Chương 10: Chuyện trên đời là một vở kịch, tùy vào người diễn xuất! (#10)
Beta: Song Ngư
Editor: Lạc thanh
Tần Nam Ngự đơ người, hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, "..."
!
"Anh đúng là xấu quá đi, bỏ em ra ngoài ăn mình, a, cô gái này là?" Kỷ Vi Điềm dùng giọng điệu ngọt xớt, từng câu chữ phát ra nghe cực điệu đà, cô còn cố ý kéo dài âm cuối, rồi nhanh chóng nhìn sang cô gái đang ngồi đối diện Tần Nam Ngự.
Cô ta có một gương mặt thanh tú, lại sở hữu làn da trắng ngần, tuy khí chất tỏa ra từ người cô gái này không lớn đến mức khiến người ta phải ngây ngất, nhưng dù sao thì cũng được xếp vào hàng mĩ nhân, mới nhìn thì cũng có vẻ là người có cuộc sống ổn định, xa hoa.
Kỷ Vi Điềm dò xét cô gái kia từ đầu đến cuối xong xuôi, lại nảy ra ý nghĩ, cô quay đầu, nhìn về phía Tần Nam Ngự bằng ánh mắt phong tình, tiến sát vào lòng hắn không chút kiêng dè, giống như hai người yêu nhau say đắm lắm vậy.
Cô gái ngồi đối diện Tần Nam Ngự khiếp sợ, hai mắt trừng lớn, tỏ vẻ không dám tin nhìn về phía hai người đang ôm nhau say đắm trước mặt mình, lúc mở miệng định nói gì đó thì suýt cắn trúng đầu lưỡi: "Ngự, Ngự thiếu.. Anh kết hôn rồi sao?"
Tần Nam Ngự là quý công tử đệ nhất ở thành phố T, còn là con cưng của truyền thông, mọi người đều biết hắn có một đứa con trai khi còn độc thân, nhưng không ai biết đến chuyện hắn đã âm thầm kết hôn!
"..."
Tự nhiên đang yên đang lành lại có người tựa vào ngực khiến hắn ngạc nhiên trong nháy mắt. Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô gái không biết từ đâu xuất hiện, đã thế lại còn mang cho hắn cái danh đã có vợ. Kỷ Vi Điềm thấy vậy liền ném cho hắn ánh mắt ma mị phong tình vạn chủng. Cô đưa tay ôm cổ hắn, tiếp tục tỏ vẻ nũng nịu: "Chồng à, ở đây còn có người ngoài, anh làm như vậy sẽ khiến người ta ngại đó!"
Kỷ Vi Điềm nói xong liền tỏ vẻ thẹn thùng úp mặt vào ngực Tần Nam Ngự.
Đôi đồng tử đen của Tần Nam Ngự trầm xuống, lạnh lùng nhìn người con gái đang dính chặt trên người hắn, bản thân hắn cũng rất muốn biết, hắn kết hôn với cô gái này từ lúc nào.
Từ trước đến nay, Tần Nam Ngự vốn dĩ không thích tiếp xúc với phụ nữ, hắn lấy lại tinh thần, giơ tay ra có ý định đẩy Kỷ Vi Điềm ra khỏi lồng ngực mình.
Ai ngờ Kỷ Vi Điềm đã chuẩn bị trước, tay mắt lanh lẹ bắt lấy tay hắn rồi trực tiếp vòng tay hắn qua eo cô, càng lúc càng sát vào người Tần Nam Ngự hơn, nhìn thoáng qua giống như Tần Nam Ngự cố ý đưa tay ôm lấy cô, còn cô lại ra vẻ cự tuyệt, "Chồng à, anh không biết kiềm chế chút nào sao? Đây là nhà hàng đó, bao nhiêu con mắt đang nhìn về phía chúng ta nữa, để họ cười thì thật mất mặt."
Tần Nam Ngự xoa huyệt thái dương liên tục.
Hắn có dự cảm mãnh liệt, là nếu không đem cái người tên Kỷ Vi Điềm này vứt ra chỗ nào đấy, hắn sợ mình sẽ làm ra cái chuyện phạm pháp là giết người mất.
Đến nhà hàng này là để gặp mặt Tần Nam Ngự nói chuyện đại sự, mà bản thân cô trước giờ chưa từng gặp phải những chuyện mất mặt như này, siết chặt túi sách trong tay, dù không tin vào mắt mình nhưng vẫn liên tiếng xác nhận lại: "Ngự thiếu, các người.. Lời cô ấy nói đều là thật sao? Vậy việc chúng ta gặp mặt hôm nay thì tính là gì?"
Cô dù sao cũng tính là người có đức hạnh, tài giỏi và nghiêm chỉnh. Nếu đổi lại đối tượng hẹn hò hôm nay là một nam nhân khác, chỉ cần nghe đối phương đã có vợ, ví dụ như tình huống này, chỉ sợ cô đã bỏ đi sớm mà không quay đầu lại, chứ không phải còn cố ở đây hỏi lại mong chuyện trước mắt không phải sự thật.
Thực tế là vì Tần Nam Ngự quá ưu tú, từ lần đầu tiên cô thấy hình hắn trên tạp chí tài chính và kinh tế đã cảm mến, lại càng không nghĩ có một ngày sẽ có cơ hội cùng hắn ra mắt, cho nên cô làm sao cứ như vậy mà bỏ đi?
Cô giống như con thỏ trắng nhỏ, hai con mắt biến đỏ, có chút ủy khuất nhìn chằm chằm Tần Nam Ngự.
Cô và Kỷ Vi Điềm nhìn nhau chằm chằm, dò xét từng chút một trên người đối phương.
Không để Tần Nam Ngự có cơ hội lên tiếng, Kỷ Vi Điềm đã ra vẻ nóng nảy đoạt lời hắn mở miệng trước, cô ngồi thẳng dậy, thay đổi tư thế phong tình vạn chủng, bỏ đi cái vẻ điềm đạm đáng yêu lúc đầu: "Này vị tiểu thư, cô chính là cô gái mà Tần gia chọn làm đối tượng hẹn hò cho Nam Ngự? Nhìn từ đầu đến cuối, đồ cô dùng toàn là hàng hiệu, hẳn là gia đình có điều kiện rất tốt, nên chắc cô không thể hiểu một người xuất thân nghèo khổ như tôi không được Tần gia chấp nhận. Nhưng Nam Ngự yêu tôi, cuối cùng lại vì gia đình mà anh ấy không công bố mối quan hệ của chúng tôi, cô có biết trải qua những chuyện như này tôi đau lòng lắm không?"
Editor: Lạc thanh
Tần Nam Ngự đơ người, hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, "..."
!
"Anh đúng là xấu quá đi, bỏ em ra ngoài ăn mình, a, cô gái này là?" Kỷ Vi Điềm dùng giọng điệu ngọt xớt, từng câu chữ phát ra nghe cực điệu đà, cô còn cố ý kéo dài âm cuối, rồi nhanh chóng nhìn sang cô gái đang ngồi đối diện Tần Nam Ngự.
Cô ta có một gương mặt thanh tú, lại sở hữu làn da trắng ngần, tuy khí chất tỏa ra từ người cô gái này không lớn đến mức khiến người ta phải ngây ngất, nhưng dù sao thì cũng được xếp vào hàng mĩ nhân, mới nhìn thì cũng có vẻ là người có cuộc sống ổn định, xa hoa.
Kỷ Vi Điềm dò xét cô gái kia từ đầu đến cuối xong xuôi, lại nảy ra ý nghĩ, cô quay đầu, nhìn về phía Tần Nam Ngự bằng ánh mắt phong tình, tiến sát vào lòng hắn không chút kiêng dè, giống như hai người yêu nhau say đắm lắm vậy.
Cô gái ngồi đối diện Tần Nam Ngự khiếp sợ, hai mắt trừng lớn, tỏ vẻ không dám tin nhìn về phía hai người đang ôm nhau say đắm trước mặt mình, lúc mở miệng định nói gì đó thì suýt cắn trúng đầu lưỡi: "Ngự, Ngự thiếu.. Anh kết hôn rồi sao?"
Tần Nam Ngự là quý công tử đệ nhất ở thành phố T, còn là con cưng của truyền thông, mọi người đều biết hắn có một đứa con trai khi còn độc thân, nhưng không ai biết đến chuyện hắn đã âm thầm kết hôn!
"..."
Tự nhiên đang yên đang lành lại có người tựa vào ngực khiến hắn ngạc nhiên trong nháy mắt. Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô gái không biết từ đâu xuất hiện, đã thế lại còn mang cho hắn cái danh đã có vợ. Kỷ Vi Điềm thấy vậy liền ném cho hắn ánh mắt ma mị phong tình vạn chủng. Cô đưa tay ôm cổ hắn, tiếp tục tỏ vẻ nũng nịu: "Chồng à, ở đây còn có người ngoài, anh làm như vậy sẽ khiến người ta ngại đó!"
Kỷ Vi Điềm nói xong liền tỏ vẻ thẹn thùng úp mặt vào ngực Tần Nam Ngự.
Đôi đồng tử đen của Tần Nam Ngự trầm xuống, lạnh lùng nhìn người con gái đang dính chặt trên người hắn, bản thân hắn cũng rất muốn biết, hắn kết hôn với cô gái này từ lúc nào.
Từ trước đến nay, Tần Nam Ngự vốn dĩ không thích tiếp xúc với phụ nữ, hắn lấy lại tinh thần, giơ tay ra có ý định đẩy Kỷ Vi Điềm ra khỏi lồng ngực mình.
Ai ngờ Kỷ Vi Điềm đã chuẩn bị trước, tay mắt lanh lẹ bắt lấy tay hắn rồi trực tiếp vòng tay hắn qua eo cô, càng lúc càng sát vào người Tần Nam Ngự hơn, nhìn thoáng qua giống như Tần Nam Ngự cố ý đưa tay ôm lấy cô, còn cô lại ra vẻ cự tuyệt, "Chồng à, anh không biết kiềm chế chút nào sao? Đây là nhà hàng đó, bao nhiêu con mắt đang nhìn về phía chúng ta nữa, để họ cười thì thật mất mặt."
Tần Nam Ngự xoa huyệt thái dương liên tục.
Hắn có dự cảm mãnh liệt, là nếu không đem cái người tên Kỷ Vi Điềm này vứt ra chỗ nào đấy, hắn sợ mình sẽ làm ra cái chuyện phạm pháp là giết người mất.
Đến nhà hàng này là để gặp mặt Tần Nam Ngự nói chuyện đại sự, mà bản thân cô trước giờ chưa từng gặp phải những chuyện mất mặt như này, siết chặt túi sách trong tay, dù không tin vào mắt mình nhưng vẫn liên tiếng xác nhận lại: "Ngự thiếu, các người.. Lời cô ấy nói đều là thật sao? Vậy việc chúng ta gặp mặt hôm nay thì tính là gì?"
Cô dù sao cũng tính là người có đức hạnh, tài giỏi và nghiêm chỉnh. Nếu đổi lại đối tượng hẹn hò hôm nay là một nam nhân khác, chỉ cần nghe đối phương đã có vợ, ví dụ như tình huống này, chỉ sợ cô đã bỏ đi sớm mà không quay đầu lại, chứ không phải còn cố ở đây hỏi lại mong chuyện trước mắt không phải sự thật.
Thực tế là vì Tần Nam Ngự quá ưu tú, từ lần đầu tiên cô thấy hình hắn trên tạp chí tài chính và kinh tế đã cảm mến, lại càng không nghĩ có một ngày sẽ có cơ hội cùng hắn ra mắt, cho nên cô làm sao cứ như vậy mà bỏ đi?
Cô giống như con thỏ trắng nhỏ, hai con mắt biến đỏ, có chút ủy khuất nhìn chằm chằm Tần Nam Ngự.
Cô và Kỷ Vi Điềm nhìn nhau chằm chằm, dò xét từng chút một trên người đối phương.
Không để Tần Nam Ngự có cơ hội lên tiếng, Kỷ Vi Điềm đã ra vẻ nóng nảy đoạt lời hắn mở miệng trước, cô ngồi thẳng dậy, thay đổi tư thế phong tình vạn chủng, bỏ đi cái vẻ điềm đạm đáng yêu lúc đầu: "Này vị tiểu thư, cô chính là cô gái mà Tần gia chọn làm đối tượng hẹn hò cho Nam Ngự? Nhìn từ đầu đến cuối, đồ cô dùng toàn là hàng hiệu, hẳn là gia đình có điều kiện rất tốt, nên chắc cô không thể hiểu một người xuất thân nghèo khổ như tôi không được Tần gia chấp nhận. Nhưng Nam Ngự yêu tôi, cuối cùng lại vì gia đình mà anh ấy không công bố mối quan hệ của chúng tôi, cô có biết trải qua những chuyện như này tôi đau lòng lắm không?"
Chỉnh sửa cuối: