Đam Mỹ [Edit] Đại Sư Huynh Mất Trí Nhớ Về Sau - Phú Dư

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Yuanchen, 25 Tháng tám 2021.

  1. Yuanchen

    Bài viết:
    1
    Đại sư huynh mất trí nhớ về sau

    Tác giả: Phú Dư

    Editor: Yuanchen

    Thể loại: nguyên sang, đam mỹ, cổ đại, HE, tình cảm, tiên hiệp, tu chân, xuyên việt, trọng sinh, ngược luyến, gương vỡ lại lành, cường cường, chủ thụ, nhiều CP, duyên trời tác hợp, 1v1, song trọng sinh

    Văn án:

    Tâm như tro tàn đại sư huynh thụ × Lãnh tình lãnh tâm sư đệ công

    - Một chữ tình khó giải nhất. Ngôn Tẫn từng nghĩ rằng đó là do những người đạo tâm không kiên định tự tìm cho chính mình một lý do. Đến khi hắn gặp được sư đệ - kiếm tu vô tình Đoạn Vị Chước.

    Sau mấy năm dây dưa, thậm chí vì một niệm thành si, sa đọa thành ma. Nhưng đến cuối cùng lại là vô căn cứ.

    Khi hắn nhìn thấy vị đạo lữ đứng bên cạnh Đoạn Vị Chước mới hiểu rõ. Tất cả đều là do hắn một bên tình nguyện. Nhưng hắn đã không thể quay đầu lại. Tông môn cũng do hắn mà dẫn tới bị các ma tu khác hãm hại, các đệ tử trong môn chịu khổ tàn sát, máu chảy thành sông.

    Chỉ sợ hắn giết hết ma đạo, ma tu cũng chẳng thể quay đầu. Ngôn Tẫn cuối cùng tự tuyệt trước sư môn.

    Nhưng hắn không nghĩ tới, vừa mở mắt lại về tới năm đó. Về tới năm chính mình vì sư đệ sa đọa thành ma, làm cho tông môn trở thành trò cười của chính đạo.

    - Giáp sư đệ: Ngươi biết không? Đại sư huynh từ bí cảnh trở về giống như thay đổi, lại không đi tìm nhị sư huynh.

    Ất sư đệ: Nghe nói hình như đại sư huynh mất trí nhớ, quên mất việc đã từng làm với nhị sư huynh.

    Giáp sư đệ nhẹ nhàng thở ra: Như thế cũng tốt, rốt cuộc nhị sư huynh tu vô tình đạo, vĩnh viễn sẽ không đáp lại đại sư huynh.

    Tiểu sư đệ khe khẽ nói nhỏ cũng không phát hiện Ngôn Tẫn đứng cách đó không xa. Hắn buông đôi mắt xuống, biểu tình bình tĩnh. Một đời này, ta sẽ như ngươi mong muốn, chỉ là sư huynh. Vĩnh viễn chỉ là sư huynh.

    Đọc phải biết: Công vốn thích thụ, hơn nữa cảm tình cũng không kém thụ, chỉ là hắn vẫn luôn cho rằng tu đạo quan trọng hơn so với thụ nên mới tùy ý để thụ tự hủy.

    Link thảo luận:

    [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Yuanchen
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng tám 2021
  2. Yuanchen

    Bài viết:
    1
    Mở đầu (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có chút mây trắng mông lung trong sương mù, từng ngọn núi cao đan xen nhau chạy dài. Ngọn núi tầng tầng lớp lớp, cao hơn vạn nhận*.

    *Đơn vị đo thời nhà Chu, bằng 1/8 trượng, khoảng 6, 48m.

    Quan sát xuống, hầu như thấy không rõ bộ dạng hoàn chỉnh.

    Đây là nơi có linh mạch nồng đậm nhất toàn bộ Tu chân giới. Có thể tưởng tượng ra tông môn tọa lạc nơi núi non tràn đầy linh khí này cường thịnh cỡ nào.

    Nhưng lúc này, ngọn núi linh mạch cao phong tuấn cốt yên tĩnh vô cùng.

    Tông môn to như vậy lại không có một nửa âm thanh.

    Đây là tông môn đứng số một, số hai trong toàn bộ Tu chân giới.

    Quy Nguyên Tông.

    Quy Nguyên Tông lấy kiếm lập phái, ở trong Tu chân giới sừng sững vạn năm. Đệ tử trong môn vô số, mỗi thời đại đều có thiên tài phi thăng.

    Ở Tu chân giới có địa vị rất quan trọng.

    Càng đừng nói thế hệ này liên tiếp có hai vị thiên tài ngàn năm hiếm gặp xuất thế.

    Đặc biệt trong đó có một vị là ái đồ thân truyền của tông chủ Quy Nguyên Tông, là tông chủ thay thế đời sau.

    Chỉ tiếc..

    Hắn nhập ma.

    *

    Tiếng bước chân không nặng không nhẹ vang lên.

    Một người bước trên thềm đá lạnh lẽo, máu tươi trộn lẫn nước mưa ướt nhẹp giày bó của hắn.

    Nhưng hắn hình như chưa phát giác, tiếp tục đi về phía trước.

    Đến khi hắn hoàn toàn vào Quy Nguyên Tông.

    Bình Cơ Phong.

    "Ngươi vẫn còn dám đến?" Một đệ tử Quy Nguyên Tông trên áo còn một ít vết máu khi nhìn đến người nọ đôi mắt tức khắc đỏ đậm lên.

    Không chỉ có hắn, các đệ tử còn lại cũng giống nhau trợn mắt giận dữ nhìn người nọ.

    Toàn bộ Quy Nguyên Tông đã không dư lại nhiều đệ tử.

    Ngôn Tẫn đứng tại chỗ.

    Trên người hắn mặc huyền y rách nát, buông xuống lông mi chưa hề động.

    Không biết qua bao lâu, hắn như cảm ứng được cái gì, sau đó hơi ngẩng đầu nhìn về phía trong đỉnh núi.

    Như Ngôn Tẫn mong đợi.

    Tức thì, một bóng người chậm rãi xuất hiện ở nơi đó.

    Ngôn Tẫn ngẩn ngơ nhìn người nọ, phảng phất trong ánh mắt hắn cũng chỉ nhìn được tới y.

    Đoạn Vị Chước.

    Thiên tài kiếm tu ngàn năm của Tu chân giới, chỉ trăm tuổi liền Hóa Anh. Là sư đệ của Ngôn Tẫn, hắn cũng vì người này bỏ đạo từ ma, chỉ vì mong y có thể cho chính mình một cái liếc mắt.

    Là hắn sai rồi sao?

    Ngôn Tẫn thất thần nghĩ.

    Nhưng nếu thật sự là do hắn một bên tình nguyện, vậy năm đó một đêm kia khi mình vừa chợp mắt trên môi có cảm xúc ấm áp lại là cái gì?

    Đoạn Vị Chước tóc đen thúc quan, mặt mày lãnh đạm.

    Bộ dạng tuy phong hoa tuyệt thế, thế gian hiếm có, nhưng gương mặt tuấn mỹ vô trù kia lại chưa từng xuất hiện biểu tình gì.

    Thanh lãnh cô quyết, như vô tình đạo y tu.

    Ở trong mắt y cái gì cũng không có, chỉ có đạo của y.

    Vị đại sư huynh Ngôn Tẫn này dây dưa với hắn nhiều năm, thậm chí vì y sa đọa thành ma, y đều không có chút rung động.

    Như một cục đá không hề có tri giác.

    "Rời nơi này, Quy Nguyên Tông không chào đón các hạ." Một thanh y tu sĩ lạnh lùng nói với Ngôn Tẫn.

    Hắn là sư đệ đồng môn của Ngôn Tẫn.

    Hắn đã từng sùng kính đại sư huynh Ngôn Tẫn, nhưng hiện tại, cái gì cũng không phải.

    Ngôn Tẫn chậm rãi thu hồi ánh mắt dừng ở trên người Đoạn Vị Chước, sau đó cất giọng trầm thấp: "Ta muốn gặp sư tôn."

    Kỳ Lâm như là nghe được chuyện gì buồn cười.

    Hắn cười sung sướng một trận, sau đó mới nhìn về phía vị đại sư huynh ngày xưa nói: "Ngươi không biết sao? Sư tôn hôm qua đã quy tiên. Việc này ít nhiều cũng liên quan đến ngươi. Những ma tu đó nói phụng lệnh ngươi tới giết toàn bộ trên dưới Quy Nguyên Tông."

    Hôm qua đệ tử Quy Nguyên Tông đã chết vô số.

    Vài vị phong chủ cùng các trưởng lão vì bảo vệ Quy Nguyên Tông, kiệt lực mà chết.

    Sư tôn là tự sát.

    Rốt cuộc Ngôn Tẫn là đồ đệ y, tuy đã đứt tuyệt quan hệ thầy trò cũng không thể thay đổi sự thật này.

    Y không thể thoái thác tội của mình, áy náy cực độ, thống khổ lựa chọn tự tuyệt.

    Nhưng Kỳ Lâm sau hồi lâu phức tạp vẫn chưa nói ra lời này.

    Ngôn Tẫn nghe vậy ngón tay khẽ run rẩy, hắn không nghĩ tới sư tôn lại mất đi như thế.

    Chờ đại não nổ vang, một hồi lâu sau, hắn mới khàn giọng nói: "Ta đã giết bọn họ, không phải ta hạ mệnh lệnh."

    Kỳ Lâm giật nhẹ khóe miệng, thấp giọng nói: "Như vậy thì đã sao? Đầu sỏ gây tội chẳng lẽ không phải là ngươi?"

    Bọn họ đương nhiên biết Ngôn Tẫn không làm ra loại sự tình này.

    Chẳng sợ hắn lại phát rồ.

    Nhưng hết thảy đều bởi vì Ngôn Tẫn dựng lên là không thể cãi lại. Nếu không có Ngôn Tẫn, ma tu làm sao có cơ hội này.

    Ngôn Tẫn nghe vậy ngực chấn động kịch liệt.

    "Đi! Vĩnh viễn không cần xuất hiện lần nữa trước Quy Nguyên Tông, nếu không đừng trách chúng ta không niệm tình huynh đệ ngày xưa."

    Ngôn Tẫn không nói chuyện mà là chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Vị Chước.

    Từ đầu đến cuối, Đoạn Vị Chước chưa hề nói một câu.

    Cũng chưa bao giờ liếc mắt xem Ngôn Tẫn một cái.

    Như mấy trăm năm qua, không hề thay đổi.

    Kỳ Lâm thấy Ngôn Tẫn vẫn luôn nhìn về hướng Đoạn sư huynh, đáy mắt hắn hiện lên tia phức tạp. Sau đó, Kỳ Lâm mở miệng nói: "Đoạn sư huynh muốn hợp tịch."

    Ngôn Tẫn hơi giật mình.

    Nhưng giây tiếp theo hắn liền hiểu rõ.

    Một thiếu niên thân hình cao dài đi ra.

    Hắn đi tới bên cạnh Đoạn Vị Chước, cũng trầm mặc không nói mà nhìn Ngôn Tẫn lạnh nhạt phía dưới.

    Dụ Sưởng.

    Thế nhưng lại là Dụ Sưởng.

    Hắn là thiếu niên từng cùng Đoạn Vị Chước nổi danh kiếm tu thiên tài.

    Cũng là.. bạn tốt nhiều năm của Ngôn Tẫn.

    "Thì ra là thế.." Ngôn Tẫn lẩm bẩm.

    Có thể là do hôm qua khi giết ma tu trọng thương chưa lành, hắn bỗng nhiên hộc ra một búng máu.

    Cái này làm cho ngón tay Đoạn Vị Chước ở phía trên hơi cuộn lại.

    Nhưng trên mặt hắn không có nửa điểm biến hóa, cho nên cũng không bị người khác phát hiện.

    Ngoại trừ Dụ Sưởng.

    Vì thế Dụ Sưởng theo bản năng nắm lấy cánh tay Đoạn Vị Chước, như là nhắc nhở y điều gì.

    Lúc này, Ngôn Tẫn cũng không biết điều đó.

    Sắc mặt hắn ảm đạm nhìn mặt đất, đôi mắt ủ rũ, phảng phất như mất đi sức lực sở hữu.

    Thân hình Ngôn Tẫn lung lay sắp đổ chung quy vẫn làm Kỳ Lâm không đành lòng.

    Hắn quay đầu đi, giọng nói khàn khàn: "Sư tôn trước khi đi có nói ngươi cùng y duyên thầy trò đã đứt, sau khi chết không cần ngươi tế bái. Sư tôn không muốn nhìn thấy ngươi, nếu ngươi không muốn làm sư tôn chết không yên, liền rời đi đi."

    Lông mi Ngôn Tẫn giật giật.

    Sau đó, hắn chậm rãi lảo đảo đứng dậy.

    Mọi người nhìn bóng dáng Ngôn Tẫn tuyệt vọng, không một người mở miệng.

    Không biết qua bao lâu, thời điểm mọi người ở đây định tản đi, bỗng nhiên cảm giác được một cổ rung động kịch liệt.

    Như là từ ngoài tông môn truyền tới.

    Cái này làm cho sắc mặt mọi người biến đổi.

    Bọn họ hiểu rõ, hẳn là đã xảy ra chuyện.

    *

    Ngoài tông môn, sắc mặt Ngôn Tẫn tái nhợt, bên cạnh khóe miệng tràn ra vết máu.

    Theo ánh sáng lẫn lộn càng nhiều, mặt hắn càng trắng.

    Đáng nói Ngôn Tẫn tựa hồ không có cảm giác, chỉ là buông xuống lông mi mà nhìn dưới mặt đất.

    Cho đến khi đồng môn ra tới mới nhìn thấy một màn này.

    Mọi người nhất thời đều mở to hai mắt mà nhìn.

    Bởi vì họ nhận ra cái này là pháp trận! Đây là siêu độ, hơn nữa là chính mình vì đại giới siêu độ.

    Ngôn Tẫn siêu độ những đồng môn đã mất.

    Khuôn mặt đã dần không thấy huyết sắc, Ngôn Tẫn cảm nhận được đám người Kỳ Lâm.

    Hắn chậm rãi ngẩng đầu.

    Nhưng cuối cùng ánh mắt dừng lại ở phương hướng Bình Cơ Phong của Vị Chước.

    Sau một lúc lâu, hắn mệt mỏi thu hồi tầm mắt.

    Chỉ giật giật môi, dùng thuật truyền âm ngàn dặm nói với Đoạn Vị Chước: "Thực xin lỗi."

    - - không nên,

    - - nhiễu đạo của ngươi.

    Lúc này, thời điểm Đoạn Vị Chước trở lại Bình Cơ Phong nghe được những lời này của Ngôn Tẫn, y liền ngưng lại, sau đó y bỗng như nghĩ tới cái gì, gương mặt chưa bao giờ có chút biến hóa kia liền trầm xuống.

    Tiếp theo y liền độn quang mà ra.

    Nhưng lúc này đã không còn kịp rồi.

    Ngôn Tẫn nâng đầu vô thần nhìn không trung, sự việc đã qua đều hiện lên một lượt trong đầu.

    Bao gồm việc sư tôn đã khuyên bảo hắn rất nhiều lần.

    Đúng rồi..

    Hết thảy đều là hắn gieo gió gặt bão.

    Thậm chí là ôn nhu đêm đó có lẽ do chấp niệm của hắn quá sâu nên tự phán đoán mà thôi.

    Một niệm thành si, hãm sâu đến tận đây, vào nhầm mê chướng, rốt cuộc không thể chạy thoát.

    Nghĩ nghĩ, Ngôn Tẫn lại không chịu khống chế mà phun ra búng máu.

    Hắn nhắm mắt.

    Chờ đến thời điểm một đạo ánh sáng chói mắt hiện lên, cùng với kiếm ý cường đại lạnh băng xuất hiện.

    Đây là bản mạng kiếm của Ngôn Tẫn -- Luyên Băng.

    Đây là một tuyệt thế thần binh, chỉ gần trong một cái liếc mắt đều có thể bị kiếm ý ẩn chứa cường đại làm cho kinh hồn bạt vía.

    Trên chuôi kiếm Luyên Băng chứa sẵn đá quý màu xanh đậm, tản ra u quang.

    Có lẽ chủ nhân trở thành ma tu, quanh thân Luyên Băng tản ra một loại sát khí bức người.

    Mọi người chỉ thất thần một hồi liền phản ứng ra đây là cái gì.

    Bọn họ sắc mặt biến đổi lớn, như là muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại phát hiện một câu đều nói không nên lời.

    Bao gồm Luyên Băng.

    Đừng nhìn bên người Luyên Băng kiếm vây quanh lãnh mang, khí phách vô song.

    Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện thân kiếm run rẩy, như là cực lực thoát khỏi sự khống chế của Ngôn Tẫn.

    Thậm chí phát ra tiếng bi thương.

    Nó dường như đoán được chủ nhân muốn làm cái gì cho nên kiệt lực chống cự.

    Nhưng chung quy nó cũng chỉ là bản mạng kiếm, không thể thoát ly khống chế.

    Vì thế giây tiếp theo mọi người liền thấy Luyên Băng kiếm xuyên qua thân thể Ngôn Tẫn.

    Ngôn Tẫn tế kiếm --

    Đây là cách chết thống khổ.

    Toàn bộ Tu chân giới đều biết, nếu tu sĩ chết dưới bản mạng kiếm sẽ không vào luân hồi, không tiến lục đạo, tiêu tán giữa thiên địa.

    "Đại sư huynh!"

    Đám người Kỳ Lâm muốn tiến lên.

    Nhưng lại bị lực lượng thật lớn chấn đến bắn ra ngoài.

    Ngôn Tẫn vẫn thất thần mà nhìn không trung. Đến khi sức lực cuối cùng biến mất, hắn mới hoàn toàn ngã trên mặt đất.

    Máu theo khóe miệng chảy xuống.

    Ngôn Tẫn lại không có cảm giác nửa phần thống khổ, thậm chí còn cảm nhận được một loại giải thoát chưa từng có.

    "Ngôn Tẫn.."

    Bên tai hình như truyền đến âm thanh của ai, nhưng Ngôn Tẫn đã nghe không rõ.

    Hắn chậm rãi khép lại đôi mắt.

    Rốt cuộc,

    Có thể nghỉ ngơi tốt.
     
    linhlinh2308mikunfuchsia thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tám 2021
  3. Yuanchen

    Bài viết:
    1
    Mở đầu (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người sợ hãi mà nhìn tình cảnh trước mắt, sau một lúc lâu không nói gì.

    Một ít tu sĩ chính đạo nghe tin vừa đến liền đụng phải một màn trước mắt này, cũng gấp rút choáng váng.

    Bọn họ vốn là nghe nói ma tu Ngôn Tẫn tới Quy Nguyên Tông.

    Nghĩ đến Quy Nguyên Tông mấy ngày trước đây bị Ma giới bốn phía vây công, tu sĩ chính đạo còn lại sao có thể ngồi yên mặc kệ.

    Nếu truyền ra ngoài chính là đánh vào mặt chính đạo.

    Vì thế liền tới.

    Nhưng họ không nghĩ tới sau khi đến lại là cảnh tượng này.

    Gió nhẹ hơi lạnh, thổi trên mặt người có chút đau đớn.

    Lúc này, tu sĩ ở đây cũng không thiếu, nhưng không có một người nói chuyện, tĩnh mịch đến đáng sợ.

    Tế kiếm..

    Ở Tu chân giới chưa bao giờ phát sinh loại sự tình này.

    Nếu không phải tuyệt vọng tới cực hạn, không ai lựa chọn dùng bản mạng kiếm của chính mình để tự kết liễu.

    Không vào luân hồi, biến mất giữa thiên địa.

    Tương đương với tiêu diệt tiền đồ của bản thân, không chừa đường lui.

    "Ngươi hiện tại rất vui đi." Dụ Sưởng trào phúng nói với Đoạn Vị Chước.

    Đoạn Vị Chước hình như cũng không nghe thấy.

    Y tiếp tục nhìn thi thể của Ngôn Tẫn, biểu tình lạnh băng phảng phất không hề biến hóa, cùng quá khứ không sai biệt lắm.

    Nhưng bàn tay hãm sâu trong tay áo lại trắng bệch.

    Mơ hồ thấy máu từ bàn tay đang nắm chặt rơi xuống.

    Dụ Sưởng còn muốn nói tiếp, nhưng giây tiếp theo hắn đã bị một cổ kiếm ý lạnh băng thiếu chút nữa đâm trúng linh đài.

    Cái này làm cho sắc mặt Dụ Sưởng thay đổi.

    Hắn nỗ lực áp xuống cuồn cuộn huyết tinh nơi yết hầu.

    Tuy rằng đuôi lông mày nơi khóe mắt vẫn như cũ tràn đầy châm chọc, nhưng hắn lại thức thời không mở miệng nữa.

    Lúc này một tiếng kiếm minh bi thương vang lên.

    Luyên Băng kiếm sau khi chủ nhân tiêu vong* mới có thể khống chế thân kiếm của mình.

    *bị tiêu tan sau một quá trình suy tàn

    Nó nhanh chóng dừng ở bên người Ngôn Tẫn, thấp thấp mà rung động.

    Giống như bi thương mà kêu gọi chủ nhân tỉnh lại.

    Nhưng sau một lúc lâu rên rỉ, Ngôn Tẫn vẫn nhắm mắt như cũ mà không hề đáp lại cái gì, Luyên Băng kiếm chợt phóng lên cao.

    Nháy mắt kia, kiếm ý phảng phất nồng liệt, hệt như gió lốc khổng lồ, ép các tu sĩ đều tâm thần chấn động.

    Tu vi thấp thì phun ra búng máu.

    Chỉ có tu vi cao may mắn thoát nạn, nhưng bọn hắn rõ ràng cũng không thể ở lại lâu, vì thế liền rút ra ngoài trăm trượng.

    "Đó là.. thần binh sao?" Chờ đến khi lui về phía sau rất xa, một tu sĩ Nguyên Anh kỳ khoé miệng hàm chứa máu nhiều không thể tưởng nói.

    Luyên Băng kiếm kia vừa mới chấn động uy lực thực sự không nhỏ.

    Cũng bởi vậy, vô số tu sĩ hiểu rõ sự cường hãn của Luyên Băng kiếm.

    Mà bên này, Luyên Băng kiếm sau khi phóng lên cao phảng phất như lôi cuốn một tầng huyết sắc.

    Nó bay thẳng đến chỗ Đoạn Vị Chước.

    Nó không biết nguyên do khiến chủ nhân lựa chọn tự tuyệt, nhưng tuyệt đối đều là vì người này.

    Cho nên nó muốn giết y chôn cùng chủ nhân.

    Một kích này chứa đầy lôi đình chi thế, bất luận tu sĩ nào đối mặt với kiếm ý khổng lồ này sợ là đều sẽ mệnh tang đương trường.

    Chỉ e là tu sĩ Độ Kiếp cường đại cũng sẽ chịu trọng thương.

    Nhưng Đoạn Vị Chước lại chưa hề trốn tránh.

    Thậm chí giống như y không có cảm giác được, tầm mắt vẫn rơi trên người Ngôn Tẫn nằm ở mặt đất.

    Lông mi y hơi rũ, cặp mắt nhìn chăm chú vào Ngôn Tẫn đã sớm nhiễm huyết sắc.

    Chỉ là không có một người nào nhìn đến.

    Lúc này những người khác đều tránh đi, bao gồm Dụ Sưởng.

    Mắt thấy Đoạn Vị Chước chân vẫn còn bất đông, Kỳ Lâm nôn nóng hô to một tiếng: "Đoạn sư huynh!"

    Nhưng Đoạn Vị Chước như cũ tựa hồ không có nghe thấy.

    Đến khi Luyên Băng kiếm tới trước mắt Đoạn Vị Chước, một đạo trường kiếm lạnh lẽo như hàn tuyền đột nhiên xuất hiện, chặn một kích thật mạnh của Luyên Băng.

    "Trường Tê kiếm!"

    Một tu sĩ thối lui ngoài trăm trương đôi mắt tỏa sáng nói.

    Trường Tê, Luyên Băng là đương kim hai thanh tuyệt thế thần binh ở Tu chân giới.

    Chúng nó xuất thế vào trăm năm trước.

    Thú vị chính là, chúng nó xuất thế ở cùng một nơi.

    Tuy rằng một cái ở cực Nam, một cái ở cực Bắc. Nhưng xác thật là đều sinh ra ở Liệt Hàn Địa Ngục.

    Càng hiếm thấy là pháp khí sẽ không ra đời ở một chỗ.

    Hai thanh bảo kiếm này khoảng cách có chút gần

    Cho nên lúc ấy có người suy đoán đây có phải là một đôi!

    Nháy mắt khiến cho toàn bộ Tu chân giới oanh động bởi vì thần binh này trải qua dựng dục của thiên địa nhật nguyệt vốn là vạn năm khó gặp.

    Thậm chí còn kinh động không ít lão tổ Hóa Thần kỳ đã bế quan.

    Nhưng nghẹn họng chính là hai thanh thần binh lại tránh thoát vô số người mơ ước, chính mình lựa chọn chủ nhân.

    Lúc ấy Ngôn Tẫn và Đoạn Vị Chước còn chưa đủ trăm tuổi.

    Đây cũng là nguyên nhân ngay từ đầu Quy Nguyên Tông không ngăn đón Ngôn Tẫn chấp mê bất ngộ với Đoạn Vị Chước.

    Bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ khả năng có duyên.

    Rốt cuộc một đôi kiếm này chọn bọn họ là chủ, khẳng định là có huyền cơ.

    Ai nghĩ đến về sau càng ngày càng nghiêm trọng, gây thành đại họa.

    "Keng!"

    Luyên Băng kiếm tản ra khí tức lạnh lẽo, đối với Trường Tê kiếm che chở trước mắt nó phát ra cảnh cáo hung tợn.

    Trường Tê kiếm cả người lạnh như băng.

    Nó phảng phất ra từ vạn trượng trên không trung, trên chuôi kiếm còn có sẵn viên ngọc thạch như sương tuyết.

    Rốt cuộc chủ nhân Trường Tê tu vô tình, vẫn là kiếm đạo chi tài ngàn năm khó gặp. Vì thế là bản mạng kiếm của Đoạn Vị Chước, Trường Tê tự nhiên cũng sẽ tiến bộ theo mấy trăm năm tu luyện, Trường Tê đã sớm không còn như năm đó.

    Tựa hồ là thấy Trường Tê cũng không lui lại, Luyên Băng kiếm càng thêm tức giận

    Nó trực tiếp vọt qua.

    Căn bản nhìn không ra Luyên Băng đã từng vì theo đuổi Trường Tê mà mỗi ngày lén nhìn bộ dạng nó tu luyện.

    Lúc này, Luyên Băng xem như ai chống đỡ nó là tử địch!

    Hai thanh thần binh giao hội bên nhau làm trời đất đều rung động một chút.

    Chúng tu sĩ sớm đã thối lui ngoài trăm trượng sắc mặt càng biến đổi, sau đó vội cầm lấy pháp khí tự thân ngăn cản.

    Nhưng vẫn là bị đánh tới.

    Bọn họ càng không có thời gian trị thương, phải chạy nhanh rồi lùi về phía sau.

    Chỉ có Hóa Thần tôn giả trở lên còn có điểm tốt.

    "Một đôi kiếm lữ này là.. đánh nhau rồi!" Có tu sĩ không thể tưởng tượng mà nói.

    Đối với Tu chân giới bọn họ, giữa đạo lữ đánh nhau thực bình thường, lại không nghĩ rằng giữa kiếm cũng như vậy.

    Xem bộ dạng này là đánh gần chết mới thôi.

    Không chết không ngừng thù địch

    Luyên Băng lúc này sớm bị thống khổ cùng hận ý bao vây, mỗi một kích đều chấn động trời đất.

    Từng đạo kiếm khí chứa hàn ý bức người loè ra.

    Tất cả mọi người đều ăn ý mà rời ra ngoài mấy trăm trượng, để tránh bị kiếm khí thấm người lan đến.

    Ngoại trừ Đoạn Vị Chước.

    Y vẫn nhìn thi thể Ngôn Tẫn trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

    "Keng keng!"

    Cuối cùng, một đạo kiếm ý cường đại lạnh thấu xương hạ xuống, Luyên Băng bị đánh lui vài bước.

    Thân kiếm đạm màu có chút vết rạn.

    Trường Tê đồ sộ bất động ở trên không, phảng phất không có cảm giác.

    Y hệt như chủ nhân nó.

    Luyên Băng kiếm phẫn nộ đến cực điểm, nó như dã thú than khóc gào rống, sau đó lại phóng đi lần nữa.

    Đến khi lần thứ ba lăn xuống mặt đất, vết rạn trên thân kiếm càng thêm lớn.

    Những tu sĩ chính đạo vây xem nhìn đến đây đều có chút đau mình.

    Đã không có chủ nhân bảo vệ bản mạng kiếm, Luyên Băng căn bản không phải là đối thủ của Trường Tê.

    Nếu tính Ngôn Tẫn vẫn còn thì cũng thiếu chút nữa.

    Càng đừng nói Ngôn Tẫn đã tự tuyệt mà chết.

    Luyên Băng từ trên mặt đất nghiêng ngả lảo đảo, nó giống thú con rên rỉ tuyệt vọng ở bên cạnh Ngôn Tẫn, phảng phất là muốn cho chủ nhân giúp nó.

    Nhưng Ngôn Tẫn vẫn không nhúc nhích, giống như là ngủ rồi.

    Luyên Băng mờ mịt mà xoay quanh Ngôn Tẫn, nó thậm chí thấp hèn muốn dùng thân kiếm đem Ngôn Tẫn nâng lên mang đi.

    Nhưng khoảnh khắc Luyên Băng đụng phải Ngôn Tẫn, thân thể Ngôn Tẫn phai nhạt vài phần.

    Luyên Băng sửng sốt.

    Nó dường như hiểu rõ cái gì.

    Giờ khắc này, Luyên Băng kiếm rốt cuộc không nhịn được ý khóc, như ấu thú bi thương phát ra từng trận kiếm minh.

    Âm thanh tựa như động vật gần chết kia làm người nghe nhịn không được ngực quặn lại.

    Loại đau thương này thâm nhập cốt tủy.

    Làm người đều không khỏi vì điều này mà động lòng.

    Không chờ đến khi mọi người thở dài nghĩ kiếm này rất trọng tình, liền nhìn thấy Luyên Băng kiếm bỗng từ trên trời rơi xuống.

    Tiếp theo cùng với nồng đậm thiên địa linh lực rơi xuống mặt đất.

    Sau đó nứt toạc ra một đạo sóng xung kích mãnh liệt.

    Chờ mọi người bứt ra từ cổ đánh này lại nhìn lên liền phát hiện, Luyên Băng kiếm dừng ở bên cạnh Ngôn Tẫn chậm rãi biến mất.

    Thân kiếm từ từ biến thành bột mịn, tiêu tán với không trung.

    "Luyên Băng kiếm.. tuẫn chủ." Một tu ãi không thể tin tưởng nói.

    Gió lạnh hơi buốt.

    Một mảnh lá cây theo gió chậm rãi dừng ở trên mặt đất, tựa hồ là thở dài.

    Mà Trường Tê kiếm cũng đọng lại giữa không trung.

    Nó chưa từng nghĩ đến một ngày kia Luyên Băng sẽ lựa chọn tự hủy, nó ngẩn ra hai giây sau đó nháy mắt hạ xuống.

    Nhưng giờ phút này thân kiếm của Luyên Băng đã sớm tan biến gầm như không còn.

    Giống như chủ nhân nó, chết giữa trời lạnh băng hàn.
     
    linhlinh2308mikunfuchsia thích bài này.
  4. Yuanchen

    Bài viết:
    1
    Chương 1: Hắn trọng sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm, Quy Nguyên Tông rất bận rộn.

    Mưa nhỏ tí tách rơi làm ướt một ngọn núi của Thúy Nga sơn.

    Nhưng đệ tử các phong vẫn không dám dừng việc tu luyện.

    Tập viết dâng hương, hoặc giảng kinh luận đạo.

    Tóm lại, không một người dám lười biếng.

    Trước đây, trong núi sẽ truyền đến tiếng kêu của tiên hạc tông môn dốc lòng nuôi dưỡng.

    Nhưng hôm nay hiển nhiên yên tĩnh hơn nhiều.

    Tuy rằng mưa không được coi là lớn, nhưng vẫn làm rầt nhiều linh thú không vui.

    Ngoại trừ tiếng mưa rơi róc rách thì chỉ còn âm thanh các đệ tử tu luyện.

    Ngôn Tẫn vẫn đứng thật lâu bên cửa sổ.

    Lâu đến mức nước trà đều lạnh.

    Không biết qua bao lâu, hắn mới thu hồi tầm mắt nhìn phía ngoài cửa sổ.

    "Chẳng lẽ là ảo cảnh mê chướng sao?" Ngôn Tẫn lẩm bẩm.

    Không.

    Tay Ngôn Tẫn chậm rãi phóng tới ngực, hắn có thể cảm giác được ngực ẩn ẩn đau.

    Đây là tàn lưu trọng thương sau khi hắn tế kiếm, thần hồn bị hao tổn.

    Cho nên..

    Đây là thật chăng?

    Hắn.. về đến bảy trăm năm trước.

    Ngôn Tẫn đã tỉnh ba ngày, trong ba ngàu nay hắn đều suy nghĩ về điều này.

    Mà bây giờ, hắn rốt cuộc xác nhận chính mình đã trở lại quá khứ, mà không phải một giấc mộng rất dài.

    Ngôn Tẫn nhắm mắt.

    Hắn không biết vì sao chính mình lại trọng sinh trở về.

    Hắn biết cái gọi là đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín. Thiên Đạo thiếu một, lưu một đường sống.

    Nhưng ai cũng rõ một đường sống kia không dễ tìm như vậy.

    Huống hồ bản thân hắn là tự tuyệt mà chết.

    Tự tuyệt..

    Nhổ đến hai chữ này, Ngôn Tẫn lại lần nữa nhớ đến ngày đó tông môn máu chảy thành sông, cùng với.. Đoạn Vị Chước.

    Suốt bảy trăm năm dây dưa không rõ, cái tên này đã khắc sâu vào cốt nhục của Ngôn Tẫn.

    Không thể hủy diệt, tiếp xúc sẽ sinh đau.

    Nhưng vậy thì đã sao?

    Sự thật chứng minh chỉ là hắn ngu dốt tự mình dối người thôi.

    Ngôn Tẫn lông mi hơi rũ, cũng không muốn nhớ lại chuyện này, lại nâng chân hướng bên ngoài động phủ mà đi.

    Hắn đã thật lâu không có nhìn đến tông môn trong trí nhớ.

    *

    Lúc đó các đệ tử đang tu luyện.

    Nhưng bởi vì mưa càng lúc càng lớn, một vài sư đệ không nắm chắc ngự kiếm thuật nháy mắt liền gặp họa.

    Không phải đâm tường thì chính là đâm ngọn núi.

    Thậm chí còn có người mang cả kiếm đụng trúng cây.

    Làm rất nhiều sư huynh, sư tỷ đều nhìn đến không nhịn được nghẹn cười.

    Đúng lúc này.

    Sư đệ kia không khống chế tốt kiếm của bản thân, 'xoạt' một tiếng liền bay về phía trước.

    Ngôn Tẫn vừa vặn từ hướng kia đi tới.

    Nhìn thanh kiếm bay về phía mình, Ngôn Tẫn một tay liền bắt được thân kiếm.

    "Đại sư huynh!" Tất cả mọi người hoảng sợ, sau đó vội vàng hành lễ.

    Chủ nhân của thanh kiếm sắcặt càng trắng nhợt.

    Tiểu đệ tử kia thấp thỏm, lo âu hướng về Ngôn Tẫn đã đi tới có chút khẩn trương nói: "Xin.. xin lỗi đại sư huynh, là sư đệ mạo phạm."

    Nhóm sư đệ, sư muội của tông môn đối với Ngôn Tẫn vẫn thực sự sợ hãi.

    Bởi vì thân phận hắn quá cao.

    Lại đến chuyện của hắn và Đoạn sư huynh của Bình Cơ Phong ở tông môn cũng không phải bí mật gì.

    Bọn họ cảm thấy đây là đại sư huynh đơn phương bức bách.

    Loại hành vi này làm rất nhiều sư đệ, sư muội không xem trọng.

    Nhưng cũng không hơn.

    "Không có việc gì." Ngôn Tẫn nhìn tiểu sư đệ biểu tình khẩn trương trước mắt, nháy mắt trong đầu hiện lên một ít hình ảnh kiếp trước.

    Sư đệ này kiếp trước vì bảo hộ tông môn, đối kháng ma tu kiệt lực mà chết.

    Đây là thời điểm Ngôn Tẫn siêu độ đồng môn nhìn thấy, hắn thấy được hình ảnh cuối cùng trước khi chết của đồng môn.

    Ánh mắt Ngôn Tẫn hơi ảm đạm.

    Hắn rót một đạo quang rất nhỏ vào chuôi kiếm, thân kiếm nguyên bản không tốt lắm tức khắc sáng ngời rất nhiều.

    Thanh kiếm này thăng giai!

    Mắt tiểu sư đệ sáng lên, cả người như bị chiếc bánh có nhân từ trên trời giáng xuống dọa choáng váng.

    Ngôn Tẫn đem thanh kiếm cho tiểu sư đệ kia, nói: "Kiếm tu không thể để kiếm của chính mình rơi vào tay kẻ khác, không được có lần sau."

    Tiểu sư đệ cả người đều mơ hồ.

    Đến khi đại sư huynh đã rời đi rất xa hắn mới hồi phục lại tinh thần mà ôm lấy thanh kiếm bảo bối của mình.

    Một đệ tử có chút mờ mịt mở miệng nói: "Đại sư huynh hình như cũng không giống trong truyền thuyết cho lắm."

    Những người khác cũng gật đầu.

    "Nhưng mặc kệ như thế nào Đoạn sư huynh của Bình Cơ Phong tu vô tình đạo, đại sư huynh lại dây dưa cũng không đúng đi." Trong đó có một sư muội nhíu mày nói.

    "Có lẽ là cầm lòng không đậu?" Tiểu sư đệ phía trước một bên ôm kiếm một bên thở dài nói: "Giống như ta thích sư muội ở ngọn núi cách vách, cũng không khống chế được."

    Người còn lại khóe miệng hơi rút, nói: "Ngươi trước đây cũng không nói như vậy."

    Tiểu sư đệ sắc mặt tức khắc đỏ lên.

    Bởi vì hắn từng xem qua tỉ thí của Đoạn sư huynh, một kiếm đánh bại bảy vị tu sĩ cùng cảnh giới cho nên từ đó hắn rất sùng bái y.

    Trong lòng cũng không quá thích vị đại sư huynh làm khó người khác này.

    Nhưng hiện tại..

    "Ta chỉ là.. chỉ là bỗng nhiên cảm thấy loại khí chất này của đại sư huynh, hẳn là không giống loại người đó."

    Ngôn Tẫn một đường đi đi dừng dừng.

    Bất tri bất giác liền đi tới đại điện chủ phong của Quy Nguyên Tông.

    Mà sư tôn hắn vẫn ở chỗ này.

    Khôngchú ý phòng mưa, Ngôn Tẫn trải qua một đường này tóc đã sớm ướt đẫm, thoạt nhìn thập phần chật vật.

    Hơn nữa, do thần hồn bị hao tổn cho nên sắc mặt của hắn cũng thực tái nhợt.

    Nhưng hắn vẫn không phát giác, chỉ nhìn về phía trước.

    Vì thế sư phụ Ngôn Tẫn cùng các phong chủ đang thảo luận ở trong điện liền nhìn thấy hắn.

    Tông chủ Quy Nguyên Tông cũng chính là Thanh Hư đạo tôn khi nhìn thấy Ngôn Tẫn trong ánh mắt liền hiện lên tia đau lòng.

    Bởi vì mấy ngày trước đây, y phạt nặng Ngôn Tẫn mấy trăm côn.

    Thanh Hư đạo tôn đã ba nghìn thọ nguyên, khuôn mặt cùng phàm nhân bốn mươi tuổi không khác biệt lắm.

    Y đối với Ngôn Tẫn là thập phần sủng ái.

    Dù sao cũng là đệ tử chân truyền của mình, nhưng bởi vì sự việc hoang đường mấy ngày trước y không thể cho ra thái độ hiền lành.

    Mặt không biểu tình nói: "Ai cho phép ngươi đến đây?"

    Ngôn Tẫn ngơ ngẩn mà nhìn sư tôn trước mắt, giật giật môi nhưng một câu cũng không nói ra.

    "Trở về tiếp tục ngẫm lại." Thanh Hư lạnh lùng nói.

    Y là muốn nói cho các phong chủ còn lạo nghe.

    Như vậy các phong chủ càng khó nói thêm điều gì.

    Nhưng kỳ thật bọn họ cũng không có ý định nói gì, càng muốn khuyên nhủ chưởng môn sư huynh, bởi họ phát hiện sắc mặt Ngôn Tẫn có chút không đúng.

    Mà Ngôn Tẫn nghe được cũng không đi.

    Hắn vẫn nhìn Thanh Hư, lẩm bẩm một tiếng 'sư tôn', cuối cùng không chống đỡ được ngã xuống mặt đất.

    Khiến cho các phong chủ một phen giật mình.

    Thanh Hư sắc mặt liền biến đổi, đột nhiên đi tới bên người Ngôn Tẫn.

    Sau khi cảm nhận được hơi thở sư tôn, Ngôn Tẫn vẫn luôn lẩm bẩm lặp lại: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi sư tôn."

    Thanh Hư ngực cuộn thành một cục.

    Nhìn đồ đệ nửa sống nửa chết, y hận sắt không thành thép nói: "Hiện tạo biết nhận sai có tác dụng gì? Ta dạy dỗ ngươi nhiều lần ngươi nghe sao? Ngươi nhất ý cô hành*, nhất định phải đánh mấy trăm gậy gộc mới biết nhận sai!"

    *ngoan cố, tự làm theo ý mình

    Lúc này, các phong chủ khác cũng lại đây.

    Phong chủ Đan phong sắc mặt ngưng trọng mà lấy ra đan dược: "Trước tiên cho nó ăn đi, sắc mặt nó không tốt lắm, sợ là bị mấy trăm côn kia tổn thương rồi."
     
    linhlinh2308mikunfuchsia thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng chín 2021
  5. Yuanchen

    Bài viết:
    1
    Chương 2: Sư tôn hối hận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi dùng đan dược, sắc mặt Ngôn Tẫn chuyển biến tốt hơn chút.

    Thanh Hư định đem Ngôn Tẫn vào giường trong nghỉ ngơi, nhưng Ngôn Tẫn nửa mê nửa tỉnh vẫn gắt gao nắm chặt vạt áo y, miệng luôn lẩm bẩm hai tiếng 'sư tôn'.

    Thanh Hư thấy rõ bộ dạng yếu ớt kia nội tâm đau đớn một trận.

    Y không thể bảo trì biểu tình lạnh nhạt, mà là nhẹ nhàng vỗ về tóc mai sớm đã ướt nhẹp của Ngôn Tẫn.

    Các phong chủ khác cũng thấy lạ.

    Bọn họ chưa bao giờ thấy Ngôn Tẫn tái nhợt, yếu ớt hệt như hài tử.

    Ngôn Tẫn từ nhỏ đến lớn đều bình tĩnh, cẩn trọng.

    Hắn là ông cụ non, thông tuệ dị thường, chưa bao giờ làm ra sự tình vượt quá quy củ.

    Nhưng lúc này hắn yếu ớt giống như con thú nhỏ mới sinh.

    Tựa như chỉ chạm nhẹ một chút sẽ hoàn toàn biến mất.

    Phong chủ Đan Phong thở dài nói: "Lần này phạt đúng là có hơi nặng."

    Biến một thiên chi kiêu tử trở thành như vậy.

    Ngôn Tẫn từ nhỏ đến lớn đều thành thục, ổn trọng, làm cho họ quên mất hắn vốn là hài tử không lớn bao nhiêu.

    Thanh Hư bừng tỉnh, lúc này mới chợt nhớ ra.

    Cái này khiến y càng thêm đau lòng.

    Các loại cảm xúc tự trách cùng hối hận đổ dồn vào trong lòng.

    Vì thế trực tiếp phát tiết lên người sư đệ y, nhíu mày nói với chưởng quản luận công đường phong chủ Vạn Linh Phong: "Ta nói phạt nó mấy trăm côn, không nói đệ hạ thủ nặng như vậy."

    Lần này đến lượt phong chủ Vạn Linh Phong phát ngốc.

    Hắn thấy dáng vẻ này của Ngôn Tẫn có chút thở dài, nhưng sau đó nghe sư huynh chất vấn lại tức khắc ủy khuất.

    Phong chủ Vạn Linh Phong nói: "Là chưởng môn sư huynh phạt, hơn nữa ba chữ 'đánh thật mạnh' cũng là do huynh nói."

    Hắn còn là đệ tử đương nhiên tận lực thu kính.

    Đừng đả thương thật.

    Lão gia hỏa này hiện tại toàn trách cứ hắn.

    Thanh Hư tiếp tục lạnh giọng nói: "Ta nói đệ 'đánh thật mạnh', đệ liền đánh gần chết mới thôi sao?"

    Phong chủ Vạn Linh Phong: "..."

    Phong của Vạn Linh Phong tức giận đến máu cũng chảy ngược chuẩn bị cùng chưởng môn sư huynh không nói đạo lý của hắn cãi cọ một trận, nhưng lại bị phong chủ Đan Phong bên cạnh lắc đầu bất đắc dĩ ngăn lại.

    Phong chủ Đan Phong thở dài.

    Không thấy chưởng môn sư huynh lúc này đang tự trách đến đau lòng sao?

    Đệ ít đi khai khẩu thì hơn.

    Để y mắng vài câu phát tiết cũng không sao.

    Việc này làm phong chủ Vạn Linh Phong khóc ròng. Nghĩ thầm trước đây còn có sư tôn, các người khi dễ tiểu sư đệ như ta.

    Hiện tại hắn vất vả lắm mới trở thành phong chủ, các người vẫn còn khi dễ.

    Nhưng hiện tại không ai có tâm tình an ủi tiểu sư đệ đang thương tâm, mà đem toàn bộ sự chú ý đặt trên người Ngôn Tẫn.

    Thanh Hư trực tiếp bế hắn lên giường.

    Sau khi tới buồng trong, phong chủ Đan Phong nói: "Cho nó ăn tiếp Trúc Nguyên Đan đi."

    Thanh Hư xoa mồ hôi lạnh trên trán Ngôn Tẫn, lắc đầu nói: "Không, linh đan hiệu lực quá mạnh, nên sắc cho nó chén thuốc chậm rãi chữa trị thân thể."

    Thanh Hư một bên nói rõ một bên phát ra mệnh lệnh.

    Phong chủ Đan Phong thấy thế cũng có chút bấc đắc dĩ: "Nếu đau lòng như vậy, sư huynh phạt nặng thế làm gì. Ta trước đây có nói, mấy trăm côn kia chỉ khiển trách là được rồi."

    "Không phạt nặng có thể đem nó đánh tỉnh sao?" Thanh Hư có chút mỏi mệt nói.

    Y làm sao không biết phạt như thế có hơi nặng.

    Nhưng y càng không muốn nghĩ tới hậu quả của việc Ngôn Tẫn hãm sâu tình chướng.

    Năm đó Nguyên Âm đại sư Hủ Thiền Tự từng nói qua, đứa nhỏ Ngôn Tẫn này cùnh thiên tài bình thường không giống nhau. Trên người hắn có khí vận bao phủ, ngộ lực cũng lớn, rất là thông tuệ, tương lai nhất định có một phen tạo hóa.

    Nhưng quá mức thông tuệ cũng dễ tuệ cực tất thương*.

    *tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ: Thông tuệ ắt thương tâm, kẻ thâm tình khó thọ

    Hắn có một kiếp.

    Tương lai sẽ hủy trên phương diện này.

    Cho nên Thanh Hư vẫn luôn lo lắng về đồ đệ của mình.

    "Nếu như Vị Chước không phải đệ tử bổn tông, kẻ làm sư tôn như ta tất nhiên sẽ giúp nó dùng tông môn khuất phục đối phương. Nhưng Vị Chước không phải, nó là đệ tử của lão già Bình Cơ Phong kia. Dám động đến đồ đệ hắn, hắn không ngại liều mạng cùng chúng ta."

    Trừ cái này ra Đoạn Vị Chước cũng là thiên tài kiếm tu hiếm có khó tìm.

    Y không có khả năng vì đồ đệ của bản thân mà hủy đi một đệ tử tương lai có thể phi thăng.

    Còn nói, đứa nhỏ kia thiên tính lương bạc, lại tu vô tình đạo.

    Ngôn Tẫn cùng hắn ở bên nhau, ngẫm lại cũng biết đồ đệ y bị thương thành dạng gì.

    Y sao có thể nhẫn tâm như thế?

    Chính mình cực khổ bồi dưỡng đồ đệ lớn lên kết quả lại bị người khác làm cho mình đầy thương tích!

    Thanh Hư liền thở dài.

    Y nhìn Ngôn Tẫn đã nặng nề ngủ, nói: "Vi sư rốt cuộc nên bắt ngươi làm sao bây giờ? Ngươi đứa nhỏ này, nếu đổi đối tượng khác thì ta cũng sẽ không lo lắng như vậy. Đồ đệ của Thanh Vi sư thúc ngươi ta thấy cũng khá tốt."

    Phong chủ Đan Phong, cũng chính là Thanh Vi sắc mặt biến đổi nói: "Đồ nhi kia của ta tuổi vẫn còn nhỏ. Nếu không chưởng môn sư huynh xem đồ đệ kia của tiểu sư đệ Vạn Linh Phong? Ta cảm thấy cũng không tồi."
     
    linhlinh2308mikunfuchsia thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...