Chương 10: Tiền đáng tin hơn bất cứ thứ gì
Hướng Thu Vân ở lại bệnh viện hai ngày, bác sĩ nói cô còn phải lại quan sát hai ngày, nhưng nhìn tiền thuốc men, Hướng Thu Vân vẫn mang thân thể phát sốt xuất viện.
Club Mộng Hương đãi ngộ mặc dù không thấp, nhưng trừ những chi tiêu cơ bản, cô còn thừa cũng không nhiều, số tiền này cô còn muốn tích góp, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Trước kia cảm thấy tiền cũng không tính là tốt lắm, nhưng trong hoàn cảnh này, cô lại cảm thấy tiền đáng tin hơn bất cứ thứ gì.
Trở lại ký túc xá công nhân viên, trong phòng bốn người chỉ có một mình cô, cũng không phải là thời điểm thay ca, cô cũng không rõ các cô gái khác đi đâu, có lẽ còn có chút sốt, thay xong quần áo, đầu cô hơi choáng, chầm chậm vịn vào tủ.
Ngay sau đó bên tai bỗng nhiên nghe một loạt tiếng bước chân, cô bị đẩy mạnh một cái. Cả lưng đụng vào bàn làm việc, cơn đau ập tới khiến cô nhịn không được rên khẽ.
Chu Hồng cũng không nghĩ đến, vừa mới vào cửa Lâm Tuyết Nghi lập tức động tay đẩy Hướng Thu Vân, giật nảy mình, kịp phản ứng lại, thấy Hướng Thu Vân vịn lưng, gương mặt trắng bệch, tranh thủ đi tới, đưa tay đỡ lấy cô: "Lâm Tuyết Nghi cô làm gì vậy? Hướng Thu Vân, cô không sao chứ?"
Sắc mặt Hướng Thu Vân trắng bệch, lắc đầu: "Tôi không sao.."
"Cô không có việc gì, nhưng tôi có, cô là tội phạm giết người, đụng đến tủ chứa đồ của tôi, có phải là nghĩ thừa dịp chúng tôi không ở đây giở trò?"
"Tôi.." Hướng Thu Vân có chút không kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt khinh bỉ của Lâm Tuyết Nghi, lập tức rõ ràng, chuyện ngày đó ồn ào như vậy, chuyện cô ngồi tù sợ là toàn bộ người trong Club đều biết.
Sự khó xử trong dự liệp ập tới, cô rủ mi mắt, thấp giọng giải thích, "Tôi chỉ là có chút choáng đầu nên đỡ tủ một chút mà thôi, cũng không làm gì khác, cô không cần lo lắng"
"Quỷ mới tin, ở cùng tội phạm giết người, thật sự sợ ngày nào đó chết cũng không biết."
"Cô nói ít vài ba câu đi, tất cả mọi người ở chung nửa tháng rồi, cô cũng sốt rất tốt." Chu Hồng trừng cô ta một chút, vừa quay đầu lại thấy sắc mặt tái nhợt của Hướng Thu Vân còn đỏ hồng không khỏe, không khỏi đưa thay sờ sờ trán của cô: "A! Nóng đến phỏng tay mà sao lại xuất viện rồi? Làm sao không ở thêm mấy ngày nữa?"
"Cảm mạo mà thôi, không phải chuyện lớn gì.."
"Phi, giả bộ cái gì chứ." Lâm Tuyết Nghi gắt gỏng một tiếng, lại kiểm tra tủ quần áo mình một chút, hung hăng đóng sập cửa rời đi, "Tôi đi nói với giám đốc đổi ký túc xá, ở cùng loại người này, buồn nôn quá đi mất."
Chu Hồng nhìn bóng lưng của cô ta, tức giận đến đỏ mắt, "Người này nghĩ mình cao quý cỡ nào, cũng không phải là đi làm ở Club này sao! Hướng Thu Vân, cô đừng để ý."
Nhìn Chu Hồng vì mình mà bất bình, Hướng Thu Vân ngẩn người, đáy lòng tràn lan cảm giác ấm áp, "Cám ơn cô, Chu Hồng."
Cám ơn cô để tôi cảm thấy, thế giới này, không có tồi tệ như vậy.
Lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Chu Hồng đi qua mở cửa, nhìn người đến, có chút kinh ngạc.
"A? Chị Mộng Hàm, tại sao là chị?"
Mộng Hàm "Ừ" một tiếng, không trả lời cô, ánh mắt rơi xuống Hướng Thu Vân đang ngồi trên giường, đôi mắt mang một tia dò xét.
Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Hướng Thu Vân, lại trong hoàn cảnh đặc biệt.
Từ trước đến nay cô nổi tiếng làm việc mạnh mẽ, chỉ chỉ Hướng Thu Vân, môi đỏ khẽ hé, "Cô ra ngoài với tôi."
Hướng Thu Vân đã gặp Mộng Hàm, là hai năm trước, khi đó cô còn không biết cổ đông phía sau Club Mộng Hương là Hạ Vũ Hào, chỉ là nghe tin Hạ Vũ Hào có quan hệ với bà chủ Club Mộng Hương, cô mới phí hết tâm tư làm một tấm thẻ hội viên tới xem thực hư.
Chẳng qua lần đó cô cũng chỉ nhìn thoáng qua từ xa, cũng không rõ lắm.
Mà nửa tháng trước cô bị ném đến Club Mộng Hương, thu xếp cho cô cũng là Phó giám đốc, công việc sau này của cô, Mộng Hàm cũng chưa từng lộ mặt.
Nhìn người phụ nữ sắc xảo trước mắt, Hướng Thu Vân vô thức cẩm thán vẻ đẹp trời sinh, cũng khó trách có thể tự mình kinh doanh một Club lớn.
"Người cùng phòng của cô đến phòng quản lý muốn đổi ký túc xá." Mộng Hàm đánh giá Hướng Thu Vân, lông mày lá liễu khẽ nhếch lên: "Nhìn dáng vẻ này của cô không có gì muốn nói sao?"
"Không có, nguyên nhân là do tôi, tôi nguyện ý chuyển từ ký túc xá nhân viên ra ngoài."
Club Mộng Hương đãi ngộ mặc dù không thấp, nhưng trừ những chi tiêu cơ bản, cô còn thừa cũng không nhiều, số tiền này cô còn muốn tích góp, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Trước kia cảm thấy tiền cũng không tính là tốt lắm, nhưng trong hoàn cảnh này, cô lại cảm thấy tiền đáng tin hơn bất cứ thứ gì.
Trở lại ký túc xá công nhân viên, trong phòng bốn người chỉ có một mình cô, cũng không phải là thời điểm thay ca, cô cũng không rõ các cô gái khác đi đâu, có lẽ còn có chút sốt, thay xong quần áo, đầu cô hơi choáng, chầm chậm vịn vào tủ.
Ngay sau đó bên tai bỗng nhiên nghe một loạt tiếng bước chân, cô bị đẩy mạnh một cái. Cả lưng đụng vào bàn làm việc, cơn đau ập tới khiến cô nhịn không được rên khẽ.
Chu Hồng cũng không nghĩ đến, vừa mới vào cửa Lâm Tuyết Nghi lập tức động tay đẩy Hướng Thu Vân, giật nảy mình, kịp phản ứng lại, thấy Hướng Thu Vân vịn lưng, gương mặt trắng bệch, tranh thủ đi tới, đưa tay đỡ lấy cô: "Lâm Tuyết Nghi cô làm gì vậy? Hướng Thu Vân, cô không sao chứ?"
Sắc mặt Hướng Thu Vân trắng bệch, lắc đầu: "Tôi không sao.."
"Cô không có việc gì, nhưng tôi có, cô là tội phạm giết người, đụng đến tủ chứa đồ của tôi, có phải là nghĩ thừa dịp chúng tôi không ở đây giở trò?"
"Tôi.." Hướng Thu Vân có chút không kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt khinh bỉ của Lâm Tuyết Nghi, lập tức rõ ràng, chuyện ngày đó ồn ào như vậy, chuyện cô ngồi tù sợ là toàn bộ người trong Club đều biết.
Sự khó xử trong dự liệp ập tới, cô rủ mi mắt, thấp giọng giải thích, "Tôi chỉ là có chút choáng đầu nên đỡ tủ một chút mà thôi, cũng không làm gì khác, cô không cần lo lắng"
"Quỷ mới tin, ở cùng tội phạm giết người, thật sự sợ ngày nào đó chết cũng không biết."
"Cô nói ít vài ba câu đi, tất cả mọi người ở chung nửa tháng rồi, cô cũng sốt rất tốt." Chu Hồng trừng cô ta một chút, vừa quay đầu lại thấy sắc mặt tái nhợt của Hướng Thu Vân còn đỏ hồng không khỏe, không khỏi đưa thay sờ sờ trán của cô: "A! Nóng đến phỏng tay mà sao lại xuất viện rồi? Làm sao không ở thêm mấy ngày nữa?"
"Cảm mạo mà thôi, không phải chuyện lớn gì.."
"Phi, giả bộ cái gì chứ." Lâm Tuyết Nghi gắt gỏng một tiếng, lại kiểm tra tủ quần áo mình một chút, hung hăng đóng sập cửa rời đi, "Tôi đi nói với giám đốc đổi ký túc xá, ở cùng loại người này, buồn nôn quá đi mất."
Chu Hồng nhìn bóng lưng của cô ta, tức giận đến đỏ mắt, "Người này nghĩ mình cao quý cỡ nào, cũng không phải là đi làm ở Club này sao! Hướng Thu Vân, cô đừng để ý."
Nhìn Chu Hồng vì mình mà bất bình, Hướng Thu Vân ngẩn người, đáy lòng tràn lan cảm giác ấm áp, "Cám ơn cô, Chu Hồng."
Cám ơn cô để tôi cảm thấy, thế giới này, không có tồi tệ như vậy.
Lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Chu Hồng đi qua mở cửa, nhìn người đến, có chút kinh ngạc.
"A? Chị Mộng Hàm, tại sao là chị?"
Mộng Hàm "Ừ" một tiếng, không trả lời cô, ánh mắt rơi xuống Hướng Thu Vân đang ngồi trên giường, đôi mắt mang một tia dò xét.
Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Hướng Thu Vân, lại trong hoàn cảnh đặc biệt.
Từ trước đến nay cô nổi tiếng làm việc mạnh mẽ, chỉ chỉ Hướng Thu Vân, môi đỏ khẽ hé, "Cô ra ngoài với tôi."
Hướng Thu Vân đã gặp Mộng Hàm, là hai năm trước, khi đó cô còn không biết cổ đông phía sau Club Mộng Hương là Hạ Vũ Hào, chỉ là nghe tin Hạ Vũ Hào có quan hệ với bà chủ Club Mộng Hương, cô mới phí hết tâm tư làm một tấm thẻ hội viên tới xem thực hư.
Chẳng qua lần đó cô cũng chỉ nhìn thoáng qua từ xa, cũng không rõ lắm.
Mà nửa tháng trước cô bị ném đến Club Mộng Hương, thu xếp cho cô cũng là Phó giám đốc, công việc sau này của cô, Mộng Hàm cũng chưa từng lộ mặt.
Nhìn người phụ nữ sắc xảo trước mắt, Hướng Thu Vân vô thức cẩm thán vẻ đẹp trời sinh, cũng khó trách có thể tự mình kinh doanh một Club lớn.
"Người cùng phòng của cô đến phòng quản lý muốn đổi ký túc xá." Mộng Hàm đánh giá Hướng Thu Vân, lông mày lá liễu khẽ nhếch lên: "Nhìn dáng vẻ này của cô không có gì muốn nói sao?"
"Không có, nguyên nhân là do tôi, tôi nguyện ý chuyển từ ký túc xá nhân viên ra ngoài."
Chỉnh sửa cuối: