Tên truyện: Tàn độc lương duyên Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp Thể loại: Ngôn tình, Ngược Editor: HaiSu Giới thiệu truyện: Hai năm trước, chính tay Hạ Vũ Hào đánh gãy chân Hướng Thu Vân, đưa cô vào tù với tội giết người không thành. Khi đã nếm trải đủ mọi đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, Hướng Thu Vân từ ngục giam trở lại cuộc sống bình thường, ngỡ đâu có thể làm lại cuộc đời, nhưng ông trời thật trêu người, để một lần nữa số phận hai người buộc chặt với nhau.. Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Thảo luận các tác phẩm edit của HaiSu
Chương 1: Cái giá đắt cho việc làm sai Bấm để xem "Vũ Hào.. Tôi không phải cố ý, Vũ Hào, anh phải tin tôi." Bên trong biệt thự, Hướng Thu Vân quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng hơn cả bình sứ trắng trên bàn. Đèn cũng không bật, lúc này cô không nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông ngồi trên sô pha, cô chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng yếu ớt của điếu thuốc giữa ngón tay anh ta, cuối cùng cũng dần biến mất. Cảm giác này như chờ đợi bản án tử hình khiến cô càng thêm bất an. Cô cúi đầu nhìn ngón tay mình, trên người vẫn còn dính máu của Giang Hân Yên đã khô lại từ lâu, nhưng đó cũng chính là chứng cứ phạm tội của cô. Một lúc sau, cuối cùng anh ta cũng đứng dậy, bóng dáng cao gầy tiến dần đến gần cô. "Hướng Thu Vân, cô làm sai chuyện thì phải trả giá. Dù chân Hân Yên đã được giữ lại, nhưng cô ấy không thể nhảy được nữa, còn cô.. sao có thể còn sống thoải mái như vậy?" Giọng điệu ảm đạm của anh ta khiến trái tim cô run lên. Nhờ ánh trăng chiếu vào, cô mơ hồ nhìn thấy người đàn ông đang dùng tay cầm cây gậy đánh golf. "Tôi đã nói, chỉ cần cô ngoan ngoãn, tôi có thể cưới cô, nhưng tại sao vẫn muốn chọc giận Hân Yên? Hả?" Ngay khi giọng người đàn ông cất lên, chiếc gậy cũng đồng thời rơi xuống và đập thẳng vào ống quyển Hướng Thu Vân. "Ah!" Anh chỉ dùng mười phần sức lực cũng khiến cô đau gấp trăm lần. "Vũ Hào.. Tôi không có.." Chân trái bị đau đến thấu xương, cô sợ hãi, chỉ có thể lùi về phía sau một chút, nhưng đáng tiếc chiếc chân bị thương của cô lại cứng đờ, cả người không còn chút sức lực. Người đàn ông ném đi cây gậy đã bị uốn cong, lạnh lùng nhìn dáng vẻ tàn tạ của cô, "Hướng Thu Vân, là cô phải trả cái chân này cho Hân Yên. Tôi giữ lại mạng sống cho cô, nhưng cô phải nhớ, món nợ này chưa trả xong đâu." Cô ôm chặt lấy cơ thể mình, cả người run như cầy sấy. Mọi thứ trước mắt dần dần chìm vào bóng tối, trước khi nhắm mắt, cô mơ hồ thấy anh nhấc máy gọi cho ai đó: "Nói với người nhà họ Hướng, Hướng Thu Vân cố ý giết người nhưng không thành công, họ muốn bảo vệ cô ấy hay bảo vệ Hướng Thị, tất cả cho họ tự mình quyết định". Hướng Thu Vân cười nhẹ, cô đã rất mệt mỏi, cô nghĩ: Nếu bản thân cô chết thế này thì mọi người rất hài lòng phải không? Hai năm sau-- Vào mùa đông lạnh giá ngày 9 tháng 3, thành phố B cuối cùng cũng đổ tuyết đầu mùa. Cổng trại tạm giam ngoại ô Đông Thành được mở từ sáng sớm. Một người phụ nữ với thân hình gầy gò từ bên trong bước ra, có lẽ vì đôi chân không thuận tiện nên dáng vẻ bước đi cũng không nhanh nhẹn. Người phụ nữ ngẩng đầu lên, mặc kệ vết sẹo nông sâu thì cũng có thể thấy đó là một khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp. Trong thời tiết lạnh giá như thế này, số lượng xe buýt tại bến xe lại càng không nhiều, xe buýt từ chạy tuyến từ một giờ xuống còn hai, ba giờ một chuyến Thật không may, năm phút trước khi cô ấy rời cổng trại tạm giam, một chiếc xe buýt vừa đi khỏi. Vì vậy, bây giờ cô ấy phải đợi hai hoặc ba giờ ở bên đường. Sờ chiếc áo sơ mi voan trên người, cô nhíu mày, vết sẹo hình lưỡi liềm nơi khóe mày cũng nhăn lại. Khi cô vào trại giam vẫn còn là mùa xuân, và cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng khi ra ngoài sẽ là mùa đông. Cô đứng bên dưới biển báo dừng xe buýt, thẫn thờ nhìn lại nơi mình đã bị giam trong suốt hai năm ở phía đối diện, bức tường quét vôi trắng đề tám ký tự: "Cải tạo tốt, làm người lần nữa." Đột nhiên, cô không thể nhịn được cười. Cô đã đọc những dòng chữ này không biết bao nhiêu lần trong suốt hai năm qua, nhưng liệu cô có còn cơ hội trở thành một người mới nếu bước ra từ nơi này? Trong cái giá lạnh, cô nghĩ ngợi lung tung cho đến khi chiếc xe buýt chạy chạy từ trong gió và tuyết đến và cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, cô xoa xoa đôi chân đang đau nhức rồi bước lên xe. Cô chỉ có một chiếc điện thoại di động cũ đã lỗi thời, và một ít tiền lẻ mà lính canh tốt bụng trong trại tạm giam đã đưa cho cô, đặt đồng xu, cô cẩn thận ngồi vào băng ghếphía sau. Chiếc xe buýt là xe buýt duy nhất đi từ trung tâm thành phố đến nhà tù, nên cũng chỉ có một hành khách là Hướng Thu Vân, dọc theo đường đi, cô tựa người nhìn ra cửa sổ. Hóa ra hai năm nay thành phố này đã thay đổi nhiều đến vậy.
Chương 2: Hạ tiên sinh, đã lâu không gặp Bấm để xem Rầm. Trán cô đột ngột đập vào kính cửa sổ đau điếng, Hướng Thu Vân xoa nhẹ, ngẩng đầu lên nhìn xem chuyện gì đã xảy ra. Người lái xe bắt đầu lên tiếng la mắng, nhưng sau cùng vẫn bước ra khỏi xe. Khi nhìn thấy chiếc xe Bentley bị va chạm, mặt ông ta cũng xanh mét. "Thật là xui xẻo. Tôi đã nói mỗi ngày đưa lũ cặn bã xã hội từ nhà tù ra thì không thể may mắn mà, đúng là không phải chuyện may mắn gì.." Hướng Thu Vân vừa xuống xe đã bị người tài xế gắt gỏng đẩy tới, cả người nặng nề rơi xuống nền tuyết. Những người xung quanh bắt đầu tò mò nhìn, ánh mắt đa phần đều là khinh thường, sắc mặt cô tái mét, cúi gằm xuống, vừa đau đớn vừa xấu hổ. Cho đến khi, một đôi giày da bóng loáng xuất hiện trong tầm mắt cô. Cô sững sờ nhìn dọc theo bộ quần áo được may thủ công thẳng tắp mà ngẩng đầu, chỉ thấy khuôn mặt đã từng xuất hiện trong giấc mơ của cô không biết bao nhiêu lần.. Năm Hướng Thu Vân được sinh ra, Hướng phu nhân nhờ người xem bói, người đó nói 20 năm đầu thuận buồm xuôi gió, nhưng quãng đời còn lại gập ghềnh, bất thường. Không ngờ, sau bao nhiêu năm, nó cũng đã trở thành sự thật. Hạ Vũ Hào có vẻ cứng rắn và đẹp trai hơn so với hai năm trước, nhưng ánh mắt kinh tởm khi nhìn cô cũng không khác gì so với hai năm trước. Cô ngây người nhìn anh một lúc mới chợt nhận ra mình bây giờ xấu xí đến mức nào, không khỏi cúi đầu, chật vật đứng dậy từ trên mặt đất, cô chỉ muốn rời đi, nhưng lại bị một người áo đen giữ chặt trong tay. "Chúng ta đã hai năm không gặp, ngốc sao? Còn không biết chào hỏi?" Chân cô đau quá, bị anh đè ép như thế này, đầu gối giống như bị kim đâm, trong thời tiết lạnh giá này, mồ hôi trên trán đột ngột chảy ra vì đau đớn, cô nghiến răng cố chịu đựng, cả người run lên, "Anh.. Hạ tiên sinh, đã lâu không gặp." Hạ Vũ Hào nhìn cô một cách khinh thường, vừa rồi trong xe anh không nhìn thấy gì, đến khi xuống xe phát hiện ra đó là cô, thậm chí anh còn quên mất hôm nay là ngày cô được ra tù. Phải nói rằng Hướng Thu Vân đã thay đổi rất nhiều. Mái tóc dài được chăm sóc cẩn thận đã trở thành mái tóc ngắn ngang tai theo quy định của trại tạm giam, khô như rơm rạ, khuôn mặt tái mét, đặc biệt trên đó còn có vài vết thương chồng chéo lên nhau. Bất luận thế nào cũng nhìn không ra Hướng công chúa lanh lợi năm nào. Nhưng anh cũng không ngạc nhiên, dù sao ở nơi đó cũng không thể sống tốt, nhìn thấy cô xấu hổ, ánh mắt Hạ Vũ Hào bỗng trở nên lạnh lẽo, so với gió tuyết trên trời còn lạnh hơn một chút. "Chắc chắn rồi, cô đã thay đổi." Cô sững người một lúc, ngẩng đầu lên, liền thấy anh duỗi tay lấy điếu thuốc ra châm, làn khói trắng dày đặc đọng lại, khuôn mặt anh lại càng thêm quỷ dị. Sau đó anh ta cười rất nhẹ, "Vì tài xế cho rằng hôm nay anh ta xui xẻo, đừng để anh ta cho rằng mình phán đoán sai, thư ký Lý, ghi số công việc của anh ta, đồng thời gửi lại hợp đồng bồi thường cho anh ta." Người lái xe bất ngờ như bị sét đánh. Hướng Thu Vân vụng về, cô không biết nên phản ứng như thế nào cũng không dám động đậy, Hạ Vũ Hào trước mặt cô vẫn giống như hai năm trước. Cô không dám khiêu khích anh ta. "Hạ tiên sinh, nếu như không có việc gì nữa, anh thả tôi đi được không?" "Rời đi?" Anh nghe được cô nói, dùng đầu ngón tay nâng cằm cô lên, lạnh lùng nói: "Hướng Thu Vân, em nên biết rằng hai năm chuộc tội thật sự là quá ngắn." Hướng Thu Văn rùng mình một cái, không phải vì thời tiết lạnh giá này, mà là bởi vì cô đang sợ hãi. Ký ức bị tra tấn dã man trong nhà tù vẫn còn rất sống động, khiến cô run cả người mỗi khi nghĩ đến, lúc cô bị đưa vào ngục, cô đã tự coi mình là đứa con bị nhà họ Hướng bỏ rơi, trong suốt hai năm qua không một ai đến thăm cô. Cô biết Hạ Vũ Hào thự sự là có ý đó, đối với anh mà nói, cô chỉ như cá nằm trên thớt. Nhưng bây giờ..
Chương 03: Người dưới mái hiên phải cúi đầu Bấm để xem Ngón tay đang cứng ngắc khẽ siết lại, cô thu hết can đảm ngẩng đầu lên, "Lúc trước là lỗi của tôi, nhưng tôi đã nhận hình phạt mà tôi đáng phải chịu. Hôm nay Hạ tiên sinh coi như không gặp tôi, vì vậy xin anh hãy nương tay mà để tôi đi đi, được không?" Anh nhướng mày, khóe môi mỏng nhếch lên, giống như vừa nghe thấy một câu chuyện cười, "Cái gì? Cô tưởng rằng sau khi ngồi tù hai năm, món nợ của chúng ta đã xóa sạch? Cả đời này chân của Hân Yên sẽ không thể nào tốt lên nữa, Hướng Thu Vân, cô nghĩ hình phạt của mình đã đủ chưa?" Cô sững người, chân dưới váy đang rất đau, cũng đều là do Giang Hân Yên. Anh chỉ biết Giang Hân Yên bị què chân, nhưng anh không biết năm xưa chân cô cũng bị chiếc gậy golf của anh đánh nát, nếu như tính đủ thì món nợ của cô cũng đã trả xong từ lâu rồi.. Nhưng cô không dám nói, người đàn ông như Hạ Vũ Hào.. cô không dám khiêu khích anh nữa. "Vậy thì anh muốn thế nào? Hạ tiên sinh? Tôi cũng nhận được hình phạt mà mình đáng phải chịu." Bão tuyết ngày càng lớn hơn, anh không nói lời nào, chỉ nâng chiếc ô trong tay lên, Tiểu Lý đã đứng sang một bên từ lâu cũng bước tới. "Anh?" Hạ Vũ Hào nhìn Hướng Thu Vân, đôi mắt đen hiện lên một tia lạnh lẽo, có lẽ là đang nghĩ đến Giang Hân Yên đau đớn nhiều lần trong hai năm qua, nhướng mày, như là Quỷ Satan nơi địa ngục: "Hướng Thu Vân, đó là sự trừng phạt của pháp luật, còn của tôi thì chưa." Anh nghiêng đầu nhìn Tiểu Lý, "Thư ký Lý, gửi cô ấy đến Club Mộng Hương đi." Ngay khi câu nói vừa rơi xuống, Hướng Thu Vân đột nhiên tái mặt, Club Mộng Hương là nơi nào chứ? Chính là nơi con nhà giàu có ở Khánh Hồng tiêu tiền. Hạ Vũ Hào đưa cô đến đó chẳng qua là để trút bỏ phẩm giá cuối cùng của cô, để nhắc nhở hai năm trước cô là khách ở đó, nhưng hai năm sau.. Cô lạnh đến thấu xương, nghiến răng nhỏ giọng hỏi: "Hạ Vũ Hào, anh nhất định phải làm theo cách này?" Hạ Vũ Hào không ngờ rằng cô sẽ chất vấn mình, cười mỉa mai: "Hướng Thu Vân, hai năm nay, cô thật sự không trưởng thành một chút nào. Cô không người ở dưới mái hiên phải cuối đầu". Hướng Thu Vân cúi đầu, cắn môi không nói lời nào. Hiểu, cô hiểu quá rõ. Toàn bộ sự độc đoán, kiêu hãnh và ngỗ ngược của cô, tất cả đều đã được mài mòn trong tù. Có lẽ là dáng vẻ cam chịu của cô khiến anh ta càng thêm cáu kỉnh, Hạ Vũ Hào nhíu mày, xoay người bước vào trong xe, "Nói với Mộng Hàm, Hướng tiểu thư này hãy để cô ấy đích thân" chăm sóc ", đừng để tôi thất vọng." Chẳng mấy chốc, chiếc Bentley màu đen đã biến mất trong làn tuyết mênh mông, Tiểu Lý do dự một chút, bước tới đỡ Hướng Thu Vân. Hai năm trước, dáng vẻ kiêu ngạo của Hướng gia tiểu tổ tông vẫn còn sống động, nhưng bây giờ trông rất đáng thương. Hướng Thu Vân đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, run rẩy hỏi: "Cuộc sống hiện tại của Giang Hân Yên thế nào?" Tiểu Lý sững sờ, mơ hồ trả lời: "Một vũ công đã mất đi cơ hội đứng trên sân khấu, làm sao có thể tốt hơn?" Hướng Thu Vân cười khổ. Chắc chắn rằng nếu Giang Hân Yên có chuyện không vui, Hạ Vũ Hào sẽ không buông tha cô. * * * Hướng Thu Vân bị Tiểu Lý đưa đến Club Mộng Hương hơn nửa tháng, Hạ Vũ Hào cũng không hề xuất hiện nữa, thậm chí có lúc cô cảm thấy cuộc gặp gỡ ngày hôm đó chỉ là một giấc mơ. Tuy nhiên, quả thật cô đang đứng ở sảnh của Club Mộng Hương. "Xin chào, chào mừng đến với Club Mộng Hương." Hướng Thu Vân cũng không nhớ được hôm nay đây là lần mấy cô cuối người cung kính chào mấy trăm vị khách, sau khi những vị khách trước mặt đi vào cổng, rốt cuộc cô không nhịn được nữa mà đấm đấm vào chân trái đã đau đến mức không còn cảm giác. Đồng nghiệp Chu Hồng đứng sang một bên, tình cảm liếc nhìn cô, "Quản lý cũng thật kỳ quái, mọi người đều có thể đổi ca, nghỉ ngơi, nhưng cô thì không. Thật muốn nói, tôi nghĩ cô ấy đang cố ý làm khó vì nhìn thấy vẻ đẹp của cô đó". Hướng Thu Vân nhàn nhạt lắc đầu, "Tôi không thể nghỉ việc."
Chương 4: Chấp nhận tất cả Bấm để xem "Tại sao?" Chu Hồng có vẻ hơi bối rối, cô và Hướng Thu Vân đến Club Mộng Hương cũng đã được một khoảng thời gian, sau nửa tháng hòa hợp, cô cảm thấy Hướng Thu Vân cả dung mạo, tính tình đều rất tốt, người như vậy ở nơi nào cũng được lòng người. Nhưng quản lý quầy lễ tân luôn nhắm vào cô, hoặc là cấm nghỉ giải lao và tan ca, hoặc là bị yêu cầu dọn dẹp bãi nôn của khách say rượu, hơn nửa tháng nay, hầu như không tốt với cô một lần nào. Đã thế, Hướng Thu Vân lại không phụ lòng người khác, chấp nhận mọi lời sai khiến. "Tôi không có tiền, ở lại đây được bao ăn." Hướng Thu Vân buông hai tay xuống xoa chân, ngẩng đầu miễn cưỡng cười: "Hơn nữa tôi cũng không tìm được việc khác." Không thể suy đoán, Chu Hồng không hiểu suy nghĩ Hướng Thu Vân, cho nên cũng không nói nữa. Hướng Thu Vân biết dáng vẻ mình không khí phách như vậy khiến người khác coi thường, nhưng cô cũng không quan tâm, cổ đông lớn nhất đằng sau Club Mộng Hương là Hạ Vũ Hào, anh ta biết tất cả những gì cô làm ở đây. Dù thế nào cô cũng có thể chịu đựng được, cô chỉ là lo lắng, lo lắng Hạ Vũ Hào sẽ thực sự ra tay với Hướng gia, lúc trước là cô bất hiếu đối với Hướng gia, nhưng bây giờ cô chỉ muốn khiến bản thân bớt khiêu khích anh ta. Cách đó không xa, hai chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn đậu trên quảng trường trước Club, trên xe có ba nam hai nữ. Hướng Thu Vân thu tay về, nở nụ cười tiêu chuẩn với mấy người đang tới gần, vội vàng cúi đầu, "Xin chào, hoan nghênh đến Club Mộng Hồi.." Một đám phú nhị đại đang tìm thú vui, tự nhiên không ai để mắt tới cô gái đang chào đón, họ vui vẻ bước vào thang máy. Người phụ nữ cuối cùng đi ngang qua Hướng Thu Vân nhưng đột nhiên dừng lại, sau đó cúi đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Hướng Thu Vân?" Hướng Thu Vân sững sờ, ngẩng đầu lên, thứ cô nhìn thấy là một khuôn mặt quen thuộc, nhưng trong tiềm thức cô không thể nhớ đó là ai. Thấy cô sững sờ, trên khuôn mặt thanh tú người phụ nữ nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Chắc là cô rồi, lạ thật, thời hạn thi hành án của cô sớm vậy sao? Sao không báo với bạn cũ để tôi tiếp đón cô". Sau khi cô nói xong, Chu Hồng ở một bên kinh ngạc há to miệng, Hướng Thu Vân đã sớm nghĩ đến tình huống này, vẻ mặt vẫn như cũ. Nhưng người đó không chịu buông tha cô dễ dàng như vậy. Cô ta vòng tay qua ngực cô, cẩn thận nhìn cô rồi cười mỉa mai, "Hướng Thu Vân, sao cô lại trở thành bộ dạng ma quỷ này vậy, có phải là sống trong tù không tốt không?" Hướng Thu Vân mím môi không nói, thậm chí vẫn mỉm cười. Người phụ nữ cảm thấy mình như đang đấm vào bông, cuối cùng cũng không kìm được mình, cau mày, giọng nói bắt đầu đanh lại "Từ khi nào Club Mộng Hương lại có tiêu chuẩn tuyển dụng thấp như vậy, tìm một người phụ nữ có âm mưu giết người. Bất quá ngươi tới đều là khách, khách sáo cũng không lên tiếng sao. Thái độ gì vậy? Còn quản lý của cô.." "Tống Như, cô làm sao vậy?" Một giọng nói trầm thấp cắt ngang lời nói của người phụ nữ, Hướng Thu Vân quay đầu lại nhìn người đàn ông tới gần, trí nhớ của cô cuối cùng cũng trở nên rõ ràng. Vậy ra, là anh ta.. Hướng Thu Vân không ngờ mình lại gặp được Giang Minh Thắng trong tình huống này. Khi cô ở trong tù, người duy nhất đến thăm cô là anh. Chỉ là, lời thăm hỏi của anh ta có lẽ là mang theo thù hận, anh ta là anh trai của Giang Hân Yên, đối với một người phụ nữ suýt giết chết em gái anh ta, anh ta làm sao có thể bình tĩnh được. "Anh Thắng, anh rốt cuộc cũng đến rồi, đoán xem em đã nhìn thấy ai?" Giang Thích Phong tự nhiên nhìn thấy Hướng Thu Vân, đôi mắt lộ ra vẻ vô tình, sự thay đổi của Hướng Thu Vân quả nhiên là rất lớn, anh nhíu mày, trong chốc lát, anh đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng nói, "Em ra khi nào vậy?" "Nửa tháng trước." Sự bình tĩnh của cô khiến anh có chút kinh ngạc, cúi đầu chạm vào vết sẹo nông trên mặt, trong ngực như bị thứ gì đó cọ xát, có chút ngột ngạt, anh ta không khỏi nhìn sang chỗ khác "Chỉ cần sống thật tốt." "Cảm ơn." Tống Như không ngờ Giang Minh Thắng lại bỏ qua cho Hướng Thu Vân đơn giản như vậy, sắc mặt cô ta đột nhiên trở nên khó coi.
Chương 05: Cô cam chịu số phận Bấm để xem Năm đó Hướng Thu Vân ỷ vào gia đình có sản nghiệp lớn, không ít lần châm chọc khiêu khích cô ta, bây giờ phong thủy luân chuyển, cô ta cũng không muốn bỏ qua cô dễ dàng. Cô ta nhíu mày, kéo tay Giang Minh Thắng, yêu kiều cười nũng nịu, "Anh Thắng, nói thế nào đi nữa thì Hướng Thu Vân và chúng ta cũng xem như bạn cũ đã lâu không gặp, chúng ta không phải nên cùng nhau ôn lại chuyện cũ sao?" Giang Minh Thắng không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta một cái. Hướng Thu Vân biết, hôm nay cô trốn không thoát, chuyện này cũng chỉ là sớm hay muộn thôi, Hạ Vũ Hào đem cô đưa tới nơi này, chính là muốn cô gặp cảnh này. Năm đó số người mà cô đắc tội có thể xếp hàng từ thành nam đến thành bắc, từng người đều muốn xem chuyện cười của cô, coi như hôm nay không có Tống Như, về sau cũng sẽ lại Lý Như, Triệu Như. Cô chấp nhận số mệnh. Liếm liếm khóe môi khô khốc, cô nhìn về phía Chu Hồng đang đứng một bên, thấp giọng nói: "Làm phiền cô nói với quản lý một tiếng, nói là khách muốn tôi đi qua đó, đừng để cô ấy nghĩ là tôi bỏ việc.." Chu Hồng không phải người ngu, tự nhiên cũng nhìn ra Tống Như có ác ý với Hướng Thu Vân, chỉ là chính cô cũng tức giận vì Hướng Thu Vân giấu diếm cô việc đã từng ngồi tù, dứt khoát quay đầu đi không để ý đến. Hướng Thu Vân cũng không thèm để ý, nhắm mắt đi theo sau lưng Tống Như và Giang Minh Thắng, im lặng như một du hồn. Vào thang máy, rất nhanh liền đến một gian phòng VIP, Tống Như nhìn Hướng Thu Vân đang cúi đầu, cười cười, đi qua nắm lấy cánh tay của cô, sau đó đẩy vào gian phòng. Lập tức mùi rượu nồng nặc ấp tới. Ánh sáng bên trong gian phòng âm u, Hướng Thu Vân nhìn không rõ ai là ai, chỉ nghe một thanh âm say khướt nói: "Giang thiếu, cuối cùng anh cũng đến rồi, chúng ta cùng uống một trận nào, nhưng anh phải tự phạt ba ly đấy, tiểu Như, cô không được phép ngăn cản đâu.." Tống Như cong môi, đi đến bên công tắc đèn, đưa tay bật đèn, lập tức toàn bộ gian phòng sáng rõ như ban ngày. Những người trong căn phòng lập tức than phiền, Tống Như lại không để ý đến, mà đưa tay đẩy Hướng Thu Vân, "Mọi người nhìn xem đây là ai?" Nháy mắt ánh mắt mọi người đều nhìn qua, vừa quan sát vừa suy nghĩ. Trong lòng bàn tay Hướng Thu Vân toát mồ hôi, ngoài mặt lại vô cùng bình tĩnh. Lập tức có người hô lên: "ahihi, đây không phải là thiên kim tiểu thư nhà họ Hướng, Hướng Thu Vân sao? Không phải là phạm tội giết người không thành sao? Có phải cô ta không?" Vừa nói xong, toàn bộ gian phòng tựa lập tức sôi trào, Tống Như hài lòng cười cười, lấy cùi chỏ đụng đụng vào hõm vai Hướng Thu Vân, "Mau cùng mọi người chào hỏi đi, làm sao vậy, ngốc rồi à?" Nhìn từng ánh mắt mỉa mai, Hướng Thu Vân cắn cắn môi. "Tôi là Hướng Thu Vân." Giang Minh Thắng nghiêng đầu nhìn cô, lông mày có chút cau lại. Xa xa ánh đèn lấp lóe, trong căn phòng xa hoa lộ ra một tia lạnh lùng. Tiểu Lý đứng trong phòng làm việc, cẩn thận từng li từng tí nhìn thoáng qua bàn làm việc, "Mộng Hàm ở Club bên kia hỏi anh muốn ra mặt không?" Hạ Vũ Hào ngồi trên ghế làm việc bằng da, bộ âu phục được may thủ công tỉ mỉ làm cả người anh càng trở nên sắc sảo, một tay vuốt vuốt chiếc bậc lửa đen nhánh. Ánh đèn chiếu rọi xuống chiếc nhẫn trên ngón trỏ dường như có chút chói mắt, cũng như chính con người anh càng trở nên lóa mắt. Đôi mắt anh có chút híp lại, giống như là đang suy nghĩ đến điều gì, một lúc sau, mới trầm giọng mở miệng: "Giang Minh Thắng cũng ở chỗ đó?" "Vâng." Chiếc bật lửa trong tay phát ra một tiếng "đinh", anh đốt điếu thuốc, khóe miệng giương lên, "Đã có Giang Minh Thắng ở đó, vậy thì đến chơi một chút. Nói với Mộng Hàm đừng nhúng tay vào." Nghĩ đến bộ dáng chịu đựng sự nhục nhã của cô gái kia, Hạ Vũ Hào nhắm mắt lại, anh thật sự không tin, chỉ hai năm mà cô gái đó như có thể biến thành một người khác. Thuốc lá trên đầu ngón tay chầm chậm bị thiêu đốt, đêm vẫn còn dài.. Hướng Thu Vân đã không nhớ rõ mình bị rót mấy chén rượu, trong dạ dày giống như bị lửa thiêu đốt, cô cảm thấy chỉ cần uống thêm một ngụm nữa thì có thể sẽ chết đi. Nhưng cô không thể cầu xin tha thứ, bởi vì nơi này sẽ không ai buông tha cô.
Chương 06: Đắm chìm trong truy lạc vui không? Bấm để xem Giang Minh Tôinh tôig ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm vào cô. Tất cả đám người này đều là những người giỏi thủ đoạn, đưa cho cô toàn rượu mạnh trộn lẫn với nhau, cho dù là cô có tửu lượng tốt đi chăng nữa đều sẽ tốn thương đến dạ dày. Tống Như đứng thẳng lưng bên cạnh như là một con chim công đắc tôinh tôig. Nhìn cô tôi trộn lẫn một ly rượu đưa cho Hướng Thu Vân, Giang Minh Tôinh tôig rốt cục cũng ngồi không yên, nhíu mày, từ sau lưng đoạt lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch, hơi rượu cay xè như xé nát cổ họng rồi đốt cháy dạ dày. Sắc mặt Tống Như đột nhiên trở nên xám ngắt: "Anh Tôinh tôig? Anh làm gì vậy, đây là rượu đưa Hướng Thu Vân mà." Giang Minh Tôinh tôig trừng mắt nhìn cô tôi, cũng không nói gì, mà đứng dậy đi đến trước mặt Hướng Thu Vân, một tôiy kéo cô từ ghế sofa lên: "Cô ra ngoài với tôi." Hướng Thu Vân chỉ cảm thấy tôiy mình bị anh tôi nắm đau nhức, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh tôi mang ra khỏi phòng. "Giang.. Giang Minh Tôinh tôig, anh muốn mang tôi đi đâu?" Anh ta không để ý phản ứng của cô, một mực kéo cô ra ngoài, đi thẳng xuống lầu ra ngoài Club Mộng Hương, anh ta mới buông lỏng tay ra, lúc đầu Hướng Thu Vân có chút đứng không vững, bị anh ta ném một cái, cả người nhất thời vô lực ngã ngồi trên mặt đất. Gạch đã dưới người lạnh buốt với thời tiết âm độ, đã giúp cô tỉnh táo hơn một chút, ngẩng đầu mơ hồ nhìn anh ta. Giang Minh Thắng nhìn bộ dạng này của cô, lông mày nhíu chặt, giọng điệu có chút thất vọng không thể nhìn ra, "Đắm chìm trong trụy lạc vui không?" Cô hơi sững sờ. "Đã không nỡ rời xa nơi trụy lạc, cho dù làm gái tiếp khách để người ta giễu cợt cũng phải ở lại, vậy vì sao lúc trước còn tổn thương Hân Yên? Vì Hạ Vũ Hào mà phá hủy bản thân và người khác, đáng giá sao?" "Anh Thắng.." Tống Như vội vã đuổi theo sát phía sau, thậm chí trên tay vẫn còn cầm một ly rượu, căng thẳng nhìn cảnh tượng trước mắt. Năm đó Giang Minh Thắng theo đuổi Hướng Thu Vân còn kém hơn so với Hướng Thu Vân theo đuổi Hạ Vũ Hào, nếu như không phải Hướng Thu Vân hồ đồ lái xe đụng Giang Hân Yên, chỉ sợ Giang Minh Thắng cũng sẽ không hết hy vọng đối với cô. Cho nên, cô sợ, sợ Giang Minh Thắng vẫn còn tình cảm đối với Hướng Thu Vân. Đang do dự muốn lôi Giang Minh Thắng đi, một chiếc xe Ferrari màu xám bạc thắng gấp một cái, vững vàng dừng ở cổng, ngay sau đó, một đạo thanh âm quen thuộc vang lên sau lưng Hướng Thu Vân. "Làm sao vậy? Đều ở đây này làm gì?" Hướng Thu Vân quay đầu lại, liền thấy Hạ Vũ Hào xuống xe, tài xế liền nhanh chóng lái xe đi. Anh ta bước từng bước dài, không nhanh không chậm đi đến bên cạnh cô, nhíu mày, "Làm sao? Học nửa tháng mà vẫn không biết tiếp khách?" Hướng Thu Vân tỉnh táo lại, cắn răng đứng dậy, ngay ngắn thẳng lưng, xoay người cúi đầu: "Xin chào ngài Hạ." Hạ Vũ Hào không nói gì, cô cứ một mực khom người, cô muốn thoát khỏi tư thế này, thân thể cũng có chút run. Có lẽ là nghe thấy mùi rượu trên người cô, Hạ Vũ Hào hơi híp mắt. "Giờ làm việc, không được phép uống rượu, cô không biết?" "Thật xin lỗi, tôi.." Nhìn bộ dáng thấp hèn của Hướng Thu Vân, Giang Minh Thắng nhíu nhíu mày, vô thức tiến lên một bước, chắn ngang, "Thật trùng hợp, ở chỗ này cũng có thể gặp anh." Trùng hợp sao? Như vậy sợ là ai cũng sẽ không tin, nói trắng ra không có người mật báo thì dạng người như Hạ Vũ Hào từ trước đến nay đều lười nhác đặt chân đến nơi này thì làm sao xuất hiện ở đây. "Nghe nói anh mới từ Mỹ trở về không lâu, khó tới đây được một lần, làm sao vậy? Người phía dưới của tôi chọc anh không vui rồi?" Vừa nói, anh ta hững hờ liếc Hướng Thu Vân một cái, "Ngu ngốc, nửa tháng này quản lý không dạy cho cô, khách không vui thì phải làm như thế nào sao?" Hướng Thu Vân nhắm mắt lại, cúi người thật sâu hướng về phía Giang Minh Thắng: "Thật xin lỗi, ngài Giang, hi vọng ngài có thể tha thứ cho tôi." Giang Minh Thắng không nói lời nào, sắc mặt cũng không tốt. Hạ Vũ Hào nới lỏng ống tay áo, cười lạnh, "Xem ra anh không có ý định tiếp nhận lời xin lỗi của cô ta, cũng tốt, vậy để cô ta quỳ gối chỗ này đi, lúc nào anh nói không tức giận nữa thì để cô ta đứng dậy.." Hướng Thu Vân gắt gao cắn môi, hốc mắt ửng đỏ, nghiêng đầu sang chỗ khác liền thấy cặp mắt lạnh lùng của Hạ Vũ Hào, anh ta chính là muốn bức cô vào đường cùng.
Chương 07: Vì một thằng đàn ông mà cô vẫn hèn hạ như vậy Bấm để xem Thế nhưng khi nghĩ đến nhà họ Hướng.. Hít một hơi thật sâu, cô lại cúi đầu, sau đó chậm rãi quỳ xuống. Phụp. Cái quỳ này khiến Tống Như giật nảy mình, Hạ Vũ Hào đứng ở sau lưng cô, cặp mắt lạnh lùng. "Giang tiên sinh, hi vọng ngươi tha thứ ta.." Còn chưa dứt lời, một ly rượu mạnh đã đổ lên người cô, "Hướng Thu Vân, hai năm, vì một thằng đàn ông mà cô vẫn ti tiện như vậy." Hướng Thu Vân sững sờ, chờ lúc lấy lại tinh thần, khó khăn lau khô rượu trên mặt, Giang Minh Thắng đã đi khỏi. Có lẽ anh ta rất thất vọng với cô. Hạ Vũ Hào nhìn một màn này cũng không lộ ra chút xúc động, đi đến trước mặ côt: "Khách đã không tha thứ cho cô, vậy quỳ tiếp đi." Dứt lời, anh ta nhấc chân rời đi. "Hạ Vũ Hào.." Sau lưng, Hướng Thu Vân gọi anh ta một tiếng, nhẹ giọng hỏi: "Anh thích Giang Hân Yên đến vậy sao?" Thích đến mức còn muốn hận cô hơn so với anh trai của Giang Hân Yên. "Cô nói cái gì?" Anh ta dừng lại, trừng mắt nhìn cô. Hướng Thu Vân ngẩng đầu, lớp trang điểm trên mặt cũng trôi hết, lổm chổm đen trắng vô cùng khó coi, nhưng biểu hiện trên mắt cô lại tuyệt vọng, "Hạ Vũ Hào, tôi thật hối hận, lúc trước nếu như biết anh thích cô ta đến vậy, tôi tuyệt đối sẽ không có bất kỳ tâm tư nào với anh. Lúc trước thích anh, là chuyện sai lầm nhất đời tôi." Lần này anh ta nghe rõ, gương mặt âm trầm càng trở nên khó coi, một lát sau, anh ta cười một tiếng, so không cười càng dọa người hơn: "Thật sao?" "Thế nhưng làm sao bây giờ? Hướng Thu Vân, hết lần này tới lần khác, thế giới này không có hối hận." Năm nay mùa đông ở thành phố Bắc Hải vô cùng lạnh. Hướng Thu Vân mặc sườn xám ngắn tiếp khách, quỳ gối trước cổng Club, sắc mặt trắng bệch, đuôi tóc đóng băng vì bị ướt rượu. Lạnh, còn chân đau, khiến cô gần như hôn mê. Đến gần rạng sáng, khách trong Club cũng càng ngày càng nhiều, những người đi ngang qua đều nhìn cô cười mỉa mai, nhưng cô hoàn toàn không thèm để ý, chỉ cúi đầu nhìn tay mình bị cóng đến đỏ bừng để khỏi phải để ý xung quanh, đây là thói quen mà cô luyện được trong suốt hai năm nay. Lúc còn ở trong trại giam, cô luôn bị đánh, lúc đầu cô còn phản kháng, nhưng đến cuối cùng nhận ra càng phản kháng càng khiến mình bị đánh nặng hơn, rốt cuộc cô cũng không phản kháng, chỉ ngẩn người, mặc cho những người khác đánh cô, khi dần dần mệt mỏi thì những người đó cũng buông tha cho cô. Cô chỉ hi vọng, Hạ Vũ Hào cũng tốt, Giang Minh Thắng cũng được, đều có thể buông tha cô. Không biết qua bao lâu, Chu Hồng len lén cầm một cái áo khoác ra, ném cho cô, cau mày nói: "Mặc vào đi, đã hai giờ rồi, bị lạnh lâu như vậy mạng cô cũng sắp không còn rồi." Hướng Thu Vân giật mình, đưa tay nhặt áo khoác lên, môi không còn chút huyết sắc hơi há ra, thanh âm khàn khàn: "Cô đừng quan tâm tôi, để khỏi bị liên lụy." "Cô còn lo lắng cho tôi?" Đến tột cùng Chu Hồng không rõ Hướng Thu Vân làm sao đắc tội với những người không thể trêu vào đó, thở dài, cuối cùng cũng mềm lòng, "Đã sớm kêu cô nghỉ việc, đừng nộp mạng vào, cô chờ tôi đi lấy nước nóng cho cô.." Hướng Thu Vân không muốn gây ra phiền toái cho cô ta, giơ tay muốn ngăn cô ta lại, kết quả đột nhiên mê man, cả người "đông" một tiếng, ngã xuống. Trán bị đập vào lớp đã cẩm thạch, trong cơn hoảng hốt, Hướng Thu Vân nghe được Chu Hồng kêu cô một tiếng, nhưng đột nhiên tối đen, cô hoàn toàn mất đi ý thức. Lúc này trong Club, Hạ Vũ Hào đang nghiêm mặt ngồi trong phòng quản lý, một cô gái dáng người mỹ lệ ở một bên pha trà, rót một chén cho anh ta. Khói nóng mờ mịt, căn phòng tràn ngập mùi thơm. Nhìn mặt mà nói chuyện là bản năng của cô, biết hiện tại tâm trạng Hạ Vũ Hào không tốt, cô không dám nói đến những chuyện kia, chỉ là không cố ý nhắc nhở, "Nghe nói đêm nay nhiệt độ thấp nhất là âm mười hai độ, chỉ sợ những bông hoa mua vài ngày trước không sống được." "Hoa thôi mà, có thể mua lại." "Người đâu rồi?"
Chương 08: Người phụ nữ đó thực sự thay đổi rồi Bấm để xem Hạ Vũ Hào ngước mắt nhìn về người phụ nữ kia, như cười như không, "Giám đốc Mộng Hàm của Club Mộng Hương từ khi nào có tâm địa Bồ Tát vậy, còn nói giúp người không liên quan?" Mộng Hàm vừa nhíu đôi mày lá liễu, vừa muốn mở miệng. Lập tức nghe tiếng đập cửa, cô giật mình, buông chén trà trong tay xuống: "Ngược lại không đến mức tâm địa Bồ Tát, chỉ là cô gái kia coi như cũng chịu khó, nếu chết trước cổng của tôi thì đáng tiếc." Nói xong cô lắc eo đứng dậy. Hạ Vũ Hào híp mắt nhìn bóng lưng của cô, trong đầu nghĩ tới câu nói của Hướng Thu Vân trong lúc quỳ, người phụ nữ kia thật sự đã thay đổi rồi. Đưa tay cầm tách trà nhấp một ngụm, có chút đắng. Mộng Hàm đứng tại cổng nói hai câu với người gõ cửa, rồi mới quay về văn phòng. Hạ Vũ Hào đang uống trà, động tác ưu nhã cao quý, trời sinh quý tộc, cô ngẩn người, sau đó tỉnh táo lại, nhẹ giọng mở miệng: "Người ngất rồi." Tay bưng chén trà hơi dừng lại, "Giang Minh Thắng đâu?" "Nghe nói gấp gáp đem người đến bệnh viện rồi." Hạ Vũ Hào mấp máy môi, sắc mặt khó đoán, một lát sau, anh ta nói: "Gọi hai người đi theo." Hướng Thu Vân dường như có một giấc mơ, trong mơ cô lại trở về trại giam, tên đạo đại cai ngục đánh cô, cô chịu không được nên đã phóng hỏa. Trong mơ, tất cả những người khi dễ cô đều bị vây bên trong đám lửa, bao gồm cả cô. Ngay khi cô cảm thấy mình được giải thoát, thì vừa mở mắt ra, lại trở về hiện thực. Nhìn chiếc bình trên đỉnh đầu, cô có chút thất vọng cau mày, y tá thay thuốc nhìn bộ dạng này của cô, nhịn không được trêu chọc, "Làm sao? Còn sống cho nên cảm thấy rất thất vọng?" Hướng Thu Vân nhìn cây cối đìu hiu ngoài cửa sổ, không nói gì, y tá cũng lắc đầu, mang bình thuốc không đi ra ngoài. Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Hướng Thu Vân, có lẽ thật sự mệt mỏi, một lát sau cô lại mê man ngủ, cô ngủ một mạch đến khi trời tối mới tỉnh lại. Cô trừng mắt nhìn, chỉ thấy toàn thân đau buốt, nhức mỏi. "Tỉnh rồi?" Bên cạnh truyền đến âm thanh trầm thấp, cô sửng sốt một chút, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Hạ Vũ Hào trên ghế sofa cách đó không xa, đôi chân dài tùy ý cắt chéo. Bức tường bệnh viện rất trắng, tia sáng phản chiếu trên mặt anh ta, chiếu rõ biểu hiện trên mặt anh ta, bộ dáng như cười như không, khiến Hướng Thu Vân nhìn không thấu. "Hướng Thu Vân, ở tù hai năm cung không học được cái tốt, ngược lại khổ nhục kế thì học rất giỏi.." Anh ta nhướn mày, đôi mắt mang vẻ châm chọc, Hướng Thu Vân há to miệng, cuối cùng cũng không phản bác, dù sao trong mắt anh, sự ghế tớm cô cũng đã ăn sâu bám rễ rồi. Nhưng cô chưa trả lời, ngược lại làm cho anh ta sinh ra tức giận: "Không nói lời nào?" Hướng Thu Vân mấp máy đôi môi khô khốc, nghiêng đầu nhìn anh ta: "Hạ tổng, trong lòng ngài sớm đã có đáp án, tôi còn nói gì nữa?" Hạ Vũ Hào nhíu mày, dáng vẻ Hướng Thu Vân nhìn như nghe lời, nhưng thực chất bên trong lại là phản nghịch, thậm chí khó mà khống chế, anh ta đứng lên, hướng tới cô đi qua. Hướng Thu Vân không kịp phản ứng, thân hình cao lớn của anh ta đã đem cô bao phủ, sau một lúc, anh ta đưa tay nắm lấy cằm của cô, âm thanh lạnh lùng nói: "Hướng Thu Vân, cái bộ dángj này của cô thật khiến người ta buồn nôn." Cô bị bóp đến đau nhức, nhưng lại không thể mở miệng, cả ngườ cứng ngắc, "Hạ tổng cảm thấy tôi không tốt ở đâu, tôi có thể thay đổi." Hạ Vũ Hào nhếch môi, đôi mắt có chút nheo lại. Hướng Thu Vân trước mắt so với hai năm trước thay đổi rất lớn, gương mặt đầy đặng ban đầu bây giờ không còn bao nhiêu thịt, đôi mắt không rành thế sự lúc này cũng tràn ngập mỏi mệt cùng tang thương. Chẳng qua chỉ có bề ngoài thay đổi lớn, chí ít còn có thể khiến người ta nhận ra cô là Hướng Thu Vân, nhưng tính cách cũng không còn nửa điểm dương dương tự đắc của thiên kiêm nhà họ Hướng. Anh ta bóp cằm cô, lâu sau không nói gì. Bầu không khí lạnh đến mức khiến người ta ngạt thở, may mắn thay, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa. Hạ Vũ Hào có chút không vui, sửa sang lại ống tay áo, ngồi trở lại ghế sofa, âm thanh lạnh lùng nói: "Vào đi." Hướng Thu Vân tưởng rằng y tá đến kiểm tra phòng, kết quả đẩy cửa vào lại là Giang Minh Thắng. Cô ngẩn người, vừa định mở miệng nói gì đó, lại sợ nhiều lời, may mà ngậm miệng lại.
Chương 09: Còn cô ta, tôi vẫn chưa chơi đủ Bấm để xem Giang Minh Thắng cũng không thèm để ý, đưa trong tay đặt canh gà lên trên bàn, cẩn thận giúp cô sắp xếp tốt, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Hạ Vũ Hào, hất cằm, "Anh ra ngoài, chúng tôi nói chuyện một chút." Giống như là đã sớm ngờ tới việc Giang Minh Thắng sẽ không chịu nổi, trên mặt Hạ Vũ Hào lộ ra một tia cười nhẹ, khiến mọi thứ xung quanh cũng trở nên lu mờ. "Có lời gì nói ngay ở chỗ này là được rồi." Hướng Thu Vân không biết hai người bọn họ muốn nói gì, nhưng nhìn Giang Minh Thắng nhíu mày, cô nhịn không được chen lời nói: "Hạ tổng, đã các người có gì cứ nói, để tôi đi ra ngoài." Nói xong chuẩn bị vén chăn trên giường, kết quả ngón tay vừa đụng phải chăn bông trên người, một cái bật lửa liền bay tới, đập lên mu bàn tay của cô, không mạnh nhưng đau nhức. Hạ Vũ Hào nhìn cô một chút, lông mày hơi vặn lại, "Tôi để cô đi sao? Nằm đàng hoàng." Nói xong, ánh mắt của anh ta lại nhìn Giang Minh Thắng, nhếch môi: "Cô ta rất nghe lời, có gì cứ nói thẳng." Nhìn mu bàn tay Hướng Thu Vân bị chiếc bật lửa nện vào sưng đỏ, sắc mặt Giang Minh Thắng tái xanh, liên lục hung hăng chất vấn, "Hạ Vũ Hào, anh đem bộ dạng này của cô ấy giữ bên người, Hân Yên sẽ nghĩ như thế nào?" Hạ Vũ Hào vuốt vuốt chiếc nhẫn trên tay, ngước mắt nhìn anh ta: "Vậy theo ý Giang thiếu, tôi nên làm như thế nào?" "Để cô ấy rời khỏi thành phố Bắc Hải." Giang Minh Thắng nhìn Hướng Thu Vân một chút, lại buộc mình dời ánh mắt. Ngực Hướng Thu Vân đau nhức, không khỏi cắn môi nhưng không còn gì để nói. Đôi mắt hẹp dài của Hạ Vũ Hào hiện lên một tia sát ý, nhưng rất nhanh lại bị ép xuống, anh ta sờ khóe môi, sắc mặt khó hiểu: "Thái độ làm việc của cô ta rất tốt, chịu mệt nhọc, theo lý mà nói, tôi cũng không thể đuổi việc cô ta." "Club Mông Hương tráng lệ, dạng gì nhân tài tìm không thấy, thiếu một cô gái tiếp khách?" Giang Minh Thắng lên cơn giận dữ, khoát tay, quẳng một cái ghế, "Nếu như vậy, tôi tìm cho Hạ tổng một người tốt hơn, được không?" Quả nhiên vẫn không giữ được bình tĩnh. Hạ Vũ Hào đưa tay sửa sang chiếc áo vest thủ công trên người, sắc mặt hờ hững, "Theo lý mà nói anh và tôi từ nhỏ cùng nhau chơi đùa đến lớn, anh đòi người chỗ tôi, tôi không có lý do gì không cho anh, nhưng làm sao bây giờ? Những người khác thì dễ nói. Còn cô ta, tôi vẫn chưa chơi đủ." "Cuối cùng anh còn muốn chơi cái gì? Bộ dạng này của cô ấy.. Tình cảnh thế này của cô ấy, còn có gì để chơi sao?" "Thật xin lỗi.." Hướng Thu Vân rốt cục lại nghe không vô, bọn họ xem cô như đồ vật mà đẩy tới đẩy lui, hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Giang Minh Thắng: "Ngài Giang, tôi tạm thời không muốn mắc nợ ơn tình người khác, cảm ơn ý tốt của ngài." "Hướng Thu Vân!" Giang Minh Thắng có chút khó tin nhìn cô: "Cô biết cô đang nói cái gì sao?" Cô tự biết Giang Minh Thắng là vì tốt cho cô, nhưng Giang Hân Yên đã đem cô đẩy vào Địa Ngục, ân oán cũng tốt, ân huệ cũng được, cô đều không muốn dính dáng đến Giang Minh Thắng. "Tôi rất rõ, tôi biết là chuyện tối ngày hôm qua để ngài Giang không vui, cho nên hôm nay ngài Giang còn không nguyện ý bỏ qua tôi, như vậy đi, chỉ cần ngài có thể bớt giận, để tôi làm gì cũng được, cho dù là tiếp tục quỳ." Giang Minh Thắng lạnh mặt nhìn Hướng Thu Vân, cổ họng như mắc xương, không thể mở miệng. Anh ta không rõ, làm sao cô biến thành bộ dạng này. "Hướng Thu Vân, cô cảm thấy tôi không chịu buông tha cô?" Hướng Thu Vân cúi đầu không dám nhìn hắn, Giang Minh Thắng dường như cười một tiếng, "Hóa ra vẫn là tôi nhiều chuyện, cô Hướng, cô tự giải quyết tốt đi." Cửa phòng bệnh bị đóng mạnh, không hiểu rõ, Hướng Thu Vân nhẹ nhàng thở ra. Nhưng hơi thở chưa kịp dứt, đỉnh đầu vang lên âm thanh lạnh thấu xương: "Thủ đoạn quay lại với tình cũ cũng học được, Hướng Thu Vân, ngược lại hai năm này cô không uổng phí chút nào." Cô ngẩng đầu có chút không rõ cho lắm, lập tức nghe anh ta cười lạnh nói: "Nhưng người nhà họ Giang đều muốn đem cô lột da róc xương, cô đi thông đồng với Giang Minh Thắng, đúng là tự tìm đường chết." Cô cuối cùng đã rõ anh ta là có ý gì, lồng ngực bỗng lạnh lẽo, rồi lan khắp toàn thân. Thật lâu sau, cô thấp giọng lúng túng: "Ngài Hạ yên tâm, vòng lẩn quẩn của các người tôi không muốn xen vào."