[Edit] Thế Giới Số Một Sủng: Manh Bảo Tham Tiền - Phù Đồ Yêu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cá Đẹp Trai, 6 Tháng sáu 2019.

  1. Cá Đẹp Trai Không có chuyện gì, đừng spam tường!

    Bài viết:
    81
    Chương 30: Nguy rồi, chân tướng bị phơi bày! (#30)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Lạc Thanh

    Beta: Song Ngư

    Kỷ Vi Điềm cúi thấp đầu, chăm chú nhìn thanh tiến độ trên màn hình vi tính, ngón tay cô không dừng lại dù chỉ một khắc, tuần tự đọc số liệu hộp thư trong USB, sau đó mở ra công cụ xây mô hình toán học, tự mình bắt đầu làm thí nghiệm.

    Bên trên màn hình ban đầu xuất hiện một loạt con số và chữ cái, cuối cùng biến thành từng mô hình.

    Thí nghiệm của cô ngày càng đi lên, trình độ hóa mô hình cẩn thận ngày càng cao, nhưng bất quá cô ngồi mất nửa giờ thì một mô hình mèo giống Phì Phì như đúc hiện trên máy vi tính nhìn rất sống động.

    Lập thể¹ chân thực, phảng phất liền là một đầu mèo chân thật.

    Mô hình mèo xuất hiện trong nháy mắt còn phát ra một tiếng kêu thanh thúy giống tiếng mèo như đúc.

    Kỷ Vi Điềm tựa hồ vẫn không hài lòng lắm, lông mày cau lại, cô chuẩn bị kiểm tra số liệu hậu trường một lần nữa thì điện thoại đổ chuông.

    Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện người gọi là Kỷ Mặc Phong, do dự mấy giây xong vẫn quyết định bắt máy.

    "Kỷ Vi Điềm, rốt cuộc thì trong mắt ngươi có người ba này không? Ngươi phá hỏng buổi ra mắt cùng Trần gia, đã thế còn trốn bên ngoài không chịu về, muốn ta thay ngươi nhận hết rắc rối sao? Mặc kệ ngươi đang ở đâu, ngày mai phải về ngay lập tức!"

    Kỷ Mặc Phong vừa nói xong đã trực tiếp cúp máy, không cho phép Kỷ Vi Điềm lên tiếng nói bất cứ điều gì.

    Ánh mắt Kỷ Vi Điềm tối lại, cô không để ý đến những lời ông nói, cũng bởi vì cú điện thoại này khiến cô nhớ ra mình vẫn để quên hành lí ở Kỷ gia.

    Mà quà cô mua cho con gái vẫn để trong cái rương hành lí đó.

    Nhớ tới con gái lòng Kỷ Vi Điềm nhất thời trở nên mềm mại, trong đầu phảng phất lóe lên hình ảnh tiểu gạo nếp nhắc nhở cô tan việc phải về nhà đúng giờ, cô vô thức liếc nhìn đồng hồ, phát hiện đã sắp tám giờ.

    Nếu hôm nay cô tiếp tục về muộn thì sẽ chọc giận con gái.

    Vừa vặn lúc số liệu thí nghiệm cần điều chỉnh, mà hôm nay sẽ không kịp làm.

    Kỷ Vi Điềm không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ vấn đề này, quyết định bảo tồn số liệu, kiểm tra USB rồi thanh lý mọi dấu vết trên máy tính..

    Tắt đèn chuẩn bị rời khỏi phòng thí nghiệm.

    Vừa đi đến cửa cô chợt nhớ ra cái gì đó, vội quay đầu, ánh mắt nhìn về phía cuối phòng, ở đó còn có gian phòng thí nghiệm.

    Nếu như cô nhớ không lầm thì tập đoàn khoa học kĩ thuật Tần thị đỉnh cao nhất về máy móc, toàn bộ đều đã đặt ở giữa phòng thí nghiệm rồi thì chắc chắn những thiết bị tiến hành hạng mục chủ yếu sẽ đặt ở phòng đó.

    Cả ngày hôm nay Tần Nam Ngự đều ở trong, còn không cho người không phận sự bước vào.

    Kỷ Vi Điềm rất tò mò, cuối cùng thì bên trong có gì, tâm vừa động, chân đã hướng đến gian phòng thí nghiệm cuối cùng kia.

    Cổng có khóa điện tử.

    Kỷ Vi Điềm hé mắt, cầm thẻ gác cổng thử quẹt ra.

    Cô đẩy cửa ra, đi vào trong nhưng không vội mở cửa phòng, chẳng qua là cô mượn ánh trăng trong ngần chiếu xuống để quan sát một chút về bố cục trong phòng thí nghiệm qua cửa sổ.

    Lúc đi cô không cẩn thận đụng phải một máy, vô thức đưa tay lên đỡ, tay lại vô tình ấn chốt mở, "Đích" một tiếng, máy bắt đầu khởi động.

    "Xin điền mật mã khởi động máy."

    Đồng dạng nhắc nhở, Kỷ Vi Điềm không cảm thấy kinh ngạc, thứ khiến cô ngạc nhiên chính là, trước mắt cô không phải đơn giản chỉ là một máy tính, thoạt nhìn, càng giống dạng máy máy vi tính tổng hợp xử lý khí.

    Thoạt nhìn qua thấy rất lợi hại, trong nháy mắt đã khơi gợi lòng hiếu kỳ trong lòng Kỷ Vi Điềm.

    Cô xem mèo vẽ hổ, vừa rồi cô phá giải chương trình nên một lần nữa lại đưa tay ấn xác nhận, không nghĩ tới vừa ấn xác nhận khóa, tiếng cảnh báo trong phòng thí nghiệm đột nhiên vang lên.

    Nguy rồi!

    Kỷ Vi Điềm nhanh chóng đóng máy lại, quay người chạy ra bên ngoài, một giây sau đụng phải Tần Nam Ngự xuất hiện đột ngột ở cửa ra vào.

    *Chú thích:

    Lập thể¹: Trường phái hội họa
     
  2. Lạc thanh

    Bài viết:
    0
    Chương 31: Thật là đáng sợ! (#31)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Beta: Song Ngư

    Editor: Lạc Thanh

    Tuy Kỷ Vi Điềm đụng không mạnh nhưng lại bị dọa cho phát sợ.

    Lui về sau mấy bước, toàn bộ người cô dán trên ván cửa, ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt, khuôn mặt cô biến thành trắng bệch.

    Cô gặp quỷ sao? Đã trễ như vậy, Tần Nam Ngự còn về đây làm gì?

    -

    Tần Nam Ngự tốt nghiệp tại đại học Giang Thành và là học sinh ưu tú, đêm nay liên hoan có ba vị giáo thụ hắn xem như ân sư của mình, liên hoan kết thúc hắn không muốn kêu trợ lí tiễn khách mà tự mình lái xe, đưa ba vị giáo thụ về đại học Giang Thành.

    Thời điểm xe dừng lại trước ký túc xá của các vị giáo thụ, công nhân viên chức thì hắn đột nhiên nhớ trong bữa tiệc liên hoan giáo sư Phạm có nói đến việc cải tiến kỹ thuật liên quan tới số liệu máy tính nên hắn theo bản năng muốn đến phòng thí nghiệm xem.

    Ai biết mới vừa đi tới phòng thí nghiệm cao ốc thì nghe tiếng còi báo động reo do có người đột nhập.

    Hắn muốn bắt tận mặt tên trộm nên bước chân có phần khẩn trương, nhưng không nghĩ đến chuyện sẽ nhìn thấy một người mà đáng ra không nên xuất hiện ở nơi này.

    "Kỷ Vi Điềm, tại sao cô lại ở chỗ này?" Đôi mắt Tần Nam Ngự trở nên âm trầm, mi tâm hắn nhăn lại.

    Người đột nhập phòng thí nghiệm khiến còi reo chính là cô?

    "Tôi.. Tôi chẳng qua là.. Tôi không phải.." Kỷ Vi Điềm khẩn trương đến nỗi nói năng lộn xộn.

    Cô không nghĩ mình lại có thể chủ quan xem thường tập đoàn khoa học kĩ thuật Tần thị sẽ không có hệ thống phòng chống xâm lấn. Không ngờ chỉ trong nháy mắt đã phát động cảnh báo, giờ thì cô lại bị Tần Nam Ngự bắt ngay tại trận.

    Nếu đổi lại là người khác thì có lẽ sẽ thương lượng được, nhưng là cô, có thể Tần Nam Ngự sẽ.. Cô muốn nói thẳng cho hắn biết là cô đột nhập khiến còi cảnh báo vang lên, nhưng mắc cái lại sợ hắn báo cảnh sát bắt cô!

    Đến lúc đó cô dù có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích được.

    "Kỷ Vi Điềm, nói chuyện!" Tần Nam Ngự tiến một bước về phía trước, một tay chống bên cạnh người cô, tròng mắt chăm chú nhìn cô.

    Hào quang mạnh mẽ khiến sức nén không khí xung quanh Kỷ Vi Điềm trong nháy mắt lại trở nên chật chội do hắn đến gần, Kỷ Vi Điềm nghĩ mình sắp bị đánh nên vội vàng lấy tay che mắt.

    "Tôi, tôi, tôi.. Chuyện không liên quan đến tôi!"

    Kỷ Vi Điềm vừa nói một câu, người cô đầy khiếp sợ, cuối cùng lại nhìn Tần Nam Ngự lấy lại tinh thần, nắm tay yếu ớt buông ra, hai con ngươi ngập nước, "Tôi cơm nước xong xuôi, trên đường về nhà nhớ tới việc phòng thí nghiệm có máy mới, có chút không yên lòng, cho nên liền tới xem một chút, ai biết mới vừa đi tới căn phòng thí nghiệm này thì thấy bên trong như có bóng ma lướt qua.."

    Kỷ Vi Điềm nói xong, vì muốn lời nói chân thực hơn nên cũng không đoái hoài tới sự chán ghét của Tần Nam Ngự, một mặt mảnh mai dựa vào trong ngực hắn, hai tay nắm chặt vạt áo của hắn, giống Tiểu Bạch Thỏ bị dọa sợ.

    "Tôi đang định chạy đi gọi người, nhưng lúc đi ra lại đụng phải anh.. Thật là đáng sợ.."

    Cuối cùng thì câu "Thật là đáng sợ" này không biết là dành cho bóng ma đáng sợ hay vẫn là để chỉ Tần Nam Ngự đáng sợ hơn.

    Tần Nam Ngự ngửi thấy mùi hương sơn chi nhàn nhạt lần nữa, đột nhiên trong hắn trỗi dậy thứ cảm giác quen thuộc mà không biết rõ nó lại xuất hiện từ đâu.

    Tần Nam Ngự đang định nói gì đó thì bị ánh sáng chiếu thẳng mặt.

    "Người nào? Giơ tay lên!" Bảo vệ trường lúc đi tuần tra nghe thấy tiếng cảnh báo liền chạy tới phòng thí nghiệm cao ốc, đèn pin bật sáng loáng chiếu tới chỗ Tần Nam Ngự và Kỷ Vi Điềm đang đứng.

    Đến khi phát hiện ra là đôi nam nữ đang ôm nhau thì quát lớn.

    "Đã trễ như vậy, mấy người sao không về ký túc xá nghỉ ngơi, lại còn trốn ở đây hẹn hò, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?"

    Nghe thấy câu hỏi của bảo vệ mà cơ thể của Kỷ Vi Điềm lẫn Tần Nam Ngự đều giống như điện giật, không hẹn mà cùng lùi lại mấy bước kéo dài khoảng cách.

    Hai người tỏ rõ thái độ ghét bỏ liếc nhau một cái.

    Hẹn hò?

    Dù nam nhân trên thế giới này có chết sạch, cô cũng sẽ không hèn hò với Tần Nam Ngự.

    Tần Nam Ngự đồng cảm suy nghĩ.
     
  3. Cá Đẹp Trai Không có chuyện gì, đừng spam tường!

    Bài viết:
    81
    Chương 32: Tần Nam Ngự, anh còn là người không? (#32)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Lạc Thanh

    Beta: Song Ngư

    Tần Nam Ngự mang giấy thông hành của mình ra, đang muốn nói rõ lí do thì bảo vệ trường đã cắt ngang lời hắn: "Đừng tưởng thay quần áo khác là có thể vờ làm người tri thức, tôi nói cho cô cậu biết, mấy trò xiếc nhảm này thúc thúc lúc còn trẻ đều thử, hai người lén lút đột nhập vào phòng thí nghiệm khiến còi báo động kêu, tôi mặc kệ mấy người định trình giấy tờ gì, cả hai phải theo tôi đến phòng nhân sự xác nhận danh tính!"

    Mấy người bảo vệ mà trường phân công trực hợp tác với nhau, một nửa ở lại kiểm tra các thiết bị phòng thí nghiệm, một nửa dẫn Tần Nam Ngự và Kỷ Vi Điềm đến phòng nhân sự.

    Mặc dù Kỷ Vi Điềm không thích việc bị người khác hiểu lầm cô và Tần Nam Ngự lén gặp làm trò riêng tư, nhưng vậy vẫn tốt hơn là việc cô bị xem như kẻ trộm cắp.

    Cô liếc trộm cái vẻ mặt khó chịu của Tần Nam Ngự một cái, cúi đầu đi sau lưng hắn, trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện mình vừa làm còi báo động reo, đột nhiên cổ áo bị nắm chặt, còn nhấc cô lên.

    "Ai?" Kỷ Vi Điềm bị dọa đến thét lên, phát hiện mình mình bị Tần Nam Ngự xách lên trước mặt hắn, ánh mắt sâu xa, lạnh lẽo nhìn cô, môi mỏng của hắn hé mở.

    "Đi chậm như vậy, cô nghĩ núp ở sau sẽ chạy được tội?"

    "Rốt cuộc anh có biết nói chuyện hay không? Tôi là loại người không biết chịu trách nhiệm sao? Nếu không phải tại anh chặn tôi ở cửa phòng thí nghiệm lại còn dài dòng văn tự, thì bây giờ chúng ta cũng không bị xem thành đôi bạn tình đầy cuồng nhiệt, tôi không tính sổ với anh thì thôi, anh còn không biết xấu hổ trách móc tôi." Kỷ Vi Điềm mạnh mẽ lên tiếng lí luận.

    Nghe vậy, Tần Nam Ngự cười nhạo một tiếng rồi đánh giá cô từ trên xuống dưới. Hắn nhếch miệng thành một vệt cong quỷ dị. Kỷ Vi Điềm nhìn hắn cười, lập tức có dự cảm không lành, quả nhiên, trong nháy mắt Tần Nam Ngự đã che dấu ánh mắt đó, "Cô nghĩ bảo vệ trường tưởng chúng ta là học sinh, hay vì cô trông giống cây đậu cô-ve khô quắt, không có nửa điểm giống phụ nữ?"

    "Anh nói ai là cây đậu cô-ve khô quắt? Ai không có nửa điểm giống phụ nữ? Anh hãy mở to mắt chó của anh nhìn một chút, lão nương là 36C.." Kỷ Vi Điềm xù lông, ngẩng đầu ưỡn ngực trước mặt Tần Nam Ngự, đến lúc ý thức được chuyện mình đang làm thì phát hiện hai bảo vệ đi đằng trước đang tỏ vẻ kinh ngạc nhìn cô chằm chằm, thân thể cô cứng đờ!

    Gương mặt cô hơi ửng hồng, cô bắt chéo tay che mặt, chỉ hận nỗi không thể đào cho mình một cái hố rồi chui xuống.

    Mà lúc này, kẻ cầm đầu hại cô mất mặt thì lại tỏ vẻ thành thật đánh giá: "Thực tiễn đã chứng minh, quả nhiên mỹ mạo cùng IQ không thể cùng tồn tại, Kỷ tiểu thư, khi rảnh nên ăn hạch đào, có thể bù não."

    Kỷ Vi Điềm: "..."

    Tần Nam Ngự, anh còn là người không?

    Chín giờ tối, Tần Nam Ngự và Kỷ Vi Điềm bị bảo vệ đưa tới phòng nhân sự, đi qua thẩm tra, cuối cùng biết thân phận hai người, đúng là hiểu lầm một trận.

    Căn bản cảm giác được phủi sạch quan hệ với Tần Nam Ngự, Kỷ Vi Điềm hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi ra ngoài phòng nhân sự, vì vừa rồi hiểu lầm một trận 36C lại không đấu khẩu lại hắn cô giống con gà mái không nói tiếng nào tự giác đi theo sau Tần Nam Ngự.

    Cô lưỡng lự muốn thừa dịp đêm đen gió lớn không ai chú ý rồi nhặt cục gạch ven đường kéo Tần Nam Ngự chụp chết cho hả giận!

    Ai biết hai người mới ra khỏi phòng bảo vệ trường thất, Tần Nam Ngự hoàn toàn không để ý tới cô, trực tiếp cất bước đi về phòng thí nghiệm.

    Kỷ Vi Điềm lập tức lại nghĩ tới căn phòng thí nghiệm bị cô đột nhập nên mới phát động cảnh báo, vừa rồi thời gian quá cấp bách, không biết trong phòng thí nghiệm có lắp camera giám sát không, một phần vạn..

    Kỷ Vi Điềm nhìn bóng lưng Tần Nam Ngự, trong lòng xuất hiện một hồi lo lắng, nếu cứ như vậy trở về thì đêm nay cô đoán chừng sẽ không ngủ được, nên chỉ có thể nhận mệnh là đi theo phía sau hắn, cùng đi đến phòng thí nghiệm cao ốc.

    Mới vừa đi tới cửa phòng thí nghiệm, cô đã bị Tần Nam Ngự ngăn lại: "Cô tới làm cái gì?"
     
    Ngcuc thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...