Chương 200: Dị hỏa màu tím
[BOOK][HIDE-THANKS]Tưởng Mộc Lâm vốn cho rằng, ở Thanh Lang giới, chỉ cần cẩn trọng, thì việc mình sở hữu dị hỏa sẽ không dễ bị bại lộ. Hắn đã quen dung hợp dị hỏa với ánh tím của pháp khí, mỗi lần thi triển cũng chỉ dùng một phần nhỏ, người ngoài căn bản không nhìn ra.
Cũng giống như Hà Miểu Miểu từng dùng một tầng dị hỏa mỏng ngăn cản công kích của Xích Viêm phù, dị hỏa của hắn lại có sắc tím, tương đồng với ánh sáng từ pháp khí, nhìn qua chỉ giống như uy lực của chiếc lá tím mạnh hơn bình thường mà thôi.
Nhưng điều hắn không ngờ được là, ngay từ lúc vừa quen biết Thẩm Tam Phong, đã bị đối phương âm thầm theo dõi.
"Thẩm Tam Phong, ngươi theo dõi ta từ sớm, chẳng lẽ chỉ vì dị hỏa?"
"Ha hả, ngươi cũng không quá ngu ngốc." Thẩm Tam Phong không phủ nhận, mà trực tiếp thừa nhận phỏng đoán của Hà Miểu Miểu.
Hắn cười, nhưng ánh mắt lại trống rỗng, giọng nói run rẩy, như đang cố nhẫn nhịn một cơn đau tột độ.
Ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt khiến hắn bắt đầu hối hận với lựa chọn của chính mình. Hắn nhận ra Tưởng Mộc Lâm có điều bất thường còn sớm hơn cả Hà Miểu Miểu - không giống người trong giới. Ban đầu vốn định ra tay đoạt lấy túi trữ vật, nhưng lại nghĩ trước nên hợp tác tiến vào di phủ, giữa lúc hỗn chiến sẽ dễ xuống tay hơn.
Khi phát hiện ra tồn tại của ngọn lửa tím kia, hắn lập tức sinh tâm chiếm đoạt, nhưng lại kiêng kị sức mạnh của dị hỏa nên mới cân nhắc nhiều lần rồi quyết định cùng Hà Miểu Miểu hợp tác.
Hắn tưởng Hà Miểu Miểu là tà tu, bề ngoài tuy ôn hòa, nhưng bên trong ắt hẳn âm độc. Thêm vào đó, có dị bảo trước mặt, ai mà không động tâm?
Thế nhưng Hà Miểu Miểu lại khôn khéo hơn hắn tưởng. Nàng giỏi nhẫn nhịn, đến mức bị đối xử như diễn viên hề mà vẫn bình thản, khiến hắn phải càng thêm dè chừng.
Sau khi vào di phủ, thực lực mọi người đều dần lộ ra. Hắn mới biết, Hà Miểu Miểu chỉ kém hắn một cảnh giới nhỏ, nhưng sức chiến đấu thì không hề thua kém.
Chỉ riêng Tưởng Mộc Lâm đã khó đối phó, nay lại thêm Hà Miểu Miểu, phần thắng lại càng mong manh.
May mà không biết Tưởng Mộc Lâm thấy bên trong túi trữ vật có bảo bối gì, liền bất chấp hình tượng ôn hòa thường ngày, mạnh mẽ ra tay đoạt bảo - một hành động vừa khớp với sự tính toán sẵn trong lòng Thẩm Tam Phong.
Hắn có phòng ngự mạnh mẽ, tà khí hóa ảnh lại có thể phân hóa công kích, đợi khi hai người kia đánh gần cạn sức, hắn sẽ ra tay chiếm hết thượng phong.
Nhưng không ngờ, Hà Miểu Miểu lại trực tiếp chui xuống đất tránh né, để hắn đơn độc đối đầu với Tưởng Mộc Lâm!
Hắn cười, nhưng ánh mắt lại trống rỗng, giọng nói run rẩy, như đang cố nhẫn nhịn một cơn đau tột độ.
Ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt khiến hắn bắt đầu hối hận với lựa chọn của chính mình. Hắn kỳ thực còn sớm hơn cả Hà Miểu Miểu nhận ra Tưởng Mộc Lâm có điều bất thường - không giống người trong giới. Ban đầu vốn định ra tay đoạt lấy túi trữ vật, nhưng lại nghĩ trước nên hợp tác tiến vào di phủ, giữa lúc hỗn chiến sẽ dễ xuống tay hơn.
Khi phát hiện ra tồn tại của ngọn lửa tím kia, hắn lập tức sinh tâm chiếm đoạt, nhưng lại kiêng kị sức mạnh của dị hỏa nên mới cân nhắc nhiều lần rồi quyết định cùng Hà Miểu Miểu hợp tác.
Hắn tưởng Hà Miểu Miểu là tà tu, bề ngoài tuy ôn hòa, nhưng bên trong ắt hẳn âm độc. Thêm vào đó, có dị bảo trước mặt, ai mà không động tâm?
Thế nhưng Hà Miểu Miểu lại khôn khéo hơn hắn tưởng. Nàng giỏi nhẫn nhịn, đến mức bị đối xử như diễn viên hề mà vẫn bình thản, khiến hắn phải càng thêm dè chừng.
Sau khi vào di phủ, thực lực mọi người đều dần lộ ra. Hắn mới biết, Hà Miểu Miểu chỉ kém hắn một tiểu cảnh giới, nhưng sức chiến đấu thì không hề thua kém.
Chỉ riêng Tưởng Mộc Lâm đã khó đối phó, nay lại thêm Hà Miểu Miểu, phần thắng lại càng mong manh.
May mà Tưởng Mộc Lâm không rõ bên trong túi trữ vật có gì, liền bất chấp hình tượng ôn hòa thường ngày, mạnh mẽ ra tay đoạt bảo - một hành động vừa khớp với sự tính toán sẵn trong lòng Thẩm Tam Phong.
Hắn có phòng ngự mạnh mẽ, tà khí hóa ảnh lại có thể phân hóa công kích, đợi khi hai người kia đánh gần cạn sức, hắn sẽ ra tay chiếm hết thượng phong.
Nhưng không ngờ, Hà Miểu Miểu lại trực tiếp chui xuống đất tránh né, để hắn đơn độc đối đầu với Tưởng Mộc Lâm!
Không còn bị phân tán, Tưởng Mộc Lâm dốc toàn lực, dị hỏa vừa ra, Thẩm Tam Phong liền không thể chống đỡ.
Bên ngoài làn da hắn nhìn qua không có gì khác thường, nhưng bên trong đã sắp hóa thành máu loãng. Hắn nghiến răng, không ngừng vận chuyển linh lực, dùng tà khí dựng lên tường phòng ngự, cố chống đỡ ánh tím đang dâng trào mãnh liệt.
Nhưng dị hỏa không phải là thứ tà khí có thể chống cự.
Tưởng Mộc Lâm lúc đầu còn lưu tình, nhưng khi đã bị lộ, liền không cần giấu diếm nữa. Dị hỏa trong cơ thể cuồn cuộn phóng ra, ánh tím rực rỡ bao trùm hơn trăm lần so với pháp khí.
Lửa tím tựa như băng đăng ngút ngàn, trong chớp mắt đã nuốt chửng tà khí và bên trong Thẩm Tam Phong.
"A-!"
Thẩm Tam Phong, người luôn trầm tĩnh điềm đạm, bỗng gào lên như kẻ điên. Nhưng chỉ sau hai nhịp thở, đã bị nung thành một cái túi da rỗng. Kinh mạch, xương cốt, nội tạng toàn bộ hóa thành máu loãng, từ lớp da mềm mại kia rỉ ra từng dòng.
Lửa tím nhanh chóng thu về tay Tưởng Mộc Lâm, chỉ còn lại một ngọn lửa lớn bằng hạt đậu, nhảy nhót vui mừng trong lòng bàn tay.
Hà Miểu Miểu cũng từ dưới đất trồi lên, đứng cách đó năm trượng, linh lực trong cơ thể đã gần viên mãn.
Nàng nhìn Tưởng Mộc Lâm đang mỉm cười ngạo nghễ, tùy ý đùa giỡn dị hỏa trong tay.
Trong lòng Tưởng Mộc Lâm tràn đầy phấn khích. Ở cảnh giới này, hắn sớm đã vô địch, dị hỏa luôn là con át chủ bài giúp hắn chiến thắng. Cho dù Thẩm Tam Phong có pháp khí lợi hại cỡ nào, cuối cùng vẫn bị thiêu rụi trong ngọn lửa tím kia thôi.
Mà Hà Miểu Miểu, cho dù có mạnh hơn đi nữa, linh lực đã gần cạn, cũng không tránh được kết cục bị thiêu cháy!
Hắn hờ hững tung ra dị hỏa, lửa tím hóa thành dải lụa dài, nơi đi qua chỉ còn đất khô cằn cháy đen. Trông thấy cảnh đó, nụ cười trên môi Tưởng Mộc Lâm càng thêm sâu sắc.
Hà Miểu Miểu nhìn mà không khỏi buồn cười, thầm nghĩ: "Hắn căn bản không điều khiển nổi dị hỏa!"
Nếu dị hỏa đã cùng tâm thần hòa hợp, chỉ cần một ý niệm là sẽ nhắm thẳng mục tiêu, tuyệt đối không gây tổn thương đến thứ vô can.
Nhìn hắn đắc ý không kiềm chế được, nàng mỉm cười. Đúng là ngốc. Thấy ta không chạy, lại không đoán ra ta còn át chủ bài?
Một ý niệm lóe lên, lửa cam trong cơ thể nàng lập tức phóng ra, đụng thẳng vào lửa tím. Cảm giác nóng rực làm Hà Miểu Miểu phải lui lại vài trượng.
"Ngươi cũng có dị hỏa?"
Sắc mặt Tưởng Mộc Lâm lập tức trắng bệch, lửa tím bị luồng lửa cam cuốn lấy mà phản chấn bay ngược, pháp y phòng ngự trên người hắn bắt đầu tan chảy.
Hắn vội vàng lùi lại, không ngừng bấm tay niệm chú, khiến dị hỏa màu tím bộc phát mạnh hơn hai phần, muốn cắn nuốt lại dị hỏa cam.
Nhưng Hà Miểu Miểu cũng không nhượng bộ. Linh lực nàng vẫn sung mãn, càng chiến càng hăng. Dị hỏa của hai bên vừa giao tranh đã lộ ra kết luận - là đồng cấp!
Chỉ cần không phải dị hỏa cao cấp hơn, nàng chẳng cần e ngại gì!
Nàng tức thì gia tăng linh lực, còn học theo cách niệm chú của đối phương, khiến lửa cam bộc phát càng dữ dội.
So với Tưởng Mộc Lâm đã gần cạn kiệt, nàng có ưu thế tuyệt đối. Hắn không khống chế nổi lửa tím nữa, dị hỏa bắt đầu nhạt dần.
Hà Miểu Miểu nhân cơ hội tăng lực thêm lần nữa, khiến lửa cam như mãng xà há miệng, nuốt trọn lửa tím.
"Không!"
Tưởng Mộc Lâm gào lên tuyệt vọng, cảm giác liên kết với dị hỏa như đang tan rã. Hắn liều mạng khống chế nhưng vô ích.
Hà Miểu Miểu hiểu rất rõ - đây chính là lúc dị hỏa tiến giai. Nàng lập tức thu hồi tạp niệm, toàn tâm toàn ý thúc đẩy dị hỏa cắn nuốt, đồng thời thi triển Mị Ảnh hóa thành linh châm mang ánh lam, bay thẳng vào Tưởng Mộc Lâm.
Hắn đã không còn sức chống cự, chỉ đỡ được hai chiêu, đã bị linh châm đâm vào đan điền và thức hải, thần hồn lập tức bị diệt.
Mất đi khống chế, lửa tím diễm bất ngờ bộc phát dã tính, vùng vẫy dữ dội giữa không trung, không chịu bị nuốt chửng. Nhưng Hà Miểu Miểu đã sớm chuẩn bị, nuốt một viên Bổ Linh Đan rồi rót thêm linh lực vào lửa cam, khiến nó áp chế hoàn toàn ngọn lửa tím.
Cuối cùng, lửa tím dần yếu đi như rắn nhỏ bị nuốt sống, rồi hoàn toàn biến mất.
Không dám trì hoãn, Hà Miểu Miểu nhanh chóng thu hồi dị hỏa, tiện tay gom lấy ba túi trữ vật, rồi vội vã rời khỏi nơi vừa mới yên tĩnh trở lại.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
[BOOK][HIDE-THANKS]Tưởng Mộc Lâm vốn cho rằng, ở Thanh Lang giới, chỉ cần cẩn trọng, thì việc mình sở hữu dị hỏa sẽ không dễ bị bại lộ. Hắn đã quen dung hợp dị hỏa với ánh tím của pháp khí, mỗi lần thi triển cũng chỉ dùng một phần nhỏ, người ngoài căn bản không nhìn ra.
Cũng giống như Hà Miểu Miểu từng dùng một tầng dị hỏa mỏng ngăn cản công kích của Xích Viêm phù, dị hỏa của hắn lại có sắc tím, tương đồng với ánh sáng từ pháp khí, nhìn qua chỉ giống như uy lực của chiếc lá tím mạnh hơn bình thường mà thôi.
Nhưng điều hắn không ngờ được là, ngay từ lúc vừa quen biết Thẩm Tam Phong, đã bị đối phương âm thầm theo dõi.
"Thẩm Tam Phong, ngươi theo dõi ta từ sớm, chẳng lẽ chỉ vì dị hỏa?"
"Ha hả, ngươi cũng không quá ngu ngốc." Thẩm Tam Phong không phủ nhận, mà trực tiếp thừa nhận phỏng đoán của Hà Miểu Miểu.
Hắn cười, nhưng ánh mắt lại trống rỗng, giọng nói run rẩy, như đang cố nhẫn nhịn một cơn đau tột độ.
Ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt khiến hắn bắt đầu hối hận với lựa chọn của chính mình. Hắn nhận ra Tưởng Mộc Lâm có điều bất thường còn sớm hơn cả Hà Miểu Miểu - không giống người trong giới. Ban đầu vốn định ra tay đoạt lấy túi trữ vật, nhưng lại nghĩ trước nên hợp tác tiến vào di phủ, giữa lúc hỗn chiến sẽ dễ xuống tay hơn.
Khi phát hiện ra tồn tại của ngọn lửa tím kia, hắn lập tức sinh tâm chiếm đoạt, nhưng lại kiêng kị sức mạnh của dị hỏa nên mới cân nhắc nhiều lần rồi quyết định cùng Hà Miểu Miểu hợp tác.
Hắn tưởng Hà Miểu Miểu là tà tu, bề ngoài tuy ôn hòa, nhưng bên trong ắt hẳn âm độc. Thêm vào đó, có dị bảo trước mặt, ai mà không động tâm?
Thế nhưng Hà Miểu Miểu lại khôn khéo hơn hắn tưởng. Nàng giỏi nhẫn nhịn, đến mức bị đối xử như diễn viên hề mà vẫn bình thản, khiến hắn phải càng thêm dè chừng.
Sau khi vào di phủ, thực lực mọi người đều dần lộ ra. Hắn mới biết, Hà Miểu Miểu chỉ kém hắn một cảnh giới nhỏ, nhưng sức chiến đấu thì không hề thua kém.
Chỉ riêng Tưởng Mộc Lâm đã khó đối phó, nay lại thêm Hà Miểu Miểu, phần thắng lại càng mong manh.
May mà không biết Tưởng Mộc Lâm thấy bên trong túi trữ vật có bảo bối gì, liền bất chấp hình tượng ôn hòa thường ngày, mạnh mẽ ra tay đoạt bảo - một hành động vừa khớp với sự tính toán sẵn trong lòng Thẩm Tam Phong.
Hắn có phòng ngự mạnh mẽ, tà khí hóa ảnh lại có thể phân hóa công kích, đợi khi hai người kia đánh gần cạn sức, hắn sẽ ra tay chiếm hết thượng phong.
Nhưng không ngờ, Hà Miểu Miểu lại trực tiếp chui xuống đất tránh né, để hắn đơn độc đối đầu với Tưởng Mộc Lâm!
Hắn cười, nhưng ánh mắt lại trống rỗng, giọng nói run rẩy, như đang cố nhẫn nhịn một cơn đau tột độ.
Ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt khiến hắn bắt đầu hối hận với lựa chọn của chính mình. Hắn kỳ thực còn sớm hơn cả Hà Miểu Miểu nhận ra Tưởng Mộc Lâm có điều bất thường - không giống người trong giới. Ban đầu vốn định ra tay đoạt lấy túi trữ vật, nhưng lại nghĩ trước nên hợp tác tiến vào di phủ, giữa lúc hỗn chiến sẽ dễ xuống tay hơn.
Khi phát hiện ra tồn tại của ngọn lửa tím kia, hắn lập tức sinh tâm chiếm đoạt, nhưng lại kiêng kị sức mạnh của dị hỏa nên mới cân nhắc nhiều lần rồi quyết định cùng Hà Miểu Miểu hợp tác.
Hắn tưởng Hà Miểu Miểu là tà tu, bề ngoài tuy ôn hòa, nhưng bên trong ắt hẳn âm độc. Thêm vào đó, có dị bảo trước mặt, ai mà không động tâm?
Thế nhưng Hà Miểu Miểu lại khôn khéo hơn hắn tưởng. Nàng giỏi nhẫn nhịn, đến mức bị đối xử như diễn viên hề mà vẫn bình thản, khiến hắn phải càng thêm dè chừng.
Sau khi vào di phủ, thực lực mọi người đều dần lộ ra. Hắn mới biết, Hà Miểu Miểu chỉ kém hắn một tiểu cảnh giới, nhưng sức chiến đấu thì không hề thua kém.
Chỉ riêng Tưởng Mộc Lâm đã khó đối phó, nay lại thêm Hà Miểu Miểu, phần thắng lại càng mong manh.
May mà Tưởng Mộc Lâm không rõ bên trong túi trữ vật có gì, liền bất chấp hình tượng ôn hòa thường ngày, mạnh mẽ ra tay đoạt bảo - một hành động vừa khớp với sự tính toán sẵn trong lòng Thẩm Tam Phong.
Hắn có phòng ngự mạnh mẽ, tà khí hóa ảnh lại có thể phân hóa công kích, đợi khi hai người kia đánh gần cạn sức, hắn sẽ ra tay chiếm hết thượng phong.
Nhưng không ngờ, Hà Miểu Miểu lại trực tiếp chui xuống đất tránh né, để hắn đơn độc đối đầu với Tưởng Mộc Lâm!
Không còn bị phân tán, Tưởng Mộc Lâm dốc toàn lực, dị hỏa vừa ra, Thẩm Tam Phong liền không thể chống đỡ.
Bên ngoài làn da hắn nhìn qua không có gì khác thường, nhưng bên trong đã sắp hóa thành máu loãng. Hắn nghiến răng, không ngừng vận chuyển linh lực, dùng tà khí dựng lên tường phòng ngự, cố chống đỡ ánh tím đang dâng trào mãnh liệt.
Nhưng dị hỏa không phải là thứ tà khí có thể chống cự.
Tưởng Mộc Lâm lúc đầu còn lưu tình, nhưng khi đã bị lộ, liền không cần giấu diếm nữa. Dị hỏa trong cơ thể cuồn cuộn phóng ra, ánh tím rực rỡ bao trùm hơn trăm lần so với pháp khí.
Lửa tím tựa như băng đăng ngút ngàn, trong chớp mắt đã nuốt chửng tà khí và bên trong Thẩm Tam Phong.
"A-!"
Thẩm Tam Phong, người luôn trầm tĩnh điềm đạm, bỗng gào lên như kẻ điên. Nhưng chỉ sau hai nhịp thở, đã bị nung thành một cái túi da rỗng. Kinh mạch, xương cốt, nội tạng toàn bộ hóa thành máu loãng, từ lớp da mềm mại kia rỉ ra từng dòng.
Lửa tím nhanh chóng thu về tay Tưởng Mộc Lâm, chỉ còn lại một ngọn lửa lớn bằng hạt đậu, nhảy nhót vui mừng trong lòng bàn tay.
Hà Miểu Miểu cũng từ dưới đất trồi lên, đứng cách đó năm trượng, linh lực trong cơ thể đã gần viên mãn.
Nàng nhìn Tưởng Mộc Lâm đang mỉm cười ngạo nghễ, tùy ý đùa giỡn dị hỏa trong tay.
Trong lòng Tưởng Mộc Lâm tràn đầy phấn khích. Ở cảnh giới này, hắn sớm đã vô địch, dị hỏa luôn là con át chủ bài giúp hắn chiến thắng. Cho dù Thẩm Tam Phong có pháp khí lợi hại cỡ nào, cuối cùng vẫn bị thiêu rụi trong ngọn lửa tím kia thôi.
Mà Hà Miểu Miểu, cho dù có mạnh hơn đi nữa, linh lực đã gần cạn, cũng không tránh được kết cục bị thiêu cháy!
Hắn hờ hững tung ra dị hỏa, lửa tím hóa thành dải lụa dài, nơi đi qua chỉ còn đất khô cằn cháy đen. Trông thấy cảnh đó, nụ cười trên môi Tưởng Mộc Lâm càng thêm sâu sắc.
Hà Miểu Miểu nhìn mà không khỏi buồn cười, thầm nghĩ: "Hắn căn bản không điều khiển nổi dị hỏa!"
Nếu dị hỏa đã cùng tâm thần hòa hợp, chỉ cần một ý niệm là sẽ nhắm thẳng mục tiêu, tuyệt đối không gây tổn thương đến thứ vô can.
Nhìn hắn đắc ý không kiềm chế được, nàng mỉm cười. Đúng là ngốc. Thấy ta không chạy, lại không đoán ra ta còn át chủ bài?
Một ý niệm lóe lên, lửa cam trong cơ thể nàng lập tức phóng ra, đụng thẳng vào lửa tím. Cảm giác nóng rực làm Hà Miểu Miểu phải lui lại vài trượng.
"Ngươi cũng có dị hỏa?"
Sắc mặt Tưởng Mộc Lâm lập tức trắng bệch, lửa tím bị luồng lửa cam cuốn lấy mà phản chấn bay ngược, pháp y phòng ngự trên người hắn bắt đầu tan chảy.
Hắn vội vàng lùi lại, không ngừng bấm tay niệm chú, khiến dị hỏa màu tím bộc phát mạnh hơn hai phần, muốn cắn nuốt lại dị hỏa cam.
Nhưng Hà Miểu Miểu cũng không nhượng bộ. Linh lực nàng vẫn sung mãn, càng chiến càng hăng. Dị hỏa của hai bên vừa giao tranh đã lộ ra kết luận - là đồng cấp!
Chỉ cần không phải dị hỏa cao cấp hơn, nàng chẳng cần e ngại gì!
Nàng tức thì gia tăng linh lực, còn học theo cách niệm chú của đối phương, khiến lửa cam bộc phát càng dữ dội.
So với Tưởng Mộc Lâm đã gần cạn kiệt, nàng có ưu thế tuyệt đối. Hắn không khống chế nổi lửa tím nữa, dị hỏa bắt đầu nhạt dần.
Hà Miểu Miểu nhân cơ hội tăng lực thêm lần nữa, khiến lửa cam như mãng xà há miệng, nuốt trọn lửa tím.
"Không!"
Tưởng Mộc Lâm gào lên tuyệt vọng, cảm giác liên kết với dị hỏa như đang tan rã. Hắn liều mạng khống chế nhưng vô ích.
Hà Miểu Miểu hiểu rất rõ - đây chính là lúc dị hỏa tiến giai. Nàng lập tức thu hồi tạp niệm, toàn tâm toàn ý thúc đẩy dị hỏa cắn nuốt, đồng thời thi triển Mị Ảnh hóa thành linh châm mang ánh lam, bay thẳng vào Tưởng Mộc Lâm.
Hắn đã không còn sức chống cự, chỉ đỡ được hai chiêu, đã bị linh châm đâm vào đan điền và thức hải, thần hồn lập tức bị diệt.
Mất đi khống chế, lửa tím diễm bất ngờ bộc phát dã tính, vùng vẫy dữ dội giữa không trung, không chịu bị nuốt chửng. Nhưng Hà Miểu Miểu đã sớm chuẩn bị, nuốt một viên Bổ Linh Đan rồi rót thêm linh lực vào lửa cam, khiến nó áp chế hoàn toàn ngọn lửa tím.
Cuối cùng, lửa tím dần yếu đi như rắn nhỏ bị nuốt sống, rồi hoàn toàn biến mất.
Không dám trì hoãn, Hà Miểu Miểu nhanh chóng thu hồi dị hỏa, tiện tay gom lấy ba túi trữ vật, rồi vội vã rời khỏi nơi vừa mới yên tĩnh trở lại.[/HIDE-THANKS][/BOOK]