Huyền Ảo [Edit] Ta Có Một Thanh Kiếm - Thanh Phong Loan

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi ATB245, 25 Tháng mười một 2024.

  1. ATB245

    Bài viết:
    0
    Chương 10: RA GIANG HỒ LÀ PHẢI CÓ BẢO KÊ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ta biết rồi"

    Diệp Quan vội vàng gật đầu, đồng thời, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm.

    Hiện tại đúng là Diệp gia không thể đối đầu với Nam gia được. Mà vừa rồi hắn sở dĩ phải động thủ hoàn toàn là do không có cách nào, bởi vì ngay khi đối phương ra tay, hắn biết việc này không thể có kết cục tốt đẹp được. Cầu xin tha thứ hay cầu hòa, đều chỉ có thể đổi lấy khuất nhục hơn nữa còn là phí công. Bởi vậy, hắn quyết đoán lựa chọn giết người.

    Hậu quả ư? Hắn tự nhiên cũng nghĩa qua, cùng lắm thì cùng Nam gia toàn diện khai chiến, cũng chỉ có kết quả đó, bởi vì nếu Nam gia tìm đến hắn, tức là mặc kệ hai người kia có phải do hắn giết hay không, đối phương cũng sẽ không bỏ qua cho hắn cùng với Diệp gia. Về sau, hắn chỉ còn cách dựa vào Quan Huyền thư viện.

    Phí Bán Thanh liếc mắt đánh giá Diệp Quan một cái, khóe miệng hơi hơi nhếch lên nói "Tiểu tử kia, ngươi quả thật làm cho ta thực sự ngoài ý muốn."

    Diệp Quan không nói gì, đối với nữ nhâ này hắn cũng đề phòng vô cùng. Việc nữ nhân này thay đổi chóng mặt, hắn đã từng chứng kiến qua. Đối phương là một người thực dụng, đối với người thực dụng thì chỉ có thể cùng nhau có lợi mà thôi. Chính hắn phải thể hiện sẽ mang lại cho đối phương lợi ích gì, chỉ có như thế, mới có thể có vốn để cò kè mặc cả.

    Lúc này, Phí Bán Thanh đột nhiên quay đầu nhìn về Diệp Kình, thấy Phí Bán Thanh nhìn mình Diệp Kình hơi thi lễ với nàng.

    Phí Bán Thanh nói với hắn "Ngươi cũng rất khá, có muống ra nhập Quan Huyền thư viện không?"

    Diệp Kình do dự một chút, sau đó nói: "Ý tốt của tiền bối, tại hạ xin nhận."

    Phí Bán Thanh cũng không cưỡng cầu, nói: "Ngươi đã có cơ duyên khác, ta sẽ không cưỡng ép."

    Nói xong, nàng nhìn Diệp Quan nói "Ngày mai trở về thư viện, đương nhiên, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, đi, ta mang ngươi đi gặp Nam gia Đại trưởng lão."

    Diệp Quan điểm đầu, nói "Tốt."

    Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Kình "Diệp Kình đệ, chiếu cố tốt cho Gia chủ"

    Diệp Kình khẽ gật đầu "Diệp Quan ca ngươi đi đi. Nơi này giao cho ta."

    Phí Bán Thanh trực tiếp bắt lấy bả vai Diệp Quan, ngay sau đó, hai người nháy mắt biến mất.

    Diệp Kình nhìn phía chân trời, nhẹ giọng nói: "Hắn là kiếm tu.."

    Lúc này, thanh âm thần bí vang lên trong đầu hắn "Người này có kỳ ngộ."

    Diệp Kình khẽ gật đầu, không có nói cái gì nữa, Diệp Quan trở nên mạnh mẽ đối hắn mà nói cũng là chuyện tốt.

    Võ đạo một đường vốn là tranh đấu, nhưng chẳng ai nói con đường võ đạo không thể có huynh đệ a.

    Có nhiều huynh đệ cùng tranh đấu không phải rất tốt sao không?

    Lúc này, Diệp Khiếu đột nhiên nói: "Tiểu Kình."

    Nghe vậy, Diệp Kình vội vàng đi tới vấn an "Gia chủ."

    Diệp Khiếu nhìn hắn, cười "Ngươi cũng ẩn tàng thực lực của mình."

    Diệp Kình khẽ gật đầu.

    Diệp Khiếu trầm ngâm nói: "Một cái gia tộc, đoàn kết là quan trọng nhất."

    Diệp Kình mỉm cười, "Gia chủ, ý tứ của ngươi ta hiểu. Diệp Quan ca so với ta mạnh hơn rất nhiều, ta thực sự tâm phục khẩu phục. Nếu ta mạnh hơn hắn, ta tin hắn cũng sẽ tâm phục khẩu phục ta."

    Nghe vậy, Diệp Khiếu trên mặt nhất thời trở nên tươi cười.

    Diệp Kình nói: "Gai chủ, ta mang ngươi đi chữa thương trước đã"

    Nói xong, hắn nâng Diệp Khiếu dậy hướng nội điện đi đến.

    Một lát sau, Phí Bán Thanh mang Diệp Quan đi tới Nam Sơn sơn mạch.

    Lúc này, Nam Sơn sơn mạch cường giả vẫn còn rất nhiều, hơn nữa, không chỉ có Nam Châu mà còn có Bắc Châu cùng Trung Châu.

    Đế giai yêu thú, cái này đủ để khiến cho tất cả thế lực cường đại của ba châu coi trọng.

    Sau khi đi tới một đỉnh núi, Phí Bán Thanh trực tiếp mang theo Diệp Quan đi vào. Diệp Quan đi phía sau Phí Bán Thanh, hắn nhìn thoáng qua nàng, hôm nay nàng mặc một chiếc váy màu xanh, bên trên thêu hoa mai màu vàng nhạt, mang lại vẻ đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng, vòng eo mảnh khảnh thắt một cái đai lưng màu trắng ngọc, nhẹ nhàng uyển chuyển đẹp không sao tả xiết. Không thể không nói, Phí Bán Thanh cũng rất đẹp khiến hắn tò mò về tuổi thực của nàng.

    Đương nhiên, hắn cũng sẽ không ngu ngốc đi hỏi, hắn không muốn chết sớm.

    Đúng lúc này, Phí Bán Thanh đột nhiên xoay người nhìn hắn hỏi "Ta có đẹp không?"

    Diệp Quan ngây cả người, sau đó gật đầu trả lời "Rất đẹp."

    Phí Bán Thanh nhìn hắn không nói gì.

    Diệp Quan do dự một chút sau đó nói: "Phí đạo sư, ngài vì sao lại nhìn ta như vậy? Ta chỉ là chiêm ngưỡng vẻ đẹp chứ không có tạp niệm gì hết"

    Phí Bán Thanh nhìn hắn nói "Ta đột nhiên phát hiện ngươi rất có sức hút đối với nữ nhân, nếu ngươi tới thư viện rồi bộc lộ thân phận kiếm tu của mình, chắc hẳn sẽ hấp rất nhiều thiếu nữ."

    Diệp Quan lắc đầu cười, "Ta đã có vị hôn thê của mình rồi."

    Phí Bán Thanh lắc đầu "Thời đại này, nam nhân có ba vợ bốn nàng hầu cũng là việc thường."

    Diệp Quan trầm mặc.

    Đối với vấn đề này, tốt nhất là nên im lặng.

    Phí Bán Thanh cũng không nói thêm lời nào, mang theo Diệp Quan đi tới một vách núi hạ xuống, lúc này, xung quanh có nhiều thân ảnh hướng tới Phí Bán Thanh quây lại.

    Phí Bán Thanh trực tiếp mang theo Diệp Quan đi tới trước mặt một lão giả mặc áo bào xám, nhìn thấy nàng, lão giả áo xám mỉm cười chào "Phí đạo sư."

    Phí Bán Thanh nói thẳng: "Nam Tịch, ngươi phái người đi tới Diệp gia đều bị ta giết hết rồi."

    Mọi người sửng sốt, Nam Tịch biểu tình cứng ngắc.

    Phí Bán Thanh gắt gao nhìn hắn nói "Ta chuẩn bị thu tiểu gia hỏa này làm đệ tử, hắn hiện tại là đệ tử của Quan Huyền thư viện, Nam gia không được đi tìm hắn gây phiền toái, nếu không, nghĩa là các người tuyên chiến cùng ta."

    Nam Tịch vội vàng cười nói: "Phí đạo sư, đây là hiểu lầm. Nếu sớm biết hắn là đệ tử của ngày chúng ta nào dám quấy rầy hắn. Hiểu lầm. Hiểu lầm."

    Phí Bán Thanh nhìn thoáng qua Nam Tịch nói "Diệp gia nếu chết một người, Nam gia sẽ chết hai người."

    Nói xong, nàng mang theo Diệp Quan xoay người rời đi.

    Phía sau, Nam Tịch một mực cười làm lành, không có nửa điểm tức giận, Diệp Quan quay đầu nhìn thoáng qua hắn, hắn vẫn đang cười, không có tí gì đích địch ý cùng bất mãn.

    Diệp Quan sắc mặt trầm xuống. Mẹ nó. Sợ nhất loại địch nhân biết nhẫn nhịn này, người như thế, mặt ngoài tươi cười, sau lưng lại sẵn sàng ám một đao, thật là đau đầu.

    Lúc này, Phí Bán Thanh đột nhiên nói: "Đừng nhìn nữa."

    Diệp Quan thu hồi ánh mắt, sau đó nói: "Đạo sư, lão nhân này không phải người tốt."

    Phí Bán Thanh nhìn thoáng qua Diệp Quan hỏi "Ngươi là người tốt sao?"

    Diệp Quan cười cười, không nói lời nào.

    Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: "Hắn vừa rồi chỉ cần dám có nửa điểm bất mãn, ta liền trực tiếp giết hắn."

    Diệp Quan trầm ngâm một lát, sau đó hỏi "Không phải nói thực lực tam đại thế gia có thể so với Quan Huyền thư viện sao?"

    Phí Bán Thanh nói: "Ở Nam Châu, thực lực tam đại thế gia quả thật không thể khinh thường, nhưng là, Quan Huyền thư viện chúng ta chính là một phân viện hạ giới ở Nam Châu, trên chúng ta còn có thượng giới, còn bọn họ? Một cọng lông cũng không có."

    Diệp Quan biểu tình cứng đờ.

    Phí Bán Thanh tiếp tục nói: "Thế gian này, đơn đả độc đấu là ngủ xuẩn. Ra giang hồ là phải có bảo kê."

    Diệp Quan khẽ gật đầu, "Ta hiểu rồi"

    Phí Bán Thanh mang theo Diệp Quan đi đến trước mặt một gã trung niên nam tử phía sau hắn còn đi theo một gã nam tử áo trắng.

    Nhìn thấy Phí Bán Thanh, trung niên nam tử nhất thời mỉm cười "Phí đạo sư, năm đó từ biệt, đã hai mươi năm không gặp lại."

    Nghe vậy, Diệp Quan khẽ liếc mắt nhìn Phí Bán Thanh, tuổi không nhỏ a.

    Phí Bán Thanh nhẹ nhàng nói: "Tả đạo sư, qua một đống tuổi như vậy thực lực của ngươi thế nào một chút tiến bộ cũng không có?"

    Tả đạo sư ha ha cười, sau đó nhìn về phía Diệp Quan hỏi "Đây là đệ tử của người?"

    Phí Bán Thanh gật đầu.

    Tả đạo sư nhìn thoáng qua Diệp Quan, cười nói: "Tướng mạo hiên ngang, tâm tính kiên nghị, đúng là nhân tài."

    Nói xong, hắn đột nhiên chuyển đề tài "Cho hắn cùng đệ tử của ta luận bàn một chút, thế nào?"

    Nghe vậy, nam tử áo trắng nhìn về phía Diệp Quan nói "Mong các hạ chỉ giáo."

    Diệp Quan đang muốn nói chuyện, Phí Bán Thanh cắt lời "Không cần. Hắn không cần đánh, nếu có đánh thì cả Thái Cổ Thành không ai đánh lại hắn."

    Nói xong, nàng liếc mắt nhìn nam tử áo trắng, sau đó mang theo Diệp Quan xoay người rời đi.

    Tả đạo sư nhìn Diệp Quan rời đi hỏi "Ngươi cảm thấy hắn là người thế nào?"

    Nam tử áo trắng lắc đầu trả lời "Người này rất trầm tính, trừ cái đó ra, không nhìn được gì khác."

    Tả đạo sư cười nói: "Người có biết vì sao ta kêu ngươi luận bàn cùng hắn không?"

    Nam tử áo trắng hơi thi lễ "Mong sư tôn chỉ giáo."

    Tả đạo sư bình tĩnh nói: "Vị Phí đạo sư này tính vốn thích tranh cường hiếu thắng, nhưng lần này, nàng lại ngăn trở thiếu niên kia. Mà trước khi nàng ta ngăn cản, thiếu niên kia không lộ ra chút khiếp đảm nào, nói cách khác, hắn căn bản không sợ ngươi. Nhưng Phí đạo sự lại ngăn cản hắn."

    Nói xong, hắn dừng một chút, lại nói: "Chỉ có một giải thích, đó là nàng không muốn tên kia bại lộ thực lực trước mặt ngươi."

    Nam tử áo trắng chân mày cau lại.

    Tả đạo sư nhẹ giọng nói: "Sắp đến kỳ võ khảo mười năm một lần rồi, tương lai nếu gặp người này, nhất định phải cẩn thận, trăm triệu lần không được khinh thị."

    Nam tử áo trắng hơi thi lễ nói "Đệ tử đã hiểu"

    Phía xa, trên đường đi, Diệp Quan trầm giọng nói "Đạo sư không muốn ta bại lộ thực lực sao?"

    Phí Bán Thanh gật đầu, nói "Nam tử áo trắng đó gọi là Hàn Tấn, là một vị siêu cấp thiên tài của Bắc Châu Quan Huyền thư viện, hắn hiện tại hẳn là Thông U cảnh."

    Nghe vậy, Diệp Quan sửng sốt, tuổi còn trẻ như vậy đã là Thông U cảnh?

    Phí Bán Thanh nhìn thoáng qua Diệp Quan, "Mà hắn cũng không phải là thiên tài yêu nghiệt nhất của Bắc Châu Quan Huyền thư viện."

    Diệp Quan trầm mặc.

    Phí Bán Thanh đột nhiên ngừng lại, nàng nhìn thẳng Diệp Quan hỏi "Ngươi đã nói qua ngươi là vô địch, người khác không là cái thá gì mà."

    Diệp Quan nghiêm mặt nói: "Ta không sợ bất cứ kẻ nào."

    Phí Bán Thanh cười nói: "Ta chính là muốn ngươi tự tin như vậy."

    Diệp Quan khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại nhắc nhở chính mình, nhất định phải càng thêm cố gắng.

    Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

    Tuy rằng chính mình là kiếm tu, nhưng kiếm tu không có nghĩa là vô địch.

    Chỉ có không ngừng cố gắng, không ngừng tăng lên thực lực của chính mình, trong tương lai mới có thể đối mặt bất cứ kẻ nào.

    Phí Bán Thanh lại nói: "Ngày mai tới thư viện, sau khí tới đó phiền toái của ngươi chắc chắn sẽ không phải là ít."

    Diệp Quan nói: "Là tiểu Già sao?"

    Phí Bán Thanh nhìn thoáng qua Diệp Quan, không thể không nói, nàng trong lòng có chút khiếp sợ.

    Tuy thời gian ở chung cùng hắn không nhiều lắm, nhưng tiểu tử này dù là thủ đoạn hay chỉ số thông minh, đều làm cho nàng thực sự ngoài ý muốn. Thật là một cái người thông minh.

    Thu hồi suy nghĩ, Phí Bán Thanh khẽ gật đầu, "Tiểu Già là Thánh Linh thể chất, thể chất này tiền đồ vô hạn, hơn nữa nàng thiên phú lại cao, thêm vào đó dung mạo của nàng đẹp nhất trong thư viện, bởi vậy, có không ít người theo đuổi nàng. Những người này bản thân đã yêu nghiệt, bối cảnh lại cường đại vô cùng.."

    Diệp Quan đột nhiên nói: "Bối cảnh của ta cũng rất mạnh a."

    Phí Bán Thanh nhìn về phía Diệp Quan, hắn mỉm cười "Bối cảnh của ta chính là đạo sư ngài, có ngài bảo kê, ta không sợ bất cứ kẻ nào."

    Phí Bán Thanh ha ha cười, "Ít vuốt mông ngựa đi, dù ta có là đạo sư của người cũng không phải là số một, ha ha.."

    Nụ cười vô cùng sáng lạn.

     
    DanhMinh99 thích bài này.
  2. ATB245

    Bài viết:
    0
    Chương 11: TA GIẾT NGƯỜI, NGƯỜI DỌN DẸP HẬU QUẢ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi chia tay Phí Bán Thanh Diệp Quan trở về Diệp gia.

    Mọi lo lắng của hắn đối với Diệp gia đã được giải trừ, giờ hắn có thể thở dài nhẹ nhõm. Kế tiếp chính là cáo biệt Diệp Khiếu, chuẩn bị đi Quan Huyền thư viện.

    Trong sân, Diệp Quan cùng Diệp Khiếu ngồi trên thềm đá. Trước mặt mỗi người bày một bầu rượu.

    Diệp Khiếu nhẹ giọng hỏi "Ngày mai ngươi phải đi?"

    Diệp Quan gật đầu.

    Diệp Khiếu mỉm cười "Chuyện tốt."

    Diệp Quan trầm ngâm một chút, sau đó nói "Gia chủ, ngươi có bao giờ nghĩ tới đem vị trí thiếu chủ giao cho Nam tỷ không?"

    Diệp Nam là con gái của Diệp Khiếu, một năm trước cũng đã gia nhập Quan Huyền thư viện. Mà quan hệ của hắn cùng Diệp Nam vô cùng tốt, mặc dù không cùng huyết thống nhưng thân còn hơn ruột thịt.

    Diệp Khiếu khẽ gật đầu "Tất nhiên là ta có nghĩ tới"

    Diệp Quan khó hiểu "Vậy thì vì sao?"

    Diệp Khiếu cười khẽ nói: "Nếu ngươi chỉ là người bình thường, ta tự nhiên sẽ không thể đem Diệp gia giao vào tay ngươi. Dù sao, làm Gia chủ, liên quan đến tồn vong của gia tộc không thể giao vào tay người ngoài. Nhưng ngươi rất ưu tú hơn nữa nhân phẩm lại rất tốt"

    Nói xong, hắn mỉm cười "Diệp gia giao cho ngươi đối với tương lai Diệp gia càng có lợi"

    Diệp Quan trầm ngâm nói: "Ta chỉ làm con nuôi của Diệp gia.."

    Diệp Khiếu nhìn chằm chằm Diệp Quan ngắt lời hắn "Đối với ta, ngươi chính là người của Diệp gia."

    Diệp Quan trầm mặc.

    Diệp Khiếu lại nói "Tiểu tử kia, tương lai ngươi chắc chắn tiền đồ vô lượng, Diệp gia đối với ngươi mà nói, có lẽ chính là một cái trói buộc, ta.."

    Diệp Quan đột nhiên nói: "Diệp gia đối với ta mà nói không phải là trói buộc, nơi này chính là nhà của ta."

    Diệp Khiếu nhìn về phía hắn, Diệp Quan thật lòng nói: "Gia chủ, tin tưởng ta, tương lai Diệp gia chắc chắn sẽ xếp thứ nhất trong vạn giới."

    Diệp Khiếu đột nhiên cười ha hả nói "Ta tin tưởng ngươi."

    Diệp Quan đột nhiên xuất ra một quả nạp giới đưa cho Diệp Khiếu, Diệp Khiếu khó hiểu "Đây là cái gì?"

    Diệp Quan bình tĩnh nói: "Trong nạp giới có một ít Kim tinh, để cho Diệp Kình đệ, hắn thiên phú rất tốt. Tu luyện cần có tài nguyên hỗ trợ, cái này đối với hắn hẳn sẽ có chút trợ giúp."

    Diệp Khiếu trầm mặc một lát rồi gật đầu, sau đó thu nạp giới lại, tiếp theo, hắn cầm bầu rượu lên uống một hơi cạn sạch. Diệp Quan cũng cầm bầu rượu uống một hơi cạn sạch.

    Một đêm trôi qua.

    Sớm ngày thứ hai Diệp Quan rời Diệp gia ra đi. Hắn không muốn nói lời từ biệt. Bởi vì tối hôm qua hắn đã nói hết rồi. Có điều hắn không biết đó là khi hắn mới rời Diệp phủ không lâu, Diệp Khiếu đã xuất hiện tại cửa chính. Hắn nhìn theo bóng Diệp Quan rất lâu, sau đó mỉm cười xoay người rời đi. Một góc khuất, Diệp Kình cũng nhìn theo bóng dáng Diệp Quan rất lâu.

    Trong đại điện, Diệp Khiếu nhìn Diệp Kình đang đứng trước mặt nói "Ngươi cũng muốn đi?"

    Diệp Kình gật đầu trả lời "Đúng vậy."

    Diệp Khiếu trầm mặc một hồi, sau đó xuất ra một quả nạp giới đưa cho Diệp Kình "Đây là tiểu Quan đêm qua đưa cho ta nhờ ta giao lại cho ngươi."

    Diệp Kình do dự một chút, sau đó tiếp nhận nạp giới "Tạ ơn Gia chủ."

    Diệp Khiếu nhẹ giọng nói: "Diệp gia vĩnh viễn là nhà của các ngươi."

    Diệp Kình thật sâu thi lễ, "Gia chủ, Diệp gia vĩnh viễn là nhà của ta."

    Nói xong, hắn xoay người rời đi.

    Trong điện, Diệp Khiếu nhìn Diệp Kình rời đi, trong lòng có chút không nỡ nhưng càng nhiều hơn chính là vui mừng.

    Hai người trẻ tuổi của Diệp gia đều có con đường đi riêng của chính mình, một cái Diệp gia nho nhỏ không nên trói buộc bọn họ.

    Ra khỏi Diệp gia, Diệp Kình nhìn quả nạp giới trong tay, trầm mặc một hồi. Sau đó hắn mỉm cười hướng phía trước cất bước.

    Trên đường, Diệp Kình nói: "Sư phụ, giờ chúng ta đi nơi nào?"

    Một âm thanh già nua vang lên trong đầu hắn "Đi trung thổ Thần Châu, nơi đó có dấu vết của ba đạo pháp tắc."

    Diệp Kình gật đầu "Được." Nói xong, hắn nhanh chóng biến mất ở ngã tư cuối đường.

    Diệp Quan đi tới cửa thành, vừa tới đã gặp được Nạp Lan Già cùng Phí Bán Thanh.

    Nhìn thấy Diệp Quan, Nạp Lan Già mỉm cười, hắn đi đến trước mặt Phí Bán Thanh, hơi thi lễ nói "Phí đạo sư."

    Phí Bán Thanh gật đầu nói "Đi thôi."

    Nói xong, nàng trực tiếp mang theo hai người bay vào trong biển mây. Tiếp theo, lòng bàn tay mở ra, một chiếc Vân thuyền dài hơn mười trượng xuất hiện. Phí Bán Thanh mang theo hai người bay vào Vân thuyền, Diệp Quan nhìn xuống dưới, hắn thấy Thái Cổ Thành thật là nhỏ bé.

    Phí Bán Thanh đột nhiên nói: "Tiểu Quan, thân phận kiếm tu của người không được tiết lộ ra ngoài."

    Diệp Quan nhìn Phí Bán Thanh khó hiểu, Phí Bán Thanh trầm giọng nói "Kiếm đạo truyền thừa là sự tình trọng đại. Đặc biệt lúc trước nơi đây đã xuất hiện qua một vị Đế giai yêu thú, nếu ngươi giờ phút này bại lộ thân phận kiếm tu, ngoại nhân chắc chắn sẽ đem ngươi cùng với Đế giai yêu thú liên tưởng lại, khi đó, sự tình sẽ trở nên phức tạp."

    Diệp Quan gật đầu nói "Ta hiểu, cho nên sau khi tới thư viện, ta sẽ hết sức điệu thấp, quang minh chính đại làm việc."

    Phí Bán Thanh nhìn hắn "Ngươi có thể không tìm người khác phiền toái, nhưng người khác có thể sẽ tìm đến ngươi gây sự."

    Diệp Quan bình tĩnh nói: "Ta là người biết giảng đạo lý."

    Phí Bán Thanh hỏi "Nếu là người khác không giảng đạo lý thì sao?"

    Diệp Quan trầm mặc một lát nói: "Ta giết người, ngươi dọn dẹp hậu quả."

    Phí Bán Thanh nhìn hắn chằm chằm không nói lời nào, Nạp Lan Già lắc đầu cười, không thể không nói, vị hôn phu của nàng thật là một nhân tài.

    Phí Bán Thanh trầm mặc một lát, nói: "Có thể ta đã cho ngươi cảm giác sai lầm rằng ta là vô địch, cho nên ta phải nói cho ngươi biết, trong thư viện, tất cả phải tuân theo Quan Huyền pháp, bất luận kẻ nào vi phạm đều bị Chấp pháp viện nghiêm trị, cho dù là viện trưởng cũng không ngoại lệ."

    Diệp Quan gật đầu "Sau khi ta tới thư viện, trước sẽ đi học Quan Huyền thư viện pháp quy."

    Phí Bán Thanh nhìn hắn một lát, sau lắc đầu, giờ khắc này, nàng bắt đầu có chút lo lắng. Đừng nhìn tên này ôn nhu nho nhã, nói năng nhỏ nhẹ, một khi động thủ thì rất hung ác, tàn nhẫn vô cùng.

    Trực giác nói cho nàng, hắn khi tới Quan Huyền thư viện, thế hệ tuổi trẻ của thư viện sắp bị quấy tung lên, nàng hiện tại có chút đau đầu.

    Nạp Lan Già đột nhiên nói: "Lão sư, liệu Nam gia cùng Trịnh gia có từ bỏ ý đồ hay không?"

    Phí Bán Thanh lắc đầu "Chắc chắn là không. Tổn thất hai gã thiên tài, hơn nữa không đạt được lợi ích gì, bọn họ như thế nào có thể từ bỏ ý đồ."

    Nạp Lan Già lông mày khẽ nhíu lại "Nói cách khác, bọn họ có thể âm thầm làm chuyện ám muội?"

    Phí Bán Thanh gật đầu "Trịnh gia thì không sao, mấy năm nay thế hệ thanh niên của bọn họ thực lực không bằng lứa trước, còn Nam gia.."

    Nàng dừng một chút nói: "Nam gia ở thư viện có một vị thiên tài, tên Nam Huyền, người này là quan môn đệ tử của Tiêu đạo sư."

    Nạp Lan Già trầm mặc, Quan Huyền thư viện có tam đại đạo sư, phân biệt là Phí Bán Thanh, Tiêu Các, Tống Từ. Khi trước Tống Từ từng muốn nhận Diệp Quan làm đệ tử, đương nhiên, không phải là quan môn đệ tử. Một đạo sư có thể có rất nhiều đệ tử, nhưng quan môn đệ tử thì chỉ có một, mà Nạp Lan Già chính là quan môn đệ tử của Phí Bán Thanh.

    Phí Bán Thanh nhìn thoáng qua Diệp Quan, khẽ lắc đầu, chuyến này đi Quan Huyền thư viện, nhất định sẽ không yên bình.

    Diệp Quan đột nhiên nói: "Phí đạo sư, chúng ta không gây chuyện, nhưng không sợ phiền toái."

    Phí Bán Thanh cười nói: "Đúng vậy, nhớ kỹ, ngươi đừng gây chuyện cho ta, nhưng cũng không sợ phiền phức. Nếu ai khi dễ ngươi, ngươi cứ quất lại cho ta. Nhưng ngươi nhớ kỹ, cùng lứa tuổi của các ngươi, nếu ngươi thua, ta sẽ không đi đòi lại mặt mũi cho ngươi. Có điều ngươi yên tâm, nếu có người lấy lớn hiếp nhỏ, ta tất vì ngươi mà ra mặt"

    Diệp Quan gật đầu nói "Tốt."

    Phí Bán Thanh nhìn hai người nói "Các ngươi nói chuyện đi." Nói xong, nàng xoay người rời đi.

    Diệp Quan nhìn chân trời phía xa, nhẹ giọng nói: "Sân khấu lớn đang chờ ta."

    Không thể không nói, đối với Quan Huyền thư viện, hắn cũng là thực chờ mong. Đây chính là thế lực cường đại nhất Nam Châu, nơi đây thiên tài, yêu nghiệt vô số.

    Nạp Lan Già nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau đó cười nói: "Vì cái gì ta có cảm giác ngươi muốn đi gây sự a?"

    Diệp Quan cười nói: "Không có cách nào khác ai bảo vị hôn thê của ta thật đẹp."

    Nạp Lan Già khóe miệng khẽ mỉm cười "Bên trong thư viện có rất nhiều mỹ nữ."

    Diệp Quan cười nói "Mỹ nữ trong thiên hạ nhiều đến mấy cũng có quan hệ gì đến ta? Nếu cứ gặp một mỹ nữ liền thích thì ta có khác nào ngựa giống a?"

    Nạp Lan Già nói: "Ta có xem qua một quyển sách, tác giả nói, nam nhân háo sắc là thiên tính rồi, ngươi sao cảm thấy được"

    Diệp Quan trừng mắt nhìn nàng "Ta có thể không trả lời được không?"

    Nạp Lan Già nhìn hắn khẽ cười, nói: "Có thể."

    Diệp Quan ha ha cười.

    Nạp Lan Già quay đầu nhìn về phía chân trời, gió khẽ thổi bay bay mái tóc nàng, nhẹ giọng nói "Ngươi cảm thấy tương lai chúng ta có thể ở bên nhau được sao?"

    Diệp Quan trầm mặc một lát khẽ hỏi "Ngươi không thích ở cùng ta sao?"

    Nạp Lan Già lắc đầu.

    Diệp Quan cười nói: "Ta cũng không chán ghét khi ở cùng người."

    Nạp Lan Già xem cười nói: "Vậy tương lai liền giao cho thiên ý đi."

    Lúc này, bỗng nhiên gió lạnh nổi lên, Diệp Quan lập tức cởi áo choàng nhẹ nhàng phủ lên người nàng. Nạp Lan Già nhìn chân trời, không nói gì.

    Diệp Quan quay đầu nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói "Tiểu Già, ta muốn người cùng ta làm một việc."

    Nạp Lan Già nhìn về phía hắn, Diệp Quan đưa tay phải ra, nàng nhìn hắn một lát rồi nhẹ nhàng đưa tay nắm tay hắn.

    Diệp Quan một tiếng cười to, quát "Kiếm đến."

    Xuy – Hành Đạo kiếm đột nhiên từ trong cơ thể hắn bay ra, sau đó vững vàng dừng ở dưới chân hắn. Diệp Quan nâng Nạp Lan Già bước lên thân kiếm, ngay sau đó, hắn tâm niệm vừa động, Hành Đạo kiếm liền hóa thành một đạo kiếm quang bay vút lên cao.

    Kiếm phá tầng mây, bay lượn khắp bầu trời.

    Trong biển mây, Diệp Quan mang theo Nạp Lan Già ngự kiếm bay nhanh, từng tầng mây như bị xé rách, tiếng xé gió không ngừng vang lên.

    Diệp Quan hai tay ôm thắt lưng Nạp Lan Già nhưng hắn luôn bảo trì khoảng cách nhất định.

    Nạp Lan Già đứng trước nhìn bốn phía, tuyệt mỹ dung nhan lộ ra nụ cười sáng lạn, nàng chưa bao giờ cười vui thích như thế.

    Ngự kiếm phi hành, phàm là người tu hành, ai lại không thích ngự kiếm phi hành đây?

    Trên Vân thuyền Phí Bán Thanh nhìn hai người bay lượn phía chân trời, khẽ trầm mặc. Ngự kiếm phi hành, xem ra nàng vẫn xem nhẹ vị đệ tử mới thu nhận này.

    Ngự kiếm phi hành, không chỉ cần có kiếm đạo truyền thừa, mà đối với kiếm yêu cầu cũng là phi thường cao, cho dù là Nam Châu Quan Huyền thư viện, cũng không có một thanh kiếm có thể đạt tới loại này yêu cầu.

    Vì sao thanh niên đến từ Thái Cổ Thành nho nhỏ có thể có kiếm đạo truyền thừa a?

    Phí Bán Thanh trong lòng tràn ngập nghi hoặc, Một lát sau, nàng lắc đầu, xoay người rời đi, cẩu lương này, nàng cũng không muốn ăn nhiều.

    Sau một hồi, Diệp Quan mang theo Nạp Lan Già về tới trên Vân thuyền, Nạp Lan Già cả người vẫn có cảm giác bồng bềnh.

    Diệp Quan cười hỏi "Người có thích không?"

    Nạp Lan Già nhìn về phía hắn nở nụ cười "Thích."

    Diệp Quan ngẩng đầu nhìn hướng tinh không nói "Đáng tiếc, hiện tại thực lực của ta không đủ, không thể xuyên qua tầng khí quyển, tiến vào tinh không. Nhưng ta tin tưởng, ngày đó sẽ không quá xa, đến lúc đó, ta mang ngươi đi tới tinh không nhìn vẻ đẹp của vũ trụ."

    Nạp Lan Già nhìn hắn nói "Một lời đã định."

    Diệp Quan nói: "Đương nhiên."

    Hai người nhìn nhau cười.

    Vào đêm, trời đầy sao, Vân thuyền như khoác một lớp giáp bạc.

    Diệp Quan ngồi xếp bằng ở đầu thuyền, hắn hai mắt chậm rãi nhắm lại. Đang chuẩn bị tu luyện, sực nhớ đến điều gì, hắn đột nhiên hỏi "Tháp gia, ngươi có biết Quan Huyền thư viện không?"

    Một lát sau, Tiểu tháp nói: "Ta biết."

    Diệp Quan nhất thời có chút tò mò hỏi "Tháp gia, vậy ngươi có biết đời thứ nhất viện trưởng Quan Huyền thư viện, Nhân Gian kiếm chủ không?"

    Tiểu tháp trầm mặc một lát, nói "Biết."

    Diệp Quan thần sắc tập trung nói "Nghe đồn Nhân Gian kiếm chủ đương đại vô địch, trấn áp hết thảy.. Mục tiêu của ta chính là trở thành tuyệt thế cường giả giống như Nhân Gian kiếm chủ này, ta.."

    "Dừng lại." Tiểu tháp đột nhiên ngắt lời hắn "Chi bằng ngươi lấy người khác làm mục tiêu tu luyện đi"

    Diệp Quan nhíu mày, khó hiểu "Vì sao?"

    Tiểu tháp trầm giọng nói: "Nếu ngươi thay đổi người khác làm mục tiêu tu luyện, ta sẽ cho ngươi chỗ tốt."

    Người nào đó: "..."

     
    DanhMinh99 thích bài này.
  3. ATB245

    Bài viết:
    0
    Chương 12: PHÒNG VỆ CHÍNH ĐÁNG

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đổi người khác làm mục tiêu? Diệp Quan có chút nghi hoặc hỏi "Vì sao?"

    Tiểu tháp nói: "Nếu ngươi đổi mục tiêu, ta sẽ dạy cho ngươi kiếm kĩ cường đại"

    Diệp Quan vội vàng nói: "Được."

    Thanh âm vừa dứt, một đạo kiếm quang đột nhiên chui vào mi tâm của hắn.

    Oanh - Một đạo tin tức dũng mãnh chui vào trong đầu.

    Một kiếm định sinh tử.

    "Kiếm này vừa ra, ta muốn ngươi sinh, ngươi liền sinh, ta muốn ngươi tử, ngươi liền tử.."

    Giờ phút này, Diệp Quan nhiệt huyết sôi trào.

    Quá trâu, đây cảm giác duy nhất của hắn hiện tại.

    Diệp Quan run giọng nói "Tháp gia, kiếm kĩ này là cấp bậc gì?"

    Tiểu tháp bình tĩnh nói "Không có cấp bậc."

    Diệp Quan nhíu mày "Không có cấp bậc?"

    Tiểu tháp nói "Đúng, không có cấp bậc, có thể phát huy tới trình độ nào, toàn bộ nhìn vào bản thân ngươi. Nhớ kỹ, kiếm kĩ này chú trọng một là tâm cảnh, chính là vô địch tâm cảnh, hai là khí thế, vô địch khí thế. Một kiếm xuất ra, sinh tử của người khác liền phụ thuộc vào ý niệm của ngươi."

    Diệp Quan khẽ gật đầu nói "Ta cảm nhận được. Tháp gia, người sáng tạo ra kiếm kĩ nào nhất định là một nhân vật rất lợi hại a?"

    Tiểu tháp nói: "Chính là chủ nhân của Hành Đạo kiếm."

    Diệp Quan hơi ngẩn người, sau đó nói: "Là vị tỷ tỷ váy trắng kia?"

    Tiểu tháp nói: "Ngươi hẳn nên kêu nàng là.. Mà thôi, kêu tỷ tỷ đi."

    Diệp Quan nhíu mày, có chút nghi hoặc.

    Lúc này, Tiểu tháp lại nói: "Môn kiếm kĩ này, trừ vị tỷ tỷ váy trắng kia ra, thêm ngươi nữa, tổng cộng là hai người tu luyện, mà người kia tu luyện không thành môn kiếm kĩ này. Hiện tại, liền xem ngươi a"

    Diệp Quan hưng phấn nói "Ta nhất định không làm tỷ tỷ váy trắng cùng Tháp gia thất vọng."

    Nói xong, hắn bắt đầu cẩn thận nghiên cứu môn kiếm kĩ này.

    Kiếm kĩ a – So với vũ kỹ bình thường thì trân quý hơn không biết bao nhiêu lần, hắn thực sự quý trọng nó.

    Thời gian từng chút một trôi qua, nháy mắt đã hừng đông.

    Lúc này, Nạp Lan Già đi ra, hôm nay nàng mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, có lẽ do trời ấm dần lên, nên nàng khoác chiếc áo mỏng màu xanh, lộ ra thân thể tuyệt mỹ, đặc biệt chiếc eo thon và cặp đùi đẹp thon dài, làm cho nam nhân nào cũng phải động dung. Trong tay nàng bưng một ít điểm tâm.

    Nàng đi đến trước mặt hắn cười nói "Ngươi tu luyện cả đêm sao?"

    Diệp Quan gật đầu, đứng dậy nói "Đúng vậy."

    Nàng cười nói "Ngươi ăn thử một chút đi"

    Diệp Quan cũng không khách khí, cầm lấy một miếng bánh nhỏ cho vào miệng.

    Nạp Lan Già nói tiếp "Lão sư kêu ta tới nói cho ngươi biết, chúng ta sắp tới Quan Huyền thư viện."

    Diệp Quan cười nói "Ta đang mong đợi đây"

    Đối với Quan Huyền thư viện, hắn thật sự có điểm chờ mong, địa phương này chính là thánh địa trong lòng vô số người tu luyện.

    Đúng lúc này, Vân thuyền đột nhiên giảm tốc độ lại.

    Phí Bán Thanh đi ra, nàng cười nói: "Tới rồi."

    Diệp Quan vội nhìn lại, núi non trùng điệp liên miên không dứt, bên trong quần sơn phiêu phù một tòa Huyền Không sơn phong nhưng sơn phong này như bị lật ngược, thẳng tắp như kiếm, trên đó là một tòa cung điện lầu các thật khí phái.

    Tại chính giữa quần sơn, lơ lửng một một thanh kiếm, kiếm dài vạn trượng, dựng đứng trong thiên địa, khiến cho người ta sợ hãi.

    Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quan trong lòng rung động tột đỉnh. Giờ khắc này, hắn cảm thấy mình thật là nhỏ bé.

    Phí Bán Thanh đi đến bên cạnh hắn, cười nói "Chấn kinh không?"

    Diệp Quan gật đầu "Có"

    Phí Bán Thanh ha ha cười nói "Ta nói cho ngươi biết, cái này căn bản chưa là cái gì. Nghe đồn trong Quan Huyền vũ trụ, tòa tổng viện kia mới thực là khí phái."

    Diệp Quan nhìn Phí Bán Thanh hỏi "Phí đạo sư đã từng đi tới tổng viện sao?"

    Nàng lắc đầu "Chưa từng đi qua. Chỉ có tuyệt đỉnh yêu nghiệt, mới có tư cách đi tới Quan Huyền vũ trụ, gia nhập Quan Huyền thư viện tổng viện. Mà Nam Châu, cùng Trung Châu và Bắc Châu gần ngàn năm không có ai đủ tư cách đi tổng viện cả."

    Diệp Quan trong lòng nói: "Tháp gia, ngươi có biết Quan Huyền thư viện tổng viện không?"

    Tiểu tháp nói: "Biết."

    Diệp Quan hỏi tiếp "Đã tới rồi sao?"

    Tiểu tháp nói: "Đã tới"

    Diệp Quan từ đáy lòng nói "Tháp gia, ta thực hâm mộ ngươi."

    Tiểu tháp: "..."

    Đúng lúc này, Vân thuyền ngừng lại, Diệp Quan nhìn phía xa, từ bên trong quần sơn đột nhiên bay lên hơn mười con tiên hạc, tiên hạc có thân hình khổng lồ, không giống loại hạc bình thường, giữa hai cánh lóe lên lôi điện quỷ dị.

    Diệp Quan nhẹ giọng nói: "Đây là loài vật gì?"

    Phí Bán Thanh nhìn hắn nói "Lôi hạc, là thư viện nuôi dưỡng, nói về phẩm giai thì thấp nhất đều là Linh giai."

    Diệp Quan tán thưởng nói: "Thật lợi hại."

    Phí Bán Thanh cười nói "Về sau còn nhiều thứ lợi hại hơn nữa, ngươi cứ từ từ khám phá đi"

    Nói xong, nàng liền mang Diệp Quan cùng Nạp Lan Già đi vào một đỉnh núi, đỉnh núi này chỉ có một vài tòa cung điện nhìn có chút quạnh quẽ.

    Phí Bán Thanh nói: "Đây là Bán Thanh sơn, cũng chính là địa bàn của ta, ta tổng cộng chỉ có hai đệ tử, chính là hai người các ngươi."

    Nói xong, nàng chỉ vào một tòa cung điện phía bên phải nói "Tiểu tử, cung điện này dành cho ngươi. Bên trong có một ít thư tịch, ngươi có thể xem qua, đặc biệt là Quan Huyền pháp, ngươi nên nghiên cứu kỹ một chút, trong thư viện, thuộc lòng Quan Huyền pháp đối với ngươi chỉ có chỗ tốt."

    Diệp Quan gật đầu nói "Tốt."

    Phí Bán Thanh nhìn về phía Nạp Lan Già "Đi, ta mang ngươi đi tu luyện."

    Nạp Lan Già nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau đó nói: "Hẹn gặp lại."

    Diệp Quan cười nói "Được."

    Phí Bán Thanh liền mang theo Nạp Lan Già biến mất tại chỗ.

    Diệp Quan nhìn tòa cung điện lớn gấp mấy lần Diệp phủ cảm khái nói "Tháp gia, có phải ta chưa từng trải việc đời không?"

    Tiểu tháp nói: "Đúng vậy"

    Diệp Quan cười cười, sau đó đi vào trong cung điện, bốn phía cung điện sắp đặt tầng tầng kệ sách.

    Diệp Quan đi đến trước một kệ sách, hắn lấy một quyển sách cổ bắt đầu xem.

    Ước chừng một lúc lâu sau, Diệp Quan đối với Quan Huyền thư viện cùng cả thế giới hiểu biết rõ ràng hơn.

    Hắn hiện tại ở hạ giới, hạ giới chia làm ba đại châu, cũng chính là Nam Châu, Bắc Châu và Đông Châu, mỗi một châu đều có một tòa Quan Huyền thư viện.

    Phía trên hạ giới là thượng giới, về thượng giới, thư tịch không đề cập nhiều lắm chỉ biết là mỗi kỳ võ khảo mười năm một lần, chính là đi tới thượng giới tham gia.

    Điều đáng giá nhất hắn tìm được chính là ở hạ giới còn có một cái thương hội rất thần bí: Tiên Bảo các.

    Tiên Bảo các cùng Quan Huyền thư viện là quan hệ là hợp tác, đồng thời, cũng là cái thế lực duy nhất có thể chống lại Quan Huyền thư viện tại hạ giới.

    Đương nhiên, hai cái thế lực này cùng tồn tại hữu hảo.

    Bởi vì nghe đồn viện trưởng đầu tiên của Quan Huyền thư viện cùng người sáng lập ra Tiên Bảo các quan hệ không giống bình thường.

    Thời gian tiếp theo, Diệp Quan bắt đầu học tập Quan Huyền pháp.

    Ở trong Quan Huyền thư viện, hết thảy đều phải dựa vào luật, không thể xằng bậy. Đương nhiên, ngoài học tập Quan Huyền pháp, hắn còn bắt đầu tu luyện môn kiếm kỹ kia dưới sự chỉ bảo của Tiểu tháp.

    Tay trái Quan Huyền pháp.

    Tay phải Hành Đạo kiếm.

    Sáng sớm ngày thứ hai, đang trong trạng thái tu luyện, Diệp Quan đột nhiên bị một trận ồn ào quấy rầy. Hắn nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài điện, chỉ thấy một đám người đang vây quanh Nạp Lan Già trước đại điện.

    Hơn mười người, có nam có nữ.

    Đại điện nơi Nạp Lan Già đứng, bày mấy vạn đóa hoa hồng rực rỡ, chúng được xếp thành hình trái tim mà ở chính giữa, một gã thanh niên đang đứng, trên tay còn đang cầm một bó hoa hồng.

    Thanh niên nam tử đột nhiên hướng tới Nạp Lan Già đang đứng trên đại điện hô to "Nạp Lan cô nương, ta biết ngươi có rất nhiều người theo đuổi, nhưng mong ngươi cho ta một cơ hội a"

    Giữa sân, một đám đệ tử nhất thời ồn ào, đều hô to "Mộ bạch. Mộ bạch."

    Bên kia, Diệp Quan nhíu mày "Những người này không phải tới đây để học tập sao?"

    Nói xong, hắn lắc đầu, hắn không chê bai người khác, nhưng một màn trước mắt, làm cho hắn có chút phản cảm.

    Học viện là nơi để học tập chứ không phải là nơi yêu đương luyến ái.

    Diệp Quan hướng đại điện đi đến, có người trực tiếp giáp mặt hôn thê của mình thổ lộ tình yêu, loại chuyện này hắn nhất định không đứng nhìn.

    Giữa sân, một đám đệ tử vẫn ồn ào, mà Nạp Lan Già trên đại điện cũng không có động tĩnh gì.

    Nam tử ôm hoa tươi lại tiếp tục nói "Nạp Lan cô nương.."

    Diệp Quan đột nhiên đi đến trước mặt người tên Mộ Bạch này, nhìn thấy hắn, mọi người sửng sốt, người này nhìn rất lạ mắt.

    Mộ Bạch nhìn chằm chằm hắn hỏi "Ngươi là ai?"

    Diệp Quan trả lời "Diệp Quan."

    Mộ Bạch hai mắt híp lại "Ta biết ngươi, ngươi là hôn phu của Nạp Lan cô nương"

    Lời vừa nói ra, giữa sân mọi người đều sửng sốt, tất cả ánh mắt hướng về phía hắn.

    Diệp Quan cười "Đúng vậy."

    Mộ Bạch nói "Nguyên lai ngươi cũng đi theo tới thư viện"

    Nói xong, hắn cười cười nói tiếp "Ta phải theo đuổi Nạp Lan cô nương, ngươi không phản đối chứ? Đương nhiên, dù ngươi có phản đối ta cũng không thèm để ý"

    "Ha ha."

    Giữa sân, một ít đệ tử trực tiếp cười nhạo.

    Diệp Quan bình tĩnh nói "Ta khuyên ngươi nên khách khí một chút. Bởi vì ta là một vị thể tu, ta tu luyện thân thể đã mười bảy năm, cho dù là Vạn Pháp cảnh cường giả, cũng vô pháp đả thương ta"

    "Phải không?"

    Mộ bạch cười ha hả "Thể tu cơ đấy. Ha ha.."

    Diệp Quan chỉ chỉ vào ngực mình nói "Không tin, ngươi đánh ta một quyền thử xem."

    Mộ Bạch nhìn chằm chằm Diệp Quan nói "Đây là do chính ngươi yêu cầu đó."

    Nói xong, hắn liền oanh một quyền vào ngực Diệp Quan.

    Phanh.

    Trong ánh mắt mọi người, Diệp Quan trực tiếp bay xa mấy trượng, cuối cùng rơi thật mạnh trên mặt đất, tiếp theo, tay phải hắn đặt lên ngực, miệng phun ra một ngụm tiên huyết.

    Mọi người sửng sốt.

    Kia Mộ Bạch vẻ mặt phát mộng, ngươi chơi ta?

    Thể tu?

    Ngươi.. Con bà nó là thể tu a?

    Lão tử mới xuất có ba thành lực lượng đó.

    Lúc này, Diệp Quan ở phía xa đột nhiên tung người dậy, tốc độ cực nhanh, Mộ Bạch còn chưa phản ứng lại đã bị Diệp Quan cho một cái tát vào mặt.

    Ba – Mộ Bạch cả người trực tiếp bay ra ngoài, còn chưa rơi xuống đất, Diệp Quan đã phóng tới, đấm một đấm vào bụng hắn.

    Phanh - Mộ Bạch hai mắt trợn lên, trong miệng phun ra một đạo máu huyết.

    Nhưng còn chưa chấm dứt, trong nháy mắt khi Mộ Bạch vừa rơi xuống đất Diệp Quan liền một cước đạp ở trên lưng hắn.

    Phanh.

    Mộ Bạch trực tiếp bị đập xuống, tảng đá lót sàn nháy mắt vỡ ra, mặt hắn tiếp xúc thân mật cùng với mặt đất.

    Mọi người ngây ra như phỗng.

    Diệp Quan xoay người rời đi.

    Lúc này, Mộ Bạch đột nhiên ngẩng đầu, mặt hắn đã huyết nhục mơ hồ, dữ tợn nói "Ngươi dám âm ta, đồ tạp chủng này, ta phải cho ngươi sống không bằng chết, ngươi.."

    Diệp Quan đột nhiên xoay người, phóng nhanh tới, ngay sau đó, hắn trực tiếp một cước đá vào yết hầu Mộ Bạch.

    Răng rắc.

    Nháy mắt đầu Mộ bạch bay ra ngoài, máu tươi phun ra như suối.

    Giữa sân, tất cả đệ tử ngây ra như phỗng.

    Giết người - Quan Huyền thư viện nghiêm cấm giết người. Đây chính là vi phạm luật pháp, mà lại là điều cấm kỵ.

    Đúng lúc này, hơn mười hơi thở cường đại đột nhiên từ trên trời giáng xuống, tiếp theo, mười mấy người xuất hiện ở trước mặt Diệp Quan.

    Nhìn thấy mười mấy người này, giữa sân tất cả đệ tử sắc mặt nháy mắt kịch biến.

    Chấp pháp viện.

    Đây là một cái thế lực ở trong Quan Huyền thư viện làm cho tất cả đệ tử mới nghe đã biến sắc.

    Cầm đầu Chấp Pháp viện chính là Khâu trưởng lão, xưng là Tu La quái.

    Khâu trưởng lão nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Diệp Quan hỏi "Ai cho ngươi dũng khí giết người?"

    Diệp Quan chỉ vào khóe miệng đang chảy máu tươi của mình, nói "Ta phòng vệ chính đáng"

    Mọi người: "..."

    Khâu trưởng lão gắt gao nhìn hắn "Ngươi phòng vệ chính đáng?"

    Diệp Quan gật đầu, "Hắn đánh ta một quyền trước, nội tạng của ta đều bị đánh vỡ. Cho nên, ta phải tự vệ."

    Khâu trưởng lão hai mắt híp lại "Ngươi đừng nói hươu nói vượn trước mặt ta"

    Diệp Quan bình tĩnh nói; "Ta chính là phòng vệ chính đáng"

    "Càn rỡ"

    Khâu trưởng lão giận tím mặt, trực tiếp một cái tát hướng tới mặt Diệp Quan.

    Nhưng mà, Diệp Quan tốc độ nhanh hơn, ngay khi Khâu trưởng lão vừa ra tay, hắn đã lao thẳng đến phía lão, một gối hướng Khâu trưởng lão đánh tới.

    Khâu trưởng lão sắc mặt kịch biến, khi Diệp Quan ra tay, trong nháy mắt, hắn biết rằng hắn đã khinh địch, hắn chỉ có thể thu tay lại hướng xuống dưới áp một chưởng.

    Phanh - một tiếng trầm đục vang lên, Khâu trưởng lão trực tiếp bị văng ra ngoài tới mấy trượng, người mới vừa dừng lại, Diệp Quan lại trực tiếp vọt tới trước mặt hắn, sau đó nâng chân phải lên một cước quét qua.

    Khâu trưởng lão trong lòng cả kinh, tay phải vội vàng đỡ ngang người.

    Ầm - Khâu trưởng lão bay thẳng đến bên trái lăn ra xa mấy trượng.

    Khi Diệp Quan đang định ra tay tiếp, thì một tiếng hét phẫn nộ đột nhiên vang lên "Dừng tay."

    Mọi người nhìn lại, cửa đại điện đột nhiên mở ra, Phí Bán Thanh xuất hiện.

    Nhìn thấy nàng, giữa sân một ít đệ tử sắc mặt nhất thời lại biến đổi.

    Nữ bá vương thế nào đã trở lại rồi?

    Phí Bán Thanh đi đến trước mặt Diệp Quan, nàng liếc mắt nhìn thi thể Mộ Bạch, sau đó nhìn về phía hắn "Đại ca, không phải ngươi đã nói sẽ khiêm tốn hay sao? Ngày đầu tiên nhập viện liền giết người, còn đánh cả Chấp Pháp viện trưởng lão, đây là khiêm tốn mà ngươi nói đó hả?"

    Diệp Quan hơi hơi cúi đầu, sau đó dùng tay lau miệng đầy máu tươi đưa cho Phí Bán Thanh xem, có chút ủy khuất nói: "Ngươi xem, ta đều bị đánh hộc máu."

    Phí Bán Thanh trực tiếp hỏng mất, dậm chân rống giận.

    "..."

    Mọi người: "..."

     
    DanhMinh99 thích bài này.
  4. ATB245

    Bài viết:
    0
    Chương 13: ĐÁNH TRƯỚC MỘT QUYỀN TRÁNH CHỊU TRĂM QUYỀN

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ phút này Phí Bán Thanh thực sự là hỏng mất, nàng chợt nghĩ tới năm xưa nàng cho rằng nàng là đệ nhất gây chuyện, nhưng hiện tại xem ra, so với tên này nàng chỉ là thiếu nữ hiền thục mà thôi.

    Lúc nào cũng có thể gây chuyện.

    "Phí đạo sư."

    Lúc này, Khâu trưởng lão đã đứng lên, tức giận nói "Đây là đệ tử của ngươi?"

    Phí Bán Thanh nhìn thoáng qua hắn, lạnh nhạt trả lời "Đúng"

    Khâu trưởng lão lập tức không kềm được phẫn nộ, chỉ Diệp Quan gầm lên "Đã giết người còn đánh trưởng lão Chấp Pháp viện, người nói nên xử trí như thế nào?"

    Phí Bán Thanh liếc Diệp Quan, sau đó hỏi "Lúc đó ngươi đang phòng vệ chính đáng?"

    Diệp Quan vội vàng gật đầu "Đúng vậy, là ta phòng vệ chính đáng, tất cả mọi người có thể làm chứng cho ta, là hắn đánh ta trước"

    Phí Bán Thanh quay đầu nhìn về phía một nữ đệ tử đứng bên cạnh hỏi "Có đúng là Mộ Bạch đánh hắn trước không?"

    Nữ tử do dự một chút, sau đó gật đầu "Đúng là vậy, chỉ là.. này.."

    Phí Bán Thanh nhìn qua Khâu trưởng lão nói "Khâu trưởng lão, ngươi cũng nghe rõ rồi đó. Là Mộ Bạch động thủ trước, đệ tử của ta chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi"

    Khâu trưởng lão gắt gao nhìn Phí Bán Thanh nói "Ngươi đang bao che cho hắn"

    Phí Bán Thanh mày nhất thời nhíu lại "Lão gia hỏa này, ta nói bao che cho hắn lúc nào? Chẳng lẽ lỗ tai người điếc à? Là Mộ Bạch động thủ trước, đệ tử của ta chỉ là phòng vệ, phòng vệ chính đáng"

    Khâu trưởng lão sắc mặt nhất thời trở nên tái xanh, tức giận nói "Cho dù hắn chỉ là phòng vệ, nhưng cũng thuộc về phòng vệ quá mức. Theo luật, lúc Mộ Bạch không còn lực để hoàn thủ, hắn không nên tiếp tục ra tay"

    Phí Bán Thanh nhìn về phía Diệp Quan, hắn trầm ngâm một chút, sau đó nói: "Hắn uy hiếp ta, nói muốn ta chết không được tử tế. Cho nên, ta giết hắn, trường hợp khẩn cấp tránh tai họa ngầm về sau"

    Phí Bán Thanh lông mày nhíu lại, nhẹ giọng hỏi "Có luật này sao?"

    Diệp Quan khẽ giọng nói "Ta mới vừa thêm vào."

    Phí Bán Thanh nhìn hắn, không nói lời nào, trong lòng như có một vạn con ngựa phi nước đại.

    "Con bà nó trường hợp khẩn cấp"

    Kia khâu trưởng lão tức giận nói "Tiểu tử, ngươi tưởng ta không đọc qua Quan Huyền pháp hay sao? Trong Quan Huyền pháp căn bản không có cái luật này, ngươi chính là cố ý giết người."

    Diệp Quan bình tĩnh nói: "Ta chính là phòng vệ chính đáng"

    Nhìn thấy Diệp Quan ngang ngược đùa giỡn, Khâu trưởng lão nhất thời tức giận muốn nổ phổi, quát "Tiểu tử, ngươi cho rằng đây là đâu? A.."

    Phí Bán Thanh cũng tới gần hắn, khẽ nói: "Không thể làm loạn"

    Lúc này, một lão giả đột nhiên từ một hướng đi tới.

    Nhìn thấy lão giả này, Khâu trưởng lão nhất thời vội vàng nói: "Phó viện chủ."

    Phó viện chủ, tên gọi Lục Trầm, cũng là Phó viện chủ phụ trách Chấp Pháp viện.

    Nhìn thấy Lục Trầm Phí Bán Thanh sắc mặt nhất thời trầm xuống.

    Tình huống không tốt cho lắm, không còn dễ lừa dối cho qua chuyện nữa.

    Diệp Quan liếc mắt nhìn sắc mặt Phí Bán Thanh, sau đó nhìn về phía Lục Trầm, không biết suy nghĩ cái gì.

    Lục Trầm đi đến giữa sân, hắn nhìn thoáng qua thi thể Mộ Bạch, sau đó nhìn về phía Phí Bán Thanh, cười nói: "Phí đạo sư.."

    Diệp Quan đột nhiên đi đến trước mặt Lục Trầm, khẽ thi lễ nói "Tiền bối, xin ngài dừng bước nói chuyện một chút"

    Lục Trầm nhìn hắn hỏi "Có chuyện gì?"

    Diệp Quan đưa tay làm một động tác mời, sau đó hướng tới bên cạnh đi đến.

    Lục Trầm nhíu mày, không có nghĩ nhiều, cũng đi theo qua đó.

    Phí Bán Thanh lông mày nhíu lại, tên này lại muốn giở trò gì đây?

    Một bên, Khâu trưởng lão vẻ mặt cũng rất nghi hoặc.

    Xa xa, Diệp Quan cùng Lục Trầm đưa lưng về phía mọi người, mà ở góc khuất mọi người không nhìn thấy, Diệp Quan bất động thanh sắc đem một quả nạp giới đưa tới tay Lục Trầm.

    Lục Trầm sửng sốt.

    Hối lộ hắn ư?

    Lục Trầm mày nhăn lại, ánh mắt băng lãnh, đang định phát tác, nhưng ngay sau đó, khi nhìn đến bên trong nạp giới là một ngàn mai Kim tinh, hắn lại sửng sốt hơn.

    Một ngàn mai Kim tinh, Lục Trầm hơi ngẩn người, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, Kim tinh này vừa thấy cũng biết đó là Cực phẩm Kim tinh, không phải loại mà Quan Huyền thư viện cho hắn có thể so sánh được.

    Diệp Quan đột nhiên nói: "Tiền bối, ta quả thật lúc đó là phòng vệ chính đáng, hắn đánh ta một quyền, thiếu chút nữa đem ta đánh chết, cho nên.."

    Lục Trầm bất động thanh sắc thu tay lại, sau đó cười nói: "Đã hiểu, đã hiểu"

    Diệp Quan trầm mặc, không nói gì nữa.

    Nếu ngươi có quyền, quy tắc chính là phục vụ cho mục đích của ngươi. Nếu ngươi có tiền, quy tắc là có thể thay đổi được. Nếu ngươi không có quyền lại không có tiền, như vậy quy tắc chính là để áp dụng cho ngươi.

    Lúc này, Lục Trầm đột nhiên xoay người đi đến trước mặt mọi người nói "Chân tướng ta đã rõ, vị tiểu huynh đệ này quả thật là phòng vệ chính đáng, hết thảy đều là do Mộ Bạch gieo gió gặt bão."

    Khâu trưởng lão ngây cả người, sau đó kinh ngạc nói: "Phó viện chủ.."

    Lục Trầm lạnh lùng nhìn thoáng qua Khâu trưởng lão "Ta đã nói với ngươi nhiều lần, bất cứ sự tình gì, nhất định phải điều tra rõ ràng, điều tra rõ ràng rồi mới đi đến kết luận. Lão Khâu, tính cách lỗ mãng của ngươi cần phải sửa a. Thu đội."

    Nói xong, hắn xoay người rời đi, hộ vệ đội của Chấp Pháp viện cũng rời theo sau bỏ lại Khâu trưởng lão với vẻ mặt phát mộng.

    Phí Bán Thanh nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau đó đi đến trước mặt hắn nói "Đi thôi", nói xong, liền kéo Diệp Quan rời đi.

    Giữa sân, mọi người ngơ ngác.

    Khâu trưởng lão gắt gao nhìn bóng dáng Diệp Quan đang rời đi, không biết suy nghĩ cái gì.

    Mà lúc này, Diệp Quan quay đầu nhìn thoáng qua Khâu trưởng lão.

    Trong điện, Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quan hỏi "Ngươi nói ngươi hối lộ.. hắn."

    Diệp Quan gật đầu.

    Phí Bán Thanh nói "Bao nhiêu?"

    Diệp Quan trả lời "Một ngàn mai Kim tinh."

    Phí Bán Thanh hai mắt híp lại "Ngươi thực có tiền a."

    Diệp Quan trầm mặc.

    Phí Bán Thanh trầm mặc một lát sau, nói "Hắn tội không đáng chết"

    Diệp Quan lắc đầu, nói "Đó là bởi vì hắn đã chết. Trong suy nghĩ của đạo sư hắn hiện tại là kẻ yếu. Giả sử ta không có thực lực, như vậy, kết cục hôm nay của ta sẽ thế nào? Không phải là ta không muốn cùng hắn giảng đạo lý, nhưng đổi lại chính là sự trào phúng của hắn mà thôi"

    Nói xong, hắn lại lắc đầu nói "Ngay từ đầu, ta cũng vẫn chưa nghĩ rằng sẽ hạ sát thủ, nhưng hắn đã có chủ ý muốn giết ta. Hôm nay không giết hắn, ngày mai, thậm chí từ nay trở đi, hắn sẽ tìm đến hại ta. Một khi đã như vậy, vì sao ta không thể trực tiếp trảm thảo trừ căn, đoạn tuyệt hậu họa?"

    Phí Bán Thanh nhìn chằm chằm Diệp Quan, giờ khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy được có chút sợ hãi, tâm tư tiểu tử này tỉ mỉ đến đáng sợ.

    Phí Bán Thanh thần sắc phức tạp, hỏi "Chẳng lẽ người không biết, người theo đuổi tiểu Già thực không ít, chẳng lẽ ngươi muốn giết hết sao?"

    Diệp Quan bình tĩnh nói: "Ta hôm nay không giết hắn, mọi người trong Quan Huyền thư viện sẽ cho rằng ta dễ bị bắt nạt. Thời đại này chính là như vậy, ngươi càng giảng đạo lý, người khác lại càng cảm thấy người vô năng, sau đó dùng sức đến khi dễ ngươi. Bởi vì bắt nạt kẻ yếu là thói hư tật xấu của loài người. Đánh trước một quyền tránh chịu trăm quyền đây là thái độ làm người của ta."

    Phí Bán Thanh gắt gao nhìn hắn hỏi "Nếu tiếp tục có người hướng tiểu Già thổ lộ thì sao?"

    Diệp Quan hỏi lại "Thổ lộ với một nữ tử đã có hôn phu, đạo sư, ngươi cảm thấy hành vi này sẽ được người khác tôn trọng sao? Loại hành vi này sẽ biến hắn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Cái này cũng vậy, có người hướng thê tử của người thổ lộ tình yêu, thử hỏi nam nhân nào có thể rộng lượng? Ta có nói qua ta phải điệu thấp, nhưng ta chưa từng nói ta phải làm con rùa rụt đầu a."

    Phí Bán Thanh trầm mặc.

    Diệp Quan tiếp tục nói: "Nếu lại có người đến, ta liền tiếp tục giết."

    Phí Bán Thanh nhìn hắn "Ngươi là người rất nguy hiểm"

    Diệp Quan hỏi "Đạo sư, vì sao tới giờ, ngươi luôn cảm thấy ta làm gì cũng sai?"

    Phí Bán Thanh lắc đầu nói "Ta cũng không nói ngươi sai, chính là, ngươi làm việc, rất nhiều thời điểm làm rất tuyệt tình, tựa như một thanh kiếm, cứng quá thì gãy, ngươi hiểu chưa?"

    Diệp Quan trầm mặc một lát, sau nói: "Vậy đạo sư cho ta hỏi, nếu có người tiếp tục vả vào mặt ta mà hướng tiểu Già thổ lộ thì ta nên làm như thế nào?"

    Phí Bán Thanh trầm mặc một lát rồi thấp giọng thở dài, sau đó xoay người rời đi.

    Trong điện, Diệp Quan trầm mặc.

    Phí Bán Thanh sau khi rời đại điện liền đi vào bên trong một đám mây. Ở trước mặt nàng cách đó không xa là người đã rời đi lúc trước, Lục Trầm. Lục Trầm lòng bàn tay mở ra, một ngàn mai kim tinh chậm rãi bay tới trước mặt Phí Bán Thanh.

    Phí Bán Thanh trầm mặc, Lục Trầm nhìn thoáng qua nàng, nói "Ta yêu tài, hơn nữa nể mặt mũi của ngươi, việc này cho qua."

    Phí Bán Thanh khẽ gật đầu "Đa tạ"

    Lục Trầm nói: "Người này tâm tính thật tốt, là đại tài, không nên đem cái trò vặt vãnh này ra đùa giỡn. Ngươi nên hảo hảo dạy hắn, chớ để hắn lầm đường lạc lối"

    Phí Bán Thanh trầm giọng nói "Hắn đến từ một cái địa phương nhỏ, địa phương loại này hoàn cảnh phức tạp, hết thảy thủ đoạn đều là vì sinh tồn. Bởi vậy, ý nghĩ cũng cách làm của hắn có chút cực đoan.. Ta sẽ chậm rãi chỉ bảo hắn, làm cho hắn đi đúng đường"

    Lục Trầm khẽ gật đầu "Cũng không nên uốn cong thành thẳng, nam nhân cũng phải có chút huyết tính, bằng không, cái kia tính là cái gì? Lần này, Mộ Bạch kia quả thật làm hơi quá, hắn chết xem như là gieo gió gặt bảo, nhưng người phía sau hắn có thể sẽ không bỏ qua, ngươi chú ý một chút."

    Phí Bán Thanh mặt không chút thay đổi nói "Bọn họ nếu dám âm thầm nhằm vào tiểu Quan, ta đồ sát toàn tộc hắn."

    Lục Trầm lắc đầu cười nói "Ngươi cùng hắn a, không phải người một nhà, không vào cùng một cửa, tính tình của hắn cùng với ngươi năm đó quả thực giống nhau như đúc."

    Nói xong, hắn xoay người biến mất ở phía chân trời.

    Phí Bán Thanh nhìn nạp giới trước mặt khẽ lắc đầu, sau đó xoay người rời đi.

    Trong điện, Diệp Quan lẳng lặng ngồi.

    Diệp Quan nói: "Tháp gia, ta làm sai sao?"

    Tiểu tháp ôn tồn nói "Chính ngươi cảm thấy thế nào?"

    Diệp Quan hai mắt chậm rãi nhắm lại "Vẫn là câu nói kia, ta không gây chuyện, nhưng là, ai dám chọc ta, ta tất trả lại gấp trăm lần"

    Tiểu tháp nói: "Vậy làm theo nội tâm của ngươi đi"

    Nội tâm - Diệp Quan đột nhiên nói: "Tháp gia, ta muốn trở nên mạnh, rất rất mạnh"

    Tiểu tháp khó hiểu "Vì sao?"

    Diệp Quan nhẹ giọng nói "Bởi vì chỉ có rất rất mạnh, ta mới có thể bảo vệ tốt chính mình, làm cho chính mình không bị người khác khi nhục."

    Tiểu tháp trầm mặc, Diệp Quan không có nói nữa, trực tiếp bắt đầu tu luyện.

    Trong Tiểu tháp, thanh âm thần bí vang lên "Tiểu gia hỏa này không có cảm giác an toàn.."

    Tiểu tháp nhẹ giọng nói: "Bị bỏ ra đường từ nhỏ hắn như thế nào có thể có cảm giác an toàn."

    Kia thần bí thanh âm nói "Hắn cha năm đó cũng bị bỏ ra đường, biết rõ cái loại thống khổ này, vì sao còn muốn đối xử với con hắn như vậy.."

    Tiểu tháp thấp giọng thở dài "Ai, Tiểu chủ vì phá Tâm Trung Thần, cự tuyệt Thiên Mệnh tỷ tỷ cùng chủ nhân tương trợ, ai.."
     
    DanhMinh99Dương2301 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...