Chương 37 Bấm để xem Ý cô không phải vậy mà.. Thẩm Du đi ra ban công nhìn xuống dưới, nhìn quần áo Chu Từ Dẫn đang mặc, sau đó lấy bộ quần áo hợp với bộ anh đang mặc trong tủ ra. Sau khi nhanh chóng thay quần áo, cô nói một tiếng với bạn cùng phòng rồi vội vã chạy xuống cầu thang. Bầu trời bên ngoài đã bị màn đêm bao phủ tối đen hoàn toàn. Mưa cũng đã dừng lại từ lâu, nhưng mặt đất vẫn còn ẩm ướt. Không khí ẩm ướt và lạnh lẽo vẫn quanh quẩn xung quanh, tạo thành một tầng sương mù. Chu Từ Dẫn đứng dưới tàng cây cách đó không xa, mặc một chiếc áo len cổ cao màu be, quần jean màu đen thon dài. Hai tay đút vào túi quần, ánh mắt đặt lên người cô, không làm gì cả, chỉ lẳng lặng đợi cô. Phong cảnh như vậy, làm trái tim Thẩm Du đột nhiên mềm nhũn đến rối tinh rối mù. Cô đi tới, đưa tay về phía Chu Từ Dẫn. Nhìn thấy quần áo trên người cô, sắc mặt Chu Từ Dẫn thoáng đẹp hơn một chút, anh hừ nhẹ một tiếng, nắm lấy tay cô, đi ra ngoài trường: "Muốn ăn cái gì?" Tay của anh rất to, tản ra hơi ấm ấm áp, nhưng giọng nói lại lạnh như băng. "Lẩu." Thẩm Du nhu thuận đáp lại anh, sau đó tiếp tục vấn đề vừa rồi, "Khi nãy em còn chưa nói xong thì mẹ em gọi điện cho em. Ý của em là, 'Được rồi, anh không giống người đó chút nào'." Thấy sắc mặt Chu Từ Dẫn vẫn xấu như trước, cô lại tiếp tục lắc lắc tay anh, quấn lấy anh nói: "Đừng tức giận nha.. Em thật sự chỉ là chưa kịp gửi tin nhắn! Không có ý đó đâu!" Chu Từ Dẫn thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói: "Sau này đừng dọa anh nữa." "Em thật sự không có." Thẩm Du bước lên trước một bước, đứng đối mặt với anh, Chu Từ Dẫn cũng vì vậy mà dừng bước, cúi đầu xuống nhìn cô. Cô híp mắt nở nụ cười, kiễng mũi chân hôn lên cằm anh một cái, "Em thích anh nhất." "..." Khóe miệng Chu Từ Dẫn nhếch lên, "Ừm." Chu Từ Dẫn từ trước đến nay rất dễ dỗ dành, chỉ vì một câu nói của cô mà tâm trạng anh có thể lên xuống thất thường. Thẩm Du cúi đầu, một tay bị anh dắt, tay kia cũng không rảnh rỗi mà nghịch ngón tay của anh, cười hì hì nói với anh những chuyện vui mà hôm nay cô trải qua. Hai người đi ra khỏi khu ký túc xá, đi đến một con đường vô cùng thông thoáng trong trường học. Gió lạnh đột nhiên ập mạnh tới, như đánh tới từ bốn phương tám hướng, không có chỗ tránh, thổi tóc Thẩm Du bay lên xung. Cô run rẩy phàn nàn: "Hôm nay trời lạnh quá." Chu Từ Dẫn không ngừng lấy tay ủ ấm tay cô, cúi đầu đáp một tiếng: "Ừm." "Quả thật muốn đông lạnh thành chó luôn rồi." Chu Từ Dẫn trực tiếp phản bác: "Em mới là chó." Chú ý tới giọng điệu xem mọi thứ đều không liên quan gì đến mình của anh, Thẩm Du dừng một chút, cực kỳ bất mãn: "Tại sao anh không thể cùng em đồng cam cộng khổ chứ?" Muốn làm chó thì cùng nhau làm không được sao? Chu Từ Dẫn khẽ cười thành tiếng, hợp tình hợp lý nói: "Anh cùng lắm là đang run rẩy cả người dắt chó đi dạo thôi." "..." Vẻ mặt Thẩm Du lập tức lạnh xuống, cô trực tiếp hất tay Chu Từ Dẫn ra đi về phía trước, cô đi rất nhanh, nhưng chân quá ngắn, rất nhanh đã bị anh đuổi theo. Chu Từ Dẫn nắm lấy tay cô một lần nữa, nhìn chằm chằm vào mặt cô một lúc lâu, vạch trần cô: "Em cười." Thẩm Du bất động thanh sắc* mím môi, thu khóe môi đang cong lên về: "Em không có." *bất động thanh sắc: Thản nhiên, bình tĩnh. Chu Từ Dẫn kiên trì nói: "Em vừa mới cười." "Em không có." Sự phủ nhận của cô làm Chu Từ Dẫn có chút nghi hoặc, anh gãi gãi đầu, kỳ quái nói: "Anh không nhìn lầm mà.. Em vừa mới cười." Thẩm Du trong nháy mắt bùng nổ, cô tức đến mức lấy tay nhéo mạnh eo Chu Từ Dẫn, chọc cho anh đau đớn kêu lên một tiến, mới giận dữ hỏi: "Tại sao anh không nhường em chút nào vậy hả? Có bạn trai nào như anh không chứ?" Chu Từ Dẫn vô tội chớp mắt: "Sao anh lại không nhường em?" "Anh nhường em chỗ nào?" "Anh không nhường em chỗ nào?" Thẩm Du cười lạnh: "Hành vi luôn đối nghịch em bây giờ của anh chính là không nhường em đó!" "Đối nghịch?" Anh cố tình phát âm từ cuối kia nặng một chút. Thẩm Du bị trình độ mặt dày vô sỉ của anh làm cho tức điên người, cô hung hăng bẻ tay anh ra, bộc phát tính khí: "Em không ăn nữa, em muốn về, tạm biệt." Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi vào một con đường nhỏ, qua con đường này là tới phố ăn vặt sau trường. Lúc này, dòng người qua lại vô cùng đông, Thẩm Du bị người phía trước chen chúc đến có chút không thoải mái. Chu Từ Dẫn kéo cô vào trong lòng, che chở cô chen qua đám người, sau đó đi đến một con hẻm nhỏ bên cạnh. Bốn phía ánh sáng mờ nhạt, ngay cả một ngọn đèn cũng không có, không gian bị bóng tối nuốt chửng. Nhưng âm thanh một chút cũng không thể che giấu, vẫn ồn ào như cũ, nhưng giờ phút này giống như bị tắt âm. Thẩm Du không thấy rõ biểu tình của Chu Từ Dẫn, chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng hít thở của anh, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, như đem chút lửa giận trong lòng cô chuyển đến vành tai cô, có hơi hơi nóng. Cảm nhận được người trong lòng nắm lấy áo len trước ngưc anh, nhìn có vẻ hơi khẩn trương, Chu Từ Dẫn đột nhiên nở nụ cười, cúi đầu kề sát vào bên tai cô, "Muốn anh nhường em thế nào?" Anh trở lại chủ đề vừa rồi, thanh âm tựa như dùng tiếng thở để nói, không tự chủ được mà mang theo tràn đầy sự nuông chiều. Môi Thẩm Du giật giật, nhưng cô không nói gì. "Cho em hôn sao?" Thẩm Du nhịn không được nghiêng đầu sang một bên, lắp bắp nói: "Anh, anh học những thứ này từ ai thế?" Chu Từ Dẫn nắm cằm cô, xoay đầu cô lại, cúi đầu. Khoảng cách giữa hai người được thu hẹp, chỉ cần cô hơi ngẩng đầu lên là có thể chạm vào môi anh. Hô hấp của Thẩm Du dần dần trở nên dồn dập hơn, cảm thấy mình gần như bị nghẹt thở trong sự thân mật này. "Nhanh lên." Chu Từ Dẫn thúc giục nói. Như bị mê hoặc, Thẩm Du theo bản năng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng chạm vào cánh môi anh một chút, như chuồn chuồn lướt nước rồi tách ra. Gót chân chưa kịp chạm đất thì Chu Từ Dẫn đã ôm eo cô làm sâu thêm nụ hôn này. Thẩm Du hoàn toàn ngây dại, há miệng mặc cho anh hôn. Sửng sốt một phút sau, cô đột nhiên phản ứng lại, sau đó cắn mạnh đầu lưỡi anh. Chu Từ Dẫn buông cánh môi cô ra, cúi đầu nhìn cô. Lúc này mới phát hiện ánh mắt thiếu nữ trong lòng tràn đầy sự xấu hổ. Chu Từ Dẫn dừng lại, cúi đầu chú ý tới vị trí tay mình đang đặt lên, sau đó chột dạ thu tay về. Thẩm Du nhìn chằm chằm anh, bất thình lình thốt lên một câu: "Anh chạm vào đâu đó." Vốn Chu Từ Dẫn còn có chút chột dạ, nghe cô nói thế, trong nháy mắt lời lẽ hùng hồn nói. "Anh chạm vào vợ anh." "..." Thẩm Du bị lời nói của anh làm nghẹn, hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, rồi quay đầu đi ra con đường nhỏ. Cô dường như thực sự tức giận, nhưng phần lớn là do thẹn quá hóa giận, toàn bộ khuôn mặt đều đỏ lên. Thẩm Du đi phía trước, Chu Từ Dẫn đi theo phía sau cô, cười hì hì nắm tay cô, cũng lập tức bị hất ra. Hai người mặc đồ đôi, ngoại hình lại xuất chúng, ở trên đường phố thế này cũng rất nổi bật. Thẩm Du bộc phát tính tình trẻ con, mặt lạnh phớt lờ anh. Da mặt Chu Từ Dẫn lại dày, không thèm để ý ánh mắt của người khác, như đổ thêm dầu vào lửa mà tiến lại gần trêu chọc cô: "Tìm đâu ra cô nàng xinh đẹp như vậy, tức giận cũng quyến rũ như vậy." "Trẻ con." Thẩm Du bị anh quấn lấy vừa ngượng ngùng vừa tức giận, cố ý nâng cao âm lượng nói, "Em năm nay tám mươi tuổi rồi, có thể đừng quấy rầy em nữa được không?" "Tám mươi tuổi?" Chu Từ Dẫn nhướng mày, "Có thể nha, vừa hay anh cũng muốn có một chuyện tình lãng mạn cuối đời." "..." Thẩm Du quyết tâm không để ý tới anh nữa: "Xin lỗi, em có bạn trai rồi." "Này, thật trùng hợp. Anh cũng có bạn gái." Chu Từ Dẫn cười tủm tỉm tiến lại gần, bộ dáng rất thần bí, "Vậy nên chúng ta phải khiêm tốn một chút, đừng để bị phát hiện." "..." Thẩm Du bị anh chọc tức đến bật cười, nhưng cơn giận lại dần tiêu tan, giọng mắng anh cũng có vẻ mềm đi một chút, không có bất kỳ lực uy hiếp nào: "Anh thật phiền." "Nào có phiền." Chu Từ Dẫn cười rộ lên, tiến lại gần hôn lên trán cô, "Chỉ phiền một chút chút thôi." Thẩm Du hừ một tiếng. Chu Từ Dẫn trực tiếp ôm chặt cô vào lòng. Xung quanh đều là người đi đường, ôm giữa đường thế này, là một chuyện cực kỳ phô trương. Mặt mày của anh hơi nâng lên, giọng nói khàn khàn. "Còn tức giận à, bạn nhỏ." Thẩm Du nghiêm mặt, nhấn mạnh lần nữa: "Em nói rồi em năm nay tám mươi." "Biết rồi." Chu Từ Dẫn kéo cô đi về phía trước, "Bạn nhỏ tám mươi tuổi." "..." Vừa đến ngày lạnh, đồ ăn nóng đã trở thành sự lựa chọn hoàn hảo của công chúng, quán lẩu gần trường học là nơi được yêu thích nhất hiện giờ, cực kỳ đông người, có hàng dài người xếp hàng bên ngoài một số cửa hàng. Hai người đi vào quán mà Thẩm Du đề cử, nơi đó chật kín người như bọn họ dự đoán. Đầy ắp người, cũng không thể ghép bàn. Vốn tưởng rằng trời lạnh như vậy, đa số mọi người đều không muốn ra ngoài ăn. Nhưng tình cảnh trước mắt đã phá tan chút hy vọng trong lòng Thẩm Du. Biểu tình của cô trong nháy mắt suy sụp, nhỏ giọng nói: "Xem ra không còn chỗ rồi." Sau đó thất vọng kéo Chu Từ Dẫn đi ra ngoài. Nhìn thấy bộ dáng bé nhỏ đáng thương này của cô, Chu Từ Dẫn đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Thừa dịp xung quanh ít người, cúi đầu gặm môi cô một chút, sau đó thấp giọng dỗ dành: "Muốn ăn như vậy? Hay là đợi một chút?" Thẩm Du lắc đầu, tựa như cũng không nhớ cô đang còn tức giận với Chu Từ Dẫn, vẻ mặt uể oải: "Quán này lần trước em với bạn cùng phòng đã từng tới ăn rồi, cảm thấy rất ngon nên muốn cùng anh ăn một lần." Đã lâu lắm rồi. Gặp phải những đồ vật tốt, những sự việc tốt, hay gặp phải những người tốt. Chia sẻ với anh dường như đã trở thành thói quen của Thẩm Du. Bất kể là xảy ra chuyện gì, người mà họ nghĩ tới đầu tiên đều là đối phương. Chu Từ Dẫn hít một hơi, đầu cúi xuống, trái tim cũng mềm mại theo. Anh đưa tay xoa xoa đầu Thẩm Du, hạ thấp giọng đáp một tiếng. "Ừm." "Hôm nay ăn cái khác trước đi." Thẩm Du nhìn về phía anh, tâm tình ủ rũ qua đi, lại đột nhiên nhớ tới mình hình như đang đơn phương tức giận với anh, "Lần sau anh đến chiếm chỗ trước, chiếm không được em sẽ càng tức giận." Anh lại đáp một tiếng, nhịn không được đưa tay xoa xoa hai mắt lấp lánh của cô. Sau đó, hai người tìm thấy một nhà hàng Tứ Xuyên gần đó. Sau khi ăn xong cơm chiều, lúc Chu Từ Dẫn đi thanh toán, Thẩm Du đột nhiên nhận được điện thoại của Trần Lâm, cô chớp chớp mắt, nuốt miếng cơm cuối cùng trong miệng xuống, nhận điện thoại: "Alô --" Giọng điệu của Trần Lâm nghe vô cùng kích động: "Du Du, cậu xem diễn đàn trường chưa?"
Chương 38 Bấm để xem "Chưa, sao vậy?" "Chuyện là mới có bài đăng mới." Trần Lâm nói, "Có người đăng ảnh chụp được cậu và bạn trai cậu đó, đăng được một tiếng trước rồi. Cậu mau xem đi, chính là cậu và bạn trai siêu cấp đẹp trai của cậu đó!" Thẩm Du sửng sốt một lát rồi mới nói: "Gửi link tớ xem xem." "Được. Ha ha ha trời ơi, khi trước hai người Tiểu Tĩnh nói tớ còn không quá tin, kết quả bây giờ thấy như vậy!" Trần Lâm thét lên, "Bạn trai cậu cũng đẹp trai quá đi!" Thái độ của Trần Lâm làm Thẩm Du cảm thấy có chút buồn cười, bất đắc dĩ nói thêm vài câu với cô. Một lát sau, cô cúp điện thoại, mở liên kết Trần Lâm gửi cho mình. Diễn đàn trường không quá náo nhiệt, nhưng người đang hoạt cũng không tính là ít. Lúc này, đang có một tiêu đề cực lớn treo trên đầu trang: Cho hỏi cặp đôi này là tân sinh viên năm nay sao? Tôi đột nhiên hiểu ra lý do tại sao tôi không có bạn trai rồi, người thì xấu mà yêu cầu cao TAT Ngón tay Thẩm Du trượt xuống. Chủ lầu: Hôm nay gió bắc thổi đến, mùa đông năm nay vô cùng lạnh. Thật sự là lạnh, bầu không khí rất tiêu điều. Tôi và bạn thân nhỏ của tôi quyết định đi tới con phố phía sau trường để ăn lẩu, ăn được một nửa, đột nhiên một cặp đôi có giá trị nhan sắc cực kỳ cao bước vào aaa! Lúc đó bạn thân nhỏ của tôi liền nói với tôi một câu: Quả nhiên, người xấu đều độc thân, soái ca là của mỹ nữ nha =w= Lầu 2: Chủ lầu đang nói giỡn sao? Không có hình ảnh thì làm sao nói. Lầu 3: Không có ảnh nói ai tin. Lầu 5 (chủ lầu) : "Haha, tôi biết bạn sẽ nói như vậy, thật xin lỗi tôi đã chụp ảnh lại rồi, lát nữa sẽ đăng lên." Lầu 12: Chủ lầu bạn có thể nhanh lên một tí không? Mẹ nó chờ 5 phút rồi vẫn chưa lên! Lầu 27: Nếu không đăng lên tôi sẽ báo cáo bài viết này đăng thông tin sai lệch :) Lầu 28: Lầu trên +1 Lầu 29: +2 * * * Lầu 99 (chủ lầu) : Đăng rồi đăng rồi! Tôi vừa mới đi thanh toán! [/Hình ảnh] Bạn nói xinh gái hay không, đẹp trai hay không! Tôi còn chụp được khoảnh khắc nam thần cúi đầu hôn em gái ấy nữa! Mẹ nó! Trái tim nhỏ bé của tôi! Bài viết bị oanh tạc trong nháy mắt. Lầu 103: ? Hai người này là ai? Tai sao ba năm nay tôi chưa gặp anh ta trong trường này? Lầu 120: Cho mọi người biết thì em gái ấy là sinh viên năm nay, học ở lớp của chúng tôi. Người thật ngoài đời đẹp hơn! Hơn nữa huấn luyện quân sự nửa tháng mà cũng không đen đi một chút nào! Tôi thậm chí còn không dám đứng bên cạnh cô ấy! Nhưng anh chàng đẹp trai này tôi chưa gặp bao giờ. Lầu 195: Tìm bộ quần áo tình nhân như trên, sao trước đây tôi không cảm thấy áo len cổ cao lại đẹp như vậy chứ? Lầu 333: Yếu ớt nói một câu.. Soái ca hình như là tân sinh viên của đại học Y bên cạnh.. Lầu 489: Vậy ai có thể nói cho tôi biết làm sao hai người có thể đến được với nhau không? Hai trường khác nhau! Hơn nữa còn là tân sinh viên! Lầu 621: Chỉ có tôi nghĩ rằng em gái này trông rất bình thường thôi sao? Hơn nữa còn có chút mập nữa.. Lầu 633: Tôi học cùng một trường trung học với hai người này.. Em gái lúc còn học trung học siêu mập, bất quá mập mạp quả nhiên là có triển vọng, gầy đi thật sự quá xinh đẹp ah! Lầu 745: Chủ lầu bị vả vào mặt, em gái lúc quen biết nam thần không được xinh đẹp nha~ Thẩm Du xem bình luận say sưa, cũng không thèm để ý đến những lời bình luận chửi bới ác liệt bọn họ. Bây giờ cô cũng sẽ không vì hai ba câu của người khác mà ảnh hưởng tới tâm trạng của mình nữa. Lúc vốn định thoát ra khỏi bài viết kia, cô suy nghĩ một chút lại kéo lên trên cùng, lưu tấm ảnh kia lại. Bức này chụp thật sự đẹp. Chu Từ Dẫn đã sớm quay lại, lúc này đang ngồi đối diện cô, chú ý tới nụ cười trên mặt cô, lông mày anh nhướng lên, cười nói: "Xem cái gì vậy?" Thẩm Du mở ảnh ra, đưa cho anh xem. Chu Từ Dẫn rũ mắt, cũng không hỏi ảnh này có ở đâu, chỉ nhíu mày, không vui nói: "Tấm này chụp dìm anh rồi, chân anh không ngắn như vậy, mũi cũng không dẹt như vậy." Nghe vậy, Thẩm Du cẩn thận so sánh ảnh chụp với người thật một chút, một lúc lâu sau mới lúng túng nói: "Đâu có, ảnh chụp đẹp hơn người thật." "..." Không được so đo. Chu Từ Dẫn cố nhịn lửa giận trong lòng. Nhưng bộ dáng nghiêm túc này của Thẩm Du vẫn làm anh cực kỳ không vui. Chu Từ Dẫn không nhinj được sang ngồi bên cạnh cô, đem mặt kề sát đến trước mặt cô. Khoảng cách thoáng cái trở nên rất gần. Thẩm Du còn có thể thấy rõ lông mi của anh có mấy sợi, hô hấp của cô dừng lại, theo bản năng rụt về phía sau. Ngay sau đó, bị Chu Từ Dẫn giữ chặt gáy kéo về phía trước. Trong gang tấc không khí đều là hơi thở của anh. Thẩm Du liếm môi, nhỏ giọng nói: "Anh muốn làm gì." "Em bây giờ mới bao tuổi, cư nhiên lại nói ra những lời này." Chu Từ Dẫn đột nhiên thốt ra một câu như vậy, "Nhìn lại anh đàng hoàng đi, anh cũng không hy vọng em tuổi còn trẻ như vậy mà mắt đã mù." "..." "Anh sẽ đau lòng đó." ".. Cút đi" "Vậy cuối cùng người thật đẹp hay là ảnh đẹp." Thẩm Du ngước mắt lên, muốn tiếp tục phản bác, lại đụng phải ánh mắt đen như mực của anh, cô bị cuốn vào trong đôi mắt mang theo ý tứ câu người của anh. Đột nhiên không thể nói thật lòng mình, buồn bã nói: "Anh đẹp." Chu Từ Dẫn sửng sốt: "Hả?" Vẻ mặt Thẩm Du rất nghiêm túc, nhìn chằm chằm mặt anh: "Đều đẹp." "..." Chu Từ Dẫn vuốt mũi, quay mặt ra, nhỏ giọng đáp lại. Vốn dĩ Chu Từ Dẫn còn nghĩ, nếu như cô vẫn khẳng định không thay đổi ý nghĩ như cũ, anh còn có rất nhiều phương thức có thể buộc cô sửa câu trả lời, các loại thủ đoạn thấp hèn và vô liêm sỉ, anh đều có thể lấy ra sử dụng. Nhưng chỉ cần cô bày ra biểu tình như vừa nãy, nói những câu như vừa nãy. Chỉ vẻn vẹn hai câu ngắn gọn. Không hiểu sao có thể làm cho anh quân lính tan rã, ngay cả biểu tình bình thường tự nhiên cũng không thể duy trì được. - Hai người bước ra khỏi quán ăn. Trong quán bật hệ thống sưởi, cho nên ở bên trong không thấy lạnh, vừa ra ngoài trong nháy mắt lại như rơi vào hầm băng. Toàn thân Thẩm Du bắt đầu run rẩy, răng cũng bắt đầu run cầm cập. Cô hít vào một hơi, giọng nói mềm mềm: "Trước đây khi em còn mập, mùa đông vẫn cảm thấy rất lạnh.. Mỡ của em đã phản bội em." Chu Từ Dẫn cũng không thể cởi quần áo mặc cho cô, nhìn môi cô lạnh đến trắng bệch, mím môi sưởi ấm bàn tay cô, cất giọng dạy dỗ: "Vậy em còn không mặc nhiều hơn chút?" Thẩm Du kéo kéo góc áo anh, giọng nói mang theo chút làm nũng: "Em muốn mặc giống anh mà." "Anh không giống em, anh không sợ lạnh như em." Tay anh ở ngoài không khí lâu như vậy, nhiệt độ vẫn ấm áp, cùng hai bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Du đối lập hoàn toàn. Thẩm Du dùng sức nắm lấy tay anh, lúc đi tới dưới lầu ký túc xá, đột nhiệt đưa tay từ vạt áo anh chui vào, dán sát vào eo anh, trong ánh mắt là ý cười vui sướng khi người khác gặp họa. "Có lạnh không?" Cơ thể Chu Từ Dẫn cứng đờ, lập tức đè tay cô lại, dịch xuống phía dưới, di chuyển đến cơ bụng dưới, dùng sức cố định, không cho cô nhúc nhích, giọng nói trở nên khàn khàn trầm ấm: "Càng nóng hơn." Thẩm Du: "..." - Vừa vào ký túc xá, Thẩm Du đã cảm thấy bầu không khí trong này không thích hợp lắm. Rõ ràng ba người còn lại trong ký túc xá đều nhìn vào máy tính xem phim, lại không hiểu sao lại làm cô cảm nhận được ánh nhìn chăm chú từ bốn phương tám hướng. Cô trở lại chỗ của mình, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt xung quanh tựa hồ như càng thêm mãnh liệt. Thẩm Du do dự một chút, bất đắc dĩ nói; "Có gì muốn hỏi thì hỏi đi." Cơ hồ là vừa nói xong lời này, ba người lập tức nhào tới bên cạnh Thẩm Du. Tiểu Tĩnh ngồi xổm bên cạnh cô, cười tủm tỉm hỏi: "Cậu và bạn trai là học cùng trường trung học hả?" Thẩm Du gật đầu. Trần Lâm ngay sau đó hỏi: "Vậy cậu hồi học trung học thật sực rất mập sao?" Thẩm Du suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: "So với bây giờ mập hơn khoảng ba mươi cân." Ba người đều sửng sốt. Một lúc lâu sau, Trần Lâm mới lẩm bẩm: "*, tình yêu đích thực a." A Văn nhéo nhéo cái má mũm mĩm trên mặt cô, ghen tị nói: "Nhưng hoàn toàn nhìn không ra cậu vốn mập như vậy nha, tớ còn tưởng rằng cậu từ nhỏ đến lớn đều xinh đẹp như vậy. Bạn trai cậu cũng quá có tầm nhìn xa trông rộng rồi.." Trần Lâm và Tiểu Tĩnh phụ họa: Đúng vậy đúng vậy! " Thẩm Du cười cười, không nói gì nữa. Vài giây sau, A Văn nghĩ đến một chuyện khác, nhịn không được hỏi:" Vậy sao hai người lại ở bên nhau? Tớ không có ý gì khác! Tớ thực sự nghĩ hai người rất xứng đôi. Nhưng là tớ cảm thấy, trước kia cậu mập như vậy, với lại bạn trai cậu cũng rất đẹp trai. Ánh mắt của người có giá trị nhan sắc cao không phải cũng sẽ cao hơn một chút sao? " Nghe nói thế, Thẩm Du cũng không tức giận, chỉ cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu. Rất nhanh, cô nghĩ thông rồi lộ ra một nụ cười, trong giọng nói cực kỳ chắc chắn:" Anh ấy thích người mập mạp. " Tiểu Tĩnh, Trần Lâm, A Văn:"..." Cũng có lý.