Chương 10: RA GIANG HỒ LÀ PHẢI CÓ BẢO KÊ
"Ta biết rồi"
Diệp Quan vội vàng gật đầu, đồng thời, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm.
Hiện tại đúng là Diệp gia không thể đối đầu với Nam gia được. Mà vừa rồi hắn sở dĩ phải động thủ hoàn toàn là do không có cách nào, bởi vì ngay khi đối phương ra tay, hắn biết việc này không thể có kết cục tốt đẹp được. Cầu xin tha thứ hay cầu hòa, đều chỉ có thể đổi lấy khuất nhục hơn nữa còn là phí công. Bởi vậy, hắn quyết đoán lựa chọn giết người.
Hậu quả ư? Hắn tự nhiên cũng nghĩa qua, cùng lắm thì cùng Nam gia toàn diện khai chiến, cũng chỉ có kết quả đó, bởi vì nếu Nam gia tìm đến hắn, tức là mặc kệ hai người kia có phải do hắn giết hay không, đối phương cũng sẽ không bỏ qua cho hắn cùng với Diệp gia. Về sau, hắn chỉ còn cách dựa vào Quan Huyền thư viện.
Phí Bán Thanh liếc mắt đánh giá Diệp Quan một cái, khóe miệng hơi hơi nhếch lên nói "Tiểu tử kia, ngươi quả thật làm cho ta thực sự ngoài ý muốn."
Diệp Quan không nói gì, đối với nữ nhâ này hắn cũng đề phòng vô cùng. Việc nữ nhân này thay đổi chóng mặt, hắn đã từng chứng kiến qua. Đối phương là một người thực dụng, đối với người thực dụng thì chỉ có thể cùng nhau có lợi mà thôi. Chính hắn phải thể hiện sẽ mang lại cho đối phương lợi ích gì, chỉ có như thế, mới có thể có vốn để cò kè mặc cả.
Lúc này, Phí Bán Thanh đột nhiên quay đầu nhìn về Diệp Kình, thấy Phí Bán Thanh nhìn mình Diệp Kình hơi thi lễ với nàng.
Phí Bán Thanh nói với hắn "Ngươi cũng rất khá, có muống ra nhập Quan Huyền thư viện không?"
Diệp Kình do dự một chút, sau đó nói: "Ý tốt của tiền bối, tại hạ xin nhận."
Phí Bán Thanh cũng không cưỡng cầu, nói: "Ngươi đã có cơ duyên khác, ta sẽ không cưỡng ép."
Nói xong, nàng nhìn Diệp Quan nói "Ngày mai trở về thư viện, đương nhiên, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, đi, ta mang ngươi đi gặp Nam gia Đại trưởng lão."
Diệp Quan điểm đầu, nói "Tốt."
Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Kình "Diệp Kình đệ, chiếu cố tốt cho Gia chủ"
Diệp Kình khẽ gật đầu "Diệp Quan ca ngươi đi đi. Nơi này giao cho ta."
Phí Bán Thanh trực tiếp bắt lấy bả vai Diệp Quan, ngay sau đó, hai người nháy mắt biến mất.
Diệp Kình nhìn phía chân trời, nhẹ giọng nói: "Hắn là kiếm tu.."
Lúc này, thanh âm thần bí vang lên trong đầu hắn "Người này có kỳ ngộ."
Diệp Kình khẽ gật đầu, không có nói cái gì nữa, Diệp Quan trở nên mạnh mẽ đối hắn mà nói cũng là chuyện tốt.
Võ đạo một đường vốn là tranh đấu, nhưng chẳng ai nói con đường võ đạo không thể có huynh đệ a.
Có nhiều huynh đệ cùng tranh đấu không phải rất tốt sao không?
Lúc này, Diệp Khiếu đột nhiên nói: "Tiểu Kình."
Nghe vậy, Diệp Kình vội vàng đi tới vấn an "Gia chủ."
Diệp Khiếu nhìn hắn, cười "Ngươi cũng ẩn tàng thực lực của mình."
Diệp Kình khẽ gật đầu.
Diệp Khiếu trầm ngâm nói: "Một cái gia tộc, đoàn kết là quan trọng nhất."
Diệp Kình mỉm cười, "Gia chủ, ý tứ của ngươi ta hiểu. Diệp Quan ca so với ta mạnh hơn rất nhiều, ta thực sự tâm phục khẩu phục. Nếu ta mạnh hơn hắn, ta tin hắn cũng sẽ tâm phục khẩu phục ta."
Nghe vậy, Diệp Khiếu trên mặt nhất thời trở nên tươi cười.
Diệp Kình nói: "Gai chủ, ta mang ngươi đi chữa thương trước đã"
Nói xong, hắn nâng Diệp Khiếu dậy hướng nội điện đi đến.
Một lát sau, Phí Bán Thanh mang Diệp Quan đi tới Nam Sơn sơn mạch.
Lúc này, Nam Sơn sơn mạch cường giả vẫn còn rất nhiều, hơn nữa, không chỉ có Nam Châu mà còn có Bắc Châu cùng Trung Châu.
Đế giai yêu thú, cái này đủ để khiến cho tất cả thế lực cường đại của ba châu coi trọng.
Sau khi đi tới một đỉnh núi, Phí Bán Thanh trực tiếp mang theo Diệp Quan đi vào. Diệp Quan đi phía sau Phí Bán Thanh, hắn nhìn thoáng qua nàng, hôm nay nàng mặc một chiếc váy màu xanh, bên trên thêu hoa mai màu vàng nhạt, mang lại vẻ đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng, vòng eo mảnh khảnh thắt một cái đai lưng màu trắng ngọc, nhẹ nhàng uyển chuyển đẹp không sao tả xiết. Không thể không nói, Phí Bán Thanh cũng rất đẹp khiến hắn tò mò về tuổi thực của nàng.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không ngu ngốc đi hỏi, hắn không muốn chết sớm.
Đúng lúc này, Phí Bán Thanh đột nhiên xoay người nhìn hắn hỏi "Ta có đẹp không?"
Diệp Quan ngây cả người, sau đó gật đầu trả lời "Rất đẹp."
Phí Bán Thanh nhìn hắn không nói gì.
Diệp Quan do dự một chút sau đó nói: "Phí đạo sư, ngài vì sao lại nhìn ta như vậy? Ta chỉ là chiêm ngưỡng vẻ đẹp chứ không có tạp niệm gì hết"
Phí Bán Thanh nhìn hắn nói "Ta đột nhiên phát hiện ngươi rất có sức hút đối với nữ nhân, nếu ngươi tới thư viện rồi bộc lộ thân phận kiếm tu của mình, chắc hẳn sẽ hấp rất nhiều thiếu nữ."
Diệp Quan lắc đầu cười, "Ta đã có vị hôn thê của mình rồi."
Phí Bán Thanh lắc đầu "Thời đại này, nam nhân có ba vợ bốn nàng hầu cũng là việc thường."
Diệp Quan trầm mặc.
Đối với vấn đề này, tốt nhất là nên im lặng.
Phí Bán Thanh cũng không nói thêm lời nào, mang theo Diệp Quan đi tới một vách núi hạ xuống, lúc này, xung quanh có nhiều thân ảnh hướng tới Phí Bán Thanh quây lại.
Phí Bán Thanh trực tiếp mang theo Diệp Quan đi tới trước mặt một lão giả mặc áo bào xám, nhìn thấy nàng, lão giả áo xám mỉm cười chào "Phí đạo sư."
Phí Bán Thanh nói thẳng: "Nam Tịch, ngươi phái người đi tới Diệp gia đều bị ta giết hết rồi."
Mọi người sửng sốt, Nam Tịch biểu tình cứng ngắc.
Phí Bán Thanh gắt gao nhìn hắn nói "Ta chuẩn bị thu tiểu gia hỏa này làm đệ tử, hắn hiện tại là đệ tử của Quan Huyền thư viện, Nam gia không được đi tìm hắn gây phiền toái, nếu không, nghĩa là các người tuyên chiến cùng ta."
Nam Tịch vội vàng cười nói: "Phí đạo sư, đây là hiểu lầm. Nếu sớm biết hắn là đệ tử của ngày chúng ta nào dám quấy rầy hắn. Hiểu lầm. Hiểu lầm."
Phí Bán Thanh nhìn thoáng qua Nam Tịch nói "Diệp gia nếu chết một người, Nam gia sẽ chết hai người."
Nói xong, nàng mang theo Diệp Quan xoay người rời đi.
Phía sau, Nam Tịch một mực cười làm lành, không có nửa điểm tức giận, Diệp Quan quay đầu nhìn thoáng qua hắn, hắn vẫn đang cười, không có tí gì đích địch ý cùng bất mãn.
Diệp Quan sắc mặt trầm xuống. Mẹ nó. Sợ nhất loại địch nhân biết nhẫn nhịn này, người như thế, mặt ngoài tươi cười, sau lưng lại sẵn sàng ám một đao, thật là đau đầu.
Lúc này, Phí Bán Thanh đột nhiên nói: "Đừng nhìn nữa."
Diệp Quan thu hồi ánh mắt, sau đó nói: "Đạo sư, lão nhân này không phải người tốt."
Phí Bán Thanh nhìn thoáng qua Diệp Quan hỏi "Ngươi là người tốt sao?"
Diệp Quan cười cười, không nói lời nào.
Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: "Hắn vừa rồi chỉ cần dám có nửa điểm bất mãn, ta liền trực tiếp giết hắn."
Diệp Quan trầm ngâm một lát, sau đó hỏi "Không phải nói thực lực tam đại thế gia có thể so với Quan Huyền thư viện sao?"
Phí Bán Thanh nói: "Ở Nam Châu, thực lực tam đại thế gia quả thật không thể khinh thường, nhưng là, Quan Huyền thư viện chúng ta chính là một phân viện hạ giới ở Nam Châu, trên chúng ta còn có thượng giới, còn bọn họ? Một cọng lông cũng không có."
Diệp Quan biểu tình cứng đờ.
Phí Bán Thanh tiếp tục nói: "Thế gian này, đơn đả độc đấu là ngủ xuẩn. Ra giang hồ là phải có bảo kê."
Diệp Quan khẽ gật đầu, "Ta hiểu rồi"
Phí Bán Thanh mang theo Diệp Quan đi đến trước mặt một gã trung niên nam tử phía sau hắn còn đi theo một gã nam tử áo trắng.
Nhìn thấy Phí Bán Thanh, trung niên nam tử nhất thời mỉm cười "Phí đạo sư, năm đó từ biệt, đã hai mươi năm không gặp lại."
Nghe vậy, Diệp Quan khẽ liếc mắt nhìn Phí Bán Thanh, tuổi không nhỏ a.
Phí Bán Thanh nhẹ nhàng nói: "Tả đạo sư, qua một đống tuổi như vậy thực lực của ngươi thế nào một chút tiến bộ cũng không có?"
Tả đạo sư ha ha cười, sau đó nhìn về phía Diệp Quan hỏi "Đây là đệ tử của người?"
Phí Bán Thanh gật đầu.
Tả đạo sư nhìn thoáng qua Diệp Quan, cười nói: "Tướng mạo hiên ngang, tâm tính kiên nghị, đúng là nhân tài."
Nói xong, hắn đột nhiên chuyển đề tài "Cho hắn cùng đệ tử của ta luận bàn một chút, thế nào?"
Nghe vậy, nam tử áo trắng nhìn về phía Diệp Quan nói "Mong các hạ chỉ giáo."
Diệp Quan đang muốn nói chuyện, Phí Bán Thanh cắt lời "Không cần. Hắn không cần đánh, nếu có đánh thì cả Thái Cổ Thành không ai đánh lại hắn."
Nói xong, nàng liếc mắt nhìn nam tử áo trắng, sau đó mang theo Diệp Quan xoay người rời đi.
Tả đạo sư nhìn Diệp Quan rời đi hỏi "Ngươi cảm thấy hắn là người thế nào?"
Nam tử áo trắng lắc đầu trả lời "Người này rất trầm tính, trừ cái đó ra, không nhìn được gì khác."
Tả đạo sư cười nói: "Người có biết vì sao ta kêu ngươi luận bàn cùng hắn không?"
Nam tử áo trắng hơi thi lễ "Mong sư tôn chỉ giáo."
Tả đạo sư bình tĩnh nói: "Vị Phí đạo sư này tính vốn thích tranh cường hiếu thắng, nhưng lần này, nàng lại ngăn trở thiếu niên kia. Mà trước khi nàng ta ngăn cản, thiếu niên kia không lộ ra chút khiếp đảm nào, nói cách khác, hắn căn bản không sợ ngươi. Nhưng Phí đạo sự lại ngăn cản hắn."
Nói xong, hắn dừng một chút, lại nói: "Chỉ có một giải thích, đó là nàng không muốn tên kia bại lộ thực lực trước mặt ngươi."
Nam tử áo trắng chân mày cau lại.
Tả đạo sư nhẹ giọng nói: "Sắp đến kỳ võ khảo mười năm một lần rồi, tương lai nếu gặp người này, nhất định phải cẩn thận, trăm triệu lần không được khinh thị."
Nam tử áo trắng hơi thi lễ nói "Đệ tử đã hiểu"
Phía xa, trên đường đi, Diệp Quan trầm giọng nói "Đạo sư không muốn ta bại lộ thực lực sao?"
Phí Bán Thanh gật đầu, nói "Nam tử áo trắng đó gọi là Hàn Tấn, là một vị siêu cấp thiên tài của Bắc Châu Quan Huyền thư viện, hắn hiện tại hẳn là Thông U cảnh."
Nghe vậy, Diệp Quan sửng sốt, tuổi còn trẻ như vậy đã là Thông U cảnh?
Phí Bán Thanh nhìn thoáng qua Diệp Quan, "Mà hắn cũng không phải là thiên tài yêu nghiệt nhất của Bắc Châu Quan Huyền thư viện."
Diệp Quan trầm mặc.
Phí Bán Thanh đột nhiên ngừng lại, nàng nhìn thẳng Diệp Quan hỏi "Ngươi đã nói qua ngươi là vô địch, người khác không là cái thá gì mà."
Diệp Quan nghiêm mặt nói: "Ta không sợ bất cứ kẻ nào."
Phí Bán Thanh cười nói: "Ta chính là muốn ngươi tự tin như vậy."
Diệp Quan khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại nhắc nhở chính mình, nhất định phải càng thêm cố gắng.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Tuy rằng chính mình là kiếm tu, nhưng kiếm tu không có nghĩa là vô địch.
Chỉ có không ngừng cố gắng, không ngừng tăng lên thực lực của chính mình, trong tương lai mới có thể đối mặt bất cứ kẻ nào.
Phí Bán Thanh lại nói: "Ngày mai tới thư viện, sau khí tới đó phiền toái của ngươi chắc chắn sẽ không phải là ít."
Diệp Quan nói: "Là tiểu Già sao?"
Phí Bán Thanh nhìn thoáng qua Diệp Quan, không thể không nói, nàng trong lòng có chút khiếp sợ.
Tuy thời gian ở chung cùng hắn không nhiều lắm, nhưng tiểu tử này dù là thủ đoạn hay chỉ số thông minh, đều làm cho nàng thực sự ngoài ý muốn. Thật là một cái người thông minh.
Thu hồi suy nghĩ, Phí Bán Thanh khẽ gật đầu, "Tiểu Già là Thánh Linh thể chất, thể chất này tiền đồ vô hạn, hơn nữa nàng thiên phú lại cao, thêm vào đó dung mạo của nàng đẹp nhất trong thư viện, bởi vậy, có không ít người theo đuổi nàng. Những người này bản thân đã yêu nghiệt, bối cảnh lại cường đại vô cùng.."
Diệp Quan đột nhiên nói: "Bối cảnh của ta cũng rất mạnh a."
Phí Bán Thanh nhìn về phía Diệp Quan, hắn mỉm cười "Bối cảnh của ta chính là đạo sư ngài, có ngài bảo kê, ta không sợ bất cứ kẻ nào."
Phí Bán Thanh ha ha cười, "Ít vuốt mông ngựa đi, dù ta có là đạo sư của người cũng không phải là số một, ha ha.."
Nụ cười vô cùng sáng lạn.
Diệp Quan vội vàng gật đầu, đồng thời, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm.
Hiện tại đúng là Diệp gia không thể đối đầu với Nam gia được. Mà vừa rồi hắn sở dĩ phải động thủ hoàn toàn là do không có cách nào, bởi vì ngay khi đối phương ra tay, hắn biết việc này không thể có kết cục tốt đẹp được. Cầu xin tha thứ hay cầu hòa, đều chỉ có thể đổi lấy khuất nhục hơn nữa còn là phí công. Bởi vậy, hắn quyết đoán lựa chọn giết người.
Hậu quả ư? Hắn tự nhiên cũng nghĩa qua, cùng lắm thì cùng Nam gia toàn diện khai chiến, cũng chỉ có kết quả đó, bởi vì nếu Nam gia tìm đến hắn, tức là mặc kệ hai người kia có phải do hắn giết hay không, đối phương cũng sẽ không bỏ qua cho hắn cùng với Diệp gia. Về sau, hắn chỉ còn cách dựa vào Quan Huyền thư viện.
Phí Bán Thanh liếc mắt đánh giá Diệp Quan một cái, khóe miệng hơi hơi nhếch lên nói "Tiểu tử kia, ngươi quả thật làm cho ta thực sự ngoài ý muốn."
Diệp Quan không nói gì, đối với nữ nhâ này hắn cũng đề phòng vô cùng. Việc nữ nhân này thay đổi chóng mặt, hắn đã từng chứng kiến qua. Đối phương là một người thực dụng, đối với người thực dụng thì chỉ có thể cùng nhau có lợi mà thôi. Chính hắn phải thể hiện sẽ mang lại cho đối phương lợi ích gì, chỉ có như thế, mới có thể có vốn để cò kè mặc cả.
Lúc này, Phí Bán Thanh đột nhiên quay đầu nhìn về Diệp Kình, thấy Phí Bán Thanh nhìn mình Diệp Kình hơi thi lễ với nàng.
Phí Bán Thanh nói với hắn "Ngươi cũng rất khá, có muống ra nhập Quan Huyền thư viện không?"
Diệp Kình do dự một chút, sau đó nói: "Ý tốt của tiền bối, tại hạ xin nhận."
Phí Bán Thanh cũng không cưỡng cầu, nói: "Ngươi đã có cơ duyên khác, ta sẽ không cưỡng ép."
Nói xong, nàng nhìn Diệp Quan nói "Ngày mai trở về thư viện, đương nhiên, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, đi, ta mang ngươi đi gặp Nam gia Đại trưởng lão."
Diệp Quan điểm đầu, nói "Tốt."
Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Kình "Diệp Kình đệ, chiếu cố tốt cho Gia chủ"
Diệp Kình khẽ gật đầu "Diệp Quan ca ngươi đi đi. Nơi này giao cho ta."
Phí Bán Thanh trực tiếp bắt lấy bả vai Diệp Quan, ngay sau đó, hai người nháy mắt biến mất.
Diệp Kình nhìn phía chân trời, nhẹ giọng nói: "Hắn là kiếm tu.."
Lúc này, thanh âm thần bí vang lên trong đầu hắn "Người này có kỳ ngộ."
Diệp Kình khẽ gật đầu, không có nói cái gì nữa, Diệp Quan trở nên mạnh mẽ đối hắn mà nói cũng là chuyện tốt.
Võ đạo một đường vốn là tranh đấu, nhưng chẳng ai nói con đường võ đạo không thể có huynh đệ a.
Có nhiều huynh đệ cùng tranh đấu không phải rất tốt sao không?
Lúc này, Diệp Khiếu đột nhiên nói: "Tiểu Kình."
Nghe vậy, Diệp Kình vội vàng đi tới vấn an "Gia chủ."
Diệp Khiếu nhìn hắn, cười "Ngươi cũng ẩn tàng thực lực của mình."
Diệp Kình khẽ gật đầu.
Diệp Khiếu trầm ngâm nói: "Một cái gia tộc, đoàn kết là quan trọng nhất."
Diệp Kình mỉm cười, "Gia chủ, ý tứ của ngươi ta hiểu. Diệp Quan ca so với ta mạnh hơn rất nhiều, ta thực sự tâm phục khẩu phục. Nếu ta mạnh hơn hắn, ta tin hắn cũng sẽ tâm phục khẩu phục ta."
Nghe vậy, Diệp Khiếu trên mặt nhất thời trở nên tươi cười.
Diệp Kình nói: "Gai chủ, ta mang ngươi đi chữa thương trước đã"
Nói xong, hắn nâng Diệp Khiếu dậy hướng nội điện đi đến.
Một lát sau, Phí Bán Thanh mang Diệp Quan đi tới Nam Sơn sơn mạch.
Lúc này, Nam Sơn sơn mạch cường giả vẫn còn rất nhiều, hơn nữa, không chỉ có Nam Châu mà còn có Bắc Châu cùng Trung Châu.
Đế giai yêu thú, cái này đủ để khiến cho tất cả thế lực cường đại của ba châu coi trọng.
Sau khi đi tới một đỉnh núi, Phí Bán Thanh trực tiếp mang theo Diệp Quan đi vào. Diệp Quan đi phía sau Phí Bán Thanh, hắn nhìn thoáng qua nàng, hôm nay nàng mặc một chiếc váy màu xanh, bên trên thêu hoa mai màu vàng nhạt, mang lại vẻ đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng, vòng eo mảnh khảnh thắt một cái đai lưng màu trắng ngọc, nhẹ nhàng uyển chuyển đẹp không sao tả xiết. Không thể không nói, Phí Bán Thanh cũng rất đẹp khiến hắn tò mò về tuổi thực của nàng.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không ngu ngốc đi hỏi, hắn không muốn chết sớm.
Đúng lúc này, Phí Bán Thanh đột nhiên xoay người nhìn hắn hỏi "Ta có đẹp không?"
Diệp Quan ngây cả người, sau đó gật đầu trả lời "Rất đẹp."
Phí Bán Thanh nhìn hắn không nói gì.
Diệp Quan do dự một chút sau đó nói: "Phí đạo sư, ngài vì sao lại nhìn ta như vậy? Ta chỉ là chiêm ngưỡng vẻ đẹp chứ không có tạp niệm gì hết"
Phí Bán Thanh nhìn hắn nói "Ta đột nhiên phát hiện ngươi rất có sức hút đối với nữ nhân, nếu ngươi tới thư viện rồi bộc lộ thân phận kiếm tu của mình, chắc hẳn sẽ hấp rất nhiều thiếu nữ."
Diệp Quan lắc đầu cười, "Ta đã có vị hôn thê của mình rồi."
Phí Bán Thanh lắc đầu "Thời đại này, nam nhân có ba vợ bốn nàng hầu cũng là việc thường."
Diệp Quan trầm mặc.
Đối với vấn đề này, tốt nhất là nên im lặng.
Phí Bán Thanh cũng không nói thêm lời nào, mang theo Diệp Quan đi tới một vách núi hạ xuống, lúc này, xung quanh có nhiều thân ảnh hướng tới Phí Bán Thanh quây lại.
Phí Bán Thanh trực tiếp mang theo Diệp Quan đi tới trước mặt một lão giả mặc áo bào xám, nhìn thấy nàng, lão giả áo xám mỉm cười chào "Phí đạo sư."
Phí Bán Thanh nói thẳng: "Nam Tịch, ngươi phái người đi tới Diệp gia đều bị ta giết hết rồi."
Mọi người sửng sốt, Nam Tịch biểu tình cứng ngắc.
Phí Bán Thanh gắt gao nhìn hắn nói "Ta chuẩn bị thu tiểu gia hỏa này làm đệ tử, hắn hiện tại là đệ tử của Quan Huyền thư viện, Nam gia không được đi tìm hắn gây phiền toái, nếu không, nghĩa là các người tuyên chiến cùng ta."
Nam Tịch vội vàng cười nói: "Phí đạo sư, đây là hiểu lầm. Nếu sớm biết hắn là đệ tử của ngày chúng ta nào dám quấy rầy hắn. Hiểu lầm. Hiểu lầm."
Phí Bán Thanh nhìn thoáng qua Nam Tịch nói "Diệp gia nếu chết một người, Nam gia sẽ chết hai người."
Nói xong, nàng mang theo Diệp Quan xoay người rời đi.
Phía sau, Nam Tịch một mực cười làm lành, không có nửa điểm tức giận, Diệp Quan quay đầu nhìn thoáng qua hắn, hắn vẫn đang cười, không có tí gì đích địch ý cùng bất mãn.
Diệp Quan sắc mặt trầm xuống. Mẹ nó. Sợ nhất loại địch nhân biết nhẫn nhịn này, người như thế, mặt ngoài tươi cười, sau lưng lại sẵn sàng ám một đao, thật là đau đầu.
Lúc này, Phí Bán Thanh đột nhiên nói: "Đừng nhìn nữa."
Diệp Quan thu hồi ánh mắt, sau đó nói: "Đạo sư, lão nhân này không phải người tốt."
Phí Bán Thanh nhìn thoáng qua Diệp Quan hỏi "Ngươi là người tốt sao?"
Diệp Quan cười cười, không nói lời nào.
Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: "Hắn vừa rồi chỉ cần dám có nửa điểm bất mãn, ta liền trực tiếp giết hắn."
Diệp Quan trầm ngâm một lát, sau đó hỏi "Không phải nói thực lực tam đại thế gia có thể so với Quan Huyền thư viện sao?"
Phí Bán Thanh nói: "Ở Nam Châu, thực lực tam đại thế gia quả thật không thể khinh thường, nhưng là, Quan Huyền thư viện chúng ta chính là một phân viện hạ giới ở Nam Châu, trên chúng ta còn có thượng giới, còn bọn họ? Một cọng lông cũng không có."
Diệp Quan biểu tình cứng đờ.
Phí Bán Thanh tiếp tục nói: "Thế gian này, đơn đả độc đấu là ngủ xuẩn. Ra giang hồ là phải có bảo kê."
Diệp Quan khẽ gật đầu, "Ta hiểu rồi"
Phí Bán Thanh mang theo Diệp Quan đi đến trước mặt một gã trung niên nam tử phía sau hắn còn đi theo một gã nam tử áo trắng.
Nhìn thấy Phí Bán Thanh, trung niên nam tử nhất thời mỉm cười "Phí đạo sư, năm đó từ biệt, đã hai mươi năm không gặp lại."
Nghe vậy, Diệp Quan khẽ liếc mắt nhìn Phí Bán Thanh, tuổi không nhỏ a.
Phí Bán Thanh nhẹ nhàng nói: "Tả đạo sư, qua một đống tuổi như vậy thực lực của ngươi thế nào một chút tiến bộ cũng không có?"
Tả đạo sư ha ha cười, sau đó nhìn về phía Diệp Quan hỏi "Đây là đệ tử của người?"
Phí Bán Thanh gật đầu.
Tả đạo sư nhìn thoáng qua Diệp Quan, cười nói: "Tướng mạo hiên ngang, tâm tính kiên nghị, đúng là nhân tài."
Nói xong, hắn đột nhiên chuyển đề tài "Cho hắn cùng đệ tử của ta luận bàn một chút, thế nào?"
Nghe vậy, nam tử áo trắng nhìn về phía Diệp Quan nói "Mong các hạ chỉ giáo."
Diệp Quan đang muốn nói chuyện, Phí Bán Thanh cắt lời "Không cần. Hắn không cần đánh, nếu có đánh thì cả Thái Cổ Thành không ai đánh lại hắn."
Nói xong, nàng liếc mắt nhìn nam tử áo trắng, sau đó mang theo Diệp Quan xoay người rời đi.
Tả đạo sư nhìn Diệp Quan rời đi hỏi "Ngươi cảm thấy hắn là người thế nào?"
Nam tử áo trắng lắc đầu trả lời "Người này rất trầm tính, trừ cái đó ra, không nhìn được gì khác."
Tả đạo sư cười nói: "Người có biết vì sao ta kêu ngươi luận bàn cùng hắn không?"
Nam tử áo trắng hơi thi lễ "Mong sư tôn chỉ giáo."
Tả đạo sư bình tĩnh nói: "Vị Phí đạo sư này tính vốn thích tranh cường hiếu thắng, nhưng lần này, nàng lại ngăn trở thiếu niên kia. Mà trước khi nàng ta ngăn cản, thiếu niên kia không lộ ra chút khiếp đảm nào, nói cách khác, hắn căn bản không sợ ngươi. Nhưng Phí đạo sự lại ngăn cản hắn."
Nói xong, hắn dừng một chút, lại nói: "Chỉ có một giải thích, đó là nàng không muốn tên kia bại lộ thực lực trước mặt ngươi."
Nam tử áo trắng chân mày cau lại.
Tả đạo sư nhẹ giọng nói: "Sắp đến kỳ võ khảo mười năm một lần rồi, tương lai nếu gặp người này, nhất định phải cẩn thận, trăm triệu lần không được khinh thị."
Nam tử áo trắng hơi thi lễ nói "Đệ tử đã hiểu"
Phía xa, trên đường đi, Diệp Quan trầm giọng nói "Đạo sư không muốn ta bại lộ thực lực sao?"
Phí Bán Thanh gật đầu, nói "Nam tử áo trắng đó gọi là Hàn Tấn, là một vị siêu cấp thiên tài của Bắc Châu Quan Huyền thư viện, hắn hiện tại hẳn là Thông U cảnh."
Nghe vậy, Diệp Quan sửng sốt, tuổi còn trẻ như vậy đã là Thông U cảnh?
Phí Bán Thanh nhìn thoáng qua Diệp Quan, "Mà hắn cũng không phải là thiên tài yêu nghiệt nhất của Bắc Châu Quan Huyền thư viện."
Diệp Quan trầm mặc.
Phí Bán Thanh đột nhiên ngừng lại, nàng nhìn thẳng Diệp Quan hỏi "Ngươi đã nói qua ngươi là vô địch, người khác không là cái thá gì mà."
Diệp Quan nghiêm mặt nói: "Ta không sợ bất cứ kẻ nào."
Phí Bán Thanh cười nói: "Ta chính là muốn ngươi tự tin như vậy."
Diệp Quan khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại nhắc nhở chính mình, nhất định phải càng thêm cố gắng.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Tuy rằng chính mình là kiếm tu, nhưng kiếm tu không có nghĩa là vô địch.
Chỉ có không ngừng cố gắng, không ngừng tăng lên thực lực của chính mình, trong tương lai mới có thể đối mặt bất cứ kẻ nào.
Phí Bán Thanh lại nói: "Ngày mai tới thư viện, sau khí tới đó phiền toái của ngươi chắc chắn sẽ không phải là ít."
Diệp Quan nói: "Là tiểu Già sao?"
Phí Bán Thanh nhìn thoáng qua Diệp Quan, không thể không nói, nàng trong lòng có chút khiếp sợ.
Tuy thời gian ở chung cùng hắn không nhiều lắm, nhưng tiểu tử này dù là thủ đoạn hay chỉ số thông minh, đều làm cho nàng thực sự ngoài ý muốn. Thật là một cái người thông minh.
Thu hồi suy nghĩ, Phí Bán Thanh khẽ gật đầu, "Tiểu Già là Thánh Linh thể chất, thể chất này tiền đồ vô hạn, hơn nữa nàng thiên phú lại cao, thêm vào đó dung mạo của nàng đẹp nhất trong thư viện, bởi vậy, có không ít người theo đuổi nàng. Những người này bản thân đã yêu nghiệt, bối cảnh lại cường đại vô cùng.."
Diệp Quan đột nhiên nói: "Bối cảnh của ta cũng rất mạnh a."
Phí Bán Thanh nhìn về phía Diệp Quan, hắn mỉm cười "Bối cảnh của ta chính là đạo sư ngài, có ngài bảo kê, ta không sợ bất cứ kẻ nào."
Phí Bán Thanh ha ha cười, "Ít vuốt mông ngựa đi, dù ta có là đạo sư của người cũng không phải là số một, ha ha.."
Nụ cười vô cùng sáng lạn.