Vụ án 1 - Sát thủ Thất Tông Tội.
Chương I. Theo dõi
[BOOK]Tô Dạng sau một chen chúc từ tàu điện ngầm bước ra, tay chỉnh cổ áo mày vô thức nhíu lại. Nhìn bốn phía xung quanh, do dự một chút, đi đến lối ra nhanh chóng đi theo đám người đang đi đằng trước nhưng lúc nhìn đám người chen chúc trước thang máy liền nhấc chân đi lên thang bộ bên cạnh.
Nghe phía sau lược hiện dồn dập tiếng bước chân, Tô Dạng đột nhiên quay đầu lại, nhìn ngó xung quanh tìm đôi mắt theo dõi dưới ngực của cậu. Bé trai đeo cặp sách trong tay ôm một quyển sách vẻ mặt không thể tưởng nổi. Cậu thế mà bị một học sinh tiểu học theo dõi?
"Ngươi theo dõi ta?"
Bé trai từng bước từng bước mà lên lầu đột nhiên nghe thấy âm thanh trên đỉnh đầu, bước chân khựng lại liền đụng phải "bức tường người" Tô Dạng. Nâng cái đầu nhỏ xinh ngước lên, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, một tay chật vật nâng mắt kính dày cộm, tay kia ôm lấy quyển sách thật chặt, khiến chân đứng không vững ngã về phía sau. Tô Dạng duỗi một tay đỡ lấy bé trai, đối với người trưởng thành việc đỡ một đứa nhỏ không có gì là khó. Tô Dạng nhịn không được mà cảm thán: "Đứa nhỏ, thần kinh vận động không được tốt a."
Bé trai sợ bóng sợ gió một hồi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nghe được lời nói trêu chọc của Tô Dạng mặt đỏ như quả cà chua, lời cảm ơn bên miệng nuốt trở lại, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Dạng liếc mắt một cái: "Ngươi người này như thế nào như vậy chán ghét".
Tô Dạng nhướng mày cũng không để bụng, đánh giá như vậy hắn nghe nhiều: "Vậy ngươi vì cái gì muốn theo dõi một người đáng ghét?"
"Ai theo dõi ngươi? Ngươi có chứng cứ sao?" Bé trái ánh mắt hiện chút chột dạ, nhưng trên mặt lại cố gắng trấn định.
Tô Dạng lắc đầu, lại nhìn thoáng qua đồng hồ, vẫn là nhanh đi thôi, hắn hôm nay không có thời gian bồi trẻ con chơi đùa, ngay sau đó liền xoay người rời đi.
"Ai!"
Tô Dạng cảm thấy buồn cười, nghiêng đầu nhìn bé trai đuổi theo sau: "Ngươi nếu nói không có theo dõi ta, ta nếu không quen biết ngươi, mà ngươi cũng không tìm ta, ta đây vì cái gì không thể đi?"
Bé trai cứng họng.
Thấy Tô Dạng còn muốn đi, bé trai lấy hết can đảm mở miệng: "Ngươi không thể đi, ngươi cùng ta đi cục cảnh sát một chuyến."
Cục cảnh sát?
Tô Dạng kinh ngạc, cúi đầu trên dưới đánh giá một chút bé trai: "Vì cái gì?"
"Ngươi nhất định cùng án đốt xác có quan hệ!" Bé trai thấy Tô Dạng nghe thấy "án đốt thi" mấy chữ sau sắc mặt liền thay đổi, trong lòng có quỷ, nhanh chóng nói, "Ngồi xe điện ngầm thời điểm, Lúc ngồi tàu điện ngầm trong TV có phát tin tức về án đốt thi
Ta chú ý tới tin tức ngươi vẫn luôn đang xem thư, nhưng sau tin tức ngươi liền không có lật trang sách nào, ngươi kỳ thật là đang nghe tin tức trong TV phải không?"
"Làm một công dân tốt của thành thị, quan tâm tin tức hẳn là không có vấn đề gì đi."
Bé trailại lắc đầu: "Nhưng ngươi cũng không phải đơn thuần mà quan tâm tin tức, ngươi cùng đại bộ phận người phản ứng đều không giống nhau, tuyệt đại bộ phận người là sợ hãi, phẫn nộ còn có tò mò. Nhưng là ngươi bất đồng, ngươi là trào phúng." Bé trai vươn chính mình ngắn ngủn đầu ngón tay, kéo lấy một bên khóe miệng của mình hơi hơi hướng về phía trước "Như vậy."
Có ý tứ.
Tô Dạng kéo kéo một bên khóe miệng, làm ra biểu tình giống y đúc hình dung của bé trai "Sau đó đâu?"
Bé trai nhấp nhấp môi, nhìn chằm chằm biểu tình của Tô Dạng không tự giác lui về phía sau một bậc thang. Lúc này, đám đông phía trước đã rời đi trạm tàu điện ngầm, trạm tàu điện ngầm có vẻ phá lệ quạnh quẽ, bọn họ trạm thang lầu lại vừa lúc là đầu gió, gió lạnh thổi vào tới, tiểu nam hài cả người run lên, nguyên bản bắt lấy Tô Dạng áo gió tay không cấm lỏng rồi rời ra. Cầu thang bộ vừa lúc là đầu gió, gió lạnh thổi vào, cả người bé trai run lên, tay nhỏ bấu chặt lấy áo gió của Tô Dạng rời ra.
Tô Dạng cười, nhưng nụ cười lại rét cực điểm: "Ân. Khẩn trương cái gì? Nói một chút đi."
Bé traihít sâu một hơi: "Ngươi đang trào phúng phóng viên đúng không?" Chỉ chỉ góc quyển sách bị lộ ra ở túi xách của Tô Dạng. Ngươi rõ ràng chú ý tin tức, lại cực lực tránh tin tức cùng ngươi liên hệ cho nên ngươi trước sau không có ngẩng đầu xem TV. Nhưng ngươi thậm chí vì nghe xong tin tức xuống trạm, ta nói có đúng hay không? "
Tô Dạng lúc này mới kinh ngạc, hắn ngồi xổm xuống nhìn thẳng tiểu nam hài:" Khả năng quan sát của ngươi thực tốt. "
" Ta giỏi phải không? "Bé trai gương mặt tức khắc liền đỏ, tựa như quả táo đỏ.
" Khả năng quan sát của ta cũng rất tốt. "Tô Dạng cười cười," Ta biết tên của ngươi là Minh Dịch. "
Bé trai ngẩn ra, sau đó rút đôi tay nhỏ đang giữ chặt áo gió của Tô Dạng không bỏ, che trước ngực mặt đỏ bừng:" Ngươi gian lận! "
" Ta còn biết ngươi rất đặc biệt, trí nhớ của ngươi rất tốt, năng lực lý giải rất mạnh, ngươi muốn tiếp cận thế giới của người lớn, nhưng lại không muốnbọn họ đối đãi ngươi như đối đãi với trẻ con. Ngươi đối với trinh thám cảm thấy hứng thú, cũng thử đi trinh thám suy nghĩ của người xung quanh, nhưng bọn họ không có tán thưởng ngươi, mà là thẹn quá thành giận. "Nhìn biểu cảm của bé trai
Chậm rãi trở nên ảm đạm, Tô Dạng duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu hắn," Ngươi bị bạn học cô lập phải không? Bọn họ cảm thấy ngươi là quái nhân. "
" Ngươi.. Ngươi cũng cảm thấy ta là quái nhân sao? "Bé trai ôm chặt sách.
" Không, ta cảm thấy Minh Dịch rất thông minh. "Tô Dạng chỉ chỉ sách bé trai đang ôm" 《 Thần Khúc 》 cũng không phải học sinh tiểu học bình thường đọc có thể hiểu được.
"Kỳ thật ta xem cũng không hiểu rõ lắm." Bé trai được Tô Dạng khen đến lỗ tai đều đỏ, "Nhưng lão sư nói rất sinh động."
Tô Dạng chớp chớp mắt, đáy lòng cảm thán thời nay học sinh tiểu học đều phải học "Thần Khúc"? Hơn nữacòn không phải dành cho trẻ con, là bản dịch dành cho người trưởng thành, thật đáng thương, tâm tràn ngập đồng tình Tô Dạng hoàn toàn không có nhớ tới thơ ấu của bản thân cũng từng bơi trong biển sách. "Ta còn biết ngươi theo dõi ta không phải bởi vì ngươi cảm thấy ta là hung thủ, mà là bởi vì ngươi hy vọng ta bồi ngươi chơi." Bé trai ánh mắt vui mừng, Tô Dạng ngồi dậy, duỗi tay xoa xoa đầu bé trai: "Ngươi nên tìm mẹ có lẽ nàng đang lo lắng tìm ngươi."
Bé trai há to miệng, quay đầu lại nhìn thoáng qua chạy như bay hướng chỗ mẹ của mình, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Dạng, chỉ chỉ túi xách của Tô Dạng "Cái này là của thần tượng ta viết, cho nên ta cảm thấy chúng ta nhất định có thể làm được."
Tô Dạng: "..."
Bé trai không có chú ý tới, sắc mặt của Tô Dạng nháy mắt trở nên kỳ quái mẹ của bé trai đã bước tới trước mặt, xác định bé trai không có chuyện sau cúi đầu xin lỗi Tô Dạng, sợ con trai quấy rầy tới Tô Dạng.
Tô Dạng lắc đầu, từ trong túi rút ra danh thiếp của mình đưa cho nàng "Lệnh lang rất thông minh, có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho ta."
Nữ nhân tiếp nhận danh thiếp thấy rõ chữ trên danh thiếp mặt sửng sốt, lại nhìn về phía Tô Dạng ánh mắt đột liền thả lỏng một chút. Hàn huyên hai câu sau, Tô Dạng chỉ chỉ đồng hồ tỏ vẻ mình phải đi rồi, nữ nhân cũng lôi kéo con trai đi về hướng ngược lại lúc đến Đi được một nửa, bé trai đột nhiên xoay người, hướng về phía Tô Dạng phương hướng hô một câu: "Ta họ Tưởng! Kêu Tưởng Minh Dịch!" Mẹ bé trai bước chân chậm lại chợt nắm chặt tay con trai.
Tô Dạng thấy thế khóe miệng không cấm hơi hơi giơ lên, đi ra khỏi trạm tàu điện, đón ánh dương bên ngoài vẻ mặt tươi cười dần biến mất. Cậu kỳ thật còn có một vài chuyện không có nói, tỷ như nói cậu từmiếng giấy bé trai cố ý dán che khuất họ suy đoán ra gia đình bé trai hẳn là gia đình đơn thân có lẽ bé trai không muốn đề cập tới họ của cha, cậu từ trên cặp sách của bé trai nhìn chữ viết bút lông không có tẩy sạch liền suy đoán bé trai không chỉ không có bạn bè còn bị bạn học cô lập.
Kỳ thật cũng bình thường, đụng tới vụ án thủ đoạn tàn nhẫn, bé trai biểu hiện không phải sợ hãi mà là bình tĩnh tìm tòi nghiên cứu, thậm chí so với một ít người trưởng thành càng vì bình tĩnh mà nói là "Án đốt thi", mà không phải là "vụ án người dọn dẹp đường" như trong TV nói. Như vậy "Không bình thường" ở bé trai trong mắt người khác liền đủ để đem hắn trở thành một cái dị loại. Lúc
Bé trai phân tích hành vi của chính mình, Tô Dạng phảng phất như thấy bóng dáng chính mình khi còn nhỏ, cho nên trước nay đều không lòng nhiệt tình cậu lại đem đánh thiếp của mình giao cho mẹ của Tưởng Minh Dịch.
Tô Dạng vẫy vẫy đầu, đem lần gặp mặt buổi sáng ngẫu nhiên này ra sau đầu, kỳ thật bé trai hài không có phân tích sai, chính mình thực để ý cái tin tức kia, thế cho nên tỏ vẻ không quan tâm đến cái tin tức kia, nhưng Tô Dạng cũng theo bản năng mà không hy vọng người khác chú ý tới chính mình. Bởi vì vụ án kia, Tô Dạng từ tiếng chuông điện thoại đánh thức hắn đang ngủ trên giường biết được "vụ án đốt thi" đã chính thức chuyển cho Đặc Án tổ xử lý.
Bởi vì còn sớm đường phố vắng tanh Tô Dạng bước nhanh đi vào cục cảnh sát đã bắt đầu bận rộn bên trong. Đón mọi người đánh giá ánh mắt, Tô Dạng mắt nhìn thẳng thang máy.
Hắn nghiên cứu chính là nhân tâm, hắn biết những ánh mắt đó nhìn mình là vì nguyên nhân gì. Có nguyên nhân vì muốn nhìn Đặc Án Tổ chê cười, rốt cuộc Đặc Án Tổ là Lâm cục lực bài chúng nghị thiết lập, không ít người nói là vì bảo Đặc Án Tổ đương nhiệm tổ trưởng Lý Tiêu Nhiên, bởi vì hành động này
Ở rất nhiều người xem hoàn toàn không cần phải, bị phía trên hạ phá án kỳ hạn "Đốt thi án" hiện tại ném cho Đặc Án Tổ, trong đó không thiếu án kiện bên ngoài nhân tố.
Đến nỗi dư lại những cái đó vui sướng khi người gặp họa ánh mắt sao..
Tô Dạng đẩy đẩy mắt kính, đẩy ra Đặc Án Tổ đại môn, nhìn thản nhiên tự đắc mà ngồi ở chính mình làm công vị trí thượng tây trang nam tử kéo kéo khóe miệng, đem trong bao thư rút ra, ném vào dẫn phát những cái đó ánh mắt đầu sỏ gây tội trước mặt.
Tây trang nam tử nhìn nặng nề mà dừng ở chính mình trước mắt thư, giơ tay nhìn nhìn biểu, khóe miệng hơi chọn: "Nga? Ngươi là xem ta thư xem mê mẩn, cho nên mới đến muộn?"
Tô Dạng: "..."
Nếu là thời học sinh có lẽ cậuchính mình sẽ bởi vì Kha Cố cái này động tác mà mặt đỏ tim đập, nhưng hiện tại tuyệt đối sẽ không.
"Bác sĩ Kha, ta đến trễ là bởi vì bị sách của ngươi làm cho mê mẩn.[/BOOK]