Đam Mỹ [Edit] Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt - Sơ Vẫn Giang Hồ

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 9 Tháng tám 2023.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 71:

    Gia súc trong nhà đều do hắn phụ trách chiếu cố.

    Đây không phải việc khổ cực, trong nhà này ngoại trừ lương thực chỉ có gia súc là quan trọng nhất, nhất là trâu bò, còn có dê cần vắt sữa hoặc dùng ăn thịt.

    - Sao tới sớm như vậy?

    Lý Quý Dương ngồi ăn điểm tâm, hỏi:

    - Có muốn cùng nhau ăn chút gì không?

    - Tiểu nhân đã ăn rồi.

    Lý Phúc cười a a cũng không khách khí:

    - Hôm nay tới là muốn cùng ngài nói một tiếng, đêm qua lúc tuần tra có cài đặt cạm bẫy ở sau núi, buổi sáng hôm nay phát hiện bắt được bốn năm mươi con thỏ hoang!

    - A?

    Lý Quý Dương thiếu chút nữa bị sặc đến:

    - Bắt được bao nhiêu?

    - Bốn năm mươi con!

    Lý Phúc cười a a:

    - Đêm nay trong thôn trang sẽ làm thỏ nướng, được không?

    - Được!

    Lý Quý Dương lập tức gật đầu:

    - Trừ bỏ nữ nhân có thai, cho các nàng ăn.. trĩ ra, người khác đều ăn thỏ nướng!

    Lý Phúc liền ứng tiếng, sau đó đi ra ngoài.

    Vào lúc này da thỏ thật dày, nếu để dành được nhiều còn có thể dùng làm đệm giường hoặc là áo khoác, đều là nguyên liệu rất tốt.

    Tìm cháu nhỏ chơi đùa, hắn hỏi Lan nãi mẫu:

    - Ngươi có thể ăn thịt thỏ không?

    Nữ nhân đang nuôi nhi đồng bằng sữa mẹ có thể ăn được thịt thỏ hay không hắn cũng không biết!

    - Có thể ăn được chút ít, không nên ăn nhiều.

    Lan nãi mẫu đáp.

    - Nga, vậy ngươi ăn chân thỏ, còn lại như những nữ nhân có thai khác, ăn trĩ là được.

    Lý Quý Dương lập tức nói.

    Chân thỏ cũng không lớn, với lượng cơm ăn của Lan nãi mẫu tuyệt đối không thành vấn đề.

    Lý Quý Dương chơi xong dỗ cháu ngủ, bản thân ra ngoài uống một chén sữa đậu nành, thấy mọi người bận rộn chỉ có mình rảnh rỗi, liền quay vào phòng:

    - Thuần Nhã! Thuần Nhã!

    - Ở ở!

    Thuần Nhã xông ra:

    - Coi chừng cửa, không cho ai đi vào!

    Lý Quý Dương vừa lòng gật đầu, đi vào không gian, bên trong đã hết sức phồn hoa.

    Địa phương lớn hơn gấp mấy lần không nói, chủng loại cũng đầy đủ làm cho hắn thật kinh ngạc!

    Xung quanh con suối âm dương vẫn như trước, chỉ là bị gieo trồng ba vòng nhân sâm!

    - Đây là?

    Lý Quý Dương có mầm móng nhân sâm, nhưng lý giải về dược liệu cũng chỉ nghe qua bạn cùng phòng đại học nhắc sơ qua mà thôi.

    - Nga, chủ nhân, tôi phát hiện ngài có thật nhiều mầm móng, thật sự làm cho người ta vui mừng!

    001 vui vẻ nói:

    - Sau đó tôi lại phát hiện, loại thực vật tên là "nhân sâm" này thật sự rất có giá trị nghiên cứu!

    001 là người máy trí tuệ cao, còn là trưởng máy, có được trình tự xét nghiệm cao cấp.

    Hôm qua lúc nghe chủ nhân giới thiệu, hắn đã phát hiện nơi này có được thổ nhưỡng tốt nhất, mầm móng đầy đủ nhất, nước suối thơm ngọt nhất!

    Nơi này quả thật là thiên đường dành cho đoàn thể bọn hắn!

    - Nga nga, nếu anh thích thì cứ nghiên cứu đi!

    Lý Quý Dương khoát tay:

    - Tôi tới tìm chút hoa quả, thuận tiện nhìn xem trang bị năng lượng mặt trời.

    - Nga, nơi này của ngài thật sự không có mặt trời..

    001 vừa nghe liền vò đầu.

    - Vậy làm sao bây giờ?

    001 nhìn Lý Quý Dương.

    - Yên tâm đi, tôi mang ra ngoài nhận mặt trời chiếu là được!

    Lý Quý Dương nói.

    - Ngài đem nó đặt chỗ nào?

    001 đưa cho Lý Quý Dương một quả đào, đã bỏ hạt cùng vỏ, trực tiếp ăn là được.

    - Thả trên nóc phòng của tôi!

    Lý Quý Dương ăn xong liền trực tiếp đi ra không gian.

    Hình tròn kia là một loại kim chúc, khi co lại chỉ lớn cỡ nắm tay, mở ra nhìn giống như một cái chảo!

    Lý Quý Dương mờ mịt, làm sao phóng lên đây! Bản thân hắn cũng không biết leo nóc nhà, đừng nhìn kiến trúc dân gian cổ đại thấp, nhưng nếu muốn leo lên cũng thật khó khăn.

    - Lý Bình, Lý An!

    Lý Quý Dương kêu người.

    Lý Bình cùng Lý An bởi vì thời tiết lạnh nên ở trong chính sảnh tìm địa phương ngồi, tùy thời chờ đợi thiếu gia gọi về.

    - Ở đây, thiếu gia!

    Hai thiếu niên bật lên.

    - Ta muốn leo lên nóc nhà!

    Lý Quý Dương hô.

    - A?

    Lý Bình Lý An còn tưởng mình nghe lầm!

    Ngay lúc người của Lý gia trang bận rộn, sau khi bắt được bốn năm mươi con thỏ, cảm xúc của mọi người đều tăng vọt, Lý Phúc lại dẫn người đi xung quanh thôn trang đào nhiều cạm bẫy lớn, lại chạy tới sau núi gài không ít cạm bẫy.

    Ở trong nhà Lý Bình Lý An đỡ cây thang, Lý Quý Dương bò lên trên nóc nhà.

    Trên nóc nhà có một mảnh bằng phẳng thường dùng phơi nắng lương thực, mà mảnh bằng phẳng của chủ trạch chỉ dùng bài trí, sau khi thu hoạch chỉ phơi một ít ngũ cốc xem như tục lệ, tỏ vẻ ý tứ ngũ cốc được mùa mà thôi.

    Vừa lúc có được địa phương như vậy, Lý Quý Dương đem đồ vật phóng lớn, dùng mấy khối gạch cùng ngũ cốc áp vững, phòng ngừa bị gió thổi xuống, sau đó liên tuyến vào trong phòng, có một vật càng nhỏ hàm tiếp lên một vật vuông vức, đó là dùng chứa đựng năng lượng mặt trời, bên trên có đèn đỏ, chờ nạp đủ Lý Quý Dương chỉ cần đổi lại một cái, một cái có thể giúp cho người máy dùng được ba tháng một lần.

    Làm xong Lý Quý Dương vào phòng lật xem Tần giản.

    Chữ trên Tần giản tuy hắn cũng đoán được, nhưng không hiểu rõ ràng, cứ như vậy cũng không tốt, vẫn là lãng phí thời gian!

    Lý Quý Dương quyết định đi mời một vị tiên sinh về nhà, chẳng những riêng hắn cần học biết chữ, bọn nhỏ trong nhà cũng cần như thế.

    Kỳ thật nhi đồng trong nhà cũng ít, chỉ khoảng mười mấy hài tử, tuổi tác từ năm tuổi đến mười tuổi mà thôi.

    Bởi vì người hầu muốn lấy vợ cũng ít, hơn nữa chủ nhân trước kia cũng không nghĩ làm việc này, nhi đồng đương nhiên không nhiều.

    Hơn nữa một khi nhi đồng lên tới thanh niên thì cần giao nộp thuế má, cho dù là người hầu cũng phải giao một ít, vì vậy có rất ít chủ nhân nuôi nhi đồng của người hầu, bởi vì nuôi lớn một đứa bé chi phí lớn hơn là mua sẵn bên ngoài.

    Nuôi dưỡng nhi đồng ngoại trừ phí không ít lương thực cùng vải vóc, còn phải đợi hơn mười năm, tinh tế chiếu cố, bằng không nửa đường chết yểu không ít, nếu mua có sẵn thì không cần phiền toái như vậy, chỉ cần đem về nhà vài ngày là có thể trực tiếp làm việc.

    Vì vậy chỉ có đại quý tộc mới có người hầu lập gia đình, tiểu quý tộc cũng không chú ý như thế, Lý gia miễn cưỡng được xem là tiểu quý tộc, chính là xếp sau cùng mà thôi.

    Lý gia có được một mảnh địa phương lớn như vậy an cư lạc nghiệp mà không bị người theo dõi, một phần là vì nơi hẻo lánh, một phần khác họ cũng được xem là quý tộc, không dễ xuống tay.

    Buổi tối người trong thôn trang được ăn thịt thỏ nướng, trừ bỏ nữ nhân có thai ngay cả Lan nãi mẫu cũng có được một chân thỏ.
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 72:

    Buổi tối trở lại trong phòng lao vào trong hệ thống, giao dịch với Al, lần cuối cùng hắn không bán nhánh cây mà đưa hai con thỏ nướng:

    - Đây là mỹ vị hôm nay mới ăn vào, cho anh nếm thử!

    Al khó hiểu, nhưng hắn biết vị diện của Lý Quý Dương là một vị diện rất tốt, vừa thích hợp sinh tồn vừa có tiền cảnh quang minh, cho nên cũng thu đồ đạc của hắn:

    - Ngày hôm qua giao dịch thành công sao?

    - Thành công, đổi được một đoàn thể người máy, rất không tệ, còn tốt hơn sự tưởng tượng của tôi!

    Lý Quý Dương nhắc tới việc này thật vui vẻ, liền thuật lại cho Al nghe qua.

    Al nói:

    - Nếu anh thật sự có tiền nhàn rỗi, thì mua một ít năng lượng bản dự bị, vật kia nếu anh không cần phóng tám mươi hay trăm năm cũng không có vấn đề gì!

    - Nga!

    Lý Quý Dương gật đầu tỏ vẻ đã biết, công nghệ cao chính là công nghệ cao!

    Hai người đóng màn hình, thông tin của Lý Quý Dương lại vang lên.

    Là Lam Thiên!

    - Tiểu đệ đệ, đám người máy kia có tốt không?

    Lam Thiên thật nhớ người máy của hắn.

    - Không được kêu tôi là tiểu đệ đệ!

    Toàn thân Lý Quý Dương đều nổi da gà.

    - Nga, như vậy Bạch Vân, những người máy kia có tốt không?

    Lam Thiên rất nhanh sửa lại xưng hô.

    - Tốt lắm, 001 thật tài giỏi, đem chỗ của tôi quản lý tốt lắm.

    Đâu chỉ là tốt, quả thật là quá tốt.

    Nếu không phải trong không gian không thể sản xuất thủy tinh, chỉ sợ vò hoa quả cũng làm ra được rồi, đương nhiên, khi họ phát hiện hoa quả chứa đựng cũng sẽ không hư, cũng không tính toán làm vò hoa quả.

    Dù sao vò cũng không có dinh dưỡng bằng ăn tươi mới.

    - Vậy thì tốt rồi, vậy là tốt rồi!

    Lam Thiên nghe được nhẹ nhàng thở ra.

    Lý Quý Dương nói:

    - Nếu cậu nhớ họ, tôi dẫn họ vào gặp mặt cậu.

    - Không cần, nhìn ngược lại khó chịu, chờ hai ngày nữa tôi thói quen rồi nói sau.

    Lam Thiên hít mũi:

    - Mầm móng cỏ dại của cậu giúp tôi rất nhiều, còn nữa không?

    - Có!

    Lý Quý Dương hào phóng:

    - Cậu cần mầm móng cỏ dại làm gì?

    Nhìn bộ dạng của Lam Thiên, còn có hắn vừa ra tay lại có nhiều người máy như vậy, hoàn cảnh cuộc sống hẳn là không sai đi?

    Tinh cầu văn minh cao cấp, còn thiếu một chút mầm móng cỏ dại sao?

    - Đây là giống nguyên thủy, tuy rằng chỉ là cỏ dại, nhưng mọi người đều chưa nhìn thấy qua!

    Lam Thiên nhắc tới việc này liền cao hứng:

    - Tôi tính toán bán cỏ, một gốc phải bán mấy ngàn vạn tín dụng điểm! Giống nguyên thủy như vậy vô luận làm gì đều dùng được, đến lúc đó tôi sẽ phát tài! Sau đó trả thủ tên bại hoại kia!

    Không biết Lam Thiên nghĩ tới ai, vẻ mặt sáng lạn biến thành tức giận.

    Lý Quý Dương lần đầu nghe nói, cỏ dại còn có thể luận mỗi gốc bán, không phải đều luận từng mảnh từng mảnh bán sao? Hoặc là luận từng xe hoặc từng thước vuông bán sao?

    - Đưa cho cậu cũng đủ cậu dùng, vật kia còn có thể mọc ra mầm móng, một gốc nuôi thành thục cởi mầm móng ít nhất là ba bốn mươi hạt.

    Lý Quý Dương ngại phiền toái, hoàn cảnh bên kia vừa nhìn thật không sai, chính mình sinh sôi nảy nở là được.

    - Không cần chiếu cố đặc thù gì sao?

    Lam Thiên sửng sốt, hắn biết giống nguyên thủy sang quý, cũng biết chiếu cố giống nguyên thủy cần có thủ đoạn đặc thù, nhiều khi mọi người mua giống nguyên thủy cũng không sống được bao nhiêu, bởi vì trước kia có người nuôi chết!

    Cho nên bây giờ có thể đào tạo ra giống nguyên thủy ai cũng là đại sư ngành gieo trồng!

    Một đám đại sư như vậy đều là tồn tại giống như quốc bảo, bọn hắn đều có tiểu bí quyết của mình, hơn nữa tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài!

    - Cần chiếu cố đặc thù gì chứ? Cậu luôn nuôi nó, đợi khô vàng thì mầm móng cũng thành thục, cậu không nhìn thấy tôi đưa bông cho cậu sao? Thành thục như vậy là có thể chuốc hạt được rồi, mầm móng còn có thể tiếp tục trồng, đương nhiên, lượt thứ hai có biến dị hay không tôi cũng không biết.

    Lý Quý Dương xòe tay:

    - Dù sao địa vực bất đồng, phong thổ cũng không giống nhau. Tôi cũng không biết được tình huống của cậu.

    - Như vậy là tốt rồi?

    Lam Thiên thật giật mình.

    - Đúng vậy, như vậy sẽ tốt hơn!

    Lý Quý Dương vô cùng trực tiếp:

    - Tốt lắm, tôi cần đi ra ngoài nhìn xem, tạm biệt!

    Cáo từ xong, hắn mới nói với thanh âm máy móc:

    - Chẳng lẽ không có người nào thuộc tinh cầu có thực vật xanh hay sao?

    - Không, bên kia không phải không có tinh cầu thực vật xanh, mà là chỗ bọn hắn biến dị nhiều lắm, hậu quả của khoa học kỹ thuật quá phát đạt, làm cho giống nguyên thủy biến mất. Chờ bọn họ phát hiện giống nguyên thủy có tác dụng thế nào thì bọn họ đã mất đi giống nguyên thủy, kể cả kỹ thuật nuôi cấy.

    - Giống nguyên thủy chính là thực vật không bị biến dị?

    Lý Quý Dương hỏi.

    - Chẳng những là thực vật không bị biến dị, còn phải là thực vật không bị nhiễm tia, tinh cầu của họ có tia, cho nên giống nguyên thủy thật trân quý.

    Thanh âm nói:

    - Giống nguyên thủy có được gien nguyên thủy ban đầu, có thể nói chỗ bọn họ khi dị năng tiến giai, lấy ra gien nguyên thủy thật dễ dàng tiến giai, nếu không có gien nguyên thủy thì sẽ thật thống khổ, thậm chí là thất bại. Cho nên chỗ bọn họ mới liều mạng tìm được giống nguyên thủy.

    - Làm sao anh biết được?

    Lý Quý Dương liền hỏi.

    - Bởi vì chuyện này lưu truyền trong tinh võng, tôi đương nhiên cũng biết.

    Thanh âm trả lời thập phần hợp lý, Lý Quý Dương nghe xong liền đi vào không gian.

    Không gian bởi vì gieo trồng đủ thực vật nên biến lớn!

    Hắn cầm một hoa quả sau đó đi ra không gian, nằm trên giường ăn, đem hột ném vào không gian.

    Ngày hôm sau bên ngoài vẫn bận rộn, Lý Phúc lại tìm tới.

    - Hôm nay không phải cũng bắt được dã vật đi?

    Lý Quý Dương hỏi.

    - Ngài nói đúng!

    Lý Phúc cao hứng nói:

    - Chỗ chân núi có cạm bẫy, dùng bẫy thỏ, kết quả lại bẫy được sói!

    - A?

    Lý Quý Dương há hốc miệng:

    - Bẫy được sói?
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 73:

    - Phải đó!

    Lý Phúc vui vẻ.

    - Loài sói rất mang thù!

    Lý Quý Dương giật mình nói.

    Tuy rằng Lý gia trang cũng có tường vây, nhưng đó là tường đất, còn mang theo sườn dốc, chỉ là hình thức tường thành cổ đại hơi co lại, một khi đàn sói phát điên, xông lên tai họa Lý gia trang, quả thực vô cùng dễ dàng!

    - Việc này ngài yên tâm, nguyên một đàn, là một đàn sói!

    Vẻ mặt Lý Phúc may mắn:

    - Hơn mười con đâu!

    * * *

    Lý Quý Dương không nói gì nhìn hắn.

    - May mắn a, có thể gài bẫy nguyên một đàn, nếu cho chúng nó lưu xuống núi, dê, trâu, heo nhà chúng ta còn không bị cắn chết hết!

    Lý Phúc cảm thấy thật may mắn nói.

    Hơn nữa thiếu gia tốt như vậy, hắn không tận tâm làm việc cũng thật xin lỗi lòng tốt của thiếu gia đối với bọn họ.

    - Thật sự đều bắt được?

    Lý Quý Dương nhận chân:

    - Ngàn vạn lần đừng bỏ sót nha? Bằng không chờ bầy sói trả thù chính là thực nghiêm trọng!

    - Yên tâm, cả lớn lẫn nhỏ đều bị bắt!

    Lý Phúc vỗ ngực cam đoan:

    - Đáng tiếc nhỏ chết cóng, lớn cũng đã chết, nhưng kéo về lột da còn có thể làm ra hai đệm giường da sói!

    - Nga, vậy kéo về đi!

    Lý Quý Dương nghĩ nghĩ:

    - Vẫn là cấp thịt cho mọi người ăn, đương nhiên, nữ nhân có thai cùng Lan nãi mẫu ngoại trừ, hôm nay đôn cho họ nhạn ăn.

    Lý Phúc biết Lý Quý Dương thật quan tâm Lan nãi mẫu cùng nhóm nữ nhân có thai, chỉ có Lý gia trang xem họ quý giá!

    - Ai, tiểu nhân đi nói cho nhà bếp một tiếng!

    Lý Phúc nói xong liền đi ra ngoài.

    Kết quả cơm chiều mọi người ăn thịt sói nướng cùng bánh nướng, ăn thật ngon!

    Mấy ngày kế tiếp trong cạm bẫy rơi xuống một ít chim trĩ cùng con thỏ, cũng không nhiều, nhiều nhất đủ nấu một nồi canh thịt, đưa cho mọi người uống ấm áp dạ dày.

    - Chủ nhân, khi nào thì cho chúng tôi gia cầm gia súc?

    001 xoa tay khẩn cấp hỏi.

    - Sau này đừng gọi chủ nhân, kêu được làm tôi nổi da gà.

    Lý Quý Dương nói:

    - Hoặc gọi là Lý Quý Dương, hoặc là Quý Dương đều được!

    - Được, Lý Quý Dương.. tiên sinh!

    001 sửa xưng hô.

    - Được rồi.

    Lý Quý Dương lau mặt, xem như mình mướn quản gia người nước ngoài đi.

    - Khi nào thì ngài cho tôi gia cầm gia súc?

    Trong mắt 001 lóe lên hào quang:

    - Tôi còn chưa từng gặp qua gia cầm gia súc giống nguyên thủy, nói vậy nhất định thật đáng yêu!

    - Tôi còn chưa lấy được, chờ có sẽ mang vào cho anh.

    Lý Quý Dương nói:

    - Có đáng yêu hay không tôi không biết, nhưng anh nhất định phải xem trọng vệ sinh!

    - Vậy sao?

    001 nửa tin nửa ngờ.

    Lý Quý Dương không biết vị diện cấp cao làm sao chiếu cố gia súc, dù sao hắn cần sạch sẽ.

    Đi ra không gian, cuộc sống bình tĩnh, đột nhiên có một ngày trong nhà xuất hiện một đoàn xe!

    - Nơi này chính là Lý gia trang!

    Đoàn xe còn có người dẫn đường.

    Trong sơn trang Lý Quý Dương đang chơi đùa với tiểu tử kia, hiện giờ bên ngoài thật lạnh hắn không thể đi ra chơi, chỉ có thể ở trong phòng chơi với cháu nhỏ.

    - Thiếu gia, quản gia tìm ngài.

    Thuần Nhã thông báo.

    - Nga, đã biết!

    Lý Quý Dương buông cháu nhỏ, vừa định đi ra ngoài thì Thuần Nhã ngăn lại.

    - Thiếu gia, bên ngoài còn có người ngoài ở, đổi bộ y phục đi!

    Thuần Nhã nói.

    - Thận trọng như vậy sao?

    Trên người là bào phục tốt nhất, khoác áo khoác tốt nhất, Lý Quý Dương nhìn nhìn quần áo của mình:

    - Chỉ thiếu một ngọc bội.

    - Thiếu gia, ngọc bội không thể mang.

    Thuần Nhã nhắc nhở:

    - Trong nhà còn có tang..

    Lúc này Lý Quý Dương mới nhớ tới, mặc dù mọi người coi trọng ngọc, biết quân tử đeo ngọc, nhưng nhà có tang ma sẽ không đeo ngọc.

    Chờ đi ra cửa gặp được người, hắn mới biết tại sao phải thận trọng như vậy!

    Trong tay đối phương cầm thẻ tre, khuôn mặt nghiêm túc, mặc bào phục, vừa nhìn là một người làm quan!

    Đi theo phía sau thật nhiều người, còn có thật nhiều xe!

    Pháp quan vốn là Sở vương quan, từ Tần Hán, ngự sử, đặc phái viên cùng chấp pháp quan đều ở cấp bậc này.

    Pháp quan còn được xưng hải trãi quan, thiết quan, theo ghi lại là do Sở Văn Vương sở chế, luôn là chấp pháp quan lại gánh vác, cho nên xưng là pháp quan. Trên có trang sức sừng hải trãi, cho nên được xưng là "hải trãi quan".

    Hải Trãi là một loại thần thú trong truyền thuyết cổ đại (Thần Dương), tương truyền trên đầu Hải Trãi có một sừng, trung thành, có thể biện đúng sai, gặp người đánh nhau thì dùng sừng va chạm người tà ác vô lý, cho nên khi Sở Văn Vương chế quan thì đem sừng Hải Trãi tượng trưng làm thành trang sức cho quan lại, đoán chừng là hi vọng người đội quan sẽ giống như Hải Trãi thần thú, làm rõ sai trái, trung trinh không đổi.

    Pháp quan bình thường lấy thiết chế thành quan trụ, ngụ y người mang quan chấp pháp uy vũ bất khuất, cho nên cũng được xưng là "thiết quan".
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 74:

    Nếu đối phương mang theo pháp quan cùng đi tới, không phải là người chấp pháp chính là sứ giả!

    Hơn nữa nhìn bộ dáng phẩm cấp không thấp.

    - Đại nhân, đây là thiếu gia nhà ta!

    Lý Trung dáng vẻ cung kính nói.

    Đối phương vừa nghe nói đây là chủ nhà, rốt cục không tiếp tục sầm mặt.

    - Ngài chính là Lý Quý Dương thiếu gia?

    - Dạ, đại nhân, ngài là?

    Lý Quý Dương nghiêm túc gật đầu.

    Năm đó còn ở trường học, hắn tham gia kịch bản xã, lúc đó diện mạo của hắn không sai, người còn anh tuấn, không chỉ diễn qua các loại thiếu gia hay quý tộc đại thiếu gia, thậm chí là hoàng tử, hoặc là quốc vương trẻ tuổi.

    Giả bộ một chút khí thế vẫn có thể làm được, bưng cái giá vẫn có thể dọa người!

    - Bổn quan là sứ giả do quốc chủ phái tới!

    Người kia mở ra thẻ tre:

    - Tư hữu Lý gia trang đứng đầu, nghênh đón đại công tử Doanh Chính cùng phu nhân Triệu Cơ có công, đặc ban cho trăm đầu trâu, năm trăm đầu dê, năm mươi con quyên, năm mươi con đề, một trăm con phương khổng sa, một trăm con tố la thất. Một kiện ôn ngọc bình an, một kiện xích ngọc song ngư, một đôi ngọc bích tường vân. Trăm thạch gạo, trăm thạch bột mì. Cũng ban thưởng trăm kim, một ngàn đao tệ, hai ngàn bố tệ.

    Lý Quý Dương đều nghe choáng váng!

    Đây thật sự là bánh nướng từ trên trời rơi xuống sao?

    Không!

    Đây là hắn cứu hai mẹ con Doanh Chính nên được Doanh Tử Sở ban thưởng cho!

    So sánh với những gì lão quản gia Lý Trung mang về lần trước, đây mới là phần thưởng do Tần Vương ban thưởng thật sự, nhìn xem danh tác của người ta!

    - Tạ quốc chủ!

    Lão quản gia lập tức cao giọng hô một câu, quỳ xuống đất phục lạy, toàn bộ người của Lý gia trang cũng đi theo quỳ xuống phục lạy cảm ơn.

    Lý Quý Dương tao nhã quỳ xuống nói:

    - Tạ quốc chủ.

    - Mời đứng lên, mời đứng lên!

    Người kia cười ha ha nâng dậy Lý Quý Dương:

    - Mời Lý thiếu gia đứng lên.

    Lý Quý Dương thuận tiện liền đứng lên:

    - Đại nhân họ gì?

    - Nga, họ Cao, chiêm sự.

    Cao chiêm sự tự giới thiệu.

    - Chiêm sự đại nhân, mời vào nội đường nghỉ tạm.

    Lý Quý Dương khoát tay chặn lại, rất có khí chất quý công tử.

    Trong "Hán thư – bách quan công khanh biểu" Nhan Sư Cổ chú dẫn giới thiệu: Chiêm, cấp vậy. Chiêm sự tức cấp sự, chấp sự Tần Thủy trí, chưởng việc trong nhà của hoàng hậu thái tử.

    Chức quan này không quá lớn, nhưng tuyệt đối là cận thần của quốc chủ.

    Tuy rằng Doanh Chính còn chưa phải là thái tử, nhưng Doanh Chính là đứa con cả, dưới tình huống không có con trai trưởng, dù hắn không phải là thái tử nhưng ở trong mắt người bên ngoài, cũng là ẩn hình thái tử.

    Nhắc tới Triệu Cơ, tuy rằng không phải chính thất phu nhân, nhưng cũng là nữ nhân được phong phu nhân.

    "Lễ ký" quy định: Thiên tử lập sáu cung, ba phu nhân, chín tần, hai mươi bảy thế phụ, tám mươi mốt ngự thê.

    "Chu lễ" : Một trăm hai mươi vương chi phi, một hậu, ba phu nhân, chín tần, hai mươi bảy thế phụ, tám mươi mốt nữ ngự.

    Tần quốc quốc chủ còn không phải Chu thiên tử, hắn vẫn còn là Tần quốc vương, cũng là Tần Vương, theo như quy định vương có một hoàng hậu, ba phu nhân, chín tần, hai mươi bảy thế phục, tám mươi mốt nữ ngự.

    Hiện giờ Tần quốc không có hoàng hậu, Triệu Cơ vừa trở về liền lập tức thành phu nhân!

    Tuy rằng phu nhân có ba vị trí, nhưng Triệu Cơ vừa trở về liền thành phu nhân, mặc kệ Doanh Tử Sở đối với nàng có thật tâm hay không, chỉ đơn giản liền trở thành một trong ba phu nhân, Triệu Cơ cùng Doanh Chính ở trong Tần vương cung địa vị cũng không thấp, so với bắt đầu từ tần càng tốt hơn, thậm chí là thế phụ.

    Bởi vì Triệu Cơ xuất thân cũng không tốt, Lý Quý Dương không nghĩ tới nàng vừa trở về liền thành phu nhân, lúc ấy xưng hô nàng là phu nhân chỉ đơn giản là vì tôn trọng.

    Không nghĩ tới thật sự vừa trở về liền lên làm phu nhân!

    Đi vào trong nội đường ngồi xuống, người nhà bưng lên rượu gạo, kỳ thật lúc này mọi người ngồi xuống nói chuyện phiếm, uống nước, chỉ có trong nhà có việc mừng hay là nhà đại phú mới có rượu.

    Mà rượu lúc này chỉ là rượu gạo, còn không phải liệt tửu.

    Nhưng là bởi vì không có trà.

    Trước kia Lý Quý Dương không biết bắt nguồn cụ thể của trà, nghe cách nói đa dạng, có người nói thời Tây Chu, nhưng hiện giờ Lý Quý Dương đều không thấy trà, cho nên cách nói này không thành lập.

    Uống rượu là quy cách tiếp đãi cao nhất, cho nên Cao chiêm sự thật cao hứng.

    - Cao chiêm sự, mời!

    Lý Quý Dương múc cho hắn một chén rượu gạo.

    Rượu gạo có chút đục, đây là dùng gạo làm, ở trong mắt những người này đã là chiêu đãi tốt nhất.

    - Tốt, rượu ngon!

    Uống một ngụm, Cao chiêm sự cảm giác hương vị cũng không tệ lắm.

    - Tiểu tử năm nay mới mười bốn tuổi, chưa thanh niên, không dám uống rượu.

    Lý Quý Dương nghiêm túc nói.

    Kỳ thật nói trắng ra là, giả bộ mà thôi!

    - Đúng vậy, đúng vậy, nghe phu nhân nói ngài còn nhỏ, phu nhân cũng không cho quốc chủ đưa tặng, chỉ là tặng vài thứ lợi ích thực tế mà thôi.

    Cao chiêm sự nói chuyện ba phần cười.

    Lý Quý Dương khoát tay:

    - Các ngươi đều đi ra ngoài, quản sự, làm cho người ta chiêu đãi quý khách, uống chút canh thịt, ăn chút bánh nướng. Trời lạnh thế này mọi người đi ra ngoài đều khổ cực.

    Có lẽ chưa từng gặp qua ai giống như Lý Quý Dương, Cao chiêm sự nhất thời càng thêm hài lòng.

    - Dạ!

    Lý Trung quản gia lập tức mang theo người rời khỏi đại sảnh, mà Thuần Nhã ở ngay tại cửa, dưới bậc thang còn có Lý Bình Lý An đứng hầu.

    Lý Quý Dương nhỏ giọng hỏi:

    - Không biết sau khi phu nhân cùng đại công tử trở về như thế nào?

    - Đều tốt, quốc chủ vô cùng cao hứng!

    Cao chiêm sự bị không khí thật cẩn thận của Lý Quý Dương cuốn hút, cũng nhỏ giọng trả lời:

    - Triệu Cơ phu nhân vừa về đến, liền trực tiếp phong phu nhân, ban thưởng cung điện, đại công tử cũng được ban thưởng rất nhiều đồ vật, còn thương lượng tìm tiên sinh dạy đại công tử đâu!

    - Vậy là tốt rồi, phu nhân cùng đại công tử từ ngàn dặm xa xôi từ Triệu quốc trở về, thật không dễ dàng a!

    Lý Quý Dương cảm thán không thôi.

    - Phải đó!

    Cao chiêm sự cũng gật đầu, đồng ý cách nói của Lý Quý Dương:

    - Năm đó quốc chủ làm con tin trong Triệu quốc, đều biết ngày tháng cũng thật khó khăn.

    - Phu nhân cùng đại công tử ở sau hậu cung, trên sinh hoạt có chuyện gì khó xử?

    Lý Quý Dương nhỏ giọng nói:

    - Phu nhân cùng đại công tử từ chỗ của ta đi, ta biết bọn họ lúc ấy không mang theo nhiều đồ vật.

    - Tạm được, hai ngày này quốc chủ đều đi qua bồi mẹ con bọn họ, còn liên tục ban cho, nhưng bên kia còn nhiều tần đâu! Chờ mấy ngày sau quốc chủ không tiếp tục đi chỗ Triệu Cơ phu nhân, ngày tháng chỉ sợ cũng..

    Cao chiêm sự không nói nhiều, nhưng những lời này cũng đủ làm cho Lý Quý Dương hiểu được.

    - Ngài ở trong cung?

    Lý Quý Dương cảm thấy người này nói chuyện với mình, tin tức hơi nhiều a!

    - Triệu Cơ phu nhân nói, ngài là con nuôi của nàng, để cho tôi tới nói với ngài, nàng cùng đại công tử đều tốt cả!

    Cao chiêm sự thở dài:

    - Bây giờ thì tốt, sau này thì không biết.

    - Nha.

    Lý Quý Dương hiểu được, đây là người của Triệu Cơ.

    Nếu Triệu Cơ nói ra quan hệ giữa mình cùng nàng, liền đại biểu người này có thể tin tưởng.

    Không hổ là nữ nhân có thể sinh ra Thủy hoàng đế, lúc này mới tiến cung vài ngày a? Lại thu được một tâm phúc, còn là một chiêm sự, sau này tác dụng còn lớn đâu.

    - Như vậy đi, lúc đi ngươi cũng mang theo chút đồ vật trở về, đưa cho nghĩa mẫu của ta!

    Lý Quý Dương cũng không vô nghĩa.

    - Được!

    Cao chiêm sự cũng là người sảng khoái.

    Lý Quý Dương vươn cổ kêu:

    - Thuần Nhã! Thuần Nhã!

    - Thiếu gia!

    Thuần Nhã lập tức xông vào.

    - Đi, làm cho người mang áo khoác da thỏ cùng đệm giường da sói mới làm xong mấy ngày trước bao bọc lại.

    Lý Quý Dương nói:

    - Ta muốn tặng người.

    - Dạ.

    Thuần Nhã nhanh nhẹn rời đi.

    - Xin chờ một chút.

    Lý Quý Dương đứng dậy đi vào bên trong.

    Lý Quý Dương lập tức tiến vào hệ thống, thanh âm máy móc cũng không nghĩ tới hắn vào sớm như vậy!

    - Buổi sáng không phải giao dịch xong rồi sao?

    - Có việc!

    Lý Quý Dương mở ra hệ thống, may mắn mỗi ngày một lần mua đồ hắn cũng rất ít dùng, lần này hắn nhất định phải tìm đồ tốt làm chỗ dựa cho nghĩa mẫu!
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 75:

    - Sự tình gì?

    Đã lâu như vậy thanh âm vẫn chưa nhìn thấy Lý Quý Dương mua vật gì, kỳ thật ban đầu hắn để dành tiền mua người máy, cuối cùng lại biến thành trao đổi đồ vật.

    - Tôi muốn tìm đồ vật thật quý trọng trong thời đại này, còn được xem là bảo vật!

    Lý Quý Dương mở ra màn hình, tin tức bán đồ vật thật nhiều thật nhiều.

    Lý Quý Dương xem hoa cả mắt, may mắn lúc hắn tiến vào hệ thống thì thời gian bên ngoài là yên lặng, bởi vì cả thân thể hắn đều đi vào.

    - Vậy có rất nhiều!

    Thanh âm mặc dù không có phập phồng, nhưng Lý Quý Dương nghe ra được hắn đang nói bảo vật thời Chiến quốc mặc dù nhiều, nhưng hắn cũng không thể lấy được, mà đồ vật ở trong hệ thống đối với thời đại Chiến quốc mà nói đều là bảo vật.

    Chênh lệch quá lớn, bất luận là kỹ thuật hay là thời đại thậm chí là hoàn cảnh.

    - Tôi chỉ muốn tìm vật thích hợp?

    Lý Quý Dương đang xem, đột nhiên tìm được một người!

    Đó là tin tức tuyên bố của người thay mặt màu đỏ, tên gọi Thanh Linh Tử, bán mười ngọc hoàn, mỗi ngọc hoàn chào giá mười vạn tinh tệ.

    Ngọc hoàn là dùng linh ngọc chế tạo, trong ngọc hoàn thuần trắng sắc có một sợi dây nhỏ màu xanh xuyên ở giữa, đó là một cỗ linh khí có thể súc tích nuôi thân thể, cũng có thể thay người đeo nó chắn một lần tai ương trí mạng, cứu người đeo một mạng, vả lại công kích bình thường cũng không làm gì được ngọc hoàn.

    Ở trong mắt người thường, đây là bảo bối cầu còn không được, bởi vì đây là vật phẩm tu chân của tu chân vị diện.

    Nhưng ở trong mắt người tu chân, thứ này thật sự không đáng giá nhắc tới!

    Bởi vì vừa không thể giúp đỡ tu hành, cũng không thể trở thành vũ khí công kích, cho dù là phòng thân cũng không đủ tư cách, bởi vì công kích của người tu chân khác với công kích của phàm nhân, nó có thể ngăn trở công kích trí mạng của phàm nhân, nhưng với người tu chân thì vô dụng, thứ này tuy rằng thuộc loại vật phẩm tu chân, nhưng chỉ hữu dụng với phàm nhân!

    Lý Quý Dương phỏng chừng đối với người bên kia, thứ này thuộc loại gân gà, ăn thì vô vị, bỏ thì lại tiếc!

    Kết quả đã bị người thay mặt màu đỏ của tu chân giới đem bỏ lên hệ thống xử lý, bằng không sẽ không dùng giá cả một vạn tinh tệ lại mua được vật phẩm tu chân!

    Lý Quý Dương nhanh chóng bỏ vào giỏ hàng của mình.

    Đối với người khác vô dụng, đối với phàm nhân hữu dụng là được rồi!

    Nháy mắt đi ra, là một hộp gỗ kim thiện mộc, bên trong lót một khối gấm hoa, làm đặc biệt đẹp, còn thêu lên một đóa hoa mà hắn không biết, bên trong thả mười ngọc hoàn, giống nhau như đúc.

    Đồ vật mua xong chủ bán liền login, bên này Lý Quý Dương nhận được đồ vật, bên kia mời hắn trò chuyện.

    Bởi vì cùng là người thay mặt màu đỏ, Lý Quý Dương liền đồng ý.

    Đối phương là một thân trang sức tu chân phiêu dật tiêu sái, vừa nhìn là tu chân nhân sĩ, đồng dạng là mắt đen tóc đen, đối phương nhìn thấy Lý Quý Dương cũng thật giật mình.

    - Ngài cùng là.. người tu chân?

    Thanh Linh Tử lắp bắp kinh hãi, khó được cùng nhìn thấy người tóc đen mắt đen, còn mặc quần áo tương đối bảo thủ giống như mình.

    - Không, tôi là phàm nhân, cùng ngài không chung một vị diện.

    Lý Quý Dương nuốt nước bọt:

    - Ngài là người tu chân?

    - Phải!

    Thanh Linh Tử vừa nghe cũng thật bất đắc dĩ:

    - Đã lâu như vậy làm sao lại không gặp được cùng là người tu chân, thậm chí là tiên nhân đây?

    Cao hứng hụt một hồi!

    Nguyên lai là phàm nhân vị diện!

    Hắn cũng thông minh, không khinh thường phàm nhân như Lý Quý Dương, có thể có được hệ thống giống như hắn có ai không phải là người may mắn, thậm chí là người có số mệnh thiên đạo.

    - Tôi cũng chỉ gặp được một người tóc đen mắt đen như ngài mà thôi!

    Lý Quý Dương cũng oán hận.

    - Tôi cũng chỉ gặp được một mình anh, dĩ vãng không phải tóc đỏ mắt xanh lục thì là tóc vàng mắt xanh lam, đủ loại nhan sắc đều có, ban đầu tôi còn cho là mình gặp được yêu tu hoặc là ma tu đâu!

    Thanh Linh Tử xòe tay:

    - Thiếu chút nữa còn nghĩ yêu tu cùng ma tu còn mạnh hơn đạo tu rất nhiều đâu!

    Lý Quý Dương bật cười, loại người tu chân chưa từng gặp qua người ngoại quốc cũng thật đáng yêu nha!

    - Anh mua đồ vật của tôi, biết hàng, tôi thật cao hứng, anh xem anh còn cần gì nữa không?

    - Cho dù tôi nghĩ mua, cũng phải đợi ngày mai.

    Lý Quý Dương xòe tay:

    - Một ngày tôi chỉ có thể mua được một lần.

    Hạn chế số lần giao dịch hố cha!

    Thanh Linh Tử á khẩu:

    - Tôi nhất thời đã quên.

    - Anh làm người thay mặt đã bao lâu?

    Vì sao không có chút thường thức nào? Còn không bằng chính mình đâu!

    Lý Quý Dương âm thầm nghĩ.

    - Trăm năm rồi đi?

    Thanh Linh Tử nghĩ nghĩ, không xác định thời gian, dù sao lần trước sau khi hắn độ kiếp thì có vật này.

    - Đã lâu như vậy?

    Lý Quý Dương giật mình:

    - Mới là người thay mặt màu đỏ?

    Nếu cho hắn hơn một trăm năm, hắn ít nhất cũng là người thay mặt màu lam!

    - Ban đầu đều không hiểu a!

    Thanh Linh Tử rốt cục có địa phương có thể phun nước đắng:

    - Lúc tôi độ kiếp lấy được Thánh Vực hệ thống, kết quả tôi còn tưởng đây là tâm ma của tôi! Lúc đó cả người đều không tốt!

    Lý Quý Dương:

    -!

    Nghe có vẻ khổ bức nha!

    - Chờ tôi hiểu rõ đã qua mấy chục năm!

    Vẻ mặt Thanh Linh Tử khổ bức:

    - Hơn nữa tôi không biết buôn bán, giao dịch chẳng hạn đều là người khác cần cái gì tôi cấp cái gì, may mắn còn có phụ trợ giả, bằng không càng có hại!

    Lý Quý Dương suy nghĩ, phụ trợ giả? Chẳng lẽ là thanh âm máy móc?

    - Chỗ này của tôi cũng vậy, thật vất vả mới lên tới người thay mặt màu đỏ đâu!

    Lý Quý Dương nói:

    - Ngài nơi đó tốt xấu là tu chân giới, chỗ này của tôi là địa phương ngay cả tu chân đều không có!

    - Thế gian đích xác chẳng ra gì.

    Thanh Linh Tử lý giải gật đầu:

    - Chỗ chúng tôi thế gian đều không có địa vị gì, sau lưng mấy đại đế quốc đều là các đại tông môn âm thầm ủng hộ, bằng không bọn hắn tuyệt đối không thể lập quốc.

    Đây là sự khác nhau giữa tu chân giới cùng phàm trần giới.

    Quyền lực của người tu chân lớn hơn thế tục nhiều lắm, thậm chí không có thống nhất đế quốc, đều làm theo ý mình, đại ma xát thì không dám, tiểu ma xác không ngừng.

    Dù sao cũng thật phức tạp, nhưng năng lực người tu chân cố chấp, bọn hắn tiếp tục làm ầm ĩ cũng không dám không nghe lời.

    - Bên chỗ ngài có vàng không? Chỗ tôi kỳ thật rất thiếu vàng bạc châu báu, nhưng lại không ai bán!

    Lý Quý Dương nói một câu.

    - Có a!

    Thanh Linh Tử vừa nghe thật vui vẻ:

    - Tôi có không ít túi trữ vật, đều không có tác dụng gì, nếu anh cần tôi bán anh mỗi túi một ngàn tinh tệ, đồ vật bên trong tự anh nhìn mà lấy đi.

    - A?

    Lý Quý Dương không nghĩ tới còn có chuyện tốt này:

    - Nhưng tôi là phàm nhân, bảo bối của ngài tôi dùng được sao?

    - Trong túi trữ vật chỉ dùng ý niệm là lấy được đồ vật, nhưng dù sao không bằng trữ vật giới chỉ hoặc là vật cấp cao khác, chỉ là pháp bảo cấp thấp đựng đồ vật mà thôi, một cái nhiều lắm chứa một chút đồ vật, lớn nhỏ cũng chỉ cỡ một gian phòng ốc.

    Thanh Linh Tử nói.

    - Thuận tiện anh cũng giúp tôi chà một chút lượng tiêu thụ, tôi mới có thể thăng cấp.

    Thanh Linh Tử cũng không che giấu mục đích của chính mình, hắn bế quan là trăm năm, vừa xuất quan lại chứng kiến giao dịch của mình ít ỏi không bao nhiêu, cũng may Lý Quý Dương đúng lúc liên hệ, vừa đúng lúc hắn mới xuất quan.

    Nhưng hắn cũng biết phàm nhân nhiều lắm sống lâu tám mươi trăm năm, chờ lần sau hắn bế quan trở ra, còn nhìn thấy Lý Quý Dương hay không cũng không biết.

    - Vậy ngày mai đi, ngày mai tôi còn có cơ hội mua, trước mua một cái tôi xem xem!

    Hàng hóa như thế nào Lý Quý Dương còn chưa thấy được, trước mua một cái xem sao.

    - Toàn bộ đều thu đi không được sao?

    Thanh Linh Tử nhíu mày.
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 76:

    - Anh ngu ngốc sao?

    Lý Quý Dương không chút khách khí trợn trắng mắt:

    - Một đám giao dịch, mỗi ngày chà một chút lượng tiêu thụ! Nhiều chà vài lần anh mới có thể thăng cấp!

    Thanh Linh Tử trợn mắt há hốc mồm:

    - Đúng vậy nha!

    Hắn là người thành thật, vẫn thật không nghĩ tới lượng tiêu thụ còn có thể chà như thế.

    Lý Quý Dương thầm nói oa nhi này nhìn là người đơn thuần, một lòng một dạ chỉ biết tập trung tu luyện.

    Hẹn xong ngày mai giao dịch, lại cho hắn khen ngợi, lúc này Lý Quý Dương mới đi ra hệ thống tiến vào không gian, xuất ra bảy viên ngọc hoàn, lưu lại ba viên dùng gấm hoa bao kín mang ra ngoài.

    Đừng nhìn thời gian giao dịch dài, trên thực tế ở bên ngoài cũng chỉ là nháy mắt mà thôi, Lý Quý Dương cầm một nửa vàng đi ra.

    Vừa lúc bỏ vào trong một hộp gỗ trống không.

    Lúc Lý Quý Dương ôm đi ra, Cao chiêm sự đang uống rượu, mà Thuần Nhã còn chưa trở lại.

    - Làm cho Cao chiêm sự đợi lâu.

    Lý Quý Dương trước hết bồi tội, dù sao hắn làm cho người ta đợi, bình thường quan chức như vậy nói xong sự tình sẽ lập tức rời đi, có thể chờ một lát cũng đã thật nể tình.

    - Ngài khách khí!

    Cao chiêm sự thật hưởng thụ với sự tôn trọng của Lý Quý Dương.

    - Chút đồ vật này mời Cao chiêm sự hỗ trợ đưa cho nghĩa mẫu, bên trong có ba ngọc hoàn, để nghĩa mẫu xem mà sử dụng.

    Lý Quý Dương đem đồ vật giao cho Cao chiêm sự, thuận tiện còn đút hai kim bính vào trong tay hắn:

    - Chút tâm ý này, mời Cao chiêm sự uống rượu.

    - Ngài sao lại khách khí như vậy?

    Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng Cao chiêm sự thu vàng động tác cũng rất nhanh.

    Sở dĩ hắn bị Triệu Cơ thu thập tới tay, ngoài thủ đoạn của Triệu Cơ lợi hại, còn nhờ vàng mà Lý Quý Dương đưa cho Triệu Cơ tạo nên tác dụng.

    Triệu Cơ quen thuộc Lữ Bất Vi bao nhiêu a!

    Phương pháp sử dụng tiền tạp người của Lữ Bất Vi bị Triệu Cơ sử dụng rất thuần thục!

    Làm quan chức nên không thể chậm trễ thời gian quá lâu, người bên ngoài uống canh thịt ăn chút bánh nướng còn phải chạy trở về, cho dù không thể vào thành cũng phải ở lại dịch quán nghỉ ngơi, không được lưu lại trong nhà dân, đây là Tần luật của Tần quốc yêu cầu.

    Vả lại tiểu địa phương như Lý gia trang cũng không đủ tư cách lưu lại người từ trong cung ra tới.

    Cuối cùng Lý Quý Dương nhờ Cao chiêm sự mang cho Triệu Cơ năm mươi kim, hai bộ đệm giường da sói, hai áo khoác da thỏ, còn có ba ngọc hoàn.

    Càng nhiều cũng không thể mang theo, bởi vì làm vậy rất gây chú ý.

    Lý Quý Dương làm vậy cũng vừa đủ, bí mật mang theo đồ vật không nhiều lắm nhưng đều có thể dùng tới.

    Đưa đoàn người đi khỏi, Lý Trung vô cùng hưng phấn:

    - Thiếu gia, quốc chủ ban cho nhiều hơn lần trước rất nhiều!

    Lý Quý Dương nhủ thầm, cũng không biết lần trước là ai thưởng cho đâu!

    - Đều thu lại đi, hôm nay giết vài đầu trệ mà ăn!

    Trời lạnh như thế này, Lý Quý Dương thầm nghĩ cho mọi người ăn chút thịt.

    Thịt dê bò ăn đủ rồi, đến chút thịt heo, trong nhà nuôi heo đều cũng đã lớn.

    - Được!

    Lý Phúc vừa nghe liền dẫn người đi trệ lao.

    Lý Quý Dương quay vào chính sảnh, nhìn đồ vật bày trên bàn liền nhe răng cười, đây thật sự là bảo bối do Tần vương cung ban cho a!

    Ngọc bội ôn ngọc bình an, bị điêu khắc thành hình thức tiểu đồng tử, Lý Quý Dương sờ sờ, ấm áp, là đồ tốt!

    Hắn trực tiếp cầm vào phòng cháu nhỏ.

    Tiểu tử kia đang ngủ, vừa rồi người đến hắn đã tỉnh dậy, bởi vì nhiều người cho nên hắn thật hưng phấn, khi thanh âm yên tĩnh hắn liền mệt nhọc, đang lúc ngủ say.

    - Thiếu gia.

    Lan nãi mẫu kêu lên.

    - Vật này cấp cho tiểu thiếu gia mang theo bên người.

    Lý Quý Dương đưa ôn ngọc cho Lan nãi mẫu:

    - Đây là ôn ngọc, tiểu thiếu gia mang theo sẽ không sợ lạnh.

    - Dạ.

    Lan nãi mẫu trịnh trọng cầm lấy.

    Lý Quý Dương nhìn nhìn cháu nhỏ, mới quay về phòng mình.

    Xích ngọc song ngư bội, cũng là thứ tốt, rất có phong vận của Hán Bát Đao, đây cũng là Tần bát đao.

    Vả lại bát đao bình thường điêu khắc chính là ngọc thiền, mà đôi song ngư bội của hắn điêu khắc giống nhau như đúc!

    Kỳ thật nói là xích ngọc, nhưng là cách gọi của người cổ đại, Lý Quý Dương vuốt xích ngọc đều nở nụ cười, rõ ràng là mã não, chẳng qua là có hồng mã não của Chiến quốc, điêu khắc thành một đôi cá, cấu tứ xảo diệu làm người vỗ bàn xưng hay.

    Còn có tường vân ngọc bích, cũng là một đôi, lớn như cái chậu, hắn đoán có thể là biết trong nhà bọn họ có tang sự, cho trẻ nhỏ nhiều đồ vật như vậy, người qua đời cũng không thể không cho.

    Cho nên đặc biệt ban cho ngọc bích trong lục khí, xem là trấn trạch chi bảo cũng tốt, hay là phụng dưỡng trong từ đường cũng thế, dù sao thật có mặt mũi.

    Lý Quý Dương không chút do dự đem đôi ngọc bích bỏ vào trong từ đường!

    Dù gì cũng là Trang Tương Vương ban cho, cấp Lý gia từ đường làm rạng rỡ thêm vinh dự.

    Đợi tới đời sau, trong từ đường Lý gia còn có một cặp ngọc bích thời Tần, cũng là một chuyện rất đáng giá khoe khoang!

    Không đúng!

    Không biết còn có thể lưu truyền tới lúc đó được hay không!

    Còn có những đồ vật khác để Lý Trung bỏ vào trong kho lương thực, gia súc thì giao cho Lý Phúc.

    Đợi tới tối lúc ăn cơm, Lý Quý Dương mới ăn một ngụm liền ói ra!

    - Đây là vật gì?

    Lý Quý Dương đảo thịt trong thực đỉnh, càng xem càng ghê tởm.

    - Thiếu gia, đây là thịt trệ a!

    Thuần Nhã nghi hoặc.

    - Cái gì?

    Sắc mặt Lý Quý Dương càng thêm khó xem.

    Vừa rồi mới ăn một ngụm, mùi khai hôi thối nổ tung trong cổ họng, hắn lập tức liền ói ra – đây mà là thịt heo gì chứ?

    - Mang ta đi trệ lao nhìn xem!

    Lý Quý Dương nghĩ nghĩ đứng dậy mang theo Lý Bình cùng Lý An đi chuồng heo.

    Hắn có cảm giác mình đã quên sự tình gì, nhưng bận rộn quá nên không nhớ, hôm nay ăn vào thịt heo mới nhớ được mình đã quên cái gì.

    - Hôm nay giết trệ, là đực?

    Lý Quý Dương nhìn Lý Phúc hỏi.

    - Dạ!

    - Không có.. tiêu?

    Lý Quý Dương nghi hoặc hỏi.

    - Tiêu?

    Vẻ mặt Lý Phúc ngẩn ra:

    - Tiêu là tiêu cái gì?

    - Chính là..

    Lý Quý Dương quay đầu:

    - Thuần Nhã, đi ra bên ngoài đứng! Đừng nghe lén a!

    - Dạ!

    Vẻ mặt Thuần Nhã ủy khuất, sao thiếu gia phải đuổi nàng đi đây!

    Lý Quý Dương giải thích cái gì gọi là "tiêu heo".

    Chính là thiến heo!

    Thấy Lý Phúc còn mơ hồ, Lý Quý Dương giải thích loại diệu pháp cổ truyền thần kỳ này, nghe nói là được chân truyền từ phẫu thuật khoa ngoại cao siêu của Hoa Đà.

    Thời Chiến quốc còn chưa có Hoa Đà đâu!

    Lý Phúc chợt hiểu tại sao thiếu gia phải đuổi nha hoàn rời đi, việc này đích thực không tiện nói rõ trước mặt một tiểu cô nương, mà Lý Bình Lý An quýnh quýnh nhìn Lý Quý Dương.
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 77:

    Thiếu gia ngàn vạn lần chỉ tiêu trệ, đừng tiêu người a!

    - Nhưng mà thiếu gia, không nghe nói qua nhà ai cần tiêu trệ nha?

    Vẻ mặt Lý Phúc lo lắng:

    - Mặc dù tiểu nhân không có kỹ năng như cha tiểu nhân, nhưng cũng đi qua Hàm Dương thành vài lần, còn có hai lần đi theo đội buôn ra bên ngoài, đích thật là không nghe nói qua.

    - Vậy từ nhà chúng ta bắt đầu!

    Lý Quý Dương vỗ tay:

    - Tìm người, học tiêu trệ! Nhiều đầu trệ như vậy, ta không tin còn không luyện ra được một thợ tiêu trệ!

    Trong nhà ít nhất có hơn trăm đầu heo, bên trong một nửa đều là heo con, nga, nơi này gọi là đồn.

    Đầu xuân sang nă khẳng định còn có đồn sinh ra, cũng không tin còn không luyện ra được một thợ tiêu heo!

    Lý Phúc cũng là gan lớn:

    - Thiếu gia, ngài xem như vậy được không? Tiểu nhân tới trước, tập luyện ra, sau đó tiểu nhân sẽ dạy cho người khác, đồn của chúng ta cũng không thể giao cho người tùy tiện luyện tập a! Vạn nhất luyện chết rồi đây? Phải không?

    - Chuyện này ta mặc kệ, ta chỉ cần sau này ăn vào thịt nhất định là trệ đã bị tiêu qua!

    Lý Quý Dương nói:

    - Một cỗ mùi tao khí hôi thối, còn cho người ăn thịt hay không!

    - Thịt trệ đều là chúng tiểu nhân ăn, ngài lại muốn ăn giống chúng tôi..

    Lý Phúc nói thầm, thứ này bình thường đều là người hầu ăn, thậm chí là cho các nô lệ ăn, khi nào thì tới lượt các quý nhân ăn nha? Bọn họ ăn đều là thịt dê bò được không!

    Chỉ có thiếu gia nhà bọn họ lại muốn ăn giống bọn họ, làm sao có thể nuốt trôi!

    Trước kia không có giết trệ là vì còn chưa to lướn, không tới thời gian giết, mùa đông ăn thịt trệ là truyền thống, thiếu gia ăn không quen mà thôi.

    Nhưng việc tiêu trệ thật sự cần nghiên cứu một chút.

    Sau khi Lý Quý Dương trở về cũng mất đi khẩu vị, để Thuần Nhã bưng xuống, hắn đi vào phòng tiến vào trong không gian hái quả đào ăn ngọt ngào miệng, bằng không mùi vị đọng trong miệng thật khó chịu!

    Ăn đào xong còn ăn lê, còn cảm thấy chưa đủ 001 lại đưa tới quả xoài cắt sẵn, hắn lập tức ăn vào!

    Chờ hắn ăn xong một bụng hoa quả đi ra, tâm tình tốt hơn rất nhiều.

    Nhưng buổi tối lúc ngủ, hắn đứng lên thả hai lần nước.. ăn nhiều hoa quả đó thôi!

    Sáng sớm hôm sau lại ăn điểm tâm, hắn uống hai chén cháo lớn, còn có một bánh nướng.

    Vốn tưởng rằng hôm nay cũng sẽ giống như ngày thường, nhưng kết quả lại có người đến!

    - Tại hạ là môn khách Văn Tín hầu tên Dương Phi Anh, gặp qua Lý Quý Dương thiếu gia.

    Đó là một trung niên nhân, dáng người như Lý Trung quản gia, ăn mặc kém hơn Cao chiêm sự một ít, dù sao người ta làm quan, vị này tuy không phải quan nhưng thân phận cũng không thấp.

    - Lữ tướng bang?

    Lý Quý Dương nghĩ nghĩ nói.

    Tướng bang, là tên chính thức thời Tiền Tần. Tên gọi tắt là tướng, là kẻ cao nhất trong đủ loại quan lại thời Chiến quốc, lúc Xuân Thu thì là lễ giả dùng xướng đọc cho vương hoặc là quý tộc. Theo "Nghi lễ" "Lễ ký" ghi lại, phàm là uống rượu lễ, bắn lễ, tang lễ đều sẽ có tướng chủ trì lễ nghi. Vương ra ngoài, đi theo bên cạnh, như là Khổng Định Công gặp gỡ Tề Quân tại Giáp cốc, tức lấy Khổng Tử làm tướng.

    Xuân Thu thì trong nhà cũng được xưng là gia tướng.

    Năm đầu Chiến quốc, có chút khanh đại phu bởi vì nắm giữ quyền to mà dần dần biến thành quân có quốc gia, chỉ vì thân tín cùng tướng thất là được làm tướng quốc, bởi vậy được gọi là tướng bang.

    Hán cao tổ Lưu Bang lên ngôi, bởi vì kiêng dè nên đổi thành tướng quốc.

    Cho nên thời kỳ Chiến quốc, không có tướng quốc, chỉ có sau này Tần Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ lập ra thừa tướng, lúc trước chỉ có tướng bang.

    Mà Lữ Bất Vi có thể trở thành tướng bang, ít nhiều nhờ năm đó hắn "đầu cơ kiếm lợi".

    Hắn lấy xuất thân một châu báu thương nhân Triệu quốc lại trở thành tướng bang của Tần quốc, còn được phong Văn Tín hầu, có thể nói mộ phần tổ tiên Lữ gia đều mạo hiểm khói nhẹ!

    Nhưng Lý Quý Dương có chút không cho là đúng, bởi vì ở thời đại này tướng bang là quan lướn trợ vương thống trị quốc gia, vừa cần để ý trăm sự, vừa muốn từ trong đủ loại quan lại xen vào việc xử phạt ban thưởng, nắm giữ quyền lực không nhỏ.

    Nhưng địa vị của bọn họ cũng không ổn định, chỉ cần không xứng chức hoặc là mạo phạm vương, tùy thời sẽ bị miễn trừ chức vụ.

    Lữ Bất Vi không biết quanh co trong việc này, còn tưởng rằng mình làm tới tướng bang thì chính là quý tộc.

    Lý Quý Dương suy đoán, trên thực tế Doanh Tử Sở cũng không tin tưởng hắn như vậy!

    Ở Chiến quốc thời đại, là thời gian quần hùng tranh giành, có thể lên làm quốc chủ chỉ số thông minh ít nhất hơn 140!

    Cho dù là hôn quân, cũng biết quốc gia của mình đối với mình ý vị như thế nào!

    Mỗi người đều nói Doanh Tử Sở là "hàng" trong "đầu cơ kiếm lợi" của Lữ Bất Vi, nhưng mọi người lại không nhìn thấy trong lúc Doanh Tử Sở trị vì, tuy Lữ Bất Vi liên tục gây sức ép, nhưng vẫn không thể nào đụng tới binh quyền!

    Ở thời đại Chiến quốc quần hùng cắt cứ, ngươi không có binh quyền chẳng khác nào là con hổ không có răng nanh, nhìn có bề ngoài hung ác kỳ thật không chịu nổi một kích!

    Nếu ngươi không có binh quyền, có kêu xé trời cũng vô dụng!

    Án lệ cụ thể mời xem Khổng lão phu tử năm đó.

    Cho dù tài hoa vô song, còn không phải cần chạy khắp các quốc gia hô hào học thuyết của mình? Nếu như hắn có binh quyền, trực tiếp tự mình lập quốc, sau đó ở quốc nội thi hành Nho gia!

    Cho nên Lý Quý Dương kỳ thật vẫn xem trọng Doanh Tử Sở, vị Tần Trang Tương Vương này mặc dù chỉ trị vì ba năm, vả lại nguyên nhân cái chết không rõ ràng, nhưng chỉ số thông minh vẫn rất cao, không cao cũng không tới nỗi làm con tin trong Triệu quốc nhiều năm như vậy quay về Tần lại lên làm quốc chủ, đương nhiên không thể bỏ qua công lao của Lữ Bất Vi.

    Nhưng nếu bản nhân không phối hợp, hoặc là chỉ số thông minh không cao cũng không thể hoàn thành! Hơn nữa tước vị Văn Tín hầu của Lữ Bất Vi là hàng không, căn bản không có quân công!

    Điều này làm cho trong quân đội luôn lấy quân công phong tước của Tần quốc làm sao xem Lữ Bất Vi? Cho dù Lữ Bất Vi muốn mượn sức bọn hắn cũng không làm gì được!

    Ngươi nói vị tân quốc chủ này thật sự là một kẻ vô tích sự sao?

    Chỉ sợ lúc này hắn cũng đã bắt đầu phòng bị Lữ Bất Vi!

    - Dương Phi Anh tiên sinh phải không?

    Lý Quý Dương cười cười:

    - Không biết lần này tiên sinh tiến đến, cần làm gì?

    - Phụng lệnh chủ công nhà ta, tiến đến cảm tạ Lý gia thiếu gia cứu trợ đại công tử cùng Triệu Cơ phu nhân.

    Dương Phi Anh đưa lên một quyển thẻ tre:

    - Đây là danh mục quà tặng, mời vui lòng nhận cho!

    Lý Quý Dương gật đầu, Lý Trung lập tức tiếp lấy, Lý Quý Dương đưa tay mời:

    - Mời vào nhà đi.

    Trước khi Dương Phi Anh đến Lý gia trang còn có chút mất hứng, bởi vì ở trong ấn tượng của hắn một nông trang khẳng định cũng không có người gì cao quý, hơn nữa chỗ ở hẻo lánh, chỉ sợ là dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi.

    Ai biết đi vào mới phát hiện nơi này thật sạch sẽ, ngay cả người hầu cũng sạch sẽ, không dơ dáy bẩn thỉu như trong tưởng tượng của hắn.

    - Mời tiên sinh đi vào nói chuyện.

    - Không biết Lữ tướng bang làm sao biết tại hạ?

    Lý Quý Dương nghi hoặc hỏi:

    - Chuyện tại hạ trợ giúp đại công tử cùng Triệu Cơ phu nhân, chẳng lẽ toàn triều đều biết?

    - Đây là tự nhiên, lúc ban đầu Lý gia thiếu gia tạo ra quần áo cùng đai lưng giản tiện là do tại hạ tiến cử cho chủ thượng, thiết kế giản tiện, đều thật sự làm cho Lữ tướng bang tán thưởng, vả lại đại công tử có thể trở về cũng ít nhiều nhờ ngài hỗ trợ, bằng không trời lạnh như thế này nếu lưu bên ngoài một đêm.. Văn Tín hầu chính là thật cảm tạ ngài, vì thế tặng tạ lễ cũng thập phần dày.
     
    Nghiên DiLieuDuong thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 78:

    Lý Quý Dương thầm nói còn không cảm tạ mình sao!

    Nói không chừng Lữ Bất Vi còn tưởng rằng Doanh Chính là con của mình đâu!

    Doanh Chính rốt cục có phải là con của Lữ Bất Vi hay không? Đây là một vấn đề khó khăn từ thời cổ đại cho tới nay.

    Mọi người từng cùng nhau thảo luận qua, nếu có thể mở ra phần mộ của Tần Thủy Hoàng, nhất định phải mở ra quan tài của Lữ Bất Vi, sau đó lấy di cốt của hai người đi làm kiểm tra DNA, xem có phải thật sự là cha con ruột thịt hay không!

    Thật không nghĩ tới lúc trước là người này đem áo ba lỗ cùng quần đùi tiến cử cho Lữ Bất Vi.

    - Không dám, không dám, ta chỉ là làm hết nghĩa vụ nên làm của con dân Tần quốc.

    Lý Quý Dương không có ý định nhấc lên quan hệ với Lữ Bất Vi, người này rất nhanh sẽ bị Doanh Chính thu thập, còn là kết cục thật thê thảm.

    Ai bảo thân phận của Lữ Bất Vi thình lình xảy ra đại ngược đây!

    Giống như là người nghèo chợt giàu có, không biết nên làm sao mới có thể khoe khoang chính mình, thân phận thương nhân thấp kém của Lữ Bất Vi khiến cho hắn tràn ngập khát khao với quý tộc, chờ khi hắn có thể đưa thân vào hàng ngũ quý tộc, lập tức bùng nổ!

    Kết quả bùng nổ quá mức, làm cho mình bùng nổ mà chết!

    Tứ công tử nổi danh nhất Chiến quốc có người nào xuất thân không tốt hơn hắn? Trí tuệ người nào không rộng lớn hơn hắn? Người ta còn chưa tự phụ tới mức làm cho mình ra sách tự khen, Lữ Bất Vi lại dám cho môn hạ biên soạn một quyển "Lữ thị xuân thu"!

    Biên thư thì cũng thôi, còn muốn làm một quyền thần!

    Dưới tình huống Doanh Chính hai mươi tuổi, còn cầm giữ triều chính không chịu buông tay.

    Nếu hắn không đáng chết thì ai đáng chết?

    Không giết chết hắn ai thượng vị cũng bất an, huống chi là Doanh Chính.

    Nhưng câu trả lời của Lý Quý Dương lại làm cho Dương Phi Anh cảm thấy đây là một thiếu niên tài tử, lập tức liền có tính toán.

    - Thái độ làm người của Văn Tín hầu rộng rãi hào sảng..

    Kế tiếp Dương Phi Anh bắt đầu tán dương Lữ Bất Vi, đủ loại từ ngữ xinh đẹp đều tạp lên người hắn.

    Lý Quý Dương chỉ ậm ừ cho qua, trên thực tế trong lòng nói kháy không ngừng!

    Thậm chí vị Dương Phi Anh này còn nói tới nữ nhân với hắn!

    Lý Quý Dương thầm nghĩ, với tiểu thân thể của mình có thể dùng được sao?

    Mình mới mười bốn tuổi!

    Còn nhỏ hơn bạn cùng lứa tuổi một vòng!

    Thực tế lúc này Dương Phi Anh có chút hối hận, lần trước trong chuyện khen thưởng quần áo hắn đã cắt xén một ít ban cho, ngày hôm qua lại nghe được tin tức quốc chủ ca ngợi cùng ban thưởng, sợ Lý Quý Dương nhìn ra khác biệt, kỳ thật nhìn ra là khẳng định!

    Nhưng nhìn Lý Quý Dương còn nhỏ tuổi, khi dễ hắn không hiểu lời ngầm bên trong, mà nhìn nha hoàn tuyệt đối còn chưa trải qua việc người, liền đoán được Lý Quý Dương hẳn còn chưa mở khiếu, nếu có thể dùng sắc đẹp lung lạc được hắn, quả thực không thể tốt hơn!

    Mãi cho tới buổi tối vị Dương Phi Anh này còn chưa có ý định rời khỏi, đành phải tiếp đón bọn hắn lưu lại một đêm, may mắn lúc đó xây nhà có xây hai gian nhà có đại giường chung không để người ở, vốn tính toán sau này nếu sinh nhi đồng thì cung cấp cho đám người hầu độc thân nơi ở.

    Dương Phi Anh ở lại trong tiểu viện mà Lý Quý Dương lúc mới đến đã ở qua, nơi đó vốn là khách phòng, nguyên bản Lý gia trang không có chuẩn bị sân viện cho ngũ thiếu gia, những sân khác chủ tử cũ mới chết nên không thể lưu người ở lại.

    Ăn cơm xong quay về phòng còn tưởng sẽ được cung cấp nữ nhân, nào ngờ phụ trách hầu hạ đều là lão bà!

    Trong phòng, Lý Trung bất an hỏi:

    - Thiếu gia, thật sự làm cho một đám lão bà đi hầu hạ.. Dương tiên sinh?

    Lúc thiếu gia đi vệ sinh, nhân cơ hội dặn dò hắn chuẩn bị một nhóm lão bà lớn tuổi đi khách viện hầu hạ, mà những cô nương trẻ tuổi đều không cho đi ra cửa!

    - Đương nhiên!

    Lý Quý Dương bực mình đá văng giày:

    - Sáng mai sau khi ăn xong tốt nhất chính bọn hắn đi, bằng không ta sẽ khiến cho bọn hắn cút đi!

    Cùng một vị thành niên nói nữ nhân, không chừng bản thân chính là một sắc ma!

    Hôm nay hắn cũng không dám cho Thuần Nhã đi hầu hạ, sợ bị Dương Phi Anh trúng ý!

    Thời đại này nô lệ là một vật kiện, đều là có thể tùy ý tặng người, nhất là nữ phó tỳ nữ.

    Hôm sau điểm tâm cũng thật phong phú.

    Ăn điểm tâm xong, Dương Phi Anh không còn lý do gì tiếp tục lưu lại, hơn nữa hắn còn phải đi về hội báo chuyện lần này.

    Còn phải nghĩ biện pháp bù đắp lại chuyện khen thưởng lần trước.

    Chuyện đó không chỉ là một mình hắn làm, còn có nhiều người được ưu đãi, chuyện cho tới bây giờ hắn cũng không muốn gánh vác một mình.
     
    Nghiên DiLieuDuong thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 79:

    Đưa đi Dương Phi Anh, lúc này Lý Quý Dương mới nhẹ nhàng thở ra, người này mặc dù là một môn khách, nhưng thật không dám xem thường hắn, tên gian thương Lữ Bất Vi kia, hạng người gì liếc mắt liền có thể nhìn ra, vị này khẳng định cũng có chỗ hơn người.

    Hắn ở lâu một khắc, Lý Quý Dương cũng không cách nào buông lỏng, không thấy ngay cả đậu hủ cũng không cho phép người hầu làm ra sao!

    - Thiếu gia, Văn Tín hầu không tốt sao?

    Lý Trung dù sao cũng là một lão giả gặp cảnh đời, nhìn ra được Lý Quý Dương đối với Dương Phi Anh tiên sinh cung kính có thừa thân cận không đủ.

    Không sánh bằng sự nhiệt tình như đối với Cao chiêm sự.

    - Ngài còn biết Văn Tín hầu?

    Lý Quý Dương hỏi.

    - Đương nhiên!

    Lý Trung cười ha ha:

    - Vị Dương Phi Anh tiên sinh này lão nô cũng nhận thức, lần trước là hắn mang lão nô đi phủ của Lữ đại nhân, nhờ vậy mới được ban cho.

    - Ha ha!

    Lý Quý Dương cười khan hai tiếng.

    Nụ cười của Lý Trung cứng ngắc trên mặt, tiếng cười này hắn đã hiểu đại biểu cho điều gì.

    Lý Quý Dương xoay người rời đi, lưu lại Lý Trung tự mình suy nghĩ cẩn thận.

    Hắn bị người ta đùa giỡn!

    Dù sao lần này quốc chủ ban cho thật phong phú, quy cách thật chính thức, hoàn toàn khác hẳn lần trước hắn mang về!

    Ban cho đều là có quy chế, không phải nói quốc chủ cao hứng thì có thể tùy tiện cấp, việc lấy trâm ngọc cấp cho tần phi mỹ nhân hậu cung linh tinh còn cần có chú ý đâu, huống chi là việc tiền triều!

    Mình tuy kiến thức không ít, nhưng tuyệt đối chưa từng kiến thức qua quốc chủ ban cho!

    Đem hai bên so sánh, hơn kém quá lớn!

    Cấp đồ vật cũng không giống, quốc chủ ban cho khẳng định bên ngoài có dấu hiệu, hơn nữa cấp đồ vật đa số là bên ngoài không có, nếu không làm sao được gọi là cống phẩm!

    Nhưng chỉ hận mình còn chiếu cố cho vị Dương tiên sinh kia, nào là thịt nướng nào là khách viện!

    Lý Trung thở phì phì!

    Sau khi Lý Quý Dương trở về liền đi vào hệ thống, bởi vì cần cùng Thanh Linh Tử mua đồ.

    Đồ vật Thanh Linh Tử treo lên bán chào giá một vạn tinh tệ, bởi vì hắn là người thay mặt màu đỏ, vả lại lượng giao dịch thấp tới mức vô cùng thê thảm, căn bản không ai chú ý hắn!

    Lý Quý Dương tìm hắn từ trong ghi chép thông tin, điểm mở liền mua, Thanh Linh Tử vắng mặt, nhưng còn lưu lại lời ghi chép, nói chỉ cần nhỏ một giọt máu trên ngón tay, có thể sử dụng túi trữ vật.

    Thật phương tiện!

    Lý Quý Dương cầm đồ vật còn khen ngợi, nói thế nào cũng là đánh giá tu chân giả tốt nhất, hắn còn muốn làm đồng bạn lâu dài đâu!

    Cho dù dùng tinh tệ mua bán đều được.

    Phỏng chừng người ta cũng chướng mắt đồ vật của hắn, người tu chân vừa ý thứ gì hắn cũng không biết.

    Có thể đoán không phải là kỳ trân dị bảo mà là những đồ vật có công hiệu thần kỳ, như là tiên thảo linh dược linh tinh mà thôi.

    Túi trữ vật chỉ là một túi nhỏ bình thường bụi bẩn, khô quắt, buộc trên dây lưng quần cũng không có vấn đề gì.

    Lý Quý Dương nhéo nhéo, vật gì cũng không nặn ra!

    - Đây là túi trữ vật?

    Thanh âm máy móc cũng tò mò.

    - Phải đó, chính là túi trữ vật, tôi thử xem!

    Lý Quý Dương đi ra ngoài lấy một mảnh gỗ đi vào, đâm phá ngón tay của mình nhỏ máu lên túi.

    Cảm giác thật thần kỳ, thật giống như là trời sinh biết là chuyện gì xảy ra, hắn cởi bỏ dây thừng buộc túi, giũ một cái, rơi ra thật nhiều đồ vật.

    Một cái tráp không mới không cũ, Lý Quý Dương mở ra vừa nhìn, bên trong là một bộ trang sức vàng ròng, vàng chiết xuất không tốt lắm nhưng thợ khéo thật tinh tế, đây là tay nghề cổ đại.

    Bên trên còn khảm bảo thạch màu đỏ cùng màu lam, là một bộ trang sức cổ đại thật đầy đủ, trâm, khuyên tai, vòng, vòng cổ, vòng tay, nhẫn, còn có vòng thắt lưng cùng vòng chân.

    Đầy đủ làm cho Lý Quý Dương đều kinh ngạc.

    Bên trong hộp gỗ khác chứa đầy ngọc bích!

    Ngọc bích hình trứng có lỗ nhỏ, có thanh ngọc bạch ngọc, còn có hoàng ngọc, nhất là có một khối ngọc bích lớn cỡ chén đĩa, không ngờ còn là thất thải sắc!

    Bảo vật!

    Lý Quý Dương vuốt ve, hắn biết túi trữ vật này người ta sớm lục soát qua, mấy thứ này đều là đồ vật mà Thanh Linh Tử không cần.

    Là rác rưởi trong mắt người khác, nhưng là bảo bối trong mắt hắn!

    Còn có một hộp gỗ đựng trân châu, lớn cỡ quả long nhãn, mỗi viên mượt mà, châu quang đẹp đẽ.

    Còn lại đều là thoi vàng, nén bạc, còn có hai chuỗi đồng tiền mà hắn nhìn không biết.

    Hai bộ quần áo cũng không biết là triều đại gì, nghĩ tới hai bên ở hai vị diện khác nhau, phỏng chừng là quần áo đổi giặt mà thôi.

    Vàng có thể làm thành kim bính tiêu phí, bạc lúc này còn chưa có giá trị, có thể biến thành trang sức, xem như có chỗ dùng.

    Thoi vàng nhiều, nén bạc ít, dù sao cũng là người tu chân, dù dùng tiền của thế tục cũng dùng vàng nhiều hơn, dùng bạc ít.

    Túi trữ vật lớn khoảng 10m2, không gian lập thể, theo hắn xem ra có thể đựng không ít đồ vật!

    Lý Quý Dương đem kim đĩnh mang vào không gian để cho 001 dung hợp thành kim bính, còn có nén bạc, cũng gia công thành trâm gài tóc.

    Lý Quý Dương vẽ khóa trường mệnh cho nhi đồng đeo, là loại đơn giản, làm cho 001 làm thành nhiều khóa, tuy chỉ lớn cỡ bàn tay trẻ con nhưng ngụ ý tốt, trong nhà có không ít nữ nhân có thai, mỗi người một phần.

    Hắn thu lại tiền đồng, thứ này cũng không xài ra được, hôm nào nhìn xem nấu tan làm thành vật gì xem sao.

    Từ hôm nay trở đi hắn để dành vàng.

    Vàng trong nhà đều có số lượng, vô duyên vô cớ không thể tăng thêm, nhưng hắn còn cần ủng hộ Doanh Chính, không có tiền thì không được, bọn họ lại không có căn cơ gì.

    Tuy rằng trong lịch sử hắn cũng thành công, nhưng khi Lý Quý Dương nghĩ tới nhi đồng chín tuổi lại sốt ruột trưởng thành kia, có chút đau lòng.

    Ngày hôm sau lại có khách đến!

    Lần này là quản gia Mông gia, lý do là cảm tạ Lý Quý Dương cứu đại công tử cùng Triệu Cơ phu nhân, đưa xong lễ vật liền đi, thậm chí cũng không vào nhà.

    Đưa tới một xe da trâu, mười con trâu ăn thịt, một trăm con dê, còn có mười kim bính.

    - Thật tốt a!

    Lý Quý Dương cười a a:

    - Cứu hai người, được ba lượt cảm ơn.

    - Phải đó, đúng vậy!

    Lý Trung cao hứng nói.

    Của cải trong nhà lại dày hơn, ai có thể mất hứng!

    Cùng ngày Lý Quý Dương vào hệ thống, Thanh Linh Tử vắng mặt nhưng vẫn treo túi đựng đồ, Lý Quý Dương mua xuống.

    Bên trong có rất nhiều vàng, bạc ít, không có đồng tiền, còn có hai bộ quần áo.

    Chỉ là vàng ít nhất có 500 kim!

    - Anh đổi nghề thu rác rưởi sao?

    - Cái gì gọi là đổi nghề thu rác rưởi!

    Lý Quý Dương nói:

    - Tôi đây là phế vật lợi dụng!

    - Còn phế vật lợi dụng?

    Thanh âm không tin.
     
    Nghiên DiLieuDuong thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 80:

    - Ở trong mắt người ta những thứ này là rác rưởi, trong mắt tôi, đều là tiền!

    Lý Quý Dương tung tung đĩnh vàng trong tay mình.

    Thanh âm máy móc cũng không biết nên nói gì.

    Lý Quý Dương kể cho hắn nghe hôm nay lại có người đến tặng đồ, còn là tạ lễ.

    - Đã cảm ơn ba lượt rồi.

    Thanh âm nói:

    - Còn muốn tạ bao lâu đây?

    Nói tới việc này, Lý Quý Dương cũng vò đầu:

    - Không biết, Lữ Bất Vi cảm tạ tôi còn có thể hiểu được, Mông gia tới làm gì đây?

    Tạ lễ của Mông gia là đơn giản nhất, nhưng cũng làm cho Lý Quý Dương khó hiểu.

    Nhưng ngày hôm sau lại có người đến, Cao chiêm sự dẫn theo sáu tùy tùng, hai nha hoàn hai bà tử cùng đến.

    Đưa tới hai bộ quần áo, một bộ cấp cho Lý Quý Dương, một bộ cấp cho cháu nhỏ.

    - Phu nhân cùng đại công tử ở trong cung được không?

    - Vẫn tốt, ngài đưa đi ngọc hoàn, phu nhân cho đại công tử một viên, cho quốc chủ một viên, tự mình lưu một viên, nói là một nhà ba người đều mang một viên, giải thích là lúc còn đi trên đường có một vị tiên ông tặng cho.

    - A?

    - Quốc chủ đeo cả đêm, ngày hôm sau đều cảm thấy thân thể nhẹ hơn ba phần, rất là cao hứng, lẽ ra Kiều phu nhân ở trên đường ngăn chặn quốc chủ, kết quả quốc chủ vẫn là đi chỗ Triệu Cơ phu nhân!

    - Nga!

    - Hơn nữa tuy phu nhân mới tới trong cung, nhưng ra tay hào phóng, ngay cả nội thị bên người quốc chủ đều mỗi một lần cho một kim bính đâu!

    Lý Quý Dương vừa nghe liền nở nụ cười, quả nhiên có tiền có thể sai khiến quỷ đẩy cối xay thôi!

    - Nhưng đại công tử có chút gian nan, Thành Giao công tử rất có ý kiến với hắn, lúc đọc sách luôn cười nhạo đại công tử.

    Cao chiêm sự nhắc tới chuyện này liền tức giận:

    - Đại công tử lúc ở Triệu quốc cũng không có cơ hội được đi học, hiện tại mới bắt đầu học đương nhiên phải kém hơn Thành Giao công tử một ít.

    Lý Quý Dương:

    - Thành Giao công tử là?

    - Kiều phu nhân sinh, nga, Kiều phu nhân là thứ nữ của Vương tướng.

    Cao chiêm sự nói:

    - Nhà ông bà ngoại có thế lực, mẫu thân cũng được cưng chiều, nhưng có một việc hắn cũng không phải con trai trưởng, cũng không phải đứa con cả.

    - Tướng bang không phải là Văn Tín hầu sao?

    Lý Quý Dương hỏi.

    - Vương tướng chính là Vương đại phu, là một văn thần, nhưng mà ba đời Vương gia trước kia từng dốc sức cho Tần quốc, người quen biết cũng nhiều.

    Cao chiêm sự nhắc tới việc này cũng chán nản.

    Lúc trước kỳ thật không phải hắn không muốn đi nhờ vả Kiều phu nhân, nhưng Kiều phu nhân thật sự quá khó khăn lấy lòng, Thành Giao công tử cũng không thiếu nhân thủ, Vương đại phu lại là một quan văn, mà hắn nói trắng ra là người hầu hạ, so với hoạn quan cung nữ tốt hơn một chút, nhưng chung quy cũng không phải chức quan gì đứng đắn.

    Không có tư cách vào triều, làm sao có tư cách được cháu ngoại của Vương đại phu, đường đường Thành Giao công tử vừa ý đâu!

    Ở trong cung gặp qua vài lần, Thành Giao công tử đối với hắn không đánh thì mắng, còn cho là hắn cố ý gặp mặt, trên thực tế là không phải!

    - Nếu ngày sau Thành Giao công tử thật sự trở thành quốc chủ, người như chúng tôi chỉ sợ không thể bị xem như là người!

    Đây cũng là nguyên nhân bọn họ giúp đỡ đại công tử.

    Tuy sắc mặt đại công tử nghiêm túc, nhưng đại công tử tuyệt đối không tùy tiện trách mắng người hầu không phạm sai lầm.

    Thành Giao công tử thì khác, ai không biết tính tình của hắn, lúc này lúc khác.

    Người như vậy ai hầu hạ cho nổi?

    - Thì ra là thế.

    Trong lịch sử không có ghi chép gì về Vương tướng, nhiều nhất nói một câu là một quan văn thời kỳ cuối Chiêu Tương Vương chấp chính mà thôi.

    Nhưng ai bảo người ta có một con gái được sủng ái, con gái còn sinh một đứa con trai đây!

    - Cho nên hiện tại phu nhân chính là dùng vàng ném ra một con đường cho đại công tử.

    Cao chiêm sự nói tới đây dừng một chút:

    - Lữ tướng bang cũng tặng cho đại công tử một thùng kim bính, nhưng phu nhân không cho đại công tử dùng.

    Lý Quý Dương gật đầu:

    - Ta hiểu được.

    Triệu Cơ phỏng chừng cũng không biết Doanh Chính là nhi đồng của ai, nhưng nàng khẳng định biết đó là con trai của nàng.

    Cao chiêm sự là tranh thủ thời gian chạy tới tặng đồ, mà Triệu Cơ cũng rất nhớ con nuôi mình chỉ tương xử hơn một ngày, tranh thủ làm hai bộ quần áo còn dùng loại vải cống nạp làm ra.

    Lúc Cao chiêm sự rời đi, Lý Quý Dương đưa cho hắn mang đi năm mươi kim, nhờ giao cho Triệu Cơ:

    - Nói với nghĩa mẫu, tiền, con nuôi có rất nhiều!

    Hiện tại hắn có lòng tự tin như vậy, bởi vì trong không gian còn có hơn năm trăm kim, đây là đồ vật hắn lấy được trong túi trữ vật.

    Sau này sẽ càng nhiều!

    Trừ bỏ vàng, còn có trang sức, bộ trang sức bằng vàng tinh xảo, tuyệt đối không phải công nghệ thời kỳ Chiến quốc có được, chỉ là chiết xuất ra vàng nhan sắc còn sáng hơn bình thường rất nhiều, làm cho ánh mắt Cao chiêm sự đều trợn to.

    Cao chiêm sự không nghĩ tới Lý Quý Dương cho nhiều đồ vật như vậy, còn thật tinh quý.

    Ngoài ra còn đưa ngọc bích cho Doanh Chính, Lý Quý Dương không cấp cho thất thải ngọc bích, vật kia vừa nhìn cũng không phải vật phàm, đưa cho Doanh Chính hắn cũng không giữ được, chi bằng không đưa.

    Cho Doanh Chính hai mươi kim, cho hắn dùng để chi phí, còn thêm đao tệ, để cho hắn dùng khen thưởng cung nhân, ngọc bích dùng tặng quà, tạo hình ngọc bích tinh xảo, vừa nhìn chính là thứ tốt.

    - Đây là cấp cho đại công tử, đừng keo kiệt lễ vật.

    Lý Quý Dương chỉ vào ngọc bích nói:

    - Thiếu cái gì cứ tới nói với ta.

    - Được được!

    Cao chiêm sự vô cùng cao hứng.

    Vốn cho rằng mình đặt lên một đôi mẹ con nhà nghèo, hoàn toàn sẽ không có du thủy, nói không chừng mình còn phải cho ngược lại, kết quả đây? Phu nhân nhận thức con nuôi thật quá chính xác!

    - Ngài yên tâm, lễ vật của ngài ta cũng có chuẩn bị, đồ vật không tốt như vậy, nhưng cũng không tệ, bây giờ là thời gian phu nhân cùng đại công tử đặt nền móng, đồ vật không thể quá kém.

    Lý Quý Dương cho hắn tiền, nhưng đồ vật không thể để cho hắn nuốt riêng.

    - Ngươi đem ta xem thành người nào sao?

    Cao chiêm sự không vui:

    - Ta còn trông cậy vào tương lai của đại công tử đâu, tiền, ta cũng không thu, ta đều cấp cho đại công tử, làm cho trên tay hắn không thiếu tiền.

    Vương tướng gia trợ cấp cho Thành Giao công tử bao nhiêu tiền?

    Đếm cũng đếm không hết!

    Kiều phu nhân có thể được quốc chủ sủng ái nhiều năm như vậy, cũng phải chuẩn bị không ít cho nội thị cùng cung nhân bên người quốc chủ, phàm là quốc chủ có tin tức động tĩnh gì nàng cũng sẽ biết.

    Nhưng tính tình Kiều phu nhân không tốt, đối với người hầu càng không xong, ngoại trừ vài cung nữ bên người nàng.

    Đừng nhìn nàng cho nhiều thù lao, nhưng lại không mấy người có quan hệ tốt với nàng.

    Ngược lại Triệu Cơ phu nhân tuy đến sau, nhưng tiền tài hào phóng, người xinh đẹp tính tình lại tốt, đối với ai cũng không tệ, càng sẽ không vô duyên vô cớ trách mắng người.

    Đại công tử tuy học tập không bằng Thành Giao công tử, nhưng võ khóa lại mạnh hơn gấp trăm lần!

    Tần quốc lấy quân công làm vẻ vang, thân thể đại công tử tốt, vũ lực lại cố chấp, có thể tốt hơn Thành Giao công tử nhiều.

    - Ngươi không biết thôi, người xem trọng Thành Giao công tử thật ít, đại công tử vẫn thật có hi vọng, dù sao cũng là đứa con cả.

    Nếu không có đứa con cả này, mọi người đều thất vọng với vương thất rồi.

    Vương tướng gia cũng không biết thu liễm, sau khi có một vị công tử lại càng thêm phô trương, đi đâu cũng mượn sức nhân công, nhưng Mông gia lại đối nghịch với hắn, phàm là Vương tướng gia muốn thúc đẩy bọn họ nhất định là phản đối!

    - Vậy làm phiền ngài!

    Cao chiêm sự đi rồi.
     
    Nghiên DiLieuDuong thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...