Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 230: Diệu tặc T hương Lan Hồ Không Không

Thiếu niên trông chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, ngũ quan thanh tú, ánh mắt sáng trong, thần sắc lanh lợi nhưng điềm đạm, lại vô cùng kiên nhẫn.

Hắn luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói trong trẻo, từng câu từng chữ đều rõ ràng, hiển nhiên là cố ý hạ chậm tốc độ, nói còn rõ ràng hơn bình thường. Mỗi một từ hắn phát âm, mỗi một câu hắn giảng giải, đều được bẻ nhỏ, phân tích rành rọt, kiên nhẫn đến khi nàng có thể lặp lại giống hệt người bản xứ mới bằng lòng chuyển sang phần tiếp theo.

Có lẽ vì cảm kích Hà Miểu Miểu đã không giết con thỏ to kia, thái độ của hắn suốt hai ngày đều rất thân thiện. Hắn ở trong phòng cùng nàng luyện nói, giảng ngôn ngữ, dạy đến tận tình, rốt cuộc giúp Hà Miểu Miểu nắm bắt toàn bộ cách giao tiếp cơ bản.

"Bây giờ ngươi đã có thể hiểu toàn bộ lời ta nói rồi chứ?"

Hà Miểu Miểu gật đầu, vẻ mặt tràn đầy cảm kích. Thiếu niên dạy rất tốt, mà nàng cũng học rất nhanh. Chỉ cần không phải thuật ngữ thâm sâu, thì hiện tại nàng đã nghe hiểu không sai biệt bao nhiêu. Hơn nữa văn tự cũng đã ghi nhớ kỹ lưỡng, khi phối hợp cùng thức hải diễn giải, thì không khác gì tu sĩ bản địa.

"Đa tạ đạo hữu giúp đỡ. Ta từ nhỏ chỉ biết một ít chữ, lại không thể phát ra âm thanh. Sau nhặt được công pháp thì ẩn cư trong núi tu luyện, chẳng hay biết thế sự. Giờ ra khỏi núi, đúng là chuyện gì cũng không rõ, chỗ nào cũng lạ lẫm."

Thiếu niên khoát tay, vẻ mặt không lấy gì làm quan trọng. Loại tình huống như vậy trong tu tiên giới không hề hiếm, chỉ là nàng mất nhiều thời gian hơn bình thường một chút mà thôi. Về phần vì sao nàng từng là người câm, giờ lại có thể nói được, hắn cũng không truy hỏi.

Một vài câu nói nghe rõ ràng có vấn đề, nàng lại vẫn nói tự nhiên như thường, hắn nghe xong cũng chỉ thầm im lặng. Dù sao cũng chẳng liên quan đến lợi ích, giúp đỡ nhau một chút cũng không có gì. Nói không chừng chẳng bao lâu nữa, hai người đã đường ai nấy đi.

Không dò hỏi bí mật của người khác, mới là đạo sinh tồn lâu dài trong giới tu tiên.

"Không có gì, không có gì. Ngươi giúp ta chăm sóc Bạch Hoàn, ta dạy ngươi học nói, vậy là huề!"

Hà Miểu Miểu liếc nhìn con thỏ to đần mặt vẫn đang ngồi một góc, cũng không phản bác lời hắn. Nó cứ đi theo nàng mãi, coi như nàng cũng đã chiếu cố rồi đi..

"Ta họ Hà, tên Miểu Miểu, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?"

"Ta là Lộ Viễn."

Hai người đều không phải tuýp nói nhiều, chỉ đơn giản trao đổi đôi câu, ngươi một lời ta một tiếng, xưng danh xưng tánh. Dĩ nhiên, thân thế lai lịch mà Hà Miểu Miểu nói ra đều là do nàng bịa đặt.

Nàng không sợ bị người khác biết bản thân đến từ ngoại giới, nhưng Thanh Lang giới từng có quá nhiều điều quái dị, mà nơi này lại càng xa lạ. Trước khi hiểu rõ tình hình, nàng tuyệt đối sẽ không tùy tiện để lộ chân tướng.

Từ lời Lộ Viễn, nàng biết nơi đây là Thương Lan giới, một giới diện có tồn tại cả tu sĩ Nguyên Anh và Hóa Thần kỳ. Thành trì bọn họ đang ở tên là Lưu Tiên Thành, nằm ở phía tây giới diện, tương đối xa xôi.

Dù nằm ở vùng biên viễn, nhưng Lưu Tiên Thành không hề hoang vắng.

Gần đó chính là thành trì lớn Tiêu Dao Thành – một trong những tụ điểm của tán tu. Toàn bộ khu vực phía tây này đều là địa bàn của Tán Tu Hội, không có môn phái lớn hay gia tộc khống chế, mọi sự đều do Tán Tu Hội định đoạt.

Phía tây có đến 99 tòa thành trì, đều thuộc quyền kiểm soát của Tán Tu Hội.

Từ phía tây đi dần về trung bộ, chính là khu vực Hoàng Thành, nơi đặt cơ sở của gia tộc tu tiên lớn nhất Thương Lan giới – Đồ Sơn Thị.

Gia tộc này mang huyết mạch của Cửu Vĩ Hồ thượng cổ, sau khi ở lại Thương Lan giới nhiều năm liền xưng là hoàng tộc, kiến lập hoàng cung ngay chính giữa giới diện, gọi là Tiểu Thanh Khâu.

Khu vực trung bộ có hơn trăm thành trì bị Đồ Sơn Thị chiếm giữ. Trong hoàng tộc, tu sĩ Hóa Thần và Nguyên Anh nhiều không kể xiết, còn Kim Đan thì đông như lông trâu.

Vượt qua trung bộ đi tiếp về phía đông, chính là thánh địa tu đạo – Đông Hải.

Đông Hải có hàng ngàn hòn đảo lớn nhỏ, trong đó mấy trăm đảo có thành trì quy mô, ba đại tông môn và ba đại thế lực mạnh nhất Thương Lan giới đều đóng trên những đảo có linh mạch tốt nhất nơi này.

Lộ Viễn không thuật lại chi tiết, những thông tin ấy phần lớn do Hà Miểu Miểu chắt lọc từ những lời nói lướt qua của hắn. Dù sao nàng cũng không định hỏi kỹ, bởi chỉ cần mua vài bản ngọc giản về chuyện trong Thương Lan, là sẽ nắm bắt toàn bộ.

"Ngươi vừa mới xuống núi, có lẽ chưa biết, dạo gần đây Tán Tu Hội quản lý rất gắt, 99 thành đều đang tăng cường kiểm tra. Tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút."

Lộ Viễn vừa vuốt tai con thỏ ngốc to xác kia, vừa thuận tiện nhắc nhở đôi điều.

"Như lúc ngươi mới vào thành, đứng ngây ra trước cổng không nhúc nhích, đã đủ để bị liệt vào dạng 'hành vi khả nghi' cần điều tra rồi. Nếu không phải ta đỡ lời giúp ngươi, lại thêm thần thức của ngươi có thương tích, e là đã bị tra khảo nghiêm ngặt."

Hà Miểu Miểu khẽ nhíu mày, cảm thấy Tán Tu Hội này đúng là quản quá chặt, lập tức có ấn tượng không tốt.

"Tán tu vốn thiên tính tự do, nếu đã phải chịu quản chế như tông môn, gia tộc, vậy khác gì đâu?"

Lộ Viễn kéo nhẹ tai thỏ, bất đắc dĩ thở dài.

"Lý thì đúng là như vậy. Nhưng gần hai tháng nay, bọn họ hành sự mạnh tay vô cùng, ai cũng không dám phản đối. So với việc bị hoàng tộc hay tông môn xem thường, tán tu tình nguyện để Tán Tu Hội tra xét còn hơn.

Lý do kiểm tra, là vì bảo vật của Tán Tu Hội bị đánh cắp, mấy tháng qua bọn họ đều đang truy lùng kẻ trộm."

Hà Miểu Miểu vẫn còn quá lạ lẫm với vùng đất này, vừa gặp được một người như Lộ Viễn, nàng liền nhanh chóng tranh thủ hỏi han.

"Là ai mà to gan như vậy, dám trộm bảo vật của Tán Tu Hội?"

Tu sĩ Hóa Thần của Tán Tu Hội chắc chắn không ít, kẻ dám hành động như vậy, dù có cùng cảnh giới cũng không dễ dàng thành công.

"Là Hồ Không Không!" Trong mắt Lộ Viễn hiện lên ánh sáng kỳ dị, rõ ràng có chút sùng bái, thấy Hà Miểu Miểu còn mơ hồ thì cười nói tiếp, "Ngươi mới đến nên chưa biết hắn, chứ người này.. Thật sự là không thể dùng lời bình thường để hình dung!"

Hà Miểu Miểu dựng thẳng tai nghe, cái tên này nghe qua là biết không phải nhân vật tầm thường. "Hồ Không Không" -nghe là biết chuyên gia trộm cắp, tên như người.

"Hắn bắt đầu hành nghề trộm từ 25 năm trước, đến nay mới chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ. Trong suốt thời gian đó, chỉ có ba lần ra tay, nhưng lần nào cũng chấn động toàn giới!"

Hà Miểu Miểu nhìn vẻ mặt sùng bái của hắn, rồi lại liếc con thỏ to ngu ngốc bên cạnh, trong lòng mơ hồ dâng lên cảm giác.. Không tin tưởng vào ánh mắt của người này.

Một tên trộm, dù lợi hại đến đâu, cũng chỉ là kẻ chuyên đánh cắp vật quý của người khác, có gì đáng tôn sùng?

"Ngươi đừng vội xem thường hắn." Lộ Viễn thấy nàng hơi mím môi, vội vàng biện bạch.

"Lần đầu hắn ra tay, là trộm bảo vật trấn tông Định Hải Châu của Huyền Thanh Tông ở Đông Hải. Khi đó, sóng thần cuồn cuộn, các trưởng lão còn đang thương nghị có nên tế ra Định Hải Châu hay không, thì hắn đã sớm ra tay, trực tiếp ném hạt châu ấy xuống Đông Hải, cứu được không ít tu sĩ."

Hà Miểu Miểu khẽ gật đầu-bất kể bản tính thế nào, chỉ riêng hành động ấy, trong mắt vô số tu sĩ Đông Hải, Hồ Không Không đã là đại ân nhân.

Còn Huyền Thanh Tông, dù khi ấy có thể chỉ đang cẩn trọng, nhưng rốt cuộc vẫn bị tu sĩ thiên hạ nhìn bằng ánh mắt hoài nghi.

"Lần thứ hai.. Hắn trộm lão tổ của Đồ Sơn Thị!"

"Hả?"

Hà Miểu Miểu trừng lớn mắt, suýt nữa nhảy dựng khỏi ghế.

"Ha ha, lão tổ đó sớm đã ngã xuống từ lâu rồi. Hắn trộm chính là.. Thi thể!" Lộ Viễn cười khoái trá, thấy nàng khiếp sợ thì càng cảm thấy thú vị.

"Hắn trộm xác chết làm gì chứ? Chuyện này sao so được với lần trộm Định Hải Châu cứu người?" Hà Miểu Miểu thầm nghĩ, tổ tiên hoàng tộc bị trộm xác, chắc là cả triều đình náo loạn.

"Nhưng toàn bộ chuyện này lại khiến tu sĩ Thương Lan giới đồng loạt hô to sảng khoái! Hoàng tộc hành xử bá đạo đã lâu, so với chúng, thì Tán Tu Hội có kiểm tra thần thức cũng chẳng đáng là gì. Sau này nếu có cơ hội, ngươi cứ đến trung bộ lịch luyện một chuyến, sẽ tự mình hiểu được."
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back