Đam Mỹ [Edit] Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt - Sơ Vẫn Giang Hồ

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 9 Tháng tám 2023.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 21:

    - Đồ đần, đó là kho hàng, mỗi ô có thể phóng đồ vật giống nhau, không hạn chế số lượng! Tương tự á không gian, không thể phóng vật sống, chỉ có thể phóng vật chết.

    Thanh âm máy móc cho dù tức giận mắng chửi người, cũng không có cảm xúc, nghe vào trong tai cảm thấy là lạ.

    - Tại tôi không biết mà thôi!

    Lý Quý Dương vò đầu.

    Tay mới, cấp chút co dãn được không!

    - Thời gian trong kho hàng là dừng lại, hoa quả mới mẻ bỏ vào cũng sẽ không hư mất.

    Thanh âm máy móc hồi lâu mới nói tiếp.

    - Nga, đã biết.

    Trong không gian cũng có thể giữ tươi đâu!

    Nhưng sau này hắn còn cần cùng hệ thống đổi một ít đồ vật, đồ vật trong không gian đem ra mua bán hoặc là gieo trồng cũng phải có địa phương chứa đựng, huống chi hắn tin chính mình mang theo không gian cùng hệ thống, nhưng không tin nô lệ cùng người hầu bên ngoài, dù sao phản bội chủ nhân tuy bị trừng phạt nặng nề, nhưng chỉ cần không bị bắt giữ, bọn hắn vẫn có thể sống rất tốt.

    Lý Quý Dương tính toán sau này vật phẩm quý trọng đều đặt trong không gian, vật phẩm giao dịch đặt trong kho hàng.

    Như vậy vừa bảo hiểm, vừa không sợ bị mất đi, càng sẽ không bị người phát hiện.

    Sau khi Lý Quý Dương giao dịch xong, thanh âm máy móc nhắc nhở:

    - Đừng quên, ngày mai còn phải cung cấp hàng hóa cho hắn, nếu mỗi lần đều có thể giao dịch thành công, rất nhanh anh có thể thăng cấp!

    - Tôi suy nghĩ, cho bọn hắn cái gì mới thích hợp!

    Lý Quý Dương có không gian, bên ngoài còn có Lý gia trang, thực vật xanh không thiếu.

    - Nếu có thể điền đầy bụng..

    Thanh âm máy móc nhắc nhở:

    - Tốt nhất là cây ăn quả.

    Nghe ý tứ của Al, cây ăn quả đều là đồ chơi quý trọng chỗ bọn họ.

    Làm hệ thống giao dịch Thánh Vực, hàng hóa giao dịch đương nhiên càng trân quý càng tốt thôi!

    Đương nhiên trân quý là ở trong mắt người mua, chủ bán có cảm thấy trân quý hay không đều không sao cả.

    - Việc này hoàn toàn không thành vấn đề!

    Lý Quý Dương lập tức nghĩ đến một mảnh màu xanh biếc sau núi.

    Trong tay có ngọn núi lớn như vậy, cũng không tin không tìm được thứ tốt!

    Đi ra hệ thống, liền tiến không gian.

    Hiện giờ đồ vật trong không gian thành thục rất nhanh, Lý Quý Dương nhanh chóng thu thập, mặc dù hắn là sinh viên thành phố, lớn lên trong thành, nhưng hắn học chính là khảo cổ a!

    Địa phương có mộ địa chủ yếu đều là non xanh nước biếc, đổi lại cách nói, đều là núi hoang rừng rậm!

    Nơi đó cũng không ai xây nhà cao tầng, hơn nữa là nông thôn, có một xe con đã là không sai, nghĩ tới địa điểm khảo cổ nhiều khi còn nằm trong khe sâu, còn phải dùng xe bò qua lại kéo người đâu!

    Cho nên việc nhà nông hắn đều biết làm một chút, tuy rằng không đạt tới nông nỗi tinh thông, nhưng thu thập chút cải thìa cùng lương thực không thành vấn đề.

    Cây ăn quả trong không gian mọc thật tốt, Lý Quý Dương hái không ít hoa quả bỏ vào trong phòng, trong phòng có thật nhiều giỏ trúc, cũng không sợ không có vật gì chứa đựng.

    Nhìn hoa quả, hắn lại nhớ tới Al, rõ ràng cầm liềm chặt cành cây ăn quả, tuyển năm mươi cây đào, năm mươi cây táo, năm mươi cây lê, nghĩ nghĩ, sau núi còn có cây táo tàu, cũng có thể phân chút chạc cây đi ra!

    Buộc xong nhánh cây bỏ vào trong phòng, đi ra không gian.

    Bên trong hắn bận rộn sục sôi ngất trời, bên ngoài chỉ mới qua một lát mà thôi.

    - Thuần Nhã?

    Lý Quý Dương mở cửa, nhìn thấy Thuần Nhã vẫn đang làm việc, đang vuốt chỉ gai trong tay mình.

    - Thiếu gia!

    Thuần Nhã buông tay:

    - Có cái gì cần nô tì đi làm sao?

    - Không, ta còn muốn đi ra cửa.

    Lý Quý Dương nghĩ tới cây táo tàu liền ngồi không yên, đây là lúc đầu xuân vừa trồng trọt xong, còn kịp chỉnh nhánh cây, chẳng qua hắn trước tiên chuyển vào trong không gian một ít, sau đó chờ thành thục lại tiếp tục chặt xuống bán cho Al!

    - Nô tì đi tìm quản gia!

    Thuần Nhã lập tức chạy ra ngoài.

    Lý Quý Dương nhân cơ hội đi xem cháu nhỏ, ân, tốt lắm, Lan nãi mẫu đang chơi với hắn, kỳ thật là Lan nãi mẫu cầm mảnh vải đỏ trêu chọc hắn.

    Nghĩ tới thời đại này đồ chơi thiếu hụt chỉ có vài kiện, hơn nữa kỹ thuật dệt nhuộm còn lạc hậu, một khối vải đỏ đưa cho nhi đồng chơi cũng đã là xa xỉ!

    - Thiếu gia!

    Nhìn thấy Lý Quý Dương, Lan nãi mẫu vội buông vải đỏ, lập tức quỳ xuống đất phục lạy.

    Lý Quý Dương cảm thấy nơi này cái gì cũng tốt, nhưng động một chút lại quỳ dưới đất phục lạy làm cho hắn rất khó chịu!

    Kỳ thật hắn cũng biết, thói quen thời đại này chính là như thế, đều là ngồi chồm hổm, cho rằng đầu gối là một bộ phận trọng yếu của thân thể, bằng không cũng sẽ không phát sinh "Tẫn hình" (cắt xương bánh chè).

    - Ân, tiểu thiếu gia thế nào?

    Kỳ thật hắn biết rõ còn cố hỏi.

    Trẻ con còn chưa đầy tháng, còn có thể thế nào?

    Trừ ăn, chính là ngủ.

    - Tốt lắm.

    Hiện tại Lan nãi mẫu ngủ cũng không dám ngủ thẳng giấc, chỉ sợ tiểu thiếu gia tỉnh mà mình không biết, nửa đêm đều cho bú hai lần, sáng sớm đứng lên lại cho bú thêm một lần.

    Nhi đồng cũng dễ chăm, không phiền toái một chút nào, hơn nữa nàng còn được ăn ngon!

    Hai ngày trước nàng còn bị nhốt lại chờ đem bán, cho nên ăn không bao nhiêu, không đói chết cũng không được no, sữa không nhiều, nhưng hai ngày này nàng ăn ngon, ngủ được an ổn, biết mình sẽ không bị bán, cảm xúc cũng tốt hơn.

    Hiện tại sữa cũng thật sung túc, đủ cho tiểu thiếu gia no bụng.

    Lý Quý Dương ngồi xuống giường, nhìn nhìn tiểu tử kia, tiểu tử híp mắt lại.

    Lý Quý Dương giật mình, lập tức đưa tay thăm dò mũi của hắn, vẫn còn hơi thở!

    Nguyên lai đang ngủ.

    Lúc này Thuần Nhã mang người quay trở lại, Lý Quý Dương lập tức đứng lên, nói:

    - Chiếu cố tốt tiểu thiếu gia.

    - Dạ!

    Lan nãi mẫu cơ hồ quỳ sấp dưới đất.

    Lý Quý Dương đi ra cửa, nhìn thấy quản gia Lý Trung mang theo mấy nam bộc cao lớn vạm vỡ lúc sáng.

    - Thiếu gia, ngài còn muốn đi ra ngoài?

    Lý Trung liền hỏi.

    Hắn có chút không tin lời nói của Thuần Nhã, buổi sáng đã đi rồi, tại sao còn muốn tiếp tục đi ra ngoài đây?

    - Ân, đến sau núi lấy chút nhánh cây táo trở về!

    Lý Quý Dương không thay quần áo, trực tiếp ngồi xuống mang giày là xong.

    Nhắc tới thời đại này giày còn chưa phân biệt rõ trái phải, mang vào thật không tự nhiên, không có biện pháp, dù Lý Quý Dương muốn thay đổi cũng phải đợi vài ngày, hắn chỉ mới kế thừa gia sản, còn chưa biết rõ là thời đại gì đâu!

    Nếu là Tần Thủy Hoàng, hắn phải nghĩ biện pháp, tuy Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, nhưng hắn sống không lâu, Đại Tần là đế quốc đoản mệnh.

    Qua không bao lâu Tần nhị thế sẽ làm mất nước!

    Có một Tần tam thế, làm hoàng đế còn chưa được hai tháng, chính xác mà nói coi như là hoàng đế ba ngày, bị Lưu Bang Hạng Võ liên thủ giết tan tác, ban đầu xưng vương, sau đổi thành Tần vương, kết quả cũng không được lâu dài, chỉ trị vì được 46 ngày.

    Nhưng hắn lại cho rằng ít nhất bây giờ còn là thời đại Chiến quốc thất hùng, hẳn còn chưa xui xẻo như vậy!

    Bởi vì nghe nói đại ca của hắn viễn chinh Sở quốc chết, nhị ca bỏ mình lúc đánh nhau với Ngụy quốc, tam ca qua đời lúc chinh chiến Triệu quốc, tứ ca là tắt thở lúc chống lại Hung Nô..

    Tối thiểu lão đại lão nhị lão tam đều là tác chiến với nước khác, mà lão tứ thì chống lại Hung Nô..
     
    thumai227LieuDuong thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 22:

    Nói cách khác, bây giờ còn chưa thống nhất đâu!

    Hắn còn có thời gian!

    Đương nhiên, trước mắt quan trọng nhất là phải đi tìm nhánh cây táo trước!

    - Nhánh cây táo?

    Lý Trung nghĩ không ra vị thiếu gia này rốt cục muốn làm gì, không ở yên trong nhà, luôn mang người chạy lên núi làm chi?

    - Ân, nhanh lên, cầm theo dao!

    Vào thời này cũng không có liềm, mọi người thống nhất dùng một loại dao, loại dao này do kim loại thô kệch chế tạo mà thành, có chút tương tự đồng thau, nhưng cứng rắn hơn đồng thau một ít, cũng đã là thiết khí lợi hại trong ý nghĩ của mọi người.

    Chẳng qua nghề nguội cũng chỉ mới hình thành, có thể rèn cũng chỉ được như vậy, hơn nữa là sản phẩm gỗ, không phải sản phẩm thiết.

    Hơn nữa tác phẩm đều thật thô kệch, dao cũng chỉ là khối nhỏ, còn dùng gỗ làm cán dao.

    Cả nhà cũng chỉ có tám cây mười cây dao, Lý gia trang có tới hơn trăm người đâu!

    - Dạ, tới ngay!

    Thiếu gia muốn làm gì thì làm đó, Lý Trung chỉ có thể chậm rãi đi theo.

    Đoàn người đi hướng sau núi, dưới chân núi còn có cây táo.

    Là loại táo đỏ thẫm tiêu chuẩn Thiểm Tây, Lý Quý Dương nhớ rõ lúc làm khảo cổ gặp qua trong nhà dân bản xứ, loại này được xưng là "Táo đầu chó"

    Quả táo lớn, thịt nồng ngọt, là giống tốt. Táo đỏ này là thực phẩm bổ khí hưu canh, tính vị cam bình, có nhuận tâm phổi, trị ho, bổ ngũ tạng, trị hư tổn.

    Lý Quý Dương cảm giác hẳn là thích hợp với tinh cầu của Al.

    Hơn nữa táo đỏ này dễ gieo trồng, chỉ cần có đất phỏng chừng là có thể sinh trưởng, chỉ cần thời tiết đừng quá khắc nghiệt, nó nhất định có thể kết quả!

    Vì thế hắn lựa chọn nhánh táo đỏ:

    - Chặt một trăm nhánh cho ta, cần loại lớn, có thể dễ trồng dễ sống sót!

    - Thiếu gia, trong nhà không có địa phương trồng một trăm cây táo đỏ.

    Lý Trung không thể không nhắc nhở hắn.

    - Không có chuyện gì, ta chỉ là thử một lần, chơi một phen, không phải, là trồng thử xem.

    Lý Quý Dương khoát tay:

    - Đúng rồi, ngươi đi tìm một bộ Tần luật cho ta!

    Tuy Lý Quý Dương học qua khảo cổ, nhưng Tần luật trong khảo cổ khác với thực tế, Tần luật chính là gọi chung cho pháp luật thời Tần.

    Trước công nguyên 356 năm Thương Ưởng biến pháp từng chọn dùng "Pháp kinh của Lý Khôi, cũng sửa pháp làm luật, ban hành Tần quốc.

    Trước công nguyên 221 năm, sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc, đem Tần luật chỉnh sửa, ban hành pháp luật thống nhất cả nước.

    Tần nhị thế lên ngôi, lại chỉnh sửa pháp lệnh Tần triều.

    " Tần luật "đề cập chính trị, kinh tế, quân sự, văn hóa, tư tưởng, cuộc sống đủ mọi phương diện, khiến các ngành các nghề mỗi khu vực" đều có cách thức tiêu chuẩn ".

    Lý Quý Dương nhớ rõ tháng 12 năm 1975 ở Vân Mộng thụy hổ địa Hồ Bắc xuất" Vân Mộng Tần giản ", Tần luật không chỉ có nội dung sáu thiên" Pháp kinh ", còn có nội dung" Điền luật "," Hiệu luật "," Trí lại luật "," Thương luật "," Công luật "," Kim bố luật ".

    Lúc ấy đạo sư của bọn họ còn dẫn theo ảnh chụp của cuốn" Vân Mộng Tần giản "trở về, tất cả mọi người xem qua, chẳng qua là bởi vì ảnh chụp nhiều lắm, nhìn cũng không được cẩn thận, dù sao hơn một ngàn Tần giản, nhiều lắm.

    Vả lại đạo sư cũng không phải đều hoàn toàn chụp hết mang về.

    Về sau còn xuất bản một đám bộ sách Tần giản, hắn thật ra nhìn không ít.

    Tần luật có tác dụng điều chỉnh chế độ phong kiến kinh tế, hơn nữa trên căn bản là trấn áp nông dân phản kháng, là công cụ kiên cố sự chuyên chính của giai cấp địa chủ. Sau Tần luật là Hán luật kế thừa.

    Nhưng tuy rằng Hán triều dùng Tần luật, mà chấp hành lại không nghiêm khắc như Tần triều, vả lại nếu dựa theo Tần luật thống trị quốc gia, nhưng trong một sự tình lại cùng nó đối lập!

    Tần triều không phong vương, không đất phong, Hán triều lại la ó, Lưu Bang vừa khai quốc vương gia liền có khắp nơi!

    Sau khi hắn chết không lâu liền xảy ra" thất vương chi loạn", non sông tốt đẹp liền sụp đổ.

    - Ngài cần Tần luật làm gì?

    Lý Trung không rõ.

    - Đương nhiên là nhìn xem!

    Lý Quý Dương chỉ huy người thu lại nhánh táo:

    - Ta cũng không muốn làm người thiếu kiến thức pháp luật, đến lúc đó phạm vào sai lầm cũng không biết.

    Phải biết rằng Tần triều chính là xã hội pháp trị, tuy rằng cũng giống như xã hội hiện đại nhưng Tần triều tuyệt đối là xã hội pháp trị chấp hành khắc nghiệt nhất, phạm pháp cần xử phạt, cùng xã hội hiện đại tràn ngập nhân tình vị hoàn toàn bất đồng!

    Tần luật hà khắc tới mức nếu hái một mảnh lá dâu của người ta đều phải bị xử phạt, ở xã hội hiện đại đừng nói là anh hái một mảnh lá dâu chơi, cho dù anh ăn một quả dâu cũng không tới mức bị đuổi theo đòi tiền được không!

    Lúc bọn họ làm khảo cổ, cũng thường ăn quả dâu trái cây của nhà dân bản xứ, dân bản xứ cũng không bán, trả tiền người ta cũng không lấy, còn mời họ tùy ý ăn thoải mái, bởi vì bọn họ cũng đã ăn thật nhiều năm, ngán lắm rồi, với lại chút quả dâu như thế cũng không đủ bán tiền, bọn họ nuôi cây dâu là vì nuôi tằm mà thôi.

    - Người thiếu kiến thức pháp luật?

    Đó là ý tứ gì?

    - Nếu không biết pháp luật, lỡ phạm vào sai lầm, cũng sẽ bị người xử lý!

    Lý Quý Dương dọa nạt Lý Trung:

    - Không riêng ta phải biết, các ngươi cũng phải biết.

    Ở Tần triều, ngàn vạn lần nhớ kỹ một việc, không cần làm người thiếu kiến thức pháp luật!

    Bởi vì hậu quả thật nghiêm trọng, thật dễ dàng bị người theo nếp thu thập hết!

    - Thiếu gia, chúng ta không cần biết Tần luật.

    Lý Trung thật trực tiếp nói cho hắn biết:

    - Trừ bỏ ngài cùng tiểu thiếu gia, người trong Lý gia trang đều là nô bộc, phạm vào sai lầm ngài trực tiếp xử lý là được, không cần phải biết Tần luật.

    Lý Quý Dương á khẩu, được, hắn lại quên chuyện này!

    Nơi này, trừ hắn cùng tiểu oa nhi, những người khác tương đương như gia súc, bởi vì bọn họ là nô bộc.

    Những nô bộc này lai lịch lòe loẹt, tù binh, phạm nhân cùng tự nguyện bán mình.

    - Vậy cũng cần phải học!

    Lý Quý Dương hăng hái:

    - Phải làm một nô bộc tốt, muốn biết rõ pháp luật, tranh thủ không phạm sai lầm, biết?

    Biết?

    Không hiểu!

    Nhưng thiếu gia nói thì chỉ có nghe theo!

    May mắn trong nhà có một quyển Tần luật, vẫn là lúc lão gia còn sống chuẩn bị, rất là có dự kiến trước!

    Lý Quý Dương cho người mang theo nhánh cây táo đem về Lý gia trang.

    May mắn thân thể hắn trải qua nước suối ngâm qua, khỏe mạnh hơn rất nhiều, bằng không đi xa như vậy đủ cho hắn chịu được.

    Huống chi một ngày chạy hai chuyến.

    Đồ vật mang tới chủ viện, bỏ vào dưới hành lang, Lý Quý Dương tự mình dời vào trong phòng, không cho người hỗ trợ, bận việc xong liền đuổi đi Lý Trung.

    - Thuần Nhã..

    Lý Quý Dương hô.

    - Xem chừng cửa, không cho người tiến vào?

    Thuần Nhã liền nói.

    - Không phải, ta đói bụng!

    Lý Quý Dương bĩu môi.

    Thuần Nhã nhìn sắc trời:

    - Nhưng mà thiếu gia, còn chưa tới thung nhật..

    Thung nhật chính là giờ Dậu cổ đại, hiện đại từ 17: 00 – 18: 59, ý nói còn chưa tới lúc ăn cơm.

    Đương nhiên thời Tần còn chưa có cách nói một ngày ba bữa cơm, bọn hắn chỉ ăn hai bữa cơm.

    Cho dù Lý Quý Dương là chủ nhân Lý gia trang, giữa trưa cũng không cơm ăn, bởi vì nhà bếp sẽ không nấu nướng, thời đại này cái gì đều thật trân quý, chỉ có người không đáng giá tiền.

    Trước kia chủ nhân nhiều, cho nên cần nhiều người hầu hạ, nhưng bây giờ chỉ có hai, cho nên Lý Quý Dương cho những người rảnh rỗi đi làm việc, miễn nuôi không bọn họ, trong nhà chỉ lưu lại nấu cơm, giặt quần áo, thu thập phòng cùng với hầu hạ bên người, tỷ như là Thuần Nhã cùng Lan nãi mẫu, những người khác chủ yếu sẽ không xuất hiện trước mặt Lý Quý Dương, sợ bị thiếu gia điểm danh đi ra thôn trang làm ruộng.
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 23:

    Lý Quý Dương cũng không biết việc này, hắn chỉ biết là trong nhà không có người nhàn rỗi là được.

    - Không có điểm tâm gì sao?

    Lý Quý Dương ôm bụng, cảm thấy được thói quen ẩm thực như vậy thật không hợp với lẽ thường, mùa đông ăn hai bữa cơm còn nói qua được đi, đã là mùa xuân, mắt thấy muốn mùa hè, thế nhưng vẫn ăn hai bữa cơm!

    - Điểm cái gì tâm?

    Vẻ mặt Thuần Nhã mờ mịt.

    - Điểm tâm? Không biết?

    Lý Quý Dương xác nhận một chút.

    Thuần Nhã lắc đầu, vẻ mặt vẫn mờ mịt.

    Lý Quý Dương nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ tới, "điểm tâm" ở thời Tần thật sự là chưa có!

    Điểm tâm bắt nguồn thời Đông Tấn, tương truyền thời Đông Tấn một vị đại tướng quân, nhìn thấy các chiến sĩ ngày đêm huyết chiến sa trường, anh dũng giết địch, liên tục lập chiến công, rất là cảm động lập tức truyền lệnh làm ra bánh ngọt mỹ vị mà dân gian yêu thích, phái người tặng tới tiền tuyến, ủy lạo tướng sĩ, tỏ vẻ "điểm điểm tâm ý".

    Từ đó về sau tên "điểm tâm" liền truyền ra, cũng luôn kéo dài dùng cho tới nay.

    Hiện tại bọn hắn có thể có cái gì?

    Thịt giáp mô sao? (Bánh mì kẹp Tây An hay còn được gọi là hambuger Trung Quốc)

    Theo tư liệu lịch sử ghi lại, thịt xông khói ở Chiến Quốc được xưng là "Hàn thịt", lúc ấy Hàn quốc nằm ở mảnh đất tam giác Tần Tấn, đã có thể chế tạo thịt xông khói, sau khi Tần diệt Hàn, công nghệ chế tạo truyền vào Hàm Dương.

    Tiệm ăn bên trong Văn Xương môn mệnh danh là thịt giáp mô Tần dự, phép ẩn dụ lên mình là tiệm nổi danh thịt giáp mô chính tông.

    Nhưng mà hiện tại Hàn còn chưa bị diệt, cũng không biết lúc này đã có Hàn thịt hay chưa!

    - Bỏ đi, ngươi canh cửa đừng cho người đi vào, ta mệt nhọc, muốn ngủ một giấc.

    Lý Quý Dương thuận miệng phân phó tiểu la lỵ.

    - Dạ!

    Tiểu la lỵ lập tức làm theo.

    Lý Quý Dương yên tâm vào phòng, đem toàn bộ nhánh táo chuyển vào trong không gian, trước tiên trồng hai cây, còn lại bỏ vào trong nhà tranh, chuẩn bị ngày mai chuyển vào trong hệ thống bán cho Al.

    Cũng không biết Al trả giá được bao nhiêu?

    Làm xong hắn đi hái trái cây điền bụng, không có biện pháp, hắn quá đói, ăn chút quả táo, ăn thêm quả lê mới có cảm giác no một chút.

    Đi ra không gian nằm trên giường kéo mền đắp, nhắm mắt lại ngủ trưa.

    Giằng co cả đêm, buổi sáng còn thức sớm như vậy, hắn thật sự mệt nhọc.

    Bên ngoài Thuần Nhã đang vuốt dây thừng, đem dây thừng bổ a, từ to tới nhỏ, làm thật cẩn thận, một cây thật dài quấn trên cây gỗ dài ba xích (một xích = 33, 33cm), cũng sẽ không làm đứt đoạn.

    Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Lý Quý Dương bị nước tiểu nghẹn tỉnh!

    Trong phòng có một cái thùng, đây là vì chiếu cố thiếu gia bệnh nặng mới khỏi, nhưng Lý Quý Dương cũng không muốn đi tiểu trong phòng, sau đó lại để cho Thuần Nhã bưng đi đổ, vậy thật sự xấu hổ!

    Vì thế hắn đành lắc mình tiến vào không gian, hết thảy giải quyết bên trong.

    Sau khi đi ra thoải mái rửa tay, rửa mặt, sửa sang lại quần áo một chút, phát hiện quần áo không có khố!

    Ở Tần triều, chỉ có áo dài, không có khố, thật sự là khó chịu.

    Lý Quý Dương đành phải mở cửa:

    - Thuần Nhã!

    - Thiếu gia!

    Thuần Nhã liền vào phòng.

    - Ngươi làm món đồ vật cho ta thế nào?

    Lý Quý Dương nói.

    Thuần Nhã thuần khiết nhìn hắn.

    Nơi này không có giấy, không có bút, càng không có mực nước!

    Cũng không thể trông cậy địch nhân tạo ra cho hắn, sau đó để cho hắn chém giết, Lý Quý Dương đành phải khoa tay múa chân một phen, tiểu la lỵ cái hiểu cái không.

    - Chính là hai mảnh bố hình tam giác, hợp cùng một chỗ, có thể đút chân vào.. phải có sợi dây..

    Lý Quý Dương hướng dẫn.

    - Tuy rằng nô tì còn chưa hiểu lắm, nhưng có thể thử một chút!

    Tiểu la lỵ rốt cục nghe được rõ ràng, nhưng vẫn cái hiểu cái không.

    - Còn không đi mau!

    Lý Quý Dương thúc giục.

    - Dạ!

    Thuần Nhã phóng ra ngoài.

    Đóng cửa lại Lý Quý Dương nhàm chán nằm trên giường lại ngủ thiếp đi.

    Nhưng mọi người thầm nghĩ thiếu gia mới bình phục, thân thể suy yếu, ngủ nhiều thì tốt rồi, cũng không ai tới quấy rầy hắn.

    Lúc hắn ngủ, Thuần Nhã tìm được Lý Trung, Lý Trung mang theo nàng đi tìm mấy nữ nhân làm quần áo..

    Sau khi tỉnh ngủ, Lý Quý Dương cảm giác lại đói bụng!

    - Thuần Nhã, Thuần Nhã!

    Lý Quý Dương xụi lơ trên giường, như là một phế nhân, chỉ biết lớn tiếng kêu Thuần Nhã.

    - Thiếu gia!

    Thuần Nhã quả nhiên rất nhanh xuất hiện ở cửa, quỳ sát nơi đó.

    - Lúc nào rồi? Có thể ăn cơm chưa?

    Lý Quý Dương ôm bụng khô quắt, hi vọng nhìn nàng.

    - Thiếu gia, tiếp tục chờ một lát là có thể ăn.

    Tiểu la lỵ nghiêm túc trả lời.

    Lý Quý Dương ôm mền lăn tròn:

    - Đã biết, ngươi đi ra ngoài đi, giúp ta canh cửa, bất cứ ai cũng không cho vào!

    - Dạ!

    Tiểu la lỵ đóng cửa lại, ngồi trên bậc thang tiếp tục làm việc của mình.

    Lý Quý Dương quá đói bụng, đành phải tiến không gian tiếp tục lấy hoa quả no bụng, cảm giác mình là xuyên việt giả xui xẻo nhất, đồng dạng là xuyên qua, làm sao lại không được làm vương gia đây? Kém cỏi nhất cũng nên là một thiên hộ, thậm chí thiếu chút nữa cũng là một địa chủ, còn có thể gả cho hoàng đế, cuối cùng trở thành hoàng hậu, nam hoàng hậu cũng là hoàng hậu a!

    Mà hắn đây?

    Đồng dạng là địa chủ, người ta ăn uống no đủ, hắn đây? Đói bụng!

    Đồng dạng là xuyên qua, đãi ngộ làm sao kém nhiều như vậy!

    Lý Quý Dương thập phần bất bình, nhưng nghĩ tới không gian cùng hệ thống, hình như cũng chưa có ai một lúc đều có được hai thứ này, có một thôi cũng đã xem như gặp đại vận, có khác biệt, quả thực là nghịch thiên!

    Nghĩ tới đây tâm lý cân bằng hơn rất nhiều.

    Ăn xong trái cây cũng no rồi, lúc này mới đi ra không gian nằm trên giường, nhéo nhéo chân tay, trước kia hắn học khảo cổ, không nói có thân thể cường tráng, nhưng tuyệt đối không phải kiểu nhu nhược thế này, hiện tại hắn giống như một thiếu niên dậy thì bất lương!

    Hắn cũng không biết mình là nguyên thân xuyên qua, hay là linh hồn xuyên qua, rốt cục làm sao lại xuyên qua đây?

    Đó là một vấn đề!

    Thanh âm Thuần Nhã chợt vang lên:

    - Thiếu gia, đã tới giờ mộ thực.

    Lý Quý Dương liền bò lên, đã có thể ăn cơm rồi!

    Theo sách cổ ghi lại, người thời Tần triều một ngày chỉ ăn hai bữa cơm, hơn nữa còn quy định thời gian nghiêm khắc, nếu như không tuân thủ sẽ bị xem là hành vi thất lễ.

    Tới Hán triều, mới bắt đầu thịnh hành một ngày ba bữa hoặc bốn bữa cơm. Đến Đường triều thì điểm tâm được xưng là bữa sáng, cơm trưa, ăn cơm trưa được người cổ đại gọi là "Quá trung".

    Cho nên dù Lý Quý Dương than đói bụng, Thuần Nhã cũng không nghĩ tới làm đồ ăn cho hắn, bởi vì hành vi như vậy thật là thất lễ.

    Túc thực chính là điểm tâm, mà mộ thực là cơm chiều.

    Bình thường không có đồ vật gì khác điền bụng.

    Lý Quý Dương cảm thấy được Sở vương thích eo nhỏ, cũng không phải hắn thật tình thích, bởi vì cho dù hắn muốn thích đại mập mạp cũng không có nữ nhân béo cho hắn thích a!

    Xem Đường Minh Hoàng thật tốt!

    Người ta chiến tích trác tuyệt!

    Mới có thể nuôi sống Dương quý phi, lấy béo làm đẹp.

    Bởi vì người ta nuôi nổi nữ nhân béo như vậy, sẽ không đến nỗi một ngày chỉ cho nàng ăn hai bữa cơm!

    Lý Quý Dương vừa tự mặc quần áo, trong lòng lại bi phẫn dị thường suy nghĩ.
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 24:

    Cơm chiều hắn dùng trong đại sảnh, lần này là nấu thịt, cùng cháo kê vàng, nhưng hắn cũng ăn giống Lan nãi mẫu, hắn có thêm hai khối thịt lớn, mà Lan nãi mẫu cũng được nhiều cháo hơn, nấu thật sự mềm mại.

    - Thiếu gia, ngài xem như vậy được chứ?

    Đến đưa cơm là đầu bếp nữ trong nhà, sợ thiếu gia không hài lòng thì các nàng cũng bị phái đi làm ruộng.

    Ở thời đại này, làm ruộng là chuyện thật vất vả.

    - Ân, nhanh chóng đưa vào cho Lan nãi mẫu đi.

    Lý Quý Dương đói bụng đương nhiên cũng biết người khác cũng thế, nhất là Lan nãi mẫu.

    - Dạ!

    Tâm tư đầu bếp nữ phức tạp rất nhiều, Lan nãi mẫu là đối tượng mà trước kia các nàng có thể tùy ý khi dễ, hiện tại người ta ngồi mà nàng quỳ lên, người ta ăn mà nàng chỉ nhìn thấy.

    Lý Quý Dương cũng nhanh chóng ăn cơm, lúc này đồ ăn cũng không có mùi gì đáng nói, chỉ thả muối, như vậy xem ra đã không sai.

    Lúc này cũng chưa có hành gừng, bởi vì hành gừng là hương liệu từ con đường tơ lụa truyền nhập vào, không phải đặc sản của Trung Nguyên bản địa.

    Huống chi vào thời này Hung Nô phương bắc vô cùng lợi hại, Chiến quốc thất hùng đừng nhìn đánh nhau thật lợi hại, nhưng lúc đánh nhau vẫn không quên xây dựng trường thành chống kẻ thù bên ngoài.

    Đương nhiên rốt cục là chống kẻ thù bên ngoài hay là phòng bị địch nhân bên cạnh mình thì không nhất định.

    Nhưng hiện tại hắn biết chính mình ăn gì đó nhiều nhất chỉ có vị mặn, ngũ vị hương chẳng hạn, tạm thời không có!

    Nhưng đối với người bị đói bụng mà nói đã thập phần không tệ rồi.

    Lý Quý Dương uống nhiều cháo, ít nhất với thân thể này của hắn ăn nhiều cơm cũng không sai.

    Còn lại đôn thịt, Lý Quý Dương trực tiếp giao cho Thuần Nhã:

    - Trở về làm chút cháo, chính mình ăn đi!

    Lúc hắn ăn cơm chỉ ăn một góc, chỗ khác cũng chưa động, chỉ sợ mình ăn lộn xộn rồi đưa cho người khác ăn thì không tốt lắm.

    - Dạ!

    Nhưng Thuần Nhã lại hết sức cao hứng ôm thực đỉnh đi rồi.

    Hai ngày này Lý Quý Dương ăn còn thừa đều cho nàng, làm cho tiểu la lỵ cao hứng vô cùng.

    Lý Quý Dương ăn cơm xong mới cảm giác mình sống lại, ăn no cơm thật không dễ dàng!

    Ăn xong cơm chiều, Lý Quý Dương chưa muốn ngủ, nhưng ở thời đại này "đèn" thật trân quý, bởi vì dùng dầu trơn chiếu sáng, còn có mùi vị khen khét đâu!

    Có thể bỏ thêm hương liệu vào dầu trơn cũng chỉ có đại quý tộc, cùng hoàng tộc, hắn chỉ là một địa chủ, không có khả năng làm như thế, mà hương liệu lúc này nhiều lắm là đóa hoa mà thôi.

    Lý Quý Dương thổi đèn, nằm trên giường, bên ngoài ngẫu nhiên có người đi qua, là gia đinh tuần tra ban đêm.

    Hắn vô sự để làm, cho nên tiến vào không gian.

    Bên trong hoa màu đều thành thục, Lý Quý Dương liền thu hoạch.

    Nhắc tới cũng kỳ, nơi này không có mặt trời ánh trăng, nhưng trên không trung lại tự có hào quang, gieo trồng đồ vật thu hoạch thật nhanh, mà cách vách nhà tranh lại là một tiểu kho hàng!

    Có một mặt ngăn tủ, bên trong có rất nhiều ngăn kéo, có thể chứa đồ.

    Hắn thử xem một chút, phát hiện giống như kho hàng của hắn trong hệ thống, một ngăn kéo có thể chứa một loại đồ vật mà thôi, nhưng số lượng là vô hạn!

    Lý Quý Dương cao hứng, hắn cũng mới phát hiện địa phương này, lập tức đem lương thực đều bỏ vào trong kéo.

    Trừ bỏ cây ngô chính là khoai tây.

    Nhưng có hai dạng đồ vật này là đủ rồi.

    Đi ra ngoài tiếp tục trồng ngô cùng khoai tây, thấy có không ít kê, nghĩ nghĩ cũng trồng xuống, hắn không biết xử lý không sao cả, có thể xuất ra ngoài cho người hỗ trợ xử lý thôi!

    Dù gì hắn cũng là một trang chủ đâu!

    Không có bàn chải đánh răng, chỉ đành dùng nước súc miệng.

    Có người sẽ nói, dùng muối đánh răng a!

    Nhưng thời gian sớm nhất dừng lông mao lợn làm bàn chải đánh răng chấm muối đánh răng, cũng phải đợi tới thời kỳ Nam Bắc triều mới có, hiện tại là Tần triều, Tần quốc thời kỳ Chiến quốc, thậm chí còn chưa trở thành thủ đô Tần quốc đâu!

    Thời đại này cũng vừa mới thoát khỏi xã hội nguyên thủy, vừa tới thời đại thúc tóc, bởi vì Chu triều mọi người đều là tóc dài, hiện tại đều thúc tóc.

    Ăn xong hoa quả, Lý Quý Dương súc miệng, đi ra không gian muốn tiến vào hệ thống, nhưng lại cảm thấy mệt chết đi, sau khi đi ra liền nằm xuống ngủ.

    Ngày hôm sau bị người đánh thức.

    - Thiếu gia, nên dậy rồi.

    Thuần Nhã khẽ kêu.

    - Mấy giờ rồi?

    Lý Quý Dương còn chưa muốn dậy, hôm qua làm ruộng mệt muốn chết đâu.

    - Đã mặt trời mọc.

    Thuần Nhã tốn sức nâng hắn dậy, giúp hắn bới tóc.

    Mặt trời mọc?

    Là giờ Mão cổ đại, cũng chính là từ năm giờ tới sáu giờ năm mươi chín phút sáng ở hiện đại.

    Hắn đẩy Thuần Nhã đi ra ngoài, tự thay đổi quần áo, mặc xộc xệch, Thuần Nhã đi vào giúp hắn chỉnh một chút.

    Điểm tâm dọn xong, sáng sớm đôn thịt, trong thịt còn có mì sợi!

    - Sáng sớm đã ăn mì sợi sao?

    Lý Quý Dương cảm thấy thật mới mẻ.

    - Thiếu gia, đây là bánh canh.

    Thuần Nhã nhắc nhở, lại nghi hoặc hỏi:

    - Mì sợi là cái gì?

    Lý Quý Dương vừa nhìn, mì sợi này đúng là hơi rộng, có chút giống dây lưng, nhưng thời đại này đích xác còn chưa có mì sợi, chỉ có bánh canh..

    Khảo cổ phát hiện cùng tư liệu lịch sử chứng minh, mì sợi bắt nguồn từ Trung Hoa, đã có hơn bốn ngàn năm lịch sử chế tạo.

    Lúc ban đầu toàn bộ mì phở gọi chung là bánh, trong đó dùng súp nấu chín kêu "bánh canh", tức là mì sợi loại đầu tiên. Bên trong "Thích danh thích ẩm thực" của Hán Lưu Hi có bánh tác. Mà trong "Tề dân yếu thuật" của Bắc Ngụy Cổ Tư Hiệp có "Thủy dẫn bính", là một loại thực phẩm dài khoảng một xích một đoạn, mỏng như là "cửu diệp", hình ảnh cuối cùng của mì sợi là dài và hẹp.

    Đến thời Tống, bánh canh cũng đổi thành mì sợi (Thời Đường gọi là "bất thác"). Bộ dáng mì sợi khiến người liên tưởng tới "Nhân thế phú hình", đem mì cùng ngày sinh nhật liên hệ với nhau.

    Ở thời Tống mới kêu là "mì sợi", mà không phải ở thời Chiến quốc thất hùng.

    - Mì sợi chính là.. là biệt danh ở địa phương khác kêu bánh canh!

    Lý Quý Dương tùy tiện giải thích.

    Quả nhiên Thuần Nhã cũng không cho là hắn nói dối.

    Nơi này ăn cơm là dùng dao nhỏ cắt thịt ăn, nhưng thay đổi món thì có dùng đũa.

    Lý Quý Dương dùng đũa gắp mì sợi, ăn xong cũng cảm thấy tạm được, chủ yếu là hắn nghĩ tới một việc, trước kia xem ti vi nhớ rõ có một người xuyên không về Tần triều, hắn nói Tần triều không có đũa!

    Đó là không đúng nha!

    Món chính là đậu mắt đen dùng nước nấu thành cháo, thực phẩm phụ là canh thịt, mà từ trong canh thịt muốn vớt ra ăn cũng không có phương tiện, mà thúc đẩy dùng "trứ" gắp rau quả thì thật thuận lợi, cho nên trong "Lễ ký – Khúc lễ" có nói: Trong canh có đồ ăn dùng gắp, không có đồ ăn thì không cần gắp. Trịnh Huyền ghi chú: Hiệp, tức là Trứ (Đũa). Từ đó có thể biết, thời đại đá mới canh là thứ chính, ăn canh dùng muỗng thật không phương tiện, dùng tay bắt lấy canh nóng bỏng càng là không thể nào, vì thế Trứ được sử dụng thuận tiện nhất.
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 25:

    Ở thời đại này không gọi là đũa, gọi là trứ!

    May mắn trứ cũng giống như là đũa của hiện đại, bằng không Lý Quý Dương thật sự dùng không thói quen!

    Bữa cơm này ăn cũng có chút khó chịu.

    Thịt đôn không có bao nhiêu gia vị, nước canh cùng mì sợi, được rồi, là bánh canh, còn có chút cải thìa, chẳng qua cải thìa của Lan nãi mẫu nhiều hơn một ít, cải thìa của hắn thiếu một ít.

    Lý Quý Dương đổi thực đỉnh, chỉ vào phần của mình:

    - Ngươi cấp cho Lan nãi mẫu, ta ăn cái này!

    - Đây là chuẩn bị cho ngài!

    Thuần Nhã kinh ngạc mở to mắt.

    - Ta ăn cái này!

    Lý Quý Dương nhanh chóng hạ đũa, mì sợi làm không tinh xảo như đời sau, nhưng so với dây lưng đời sau nhỏ hơn một ít, vừa nhìn cũng biết không phải chân chính mì dây lưng.

    Trong thực đỉnh còn có chút rau dại, thanh thúy ngon miệng, cũng có chút rau dại xem như là thực vật lục sắc, còn lại là khối lớn thịt bò.

    Nhai cũng thật tốn sức, mấu chốt là ngoại trừ vị mặn không còn vị gì khác!

    Ăn lửng dạ Lý Quý Dương cũng ăn không vô, còn lại vẫn cho Thuần Nhã, tự mình đứng lên tản bộ một chút.

    Trong miệng còn lại vị mặn, thịt bò dù ngon nhưng điều kiện nấu nướng thật có hạn!

    Hắn nếm qua cơm, người của Lý gia trang mới có thể ăn cơm, nhân lúc mọi người còn đang ăn cơm hắn đi ra ngoài tản bộ một chút, đã là mùa xuân, hắn lại đi thăm nhi đồng.

    Lan nãi mẫu đang đổi tã cho hắn.

    - Thiếu gia!

    Nhìn thấy Lý Quý Dương đi vào, Lan nãi mẫu vội vàng đổi xong tã, bao kỹ cho tiểu thiếu gia.

    - Ân.

    Lý Quý Dương gật đầu, hắn cũng không muốn nói gì Lan nãi mẫu, dù sao nói gì nàng cũng không hiểu.

    Hắn gật gật đầu, ngồi xuống giường nhìn tiểu oa nhi.

    Có lẽ do ngâm qua linh tuyền? Hay là do ăn ngon?

    Nhi đồng đã nở nang hơn rất nhiều, sắc mặt cũng tốt lên.

    Đổi tã xong, cũng ăn no rồi, hắn nhìn nhìn Lý Quý Dương, nhắm mắt lại ngủ tiếp!

    - Đêm qua tiểu thiếu gia ngủ có ngon không?

    Lý Quý Dương hỏi.

    - Ngủ thật tốt, buổi tối chỉ bú hai lần, thay tã một lần.

    Lan nãi mẫu trả lời thật tinh tế, bởi vì buổi tối nhi đồng cũng buồn ngủ, nàng cũng vậy cho nên cũng không có gì để nói, chỉ cho bú sữa cùng đổi tã.

    Hơn nữa không thể để cho tiểu thiếu gia khóc lên, dù sao thiếu gia ở ngay đối diện, nếu tiểu thiếu gia khóc lớn sẽ đánh thức thiếu gia.

    - Nha.

    Lý Quý Dương gật đầu.

    Nghe vậy cũng biết nàng chiếu cố thật tận tâm, Lý Quý Dương rất hài lòng.

    Xem qua cháu nhỏ, Lý Quý Dương liền đi ra ngoài.

    Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, gió thổi nhẹ, không trung trong veo không chút ô nhiễm.

    Hít sâu một hơi, thiên nhiên dưỡng khí chính là như vậy, Lý Quý Dương rất hài lòng.

    Vận động xong rồi, vào nhà thay một bộ quần áo.

    - Đưa cho người khác giặt đi, ngươi quay về canh chừng cửa cho ta!

    - Dạ!

    Thuần Nhã liền đáp, mang quần áo bẩn đi ra ngoài, liền trở về đứng canh ở cửa.

    Đi vào hệ thống, được, đèn đỏ chớp lóe làm hắn muốn mù mắt!

    - Đây là làm sao vậy?

    Lý Quý Dương vội hỏi.

    - Anh nói hôm nay đưa cây giống cho người ta, Al một mực gọi, anh không vào hắn liền một mực gọi.

    Thanh âm máy móc tuy cứng ngắc, nhưng Lý Quý Dương nghe ra giống như là đang tức giận.

    - Tôi lập tức đón!

    Lý Quý Dương ấn nút, nháy mắt liền chuyển được Al.

    Diễn cảm của Al có chút hưng phấn, vừa thấy Lý Quý Dương liền nói:

    - Anh tới rồi, tôi chờ từ sáng sớm!

    Lý Quý Dương hít hít mũi:

    - Sớm như vậy, tôi mới thức dậy, mới cơm nước xong.

    Nhưng nghe Al nói chuyện mới biết hệ thống ở bất kỳ vị diện nào cũng cùng một thời gian như nhau!

    Thật sự là không dễ dàng!

    Nhiều vị diện như vậy lại không có chênh lệch múi giờ!

    Nghe thật có chút không khoa học!

    - Ngày hôm qua anh nói có thể cung cấp giống cây ăn quả cho tôi, có không?

    Al nhìn chằm chằm Lý Quý Dương.

    - Có, ngày hôm qua tôi cho người ta lấy tới, nhưng không nhiều lắm, anh có cần?

    Lý Quý Dương ngáp một cái hỏi.

    - Cần!

    Al lập tức hỏi:

    - Anh có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu!

    - Tin tức thu mua thực vật xanh của anh còn tại, giá cả anh cấp thế nào?

    Lý Quý Dương nhìn tin tức còn bay lên, có thể thấy được Al không mua được bao nhiêu thực vật xanh.

    - Anh cấp nhiều, tôi cũng không nói dối anh, tôi cần gấp thứ này, cho nên mặc kệ là chủng loại cây giống gì, đều là năm trăm tinh tệ một gốc cây!

    Al cho một giá cả.

    - Hào phóng như vậy?

    Lý Quý Dương tròn mắt.

    - Chỗ của tôi cũng không sản xuất cái gì, trước kia đều dùng.. bỏ đi, nói anh cũng không hiểu, hiện tại đang xây dựng, đều nhờ vào cây ăn quả ăn cơm đâu!

    Al nói.

    Chỉ cần có thể sống sót, có thể sinh ra dưỡng khí, vậy tinh cầu của bọn họ sẽ được cứu trợ.

    - Cũng phải, vậy anh chờ một lát, tôi đi lấy.

    Lý Quý Dương đóng cửa màn hình, xoay người đi ra hệ thống, tiến vào không gian, lấy từng bó cây ăn quả, Lý Quý Dương đều chuyển vào trong hệ thống.

    Thanh âm máy móc không lên tiếng, Lý Quý Dương tự mình làm việc.

    Lý Quý Dương chuyển xong rồi, lập tức điểm tin tức.

    - Đồ vật đã mang tới cho anh!

    Lý Quý Dương chỉ chỉ đống cành cây xanh sau lưng:

    - Giao dịch đi!

    Bởi vì một bó là một loại cây ăn quả, Lý Quý Dương tổng cộng tuyển cây táo tàu, cây lê, còn có cây táo (trái bom), bởi vì ba loại này có nhiều nhất, hắn tuyển ba loại này giao dịch trước.

    Trước giao dịch một trăm nhánh táo tàu, sau khi giao dịch xong, Lý Quý Dương tính toán giao dịch cây lê, ai ngờ quyền hạn không đủ!

    Mỗi ngày hắn chỉ có thể giao dịch một loại vật phẩm!

    Giao dịch một lần, thành công xem như xong việc!

    Bởi vì cành cây ăn quả không cùng một chủng loại, không thể phóng cùng một chỗ giao dịch!

    - Vậy làm sao bây giờ?

    Al sốt ruột.

    Hắn thật vất vả mới tìm được Lý Quý Dương, sao lại như vậy?

    - Ngày mai tiếp tục giao dịch thôi!

    Lý Quý Dương cũng không sốt ruột, đồ vật trực tiếp ném vào trong kho hàng, vừa lúc kho hàng có thể chứa số lượng vô hạn, chỉ là hạn chế chủng loại mà thôi.

    - Vậy ngày mai anh lại tới chứ?

    Al lo lắng hỏi.

    Hắn gặp qua thật nhiều người thúc tóc như Lý Quý Dương, nhưng đều thuộc tu chân thế giới, là những địa phương không thiếu thực vật xanh, nhưng người tu chân rất ít xuất hiện, vả lại mỗi lần bế quan đều là mấy chục trên trăm năm, cơ hội gặp được quá ít!
     
    Dora NguyenLieuDuong thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 26:

    Hắn có thể tuyên bố tin tức này, kỳ thật càng nhiều là muốn hấp dẫn người thay mặt tu chân vị diện, nhưng không nghĩ tới đã tuyên bố nhiều năm như vậy, lại chưa từng gặp được người thay mặt tu chân vị diện nào!

    - Đương nhiên sẽ đến!

    Lý Quý Dương xòe tay:

    - Tôi toàn bộ nhờ vào việc này kiếm tinh tệ đâu! Không đến làm sao nảy sinh cái mới?

    Nảy sinh cái mới gì đó, Al không hiểu, nhưng Al biết hắn sẽ tới là được!

    - Nhất định phải tới a!

    Al dặn đi dặn lại, sợ Lý Quý Dương bỏ chạy, nếu không phải ngăn cách tinh cầu, chỉ sợ Al cũng muốn bay qua địa cầu!

    - Nhất định, nhất định, ngày hôm qua tôi bảo hôm nay, đây không phải tới rồi đó sao?

    Lý Quý Dương xua tay:

    - Ngày mai gặp!

    - Nga nga, ngày mai gặp!

    Al gắt gao nhìn chằm chằm kho hàng phía sau Lý Quý Dương.

    Nơi đó bày thật nhiều nhánh cây!

    Lý Quý Dương run lên, nhanh chóng đóng cửa màn hình thông tin.

    - Hôm nay không sai, lần thứ hai giao dịch.

    Thanh âm máy móc rốt cục lên tiếng.

    - Ân, một ngày giao dịch như thế, không lâu sau là tôi có thể thăng cấp!

    Lý Quý Dương vươn vai nói.

    Vẫn chưa xong, đi ra hệ thống tiến vào không gian, chuyển cành đào bên trong vào hệ thống, cất vào trong kho hàng:

    - Đã có kho hàng cũng đừng nhàn rỗi, chứa đi, dù sao một ngày một loại, giao dịch xong lại tìm tiếp!

    Chuyển xong rồi, Lý Quý Dương vỗ vỗ tay nói:

    - Anh còn có việc gì không?

    - Vô sự!

    Ngữ khí thanh âm vẫn cứng ngắc.

    - Tôi đi ra ngoài, ngày mai tới thăm anh!

    Lý Quý Dương lắc mình đi ra ngoài.

    Đi ra ngoài không có việc gì làm, hắn liền tiến không gian, được, cây nông nghiệp lại thành thục!

    Nhanh chóng thu thập xong nói sau!

    Nhắc tới cũng kỳ quái, hắn làm ruộng suốt hai ngày bàn tay cũng không có kén, vẫn trắng nõn vô cùng.

    Trồng xong rồi, hắn lại bắt đầu thu thập hoa màu, bỏ vào kho hàng.

    Kỳ thật hắn cũng không thiếu lương thực, nhưng hắn muốn làm việc, làm cho mình bận rộn không nghĩ lung tung.

    Đã tới đây được mấy ngày nhưng hắn còn chưa thích ứng.

    Mặc dù nói hắn thích khảo cổ, càng ưa thích mộ phần thời kỳ Tần Hán, nhưng đó là khảo cổ, hiện tại hắn rành rành tồn tại trong thời kỳ Chiến quốc!

    Bản năng của hắn cự tuyệt đi suy nghĩ việc này!

    Hắn không biết sau khi mình rơi xuống thiên hố bên kia xảy ra chuyện gì? Các đạo sư làm sao giải quyết việc này? Không thấy được thi thể của hắn, người nhà sẽ như thế nào?

    Còn nữa, bọn họ cuối cùng đào móc ngôi cổ mộ cũng rất đặc biệt kia, rốt cục là cái gì? Bên trong vì sao lại có truyền quốc ngọc tỷ?

    Đó không phải đồ vật tầm thường, đó là truyền quốc ngọc tỷ!

    Hơn nữa đó là một ngôi cổ mộ Tần Hán, chính là truyền thuyết truyền quốc ngọc tỷ cuối cùng xuất hiện ở cuối thời Tống đầu thời Nguyên, sau khi Chu Nguyên Chương lập quốc có ba chuyện lớn ăn năn nhất, chính là không có truyền quốc ngọc tỷ.

    Có thể thấy được từ thời Nguyên triều truyền quốc ngọc tỷ đã biến mất, nhưng lại tìm được trong một ngôi cổ mộ thời Tần Hán!

    Không thể nào nói nổi!

    Lý Quý Dương nghĩ mãi mà không rõ nên cũng cự tuyệt suy nghĩ, hiện tại hắn quyết định chỉ sống trong lập tức là tốt rồi!

    Lý Quý Dương bận rộn việc đồng ruộng, mệt mỏi đi ra ngoài tắm, không có đồ lót thật khó chịu!

    May mắn lúc này Thuần Nhã gõ cửa, rất nhẹ, nếu không chú ý thật không nghe được:

    - Thiếu gia? Thiếu gia ngài đã ngủ chưa?

    Lý Quý Dương ngửa đầu nhìn bên ngoài, cũng mới qua một chút thời gian mà thôi đâu!

    - Ta mới thức dậy mà ngủ cái gì?

    Lý Quý Dương lên tiếng.

    - Thiếu gia, Lý Trung quản gia đã tới.

    Thuần Nhã cười ngọt ngào.

    - Hắn tới làm gì?

    Lý Quý Dương khó hiểu.

    - Mang thật nhiều đồ vật.

    Thuần Nhã lại nói.

    - Để cho hắn vào đi!

    Lý Quý Dương nói.

    - Dạ!

    Thuần Nhã lập tức đi ra ngoài mời quản gia.

    - Thiếu gia.

    Lý Trung mang theo vài cuốn thẻ tre vào phòng.

    - Ân?

    Ánh mắt Lý Quý Dương lập tức theo dõi thẻ tre trong tay hắn, đây chính là thẻ tre Tần quốc a!

    Sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, đốt sách chôn người tài, thẻ tre thời kỳ Chiến quốc thất hùng kể cả của Tần quốc đều bị hố một phen, lưu truyền đời sau rất ít.

    Hơn nữa bình thường đều ở trong cổ mộ, chôn sâu hai ngàn năm, xem như là ngăn cách, chỉ khi nào bị khai quật thì sẽ bị oxy hóa, sẽ hư, bảo tồn không dễ dàng.

    Huống chi là thẻ tre thời Tiền Tần, dấu khắc cũng không quá sâu, chân chính có giá trị quá ít.

    - Thiếu gia, Tần luật mà ngài cần.

    Lý Trung đem đồ vật đặt lên bàn:

    - Bên ngoài còn có một chút, tôi sẽ mang tới cho ngài!

    Đồ vật nhiều lắm, một lần cầm không hết.

    Thẻ tre cuốn lại cũng lớn bằng chậu rửa mặt, Lý Trung cũng ôm tới sáu cuốn!

    Lý Quý Dương mừng rỡ mở một cuốn, quả nhiên là chữ tiểu Triện, nhưng lại có một chút xa lạ với chữ tiểu Triện mà hắn nhận thức, là loại chữ tiểu Triện trước khi Tần Thủy Hoàng thống nhất, mà chữ sau này đều là sửa chữa!

    Hai mắt Lý Quý Dương tỏa sáng, chợt phát hiện chữ tiểu Triện này nhận biết mình nhưng chính mình không biết nó nha!

    - Khụ khụ!

    Lý Quý Dương ho nhẹ một tiếng:

    - Sao không tìm người giúp ngươi ôm qua đến?

    - Đây là thư từ, sao có thể giao cho bọn họ?

    Lý Trung thật nghiêm túc nói:

    - Thiếu gia nhất định phải nhớ kỹ, đồ vật quý giá đừng cho người tùy tiện đụng vào, ai biết bọn hắn có phá hư hay không?

    Thư từ thật trân quý a?

    Để người hầu ôm?

    Trừ phi hắn là người chết!

    - Cũng không có gì, ta xem trước một chút, xem trước một chút!

    Lý Quý Dương cũng không nghĩ tới người trong thời đại này đối với thư từ lại kính sợ như vậy.

    Cũng phải, thời đại này có thể biết chữ đều là con cháu quý tộc, hàn vi rất ít người có cơ hội học tập, cũng là vì thư từ khó được.

    Sau khi mở ra, Lý Quý Dương quýnh một chút, bởi vì hắn mở ra chính là "Điền luật".

    Ba chữ đầu chỉ nhận thức hai, chữ thứ ba không biết!

    Chữ thứ tư hẳn là "Cập", chữ thứ năm hẳn là "Dụ" nhưng xem ra lại giống "Tú", nhưng niệm lại không lưu loát!

    Được rồi, thoạt nhìn gập ghềnh, có thật nhiều chữ hắn nhận không ra nha!

    Lý Trung đã bắt đầu di chuyển những thẻ tre khác, chỉ chốc lát sau tổng cộng mười tám cuốn thẻ tre xếp trên bàn của Lý Quý Dương, bên cạnh còn bày đặt, thật nhiều!

    - Quản gia!

    Lý Quý Dương đành phải mở miệng hỏi:

    - Những chữ này có chữ ta nhận thức, có chữ ta không biết, ngươi xem, ngươi nhận thức sao?

    Mấy thứ này hắn làm không rõ, cũng không dám ra cửa!

    Tần pháp trách móc nặng nề, đặt căn cơ dày nặng cho Đại Tần thống nhất thiên hạ.

    Một khi phạm vào sai, cũng không có cách nói "lễ pháp không có gì hơn nhân tình"!

    Là thời đại chân chính "hoàng tử phạm pháp, thứ dân đồng tội"!

    Tám chữ này, nằm trong "Sử ký – Thương quân liệt truyện".
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 27:

    Tuy rằng sau này Tần Huệ Công lấy lý do tôn thất oán hận, tru diệt biến pháp Thương Ưởng, ký Vệ Ưởng, nhưng Tần pháp cũng đã chế định, cho dù về sau Tần Huệ Công sửa "Công" làm "Vương", thành người đầu tiên xưng vương của Tần quốc, cũng không thể thay đổi địa vị của Tần pháp trong Tần triều.

    Bởi vì đó là cha của hắn lập pháp!

    Vẻ lại còn hữu hiệu!

    Đừng nhìn hắn giết chết Thương Ưởng, lại rất xem trọng Tần pháp của Thương Ưởng.

    Cho nên ở Tần triều, mặc kệ là vương công quý tộc hay là bình dân dân chúng, ngươi nhất định phải thủ pháp!

    - Thiếu gia, lão nô tuy cùng lão gia học qua một ít, nhưng.. cũng không phải thật tinh thông..

    Ban đầu Lý Trung nói chuyện thật kiêu ngạo, dù sao thời đại này quản gia chủ yếu đều biết chữ, nhưng có thể nhận thức được nhiều như hắn, thiếu!

    Nhưng sau đó chứng kiến đồ vật trong tay Lý Quý Dương, hắn liền nhụt chí.

    Bởi vì hắn cũng chỉ là nhận thức chữ thường dùng, mà luật pháp hay công văn đều phải có người đặc biệt nhìn xem, hắn cũng nhận thức một ít chữ bên trong, không biết nhiều lắm.

    Lý Quý Dương nghe xong lời của hắn, cũng biến thành ủ rũ.

    - Vậy thì sao bây giờ, ở đâu có người nhận thức đây?

    Lý Quý Dương nghĩ nghĩ, chưa từ bỏ ý định.

    - Tiên sinh của ngài hẳn là nhận thức, chẳng lẽ hắn không có dạy ngài sao?

    Lý Trung hỏi.

    - Dạy!

    Lý Quý Dương hít hít mũi:

    - Nhưng ta còn chưa học xong đã được tiếp trở về rồi đâu!

    Lý do này hắn đã sớm nghĩ kỹ!

    Mình là một gà mờ, vừa lúc phù hợp với thân phận mười bốn tuổi hiện tại của hắn, còn chưa tới tuổi học thành tài!

    Thời đại này đối với giáo viên xưng hô là "tiên sinh" mà không phải "lão sư".

    Lão, thời cổ đại là xưng tôn với công khanh đại phụ "Lễ ký – vương chế" : "Thuộc loại lão nhị thiên tử". "Tả truyện – Chiêu Công mười ba năm" : "Thiên tử chi lão, thỉnh soái vương phú". Mà "Lão" quân vi thượng công, đại phu.

    Cho nên "lão sư" là xưng hô tôn trọng của thiên tử đối với tiên sinh của mình, mà "tiên sinh" là xưng hô của người đối với ân sư thụ nghiệp của mình.

    Mà "sư" dùng cho xưng hô giáo viên vốn có từ thời Đường Hàn Dũ (Sư nói) : "Sư người, là truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc vậy". Mặt khác "Sư nói" : Văn đạo hữu trước sau, thuật nghiệp có chuyên công. Ý nói biết đạo lý cũng có phân trước sau, mỗi người có chuyên nghiệp khác nhau, bọn họ đều là lão sư của chúng ta, "Tiên sinh" vẫn sớm biết đạo lý hơn "hậu sinh", cho nên "tiên sinh" chính là ý tứ lão sư.

    Nhưng hiện tại là đang ở Tiền Tần, còn chưa có chuyện gì của Đường triều đâu!

    Nhưng xưng hô giáo viên vẫn là "Tiên sinh".

    - Vậy tiên sinh của ngài đang ở nơi nào? Hay là chúng ta mời hắn trở về đảm nhiệm giảng bài?

    Lý Trung vừa nghe nói bài học của thiếu gia chỉ mới tiến hành được một nửa đã bị tiếp trở về, còn bị ba nô bộc kia khi dễ, lập tức liền đau lòng.

    - Mời không được a!

    Lý Quý Dương cười khổ:

    - Lúc người trong nhà tìm ta trở về, các.. tiên sinh phải rời khỏi, đi du ngoạn, nếu ta đi theo thì không thể quay về trong nhà, nếu không đi theo thì cuộc đời này chỉ sợ cũng không còn cách gặp lại.

    Còn gặp cái gì?

    Cách hơn hai ngàn năm thời gian, gặp cái gì đây?

    Cũng không biết là hắn đã chết, hoặc là xương cốt không còn, các đạo sư có tưởng niệm hắn hay không? Vẫn là cho rằng hắn ôm bảo bối bỏ trốn đây?

    Có lẽ còn có lệnh truy nã?

    Cũng không biết là trong cả nước hay là toàn cầu, nhưng hắn cũng không có cấp cao như thế a?

    Vậy làm sao bây giờ?

    Lý Trung sốt ruột:

    - Hay là chúng ta đi mời một tiên sinh trở về?

    Tuy Lý gia trang không lớn, nhưng cũng có tích tụ, mời tiên sinh trở về giảng dạy thiếu gia cũng không phải là không thể được, nhưng phải tiêu phí nhiều một ít, vả lại bình thường tiên sinh có thể dạy người chỉ sợ sẽ mang theo đệ tử, lại thêm một số tiêu phí..

    - Để cho ta suy nghĩ lại!

    Lý Quý Dương không lập tức đáp ứng, cúi đầu tiếp tục xem thẻ tre.

    Thẻ tre là dùng đao khắc chữ, lại chà một chút nước sơn, cho nên thoạt nhìn cũng không tệ lắm, chủ yếu chính là, đây mới thật là Tần giản!

    Nguyên nước nguyên vị!

    Lý Quý Dương thập phần thỏa mãn!

    Tốt hơn lúc trước hắn nhìn qua ảnh chụp Vân Mộng Tần giản rất nhiều!

    Chẳng những có thể xem, còn có thể sờ! Tùy tiện sờ! Không cần tiền!

    Thậm chí ôm thẻ tre này ngủ một giấc, ngủ thật lâu, cũng không có vấn đề gì!

    Lý Trung lặng lẽ lui ra ngoài, thuận tiện tìm người đi xem Hàm Dương thành, nhìn xem có thể mời một tiên sinh trở về, hiện tại thiếu gia là chủ nhân Lý gia trang, không biết đầy đủ chữ thì làm sao bây giờ?

    Năm đó lão gia cũng là biết chữ mới thành quan, hơn nữa cũng bởi vì biết chữ nên được liệt vào hậu cần, không cần ra chiến trường, chỉ phụ trách quản lý đồ vật, nếu không phải bị tập kích, lão gia bị trọng thương, không muốn tiếp tục làm quan, cũng không tới nỗi quay về địa phương này.

    Kỳ thật lão gia là chính xác, những người đi cùng lão gia hoặc là trở thành quan càng lớn hơn nữa, cuối cùng thua ở tham lam, hoặc là chết trận sa trường, hoặc là do nguyên nhân khác đa số đều chết hết, chỉ còn lại lão gia còn có thể nuôi lớn năm con trai trong nhà..

    Cho nên nói, Lý Trung bội phục nhất, tôn kính nhất chính là lão gia!

    Lý Quý Dương cầm thẻ tre nhìn cho tới trưa, kết quả xem choáng đầu hoa mắt, lại đói bụng!

    Nhưng đây lại không phải là giờ cơm!

    Lý Quý Dương nghiến răng nghiến lợi đi vào phòng, Thuần Nhã thật nhu thuận ngồi coi chừng cửa, ba ngày nay nàng cũng đã quen rồi.

    Đi vào phòng nằm xuống, hắn tiến vào không gian.

    Trước khi thu thập cây nông nghiệp, hắn ăn hai quả đào.

    Hết thảy trong không gian này cũng giống như Lý Quý Dương xem qua trong tiểu thuyết, chỉ là có chút im lặng, bởi vì ngoại trừ hắn không còn có người sống!

    Còn có chuyện xấu hổ, hắn không có giấy vệ sinh để dùng!

    Cổ đại dùng là "xí trù".. không nhắc, ghê tởm!

    Vì suy nghĩ cho mông của mình, mấy ngày nay hắn dùng lá ngô đâu!

    Thật sự là đáng thương!

    Hay là trước tiên làm ra giấy?

    Nhưng ở trong lịch sử, sớm nhất là Tây Hán ma giấy, nói cách khác, giấy xuất hiện thời gian sớm nhất là Tây Hán, hiện tại ngay cả thủ đô Đại Tần còn chưa có đâu, ở đâu có Hán nha!

    Hắn sợ mình thay đổi lộ trình lịch sử, vạn nhất sẽ gây ra kết quả không tốt đây?

    Rất nhiều người đều nghĩ qua, nếu Đại Tần đế quốc không bị diệt ở Tần nhị thế, sẽ như thế nào đây?

    Nếu hắn trước tiên làm ra tứ đại phát minh, có phải sau này trong lịch sử sẽ có ghi chép về hắn?

    Vậy hắn còn là hắn sao?

    Sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt sao?

    Sẽ không khiến cho phản ứng dây chuyền gì?

    Nghĩ không ra, hắn chạy vào hệ thống đem phiền não nói với thanh âm máy móc.

    Hơn nữa Lý Quý Dương đem thanh âm máy móc xem như là thùng rác tâm linh, lải nhải than thở không ngừng nghỉ!
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 28:

    - Ngu xuẩn!

    Thanh âm máy móc ngạo kiều cho hắn một câu đánh giá!

    - Sao có thể nói là ngu xuẩn đây?

    Lý Quý Dương không phục:

    - Biết quân bài domino sao? Phản ứng dây chuyền biết không? Tôi cải biến tiến trình lịch sử, có thể sẽ bị gạt bỏ hay không? Có thể gặp báo ứng hay không? Tôi thật vất vả sống tới bây giờ!

    Hắn dễ dàng sao?

    Phi thường không dễ dàng!

    Bị người đuổi giết, hắn trêu chọc ai sao?

    Hơn nữa truy hắn còn không phải một nhóm người!

    Tối thiểu có tới mấy nhóm người, hơn nữa bọn hắn khẳng định còn có nội gián trong đội khảo cổ!

    Cũng không biết đạo sư bọn họ thế nào? Người nhà của hắn đây?

    - Đó đều là chuyện thời không của anh, lúc anh mang theo.. khụ khụ!

    Thanh âm dừng một chút:

    - Ngay một khắc anh xuyên không tới nơi này, thời không đã bị xoay, cho dù anh ở thế giới này làm ra phi thuyền vũ trụ, cũng không còn liên quan gì với thế giới của anh!

    Thanh âm máy móc nói xong lời cuối cùng, có điểm ý tứ nghiến răng nghiến lợi, nhưng thanh âm không có chút phập phồng.

    Nhưng mà Lý Quý Dương đã hiểu!

    Lý Quý Dương không nghĩ tới là luận điệu này, nếu hắn làm bất cứ chuyện gì thế giới này cũng sẽ không sao, vậy hắn còn gì để băn khoăn?

    Đại triển quyền cước?

    Nói hay lắm!

    Lý Quý Dương cúi đầu nhìn nhìn tiểu thân thể của mình.

    Xưng bá thế giới?

    Thôi đừng mơ!

    Lý Quý Dương suy sút nhìn ngó địa bàn Thánh Vực hệ thống.

    Vốn không phải bọ cánh cam, đừng làm việc lãm đồ sứ!

    - Biết không?

    Thanh âm máy móc hỏi Lý Quý Dương.

    - Đã biết, đã biết!

    Lý Quý Dương phờ phạc khoát tay:

    - Tôi hiểu được, ngài khổ cực, mời ngài nghỉ ngơi, cáo từ, cáo từ!

    Đã không còn lo lắng mình sẽ bị hủy diệt, Lý Quý Dương chạy ra hệ thống, rõ ràng nằm lên giường, ngủ trưa.

    Hắn là bị Thuần Nhã đánh thức:

    - Thiếu gia? Thiếu gia?

    - Thuần Nhã a, lần sau ngươi lớn tiếng một chút, thiếu gia nhà ngươi không phải tiểu thiếu gia, sẽ không bị hù đến!

    Lý Quý Dương kéo cửa ra, chứng kiến Thuần Nhã, lúc nàng gọi hắn thanh âm cũng không lớn hơn mèo con bao nhiêu.

    - Nếu lớn tiếng sẽ ồn ào tiểu thiếu gia.

    Thuần Nhã thản nhiên cười.

    Vừa lúc Lan nãi mẫu mang theo tã mới giặt xong đem ra phơi nắng, đều do Lan nãi mẫu tự giặt tự phơi, không cho người đụng chạm.

    Nàng nghe được lời của Thuần Nhã, liền khẽ cười.

    Đích thật là vậy, tiểu hài tử còn chưa trăng tròn, lại là tang mẫu lại là bà nội qua đời, cuối cùng vẫn là bị tiểu thúc thúc nhận nuôi, trải qua nhiều sự tình nên bọn họ sợ nhi đồng buổi tối bị kinh đêm, không dám làm ra chút tiểu động tĩnh.

    Mà Thuần Nhã săn sóc làm cho Lan nãi mẫu cao hứng.

    - Thuần Nhã nói rất đúng, thiếu gia, tiểu thiếu gia còn nhỏ, một chút động tĩnh cũng sẽ bị kinh sợ.

    Đây là lần đầu tiên Lan nãi mẫu nói chuyện với thiếu gia, tuy rằng luôn cúi đầu, khom người, nhưng so sánh với mấy ngày trước đụng một chút lại quỳ rạp tốt hơn nhiều.

    - Nga, nga!

    Lý Quý Dương chợt nhớ tới kiếp trước, khu trẻ sơ sinh trong bệnh viện đều thật im lặng.

    Lan nãi mẫu đi vào chiếu cố nhi đồng, Thuần Nhã vội vàng tiến đến:

    - Thiếu gia, đồ vật ngài cần làm đã làm xong.

    - Là vật gì vậy?

    Lý Quý Dương có chút ngẩn ra.

    - Vật này, ngài xem có phải là đồ vật mà ngài nói với nô tì hay không?

    Thuần Nhã lấy ra đồ vật, quơ quơ trước mặt Lý Quý Dương.

    Lý Quý Dương liền đỏ mặt!

    Đó là một hình tam giác, không nhuộm màu, mang theo dây buộc, có điểm giống yếm, là nam sĩ, là quần lót làm bằng tay thuần thủ công!

    Lý Quý Dương đoạt lấy:

    - Không được tùy tiện lấy ra!

    - Vật này thật quý trọng?

    Thuần Nhã sợ hãi, lập tức liền quỳ xuống:

    - Thiếu gia tha mạng, thiếu gia tha mạng!

    - Đừng khóc!

    Tay chân Lý Quý Dương run lên:

    - Ta không phải ý tứ kia!

    Một cái quần lót mà thôi, hắn chỉ là không muốn chứng kiến một tiểu la lỵ có hình dáng đáng khinh như vậy!

    - Thiếu gia không trách nô tì sao?

    Thuần Nhã run rẩy ngẩng đầu nhìn Lý Quý Dương.

    - Vật này là nam nhân, ách, là đồ vật mặc sát cơ thể nam tử, ngươi là tiểu nữ tử, sau này không được không lễ phép như vậy, cầm đồ vật thiếp bên người nam tử tùy tiện lắc lư, hiểu không?

    Lý Quý Dương tận tình khuyên bảo giải thích:

    - Cho dù là.. ân, cho dù là ta cũng không thể khiến người cầm vật này loạn lắc!

    Ở hiện đại, cũng có nhiều cửa hàng bán nội y của nam sĩ là do nữ nhân viên mậu dịch bán hàng, nhưng cũng không nhìn thấy có nữ nhân viên nào cầm quần lót của nam sĩ nhiệt tình lắc lư a!

    Đó không phải nữ nhân viên bán hàng, đó là nữ lưu manh!

    - Đây là mặc?

    Thuần Nhã nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Lý Quý Dương:

    - Thế nhưng vải dệt quá ít, làm sao mặc?

    Lý Quý Dương hít sâu một hơi:

    - Chính mình mặc, ngươi..

    - Ở cửa coi chừng, không cho người đi vào!

    Thuần Nhã rất nhanh mở miệng.

    - Đúng!

    Lý Quý Dương cầm quần lót đi vào trong, đồng thời trong lòng rơi lệ đầy mặt: Dựa vào cái gì muốn một đại nam nhân như hắn, cùng một tiểu la lỵ giải thích "quần lót" mặc như thế nào?

    Thoạt nhìn thật giống như một tên "biến thái" đáng khinh a!

    Nhanh chóng cởi quần áo ra.. Tần triều không có quần lót, chỉ có tấm bố che đũng quần!

    Tương tự loại đồ vật dành cho tuyển thủ đô vật Nhật Bản, nhưng cần triền vài vòng, Lý Quý Dương không biết, càng không có khả năng làm cho tiểu la lạy làm thứ này cho hắn, cho nên hắn luôn ở trong trạng thái chân không đeo tấm bố, người khác không biết, Lý Quý Dương lại không chịu được, dù sao động bất động tiểu điểu nhi bởi vì không có cửa mà tùy tiện tản bộ đi ra, đối với một người văn minh mà nói, rất là.. khụ khụ!

    Rất nhanh đem quần lót mang vào trong không gian, cũng không xa xỉ dùng nước linh tuyền rửa sạch, hắn chỉ dùng bầu múc nước xối quần lót, xem như rửa qua, sau đó run lên, quần lót liền khô, thập phần nhanh chóng!

    Sau đó đi ra không gian, chậm rãi mặc vào. Thời đại này không có dây thun, dùng cây đay sảm tơ tằm như là vải dệt, sẽ không cạo tổn thương làn da, nói thật, mặc vào còn thật thoải mái!

    Hắn rốt cục không hề chân không ra trận!

    Mặc xong đi ra cửa, Thuần Nhã lập tức tiến lên sửa sang lại quần áo cho hắn, Lý Quý Dương lại khôi phục lại tư thế.

    - Làm không sai, nhưng ta còn có chuyện muốn nói.

    Lý Quý Dương chịu đựng mặt đỏ nói cho Thuần Nhã nghe qua sự khác nhau giữa quần lót nam sĩ cùng nữ sĩ, hơn nữa nhấn mạnh:

    - Bất luận nam nữ, người trong nhà nhất định mỗi người mười cái quần lót tắm rửa, nửa năm đổi mới một lần!

    - Việc này ngài cần cùng quản gia nói một tiếng.

    Thuần Nhã khó xử nhắc nhở Lý Quý Dương, phần vải vóc dùng cho thiếu gia cũng dùng không hết, nhưng phải cung cấp cho toàn bộ người trong thôn trang mỗi người mười cái, tuy rằng cần vải dệt không nhiều lắm, nhưng cấp bậc hoàn toàn khác nhau, Thuần Nhã còn chưa có quyền lợi lớn như vậy, chuyện này nhất định phải là quản gia ra mặt.

    - Nga, có rảnh ta nói với hắn một tiếng.

    Lý Quý Dương gật đầu, hiện tại hắn cảm giác mình thật thư thái, không buồn ngủ, liền muốn đi ra ngoài tản bộ.
     
    Dora NguyenLieuDuong thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 29:

    Chuyện kể rằng nơi này thật không sai, non xanh nước biếc, cũng đều là của hắn!

    Quyết định đi ra ngoài tản bộ, Lý Quý Dương làm cho Thuần Nhã không cần gọi thêm người:

    - Chỉ tản bộ xung quanh, kêu nhiều người đi theo làm gì?

    Lần đầu tiên đi ra ngoài là bởi vì chưa quen cuộc sống nơi đây, đi một mình hắn cũng sợ hãi, cho nên mới gọi một đám người cùng đi. Lần thứ hai bởi vì hắn cần khuân vác một đám nhánh cây trở về bán cho Al, cần người hỗ trợ!

    Hai lần đi ra ngoài đều đi theo ít nhất hai mươi người, một đám đông đúc như vậy!

    Chủ yếu chính là, không quen thuộc ai!

    Lần này hắn chỉ muốn tự đi một mình!

    - Hay là gọi hai người đi theo?

    Thuần Nhã lo lắng:

    - Bên người lưu hai người mới tốt, bệnh của ngài mới khỏe lại.

    - Được rồi, gọi hai người là được rồi!

    Lý Quý Dương lúc này mới hiểu được cả nhà chỉ trông chờ vào hắn đâu.

    Nếu thay đổi tiểu oa nhi còn chưa trăng tròn kia, những người này đều phải bị quan gia bán đi, nhi đồng giao cho quan gia nuôi sống, chờ trưởng thành mới có thể kế thừa gia sản.

    Ai bảo thời đại này khả năng chết yểu của nhi đồng cao như thế đây!

    Nếu bất hạnh Lý gia không có người thừa kế, ha ha, toàn bộ nô bộc đều bị nhập vào của công!

    Có lẽ ở địa phương khác còn có thể lừa trên gạt dưới, nhưng chỗ này của bọn họ nghe nói cách Hàm Dương rất gần, ngay tại vùng ngoại ô, chẳng khác gì là dưới chân vua, dám phạm tội còn thật không có!

    Vì thế Lý Quý Dương hiểu được tại sao ở trong nhà do hắn nói một không hai, thời đại này còn là thời đại bán nô lệ, lời nói không dễ nghe, có thể lấy nam nữ nô bộc xem như gia súc.

    Nhưng hắn không đáng khinh như vậy, chỉ cần người hầu không quá phận, hắn đều nuôi là được, bởi vì đây đều là tiểu gia hỏa chưa trăng tròn kia tương lai cần kế thừa đâu!

    Phía sau hắn Thuần Nhã kêu hai tiểu thiếu niên thể trạng cường tráng đi theo, khuôn mặt đều có chút non nớt, mặc quần áo bụi bẩn, ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn.

    - Hai ngươi tên gọi là gì?

    Lý Quý Dương quay đầu hỏi hai người.

    - Thiếu gia, nô lệ không có tên!

    Hai tiểu thiếu niên thể trạng cao lớn, nhưng tính cách thật ngại ngùng, một đỏ mặt không lên tiếng, người kia tốt hơn một chút nhưng cũng không được bao nhiêu.

    - Không có tên làm sao được?

    Lý Quý Dương kinh ngạc, thời đại này thật đúng là không xong:

    - Sau này ngươi kêu.. kêu Lý Phúc!

    - Thiếu gia, Lý Phúc là tên con của quản gia.

    Hai tiểu thiếu niên nghe thiếu gia nói muốn đặt tên cho bọn họ, vô cùng cao hứng, nếu được đặt tên chẳng khác nào chấp nhận cho hai người bọn họ đi theo bên cạnh thiếu gia.

    Hai người là nhi đồng tá điền trong nhà, trong ngày thường làm việc nhà nông rất nhiều, nhưng cũng chỉ được thực vật cơ bản nhất, quanh năm suốt tháng cũng không cơ hội được ăn một miếng thịt.

    - Được rồi!

    Lý Quý Dương lau mặt:

    - Vậy sau này hai ngươi một người tên Lý Bình, một người tên Lý An, thêm cùng một chỗ chính là bình an.

    Lý Bình cùng Lý An cao hứng quỳ xuống dập đầu!

    Hai người bọn họ cảm thấy được trước kia thường giúp đỡ Thuần Nhã tỷ, quả thật là rất tinh mắt!

    Nhiều người như vậy chỉ có Thuần Nhã một mình truyền lời cho bọn họ, làm cho hai người bọn họ có cơ hội đi theo thiếu gia!

    Nghĩ tới ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của những người khác, nghĩ tới bộ dạng người trong nhà cảm động cơ hồ muốn khóc, hai tiểu thiếu niên âm thầm thề, nhất định phải chiếu cố tốt cho thiếu gia! Đi theo thiếu gia!

    - Đứng lên đi! Đứng lên đi!

    Lý Quý Dương vội nói.

    Lý Bình cùng Lý An lập tức đứng lên, cao hứng theo sát hán, sau này hai người bọn họ được đi theo thiếu gia vậy!

    Bên ngoài cảnh xuân tươi đẹp, nhưng vẫn chưa tới thời gian hoa thơm chim hót, Lý Quý Dương muốn đi xem đồng ruộng, kết quả vừa đi tới liền trợn tròn mắt!

    Bởi vì ở trong đất vườn, lại có nhiều nam nhân trần truồng!

    Cầm đồ vật gì đó đang trạc trạc chỗ này, lại trạc trạc chỗ kia!

    - Bọn hắn đang làm gì đó?

    Ngón tay Lý Quý Dương run run hỏi hai người phía sau.

    Một đoàn nam nhân cởi truồng, đang ở trong đất vườn của hắn cầm vật gì đó đâm tới đâm lui?

    Lý Quý Dương cho là mình hoa mắt, sau lại phát hiện mình thật không giải thích được thời đại này!

    - Thiếu gia, bọn họ đang làm cỏ!

    Lý Bình giải thích.

    Lý Quý Dương giống như bị sét đánh!

    Làm cỏ?

    Hai chữ nghĩa đen nghĩa bóng thế nào!

    - Làm sạch cỏ, mới có thể bảo chứng bộ dạng lương thực tốt hơn.

    Lý An nghĩ thiếu gia không hiểu, vì thế tiếp tục giải thích.

    Lý Quý Dương nhẹ nhàng thở ra.

    Là hắn tư tưởng không thuần khiết!

    Ân, đi diện bích một phút đồng hồ!

    - Vậy tại sao bọn họ không mặc quần áo?

    Cởi truồng là làm sao vậy?

    Lý Quý Dương đỏ hồng mắt, thật muốn đâm mù!

    Đây là công khai đùa giỡn lưu manh? Hay là muốn làm gì?

    Tuy rằng thời Chiến quốc không có trinh tiết gì đáng nói, nhưng cũng không thể không có điểm mấu chốt a!

    - Thiếu gia, làm ruộng là như vậy a? Mặc quần áo làm sao làm việc? Bị rách làm sao bây giờ?

    Lý Bình cùng Lý An kỳ quái nhìn thiếu gia.

    Lý Quý Dương lập tức trợn tròn mắt.

    Nguyên lai thời đại này cái gì đều thật lạc hậu, lúc xuống làm ruộng là không mặc quần áo, bởi vì quần áo thật quý trọng, bị cạo rách làm sao bây giờ?

    Vì thế có cách nói "Mới ba năm, cũ ba năm, khe may vá bổ lại ba năm", một bộ quần áo nếu không mặc qua mười năm đều luyến tiếc dùng làm nùi lau!

    Hơn nữa nùi lau cũng không phải tùy tiện có thể dùng, tốt một chút đương nhiên là cho người trong thôn trang dùng, thiếu một chút mới tới phiên các nô lệ cày ruộng bên ngoài.

    Lý Quý Dương biết thời đại này các nô lệ trải qua tốt hay xấu đều xem ở chủ nhân, nhưng hắn không nghĩ tới dưới tay mình còn có như vậy!

    Hắn đến gần một chút, mọi người nhìn thấy hắn đi tới liền quỳ dưới đất, trán dán sát đất trần truồng, bởi vì ngày tháng lâu dài phơi nắng nên làn da đều đen!

    Mọi người nhìn có chút gầy, nhưng lại có cơ thể!

    - Tất cả đứng lên đi!

    Nhiều lỏa nam quỳ xuống vểnh mông phục lạy, Lý Quý Dương quả thật như bị sét đánh.

    Những người này nghe lời đứng lên, chỉ là sau khi đứng dậy Lý Quý Dương cảm thấy hai mắt của mình đều mù!

    - Các ngươi làm việc đi, ta đi về trước!

    Lý Quý Dương nhanh chóng quay đầu đi về nhà.

    Lý Bình cùng Lý An không biết tại sao sắc mặt thiếu gia đại biến, nhưng vẫn thật tận trung cương vị công tác đi theo sau, hai người cùng hộ tống hắn quay về Lý gia trang.

    Về tới nhà Lý Quý Dương lớn tiếng kêu:

    - Thuần Nhã, Thuần Nhã!

    - Thiếu gia!

    Thuần Nhã chui ra đứng phía sau hắn.

    - Khụ khụ, đi tìm Lý Trung quản gia!

    Lý Quý Dương ho nhẹ một tiếng, phân phó:

    - Lại gọi mấy người làm vật nhỏ kia cho ta cũng đợi lệnh!

    - Dạ!

    Thuần Nhã gật đầu lập tức chạy mất.

    Lý Quý Dương quay đầu nhìn hai thiếu niên:

    - Hai người các ngươi bình thường xuống ruộng cũng như vừa rồi sao?

    - Dạ phải!

    Hai người đồng thanh đáp.

    Khóe môi Lý Quý Dương co rút, dù có nghèo, cũng không thể trần truồng như vậy đi!

    Thời đại này con mẹ nó thật là đồ phá hoại!

    - Các ngươi có bao nhiêu quần áo?

    Lý Quý Dương tiếp tục hỏi.
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    5
    Tần triều mỹ mãn sinh hoạt

    Tác giả: Sơ Vẫn Giang Hồ

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 30:

    - Một nô lệ làm ruộng có hai thân áo mỏng, hai thân áo dày, ba tới năm vải bố đũng quần.

    Lý Bình còn rất cao hứng hội báo.

    - So sánh với xung quanh đây mà nói đều là tốt nhất, có nhà ngay cả quần áo cũng không cấp cho nô bộc đâu!

    Vẻ mặt Lý An cũng tự hào.

    Giống như Lý gia trang vô cùng tốt đẹp vậy!

    Nhưng nghe vào trong tai Lý Quý Dương, giống như sấm sét giữa trời quang!

    Tốt xấu mấy ngày trước hắn còn sinh ra dưới cờ đỏ, sinh trưởng ở nước cộng hòa!

    Biết nhân quyền được không!

    Nơi này tuy rằng nhân quyền chẳng ra gì, nhưng cũng không thể khiến cho hắn nhanh như vậy bị tàn phá hai mươi năm giáo dục của hắn a!

    Thủ hạ của mình hỗn thảm như vậy, người làm lão đại như hắn đích thực là quá thất bại!

    Nhưng nói thế nào hiện giờ hắn mới là chủ nhân Lý gia trang, người làm việc cho mình thậm chí còn luyến tiếc mặc quần áo, cho dù chỉ mặc cái quần cộc áo ba lỗ cũng tốt thôi!

    Như vậy đồi phong bại tục đi xuống, thật sự không thành vấn đề sao?

    Đương nhiên có vấn đề!

    Dù gì Lý Quý Dương cũng là nhân sĩ tương lai chịu qua giáo dục chính thống, làm sao có thể khiến cho công nhân nhà mình trần truồng làm việc ngoài đồng?

    Kiên quyết không thể!

    Cho nên chờ khi Lý Trung quản gia đi tới, Lý Quý Dương lôi kéo hắn qua một bên, nghiêm túc mệnh lệnh hắn:

    - Cấp cho mỗi người trong Lý gia trang, mỗi người mười cái quần lót!

    - A?

    Lý Trung có điểm mộng.

    Vẫn là Thuần Nhã nhanh chóng ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích một chút, còn lén lút cầm một cái quần lót đi ra nhét vào trong tay Lý Quý Dương.

    Lý Quý Dương:

    -!

    Được rồi, lần này hắn nhịn!

    Đưa cho quản gia nhìn xem quần lót, Lý Trung không hổ là cùng Lý lão gia vào nam ra bắc, ánh mắt lập tức liền sáng!

    - Cái này hay!

    Lý Trung cầm quần lót:

    - Thiếu gia ngài yên tâm, lão nô khẳng định làm tốt!

    Lý Quý Dương còn đang đắm chìm trong tự trách "người của chính mình đều trôi qua không tốt", nghe xong lời của hắn chỉ khoát tay:

    - Nhanh lên đi!

    - Dạ!

    Lý Trung lớn tiếng đáp.

    Lý Quý Dương giật nảy mình:

    - Còn có áo ba lỗ.

    - Áo ba lỗ?

    Từ ngữ này chưa từng nghe nói qua a!

    Lý Quý Dương khoa tay múa chân diễn tả, thứ này ở hiện đại rất thường nhìn thấy, nhưng ở cổ đại cũng không biết làm được hay không!

    Nhưng mặc kệ được hay không, thử xem một chút đi!

    Ít nhất không thể để cho người ta bại lộ thân thể làm ruộng a!

    Áo ba lỗ thích hợp nhất, mùa này cũng đã nóng lên, đến mùa hè nghĩ tới cực nóng của cao nguyên đất vàng, Lý Quý Dương đã cảm thấy nóng!

    Nhưng lúc này hoàn cảnh cũng không tệ lắm, hẳn là cũng không quá nóng như ở hiện đại đi?

    Hơn nữa có đồ vật mặc lên người vẫn tốt hơn trần truồng a!

    Ít nhất còn ngăn được con muỗi!

    Tối thiểu khi hắn nhìn thấy cũng dễ chịu hơn một chút!

    Lý Trung đã hiểu rõ về quần lót, còn có quần cộc cùng áo ba lỗ, hai mắt tỏa sáng nhìn Lý Quý Dương:

    - Ngài cứ yên tâm đi!

    Phong cách của quản gia cùng Thuần Nhã khác nhau, cuộc sống của Thuần Nhã chỉ là vây quanh thiếu gia chuyển, cuộc sống của Lan nãi mẫu là vây quanh tiểu thiếu gia chuyển, mà Lý Trung quản gia là nhìn toàn cục.

    Hắn làm đồ vật rất nhanh, không riêng gì quần lót phân ra nam nữ, còn có quần cộc, màu gốc là cho nữ tử mặc, thật dài, đến tận bắp chuối, màu xám là cho nam tử mặc, đến đầu gối, theo Lý Quý Dương nhìn ra cũng đủ dài.

    Thời đại này vẫn bảo thủ một chút, vả lại Chiến quốc thời kỳ, mọi người thật xem trọng "đầu gối", bởi vì mọi người đều ngồi chồm hổm, cho nên đầu gối là bộ vị trọng yếu của thân thể, bằng không cũng sẽ không có "tẫn hình", thời đại này xương bánh chè được xưng là "tẫn".

    Ngoài ra còn có áo ba lô, đặc biệt làm cho nam tử, nữ tử không có, Lý Quý Dương nghĩ nghĩ, thời đại này còn chưa có lợi khí "áo lót ngực" đâu!

    Hắn cũng không có mút, cũng làm không được a!

    Hơn nữa thời đại này đã có cái yếm, đương nhiên, lúc này không gọi là yếm, gọi là "ưng".

    - Không sai, chính là như vậy!

    Lý Quý Dương cảm thấy quản gia vẫn thật hữu dụng, hãy xem, Thuần Nhã dùng thời gian một ngày mới làm xong một quần lót, quản gia chỉ dùng chốc lát đã làm xong nhiều cái mà hắn muốn làm!

    - Đích xác không sai!

    Lý Trung quản gia sờ sờ đồ vật, hắn làm hai bộ, còn mặc thử qua một bộ, đích xác thật thoải mái.

    - Phân năm.. bộ áo cho mỗi người trong nhà, mười quần lót, sau này xuống ruộng phải mặc quần áo!

    Lý Quý Dương rốt cục có cảm giác đương gia làm chủ:

    - Trong nhà không phải không có vải vóc!

    Thời đại này tuy canh cửi chậm một chút, nhưng không có nghĩa là không có trữ hàng, Lý gia trang trữ hàng rất nhiều, cho dù làm vật bồi táng đều có hai mươi mấy cuộn, điều này còn làm cho Lý Quý Dương đau lòng không thôi.

    Vả lại thời đại này vô cùng lạc hậu, hoa văn canh cửi chỉ có một chút, nhuộm màu càng không cần nhắc tới!

    Chủ yếu đều là màu gốc, cũng chỉ có hắn cùng nhi đồng còn mang chút nhan sắc, cũng chỉ là màu bạc hoặc là màu xám đậm.

    Ở trong này xem như là quần áo loại tốt nhất.

    Có mảnh vải đỏ, cắt thành mảnh vải buộc tóc đều là thứ tốt!

    Đáng thương mọi người đều chưa nhìn thấy qua trang sức, Lý Quý Dương còn tưởng lão phụ nhân còn có một chút đâu, ai ngờ đều mang chôn cùng!

    - Được, thiếu gia, hình thức quần áo này có thể bán cho cửa hàng trong thành Hàm Dương!

    Lý Trung hưng phấn:

    - Ít nhất có thể trao đổi được chút đồ vật!

    Mặc dù Lý gia có lương tồn tại, có bố, có các loại đồ vật, nhưng không thể chỉ ăn mà không thu nhập, Lý Trung thạt tinh mắt, đương nhiên cũng rất keo kiệt.

    Lý gia trang trải qua nhiều lần lễ tang, Lý Trung cảm thấy đáy của Lý gia biến mỏng, Lý Trung cảm thấy nên kiếm tiền thu, làm chút đồ vật này nọ mang trở về.

    Lý Quý Dương không biết ý nghĩ của hắn, nhưng cảm thấy còn có thể, tùy ý cho hắn đi giằng co, chính mình đi xem nhi đồng.

    - Hôm nay làm đồ vật ngươi đều thấy được?

    Lý Quý Dương hỏi Lan nãi mẫu.

    - Thấy được.

    Lan nãi mẫu đáp.

    - Ân, dùng loại vải dệt mềm mại tốt nhất làm cho tiểu tiếu gia, cũng có thể dệt áo ba lỗ nhỏ mặc vào, đến mùa hè cho hắn mặc liền mát mẻ.

    Vẫn tốt hơn là bao tã lót!

    - Dạ!

    Lan nãi mẫu cười đáp.

    - Trừ bỏ việc này, đồ vật cho nhi đồng đều phải dùng tốt nhất!

    Lý Quý Dương tiếp tục.

    Kỳ thật hiện tại tiểu anh nhi dùng đều là tơ tằm, rất là mềm mại, điểm này dù là lão phụ nhân đã chết hay là Lan nãi mẫu đều làm tốt lắm.

    - Dạ.

    Kỳ thật hiện giờ tiểu anh nhi cũng không dùng được bao nhiêu thứ tốt, nhưng Lan nãi mẫu để ý chính là thái độ của vị thiếu gia này.

    Chỉ cần Lý Quý Dương nói đối đãi tốt tiểu thiếu gia, như vậy làm theo là được!

    Nếu Lý Quý Dương chỉ làm mặt mũi bề ngoài như lão phụ nhân, tiểu thiếu gia sẽ không có ngày tốt lành qua.

    Nhi đồng vẫn ngủ, Lý Quý Dương nhìn nhìn hắn, sau đó đi ra ngoài.

    Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, ngoại trừ Thuần Nhã, trong viện còn có Lý Bình cùng Lý An.

    Hai người mặc quần áo mới, đứng nơi đó nhìn thấy Lý Quý Dương liền cười hắc hắc, thật thà phúc hậu mà giản dị.
     
    LieuDuong thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...