc in mấy cái dấu tay khiến người ta không thể không chú ý.
"Tứ muội, cho dù Tam muội có điều gì không phải, muội cũng không nên tùy tiện đánh người a." Một thanh niên trẻ tuổi đứng phía sau Mộc Trường Minh trầm giọng nói. Trong giọng nói mang theo ý chỉ trích rõ ràng. Chàng trai này Mộc Linh, con trai trưởng của Mộc Trường Minh cùng với vợ cả hiện tại, chính là anh trai cùng mẹ với Mộc Vân Dung.
Mộc Trường Minh nhíu mày nhìn Mộc Thanh Y: "Thanh Y, con thân là muội muội, sao lại có thể động thủ với Tam tỷ?"
Mộc Thanh Y nhướng mày, nhàn nhạt liếc nhìn Mộc Trường Minh một cái. Lại không nhìn thấy một chút lo lắng nào cho đứa con gái bị hôn mê mấy ngày trong mắt hắn, nàng thản nhiên nói: "Thưa phụ thân, Tam tỷ nói nữ nhi là tiện nhân, còn nói mẫu thân cũng là như vậy, lại bảo nữ nhi nên giống như mẫu thân nên đi chết đi. Phụ thân, đúng như Tam tỷ nói sao, bây giờ nữ nhi còn sống là sai rồi sao?"
Mặt Mộc Trường Minh biến sắc, trầm giọng nói: "Nói bậy cái gì! Vân Dung, con làm càn! Mẫu thân của Thanh Y là mẹ cả của con, con cũng dám nói lời ô uế, mẫu thân con dạy con như thế nào?"
Mộc Vân Dung không nghĩ mình không những cáo trạng không thành, ngược lại còn bị mắng, trong lòng cực kỳ ủy khuất, đỏ mắt nói: "Rõ ràng là Mộc Thanh Y mắng con trước!"
Bờ môi Mộc Thanh Y lộ ra ý cười nhàn nhạt, hỏi: "Tam tỷ, rõ ràng là tỷ mắng ta trước, ta còn chưa nói câu nào ra miệng, tỷ đã nhục mạ ta cùng mẫu thân. Bằng không tỷ để cho phụ thân phân xử, cuối cùng thì ta đã mắng tỷ cái gì?"
"Ta.." Mộc Vân Dung nghẹn lời, cho dù nàng diêu ngoa nhưng chỉ là một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi, về chuyện Ninh Vương bị thương ở chỗ khó nói, chuyện linh tinh này cũng không dám nói ra trước mặt mọi người. Trong nhất thời, gương mặt lúc xanh lúc trắng vô cùng đặc sắc.
Mộc Trường Minh cũng biết cô con gái này được sủng ái nên diêu ngoa tùy hứng, thấy nàng ấp ùng không nói ra lời liền xem như nàng đang nói dối. Ngày thường điêu ngoa một chút thì không sao, nhưng trước mặt mọi người nhục mạ mẹ cả, sẽ làm cho người ngoài hoài nghi về gia giáo của phủ Túc Thành Hầu. Mộc Trường Minh không khỏi nghiêm mặt, lạnh giọng nói: "Con thân là trưởng tỷ, không yêu thương muội muội, lại tùy ý hồ nháo, còn ra thể thống gì? Nhanh về phòng suy nghĩ cẩn thận lại cho ta!"
"Phụ thân, rõ ràng chính là tiện.." Mộc Vân Dung không chấp nhận được mà kêu lên.
"Tam muội." Mộc Linh phía sau Mộc Trường Minh đột nhiên lên tiếng chặn lại lời của Mộc Vân Dung, nói với Mộc Trường Minh: "Phụ thân, đều là do con ngày thường dạy dỗ không nghiêm, làm cho Tam muội tùy hứng như vậy. Nhưng mà, mấy ngày ngay tại vì.. cho nên tâm tình của Tam muội mới bức bối như vậy. Kính mong phụ thân tha lỗi."
Hiển nhiên Mộc Trường Minh đối với người con trai Mộc Linh này thập phần vừa lòng, gật đầu nói: "Linh Nhi nói phải. Về sau Vân Dung không thể lại tiếp tục hồ nháo, đừng gây sự với Tứ muội của con nữa!" thật ra, Mộc Vân Dung sắp gả vào phủ Ninh Vương, cho nên nếu không phải sự việc quan trọng, Mộc Trường Minh cũng không muốn phạt nặng nàng. Nghe vậy, Mộc Vân Dung tức đến đen mặt, rõ ràng là nàng ta bị đánh một bạt tai lại muốn nàng ta xin lỗi?
"Nằm mơ! Rõ ràng là nó sai!" Mộc Vân Dung hét lên.
Mộc Thanh Y cũng không định lùi bước, nhàn nhạt nói: "Nữ nhi cũng không dám để cho Tam tỷ xin lỗi. Nhưng mà.. Thân là thứ nữ lại nhục mạ mẹ cả trước mặt mọi người, không biết phụ thân định xử trí như thế nào?"
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người ở đây đều có chút khó coi. Mộc Vân Dung cùng Mộc Linh sắc mặt ngay lập tức xanh mét, biểu cảm trên mặt Mộc Trường Minh cũng có chút cổ quái. Mộc Vũ Phỉ cùng Mộc Thủy Liên đứng bên cạnh trên mặt cũng có chút xấu hổ. Chỉ có thiếu niên đứng phía sau Mộc Trường Minh cùng với Mộc Linh, thứ trưởng tử của Mộc Trường Minh, Mộc Sâm là mang theo tia thú vị nhướng mày nhìn.
Tình huống của Mộc gia có chút phức tạp, mẫu thân Tôn Thị của Mộc Vân Dung và Mộc Linh vốn là nha hoàn tùy thân của Mộc Trường Minh. Từ nhỏ lớn lên cùng với Mộc Trường Minh, tình cảm thanh mai trúc mã đương nhiên khác biệt. Sau khi Mộc Trường Minh cưới chính thê liền nạp bà ta làm thiếp. Mộc phu nhân vào phủ nhiều năm chưa có con, còn Tôn Thị lại sinh liên tiếp con trai, con gái, địa vị trong phủ tự nhiên ngày càng tăng nhanh. Đợi sau khi trưởng nữ Mộc Phi Loan vào cung làm phi thì địa vị mơ hồ không khác chính thất bao nhiêu. Sau khi Mộc phu nhân qua đời, Mộc Trường Minh liền nâng Tôn Thị lên làm bình thê, cho nên trong phủ trên dưới đều xem Mộc Vân Dung và Mộc Linh là đích nữ, đích tử.
Nhưng xưa nay lễ nghi, lễ giáo của Hoa Quốc vốn dĩ nghiêm ngặt. Chế độ hôn nhân cũng cực kỳ khắc nghiệt, ví dụ như, thiếp không thể trở thành chính thê là một trong những thiết lệ. Không chỉ bình dân bá tánh, quý nhân, quan lại không thể đem thiếp lên làm chính thê mà ngay cả đế vương cũng không thể đem sủng Phi lập Hậu. Cho dù Hoàng Hậu hoăng, cũng chỉ có thể cưới một Hoàng Hậu khác. Cho nên, mặc dù Tôn Thị ở trong phủ Túc Thành Hầu tuy rằng được xưng là bình thê, nhưng cho dù là Túc Thành Hầu hay là Nhu Phi ở trong cung cũng không dám xin tấn chức cho Tôn Thị. Mộc phu nhân lúc trước là Siêu nhất phẩm hầu phu nhân, sau khi qua đời không biết xuất [hát từ tâm thái như thế nào mà Hoàng đế đã thụy phong cho người làm Siêu nhất phẩm Tần Quốc phu nhân. So với phẩm cấp của Túc Thành Hầu còn cao hơn một bậc. Vốn là nếu Túc Thành Hầu lập kế thất, tuy rằng phẩm cấp của kế thất không được cao hơn chính thê cũ, kế thất cũng có thể được phong nhất phẩm phu nhân, nhưng mà hiện tại Tôn Thị không có phẩm cấp gì cả. Cho nên trong mắt người ngoài, bà ta cũng chỉ là thiếp như cũ, những yến hội thượng cấp trong kinh thành cũng không tới phần bà ta. Cũng chính vì vậy, cho dù Mộc phu nhân đã qua đời nhiều năm, Mộc lão phu nhân cũng không có mang quyền lớn trong phủ giao cho Tôn Thị. Còn cái danh bình thê, là do các quan viên trong triều nhìn mặt mũi của Ninh Vương, Nhu Phi và Nam Quận Vương.
Mộc Trường Minh sủng ái Tôn Thị, thậm chí xem như có tình có nghĩa, nhưng cũng không có nghĩa hắn nguyện ý để người ngoài mắng hán sủng thiếp diệt thê, cho dù Mộc phu nhân đã qua đời nhiều năm.
"Thanh Y, ai dạy con nói những lời này?" Mộc Trường Minh trầm giọng hỏi. Con gái của mình, mặc dù ngày thường không để ý quan tầm nhưng Mộc Trường Minh vẫn hiểu biết mấy phần. Theo tình tình Mộc Thanh Y tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này, bắng không, mấy ngày trước cũng không vì Cố.. Vãn Vân mà chống đối mình.
Mộc Thanh Y rũ mắt, thấp giọng nói: "Tối qua nữ nhi mơ thấy mẫu thân, mẫu thân mắng nữ nhi thân là đích nữ lại không biết địa vị của mình, bị con cái của thiếp thất sinh ra ức hiếp cũng không biết phản bác. Làm mẫu thân bị mất mặt, còn không bằng đi theo mẫu thân. Nữ nhi.. nữ nhi không muốn chết.."
"Nói bậy, đang yên lành, chết cái gì mà chết?" Trên mặt Mộc Trường Minh thoáng hiện lên tia quái dị, trầm giọng quở trách.
Mộc Thanh Y rũ mắt, cuối đầu không nói.
Nhìn nàng cung kính đứng ở đó, sắc mặt tái nhợt cùng thân ảnh đơn bạc làm co Mộc Trường Minh có chút chột dạ. Than nhẹ nói: "Thân thể con còn yếu, trở về nghỉ ngơi cho tốt. Một lát.. một lát nữa đổi cái viện khác đi. Vân Dung, con bất kính với đích nữ, đi từ đường quỳ ba ngày, mỗi ngày chỉ được phép dùng một chén nước lọc. Nghe rõ chưa?
" Con.. "
" Phụ thân.. "
Mộc Vân Dung cùng Mộc Linh đương nhiên là không đồng ý, vừa định mở miệng cãi, lại bị ánh mắt sắc bén của Mộc Trường Minh trừng trở về, đành cắn răng không dám lên tiếng.
" Hầu gia, có chuyện gì vậy?"Mộc Trường Minh đang định nói giải tán, liền nghe âm thanh của Tôn Thị truyền đến cách đó không xa. Nghe được tiếng nói của mẫu thân, trong mắt Mộc Vân Dung cùng Mộc Linh đều hiện lên một tia vui mừng.[/BOOK]