Bài viết: 1 

Chương 20: Súc Địa Thiên Lí, lạc đường trong gió cát (1)
Tạ Liên nói: "Tuy rằng đều là lời đồn, nhưng, Bán Nguyệt quốc thật sự tồn tại."
Tam Lang: "Vậy sao?"
Tạ Liên cũng không thể nói cho hắn, vào hai trăm năm trước, lúc còn chưa có cái gì mà yêu đạo xuất hiện tại Bán Nguyệt quốc, chính mình từng thu lượm đồng nát tại nơi đó. Lúc này, Nam Phong đã họa xong trận pháp, hắn đứng lên, nói: "Xong rồi. Khi nào xuất phát?"
Thấy thế, Tạ Liên nhanh chóng thu thập tay nải, đi ra trước cửa: "Ngay bây giờ."
Hắn đặt tay trên cửa, nói: "Thiên quan chúc phúc, không gì kiêng kị!" Sau đó nhẹ nhàng đẩy ra.
Cửa mở, trước mặt bọn họ không còn thôn trang trên sườn núi nhỏ nữa mà thay thế bằng một con đường hoang vu.
Con đường tuy rộng lớn, nhưng lại vắng bóng người, mãi một lúc lâu mới có thể thấy một, hai người đi đường. Không phải bởi vì sắc trời đã tối, mà là bởi vì, Tây Bắc vốn dĩ là nơi dân cư thưa thớt, hơn nữa, càng tới gần sa mạc, người đi đường sẽ càng ít. Tạ Liên bước ra khỏi phòng, liền quay đầu đóng cửa, sau đó hắn kinh ngạc phát hiện Bồ Tề miếu của hắn nay còn đâu? Phía sau, rõ ràng là một khách điếm. Một bước này, có thể nói là xa vạn dặm. "Súc địa thuật" quả nhiên thần kỳ.
Mấy người đi đường đi ngang qua, thì thầm nhìn bọn họ, có vẻ cẩn thận đề phòng. Lúc này, Tam Lang đứng phía sau hắn chợt lên tiếng: "Sách cổ có viết, lúc trăng lên cao, đi theo phương hướng Bắc Cực Tinh, sẽ nhìn thấy Bán Nguyệt quốc. Ca ca, huynh xem." Hắn chỉ tay lên trời: "Sao Bắc Đẩu."
Tạ Liên ngẩng đầu, cười nói: "Sao Bắc Đẩu, thật sáng thật sáng."
Tam Lang tiến lên một bước, sóng vai cùng hắn, nhìn liếc qua hắn, sau đó cũng ngẩng đẩu, cười nói: "Đúng vậy. Bầu trời đêm Tây Bắc, không biết tại sao, tựa hồ so với Trung Nguyên càng rực rỡ hơn."
Tạ Liên tỏ vẻ tán đồng. Bọn họ ở phía trước nghiêm túc thảo luận bầu trời đêm và ngôi sao, còn sắc mặt hai vị tiểu thần quan ở phía sau quả thực không thể tưởng tượng được. Nam Phong nói: "Tại sao hắn lại ở chỗ này?"
Tam Lang tỏ vẻ vô tội: "Ta thấy thuật kỳ môn độn giáp này rất thần kỳ, nên thuận tiện lại đây thăm thú một chút."
Nam Phong cả giận: "Thăm thú? Ngươi cho rằng chúng ta đang đi du ngoạn sao?"
Tạ Liên xoa xoa ấn đường: "Sự việc đã lỡ rồi thì thôi đi, đệ ấy cũng không ăn lương khô của các ngươi, ta mang theo đệ ấy là đủ rồi. Tam Lang, theo sát ta, cẩn thận đừng để lạc."
Tam Lang ngoan ngoãn đáp: "Được."
"Đây là vấn đề ăn lương khô sao?"
"Ai, Nam Phong, khuya rồi, tất cả mọi người đều ngủ. Làm chính sự, làm chính sự, đừng để ý nhiều như vậy. Đi thôi đi thôi."
* * *
Bốn người đi theo chỉ dẫn sao Bắc Đẩu, thẳng tiến phương Bắc. Đi cả một đêm, quán xá thành trấn cũng dần thưa thớt, cát đá trên mặt đường dần dần tăng lên, đến khi dưới chân không còn là bùn đất, lúc này bọn họ mới chính thức tiến vào sa mạc. Sử dụng "Súc Địa Thuật", tuy rằng một bước đi ngàn dặm, nhưng khoảng cách vượt càng lớn, pháp lực tiêu hao càng nhiều, thời gian bắt đầu lượt tiếp theo cũng dài hơn. Ít nhất phải bốn canh giờ sau, Nam Phong mới có thể sử dụng lại được. Hơn nữa, nếu Nam Phong đã tiêu hao một đợt pháp lực, vì bảo tồn chiến lực, Tạ Liên sẽ không để Phù Dao dùng thêm một lần nữa, để đề phòng vạn nhất, thì chí ít phải có một người dư thừa pháp lực.
Hoang mạc, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch cực lớn, ban đêm lạnh lẽo thấu xương, nhưng ít ra vẫn còn tốt hơn ban ngày. Ban ngày, bầu trời của nơi này cực kỳ trong xanh, mây trôi lãng đãng, nhưng ánh nắng mặt trời lại vô cùng gay gắt. Càng đi tới trước thì càng nóng, phảng phất như đang thâm nhập vào một cái lồng hấp thật lớn, hơi nóng dưới lòng đất tỏa ra khắp nơi, dường như trong một ngày, cũng có thể chưng chín một người sống.
Tạ Liên dựa theo hướng gió cùng một ít vụn nham thạch dưới chân thảm thực vật để phân biệt phương hướng, lo lắng người phía sau không theo kịp, sau khi đi một đoạn hắn liền quay đầu kiểm tra. Nam Phong cùng Phù Dao dù sao cũng không phải là phàm nhân, dĩ nhiên không cần phải nói, nhưng Tam Lang lại khiến hắn buồn cười.
Bởi vì ánh nắng mặt trời chói chang, thiếu niên kia đem bộ hồng y cởi xuống, che khuất mặt trời phía trên, thần sắc lười biếng mang theo chút chán ghét. Làn da trắng nõn, mái tóc đen nhánh, hồng y phủ bóng, vô cùng tuyệt sắc. Tạ Liên hạ nón, nhấc tay đội lên đầu hắn, nói: "Đệ dùng cái này đi."
Tam Lang sửng sốt, chốc lát sau, hắn nói: "Đệ không cần." Vừa dứt lời, liền đem nón đội lại lên đầu Tạ Liên. Tạ Liên cũng không khách sáo nữa, nếu đã không cần, thì không nên miễn cưỡng: "Có việc gì thì tìm ta." Dứt lời, liền đỡ nón, tiếp tục về trước.
Đi thêm một đoạn, liền thấy một tiểu lâu màu xám phía xa xa, đến gần nhìn kỹ, dường như là một tòa khách điếm bỏ hoang nhiều năm. Tạ Liên ngẩng đầu nhìn trời, tính ra là đã qua buổi trưa, không bao lâu nữa liền đến giờ Mùi, là canh giờ nóng nhất trong ngày, chỉ sợ khó qua được, hơn nữa bọn họ đã đi một đêm rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút. Vì thế Nam Phong lãnh nhiệm vụ đứng ngoài canh gác, ba người còn lại bước vào khách điếm, trong tiểu lâu có đặt một chiếc bàn vuông, cả ba vừa thấy liền vây quanh ngồi xuống. Tạ Liên từ trong tay nải, lấy ấm nước ra, đưa cho Tam Lang: "Đệ uống không?"
Tam Lang gật đầu, đưa tay nhận lấy uống một ngụm, sau đó Tạ Liên mới từ trong tay hắn nhận lại chung trà. Tạ Liên ngửa đầu nuốt xuống mấy ngụm nước trong, hầu kết rung động, cổ họng truyền đến từng trận mát lạnh khiên tâm tình vui sướng hẳn lên. Mà Tam Lang ở bên, đang một tay chống cằm, ánh mắt khi có khi không nhìn chằm chằm vào Tạ Liên, chốc lát sau, hắn bỗng nhiên lên tiếng: "Huynh còn nước không?"
Tạ Liên gạt đi giọt nước còn vương trên khóe môi, gật đầu, rót ra một ly nước nữa. Tam Lang đang muốn đưa tay nhận, thì đúng lúc này, một bàn tay khác nhanh hơn một bước vươn ra đoạt lấy.
Phù Dao nói: "Khoan đã."
Mọi người quay mặt nhìn hắn, Phù Dao chậm rãi lấy ấm nước từ trong tay áo ra, đặt lên bàn, đẩy qua: "Ta cũng có. Mời dùng."
Vừa thấy ấm nước, Tạ Liên liền hiểu ngay dụng ý của Phù Dao.
Tính tình Phù Dao như vậy, sao có thể nguyện ý cùng người khác uống chung một ấm nước chứ? Tạ Liên đột nhiên nhớ ra đêm qua bọn họ nói muốn thăm dò Tam Lang một chút, ấm nước này, dĩ nhiên không phải nước bình thường, mà là nước hiện hình.
Loại nước này là một bí dược, nếu người thường uống phải, thì hoàn toàn không có việc gì; nhưng nếu không phải người, thì dưới tác dụng của nước sẽ hiện ra nguyên hình. Bọn họ đang muốn thăm dò thiếu niên này có phải là "Tuyệt" hay không, một ấm nước hiện hình này, uy lực không hề nhỏ.
Tam Lang cười nói: "Ta cùng ca ca dùng chung một cái ấm nước là được rồi."
Nam Phong cùng Phù Dao nhìn thoáng qua Tạ Liên, hắn nghĩ thầm, các ngươi nhìn ta làm gì? Âm thanh lạnh lùng của Phù Dao vang lên: "Nước của hắn đã uống hết, ngươi không cần khách khí."
Tam Lang: "Nếu đã vậy, mời hai vị dùng trước."
"..."
Hai người kia không nói nên lời. Sau một lúc lâu, Phù Dao lại nói: "Ngươi là khách, ta mời ngươi trước."
Tuy rằng bộ dáng nói chuyện vẫn văn nhã tú khí, nhưng Tạ Liên cảm thấy một câu này của hắn là nghiến răng nghiến lợi mà phun ra. Tam Lang làm thủ thế mời: "Các hạ thật là tốt, vậy trước tiên ta mời các hạ dùng trước, bằng không tại hạ sẽ rất khó xử."
Tạ Liên nghe bọn họ làm bộ làm tịch nhường tới nhường lui, cuối cùng rốt cuộc không nhịn được bắt đầu động thủ, ba người cách một cái bàn âm thầm phát lực đẩy tới đẩy lui ấm nước đáng thương trên bàn. Cả ba âm thầm đấu đá lẫn nhau, Phù Dao bỗng nhiên cười lạnh nói: "Ngươi không chịu uống ấm nước này, chẳng lẽ chột dạ điều gì sao?"
Tam Lang cười: "Các hạ cứ cưỡng ép, lại không chịu uống trước, chẳng phải càng giống chột dạ hơn sao? Chẳng lẽ ở trong nước có độc?"
Phù Dao: "Ngươi có thể hỏi vị bên cạnh ngươi xem nước này có độc hay không?"
Tam Lang hỏi Tạ Liên: "Ca ca, nước này có bị hạ độc không?"
Phù Dao thật sự giảo hoạt khi đẩy vấn đề cho Tạ Liên. Nước Hiện hình đương nhiên không phải độc, loại nước này hoàn toàn vô hại đối với người bình thường. Tạ Liên bất dĩ đáp: "Không có độc. Nhưng mà.."
Một lời còn chưa nói hết, Tam Lang đã giơ tay lên: "Được."
Hắn cầm ấm nước: "Nếu huynh nói không có độc, đệ cũng không khách sáo nữa."
Vừa dứt lời, hắn liền dốc cạn một hơi.
Tạ Liên không nghĩ tới Tam Lang sẽ dứt khoát như vậy, hắn nhất thời ngây người trong chốc lát. Nam Phong cùng Phù Dao cũng vô cùng sửng sốt, ngay sau đó cả hai liền chuẩn bị đề phòng. Ai ngờ, sau khi uống xong, Tam Lang quơ quơ ấm nước nói: "Hương vị thật chẳng ra gì." Vừa dứt lời, hắn liền tùy tay ném đi ấm nước. "Loảng xoảng" một tiếng, ấm nước vỡ thành từng mảnh trên mặt đất.
Thấy hắn không xuất hiện bất cứ dị trạng gì, Phù Dao có chút không dám tin tưởng, giây lát sau, hắn lại ra vẻ nhàn nhạt nói: "Nước lã mà thôi. Hương vị chẳng phải đều giống nhau sao. Có gì khác nhau chứ?"
Tam Lang cầm ấm nước để ở bên cạnh khuỷu tay Tạ Liên lại: "Đương nhiên không giống nhau. Cái này uống ngon hơn nhiều."
Nghe vậy, Tạ Liên chợt cảm thấy buồn cười. Kết quả như thế nào hắn đều không quan tâm, cũng không để ý đến thân phận hay mục đích của Tam Lang, cho nên một trận loạn đấu ngày hôm nay, ngoại trừ phần thú vị phát sinh, thì không có ý nghĩa gì. Hắn nghĩ như vậy hẳn là xong rồi, không ngờ, một tiếng "rầm" đột ngột vang lên, Nam Phong đem kiếm đặt lên trên bàn.
Khí thế của Nam Phong dâng lên cuồn cuộn, thoạt nhìn còn tưởng hắn muốn giết người diệt khẩu, Tạ Liên hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
Nam Phong trầm giọng nói: "Nếu vị huynh đệ này muốn đi đến nơi nguy hiểm, thì ta muốn đưa hắn một thanh kiếm để phòng thân."
Tạ Liên cúi đầu xem xét. Vỏ kiếm bên ngoài cổ xưa, tựa hồ đã được mài giũa qua nhiều năm tháng, tuyệt đối không phải vật phàm, cả người Tạ Liên lập tức chấn động, nhanh chóng nâng thanh kiếm lên, lật qua mặt còn lại, thầm nghĩ: "Cư nhiên lại là Hồng Kính"
Thanh Hồng Kính này là một bảo kiếm. Tuy rằng không thể phục ma hàng yêu, nhưng không một tên yêu ma quỷ quái nào có thể thoát khỏi pháp kính của nó. Chỉ cần vật chủ không phải người, đem nó rút ra, mũi kiếm sẽ chậm rãi biến thành màu đỏ, phảng phất như bị nhuốm máu, hơn nữa mũi kiếm huyết hồng còn có thể phản chiếu nguyên hình thật của người cầm kiếm. Cho dù ngươi là "hung" hay là "tuyệt", đều không có cơ may thoát khỏi!
Đối với bảo kiếm trước mắt, Tam Lang phá lệ có phần coi trọng, hắn "à" lên một tiếng: "Để ta nhìn xem."
Một tay Tam Lang cầm thân kiếm, tay còn lại cầm chuôi kiếm, chậm rãi rút ra bên ngoài. Nam Phong cùng Phù Dao gắt gao nhìn chằm chằm động tác của hắn. Lưỡi kiếm rời vỏ ba tấc, sáng ngời như tuyết. Sau một lúc, Tam Lang cười khẽ, nói: "Ca ca, hai kẻ tôi tớ này, có phải đang đùa giỡn với đệ không?"
Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, xoay người, nói với hắn: "Tam Lang, ta đã nói rồi, không phải tôi tớ." Sau khi nói xong lại quay người trở về như lúc nãy. Lúc này, thanh âm lạnh lùng của Nam Phong vang lên: "Ai đang đùa giỡn với ngươi?"
Tam Lang nhẹ nhàng mỉm cười: "Một thanh kiếm gãy, phòng thân như thế nào?"
Vừa dứt lời, hắn liền tra kiếm vào vỏ, ném lên trên bàn. Nam Phong nghe vậy lập tức nhíu mày giật mình, hắn cầm lấy chuôi kiếm, rút ra, "keng" một tiếng.. Kiếm gãy.
Mũi kiếm Hồng Kính bị chặt đứt từ dưới ba tấc vỏ kiếm!
Sắc mặt Nam Phong khẽ biến, hắn lập tức trở tay vung kiếm, từng trận "leng keng, leng keng" vang lên, thân kiếm vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ sáng như tuyết rơi trên mặt đất, chỉ còn dư lại mũi kiếm nằm bên trong vỏ.
Hồng Kính là vật bất phàm, có thể phân rõ yêu ma quỷ quái, hắn chưa từng nghe qua người nào có thể thoát khỏi pháp nhãn của nó, lại cũng chưa từng nghe qua người nào có thể khiến nó vỡ vụn từ bên trong vỏ kiếm!
Nam Phong cùng Phù Dao tức giận chỉ vào Tam Lang: "Ngươi.."
Tam Lang cười "Haha" hai tiếng, dựa ra phía sau, đôi ủng đen gác lên bàn, đùa giỡn mảnh hồng kính nhỏ trong tay: "Ta nghĩ các ngươi cũng không đến mức cố ý lấy một thanh kiếm gãy cho ta phòng thân. Có lẽ khi nãy ở trên đường không cẩn thận làm gãy. Đừng lo lắng, ta không cần kiếm, cũng có thể phòng thân. Các ngươi giữ lại để dùng đi."
Tạ Liên ở bên đã không cách nhìn thẳng thanh kiếm kia nữa. Thật ra, bảo kiếm Hồng Kính này, vốn là một vật do quân Ngô cất giữ, vào thời điểm lần đầu tiên Tạ Liên phi thăng, có một lần hắn đến Thần Võ đại điện múa kiếm, vô tình được Thần Võ bắt gặp, bởi vì cảm thấy thú vị, nên quân Ngô quyết định tặng Hồng Kính cho hắn. Sau này bị giáng cấp, có một giai đoạn thật sự quá khó khăn, hắn đành bảo Phong Tín đem thanh kiếm này đi cầm cố.
Đúng vậy, là cầm cố!
Hai người cầm cố thanh kiếm đổi lấy tiền để ăn mấy bữa tốt, thanh kiếm sau đó như thế nào, hắn hoàn toàn không biết. Khi đó, Tạ Liên cầm cố quá nhiều đồ, cho nên liền quyết định quên hết toàn bộ, miễn cho mỗi lần nhớ tới, tâm sẽ đau. Có thể sau khi Phong Tín phi thăng, nhớ tới sự kiện cầm cố Hồng Kính, hắn không đành lòng để nó "lưu lạc" nhân gian như vậy, nên hạ phàm đi tìm thanh kiếm trở về, mài giũa, đánh bóng, giữ ở Nam Dương điện, nay lại bị Nam Phong cầm xuống dưới. Nói tóm lại, khi nhìn thấy thanh kiếm này, đầu hắn lại ẩn ẩn đau, chỉ có thể dời đi tầm mắt. Cảm giác được ba người kia lại bắt đầu cãi nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, quay người nghiêm túc quan sát thời tiết ngoài phòng, thầm nghĩ: "Trời thế này, sợ là sắp có bão cát. Nếu hôm nay lại tiếp tục đi, không biết trên đường có tìm được chỗ nào để tránh hay không?"
Lúc này, trên vùng cát vàng rực ở ngoài phòng, có hai bóng người chợt lóe lên rồi biến mất.
Tạ Liên lập tức ngồi thẳng dậy.
Hai bóng người kia, một đen một trắng, thong thả bước đi, dưới chân như đạp phong vân, di chuyển cực nhanh. Một người hắc y thân hình nhỏ dài, bạch y còn lại là một nữ quan, lưng đeo trường kiếm, phất trần vắt ngang cánh tay. Tên hắc y nhân kia không quay đầu lại, nhưng nữ bạch y nhân lại quay đầu nhìn tòa tiểu lâu mà mỉm cười. Nụ cười này giống như thân ảnh bọn họ, chợt lóe mà qua, nhưng lại lan truyền một cỗ cảm giác quỷ quyệt kỳ lạ.
Tạ Liên nhìn chằm chằm vào bên ngoài, nên mới hoàn toàn thấy rõ một màn vừa rồi, còn ba người bên trong tiểu lâu đại khái chỉ có thể thấy được bóng dáng của họ, chuyện khác tạm thời cũng không cần bàn đến, Nam Phong bỗng nhiên đứng dậy nói: "Bọn họ là ai?"
Tạ Liên cũng đứng lên: "Không biết. Nhưng khẳng định không phải người thường." Trầm ngâm một lát, hắn nói: "Trước mắt các ngươi đừng đùa nữa. Ta thấy cơn gió này càng lúc càng lớn, nhanh chóng lên đường, có thể đi đến được chỗ trú bão thì tốt."
Thật may mắn, tuy rằng bọn họ thường hay gây nhau, nhưng khi làm việc thì lại vô cùng nghiêm túc, vì vậy, bọn họ lập tức đứng lên, không hề phân cao phân thấp, thu thập mảnh kiếm vỡ đi ra khỏi tiểu lâu. Bốn người đội gió đi một hồi, ước chừng đi được hai canh giờ. Cuồng phong dẫn theo cát, đánh ập vào người, mặt cùng cánh tay lộ ra ngoài đều ẩn ẩn đau. Càng đi, càng cảm thấy gian nan, từng thanh âm "ào ào" rung động bên tai, cát vàng che lấp trời đất, mọi vật trong tầm mắt đều trở nên mơ hồ, Tạ Liên nặng nề giữ lấy mũ, nói: "Trận bão cát này phát sinh vô cùng cổ quái!"
Qua một lúc lâu, không có người trả lời, Tạ Liên nghĩ thầm chẳng lẽ đều tuột lại phía sau, quay đầu nhìn lại, ba người rõ ràng phi thường khỏe mạnh nối gót theo sau, nhưng mà hình như bọn họ không nghe được lời hắn nói. Thì ra là vì bão cát quá lớn, một khi mở miệng nói chuyện, thanh âm đều bị lấn át. Nam Phong cùng Phù Dao quả nhiên không cần hắn nhọc lòng, giữa đỉnh phong cuồng sa này vẫn ổn định vững chắc sải bước, sát khí tỏa ra khắp nơi. Tam Lang bên kia vẫn luôn cách hắn năm bước chân, không nhanh không chậm mà đi.
Giữa bão cát cuồng phong xung quanh, thần sắc thiếu niên vẫn bình tĩnh vô ba, ung dung khoanh tay mà đi, hồng y trên thân cùng mái tóc tán loạn trong gió, không hề có nửa điểm dao động, ngay cả đôi mắt cũng không nháy một chút, khiến cho người khác có một cảm giác gió cát căn bản không thể thương tổn đến hắn. Tạ Liên bị đánh đến phát đau, đối hắn nói: "Nhớ chú ý, đừng để cát rơi vào mắt hay y phục." Đột nhiên nhớ ra Tam Lang không thể nghe rõ lời nói của hắn, Tạ Liên liền trực tiếp đi qua, giúp hắn chỉnh trang y phục, bọc kín mít. Tam Lang giật mình ngẩn người. Đúng lúc này, hai người kia đi lên, khoảng cách bốn người khá gần, cuối cùng miễn cưỡng có thể nghe rõ thanh âm lẫn nhau. Tạ Liên nói: "Cẩn thận một chút, trận gió cát này đột ngột mà phát sinh, lớn một cách bất thường, sợ là yêu ma tà khí."
Phù Dao: "Bất quá chỉ là gió cùng hạt cát lớn chút thôi, trừ cái này ra thì làm gì còn có cái khác?"
Tạ Liên: "Gió cát không sợ, cái ta sợ chính là những thứ cuốn trong hạt cát."
Đúng lúc này, một trận gió lớn đột nhiên đi qua, thổi bay chiếc nón trên đầu Tạ Liên. Chiếc nón bay lên, biến mất hoàn toàn trong biển cát mênh mông, Tam Lang phản ứng nhanh nhẹn, thân thủ lợi hại, trở tay phi thân bắt lấy nón, đưa cho hắn. Tạ Liên cảm tạ, vừa đỡ nón, vừa nói: "Tốt nhất vẫn nên tìm một chỗ tránh bão trước đã."
Phù Dao không tán đồng: "Nếu trận bão cát này thật sự có quỷ, mục đính chính là ngăn cản chúng ta đi tới, vì vậy, ta nghĩ chúng ta nên tiếp tục đi tiếp."
Tạ Liên còn chưa nói lời nào, Tam Lang đã bật cười hai tiếng. Phù Dao ngẩng đầu, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi cười cái gì?"
Tam Lang ôm tay, cười hì hì: "Cố ý làm trái lời người khác, có phải hay không cho ngươi một loại cảm giác thỏa mãn?"
Tạ Liên cảm thấy tuy thiếu niên này đang cười, nhưng lại khiến người khác không rõ được hắn rốt cuộc có thực tâm hay không. Nhưng lúc này đây, ai cũng có thể nhìn ra được, nụ cười này của hắn, một chút ý tốt cũng không có. Ánh mắt Phù Dao lạnh lẽo, Tạ Liên thấy vậy liền giơ tay ngăn cản: "Các ngươi trước tiên dừng lại. Muốn nói gì để sau rồi nói. Gió đang lớn dần lên, rất nguy hiểm."
Phù Dao: "Có thể cuốn người bay lên trời cao hay không?"
Tạ Liên: "Ừ, chuyện này cực kì có khả năng.."
Lời còn chưa dứt, vài người trước mặt hắn bỗng dưng biến mất.
Trên thực tế, người biến mất không phải là bọn họ, mà là hắn---------Trận gió cát này thật sự đem thổi hắn bay lên trời!
Gió lốc!
Ở giữa không trung trời đất quay cuồng, Tạ Liên vung tay lên, quát to: "Nhược Tà Lăng! Bắt lấy một đồ vật kiên cố ngay!"
Nhược Tà Lăng "vun vút" bay ra, sau đó, Tạ Liên cảm giác lụa trắng kia đang trầm xuống, tựa hồ đang cuốn lấy thứ gì đó, kéo hắn xuống, Tạ Liên khó khăn định trụ giữa không trung, cúi đầu nhìn qua, hắn vậy mà bị bão cát cuốn lên cao mười trượng, nếu không nhờ Nhược Tà Lăng bắt được thứ gì đó, chỉ sợ sẽ bay lên càng cao hơn nữa. Lúc này hắn giống như một con diều, bay tán loạn trong gió, thân thì bị nối với mặt đất. Cát vàng đập vào mặt đau buốt, hắn vẫn một mực nắm lấy Nhược Tà Lăng, cố gắng nhìn xem rốt cuộc nó đang bắt lấy thứ gì. Xuyên qua từng tầng cát vàng, cuối cùng hắn cũng nhìn ra được một đạo hồng ảnh. Nhược Tà Lăng tựa hồ đang cuốn chặt lấy cổ tay của một hồng y thiếu niên.
Y bảo Nhược Tà Lăng bắt lấy một đồ vật kiên cố, nó cư nhiên bắt được Tam Lang!
Tạ Liên dở khóc dở cười, đang muốn sai khiến Nhược Tà Lăng chạy nhanh thêm một lần nữa bắt lấy cái khác, đột nhiên lụa trắng trên cổ tay buông lỏng. Tạ Liên trong lòng âm thầm kêu to. Loại cảm giác bất chợt này, cũng không phải do Nhược Tà Lăng bị buông lỏng. Mà là một sự việc càng đáng sợ hơn đã xảy ra.
Tam Lang: "Vậy sao?"
Tạ Liên cũng không thể nói cho hắn, vào hai trăm năm trước, lúc còn chưa có cái gì mà yêu đạo xuất hiện tại Bán Nguyệt quốc, chính mình từng thu lượm đồng nát tại nơi đó. Lúc này, Nam Phong đã họa xong trận pháp, hắn đứng lên, nói: "Xong rồi. Khi nào xuất phát?"
Thấy thế, Tạ Liên nhanh chóng thu thập tay nải, đi ra trước cửa: "Ngay bây giờ."
Hắn đặt tay trên cửa, nói: "Thiên quan chúc phúc, không gì kiêng kị!" Sau đó nhẹ nhàng đẩy ra.
Cửa mở, trước mặt bọn họ không còn thôn trang trên sườn núi nhỏ nữa mà thay thế bằng một con đường hoang vu.
Con đường tuy rộng lớn, nhưng lại vắng bóng người, mãi một lúc lâu mới có thể thấy một, hai người đi đường. Không phải bởi vì sắc trời đã tối, mà là bởi vì, Tây Bắc vốn dĩ là nơi dân cư thưa thớt, hơn nữa, càng tới gần sa mạc, người đi đường sẽ càng ít. Tạ Liên bước ra khỏi phòng, liền quay đầu đóng cửa, sau đó hắn kinh ngạc phát hiện Bồ Tề miếu của hắn nay còn đâu? Phía sau, rõ ràng là một khách điếm. Một bước này, có thể nói là xa vạn dặm. "Súc địa thuật" quả nhiên thần kỳ.
Mấy người đi đường đi ngang qua, thì thầm nhìn bọn họ, có vẻ cẩn thận đề phòng. Lúc này, Tam Lang đứng phía sau hắn chợt lên tiếng: "Sách cổ có viết, lúc trăng lên cao, đi theo phương hướng Bắc Cực Tinh, sẽ nhìn thấy Bán Nguyệt quốc. Ca ca, huynh xem." Hắn chỉ tay lên trời: "Sao Bắc Đẩu."
Tạ Liên ngẩng đầu, cười nói: "Sao Bắc Đẩu, thật sáng thật sáng."
Tam Lang tiến lên một bước, sóng vai cùng hắn, nhìn liếc qua hắn, sau đó cũng ngẩng đẩu, cười nói: "Đúng vậy. Bầu trời đêm Tây Bắc, không biết tại sao, tựa hồ so với Trung Nguyên càng rực rỡ hơn."
Tạ Liên tỏ vẻ tán đồng. Bọn họ ở phía trước nghiêm túc thảo luận bầu trời đêm và ngôi sao, còn sắc mặt hai vị tiểu thần quan ở phía sau quả thực không thể tưởng tượng được. Nam Phong nói: "Tại sao hắn lại ở chỗ này?"
Tam Lang tỏ vẻ vô tội: "Ta thấy thuật kỳ môn độn giáp này rất thần kỳ, nên thuận tiện lại đây thăm thú một chút."
Nam Phong cả giận: "Thăm thú? Ngươi cho rằng chúng ta đang đi du ngoạn sao?"
Tạ Liên xoa xoa ấn đường: "Sự việc đã lỡ rồi thì thôi đi, đệ ấy cũng không ăn lương khô của các ngươi, ta mang theo đệ ấy là đủ rồi. Tam Lang, theo sát ta, cẩn thận đừng để lạc."
Tam Lang ngoan ngoãn đáp: "Được."
"Đây là vấn đề ăn lương khô sao?"
"Ai, Nam Phong, khuya rồi, tất cả mọi người đều ngủ. Làm chính sự, làm chính sự, đừng để ý nhiều như vậy. Đi thôi đi thôi."
* * *
Bốn người đi theo chỉ dẫn sao Bắc Đẩu, thẳng tiến phương Bắc. Đi cả một đêm, quán xá thành trấn cũng dần thưa thớt, cát đá trên mặt đường dần dần tăng lên, đến khi dưới chân không còn là bùn đất, lúc này bọn họ mới chính thức tiến vào sa mạc. Sử dụng "Súc Địa Thuật", tuy rằng một bước đi ngàn dặm, nhưng khoảng cách vượt càng lớn, pháp lực tiêu hao càng nhiều, thời gian bắt đầu lượt tiếp theo cũng dài hơn. Ít nhất phải bốn canh giờ sau, Nam Phong mới có thể sử dụng lại được. Hơn nữa, nếu Nam Phong đã tiêu hao một đợt pháp lực, vì bảo tồn chiến lực, Tạ Liên sẽ không để Phù Dao dùng thêm một lần nữa, để đề phòng vạn nhất, thì chí ít phải có một người dư thừa pháp lực.
Hoang mạc, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch cực lớn, ban đêm lạnh lẽo thấu xương, nhưng ít ra vẫn còn tốt hơn ban ngày. Ban ngày, bầu trời của nơi này cực kỳ trong xanh, mây trôi lãng đãng, nhưng ánh nắng mặt trời lại vô cùng gay gắt. Càng đi tới trước thì càng nóng, phảng phất như đang thâm nhập vào một cái lồng hấp thật lớn, hơi nóng dưới lòng đất tỏa ra khắp nơi, dường như trong một ngày, cũng có thể chưng chín một người sống.
Tạ Liên dựa theo hướng gió cùng một ít vụn nham thạch dưới chân thảm thực vật để phân biệt phương hướng, lo lắng người phía sau không theo kịp, sau khi đi một đoạn hắn liền quay đầu kiểm tra. Nam Phong cùng Phù Dao dù sao cũng không phải là phàm nhân, dĩ nhiên không cần phải nói, nhưng Tam Lang lại khiến hắn buồn cười.
Bởi vì ánh nắng mặt trời chói chang, thiếu niên kia đem bộ hồng y cởi xuống, che khuất mặt trời phía trên, thần sắc lười biếng mang theo chút chán ghét. Làn da trắng nõn, mái tóc đen nhánh, hồng y phủ bóng, vô cùng tuyệt sắc. Tạ Liên hạ nón, nhấc tay đội lên đầu hắn, nói: "Đệ dùng cái này đi."
Tam Lang sửng sốt, chốc lát sau, hắn nói: "Đệ không cần." Vừa dứt lời, liền đem nón đội lại lên đầu Tạ Liên. Tạ Liên cũng không khách sáo nữa, nếu đã không cần, thì không nên miễn cưỡng: "Có việc gì thì tìm ta." Dứt lời, liền đỡ nón, tiếp tục về trước.
Đi thêm một đoạn, liền thấy một tiểu lâu màu xám phía xa xa, đến gần nhìn kỹ, dường như là một tòa khách điếm bỏ hoang nhiều năm. Tạ Liên ngẩng đầu nhìn trời, tính ra là đã qua buổi trưa, không bao lâu nữa liền đến giờ Mùi, là canh giờ nóng nhất trong ngày, chỉ sợ khó qua được, hơn nữa bọn họ đã đi một đêm rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút. Vì thế Nam Phong lãnh nhiệm vụ đứng ngoài canh gác, ba người còn lại bước vào khách điếm, trong tiểu lâu có đặt một chiếc bàn vuông, cả ba vừa thấy liền vây quanh ngồi xuống. Tạ Liên từ trong tay nải, lấy ấm nước ra, đưa cho Tam Lang: "Đệ uống không?"
Tam Lang gật đầu, đưa tay nhận lấy uống một ngụm, sau đó Tạ Liên mới từ trong tay hắn nhận lại chung trà. Tạ Liên ngửa đầu nuốt xuống mấy ngụm nước trong, hầu kết rung động, cổ họng truyền đến từng trận mát lạnh khiên tâm tình vui sướng hẳn lên. Mà Tam Lang ở bên, đang một tay chống cằm, ánh mắt khi có khi không nhìn chằm chằm vào Tạ Liên, chốc lát sau, hắn bỗng nhiên lên tiếng: "Huynh còn nước không?"
Tạ Liên gạt đi giọt nước còn vương trên khóe môi, gật đầu, rót ra một ly nước nữa. Tam Lang đang muốn đưa tay nhận, thì đúng lúc này, một bàn tay khác nhanh hơn một bước vươn ra đoạt lấy.
Phù Dao nói: "Khoan đã."
Mọi người quay mặt nhìn hắn, Phù Dao chậm rãi lấy ấm nước từ trong tay áo ra, đặt lên bàn, đẩy qua: "Ta cũng có. Mời dùng."
Vừa thấy ấm nước, Tạ Liên liền hiểu ngay dụng ý của Phù Dao.
Tính tình Phù Dao như vậy, sao có thể nguyện ý cùng người khác uống chung một ấm nước chứ? Tạ Liên đột nhiên nhớ ra đêm qua bọn họ nói muốn thăm dò Tam Lang một chút, ấm nước này, dĩ nhiên không phải nước bình thường, mà là nước hiện hình.
Loại nước này là một bí dược, nếu người thường uống phải, thì hoàn toàn không có việc gì; nhưng nếu không phải người, thì dưới tác dụng của nước sẽ hiện ra nguyên hình. Bọn họ đang muốn thăm dò thiếu niên này có phải là "Tuyệt" hay không, một ấm nước hiện hình này, uy lực không hề nhỏ.
Tam Lang cười nói: "Ta cùng ca ca dùng chung một cái ấm nước là được rồi."
Nam Phong cùng Phù Dao nhìn thoáng qua Tạ Liên, hắn nghĩ thầm, các ngươi nhìn ta làm gì? Âm thanh lạnh lùng của Phù Dao vang lên: "Nước của hắn đã uống hết, ngươi không cần khách khí."
Tam Lang: "Nếu đã vậy, mời hai vị dùng trước."
"..."
Hai người kia không nói nên lời. Sau một lúc lâu, Phù Dao lại nói: "Ngươi là khách, ta mời ngươi trước."
Tuy rằng bộ dáng nói chuyện vẫn văn nhã tú khí, nhưng Tạ Liên cảm thấy một câu này của hắn là nghiến răng nghiến lợi mà phun ra. Tam Lang làm thủ thế mời: "Các hạ thật là tốt, vậy trước tiên ta mời các hạ dùng trước, bằng không tại hạ sẽ rất khó xử."
Tạ Liên nghe bọn họ làm bộ làm tịch nhường tới nhường lui, cuối cùng rốt cuộc không nhịn được bắt đầu động thủ, ba người cách một cái bàn âm thầm phát lực đẩy tới đẩy lui ấm nước đáng thương trên bàn. Cả ba âm thầm đấu đá lẫn nhau, Phù Dao bỗng nhiên cười lạnh nói: "Ngươi không chịu uống ấm nước này, chẳng lẽ chột dạ điều gì sao?"
Tam Lang cười: "Các hạ cứ cưỡng ép, lại không chịu uống trước, chẳng phải càng giống chột dạ hơn sao? Chẳng lẽ ở trong nước có độc?"
Phù Dao: "Ngươi có thể hỏi vị bên cạnh ngươi xem nước này có độc hay không?"
Tam Lang hỏi Tạ Liên: "Ca ca, nước này có bị hạ độc không?"
Phù Dao thật sự giảo hoạt khi đẩy vấn đề cho Tạ Liên. Nước Hiện hình đương nhiên không phải độc, loại nước này hoàn toàn vô hại đối với người bình thường. Tạ Liên bất dĩ đáp: "Không có độc. Nhưng mà.."
Một lời còn chưa nói hết, Tam Lang đã giơ tay lên: "Được."
Hắn cầm ấm nước: "Nếu huynh nói không có độc, đệ cũng không khách sáo nữa."
Vừa dứt lời, hắn liền dốc cạn một hơi.
Tạ Liên không nghĩ tới Tam Lang sẽ dứt khoát như vậy, hắn nhất thời ngây người trong chốc lát. Nam Phong cùng Phù Dao cũng vô cùng sửng sốt, ngay sau đó cả hai liền chuẩn bị đề phòng. Ai ngờ, sau khi uống xong, Tam Lang quơ quơ ấm nước nói: "Hương vị thật chẳng ra gì." Vừa dứt lời, hắn liền tùy tay ném đi ấm nước. "Loảng xoảng" một tiếng, ấm nước vỡ thành từng mảnh trên mặt đất.
Thấy hắn không xuất hiện bất cứ dị trạng gì, Phù Dao có chút không dám tin tưởng, giây lát sau, hắn lại ra vẻ nhàn nhạt nói: "Nước lã mà thôi. Hương vị chẳng phải đều giống nhau sao. Có gì khác nhau chứ?"
Tam Lang cầm ấm nước để ở bên cạnh khuỷu tay Tạ Liên lại: "Đương nhiên không giống nhau. Cái này uống ngon hơn nhiều."
Nghe vậy, Tạ Liên chợt cảm thấy buồn cười. Kết quả như thế nào hắn đều không quan tâm, cũng không để ý đến thân phận hay mục đích của Tam Lang, cho nên một trận loạn đấu ngày hôm nay, ngoại trừ phần thú vị phát sinh, thì không có ý nghĩa gì. Hắn nghĩ như vậy hẳn là xong rồi, không ngờ, một tiếng "rầm" đột ngột vang lên, Nam Phong đem kiếm đặt lên trên bàn.
Khí thế của Nam Phong dâng lên cuồn cuộn, thoạt nhìn còn tưởng hắn muốn giết người diệt khẩu, Tạ Liên hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
Nam Phong trầm giọng nói: "Nếu vị huynh đệ này muốn đi đến nơi nguy hiểm, thì ta muốn đưa hắn một thanh kiếm để phòng thân."
Tạ Liên cúi đầu xem xét. Vỏ kiếm bên ngoài cổ xưa, tựa hồ đã được mài giũa qua nhiều năm tháng, tuyệt đối không phải vật phàm, cả người Tạ Liên lập tức chấn động, nhanh chóng nâng thanh kiếm lên, lật qua mặt còn lại, thầm nghĩ: "Cư nhiên lại là Hồng Kính"
Thanh Hồng Kính này là một bảo kiếm. Tuy rằng không thể phục ma hàng yêu, nhưng không một tên yêu ma quỷ quái nào có thể thoát khỏi pháp kính của nó. Chỉ cần vật chủ không phải người, đem nó rút ra, mũi kiếm sẽ chậm rãi biến thành màu đỏ, phảng phất như bị nhuốm máu, hơn nữa mũi kiếm huyết hồng còn có thể phản chiếu nguyên hình thật của người cầm kiếm. Cho dù ngươi là "hung" hay là "tuyệt", đều không có cơ may thoát khỏi!
Đối với bảo kiếm trước mắt, Tam Lang phá lệ có phần coi trọng, hắn "à" lên một tiếng: "Để ta nhìn xem."
Một tay Tam Lang cầm thân kiếm, tay còn lại cầm chuôi kiếm, chậm rãi rút ra bên ngoài. Nam Phong cùng Phù Dao gắt gao nhìn chằm chằm động tác của hắn. Lưỡi kiếm rời vỏ ba tấc, sáng ngời như tuyết. Sau một lúc, Tam Lang cười khẽ, nói: "Ca ca, hai kẻ tôi tớ này, có phải đang đùa giỡn với đệ không?"
Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, xoay người, nói với hắn: "Tam Lang, ta đã nói rồi, không phải tôi tớ." Sau khi nói xong lại quay người trở về như lúc nãy. Lúc này, thanh âm lạnh lùng của Nam Phong vang lên: "Ai đang đùa giỡn với ngươi?"
Tam Lang nhẹ nhàng mỉm cười: "Một thanh kiếm gãy, phòng thân như thế nào?"
Vừa dứt lời, hắn liền tra kiếm vào vỏ, ném lên trên bàn. Nam Phong nghe vậy lập tức nhíu mày giật mình, hắn cầm lấy chuôi kiếm, rút ra, "keng" một tiếng.. Kiếm gãy.
Mũi kiếm Hồng Kính bị chặt đứt từ dưới ba tấc vỏ kiếm!
Sắc mặt Nam Phong khẽ biến, hắn lập tức trở tay vung kiếm, từng trận "leng keng, leng keng" vang lên, thân kiếm vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ sáng như tuyết rơi trên mặt đất, chỉ còn dư lại mũi kiếm nằm bên trong vỏ.
Hồng Kính là vật bất phàm, có thể phân rõ yêu ma quỷ quái, hắn chưa từng nghe qua người nào có thể thoát khỏi pháp nhãn của nó, lại cũng chưa từng nghe qua người nào có thể khiến nó vỡ vụn từ bên trong vỏ kiếm!
Nam Phong cùng Phù Dao tức giận chỉ vào Tam Lang: "Ngươi.."
Tam Lang cười "Haha" hai tiếng, dựa ra phía sau, đôi ủng đen gác lên bàn, đùa giỡn mảnh hồng kính nhỏ trong tay: "Ta nghĩ các ngươi cũng không đến mức cố ý lấy một thanh kiếm gãy cho ta phòng thân. Có lẽ khi nãy ở trên đường không cẩn thận làm gãy. Đừng lo lắng, ta không cần kiếm, cũng có thể phòng thân. Các ngươi giữ lại để dùng đi."
Tạ Liên ở bên đã không cách nhìn thẳng thanh kiếm kia nữa. Thật ra, bảo kiếm Hồng Kính này, vốn là một vật do quân Ngô cất giữ, vào thời điểm lần đầu tiên Tạ Liên phi thăng, có một lần hắn đến Thần Võ đại điện múa kiếm, vô tình được Thần Võ bắt gặp, bởi vì cảm thấy thú vị, nên quân Ngô quyết định tặng Hồng Kính cho hắn. Sau này bị giáng cấp, có một giai đoạn thật sự quá khó khăn, hắn đành bảo Phong Tín đem thanh kiếm này đi cầm cố.
Đúng vậy, là cầm cố!
Hai người cầm cố thanh kiếm đổi lấy tiền để ăn mấy bữa tốt, thanh kiếm sau đó như thế nào, hắn hoàn toàn không biết. Khi đó, Tạ Liên cầm cố quá nhiều đồ, cho nên liền quyết định quên hết toàn bộ, miễn cho mỗi lần nhớ tới, tâm sẽ đau. Có thể sau khi Phong Tín phi thăng, nhớ tới sự kiện cầm cố Hồng Kính, hắn không đành lòng để nó "lưu lạc" nhân gian như vậy, nên hạ phàm đi tìm thanh kiếm trở về, mài giũa, đánh bóng, giữ ở Nam Dương điện, nay lại bị Nam Phong cầm xuống dưới. Nói tóm lại, khi nhìn thấy thanh kiếm này, đầu hắn lại ẩn ẩn đau, chỉ có thể dời đi tầm mắt. Cảm giác được ba người kia lại bắt đầu cãi nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, quay người nghiêm túc quan sát thời tiết ngoài phòng, thầm nghĩ: "Trời thế này, sợ là sắp có bão cát. Nếu hôm nay lại tiếp tục đi, không biết trên đường có tìm được chỗ nào để tránh hay không?"
Lúc này, trên vùng cát vàng rực ở ngoài phòng, có hai bóng người chợt lóe lên rồi biến mất.
Tạ Liên lập tức ngồi thẳng dậy.
Hai bóng người kia, một đen một trắng, thong thả bước đi, dưới chân như đạp phong vân, di chuyển cực nhanh. Một người hắc y thân hình nhỏ dài, bạch y còn lại là một nữ quan, lưng đeo trường kiếm, phất trần vắt ngang cánh tay. Tên hắc y nhân kia không quay đầu lại, nhưng nữ bạch y nhân lại quay đầu nhìn tòa tiểu lâu mà mỉm cười. Nụ cười này giống như thân ảnh bọn họ, chợt lóe mà qua, nhưng lại lan truyền một cỗ cảm giác quỷ quyệt kỳ lạ.
Tạ Liên nhìn chằm chằm vào bên ngoài, nên mới hoàn toàn thấy rõ một màn vừa rồi, còn ba người bên trong tiểu lâu đại khái chỉ có thể thấy được bóng dáng của họ, chuyện khác tạm thời cũng không cần bàn đến, Nam Phong bỗng nhiên đứng dậy nói: "Bọn họ là ai?"
Tạ Liên cũng đứng lên: "Không biết. Nhưng khẳng định không phải người thường." Trầm ngâm một lát, hắn nói: "Trước mắt các ngươi đừng đùa nữa. Ta thấy cơn gió này càng lúc càng lớn, nhanh chóng lên đường, có thể đi đến được chỗ trú bão thì tốt."
Thật may mắn, tuy rằng bọn họ thường hay gây nhau, nhưng khi làm việc thì lại vô cùng nghiêm túc, vì vậy, bọn họ lập tức đứng lên, không hề phân cao phân thấp, thu thập mảnh kiếm vỡ đi ra khỏi tiểu lâu. Bốn người đội gió đi một hồi, ước chừng đi được hai canh giờ. Cuồng phong dẫn theo cát, đánh ập vào người, mặt cùng cánh tay lộ ra ngoài đều ẩn ẩn đau. Càng đi, càng cảm thấy gian nan, từng thanh âm "ào ào" rung động bên tai, cát vàng che lấp trời đất, mọi vật trong tầm mắt đều trở nên mơ hồ, Tạ Liên nặng nề giữ lấy mũ, nói: "Trận bão cát này phát sinh vô cùng cổ quái!"
Qua một lúc lâu, không có người trả lời, Tạ Liên nghĩ thầm chẳng lẽ đều tuột lại phía sau, quay đầu nhìn lại, ba người rõ ràng phi thường khỏe mạnh nối gót theo sau, nhưng mà hình như bọn họ không nghe được lời hắn nói. Thì ra là vì bão cát quá lớn, một khi mở miệng nói chuyện, thanh âm đều bị lấn át. Nam Phong cùng Phù Dao quả nhiên không cần hắn nhọc lòng, giữa đỉnh phong cuồng sa này vẫn ổn định vững chắc sải bước, sát khí tỏa ra khắp nơi. Tam Lang bên kia vẫn luôn cách hắn năm bước chân, không nhanh không chậm mà đi.
Giữa bão cát cuồng phong xung quanh, thần sắc thiếu niên vẫn bình tĩnh vô ba, ung dung khoanh tay mà đi, hồng y trên thân cùng mái tóc tán loạn trong gió, không hề có nửa điểm dao động, ngay cả đôi mắt cũng không nháy một chút, khiến cho người khác có một cảm giác gió cát căn bản không thể thương tổn đến hắn. Tạ Liên bị đánh đến phát đau, đối hắn nói: "Nhớ chú ý, đừng để cát rơi vào mắt hay y phục." Đột nhiên nhớ ra Tam Lang không thể nghe rõ lời nói của hắn, Tạ Liên liền trực tiếp đi qua, giúp hắn chỉnh trang y phục, bọc kín mít. Tam Lang giật mình ngẩn người. Đúng lúc này, hai người kia đi lên, khoảng cách bốn người khá gần, cuối cùng miễn cưỡng có thể nghe rõ thanh âm lẫn nhau. Tạ Liên nói: "Cẩn thận một chút, trận gió cát này đột ngột mà phát sinh, lớn một cách bất thường, sợ là yêu ma tà khí."
Phù Dao: "Bất quá chỉ là gió cùng hạt cát lớn chút thôi, trừ cái này ra thì làm gì còn có cái khác?"
Tạ Liên: "Gió cát không sợ, cái ta sợ chính là những thứ cuốn trong hạt cát."
Đúng lúc này, một trận gió lớn đột nhiên đi qua, thổi bay chiếc nón trên đầu Tạ Liên. Chiếc nón bay lên, biến mất hoàn toàn trong biển cát mênh mông, Tam Lang phản ứng nhanh nhẹn, thân thủ lợi hại, trở tay phi thân bắt lấy nón, đưa cho hắn. Tạ Liên cảm tạ, vừa đỡ nón, vừa nói: "Tốt nhất vẫn nên tìm một chỗ tránh bão trước đã."
Phù Dao không tán đồng: "Nếu trận bão cát này thật sự có quỷ, mục đính chính là ngăn cản chúng ta đi tới, vì vậy, ta nghĩ chúng ta nên tiếp tục đi tiếp."
Tạ Liên còn chưa nói lời nào, Tam Lang đã bật cười hai tiếng. Phù Dao ngẩng đầu, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi cười cái gì?"
Tam Lang ôm tay, cười hì hì: "Cố ý làm trái lời người khác, có phải hay không cho ngươi một loại cảm giác thỏa mãn?"
Tạ Liên cảm thấy tuy thiếu niên này đang cười, nhưng lại khiến người khác không rõ được hắn rốt cuộc có thực tâm hay không. Nhưng lúc này đây, ai cũng có thể nhìn ra được, nụ cười này của hắn, một chút ý tốt cũng không có. Ánh mắt Phù Dao lạnh lẽo, Tạ Liên thấy vậy liền giơ tay ngăn cản: "Các ngươi trước tiên dừng lại. Muốn nói gì để sau rồi nói. Gió đang lớn dần lên, rất nguy hiểm."
Phù Dao: "Có thể cuốn người bay lên trời cao hay không?"
Tạ Liên: "Ừ, chuyện này cực kì có khả năng.."
Lời còn chưa dứt, vài người trước mặt hắn bỗng dưng biến mất.
Trên thực tế, người biến mất không phải là bọn họ, mà là hắn---------Trận gió cát này thật sự đem thổi hắn bay lên trời!
Gió lốc!
Ở giữa không trung trời đất quay cuồng, Tạ Liên vung tay lên, quát to: "Nhược Tà Lăng! Bắt lấy một đồ vật kiên cố ngay!"
Nhược Tà Lăng "vun vút" bay ra, sau đó, Tạ Liên cảm giác lụa trắng kia đang trầm xuống, tựa hồ đang cuốn lấy thứ gì đó, kéo hắn xuống, Tạ Liên khó khăn định trụ giữa không trung, cúi đầu nhìn qua, hắn vậy mà bị bão cát cuốn lên cao mười trượng, nếu không nhờ Nhược Tà Lăng bắt được thứ gì đó, chỉ sợ sẽ bay lên càng cao hơn nữa. Lúc này hắn giống như một con diều, bay tán loạn trong gió, thân thì bị nối với mặt đất. Cát vàng đập vào mặt đau buốt, hắn vẫn một mực nắm lấy Nhược Tà Lăng, cố gắng nhìn xem rốt cuộc nó đang bắt lấy thứ gì. Xuyên qua từng tầng cát vàng, cuối cùng hắn cũng nhìn ra được một đạo hồng ảnh. Nhược Tà Lăng tựa hồ đang cuốn chặt lấy cổ tay của một hồng y thiếu niên.
Y bảo Nhược Tà Lăng bắt lấy một đồ vật kiên cố, nó cư nhiên bắt được Tam Lang!
Tạ Liên dở khóc dở cười, đang muốn sai khiến Nhược Tà Lăng chạy nhanh thêm một lần nữa bắt lấy cái khác, đột nhiên lụa trắng trên cổ tay buông lỏng. Tạ Liên trong lòng âm thầm kêu to. Loại cảm giác bất chợt này, cũng không phải do Nhược Tà Lăng bị buông lỏng. Mà là một sự việc càng đáng sợ hơn đã xảy ra.
Last edited by a moderator: