Welcome! You have been invited by Lê Gia Hoài to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 30: Tôi nên yêu cô sao.

[HIDE-THANKS]Thay An Cẩn kiểm tra xong sức khỏe, sau khi đưa nàng trở về phòng bệnh, Lam Mạt Lê một thân một mình trở lại phòng làm việc của mình, cùng đợi kết quả, cũng chải chuốc lấy lời An Cẩn nói với cô.

"Tôi không biết, tôi nên đi tin tưởng chính mình trước kia tin tưởng cô, hay là nên tin tưởng con người cô đây

Tôi cảm giác được, chính mình khi ở trước mặt cô, có một loại bản năng vui vẻ, bản năng khổ sở, một loại tâm tình rất mâu thuẫn, nhưng tôi lại sẽ không cảm thấy được không thích ứng, dường như tôi đã quen như vậy..

Tôi nghĩ tôi không phải yêu cô, đây là kết luận tôi thu được, thế nhưng lại vẫn là cảm thấy được nội tâm một tia lôi kéo, dường như nói cho tôi biết, kết luận của tôi là sai, là không đúng, tôi là yêu cô..

Tôi nên yêu cô sao? Tôi cần phải yêu cô sao? Tôi chỉ có thể yêu cô sao? Cô có thể giải đáp cho tôi biết không?"

Nhìn An Cẩn trước mắt tuy hai mắt vô thần, lại nhìn mình chằm chằm, Lam Mạt Lê trầm mặc, cô không biết cô có thể rất kiên định nói cho nàng biết hay không, nàng nên yêu cô, nàng cần phải yêu cô, nàng cũng chỉ có thể yêu cô..

Nhưng cô không thể, cô không nói ra được, cô biết mình rất thất bại, thì như câu nói đầu tiên An Cẩn nói tới, nàng nên tin tưởng chính mình, hay là tin tưởng cô..

An Cẩn trước đây, tin tưởng cô, có thể quay đầu lại thấy được cô, lại vẫn là không ngừng bị cô tổn hại, bị tiếng nói của cô tàn nhẫn như đem con dao, cắt lòng của nàng, không ngừng nhỏ máu..

Cho nên An Cẩn bây giờ, mới có thể hỏi chính mình, nàng nên tin tưởng tâm tình và bản năng của nàng trước đây, hay là nàng nên tin tưởng bây giờ chính mình thấy được..

"Cô im lặng, cho nên kỳ thực cô cũng không biết, đúng không? Nếu cô đã không biết, vậy hà tất nói, cô muốn nắm lấy tay của tôi, đi ở phía trước tôi chứ?"

"Cẩn.."

"Kỳ thực cô cũng đối với chính mình cảm thấy không tin tưởng, cô chỉ là khi nhìn thấy được tôi như vậy, mới cảm thấy đồng tình, mới cảm thấy một chút áy náy."

"Không.."

"Cô không yêu tôi, Lam Mạt Lê, cô không yêu tôi, cô biết không?"

"An Cẩn.. tôi.."

"Chúng ta nhanh chóng làm xong kiểm tra đi, tôi mệt rồi."

Buông lỏng bàn tay chính mình nắm chặt lấy Lam Mạt Lê, chỉ là mặc cho cô nắm lấy chính mình, không đưa ra bất kỳ phản hồi thêm, An Cẩn thì đem đầu rủ xuống.

Kỳ thực nàng rất loạn, nàng biết Lam Mạt Lê có lẽ không có ý đó, nhưng nàng vẫn là muốn ác liệt suy đoán như thế, bởi vì nàng sợ.. Càng quan tâm.. Chịu phải thương tổn thì càng lớn.. Mất mác có được thì càng sâu..

Người một khi từng chịu thương tổn, sẽ biết đi bảo vệ chính mình, một khi đã khóc, liền biết chính mình có bao nhiêu yếu đuối, nàng biết, mình có thể có bản năng sâu như vậy, chỉ vì chịu phải thương tổn quá nhiều, số lần khóc quá nhiều, cho nên, cho dù Lam Mạt Lê có độ khả thi một phần vạn yêu nàng, nàng cũng không dám đánh cược, nàng cũng không dám tin tưởng, càng không dám suy nghĩ.

Đừng ở thời điểm tôi đã từ bỏ, mới quay đầu lại tìm tôi, bởi vì khi đó, tôi đã không biết phải làm sao tin tưởng cô rồi.

Càng không biết phải như thế nào đi yêu một người tổn hại chính mình quá nhiều lần.

Hết chương 30[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 31: Tại sao phải để tôi không ngừng bỏ lỡ em.

[HIDE-THANKS]Trong bóng tối, Lam Mạt Lê đi ở trên con đường rộng rãi, cô không biết đây là nơi nào, cô chỉ là luôn đi, đi về phía chỗ ánh sáng.

Cô đi bao lâu rồi? Cô không biết.

Phía trước có cái gì? Cô không biết.

Cô chỉ là cứ đi, cô chỉ là dựa theo cảm giác của chính mình mà đi, nội tâm của cô nói cho cô biết, đi về phía trước, đi về phía trước, không cần phải sợ, không cần hoảng sợ, đi, thì đúng rồi.

Cuối cùng, cô cách ánh sáng càng ngày càng gần, cô nghe được, cô nghe được âm thanh, cô rất hưng phấn, cô không tự chủ bắt đầu chạy, cô nghe được rồi, nghe được thanh âm của An Cẩn rồi.

Cuối cùng, cô vọt tới vị trí ánh sáng, cô nhìn thấy rồi, cô nhìn thấy An Cẩn rồi, cô rất vui vẻ, nhưng trong nháy mắt tiếp theo cô muốn chạy trốn khỏi nơi này, cô nhìn thấy rồi, nhìn thấy cô làm sao tổn hại An Cẩn.

Từng bức họa trước mắt, đều là An Cẩn cười đối mặt cô, sau đó chính mình lại không ngừng dùng ánh mắt chán ghét nhìn An Cẩn, trong miệng không ngừng nói ra lời tổn thương người.

Lam Mạt Lê muốn xông qua đánh chính mình nói ra lời ác kia, nhưng cũng phát hiện cô không cách nào đến đụng vào, cô chỉ có thể nhìn theo, chỉ có thể nghe theo, cô là làm sao thương tổn An Cẩn, sau đó những câu nói kia là như thế nào quay ngược lại trên người mình, y như lòng như dao cắt.

Cô nhìn theo chính mình quay người rời đi, cô nhìn theo An Cẩn mỉm cười nhìn theo bóng lưng rời đi của chính mình, sau đó..

Cô nhìn thấy rồi, nhìn thấy viền mắt ửng hồng của An Cẩn, nhìn theo nàng nước mắt đang lượn vòng, lại cố nén không chảy xuống, nhìn góc độ quen thuộc của khóe miệng nàng, sau đó thấp giọng nói qua..

An Cẩn nói: "Lam Mạt Lê, em thích chị.."

Từng hình ảnh, cảnh tượng không giống, lời nói không giống, kết cục lại đều là giống nhau, quay người rời đi giống nhau, góc độ mỉm cười giống nhau, cuối cùng..

Lời giống nhau làm cô nghẹt thở..

Lam Mạt Lê.. em thích chị.. Rất yêu thích..

Lam Mạt Lê.. đừng rời khỏi em.. Có được hay không..

Lam Mạt Lê.. Em yêu chị.. còn chị thì sao..

Lam Mạt Lê.. Đừng xoay người nữa.. em khó chịu..

Lam Mạt Lê.. Lam Mạt Lê.. Lam Mạt Lê..

Từng câu nói, lời nói sau khi cô quay người, không ngừng rạch lấy lòng của Lam Mạt Lê, khiến cô lệ rơi đầy mặt, cô muốn ôm An Cẩn, cô muốn nói cho An Cẩn biết, cô cũng thích em ấy, cô sẽ không rời khỏi em ấy, cô yêu em ấy, sẽ không quay người..

Nhưng cô chạm không được, cô chỉ có thể dùng tay, tưởng tượng thấy dáng dấp ôm lấy nàng, vòng lấy bóng mờ của An Cẩn, bao bọc lấy tình yêu của nàng

Tưởng tượng lấy, cảm nhận được sự ấm áp của An Cẩn, cảm nhận được nước mắt nóng bỏng của An Cẩn..

An Cẩn.. An Cẩn.. An Cẩn..

Tại sao vậy.. Tại sao trời cao muốn đùa chúng ta như vậy.. Tại sao phải để tôi không ngừng bỏ lỡ em.. Tại sao chúng ta thì không thể như mấy kết cục hoàn mỹ kia..

Quen biết.. Hiểu nhau.. Nhung nhớ.. Gần nhau..

Tại sao.. là tôi cầm nhầm kịch bản.. Làm sai diễn viên rồi.. hay là em đi nhằm kịch trường.. Làm lầm vai phụ..

Có người từng nói, không có ai nhất định là vai nam chính nữ chính trong cuộc đời của ai.. Nhưng An Cẩn.. Tôi thật sự.. Thật sự.. Rất hy vọng em có thể làm nữ chính trong đời tôi.. Duy nhất.. Chỉ có thể là của tôi.. Nữ chính chuyên môn..

An Cẩn.. đừng rời khỏi tôi.. đừng bỏ lại tôi.. đừng vứt bỏ tôi.. Nắm chặt tay của tôi.. Có được hay không.. tôi sẽ không rời khỏi.. nắm lấy tôi.. tôi sẽ không buông tay.. ở bên cạnh tôi.. tôi sẽ không chạy lung tung.

An Cẩn.. tôi yêu em.. thật sự.. tin tưởng đi.. Được không..

Hết chương 31[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 32: Tôi cảm thấy tôi sắp thành kẻ điên rồi.

[HIDE-THANKS]Từ sau khi mơ thấy giấc mộng kia, mỗi khi Lam Mạt Lê thấy được An Cẩn cùng Lạc Dư Hi vừa nói vừa cười, cũng chỉ là yên lặng giúp An Cẩn kiểm tra xong cơ thể, thì an tĩnh lui ra phòng bệnh.

Cô muốn điều trị tốt cho An Cẩn, cô muốn An Cẩn trở lại dáng dấp trước đây, tràn đầy trong mắt chỉ có cô, cũng chỉ sẽ là cô.

Cho nên cho dù hiện tại An Cẩn cùng người khác thân cận làm sao, cô chỉ có thể coi như đây là trừng phạt trước đây An Cẩn đưa cho cô, chỉ cần cô có thể chịu đựng được sự trừng phạt của An Cẩn dành cho, chỉ cần An Cẩn từ đầu đến cuối yêu chính là cô, điểm khó chịu này, vẫn tính là cái gì đâu..

Nhưng mà vẫn là thật khó chịu.. Trước đây An Cẩn cũng là như vậy sao.. Cũng là khó chịu như vậy sao..

An Cẩn.. em rốt cuộc là thế nào làm được.. Mỉm cười nhìn tôi đối xử người khác và đối xử với em.. Khác biệt lớn của ngày đó.. An Cẩn.. tôi nhớ em.. nhớ em nhớ đến sắp điên rồi.. Tôi cảm thấy tôi sắp thành kẻ điên rồi..

Từng ngày trôi qua, Lam Mạt Lê chậm rãi chỉnh lý thời gian làm việc và nghỉ ngơi không bình thường trước đây của An Cẩn, mà thân thể suy yếu, mãi đến tận xác nhận An Cẩn có thể trăm phần trăm dùng trạng thái tốt nhất đi tiếp thu phẫu thuật.

Cô xem qua rồi, An Cẩn mất trí nhớ không nhìn thấy, đều là bởi vì bị cột trụ đập trúng đầu, dẫn đến khối máu đè ép thần kinh, cho nên, chỉ cần khối máu của An Cẩn loại trừ đi, cô tin An Cẩn là có thể khôi phục ký ức và ánh sáng, chỉ là con mắt phải cần một khoảng thời gian khôi phục, tỷ lệ giải phẫu cũng không cao, thế nhưng, vì An Cẩn, cô nhất định sẽ, cũng nhất định phải thành công!

"Thời gian phẫu thuật dự định vào ngày mai khoảng hai giờ chiều." Đồng thời vừa nói, Lam Mạt Lê cầm trong tay giấy đồng ý phẫu thuật giao cho An Kính kí tên, ánh mắt thì lại bay tới trên người An Cẩn.

Có lẽ là vì Lạc Dư Hi không có tới, cho nên hôm nay An Cẩn chỉ là cúi đầu trầm mặc nhìn không được trong thế giới ánh sáng nắm lấy ngón tay của chính mình chơi đùa, nhìn An Cẩn trầm mặc không nói, Lam Mạt Lê có thanh âm xung quanh trong nháy mắt cảm thấy ánh đèn tối đi, người chung quanh cũng không thấy, chỉ có một ánh sáng, che phủ trên người An Cẩn.

"Bác sĩ Lam?" Mang theo giọng nghi ngờ, kêu lại tâm tư của Lam Mạt Lê, lúc này cô mới phát hiện, tay của chính mình đang xoa đầu của An Cẩn, một khắc đó, Lam Mạt Lê không để ý tầm mắt giết người của An Kính, không để ý liệu sẽ có hù dọa An Cẩn không, không để ý những ý nghĩ phức tạp trong lòng chính mình.

Một phút này, một giây này, lập tức này, cô muốn hôn An Cẩn, cô cũng xác thực làm như vậy rồi, ở trước mặt An Kính, ở dưới kinh sợ của y tá một bên, cô hôn lên An Cẩn, thật sâu, dịu dàng, cô hôn người cô mới nên yêu.

Sau đó, cô nói, cô nói với An Cẩn: "Tôi sẽ không thất bại, tôi sẽ để em thấy lại ánh sáng, tôi sẽ để em nghĩ nhớ đến tôi, sau đó, tôi sẽ nắm tay của em, không buông ra, cho dù em muốn buông tay, tôi cũng sẽ không để em rời khỏi."

"..."

"Lam Mạt Lê!"

"Trước kia là tôi vô lại, tôi đã mất đi An Cẩn, lần này, tôi sẽ không để cho chính mình lần nữa mất đi em ấy, cho dù hai người muốn ngăn cản tôi đến gần em ấy, cho dù em ấy muốn từ bỏ tôi, tôi cũng sẽ dính chặt lấy, cáo từ." sau khi nói xong lời muốn nói, tâm tình Lam Mạt Lê có chút ung dung rời khỏi phòng bệnh, mặc kệ An Kính phía sau làm sao phát điên, y tá làm sao hoảng loạn, cô chỉ là cười, vui vẻ nở nụ cười.

Cô không phát hiện là, An Cẩn lấy lại tinh thần, khóe miệng cong lên một nụ cười, nụ cười kia, biểu thị sủng nịch.

Hết chương 32[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 33: Nàng cùng Lam Mạt Lê, là không thể nào.

[HIDE-THANKS]Tôi mất đi ký ức, mất đi ánh sáng, tôi cho rằng tôi vẫn là tôi của người đứng xem kia, lại thì ra, tôi là người trong cuộc đã yêu một người.

Một khắc đó bị Lam Mạt Lê hôn lên, đầu óc An Cẩn là trống không, là luống cuống, nhưng cũng là tim đập thình thịch, dường như có thứ gì muốn phá kén mà ra.

Một khắc đó được đẩy vào phòng giải phẫu, nội tâm của An Cẩn là chờ mong, là kỳ vọng, nhưng cũng là thấp thỏm bất an, dường như cuộc phẫu thuận này kết thúc nàng vẫn là nàng.

Nàng không muốn, nàng muốn khôi phục ký ức, nàng muốn biết tất cả có liên quan đến Lam Mạt Lê, nàng muốn biết cảm giác có liên quan với nàng đối với cô ấy, tất cả, tất tả, bất luận là liên quan tâm tình ra sao, cảm xúc ra sao, bi thương ra sao, vui mừng thế nào, nàng đều muốn biết.

Mất đi ý thức, khôi phục ý thức, thì như là trong nháy mắt, nàng biết, phẫu thuật của Lam Mạt Lê là thành công, nàng chỉ cần chờ đợi, chờ đợi trí nhớ của nàng, chờ đợi băng vải trên mắt lấy xuống, sau đó, nàng có thể nhìn Lam Mạt Lê, ôm cô, nói với cô, nàng muốn nói, bất luận là trước khi mất đi ký ức, hay là sau khi mất đi ký ức, nàng đều thích cô, cũng chỉ sẽ yêu cô.

Từng ngày từng ngày qua đi, An Cẩn dần dần khôi phục ký ức, tuy đau đớn, nhưng vui vẻ, mặc dù biết chính mình trước đó bỉ ổi như thế nào, nhưng nàng không hối hận.

Yêu là một loại cảm xúc ích kỷ, sau khi đã yêu một người, cái gọi là lý trí, cái gọi là bình tĩnh, đều có thể từng cái bị vứt bỏ, chỉ muốn chiếm lấy người kia, chỉ muốn ký ức của người kia là thuộc về riêng chính mình, chỉ muốn người kia trở thành ký ức độc nhất của chính mình, chỉ hy vọng người kia là thiên sứ chỉ thuộc chính mình, càng hy vọng cả đời của người kia chỉ có chính mình, có được rồi, chính là may mắn bé nhỏ đời này của chính mình.

Nhưng mà, một tháng trôi qua, có lẽ bởi vì trời cao muốn trừng phạt chính mình, mắt của An Cẩn, vẫn là không nhìn thấy, rõ ràng phẫu thuật thành công, rõ ràng tất cả thuận lợi, nhưng nàng vẫn là không nhìn thấy.

Cho dù Lam Mạt Lê ôm nàng thật chặt, nói cho nàng biết, cô sẽ nghĩ biện pháp, cô sẽ vẫn bên nàng, nhưng An Cẩn chỉ là cười, lời gì cũng không có nói.

Mỗi ngày, Lam Mạt Lê sẽ ở sau khi chuyện của bệnh viện hết bận, bồi ở bên cạnh nàng như là sợ nàng không cách nào lo liệu, mỗi ngày đi theo bên người nàng, hận không thể chính mình có thể 24 giờ dính vào bên người nàng.

Vừa mới bắt đầu, Lam Mạt Lê sẽ chủ động nói cho An Cẩn biết, mắt của nàng như thế nào, bác sĩ khác nói làm sao, nhưng dần dần, An Cẩn cũng phát giác được, Lam Mạt Lê đang tránh nói tới mắt của nàng, nàng biết, mắt của nàng, có thể không cách nào khôi phục rồi, nàng, đời này có thể cũng không thấy được nữa.

Trời cao đúng là công bằng, chính mình đã từng ích kỷ như vậy, bỉ ổi như vậy, đê hèn như vậy, cho nên, ông ấy dùng loại phương thức khác, nói cho nàng biết, nàng cùng Lam Mạt Lê, là không thể nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng nở nụ cười, sau đó nàng chảy xuống một hàng nước mắt.

Ngày này, Lam Mạt Lê tan ca như thường ngày, nhanh chóng thu dọn đồ vật, về tới nhà của nàng, nhưng mà mở ra cửa lớn, nàng không có ở trong phòng khách, thấy được An Cẩn ngồi ở trên ghế sofa chờ đợi cô, trong nháy mắt trái tim bị nhấc lên cao cao.

"Cẩn!" Căng thẳng la lên, bước chân dồn dập, sau khi mở ra cánh cửa, mới lấy được một tia thả lỏng, vẫn may, An Cẩn chỉ là đang tắm, đi lên trước, Lam Mạt Lê đưa tay ra, gõ lên cánh cửa trên kia.

"Cẩn? Em sắp tắm xong chưa? Đói bụng không? Có muốn tôi làm chút gì ăn hay không?"

"..."

"Cẩn? Có nghe được không?"

"..."

".. Cẩn?"

"..."

Lam Mạt Lê vẫn không có được một chút hồi đáp, tựa hồ nghĩ tới chuyện không tốt gì. Con mắt trừng lớn, nội tâm không ngừng nhảy lên, không lo được cái gì, tay cô run rẫy, đặt lên tay cầm, nhẹ nhàng chuyển động, phát hiện cửa không có khóa, sắc mặt càng thêm trắng bệch, cô sợ, cô sợ cô đẩy ra cánh cửa này, sẽ là thấy được cái cô không muốn nhìn thấy, thế nhưng, cô vẫn là nhất định phải mở ra, bởi vì sau khi mở cửa ra, là An Cẩn, là Cẩn của cô.

Lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, Lam Mạt Lê, đem cửa đẩy ra, đập vào mi mắt thì là..

Hết chương 33

Edit: Không có chương 34 nha mn. Và cũng sẽ không ảnh hưởng đến cốt truyện.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 35: Nữ biến thái có hơi thở giống như Lam Mạt Lê.

[HIDE-THANKS]Trong mộng, Lam Mạt Lê trơ mắt nhìn An Cẩn cầm lấy dao, rạch ở trên cổ tay của chính mình, cô muốn xông qua ngăn cản, lại bị một đạo tường trong suốt ngăn trở, bất luận cô thét lớn làm sao, bất luận cô nện bức tường trong suốt làm sao, An Cẩn cũng không thể nghe được, không thể thấy được..

Cô chỉ có thể trơ mắt, nhìn An Cẩn chết đi, nhìn nàng mỉm cười cuối cùng, nhìn khóe mắt nàng chảy ra nước mắt..

"Cẩn.." Đừng rời khỏi tôi..

* * *

* * *

* * *

* * *

"Cẩn.. Cẩn! Đừng rời khỏi!" Đột nhiên từ trong mộng thức tỉnh, Lam Mạt Lê hô hấp dồn dập, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nhìn chung quanh, phát hiện chính mình ở trong nơi ở của thôn nhỏ.

Là mộng sao?

Cầm lấy điện thoại đặt bên cạnh, ngày tháng hiện lên, là sau một ngày chính mình bị cô gái ghét bỏ.

Là mộng trong mộng, hay là mình trở lại quá khứ? Nhưng mà tất cả những thứ này cũng không quan trọng, Lam Mạt Lê chỉ muốn đừng tiếp tục kinh sợ nữa, không muốn bỏ lỡ nữa, thì như mộng trong mộng coi như là trở lại quá khứ, cái này cũng là trời cao lại cho chính mình một cơ hội, một lần cơ hội cuối cùng, cô phải đi về, cô muốn bây giờ đi tìm An Cẩn!

Cho dù nàng không có giống như trong mộng, có vết sẹo kia, cho dù nàng không có giống như trong mộng, vẽ cả căn phòng chân dung của mình, chỉ cần là nàng, chỉ cần là An Cẩn, chỉ cần nàng vẫn còn, mình thì phải đi bắt bỏ tù nàng! Không thả nàng đi!

Lam Mạt Lê vội vàng thu dọn đồ quý trọng, vội vàng cáo biệt với cô gái, phóng đi đến trạm xe lửa, đón một tuyến xe nhanh nhất, mãi đến tận cô ngồi vào tàu hỏa, tàu hỏa bắt đầu chạy, nội tâm của cô vẫn là thấp thỏm bất an.

Dù sao thời gian kéo trở lại, cô cũng nhớ đến trước khi rời khỏi, cô là hung hăng đè An Cẩn, muốn An Cẩn, cho dù yêu nữa, An Cẩn có sẽ có lời oán hận với cô không?

An Cẩn..

Sáng sớm hôm nay mới vừa rời giường, An Cẩn liền cảm thấy cả người không đúng, không phải cảm thấy mệt, chính là cảm thấy cả người như nhũn ra, đo nhiệt độ cơ thể, lại bình thường, xem bác sĩ, bác sĩ lại nói chính mình không có chuyện gì, nàng đều cảm giác mình là trúng tà rồi, khi đang chăm chú bắt đầu suy nghĩ độ khả thi đi miếu lễ, chuông cửa nhà nàng thì vang lên.

Lạc Dư Thanh? Không thể, cô ấy có chìa khóa có thể trực tiếp xông vào.

Lạc Dư Hi? Không thể, cô ấy đang chăm sóc đứa trẻ nhặt được.

Lệnh Hồ Ly? Không thể, sự chú ý của cô đều ở Lạc Dư Thanh.

Trình Cẩm U? Không thể, nàng ấy cùng An Kính đang ân ái bên trong.

Ba mẹ? Càng không thể, họ còn đang du lịch thế giới!

Lam Mạt Lê? Nghĩ quá nhiều, chị ấy làm sao có khả năng sẽ tìm mình chứ?

Vậy sẽ là..

Kẻ cướp biến thái.

Trong đầu không ngừng loạn tưởng, An Cẩn lại vẫn là đến trước cửa lớn từ lâu rồi, đem cửa kéo ra, còn không có nhìn kỹ là ai, thì trước tiên bị ôm một vòng, cộng thêm bị cưỡng hôn.

? Đúng là biến thái? Đây là An Cẩn trong đầu trống rỗng chỉ có thể nhìn cửa lớn tự động đóng lại.

Mãi đến tận nàng phát hiện trên môi có một vệt cảm giác nóng ướt, nàng mới thức tỉnh, khí tức trên người của người này rất giống Lam Mạt Lê, nhưng tuyệt đối không phải là cô, bởi vì Lam Mạt Lê là không thể nào sẽ ôn nhu đối với nàng như vậy!

Suy nghĩ, An Cẩn bắt đầu tránh thoát ràng buộc của đối phương, nhưng mà đối phương ôm quá chặt, làm sao đẩy cũng đẩy không ra, khi đụng lên trước ngực mềm mại của đối phương, An Cẩn dừng một chút.

Xem ra mình không phải đụng trúng biến thái, mình là đụng trúng nữ biến thái! Còn là nữ biến thái có hơi thở giống như Lam Mạt Lê.

Rốt cuộc là ai? Giống y chang Lam Mạt Lê, ngay cả hơi thở cũng giống?

Bởi vì đối phương là nghiêng đầu cưỡng hôn chính mình, cho nên tiêu cự ánh mắt của An Cẩn không cách nào thấy rõ đối phương là ai, chỉ có thể cứ cắn chặt hàm răng, không cho đối phương thực hiện được, có lẽ là phát hiện sự chống cự của An Cẩn, người đến hơi lùi ra sau một chút.

"Cẩn.. Đừng từ chối tôi.."

"Mạt.. ngô.." Nghe được thanh âm quen thuộc khàn khàn này, An Cẩn ở dưới giao thoa ngắn ngủi, kinh ngạc nhận ra người đến, nhưng cũng bị người đến có cơ hội, trực tiếp tự tiện xông vào lãnh địa của mình.

Cảm thụ lấy nụ hôn của Lam Mạt Lê, An Cẩn chỉ có thể bị động tiếp nhận, cho dù xác nhận là chính Lam Mạt Lê, nhưng nàng suy nghĩ, lại là Lam Mạt Lê chỉ đem chính mình trở thành Trình Cẩm U, chung quy, nàng chỉ là thế thân, cũng chỉ sẽ là thế thân..

Nàng chỉ có thể nên cảm thấy vui vẻ, là nụ hôn thế thân này của Lam Mạt Lê cho nàng?

Lam Mạt Lê đã nhận ra An Cẩn có chút phân tâm, cô biết, An Cẩn là cảm thấy cô coi nàng thành thế thân của Trình Cẩm U, nhưng giờ khắc này, cô không muốn đi nói thêm tên của người khác, cô chỉ muốn cố gắng ôm nàng chỉ muốn cố gắng cảm thụ nhiệt độ của nàng, suy nghĩ, Lam Mạt Lê đem An Cẩn bồng lên, tiến vào phòng ngủ, cô đem An Cẩn đẩy vào trên giường, đè ở trên người nàng, từ trên cao nhìn xuống.

Hết chương 35[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 36 :(End) Trọn đời trọn kiếp.

[HIDE-THANKS]"Mạt.." Nhìn theo ánh mắt thâm thúy của Lam Mạt Lê, An Cẩn dường như trở lại cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy cô.

Nhìn không rõ, đoán không thấu, sờ không được.

Em muốn biết chị đang suy nghĩ gì.. em muốn biết chị đang nhìn cái gì.. em muốn biết chị đang xuyên thấu qua em nhớ ai.. em muốn biết chị đang xuyên thấu qua em nhìn ai..

Nhưng mà.. Một chuỗi muốn biết này.. em lại đều biết.. lại cũng thà làm bộ không biết..

Em bất chấp nội tâm từng lần từng lần vị rạch thương truyền đến kêu rên, em từng lần một mỉm cười quay về chị, đối mặt tình yêu của em..

Em cho rằng em cười thì có thể đi qua tất cả..

Em cho rằng em cười thì có thể không sợ đau khổ và tổn thương..

Em cho rằng em cười thì có thể quân đi..

Lại thì ra..

Tất cả đều là lừa mình dối người..

Em chẳng qua đeo một bộ mặt mang tên "Mỉm cười", đi tiếp thu tất cả thống khổ và bi thương, đi đối mặt tình yêu từng đao từng đao cắt lấy trái tim..

"Lam Mạt Lê.." Nhịn không được.. Thật sự nhịn không được..

Nàng muốn nói cho cô biết, nàng thích cô.. nàng muốn nói cho cô biết.. nàng yêu cô..

Nàng không muốn che giấu.. cho dù người của toàn thế giới đều biết, cho dù Lam Mạt Lê xưa nay cũng xem thường tình yêu đối với cô..

Nàng vẫn là muốn nói.. Vẫn là muốn nói cho cô biết..

"Em yêu chị cũng thích chị.."

Thích không nhất định sẽ có yêu, nhưng yêu, thì nhất định sẽ có thích..

Nghe được biểu lộ của An Cẩn đối với mình, Lam Mạt Lê cảm giác trái tim của mình không ngừng điên cuồng, An Cẩn tỏ tình đối với cô, lần đầu tiên, nghiêm túc, tỏ tình không có bất kỳ che giấu tâm tình.

Nhìn khóe môi An Cẩn khơi lên độ cong quen thuộc, nhìn ánh mắt của nàng quá mức ôn nhu bao dung, Lam Mạt Lê suy nghĩ, cô đến cùng bỏ lỡ An Cẩn bao nhiêu.. cô bỏ lỡ tình yêu của nàng bao nhiêu..

Đã từng cô cho là cười nhạo, thì ra đều chỉ là tình yêu cô nhìn không tới.

Cúi người xuống, Lam Mạt Lê ôm thật chặt An Cẩn, ôm lấy tình yêu của nàng, cô không nhìn thấy dáng vẻ An Cẩn kinh ngạc, cô chỉ là ôm, không ngừng nói ở bên tai nàng..

"Tôi nhớ em.. rất nhớ.. tôi mơ một giấc mơ, mơ rất chân thật.. tôi mơ được em bị thương.. mù mất trí nhớ.. em đã quên tất cả mọi người.. cũng đã quên tình yêu của em.. em biết không.. thời điểm khi em mở miệng nói em quên đi tôi.. lòng tôi rất đau.. rất đau.. tôi rất không dễ dàng mới phát giác được tình yêu của em.. tôi rất không dễ dàng mới biết chính mình từ lâu đã yêu em.. nhưng lại không ngờ được ông trời cho tôi một chuyện cười lớn như vậy.."

An Cẩn trầm mặc nghe tất cả lời Lam Mạt Lê kể ra với nàng, nghe nàng từ lúc mới bắt đầu nghẹn ngào đến phía sau chậm rãi xuất hiện thút thít, An Cẩn đau lòng..

Cô nên là một người cao ngạo như vậy.. Cô không khóc ở trước mặt người khác.. Cô chưa bao giờ sẽ nói ra lời rất nhiều cảm tính như vậy, nhưng cô hiện tại cũng đang bên tai của nàng, không ngừng nói ra ủy khuất trong mơ của cô..

Cho dù đây là một giấc mộng ông trời cho nàng, một giấc mộng Lam Mạt Lê yêu nàng.. Nàng cũng cam tâm tình nguyện.. Nàng nguyện giấc mộng này có thể lâu một chút.. Tốt nhất là cả đời..

Vì cô, nàng nguyện rơi vào ma đạo..

Một ma đạo mang tên Lam Mạt Lê..

Chỉ cần cô chịu yêu nàng..

Chỉ cần cô chịu muốn nàng..

Nàng có thể cái gì cũng không muốn..

Nàng có thể vứt bỏ tất cả..

Chỉ nguyện ở bên người cô..

Đợi đến Lam Mạt Lê tâm tình dần dần vững vàng xuống, An Cẩn ôm lấy cô ngồi dậy, đưa tay lau đi nước mắt của khóe mắt cô, ánh mắt ôn hòa, từng tiếng từng tiếng dụ dỗ Lam Mạt Lê.. để cô đừng khóc.. Đợi đến cô cuối cùng an tĩnh..

"Đừng khóc.. Lam Mạt Lê.. Em thà chị ngẩng cao đầu của chị.. Không ngừng nói với em ta chán ghét ngươi như thế nào.. Em cũng không nguyện chị khóc lóc thương tâm như vậy.. Em thà chị nói ra lời ác ý với em.. Dùng ánh mắt chán ghét nhìn em.. Cụng không muốn chị khóc đỏ hai mắt.."

Nhẹ nhàng dùng cái trán kề lấy đối phương, ánh mắt của An Cẩn rất ôn nhu, ôn nhu đến Lam Mạt Lê lại rơi lệ một lần.

"Lam Mạt Lê.. Xin lỗi.. Để chị nằm mơ bết bát như thế.. Em trong mơ.. Nhất định cũng là khiến chị chán ghét chứ.. Xin lỗi.. Thương tổn chị rồi.."

"Tại sao là em xin lỗi.. Cho tới nay.. Đều là tôi đang tùy hứng.. Đều là tôi đang thương tổn chân tâm của em.. Không phải sao.. Nên nói xin lỗi.. Là tôi a.."

Cô thật sự rất hối hận.. Cô biết An Cẩn là thích cô cỡ nào, nhưng đây là cô lần đầu tiên, cảm nhận được rõ ràng như thế.. Phần tình yêu này của An Cẩn.. Có bao nhiêu sâu.. sâu đến.. Tình yêu của nàng đối với mình, hung hăng khắc vào.. nơi sâu xa linh hồn.. trong lòng của cô..

Người này.. Thà nguyện bản thân thương tích khắp người.. Tình nguyện bản thân đau bản thân chảy máu.. Cũng không nhẫn tâm mình chịu phải một chút xíu ủy khuất.. Cho dù rơi mất một giọt lệ.. Đều muốn đem tất cả sai lầm.. Toán ở trên đầu bản thân..

"Đồ ngốc.. An Cẩn em là đại ngốc nghếch sao?" Hung hăng ôm lấy An Cẩn, lòng Lam Mạt Lê không ngừng đau.. "An Cẩn.. Tôi thích em.. là thật.."

"Ừm.. Em tin.." Cho dù là một giấc mơ.. Chỉ cần là chị nói, em đều đồng ý đi tin tưởng, tỉnh mộng rồi.. Em cũng sẽ tin tưởng.. Cho dù đây là mình đang dối gạt mình dối gạt người.. "Chỉ cần là chị.. Em đều tin.."

Làm như nghe hiểu ý tứ trong lời nói của An Cẩn, Lam Mạt Lê cắn tới cổ của An Cẩn, hung hăng cắn đau nàng.

"Hí.." Đau quá!

"Đây không phải mơ! An Cẩn, đây không phải mơ! Lam Mạt Lê tôi, nói là thật sự! Tôi thích em, Đời này kiếp này, tôi nguyện đi theo em qua xuân hạ thu đông, đi qua tận cùng của thế giời! Mặc kệ em còn yêu tôi hay không, tôi đều sẽ quấn chết lấy em!"

Yên lặng nhìn Lam Mạt Lê một lúc lâu, An Cẩn từ trong tủ nhỏ bên giường lấy ra một thứ, nắm ở lòng bàn tay của nàng, vươn tay ở trước mặt cô, ngữ khí ôn hòa nhìn cô nói: "Mạt.. Chị nguyện cùng em trói chặt ở một chỗ không?"

Lời nói xong, bàn tay của An Cẩn cũng thả ra, một sợi dây chuyền mang theo nhẫn bạc đơn giản, thì rơi vào trong mắt của Lam Mạt Lê..

Nước mắt thật vất vả khô đi, trong nháy mắt lại ươn ướt lên, Lam Mạt Lê nụ cười xán lạn nói với An Cẩn: "Tôi nguyện ý!"

Vẫn may.. tôi không có mất đi em.. Không có mất đi tình yêu của tôi.. - Lam Mạt Lê.

Cuối cùng.. em đợi được chị rồi.. đợi được tình yêu của em.. - An Cẩn

End[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Tiểu kịch trường 520

[HIDE-THANKS]Sáng sớm, Lam Mạt Lê ôm An Cẩn, nhìn gương mặt ngủ của nàng, ánh sáng trong đôi mắt, không ngừng lập loè, chờ đợi người này trong lồng ngực tỉnh táo

Đợi rất lâu rất lâu, An Cẩn mới ở trong một luồng ánh mắt đâm người, không cam lòng tình nguyện khoan thai tỉnh lại

Mở hai mắt ra, An Cẩn còn buồn ngủ hỏi lấy Lam Mạt Lê dùng ánh mắt muốn ăn nàng nhìn nàng: Trời vừa sáng sớm chị đã bị thiêu cháy rồi?

Không để ý tới An Cẩn cạn lời là đang nói cô hưng phấn, trực tiếp hào hứng nói với An Cẩn: An Cẩn! Hôm nay ngày mấy!

An Cẩn đầu còn không có tỉnh đáp: Ngày 3 tháng 5? Hay là ngày 15? Không đúng a.. thời hạn giao bản thảo trôi qua rồi..

Đột nhiên cảm thấy chính mình lại ngốc đến cho rằng An Cẩn đem tháng ngày qua đến chiều nay là người buổi nào cũng không biết sẽ nhớ tới hôm nay ngày đặc biệt như thế, thật là vô cùng ngốc rồi.. Không đúng.. Nàng đã ngốc rồi..

Lam Mạt Lê: Hôm nay là 520.. em biết ý nghĩa của 520 chứ?

An Cẩn nghĩ đến chốc lát, mới nhớ tới, hôm nay là 520 đó! Nhìn Lam Mạt Lê trước mắt có chút buồn bực, An Cẩn cười khẽ vài tiếng: Cho nên thì sao?

"Cho nên em phải nói với tôi ba chữ kia a!"

Khơi lấy khóe miệng, An Cẩn nhìn Lam Mạt Lê cười không nói, mãi đến tận vẻ mặt Lam Mạt Lê càng ngày càng ủy khuất, nàng mới ung dung mở miệng: Kỳ thực không cần ba chữ, chỉ cần một chữ thì đủ rồi

Lam Mạt Lê một mặt lờ mờ, có chữ gì đem ba chữ kia càng có tình cảm? : ? Chữ gì?

An Cẩn: Chị

Lam Mạt Lê biểu thị mù tịt không biết, nhìn An Cẩn, chờ đợi lời giải thích của nàng, nhưng mà người sau lại chỉ là cười rời khỏi trong ngực của cô, đi rửa mặt rồi.

Bỏ lại Lam Mạt Lê ở trên giường không ngừng suy nghĩ, sau khi trong đầu rối rắm sau một hồi, mãi đến tận An Cẩn đi ra, nhìn Lam Mạt Lê vụng về vẫn là không nghĩ tới

Nàng cười lắc đầu một cái, ở bên tai Lam Mạt Lê nhẹ giọng giải thích, sau đó nhìn mặt cô từng điểm từng điểm ửng hồng

Rồi sau đó, Lam Mạt Lê kích động, thì đem An Cẩn đè lấy

-

Chị. Trong lòng có chị. Cho nên mới yêu chị

520 vui vẻ, em yêu chị[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back