Đam Mỹ [Edit] Sư Huynh Của Ta Biết Đọc Tâm - Đào Chi Yêu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi ngayquanhugiothoang, 25 Tháng ba 2021.

  1. ngayquanhugiothoang " Luôn treo máy "

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Sư Huynh Của Ta Biết Đọc Tâm

    Tác giả: Đào Chi Yêu

    Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Trinh thám, Ngọt sủng, Phá án, Gương vỡ lại lành, Cường cường, Chủ thụ, Đô thị tình duyên, 1v1

    Editor: Nhất Ý Cô Hành

    Tình trạng: Hoàn thành (380 chương)

    Nguồn raw: Wikidich.com @ Lilyruan0812.

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác phẩm Của Nhất Ý Cô Hành

    +-+•+-+

    Văn án:

    Tô Dạng, cố vấn tâm lý Cục Cảnh sát, từ phạm nhân thành cục trưởng khiến mọi người hận đến hàm răng ngứa lại vừa bất đắc dĩ. Thẳng đến một ngày từ trên trời giáng xuống một vị tiến sĩ Kha từ nước ngoài về.

    Tô Dạng trước nay đều là sợ sư huynh đồng môn này, lúc học nghiên cứu sư huynh có thể một câu nói toạc tâm tư của hắn "Tiểu Tô, có phải cậu yêu thầm tôi không?"

    Bẵng đi 5 năm không gặp, sư huynh công lực chỉ tăng không giảm, từ cục trưởng đến phạm nhân đều tâm phục khẩu phục. Nhưng vì cái gì sư huynh đoạt hắn bàn làm việc còn muốn cướp hắn giường?

    Kha Cố đẩy đẩy mắt kính: "Sư đệ biệt lai vô dạng, không bằng chúng ta tới tâm sự năm đó người nào đó ngủ liền chạy án kiện?"

    Tô Dạng cuộc đời lần đầu tiên cảm nhận được phạm nhân cảm giác: "Đều, đều lâu như vậy.."

    Kha Cố hơi hơi mỉm cười:"Yên tâm, truy tố có tác dụng trong thời gian hạn định còn không có quá.
     
    Last edited by a moderator: 26 Tháng ba 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. ngayquanhugiothoang " Luôn treo máy "

    Bài viết:
    0
    Vụ án 1 - Sát thủ Thất Tông Tội.

    Chương I. Theo dõi


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Dạng sau một chen chúc từ tàu điện ngầm bước ra, tay chỉnh cổ áo mày vô thức nhíu lại. Nhìn bốn phía xung quanh, do dự một chút, đi đến lối ra nhanh chóng đi theo đám người đang đi đằng trước nhưng lúc nhìn đám người chen chúc trước thang máy liền nhấc chân đi lên thang bộ bên cạnh.

    Nghe phía sau lược hiện dồn dập tiếng bước chân, Tô Dạng đột nhiên quay đầu lại, nhìn ngó xung quanh tìm đôi mắt theo dõi dưới ngực của cậu. Bé trai đeo cặp sách trong tay ôm một quyển sách vẻ mặt không thể tưởng nổi. Cậu thế mà bị một học sinh tiểu học theo dõi?

    "Ngươi theo dõi ta?"

    Bé trai từng bước từng bước mà lên lầu đột nhiên nghe thấy âm thanh trên đỉnh đầu, bước chân khựng lại liền đụng phải "bức tường người" Tô Dạng. Nâng cái đầu nhỏ xinh ngước lên, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, một tay chật vật nâng mắt kính dày cộm, tay kia ôm lấy quyển sách thật chặt, khiến chân đứng không vững ngã về phía sau. Tô Dạng duỗi một tay đỡ lấy bé trai, đối với người trưởng thành việc đỡ một đứa nhỏ không có gì là khó. Tô Dạng nhịn không được mà cảm thán: "Đứa nhỏ, thần kinh vận động không được tốt a."

    Bé trai sợ bóng sợ gió một hồi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nghe được lời nói trêu chọc của Tô Dạng mặt đỏ như quả cà chua, lời cảm ơn bên miệng nuốt trở lại, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Dạng liếc mắt một cái: "Ngươi người này như thế nào như vậy chán ghét".

    Tô Dạng nhướng mày cũng không để bụng, đánh giá như vậy hắn nghe nhiều: "Vậy ngươi vì cái gì muốn theo dõi một người đáng ghét?"

    "Ai theo dõi ngươi? Ngươi có chứng cứ sao?" Bé trái ánh mắt hiện chút chột dạ, nhưng trên mặt lại cố gắng trấn định.

    Tô Dạng lắc đầu, lại nhìn thoáng qua đồng hồ, vẫn là nhanh đi thôi, hắn hôm nay không có thời gian bồi trẻ con chơi đùa, ngay sau đó liền xoay người rời đi.

    "Ai!"

    Tô Dạng cảm thấy buồn cười, nghiêng đầu nhìn bé trai đuổi theo sau: "Ngươi nếu nói không có theo dõi ta, ta nếu không quen biết ngươi, mà ngươi cũng không tìm ta, ta đây vì cái gì không thể đi?"

    Bé trai cứng họng.

    Thấy Tô Dạng còn muốn đi, bé trai lấy hết can đảm mở miệng: "Ngươi không thể đi, ngươi cùng ta đi cục cảnh sát một chuyến."

    Cục cảnh sát?

    Tô Dạng kinh ngạc, cúi đầu trên dưới đánh giá một chút bé trai: "Vì cái gì?"

    "Ngươi nhất định cùng án đốt xác có quan hệ!" Bé trai thấy Tô Dạng nghe thấy "án đốt thi" mấy chữ sau sắc mặt liền thay đổi, trong lòng có quỷ, nhanh chóng nói, "Ngồi xe điện ngầm thời điểm, Lúc ngồi tàu điện ngầm trong TV có phát tin tức về án đốt thi

    Ta chú ý tới tin tức ngươi vẫn luôn đang xem thư, nhưng sau tin tức ngươi liền không có lật trang sách nào, ngươi kỳ thật là đang nghe tin tức trong TV phải không?"

    "Làm một công dân tốt của thành thị, quan tâm tin tức hẳn là không có vấn đề gì đi."

    Bé trailại lắc đầu: "Nhưng ngươi cũng không phải đơn thuần mà quan tâm tin tức, ngươi cùng đại bộ phận người phản ứng đều không giống nhau, tuyệt đại bộ phận người là sợ hãi, phẫn nộ còn có tò mò. Nhưng là ngươi bất đồng, ngươi là trào phúng." Bé trai vươn chính mình ngắn ngủn đầu ngón tay, kéo lấy một bên khóe miệng của mình hơi hơi hướng về phía trước "Như vậy."

    Có ý tứ.

    Tô Dạng kéo kéo một bên khóe miệng, làm ra biểu tình giống y đúc hình dung của bé trai "Sau đó đâu?"

    Bé trai nhấp nhấp môi, nhìn chằm chằm biểu tình của Tô Dạng không tự giác lui về phía sau một bậc thang. Lúc này, đám đông phía trước đã rời đi trạm tàu điện ngầm, trạm tàu điện ngầm có vẻ phá lệ quạnh quẽ, bọn họ trạm thang lầu lại vừa lúc là đầu gió, gió lạnh thổi vào tới, tiểu nam hài cả người run lên, nguyên bản bắt lấy Tô Dạng áo gió tay không cấm lỏng rồi rời ra. Cầu thang bộ vừa lúc là đầu gió, gió lạnh thổi vào, cả người bé trai run lên, tay nhỏ bấu chặt lấy áo gió của Tô Dạng rời ra.

    Tô Dạng cười, nhưng nụ cười lại rét cực điểm: "Ân. Khẩn trương cái gì? Nói một chút đi."

    Bé traihít sâu một hơi: "Ngươi đang trào phúng phóng viên đúng không?" Chỉ chỉ góc quyển sách bị lộ ra ở túi xách của Tô Dạng. Ngươi rõ ràng chú ý tin tức, lại cực lực tránh tin tức cùng ngươi liên hệ cho nên ngươi trước sau không có ngẩng đầu xem TV. Nhưng ngươi thậm chí vì nghe xong tin tức xuống trạm, ta nói có đúng hay không? "

    Tô Dạng lúc này mới kinh ngạc, hắn ngồi xổm xuống nhìn thẳng tiểu nam hài:" Khả năng quan sát của ngươi thực tốt. "

    " Ta giỏi phải không? "Bé trai gương mặt tức khắc liền đỏ, tựa như quả táo đỏ.

    " Khả năng quan sát của ta cũng rất tốt. "Tô Dạng cười cười," Ta biết tên của ngươi là Minh Dịch. "

    Bé trai ngẩn ra, sau đó rút đôi tay nhỏ đang giữ chặt áo gió của Tô Dạng không bỏ, che trước ngực mặt đỏ bừng:" Ngươi gian lận! "

    " Ta còn biết ngươi rất đặc biệt, trí nhớ của ngươi rất tốt, năng lực lý giải rất mạnh, ngươi muốn tiếp cận thế giới của người lớn, nhưng lại không muốnbọn họ đối đãi ngươi như đối đãi với trẻ con. Ngươi đối với trinh thám cảm thấy hứng thú, cũng thử đi trinh thám suy nghĩ của người xung quanh, nhưng bọn họ không có tán thưởng ngươi, mà là thẹn quá thành giận. "Nhìn biểu cảm của bé trai

    Chậm rãi trở nên ảm đạm, Tô Dạng duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu hắn," Ngươi bị bạn học cô lập phải không? Bọn họ cảm thấy ngươi là quái nhân. "

    " Ngươi.. Ngươi cũng cảm thấy ta là quái nhân sao? "Bé trai ôm chặt sách.

    " Không, ta cảm thấy Minh Dịch rất thông minh. "Tô Dạng chỉ chỉ sách bé trai đang ôm" 《 Thần Khúc 》 cũng không phải học sinh tiểu học bình thường đọc có thể hiểu được.

    "Kỳ thật ta xem cũng không hiểu rõ lắm." Bé trai được Tô Dạng khen đến lỗ tai đều đỏ, "Nhưng lão sư nói rất sinh động."

    Tô Dạng chớp chớp mắt, đáy lòng cảm thán thời nay học sinh tiểu học đều phải học "Thần Khúc"? Hơn nữacòn không phải dành cho trẻ con, là bản dịch dành cho người trưởng thành, thật đáng thương, tâm tràn ngập đồng tình Tô Dạng hoàn toàn không có nhớ tới thơ ấu của bản thân cũng từng bơi trong biển sách. "Ta còn biết ngươi theo dõi ta không phải bởi vì ngươi cảm thấy ta là hung thủ, mà là bởi vì ngươi hy vọng ta bồi ngươi chơi." Bé trai ánh mắt vui mừng, Tô Dạng ngồi dậy, duỗi tay xoa xoa đầu bé trai: "Ngươi nên tìm mẹ có lẽ nàng đang lo lắng tìm ngươi."

    Bé trai há to miệng, quay đầu lại nhìn thoáng qua chạy như bay hướng chỗ mẹ của mình, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Dạng, chỉ chỉ túi xách của Tô Dạng "Cái này là của thần tượng ta viết, cho nên ta cảm thấy chúng ta nhất định có thể làm được."

    Tô Dạng: "..."

    Bé trai không có chú ý tới, sắc mặt của Tô Dạng nháy mắt trở nên kỳ quái mẹ của bé trai đã bước tới trước mặt, xác định bé trai không có chuyện sau cúi đầu xin lỗi Tô Dạng, sợ con trai quấy rầy tới Tô Dạng.

    Tô Dạng lắc đầu, từ trong túi rút ra danh thiếp của mình đưa cho nàng "Lệnh lang rất thông minh, có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho ta."

    Nữ nhân tiếp nhận danh thiếp thấy rõ chữ trên danh thiếp mặt sửng sốt, lại nhìn về phía Tô Dạng ánh mắt đột liền thả lỏng một chút. Hàn huyên hai câu sau, Tô Dạng chỉ chỉ đồng hồ tỏ vẻ mình phải đi rồi, nữ nhân cũng lôi kéo con trai đi về hướng ngược lại lúc đến Đi được một nửa, bé trai đột nhiên xoay người, hướng về phía Tô Dạng phương hướng hô một câu: "Ta họ Tưởng! Kêu Tưởng Minh Dịch!" Mẹ bé trai bước chân chậm lại chợt nắm chặt tay con trai.

    Tô Dạng thấy thế khóe miệng không cấm hơi hơi giơ lên, đi ra khỏi trạm tàu điện, đón ánh dương bên ngoài vẻ mặt tươi cười dần biến mất. Cậu kỳ thật còn có một vài chuyện không có nói, tỷ như nói cậu từmiếng giấy bé trai cố ý dán che khuất họ suy đoán ra gia đình bé trai hẳn là gia đình đơn thân có lẽ bé trai không muốn đề cập tới họ của cha, cậu từ trên cặp sách của bé trai nhìn chữ viết bút lông không có tẩy sạch liền suy đoán bé trai không chỉ không có bạn bè còn bị bạn học cô lập.

    Kỳ thật cũng bình thường, đụng tới vụ án thủ đoạn tàn nhẫn, bé trai biểu hiện không phải sợ hãi mà là bình tĩnh tìm tòi nghiên cứu, thậm chí so với một ít người trưởng thành càng vì bình tĩnh mà nói là "Án đốt thi", mà không phải là "vụ án người dọn dẹp đường" như trong TV nói. Như vậy "Không bình thường" ở bé trai trong mắt người khác liền đủ để đem hắn trở thành một cái dị loại. Lúc

    Bé trai phân tích hành vi của chính mình, Tô Dạng phảng phất như thấy bóng dáng chính mình khi còn nhỏ, cho nên trước nay đều không lòng nhiệt tình cậu lại đem đánh thiếp của mình giao cho mẹ của Tưởng Minh Dịch.

    Tô Dạng vẫy vẫy đầu, đem lần gặp mặt buổi sáng ngẫu nhiên này ra sau đầu, kỳ thật bé trai hài không có phân tích sai, chính mình thực để ý cái tin tức kia, thế cho nên tỏ vẻ không quan tâm đến cái tin tức kia, nhưng Tô Dạng cũng theo bản năng mà không hy vọng người khác chú ý tới chính mình. Bởi vì vụ án kia, Tô Dạng từ tiếng chuông điện thoại đánh thức hắn đang ngủ trên giường biết được "vụ án đốt thi" đã chính thức chuyển cho Đặc Án tổ xử lý.

    Bởi vì còn sớm đường phố vắng tanh Tô Dạng bước nhanh đi vào cục cảnh sát đã bắt đầu bận rộn bên trong. Đón mọi người đánh giá ánh mắt, Tô Dạng mắt nhìn thẳng thang máy.

    Hắn nghiên cứu chính là nhân tâm, hắn biết những ánh mắt đó nhìn mình là vì nguyên nhân gì. Có nguyên nhân vì muốn nhìn Đặc Án Tổ chê cười, rốt cuộc Đặc Án Tổ là Lâm cục lực bài chúng nghị thiết lập, không ít người nói là vì bảo Đặc Án Tổ đương nhiệm tổ trưởng Lý Tiêu Nhiên, bởi vì hành động này

    Ở rất nhiều người xem hoàn toàn không cần phải, bị phía trên hạ phá án kỳ hạn "Đốt thi án" hiện tại ném cho Đặc Án Tổ, trong đó không thiếu án kiện bên ngoài nhân tố.

    Đến nỗi dư lại những cái đó vui sướng khi người gặp họa ánh mắt sao..

    Tô Dạng đẩy đẩy mắt kính, đẩy ra Đặc Án Tổ đại môn, nhìn thản nhiên tự đắc mà ngồi ở chính mình làm công vị trí thượng tây trang nam tử kéo kéo khóe miệng, đem trong bao thư rút ra, ném vào dẫn phát những cái đó ánh mắt đầu sỏ gây tội trước mặt.

    Tây trang nam tử nhìn nặng nề mà dừng ở chính mình trước mắt thư, giơ tay nhìn nhìn biểu, khóe miệng hơi chọn: "Nga? Ngươi là xem ta thư xem mê mẩn, cho nên mới đến muộn?"

    Tô Dạng: "..."

    Nếu là thời học sinh có lẽ cậuchính mình sẽ bởi vì Kha Cố cái này động tác mà mặt đỏ tim đập, nhưng hiện tại tuyệt đối sẽ không.

    "Bác sĩ Kha, ta đến trễ là bởi vì bị sách của ngươi làm cho mê mẩn.
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng ba 2021
  4. ngayquanhugiothoang " Luôn treo máy "

    Bài viết:
    0
    Chương II. Làm nũng.

    02· Làm nũng


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Dạng cắn răng, trừng mắt nhìn những ánh mắt vui sướng khi người gặp họa. Người ngoài cho rằng bọn họ là cùng nghề khinh nhau, đối chọi gay gắt, nhưng lại không biết kỳ thật vị này từ là tiến sĩ tâm lý từ nước ngoài về, chuyên gia tâm lý học phạm tội đặc biệt của cục cảnh sát Kha Cố, đồng thời cũng là Tô Dạng đồng môn sư huynh.

    Chẳng qua lúc này Tô Dạng một chút cũng không có tôn trọng hắn sư huynh ý niệm, chỉ cảm thấy hàm răng cùng nắm tay đều ở phát ngứa. Kha Cố còn không biết xấu hổ nhắc chuyện xấu của cậu. Cũng không nghĩ vì cái gì chính mình đến trễ? Còn không phải bởi vì người này tối hôm qua đem xe của cậu chạy mất, bằng không hôm nay cậu sao lại phải đi tàu điện ngầm?

    Bất quá Tô Dạng cùng Kha Cố chi gian, rõ ràng là đạo cao một thước ma cao một trượng, Tô Dạng nghiến răng ngay cả khi đi ra văn phòng mở họp Lý Tiêu Nhiên bọn họ đều nghe thấy được, Kha Cố còn ngồi ở vị trí thượng lù lù bất động. Không chỉ có như thế, hắn còn cười khẽ một tiếng: "Bao lớn người? Còn làm nũng."

    Làm nũng Tô Dạng: "..."

    Cũng may sau đó có người nói cứu cậu khỏi sự chế nhạo của Kha Cố, Tô Dạng chỉnh chỉnh cổ áo, dặn lòng mình không cần phải để ý đến Kha Cố, sau đó đem tiền căn hậu quả giản lược nói ra, màu da tiểu mạch khoẻ mạnh, thoạt nhìn thân thủ thoăn thoắt giải thích một chút nguyên nhân đến trễ. Vị này là tổ trưởng Đặc Án Tổ cũng là người phụ trách Lý Tiêu Nhiên. Lý Tiêu Nhiên ánh mắt hơi trầm xuống, không thèm để ý Tô Dạng đến trễ hơn mười phút. Điều hắn để ý là chuyện này một học sinh tiểu học cũng biết, cũng chỉ ra vụ án này đã khiến cho người dân khủng hoảng, xem ra dù Lâm cục giúp bọn họ chống đỡ áp lực thời gian phá án thì bọn họ cũng cần phải mau chóng phá án.

    Nghe Tô Dạng nói xong, tất cả mọi người ánh mắt nghiêm túc nhìn xuống dưới, chỉ có duỗi tay phiên phiên chính mình sách, nhìn chữ đánh dấu trên sách Kha Cố ngẩng đầu nghiền ngẫm nhìn về phía Tô Dạng, đẩy đẩy kính đen: "Ngươi bởi vì chú tâm xem sách của ta liền hấp dẫn đứa nhỏ Tiểu Thiên theo dõi ngươi?"

    Tô Dạng: "..."

    Tuy vui đùa nhưng các thành viên trong tổ vẫn nghiêm túc ngồi trước màn hình, tổ viên nữ duy nhất cũng là người phụ trách đối ngoại liên lạc Hứa Thấm bắt đầu giới thiệu tình tiết vụ án.

    "Người chết Quách Khang Vĩ, nam, 45 tuổi, bằng cấp đại học, không nghề nghiệp, sống một mình. Chết vào ngày 16 tháng 3, theo báo cáo pháp y thân thể nạn nhân bên ngoài bỏng cấp độ ba không có dấu hiệu bỏng đường hô hấp, mặt ngoài xung quanhmôi không có dấu hiệu bỏng nhiều, trong khoang miệng và khí quản không có bụi than. Nội tạng khí quan màng đệm cùng niêm mạc hạ điểm trạng xuất huyết, móng tay tím cám, bước đầu giám định nguyên nhân chết vì hít thở không thông tử vong. Giải phẫu dạ dày người chết kiểm tra đo lường ra Ethanol, bước đầu kết luận người chết khi còn sống uống rất nhiều rượu. Người nhà đến nhận mặt và trải qua xét nghiệm DNA đã xác nhận được thận phận của người chết. Hứa Thấm dừng một chút tiếp tục nói," Hiện trường vụ án ở trung tâm thành phố trong phòng cho thuê, bởi vì xảy ra hỏa hoạn khiến cho truyền thông chú ý. Vụ án này trước do đội ba hình sự phụ trách buổi sáng hôm nay chuyển giao đến đội của chúng ta. "

    Hứa Thấm báo cáo tình huống xong ngồi xuống, Lý Tiêu Nhiên gật gật đầu, tiếp nhận bút laser chỉ vào màn hình hiện lên mấy ảnh hiện trường liền thả mấy trương hình ảnh:" Trước mắt pháp y không phán đoán được trước khi chết thi thể có bị di chuyển hay không, cho nên không thể khẳng định được phòng cho thuê là hiện trường gây án đầu tiên. Nhưng có thể khẳng định một điều nạn nhân chết vì hít thở không thông sau đó bị đốt thi thể, đồng thời lúc còn sống uống rất nhiều rượu. "Lý Tiêu Nhiên nhấn bút laser hình ảnh xuất hiện trên màn hình là ảnh của một tờ báo phát hành sáng nay, đầu tờ báo tiêu đề in chữ đậm bắt mắt:" Đốt tội phạm cưỡng bức, người trừng phạt tội ác. "

    " Vụ án này nhận được sự quan tâm chú ý lớn của dư luận bởi vì nạn nhân của chúng ta trình độ văn hóa cao nhưng vẫn luôn thất nghiệp. Nạn nhân mười lăm năm về trước từng cưỡng bức một phụ nữ, bị phán mười năm tù có thời hạn, lúc ở trong tù đánh nhau với các bạn tù khiến đối phương trọng thương, mới được phóng thích một năm trước. "

    " Tạm thời loại trừ khả năng nạn nhân tự sát, phương hướng điều tra trước mắt chia làm hai hướng điều tra: "Hướng thứ nhất điều tra quan hệ xã hội của Quách Khang Vĩ, đặc biệt chú ý xem hắn có bạn rượu nào không. Hướng thứ hai là điều tra vụ án cưỡng bức năm đó có cùng người bị hại và người nhà có quan hệ không." Lý Tiêu Nhiên vỗ vỗ tay: "Mọi người có ý tưởng gì có thể nói chúng ta cùng thảo luận."

    Ánh mắt Tô Dạng nhìn chằm chằm tiêu đề in chữ đậm trên màn hình có chút xuất thần, đến khi Lý Tiêu Nhiên gọi tên cậu mới hoàn hồn: "Tô Dạng? Ngươi phát hiện được gì sao?"

    "Có một chút, nhưng không khẳng định nó có giá trị cho vụ án."

    Tuy không biết phương hướng điều tra này có chính xác không nhưng Tô Dạng vẫn đem ý tưởng trong lòng mình nói ra: "Tôi cảm thấy chúng ta có thể liên hệ với tòa soạn."

    "Hy vọng bọn họ không đưa tin này?" Hứa Thấm lắc đầu, bím tóc đuôi ngựa cũng lắc theo, mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. "Cục chúng ta trước đó đã liên hệ với bên đó nhưng không được." Vụ án này gây ra sự hoang mang không hề nhỏ trong xã hội nên bên trên hạ mệnh lệnh phải phá được án trong thời gian quy định, hiện tại mỗi người bọn họ áp lực không hề nhỏ. "Không không không." Tô Dạng khóe miệng giương lên, "Ý của tôi là tin nóng này, tôi cảm thấy chúng ta sẽ có một chút phát hiện ở tòa soạn.

    " Tin nóng? "Mọi người nhìn nhau có chút không sờ được đầu óc, tin nóng ư!

    Tô Dạng vẻ mặt tỏ vẻ sao có thể ngốc như vậy, cái này còn phải giải thích? Lý Tiêu Nhiên cúi đầu suy nghĩ vài giây, sau đó liền hiểu rõ nói" Ý của cậu là có người gửi bài cho tòa soạn nên họ mới biết? "Phải, bao gồm người cung cấp tin nóng về nan nhân và nhóm tung tin nóng đều phải điều tra. Lý Tiêu Nhiên nghe xong ý kiến của mọi người liền phân công:" Như vậy đi! Tằng Úc cùng tôi đi điều tra quan hệ xã hội của Quách Tuấn Vĩ, Hứa Thấm cùng Tôn Hiên đi tra manh mối của vụ án cưỡng bức, chú ý tới cảm thụ của người bị hại không thể quấy rầy cuộc sống sinh hoạt của nàng bây giờ. "

    Hứa Thấm cùng Tôn Hiền nhanh chóng gật đầu.

    Lý Tiêu Nhiên nhìn về phía Tô Dạng:" Còn cậu đến tòa soạn lấy tin tức về tin nóng, Tằng Úc đem địa chỉ tòa soạn báo cho Tô Dạng. "

    Khác những thành viên còn lại, Tôn Hiền và Tằng Úc luôn chấp hành mọi chỉ thị của anh. Chỉ cần Lý Tiêu Nhiên ra chỉ thị bọn họ sẽ không nghi ngờ mà làm, nhưng Hứa Thấm tâm tư tỉ mỉ thích hỏi rõ ràng mới thôi:" Tại sao nhất định là tin nóng? Mà không phải là điện thoại và tin nhắn? "

    Từ đầu buổi đến giờ không phát biểu Kha Cố đột nhiên mở miệng:" Tôi cũng cảm thấy là tin nhắn. "

    Hứa Thấm nhìn Kha Cố lại nhìn Tô Dạng, tạm chấp nhận đáp án này:" Vậy hai người phải giải thích cho chúng ta hiểu. "

    Nhìn nhanh nhẹn Hứa Thấm, Tô Dạng lâm vào trạng thái tự mình phân cao thấp đến khi Kha Cố đem tài liệu về bằng chứng mới đặt trước mặt mới hoàn hồn nhưng vẫn không phục:" Tại sao ngươi nói nàng không hỏi còn vì sao mỗi lần nói cái gì mọi người đều bắt tôi phải giải thích rõ ràng? "

    Kha Cố sờ sờ cằm:" Khả năng bởi vì tôi thoạt nhìn tương đối quyền uy? "

    Tô Dạng:"... "

    Quyền uy cái con khỉ, chính là cái áo mũ chỉnh tề đại kẻ lừa đảo!

    * * *

    Nửa giờ sau, văn phòng Đặc Án Tổ không có một bóng người, đều bôn tẩu từng người ở trên đường.

    Tô Dạng ngồi ở ghế phụ nhìn vị nam nhân ngồi ở vị trí điều khiển vẻ mặt sinh khí:" Ngươi đi theo ta làm gì? "

    " Trong quá trình điều tra lấy bằng chứng, yêu cầu phải có ít nhất hai cảnh sát. "Kha Cố một tay lái một tay nhìn về phía Tô Dạng nhướng mày:" Tiểu sư đệ, xem ra lúc học khóa hình tố không có học tốt a? Có phải lão sư dạy ngươi có vấn đề? "

    " Không! "Tô Dạng gằn từng chữ một nói," Lão, sư, rất, tốt, cho nên thỉnh vị này lão sư nghiêm túc lái xe, mắt nhìn phía trước. "

    Kha Cố cười khẽ. Này một tiếng cười khẽ phảng phất đem Tô Dạng hồi ức túm trở về năm đó, năm đó Kha Cố ăn mặc sơ mi trắng đứng ở ba thước trên bục giảng đem phức tạp lý luận bẻ ra xoa nát, nói có sách, mách có chứng hạ bút thành văn, Tô Dạng liền ngồi ở đệ nhất bài nhìn vị này tới dạy thay nghiên nhị sư huynh. Nhoáng lên bảy năm, cái gì đều thay đổi, nhưng lại cái gì đều không có biến.

    Ngay cả khoé miệng của Kha Cố, độ cong đều không có thay đổi.

    Nếu nói có thứ gì thay đổi, đại khái chính là so với năm đó lời nói của Kha Cố càng thêm sắc bén, lại cũng càng thêm ổn trọng. Tô Dạng cũng không biết vì cái gì này hai loại khí chất khác biệt thế nhưng có thể hoàn mỹ mà dung hợp ở bên nhau, làm Kha Cố cả người có vẻ lại nguy hiểm lại tràn ngập lực hấp dẫn..

    Ánh mặt trời chiếu xuống cửa sổ xe, quang ảnh ấm áp có vẻ tốt đẹp, nhìn chằm chằm Kha Cố mặt nghiêng, Tô Dạng không cấm lẩm bẩm một tiếng:" Sư huynh.. "

    Một tiếng xưng hô xuyên qua những năm tháng hồi ức.

    Xe bỗng phanh gấp một cái, khiến Tô Dạng hồn vía lên mây chút hồi tưởng đều theo đó mà bay mất, mất mặt quá đi. Đưa tay mở đai an toàn của Tô Dạng nói:" Tới rồi ". Vứt đai an toàn sang một bên, Tô Dạng tức giận nghiến răng kót két:" Bằng lái của ngươi có phải mua không? "

    Kha Cố hơi hơi kéo khóe miệng, đè Tô Dạng dưới thân:" Tiểu sư đệ, không có người nói cho ngươi, không cần tùy tiện trêu chọc tài xế? Bằng không, tự gánh lấy hậu quả. "

    Tô Dạng cười lạnh.

    Gọi một tiếng sư huynh là trêu chọc?

    Vậy mấy năm trước hẳn Kha Cố xúc động quá mà phát bệnh tim? Không giống như mọi người tưởng tượng như vậy, đạo cao một thước ma cao một trượng, chỉ thấy Kha Cố nhéo nhéo gương mặt Tô Dạng xoa xoa gương mặt lạnh như băng của Tô Dạng:" Bất quá tiểu sư đệ đều làm nũng, sư huynh khẳng định sẽ bồi ngươi điều tra lấy được bằng chứng." "Nể tình tiểu sư đệ làm nũng, sư huynh sẽ bồi ngươi điều tra lấy được bằng chứng mới thôi.

    Làm nũng tiểu sư đệ:"..."

    Cậu, hôm, nay, ra cửa, nhất định không có xem Hoàng Lịch!
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng ba 2021
  5. ngayquanhugiothoang " Luôn treo máy "

    Bài viết:
    0
    Chương 3. Anh hùng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tòa soạn báo đô thị chuẩn bị nghênh đón hai vị cảnh sát tới thăm.

    Hẳn là cảnh sát đi?

    Tiếp đãi bọn họ là lão biên tập, đẩy gọng kính viễn thị đem thẻ cảnh sát đưa ra xa nhìn nhìn một hồi lại xem hai người trước mặt.

    "Các ngươi sao không mặc cảnh phục?"

    Tô Dạng bất đắc dĩ, hắn rất ít khi công tác bên ngoài một mình, chỉ có thể ăn ngay nói thật: "Chúng ta là văn chức."

    Mỗi nếp nhăn trên mặt lão biên tập đều viết hai chữ "không tin", mãi đến khi hắn kêu một cô nương trẻ tuổi trong tòa soạn xác nhận một hồi rồi bảo hai người cùng mình đi cùng vừa đi vừa lẩm bẩm còn có chút oán giận: "Cao còn có chút giống cảnh sát, lùn thì chỗ nào giống cảnh sát?"

    Tiểu cô nương bước nhanh chân đụng tay vào lưng lão biên tập ý bảo hắn đừng nói nữa.

    Tô Dạng đi phía sau thấp hơn Kha Cố nửa cái đầu mặt đen, nếu không phải cậu kính già yêu trẻ thì cậu đã nhịn không được cầm con dao rồi. Kha Cố cười nhẹ một tiếng cúi đầu nói nhỏ vào tai Tô Dạng: "Nhịn một chút đi nếu ngươi cầm con dao muốn moi trái tim của hắn, hắn càng cảm thấy ngươi không phải là cảnh sát."

    Thật đúng là.

    Lão biên tập trở lại chỗ ngồi: "Các ngươi hỏi đi, ta là người phụ trách việc đưa tin vụ án này." Không đợi Tô Dạng bọn họ mở miệng, hắn tiếp tục nói, "Nhưng ta phải nói rõ một điều việc xóa tin đã đưa là không có khả năng." Càng nói lão biên tập càng kích động ": Chẳng lẽ người kia không đáng chết sao. Hắn huỷ hoại cuộc đời của một cô nương a."

    "Cho nên hắn mới bị bắt." Kha Cố nhàn nhạt nói, đẩy đẩy gọng kính, "Vụ án năm đó hắn không vô tội nhưng chúng ta tới đây không phải vì điều tra năm đó hắn phạm phải vụ án, mà là tra nguyên nhân chết của hắn, mong ngài vui lòng phối hợp điều tra với cảnh sát đem tin nặc danh giao cho chúng ta."

    "Loại người này chết chưa hết tội! Có cái gì mà tra?" Lão biên tập vẻ mặt vẫn chưa hết phẫn nộ bất bình, tiểu cô nương ngồi bên cạnh thở dài một hơi, chỉ hy vọng tính tình của hai vị cảnh sát này có thể tốt một chút.

    Bất quá nàng nghĩ sai rồi, nếu cục cảnh sát tổ chức bảng xếp hạng tính tình không được tốt nhất Tô Dạng có thể xếp trước mười. Không đợi Kha Cố mở miệng, Tô Dạng nhịn không được nói: "Lão nhân gia ngài có nhiều tinh thần trượng nghĩa như vậy, sao lúc trước lại làm biên tập khiến nhân tài như lão nhân gia không được trọng dụng. Làm thẩm phán chẳng phải tốt hơn sao? Không cần cân nhắc hành vi nặng nhẹ chỉ cần ngài cảm thấy người đó chết chưa hết tội liền phán tử hình hết. Làm thẩm phán quyết định sinh mạng của người khác so với dùng bút giết người chẳng phải là tốt hơn sao? Hôm nay có một người dân trong thành phố chết chúng ta cần điều tra chân tướng vụ việc dù người đó có phạm tội cưỡng hiếp lúc chết rồi chúng ta vẫn phải điều tra chân tướng. Nếu như vụ án lại xảy ra thêm một lần nữa ngài có gánh nổi trách nhiệm này hay không?"

    Kha Cố vỗ vỗ Tô Dạng bả vai, quay lại nói với lão biên tập: "Phiền toái ngài phối hợp với cảnh sát."

    Lão biên tập vẫn không chịu phối hợp, tiểu cô nương đành phải lấy mấy bức thư ra bỏ qua ánh mắt giết người của lão biên tập giao cho Tô Dạng rồi nói: "Mong ngài đừng giận biên tập lớn tuổi rồi, ngài không cần so đo với ông ấy, ông ấy không có ác ý, chỉ là có tinh thần trượng nghĩa nhiều hơn mọi người một chút thôi."

    Tô Dạng mang bao tay, tiếp nhận bức thư trực tiếp xé mở càng đọc mày nhíu càng chặt.

    Mà Kha Cố lại là nhìn chằm chằm lão biên tập một hồi lâu: "Ngươi có phải cùng người kia trò chuyện qua điện thoại?"

    "Ngươi như thế nào.." Lão biên tập đang nói nửa chừng nhận ra mình nói lỡ liền ngậm chặt môi không nói tiếp.

    Tô Dạng nghe vậy ngẩng đầu cùng Kha Cố liếc mắt nhìn nhau một cái, Tô Dạng đem bức thư trong tay giao cho Kha Cố: "Sư huynh, ngươi nhìn xem."

    Nói xong lại nhìn về phía lão biên tập hít sâu một hơi, ngồi xuống ghế đối diện lão biên tập: "Lão tiên sinh, ta trước tiên nói lời xin lỗi với ngài, nhưng vụ án này đã tạo ra sự khủng hoảng không hề nhỏ cho người dân áp lực đè nặng lên cảnh sát cũng rất lớn. Quách Khang Vĩ có thể là tên cặn bã, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, kẻ giết hại Quách Khang Vĩ cũng là một tên cặn bã. Mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích gì, nếu hắn phạm tội thì hắn chính là tội phạm."

    Lão biên tập khẽ "Ân" một cái.

    "Vậy ngài có thể nói cho ta biết, người gọi điện thoại cho ngài nói những gì không?"

    Lão biên tập thở dài một hơi, nhìn tiểu cô nương bên đang lo lắng bên cạnh, xua xua tay: "Đi lấy đến đây đi."

    Không bao lâu tiểu cô nương cầm tới một cái đĩa CD: "Cảnh sát, ghi âm ở đĩa CD bên trong."

    * * *

    Đi ra tòa soạn báo Tô Dạng nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Lão nhân kia quả thật là người biết co duỗi."

    "Là người sắp về hưu kinh nghiệm phong phú hắn biết làm thế nào để không bị liên lụy. Một con cáo già!"

    "Hắn đã sớm chuẩn bị những chứng cứ này cho chúng ta.." Tô Dạng lắc đầu, "Quá trình phổ cập pháp luật còn gian nan a~

    Có đôi khi người dân thiếu cũng không phải là mấy điều khoản pháp luật, mà là trình tự truy tố.

    Tô Dạng lăn lộn đã nhiều năm trong nghề nên cậu đã sớm nhìn ra tâm tư của lão nhân gia. Lúc nhận được cuộc gọi từ người nặc danh về tội ác tày trời của Quách Khang Vĩ, phát hiện tin báo có vấn đề đã dùng máy thu âm nhưng hắn vẫn đăng tin tức vì trong lòng hắn có tinh thần chính nghĩa.

    Kha Cố gật gật đầu, thần sắc của anh bây giờ so với Tô Dạng còn khó coi hơn:" Gọi điện thoại cho tổ trưởng Lý, tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. "

    Không biết từ khi nào, bầu trời trong xanh bị mây đen che đậy một lúc sau mưa trút xuống ào ào.

    Tô Dạng nhìn mưa to tầm tã ngoài cửa sổ bất chợt lo lắng:" Sư huynh, có phải em suy nghĩ nhiều quá không? Em lo lắng.. Còn sẽ có án kiện phát sinh. "

    Kha Cố không nói gì, dẫm chân ga, mặc kệ mưa gió phóng đi.

    * * *

    " Mọi người có phát hiện được gì không? "Phụ trách điều tra quan hệ xã giao Quách Khang Vĩ, Lý Tiêu Nhiên đã ngồi sẵn ở văn phòng, người cùng hắn công tác bên ngoài Tằng Úc năm ngón tay múa phím đánh chữ một cách nhanh chóngcùng hắn cùng nhau công tác bên ngoài Tằng Úc chính năm ngón tay tay múa phím đánh chữ một cách nhanh chóng, đừng nhìn Tằng Úc ngày thường trầm mặc ít lời, thế nhưng hắn là bộ đội xuất ngũ chuyển nghề, là cao thủ máy tính.

    " Đầu nhi? "Tô Dạng chớp chớp mắt," Các ngươi sao về sớm như vậy? Có phát hiện gì sao? "

    Lý Tiêu Nhiên vừa gật đầu lại lắc đầu:" Khó trách đội ba vẫn không tra ra được gì, mối quan hệ của Quách Khang Vĩ đơn giản đến không thể đơn giản hơn, hắn sống một mình, thân thích đều cùng hắn đoạn tuyệt lui tới, có vợ nhưng rất nhiều năm rồi không có liên hệ, hơn nữa vợ trước hiện tại đi nơi khác đi công tác, ngày sau mới trở về. Theo hàng xóm nói, Quách Khang Vĩ một tuần liền ra cửa một lần, đi siêu thị mua chút đồ ăn nhanh, điểm này siêu thị nhân viên công tác cũng chứng thực. Ta hiện tại kêu Tằng Úc tra hắn trên mạng xã hội làm những gì, hy vọng có chút phát hiện. "Hắn dừng một chút ngẩng đầu nhìn về phía Tô Dạng cùng Kha Cố," Còn hai người đâu? "

    " Chúng ta bên này có chút phát hiện. "Kha Cố giơ tay, ý bảo Tô Dạng tới nói.

    Tô Dạng đem bằng chứng lấy được bao gồm thái độ của lão biên tập cùng với thư từ và đĩa CD đều giao cho Lý Tiêu Nhiên, chờ Lý Tiêu Nhiên xem xong tiếp tục nói:" Bức thư này cùng đĩa CD có vấn đề, tôi cùng sư huynh đều cho rằng người viết thư cùng gọi điện thoại khả năng là một người làm, hơn nữa hắn nhất định là một người có tri thức. "

    " Tại sao lại khẳng định như vậy? "

    " Hắn dùng những tin này làm một cái bẫy, bức thư thứ nhất cùng Quách Khang Vĩ không có quan hệ, hắn làm như thế là để truyền đạt quan điểm của mình, quan niệm ăn miếng trả miếng. Bức thư thứ hai là kể tội Quách Khang Vĩ cưỡng bức nữ tử khiến cho nữ tử đó về sau cuộc sống sinh thê thảm. Bức thư thứ ba còn ghi lại lời phán quyết cuối cùng của tòa án về vụ án của Quách Khang Vĩ. Bức thư thứ tư là Quách Khang Vĩ ở trong ngục và ảnh hắn tham gia liên hoan trong ngục. Cuối cùng là bức thư thứ năm mà hôm qua lão biên tập nhận được. "Tô Dạng dừng một chút rồi giơ bức thư thứ năm lên ở trên chỉ có một câu:" Ngươi cảm thấy hắn thật sự đã đã chịu trừng phạt? Ngươi cảm thấy hắn không đáng chết sao? "

    Mà đĩa CD ghi âm càng là làm người sởn tóc gáy, bên trong chỉ có ngắn ngủn mười mấy giây âm thanh máy móc:

    " Gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng, thành phố này không cần cặn bã. "

    Mười bảy chữ khiến người ta sởn tóc gáy nhưng Lý Tiêu Nhiên vẫn nghe vài lần cuối cùng nhìn về phía Tô Dạng cùng Kha Cố:" Bây giờ cần ý kiến chuyên môn, hai người cảm thấy người này có bao nhiêu phần trăm khả năng là hung thủ. "

    Tô Dạng cùng Kha Cố nhìn nhau liếc mắt một cái, trăm miệng một lời nói:" Phi thường cao. "

    Cuối cùng vẫn là Tô Dạng nói:" Tôi cảm thấy là người gửi tin nặc danh bởi vì vụ án năm đó là án cưỡng bức, năm đó vụ án cũng không có bị đưa tin, hơn nữa tính chất vụ án đặc biệt nên không có công khai xét xử, tại sao 15 năm sau báo chí lại có thể đưa tin một cách rõ ràng tỉ mỉ đến thế. Bây giờ nhiều người sử dụng internet muốn đưa tin lên không khó thế nhưng tin tức này lại được đưa trên báo giấy, điều này không giống với lẽ thường. Tuy rằng báo Đô thị đưa tin sức ảnh hưởng lớn nhất nhưng không phải chỉ mỗi báo Đô thị một số toàn soạn báo khác cũng lần lượt đưa tin càng chứng tỏ có người gửi tin cho họ "

    Tiêu đề" Thay trời hành đạo, dọn dẹp xã hội "nhạy cảm như vậy báo giấy khi đưa tin phải càng cẩn thận chọn lọc mới đúng nhưng hoàn toàn tương phản. Cho nên tôi suy đoán, bọn họ có người cung cấp tin cho."

    "Tại sao nhất định phải là người báo tin nặc danh?" Vấn đề này lúc trước Hứa Thấm có hỏi, nhưng là Tô Dạng không có trả lời, lần này hắn rốt cuộc tìm được ngôn ngữ chuẩn xác để miêu tả: "Bởi vì hắn muốn trở thành anh hùng, anh hùng thì không chịu cô đơn, không cam lòng bị quên đi."

    "Bởi vì vậy, tôi cùng sư huynh đều lo lắng sẽ có người bị hại tiếp theo." Tô Dạng tuy rằng ngoài miệng không muốn cùng Kha Cố nhấc lên quan hệ, nhưng là trong tiềm thức ở lĩnh vực chuyên môn vẫn là nhịn không được tán đồng Kha Cố, tuy rằng cậu có chết cũng không chịu thừa nhận hắn giỏi hơn mình.

    Người được tán thành - Kha Cố lúc này đang ngồi ở chỗ ngồi của Tô Dạng lật xem hồ sơ vụ án, nghe vậy liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Dạng một cái, đáy mắt nhiễm ý cười.

    "Hai người đều cho rằng vụ án này sẽ thành án giết người liên hoàn? Có chứng cứ gì khẳng định sao?" Lý Tiêu Nhiên vẻ mặt nghiêm nghị, hắn không phải không tin phán đoán Tô Dạng cùng Kha Cố, một người chết phá án đã rất khó khăn nếu có thêm người chết nữa thì càng khó khăn áp lực cỡ nào. "

    Một khi chấp nhận phán đoán đó là thật thì toàn bộ phương hướng điều tra đều phải thay đổi. Điều tra từ người báo tin nặc danh không xác thực được chẳng khác nào mò kim đáy bể. Kha Cố đóng lại hồ sơ vụ án, mười ngón đan vào đặt trên mặt bàn, chậm rãi nói:" Ở trong thế giới của hắn, hắn chính là người giữ gìn trật tự cảm thấy mình chính là anh hùng của thành phố này không cam lòng biến mất cùng với vụ án này."
     
    Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng ba 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...