Đam Mỹ [Edit] Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt - Sơ Vẫn Giang Hồ

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 9 Tháng tám 2023.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 31:

    Chứng kiến nụ cười của bọn họ, Lý Quý Dương cảm thấy được mình làm được một chuyện tốt!

    Làm quần áo rất nhanh, bởi vì các nữ nhân đều đang nhàn rỗi, giữa trưa không có cơm ăn, cũng không cần giặt quần áo.

    Lý Quý Dương cấp cho mẫu quần áo cũng không phức tạp, so sánh với quần áo của bọn họ dễ làm hơn rất nhiều, hình thức đơn giản, thậm chí còn không cần tay áo, hai mảnh bố hợp lại với nhau, sau đó dùng chỉ khe lại là xong!

    Nhiều nhất là làm dây buộc!

    Cho nên tốc độ làm quần áo thật nhanh a!

    Cùng ngày lúc ăn cơm tối, cũng đã làm ra mấy bộ, đương nhiên đầu tiên cần đưa cho thiếu gia mặc trước!

    Vải dệt dùng tơ tằm trộn bông gòn dệt ra vải dệt thật mềm mại, còn chịu mài như là vải miên, mặc lên người thật thoải mái, so sánh với đời sau cũng không kém!

    Hơn nữa đây là quần áo làm bằng tay!

    Tuy rằng không có hoa văn, nhưng Lý Quý Dương vẫn rất thích!

    Cơm chiều vẫn là đôn thịt, một ít rau dại bỏ trên thịt, cháo nồng đặc, đây là bữa cơm tối nay.

    - Thuần Nhã, mỗi ngày chỉ ăn thứ này sao?

    Lý Quý Dương vừa nhìn liền không thấy đói bụng.

    Dù là ai ăn thực vật giống nhau suốt vài ngày cũng đều chịu không nổi đi? Hơn nữa nấu nướng cũng không có gì đặc biệt, cần hương vị không có hương vị, cần bộ dáng càng không cần nói nữa, chỉ có thể điền đầy bụng mà thôi!

    - Dạ phải!

    Thuần Nhã tươi cười tràn đầy:

    - Đã nhiều ngày cơm canh tốt hơn rất nhiều, Thuần Nhã đã lâu không còn cảm thấy đói bụng.

    Lý Quý Dương ủ rũ cúi đầu:

    - Được rồi, xem như ta chưa nói!

    Ăn vài miếng xem như no rồi, còn lại đều cho Thuần Nhã, Thuần Nhã nói:

    - Thiếu gia, Thuần Nhã có thể phân cho Lý Bình cùng Lý An không?

    - Đương nhiên!

    Lý Quý Dương nghĩ tới hai tiểu tử:

    - Đúng rồi, bình thường bọn hắn đều ăn cái gì?

    - Bánh đậu.

    Thuần Nhã nói:

    - Nhưng cơm nước xong không được tới đây, vật kia.. không tốt lắm..

    Lý Quý Dương á khẩu, hắn biết loại bánh này, kỳ thật là đậu tương cứng rắn mài thành bột, dùng nước muối nấu nở, chưng thành bánh bột, xem như là thực vật hạ đẳng, như là dùng bột mì nấu thành cháo, hoặc là nấu thành cơm, cũng là thực vật.

    Tóm lại ăn cũng không có dầu mỡ, vật kia khẳng định không thể ăn là được.

    Đậu tương ăn nhiều sẽ trướng bụng, còn hay thoát khí (đánh rắm), nói trắng ra chính là địch thúi!

    Mà đậu hũ tới thời Tây Hán mới xuất hiện, thẳng tới Tùy Đường mới xem như hoàn toàn khai phát ra tới, đến thời đại Minh Thanh đậu hủ cũng làm ra hoa!

    Hiện tại đậu tương còn ở địa vị vô cùng xấu hổ, đậu tương cao sản, ăn vào chắc bụng, nhưng lại quá cứng rắn, không dễ mài thành bột không nói, ăn vào không có hương vị gì, ăn xong rồi còn hay đánh rắm!

    Đối với các quý tộc cao cấp mà nói, đó là đồ vật không đáng để ăn, mà đối với nô lệ hạ đẳng mà nói, thứ này không thể chống đói!

    Trướng bụng chỉ có một cỗ khí, đánh rắm xong rồi cái gì cũng không có!

    Cấp cho gia súc ăn?

    Thời đại này ngoại trừ ngựa chiến, gia súc đại đa số đều ăn cỏ dại, một số ít cấp cho chút lương thực đã xem như không tệ!

    Hơn nữa đậu tương bình thường đều dùng làm bã đậu, làm thức ăn cho quân mã biên ải!

    - Bỏ đi, phân cho bọn họ một chút, đúng rồi, ngày mai gọi phòng bếp giết hai con trâu, phân chút thịt cho mọi người ăn!

    Lý Quý Dương phân phó một câu:

    - Bỏ vào.. bên trong canh thịt bánh canh!

    Người Tần Xuyên làm thịt trâu bò thật ngon, thời đại này còn chưa có hạt tiêu, nhưng bọn họ đã học xong dùng gừng tỏi khử mùi tanh, dùng cọng hoa tỏi non xem như là hành lá điểm xuyết vào canh thịt bò.

    Bỏ thêm chút thù du tăng thêm chua cay, còn bỏ chút rau dại thêm mùi vị.

    Kiếp trước Lý Quý Dương từng nếm qua thủ nghệ già đời của Tần Xuyên chính tông!

    Hương vị tuyệt đối rất tốt!

    Cũng không biết hiện tại có làm được hay không.

    Ai!

    Lý Quý Dương nghĩ nghĩ:

    - Ta nghĩ viết cái chữ.. bỏ đi, ngươi đem đồ vật mang đi ăn đi, thừa dịp ăn nóng, đừng để lạnh!

    - Dạ!

    Thuần Nhã cao hứng ôm thực đỉnh đi rồi, bữa cơm này nàng cùng hai người Lý An Lý Bình ăn đã đủ.

    Mà Lý Quý Dương thầm nghĩ, nếu mình làm ra đậu hũ, có gây ra náo động hay không?

    Đến buổi tối Lý Quý Dương nằm trên giường suy nghĩ sự tình, bên ngoài ánh trăng chiếu vào, trong phòng cũng không đốt đèn, nhưng vẫn nhìn thấy được đồ vật bên trong.

    Căn phòng này trước kia đại khái là phỏng ở của nhị thiếu gia, đại thiếu gia xây một căn nhà bên cạnh Lý gia trang, bởi vì hắn đã thành thân, nhưng còn chưa ở riêng, vốn tính toán kiếm chút quân công tiếp tục ở riêng, vì thế trong nhà còn giao thật nhiều thuế má!

    Kết quả không chờ bọn hắn ở riêng, đại thiếu gia đã chết!

    Trong phòng bày không ít đồ vật, trên bàn dựa vào tường còn có đèn, có đào chậu dùng rửa mặt, khó được chính là còn có một cái gương, tuy rằng nhìn thật mờ nhưng không quá lớn, xem bộ dáng là cấp cho nam sĩ sử dụng, mà hắn nhớ rõ, trong vật bồi táng của lão phụ nhân cũng có một cái gương, rất lớn đâu.

    Đáng tiếc!

    Trong phòng cũng có thùng, bên trong là một ít quần áo của Lý Quý Dương, còn có hai giá áo, loại giá áo hoành ngang, bên trên có hai trường bào có chút hoa văn, ở trong này đã xem như là đồ vật thật hoa lệ.

    Nhưng so sánh với cổ vật mà Lý Quý Dương xem qua trong cổ mộ khai quật, đây thật là đồ vật chỉ có bình dân dân chúng mới có, các đại quý tộc khẳng định chướng mắt, đừng nói là đại quý tộc, dù là tiểu quý tộc cũng không thèm mặc, thời đại này giai tầng vẫn thật rõ ràng.

    Suy nghĩ một chút liền đau đầu!

    Chuyển người lại, Lý Quý Dương chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

    Đồng thời ở bên ngoài, trong Tần quốc cũng có người đang khắp nơi tìm người, bởi vì có người nói có dị tinh hàng thế!

    Quốc gia khác cũng sôi nổi có động tác, phái rất nhiều người tiến vào Tần quốc, vốn quan hệ đã khẩn trương, hiện giờ càng có chút thần hồn nát thần tính.

    Nhưng Lý Quý Dương không biết những việc này.

    Ngày hôm sau mặt trời còn chưa lên hắn đã bị Thuần Nhã kêu dậy, ăn mặc chỉnh tề xong đi rửa mặt, ngồi trên bàn nhìn đồ ăn tương tự hôm qua, nhiều lắm chỉ từ thịt dê đổi thành thịt bò mà thôi.

    Lý Quý Dương ăn vào thật sự giống như sống không bằng chết!

    Còn lại đều cho Thuần Nhã, chỉ có phần của Lan nãi mẫu mỗi lần đều ăn sạch, điểm này làm cho hắn cảm thấy thật kinh ngạc!

    Ăn cơm xong, Lý Quý Dương uống chút nước sôi, không có biện pháp, thời đại này còn chưa có lá trà đâu!

    Lý Quý Dương dặn dò Thuần Nhã:

    - Sau này mọi người uống nước, đều phải nấu lên.. ân, nấu sôi rồi để nguội tiếp tục uống!

    - Nấu sôi rồi tiếp tục uống?

    Thuần Nhã nhíu mày:

    - Vậy cần rất nhiều củi!

    Thời đại này còn có chặt củi, lấy củi, chính là đi gom nhánh cây khô đem đốt.

    - Thà rằng dùng càng nhiều củi lửa, cũng phải đem nước nấu sôi rồi uống, nước sôi để nguội, biết không?

    Lý Quý Dương nói:

    - Đi nói với người trong phòng bếp, sau này phải nấu nước cho ta, để nguội rồi dùng.

    - Dạ!

    Thuần Nhã không hiểu ý của thiếu gia, nhưng vẫn đi chấp hành mệnh lệnh.

    Sáng sớm hôm nay quản gia dẫn người đã đi Hàm Dương thành.

    Lý Quý Dương nhìn thấy nàng bưng thực đỉnh đi ra ngoài, nhẹ nhàng thở ra, thời đại này thật lạc hậu, tiêu chảy là chuyện vặt mà thôi!

    Nhưng Lý Quý Dương sợ!

    Những người này không biết giữ vệ sinh, thật dễ dàng sinh bệnh!

    Đúng rồi, còn phải tắm rửa, đều phải rửa sạch sẽ!

    Đáng tiếc quản gia đi ra ngoài, nếu có hắn ở nhà lập tức an bài mọi người đi tắm rửa, sau này sáu ngày tắm rửa một lần!
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 32:

    Đây là cực hạn của Lý Quý Dương!

    Lúc ở nhà là ba bốn ngày tắm rửa, sáu bảy ngày thời gian là khi nào bọn hắn ở tại bên ngoài, khảo cổ là việc rất dơ bẩn, bởi vì bọn họ ngay cả mỗi khối xương cốt của người chết đều phải rửa sạch đi ra, vả lại trong mộ đều không sạch sẽ.

    Trừ bỏ có hài cốt, cùng xương cốt chôn cùng người, còn có trộm mộ, mỗi niên đại đều có!

    Cho nên không cần hoài nghi, khảo cổ cũng thật rèn luyện đảm lượng mỗi người, Lý Quý Dương bọn họ đi vào cổ mộ làm việc một ngày, đi ra đều cần rửa mặt, hơn nữa trong mộ đã qua nhiều năm, ai biết có thứ gì? Không nói tới vệ sinh, sớm cũng không biết người chết như thế nào!

    Vả lại khi xử lý đồ cổ, là không thể dùng nước, chỉ có thể dùng chổi lông nhỏ quét bụi bặm từng chút một, khi đó tro bụi thật sự là nhiều vô số!

    Cũng đều là tro bụi không biết tồn tại bao nhiêu năm!

    Không đem mình thu thập sạch sẽ, mắc bệnh tính ai? Vạn nhất lây bệnh đây?

    Cho nên Lý Quý Dương có khiết phích rất nhỏ, nhất định phải tắm rửa, bảo trì vệ sinh!

    Mấy ngày nay hắn đều nhịn, nhưng hiện tại hắn ngày càng tiến vào thân phận chủ nhân Lý gia trang, lại càng không cách nào khoan dung được nữa!

    Huống chi thời đại này thiếu y thiếu thuốc, bị bệnh cũng không ai trị liệu!

    Lý Quý Dương nghĩ đi nghĩ lại, liên tưởng rất nhiều, Thuần Nhã đã quay trở lại, nàng ăn cơm rất nhanh, sợ thiếu gia có việc tìm mình.

    - Ngươi ngồi ở chỗ cửa đi, thiếu gia đi ngủ một chút!

    Lý Quý Dương chỉ chỉ cửa.

    - Dạ!

    Không cần phân phó, Thuần Nhã liền thi hành mệnh lệnh.

    Lý Quý Dương đóng cửa, mọi người có chút thăm dò thói quen của thiếu gia, buổi sáng sau khi thức dậy ăn cơm, còn muốn ngủ lại một chút!

    Lý Quý Dương vào phòng đóng cửa lại, liền đi vào hệ thống không gian, bên trong hệ thống đèn đỏ lóe ra, là Al.

    Hôm nay bọn họ còn phải làm giao dịch!

    Mở ra màn hình, Al nhẹ nhàng thở ra, rất vui vẻ nhìn Lý Quý Dương:

    - Hôm nay nên giao dịch!

    - Ân, anh chờ một chút!

    Lý Quý Dương quay đầu lại cầm ra một bó cành đào:

    - Đây là một loại cây ăn quả, cây đào, ở chỗ tôi phi thường lưu hành, bên anh trồng thử xem sao!

    Bởi vì không biết hoàn cảnh bên kia như thế nào, Lý Quý Dương cũng xem qua tiểu thuyết, biết nếu là cuối thời đủ loại không tốt, cho nên cũng không dám đảm bảo nhất định có thể sống.

    - Tôi biết.

    Al thở dài:

    - Trước cuối thời còn có loại cây này, sau đó.. nhưng cảm ơn anh, loại cây này chúng tôi biết, nhất định sẽ cẩn thận gieo trồng!

    Từ khi hắn mua được nhiều nhánh cây trở về, trụ sở của bọn họ cũng đã gieo trồng, vả lại nhánh cây nhìn không có khác gì trước đó, nhưng ít nhất suốt ba ngày cũng không bị khô héo.

    Như vậy cũng rất tốt, dĩ vãng gieo trồng nhánh cây ba ngày cũng đã sớm khô kiệt.

    Hiện tại ít nhất bọn họ nhìn qua vẫn trong veo như trước, chỉ cần chúng nó mọc rễ dài ra một mảnh lá cây, chứng minh chúng nó có thể ở trong này sống sót.

    Chỉ cần có thể sống sót, so với cái gì đều cố chấp!

    - Đừng lo lắng.

    Lý Quý Dương an ủi hắn:

    - Tôi có thể cung cấp rất nhiều, mà anh có rất nhiều tinh tệ, không sợ! Từ từ thử, sẽ có thích hợp!

    - Ân!

    Al thật nhận chân nói:

    - Vật như vậy ở tinh tế thật đắt tiền xa hoa, sau này anh đừng dễ dàng làm giao dịch thực vật, phải làm cũng nên chờ đối phương ra giá trước.

    - Nha.

    Lý Quý Dương gật đầu.

    - Còn nữa, tôi ra giá cho anh.. đều là thấp nhất..

    Al đỏ mặt cúi đầu, nói thật, làm thương nhân lâu như vậy, hắn lần đầu tiên cảm giác mình ra giá thấp thật xin lỗi người ta!

    - Nga nga!

    Lý Quý Dương vẫn gật đầu.

    Al ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện hắn không có cảm giác gì, vừa không có tức giận cũng không nói cần đoạn tuyệt giao dịch với hắn.

    - Sau này cẩn thận hơn một chút đi, đừng thành thật như thế..

    Nói xong nói xong, Al có chút muốn khóc.

    - Sẽ không.

    Lý Quý Dương bĩu môi:

    - Ai bảo anh là người thứ nhất theo tôi giao dịch đâu.

    Người thứ nhất nha, luôn có điểm đặc biệt.

    Al mang theo nước mắt nở nụ cười.

    Cùng Al giao dịch xong, Lý Quý Dương nói:

    - Ngày mai còn giao dịch, anh không cần luôn tìm tôi, mỗi ngày tôi đều sẽ đến giao dịch với anh, yên tâm đi!

    - Được, ngài mai tôi sẽ tìm anh, quyền hạn của tôi là cao nhất, anh không thể chủ động liên hệ tôi, chỉ có tôi có thể liên hệ anh.

    Al cười cười:

    - Tạm biệt!

    - Ân, tạm biệt!

    Lý Quý Dương hít hít mũi, chính mình còn là một tiểu bạch, người ta đều hồng phát tím, cùng hắn làm tốt quan hệ quá trọng yếu.

    Giao dịch xong, Lý Quý Dương liền đóng cửa màn hình.

    - Hắn nói rất đúng, sau này ra giá nhìn kỹ một chút, anh bán như vậy cũng thật giá rẻ!

    Thanh âm máy móc giáo dục Lý Quý Dương:

    - Hắn đây là dùng tin tức thu mua quyền hạn cao nhất, anh hoàn toàn có thể bán mắc hơn.

    - Anh không hiểu.

    Lý Quý Dương không cho rằng như vậy:

    - Khó được hắn không có dối gạt tôi, còn chịu theo tôi nói những lời này, điều này chứng minh con người của hắn không sai, hơn nữa hắn là người thay mặt màu tím, so với tôi cao hơn không biết bao nhiêu cấp bậc! Sau này tôi có chuyện, vẫn không thể mời được người ta hỗ trợ sao? Đến lúc đó còn có nhân tình như vậy, hắn chắc chắn sẽ không cự tuyệt.

    - Ở thương nói thương, có phải anh quá tự tin rồi không? Vạn nhất hắn cự tuyệt đây?

    Thanh âm không cho là đúng.

    Hắn gặp qua nhiều rồi, người thay mặt cũng gặp nhiều, nói trắng ra đều là thương nhân, thành tín là một chuyện, nhân tình là một chuyện khác!

    - Sẽ không, nếu hắn là người như vậy, hôm nay cũng sẽ không nhắc nhở tôi.

    Lý Quý Dương nhìn màn hình nói.

    Lý Quý Dương lại đi vào linh tuyền không gian, bên trong cây nông nghiệp cùng hoa quả đều thành thục, Lý Quý Dương lại bắt đầu làm việc!

    Chờ làm xong việc, hắn lại đi vào âm dương hồ tắm rửa, thay đổi quần áo sạch sẽ.

    Đi ra cửa, vừa lúc Lý An cùng Lý Bình tới hội báo.

    - Đã giết trâu đem nấu, mọi người cũng đã tắm rửa xong, đều cắt móng tay.

    - Trên đầu các ngươi đều có con rận!

    Hiện tại ánh mắt Lý Quý Dương rất tốt.

    - A?

    Mọi người kể cả Lan nãi mẫu đều ôm đầu.

    Lý Quý Dương tức giận.

    - Đều trở về, tìm thợ cạo đầu tới đây, mỗi người đều cạo trọc cho ta! Dùng.. bỏ đi, trước cạo trọc, bất luận nam nữ đều không cho sinh con rận!

    Lý Quý Dương chán ghét nói.
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 33:

    - A? Không được sinh con rận?

    Hình như chỉ có quý tộc mới không sinh con rận đi?

    Bọn họ cũng phải vậy sao?

    - A cái gì a?

    Lý Quý Dương cơ hồ giơ chân:

    - Nhanh đi thôi!

    - Nga nga!

    Hai tiểu thiếu niên vội vàng chạy ra tìm người chấp hành mệnh lệnh của thiếu gia, chú ý vệ sinh, cần tắm rửa, cần thay quần áo, còn phải cạo đầu!

    - Lan nãi mẫu!

    Lý Quý Dương hô:

    - Đi cạo đầu, hầu hạ tiểu thiếu gia ngươi nhất định phải sạch sẽ, không thể sinh con rận! Cạo đầu tắm rửa một chút, đổi một thân quần áo sạch sẽ, rồi trở về hầu hạ tiểu thiếu gia!

    - Dạ!

    Lan nãi mẫu chạy thật nhanh.

    - Còn ngươi nữa!

    Lý Quý Dương quay đầu nhìn Thuần Nhã.

    - Thiếu gia, chờ bọn hắn đã trở lại, có người cùng thiếu gia, Thuần Nhã lại đi cạo đầu tắm rửa thay quần áo!

    Thuần Nhã trả lời đặc biệt lưu loát.

    Không ai ở trong sân, chỉ có thiếu gia cùng tiểu thiếu gia, nàng lo lắng.

    Lý Quý Dương cũng không ngờ tiểu la lỵ thật phụ trách nhiệm, lại cảm thấy nha đầu này tính tình vốn mềm nhũn đâu!

    Mặt trên nói một câu, bên dưới vội ngất trời.

    Vừa muốn đôn thịt vừa nấu nước tắm, còn phải cạo đầu, may mắn trong Lý gia trang có thợ cạo đầu, nguyên bản chính là nô lệ bị mua về làm ruộng, kết quả bởi vì có một tay như vậy được quản sự nhớ kỹ, sau này đặc biệt cạo đầu cho người trong nhà, cũng không cần làm ruộng.

    Gây sức ép tới trưa, Lý Quý Dương lại đói bụng!

    Nhưng triều đại phá hoại này chỉ ăn hai bữa cơm!

    Lý Quý Dương buồn bực!

    Huống chi thời đại này còn chưa có điểm tâm!

    Chẳng khác nào khi đói bụng không có gì lót dạ!

    Vả lại hôm qua hắn nhìn qua mọi người, không nói gầy như cái que, nhưng tuyệt đối không được ăn ngon như hắn!

    Chính hắn còn ăn bết bát như vậy, người bên dưới càng không cần nói nữa!

    Cho nên nhất định phải sớm làm ra điểm tâm!

    Nhưng làm điểm tâm gì mới thích hợp đây?

    Hắn đến lâu như vậy cũng chỉ ăn bánh khô khốc cùng cháo, mà bánh còn không thật sự là màu trắng đâu!

    Cháo mùi vị không tệ, hay là dùng bột kê làm lót dạ?

    Nhưng bên trong lại yêu cầu dùng trứng gà cùng đường trắng, trứng gà còn xoay sở được, nhưng hiện tại hắn phải đi đâu tìm đường trắng đây?

    Đừng nói là đường trắng, hiện tại nhiều nhất chỉ được ăn mật, còn là hoang dại!

    Hắn đều không dám ăn!

    Bởi vì sợ ăn mắc lỗi!

    Ai biết bên trong mật hoang dại có vật gì nha?

    Vạn nhất ăn hư bụng, nơi này thiếu y thiếu thuốc, hắn phải làm sao bây giờ?

    Không được thì phải đổi thứ khác thôi!

    Nghĩ đi nghĩ lại, hắn chỉ nhớ tới một kết tinh trí tuệ của nhân dân Thiểm Tây: Bánh nướng!

    Nghe nói thứ này ở thời kỳ Tần triều còn dùng làm quân lương đâu!

    Tuy rằng vô cùng cứng rắn, nhưng chỉ cần làm cho phòng bếp nấu một tô canh thịt, buổi trưa mọi người có thể lĩnh nửa bánh nướng, canh thịt tùy tiện uống, không được sao?

    Biện pháp này không sai!

    Bên trong Lý gia trang còn có hai kho lúa mì, cũng đủ mài thành bột mì làm bánh nướng ăn!

    Bánh nướng là cách gọi sau này, hiện tại hẳn kêu là Văn Vương oa khôi!

    Cách chế tạo oa khôi Thiểm Tây có thể ngược dòng tới thời kỳ Thương Chu, tương truyền Chu Văn Vương phạt Trụ dùng oa khôi làm quân lương, ở vùng tây phủ Thiểm Tây đến nay còn có một loại oa khôi kêu là "Văn Vương oa khôi".

    Oa khôi tói thời Tần được phát dương quang đại, thông dụng mở rộng. Người Tần chế tạo oa khôi vóc dáng lớn, bánh dày, chắc chắn. Nghe nói lúc ban đầu cũng không gọi là oa khôi, bởi vì ngoại hình thật giống như là gốc cây bị cắt ngang thành lát, cho nên bị gọi là đôn bính.

    Lúc đó quân Tần hành quân, binh lính được phát đôn bính, một cái nặng năm sáu cân, một đôn bính ước chừng có năm mươi đến sáu mươi phân, độ dày cũng ở 15cm.

    Hơn nữa phương thức binh lính mang theo cũng rất độc đáo, hai đôn bính làm một tổ, ở mỗi đôn bính đục hai cái lỗ, dùng dây thừng buộc lại trước ngực cùng sau ngực. Mà phương pháp đeo đôn bính này lúc gặp tác chiến thì lại biến thành hộ giáp, làm ra tác dụng như là hộ tâm.

    Càng khó được chính là mũi tên mà quân địch bắn tới, đâm lên đôn bính bị binh lính quân Tần nhổ ra, lại có thể dùng bắn chết quân địch. Đôn bính có thể "ăn tên", cũng thành một loại pháp bảo giúp quân Tần thắng lợi. Rồi sau đó binh lính gọi đôn bính là bánh nướng, tức dùng nồi chiên nướng ra giáp trụ làm từ bột mì dẻo.

    Oa khôi cũng bởi vậy mà thanh danh đại chấn.

    Người Tần ra cửa, trong nhà sẽ tạc bánh nướng, làm cho người nhà mang theo, tập tục này kéo dài cho tới nay.

    Năng lực của quân Tần khắc quần hùng thống nhất sáu nước, trừ bỏ chính trị, quân sự, kinh tế, văn hóa nguyên nhân, "oa khôi" làm lương khô chủ yếu cho chiến sĩ, cũng có được cống hiến xông ra. Oa khôi có thời gian bảo đảm chất lượng dài, thích hợp gởi cùng mang theo thời gian lâu dài, điều này cũng có liên quan mật thiết đến phương pháp chế tạo.

    Phương thức chế tạo oa khôi phi thường chú ý, phải dùng bột mì tốt nhất, dùng nước quấy, nhồi thành mì nắm chờ dùng chày gỗ lăn thành mặt bánh vòng tròn lớn, bỏ vào trong nồi đáy bằng lớn nấu, dùng lửa nhỏ chậm rãi nướng, đợi cho hàm lượng nước bốc hơi biến thành khô vàng biến thành thơm ngát. Cho dù là ở mùa hè nóng bức, oa khôi dù để mười ngày nửa tháng cũng sẽ không biến chất, thích hợp dùng làm thức ăn cho khoảng cách tác chiến lâu ngày, hoàn toàn có thể so sánh với lương khô của quân đội hiện đại ngày nay.

    Mặt khác những quốc gia còn lại ở điểm này đã bại hơn quân Tần một bậc.

    Càng chủ yếu chính là, hiện tại làm vật này cũng không cần trộn lẫn thêm tài liệu thực phẩm nào khác!

    Chủ yếu chính là, vật này bọn họ nhất định sẽ biết làm!

    Lý Quý Dương vừa nghĩ tới đây liền cao hứng, đi ra ngoài tìm Thuần Nhã:

    - Gọi người làm canh thịt, còn làm thêm đôn bính, vật kia phóng được thời gian dài, ngoài bữa ăn chính ai đói bụng lấy nửa khối, canh thịt quản đủ, dùng chống đói là đủ rồi!

    - Nhưng mà thiếu gia, có cần cùng quản gia nói một tiếng hay không?

    Tiểu la lỵ lo lắng:

    - Dù sao quản gia trông coi cả nhà.

    Thiếu gia mới mười bốn tuổi, vẫn còn quá nhỏ.

    Lý Quý Dương suy nghĩ một chút, thật đúng là!

    Quản gia quan tâm sự tình vụn vặt thật không ít.

    - Ân, vậy ngươi đi tìm hai người biết làm thạch ma đến đây!

    Lý Quý Dương tiếp tục phân phó.

    - Dạ!

    Thuần Nhã chạy ra ngoài, chỉ chốc lát dẫn theo hai trung niên thô kệch trở về.

    - Gặp qua thiếu gia!

    Hai người này nhìn thật mạnh khỏe, khẩu âm nói chuyện có chút quái.

    - Gọi là gì vậy?

    Lý Quý Dương hỏi.

    - Hắn gọi a Đại, ta gọi là a Nhị.

    Một trung niên chỉ hán tử bên cạnh lại chỉ chỉ chính mình.

    Nói xong mới kịp phản ứng, nô lệ là không thể tự xưng "ta", càng không khả năng có tên!

    Hai người bị hù quỳ xuống liên tục phục lạy!

    - Được rồi, được rồi!

    Lý Quý Dương thật phiền điểm này:

    - Đều đứng lên đi!

    Hai người nhìn thấy thiếu gia không trừng phạt bọn họ, càng không cho người đánh họ, mà Thuần Nhã ra hiệu cho bọn họ đứng lên, hai người mới run rẩy đứng lên.

    - Nghe giọng nói, không giống như người Tần quốc a?

    Lý Quý Dương hỏi.

    - Chúng tôi là người Hàn quốc.

    A Nhị tự giới thiệu:

    - Sau bởi vì chiến bại bị bắt, bán làm nô lệ.

    Lý Quý Dương hiểu ra.

    Ở trong Chiến quốc thất hùng, tổ tiên Hàn quốc làm tấn công tộc, được phong Hàn Nguyên, lập Hàn thị. Về sau Tấn quốc xưng bá, Hàn thị suy đồi. Tới Hàn Quyết, làm Tấn điệu công chính khanh, Tấn điệu công phục bá, Hàn Quyết lực rất nhiều.
     
    Dora NguyenLieuDuong thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 34:

    Về sau Hàn Khởi chấp chính Tần quốc hai mươi bảy năm, Hàn thị hiển quý. Trước công nguyên 403 năm, Chu Uy Liệt Vương phong Hàn Kiền cùng Triệu, Ngụy đều là chư hầu, xây dựng Hàn quốc.

    Hàn Kiền đứng hàng chư hầu, lại không cường thịnh bằng Ngụy thị. Lúc "Tam tấn" đồng minh, Hàn quốc đi theo chia cắt Trung Nguyên, thu lợi rất nhiều, thực lực quốc gia đạt tới cường thịnh.

    Nhưng bởi vì bốn phía Hàn quốc thụ địch, vả lại người trong nước không thượng vũ, luôn bị Sở tấn công. Trong khói lửa Chiến quốc tàn khốc, Hàn quốc không thể không trước sau dựa vào Ngụy, Tề, Sở, Triệu, Tần các đại quốc.

    Tới trước công nguyên 203 năm, Tần vương Chính diệt Hàn quốc.

    Một điều là vì nó là quả hồng mềm, tiếp tục một điểm chính là vì Hàn quốc cách Tần quốc gần quá!

    Người Tần thượng vũ, mà Hàn quốc lại sùng văn, có một quả hồng mềm nằm ngay trước cửa nhà, nếu Tần quốc còn không đi cắn một ngụm, đều thật xin lỗi thiên thời địa lợi nhân hòa!

    Thời đại này dân cư thiếu, lúc chiến bại tù binh đa số bị biếm làm nô lệ, giống như Bạch Khởi chôn giết bốn mươi vạn người dù sao cũng là số ít.

    - Nhưng còn có thân nhân ở.. ách, ở Hàn quốc?

    Lý Quý Dương cảm thấy hai người này vừa nhìn là anh em, cũng thật xui xẻo.

    - Đã không có.

    A Đại rốt cục mở miệng:

    - Trong nhà không đóng nổi thuế, tôi cùng em trai liều mạng kiếm tiền cũng không nuôi nổi người một nhà.. cha mẹ đều chết hết, chúng tôi cũng không thể kết hôn.. lúc đói bụng sắp chết thì trưng binh, hai chúng tôi đều cùng đi theo.

    - Đất vườn trong nhà đây?

    Lý Quý Dương nghe được trợn tròn mắt.

    - Bởi vì chúng tôi đóng không nổi tiền thuế, đã bị lấy đi.

    A Nhị chà xát hai tay:

    - May mắn hai anh em chúng tôi còn có chút tay nghề, bằng không đã sớm chết đói!

    - Hàn quốc.. cũng là say!

    Lý Quý Dương nghĩ tới quốc gia này đúng là có chút lười nhác, trong bảy nước hắn chướng mắt nhất chính là Hàn quốc, bởi vì theo lịch sử làm giàu của Hàn quốc có thể nhìn ra, không có gì kiến thụ, tất cả đều là cọ tới địa bàn!

    Hơn nữa còn luôn quảng cáo rùm beng mình là chính thống!

    Huyết thống cao quý gì đó chẳng hạn, chẳng lẽ còn có thể cao quý qua Chu thiên tử sao?

    Quả thật là tiết tấu tự kỷ thứ nhất thời Chiến quốc!

    - Các ngươi biết làm ma bàn?

    Lý Quý Dương đổi đề tài.

    - Dạ, ta.. tiểu nhân cùng ca ca đều biết.

    A Nhị rốt cục chú ý tự xưng của mình, nhanh chóng sửa lại.

    Sau khi anh em bọn họ bị đưa tới bên này, chính là làm nô lệ, làm ruộng, cứ như thế không biết đã bao nhiêu năm, bọn hắn cũng từ thiếu niên xanh miết trưởng thành trung niên nhân.

    - Chẳng lẽ không có thành thân?

    Người đều tới trung niên a!

    - Nữ nhân trong thôn trang vốn là cấp cho lão gia các thiếu gia, sau đó là quản sự quản gia, rồi tới người Tần..

    A Đại cùng a Nhị quẫn bách không thôi.

    Bọn hắn bởi vì là người Hàn, cho nên hôn phối tới chỗ bọn hắn, chủ yếu.. đã không còn!

    Lý Quý Dương lại nhớ kỹ một việc, vấn đề hôn phối của người trong nhà mình!

    Đây là đại sự nhân sinh!

    Nhưng trước hết để qua một bên.

    - Sau này ta sẽ làm chủ, cho các ngươi hôn phối.

    Lý Quý Dương gãi đầu:

    - Ta nghĩ làm thạch ma (cối xay đá), là như vậy..

    Mài đậu hũ, cũng xưng là thạch ma, là một dụng cụ như cối xay, do hòn đá tạc thành.

    Mài ra sữa đậu nành có thể trực tiếp dùng để uống, cũng có thể làm thành sản phẩm đậu.

    Lý Quý Dương nói xong, hai huynh đệ liền gật đầu:

    - Hiểu được rồi!

    Đối với bọn hắn mà nói, thạch ma thật quá quen thuộc! Đối diện con sông của Lý gia trang, chính là một ngọn núi đá khong lớn, nếu muốn khai thác đá thì còn chưa đủ lớn, nhưng nếu muốn kiếm hòn đá làm dụng cụ, vẫn có!

    Vì thế hai người mang theo bốn người mạnh khỏe đi lên núi đá lựa chọn đá về làm thạch ma.

    Lý Quý Dương ngồi trong phòng, mở ra "văn tự bán mình" của người hầu, văn tự bán mình đều thật đơn giản, có một danh hào của Lý gia trang, có tiểu ấn của bên quan phủ, có người bị bán là nam hay nữ, cũng chưa viết tên!

    Bởi vì nô lệ là không có tên!

    Hơn nữa những người này thân là nô lệ, cũng không có đồ vật gì đi kèm, vả lại tâm tư giản dị, một khi đã trở thành nô lệ của gia đình nào, lại thật sự xem mình là nô lệ, không nghĩ chạy trốn.

    Kỳ thật cũng không phải bọn hắn không muốn chạy, mà là ăn uống miễn cưỡng bằng tiền làm công của bọn họ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, toàn thân cũng không dư một đồng tiền, muốn trốn cũng không có lộ phí!

    Càng đừng nói há miệng liền bại lộ!

    Ngay cả người bên ngoài đến như Lý Quý Dương còn nghe được bọn họ nói không phải khẩu âm bản địa!

    Lý Quý Dương nhìn thấy ghi chép, tuổi, quê quán, còn có thân cao, sau đó không còn gì khác!

    Thậm chí miêu tả bên ngoài cũng thật đơn giản, ví dụ như mắt to, mũi vuông, hoặc là môi mỏng, đây còn xem như là bình thường, còn có viết "què", "tráng" đơn giản mà thôi.

    Xem Lý Quý Dương trợn mắt há hốc mồm!

    Nhà ai nếu đánh mất nô lệ, bằng vào này, làm sao tìm người?

    Nhưng cũng có thể là vì không sợ bọn họ chạy trốn? Cho nên viết cũng không tận tâm là được.

    Lý Quý Dương sau khi xem xong, đã nghĩ tìm người một lần nữa làm lại văn tự bán mình, làm thế này cũng quá sơ sài, hơn nữa còn có thật nhiều người đều ở thời gian thanh thiếu niên bị mua vào, đến bây giờ chỉ sợ đều đã trung niên, không mấy người thành gia lập nghiệp, còn lại chẳng lẽ chờ tới khi bọn họ đã già rồi tiếp tục bán đi? Vậy cũng thật không phải là người!

    Kỳ thật rất nhiều nô lệ chính là như vậy, ở tuổi trẻ thì bị ép khô sức lao động, nếu không bị mệt chết thì tới tuổi cũng bị bán giá rẻ ra ngoài.

    Chờ đợi bọn họ chính là việc khổ nhất mệt nhất, làm cho tới chết mới thôi.

    Hơn nữa nô lệ như vậy có rất ít có thể lập gia đình, nữ nhân còn có thể sinh nở, người ta đều tự tìm người đi theo.

    Ở thổ địa Tần quốc là như thế này, ở những nước khác người Tần chính là đãi ngộ như các nô lệ, đại ca cũng đừng chê cười nhị ca.

    Ngươi đối đãi người ta thế nào, người ta đối đãi ngươi như thế!

    Đây là chỗ tàn khốc của xã hội nô lệ, mười nô lệ không tốt ngay cả đổi một con trâu cũng đổi không được.

    Một nữ tỳ xinh xắn còn có thể tiến hiến cho vương thất, đạt được vàng bạc trân bảo ban cho.

    Mãi cho tới buổi tối ăn cơm, Lý Trung vẫn chưa trở về.

    - Không trở về sao?

    Lý Quý Dương kinh ngạc, Hàm Dương cách chỗ bọn họ xem ra còn thật xa a!

    Lại nghĩ lại, tình hình giao thông thời đại này còn có phương tiện giao thông.. là hắn có thể hiểu được, vì sao đã đi một ngày mà còn chưa trở lại.

    Cho dù là vùng ngoại thành, đi một chuyến cũng cần một chút thời gian đi?

    - Dạ phải, ít nhất cần ba bốn ngày đâu!

    Thuần Nhã ôm thực đỉnh cho Lý Quý Dương, buổi sáng giết hai con trâu, nấu nửa buổi, nhiều như vậy ai cũng có thể ăn được thịt, uống canh, còn có đôn bính có thể no bụng, hôm nay nhất định có thể ăn no!

    Loại chuyện tốt này không thường xuyên có được, không phải ăn tết hay lễ lộc gì lại cũng được ăn, nên ai cũng cảm kích thiếu gia, tuy rằng hắn mới về nhà vài ngày.

    Làm chủ nhân Lý gia trang, thực vật của Lý Quý Dương đương nhiên là tốt nhất, đôn bính, canh thịt nóng hầm hập, bên trong còn có khối thịt lớn, còn có ba xương ống lớn.

    Còn có không ít lá cây rau dại.

    Bởi Thuần Nhã đều nói cho người nấu bếp, thiếu gia thích ăn rau dại.

    Đương nhiên, chỉ riêng việc "còn dư thịt rất nhiều" nàng sẽ không nói thật với người làm bếp.

    Cho nên hôm nay Lý Quý Dương cẩn thận quan sát, rau dại chính là vi thái.

    Vi thái, thứ này tốt!

    Bên trong còn có cải.

    Chủ yếu đều là rau dại.

    Nghĩ tới hiện đại, giá cả của rau dại thuần túy, Lý Quý Dương không lãng phí, toàn bộ làm thịt!
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 35:

    Ăn xong cơm chiều, Lý Quý Dương uống chút nước, là loại nước sôi để nguội.

    Ra ngoài đi dạo, nhưng bởi vì mặt trời lặn nên không còn ánh sáng, muốn đi ra ngoài còn phải đốt đèn không nói, vù vù một đại đội người đi theo, thật sự là khó chịu, hay là thôi đi!

    Lý Quý Dương đi nhìn tiểu anh nhi, vẫn đang ngủ, nhưng sắc mặt ngày càng tốt hơn, càng ngày càng bụ bẫm.

    - Chiếu cố tốt cho tiểu thiếu gia.

    Lý Quý Dương chỉ có thể khô cằn dặn dò như vậy.

    - Dạ.

    Lan nãi mẫu chỉ có thể đáp như thế.

    - Buổi tối không cần lo lắng hắn khóc sẽ ồn ào tới ta, ta không yếu ớt như vậy, nhi đồng quan trọng hơn.

    Lý Quý Dương nói.

    Nhớ rõ trước kia xem qua tin tức, có bảo mẫu sợ nhi đồng buổi tối tranh cãi ầm ĩ, lại cho nhi đồng uống thuốc ngủ!

    Mặc dù thời đại này không có hàng cao cấp như là thuốc ngủ, nhưng hắn sợ Lan nãi mẫu dùng mền bịt miệng nhi đồng!

    Làm vậy còn đáng sợ hơn được chứ!

    - Dạ.

    Lan nãi mẫu căn bản không để vào trong lòng, tiểu thiếu gia thật biết điều, cho dù buổi tối có khóc cũng chỉ là một chút thanh âm mà thôi.

    Cho dù là tranh cãi ầm ĩ, cần phạt cũng là phạt nãi mẫu như nàng, mà không phải là một tiểu anh nhi còn chưa tới trăng tròn.

    Lý Quý Dương yên tâm quay về phòng, nằm trên giường lắc mình tiến vào không gian, bắt đầu làm việc nhà nông!

    Đợi cho mệt mỏi mới tắm rửa xong đi ra, nằm trên giường đi vào giấc ngủ.

    Mấy ngày nay trải qua làm cho hắn rất rối loạn, cho nên hắn cần phải liều mạng làm việc, làm đến mệt mỏi mới có thể ngủ được.

    Đó cũng là một cách thôi miên chính mình.

    Ngày hôm sau mặt trời còn chưa mọc đã bị người đánh thức, ăn một bữa điểm tâm cũng không dễ ăn, Lý Quý Dương lại đi ngủ, thật sự là đêm qua ngủ muộn mà buổi sáng lại thức sớm.

    Hắn còn buồn ngủ đâu.

    Ngủ đủ rồi, Lý Quý Dương rốt cục có chút tinh thần, đi nhìn nhi đồng, ai, lần này lại đang tỉnh.

    Lan nãi mẫu đang đổi tã cho hắn.

    Lý Quý Dương không tiến vào phòng, lặng lẽ lui ra ngoài, Thuần Nhã đang se chỉ, nhìn thấy hắn liền cười ngọt ngào.

    Lý Quý Dương nhe răng.

    Thuần Nhã càng cười rạng rỡ.

    Lý Quý Dương vào phòng đóng cửa lại, Thuần Nhã liền hiểu được là không cho phép ai đi vào.

    Lý Quý Dương đi vào hệ thống, bên trong im ắng, đèn đỏ cũng không lóe lên, Al không tìm hắn, không sai không sai!

    - Hôm nay còn muốn cùng hắn giao dịch?

    Thanh âm máy móc vang lên.

    Hoặc là đối phương đã không còn thiếu vật phẩm cần giao dịch sao?

    Không nên a!

    Thực vật xanh trong tinh tế chính là rất ít ỏi!

    - Đương nhiên rồi!

    Lý Quý Dương điểm mở hệ thống giao dịch, đèn đỏ sáng, Al đúng lúc tìm hắn.

    - Hôm nay giao dịch chính là nhánh cây dương.

    Lý Quý Dương giải thích một chút:

    - Đừng nhìn nhánh cây này không có trái hay hoa, nhưng loại cây cối này dễ dàng nuôi sóng, dù lạnh cũng không chết.

    Nhớ rõ vùng đông bắc, hai bên dường đều dùng dương thụ đâu.

    - Tốt, tốt, chỉ cần dễ nuôi sống, cây gì đều được!

    Al hưng phấn tiếp nhận, nguyên lai cần giao dịch nhánh cây trước đó tới bây giờ đều còn sống tốt, là dạng cây cối gì bọn họ cũng không lựa chọn.

    - Loại cây này lớn nhanh, tôi cũng không biết tình hình bên chỗ các anh, dù sao bán cho anh sẽ không ít.

    Lý Quý Dương giao dịch xong, chứng kiến tinh tệ của mình lại tăng, trong lòng thật cao hứng.

    Giao dịch xong, Lý Quý Dương tạm biệt Al, lại muốn đi ra.

    Thanh âm máy móc rốt cục lên tiếng:

    - Anh có thể nhìn xem những tin tức khác, sau này anh có thể có mua có bán, bây giờ nhìn xem tin tức mua bán rất trọng yếu.

    Lý Quý Dương gật đầu:

    - Ân, anh nói rất đúng!

    Kỳ thật trong lòng lại thầm nhủ: Chính là nói chuyện!

    Hắn cũng đã phát hiện, có lẽ do nguyên nhân bản thân của hắn?

    Hoặc là hắn quá nhỏ bé?

    Hệ thống đối với hắn ôn hòa, cũng không nhắc nhở hắn, cuối cùng vẫn là Al nói cho hắn biết, hắn bán với giá thấp!

    Đây là hệ thống gì vậy?

    Không nói phụ trợ hắn, còn thật lãnh đạm không để ý hắn!

    Tuy rằng không biết thanh âm này là gì, nhưng hẳn là tương tự công cụ phụ trợ mà thôi.

    Lý Quý Dương điểm mở màn hình lớn, đủ loại tin tức mua bán tràn ngập làm hắn hoa cả mắt.

    - Cái nào tốt?

    Lý Quý Dương híp mắt hỏi.

    - Đương nhiên là anh muốn mua cái gì thì mua cái đó! Hiện tại anh cũng không thể bán được nhiều đồ vật, nhưng chỉ cần thăng lên một giai, có thể mua đồ.

    Thanh âm máy móc rốt cục chịu mở miệng.

    - Tôi không có gì muốn mua a!

    Lý Quý Dương vươn vai:

    - Tôi tạm thời còn chưa quen thuộc, còn mua đồ?

    Mặt trên bán thật nhiều đồ vật, lúc này còn có một điều: Thiên niên thảo, một ngàn tinh tệ một gốc.

    Đây là vật gì?

    Hắn còn không biết là vật gì, mua về làm chi?

    Lại có một điều: Người máy trí năng làm việc nhà!

    Chào giá là mười vạn tinh tệ!

    Nếu mua cũng đều là đồ vật không nên xuất hiện trong thời đại này, lấy ra không nói kinh thế hãi tục cũng không xê xích gì nhiều.

    Hắn cũng còn không biết hiện tại Tần quốc là ai làm chủ đâu!

    Đáng chú ý càng không dám!

    Ở Tần triều gây chú ý, tới Hán triều thì làm sao?

    Tần đế quốc chính là đế quốc đoản mệnh!

    Sau khi Lưu Bang khai quốc, chính là cùng nó đối nghịch!

    Huống chi trước khi khai quốc, còn có Sở Bá Vương Hạng Võ..

    Thanh âm máy móc nghe hiểu ý tứ của hắn, là không có tính toán mua đồ, không được!

    Có bán mới có mua, bằng không lưu trữ tinh tệ làm gì? Sinh con sao?

    Thanh âm máy móc nghĩ như vậy, cũng nói như thế!

    Nghe xong Lý Quý Dương cười ha ha:

    - Ai nói không mua chứ? Tôi đây không phải không có nhiều tiền sao! Người ta động một chút lại mười vạn trăm vạn, tôi có bao nhiêu tiền nha? Để dành vài triệu, muốn mua đồ cũng sẽ không thiếu tiền.

    - Tôi ở trong này chưa quen cuộc sống nơi đây, chờ sau khi tôi quen thuộc, lo lắng nên làm sao phát triển.

    - Anh còn muốn phát triển chuyện bên ngoài?

    Thanh âm khó hiểu:

    - Anh không phải nói nơi này hiện tại rất loạn sao? Thật nhiều quốc gia còn đang đánh giặc đi? Còn phải loạn thật lâu mới có thể thống nhất, hơn nữa thống nhất cũng không được bao lâu, còn muốn loạn thêm một lần, tiếp tục thống nhất mới có thể kéo lâu được hơn một chút không phải sao?

    Đều rối loạn như vậy, hắn còn muốn ở bên ngoài phát triển?

    - Phải!

    Lý Quý Dương gật đầu, hắn nói không sai nha!

    - Chẳng lẽ anh muốn đánh thiên hạ?

    Tuy thanh âm vẫn cứng ngắc, nhưng Lý Quý Dương nghe ra dã tâm cùng khinh thường.

    Có dã tâm là vì kiêu ngạo, hắn có hệ thống, có thể nói ngay cả tinh tế cũng có thể hoành hành, huống chi chỉ là một nguyên thủy vị diện còn chưa khai phát.

    Khinh thường là vì bộ dạng mềm nhũn của Lý Quý Dương, cũng không có được vương bá khí, đến đây nhiều ngày như vậy, đừng nói tranh phách thiên hạ, ngay cả một thôn trang còn chưa quản tốt đâu!
     
    Dora NguyenLieuDuong thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 36:

    Đừng tưởng rằng hắn không biết, Lý Quý Dương tự mình nói ra!

    Nói muốn cấp cho người trong thôn trang đãi ngộ tốt một chút, còn phải đi qua quản gia đồng ý!

    Thôn trang này đều là của hắn, còn phải cần quản gia đồng ý? Không nên chính mình nói gì chính là cái gì sao?

    - Tôi không đánh thiên hạ, thiên hạ là dễ đánh như vậy sao?

    Lý Quý Dương dè bỉu.

    Người đọc qua lịch sử cũng biết, có thể cai trị một quốc gia cũng không phải là người đơn giản, hắn tự cho rằng mình là người đơn giản, tuy có chút dự kiến trước nhưng muốn hỏi dã tâm thì thật sự không có!

    Dã tâm lớn nhất cũng chính là ngấp nghé một chút văn vật của thời đại này.. được rồi, ở thời đại này những đồ vật kia đều không phải là văn vật.

    Ví dụ như thực đỉnh hắn dùng cơm.

    Tuy rằng Lý gia trang không lớn, nhưng miễn cưỡng cũng được tính là một tiểu quý tộc, cũng xếp ở cuối cùng, nhưng cũng là quý tộc, lúc ăn cơm có thể dùng đỉnh, nhưng tấu nhạc đương nhiên là không có.

    Nhà giàu có quý tộc thời cổ đại lúc ăn cơm cần tấu nhạc gõ chuông, dùng cường thịnh thực phẩm trân quý (gõ chuông, liệt đỉnh mà ăn). Dùng từ hình dung "cuộc sống xa hoa" quyền quý hào hoa xa xỉ phô trương, trước đây còn hình dung cuộc sống phú quý xa xỉ xa hoa.

    Dùng đỉnh cũng chỉ có Lý Quý Dương có thể sử dụng, chờ tiểu thiếu gia trưởng thành hắn cũng có thể dùng, người khác lại không được.

    Cho nên Lý Quý Dương luôn luôn thật ngấp nghé "bát cơm" của hắn.. tuy chế tạo thô nhưng tuyệt đối là loại thực đỉnh hắn chưa từng nhìn thấy qua.

    Tuy rằng không phải là thực đỉnh quý báu gì, nhưng ở trong mắt Lý Quý Dương lại có thể liệt vào đối tượng nghiên cứu!

    Đáng tiếc đó là ở đời sau, hiện tại thực đỉnh này là của hắn, mỗi ngày hắn đều cần dùng, mỗi ngày là dùng văn vật đồ cổ ăn cơm!

    - Vậy anh để dành tiền làm gì?

    Không tranh giành quyền lợi, lưu trữ nhiều tinh tệ như vậy làm gì?

    - Không biết a!

    Lý Quý Dương nói:

    - Hiện tại tôi còn không biết cần mua cái gì, có lẽ là một người máy bảo tiêu dùng chạy trốn? Hoặc là vàng bạc châu báu? Mà sao hệ thống này của anh không ai mua bán vàng bạc châu báu nha?

    - Loại đồ vật này ai mua ai bán?

    Thanh âm máy móc không cảm xúc, nhưng những lời này tràn ngập vẻ khinh bỉ nồng đậm!

    Ai có đồ vật như vậy lại đi giao dịch vàng bạc châu báu? Có nhiều hàng hóa có giá trị giao dịch còn lớn hơn vàng bạc châu báu rất nhiều được không!

    - Không có vàng bạc châu báu a!

    Kỳ thật Lý Quý Dương chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi.

    Thanh âm máy móc không lên tiếng, cảm thấy được cùng người này nói đạo lý thật quá mệt mỏi!

    - Đúng rồi, có giao dịch vải vóc không?

    Lý Quý Dương lại hỏi.

    - Có. Đây là vật tư dân sinh.

    Hơn nữa lượng giao dịch thật lớn, dù sao vải vóc ở trong tinh tế cũng thật sự không thiếu.

    Một tinh cầu trồng bông cực lớn, một năm sản lượng thập phần khả quan, thợ may chế tạo quần áo đều ra hàng triệu bộ.

    Hai người nói chuyện không hợp, Lý Quý Dương đi ra hệ thống tiến vào không gian, ăn hoa quả, bắt đầu làm việc nhà nông.

    Hiện tại hắn làm việc ngày càng thuận tay!

    Làm việc nhà nông xong mới đi ra không gian, nằm trên giường nghỉ ngơi một lát lại ngủ mất.

    Chờ ngủ một giấc thức dậy, vô sự để làm, đi ra cửa mang theo Lý Bình cùng Lý An dạo quanh Lý gia trang một lần.

    Bố cục cũng như vậy, nhưng đi tới phía sau mới nhìn thấy nơi ở của người hầu.

    Nhà tranh bùn đất thấp bé, bọn người hầu quỳ gối dập dầu còn mặc áo rách quần manh.

    Nhìn thấy làm trong lòng Lý Quý Dương chợt chua xót.

    - Mọi người mỗi ngày đều..

    Hắn muốn hỏi một câu, có thể ăn no sao? Nhưng khi nhìn thấy thân thể gầy yếu của bọn họ, khẳng định ăn không đủ no!

    Lý Quý Dương khó chịu!

    - Thiếu gia, mọi người thật cao hứng, rửa sạch thân thể, mặc quần áo mới!

    Lý Bình cao hứng nói:

    - Còn có canh thịt để uống, có đôn bính để ăn.

    Trước kia không có đãi ngộ này, trừ phi ăn tết hay là trừ tịch.

    Kết quả bộ dạng "áo rách quần manh" trong mắt Lý Quý Dương trên thực tế là nhóm nhi đồng mặc quần nhỏ áo ba lỗ!

    Nhưng bây giờ tuy là xuân hạ giao mùa, tuy rằng mặc quần áo mới nhưng chỉ là bên trong, bên ngoài vẫn là mặc quần áo cũ, rách rưới, đương nhiên nhìn thấy không tốt.

    Nhưng thần sắc nhóm nhi đồng không sai, bởi vì ngày hôm qua ăn thịt hôm nay cũng ăn thịt, còn có canh thịt để uống.

    Cho nên mọi người thật cao hứng phục lạy thiếu gia.

    - Nhưng ở vẫn không tốt!

    Lý Quý Dương cau mày nhìn phòng ở của bọn họ, phòng ốc quá kém, nếu mưa lớn một chút sẽ sụp!

    Thật là xem mạng người như cỏ rác!

    Mà nhà hắn ở cũng không sai.

    - Thiếu gia, như vậy cũng đã tốt lắm.

    Lý An gãi gãi đầu:

    - Nhà người ta đều là cỏ tranh đâu!

    Hắn cũng từng đi ra ngoài qua, biết người hầu nhà người khác ở nhà cỏ tranh, mưa lớn tuyết rơi đều sụp đổ đâu.

    - Bỏ đi, chờ quản gia trở lại, ta nói với hắn.

    Lý Quý Dương khoát tay:

    - Hiện tại việc lớn nhất chính là các ngươi cần xây một nhà vệ sinh công cộng cho ta!

    - Công gì?

    Có nghe không hiểu.

    Lý Quý Dương tự mình chỉ đạo, lựa chọn một địa phương hẻo lánh định rõ địa bàn nhà vệ sinh công cộng.

    Chỉ cần có vòng hàng rào, lấy cái hố phân là được.

    Nhưng Lý Quý Dương yêu cầu sạch sẽ, vừa lúc trước mặt có con sông nhỏ, là chi nhánh của sông lớn, không cùng khúc sông mà trong nhà gánh nước dùng, trong hồ còn có lau sậy rậm rạp, đương nhiên thời đại này còn có một tên gọi là kiêm gia.

    Loại dòng chảy này dùng xối WC vô cùng thích hợp!

    Lúc này có nhiều người nhàn rỗi, thiếu gia ra lệnh, vậy làm thôi!

    Nhà vệ sinh công cộng xây dựng thật nhanh, chủ yếu là vì mọi người muốn lộ mặt trước mặt thiếu gia.

    Nhưng còn có một vấn đề, người hầu nơi này không biết chữ, hoặc là có người biết cũng không phải đều là người Tần, Lý Quý Dương chợt nghĩ nhà vệ sinh nếu treo một dãy bảng viết tách riêng "Nam" cùng "Nữ"..
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 37:

    - Các ngươi nói rất đúng!

    Lý Quý Dương cơ hồ cần khóc rống lưu nước mắt, Tần Thủy Hoàng thống nhất văn tự đúng, thống nhất đo lường cũng đúng!

    Bằng không một văn tự lại có vài loại thậm chí mấy chục loại phương pháp sáng tác, đối với người đã quen với một loại phương pháp sáng tác như Lý Quý Dương mà nói thật sự là không tin nổi!

    Cuối cùng vẫn là Thuần Nhã đề nghị, một cửa treo một mảnh vải, đó là WC cấp cho nữ nhân sử dụng, một cửa đâm cành cây to, đó là cấp cho nam nhân sử dụng, lúc này mới đem sự tình giải quyết.

    Đương nhiên đến trưa Lý Quý Dương đói bụng, nhưng những người này không có một người nào kêu đói, giống như đều đã quen rồi.

    - Người đâu!

    Lý Quý Dương cảm giác mình có chút giống Chu lột da.

    - Thiếu gia!

    Thuần Nhã luôn đi theo hắn không xa.

    - Đi nhà bếp nhìn xem, làm một chút canh thịt, ngâm chút đôn bính, bên trong canh thịt phải có cục xương thịt, nhiều một chút, cho người trong nhà bếp mang tới cấp cho mọi người ăn, làm việc tới giờ này bụng của ta đều quắt!

    Hắn vẫn là người chỉ huy đâu, người hạ khí lực chỉ sợ không còn sức lực gì nữa chứ?

    - Dạ!

    Tuy Thuần Nhã kinh ngạc với quyết định của thiếu gia, nhưng năng lực chấp hành rất tốt.

    - Làm cho tất cả mọi người đều được ăn, kể cả lão nhân cùng nhi đồng, hiểu không?

    Lý Quý Dương sợ người trong nhà bếp làm kỳ thị, chỉ cung cấp đồ vật cho tráng lao động, lão nhân nhi đồng cùng nữ nhân không có ra sức thì không cho ăn!

    Không được!

    Nếu làm như vậy chính hắn cũng không được ăn a!

    Bởi vì hắn cũng không có làm gì, chỉ đứng nơi đó chỉ tay năm ngón mà thôi đâu.

    Kỳ thật cho dù hắn muốn tự làm những người này cũng không thể để cho hắn tự đi làm đó thôi.

    Nếu thật sự để cho thiếu gia đi đào hố phân, quản gia trở về còn không mắng chết bọn hắn sao!

    - Dạ!

    Thuần Nhã thoáng do dự một chút, vẫn đáp ứng rồi.

    Lý Quý Dương cười híp mắt, quả nhiên!

    Nếu chính mình không phân phó, nhất định là không có phần của lão nhân nhi đồng cùng nữ nhân!

    Nhà bếp có ba mươi người, đều là nữ tử phụ trách nấu cơm, mỗi ngày đều có không ít đồ vật được đưa vào nhà bếp, làm ra cái ăn cung cấp toàn bộ thôn trang điền bụng.

    Ngày hôm qua làm thịt hai con trâu, xương cốt không thiếu, toàn bộ đều đưa tới, dùng thật nhiều đào chậu thô kệch chứa đựng, một người được phát một đào chậu chứa cục xương thịt, mang theo nửa chậu nước canh, còn có một khối đôn bính.

    Niên đại này phương thức nấu nướng vẫn thật sơ sài, Lý gia trang càng là như vậy, Lý Quý Dương ăn đồ vật không phải là nướng thì là nấu cùng đôn, không còn phương thức nấu nướng nào khác.

    Đồ gia vị cũng ít hơn nhiều lám, nhưng nguyên liệu nấu ăn thiên nhiên phong phú đủ bù đắp thiếu thốn đồ gia vị, bởi vì trâu Tần Xuyên tuyệt đối không từng nếm qua thức ăn gia súc hiện đại!

    Thực đỉnh của Lý Quý Dương cũng bị Thuần Nhã gọi một kiện phụ ôm qua, trong thực đỉnh có cục xương thịt, đều băm thành khối nhỏ, Thuần Nhã cầm theo cái hũ nhỏ bên trong là canh thịt, còn có một khối đôn bính.

    Rõ ràng là vì chuẩn bị cho hắn, đồ vật bên trong đều là tốt nhất!

    Lý Quý Dương liền ôm thực đỉnh ngồi trong lều dựng sẵn ăn cơm, những người khác thì tùy tiện tìm một chỗ ngồi ăn.

    Lý Quý Dương xem như đặc biệt chiếu cố, chẳng những có lều còn có người "đặc biệt" hầu hạ hắn dùng cơm.. Thuần Nhã.

    Kỳ thật chỉ là lấy đôi đũa, chuyển cái bát, Lý Quý Dương cũng không muốn người ta xem hắn thành nhân sĩ tàn chướng, ăn cơm cũng phải có người đút, còn sống nổi hay không?

    Hắn luôn không hiểu có chút người, ngay cả ăn một bữa cơm cũng cần đợi thị nữ hầu hạu, nếu bụng không phải là của mình, chỉ sợ ngay cả ăn cơm đều để người thay thế làm phiền.

    - Ngươi cũng ăn một chút!

    Lý Quý Dương dùng một đào bát sạch sẽ đổ chút canh thịt, còn gắp vài cục xương thịt bỏ vào, đưa cho Thuần Nhã:

    - Trong chốc lát còn phải làm việc đâu!

    - Dạ!

    Thuần Nhã tự nhiên nghe lời ăn xong cơm canh, nhưng vẫn tiếp tục hầu hạ thiếu gia.

    Buổi chiều tiếp tục làm việc, lần này khí lực của mọi người càng nhiều, bởi vì giữa trưa được ăn thêm một bữa cơm, cảm giác như là nhặt tiện nghị, mọi người làm việc càng thêm cố gắng!

    Lý Quý Dương gọi Thuần Nhã:

    - Đi nhà bếp làm cho người ta giết năm con dê béo, buổi tối thêm đồ ăn cho mọi người!

    - Dạ!

    Thuần Nhã vui vẻ chạy tới nhà bếp truyền lệnh của thiếu gia.

    Bởi vì quản gia đi vắng, mọi người nghe được mệnh lệnh đều là trực tiếp từ chỗ thiếu gia nhắn ra tới, cũng không ai phản đối, đành phải bắt đầu giết dê.

    Trước khi mặt trời lặn, nhà vệ sinh công cộng xây xong rồi.

    Dùng hàng rào ngăn cách nam nữ, mỗi một bên có hai mươi chỗ ngồi, mỗi ngày có một nam một nữ quét tước nhà vệ sinh. Lý gia trang tổng cộng có ba mươi gia đình, tính cả gia chủ là ba mươi mốt hộ, ngoài gia chủ mỗi ngày một nhà quét tước vệ sinh, một tháng vừa đủ ba mươi ngày, nhiều ra ngày nào do gia chủ phái hai người hầu đi tới quét tước.

    Mà tháng hai thì thiếu hai ngày, hai ngày cuối tháng thì để nhà Lý Bình Lý An đi làm.

    Lý Quý Dương cảm thấy như vậy thật tốt.

    Lại có thêm quần lót quần cộc áo ba lỗ thiếu gia cho người phân phát xuống, mọi người đều cảm thấy được kể từ khi thiếu gia trở về, cuộc sống của bọn họ ngày càng tốt hơn rất nhiều!

    Buổi tối Lý Quý Dương ăn vào thịt dê nướng, còn có một số rau dại tươi xanh.

    - Ngày mai làm cho người ta làm một con gà, ân, đôn một con gà, phân cho Lan nãi mẫu nửa con.

    Nghe nói canh gà có thể xuống sữa, nhưng làm thế nào Lý Quý Dương lại không biết.

    Nếu có cái nấm.. thời đại này cũng đã ăn cái nấm đi?

    - Gà?

    Thuần Nhã ngây thơ:

    - Thiếu gia, cái gì là gà?

    - Ách?

    Lý Quý Dương:

    - Chính là trĩ!

    Ba năm một đời rãnh, mà một đời rãnh của bọn họ còn cách hơn hai ngàn năm, sự khác nhau chỉ sợ còn sâu hơn cả rãnh biển Mariana!

    - Dạ!

    Thuần Nhã cung kính lĩnh mệnh.

    Lý Quý Dương ăn còn lại hơn phân nửa liền nói:

    - Bưng xuống đi, ta ăn no!

    - Dạ.

    Thuần Nhã thật thói quen bế thực đỉnh đi xuống, toàn bộ đồ vật bên trong nàng san sẻ qua đào bát, còn lại phân cho Lý Bình cùng Lý An:

    - Ăn đi, thiếu gia ăn xong rồi.

    - Ai!

    Hai người vui sướng phân ra đồ ăn trong thực đỉnh.

    Bữa cơm chiều cũng làm mọi người thật cao hứng, đã liên tiếp vài ngày đều được ăn thịt!

    Canh thịt tùy tiện uống!

    Lý Quý Dương cũng không biết ở thời đại này là cải thiện trọng yếu bao nhiêu!

    Thế cho nên lúc quản gia trở về thiếu chút nữa bão nổi với hắn!

    Ăn xong cơm chiều, Lý Quý Dương nằm xuống, còn căn dặn:

    - Ngươi cũng đi ngủ sớm một chút đi, a!

    - Dạ!

    Thuần Nhã đi ra cửa, đóng cửa lại, lại đi nhìn nhìn tiểu thiếu gia, nói vài câu với Lan nãi mẫu, còn đi tới nhà bếp căn dặn ngày mai giết một con trĩ, lúc này mới quay về phòng nhỏ của mình nghỉ ngơi.
     
    LieuDuongDương2301 thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 38:

    Hôm nay Lý Quý Dương mệt muốn chết rồi, một ngày đều ở bên ngoài, giữa trưa ăn cơm xong cũng không ngủ trưa, lúc này mệt nhọc liền trực tiếp nằm ngủ, không đi vào không gian cũng không đi xem hệ thống.

    Buổi sáng bị người đánh thức, Thuần Nhã thật đúng giờ bưng lên điểm tâm: Thịt dê phao bánh mì!

    Ăn xong, Lý Quý Dương đi xem nhi đồng, lần này tiểu tử kia tỉnh lại, Lý Quý Dương ôm hắn chơi trong chốc lát, hai chú cháu vẫn chơi thật vui vẻ!

    Lan nãi mẫu thật cao hứng, chỉ cần thiếu gia chăm sóc tiểu thiếu gia nhiều hơn, sẽ không ai dám bất kính với tiểu thiếu gia!

    - Ngày hôm qua ngủ có ngon không?

    Mỗi ngày Lý Quý Dương đều đến xem nhi đồng, mỗi ngày đều phát hiện nhi đồng hình như lại lớn hơn một ít.

    - Ngủ rất ngon, tiểu thiếu gia không khóc không làm, chỉ lầm bầm hai lần, đều vì đói bụng, bú sữa xong lại thay đổi quần áo một lần.

    Lan nãi mẫu đều nhớ rõ, ở trong thế giới của nàng, tiểu thiếu gia quan trọng hơn hết thảy.

    - Vậy là tốt rồi.

    Lý Quý Dương cùng nhi đồng chơi trong chốc lát:

    - Ta có chút mệt nhọc, cùng tiểu thiếu gia cùng nhau ngủ một giấc, ngươi đi ra ngoài trước đi, nếu như có thời gian thì đi tắm rửa.

    Bởi vì có lệnh của Lý Quý Dương, những người này đều cạo trọc đầu, hiện giờ mọi người đều sạch sẽ vô cùng.

    - Dạ.

    Lan nãi mẫu lập tức đi ra ngoài.

    Nàng cũng có ba ngày không tắm rửa, hiện giờ vừa lúc, có thiếu gia nhìn thấy tiểu thiếu gia, nàng có thể đi xử lý một chút chuyện của mình, còn có quần áo cũng nên tẩy rửa một chút.

    Lúc đi còn dặn dò Thuần Nhã mời nàng trông chừng cửa dùm.

    Khi Lý Quý Dương tỉnh lại, chợt nghe Thuần Nhã nhỏ giọng hô:

    - Thiếu gia? Thiếu gia?

    - Nga? Thức rồi!

    Lý Quý Dương đi ra mở cửa, nhìn thấy Thuần Nhã tươi cười nhìn mình:

    - Phát tài sao?

    - Cái gì nha?

    Thuần Nhã cười híp mắt nói:

    - Lý Trung quản gia đã trở lại, còn mang theo thật nhiều đồ vật! Mời thiếu gia đi ra xem đâu!

    Lý Quý Dương không hiểu ra sao cả:

    - Hắn phát tài?

    - Không biết a!

    Thuần Nhã chớp mắt:

    - Đi ra ngoài hỏi một chút sẽ biết.

    Nàng không tư cách hỏi, nhưng thiếu gia có nha!

    Kỳ thật nàng cũng có chút tò mò, quản gia đại nhân đã đi Hàm Dương thành một chuyến, nhiều ngày như vậy mới trở về, nghe nói còn mang theo thật nhiều đồ vật cùng về đâu!

    - Lúc hắn đi có mang theo đồ vật đi bán không?

    Đồ vật trong nhà hình như cũng không có vật gì đáng giá.

    Nói trắng ra là, Lý gia trang cũng chỉ có lương thực cùng đất vườn, đủ ấm no, có chút lương thực tồn tại, ở thời đại này cũng là một tiểu phú gia đình.

    Thời đại này vàng bạc không phải điểm tựa, bạc còn chưa có tác dụng lớn như vậy, dùng vẫn là vàng đáng giá giao dịch nhất, nhưng bởi vì công nghệ có hạn, tinh luyện ra độ tinh khiết không cao.

    Mà đồng tiền mạnh ngoại trừ vàng, chính là lương thực!

    Lý gia trang có một thùng kim bính tử, có chừng năm mươi kim, xem như đáng giá nhất, tiếp theo là mấy kho thóc tràn đầy, sau đó là thổ địa, cuối cùng mới là hơn một trăm người hầu.

    Nhưng lúc quản gia đi, cũng không hỏi lấy kim bính tử, càng không kéo theo lương thực, lúc đi dùng xe trâu, dẫn theo hơn mười tráng hán.

    Cũng không mang theo đồ vật gì, làm sao lại mua được nhiều đồ vật trở về?

    Chẳng lẽ không phải mua? Mà là cướp về?

    Kháo!

    Cướp bóc cũng là phạm pháp a! Đại ca!

    Làm vậy không phải là trêu chọc họa cho trong nhà sao!

    - Lan nãi mẫu, chiếu cố tiểu thiếu gia!

    Trước khi Lý Quý Dương rời đi, dặn dò Lan nãi mẫu một câu.

    - Dạ!

    Lan nãi mẫu tiến lên ngồi chồm hổm bên giường, hôm nay nàng tắm nước nóng, sạch, bản thân cũng thoải mái vô cùng.

    Lý Quý Dương mang theo Thuần Nhã đi ra cửa, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt Lý Trung vui mừng mang theo thật nhiều đồ vật trở lại.

    Chủ yếu là lương thực, vải vóc cùng muối ăn, còn có chút trâu không kéo xe, thân thể mập mạp, vừa nhìn chính là dùng giết mổ!

    Lý Quý Dương trợn mắt há hốc mồm!

    - Kháo!

    Lý Quý Dương bật lên:

    - Ngươi đi làm gì vậy?

    - Thiếu gia!

    Lý Trung mặt mày hớn hở rạng rỡ đi tới:

    - Thiếu gia, những thứ này đều do quốc chủ ban cho ngài!

    - A?

    Lý Quý Dương có nghe không hiểu gì.

    - Hôm trước lão nô đi Hàm Dương thành, đi bố trang bán quần áo mà ngài làm ra, làm cho môn khách của Lữ đại nhân gặp được, hắn hướng Lữ đại nhân tiến cử quần lót áo ba lỗ của ngài, Lữ đại nhân cảm thấy thật hứng thú, tiến cử cho quốc chủ, quốc chủ cũng rất thích thú, đã hạ chỉ nói người Đại Tần có thể mặc quần áo như thế, những thứ này là ban cho Lý gia chúng ta!

    Lý Trung vô cùng cao hứng:

    - Còn hỏi qua thiếu gia đâu!

    - Lữ đại nhân?

    Lý Quý Dương nhíu mày:

    - Lữ Bất Vi?

    - Ai u!

    Lý Trung lập tức xua tay:

    - Thiếu gia, danh húy của Lữ đại nhân, không thể gọi thẳng được!

    Giờ Lý Quý Dương mới hiểu được, Lữ Bất Vi đã làm quan!

    - Vậy.. hiện tại quốc chủ là?

    Lý Quý Dương trực tiếp hỏi.

    - Quốc chủ đương nhiên là quốc chủ!

    Vẻ mặt Lý Trung kỳ quái nhìn hắn.

    Lý Quý Dương thiếu chút nữa hộc máu!

    - Ta muốn hỏi chính là, quốc chủ gọi là gì!

    Lý Quý Dương nghiến răng nghiến lợi hỏi.

    - Việc này, tiểu nhân làm sao biết chứ?

    Lý Trung khổ bức nói.

    Hơn nữa hắn chỉ là một hạ nhân, còn tìm hiểu quốc chủ làm gì?

    - Ngươi cũng không biết quốc chủ gọi là gì, ngươi làm sao lĩnh thưởng?

    Lý Quý Dương không tin.

    - Thiếu gia!

    Lý Trung gian nan cười khổ:

    - Lão nô đi chỉ có môn khách Lữ đại nhân gặp lão nô, hỏi chút sự tình, sau đó bảo lão nô dẫn người chờ, chờ suốt một ngày ngày hôm sau mới cho mấy thứ này, nói là ban cho thiếu gia. Đừng nói là tôn quý quốc chủ, ngay cả Lữ đại nhân lão nô cũng chưa từng gặp mặt a!

    - Chưa từng gặp mặt?

    Lý Quý Dương kinh ngạc.

    - Nghe nói trước kia Lữ đại nhân là phú thương, trong nhà có tiền, lão nô chỉ nhìn thấy cửa lớn nhà hắn, cao lớn đẹp đẽ quý giá!

    Vẻ mặt Lý Trung hướng tới:

    - Vừa nhìn chính là địa phương tốt nhất!

    - Tốt nhất?

    Lý Quý Dương dè bỉu: Không bao lâu sau, Lữ Bất Vi cũng sẽ bị Thủy hoàng đế giết chết!

    - Đương nhiên!

    Lý Trung hâm mộ:

    - Chờ thiếu gia trưởng thành, cũng vì nước ra sức, Lý gia trang cũng kiến thành như vậy là tốt rồi. Lão nô có chết cũng không có lỗi với lão gia!

    Lý Quý Dương co rút khóe miệng:

    - Hay là.. ta cũng đi đầu cơ kiếm lợi một phen?

    - A?

    Lý Trung khó hiểu:

    - Thiếu gia, ngài nói cái gì đó?

    - Ngươi không biết điển cố "đầu cơ kiếm lợi"?

    Lý Quý Dương kinh ngạc nhìn Lý Trung.

    Chuyện này người Tần quốc nên biết nhiều nhất nha!

    - Cái gì là đầu cơ kiếm lợi?

    Vẻ mặt Lý Trung ngây thơ.

    Lý Quý Dương ngậm miệng lại, đây là bí mật của Lữ Bất Vi!

    Hiện tại đang trị vì, hoặc là Doanh Dị Nhân, hoặc là Doanh Tử Sở, nói vậy có lẽ không ai biết đó là ai, nhưng con của hắn rất có danh, chính là Tần Thủy Hoàng!

    Doanh Dị Nhân, Tần Trang Tương Vương, được xưng là Tần Trang Vương, là vua Tần quốc thời kỳ cuối Chiến quốc, tên khai sinh Doanh Dị Nhân, là An Quốc Quân, tức là Tần Hiếu Văn Vương Doanh Trụ cùng Hạ Cơ sinh ra.
     
    Dora NguyenLieuDuong thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 39:

    Bởi vì mẫu thân không được sủng ái, mà bản thân hắn lại đứng hàng ở giữa trong số mấy chục đứa con, không được phụ thân xem trọng cùng sủng ái nên phải đi Triệu quốc làm con tin.

    Chính là lúc ở Triệu quốc gặp được đại thương nhân Lữ Bất Vi, xem Dị Nhân thành đầu cơ kiếm lợi, vì Dị Nhân dốc hết gia tài, hối hả ngược xuôi.

    Nhận được An Quốc Quân sủng phi Hoa Dương phu nhân làm mẫu phi, lại bởi vì Hoa Dương phu nhân là người Sở quốc cho nên An Quốc Quân lại đổi tên thành Doanh Tử Sở.

    Nương nhờ Hoa Dương phu nhân được sủng ái, Doanh Tử Sở theo Triệu quốc trở lại Tần quốc được phong làm tự tử, sau khi An Quốc Quân chết liền kế thừa vương vị, xưng là Tần Trang Tương Vương.

    Trị vì ba năm, nghe nói là chết trên bụng nữ nhân!

    Nhưng mặc kệ nguyên nhân hắn chết như thế nào, hắn rốt cục là cha của Tần Thủy Hoàng, sau khi Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, truy phong làm thái thượng hoàng.

    Thời niên thiếu bởi vì mẹ con Dị Nhân không được An Quốc Quân sủng ái, hơn nữa An Quốc Quân có hơn hai mươi người con, Dị Nhân vì thế mà bị mang tới Triệu quốc Hàm Đan làm con tin.

    Lúc đó quan hệ Tần Triệu hai nước chuyển biến xấu, thỉnh thoảng phát sinh chiến tranh, Dị Nhân nhiều lần bị lạnh nhạt. Hắn khuyết thiếu xe ngựa cùng tài vật thường dùng hàng ngày, cuộc sống khó xử, thập phần thất ý.

    Nếu không có Lữ Bất Vi, thật đúng là "phải chết nơi tha hương"!

    Nhưng hắn gặp được Lữ Bất Vi!

    Chẳng những không chết, cuối cùng còn được lập làm tử tự, kế thừa vị trí quốc chủ Tần quốc!

    Đời sau chuyện đầu cơ kiếm lợi mọi người đều biết, chính là hiện tại mọi người hình như lại không nghe nói qua việc này?

    Có thể nói, "hàng" này tuyệt đối là "hàng tốt", nhưng hắn chỉ ngồi ở vị trí quốc chủ được ba năm.

    Điển hình là "ngạt trúc ra hảo duẩn", lão tử chẳng ra gì, đứa con không chịu thua kém a!

    Nhưng so sánh với hắn, cha của Doanh Dị Nhân càng xui xẻo!

    An Quốc Quân, cũng chính là Tần Hiếu Văn Vương Doanh Trụ, lúc ban đầu cũng không phải là nhân tuyển thái tử, tự nhiên nuôi dưỡng mềm nhũn rất nhiều, nhưng sau khi anh của hắn trở thành thái tử nhiều năm, đã chết!

    Mà hắn càng không may, có một người cha sống hơn bảy mươi tuổi!

    Chờ hắn ngao chết cha, hắn đã bao nhiêu?

    Thời đại này người sống bình quân chỉ chia được năm mươi!

    Vị Doanh Trụ tiên sinh xem như làm được quốc chủ ba ngày, liền treo!

    Đến phiên Doanh Dị Nhân, ít nhất hắn còn trở thành ba năm quốc chủ đâu!

    Nghe dạng này, Lý Quý Dương không xác định được đang trị vì chính là ai!

    Là Doanh Dị Nhân? Hay là Doanh Trụ? Hoặc là Tần Chiêu Tương Vương sống hơn bảy mươi tuổi nha!

    Bởi vì ba người này giao thoa vương vị rất thường xuyên, hắn lại không tiện hỏi ra miệng, bởi vì nguyền rủa quốc chủ qua đời chính là tội lớn!

    - Vậy quốc chủ hiện tại bao lớn?

    Lý Quý Dương quanh co hỏi.

    - Lão nô làm sao biết được đây?

    Lý Trung ngạc nhiên nhìn hắn.

    Thiếu gia làm sao vậy?

    Quốc chủ bao nhiêu tuổi, có quan hệ gì với thiếu gia chứ?

    - Vậy được rồi, ta hỏi ngươi, Tần quốc chúng ta có bao nhiêu năm.. không có cái gì kia sao?

    Lý Quý Dương khoa tay múa chân.

    - Thiếu gia, ngài hỏi vậy là có ý gì a?

    Lý Trung đau khổ:

    - Lão nô không biết rõ..

    Lý Quý Dương đành dựa sát vào hắn nói thầm:

    - Bao nhiêu năm không có tang sự sao? Quốc tang!

    Lý Trung nghe rõ!

    - Rất nhiều năm!

    Lý Trung thành thật nhỏ giọng đáp:

    - Lão nô lớn tuổi như vậy, liền chưa thấy qua quốc tang cả nước..

    Lý Trung đã ba mươi, với độ tuổi này ở thời đại bình quân năm mươi, đã là qua nửa đời người.

    Vậy như vậy nảy sinh vấn đề, Tần Chiêu Tương Vương đang trị vì, Doanh Dị Nhân đã sinh ra chưa? Doanh Trụ là bởi vì thái tử ca ca chết nên mới nhặt được tiện nghi, trở thành thái tử..

    - Vậy thái tử nước nhà là ai?

    Lý Quý Dương lại hỏi.

    - Thái tử chính là An Quốc Quân Trụ, nghe nói thái tử nguyên lai tráng niên rồi mất.. nhưng hoăng bao lâu rồi, có cử hành quốc tang hay không cũng không biết..

    Lúc đó thái tử hoăng trôi, hắn cũng không ở Hàm Dương, càng không ở quốc thổ Tần triều, lúc đó hắn đi theo lão gia đi lính trong quân đâu!

    Hơn nữa khi đó hắn mới bao nhiêu?

    Tiểu tử xanh miết, hung hãn không sợ chết!

    Nếu không lão gia.. ai, lão gia a!

    Lý Quý Dương gật đầu, như có suy nghĩ gì.. như vậy đang trị vị chính là Tần Chiêu Tương Vương, Doanh Dị Nhân hẳn là sinh ra, Lữ Bất Vi cũng ở Hàm Dương thành, như vậy Doanh Dị Nhân hẳn đã về Tần quốc, vậy Tần Thủy Hoàng đây?

    Còn làm con tin trong Triệu quốc?

    Hoặc là đã được đón trở về?

    - Vậy.. có thể có..

    Lý Quý Dương nghĩ nghĩ, gọi là Dị Nhân công tử? Hay là Tử Sở công tử mới thích hợp?

    Nói sai rồi phải làm sao bây giờ?

    Lý Quý Dương còn đang suy nghĩ, Lý Trung chỉ huy người mang đồ vật vào nhà.

    Nhưng khi nhiều cái đầu trọc đi ngang qua Lý Trung, hắn không nhịn được nữa:

    - Thiếu gia, vì sao người trong nhà đều biến thành cái dạng này?

    Không chỉ là nam nhân, các nữ nhân đầu cũng sạch bóng, giống như bộ dáng gì nữa?

    - Trên tóc bọn hắn có con rận!

    Lý Quý Dương đúng lý hợp tình:

    - Cần chú ý vệ sin, cần phải làm sạch vệ sinh cá nhân, ngươi xem bọn hắn?

    - Dù vậy cũng không cần cạo sạch đầu, nhìn thành cái gì?

    Lý Trung chói mắt nói.

    - Không cạo đầu, làm sao sạch sẽ đây?

    Lý Quý Dương nói.

    - Thiếu gia!

    Lý Trung tức giận:

    - Ngài có biết cần bao nhiêu củi không?

    - Củi.. nga, củi lửa a!

    Lý Quý Dương nói:

    - Còn có thể đi chặt thêm, sợ cái gì!

    - Thiếu gia, gia tài Lý gia không phải xài như vậy a!

    Lý Trung than thở, sợ thiếu gia bại hoại gia tài, sau này phải làm sao?

    - Nhưng mà ngươi xem, ta chỉ ra một chủ ý liền thay đổi được nhiều đồ vật như vậy trở về?

    Lý Quý Dương chỉ chỉ nói.

    - Đây là thiếu gia thay đổi quần áo đoạt được, cũng chỉ lần này, ngài còn muốn thay đổi cái gì?

    Lý Trung không tin nói.

    Thiếu gia thật biết nói đùa, nếu thay đổi đồ vật dễ dàng như vậy, ai cũng phát tài, còn cần sống khổ vậy sao?

    - Thay đổi đồ vật tính cái gì?

    Lý Quý Dương cao ngạo vung đầu:

    - Chúng ta tự mình phát minh đồ vật, chờ tới lúc đó lấy được ban cho càng nhiều!

    Mấy thứ này đều bình thường nhất, vải vóc, thịt, tiêu tiền có thể mua được, không cần suy nghĩ nhiều liền biết, đây đã là không biết bị bóc lột bao nhiêu tầng, ai biết Lữ Bất Vi có thể thay hắn "giới thiệu" đã cạo xuống bao nhiêu ưu đãi?

    Chỉ sợ không chỉ là đồ vật, người ta lấy được còn không biết là thứ tốt gì, cho bọn họ cũng chỉ chút canh thịt mà thôi.
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 40:

    Mang về đều là thứ tốt, Lý Trung đưa vào trong kho, chính mình ôm một hộp gỗ đi vào phòng của Lý Quý Dương.

    - Thiếu gia, đây là ban cho kim bính.

    Lý Trung ngồi chồm hổm, đem hộp gỗ đưa tới trước mặt Lý Quý Dương.

    Lý Quý Dương nhìn hộp gỗ, chất lượng không sai, không ngờ là hồng tùng mộc!

    Lúc này đã dùng hồng tùng mộc rồi a!

    Ở trong giới khảo cổ, cổ mộ khai quật càng nhiều là vàng bạc ngọc khí, gốm sứ, hoặc là đồng khí, đồng thau khí, gỗ rất ít.

    Cổ mộ thời gian càng dài đầu gỗ càng ít, bởi vì bên trong trừ bỏ quan tài là gỗ chủ yếu không còn sản phẩm gỗ, bởi vì gỗ bảo tồn không tốt, nhất là thời kỳ Tần Hán, công nghệ không cao siêu như vậy, thời gian Minh Thanh còn hoàn hảo, còn có thể tìm được đồ vật như tơ vàng cây lim, mà thời kỳ Tần Hán chủ yếu không có!

    Hơn nữa dù cho là đầu gỗ, cũng không chịu được năm tháng tàn phá, nhiều khi bọn họ khảo cổ cũng không dám mở ra chủ mộ.

    Bởi vì gỗ một khi gặp được dưỡng khí thời gian ngắn còn dễ nói, thời gian dài một chút đều sợ quan tài biến thành tro bụi.

    Điều này cũng không phải là không có khả năng.

    Lý Quý Dương đem hộp gỗ phân tích từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới một lần, phát hiện mình hình như cũng không khả năng bảo tồn nó, hơn nữa hộp gỗ này cũng không tinh xảo bao nhiêu, vừa nhìn chính là dân dụng..

    - Thiếu gia?

    Lý Trung thấy hắn thật lâu không nói chuyện, không khỏi bồn chồn, đây là làm sao vậy?

    Lý Quý Dương suy nghĩ lâu dài, não động quá lớn, có lối suy nghĩ phiêu quá xa..

    - Thiếu gia? Thiếu gia?

    Lý Trung đưa tay đẩy hắn.

    - Nga, nga!

    Lý Quý Dương phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy ánh mắt Lý Trung..

    - Lấy ra cho ta xem!

    Lý Quý Dương ôm hộp gỗ, trên nắp hộp có chút hoa văn cuộn sóng.

    Cũng không tinh xảo bao nhiêu.

    Chỉ là phong cách cổ xưa, hào phóng mà thôi.

    Lý Quý Dương theo bản năng sờ, hắn còn muốn tìm một cái bao tay, thình lình kịp phản ứng, hẳn là ở Chiến quốc hậu kỳ.

    Trước kia lúc còn khảo cổ, nhìn thấy đồ cổ bất kể là cái gì, đều thói quen mang bao tay, dùng kính lúp quan sát.

    Đồ cổ là không thể trực tiếp đụng vào!

    Mở ra nắp hộp, bên trong là mười đồ vật tròn tròn, lớn cỡ bàn tay, màu vàng nhạt..

    - Kim bính?

    Lý Quý Dương trừng mắt, hắn từng gặp trong thùng tiền của Lý gia loại kim bính này, một cái một cân nhưng hàm kim lượng cũng không tinh khiết, nhưng ở thời đại này đã là vàng rất không tệ.

    Thời kỳ Chiến quốc, quốc gia san sát, tiền cũng nhiều, theo thời cổ có bối (vỏ sò) tệ, cốt (xương) tệ, càng về sau bố tệ, đao tệ vân vân, tỉ lệ đổi cũng không giống nhau, hơn nữa tiền tệ cũng chia thành thượng tệ cùng hạ tệ.

    Thượng tệ chính là kim bính, thông hành!

    Thương nhân các quốc gia giao dịch nếu đổi tiền không hài lòng, đại đa số đều dùng vàng!

    Nhưng bọn hắn càng ưa thích dùng một loại tiền khác tiến hành giao dịch.

    Ở nước nhà, chỉ có nhà người thường mới dùng tiền nước nhà, cũng chính là hạ tệ.

    Càng nhiều người không để dành tiền, bọn hắn tích góp chính là kim, là lương thực, là thổ địa.

    - Đây là ban cho mười kim bính!

    Lý Trung cười híp mắt cao hứng:

    - Thiếu gia mau cất vào đi!

    - Đây là ngài mang về tới, ngài?

    Lý Quý Dương nghi hoặc nhìn quản gia, nếu là hắn được mười kim bính này sớm trốn chạy!

    - Lão nô có thể mang về còn không phải vì thiếu gia sao? Ngài cất kỹ, tương lai có gì cần dùng gấp, cũng không đến nỗi không có tiền.

    Lý Trung phòng ngừa chu đáo.

    Chủ yếu chính là hai ngày này Lý Quý Dương làm thật nhiều việc, nghe nói giết hai con trâu, làm thịt năm sáu con dê, còn giết một con trĩ!

    Mấu chốt là ăn cơm đều là toàn bộ mọi người cùng nhau ăn, các nô lệ một người ăn phần mười người!

    Nếu ăn kiểu như vậy, mới đầu xuân mà thôi, từ nay về sau ngày làm sao mà qua!

    Lý Quý Dương cũng biết Lý Trung nghĩ gì, hắn chỉ cảm thấy người trong thời đại này thật đáng yêu!

    Lý Quý Dương cầm một kim bính đưa cho Lý Trung:

    - Cho ngài, xem như tiền vất vả!

    - Việc này không thể được!

    Lý Trung không thu:

    - Lão nô chỉ là một người hầu, sao có thể dùng kim bính? Lúc sử dụng sẽ bị người bắt lấy.

    Lý Quý Dương thế mới biết, thời đại này giai cấp mười phần rõ ràng!

    Bình dân dân chúng chính là bình dân dân chúng, mà nô lệ chỉ có thể là nô lệ!

    Thậm chí làm chủ nô muốn ban cho nô lệ, cũng phải nhìn xem ban cái gì vậy!

    Nếu ban cho đồ vật mà nô lệ không được phép dùng, trừ phi nô lệ đời này không đem đồ vật mang ra sử dụng, ví dụ như là thượng tệ kim bính.

    Cho bọn họ chỉ có ba sử dụng: Một là dùng chuộc thân, nhưng sau khi chuộc thân rất khó sinh tồn, bởi vì bọn họ đều là người của quốc gia khác. Một là dùng gia truyền, để dành tiền cho đời sau của mình, sau khi chuộc thân bởi vì đời sau lớn lên trong Tần quốc, xem như là người Tần, cuộc sống sẽ đỡ hơn, còn một cách sử dụng, đó là chôn cùng.

    Đến lúc đó còn phải xem ý tứ của chủ nhân.

    - Quản gia, ngài trở về cũng đã mệt mỏi, nhanh đi nghỉ một chút đi, thuận tiện tắm rửa một cái, trên tóc hẳn là không có con rận đi?

    Lý Quý Dương lo lắng hỏi.

    - Bỏ đi, tất cả mọi người đều cạo đầu, lão nô cũng không thể ngoại lệ, quay đầu lại phải đi cạo một chút, lại tẩy tắm thay quần áo.

    Lý Trung trở thành quản gia nửa đời người, tâm tư của chủ nhà tuy nói không thể hoàn toàn suy đoán ra, nhưng cũng không xê xích gì nhiều.

    Thiếu gia là một người ưa sạch sẽ!

    Sạch sẽ cũng không tầm thường, không chỉ chính mình thích sạch sẽ, ngay cả người hầu cũng phải đi theo sạch sẽ, không sạch sẽ hắn liền chịu không được!

    Nói không chừng mái tóc của hắn cũng không phải ba nô lệ can đảm kia cạo, mà là chính bản thân hắn cạo đi?

    - Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!

    Lý Quý Dương liền cao hứng nói.

    Được không hai mươi con trâu, còn tự mang theo xe, Lý Quý Dương cao hứng!

    Lý Trung cũng cao hứng, bởi vì từ sau khi thiếu gia chú ý vệ sinh, người trong thôn trang nhìn thấy cũng sạch sẽ hơn rất nhiều!

    Lúc ăn cơm tối, cơm chiều thật dày, ăn thịt, còn có đôn bính.

    Nhưng Lý Trung ăn có chút không ngon, cần phải hao tốn bao nhiêu mới đủ ăn chứ!

    Ăn cơm xong, Lý Trung lại đi tới.

    - Thiếu gia, ngài làm như vậy thật không tốt lắm, trong nhà cũng chỉ có bao nhiêu đó, ngài đều cho người hầu ăn, sau này ngày làm sao qua?

    Lý Trung thật lo lắng:

    - Đây là mới mùa hè, còn nhiều tháng nữa mới thu hoạch vụ thu, ngài hiện tại liền cho bọn hắn ăn thịt, tương lai sau khi thu hoạch vụ thu ăn gì? Còn nữa..

    Lý Trung lao thao, Lý Quý Dương nghe được buồn ngủ.

    - Thiếu gia, ngài nghe được lời lão nô nói không?

    Lý Trung quả thật lo lắng muốn chết.

    - Quản gia, ta đã biết, chính là mùa xuân mọi người đều mệt muốn chết rồi, ta vừa mới chưởng gia, nói thế nào cũng phải thu thập một chút lòng người.

    Lý Quý Dương sớm nghĩ ra lý do:

    - Trong thôn trang vài ngày trước một mực làm tang sự, điềm xấu, ăn nhiều thịt một chút, tâm tình mọi người đỡ hơn, cười nhiều một chút, so với cái gì đều cố chấp!
     
    LieuDuong thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...