Đam Mỹ [Edit] Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt - Sơ Vẫn Giang Hồ

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 9 Tháng tám 2023.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 81:

    Tháng chạp đi qua, đã đến cuối năm.

    Lúc này qua cuối năm đều chỉ có đại quý tộc mới có tâm tình, các tiểu quý tộc đi theo náo nhiệt, mà tiểu quý tộc nhỏ như Lý gia, nhiều lắm là ăn ngon một chút, uống tốt một chút, mà bình dân, có ai qua năm mới? Chỉ biết qua một năm, đầu xuân cần làm ruộng.

    Lý Quý Dương cũng biết không có khả năng ăn tết phong phú, cho nên chỉ đốt chút pháo, mà pháo cũng chỉ là cây trúc rỗng ruột, lúc đốt sẽ có tiếng vang, nghe nói như vậy có thể dọa chạy thú tịch cuối năm.

    Cho nên ngày này, cũng được gọi là "trừ tịch" (giao thừa).

    Đốt pháo xong, trong nhà dọn cơm.

    Ăn thịt dê nướng, uống canh nhạn.

    Lý Quý Dương nhìn bông tuyết bên ngoài, đây là giao thừa đầu tiên hắn trải qua ở nơi này, giao thừa thật đơn giản, thậm chí không có được một viên kẹo.

    Bởi vì thời đại này còn chưa có mía đường sinh ra, mà nơi sản xuất cây mía nằm ở Guinea, về sau truyền tới quần đảo Nam Dương cùng Ấn Độ.

    Theo tư liệu lịch sử ghi lại, ước chừng ở Chu triều Chu Tuyên Vương truyền vào phía nam Trung Nguyên, cũng chính là chỗ của Sở quốc.

    Tới thời kỳ Hán triều mới có con đường tơ lụa, trong tàn cuốn Đôn Hoàng có một đoạn ghi lại về thuật chế đường Ấn Độ, nói tới Ấn Độ sản xuất cây mía, có thể tạo ra "Sát Cát lệnh".

    Sát Cát lệnh chính là âm dịch từ sakara Phạn văn, chứng minh thuật chế đường Ấn Độ đích xác trải qua con đường tơ lụa truyền vào Hán triều.

    Mà bây giờ nơi phát ra vị ngọt chỉ có mật, kết thành khối gọi là mật đường.

    Lý Quý Dương trải qua một giao thừa đơn giản nhất kể từ khi lọt lòng cho tới nay, sáng hôm sau liền gọi đại thẩm nhà bếp đi tới.

    - Dùng sữa dê cùng bột mì chưng, bỏ thêm mật trong sữa dê, khử một chút mùi tanh.

    Sữa dê tanh nồng, mà mật thật thơm, mang theo mùi hoa, vừa lúc trung hòa mùi tanh của sữa dê, hắn đã sớm muốn thử xem một lần.

    - Như vậy a, có thể thử một lần.

    Đại thẩm nghĩ nghĩ, có lẽ ăn ngon.

    - Còn nữa, từ hôm nay trở đi mỗi ngày một chén sữa, tóm lại không thể bớt cái ăn cho nữ nhân có thai, nhưng cũng không thể bổ nhiều quá, đến lúc đó nhi đồng bộ dạng quá lớn không dễ sinh nở.

    Lý Quý Dương nói:

    - Hiện tại rửa sạch mấy gian phòng ốc, bên trong quét sạch sẽ, chờ đầu xuân tiếp tục tiêu độc.. Nga, chính là tẩy xui, tiêu tiêu độc khí, chờ lúc sinh con sinh ở trong đó.

    - Thiếu gia nói đùa, việc sinh con ai mà không ở nhà mình sinh a?

    Quản gia đại thẩm cười khan nói.

    Lý Quý Dương:

    - Vậy xem ai sinh trước thì đem nhà ai quét sạch trước, nam nhân tạm thời dời ra ngoài ở, chờ nhi đồng được trăng tròn rồi nói sau!

    - Đây là đương nhiên, chờ bảy tháng phải tách ra ngủ, còn phải làm cho người có kinh nghiệm ở cùng người có thai, vạn nhất nửa đêm cần sinh phải có người nhìn thấy.

    Quản gia đại thẩm cao hứng vì thiếu gia chiếu cố cho nữ nhân có thai, trong cái ăn không nói, ngay cả sinh nở cũng lo lắng tới.

    - Ân, thời gian mùa đông còn dễ nói, chờ đầu xuân cũng đừng làm cho bọn họ làm việc nặng, mỗi ngày cần có đủ thời gian nghỉ ngơi, các nam nhân cần chiếu cố người vợ của mình nhiều hơn.

    Lý Quý Dương nghĩ nghĩ:

    - Nói cho Lý Phúc, chú ý một chút sữa trong nhà, đến lúc đó sản phụ cũng cần uống nhiều sữa, tương lai mới có sữa cấp cho nhi đồng ăn!

    Quản gia đại thẩm liên tục gật đầu.

    - Loại chuyện này tự nhiên để cho nữ nhân tự mình đi thu xếp, thiếu gia không cần quan tâm!

    Lý Trung là người theo đại nam tử chủ nghĩa, xen lời nói.

    - Sao vậy?

    Lý Quý Dương kinh ngạc:

    - Ta vẫn không thể quan tâm nữ nhân có thai trong thôn chúng ta sao?

    - Đó đều là chuyện của các nữ nhân, thiếu gia, giao thừa cũng đã qua, ngài xem khi nào thì ngài thỉnh tiên sinh trở về?

    Lý Trung lo lắng nói.

    Tuy rằng không biết tiên sinh của thiếu gia là ai, nhưng hắn cảm thấy lão gia bọn họ chết thật không phải lúc, nếu để thiếu gia học thành tài, thiếu gia nhất định sẽ làm lớn mạnh Lý gia.

    - Đầu xuân đi, lúc này quá lạnh ta cũng không muốn đi ra ngoài!

    Lý Quý Dương rất muốn đi Hàm Dương thành nhìn xem một chút, nhưng không phải là hiện tại.

    Bên ngoài quá lạnh.

    Xe trâu trong nhà ngay cả mái che cũng không có.

    Hơn nữa còn là loại xe đơn giản nhất.

    Hắn phải tìm một chiếc xe tốt nhất cho mình.

    Buổi tối vào hệ thống, giao dịch một túi trữ vật, Thanh Linh Tử cũng có mặt.

    - Anh mua còn rất tích cực.

    Thanh Linh Tử nhìn số liệu giao dịch của mình thăng lên, còn rất cao hứng.

    - Đồ vật của anh tốt, tôi đương nhiên tích cực.

    Lý Quý Dương nói:

    - Trừ bỏ những thứ này, anh còn có vật gì cần xử lý hay không?

    - Anh không phải một lần chỉ giao dịch được một loại vật phẩm sao?

    Thanh Linh Tử ngơ ngác, cho dù hắn có đồ vật, Lý Quý Dương có thể mua được sao?

    Còn không phải một ngày chỉ bán được một loại hàng hóa?

    - Bởi vậy nói anh ngu ngốc đâu!

    Lý Quý Dương bĩu môi:

    - Anh không biết đặt vào trong túi trữ vật, trực tiếp bán cho tôi sao!

    Thanh Linh Tử chợt vỗ đầu:

    - Cũng phải!

    Vật phẩm tu chân không thể giao dịch, vật phẩm bình thường không sao cả!

    - Anh nghĩ muốn cái gì?

    Thanh Linh Tử hỏi hắn.

    - Một chiếc xe ngựa.

    Lý Quý Dương vươn đầu ngón tay:

    - Không cần tinh xảo, nhưng nếu có thể che gió che mưa, đông ấm hè mát, vẫn không thể quá nặng, một con ngựa đều có thể kéo nổi.

    - Như vậy đi, tôi dùng tài liệu đầu thừa đuôi thẹo làm xe cho anh, ngày mai giao dịch!

    Thanh Linh Tử chưa từng ngồi xe, nhưng không có nghĩa hắn không biết làm.

    Lý Quý Dương đổ túi trữ vật, bên trong đổ ra không ít thỏi vàng, kim chuyên, còn có chút bạc, thật nhiều xuyến đồng tiền, một bộ trang sức bằng ngọc, mười hai cây trâm vàng hoa hình, hai mươi bốn trâm bạc.

    Còn có bốn bộ quần áo, ba kiện áo khoác lông chồn!

    Hắn thật thích áo khoác lông chồn, màu đen, cổ áo làm theo bộ dáng hồ ly.

    Nội bộ là một loại vải dệt vuốt như là tơ lụa, thật trơn thuận, nhưng không có thêu hoa, cũng là màu đen như là da hồ ly.

    - Không sai.

    Thanh âm lên tiếng:

    - Da lông động vật nguyên thủy.

    - Đương nhiên rất tốt, ở thời đại của tôi bán cũng rất mắc tiền.

    Lý Quý Dương vuốt ve nói.

    Hắn cảm thấy thời đại của mình tốt lắm, trên tinh võng nhìn qua thì lại khác, vị diện công nghệ cao, người ta vô luận làm gì đều rất ít dùng nhân công, đánh giặc đều thắng thua trong vũ trụ, quân đội đều là dị năng giả, lợi hại vô cùng.
     
    Nghiên DiLieuDuong thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 82:

    Hơn nữa người ta không luận quốc gia, người ta luận chính là tinh hệ!

    Tranh đoạt không phải là một thành một con sông, lại càng không phải là một quốc gia một căn nhà, mà là tinh cầu!

    So sánh với người ta, còn ở trong một tinh cầu kháp tới kháp lui mắng qua mắng lại rõ ràng là không đủ xem.

    Thu thập xong đồ vật, đem vàng bỏ vào không gian, 001 không cần phân phó đều đem vàng lấy đi dung thành kim bính thời đại này, hơn nữa vì vàng chiết xuất không quá tốt, hắn trực tiếp tan ra kim đồng, ngay cả chiết xuất đều giảm đi.

    Trực tiếp có thể làm ra kim bính, Lý Quý Dương liền để dành vàng.

    Hắn tìm vải thô bao lại áo khoác, chờ lần sau mang qua cho mẹ con Doanh Chính, hắn ở nhà nói một không hai, có mặc hay không đều không sao cả, nhưng bọn họ thì khác, bọn họ ở trong cung, nếu mặc không tốt sẽ làm cho người chê cười.

    Nếu chỉ có hai bộ hắn cũng sẽ không đưa tặng, nhưng có ba bộ thì khác, cấp cho quốc chủ một bộ, như vậy một nhà ba ngày mặc giống nhau, tốt lắm.

    Chà một chút cảm tình cha con, cảm tình vợ chồng, còn là có thể nha!

    Ngày hôm sau Lý Quý Dương lại giao dịch một kiện túi trữ vật, lần này bên trong không có vàng, đều là ngọc thạch!

    Là ngọc thạch còn chưa tạo hình, đều là ngọc tốt, dương chi bạch ngọc, thủy nhuận thanh ngọc, thông thấu hoàng ngọc.

    Chẳng những chưa tạo hình, khổ người cũng lớn, tính chất thượng thừa, đủ trở thành cống phẩm, cống nạp đi lên!

    Loại thứ tốt này có thể gặp nhưng không thể cầu, so với vàng càng đáng giá, hơn nữa đưa ra ngoài cũng có mặt mũi! Lý Quý Dương cười toe toét, đều là thứ tốt a!

    Rất có giá trị nghiên cứu!

    Đáng tiếc chờ hắn ra ngoài mới nhớ tới, đây cũng không phải thời đại của hắn, nghiên cứu gì? Không có thứ gì nghiên cứu cái mao a!

    Qua giao thừa, chính là đầu xuân, nhưng tuyết vẫn rơi, bên ngoài thật lạnh.

    Nhưng tới mùng sáu tháng giêng Cao chiêm sự lại tới, mang tới hai túi gạo trắng, còn có bột mì trắng, mười con dê, hai vò rượu gạo, hai con quyên.

    Đây là Triệu Cơ phu nhân cùng đại công tử đưa quà mừng năm mới cho Lý Quý Dương.

    - Năm lễ là phu nhân nói với quốc chủ, dê cùng rượu là quốc chủ tặng, lương thực là phu nhân tặng, quyên là đại công tử tặng.

    Cao chiêm sự nói:

    - Nếu ngài có đáp lễ gì, ta có thể mang về, trắng trợn mang về.

    - Nga nga, tốt!

    Lý Quý Dương vừa nghe liền cao hứng, hiện tại đồ vật của hắn có nhiều đâu.

    Lần này Lý Quý Dương tặng lễ vật liền nhiều, vừa lấy ra áo khoác lông chồn, liền nói cho Cao chiêm sự, đưa quốc chủ một kiện, phu nhân một kiện, đại công tử một kiện.

    Cho hai trăm kim, còn có trang sức đều cho, tốt thì chính mình đeo, bình thường lưu trữ thưởng cho cung nữ bên người, còn có ngọc bích nhiều màu là đưa cho quốc chủ làm quà mừng xuân mới.

    - Vật này đưa cho quốc chủ?

    Thứ này vừa nhìn chính là thượng hạng.

    - Đương nhiên!

    Lý Quý Dương gật đầu:

    - Đồ không tốt ta còn không tặng cho quốc chủ đâu.

    Lần này Lý Quý Dương ra tay thật rộng rãi, bởi vì là công khai nên hắn cũng không sợ mình tỏ vẻ giàu có, cấp đồ vật vừa nhiều lại tốt.

    Sau khi Cao chiêm sự trở về còn nói thật nhiều lời hay.

    Buổi tối Lý Quý Dương giao dịch nhánh cây cho Al, tiếp tục tâm tự với Lam Thiên một chút, còn cho Lam Thiên một chút mầm móng cỏ dại, một túi mầm móng cao lương.

    Bên Lam Thiên phát triển không sai, không còn bộ dạng mặt co mày cáu.

    Hơn nữa hắn là người của vị diện khoa học kỹ thuật cấp cao, một ít sản phẩm công nghệ cao ở trên tinh võng vẫn rất có thị trường, hơn nữa còn bán được giá.

    Một túi mầm móng cao lương bán được một trăm vạn tinh tệ!

    Bởi vì là theo hạt tính tiền, một túi buôn bán nhiều tinh tệ như vậy!

    Sau đó mua túi trữ vật của Thanh Linh Tử, Thanh Linh Tử nói:

    - Anh cần xe trâu cũng đã có, một chiếc xe nhỏ rất đơn giản.

    Sau khi đóng màn hình, Lý Quý Dương hỏi:

    - Nơi này có thể thả được xe trâu sao?

    Ở trong không gian hệ thống, bốn phía đều là một mảnh tối đen, Lý Quý Dương chỉ nhìn thấy chỗ đặt chân của mình, hắn không biết những địa phương tối đen kia có thể đặt được đồ vật hay không nên cũng không dám thử.

    - Có thể.

    Thanh âm đơn giản đáp, địa phương tối đen kéo dài ít nhất là phạm vi hai xe buông xuống, cũng đủ thả xuống được xe trâu.

    Lúc này Lý Quý Dương mới thả đồ vật ra, vẫn là vàng, bạc ít, hai chuỗi đồng tiền, còn có một bộ quần áo, hai vò rượu!

    Mở ra nhìn nhìn, rượu không sai, hương vị thơm nồng nàn, mùi rượu rất lớn, vừa nhìn hàm lượng cồn thật cao, khác với rượu của thời đại này.

    Lại là đồ tốt!

    Trừ bỏ vật này còn có một con gà nướng, lúc lấy ra còn bốc khói.

    Lý Quý Dương dở khóc dở cười.

    - Đây là cái gì?

    Thanh âm cũng chưa nhìn thấy qua.

    - Đây là gà nướng, ăn thật ngon!

    Lý Quý Dương xé một miếng thịt, ăn một ngụm thiếu chút nữa cảm động tới rơi nước mắt.

    Ăn quá ngon!

    Sau một năm ăn đồ vật nguyên thủy, cho dù chỉ bỏ chút gia vị cũng ăn ra được hương vị mãn hán toàn tịch a!

    - Ăn thật ngon?

    Thanh âm lại hỏi.

    - Ân! Ăn quá ngon!

    Lý Quý Dương mỗi ngày giao dịch một túi trữ vật, bên trong vàng nhiều, bạc thiếu, còn có chút đồng tiền.

    Còn lại là trang sức, đủ loại trân châu bảo thạch, thậm chí có một túi đều đựng lụa mỏng!

    Có hơn một trăm con, hình như là đại quy mô chọn mua.

    Là loại lụa mỏng trong suốt nhưng cũng có vẻ đục, giống như là tự mang theo sương mù, vuốt ve có cảm giác lạnh, Lý Quý Dương không biết nên hỏi qua Thanh Linh Tử:

    - Đây là vật gì vậy?

    - Vật này gọi là giao nhân sa, chỉ dùng một loại tài liệu mát lạnh đan thành, phàm nhân thích ở mùa hè dùng nó may thành quần áo, mặc vào mát mẻ.

    Người tu chân không cần, người tu chân một khi tới Trúc Cơ kỳ thì nóng lạnh bất xâm.

    Lý Quý Dương thu vào, tính toán đợi tới mùa hè làm quần áo cho cháu nhỏ, còn cho nghĩa mẫu cùng Doanh Chính.

    Nếu nhi đồng trong nhà sinh ra, còn làm áo yếm cho nhi đồng cũng tốt.

    Bởi vì có được ngoại cúp, Lý Quý Dương rất nhanh tích lũy được hơn một ngàn kim, hiện tại lòng tự tin mười phần.

    Nhưng hắn phải nghĩ một biện pháp, khiến cho tiền của mình có thể dùng được danh chính ngôn thuận, bằng không muốn đưa cho nghĩa mẫu lại biến thành lai lịch không rõ.

    Làm sao tìm được lý do? Hắn đã nghĩ kỹ, cần 001 trợ giúp!

    Ở mùng bốn tháng giêng, một đoàn người đi tới Lý gia trang.

    Tổng cộng là mười một người, một đầu lĩnh ăn mặc thật đẹp đẽ quý giá, quần áo kia ngay cả Lý Trung cũng không nhận ra là loại vải dệt gì, phía sau đi theo mười người, mỗi người cõng một bao hành lý lớn.

    - Xin hỏi, nơi này là Lý gia trang sao?

    001 dùng giọng điệu mà Lý Quý Dương hướng dẫn nói chuyện.

    - Dạ, xin hỏi ngài là?

    Gác cửa chính là a Đại, hiện giờ vợ của hắn đã có thai bốn năm tháng, hiện tại quản gia an bài hắn gác cửa, chờ vợ hắn sinh nở thì sẽ cho hắn nghỉ hai ngày.
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 83:

    - Tại hạ Lăng Di, là tới tìm sư đệ, hắn họ Lý, tên Quý Dương.

    001 niệm lại một phen lời dặn của Lý Quý Dương:

    - Sư phụ phái ta đi qua xem hắn, còn tặng một ít năm lễ.

    - Sư huynh của thiếu gia?

    A Đại vừa nghe liền mở một cánh cửa:

    - Trước mời vào!

    Bọn họ chỉ có mười một người, mà trong thôn trang có hơn trăm nam nhân, không cần sợ nhóm người này có tâm địa độc ác.

    Lý Trung đi vào bẩm báo:

    - Thiếu gia, có mười một người đến thôn trang, nói là sư huynh của ngài.

    - Sư huynh?

    Lý Quý Dương vui mừng đứng lên:

    - Mau mời!

    Lý Trung lập tức tự mình đi ra ngoài dẫn người vào sân, Lý Quý Dương sớm chờ ở cửa, vừa nhìn thấy 001 liền cười a a nghênh đón:

    - Lăng sư huynh!

    - Lý sư đệ!

    001 chiếu theo kịch bản cùng Lý Quý Dương cúi chào lẫn nhau.

    Lý Trung vừa nhìn liền biết, lập tức cao hứng làm cho người bưng lên rượu gạo, nhà bếp giết dê làm đôn bính!

    - Sư phụ thật lo lắng ngươi, sợ ngươi cuộc sống túng quẫn, để cho ta mang theo tiền tài cho ngươi phòng thân.

    Bởi vì còn có Lý Bình Lý An, ngoài ra còn Lý Phúc với Thuần Nhã luôn canh giữ bên cạnh nên hai người nói chuyện vẫn cẩn thận.

    001 vỗ tay, mười người đi vào, bọn họ đều thật trầm mặc, buông gói to xuống liền đi ra ngoài, hành động thật chỉnh tề.

    Khóe môi Lý Quý Dương co rút, cho dù biết bọn họ là người máy nhưng có thể nhân tính hóa hơn một chút được hay không? Nhìn xem 001, sửa chữa một chút bề ngoài nhìn thấy chẳng khác gì là người thường!

    Mặc dù bề ngoài màu sắc tự vệ hóa chỉ có thể duy trì được ba giờ, sau đó sẽ khôi phục nguyên dạng, nhưng cũng đủ cho Lý Quý Dương làm chút gì đó.

    001 ngồi yên không nhúc nhích, Lý Quý Dương ý bảo Lý Phúc mở ra.

    Lý Phúc lần lượt mở ra, đều là thùng nhỏ, nhìn thật nặng, như là chứa đồ vật.

    Mở ra thùng thứ nhất Lý Phúc liền nhìn qua Lý Quý Dương, Lý Quý Dương vươn cổ nhìn lại, bên trong tràn đầy kim bính. Lý Quý Dương lại bảo hắn mở ra thùng thứ hai.

    Tổng cộng là năm thùng vàng, năm trăm kim, một thùng trân châu, một thùng đao tệ, một thùng là thịt khô, một thùng là trường mệnh khóa bằng bạc cho hài tử, hơn một trăm kiện, đều là 001 dựa theo yêu cầu làm ra, cuối cùng là thùng chứa hai đàn rượu ngon.

    Mười thùng đều có lai lịch, đến từ vị sư phụ không tồn tại của hắn.

    Lý Quý Dương cũng không cấm đoán mọi người chạy tới chủ viện, người lui tới đều nhìn thấy sư huynh của thiếu gia đến thăm thiếu gia, còn có đám người Lý Phúc tận mắt nhìn thấy lễ vật, mấy thứ này xem như qua đường sáng.

    Lý Phúc cũng giống như cha của hắn cười híp mắt, có nhiều tiền như vậy sơn trang của bọn họ cũng có đủ lòng tự tin.

    - Nếu đồ vật đều đã đưa tới, ta còn có việc, cáo từ trước.

    001 hoàn thành xong nhiệm vụ, liền đứng dậy cáo từ.

    - Được, thật cảm tạ sư huynh đến thăm ta.

    Lý Quý Dương cười a a tiễn người ra cửa.

    Lý Trung nghe nói người cần đi, lập tức đuổi tới sốt ruột kéo Lý Quý Dương:

    - Thiếu gia, không lưu người ăn cơm sao?

    - Không cần.

    Lý Quý Dương nhủ thầm ăn gì mà ăn?

    Bề ngoài người máy cho dù có bộ dáng của nhân loại nhưng cũng không có hệ tiêu hóa bên trong, người ta ăn là năng lượng bản, năng lượng mặt trời mà không phải thực vật của nhân loại.

    - Vậy vậy chờ một lát a!

    Lý Trung nhanh chóng chạy vào nhà bếp:

    - Nhanh lên! Đem thịt khô, con thỏ hong gió đều gói lại cho ta!

    Nhà bếp luống cuống tay chân, thu thập ra hai bao lớn, Lý Trung vội vàng cầm lấy chạy nhanh ra ngoài.

    001 mới mang theo người bước qua cửa, Lý Trung đã chạy tới:

    - Đến! Đây là thiếu gia đưa cho tiên sinh!

    001:

    -!

    Lý Quý Dương:

    -!

    - Đây là thỏ hong gió, còn có chút thịt dê yêm chế.

    Hai túi lớn nhìn rất nặng.

    Trong nhà không có gì lấy được ra tay, chỉ có hai thứ này Lý Trung tự nhận là mùi vị không sai, là bạn già của hắn sở trường nhất, ngay cả người trong Hàm Dương thành từng nếm qua cũng khen không dứt miệng.

    - Vậy?

    001 nhìn Lý Quý Dương, lúc đi ra cũng chưa nói sẽ có việc này nha!

    - Nga, đúng vậy, cấp tiên sinh mang về!

    Lý Quý Dương không có biện pháp, lễ vật đã mang tới cũng không còn cách nào, ai bảo tiên sinh cho nhiều đồ vật như vậy, chẳng lẽ chút đáp lễ cũng không cấp sao?

    001 đành tiếp nhận, ngay sau đó hắn liền nhìn thấy Lý Phúc đang xua đuổi ba con nghé con đi ngang qua, ánh mắt chợt sáng lên.

    Trong không gian có rất nhiều thực vật, nhưng không có động vật, nhất là động vật nguyên thủy như vậy, hắn thật thích!

    Lý Quý Dương khoát tay:

    - Sư huynh, ta tiễn ngươi qua chỗ tiểu đình đi!

    Kỳ thật nơi đó chỉ là địa phương che gió che mưa, chủ yếu là hắn cần đi ra đem đoàn người máy thu vào trong không gian, cũng không thể thả bọn họ loạn cuống bên ngoài a!

    Lý Quý Dương muốn đi tiễn người, Lý Bình Lý An muốn đi theo nhưng Lý Quý Dương không cho, Lý Quý Dương đưa qua cầu, bọn họ chỉ còn chứng kiến ảnh tử mơ hồ của thiếu gia.

    Tránh thoát ánh mắt mọi người, Lý Quý Dương thu 001 bọn họ vào không gian, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

    Đồ vật cũng đã qua đường sáng, có được một vị sư phụ thần bí có tiền, lai lịch tiền tài trong nhà hắn cũng có nơi phát ra.

    Sư huynh thiếu gia đến thăm thiếu gia, còn cho thật nhiều tiền, Lý gia trang cũng không cấm đoán lan truyền, vì thế mọi người đều biết.

    Lý Trung nghe nói vô cùng cao hứng:

    - Thiếu gia, tiên sinh của ngài đối với ngài thật tốt!

    Thiếu gia không còn đi học, cũng nghỉ lâu như vậy tiên sinh vẫn còn nhớ thiếu gia, còn đưa tới nhiều tiền cùng lễ vật như vậy, có thể thấy được tiên sinh tốt với thiếu gia, thậm chí thật xem trọng thiếu gia.

    - Đương nhiên, tiên sinh nói ta là học sinh giỏi nhất mà hắn từng dạy dỗ, còn muốn cho ta kế thừa hết thảy của hắn, đáng tiếc, người trong nhà..

    Lý Quý Dương nghĩ nghĩ, nói nửa kín nửa hở, còn lại lão quản gia sẽ tự mình não bổ đầy đủ cho hắn.

    Quả nhiên Lý Trung chỉ có thể thở dài.

    Đồ vật có lai lịch, tương lai có thể đưa vào trong cung, Cao chiêm sự còn mang theo thẻ tre mà Triệu Cơ đưa cho hắn.

    Trước kia Triệu Cơ học qua văn tự Triệu quốc, chữ tiểu Triện cũng mới học, cho nên không thể giả mạo, hơn nữa lúc đi nàng còn lưu lại ký hiệu viết thư, Cao chiêm sự không có khả năng lừa hắn.

    Thẻ tre không dễ khắc, hơn nữa thư còn phải trải qua tay vô số người, thậm chí còn phải viết ngay trước mặt quốc chủ!

    - Lần này phu nhân chính là nói chuyện của Lý gia cho quốc chủ nghe qua, nói đáng thương ngài tuổi còn nhỏ phải một mình chống một gia nghiệp, còn nói nhận thức ngài làm con nuôi.

    Hiện tại Cao chiêm sự cảm giác mình tuyển đúng người, bởi vì mẹ con Triệu Cơ ở trong cung đã có thể đấu võ đài với mẹ con Vương Kiều!

    Những tần ngự còn lại tuy rằng cũng không ổn định, nhưng không thành vấn đề gì lớn.

    Hậu cung rất là nguy hiểm, hắn làm chiêm sự cũng biết rõ ràng, đừng nhìn hắn không ở trong hậu cung nhưng chuyện trong hậu cung đều phải trải qua tay hắn.

    Cho nên hắn biết sự tình cũng thật là nhiều lắm.
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 84:

    - Nga?

    Lý Quý Dương không nghĩ tới Triệu Cơ nhanh như vậy đã đặt bài xuống quan hệ của bọn họ.

    - Không có biện pháp, ngài đáp lễ thật có chút quý trọng.

    Cao chiêm sự cười nói:

    - Nhất là thất thải ngọc bích, quốc chủ rất là kinh ngạc, vả lại theo sau liền đưa vào thái miếu, Triệu Cơ phu nhân nhân cơ hội nói quan hệ với ngài, ban đầu Vương Kiều phu nhân còn ám chỉ quan hệ ám muội giữa ngài cùng Triệu Cơ phu nhân, may mắn đại công tử nói ngài mới mười bốn tuổi, nhìn thật nhỏ, còn chưa thanh niên.

    - Ta làm sao nhỏ?

    Lý Quý Dương vươn vươn cánh tay:

    - Ta còn có thể trưởng thành!

    - Phải phải phải, ngài còn có thể trưởng thành! Lúc ấy sắc mặt Vương Kiều phu nhân cùng Thành Giao công tử thật biến sắc a!

    Cao chiêm sự vừa nói tới đây liền muốn cười:

    - Quốc chủ nghe xong liền cảm thán một câu, còn làm cho Triệu Cơ phu nhân nhiều liên hệ với ngài, nói ngài chỉ là một đứa bé sau này càng thêm vất vả, còn phân phó người bên dưới chú ý Lý gia trang nhiều hơn đâu!

    - Vậy thật tốt quá.

    Có thể được chú ý nhiều hơn thật tốt, không chú ý mới không tốt.

    Hiện tại Lý Quý Dương quá yếu ớt, vạn nhất Vương tướng gia chướng mắt tùy tiện dùng một ngón tay cũng có thể nghiền chết hắn một trăm lần!

    Cao chiêm sự cũng cảm thấy như vậy không phải chuyện xấu, có những lời này của quốc chủ, vô luận là Triệu Cơ phu nhân hay là đại công tử, thậm chí là hắn đều có cớ nhắc tới Lý Quý Dương.

    Ban đầu hắn kỳ thật chỉ muốn làm một mánh lới làm cho quốc chủ đừng nên quên, đại công tử về nước gian khổ, không ngờ đại công tử cùng phu nhân có ánh mắt nhìn xe trông rộng, lại cùng vị ân nhân cứu mạng mới gặp mặt một lần nhận biết kết nghĩa.

    Cho dù chỉ là tùy ý nhận biết kết nghĩa, không cần nói rõ cho mọi người biết, nhưng cũng rất đủ rồi, Lý gia trang đừng nhìn nhỏ nhưng hành sự vô cùng rộng rãi.

    Đương nhiên theo sau hắn lại nghe được người hầu đi cùng nhắc qua, đã biết lai lịch tiền tài của Lý Quý Dương, nguyên lai còn có một vị sư phụ thật hào phóng!

    Lần này Lý Quý Dương đưa cho hắn không ít đồ vật mang đi, đương nhiên, mỗi lần đều cũng không thiếu.

    Nhưng ở trên đường, Cao chiêm sự nghe người hầu nói qua về lai lịch tiền tài:

    - Ngươi nghe ai nói a?

    - Còn có thể là ai nói? Tất cả mọi người đều nói như vậy, tận mắt nhìn thấy, chỉ là vàng đã có năm thùng lớn!

    Thuộc hạ đem tin tức mình nghe ngóng được báo cho lão gia:

    - Nghe nói là sư huynh của Lý gia thiếu gia tự mình dẫn người mang tới, đoán chừng là sợ Lý gia thiếu gia không có tiền dùng.

    - Là tiên sinh gì a?

    Cao chiêm sự sờ sờ cằm.

    - Không biết!

    Thủ hạ áy náy nói:

    - Tiểu nhân không có hỏi đi ra, phỏng chừng lúc trở lại cũng mang theo không ít đồ vật, vị tiên sinh kia thương hắn như vậy, khẳng định là cấp không ít!

    Bởi vì lúc trở lại Lý Quý Dương chật vật không chịu nổi, người của Lý gia trang bị Lý Trung cảnh cáo, không ai được phép nói tình huống lúc thiếu gia mới trở về.

    Ai dám nói ra, liền đánh chết ai.

    Hơn nữa tình huống lúc ấy ầm ĩ, ai còn biết rõ lúc thiếu gia trở về có mang thứ gì về hay không?

    Mấy người biết thì im lặng, còn lại đều là não bổ, thiếu gia kỹ năng như vậy, lúc trở lại ai biết sẽ mang theo đồ vật gì đâu!

    - Chẳng thể trách Lý gia trang tiêu tiền hào phóng như vậy.

    Cao chiêm sự lại tự cho rằng mình tìm được chân tướng lai lịch tiền bạc của Lý Quý Dương.

    Heo mẹ của Lý gia trang sinh con, tám heo sữa đều còn sống, Lý Phúc đã mài đao chuẩn bị luyện tập tiêu heo.

    Tháng giêng bận rộn, Cao chiêm sự cũng không tiếp tục đến.

    Nhưng Mông gia lại cấp năm lễ!

    Lý Quý Dương mặc dù có chút không hiểu ra sao cả, nhưng cũng an bài đáp lễ, tặng đương nhiên là thịt dê, thỏ hong gió, trĩ hoang, đều là sản phẩm nông gia.

    Cuối cùng Lý Quý Dương còn tăng thêm một khối ngọc thạch, xem như quý nhất.

    Phần lễ vật này không nhẹ, nhưng cũng không nặng, xem như vừa đúng.

    Mà láng giềng của Lý gia trang lại không ở gần, có vài gia đình bằng hữu cũng là bằng hữu của Lý lão gia, lại không quen Lý Quý Dương.

    - Cần tặng quà cho bọn họ sao?

    Lý Quý Dương hỏi.

    - Không cho!

    Lý Trung nhắc tới việc này liền thở phì phì:

    - Lão nô đã sớm chuẩn bị xong, lúc nhà chúng ta có tang sự không thể chủ động tặng quà, nhưng nếu bọn hắn có tặng chúng ta cũng có thể đáp lễ, nhưng ngài nhìn một cái, nhà ai tới đây? Ai cũng không có tới!

    Lý Quý Dương hiểu được, người đi trà lạnh mà thôi!

    - Ngài cũng đừng quá tích cực!

    Lý Quý Dương an ủi:

    - Người ta không tới chúng ta cũng không cần làm mặt nóng thiếp mông lạnh đúng không.

    - Đúng!

    Lý Trung gật đầu:

    - Thiếu gia nói rất đúng, không tới thì không cần lui tới! Xem sau này là ai cầu ai!

    Hiện tại mỗi ngày Lý Quý Dương giao dịch nhiều nhất vẫn là vàng bạc đồng tiền, sau là quần áo, còn lại trân châu cũng không thiếu, ngọc bội, ngọc hoàn, ngọc trâm, ngọc thạch chưa tạo hình cũng không thiếu, thậm chí là khối lớn phỉ thúy, nguyên thủy nhất là kim quáng thạch cũng không ít.

    Thậm chí Lý Quý Dương còn phát hiện trang sức bạch kim, nếu không phải bạch kim còn sáng hơn bạc một ít, thiếu chút nữa hắn còn nghĩ là bạc.

    Ngoài ra còn có binh khí.

    Lần đầu tiên đổ ra có binh khí làm cho hắn cũng giật mình, người tu chân cũng dùng binh khí?

    -
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 85:

    - Những binh khí này hẳn là dùng sử dụng trước khi bọn họ nhập đạo, chất lượng không sai.

    Thanh âm nói:

    - Anh có thể lưu trữ tương lai dùng tặng người.

    Hắn cũng không nói cho Lý Quý Dương giữ lại chính mình dùng, bởi vì hắn cảm thấy Lý Quý Dương không dùng được, tiểu thân thể phong phanh còn có thể làm gì? Nhiều lắm xứng một thanh tiểu kiếm dọa nạt người một chút mà thôi.

    - Tốt!

    Lý Quý Dương cầm lấy một thanh bảo kiếm hoa lệ, vô cùng thích thú.

    Kiếm này dài chừng 60 phân, chuôi kiếm lớn mười phân, bề rộng thân kiếm khoảng năm phân, thân kiếm thon dài, hai lưỡi, mũi kiếm hình cung lõm vào.

    Bên trên còn khảm thất thải bảo thạch.

    Chuôi kiếm dùng vàng khảm hai chữ: Bắc Đẩu.

    Đại khái là tên kiếm, hơn nữa thanh kiếm này, nói thật, rất nặng!

    - Thanh kiếm này thật không sai, đều nhanh vượt qua Tự Tác kiếm của Việt Vương Câu Tiễn.

    Lý Quý Dương híp mắt vuốt ve.

    - Chỉ là một thanh vũ khí nguyên thủy mà thôi.

    Thanh âm đả kích hắn:

    - Chất lượng hơi tốt một chút, không cách nào so sánh được với kiếm laser.

    - Ai nói cần so sánh với thứ kia!

    Lý Quý Dương mất hứng:

    - Vật này có giá trị nghiên cứu nhiều bao nhiêu? Vừa nhìn không phải người bình thường có thể sử dụng, trên thân kiếm nhìn thấy liền cấp cao, giống như là chữ Giáp Cốt?

    Năm đó thi vào trường cao đẳng, nhớ rõ có một ngưu nhân dùng chữ giáp cốt viết văn đâu!

    Vì thế một năm kia Lý Quý Dương liền nghiên cứu qua chữ Giáp Cốt, rất phức tạp, xem mà không hiểu, nhưng hai chữ Bắc Đẩu hắn vẫn nhận thức.

    - Hai chữ này là chữ Giáp Cốt, xem ra còn là một thanh bảo kiếm, nhưng văn tự bên kia tại sao lại là chữ Giáp Cốt đây?

    Điểm này làm cho Lý Quý Dương cảm thấy hết sức hứng thú, chẳng lẽ là cùng bối cảnh xã hội, nhưng thời không khác nhau?

    Ngoài ra còn có chút rượu ngon, dùng bình rượu lớn nhỏ khác nhau chứa đựng, Lý Quý Dương buồn bực, người tu chân cũng uống rượu?

    Thậm chí còn có nguyên hai bộ dụng cụ dùng để nấu cơm!

    Làm cho Lý Quý Dương dở khóc dở cười.

    - Anh không phải nói cần dụng cụ nấu cơm sao?

    Thanh âm nhắc nhở:

    - Nhưng nơi này không có nồi thiết, hiện tại anh có được rồi.

    - Có cũng không thể dùng!

    Lý Quý Dương than thở:

    - Nồi thiết này còn tốt hơn cả sắt thép chiết xuất làm vũ khí, nếu tôi sử dụng nó nấu cơm, anh bảo những người khác sẽ nghĩ như thế nào?

    Còn có một bộ kim bát, hắn nhìn thấy đẹp, chuẩn bị tặng vào trong cung cho nghĩa mẫu dùng, còn có mười bộ dụng cụ ăn cơm làm bằng bạc, hắn cầm ra ba bộ, cũng tính toán đưa cho Triệu Cơ cùng Doanh Chính, một bộ khác đưa cho quốc chủ.

    Tốt xấu kiếm cơm ăn dưới mắt người ta, người không thấy nhưng lễ vật không nên thiếu.

    Trong binh khí ngoại trừ đao thương kiếm kích, nhiều nhất là một ít tiểu chủy thủ, dạng gì đều có, có bề ngoài xấu xí cùng hoa lệ dị thường, nhưng điểm giống nhau duy nhất chính là vô cùng sắc bén!

    - Thiếu gia, ngài xem năm nay đất vườn cần trồng cái gì?

    Hôm nay nhàn rỗi vô sự, Lý Quý Dương đang chơi với cháu nhỏ, hiện giờ tiểu tử kia bò thật nhanh, cũng lớn gần một tuổi, đã có thể vịn đồ vật đứng lên, chỉ là còn chưa biết đi mà thôi.

    - Vẫn như năm trước, tốt nhất đừng lặp lại trồng trọt.

    Lý Quý Dương cười nói:

    - Trồng thêm đậu tương.. nga, là trồng thêm thục.

    - Dạ, thục trong nhà tiêu hao rất nhanh.

    Nghĩ tới sản phẩm đậu, Lý Trung cảm thấy nên trồng nhiều một chút.

    - Mầm móng đã chuẩn bị tốt, trong nhà cần cho trâu cày ăn đầy đủ.

    Trong khoảng thời gian này Lý Quý Dương vẫn liên tục giao dịch với Al, cũng không chặt đứt giao dịch với Thanh Linh Tử, thường thường còn gặp Lam Thiên, hắn còn mang theo 001 bọn họ đi vào Thánh Vực hệ thống gặp Lam Thiên trò chuyện.

    - Tôi còn nghĩ cậu sẽ cài đặt lại cho bọn họ.

    Lam Thiên nhìn thấy 001 bọn họ liền hiểu được Lý Quý Dương không làm như thế.

    Trí nhớ của bọn họ vẫn còn nguyên, đều nhớ kỹ hắn.

    - Chỗ tôi không cần phiền toái như vậy.

    Lý Quý Dương nói.

    Những ngày kế tiếp Lý Quý Dương vẫn bình tĩnh qua ngày, hiện tại hắn phát hiện niềm vui nuôi dưỡng nhi đồng, bởi vì bộ dạng của tiểu hài nhi lớn thật nhanh.

    Tới tháng ba thời tiết ấm lại, Lý Quý Dương tìm Lý Phúc:

    - Làm món đồ vật cho ta.

    Hắn đem xe học bước nói, Lý Phúc nghe không hiểu:

    - Ngài chờ, tiểu nhân đi tìm người cho ngài!

    Lý Phúc tìm thợ mộc trong nhà, hai thanh niên thoạt nhìn hiền lành, trên tay có chút cái kén, mang theo công cụ thật sơ sài.

    - Gọi là gì?

    - Tiểu Tam, tiểu Tứ.

    Hai người thành thật, trả lời thập phần thành khẩn.

    - Sau này ngươi kêu Lý Sâm, ngươi kêu Lý Lâm!

    Lý Quý Dương chỉ vào hai người đặt lại tên mới cho bọn họ.
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 86:

    - Còn không cảm ơn thiếu gia?

    Lý Phúc vừa nghe liền mỗi người đạp một cước, làm cho hai người quỳ xuống đất phục lạy cảm ơn thiếu gia ban tên cho.

    - Cảm ơn thiếu gia! Cảm ơn thiếu gia!

    Hai người vô cùng cao hứng hô.

    Lý Quý Dương gọi họ đứng dậy, còn hỏi thăm hai người bao nhiêu tuổi, có vợ con gì chưa?

    Hai người này là người thành thật, cùng tuổi, cùng quê, nhưng quê hương của họ năm đó gặp tai họa bị đốt sạch, hai người tòng quân lên chiến trường, sau khi bị bắt lại bị bán vào Lý gia trang.

    Bởi vì trong nhà của hai người không còn ai, trước khi ra chiến trường trộm bái làm huynh đệ, kết nghĩa!

    Hiện tại hai người giống như là thân huynh đệ chiếu ứng lẫn nhau, bởi vì đều biết làm thợ mộc, lúc mới tới Lý gia trang nếm qua một ít đau khổ, sau đó lại tốt hơn một chút, bởi vì có tay nghề biết sửa chữa đồ vật bằng gỗ, nhờ vậy ngày tháng cũng tốt hơn nhiều.

    Lý Quý Dương cho bọn họ trước tiên làm xe học bước, đồ gỗ tuy không linh hoạt như thời đại của hắn, nhưng ở thời đại này có thể nói là một cách tân, nhất là tiểu ròng rọc, Lý Quý Dương sợ bọn họ nghe không hiểu còn liên tục giải thích nửa ngày.

    Cuối cùng hai người đều nói nghe rõ, sau đó rời đi.

    Lý Quý Dương cảm thán:

    - Thuần Nhã, ngươi nói hai người bọn họ làm được không?

    - Hẳn là được đi?

    Thuần Nhã cũng không dám khẳng định:

    - Tuy lời của thiếu gia nói nô tì nghe không hiểu lắm, nhưng bọn họ nghe hiểu là được, nếu làm không tốt thiếu gia phạt bọn họ không cho ăn thịt!

    - Bỏ đi, để nhìn xem!

    Lý Quý Dương không dám khẳng định hai người làm ra được hay không, làm ra có giống như trong ý muốn của hắn hay không.

    Kết quả qua thêm mấy ngày xe học bước được đưa tới trước mặt Lý Quý Dương, bánh xe dùng chính là thiết mộc!

    Lý Quý Dương đẩy đẩy, cảm giác cũng giống như xe học bước đời sau, thậm chí càng tốt hơn!

    - Tốt!

    Lý Quý Dương cao hứng:

    - Hôm nay ngày lành, giết dê ăn thịt, ăn canh!

    Thuần Nhã vui vẻ đi nhà bếp thông tri.

    - Chiếu theo hình dáng này làm trăm cái, sau này trong nhà nhi đồng nhiều, chờ khi bọn họ học bước đi, dùng xe học bước này!

    Lý Quý Dương nói.

    - Dạ!

    Lý Lâm cùng Lý Sâm lớn tiếng ứng, bởi vì bọn họ cũng có vợ, vợ Lý Lâm cũng mới có thai, mà vợ Lý Sâm đại khái thêm năm sáu tháng là có thể sinh.

    Vật này vừa nhìn là chuẩn bị cho tiểu hài nhi, bọn họ chỉ cần làm xong rồi để đó, chờ nhi đồng cần dùng lại tiếp tục đo lường độ cao cho nhi đồng, sau đó cho bọn họ trực tiếp luyện tập đi đường.

    Loại ý nghĩ này làm sao bọn hắn không nghĩ tới đây?

    Đúng là thiếu gia, đầu óc linh quang!

    Lý Quý Dương làm xong xe học bước liền mang tới chỗ Lan nãi mẫu.

    Khi Lan nãi mẫu nghe Thuần Nhã nói thiếu gia là vì tiểu thiếu gia nghĩ ra làm xe học bước, Lan nãi mẫu lại khóc!

    - Ngài làm sao vậy?

    Thuần Nhã bị dọa nhảy dựng lên.

    - Thiếu gia đây là cô đơn muốn cho tiểu thiếu gia nhanh to lớn, có thể đi có thể chạy.

    Lan nãi mẫu nghĩ nghĩ nói.

    Cũng không trách thiếu gia mong mỏi tiểu thiếu gia mau mau trưởng thành.

    Thuần Nhã quay về thuật lại cho Lý Quý Dương nghe qua, còn làm cho Lý Quý Dương hiểu lầm có ai khi dễ Lan nãi mẫu đâu.

    - Ai dám khi dễ nàng a? Hiện tại nàng mỗi cách ba ngày lại tắm rửa một lần, so với ai khác đều sạch sẽ, mỗi ngày thay quần áo cho tiểu thiếu gia, một bộ chưa bao giờ mặc hai ngày, sạch sẽ đều muốn đem cả phòng đều lau một lần!

    Thuần Nhã nói:

    - Ăn còn ngon hơn bất cứ ai khác!

    - Người ta là một người ăn cơm, còn có một hài nhi cần cho bú sữa đâu!

    Lý Quý Dương nhìn ra ngoài:

    - Ngươi còn tốt hơn, một người ăn no, cả nhà không đói bụng!

    Đầu tháng ba, hại hai trận mưa tuyết, đường sá lầy lội không chịu nổi, Cao chiêm sự cũng không đến, nhưng lúc ở tháng hai Lý Quý Dương cũng đã tặng không ít đồ vật đi vào, nhất thời hẳn là không thiếu thứ gì.

    Hơn nữa thời tiết ấm dần, Lý Quý Dương muốn đi xem Hàm Dương thành một chút.

    Lúc ở hiện đại, hắn từng khảo cổ qua di chỉ của Hàm Dương thành, nhưng đó đều là di chỉ hoàng cung, cũng không phải đô thành.

    Ngay lúc đó quy mô thật lớn, dù hiện tại Tần Thủy Hoàng vẫn còn là một cự hài mười tuổi, nhưng Tần Vương cung khẳng định là không nhỏ.

    Đây là tư liệu lịch sử khó được.

    Hắn còn muốn mời một vị tiên sinh trở về, dạy bọn họ đọc sách biết chữ, chính hắn nửa mù chữ, còn có một nhóm nhi đồng trong nhà cũng vậy.

    Hơn nữa gần đầy thu nhập của hắn ngày càng tốt, ngoài vàng bạc châu báu, còn có ngọc thạch, bảo thạch, trân châu, hổ phách, lục tùng thạch, hồng mã não vân vân, đều là tinh phẩm!

    Lý Quý Dương gọi Lý Trung tới:

    - Thu thập một sân viện, đến lúc đó chúng ta cùng đi Hàm Dương thành, mời tiên sinh trở về, dạy mọi người học tập văn tự Tần quốc, thân làm người Tần ngay cả văn tự của quốc gia mình cũng không biết, chẳng phải làm cho người chê cười?

    - Đã sớm chuẩn bị xong rồi!

    Lý Trung nghe xong thật kích động:

    - Trước kia sân mà đại công tử cùng nhị công tử đọc sách luôn được quét tước.

    Nói xong lại thấy hối hận.

    Rõ ràng trong nhà còn có sân viện dùng đọc sach, hơn nữa cũng mời nổi tiên sinh, năm đó lại một mình đưa đi ngũ thiếu gia!

    - Vậy là tốt rồi, hiện tại thu thập đi ra, tìm chỗ ở cho tiên sinh, không thể quá kém, gẩy bốn đại thẩm, hai gã sai vặt qua hầu hạ, mấy ngày nữa thời tiết tốt lắm ta với ngươi đi Hàm Dương thành, mời tiên sinh tốt nhất là cả gia đình, như vậy cũng bớt việc.

    Lý Quý Dương chậm rãi tính toán.
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 87:

    Qua năm hắn cũng mới mười lăm tuổi, còn kém một năm mới thanh niên, hắn còn có rất nhiều thời gian từ từ sẽ đến.

    Ban đầu Lý Trung nghe không hiểu, sau lại chứng kiến Lý Quý Dương yêu cầu hắn chuẩn bị gã sai vặt cùng đại thẩm lớn tuổi hầu hạ tiên sinh, hắn mới hiểu được thiếu gia đây là không muốn làm cho nô tì trong nhà hướng lên trên dựa vào.

    Như vậy cũng tốt.

    Qua mấy ngày Lý Quý Dương nhìn thấy khí trời tốt lắm, rốt cục nghĩ vào thành.

    Đừng nhìn Cao chiêm sự bọn họ đi tới thoải mái, đó là bởi vì bọn họ thường xuyên đi ra ngoài chạy, mà từ khi Lý Quý Dương đi tới nơi này cho tới bây giờ vẫn luôn trạch trong nhà chưa từng đi ra ngoài qua.

    Lần này đi ra ngoài, hắn giao cháu nhỏ cho Lan nãi mẫu, giao Lý gia trang cho Lý Trung, mang theo Lý Phúc, Lý Bình cùng Lý An còn có Thuần Nhã.

    Lý Phúc cũng cầm theo danh sách đồ vật cần mua mà cha hắn giao cho hắn, cầm tiền, lựa chọn tám người hầu vạm vỡ cầm đao đốn củi lên bốn xe trâu rời khỏi Lý gia trang.

    Lý Quý Dương đương nhiên ngồi chiếc xe đầu tiên, đó là xe mà Thanh Linh Tử làm cho hắn, nhan sắc màu gỗ tự nhiên, lấy thân phận của hắn cũng không có khả năng chà thêm nước sơn cho sang trọng, bởi vì đó là dành cho quý tộc ngồi, xe của hắn nhìn nhỏ, trên thực tế không gian còn lớn.

    Nhưng lớn cũng không rõ ràng, sẽ không để cho "phàm nhân" phát hiện.

    Trong xe trải đệm giường dày, còn trải thêm một tấm da dê, hai bên có tiểu lan can, bày túi nước cùng Tần giản.

    Bên kia là một thùng ấm bằng đồng thau, nếu là mùa đông ra cửa bên trong phóng than củi, có thể làm cho trong xe luôn bảo trì ấm áp.

    Lẽ ra hắn còn muốn mang theo vật nhỏ giống như là trà lô, kết quả toàn bộ đều do Thuần Nhã mang theo, trừ bỏ nấu nướng dùng tiểu bếp lò, còn có oa đỉnh bằng đồng thau, nồi đất còn có đá đánh lửa.

    Hành lý đặt trên xe thứ ba, xe thứ tư nhường cho người ngồi.

    Bọn họ cần ở trên đường đi một ngày, sau đó ở khách điếm ngoài thành tìm nơi ngủ trọ, ở một đêm sau đó lại đi nửa ngày mới có thể đi vào Hàm Dương thành.

    Đây là vì có Lý Quý Dương cho nên mới chọn ở lại khách điếm, dĩ vãng Lý Trung nhiều nhất để cho mọi người tìm địa phương cản gió, dùng cỏ tranh đáp một thảo lều giản dị ứng phó cả đêm.

    Bọn họ đi theo nhiều người, nhưng bởi vì biết có thể ở khách điếm nên không mang theo hành lý, chỉ mang đồ dùng của thiếu gia, Thuần Nhã sợ thiếu gia ghét bỏ khách điếm không sạch sẽ.

    Chỉ có Lý Quý Dương cùng Thuần Nhã một mình một xe, những người khác ở trên xe thứ ba cùng thứ tư, phân tán mà ngồi.

    Đi ra Lý gia trang, vòng qua con sông nhỏ, qua một rừng cây Lý Quý Dương mới biết được Lý gia trang bí ẩn bao nhiêu.

    Nếu không có đường nhỏ mà hắn cơ hồ nhìn không thấy, hắn cũng không thể tin được sau cánh rừng còn có người sinh sống!

    Bởi vì từ bên ngoài nhìn xem, chỉ thấy núi non trùng điệp, ai cũng sẽ cho rằng qua rừng cây chính là chân núi.

    Ai nghĩ tới sẽ có một động thiên khác?

    Hơn nữa nhìn bộ dạng núi non xung quanh, nói không chừng còn có mãnh thú gì cỡ lớn đâu!

    Lúc này Lý Quý Dương thật bội phục vị lão gia tử nghe nói là cha của hắn, thật biết chọn địa phương a!

    Qua rừng cây, bọn họ đi suốt nửa ngày mới tìm được một con đường, là đường đất tiêu chuẩn, hướng theo phía đông không xa là đường rộng rãi.

    Nhưng con đường rộng rãi kia chỉ dành cho quan chức, dịch binh đi lại.

    Đi cho tới trưa, giữa trưa ngừng ngay ven đường.

    - Thiếu gia, xuống xe nghỉ ngơi một chút!

    Người ngồi xe tuy rằng xóc nảy, nhưng không phí sức lực, nhưng trâu thì không được, kéo xe tới trưa, nhất định phải cho gia súc nghỉ ngơi một chút.

    - Được!

    Lý Quý Dương nghe lời xuống xe.

    Xe không cao, chính hắn cũng có thể nhảy xuống, không cần người nâng đỡ.

    Lý Quý Dương ăn một bánh nướng, uống một chén canh sau đó còn lại cho người cùng đi phân ra ăn.

    Nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục chạy đi.

    Nằm trong xe nhàm chán hắn còn ngủ một giấc, chờ tỉnh lại xe còn đi tới, mãi cho tới khi mặt trời lặn bọn họ mới đi tới một nơi, chỗ này không có tường, trực tiếp là một con đường, hai bên đều là cửa hàng, quán ăn cùng khách điếm nhiều nhất, còn có bảy tám nhà treo đèn lồng, có nữ tử quần áo mỏng đứng bên ngoài, đó là lều xướng. Khách điếm có lớn có nhỏ, Lý Quý Dương lựa chọn khách điếm lớn nhất đi vào, bên trong không tệ, tiểu nhị nhìn thấy cũng nhiệt tình.

    - Khách nhân vài vị?

    Lý Quý Dương ngẩng đầu nhìn, khách điếm hai tầng lầu, thang lầu là đất đệm lên, nhìn thấy còn thật rắn chắc.

    - Mười sáu người, cần bảy phòng hảo hạng!

    - Xin lỗi vị khách nhân này, phòng hảo hạng chỉ còn lại năm phòng trống.

    Ông chủ tự mình đi ra đón, cười híp mắt nói.

    - Vậy năm phòng hảo hạng, nếu không đủ thì cần thêm phòng đơn. Hiện tại mang ta đi đại giường chung nhìn xem.

    Lý Quý Dương tò mò nói.

    - Ngài nói cái gì?

    - Ta muốn đi xem đại giường chung, ta còn chưa từng thấy qua là dạng gì đâu!

    Lý Quý Dương nói.

    - Tiểu lục tử! Tiểu lục tử!

    Ông chủ lớn tiếng kêu:

    - Mang vị thiếu gia này đi nhìn xem đại giường chung một chút!

    Phòng đại giường chung xây phía sau khách điếm, trong viện còn có thật nhiều cây dâu, còn có thể nuôi chút tằm, hoặc là hái lá dâu đi bán.

    Tiểu lục tử trước khi mở ra chợt nín thở, cửa vừa mở ra Lý Quý Dương vươn cổ nhìn vào, nhìn lướt qua, giường chung thật lớn!
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 88:

    Sau đó một cỗ hương vị thập phần khó thể hình dung, vọt ra!

    Trong trí nhớ cái nhìn vừa rồi, trên giường nằm ít nhất ba bốn mươi người, đều là nam nhân chân trần, còn có người ở trong góc đi tiểu, thùng đựng nước tiểu còn rất lớn!

    Lý Quý Dương lập tức xoay người vịn thân cây bên cạnh ói ra!

    Trạng huống vệ sinh bên trong làm cho hắn cảm giác không thể tưởng tượng!

    Tiểu lục tử không nghĩ tới vị thiếu gia này phản ứng lớn như vậy.

    Hắn gặp qua khách nhân phản ứng lớn nhất nhiều lắm là bịt mũi vẻ mặt ghét bỏ đi chọn phòng đơn mà thôi.

    Người bình thường phản ứng chỉ là nhăn mặt!

    Thời đại này nhà ai không phải trôi qua ngày như thế? Trong nhà nói không chừng còn không tốt bằng đại giường chung đâu!

    Đương nhiên, vừa nhìn vị thiếu gia này sẽ không nếm qua đau khổ, tuy rằng ăn mặc mộc mạc nhưng một thân khí độ cũng không phải người bình thường có được.

    - Thiếu gia, ngài không sao chứ?

    Tiểu lục tử có chút lo lắng hỏi.

    - Không có việc gì, đi, mang ta đi phòng đơn nhìn xem!

    Lý Quý Dương lau miệng, nơi này dù cho hắn tiền hắn cũng không ở.

    - Ai ai, mời bên này!

    Tiểu lục tử liền dẫn hắn đi phòng phía đông nhìn qua tương đối sạch sẽ.

    Phòng đơn không sai, có cửa sổ có ánh sáng mặt trời, còn treo rèm vải màu trắng, mền gối đều mới, Lý Quý Dương sờ sờ thật sạch sẽ.

    Trong phòng có cái bô, nhưng phòng quá nhỏ, nếu muốn đi vệ sinh sẽ thối, Lý Quý Dương nhìn cũng không thích.

    - Vẫn là ở lại thượng phòng đi, mang ta đi nhìn xem.

    Lý Quý Dương khoát tay.

    Tiểu lục tử dẫn hắn lên lầu hai, một loạt năm phòng hảo hạng, vận mệnh đều giống nhau, có trong ngoài, phòng trong có giường bằng gỗ, trải mền gối dày, bên cạnh là chậu than, còn có bàn thấp vân vân.

    Vách tường ở giữa là tường ấm, mùa đông chỉ cần nhóm lửa liền ấm áp.

    Gian ngoài dùng để tiếp khách, trải chiếu tinh xảo, có bàn, còn có hai cái "đèn" lớn, dùng để chiếu sáng.

    Trong phòng có mùi thơm thoang thoảng, hương vị thanh thảo, không phải mùi hoa, nếu là mùi hoa Lý Quý Dương cũng không thích ở lại.

    Phòng trong phòng ngoài dùng mành mỏng ngăn cách, trói lên cây cột, nhìn bộ dáng còn sạch sẽ.

    Mặt đất thật bằng phẳng, trên sàn nhà còn trải chiếu, Lý Quý Dương cởi giày đi vào sờ sờ đệm chăn, đều là mới!

    Bởi vì có thể nhìn ra, dù chỉ dùng qua một lần vẫn sẽ có nếp!

    - Lấy năm phòng hảo hạng này, ở một đêm.

    Lý Quý Dương rốt cục gật đầu, thuận tiện định ra:

    - Một đêm bao nhiêu?

    - Một kim.

    Tiểu lục tử báo giá.

    - Một phòng một kim?

    Lý Quý Dương chỉ xác định hỏi lại.

    Tiểu lục tử co rút khóe môi:

    - Năm phòng hảo hạng, cả đêm, đến trước buổi trưa ngày mai cần một kim!

    Một phòng một kim, vị thiếu gia này nghĩ nơi này là hắc điếm sao? Cho dù là phòng hảo hạng trong Hàm Dương thành cũng không đến nỗi một đêm một kim đi!

    Chỗ bọn họ năm phòng một kim còn tính luôn việc ăn ở trong đó!

    - Nga, cứ quyết định như vậy đi!

    Lý Quý Dương rút một kim đưa cho hắn, còn cho thêm bố tệ:

    - Còn lại xem như cho ngươi tiểu phí.

    Tuy rằng không rõ tiểu phí là tiền gì, nhưng tiểu lục tử vẫn nhét vào trong ngực, loại chuyện này không cần người dạy liền cũng biết.

    - Chuẩn bị nước ấm đưa lên, chúng ta cần rửa mặt, chuẩn bị cơm canh tốt nhất nơi này của các ngươi.

    Ở nhà không có biện pháp hưởng thụ, bởi vì không có điều kiện, nhưng trong này thì khác, hắn có tiền, ăn được nổi, gà nướng vịt nướng cứ việc đưa tới!

    Thuần Nhã bọn họ còn đứng nơi cửa, chưa thu dọn hành lý, luôn đợi cho Lý Quý Dương chọn phòng xong, giao tiền rồi mới bắt đầu xách hành lý mang lên phòng, nhân công cũng đủ nên cũng không cần tiểu nhị khách điếm hỗ trợ.

    Ông chủ chứng kiến bọn họ mang hành lý của Lý Quý Dương đưa vào trong phòng hảo hạng, không khỏi chắc lưỡi, thiếu gia đại gia đình xuất hành đều luôn là như vậy, dùng nha hoàn của mình, đắp chăn mền của mình, phỏng chừng ngay cả cái bô hay ống nhổ cũng tự mình chuẩn bị.

    Chờ dàn xếp xong xuôi, Lý Quý Dương ở một phòng hảo hạng, Thuần Nhã vì là cô nương nên cũng một phòng, còn lại ba phòng Lý Phúc mang theo Lý Bình Lý An ở một phòng, vì đang ở bên ngoài buổi tối ba người cần luân phiên canh gác cho Lý Quý Dương.

    Còn lại hai gian lưu cho a Đại cùng a Nhị, còn có Lý Sâm cùng Lý Lâm.

    Những người còn lại Lý Quý Dương cho tiểu lục tử dẫn bọn họ đi ở phòng đơn, năm phòng một đêm cũng chỉ có hai mươi bố tệ.

    Lý Quý Dương vẫn cho rằng thật rẻ tiền, hắn gặp qua vàng bạc châu báu, cảm thấy bố tệ cũng không đáng tin, cho nên dùng cũng không đau lòng.

    Mọi người thu xếp xong, gia súc giao cho khách điếm kéo vào trong chuồng, đút nước cùng thực vật, phần này trả tiền riêng, lúc đi sẽ tính tiền.

    Kết quả cơm canh vừa bưng lên, Lý Quý Dương liền mất khẩu vị.

    Cuối cùng Thuần Nhã phải mang thức ăn trong nhà đổi lại cho hắn ăn cơm.

    - Đi ra ngoài thật là không dễ dàng a!

    - Ngài chưa có dịp đi đường xa, hoặc là chưa từng đi qua, dĩ vãng bọn họ ăn uống còn không bằng bây giờ đâu, đều là bánh nướng cùng dưa muối.

    Thuần Nhã nói.

    Buổi tối Lý Quý Dương đi vào hệ thống, cùng Al giao dịch nhánh cây, thậm chí bởi vì tới mùa xuân hắn còn cùng Al giao dịch hai túi mầm móng lương thực.

    - Chỗ này của tôi mặc dù không có nhiều lương thực như vậy, nhưng mầm móng không ít, cho anh hai bao tải, đều là giống tốt đâu.

    Lý Quý Dương cấp cho là mầm móng cao lương.

    - Ân, với giao tình của chúng ta, sau này nếu anh có chuyện gì nhớ rõ tìm tôi!

    Al thu mầm móng liền cười nói.
     
    LieuDuong thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 89:

    Giao dịch xong với Al, Lý Quý Dương lại mua bán với Thanh Linh Tử, mua một túi trữ vật, hôm nay Thanh Linh Tử vắng mặt, sau đó lại gặp Lam Thiên, hiện giờ Lam Thiên giống như bề bộn nhiều việc, nghe nói Lam Thiên mới mua một tiểu tinh cầu, thật hoang vu, nhưng hắn có mầm móng nguyên thủy trong tay, đã gieo xuống, chỉ đợi biến thành lục sắc tinh cầu.

    - Chỉ có cỏ vô dụng, còn cần có cây cối, núi đồng, con sông vân vân.

    Lý Quý Dương nhắc nhở hắn:

    - Thậm chí cũng không thể thiếu tiểu động vật.

    Không cần động vật cỡ lớn, bởi vì tinh cầu mới khai phát không có nhiều thực vật như vậy, chỉ có thể nuôi sống động vật ăn cỏ loại nhỏ, còn có thể hạn chế cỏ dại sinh trưởng, bằng không nếu chỉ gieo trồng cỏ dại, tinh cầu sẽ càng thêm hoang vu thành dạng gì?

    - Không có cây giống..

    Lam Thiên lập tức ủ rũ nói.

    - Ngày mai tôi bán cho cậu một ít, giống cây ăn quả, có thể kết trái cây, được không?

    Dù sao nhóm người máy 001 đã đâm rễ trong không gian, hơn nữa bởi vì bọn họ đều là người máy, cũng sẽ không có đời sau sinh ra, càng sẽ không phản chủ, cũng không có phản loạn, như vậy rất tốt.

    Lúc đó hắn chỉ dùng một túi mầm móng cỏ dại đổi cả một đoàn thể người máy của người ta!

    - Thật mắc đi?

    Lam Thiên nghe vậy cũng không cao hứng, quá mắc hắn mua không nổi, trong tinh tế lục sắc chính là thực vật trân quý.

    - Cho cậu chiếm tiện nghi, một trăm tinh tệ một hột, đến lúc đó chính cậu tự gieo trồng đi!

    Lý Quý Dương nghĩ nghĩ, điều hòa một chút, không cho cây non, đổi thành hột giống, dù sao cần nẩy mầm cũng sẽ không làm khó được người của vị diện công nghệ cao.

    - Cũng được!

    Lam Thiên gật đầu đồng ý.

    Đây xem như làm xong một cọc mua bán, đóng lại màn hình Lý Quý Dương mới đổ ra túi trữ vật.

    Lần này đồ vật thật kỳ lạ, đầu tiên là hai bộ trang sức bạch ngọc, thợ khéo tinh mỹ dị thường, còn mang theo bảo quang cùng hơi nước.

    Hộp chứa trang sức còn điêu khắc tên "Thủy Ngọc trang", dùng văn tự là chữ tiểu Triện, Lý Quý Dương còn nhận thức trên nắp hộp còn có chữ nhỏ tinh tế, nói bộ Thủy Ngọc trang này có thể dưỡng nhan, thanh xuân vĩnh trú.

    Lý Quý Dương liền hiểu được vật này hẳn là của nữ tu chân, thứ này không có chỗ lợi gì, nhưng chỉ có một chút thì đã đủ: Thủy ngọc thủy ngọc, giọt sương có thể bảo trì da thịt!

    Nữ nhân thích chưng diện, đúng là cái gì cũng đỡ không nổi!

    Nhớ rõ ở thời đại của hắn, lúc tài chính nguy cơ chỉ có ba ngành sản xuất không bị ảnh hưởng, trong đó có một là nghiệp làm đẹp!

    Còn có mười bộ quần áo, đều dùng nguyên liệu vải thật tốt, nhẹ nhàng thoạt nhìn không sai, hơn nữa hình thức cũng rất Tần Hán hóa, cho dù hiện tại mặc ra ngoài đều sẽ có người khen đẹp mà không kinh ngạc.

    Lý Quý Dương đem mười bộ quần áo bao bọc lại, tính toán đưa cho Triệu Cơ, ở hậu cung hơn nữa còn phải trang điểm dưỡng nhan, ngoài ra còn đem một thanh chủy thủ ngọc chế đoán chừng là cấp cho nữ tử sử dụng, vô cùng sắc bén, không kém hơn chủy thủ kim chúc bao nhiêu.

    Lý Quý Dương cũng tính toán đưa cho Triệu Cơ phòng thân, trong cung thân phận của nàng đích thật là thấp nhất.

    Trước kia có người nói Triệu Cơ là thứ nữ của nhà sĩ phu Triệu quốc, nhưng thật ra là không phải.

    Quân không thấy sau khi Triệu Cơ trở thành thái hậu, trong sách sử cũng không có nhắc tới nhà ông bà ngoại của Doanh Chính sao?

    Bởi vì nàng căn bản không phải là thứ nữ của nhà sĩ phu, nàng chỉ là một ca cơ, xuất thân đỡ hơn kỹ nữ một chút, nhưng cũng không thể gạt bỏ sự thật nàng xuất thân thấp hèn.

    Ở thời đại này nam nhân nhìn xuất thân xem chính là bậc cha chú, là bản thân tài hoa, là bản lĩnh của chính mình.

    Nữ nhân chủ yếu không có địa vị gì, lời nói không dễ nghe, lúc công tác thống kê dân cư, nữ nhân cũng không được tính là đầu người, trong nhà nộp thuế lương cũng chỉ nộp phần của nam nhân mà thôi.

    Cho nên xuất thân của nữ nhân ở thời đại này là không được chú ý, công chúa cũng có thể làm dắng nữ hồi môn cho người ta, ví dụ như bên trong "Tả truyện Hi Công ngũ niên" có viết: Dĩ dắng Tần Mục cơ.

    Đương nhiên còn có ca cơ, vũ cơ lên làm hoàng hậu, thái hậu!

    Xa thì không nói, năm đó Mị Nguyệt cũng là như vậy tới được, chức vị "Vương thái hậu" chính là do nàng sáng lập, cũng là Vương thái hậu đầu tiên.

    Lúc quốc chủ còn sống không thể làm hoàng hậu, đã chết cũng phải làm thái hậu!

    Lý Quý Dương cấp ủng hộ cho Triệu Cơ, chính là dùng sức mà tiêu tiền, Triệu Cơ không phải không muốn dùng đồ vật của Lữ Bất Vi sao?

    Vậy dùng của hwans, hắn còn có kế hoạch hơn Lữ Bất Vi!

    Ngoài ra còn có một ngọc bội hình trứng, tạo hình là một con phượng hoàng, Lý Quý Dương cũng tính toán cấp cho Triệu Cơ, đều là đồ vật nữ nhân sử dụng.

    Còn có một thùng vàng, một thùng bạc, hai thùng đồng tiền.

    Chủ yếu chính là còn có một thùng hương liệu!

    - Loại hương vị này thật nồng đậm!

    Thanh âm máy móc vang lên.

    - Phải đó, còn không nồng đậm sao, đây chính là hương liệu!

    Lý Quý Dương nói:

    - Giá trị ngàn vàng a!

    Hương liệu sao, ở thời đại này quá ít thấy, giá cả cao tới thái quá!

    Đêm nay thu hoạch không tệ lắm!

    Rạng sáng hôm sau, Thuần Nhã thức dậy mượn nhà bếp, nấu cháo cho thiếu gia, dưa muối có sẵn, trứng mặn cũng nấu sẵn ở nhà, trực tiếp bưng lên lầu.

    Lý Quý Dương cuối cùng ăn một bữa cơm no, tuy rằng chỉ là cháo xứng cùng trứng mặn lẫn dưa muối.

    Ăn xong mọi người thu dọn đồ đạc, Lý Quý Dương xuống lầu tính tiền, chỉ thêm mười bố tệ, cũng thật tiện nghi.

    Chờ lên đường, Lý Quý Dương thật hưng phấn, hắn sắp nhìn thấy chân chính Hàm Dương thành!

    Hàm Dương thành ở đời sau chỉ còn tồn tại nền nhà, trải qua hơn hai ngàn năm phong sương tuyết mưa, nền vẫn chắc chắn dị thường, có thể thấy được năm đó Hàm Dương thành hùng vĩ bao nhiêu.

    Tuy rằng Hàm Dương thành hiện tại cũng không phải là sau này Tần Thủy Hoàng xây dựng thêm, nhưng dù gì cũng là đô thành một quốc gia.

    Hàm Dương thành, thời kỳ Chiến quốc, đô thành Tần quốc.

    Tần Hiếu Công mười hai năm (trước công nguyên 350), bắt đầu xây dựng, mười ba năm (trước công nguyên 349), từ Lịch Dương dời đô đi qua.

    Hàm Dương thành ban đầu đại khái chỉ có Hàm Dương cung cùng kiến trúc "Ký khuyết" tương tự cửa thành.

    Huệ Văn Vương tiếp tục xây dựng thêm, theo văn hiến ghi lại, bên trong thành có cửa nam, bắc cùng tây.

    Sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, mới xây "Lục quốc cung".

    Trước công nguyên 206 năm, Hạng Vũ nhập Hàm Dương, đốt cung thất (thiêu hủy cung A Phòng nổi tiếng), Hàm Dương thành mới biến thành đống hoang tàn. Hiện giờ Hàm Dương thành còn chưa trải qua chiến tranh tàn phá, tường thành cao lớn, cửa thành nguy na, cùng với quân Tần đứng gác, cũng làm cho Lý Quý Dương sinh ra một cỗ tò mò.

    Bọn họ ngừng xa cách thật xa, khác với trong phim ảnh, việc kiểm tra nơi cửa thành chỉ là diễn. Trên thực tế cần kiểm tra người qua đường, trạm gác cũng cách cửa thành thật xa.

    Hơn nữa kiểm tra không phải người, mà là đồ vật, không được mang binh khí cùng lưỡi dao sắc bén vào thành, may mắn Lý Quý Dương đã sớm đem đồ vật bỏ vào trong không gian, bọn họ chỉ mang theo hành lý bình thường, vừa nhìn cũng biết là loại người không gây cuyện, lính gác tuy rằng vẻ mặt nghiêm túc nhưng kiểm tra xong lại cho đi.

    Đi vào trong, hai bên đều là lính gác, mãi cho tới đi xa hơn năm dặm mới xem như đi tới trước cửa Hàm Dương thành.
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 90:

    Lý Quý Dương thò đầu ra bên ngoài nhìn xem, hai chữ tiểu Triện "Hàm Dương" khắc trên cửa thành, một cỗ đại khí cổ xưa đập vào mặt mà đến.

    Càng đến gần Hàm Dương, Lý Quý Dương lại càng kích động, đây chính là tận mắt nhìn thấy Hàm Dương thành!

    Cũng có người đi vào thành như hắn, bình thường đều là bình dân, như Lý Quý Dương vừa nhìn liền biết là một thiếu gia, nhưng vì sao vẻ mặt hắn kích động như vậy đây?

    Lý Quý Dương xuống xe đi bộ, bởi vì Hàm Dương thành là đô thành Tần quốc, vô luận là quy mô hay vệ sinh đều rất không sai.

    Ít nhất không có bụi đất tung bay, đến chỗ cửa thành Lý Quý Dương mới phát hiện trên mặt đất trải đất gạch thật cứng, so sánh với nền đá là loại được trải qua rèn đốt.

    Trong nhà dùng Tần gạch xây nhà nhỏ hơn thứ này rất nhiều, Lý Quý Dương cảm thấy có chút giống Tần trường thành, lại có chút không xác định, trừ phi nghiên cứu một chút, nhưng hiện tại hắn không có kính lúp, càng không có bàn chải nhỏ, nếu nằm úp sấp trên mặt đất hình như có điểm khác người?

    Bên kia nhìn thấy giống như một cửa hàng, bên trong bày đầy hàng hóa, kỳ thật cũng là đủ loại chậu bình, đều lớn, có mấy loại gốm đen, không có bán thực đỉnh, loại thực đỉnh có đặc biệt phóng ra, là lúc quan phủ phong tước mới chế tạo thực đỉnh cho người cần dùng.

    Nếu không làm sao có câu nói: Chung đỉnh gia truyền đâu!

    Đồ chơi này cũng giống như chuông nhạc, đều là gia truyền!

    Đó là tượng trưng thân phận, chỉ có quý tộc mới dùng thực đỉnh ăn cơm, bình dân dùng là bát, chén, đĩa là sản phẩm từ gốm đào, các nô lệ dùng là chén bể.

    Cửa thành làm bằng gỗ, bên trên có môn đinh, là loại làm từ đồng thau, bộ dạng rất lớn, Lý Quý Dương rất muốn đi sờ sờ, đáng tiếc không dám, bởi vì có thật nhiều người đứng ở nơi đó!

    Đều là binh lính thủ vệ Hàm Dương.

    Một đám diễn cảm nghiêm túc, nếu không phải bọn họ đều là người chân thật, Lý Quý Dương đều cho rằng mình gặp được tượng binh mã – thật sự rất giống tượng binh mã trong lăng mộ của Tần Thủy Hoàng!

    Trước kia tất cả mọi người nói, thân cao của tượng binh mã là dựa theo tỉ lệ người thật mà đúc, hiện tại xem ra người thật còn nhỏ hơn một vòng, đương nhiên đó là tượng binh mã bình thường, có loại tượng binh mã cao thật sự phải dựa vào tỉ lệ người thật mà làm.

    Đủ loại cửa hàng san sát, tiệm tạp hóa, tiệm ăn tiệm rượu, còn có bán nghệ làm xiếc, gánh hàng rong, thậm chí là cô nương đứng trước xướng lều, đều bộ dạng rất đẹp.

    Cả con đường thật náo nhiệt!

    Lý Quý Dương nhìn hoa cả mắt, cảm giác ánh mắt của mình cũng không đủ dùng.

    Có tiểu cô nương bưng một chén lớn đi qua trước mặt hắn, hắn liền đem người ta kéo lại:

    - Bát này..

    Tiểu cô nương sợ hãi, đứng yên không dám nhúc nhích, Lý Quý Dương liền ngồi xổm xuống nhìn bát lớn trong tay người ta: Là bát thô đào, có hoa văn sóng biển, nhưng không rõ ràng, bên ngoài đáy chén có một vòng hoa văn nhan sắc hơi thâm.

    Xem tính chất hẳn là dân dụng, nhưng hoa văn này chưa thấy qua, vả lại miệng chén thô, bên trong chứa thịt dê.

    - Ngươi làm gì?

    Một phụ nhân nhảy ra đem tiểu cô nương kéo tới sau lưng mình, cảnh giác nhìn Lý Quý Dương.

    - Thiếu gia!

    Thuần Nhã cũng nhảy tới, đem Lý Quý Dương kéo ra sau.

    - Không có việc gì, không có việc gì!

    Lý Quý Dương khoát tay.

    Đã có người nhìn qua bên này, người lui tới rất nhiều, Lý Quý Dương nhanh chóng giải thích:

    - Xin lỗi a, ta chỉ muốn nhìn xem cái bát trong tay đứa nhỏ này một chút.

    - Bát?

    Phụ nhân cúi đầu nhìn nhìn:

    - Một cái chén bể có gì đẹp?

    - Hoa văn trên bát?

    Lý Quý Dương chỉ chỉ, loại bộ dáng này tuy có chút bình thường nhưng hoa văn có vẻ kỳ lạ..

    - Đây là nam nhân nhà ta đốt hỏng trong lò gốm, nhặt về nhà chính mình dùng, không phạm luật pháp!

    Phụ nhân biến sắc lôi kéo tiểu cô nương rời đi, không cho Lý Quý Dương chút mặt mũi.

    Lý Quý Dương ngẩn ra, không ngờ hắn đoán cũng không đúng!

    Chỉ là một vật bị hỏng, công nhân nhặt về nhà phế vật lợi dụng mà thôi!

    - Thiếu gia, ngài làm sao vậy?

    Thuần Nhã vốn rất khẩn trương, lần đầu tiến vào Hàm Dương thành không chỉ riêng thiếu gia còn có nàng, a Đại a Nhị, Lý Sâm Lý Lâm, kể cả Lý Bình Lý An.

    Duy nhất có chút quen thuộc chỉ có Lý Phúc, đương nhiên hắn cũng không thật sự đi dạo qua Hàm Dương thành, nhưng hắn nhận thức con đường từ cửa thành đi tới chỗ nộp thuế lương!

    Lý Quý Dương chỉ một con đường:

    - Trước đi xem!

    Hắn lần đầu tiên tới Hàm Dương thành, đừng tưởng là tòa thành này nhỏ, nếu không phải Lý Quý Dương từng gặp qua đại đô thị phồn hoa, nói không chừng cũng giống như những người khác, bị dọa!

    Không thấy ngay cả người hoạt bát nhất như Lý An cũng không dám nói chuyện hay sao!

    Lý Phúc nói:

    - Thiếu gia, không thể đi nữa, chúng ta trước tìm một chỗ nghỉ ngơi đi!

    Nếu còn tiếp tục đi nhìn xem, người thì không có việc gì, trâu không được!

    - Được rồi, tìm một chỗ ở lại!

    Hàm Dương thành lớn như vậy, cần đi dạo vài ngày.

    Hắn cũng không nóng nảy, nhìn hai bên một chút, còn không thấy khách điếm, đi thêm một đoạn thật dài, vượt qua một con phố đi tới một con đường khác mới nhìn thấy ảnh tử khách điếm.

    Lý Quý Dương tìm một khách điếm có vẻ cao cấp.

    Lý gia khách điếm, cùng họ với hắn, trên thực tế Lý Quý Dương cũng vì như vậy mới tuyển nhà này.

    - Khách nhân, ngài ăn cơm hay là ở trọ?

    Điếm tiểu nhị cũng rất nhiệt tình, lập tức đi tới chào hỏi.

    - Ở trọ, buổi tối ăn cơm ở trong này, đại khái sẽ ở mấy ngày.

    Lý Quý Dương hỏi hắn:

    - Còn bao nhiêu phòng hảo hạng? Bao nhiêu tiền một ngày?

    - Còn bốn mươi tám phòng hảo hạng, ngài dùng cái gì kết toán? Là đao tệ, bố tệ hay là kim?

    Ánh mắt điếm tiểu nhị cũng lợi hại, vừa nhìn cách ăn mặc của Lý Quý Dương cũng không tầm thường, cũng không dám khẳng định hắn rốt cục là ai, chỉ có thể hỏi trước dùng cái gì kết toán.

    - Dùng kim.

    Hiện tại Lý Quý Dương không thiếu vàng.

    Hơn nữa bởi vì làm cho vàng có nhan sắc không khác gì thời đại này, 001 còn trộn lẫn đồng tiền vào trong, làm cho Lý Quý Dương còn nghi vấn, "Kim" là nói "đồng" hay là "hoàng kim"?

    Việc này luôn có lời tranh luận, mãi cho tới khi hắn tới nơi đây nhìn thấy đúng là vàng, chỉ là chiết xuất không tinh khiết mà thôi.

    Sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, hoàng kim được sử dụng như là thượng tệ.

    - Phòng hảo hạng năm ngày một kim, ngài cần mấy phòng hảo hạng?

    Điếm tiểu nhị báo giá, giá này ở trong Hàm Dương thành không tính tiện nghi, bởi vì nơi này đã là nội thành.

    - Có sân sao?

    Lý Quý Dương cảm thấy khách điếm này rất lớn, người lui tới nhiều, ở trong phòng còn không bằng có sân riêng của mình.

    - Có, sân có ba thượng phòng, sáu phòng đơn, một giường chung, một ngày một kim.

    Điếm tiểu nhị lập tức liền giới thiệu:

    - Bao ăn ở cùng ăn sáng, tiền thực vật ăn uống cho gia súc tính khác.

    - Có thể kêu nước ấm không? Có phòng bếp nhỏ không?

    Lý Quý Dương lập tức hỏi.
     
    LieuDuong thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...