Chương 90: Tuyên ngôn bỏ phái chính đáng Bấm để xem "Vệ Trường Phong thay mặt tán tu Lĩnh Nam đến bái kiến! Trịnh chưởng môn sao còn không mở đại trận? Để ta chờ có lời phải thảo luận!" – Bên ngoài trận pháp hộ phái, Vệ Trường Phong đứng ngự kiếm, tay áo rộng bị gió lớn cuốn tung, tiếng nói trầm mà vang vọng khắp bầu trời, như chuông lớn chấn động giữa núi rừng. Âm thanh tuy không lớn, nhưng dày nặng và cương nghị, lan khắp từng đỉnh núi Hạc Sơn phái, vọng vào tai từng người, không sót một ai. "Trịnh Thừa Đức, ngươi phạm phải đại tội tày trời, đem tán tu ra làm vật tế chỉ vì tư lợi của môn phái. Còn không mau hiện thân giải thích? Hay là cho rằng bọn ta không xứng để ngươi trả lời?" Bên trong vẫn im lặng như tờ. Không một tiếng đáp lại, sự lặng thinh như tát thẳng vào mặt Vệ Trường Phong, khiến hắn càng thêm giận dữ. Hắn hừ lạnh một tiếng, tế ra cặp song đao sau lưng, hô lớn về phía đám tu sĩ phía dưới: "Chư vị đạo hữu! Trịnh Thừa Đức ngoan cố không hối cải, dám coi thường tán tu chúng ta. Chúng ta há có thể để mặc người khác chà đạp như vậy? Theo ta công phá đại trận!" Vừa dứt lời, song đao màu bạc lập tức vọt lên trời. Đao mang quét qua không trung, linh quang chói lòa, xoáy quanh rồi phóng thẳng về phía sương mù che phủ đại trận. Nhìn như là đòn thăm dò đơn giản, nhưng khi song đao lao vào sương mù, cả mê trận lập tức rung chuyển. Tầng tầng sương trắng bị xé toạc, lộ ra ánh sáng run rẩy của pháp trận bị tổn hại. Tất cả tu sĩ đều giật mình. Không ai ngờ Vệ Trường Phong đã sớm phá được huyền cơ của mê trận. Chỉ mấy chiêu ngắn ngủi, đã đánh vỡ ba phần cốt lõi của mê trận. Đám tu sĩ vốn còn bán tín bán nghi, nay thấy thế liền lập tức hăng hái xông lên, pháp khí, kiếm quang, thuật pháp ồ ạt trút xuống vị trí song đao vừa đánh tới. Chỉ trong khoảnh khắc, ánh sáng pháp thuật nuốt chửng cả dãy núi phía ngoài. Hai ngàn tán tu đồng loạt ra tay, linh lực chấn động như vũ bão, khiến cát đá bốc lên cuồn cuộn, cây cối bật rễ, đất đá bay loạn. Trong vòng chưa tới mười nhịp thở, lớp sương mù bao phủ bên ngoài đại trận đã hoàn toàn bị đánh tan! Lối đi lát đá uốn lượn hiện ra rõ ràng. Cảnh tượng ấy càng làm sĩ khí dâng cao. Trận pháp hộ phái? Cũng chỉ có vậy! Chỉ cần đồng lòng, thì có là đại trận đi nữa, cũng chẳng chịu nổi thế công mạnh mẽ như thủy triều. Dù trận hộ sơn kế tiếp chắc chắn sẽ khó công phá hơn, nhưng với khí thế đang lên ngùn ngụt, ai cũng tin rằng chỉ cần thêm chút thời gian-Hạc Sơn phái ắt sẽ bị san bằng! * * * Trong đại điện trên chủ phong, không khí đã gần như nghẹt thở. Vương Mộ Chi, trước giờ mặt lạnh như sương, giờ cũng như chim sợ cành cong. Mỗi lần bên ngoài vọng vào chấn động, nàng liền giật mình. Dù cố giữ vẻ bình thản, nhưng giọng nói đã chẳng che giấu nổi sự hoảng hốt: "Chưởng môn! Rốt cuộc là chạy hay liều mạng? Cũng phải có một câu trả lời chứ!" Phùng Tiếu càng thấp thỏm. Hắn biết nếu đại trận bị công phá, người đầu tiên chết có khi chính là hắn-một trưởng lão tu vi thấp kém, chẳng khác gì dê tế thần. "Chưởng môn, hay là tạm thời nhẫn nhịn một chút. Sau này đợi thời cơ, đoạt lại tồn kho từ tay Ngô Thiên Lâm cũng không muộn. Giữ được mạng mới là quan trọng a!" Trịnh Thừa Đức im lặng một lúc. Hắn biết-khí thế đã mất. Dù muốn vùng lên, cũng chỉ là một thân đơn độc chống trời. Hai vị trưởng lão bên cạnh, một lòng chỉ lo giữ mạng, chẳng còn chút khí chất cao nhân tu đạo năm nào. Nhưng hắn vẫn không cam tâm. Tạm thời thoái lui không có nghĩa là vĩnh viễn thất bại. Như lời Phùng Tiếu nói, chỉ cần đoạt lại tồn kho-mấy ngàn năm tích lũy của môn phái-thì lo gì không có ngày tái lập cơ nghiệp? Nếu cần, bỏ cả Lĩnh Nam sơn mạch mà đi, sang phương Đông làm lại từ đầu, cũng không phải không thể! "Đi! Mang theo tinh anh đệ tử, lập tức xuất phát từ mật đạo!" "Chưởng môn.. Sau khi ra ngoài, chúng ta hành động riêng rẽ hay vẫn.." Phùng Tiếu lưỡng lự. Trong lòng hắn đã không muốn dây dưa với đống tàn cuộc của Hạc Sơn phái. Đằng nào cũng đã mục nát, chi bằng lặng lẽ rút lui. Trịnh Thừa Đức nhận ra tâm tư của hắn, tuy trong lòng không vui, nhưng vào lúc này, bất kỳ chiến lực nào cũng không thể buông tay. Vì thế, giọng hắn mềm lại: "Phùng trưởng lão, đừng quên-Hà Yến Tâm đã tiến giai Kim Đan! Chỉ cần liên thủ với nàng, việc diệt trừ Ngô Thiên Lâm, Niên U Lan đâu có khó? Đến lúc đó, chúng ta lại.. khụ, 'thay trời hành đạo'. Kho bí tàng vào tay, thêm ba cái túi trữ vật của Kim Đan tu sĩ-không chừng sẽ giúp Hạc Sơn phái một lần nữa chấn hưng tại phương Đông này!" Phùng Tiếu nghe mà lòng rung động. Kho báu nghìn năm-ai không thèm muốn? Nếu lúc này buông tay, thì không còn phần hắn. Nhưng nếu liều theo, lại phải đối đầu với mấy vị cường giả, e rằng khó giữ mạng. "Ha ha.. nếu Phùng trưởng lão không muốn đồng cam cộng khổ, ta cũng không ép. Cáo từ tại đây vậy." Trịnh Thừa Đức cười khẽ, xoay người đi, ngữ khí thân thiết đến lạ thường. "Mộ Chi, ngươi thì sao? Có nguyện ý cùng ta một đường?" Vương Mộ Chi lòng tham hơn người, lá gan cũng chẳng nhỏ. Không muốn đối mặt với Vệ Trường Phong cùng hai ngàn tán tu, nhưng vẫn muốn chia phần bảo vật-tất nhiên nàng lập tức đáp ứng. "Chưởng môn yên tâm! Ta tận trung một lòng với môn phái, trời đất chứng giám. Nhất định đồng sinh cộng tử với Hạc Sơn phái!" "Ha ha ha! Mộ Chi đại nghĩa! Quả nhiên không phụ lòng ta!" Trịnh Thừa Đức lòng nhẹ đi một nửa. Dù biết Vương Mộ Chi chỉ nói thật ba phần, nhưng hắn không để tâm-chỉ cần nàng chịu ra tay, những thứ khác có thể tính sau. Phùng Tiếu thấy vậy cũng vội vã lên tiếng: "Chưởng môn! Ta.. ta cũng không phải loại tham sống sợ chết! Lúc nguy nan, nếu ta không ra tay, còn gì mặt mũi gọi là trưởng lão?" "Được lắm! Tình thế cấp bách, không thể chậm trễ thêm nữa-lập tức xuất phát!" Nửa nén nhang sau, Trịnh Thừa Đức mang theo hai vị trưởng lão và ba đệ tử tinh anh âm thầm rời khỏi Hạc Sơn phái qua mật đạo. Trong miệng còn thề sẽ phục quốc phục môn, nhưng sau lưng họ-là cả một tông môn hỗn loạn, bị họ bỏ lại không thương tiếc. * * * Trên Đan Phong, Hà Miểu Miểu đã chuẩn bị xong, cùng Hà Toàn Linh tụ họp, đứng nơi đầu phong nhìn ra xa xa. Vu Nguyên Chính cũng đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy hưng phấn và chờ mong. "Hà đạo hữu, Toàn Linh đạo hữu, Phùng Tâm Dao đã xuống chủ phong trấn an đệ tử. Đợi thêm một lát nữa, chúng ta có thể hành động." Hà Miểu Miểu nhìn thấy phía xa pháp thuật loang loáng, ánh sáng trận pháp nhấp nháy như sắp vỡ tung, nhíu mày nói khẽ: "Vu đạo hữu, trận pháp hộ phái sắp bị phá, chúng ta nên lập tức hành động thôi." "Gấp gì chứ?" Vu Nguyên Chính bất giác quát lên, vừa dứt lời liền nhận ra mình quá nôn nóng, nhất thời ngượng ngùng. "Ha ha.. xin Hà đạo hữu đừng trách. Ta chỉ là quá khẩn trương thôi. Nếu đạo hữu đã mở lời, vậy thì.. chúng ta đi ngay!" Hà Miểu Miểu gật đầu, thấy rõ vẻ chột dạ của hắn, nhưng không vạch trần. Giờ chưa phải lúc trở mặt. Đành giữ thái độ mềm mỏng, phối hợp nhã nhặn. "Vậy, mời Vu đạo hữu dẫn đường." "Không dám, không dám.." Vu Nguyên Chính lập tức thi triển khinh thân thuật, dẫn đường tiến vào nội điện Đan Phong. * * * Toàn bộ Hạc Sơn phái đã rơi vào hỗn loạn. Các phong chủ và đệ tử đều không biết chưởng môn và hai vị trưởng lão đã sớm bỏ trốn. Mắt thấy trận pháp sắp vỡ mà vẫn không thấy lãnh đạo ra mặt chỉ huy, trong lòng người người đã rối như tơ vò. Hà Kiện cùng ba đệ tử tạp dịch khác cũng theo Phùng Tâm Dao xuống chân chủ phong, nhập bọn cùng các đệ tử nội ngoại môn. Giờ đây, trên Đan Phong chỉ còn lại ba người: Hà Miểu Miểu, Hà Toàn Linh, Vu Nguyên Chính. "Đến rồi!" Trước cửa đại điện Đan Phong, Vu Nguyên Chính ánh mắt sáng rực, hận không thể lập tức xông vào vơ vét đan dược. Tuy vậy, lý trí mau chóng kéo hắn lại. Hắn xoay người, mỉm cười nói với hai người phía sau: "Hà đạo hữu, Toàn Linh đạo hữu, đan dược ở ngay bên trong, chỉ cách một bước! Ta đề nghị mỗi người tìm kiếm một hướng, ai đoạt được đan nào ngoài Trúc Cơ đan thì tự giữ. Thế nào?" "Vu đạo hữu phóng khoáng thật!" Hà Miểu Miểu liên tục gật đầu, mặt đầy vẻ háo hức. Nàng kéo tay Hà Toàn Linh, ra vẻ không chờ nổi, nhưng vẫn nhẫn nại không phải người đầu tiên bước vào. Vu Nguyên Chính thấy nàng như động tâm thật, trong lòng cười thầm không thôi. Hắn liếc nhìn trận pháp hộ phái đang sắp vỡ, không do dự nữa, lập tức lắc mình tiến vào bên trong đại điện.
Chương 91: Trộm đan (một) Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 92: Trộm đan (hai) Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 93: Trộm đan (ba) Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 94: Hạc Sơn phái tuyệt vọng Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 95: Tàn sát Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 96: Lời thật khi sắp chết Bấm để xem Trong mật thất Đan Phong, Hà Miểu Miểu cùng ba người còn lại đều đã kiệt sức. Linh lực toàn thân tiêu hao hơn phân nửa, pháp khí công kích cũng yếu dần theo thời gian. Mỗi người đều bị thương ở mức độ khác nhau, đặc biệt là Vu Nguyên Chính, sau khi trúng loạt bùa chú oanh tạc, giờ đã là nỏ mạnh hết đà. Trong khi đó, Hà Miểu Miểu lại càng đánh càng thuần thục, công kích mỗi lúc một sắc bén, khiến hắn càng khó chống đỡ. Mị Ảnh xuyên qua không gian chật hẹp trong mật thất, lợi dụng mọi khe hở, lá liễu chủy thủ tốc độ cực nhanh, đến mức linh quang cũng khó lòng phát hiện, thoắt cái đã áp sát bụng Vu Nguyên Chính. Hà Miểu Miểu biết không thể tiếp tục dây dưa. Tình hình bên ngoài căn bản không thể truyền vào mật thất, động tĩnh lớn như trận pháp hộ phái bị công phá mà họ chỉ nghe được một tiếng nổ vang. Trận pháp đã vỡ hơn nửa nén nhang, dù Hạc Sơn phái có toàn lực chống đỡ cũng không thể kéo dài thêm bao lâu. Nếu để tiếp ứng của Vu Nguyên Chính kịp vào Đan Phong, e rằng cả nàng và Vệ Vân Ca chỉ còn đường chết dưới nền đất này. Vu Nguyên Chính nghiêng người tránh đi, cố gắng né đòn Mị Ảnh, nhưng bụng vẫn bị rạch ra một đường máu. Tuy hận không thể bầm thây nàng ra trăm mảnh, nhưng lý trí vẫn khiến hắn phải mở lời dụ dỗ: "Hà Miểu Miểu! Dù ngươi có giết ta, cũng không thoát khỏi Hạc Sơn phái! Nếu bây giờ dừng tay, ta cam đoan các ngươi vô sự!" Hắn không dám liều mạng nữa. Kế hoạch còn dang dở, hắn không thể chết dưới tay một tu sĩ Luyện Khí tầng chín như nàng! "Bớt nói nhảm đi! Mạng của ta, ta tự giữ! Chẳng đến lượt kẻ sắp chết như ngươi lo lắng!" – Hà Miểu Miểu cười lạnh, nghe giọng điệu kẻ bề trên của hắn mà chỉ thấy buồn cười. Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng. Dù có tiếp viện đi nữa thì sao? Dù hôm nay nàng có ngã xuống nơi này, cũng phải kéo hắn chết chung! Nàng bất ngờ lùi về phía sau, thu hồi toàn bộ Mị Ảnh, hai tay nhanh chóng bấm pháp quyết, miệng niệm chú, sau đó vung mạnh hai tay, khiến cả mật thất bừng sáng trong linh quang chói lòa. Chín ngàn cây linh châm gần như phủ kín toàn bộ không gian, dưới tác động thần thức của nàng, lúc ẩn lúc hiện, trong nháy mắt hợp thành một sợi roi dài, như rồng uốn lượn, quét mạnh về phía đối diện. Một kích không trúng, Mị Ảnh nổ tung trong không trung, hóa thành trường kiếm, chém liên tục tạo thành những đòn công kích dữ dội, khiến người ta khó lòng chống đỡ. Chính vì bị Vu Nguyên Chính ép đến mức này, Hà Miểu Miểu mới nghĩ ra cách tổ hợp Mị Ảnh thành nhiều loại pháp khí khác nhau. Linh quang từ hắn mạnh mẽ cực độ, chỉ cần lướt qua cũng có thể tạo nên vết thương tận xương. Hắn có thể biến linh quang thành kiếm, thành đao, thậm chí thành những sợi chỉ mảnh như tơ, khiến uy lực tăng lên thêm một tầng. Đấu một hồi lâu, nàng mới nhìn ra hắn đang dùng quyết pháp gì, trong đầu cân nhắc mấy lượt mới dám thử áp dụng lên Mị Ảnh. Không ngờ hiệu quả lại rõ rệt như vậy – khi được tổ hợp thành kiếm hình, tiên hình, uy lực tầng tầng chồng chất, âm thanh xé gió rít lên khiến người nghe cũng phải dựng tóc gáy! Nàng chưa hiểu hết tất cả thủ pháp mà Vu Nguyên Chính sở hữu, vậy mà chỉ áp dụng một phần đã có hiệu quả như thế, có thể tưởng tượng nếu hắn không bị thương, thực lực sẽ đáng sợ đến mức nào! "May mà vận đào hoa kia ném phù chú lung tung, bằng không, ta thật không dám trở mặt nhanh như vậy với hắn." – Hà Miểu Miểu thầm thở phào trong lòng. Tán tu tuy nghèo, nhưng học pháp loạn xạ, về sau quả thực không thể coi thường bất kỳ ai. Cùng lúc đó, Hà Toàn Linh thấy tốc độ nàng ra chiêu tăng mạnh, lập tức phản ứng lại, trong lòng khẽ động, đổi sang sách lược công kích phối hợp. Thanh Huyền chặn phá bùa chú bay đến, rồi hóa thành sáu thanh linh kiếm dài mảnh, bay vòng giữa không trung theo một quỹ đạo vô cùng huyền ảo. Linh quang lóe lên, năm thanh trong đó chui thẳng xuống nền đất rồi biến mất, chỉ còn lại thanh chủ kiếm chính diện, không hề dừng lại, chém về phía Vệ Vân Ca một đòn chí mạng! "Không!" Chủ kiếm mang theo hơi thở tăng cường năm phần, khí thế cường đại khiến Vệ Vân Ca như bị đông cứng, hoàn toàn không thể cử động. Uy áp khủng khiếp khiến nàng không thể sinh nổi một tia phản kháng. Trong cơn hoảng loạn, bản năng sinh tồn bùng phát, nàng vội ném ra toàn bộ số bùa chú một giai còn lại trong túi trữ vật, chặn vào luồng kiếm phong như có thực chất kia. Ầm ầm ầm.. Kiếm khí và bùa chú va chạm giữa không trung như hai cường giả đối đầu! Chấn động bùng nổ vang trời, dư uy cường đại lan ra khiến Vu Nguyên Chính hoàn toàn không phòng bị, bị đánh bay đập vào vách đá, ngã xuống đất phun liền mấy ngụm máu tươi. Hà Miểu Miểu và Hà Toàn Linh đã sớm chuẩn bị, thu hồi pháp khí, vận toàn bộ linh lực dựng vòng bảo hộ phòng ngự. Nhưng dư uy quá mạnh, vượt ngoài dự đoán, khiến vòng bảo hộ nhanh chóng vỡ nát, cả hai đều chịu thêm thương tích nặng nề. Hà Toàn Linh đứng gần vụ nổ nhất, đã bị chấn đến tê liệt, ngã quỵ xuống đất không thể nhúc nhích. Nhưng cậu không cho phép mình ngất đi, liền cắn chặt đầu lưỡi, ép bản thân tỉnh táo. Tu vi yếu nhất là Vệ Vân Ca đã sớm dùng hết bùa phòng ngự. Dưới đòn oanh kích của kiếm phong và bùa chú, nàng lập tức hóa thành một đống huyết nhục, vương vãi khắp mật thất. "Cuối cùng cũng giải quyết được một đứa." – Hà Miểu Miểu ho khan, khạc ra máu đục, tay phải gắng sức chống vách đá để ổn định thân hình. – "Bây giờ.. đến lượt ngươi.." Vu Nguyên Chính lúc này đã nửa tỉnh nửa mê. Bản năng tu sĩ khiến hắn cố gắng cử động ngón tay, muốn bấm quyết gọi pháp khí về. Nhưng kinh mạch toàn thân hắn đã vỡ nát, người như bị đè bởi một tòa núi lớn, chỉ động một ngón tay thôi cũng khiến áp lực đè ép tăng thêm mấy phần. Hà Miểu Miểu không lập tức kết liễu, mà bấm quyết vận linh lực mộc hệ, hóa thành một sợi dây leo trói chặt hắn lại. – Vu đạo hữu, ta có mấy câu muốn hỏi. Nếu ngươi chịu thành thật trả lời, ta có thể lưu lại cho ngươi một con đường sống, thế nào? – Nàng học theo ngữ khí ban nãy của hắn, tay trái điều khiển dây linh khí, tay phải vẫn chống vách đá, gắt gao nhìn hắn. "Hỏi.. hỏi gì?" – Hắn biết rõ nàng sẽ không buông tha, nhưng vẫn cố ôm một tia hy vọng mong manh. Con người khi đối mặt với cái chết, dù tuyệt vọng vẫn dễ sinh ảo tưởng. "Ngươi giúp ai? Các ngươi định làm gì với chúng ta?" – Đây là điều nàng vẫn luôn nghĩ mãi không thông. Nếu không có đáp án rõ ràng, sẽ để lại hậu họa. "Khụ khụ.. Hắn.. là người của tiền bối Vệ Trường Phong.. thuộc Tầm Phương Sứ.. theo tiền bối đến tróc nã.." "Tầm Phương Sứ? Là chức gì?" – Các ngươi là.. cống phẩm.. để ta được thu nhận làm môn hạ của Vệ thành chủ.. Vu Nguyên Chính nói ngập ngừng, hơi thở mong manh, rõ ràng đã dùng hết sức lực. Một lúc sau mới lắp bắp tiếp: "Là ta có mắt không tròng.. hai vị.. tuổi trẻ đầy hứa hẹn.. ta đều đã khai.. cầu xin ngươi tha cho ta.." Ánh mắt Hà Miểu Miểu dần trở nên lạnh lẽo, lửa giận trong lòng không thể kìm nén. Hà Chính Sơ từng nhắc nhỏ về tin đồn Vệ Trường Phong thích thi thể mới.. cần phải là huynh muội song sinh.. Vu Nguyên Chính lại là thuộc hạ của Tầm Phương Sứ, chẳng phải là đồng lõa chuyên đi tìm thi thể phục vụ cho kẻ hại người đó sao? "Muốn hại người, thì phải chuẩn bị tinh thần bị phản sát!' Hà Miểu Miểu vận linh lực, triệu hồi Mị Ảnh, ánh sáng đen lóe lên dữ dội, trong chớp mắt đã nghiền nát đan điền, thức hải và tâm mạch của Vu Nguyên Chính! " Để ngươi chết nhanh một chút, coi như ta còn thủ hạ lưu tình!"
Chương 97: Rơi xuống vực Bấm để xem Hà Miểu Miểu thu hồi Mị Ảnh, tay phải không còn đủ sức chống đỡ thân thể. Những vết thương chồng chất trên lưng khiến nàng phải dựa vào vách đá trơn lạnh phía sau, từ từ trượt xuống, ngồi bệt dưới đất. Nàng biết nơi này không thể ở lâu, nhưng thương thế khắp người cộng thêm tinh thần vừa thả lỏng, khiến nàng không nhịn được mà bắt đầu rơi vào cơn buồn ngủ mơ hồ. Hà Toàn Linh cũng chẳng khá hơn. Hai mắt nhắm hờ như muốn ngủ say, mí mắt nặng trĩu không ngừng sụp xuống, ánh sáng trước mắt lúc sáng lúc tối, khiến cậu khó phân biệt rõ tình trạng của Hà Miểu Miểu. "Toàn Linh.." – Hà Miểu Miểu cố nén mỏi mệt, nghiêng người sang bên kia mật thất gọi khẽ – "Tỉnh lại.. đừng ngủ.." "Ừm.. Miểu Miểu, cậu sao rồi?" "Bên trong cơ thể mình không thương tổn nghiêm trọng.. chỉ là mệt đến hoa mắt chóng mặt thôi.." Hai người thay phiên nhau mở miệng trò chuyện, ý thức bị tiếng của đối phương kéo níu, dần rời khỏi bờ vực hôn mê. Hà Miểu Miểu lấy ra đan dược trị thương nuốt vào, luyện hóa một lúc liền cảm nhận được chỗ bị thương đau rát đến khó chịu. Nhưng nàng biết quá trình hồi phục nào cũng phải trải qua, chỉ còn cách nghiến răng chịu đựng. Linh lực trong cơ thể gần như cạn kiệt sau cú va chạm cuối cùng, thức hải cũng đau như bị kim châm. Nàng không còn đủ sức đứng dậy, đành đợi linh lực khôi phục đôi chút rồi mới chậm rãi bò về phía Hà Toàn Linh, nhét đan dược vào miệng cậu. Loại đan dược chữa thương cấp thấp hiệu quả vốn chậm, giờ trong tình huống cấp bách lại càng có vẻ yếu ớt hơn. Cả hai nằm bất động trong mật thất, mỗi hơi thở đều kéo theo đau đớn khắp người. Nhưng họ vẫn cố gắng nói chuyện, cùng nhau cầm cự để không ai lịm đi vì đau đớn. "Đại trận bên ngoài bị phá cũng một lúc rồi, giờ không biết tình hình ra sao nữa". – Hà Toàn Linh nằm ngửa dưới đất, đảo mắt nhìn về phía bậc ngọc, vẫn bị trận pháp ngăn tầm nhìn. Hà Miểu Miểu ngồi bên cạnh, tựa lưng vào vách đá, cũng không dám rời mắt khỏi lối vào, lo có người bất ngờ xông vào từ bên ngoài. "Nếu Vệ Trường Phong đích thân đến, chưa chắc Trịnh Thừa Đức và những người khác ngăn được lâu. Hạc Sơn phái e là khó thoát kiếp này." "Ừm, chắc họ cũng không cầm cự nổi thêm bao lâu nữa. Chúng ta phải nhanh chóng luyện hóa đan dược thôi." Hà Toàn Linh thương thế nặng hơn, mỗi lần mở miệng là kinh mạch đau nhói, nhưng cậu vẫn không chịu im lặng: "Nếu bên ngoài có đông người, chúng ta nên chạy theo hướng nào?" "Chỉ còn cách ra ngoài xem kỹ tình hình rồi tính tiếp thôi." – Hà Miểu Miểu lo lắng. Nếu Vệ Trường Phong thật sự dẫn tán tu đến tra xét, chắc chắn không chỉ có một mình hắn là Kết Đan kỳ. Huống chi trong số tán tu kia, Trúc Cơ kỳ chắc cũng không ít. Với từng đó tu sĩ cao giai ở ngoài, họ muốn bảo toàn mạng sống, e rằng còn khó hơn lên trời. Nói chuyện một lúc, cả hai dần tỉnh táo hoàn toàn. Không ai trì hoãn nữa, toàn bộ tinh thần đều dồn vào việc luyện hóa dược lực trong cơ thể, thúc đẩy linh lực dẫn thuốc chạy khắp kinh mạch. Sau một chu thiên nhỏ, Hà Miểu Miểu cảm thấy toàn thân tê rần như bị hàng ngàn con kiến gặm cắn, các loại đau đớn xen lẫn lẫn nhau, vừa ngứa vừa rát. Dù vậy, so với lúc nãy đau đến xé thịt, cảm giác hiện tại vẫn còn trong phạm vi chịu đựng. Ít nhất trong người đã có linh lực trở lại, có thể di chuyển chậm rãi. Dưới sự dìu đỡ của nàng, Hà Toàn Linh cũng có thể loạng choạng đứng dậy. Mỗi động tác đều kéo theo nội thương đau nhức, nhưng vẻ mặt cậu vẫn bình thản như không hề cảm thấy gì. Hà Miểu Miểu nhặt túi trữ vật của Vệ Vân Ca, kiểm tra bên trong một lượt, phát hiện toàn bộ bùa chú công kích đã dùng hết, chỉ còn lại sáu tấm ẩn nặc phù. Túi của Vu Nguyên Chính thì linh thạch, đan dược đều chẳng còn bao nhiêu. Những thứ còn giá trị được nàng gom lại cất vào túi trữ vật của mình, sau đó tiện tay vận pháp che giấu hơi thở đấu pháp, rồi cùng Hà Toàn Linh dìu nhau bước lên bậc ngọc rời khỏi mật thất. Đại đỉnh ở trung tâm đã được khôi phục lại vị trí ban đầu. Hai người chia nhau đứng ở hai bên, tìm kiếm cơ quan trên vách đá. Do thần thức vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, họ dò dẫm suốt một hồi, mãi đến khi Hà Toàn Linh tới gần góc thềm ngọc mới phát hiện ra một linh thảo nhô lên bất thường. Cậu đưa thần thức ra dò xét, nhẹ nhàng ấn xuống, đại đỉnh liền lần nữa hạ xuống, lối ra hiện lên trong quầng sáng chói lòa. Hà Miểu Miểu nhảy lên trước, đứng bên cửa động, đưa tay kéo Hà Toàn Linh ra khỏi địa đạo. Thấy trong điện vẫn vắng tanh không có dấu chân, hai người mới nhẹ nhõm phần nào. "Chúng ta đến cửa phong xem tình hình. Nếu Vệ Trường Phong còn chưa rời đi thì tìm nơi trốn, nếu họ đã đi rồi thì lập tức rời núi." Vừa nói, nàng vừa chia sáu tấm ẩn nặc phù, mỗi người ba tấm, đồng thời thu liễm toàn bộ linh lực, lặng lẽ bước ra khỏi đại điện. * * * Tại cửa Đan Phong, Hà Miểu Miểu ẩn mình trong bụi cỏ rậm bên trái, truyền âm cho Hà Toàn Linh đang núp trên cây bên phải: "Thấy rõ chưa? Có nhìn ra tu vi người đó không?" "Không rõ lắm, nhưng mà chỉ có một người." – Hà Toàn Linh thu lại linh lực đang tập trung ở mắt, vẫn nằm im trên cành cây. Vừa đến gần cửa phong, hai người đã cảm nhận được linh khí dao động từ phía dưới truyền lên. Không xác định được hướng đi, họ đành tách ra mỗi người một phía dò xét. "Có thể là đồng lõa của Vu Nguyên Chính?" Hà Miểu Miểu lập tức nghĩ đến khả năng này. Nếu Vu Nguyên Chính vẫn luôn liên lạc với hắn, thì giờ có thể chính là Tầm Phương Sứ đến thu thi thể. "Mặc kệ là ai, giờ không thể giao chiến! Miểu Miểu, ẩn thân cẩn thận, sau phong còn có đường trốn!" "Được!" Người kia khí tức ổn định, bước đi không vội, điều này cho họ thêm thời gian để rút lui. Sau núi có một đường hiểm đạo có thể trực tiếp sang ngoại phong. Chỉ cần đến được đó, cơ hội thoát khỏi Hạc Sơn phái sẽ cao hơn rất nhiều. Hà Miểu Miểu đã thuộc lòng địa thế Đan Phong, nhanh chóng dẫn đường đến huyền nhai sau núi. Đường hiểm đó là một chiếc cầu treo hẹp xuyên vào mây mù, mặt cầu kết từ vô số dây leo vô căn đằng cấp hai, mềm dẻo như tơ, trông thì lỏng lẻo mà thực ra lại vô cùng chắc chắn. Vô căn đằng gặp mộc thì mềm mại, gặp kim thì yếu ớt, là loại thường gặp ở Lĩnh Nam sơn mạch, thường được dùng làm cầu treo. Cây cầu này vốn là lối đi dành cho đệ tử tạp dịch từ Đan Phong sang khu vực tạp dịch điện ở ngoại phong. Hà Miểu Miểu không hề lo lắng, nắm tay Hà Toàn Linh nhanh chóng phóng lên cầu. Cầu thân rung lắc nhè nhẹ, ẩn trong mây mù, tầm mắt bị che khuất gần như hoàn toàn. Khoảng cách giữa Đan Phong và ngoại phong không ngắn, hai người di chuyển rất cẩn trọng, phải mất một hồi lâu mới đến được giữa cầu. Lúc này họ đã hoàn toàn chìm trong tầng mây, không thể nhìn thấy phía sau. Trong khi đó, ở đầu bên kia, một tu sĩ Luyện Khí viên mãn ẩn thân trong bóng tối, ánh mắt lộ ra tia sáng lạnh, đang lặng lẽ bước lên cầu bám theo. Hà Miểu Miểu đi trước dẫn đường, rất nhanh đã thấy được hình dáng ngoại phong. "Toàn Linh, mình đi trước xem thử, cậu cẩn thận dưới chân!" Nàng không phải lần đầu đi qua cầu này, ghi nhớ rõ từng chỗ kiều bản, phi thân vài bước liền đến bờ bên kia. Đảo mắt quan sát xung quanh, chưa thấy có gì bất thường, nàng quay lại đầu cầu chờ đợi, nhưng không thấy bóng Hà Toàn Linh đâu cả. Nàng vừa định lên tiếng hỏi thì nghe thấy một tiếng hô lớn vang vọng từ phía đối diện: "Miểu Miểu! Chạy mau!" Ngay sau đó, một đạo kim quang xé toạc mây mù, hung hăng bổ xuống đầu cầu nơi buộc dây vô căn đằng. Hai bóng đen đang dây dưa cùng sợi dây mềm mại như bông ấy lập tức rơi khỏi cầu treo, lao xuống vực sâu, biến mất trước mắt Hà Miểu Miểu.
Chương 98: Giận Bấm để xem Gió núi gào thét. Thế nhưng Hà Miểu Miểu lại cảm thấy, chưa bao giờ thế gian này lại yên tĩnh đến vậy. Nàng nằm rạp bên mép vực, hai tay bấu chặt lấy đoạn dây vô căn đằng bị đứt, ngơ ngẩn nhìn xuống vực sâu phía dưới, song chỉ thấy một màn sương trắng mịt mùng giăng kín. Vách đá dốc đứng, mây che sương phủ. Hà Miểu Miểu thân mặc áo xanh, tà áo theo gió tung bay, mái tóc rối bời phất ngược về sau, hoàn toàn phơi bày gương mặt tuyệt vọng dưới luồng gió dữ. Gió núi lạnh buốt, như dao nhỏ cắt vào tận xương. Nhưng nàng chẳng mảy may cảm giác, để mặc cái lạnh bủa vây, đâm xuyên thân thể. Hai đầu gối nàng quỳ gục trên nền đá cứng, bị mài đến rớm máu cũng không hề hay biết. Thân hình mảnh khảnh đổ nghiêng ra hơn nửa người bên ngoài vách núi, trông mong manh như thể chỉ một cơn gió mạnh nữa là rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng. "Tại sao lại như vậy.." – Ánh mắt nàng đờ đẫn, miệng vô thức thốt ra – "Toàn Linh.. tại sao lại như vậy.." Đầu óc Hà Miểu Miểu trống rỗng. Rõ ràng trời đã lên cao, thế mà nàng lại có cảm giác mình đang chìm sâu vào một màn đêm đen kịt không có lối ra. Dưới vực sâu ấy, là vùng đất hoang đã tồn tại từ thuở Hạc Sơn phái khai sơn lập phái, bên trong toàn là đá tảng, quái thạch lởm chởm. Hà Toàn Linh chỉ là Luyện Khí tầng chín, một khi ngã xuống.. Hà Miểu Miểu chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng đen kia biến mất trong tầng mây mù, như một khung hình dừng lại mãi mãi trong đầu nàng, không cách nào xóa đi. Nàng muốn nhảy xuống theo, nhưng suốt nửa ngày vẫn không dám cử động. Nàng sợ chết. Từ trước đến giờ vẫn luôn sợ đến tận xương tuỷ. Vì muốn sống, nàng thà nhẫn nhục, thà cúi đầu, chưa từng tiếc thân. Nhưng nàng không ngờ, khi đối mặt với việc Hà Toàn Linh thật sự rơi xuống vực sâu, nàng lại không thể nào làm được cái gọi là đồng sinh cộng tử. "Nếu là Toàn Linh.. nếu là Toàn Linh, chắc chắn cậu ấy sẽ không giống mình, ích kỷ như vậy.." Hà Miểu Miểu căm hận bản thân do dự, căm hận chính mình tham sống sợ chết. Nàng biết, nếu người rơi xuống là nàng, Hà Toàn Linh nhất định sẽ không chút do dự mà nhảy theo, tuyệt đối không bao giờ bỏ mặc. Trong đầu nàng chỉ toàn là hình ảnh quen thuộc kia dần biến thành một dấu chấm đen mờ mịt, rơi mãi không thôi.. Còn cả luồng linh lực màu vàng kim kia, vì để chặt đứt vô căn đằng, với tu vi mỏng manh như vậy mà cậu ấy lại có thể bạo phát ra ánh sáng ngút trời.. Giọng nói vang dội chấn động núi rừng, tràn đầy lo lắng và vội vàng. Cậu tình nguyện dùng tính mạng mình để đổi lấy nàng bình an thoát thân.. Hà Miểu Miểu mềm oặt ngã xuống bên mép huyền nhai, mái tóc đen dài tung lên theo gió, giữa nền vách đá xanh rêu ẩm ướt, nhỏ bé đến mức chẳng khác nào một con kiến. Từ lúc nào nước mắt đã trào ra, thấm ướt khuôn mặt lạnh lẽo. Gió thổi qua, kéo rách làn da đã khô khốc như linh điền nứt nẻ, như linh mộc gãy lìa. Tồn tại giữa thế gian, nhưng lại chẳng còn chút sinh cơ nào. "Đầu nhi! Bên này còn một nữ tu!" Một giọng nam đầy hứng khởi vang lên phía sau. Hai tên tu sĩ Luyện Khí cảnh mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào thân ảnh xanh lơ sắp hòa vào màu núi rừng, trong tay pháp khí đã sáng linh quang, từng bước từng bước áp sát. "Đạo hữu à, một mình ngồi đây hóng gió sao? Hạc Sơn phái các người đã xong rồi, hay là đi theo bọn ta về Hóa Tuyền Thành hưởng thụ chút ngày lành?" Tên tu sĩ áo xanh Luyện Khí viên mãn, trạc hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, sắc mặt trắng bệch xanh xao, trông chẳng khác gì con nhà giàu phàm nhân chìm đắm tửu sắc. Người còn lại mặc áo đen, Luyện Khí tầng mười, cao to vạm vỡ, nhìn qua có vẻ chất phác, song ánh mắt lại toát ra tia tinh quang khiến người ta chẳng thể khinh thường. "Đầu nhi, nàng ta chẳng phải bị dọa đến ngốc rồi đấy chứ? Ngươi xem dáng vẻ kia, cứ như kẻ mất hồn ấy!" Gã áo xanh ngẫm nghĩ một lát, vòng ra xa, phóng thần thức quét một vòng trên người Hà Miểu Miểu, thấy nàng chẳng có phản ứng gì liền mừng rỡ, lại tiến lên mấy bước. "Đạo hữu?" Thấy nàng vẫn không động đậy, trong lòng hắn càng thêm đắc ý, đoán chắc nữ tu này bị tán tu tập kích đến mức hồn bay phách tán, giờ chẳng khác nào mặc người xâu xé. "Ha ha.." Hà Miểu Miểu bỗng cười khẽ, từ tốn đứng dậy. Toàn thân nàng bộc phát khí thế dữ dội, chiến ý sục sôi! Trong gió núi gào thét, nàng đứng đó như một pho tượng. Trên gương mặt lấm lem, sát ý hiện rõ, như một chiến thần bước ra từ biển máu núi xác, khiến người khác kinh hồn táng đảm! "Ngươi.." – Tên áo xanh sợ đến lui mấy bước, nhất thời quên mất người trước mặt chỉ là một tu sĩ Luyện Khí tầng chín! Một lúc sau mới hoàn hồn lại, mặt mũi xám ngoét, xấu hổ và phẫn nộ trào dâng, hắn rít lên một tiếng giận dữ, tế ra pháp khí hình roi, quất thẳng về phía hông Hà Miểu Miểu. Hà Miểu Miểu không còn biết sợ là gì nữa. Chỉ cần giữ được mạng sống mà Toàn Linh đã đánh đổi, nàng chẳng còn bận tâm điều gì! Linh lực toàn thân vận chuyển dữ dội, đan điền bừng cháy, dị hỏa lập tức phóng ra! Ngọn lửa màu cam không hề mang theo độ ấm, nhưng lại như mang theo khí thế huỷ thiên diệt địa! Linh lực trong cơ thể nàng như nước lũ vỡ đê, tuôn trào khắp kinh mạch. Thủ ấn vừa kết, ngọn lửa cam liền bộc phát khí tức khiến người nghẹt thở! Tên tu sĩ áo xanh kinh hãi, vội vã vung linh roi hòng cản lại một chút để tranh thủ thời gian gọi viện binh. Nhưng dị hỏa bá đạo vô song, ngay cả Hà Miểu Miểu cũng phải dốc toàn lực mới miễn cưỡng khống chế được. Tu sĩ áo xanh làm sao chống nổi? Chiếc roi linh khí vừa chạm vào ngọn lửa đã bị đốt thành tro bụi trong chớp mắt, thậm chí còn chẳng kịp nổi một tiếng vang! Ngọn lửa cam bùng sáng, cuốn lấy toàn thân gã áo xanh. Tiếng hét kinh hoàng vừa đến bên miệng đã bị nuốt chửng. Tu sĩ áo đen sợ đến trắng bệch cả mặt, trong lòng vừa kinh hãi, vừa dấy lên chút mừng thầm. Nếu hắn quay về báo tin cho Vệ thành chủ về dị hỏa này, chẳng phải sau này tài nguyên tu luyện sẽ ào ào đổ về tay sao? Hắn lập tức vận linh lực, bắn người lao đi. Nhưng mới bay được hai trượng, liền cảm nhận một luồng khí tức dữ dội đánh tới từ phía sau, chưa kịp quay đầu đã bị ngọn lửa cam nuốt gọn! Ngọn lửa như một con rồng lửa quét ngang không trung, bay một vòng rồi trở về bên cạnh Hà Miểu Miểu. Hai tu sĩ kia mang linh lực hệ hỏa, khiến dị hỏa hưng phấn vô cùng, khí thế bốc lên, thậm chí còn muốn phản chủ. Nó như đang do dự, có nên nuốt luôn chủ nhân của mình hay không. Hà Miểu Miểu nhìn ngọn lửa bành trướng, cười lạnh. Bước lên con đường tu hành, dù gian nan hiểm trở, ít nhất còn có Toàn Linh kề bên. Chỉ cần còn cậu, trong lòng nàng vẫn có chỗ mềm mại để trở về. Nhưng ông trời như không thể thấy nàng sống tốt hơn một chút, vội vàng lấy đi tia ấm duy nhất của đời nàng! Ngay cả linh vật chưa khai trí cũng dám phản kháng, toan nuốt luôn chủ nhân! Linh lực trong cơ thể Hà Miểu Miểu bùng nổ, ồ ạt lao ra trấn áp ngọn lửa đang điên cuồng thiêu đốt, hai bên vách núi cam hồng giằng co dữ dội. Nàng vừa cười lớn vừa bấm quyết niệm chú, linh lực như gió lốc đổ vào ngọn lửa, khiến dị hỏa dù cường hãn cũng không thể làm càn. Bên trong đan điền, đoàn linh lực xoay tròn như cơn lốc, đâm vào thương thế chưa lành khiến nàng đau đớn tột độ. Dưới sự áp chế liều mạng ấy, dị hỏa cuối cùng cũng thu lại, hóa thành một điểm nhỏ, chui vào đan điền, lặng lẽ an phận. * * * Trong rừng quái thạch tối đen, đưa tay không thấy năm ngón, chẳng có lấy một cọng cỏ. Có lẽ do linh lực nơi đây quá yếu, đã lâu không có ai đặt chân tới. Thế nhưng vào lúc này, sự yên tĩnh ấy bị phá tan bởi tiếng gió rít lên. Hai bóng người mang theo kình phong lao thẳng từ trời cao xuống, như bị ai đó vứt từ trên đỉnh trời xuống đất! Tốc độ rơi xuống quá nhanh, tựa như sẽ tan xác nát xương bất cứ lúc nào! Nhưng không hiểu sao, ngay khoảnh khắc sắp va vào mặt đất, một bóng đen vô hình như cái miệng khổng lồ bất ngờ mở ra, nuốt trọn hai người ấy, rồi biến mất không còn dấu vết..
Chương 99: Gặp lại cố nhân nơi ngục tối Bấm để xem Hà Miểu Miểu chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, linh lực và thần thức cạn kiệt, kinh mạch và thức hải đều tổn thương nghiêm trọng. Cơn thịnh nộ qua đi, tâm thần nàng chìm vào một khoảng lặng lạnh lẽo, lại rơi vào nỗi bi thương nồng đậm, dường như chẳng còn cảm ứng được gì với ngoại giới, chỉ có một mảnh bóng tối vô tận.. Chỉ nghĩ đến việc thế gian này từ nay về sau sẽ không còn Toàn Linh tồn tại, trái tim nàng như bị hung hăng xé rách, máu tươi không ngừng trào ra từ khóe miệng, khiến gương mặt vốn đã dơ bẩn càng thêm thê thảm. Hai mắt nàng mỗi lúc một mờ, bao năm qua chưa từng rơi lệ, nàng gần như đã quên mất cái cảm giác xé tim rách phổi này là như thế nào.. Rõ ràng đang đưa lưng về phía vực thẳm, nhưng trước mắt nàng lại hiện lên bóng người vẫn không ngừng rơi xuống, giống như bị kéo chậm hình ảnh, cứ thế trầm xuống, trầm xuống mãi.. Bên tai lại vang lên tiếng gào thét rung động cả ngọn núi, là tiếng gọi quen thuộc, gọi nàng chạy mau.. "Ta còn có thể chạy đi đâu được nữa.. Nơi nào cũng không buông tha ta.." Hà Miểu Miểu thì thào trong vô thức, rồi trước mắt tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức. * * * "Hà đạo hữu, mau tỉnh lại.." Giọng nói trầm thấp của một nữ tử truyền đến, kéo ý thức của Hà Miểu Miểu từ trong cõi u mê quay trở về. Nhưng cơ thể vẫn đau như xé, đôi mí mắt nặng trĩu chẳng thể nào mở ra nổi. "Hà đạo hữu!" Thanh âm lại một lần nữa sát bên tai, hạ thấp hơn cả trước, gần như thì thầm bên tai nàng: "Tỉnh lại đi! Không thì ta không thể cho ngươi uống thuốc được!" Hà Miểu Miểu nửa mê nửa tỉnh. Giọng nói ấy mang theo vội vàng và quan tâm, khiến nàng cảm thấy quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra nổi là ai. "Phải làm sao đây.." Nữ tử kia giống như đang tự lẩm bẩm, giọng nói tràn đầy lo lắng. "Thật vất vả mới cứu được.. Nếu nàng không tỉnh lại thì làm sao bây giờ.." Ý thức Hà Miểu Miểu dần dần rõ ràng hơn. Tuy vẫn không mở được mắt, nhưng nàng đã nghe được rõ ràng hơn giọng nói kia. - Bạch Mộc Hà.. Thì ra nàng ta còn sống. Hà Miểu Miểu rốt cuộc cũng khớp được chủ nhân của giọng nói, nhưng lại chẳng hề cảm thấy mừng rỡ. Nàng nhớ họ chỉ từng gặp vài lần. Trong ấn tượng, Bạch Mộc Hà là người có chút kiêu ngạo, tính tình cương trực, thẳng thắn, lại nhiệt tình và có lòng tốt. Nàng từng cùng Hà Toàn Linh cảm thán, đến cả Vệ Vân Ca như vậy mà còn có thể từ Ngọc Sơn sống sót trở về, thì Bạch Mộc Hà đúng là đáng tiếc. Nhưng giờ đây, bất kể ai cũng không thể khiến lòng nàng dao động. Sống hay chết, còn tồn tại hay không, thì có liên quan gì đến nàng? Người duy nhất trong thiên hạ khiến nàng quan tâm, người duy nhất mà sinh tử có thể ảnh hưởng tới nàng - vì muốn nàng sống sót - đã không chút do dự mà nhảy vào vực sâu, quyết đồng sinh cộng tử.. Nghĩ tới đây, nàng hoàn toàn dứt bỏ ngoại giới, gắng gượng điều khiển thức hải tỉnh táo trở lại. Nếu Toàn Linh lấy mạng đổi lấy mạng, cho nàng một con đường sống, thì dù thế nào nàng cũng phải sống thật tốt! Tuyệt đối không thể để cái chết của cậu ấy trở thành vô nghĩa! Tâm thần Hà Miểu Miểu chìm sâu vào trong cơ thể, bắt đầu vận chuyển linh lực, chậm rãi chữa trị vết thương chồng chất. "Ơ?" Một chút dao động linh lực khiến Bạch Mộc Hà lập tức nhận ra. Thấy nàng đang thật sự điều tức, giọng nói của nàng cũng vui mừng hơn hẳn. "Xem ra là tỉnh thật rồi! Hà đạo hữu, ta là Bạch Mộc Hà. Ngươi bị thương rất nặng, ta cho ngươi uống thuốc trị thương, ngươi cố gắng luyện hóa từ từ, đừng nóng vội." Hà Miểu Miểu không thể đáp lời, nhưng cũng may Bạch Mộc Hà chẳng chờ nàng đồng ý, khẽ dùng tay bẻ môi nàng ra, nhét một viên tiểu hoàn đan nhất giai vào miệng nàng, rồi đưa một luồng mộc linh lực vào giúp nàng luyện hóa. Đợi khi viên thuốc tan thành linh dịch rồi biến mất, Bạch Mộc Hà mới buông cằm nàng xuống, niệm một chú quyết, ngưng tụ thành một dòng nước mảnh, cẩn thận thoa lên môi khô nứt của nàng. Xong xuôi, nàng mới ngồi xuống đất, cách Hà Miểu Miểu không xa, im lặng đợi kết quả. Trong lòng Hà Miểu Miểu lúc này chẳng vui chẳng buồn, thuốc vừa vào miệng liền tan ra thành nước thuốc tinh thuần, hòa vào linh lực khô cạn của nàng, từ từ lưu chuyển trong kinh mạch. Nàng điều hòa linh lực thành tính mộc ôn hòa, dẫn theo dòng nước thuốc, cố gắng chữa trị thương tổn ngũ tạng lục phủ. "Haizz.." Bạch Mộc Hà không nhịn được thở dài, có vẻ tâm tình cũng sa sút. Nàng lại tiến sát thêm một chút, hành động rất nhẹ, ngồi bên cạnh Hà Miểu Miểu, lẩm bẩm nói như thể chắc chắn nàng đã tỉnh lại. "Hà đạo hữu.. Chúng ta thật đúng là xui xẻo.. Ở Ngọc Sơn bị đại môn phái hãm hại, giờ lại lâm vào cảnh này.. Nếu như lúc đó không rời khỏi Cao Lăng Thành, có lẽ ngươi vẫn đang yên ổn giúp Lư chưởng quầy, còn ta thì vẫn sống thong dong làm tán tu.." Hà Miểu Miểu nghe rõ từng lời, nhưng lại không hiểu "tình cảnh" trong lời nàng ta là thế nào. Nàng không thể thả thần thức, mắt thì chưa mở được, thậm chí còn chẳng rên lên nổi, chỉ đành tiếp tục nghe Bạch Mộc Hà than thở. "Nếu cô cô ta còn sống thì tốt biết mấy.. Nếu cô cô còn ở đây, chắc chắn sẽ không để ta lâm vào cảnh này! Nhất định sẽ bất chấp tất cả để vì ta báo thù.. Ô ô ô.." Bạch Mộc Hà đang nói bỗng bật khóc, tiếng khóc nức nở, đau đớn như chim lạc bạn, đập thẳng vào lòng Hà Miểu Miểu, khiến nàng phiền muộn nhưng chẳng thể gạt bỏ. "Cô cô.. Ta nhớ người lắm.." Bạch Mộc Hà không ngừng sụt sùi, như thể có lưỡi dao cắt vào ngực, tiếng khóc nghe càng thảm thiết. "Tất cả là do Ngô Thiên Lâm chết tiệt! Còn có cả Hà Yến Tâm, Niên U Lan, hai con tiện nhân đó! Cô cô ơi.." Ngô Thiên Lâm? Hà Yến Tâm? Niên U Lan? Nghe đến ba cái tên đó, lòng Hà Miểu Miểu cuối cùng cũng có chút dao động. Cô cô của Bạch Mộc Hà.. tại sao lại có liên quan đến ba người kia? Một ý nghĩ lóe lên, nhưng rất nhanh lại lụi tắt. Có quan hệ hay không thì đã sao? Đâu còn quan trọng nữa? Với nàng, chỉ có Hà Yến Tâm là kẻ thù thực sự. Thuốc trong cơ thể vẫn đang lưu chuyển, ngày càng yếu dần, vết thương cũng dần khép lại. Cảm giác tê ngứa và đau đớn tái hiện - chứng tỏ cơ thể đã hồi phục được phần nào. Mạng sống này, đâu chỉ của riêng nàng. Nàng còn mang theo phần của Toàn Linh - phải sống thật tốt! "Ưm.. Hừ.." Hà Miểu Miểu cố mở miệng nói chuyện, nhưng chỉ phát ra âm thanh yếu ớt. May mà tu sĩ thính lực nhạy bén, Bạch Mộc Hà lập tức ngừng khóc, vội vàng hô khẽ: "Hà đạo hữu! Cuối cùng ngươi tỉnh rồi! Ta tu vi không cao, không dám kiểm tra thương thế của ngươi, cứ tưởng.. cứ tưởng ngươi cũng.." "Ta.. đây là đâu?" Hà Miểu Miểu cố gắng mở mắt, nhưng trước mắt vẫn chỉ là một màu đen đặc, không thấy gì cả. "Đây là Tuyệt Linh Lao ở Hóa Tuyền Thành của Vệ Trường Phong." Giọng của Bạch Mộc Hà trầm thấp, dù vừa khóc nức nở nhưng vẫn đè nén không để phát ra, nghe có phần kỳ dị. Hà Miểu Miểu cuối cùng cũng thích nghi với bóng tối, thân thể cũng hồi phục được quá nửa tri giác. Nàng cảm nhận được mình đang nằm trên nền đất ướt át, Bạch Mộc Hà đang ngồi xếp bằng bên cạnh đầu nàng, đôi mắt đã sưng đỏ lấp lánh ánh lệ. "Bạch đạo hữu, ngươi có biết vì sao ta lại ở đây không?" "Haizz.. Một lời khó nói hết. Ngươi cứ điều tức trước đi, khi nào hoàn toàn khôi phục, ta sẽ nói rõ ràng cho ngươi nghe." Dưới nền đất tối tăm của nhà giam, nước bẩn đọng sâu cả một tấc, chỉ cần động đậy là phát ra tiếng ào ào. Hà Miểu Miểu dưới sự giúp đỡ của Bạch Mộc Hà chậm rãi ngồi dậy, không hỏi thêm gì, mà khoanh chân ngồi xuống giữa làn nước lạnh buốt, nhắm mắt bắt đầu điều tức..