Thần côn quân tẩu
Chương 77.1: Đàn ông vào bếp là quyến rũ nhất 1
(ღˇᴗˇ) 。o
[BOOK]Khương Nhã ngước mắt nhìn nam nhân cao lớn trước mắt, nghe giọng nói trầm thấp của anh có chút bất đắc dĩ, mím môi, mở miệng nói: "Nếu đã bị thương sao không về nhà nghỉ ngơi?"
"Chờ cô, có chuyện."
Phó Thâm nhìn tiểu nha đầu trước mắt, nghĩ đến sự khác thường của mình hôm nay, Phó Thâm cảm giác mình đã không biết từ lúc nào đã có tâm tư như vậy đối với tiểu cô nương này, tiểu cô nương trước mắt xinh đẹp tươi tắn, chỉ mới mười mấy tuổi. Lại liên tưởng đến tuổi của mình, Phó Thâm có chút buồn bực, lại nói tiếp mình hình như so với tiểu cô nương lớn hơn một vòng nha.
"Anh đến lấy đồ đi, anh chờ tôi trở về ký túc xá mang tới cho anh."
Nói xong Khương Nhã liền nhấc chân bước nhanh về phía phòng ngủ, nhưng mới đi vài bước nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Khương Nhã bước chân bỗng dưng ngừng lại, quay đầu nhìn nam nhân phía sau, hồ nghi mở miệng hỏi: "Anh muốn cùng tôi đi tới phòng ngủ?"
"Ừm, dù sao tôi cũng không sao." Phó Thâm nhếch môi, lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Khương Nhã không có phản bác, chẳng qua lại hồ nghi liếc Phó Thâm một cái, luôn cảm thấy nam nhân này hôm nay có chút kỳ quái.
Nhìn thần sắc hồ nghi của tiểu cô nương, Phó Thâm ở trong lòng buồn bực cười một tiếng, âm thầm nói một câu: Tiểu cô nương thật thông minh!
Hai người đi tới dưới lầu ký túc xá nữ, Phó Thâm đương nhiên không có khả năng theo Khương Nhã lên lầu, không nói phòng ngủ nữ không cho phép nam nhân tiến vào, cho dù có thể vào, Phó Thâm cũng sẽ không tiến vào, dù sao ký túc xá nữ, tất cả đều là nữ sinh, nếu như chẳng may gặp phải cảnh tượng gì, Phó Thâm cũng không thích.
Phó Thâm một thân quân phục, đứng dưới gốc cây lớn trước cửa ký túc xá nữ, sự xuất hiện của Phó Thâm trong nháy mắt khiến không ít người chú ý, đặc biệt là Phó Thâm còn làm huấn luyện viên một thời gian. Lúc trước đã nghe nói Phó Thâm đối với Khương Nhã đặc biệt chiếu cố, quan hệ giữa hai người cũng bị mọi người âm thầm phỏng đoán không biết bao nhiêu phiên bản, vốn Phó Thâm rời đi, những tin đồn kia đã tan không ít, nhưng hôm nay Phó Thâm lại xuất hiện, hơn nữa còn cùng Khương Nhã xuất hiện, điều này cũng khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Có cô gái tiến lên đáp lời, muốn nói chuyện với Phó Thâm, anh cũng nghiêm túc trả lời một hai chữ, trực tiếp biểu thị không có ý nói chuyện phiếm, khiến các cô gái trở về.
Đợi Khương Nhã từ phòng ngủ nữ đi ra, nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp đang đứng bên cạnh Phó Thâm, vẻ mặt e lệ nói chuyện với Phó Thâm, chẳng qua cho dù cách khá xa, Khương Nhã cũng mơ hồ cảm giác được mùi vị cự tuyệt trên người Phó Thâm.
Phó Thâm nhận thấy tầm mắt Khương Nhã, ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng dáng Khương Nhã, trong nháy mắt hoàn mỹ xem nhẹ cô gái bên cạnh, cất bước tiến lên trước mặt Khương Nhã.
Nói đến một nửa người đột nhiên rời đi, cô gái sửng sốt một chút, quay đầu nhìn thấy một nam một nữ ở đầu cầu thang, khó có được cao lớn, nữ nhỏ nhắn mềm mại, thoạt nhìn thật sự rất xứng đôi, cô gái nhìn thấy một màn này trong lòng có chút mất mát, chẳng qua lại không nói gì, mím môi do dự nhìn một hồi lâu mới hết hy vọng rời đi.
Phó Thâm nhận lấy cái hộp Khương Nhã đưa tới, tùy ý cầm trên tay.
"Đồ đạc đã không thành vấn đề, về phần những thứ khác thì phải chờ anh tự mình điều tra." Đương nhiên, trong khoảng thời gian này Khương Nhã đã thông qua hạc giấy tra được manh mối của đối phương, chẳng qua chuyện này là chuyện của Phó gia, cô là người ngoài không tiện nhúng tay vào.
"Ừm, lần này phiền toái cô, để tỏ lòng cảm tạ, tôi mời cô ăn cơm."
"Không cần, chuyện lần trước mua nhà anh cũng giúp tôi, coi như là hòa nhau." Khương Nhã cười nhẹ mở miệng nói.
"Chuyện nào ra chuyện đó, bây giờ cũng gần đến giờ tan học rồi, cô hẳn là không cần tiếp tục đi học, vừa lúc tôi còn chưa ăn cơm." Ánh mắt Phó Thâm rơi vào trên người Khương Nhã.
Nghe Phó Thâm nói câu cuối cùng, Khương Nhã ngược lại có chút không dễ cự tuyệt, anh nói anh còn chưa ăn cơm, hơn nữa trong mũi ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trên người anh, Khương Nhã liền không cự tuyệt nữa.
Ngồi lên xe Phó Thâm, vẫn là ghế lái phụ như cũ, Khương Nhã không chút biến sắc mượn phản xạ, vụng trộm từ cửa sổ xe quan sát sườn mặt Phó Thâm.
Ừm, người đàn ông này hôm nay quả thật có chút kỳ quái, chẳng qua Khương Nhã suy nghĩ một lát liền đem vấn đề này ném ra sau đầu, dù sao hai người cũng không quen thân đến mức đó.
Khi xe chạy vào một tiểu khu, sắc mặt Khương Nhã trở nên có chút vi diệu, nghiêng đầu nhìn về phía Phó Thâm đang lái xe, mở miệng nói: "Nơi này.." là nơi nào?
Đây rõ ràng là khu dân cư, mời ăn cơm sao lại đến đây?
Nhận thấy tầm mắt của cô, trong mắt Phó Thâm hiện lên ý cười, trên mặt vẫn nghiêm túc như cũ, sau khi dừng xe xong, Phó Thâm xuống xe, sau đó vòng qua đầu xe đi đến phía Khương Nhã, chủ động giúp Khương Nhã mở cửa xe.
Khương Nhã ngước mắt nhìn người đàn ông đang chờ cô bên ngoài xe, ánh mắt không chớp, mở miệng hỏi: "Đây là chỗ nào?"
"Tôi tạm thời ở bên này, xuống xe đi." Phó Thâm trả lời.
"Nhưng mà, ăn cơm.." Khương Nhã nói một nửa, nói vậy Phó Thâm có thể nghe hiểu ý tứ trong lời nói của cô.
Nghe khương Nhã nói, Phó Thâm nghiêm túc mở miệng giải thích: "Ừ, vì biểu thị thành ý, hôm nay ăn ở chỗ tôi."
Khương Nhã trong nháy mắt thoáng có chút kinh ngạc, phản ứng lại.. Cho nên, hôm nay người đàn ông này muốn tự mình xuống bếp?
Cuối cùng Khương Nhã xuống xe đi theo Phó Thâm, đi theo bên cạnh Phó Thâm đi thang máy lên lầu, sau đó "Đinh" một tiếng, đến tầng lầu, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Phó Thâm dẫn đầu bước chân dài đi ra ngoài, Khương Nhã cũng đi theo ra ngoài, giờ phút này Khương Nhã cảm thấy người đàn ông Phó Thâm hôm nay càng ngày càng kỳ quái.
Mời cô ăn cơm cũng thôi, lại còn tự mình xuống bếp, Khương Nhã tỏ vẻ có chút thụ sủng nhược kinh.
* * *
Chẳng qua, người đàn ông Phó Thâm này biết xuống bếp ngược lại khiến Khương Nhã có chút nhìn anh với cặp mắt khác xưa, trước kia thời cổ đại không phải ai cũng có một câu nói, quân tử xa nhà bếp. Tuy rằng hiện tại thế giới này tương đối mà nói nam nữ bình đẳng một chút, nam nhân cũng sẽ xuống bếp không ít, nhưng người đàn ông Phó Thâm này lại muốn tự mình xuống bếp, Khương Nhã nghĩ đến hình ảnh Phó Thâm mặc tạp dề đứng ở phòng bếp, thật sự nghĩ như thế nào cũng cảm giác có một loại cảm giác không hài hòa.
"Cạch cạch!" Một tiếng, Phó Thâm mở cửa, sau đó đi vào lấy ra hai đôi dép đi trong nhà từ trong tủ giày.
Đương nhiên, hai đôi đều là nam, trong đó một đôi rất rõ ràng là đã sử dụng, đôi còn lại nhìn rất mới, hẳn là đặt ở trong tủ dự phòng.
Phó Thâm cúi người, từ góc độ Khương Nhã vừa vặn nhìn thấy người đàn ông kia.. Nâng hông lên.
Khụ khụ, mông nam nhân này, hình như rất có thịt, đường cong hoàn mỹ, hơi vểnh lên.
Khương Nhã không nhận ra cái nhìn trộm của mình đã bị anh phát hiện, động tác thay giày của Phó Thâm thoáng dừng lại hai giây, lập tức khôi phục tự nhiên, sau khi nhanh chóng đổi giày, Phó Thâm đứng thẳng dậy.
"Cô cứ tự nhiên, tôi vào phòng đem đồ vật cất kỹ." Phó Thâm nói xong, xoay người đi vào một cánh cửa.
Khương Nhã nhìn bóng lưng anh biến mất sau cửa, lúc này mới rũ mắt nhìn thoáng qua đôi dép lê trên mặt đất, dép lê thật lớn nha, cô đi hẳn là quá dài.
Đợi sau khi thay dép lê, Khương Nhã nhìn dép lê thừa một đoạn, trong lòng thầm than một câu, quả nhiên là quá dài.
Khương Nhã đi giày cỡ ba mươi sáu, mà đôi dép lê này nhìn sơ bộ cũng phải hơn bốn mươi, mà kích thước giày nam so với nữ vốn lớn hơn một chút, Khương Nhã mang dép lê đi vài bước.
Đi tới giữa phòng khách, Khương Nhã lúc này mới có thời gian quan sát nơi này, không gian rất lớn, khoảng chừng hơn một trăm mét vuông, đối với một người ở mà nói không gian đã rất lớn, trong phòng bài trí tương đối đơn giản, phòng khách lớn như vậy ngoại trừ ghế sô pha ra, chính là bàn trà cùng tủ, vả lại phong cách trang trí có vẻ có chút quy củ, đơn giản mà lại không khác người. Không giống như một số người, thực sự thích trang trí nhà của bầu không khí cao cấp đẳng cấp, nào là rạp chiếu phim gia đình, quầy bar, những gì phong cách vân vân.
Kỳ thật trong mắt Khương Nhã, loại phong cách tối giản này cũng rất tốt, trong phòng rất sạch sẽ gọn gàng, nhìn ra nơi này thường xuyên có người dọn dẹp, cho nên mới có thể bảo trì sạch sẽ như vậy.
Chẳng qua khoảng hai ba phút, Phó Thâm từ trong phòng đi ra, sau đó thần thái tự nhiên ngước mắt liếc Khương Nhã một cái, mở miệng hỏi: "Cô ngồi xem ti vi một lát, tôi đi phòng bếp."
Sau đó Khương Nhã nhìn Phó Thâm đi vào phòng bếp, Khương Nhã nhẹ nhàng cất bước đi tới, sau đó liền thấy Phó Thâm mặc cho mình một chiếc tạp dề màu hồng lam, giờ phút này áo khoác trên người Phó Thâm đã cởi ra, trên người chỉ mặc áo sơ mi, áo sơ mi ôm lấy thân hình cân đối của Phó Thâm, trong lúc giơ tay nhấc chân, Khương Nhã có thể nhìn thấy cánh tay xuyên thấu qua áo sơ mi của anh bị cơ bắp chống lên.
Thật bất ngờ, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh vẫn còn tươi.
Khương Nhã nhíu mày, trong lòng hiện lên một cảm giác quái dị, làm sao cảm giác có chút không thích hợp.
"Tôi đến giúp anh đi." Khương Nhã ở cửa phòng bếp vừa mở miệng vừa cất bước đi vào phòng bếp.
Phó Thâm cũng không cự tuyệt, mà hơi lui thân thể một chút, bảo Khương Nhã đứng ở vòi nước, động tác tự nhiên đưa một ít rau quả đến bên Khương Nhã.
"Vậy phiền toái cô đem những món ăn này rửa sạch một chút."
"Ừm." Khương Nhã đáp một tiếng.
Bóng lưng một nam một nữ trong phòng bếp thoạt nhìn hài hòa tự nhiên, động tác phối hợp ăn ý.
* * *
Hơn nửa giờ sau, mùi thức ăn nồng đậm tỏa ra trong không khí. Phó Thâm đang rán sườn, cầm đũa gắp một miếng, xoay người bỗng dưng đưa miếng sườn đến bên môi Khương Nhã, miếng sườn cách môi Khương Nhã vài xăng ti mét, Khương Nhã ngửi thấy mùi hương này, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp nhìn anh.
"Nếm thử một chút xem vừa chưa?"
Nếm thử không thành vấn đề, nhưng động tác này có thể có chút không ổn hay không, nhưng Khương Nhã nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Phó Thâm lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.
Nhưng để cho Khương Nhã há miệng, động tác này thật sự có chút.. Mập mờ.
"Há miệng!" Phó Thâm mở miệng phun ra hai chữ, tay cũng hướng về phía trước, miếng sườn đặt lên cánh môi hồng nhuận của Khương Nhã, đôi môi phấn nộn dính một chút vết dầu mỡ, chút dầu loa kia làm cho ánh mắt Phó Thâm không thấy được hơi lóe lên một chút.
Khương Nhã nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, theo phản xạ liền há miệng, hàm răng trắng nõn trong miệng hơi lộ ra một chút, ngậm đũa trong tay anh, đợi miếng sườn tiến vào trong miệng Khương Nhã, Khương Nhã lúc này mới hậu tri hậu giác lui ra sau một bước, trong miệng còn ngậm miếng sườn vừa rồi nam nhân đút tới, hai gò má hơi hơi phồng lên, thoạt nhìn tựa như một con sóc đáng yêu.[/BOOK]