Đam Mỹ [Edit] Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt - Sơ Vẫn Giang Hồ

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 9 Tháng tám 2023.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 51:

    Phàm là có điểm nào dễ xem đều bị bán đi ra, không bán được thì lưu lại dưới mắt mình nhìn thấy, hoặc là ban cho các con.

    Vẫn là ngũ thiếu gia tốt, tuy rằng hắn là nam, nhưng bây giờ hắn còn là một nam hài nhi!

    Mà lúc này Lý Quý Dương lại giả vờ về phòng nằm ngủ, chờ đêm dài người tĩnh liền đi vào hệ thống, trải qua giao dịch lâu như vậy hắn rốt cục có thể đạt tới tiêu chuẩn thăng cấp thấp nhất, hôm nay hắn muốn thăng cấp!

    Điều kiện hệ thống thăng cấp đã đạt được, Lý Quý Dương lập tức đồng ý.

    Ở trên màn ảnh, ba chữ "người thay mặt" biến sắc, biến thành màu đỏ.

    Số lượng giao dịch có thêm nhiều số 0, biến thành mỗi ngày có thể giao dịch mười lần, vật phẩm giao dịch cũng thay đổi, đồng dạng nhiều hơn một số 0, biến thành mười, mỗi ngày có thể giao dịch vật phẩm biến thành mười loại.

    Sau khi thăng cấp hoàn thành, Lý Quý Dương mở ra màn hình, cùng Al thông tin, Al biết hôm nay hắn thăng cấp, ý đặc biệt chờ trong không gian hệ thống, vì thế còn nói mình cần bế quan, ngay cả "thân ái" của hắn cũng bị nhốt ngoài cửa đâu.

    Giao dịch cây giống, hiện giờ mọc tốt trên tinh cầu của bọn hắn, còn có xu thế biến dị, mười lại có một biến dị thành cây giống thập phần cường đại.

    - Chúc mừng!

    Chứng kiến tên của đối phương đã biến thành màu đỏ, biết hắn thăng cấp thành công.

    - Sau này giao dịch có thể nhiều một ít.

    Đây mới là điểm làm cho Al cao hứng.

    - Sau này mỗi ngày giao dịch mười bó cành cây, giao dịch mười lần!

    Lý Quý Dương cảm thấy rất tốt, không cần làm ra chút nhánh cây, sau này có thể trực tiếp làm một ít cây giống, hiện tại hắn không tìm bên ngoài mà đều kiếm trong không gian.

    Trong không gian hiện tại chồng chất một ít lương thực, còn có thật nhiều hoa quả, chứa đựng cũng sẽ không hư, là một địa phương bảo tồn đồ vật rất không tệ.

    - Đồng dạng anh mỗi ngày có thể mua đồ vật.

    Al nhắc nhở:

    - Tuy rằng chỉ có một lần cơ hội mua một vật phẩm, nhưng vẫn tốt hơn không có, anh có gì muốn mua hay không?

    - Còn chưa nghĩ ra..

    Kỳ thật hắn muốn mua rất nhiều!

    Trước kia không nghĩ tới nhiều như vậy, nhưng hiện tại thì không được, hiện tại hắn muốn mua một người máy toàn năng!

    Không nói chuyện khác, đặt ở trong không gian ít nhất có thể giúp hắn xử lý cây nông nghiệp cùng hoa quả gieo trồng còn có thu thập.

    Theo cây nông nghiệp trong không gian ngày càng nhiều, sản lượng càng lúc càng lớn, còn có hoa quả rau dưa ngày càng đa dạng, một mình hắn sắp làm không nổi.

    Mặc dù nói cho dù hắn không đi thu gặt bỏ mặc trên cây cũng không hư hỏng, nhưng hắn nhìn thật khó chịu chướng mắt!

    Thành thục thì phải thu hoạch, không nên bỏ mặc như thế.

    - Vậy anh nghĩ một chút đi, hơn nữa anh cũng không cần dùng tinh tệ mua, tốt nhất là lấy vật đổi vật.

    Al nhắc nhở hắn:

    - Vị diện khoa học kỹ thuật bình thường cũng đều khuyết thiếu màu xanh biếc.

    Bất kỳ vị diện văn minh cao độ nào đều trải qua vô số lần tiến hóa, quá trình trải qua rất nhiều đồ vật sẽ bị tàn khốc đào thải, ví dụ như màu xanh biếc, hay là cổ võ.

    Mọi người đều là sau khi bị mất đi, mới hiểu được quý trọng.

    Rất nhiều vị diện truy tìm đồ vật, kỳ thật ở vị diện khác cũng rất quý trọng, giống như vị diện nguyên thủy của Lý Quý Dương, rất hiếm thấy.

    Bình thường đều chỉ có vị diện tu chân mới có được màu xanh biếc như thế.

    - Ân, tôi đã biết.

    Nhánh cây ở trong không gian của hắn còn có rất nhiều, còn chuyển vào kho hàng hệ thống không ít, hiện tại hắn thăng cấp, nhưng lại không có cảm giác, có lẽ do quá cấp thấp căn bản không thấy có gió thổi cỏ lay, cũng không thấy trời sụp đất nứt.

    Al nghiêm túc dặn dò:

    - Bất luận kẻ nào hỏi anh cần tọa độ, cũng không thể cấp!

    - Tôi cũng không biết tọa độ của tôi là cái gì nha!

    Lý Quý Dương ủy khuất nói.

    Thanh âm máy móc giả vờ như mình không tồn tại.

    Nó có tọa độ a!

    Nhưng nó sẽ không cho ai biết, ai hỏi đều không được!

    Dù là ký chủ!

    Tắt màn hình, Lý Quý Dương nhìn quanh nói:

    - Như vậy đã thăng cấp rồi sao!

    - Phải!

    Thanh âm nói:

    - Sau này anh chính là người thay mặt màu đỏ.

    - May mắn là ở trong hệ thống, nếu ở dân quốc tôi phải mạo hiểm phiêu lưu đâu!

    Lý Quý Dương hài hước nói.

    Sau một lúc lâu thanh âm hỏi:

    - Anh muốn mua cái gì vậy?

    - Ngô, muốn mua người máy gia dụng, ít nhất có thể làm ruộng thu hoạch cây nông nghiệp chẳng hạn.

    Lý Quý Dương trực tiếp nói.

    - Đó không gọi là người máy gia dụng, mà là người máy nông dụng!

    Thanh âm uốn nắn.

    - Có gì phân biệt sao?

    Lý Quý Dương khiêm tốn thỉnh giáo.

    Người máy nghe thật cao lớn, kiếp trước Lý Quý Dương chưa gặp qua loại đồ vật này, nhưng cũng đã được nghe nói, nghe nói phí tổn thật mắc, sử dụng thế nào thì không biết.

    - Gia dụng nhiều nhất giúp anh giặt quần áo nấu cơm mang nhi đồng, nhiều nhất là thêm trình tự làm vườn, chỉ có nông dụng mới có thể làm việc nhà nông.

    Thanh âm giải thích:

    - Vả lại còn chia thật nhiều loại, nạp điện chỉ là người máy nguyên thủy nhất, năng lượng mặt trời, năng lượng thạch, các loại nguồn năng lượng khu động đều có phân biệt, lúc anh mua phải xem trọng, vị diện của anh là nguyên thủy vị diện, hơn nữa còn là thời gian chưa có tu chân cũng chưa có khoa học kỹ thuật, những ngày này là khó qua nhất, lại không thấy linh thạch cũng không có tiên khí.

    Lý Quý Dương gật đầu xác nhận, nhưng trong lòng lại nghĩ tới chuyện khác, thanh âm máy móc này vừa nghe cũng rất có chuyện xưa, việc này cả hai bên đều biết rõ ràng, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.

    Nhưng chỉ cần Lý Quý Dương hơi có chút xu thế phạm sai lầm, nó khẳng định sẽ lên tiếng ngăn cản.

    Điểm này Lý Quý Dương xem như hiểu được rồi.

    - Nga, thì ra là thế a!

    Lý Quý Dương gật đầu tỏ vẻ chính mình hiểu được rồi, tuy rằng không biết đối phương có nhìn thấy hay không nhưng hắn vẫn làm là được.

    Đại khái hiểu rất rõ lịch sử thời kỳ Tần Hán, Lý Quý Dương luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn, muốn tồn tại càng nhiều lương thực, lỡ như gặp được loạn thế hắn cũng có thể cấp cho chốn yên vui này lá bài tẩy.

    Ít nhất có lương thực cùng gia súc gia cầm, sẽ không bị đói chết.

    Bốn chữ "thế ngoại đào viên" xem như đeo trên đầu Lý gia trang!

    Cứ thế hắn rơi vào giấc ngủ.

    Hôm nay là ngày hôm sau đám người hầu thành thân, Lý Quý Dương cho bọn họ nghỉ ba ngày, có thể ở nhà thân cận với tân nương tử.
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 52:

    Có thể được nghỉ ngơi ba ngày, ở trong dĩ vãng là chuyện không thể nào, Lý gia trang cũng không phải phủ đệ quan chức, một năm bốn mùa có ít nhất ba mùa đều vội, vội vàng làm ruộng, bởi vì toàn bộ đồng ruộng sản xuất chính là đồ ăn của cả một đại gia đình.

    Hơn nữa thời đại này chỉ có vương thất cùng đại quý tộc xem trọng việc ăn tết, tiểu quý tộc cùng nhà địa chủ không cần biết những điều kia, bình dân nhân dân lại không quan tâm, bọn hắn để ý chính là ngày làm sao qua, mà không phải ngày tết làm sao qua.

    Ba ngày sau đó mọi người quay về việc cần làm, thu hoạch vụ thu.

    Đừng nhìn địa vị xã hội của Lý gia trang không cao, nhưng địa phương thật lớn, toàn bộ đất vườn trong sơn cốc ngay cả ngọn núi bốn phía đều là Lý gia, Lý gia là địa chủ danh xứng với thực.

    Cổ đại nông canh cũng không tiên tiến, Lý Quý Dương nhìn ra được lúc mọi người thu hoạch vụ thu thật cần nhân công, cái gì cũng cần người đi làm, nhà bọn họ gieo trồng cũng nhiều, theo hạt kê, kê vàng, đậu tương cho tới gạo lứt vân vân đều có.

    Còn có cây cải dầu, cây cải củ vân vân.

    Trong đó cây cải dầu nuôi dưỡng tới khi nở hoa kết hạt, hạt của nó có dầu trơn, là một trong những nguyên vật liệu dùng trá mỡ.

    Ép ra mỡ, không phải ăn mà dùng làm dầu thắp.

    Loại mỡ này hương vị không nặng, còn tốt hơn mỡ động vật rất nhiều, rất nhiều quý tộc đều thích dùng loại mỡ này, hơn nữa thêm vào hương liệu càng tốt hơn!

    - Ép mỡ, còn có thể thay một bộ phận thuế má.

    Lý Trung đi theo phía sau Lý Quý Dương nói.

    Năm nay là một năm mùa thu hoạch a!

    - Vậy ép mỡ đi, đồ ăn còn lại dùng làm dưa muối.

    Thời đại này đã có dưa muối, là dùng muối ăn yêm chế, thứ này chủ yếu là đồ ăn của người hầu vào mùa đông.

    - Đương nhiên năm nay dân cư nhiều hơn, mua nhiều một ít muối ăn yêm đồ ăn.

    Lý Trung vui vẻ nói.

    Thiếu gia xứng nữ nhân cho người hầu, quả nhiên làm cho bọn hắn làm việc càng thêm phấn chấn!

    Những năm qua thu hoạch vụ thu là mệt người nhất, ăn cũng không ngon, hắn còn phải mỗi ngày trông coi, phòng ngừa người hầu nhàn hạ chậm trễ thời gian.

    Năm nay lại khác, đều không cần hắn buổi sáng đứng lên đi kêu người làm việc, đám người hầu đã thật tích cực đi sớm về tối, làm việc tận lực làm cho hắn cũng phải giật nảy mình!

    Đương nhiên thiếu gia cũng không bạc đãi bọn hắn, ban đầu thu hoạch vụ thu ngày hai bữa cơm, mỗi bữa đều có thịt có rau, còn quản ăn no, một ngày phải giết năm con dê, động bất động còn đòi giết trĩ đôn nấm, phân cho đám người hầu cùng ăn.

    Đừng nói là người hầu, dù là hắn ăn vào cũng cảm động, thiếu gia đối đãi bọn họ thật là tốt quá!

    Cho dù lúc lão gia còn tại thế đối đãi với hắn cũng tốt, nhưng tuyệt đối không được tốt như vậy, hơn nữa phu nhân vô cùng phòng bị hắn, không ngừng làm phiền vợ hắn.

    Chuyện của nữ nhân nam nhân không có biện pháp nhúng tay, cho dù hắn có nhắc qua với lão gia nhưng lão gia cũng nói phu nhân vài lần, lại có tác dụng gì?

    Phu nhân quay đầu lại xuống tay còn ác hơn!

    Nếu không phải vợ hắn mạng lớn, cũng không biết đã sớm phải đầu thai đi đâu, cũng bởi vậy tiểu nhi tử của hắn từ nhỏ thân thể yếu, bao nhiêu năm nay cũng không thể giúp đỡ được gì cho hắn.

    Cũng bởi vì vậy mà vợ hắn bao nhiêu nay cũng không thể tiếp tục có thai.

    Vẫn là thiếu gia tốt!

    Từ sau khi thiếu gia trở về đương gia, tuy rằng nhìn thấy tiêu tiền như nước, nhưng đối với người hầu cũng thật tốt, thật sự làm cho hắn cảm nhận được hồi báo, nhìn xem một đám người hầu hận không thể lấy ra toàn bộ sức mạnh của mình mà làm việc đâu.

    Ngay cả tiểu nhi tử của hắn sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn cao lớn mập mạp.

    Người khác thì không nói, Lý Trung là người đầu tiên bội phục Lý Quý Dương, thủ đoạn này vừa nhìn dùng thu thập lòng người, nhưng thiếu gia cứ rõ ràng sử dụng ra, lòng người thật đúng là bị hắn thu thập!

    Dùng đồ vật cũng không nhiều lắm, chỉ là một ít cái ăn, một nữ nhân, toàn bộ thôn trang đều cảm kích thiếu gia!

    Kể cả quản gia như hắn, có ai mà không chịu phục? Trong lòng cảm kích thiếu gia không để đâu cho hết!

    Lý Quý Dương nói:

    - Đem.. khụ khụ, đem thục đều lưu lại, lúc mua muối ăn cũng đừng bỏ mất lỗ khối.

    - Đều lưu trữ đâu, đậu hủ ai cũng thích!

    Lý Trung cao hứng nói.

    Đậu hủ a!

    Hắn lần đầu nghe nói, quá trình chế tạo thần kỳ làm cho hắn đều phải than thở!

    - Nhưng mà thiếu gia, thứ này, thật sự không thể?

    Lý Trung muốn dùng đậu hủ đi lập công cho thiếu gia, thứ này nếu tiến hiến cho vương thất, nói không chừng có thể đổi không biết bao nhiêu ưu đãi đâu!

    - Vẫn chưa tới thời điểm!

    Lý Quý Dương nói, sau lập thu thái tử Trụ sẽ đăng cơ thành Tần quốc đứng đầu, đáng tiếc chỉ được ba ngày.

    Đợi Doanh Tử Sở đăng cơ thành Tần quốc quốc chủ, mẹ con Doanh Chính cũng nên trở lại.

    Doanh Tử Sở chỉ trị vì ba năm thời gian, sau đó hắn tìm đường chết trên bụng nữ nhân!

    Sau khi Tần Doanh Chính lên ngôi, còn bị Lữ Bất Vi quản chế, chờ hắn có thể tự mình chấp chính, khi đó tiếp tục dâng lên, mới là thời gian thích hợp nhất!

    - Vậy cần phải đợi bao lâu a?

    Lý Trung sốt ruột.

    - Ít nhất phải đợi thời gian ba bốn năm!

    Lý Quý Dương cũng sốt ruột, nhưng chuyện này không phải nói sốt ruột thì có thể làm, nếu dâng lên sớm, hắn sợ bị Lữ Bất Vi theo dõi!

    Từ lúc làm quần áo, hắn bị Lý Trung hù sợ, sau này cũng không dám cho hắn tùy tiện đi an bài, ai biết hắn thật sự là dám đi a!

    - Lâu như vậy?

    Lý Trung sửng sốt.

    - Khi đó ta ít nhất là trưởng thành.

    Lý Quý Dương chỉ có thể dùng lý do này.

    - Là lão nô không đúng!

    Lý Trung lập tức nhận sai.

    - Ngài không cần nói xin lỗi, một lần là đủ rồi, làm cho mọi người trước nhớ kỹ tên của ta là được, chờ ta trưởng thành..

    Hắn cũng không nói hết lời, mặc cho Lý Trung tự mình suy nghĩ.

    - Thiếu gia, lão nô đã biết!

    Lý Trung lau nước mắt, thái độ kiên định.

    Trước khi mặt trời lặn Lý Quý Dương đã ăn cơm xong, đi xem tiểu anh nhi.

    Hiện tại tiểu tử kia đã ba bốn tháng lớn, đang nằm ngửa trên giường.

    - Bảo bảo nga, tiểu thúc tới rồi!

    Lý Quý Dương chạy thẳng tới chỗ nhi đồng, tiểu tử kia lúc này nhìn thật bụ bẫm trắng nõn, cười tươi không có răng, manh chết người!
     
    Dora NguyenLieuDuong thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 53:

    - A a!

    Nhi đồng còn chưa biết nói, liền a a ô ô kêu.

    - Nhớ tiểu thúc hay không nha?

    Lý Quý Dương không ôm nhi đồng mà nằm úp sấp một bên trêu chọc hắn.

    - Ô ô!

    Nhi đồng nhìn Lý Quý Dương, đầu nhỏ chuyển động nhìn hắn.

    - Đây là nhớ hay không nhớ nha?

    Lý Quý Dương ghé vào trên giường, dùng đầu ngón tay chọc chọc cánh tay tiểu tử kia, tiểu cánh tay như là củ sen béo đô đô mềm núc ních.

    Tiểu tử kia có lẽ do nghiêng đầu nhìn tiểu thúc cảm thấy không thoải mái, thế nhưng chợt lăn lông lốc xoay người!

    - A nha!

    Lý Quý Dương kinh hô một tiếng.

    Vừa lúc này Lan nãi mẫu không ở đây, Thuần Nhã nghe động tĩnh vội vàng tiến vào:

    - Thiếu gia!

    - Thuần Nhã, hắn biết xoay người!

    Lý Quý Dương kích động lôi kéo Thuần Nhã, nói năng lộn xộn hô:

    - Hắn biết xoay người a!

    - Thiếu gia, tiểu thiếu gia đã hơn ba tháng, sẽ xoay người là thật bình thường.

    Thuần Nhã còn chưa kịp đáp, Lan nãi mẫu đã đi tới cửa nghe được liền trả lời hắn.

    Lý Quý Dương buông tay ra, vui vẻ hớn hở vuốt đầu:

    - Ta đây là kích động, kích động, hắc hắc.. hắn biết xoay người rồi sao!

    Lan nãi mẫu che miệng cười nói:

    - Hơn ba tháng xoay người thật bình thường, đợi sau sáu tháng sẽ biết ngồi dậy.

    Có thể là phát hiện mình có thể xoay người, tiểu tử kia chuyển người lại gục chỗ này "a a" kêu to.

    - Ai u!

    Lý Quý Dương vui vẻ nói:

    - Xem! Hắn lại lật người!

    Lan nãi mẫu cùng Thuần Nhã nhìn nhau cười, thiếu gia cũng thật ngạc nhiên!

    Kết quả các nàng phát hiện thiếu gia đưa tay đem tiểu thiếu gia lật ngược trở về!

    Không đợi hai người mở miệng ngăn cản, lại thấy tiểu thiếu gia tự mình lật trở lại!

    Sau đó lại chứng kiến thiếu gia vươn tay ra lại đem tiểu thiếu gia lật ngược qua!

    Hai người:

    -!

    Bị lật năm sáu lần, tiểu tử kia có lẽ dùng hết khí lực, liền gục tại chỗ không động đậy, há mồm phẫn nộ nhìn Lý Quý Dương:

    - A a!

    - Ai nha! Tức giận sao!

    Lúc này Lý Quý Dương mới ôm tiểu tử kia.

    Một lớn một nhỏ chơi trong chốc lát mới chịu dừng lại, Lan nãi mẫu đổi tã cho tiểu tử kia xong, ôm dỗ nửa ngày mới chịu ngủ, Lý Quý Dương quay về phòng của mình.

    Buổi tối ở trong không gian bận việc một lát, tắm rửa xong đi ra, vừa đi ra liền cảm thấy nhiệt độ bên ngoài cùng trong không gian khác nhau rất lớn, bên ngoài càng lạnh hơn một chút.

    Lý Quý Dương nghĩ thầm:

    - Thời tiết chuyển lạnh, trong phòng cũng cần làm giường sưởi, ân, trong phòng của nhi đồng cũng vậy!

    Thời đại này quý tộc chỉ dùng chậu than, bởi vì dễ di chuyển.

    Dựa theo cách nói của nơi này, giường sưởi chỉ dành cho người hầu, nằm ngủ trên giường lớn chung với nhau, nghĩ một chút cũng cảm thấy thật chen chúc!

    Nhưng sự thật là tại bọn hắn không biết làm, giường sưởi tuy lớn, nhưng cũng có thể làm nhỏ một chút đó thôi! So sánh với đốt chậu than dễ ngộp chết người, giường sưởi phương tiện hơn.

    Thu hoạch vụ thu xong, Lý Trung mang theo lương thực đi nộp thuế, pháp chế Tần quốc không phải nói chơi, chậm một ngày nộp thuế ở hiện đại có lẽ không sao cả, nhưng ở Tần quốc tuyệt đối là trọng tội!

    Cần thu thuế lương nhiều hơn, đều xem ngươi tới trễ bao lâu!

    Cho nên Lý Trung nhanh chóng tổ chức người kéo lương thực đi quan phủ, giao xong thuế lương còn phải đi vạch tên mấy chủ tử đã qua đời.

    Ít người, sang năm cũng không cần giao thuế lương của bọn họ.

    Nhưng năm nay cần phải nộp lên, đây là cổ đại!

    Lý Quý Dương ở nhà chỉ huy người hầu xây giường sưởi.

    - Thiếu gia, làm vậy được không?

    Thuần Nhã lo lắng hỏi.

    - Có gì không được? Mùa đông tới, cũng không thể để cho ta cùng nhi đồng bị đông lạnh đi?

    Các ngươi đều có giường sưởi, chỉ có ta không có, lỗ hay không?

    Giường sưởi đốt lên, trải lên một tầng chiếu do lau sậy làm thành, trên chiếu lại trải một tầng đệm giường, sau đó Lý Quý Dương mới leo lên cảm thụ một chút:

    - Quả nhiên thoải mái!

    Giường sưởi nóng hổi, ở mùa đông rét lạnh thật sự làm người không muốn rời khỏi nó chút nào!

    - Xây một cái cho tiểu thiếu gia!

    Lý Quý Dương nói:

    - Làm cho Lan nãi mẫu mang theo tiểu thiếu gia dời qua ở trong phòng ta trước.

    Chờ Lan nãi mẫu chuyển qua, liền tìm Lý Quý Dương nhỏ giọng nói:

    - Thiếu gia, tiểu thiếu gia chuyển qua đây rồi cũng đừng chuyển đi trở về.

    - Vì sao?

    Lý Quý Dương kinh ngạc:

    - Bên kia không tốt?

    Nhi đồng luôn ở bên kia, đợi ba bốn tháng rồi, đột nhiên đổi địa phương, còn không định chuyển trở về, đây là làm sao vậy?

    - Thiếu gia, đại gia đình đều lấy đông vi tôn..

    Lan nãi mẫu liếc Lý Quý Dương, thấy hắn còn chưa hiểu, bèn nói rõ ràng:

    - Chủ nhân một nhà mới ở lại bên phía đông..

    Trước kia là không có biện pháp, tiểu thiếu gia quá nhỏ, không nên tùy tiện thay đổi chỗ ở, hiện tại không được, thiếu gia đã thu thập lòng người cùng quyền hành, tiểu thiếu gia cần dựa vào thiếu gia nuôi lớn, Lan nãi mẫu không thể làm cho thiếu gia chán ghét mà vứt bỏ tiểu thiếu gia.

    Trả lại chỗ ở chỉ là bước đầu tiên, bước thứ hai là làm cho tiểu thiếu gia dần dần dán thiếu gia, nuôi cấy cảm tình của thúc cháu.

    Tối thiểu, chờ khi thiếu gia lập gia đình có con nối dõi, cũng sẽ không vắng vẻ tiểu thiếu gia.

    Lý Quý Dương chợt hiểu ra, đây là Lan nãi mẫu vì không cho hai chú cháu bị ngăn cách, tranh thủ dời ra cũng không tiếp tục muốn dời vào.

    - Được rồi.

    Lý Quý Dương cũng không làm khó nàng, đồ vật bên trong cũng không sao cả, chỉ cần có địa phương ở lại, mùa đông không bị lạnh là được rồi.

    Nhi đồng chuyển qua bên trong phòng phía tây, đồ vật rất nhiều, tã lót linh tinh đều xếp thành thùng chuyển vào đi, nguyên lai bất tri bất giác Lan nãi mẫu đã làm nhiều tã lót tắm rửa cho nhi đồng như vậy.

    Lý Quý Dương cảm thấy Lan nãi mẫu vẫn thật tận tâm..

    Xây chỉ là xây loại giường nhỏ, dùng một ngày thời gian là có thể khô ráo ở lại, sau khi chuẩn bị xong Lý Quý Dương nằm trên giường ấm áp, nơi này không có điều hòa, càng không có điện!

    Mùa đông hắn chỉ có thể dựa vào giường sưởi.

    Không gian cùng hệ thống mặc dù tốt, nhưng hắn không có khả năng vĩnh viễn ở bên trong không đi ra!

    Ngày hôm sau trong nhà còn cần tu sửa một chút, dù sao dựng giường sưởi, trừ bỏ trải giường còn phải thêm một ít đồ vật.

    Bởi vì sau thu hoạch vụ thu sẽ bắt đầu mùa đông, lớp sa trên cửa sổ vẫn để nguyên, còn tăng thêm một tầng rèm vải màu trắng, có thể xuyên thấu ánh sáng, mà rèm cửa thì thả dày một chút, chắn gió a!

    Nhưng đến lúc đó trong phòng sẽ thật ám, vậy cần điểm nhiều "đèn".

    Ngay lúc Lý Quý Dương bận rộn, ở Hàm Dương thành Lý Trung nộp xong thuế lương, cùng ngày thì không cách nào trở về nhà, vì thế tìm một địa phương bên ngoài Hàm Dương thành ở lại.

    Nhưng hôm sau là ngày quốc chủ đăng cơ, dòng người lưu lượng lớn, còn phải tạm thời giới nghiêm, bọn họ cũng bị vây tại chỗ, nhưng ba ngày sau đó..
     
    Dora Nguyen, Mạnh ThăngLieuDuong thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 54:

    Bọn họ rời đi Lý gia trang tới ngày thứ sáu mới trở về, cả đám đều thật uể oải.

    - Xảy ra chuyện gì vậy?

    Một đám trở về sao lại kéo dài mặt?

    - Thiếu gia, quốc chủ bốn ngày trước đăng cơ.. hôm nay nhận được thông tri, quốc chủ.. hoăng.

    Nước mắt trên mặt Lý Trung thiếu chút nữa rơi xuống.

    Lý gia trang thường xuyên cử hành tang lễ thì cũng thôi, vì sao Tần quốc đã thật lâu không có quốc tang lại thường xuyên chết đi quốc chủ đây? Còn chết gần nhau như vậy, thời gian xuân hạ lão quốc chủ hoăng, sau thu hoạch vụ thu giao xong thuế lương, tân quốc chủ hoăng!

    Đều là chuyện gì a!

    Lý Quý Dương không có chút ngoài ý muốn:

    - Đã biết, trong nhà thu lại tang bố, tiếp tục treo lên thêm một tầng đi!

    Nguyên lai quốc hiếu còn chưa thủ xong, lại tới thêm một cái, nhà người ta đều là hai tầng tang bố, nhà bọn họ ba tầng, bởi vì còn có gia hiếu.

    Tần Xuyên mặt đất lại một lần nữa phủ thêm tang bố, người Tần quốc cũng vô cùng uể oải, như thế nào trước kia quốc chủ vẫn tốt mà, nói chết thì chết, điều này cũng có thể hiểu được, bởi vì lão quốc chủ đã hơn bảy mươi, nhân sinh thất thập cổ lai hi thôi!

    Nhưng tuy tân quốc chủ tuổi tác cũng lớn, vì sao mới trị vì ba ngày lại không có đây?

    Tiếp tục đăng cơ chính là con trai trưởng của tân quốc chủ, Tử Sở công tử, ba quốc chủ thay phiên nhau cũng quá nhanh một chút rồi đi?

    May mắn tân quốc chủ là chết sau khi thu hoạch vụ thu, Tử Sở công tử ba ngày sau đó liền đăng cơ, sau khi lên ngôi chuyện làm đầu tiên chính là tang lễ cha của hắn.

    Thời đại này xem chết là sinh.

    Mấy quốc chủ mới vừa đăng cơ bắt đầu thi công lăng tẩm của mình, nhưng quốc chủ trước đó mới đăng cơ ba ngày, còn chưa thăm dò xong địa điểm xây lăng tẩm, lại đã hoăng trôi!

    Cho nên lần này quàn, cũng không biết cần quàn bao lâu.

    Trong lúc quàn, quốc hiếu đương nhiên không thể triệt!

    Đồng dạng bởi vì quốc chủ Tần quốc thường xuyên hoăng trôi, đã có một chút lời đồn đãi: Dị tinh buông xuống ở Tần quốc, kết quả là Tần quốc liên tục hoăng trôi hai vị quốc chủ!

    Có phải vì dị tinh đặc biệt khắc chế quốc chủ không?

    Rất nhiều quốc chủ các nước đều tìm kiếm phương sĩ giải thích nghi hoặc: Dị tinh là có thể phụ tá chính mình xây dựng cường quốc, nhưng nếu dùng tính mạng của mình làm đại giá, không thể được!

    Quốc chủ nào sợ chết cũng đã ra lệnh, triệu hồi người mình phái đi ra, dị tinh mặc dù tốt, tính mạng càng quan trọng hơn thôi!

    Đám người kia kỳ thật cũng biết hai quốc chủ kia đều bao nhiêu tuổi đây? Đã chết cũng không có gì lớn, mấu chốt là quá gần với thời gian dị tinh hàng thế!

    Loại chuyện này, ai nói rõ ràng?

    Ngay cả nhóm phương sĩ cũng không dám, bởi vì bọn họ còn chưa tìm được dị tinh, lại càng không dám vỗ ngực nói dị tinh khắc vương mệnh!

    Vì thế hành động tìm kiếm dị tinh ầm ầm bên ngoài lại có biến hóa.

    Lúc này Lý Quý Dương đang kiểm kê nhà mình năm nay giao xong thuế má còn lại gì đó, lương thực, các loại lương thực đều tính ra, có hơn tám trăm thạch lương thực.

    Kỳ thật thu hoạch cũng một ngàn thạch, chính là phải giao thuế lương.

    Thời kỳ này cần cân nặng tính theo đơn vị "thạch", một thạch đại khái đổi thành đời sau 120 cân, nói cách khác, Lý gia trang thu vào lương thực cũng lên tới mười vạn cân.

    Người trong thôn trang mỗi ngày đều phải ăn no, mà thịt là thực vật sang quý, không thể dùng thịt ăn no, chỉ có thể làm phụ thực, chủ yếu vẫn là lương thực.

    Nói cách khác người trong thôn trang mỗi ngày ít nhất muốn ăn một thạch lương thực, cũng chính là 120 cân.

    Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, cần 43800 cân, đổi thành đơn vị thạch, cũng là 365 thạch!

    Ngoài ra còn có gia súc trong nhà cũng cần đút một ít lương thảo.

    May mắn lương thực năm trước cũng không thiếu, Lý Quý Dương quyết định tân lương chính mình ăn, cũ lương đút cho gia súc! Sau khi tính toán khấu trừ xong xuôi, trong nhà còn dư hai trăm thạch lương thực, có thể bán tiền.

    Trừ bỏ lương thực, trong nhà còn có các nữ nhân chế tạo ra vải vóc, đều là thứ tốt, dùng tang ma dệt thành vải vóc, dày, mềm mại.

    Mà dùng tơ tằm dệt ra cũng có, nhưng ít, vả lại thứ này giá bán sang quý, luôn chỉ dùng đổi lấy tiền tài hoặc là mua muối ăn quý trọng.

    Lúc này cũng có miên, chẳng qua là cây bông gòn, hiếm thấy, hơn nữa còn có thể dùng bông gòn nhét vào trong quần áo phòng lạnh, là "áo bông" sớm nhất.

    Kỳ thật thời đại này người càng nhiều vẫn lấy da thảo chống lạnh là việc chính.

    Cho dù là người nhà nghèo, cũng có được hai ba bộ quần áo da dê chống lạnh.

    Trừ bỏ những thứ này, trong nhà còn có gia cầm gia súc đã trưởng thành.

    - Thiếu gia, là cần bán lương thực cùng động vật sao?

    Lý Trung nhỏ giọng hỏi.

    - Không bán, đều để ở nhà!

    Lý Quý Dương không tính toán bán, hoa quả cùng lương thực trong không gian của hắn tạm thời còn chưa thể lấy ra, nhưng đủ cho hắn ăn rồi.

    Mà bên ngoài còn có nhiều người như vậy, lương thực trong nhà tồn tại nhiều một ít, trong lòng hắn cũng có tự tin hơn.

    Về phần tiền tài?

    Nói thật, Lý gia không nói đại phú đại quý, vung tiền như rác, nhưng tuyệt đối là không thiếu tiền xài.

    Trong nhà ngoại trừ thùng kim bính cất trong không gian, còn có bố tệ, đao tệ, viên tiền cùng một số ít nghĩ tị tiền.

    Trong đó viên tiền nhiều, bởi vì đây là tiền lưu thông giữa Tần quốc cùng Ngụy quốc, nghĩ tị tiền ít nhất, bởi vì đây là tiền lưu thông của Sở quốc, bố tệ đặc biệt nhất, Lý Quý Dương luôn sợ nó sụt giá, mỗi lần Lý Trung đi ra ngoài, hắn đều đưa cho Lý Trung sử dụng trước.

    Nhưng thời kỳ này lại thật xem trong bố tệ, truy cứu nguyên nhân là bởi vì bố tệ tiện đúc cùng tiện mang theo, rất được các thương nhân yêu thích.

    Nơi này Lý Quý Dương thích nhất vẫn là viên tiền, ai bảo đây là thủy tổ của Khổng Phương huynh đâu!

    Lý Trung nhìn bộ dáng thiếu gia vuốt ve viên tiền mỉm cười, liền trêu chọc:

    - Thiếu gia thật là, cho dù là người Tần, thích tiền của nước mình cũng không thể luôn đem tiền nước khác tiêu rụng a!

    - Những số tiền kia.. bố tệ tiêu hết đi, sau này cũng không cần bố tệ!

    Lý Quý Dương luôn cảm giác bố tệ không vững chắc.

    Một tấm vải, tài tới tài lui thì thành tiền, thời đại này nữ nhân nhà ai không biết dệt vải canh cửi a? Chẳng khác gì toàn dân đều biết tạo tiền!

    Nhưng bởi vì bố tệ dệt đặc thù một chút, người khác sẽ không đi cân nhắc, nhưng Lý Quý Dương dám nói, cho hắn chút thời gian hắn tuyệt đối có thể nghiên cứu ra đồ chơi này!

    Ngẫm lại đều khủng bố được không!

    Giá trị tiền tệ này, rất không có cảm giác an toàn!

    - Nhưng các thương nhân đều ưa bố tệ..

    Lý Trung nhắc nhở.

    Tuy rằng thương nhân không có địa vị, nhưng ai bảo không muốn làm thương nhân đây? Không có bọn hắn lưu thông buôn bán, thế giới này sẽ biến thành cái dạng gì a!

    - Nếu thích thì dùng bố tệ đổi muối ăn với bọn họ!

    Lý Quý Dương sửa sang lại sổ sách nói.
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 55:

    Dù sao đã xem Tần luật nhiều tháng, một ít chữ mơ hồ suy đoán cũng có thể nhìn ra được đại khái.

    Lý gia trang hiện giờ xem như mùa thu hoạch, Lý Quý Dương cho nhà bếp giết hai con trâu khao một chút đám người hầu mệt mỏi cả mùa thu.

    Không chỉ là mùa thu hoạch, còn có mười mấy nữ nhân có thai!

    Lý Quý Dương lại cho người cấp cho nữ nhân có thai một ít vải thô, mỗi sáng sớm đều có một quả trứng bổ sung dinh dưỡng.

    Nhìn mười mấy người mang thai, Lý Trung cười híp mắt, Lý Quý Dương đoán hắn hẳn là cao hứng vì thấy trong thôn trang "cả người lẫn vật thịnh vượng" nên vui vẻ.

    Trong thôn trang cuộc sống yên lặng, mà bên ngoài, sau khi tân quốc chủ kế vị hạ lệnh đại xá thiên hạ, khen ngợi công thần tiên vương, ưu đãi thân thuộc dòng họ, bố thí cho dân.

    Tôn mẹ đẻ Hạ Cơ làm Hạ thái hậu, ân mẫu Hoa Dương phu nhân làm Hoa Dương thái hậu, nhâm mệnh Lữ Bất Vi làm tướng bang, phong Văn Tín hầu.

    Lý Trung dẫn người đi Hàm Dương thành dùng bố tệ mua không ít muối ăn trở về, thuận tiện còn lĩnh một ít vải thô, một ít túi hạt kê.

    Đây là tân quốc chủ "bố thí cho dân".

    Đồng thời bởi vì Tần quốc thường xuyên đổi mới quốc chủ, Hàn quốc ở gần nhất liền rục rịch, biên cảnh không ngừng truyền tới tin tức gây rối, tân quốc chủ mới kế thừa vương vị, liền hạ lệnh cho Mông Ngao phạt Hàn, Hàn quốc bị bắt cắt nhường thành cùng đất đai.

    Khiến cho địa giới Tần quốc kéo dài tới Đại Lương, sơ đến Tam Xuyên quận.

    Đồng thời Triệu quốc quốc chủ, cũng chính là đời sau xưng là Hiếu Thành Vương cũng chủ động phái sứ giả đem mẹ con Triệu Cơ đưa về cho Tần quốc xem như là giao hảo.

    Tuy Triệu Cơ xuất thân không tốt, nhưng ai bảo nàng là mẹ đẻ con cả của Doanh Tử Sở đâu!

    Ở thời đại này, khi Doanh Tử Sở không có con trai trưởng, thân phận đứa con cả của hắn liền khác nhau rất lớn!

    Hàn quốc giáo huấn làm cho Triệu Vương rất sợ hãi, nhanh chóng phái người đem hai mẹ con Triệu Cơ đưa về Tần quốc, miễn cho Tần quốc tấn công Triệu quốc.

    Từ một trận chiến Trường Bình năm đó, Triệu quốc bị Bạch Khởi chôn sống bốn mươi vạn thanh tráng, Triệu quốc một bên hận Tần quốc tận xương, một bên lại sợ Tần quốc tận xương.

    Giáo huấn quá sâu sắc!

    Bốn mươi vạn thanh tráng a!

    Ở thời đại Chiến quốc dân cư không nhiều lắm, chính là một danh tác, cũng đặt địa vị "Sát Thần" của Bạch Khởi.

    Sau trận chiến ấy Triệu quốc trực tiếp từ trên vị trí bá chủ rớt xuống, đến bây giờ còn chưa đứng lên!

    Cũng qua trận chiến ấy, Bạch Khởi đi tới đâu nơi đó liền sợ hãi!

    Rục rịch không chỉ là hàng xóm Hàn quốc, còn có Đông Chu Văn Công.

    Nhân lúc Tần quốc quốc chủ thường xuyên đổi mới, chính trị chưa ổn định, vị này triệu tập chư hầu mưu đồ bí mật tấn công Tần quốc, Chu thiên tử đừng nhìn yếu ớt, nhưng thanh danh của hắn còn ở đó đâu, triệu tập nhân công không uổng sự, vả lại còn danh chính ngôn thuận.

    Kết quả công tác giữ bí mật chẳng ra gì, Doanh Tử Sở biết được tin tức, lệnh cho Lữ Bất Vi dẫn quân công diệt Đông Chu quốc, dời Đông Chu công Vu Dương đến địa phương (cũng chính là phía tây Lâm Nhữ huyện tỉnh Hà Nam).

    Nhưng hắn vẫn rất có trí tuệ khí độ, dời Đông Chu công Vu Dương, cũng không tuyệt tự, lấy Dương nhân ban thưởng Chu quân, phụng kỳ hiến tế.

    Đến tận đây, thế lực còn sót lại cuối cùng của Chu Vương triều bị diệt trừ, chỉ còn lại Đông Chu công tuổi già ngắc ngoải.

    Tiếp theo, quân Tần tiếp tục tằm ăn tam tấn, lại công chiếm thật nhiều thổ địa.

    Sau khi thu hoạch vụ thu qua không lâu, thời tiết lạnh hơn rất nhiều, tuy Lý Quý Dương còn cùng Al giao dịch nhánh cây, nhưng nhánh cây đều lấy từ trong không gian, đều không phải nhặt được ở núi đồi bên ngoài.

    Vì thế còn bị Al liên tục oán hận:

    - Trước kia anh cho tôi nhánh cây có phải không tốt hay không?

    - Làm sao vậy?

    Lý Quý Dương thầm nói như vậy mà cũng có thể nhìn ra? Mình cũng nhìn không ra đâu!

    - Trước kia anh cho tôi ít biến dị, bình thường nhiều hơn, hiện tại được rồi, đều biến dị!

    Ngoài miệng nén giận, trên mặt Al lại tươi cười, biến dị thật là tốt a!

    Mặc dù nói cây trồng nguyên thủy thật trân quý, nhưng hiện tại tinh cầu bọn họ muốn trân quý cũng trân quý không nổi, khí hậu ngày càng biến ảo vô thường, vẫn là cây cối biến dị càng thêm thích ứng, kết trái cây cũng càng lớn, ăn ngon, còn có thể bổ sung càng nhiều dinh dưỡng.

    - Nga, tôi chỉ là thay đổi địa phương nhập hàng.

    Lý Quý Dương nói, biến dị thì biến dị đi, hai người còn cách nhau rất xa, cho dù bên chỗ Al có người nào chú ý tới đó cũng là chuyện của Al, không liên quan gì với hắn.

    - Đúng rồi, tôi có trái cây, cho anh nhìn xem một chút!

    Al cho Lý Quý Dương nhìn xem một đồ vật còn lớn hơn chậu rửa mặt.

    - Đây là cái quái gì?

    Lý Quý Dương nhìn thấy vật kia màu đỏ hồng, đó là hoa quả sao?

    Trên địa cầu có được hoa quả lớn như vậy, cũng chỉ là dưa hấu cùng sầu riêng, có lẽ còn có quả khác, nhưng Lý Quý Dương chưa gặp qua nên không biết.

    - Quả táo.

    Al nói.

    - Quả táo?

    Nhãn cầu Lý Quý Dương suýt chút rơi xuống.

    Quả táo lớn như vậy?

    - Chính là lớn như vậy!

    Al cười a a nói:

    - Quả táo a, lớn như vậy đủ phân cho mười người, hiện giờ cây táo cũng rất lớn.

    Hoàn cảnh tinh cầu cũng cải thiện hơn rất nhiều, chủ yếu là lỗ hổng dưỡng khí không tiếp tục mở rộng, mọi người nói qua không được bao lâu, rất nhanh sẽ bù lại được lỗ hổng kia.

    - Vậy quả đào?

    Lý Quý Dương tưởng tượng một chút.

    - So với thứ này nhỏ hơn một chút.

    Al nói.

    Lý Quý Dương á khẩu, cũng không nhỏ hơn bao nhiêu nha!

    - Táo tàu lớn như vậy!

    Al vung nắm tay.

    Lý Quý Dương lại giật mình, cũng không nhỏ nha!

    - Hiện tại đã có dinh dưỡng tề vị hoa quả!

    Cuối cùng Al mới nói tới điểm tựa:

    - Mọi người không còn thiếu vitamin!

    Tuy thịt dị thú có thể điền đầy bụng, nhưng không đủ chất đó thôi!

    - Đúng rồi, anh mua đồ chưa?

    Al nói xong lại phát hiện Lý Quý Dương không có hứng thú, liền thay đổi đề tài.

    - Còn không có.

    Lý Quý Dương ủ rũ:

    - Tôi muốn mua người máy nông nghiệp, có thể tự mình làm việc, chiếu cố cây nông nghiệp nông trường vân vân.. nhưng tôi lại không biết mua cái gì mới tốt.

    - Anh có thể khai ra điều kiện, cầu mua, cam đoan thật nhiều người tìm tới anh! Trong tay có tinh tệ còn sợ không mua được đồ vật sao?

    Al nói.

    - Nhưng tinh tệ của tôi lại không nhiều như vậy a!

    Lý Quý Dương chỉ chỉ số lượng tinh tệ của mình, nhìn nhiều nhưng phải xem là muốn mua vật gì.

    - Anh có thể dùng một gốc thực vật trao đổi thôi!

    Al nghĩ kế:

    - Ví dụ một gốc cây trưởng thành có thể sống sót được, hoặc là mầm móng thực vật linh tinh đều được hết!

    - Mầm móng?

    Trong đầu Lý Quý Dương chợt hiện ra thật nhiều cỏ dại trên núi!

    Vật kia đều không ai muốn, phóng ngỗng đi ra ngoài tùy tiện ăn, ăn cả một mùa đông cũng không hết!

    Năm thứ hai gió xuân thổi qua rơi xuống, lại thêm trận mưa xuân, đi tới mùa hè lại là một mảnh cỏ xanh.

    Rời khỏi hệ thống, Lý Quý Dương đi ra cửa, nhìn thấy Thuần Nhã đang quay tơ.

    - Thiếu gia!

    Nàng lập tức đứng lên.

    - Không có việc gì, ngươi tự làm việc đi!

    - Dạ!

    Hiện giờ bên ngoài lạnh, thiếu gia cũng không tùy tiện kêu nàng cùng Lan nãi mẫu đi ra ngoài.
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 56:

    Lý Quý Dương đi ra khỏi phòng, nhìn nhìn bên ngoài, đã tiến vào tháng 11, bên ngoài lạnh cùng khô ráo không nói, cũng không có nhân khí.

    Ngay cả người hầu quét dọn trong sân cũng tới lui vội vàng.

    May mắn năm nay nhà bọn họ xây phòng ở mới, mọi người vô cùng cảm kích thiếu gia, nhất là lúc này ở bên trong phòng ấm áp, nhìn vợ mình mang thai lớn bụng.

    Mặc dù là mùa đông, không cần làm việc, nhiều nhất đi chặt củi, nhưng Lý Quý Dương vẫn để cho nhà bếp mỗi ngày đều nấu một nồi canh thịt lớn, mỗi ngày giết hai con dê ngao canh, bỏ thật nhiều cây cải củ đi vào, canh thịt hương vị rất không sai.

    Mùa đông uống một chén, nóng hầm hập!

    Còn có đủ loại lương khô, đậu hủ nóng, canh đậu hủ.

    Lý Quý Dương đi ra cửa, Lý Bình cùng Lý An lập tức đi theo, hiện giờ bọn họ đã chính thức trở thành gã sai vặt của thiếu gia.

    - Thiếu gia, chúng ta đi đâu?

    Hai người đi cách Lý Quý Dương chừng nửa bước.

    - Đi trên núi nhìn xem đi, ta cũng chưa đi qua!

    Hiện giờ thân thể Lý Quý Dương đã điều dưỡng tốt hơn rất nhiều.

    - Nếu đi lên núi, vậy mang thêm hai người cùng đi!

    Lý Bình lớn tuổi hơn Lý An, hiểu nhiều một ít:

    - Trên núi có dã thú, tiểu nhân không sợ, chỉ sợ có sói hay hổ chẳng hạn.

    - Vậy gọi thêm hai người!

    Lý Quý Dương cũng sợ trên núi thật sự có cái gì, ba thiếu niên bàn tay trần đến lúc đó làm sao bây giờ?

    Dù muốn cứu viện cũng không kịp!

    Trên núi đều thuộc Lý gia, lúc thu hoạch vụ thu còn bắt được hai con sói đơn độc cùng nhiều con thỏ, toàn bộ bỏ vào mâm cơm.

    Bốn người mang theo đao đốn củi, một hàng bảy người đi lên núi, mặc dù là bảy người nhưng không ai dám mang theo thiếu gia đi ra sau núi, chỉ tản bộ ở bên núi hướng cửa lớn Lý gia trang.

    Cây cối trên núi đã rụng lá, không có màu xanh biếc lại có chút tuyết đọng, cũng đã hòa tan gần hết, Lý Quý Dương xoay người kéo cọng cỏ dại, nhìn giống như hạt lúa, thật nhiều hạt dính trên tay.

    - Loại cỏ này có bao nhiêu?

    Lý Quý Dương nhìn kỹ xem, mầm móng thật đầy đặn, phỏng chừng hạt giống cũng thật mẩy.

    - Thiếu gia, loại mầm móng này khắp núi đồi đều có.

    Lý Bình giang tay vẽ một vòng:

    - Chặt cũng chặt không hết!

    - Vậy là tốt rồi!

    Lý Quý Dương cần chính là như vậy:

    - Tìm người trước lấy cho ta một giỏ, mang vào trong phòng của ta!

    - A?

    Lý Bình có chút không hiểu:

    - Thiếu gia, thứ này đút cho trĩ ăn còn tạm được, ngài muốn mang vào trong phòng ngài?

    - Chính là nhìn thấy mới mẻ, dùng để chơi!

    Lý Quý Dương mới mười bốn tuổi, có thể phát huy mình còn bản tính ham chơi của trẻ con.

    - Vậy lấy cho thiếu gia một chút!

    Tuy rằng không biết thiếu gia dùng làm gì, nhưng nếu chỉ dùng chơi thiếu gia cao hứng là tốt rồi.

    Mọi người cúi đầu lấy mầm móng.

    Lý Quý Dương mang theo Lý An Lý Bình đi về phía trước.

    Ở mặt trước Lý gia trang là một dòng suối nhỏ, dòng suối trong sơn cốc cũng là một nhánh của nó, lại chảy vào một con sông nhỏ, mà sông nhỏ chảy tới địa phương nào thì không biết.

    Bên kia dòng suối nhỏ là một mảnh rừng rây hỗn tạp, đi qua rừng cây có một con đường nhỏ, đi lên phía trước chưa được trăm thước là có thể đi tới đại đạo của Đại Tần đặc hữu, cũng là con đường đời trước sau này được Tần Thủy Hoàng quy hoạch thành đường thẳng.

    Mấy ngày nay Lý Quý Dương đi xa nhất cũng chỉ tới nơi này mà thôi.

    Người phía sau còn đang triệt mầm móng cỏ dại cho hắn đâu.

    Trên đường lớn trước mặt, một đội người ngựa đang che chở một chiếc xe, chật vật chạy trốn.

    Một thiếu niên bộ dạng mười bốn mười lăm tuổi lôi kéo một thiếu phụ vô cùng xinh đẹp bỏ chạy, tuy rằng ăn mặc không tốt lắm nhưng hai người được bảo hộ trong xe, lúc này thiếu niên đã lôi kéo thiếu phụ xinh đẹp chạy ra khỏi xe ngựa.

    - Phu nhân! Công tử! Đừng chạy a!

    Người phụ trách hộ vệ bọn họ giáp trụ có chút hỗn độn, ở phía sau gào khóc hô, thuận tiện cũng đuổi theo.

    - Công tử! Công tử!

    Rất nhiều binh lính cũng đi theo chạy, ngay cả xe cũng đuổi theo.

    Thiếu niên lại mắt điếc tai ngơ, lôi kéo thiếu phụ chạy nhanh hơn.

    Đúng lúc này một đám người từ phía sau vọt tới, cùng đám binh lính truy theo cùng nhau đánh lên, thiếu niên nhân cơ hội lôi kéo thiếu phụ cùng nhau chạy xa.

    - A Chính! A Chính!

    Thiếu phụ xinh đẹp thở không ra hơi:

    - Vậy được rồi chứ?

    - Không được!

    Thiếu niên vẫn tiếp tục lôi kéo thiếu phụ bỏ chạy:

    - Nhất định phải tìm một chỗ ẩn núp đi!

    Bọn họ đi tới gần Hàm Dương, hắn đã cảm thấy không đúng, ngày hôm qua ở trạm dịch còn có sứ giả, nói là mang hai mẹ con bọn họ tiến cung!

    Nhưng bọn họ chỉ mới tới gần Hàm Dương mà không phải đã vào Hàm Dương!

    Hơn nữa sứ giả nhà ai mà không phải là viên chức đây?

    Mà những người đó không có chút hình dáng của quan gia!

    A cha hôm nay là quốc chủ, hắn chính là đứa con cả, phái người tới nghênh bọn họ không nói là vương thất dòng họ, cũng phải là tổng quản chưởng sự trong cung hoặc là chiêm sự mới được a!

    Càng xảo chính là sau khi bọn họ đi tới Tần cảnh, còn có quân đội Tần quốc hộ tống bọn họ, nhưng sau khi tới gần Hàm Dương bọn hắn lại có chuyện rời đi rồi!

    Lại không thấy có người tiếp nhận bảo hộ, cũng không ai an bài bọn họ cần đi như thế nào!

    Mẹ con bọn họ vẫn là nhờ người của Triệu Vương hộ tống đi Hàm Dương thành đâu!

    Đến chỗ trạm dịch, đã có người tới, nhưng người kia không biểu lộ chức quan, cũng không biểu lộ thân phận, ngay cả công văn cũng không có!

    Đừng nói là hai người bọn họ, ngay cả người Triệu quốc hộ tống bọn họ trở về cũng không tin a!

    Triệu Vương là tiễn bọn họ về Tần, chỉ chờ mong có thể cùng Tần quốc giao hảo, nếu người chết trong tay người Triệu quốc, Triệu Vương còn không chém bọn họ sao!

    Cho nên buổi sáng hôm nay đoàn người lên đường, liền phát hiện ngựa bị tiêu chảy!

    Hắn liền cảm thấy không ổn!

    Vừa đi lên đường đã bị người va chạm, hắn phải mang theo a nương chạy, không chạy không được, bọn họ cần phải giữ được tính mạng!

    Đây là kinh nghiệm nhiều năm của hắn lúc ở Triệu quốc, không chạy sẽ bị người giết chết, hắn cùng a nương thật vất vả mới trở về Tần quốc, cha cũng thành quốc chủ, không thể chết được.

    - Nhưng mà.. chúng ta chạy đi đâu a?

    Mặc dù Triệu Cơ làm con tin trong Triệu quốc, nhưng vẫn không lo ăn lo uống, còn có người bảo hộ, không tới mức có quân đội hùng hậu gác, nhưng tuyệt đối trông coi nghiêm khắc, chưa từng nhìn thấy qua địa phương hoang vắng như vậy!

    - Đi, a nương, dọc theo đường nhỏ đi, sẽ nhìn thấy người ta!

    Thiếu niên lôi kéo thiếu phụ chui qua rừng cây, tìm được một con đường, là đường nhỏ, dọc theo đường nhỏ tiếp tục chạy như điên.

    Cuối con đường nhỏ, Lý Quý Dương vừa lúc xoay người triệt thật nhiều cỏ dại, muốn lấy hàng mẫu để phơi bày cho người mua nhìn thấy rõ hình dáng.
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 57:

    Hắn đi xa một chút, phát hiện trong bụi cỏ có thanh âm, tưởng dã thú không dám lớn tiếng kêu, nhưng vẫn đặt tay lên chuôi chủy thủ, có đồ vật phòng thân vẫn có cảm giác an toàn hơn..

    Thình lình trong bụi cỏ xuất hiện hai người!

    Lý Quý Dương:

    -!

    Xuất hiện hai người!

    Ba người vốn là sửng sốt, sau đó liền có động tác!

    Lý Quý Dương lui ra sau một bước dài, mà thiếu niên lôi kéo thiếu phụ xinh đẹp tiến lên một bước dài!

    Phía sau bọn họ là lùm cây thấp bé, cùng với một ít cây cối hoang dại tạo thành rừng cây, ngày thường Lý gia trang đi ra chặt củi, lấy củi cùng chăn dê.

    - Ngươi?

    Lý Quý Dương nhìn thấy một thiếu niên như lang như hổ lôi kéo một thiếu phụ xinh đẹp xông ra, vả lại ánh mắt thiếu niên cảnh giác, nhìn tư thế tùy thời có thể công kích hắn!

    Thiếu phụ xinh đẹp thở hồng hộc, mắt to cầu xin nhìn hắn, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt bất cứ chuyện gì của nàng.

    Chỉ cần nàng mở miệng!

    Đây mới là Chiến quốc mỹ nhân!

    - Không cho phép lên tiếng!

    Thiếu niên mở miệng, dùng thổ ngữ của Tấn, nhưng lại mang theo một tia non nớt, nhắc nhở số tuổi thật sự của chính mình.

    - Ta?

    Lý Quý Dương mở miệng, thanh âm cũng nho nhỏ, nhìn ra được hai mẹ con này gặp phiền toái.

    Bọn họ mặc quần áo xem như không sai, hình thức quần áo là trước kia khi hắn còn làm khảo cổ nhìn thấy qua hình thức quần áo quý tộc, xuất thân của hai người hẳn là không sai.

    Thấy Lý Quý Dương không lớn tiếng gọi to, mặc dù thiếu niên không động thủ nhưng vẫn còn cảnh giác, thiếu phụ xinh đẹp rốt cục thở ra một hơi.

    - Thiếu gia! Thiếu gia!

    Cố tình ngay lúc này Lý Bình cùng Lý An tìm tới!

    Thiếu niên nhất thời như lâm đại địch, trong mắt thiếu phụ xinh đẹp cũng lộ vẻ bi ai, chẳng lẽ mẹ con bọn họ thật sự không có đường sống sao?

    Hai bên vốn cách không xa, chạy vài bước liền vòng qua lùm cây, đi đến nơi này nhìn thấy thiếu niên cùng mỹ phụ, liếc mắt liền nhìn thấy được rõ ràng!

    - A Chính..

    Thiếu phụ xinh đẹp khẩn trương lôi kéo tay thiếu niên.

    - A nương.. không có chuyện gì, a Chính sẽ không để cho mẹ có việc!

    Thiếu niên a Chính liền nói.

    Mặc dù hai người dùng ngôn ngữ Triệu quốc, nhưng là người xuất thân từ khảo cổ, đi khắp các nơi trong cả nước, nhất là thủ đô Triệu quốc ở Thái Nguyên, nơi đó có không ít danh thắng cổ tích, cũng có không thiếu cổ mộ, lúc đó hắn còn theo chân đạo sư cùng đi, thành phố lớn đương nhiên là dùng tiếng phổ thông, nhưng bọn họ đi đều là núi sâu, nơi đó có tiếng bản địa cũng giống như hai mẹ con trước mắt, tuy rằng kém hơn hai ngàn năm nhưng nghe một chút từ ngữ đơn giản, làm một chút trao đổi đơn giản vẫn có thể làm được.

    Thiếu niên, cùng thiếu phụ xinh đẹp!

    Thiếu niên kêu a Chính!

    Thiếu phụ xinh đẹp là mẹ của hắn!

    Lý Quý Dương nuốt nước bọt, mình xem như đụng phải đại vận, gặp được Doanh Chính thời kỳ thiếu niên? Nhưng mà không đúng!

    Doanh Chính thời kỳ thiếu niên đã đăng cơ trở thành quốc chủ mới đúng!

    Lý Bình cùng Lý An nhìn thấy người lạ, cũng thập phần cảnh giác, nhất là hai người này không phải dùng khẩu âm người Tần, càng thêm khẩn trương:

    - Thiếu gia!

    Hai người tiến lên đem thiếu gia ngăn chặn phía sau.

    Mà thiếu niên nắm chặt cây gậy trong tay mình, vừa rồi mới nhặt được trong rừng dùng để phòng thân, nhưng một mình hắn đối với ba người, kế hay không nhiều lắm.

    - Không có việc gì! Không có việc gì!

    Lý Quý Dương lay mở hai thân hình cao lớn trước mặt mình:

    - Chớ khẩn trương, hai người là chạy nạn sao?

    Câu hỏi cuối cùng Lý Quý Dương dùng khẩu âm Thái Nguyên nói chuyện, tuy rằng không chuẩn xác nhưng làm cho hai mẹ con nghe hiểu được.

    Thiếu niên A Chính mím môi, thiếu phụ xinh đẹp lạnh run.

    - Có người truy các ngươi?

    Lý Quý Dương tiếp tục đoán.

    Trong lịch sử, nghênh đón bọn họ về nước hình như cũng không nhắc gì nhiều, trải qua trong đó cũng không mấy người biết.

    Chỉ có vài nét bút ít ỏi ghi lại, chỉ nói Triệu quốc vì giao hảo Tần quốc chủ động phái người đưa hai mẹ con họ trở về.

    Rất nhiều người đều đoán là Lữ Bất Vi ở giữa bố trí cố gắng, mới làm cho hai mẹ con bọn họ có thể về nước.

    Cũng bởi vì suy đoán này, ngày sau mới có người hoài nghi Tần Thủy Hoàng là con của Lữ Bất Vi.

    - Ân!

    A Chính gật gật đầu, vẫn không thả lỏng cảnh giác.

    - Thiếu gia?

    Lý Bình Lý An vẫn chưa hiểu chuyện gì.

    - Nhà của ta ở trong sơn cốc, Lý gia trang, có muốn đi vào trốn một chút hay không?

    Lý Quý Dương tận lực làm cho mình hòa nhã dễ gần một ít:

    - Ta là Lý Quý Dương, trong nhà không có người lớn, chỉ có một cháu nhỏ, mới bốn tháng.

    - A Chính?

    Thiếu niên này nhìn thấy là người tốt, hơn nữa Triệu Cơ cũng đã mệt chết đi, tuy thân phận nàng không cao, nhưng từ nhỏ cũng không ăn đau khổ gì, thời gian dài chạy băng băng đã tiêu hao hết toàn bộ thể lực.

    - Chúng tôi đi tới nhà của ngươi trốn, nếu có người tới đây..

    A Chính muốn nói gì, nhưng không nói nên lời.

    Có người đến khẳng định không phải người bình thường, đối phương sẽ đem mình cùng a nương giao ra không?

    - Nếu có người đến đây, ngươi chính là ca ca ta, vị này là mẹ ta, trong nhà còn có một đệ đệ, mới sinh ra bốn tháng!

    Lý Quý Dương đều sắp xếp xong xuôi.

    - Có thể sao?

    A Chính nghe ra ý tứ của Lý Quý Dương, hắn đây là đánh yểm trợ cho bọn họ.

    - Chúng ta nhanh lên, bọn hắn có lẽ sắp tìm tới!

    Lý Quý Dương lần đầu tiên lấy hết dũng khí kéo tay a Chính:

    - Đi!

    Đây là lần đầu tiên Lý Quý Dương gặp mặt Tần Doanh Chính.

    Tần Thủy Hoàng thật chật vật, lôi kéo tay Triệu Cơ, hai mẹ con đi vào rừng cây nhỏ.

    Mà một khắc này, Tần Thủy Hoàng cũng nhớ kỹ Lý Quý Dương, tiểu thiếu niên xa lạ thu lưu hắn cùng a nương, tị nạn ở một chỗ thần kỳ!

    Lý gia trang không lớn nhưng nơi này là địa bàn của Lý Quý Dương!

    Hiện giờ Lý gia trang đã là Lý Quý Dương định đoạt, Lý Trung nhìn thấy hắn đi ra ngoài rồi dẫn theo hai người trở về, hơn nữa trong đó còn có một thiếu phụ xinh đẹp.

    - Thiếu gia?

    Lý Trung gom lại.

    - Tìm hai bộ đồ sạch sẽ chưa có ai mặc qua đưa cho mẹ con họ thay đi!

    Lý Quý Dương chỉ huy nhân công:

    - Từ giờ trở đi, nàng, là nương của ta, đó là đệ đệ ta, vị này là ca ca ta!

    Lý Trung liền hiểu ý của thiếu gia.

    - Dạ!

    Lý Trung lập tức ứng tiếng.

    Đổi xong quần áo, Lý Quý Dương cho người bưng đậu hủ nóng mang lên:

    - Trước ăn một chút gì, hai người chạy tới hẳn cũng chưa thể ăn được đồ vật gì cứng rắn, vậy ăn nó đi!

    - Đây là vật gì?

    Doanh Chính cùng Triệu Cơ nhìn đồ vật trước mắt, không biết!

    Đậu hủ non có nước canh gà, bên trong còn yêm chế rau cúc vàng, cây cải củ sợi, còn có thịt gà xé.

    Lý Quý Dương cảm thấy thật không sai!

    Hắn cũng cảm thấy không sai, huống chi là người cổ đại!

    - Đậu hủ non, ngươi nếm thử!

    Lý Quý Dương đưa muỗng gỗ cho hắn:

    - Ăn thật ngon, vẫn còn rất mềm!
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 58:

    - Đậu hoa?

    A Chính nhìn a nương.

    Triệu Cơ dịu dàng cười:

    - Ta xem rất tốt, ta trước nếm thử. Nếu ăn ngon thì cho a Chính ăn.

    Nói xong nàng cầm lấy muỗng gỗ múc một chút, không chút do dự ăn vào miệng, Doanh Chính ở một bên muốn ngăn cản thì đã chậm.

    - A nương!

    Doanh Chính hoảng sợ, vạn nhất nơi này có cạm bẫy đây? Phóng chút gì đó, a nương cùng hắn ăn vào cũng không biết!

    Lý Quý Dương không nghĩ tới cảm tình của Triệu Cơ đối với Doanh Chính sâu như vậy!

    Nếu yêu con mình như vậy, vì sao phải cùng Lạc Ải sinh con đây?

    Trong lịch sử ghi lại, là bởi vì Triệu Cơ không chịu nổi tịch mịch, gây rối Lữ Bất Vi, Lữ Bất Vi phiền không chịu nổi liền tìm ngưu nam Lạc Ải cấp cho Triệu Cơ giải sầu tịch mịch, kết quả Triệu Cơ cùng Lạc Ải lâu ngày sinh tình, còn sinh hai đứa con trai!

    Xem nàng hiện tại yêu Doanh Chính như vậy, lúc ấy khẳng định cũng thật yêu hai đứa con nhỏ!

    Kết quả con lớn nhất giết hai đứa con nhỏ, khi đó Triệu Cơ.. quả thực không thể tưởng tượng!

    - Ân? Còn ăn rất ngon!

    Triệu Cơ nuốt xuống đồ vật trong miệng, lại ăn thêm một muỗng, quả nhiên mềm mại ngon miệng, nàng cũng xem như biết cảnh đời, còn chưa từng gặp qua thứ này.

    - A nương?

    Doanh Chính thật lo lắng nhìn nàng.

    - Không sợ, ăn thật ngon, mẹ tiếp tục ăn một miếng!

    Triệu Cơ không dám trực tiếp để cho Doanh Chính ăn, vẫn chính mình ăn, ăn được nửa bát cũng không có cảm giác gì không ổn.

    - Tốt lắm, a Chính có thể ăn.

    Triệu Cơ đem một cái bát khác đẩy lên trước mặt hắn.

    - Ngươi ăn đi, ta sẽ không hại các ngươi!

    Lý Quý Dương ở một bên nói chuyện cho chính mình.

    Hắn choáng váng mới có thể hại Thủy hoàng đế, vị này chính là thiên cổ đệ nhất nhân chân chính a!

    A Chính nhìn nhìn Lý Quý Dương, hắn cũng hiểu được thiếu niên này sẽ không hại chính mình.

    - Ân!

    A Chính kỳ thật đã sớm đói bụng, ăn như hổ đói.

    Một chén rất nhanh ăn hết, hắn còn muốn ăn thêm, bởi vì cho tới bây giờ chưa từng ăn được đồ vật ngon như vậy, không biết là vật gì làm, thật mềm!

    - Lại đến hai chén!

    Lý Quý Dương hô Thuần Nhã.

    - Dạ!

    Thuần Nã nhanh chóng đi nhà bếp, vừa hỏi hai bát lớn, còn cầm thêm hai cái bánh nướng mới ra lò.

    Hai cái bánh nướng Triệu Cơ chỉ ăn một nửa, còn lại đều cho Doanh Chính.

    Lý Quý Dương xem hắn ăn còn chưa đủ, liền đưa mắt ra hiệu cho Thuần Nhã, Thuần Nhã lập tức đi lấy thêm hai bánh nướng tới đây, còn có một chén lớn đậu hoa.

    Doanh Chính thật sự đói bụng, ăn thật ngon lành!

    Chờ ăn xong rồi, xem lại thời gian mới phát hiện không ổn, đây không phải còn ở Triệu quốc, đây là về tới Tần quốc.

    - Ăn trước cái này đi, đợi buổi tối giết ba con dê, ăn thịt dê!

    Lý Quý Dương nhìn ra hắn ngượng ngùng, nhưng chỉ cười híp mắt nói.

    - Ân.

    A Chính không biết phải nói gì, chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ đã biết.

    - Như vậy trước hết mời phu nhân vào trong nghỉ ngơi, ở bên trong phòng phía tây có nãi mẫu cùng cháu nhỏ của ta đang ở.

    Lý Quý Dương chỉ có thể chỉ một địa phương làm cho Triệu Cơ cảm thấy an toàn.

    - A nương đi nghỉ ngơi, a Chính cũng sớm đi nghỉ ngơi.

    Triệu Cơ thật sự mệt mỏi, tìm một chỗ nghỉ ngơi cũng tốt, hơn nữa là ở chung với nãi mẫu cùng tiểu anh nhi, tự tại hơn.

    Lý Quý Dương cùng Doanh Chính vẫn ngồi trong phòng phía đông!

    Đây là Lý Quý Dương lần đầu tiên ở chung với Doanh Chính, Tần Thủy Hoàng sống a!

    Đây là lần đầu tiên Doanh Chính ở chung với Lý Quý Dương, cảm giác là lạ!

    Bởi vì Lý Quý Dương hai mắt tỏa sáng nhìn hắn.

    Ha ha ha!

    Tần Thủy Hoàng sống nha!

    Ở đời sau luôn tìm cách phá vỡ Tần Thủy Hoàng đồi, hắn gặp được Tần Thủy Hoàng còn sống!

    Ha ha ha!

    Ở đời sau còn vì tượng binh mã mà khiếp sợ, hắn gặp được người khởi xướng tượng binh mã, Tần Thủy Hoàng còn đang thở!

    Ha ha ha!

    Ở đời sau còn đang nghiên cứu vô số sự tình của Tần triều, hắn nhất định sẽ chứng kiến Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước tạo nên sự nghiệp to lớn, một Tần Thủy Hoàng có thể thống nhất thiên hạ đăng cơ xưng vương!

    Doanh Chính thật không biết nên làm gì mới tốt!

    Đối phương thoạt nhìn là một người Tần tâm địa thiện lương, nhìn Tần phục là biết, đối phương cho mình mặc còn tốt hơn chính hắn.

    Ở Triệu quốc, hắn gặp qua rất nhiều ánh mắt, phẫn hận, ghét bỏ, thậm chí là ác ý, a nương mỗi ngày trôi qua đều không tốt, bưng cái giá phu nhân hai mẹ con ở cùng một chỗ, bữa đói bữa no.

    Càng sợ hãi Tần Triệu hai nước phát sinh chút gì đó, hai mẹ con sẽ bị bắt đi tế cờ!

    Thật vất vả, bọn họ chạy thoát ra rồi!

    Từ khi hắn sinh ra, liền trôi qua ngày tháng có hôm nay không có ngày mai, a nương mỗi ngày đều đem hắn giấu ở một chỗ bí mật nằm ngủ, mỗi ngày đều là địa phương khác nhau, trong đống củi, trong đống cỏ khô, lầu các, tóm lại bất kỳ địa phương nào nàng cho rằng là an toàn, đều là chỗ ngủ của hai mẹ con bọn họ.

    Trước kia không hiểu, qua sáu tuổi theo tuổi tác thành lớn, sự tình phát sinh nhiều hơn, người tới ám sát bị người hữu ý vô ý bỏ vào, tìm bọn họ một đêm cũng tìm không được, phát lương thực cho bọn họ đều là lương thực cũ, a nương phải rửa sạch mấy lần mới dám ăn, vì thế mỗi ngày hắn còn phải gánh thêm hai thùng nước.

    Nhất là mấy ngày trước khi bọn họ sắp về nước!

    Kể từ khi a nương biết phải về nước, liền sớm chuẩn bị thật nhiều nước cùng lương khô, giấu đủ nơi trong nhà, còn làm ký hiệu.

    Bắt đầu từ ngày đó bọn họ cũng chỉ ăn mấy thứ này, người bên ngoài cung kính với bọn họ hơn nhiều, đưa tới rất nhiều ăn ngon nhưng a nương không cho hắn ăn, a nương cũng không ăn.

    Thẳng tới khi hắn phát hiện thực vật bị ôi thiu đem đổ bị chuột ăn, kết quả con chuột đã chết!

    Từ đó về sau hắn nghe theo lời a nương chỉ ăn lương khô mà mình chuẩn bị, uống nước mình tồn tại, luôn kiên trì cho tới khi về nước.

    Nhưng xảy ra chuyện có người tới đón ở trạm dịch, bọn họ cũng không cần dùng đồ vật của trạm dịch, tình nguyện dùng người Triệu quốc!

    Mãi cho tới lúc đi tới gần nơi này, thế nhưng ở giữa ban ngày ban mặt bị công kích!

    Tuy Doanh Chính chưa nhận qua giáo dục chính thống, nhưng hắn trời sinh đối hoàn cảnh mẫn cảm, loại chuyện này cho dù hắn mới về nước cũng biết, thế lực đối phương rất lớn, bằng không tuyệt đối làm không ra việc này!

    Chỉ hi vọng người cha chưa từng gặp mặt kia có thể nhớ tới hai mẹ con họ, phái người tới đón bọn họ.

    Mà lúc này hộ vệ Triệu quốc cũng vừa được binh lính Tần quốc cứu, đám sát thủ bỏ chạy, đám hộ vệ Triệu quốc đều thật tức giận, rõ ràng là hộ tống phu nhân cùng đại công tử Tần quốc về nước, vì sao còn bị người Tần ám sát!

    Trọng yếu hơn chính là phu nhân cùng đại công tử không thấy!

    Người tới đón cũng sợ hãi, không thấy là có ý gì?

    Đã chết hay bị người bắt?

    Ở Tần quốc, còn ở bên cạnh đô thành, phu nhân cùng đại công tử bị người chặn giết cũng thì thôi, còn mất tích!

    Sống không thấy người chết không thấy xác!

    - Tìm, nhất định phải tìm được phu nhân cùng đại công tử!

    Mông Vũ quát lớn.

    - Dạ!

    Hai ngàn binh lính đều nhịp ôm quyền, rầm một tiếng kết đội xông thẳng vào rừng.

    Không riêng Mông Vũ sốt ruột, bọn lính cũng sốt ruột!

    Nếu tìm không thấy phu nhân cùng đại công tử, bọn hắn đều phải lấy cái chết tạ tội!

    Lý Quý Dương còn không biết bên ngoài vì muốn tìm được hai mẹ con mà đã làm ngất trời.
     
    LieuDuong thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 59:

    - A Chính a!

    Lý Quý Dương vô cùng quen thuộc hỏi:

    - Ta nghe phu nhân gọi ngươi như vậy, ta cũng kêu như vậy, không sao đi?

    - Không có việc gì.

    Vẫn tốt hơn người khác gọi hắn tạp toái, tạp chủng.

    - Ngươi bao lớn a?

    Lý Quý Dương thật nghi hoặc, Doanh Chính thiếu niên trở thành quốc chủ, chín tuổi về nước, mười hai tuổi kế thừa quốc chủ vị.

    Nhưng thiếu niên trước mắt ít nhất mười sáu tuổi!

    Bởi vì Lý Bình Lý An đều là mười lăm mười sáu, thân hình cũng tương tự như hắn, nhưng không có thể trạng mạnh như Thủy hoàng đế.

    -?

    Doanh Chính nhíu mày, đây là ý gì?

    - Bao lớn nha?

    Lý Quý Dương tự giới thiệu:

    - Ta mười bốn tuổi, qua năm liền mười lăm, cháu nhỏ của ta hơn bốn tháng, sắp năm tháng.

    - Chín tuổi.

    Doanh Chính cuối cùng vẫn nói ra tuổi tác của mình, hắn cũng biết bề ngoài mình cao lớn, bình thường không thích mở miệng.

    - Chín tuổi?

    Lý Quý Dương giật mình, đây là tuổi lúc Doanh Chính về nước.

    Nguyên lai thiếu niên Doanh Chính ở trước mặt hắn là hài đồng Doanh Chính a!

    Chín tuổi, nhìn qua lại giống như là mười sáu, đây là bị chứng người khổng lồ?

    - Ân.

    Doanh Chính gật đầu.

    - Nhưng mà ngươi lớn lên.. thật là cao lớn a!

    Lý Quý Dương giật mình, tuy rằng trong sách sử nói Doanh Chính trời sinh dị tượng, còn có trọng đồng, nhìn kỹ, thật đúng vậy!

    Nhưng nhìn thấy như là mười lăm mười sáu, trên thực tế nói mười lăm cũng có người tin.

    Doanh Chính bị hắn nhìn thấy cũng thật ngượng ngùng.

    - Thuở nhỏ chính là như thế, ăn uống cũng chỉ bình thường, thậm chí đôi khi còn ăn không đủ no, chỉ là bề ngoài nhìn lớn.

    Doanh Chính cười tự giễu:

    - Cũng may nhìn lớn, rất nhiều việc a nương làm không được, ta có thể làm!

    Lời này nói làm Lý Quý Dương đau lòng!

    Người khảo cổ thời kỳ Tần Hán, không có ai không sùng bái Tần Thủy Hoàng.

    Huống chi đừng nói bọn hắn, bao nhiêu người đều sùng bái hắn a?

    Đừng nhìn hắn đã chết hơn hai ngàn năm, nhưng vẫn được xếp trước mười trên danh sách đại thần internet!

    Đi hỏi lão nhân lão thái thái về sao kim có lẽ ông bà còn không biết ai là ai, nhưng vừa hỏi Tần Thủy Hoàng, đều biết!

    Lúc bọn họ khảo cổ, đều ở trong núi sâu hoang mạc, lão nhân khu vực kia phần lớn không được đi học, không học qua văn hoa, ngay cả biết chữ đều là con cháu trong nhà dạy từng chữ một!

    Đừng nói gì tới địa lý, lịch sử, hóa học!

    Nhưng hỏi họ có biết Tần Thủy Hoàng là ai?

    Đều biết!

    Tần Hoàng Hán Vũ, Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế, đều là hoàng đế bất thế xuất!

    Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, Hán Vũ Đế đánh ra uy danh Hán tộc!

    Nhưng xuất thân của bọn họ cũng không phải tốt lắm, mẹ của Tần Thủy Hoàng nghe nói là xuất thân vũ cơ, mẹ của Hán Vũ Đế lại là tái hôn!

    - Sau này không cần làm việc, sau này chúng ta uống sữa đậu nanh, uống một chén, đổ một chén!

    Lý Quý Dương muốn an ủi hắn.

    - Sữa đậu nành là vật gì?

    Doanh Chính khó hiểu nhìn Lý Quý Dương.

    Lý Quý Dương á khẩu:

    - Sữa đậu nành chính là.. sữa đậu nành a!

    - Vì sao phải uống một chén, đổ một chén?

    Doanh Chính hỏi tới cùng.

    - Vậy đi, sáng mai uống sữa đậu nành, ngươi sẽ biết cái gì là sữa đậu nành, uống rất ngon!

    Lý Quý Dương gãi gãi đầu, điều này làm cho hắn giải thích thế nào?

    - Là một loại uống? Cũng giống như rượu sao?

    Doanh Chính nói.

    - Ân, là một loại nước uống!

    Lý Quý Dương khoa tay múa chân:

    - Có thể cao lớn đâu!

    - Ta đã đủ cao!

    Doanh Chính học Lý Quý Dương, sờ sờ đầu của mình, hắn sớm búi tóc, hắn không nói ai biết hắn chỉ có chín tuổi?

    Trái lại Lý Quý Dương còn chải kiểu hai búi tóc!

    - Vóc dáng cao lớn một chút cũng tốt, thở không khí mới mẻ!

    Lý Quý Dương cười hắc hắc.

    Doanh Chính lớn như vậy, chưa từng nghe người ta nhận xét qua thân thể cao lớn của mình như thế!

    - Vậy ngài thích ăn cái gì?

    - Ta cùng a nương cũng không khó ăn.

    Doanh Chính thật thành thực:

    - Lúc ở Triệu quốc ăn uống mặc dù có người đưa tới, nhưng bọn hắn nhớ thì đưa qua, không nhớ thì không đưa, ta cùng a nương có thể làm chút việc nhà nông, trồng chút đồ vật điền bụng.

    - A nương còn nuôi trĩ, nuôi dê, nuôi trâu, trồng cải thìa.

    Trong trí nhớ của hắn, trù nghệ của mẹ hắn cũng không có gì đặc biệt, chỉ có thể làm chín, bỏ chút muối ăn là có thể ăn.

    Mãi cho tới khi hắn dần dần lớn, ăn uống cũng nhiều hơn, tay nghề của a nương cũng ngày càng tốt.

    Nhưng mẹ con hắn không có khẩu vị gì, không có gì quá thích, nói cách khác hai mẹ con thứ gì cũng ăn, chỉ cần điền đầy bụng, đều có thể nhét vào miệng.

    - Vậy ngươi thích uống gì?

    Lý Quý Dương hỏi xong liền hối hận.

    Lúc này cũng không có lá trà, cũng không có cola, càng không có chocolate, cà phê!

    Hơn nữa thời đại này.. ai!

    Hắn có nước trái cây!

    Nhưng không thể lấy ra!

    - Uống?

    Doanh Chính lý giải sai lầm rồi:

    - Ngươi nói là rượu sao?

    - Ngươi uống qua rượu?

    Lý Quý Dương mở to hai mắt nhìn.

    - Uống qua một chút.

    Doanh Chính thành thật gật đầu:

    - Chẳng ra gì, a nương nói rượu ngon đều rất thơm, nhưng ta uống không phải rượu ngon, hương vị không tốt.

    Đó chẳng qua là loại rượu tiện nghi nhất, vẫn là Thái Thú trông coi bọn họ nghe nói bọn họ cần về nước, ý đặc biệt mời mẹ con hắn, nhưng a nương không uống rượu, hắn lần đầu tiên nhìn thấy nên uống một chút, a nương thật khẩn trương, Thái Thú thật xấu hổ.

    - Nhưng mà ngươi mới chín tuổi a!

    Lý Quý Dương khẩn cấp:

    - Mới chín tuổi uống rượu gì? Cũng không sợ uống mắc lỗi!

    - Lúc ấy.. chỉ là muốn thử!

    Kỳ thật chính là tò mò.

    - Sau này không tới mười tám tuổi, không được uống rượu!

    - A?

    Doanh Chính kinh ngạc.

    - Nga, sau này không tới mười sáu tuổi.. không thể nhỏ hơn, không được uống rượu!

    Lý Quý Dương nể tình hắn là nam thần nên giảm hai năm:

    - Uống nhiều quá dễ dàng thương thân.

    - Nga!

    Doanh Chính nhìn Lý Quý Dương, người này còn nhỏ hơn hắn, lại vẫn quan tâm hắn như vậy!
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 60:

    - Vậy ngươi thích nhan sắc gì?

    Lý Quý Dương lại hỏi.

    - Màu đen!

    Câu hỏi này Doanh Chính trả lời thật nhanh.

    Thời đại Tần Hán, ở phục sức là một giai đoạn trọng yếu, cũng chính là đem tư tưởng âm dương ngũ hành thẩm nhập vào trong tư tưởng phục sức, quốc tộ Tần triều quá mức ngắn, bởi vậy trừ bỏ Tần Thủy Hoàng quy định phục sức, phục sức bình thường xác nhận vẫn đi theo thói quen Chiến quốc thời đại.

    Phục sức nam tử Tần Thủy Hoàng quy định đại lễ phục là màu đen, lấy đen làm trên nhất, lại quy định quan chức ngoài tam phẩm áo lục mà thứ dân là áo bào trắng.

    Phục sức nữ tử Tần Thủy Hoàng quy định tần phi trong cung mặc hoa lệ làm đầu. Bởi vì hắn giảm đi lễ học, đối với phục sức của tần phi dùng yêu thích cá nhân của hắn làm chủ yếu. Nhưng chủ yếu vẫn chịu tư tưởng ngũ hành an bài.

    Trải qua Tần triều chính trị nghiêm túc, Lưu Bang lấy thân phận bình dân lấy được thiên hạ, đạt tới toàn dân nghỉ ngơi, chế độ bình thường cũng không thay đổi gì quá lớn, chế độ quan phục cũng phần lớn kế tục Tần chế. Cho tới thời Đông Hán Minh Đế Vĩnh Bình hai năm, mới tính có đủ quy định chính thức.

    Chẳng lẽ bởi vì hắn thích màu đen, cho nên sau khi lên ngôi mới đem màu đen làm nhan sắc đồ lễ?

    Đời sau đều nói lấy ngũ hành đại biểu, bố trí ngũ đức, lên năm màu, chẳng lẽ là sai lầm? Chẳng qua là bởi vì Thủy hoàng đế thích màu đen?

    Chân tướng có chút hài hước nha!

    - Có vấn đề sao?

    Doanh Chính nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lý Quý Dương.

    - Không có, không có!

    Lý Quý Dương xua tay:

    - Ta thích màu trắng!

    Kỳ thật là bởi vì màu đen cùng màu trắng thật xứng, hắc bạch xứng ôi chao!

    - Ngươi thích màu trắng?

    Doanh Chính nhìn tang bố bên ngoài: Đó là màu trắng, trắng bệch trắng bệch!

    - Không phải ưa thích màu trắng như vậy, là loại trắng có ánh huỳnh quang, có sáng bóng, như là trân châu, là loại có bảo khí!

    Lý Quý Dương nhanh chóng giải thích.

    Doanh Chính cười cười.

    - Đúng rồi, phu nhân thích nhan sắc gì?

    Lý Quý Dương lại nghĩ tới Triệu Cơ.

    - A nương thích màu đỏ.

    Doanh Chính nói.

    Đời sau mỗi chuyên gia suy đoán nhiều như vậy, chẳng lẽ chỉ sự thật chính là hai mẹ con họ chỉ đơn giản là vì thích màu trắng cùng màu đỏ mà thôi sao?

    Hơn nữa nhìn bộ dạng hai mẹ con ở chung, rõ ràng lẫn nhau đều thật để ý đối phương, ngày sau đứa con bức tử mẫu thân, con lớn nhất giết chết tình nhân cùng tiểu nhi tử của mẹ mình.

    Tần Thủy Hoàng đã không có tình thương của cha, cuối cùng ngay cả tình thương của mẹ cũng không có, thật đáng thương!

    - Có vấn đề sao?

    Doanh Chính nghiêm túc nhìn Lý Quý Dương, người này biểu hiện trên mặt thật nhiều a!

    Hơn nữa còn đổi tới đổi lui, thật có ý tứ!

    Có vấn đề sao?

    Đương nhiên là không có.

    - Thích xem sách gì?

    Lý Quý Dương đổi đề tài.

    - Nhận thức một chút chữ, chữ Triệu quốc.

    Doanh Chính thấp giọng trả lời, vẻ mặt có chút vắng vẻ.

    Hắn biết chữ vẫn là a nương dạy, nàng cũng chỉ biết một chút văn tự Triệu quốc, Thái Thú trông coi bọn họ chắc chắn sẽ không dạy cho hắn đọc sách biết chữ, càng sẽ không dạy cho hắn biết văn tự Tần quốc.

    - Nga nga nga!

    Lý Quý Dương muốn đánh chính mình một cái.

    - Vậy ngươi đều thích nhìn loại sách nào?

    Doanh Chính hỏi lại.

    - Tần luật!

    Lý Quý Dương lập tức buột miệng nói ra.

    Trước kia ôm ảnh chụp Vân Mộng Tần giản, Lý Quý Dương nước bọt chảy ròng, chờ hắn gặp được Tần giản cơ hồ mỗi ngày đều sờ một cái, tuy rằng hắn cũng không hoàn toàn biết hết mọi chữ.

    Nhà này không có ai nhận thức được toàn bộ chữ viết!

    Kể cả Lý Trung cũng thế!

    - Tần luật a!

    Ánh mắt Doanh Chính chợt sáng lên.

    - Ta dẫn ngươi đi xem!

    Lý Quý Dương lập tức nói:

    - Đi!

    Đưa tay kích động kéo Doanh Chính, đây là tay của Tần Thủy Hoàng a!

    Nắm lấy không muốn buông ra!

    Sắc mặt Doanh Chính ửng đỏ, trong bạn cùng lứa tuổi với hắn chỉ có đánh nhau, chưa từng tay cầm tay như thế!

    Hai người đi tới phòng khách, Lý Quý Dương đem sách toàn bộ đặt nơi này, hai người khoanh chân ngồi xuống.

    - Xem, đây là Tần luật!

    Lý Quý Dương lấy ra một thẻ tre:

    - Đây chính là Điền luật!

    Doanh Chính vuốt Tần giản, trong mắt mang theo kích động, hắn là người Tần, lại lớn lên ở Triệu quốc, chưa từng thấy qua văn tự Tần quốc, càng không cơ hội đọc sách.

    - Mở ra nhìn xem!

    Lý Quý Dương nói.

    Sau đó hắn lẩm bẩm đọc, chỉ là vừa đọc vừa đoán.

    Doanh Chính liếc mắt nhìn hắn.

    - Có chút chữ ta cũng không biết.

    Lý Quý Dương thành thật nói:

    - Ta đang học được nửa đường, bị trong nhà kêu trở về.

    Doanh Chính khó hiểu.

    Lý Quý Dương không có biện pháp đành đem chuyện xui xẻo của Lý gia nói cho hắn nghe, cuối cùng còn chính mình cảm thán:

    - Nếu không phải như vậy, ta cũng sẽ không ở đây!

    - Nhà ngươi cũng là vì Tần quốc!

    Doanh Chính cũng không nghĩ tới Lý gia còn có chuyện cũ bi thảm như vậy, chẳng thể trách ngay cả tang bố cũng treo lên ba tầng.

    Cả nhà cơ hồ chết sạch, Lý Quý Dương còn có thể cười được, tính khí tốt lắm.

    - Vậy ngươi dạy ta, đem chữ ngươi biết dạy ta.

    Doanh Chính chỉ vào Tần giản nói.

    Dạy nam thần nhận thức chữ a!

    Lý Quý Dương lập tức hưng trí bừng bừng dạy cho Doanh Chính biết chữ, còn cầm quyên bố đi ra, khi muốn viết chợt nhớ không có bút mực!

    Hai người một dạy một học, đều thật nhận chân.

    Thuần Nhã canh cửa, Lý Bình Lý An ở trong sân, Triệu Cơ thích nhi đồng, cùng Lan nãi mẫu có thật nhiều đề tài nói chuyện.

    Hơn nữa nhi đồng được tắm rửa linh tuyền, nhìn qua vô cùng có linh khí!

    Triệu Cơ rất thích hắn, ôm tiểu tử kia nói chuyện hồi lâu mới đi nằm ngủ.
     
    LieuDuong thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...