Welcome! You have been invited by buingan1011ytna to join our community. Please click here to register.

Chương 10: Đoạn dạo trong phòng tắm​


"Tập hợp. Bây giờ chúng ta tập hợp đi hội trường, tham dự buổi chào mừng. Tất cả phải duy trì kỷ luật thật tốt."

"Dạ, huấn luyện viên."

Toàn bộ sinh viên di chuyển tới hội trường dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên, Lâm Vũ Mạt cùng Hạ Khả Khả ngồi tại chỗ thảo luận.

"Nghe nói tí nữa huấn luyện viên trưởng của chúng ta lên phát biểu, không biết có phải là huấn luyện Giang hôm trước đưa cậu về không nhỉ?"

"Tớ không biết."

"Đăng."

Lúc này đèn trên sân khấu được bật lên, nhìn thấy Giang Diệp dẫn dầu các huấn luyện viên đứng trên sân khấu cầm micro.

"Xin chào mọi người, chào các bạn sinh viên, tôi là chỉ huy trưởng, vô cùng hoan nghênh mọi người đi tới chúng ta quân huấn căn cứ, phía dưới tôi sẽ giới thiệu cho mọi người về các vị huấn luyện viên sẽ phụ trách các bạn trong thời gian tới đây.."

Lâm Vũ Mạt nhìn Giang Diệp trên bục cao, tâm tư đã sớm bay đi, không còn để ý anh đang nói những gì.

"Cho nên điều cuối cùng tôi muốn nói với các bạn, hy vọng các bạn sinh viên ở đây có thể hoàn thành xuất sắc các nhiệm vụ trong kỳ huấn luyện quân sự này, cám ơn mọi người."

Giang Diệp cùng các vị huấn luyện viên cúi người chào, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Lâm Vũ Mạt mới ngừng thất thần.

Lâm Vũ Mạt nhìn Giang Diệp trên bục cao, chỉ thấy sống lưng anh thẳng tắp, một dạng tiêu chuẩn của quân nhân, xung quanh người tản ra một loại mị lực vừa khó gần nhưng mà cũng khiến người ta muốn ngắm nhìn.

Lúc này, ánh mắt của Giang Diệp vừa vặn chạm phải ánh mắt Lâm Vũ Mạt dưới hàng ghế khán giả, anh nhìn Lâm Vũ Mạt khẽ mỉm cười, chẳng qua là như một cơn gió thoáng qua, nhưng nhanh quá khiến Lâm Vũ Mạt tưởng mình nhìn nhầm rồi.


Sau khi tan cuộc

"Oa, Vũ Mạt, các huấn luyện viên đều rất đẹp trai, nếu mà nhìn huấn luyện viên Lưu của chúng ta cẩn thận hơn chút có thể thấy cũng khá bảnh nha, đúng rồi Vũ Mạt, cậu cảm thấy huấn luyện viên nào trông đẹp trai nhất."

"Tớ thấy huấn luyện viên Giang đẹp trai nhất."

"Ừ, Giang huấn luyện viên đúng là cũng khá đẹp trai, nhưng tuổi tác so với chúng ta thì có chút lớn tuổi, nhìn đi nhìn lại thì cũng phải từ ba mươi tuổi đổ lên."

Lâm Vũ Mạt muốn phản bác: Ba mươi tuổi không phải là nhiều, là trưởng thành, thành thục.

Sau khi ăn xong cơm tối, Hạ Khả Khả cùng Lâm Vũ Mạt trở lại kí túc xá.

"Vũ Mạt, bây giờ mình đi tắm, cậu đi không?"

"Lát nữa mình mới đi, cậu đi trước đi"

"Được rồi, vậy mình đi trước nhé."

"Được."

Hạ Khả Khả đã tắm xong và về đến kí túc xá, thấy Vũ Mạt vẫn còn chưa đi.

"Vũ Mạt, cậu mau đi tắm đi, nếu không một lát nữa sẽ hết nước nóng đó."

"Được, vậy bây giờ tôi đi."

Sở dĩ Lâm Vũ Mạt muộn vậy vẫn chưa đi, là bởi vì cô không quen tắm với nhiều người, hơn nữa khi tắm cô còn có thói quen..

Đến phòng tắm, dì quản lí phòng tắm nói với Lâm Vũ Mạt:

"Bạn học, nhanh vào đi tắm không thì hết nước nóng mất, đúng rồi, còn có vì tắm nước nóng nên có nhiều hơi nước, nhất định phải nhìn rõ đâu là phòng tắm nữ đâu là phòng tắm nam mới được đi vào, đừng nhìn nhầm."

"Được, cám ơn dì."

Lâm Vũ Mạt cầm chìa khóa tủ, đi thay quần áo rồi quay người vào trong buồng tắm, thói quen của Lâm Vũ Mạt khi tắm chính là sẽ hát, chính là kiểu vừa tắm vừa hát.

"Tôi yêu đi tắm, tắm cho da thật tốt, Ah-ohAh-oh, đội lên mũ tắm và nhảy múa, Ah-ohAh-oh."

Lúc này Giang Diệp đang tắm đột nhiên nghe thấy tiếng hát ở bên cạnh, là một cô gái sao, Giang Diệp nghĩ thầm: Mình đâu có đi nhầm đâu.

"Khụ khụ."

Giang Diệp ho khan một tiếng, muốn nhắc nhở một chút, kết quả Lâm Vũ Mạt không nghe thấy.

Vì vậy lần này Giang Diệp ho khan lớn hơn một chút.

"Khụ khụ, bạn học."

Lâm Vũ Mạt lần này nghe thấy, cô ngừng không hát nữa, cảnh giác hỏi

"Ai vậy?"

Chỉ nghe được người bên cạnh nói

"Bạn học, có phải hay không em đi nhầm phòng rồi?"

"A, làm sao lại có con trai ở đây."

Lâm Vũ Mạt hô lớn, Giang Diệp vội vàng ngăn lại

"Bạn học này, em đừng sợ, ở đây là phòng tắm dành cho nam, có thể em đi nhầm phòng tắm rồi,"

"Ui ui ui, thật xin lỗi, thật xin lỗi, có thể là em đi nhầm. Ơ, sao giọng anh nghe quen vậy?"

"Tôi là huấn luyện viên Giang, hôm nay ở trên sân khấu phát biểu chính là tôi."

Lâm Vũ Mạt hận không có cái lỗ nào để chui xuống

"Ôi trời ơi."

Thế nào lại là chú Giang, cô lại nghĩ một chút, cũng may là chú Giang. "Huấn luyện viên Giang, vậy em, em đi trước đây."

"Em tắm đi, tôi tắm xong rồi, tôi đi trước, tôi sẽ nói với dì quản lí, để cho dì ấy chú ý đến em một chút."

"Cám ơn, huấn luyện viên Giang."

Lâm Vũ Mạt nghe tiếng bước chân rời đi ngày càng xa, trong đầu nghĩ: Lần này xấu hổ quá đi, vẫn may chú ấy không nhận ra mình.

Câu tỏ tình ngắn: Anh là mặt trời ấm áp trong lòng em.
 
Chỉnh sửa cuối:
[HIDE-THANKS]

Chương 11: Thêm bạn bè​


Lâm Vũ Mạt nhanh chóng tắm rửa, đi ra khỏi phòng tắm, quả nhiên thấy dì quản lý đứng trước cửa.

"Cô bé, cháu không sao chứ, dì đã bảo cháu phải nhìn cho rõ trước khi vào mà.."

"Dì, cháu không sao, còn nữa, cám ơn dì, cháu đi trước đây."

"Này, này, này."

Nói xong Lâm Vũ Mạt lập tức quay người bước nhanh ra bên ngoài, đến ký túc xá, Lâm Vũ Mạt lập tức lao lên giường, cuộn chăn quanh mình

"A a a, xấu hổ chết mất."

"Ting."

Lúc này, điện thoại của Lâm Vũ Mạt có tiếng thông báo, Lâm Vũ Mạt nhìn qua một cái, có người thêm Wechat với cô.

Ảnh đại diện để trống, tên chỉ có một dấu chấm. Lâm Vũ Mạt ấn đồng ý thêm bạn, vừa định hỏi hắn là ai

: Tôi là Giang Diệp

Lâm Vũ Mạt sửng sốt trong nháy mắt: Chú Giang.

JY (Lâm Vũ Mạt) : Chú Giang, làm sao chú biết tài khoản của cháu?

(Giang Diệp) : Hồ sơ

JY (Lâm Vũ Mạt) : Ồ ồ, chú Giang, chú có chuyện gì sao?

(Giang Diệp) : Tối nay cháu đến phòng tắm sao?

Lâm vũ Mạt trong đầu nghĩ: Chẳng lẽ chú Giang nhận ra mình sao?

JY (Lâm Vũ Mạt) : Hả? À! Đúng vậy, cháu đi tắm, sao vậy?

Lâm Vũ Mạt nghĩ trong đầu: Trước tiên mình không thể lỡ miệng

(Giang Diệp) : Mấy giờ tới

JY (Lâm Vũ Mạt) : Cháu quên rồi

Lâm Vũ Mạt nghĩ trong đầu: Làm ơn làm ơn, đừng nhận ra mình

(Giang Diệp) : Được rồi, chú ý an toàn.

JY (Lâm Vũ Mạt) : Dạ, vâng, chú Giang.

(Giang Diệp) : Chân cháu khỏi chưa?

Lâm Vũ Mạt cho rằng Giang Diệp sẽ tiếp tục hỏi cô về vấn đề đấy, thấy câu hỏi cô thở phào nhẹ nhõm.

JY (Lâm Vũ Mạt) : Đã khỏi rồi ạ, cảm ơn thuốc của chú Giang ạ.

(Giang Diệp: Được rồi, thế thì mau ngủ sớm đi, sau này đi nhà vệ sinh hay nhà tắm vào buổi tối cũng đều phải đi bạn đi cùng, biết chưa?

JY (Lâm Vũ Mạt) : Vâng, chú Giang ngủ ngon ạ!

(Giang Diệp) : Ừ, ngủ ngon

Lâm Vũ Mạt nhìn lịch sử trò chuyện lúc nãy, vô cùng cao hứng.

"Oa, chú Giang vậy mà lại thêm wechat của mình, để xem vòng bạn bè của chú có gì"

Khiến cô thất vọng chính là, Giang Diệp lại không đăng bất cứ cái gì.

Sau khi Giang Diệp đi ra khỏi phòng mắt, liền đi xem camera giám sát, nhìn thấy một bóng người quen thuộc, anh chỉ cần nhìn là nhận ra được

"Nhóc con này."

Vì vậy, sau khi Giang Diệp trở lại ký túc xá liền gọi cho Lưu Chiêu

"Đưa cho tôi hồ sơ của sinh viên khoa máy tính"

Lưu Chiêu vừa mới vào giấc ngủ thì Giang Diệp gọi điện tới:

"Đại tá Giang, anh cần hồ sơ để làm gì vậy?"

"Có việc, nhanh lên đi"

"Được, tôi lập túc mang tới

Mỗi học sinh đều phải điền vào một bản sao hồ sơ trước khi vào doanh trại có điện thoại, số điện thoại, địa chỉ, gia đình, v. V

" Cốc cốc cốc "

" Vào đi "

" Đại tá Giang, cái ngài cần "

Giang Diệp cầm tập hồ sơ, bắt đầu lật tìm

" Đại tá Giang, ngài muốn tìm cái gì vậy? "

" Tôi xem một chút, anh về đi ngủ đi "

" Rõ, vậy đại tá Giang, ngài cũng ngủ sớm đi "

" Ừ "

Giang Diệp lật đến một tờ hồ sơ, đã tìm được rồi

Anh cầm lấy điện thoại, ấn vào ứng dụng wechat đã lâu không động đến, ấn thêm bạn bè, sau đó nhìn ảnh đại diện của Lâm Vũ Mạt cười thầm một tiếng

" Quả nhiên vẫn là trẻ con "

Ảnh đại diện của Lâm Vũ Mạt là hình một chú mèo con, nhìn vào trông dễ thương, trông rất mềm mại. Giang Diệp nhìn ảnh đại diện của cô, rồi lại hình dung đến dáng vẻ của cô, trong lòng giống như bị mèo cào.

" Mình chính là một con mèo nhỏ "

" Ting ting ting. "

Thêm bạn thành công.

Giang Diệp đổi tên ghi chú của Lâm Vũ Mạt thành" mèo nhỏ "

Sau khi hai người nói chuyện xong, một lúc lâu sau vẫn chưa ngủ được

Lâm Vũ Mạt nghĩ, nên đổi tên chú Giang thành gì đây? A, mình nghĩ ra rồi.

Vì vậy, Lâm Vũ Mạt đổi tên ghi chú của Giang Diệp thành" chú Giang tốt nhất thế giới "

Trước kia wechat của Lâm Vũ Mạt không phải tên là JY, sau khi gặp Giang Diệp mới đổi thành JY, lại chính là chữ viết tắt của Giang Diệp, Lâm Vũ Mạt quên mất chuyện này, Giang Diệp cũng không quá để tâm vào nó.

" Haizz, tối nay nhất định mất ngủ

Câu tỏ tình ngắn: Chỉ cần nghĩ đến anh, tất cả ở trên thế giới này đều hoàn hảo
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
[HIDE-THANKS]

Chương 12: Ngất xỉu​

[/HIDE-THANKS]

Ngày thứ hai, Lâm Vũ Mạt cảm thấy chân mình đã không còn vấn đề gì nữa rồi, liền quyết định về hàng tiếp tục tập luyện

"Hôm nay, chúng ta sẽ tập luyện bài tư thế đứng nghiêm."

Huấn luyện viên vừa mới ra lệnh, bên dưới đã có những âm thanh ai oán

"A, không phải chứ, trời nắng to như vậy mà phải tập luyện tư thế đứng nghiêm."

"Không muốn đâu."

"Bíp"

"Tất cả im lặng, tư thế đứng nghiêm là một trong những nội dung cần phải học, tôi sẽ làm mẫu cho các em trước."

Huấn luyện viên Lưu vừa làm mẫu cho bọn họ xong đã hô bắt đầu thực hiện động tác.

"Vũ Mạt, mệt quá trời, chúng ta có thể nghỉ một lát được không?"

Lâm Vũ Mạt cũng người đầy mồ hôi, nhỏ giọng nói

"Khả Khả, chúng ta cố gắng trụ vững một lúc, chắc là sẽ nhanh kết thúc thôi."

"Được."

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, huấn luyện viên vẫn chưa có hô ngừng.

"Vũ Mạt, tôi không giữ được nữa rồi."

Hạ Khả Khả ngất xỉu

"Khả Khả, Khả Khả!"

"Huấn luyện viên, có người bị ngất."

Bạn học đứng bên cạnh hỗ trợ gọi huấn luyện viên, huấn luyện viên Lưu chạy tới

"Có chuyện gì thế."

"Có thể là say nắng đi."

"Hai người các em dìu em ấy vào phòng y tế đi."

Huấn luyện viên Lưu chỉ vào hai bạn nam bên cạnh

"Huấn luyện viên, em cũng đi theo cùng."

Huấn luyện viên Lưu thấy cũng nên cần một bạn nữ đi cùng sẽ dễ hơn

"Được."

Đến phòng y tế

"Các em ở đây trông chừng em ấy trước, tôi đi báo cáo với Giang huấn luyện viên."

"Vâng."

"Cốc cốc cốc"

"Vào đi"

Giang Diệp đang xử lý giấy tờ

"Đại tá Giang, vừa rồi ở khoa máy tính có một sinh viên nữ bị ngất xỉu."

Giang Diệp nghe đến đó liền ngừng lại bút trong tay

"Cái gì! Ở đâu?"

"Đang ở phòng y tế."

Giang Diệp lập tức lao thẳng tới phòng y tế

"Ai, đại tá Giang.."

Lưu Chiêu trong đầu nghĩ: Có chuyện gì mà đại tá Giang vội như vậy

Giang Diệp vừa chạy vừa nghĩ trong đầu: "Vũ Mạt, em như nào cũng đừng có chuyện gì xảy ra"

Đến phòng y tế

"Vũ Mạt."

Giang Diệp sốt ruột kêu một tiếng.

Lâm Vũ Mạt ngồi ở mép giường chăm sóc Hạ Khả Khả, nghe có người gọi cô, liền quay đầu lại

"Chú Giang, sao chú lại tới đây."

Giang Diệp đi tới ôm lấy nàng.

"Cháu không có sao chứ."

Lâm Vũ Mạt ngơ ngác đầy mặt "chú Giang, cháu không sao."

Lâm Vũ Mạt lần đầu tiên ở gần anh đến thế, ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người, cảm thấy khá dễ ngửi.

"Không sao là được rồi."

"Chú Giang, sao tim của chú đập nhanh như vậy?"

Giang Diệp buông cô ra "Ưm hừm, chắc là do vừa nãy chạy nhanh quá. Không phải cháu ngất xỉu sao?"

"Chú Giang, là bạn Khả Khả của cháu bị ngất."

Lâm Vũ Mạt chỉ chỉ Khả Khả đang nằm trên giường.

"E hèm, do Lưu Chiêu tới báo với tôi."

Giang Diệp nói nhỏ

"Chú Giang, chú lầm bầm cái gì vậy?"

"À, không có gì đâu."

Giang Diệp thu lại vẻ mặt lo lắng.

"Nếu cháu xảy ra chuyện tôi lại không biết ăn nói thế nào với ba cháu, cháu không sao là được rồi, tôi đi về trước."

"Dạ, chú Giang hẹn gặp lại."

"Ừ."

Lâm Vũ Mạt nhìn bóng lưng của Giang Diệp, nhớ tới khi nãy Giang Diệp ôm mình, mặt bất tri bất giác đỏ lên.

"Này nha, Vũ Mạt."

"Khả Khả, cậu tỉnh rồi, cảm giác thế nào."

"Tớ muốn uống nước."

"Được."

Giang Diệp quay trở lại phòng làm việc, lấy điện thoại gọi điện cho Lưu Chiêu

"Huấn luyện viên Lưu, nhận mệnh lệnh của tôi, tối nay sau khi kết thúc huấn luyện, cậu chạy thêm 10 vòng."

"Đừng nha, đại tá Giang, tôi phải đứng huấn luyện một ngày rất mệt đó."

"20 vòng."

"Đừng đừng đừng, 10 vòng liền 10 vòng."

Cúp điện thoại, Lưu Chiêu trong đầu nghĩ: Mình đâu có làm gì khiến đại tá Giang giận đâu.

Trở lại phòng làm việc, tim Giang Diệp vẫn đập cực kì nhanh: "Mình đây là sao vậy, tại sao lại để ý đến đứa trẻ đó vậy, lại còn lo lắng cho đứa trẻ ấy rồi tim lại đập nhanh như thế"

Nhớ tới vừa rồi tiếp xúc ngắn ngủi, mùi hương trên người Lâm Vũ Mạt thoang thoảng mùi hương dễ chịu, tâm tình của Giang Diệp liền tốt trở lại

Giang Diệp cầm điện thoại lên, gửi cho Lâm Vũ Mặc một đường link - "Những điều cần lưu ý khi huấn luyện quân sự"

Lời tỏ tình ngắn: Thế giới này thật nhạt nhẽo, nhưng trong đó lại có em

Hellu mọi người, đợt này mình bận quá trời nên giờ mới edit tiếp được, mong mọi người vẫn sẽ ủng hộ mình nhaaa[/PROTECT]
 
[HIDE-THANKS]

Chương 13: Sân bóng rổ​

[/HIDE-THANKS]

"Đi thôi, Khả Khả, tớ dìu cậu về."

"Vũ Mạt, Khả Khả, sao hai cậu lại ở đây."

Lục Tư Viễn lại gần, Lâm Vũ Mạt hỏi

"Lục Tư Viễn, cậu thi đấu xong rồi sao?"

Lục Tư Viễn bởi vì vướng trận thi đấu bóng rổ nên nhập học muộn hơn cô vài ngày.

"Ừ, ngày hôm qua vừa mới kết thúc. Cậu sao thế."

Lục Tư Viễn nhìn sang Hạ Khả Khả, Hạ Khả Khả nói

"À, tôi có chút bị say nắng, hiện tại đã khỏe rồi, giờ phải quay về kí túc xá."

"Vậy các cậu đợi tôi một lát, tôi đưa các cậu về."

"Không.."

"Được."

Hạ Khả Khả vừa định từ chối, liền thấy Lâm Vũ Mạt nháy mắt với cô một cái, Hạ Khả Khả liền biết ý định của Vũ Mạt liền ngại ngùng cúi thấp đầu xuống

"Vũ Mạt, tôi xong rồi, chúng ta về thôi."

"Được."

Lâm Vũ Mạt cùng Lục Tư Viễn dìu Hạ Khả Khả trở về, ra tới cửa phòng y tế

"Ai, cái đó Khả Khả, tớ đột nhiên nhớ ra tớ còn chút việc, trước sẽ chưa về kí túc xá, nhờ Lục Tư Viễn đưa cậu trở về kí túc xá nha."

Vừa nói liền buông Hạ Khả Khả

"Vũ Mạt, cậu đi đâu đó."

Lục Tư Viễn vừa định hỏi, Lâm Vũ Mạt đã biến mất nhanh như làn khói

"Vậy Khả Khả, tôi đưa cậu về kí túc xá."

"Cám ơn."

Hạ Khả Khả suy nghĩ: Vũ Mạt, giỏi thật!

Bây giờ thời gian đúng lúc là thời gian nghỉ trưa, không có huấn luyện, Lâm Vũ Mạt đi dạo quanh doanh trại.

Đi mãi, đi tới sân bóng rổ, cô đi vào nhìn thấy Giang Diệp đang chơi bóng rổ, cô đứng ở bên cạnh nhìn.

Chỉ thấy Giang Diệp mặc một bộ thể thao đơn giản, động tác nhảy lên đón bóng rồi úp rổ thật dễ dàng, hai tay nắm lấy khung bóng rổ, sau đó nhảy xuống.

Lâm Vũ Mạt thấy anh trong bộ dạng này, trong lòng không ngừng cảm thán: Thật là đẹp trai nha

Giang Diệp đi đến bên cạnh uống nước, chỉ thấy hầu kết anh lăn lên lăn xuống, Lâm Vũ Mạt nhìn chằm chằm không chớp mắt. Giang Diệp quay đầu nhìn thấy cô, liền đi tới bên cạnh cô

"Sao cháu lại ở đây?"

"Chào chú Giang."

"Bây giờ không phải là thời gian nghỉ trưa sao, sao lại không ở kí túc xá, huấn luyện viên của em biết được thì sao."

"Cháu mới vừa dìu bạn học từ phòng y tế về kí túc xá, sau đó muốn đi dạo một chút, chú Giang, chú đừng nói với huấn luyện viên Lưu nha."

"Được rồi, lần sau không được như thế nữa."

"Cám ơn chú Giang."

Lâm Vũ Mạt nhìn về phía bóng rổ ở trên sân, Giang Diệp theo ánh mắt nhìn sang

"Muốn chơi bóng rổ sao?"

"Dạ, cháu muốn thử chơi bóng rổ xem sao."

Vừa nói xong Giang Diệp đi tới sân bóng rổ

"Muốn chơi sao, tôi dạy cháu."

Lâm Vũ Mạt trong lòng vui mừng

"Được ạ."

Lục Tư Viễn dìu Hạ Khả Khả về lại kí túc xá, đến cửa kí túc xá

"Tôi tự lên được, làm phiền cậu rồi."

"Không có sao, bạn của Vũ Mạt chính là bạn của tôi, không cần khách khí."

"Vậy hôm nào tôi mời cậu ăn cơm."

"Được, đúng rồi, đây là thuốc, trở về nhớ uống thuốc, cậu đi lên trước đi."

"Được."

Hạ Khả Khả đi lên kí túc xá, đi đi lại lại trước cửa sổ, thấy Lục Tư Viễn vẫn ở yên đó, liền đối với hắn phất phất tay

"Cậu quay về đi."

Lục Tư Viễn giơ tay "ok", liền chạy đi.

Trong sân bóng rổ, Lâm Vũ Mạt ném bóng theo kiểu chơi bóng rổ, kết quả một quả bóng cũng không ném vào.

Lâm Vũ Mạt đem bóng rổ ném đi

"Tức chết tôi rồi."

"Xì."

Giang Diệp ở bên cạnh không nhịn được bật cười

"Đừng có gấp, tôi dạy cháu."

Giang diệp đem bóng rổ đưa cho Lâm Vũ Mạt

"Ôm hai tay."

Lâm Vũ Mạt ngoan ngoãn ôm quả bóng, Giang Diệp đi tới sau lưng, nhẹ nhàng từ sau lưng cầm lấy tay của cô.

"Nhắm khung bóng rổ."

Lâm Vũ Mạt cảm nhận được giọng nói của Giang Diệp bên tai, mặt cảm thấy nóng lên.

"Nem đi."

Vừa nói Giang Diệp cầm tay Lâm Vũ Mạt dùng sức ném quả bóng rổ vào rổ.

"Keng"

Vào

"A, chú Giang, trúng rổ rồi."

Lâm Vũ Mạt hưng phấn nhảy cẫng lên, vô tình đụng đầu vào mũi của Giang Diệp

"Ai u."

Giang Diệp sờ mũi mình một cái

"A, chú Giang, chú không có sao chứ."

Lâm Vũ Mạt đưa tay sờ mũi của Giang Diệp một cái, mặt đầy lo lắng. Giang Diệp nhìn dáng vẻ của cô, trong lòng run lên: Thật đáng yêu.

"Chú Giang, có cần đi phòng y tế không ạ?"

Lâm Vũ Mạt thấy Giang Diệp vẫn nhìn nàng, liền mở miệng hỏi.

"Không có sao."

Giang Diệp trong đầu nghĩ: Đứa nhỏ gọi mình là chú, mình lại nghĩ gì vậy chứ.

"Tuýp tuýp."

Lúc này, hiệu lệnh tập hợp vang lên

"Cháu nhanh trở về tập trung đi, tôi không sao."

"Được, vậy chú Giang cháu đi trước đây."

Vừa nói Lâm Vũ Mạt liền chạy đi

Giang Diệp nhìn bóng lưng mảnh mai, khóe miệng nhếch lên một cái: Thật nhẹ nhàng

Lời tỏ tình ngắn: Em đáng yêu nhất, tôi nói lúc không kịp suy nghĩ gì, sau này suy nghĩ kĩ càng vẫn là câu nói đó.
 
[HIDE-THANKS]

Chương 14: Rung động trái tim​

[/HIDE-THANKS]


Lâm Vũ Mạt quay trở lại hàng tập hợp, thấy Hạ Khả Khả.

"Khả Khả, sao cậu lại ở đây, sao không ở kí túc xá nghỉ ngơi thêm đi."

"Tớ khỏe lại rồi."

"Được rồi, có gì thì nói cho tớ nha."

"Được."

"Tuýp tuýp tuýp."

Huấn luyện viên Lưu đi tới

"Thông báo một chút cho các bạn về buổi huấn luyện ngày mai -- dã ngoại phát triển, mỗi nhóm sẽ có 4 người, sau đó đi nhận trang bị của mình, bây giờ tôi sẽ đọc cho các bạn danh sách cho ngày mai.."

"Nhóm ba: Lâm Vũ Mạt, Hạ Khả Khả, Lục Tử Minh, Chương Viễn."

Hạ Khả Khả nghe thấy danh sạch liền vui mừng quay ra ôm lấy Lâm Vũ Mạt

"Tốt quá rồi, Vũ Mạt, tụi mình chung một nhóm này."

"Ừm."

Lâm Vũ Mạt hoàn toàn không để tâm mọi người đang bàn luận chuyện gì, bởi vì trong đầu cô bây giờ chỉ toàn hình bóng của Giang Diệp: Không biết mũi của chú Giang ra sao rồi.

Bên trong phòng làm việc, Giang Diệp ngồi ở bàn làm việc, cầm túi đá chườm lên mũi

"Không ngờ được lực đầu của bé con này rất mạnh đó. A!"

Vừa cười vừa nói, lắc đầu một cái

"Được, bây giờ giải tán."

Lâm Vũ Mạt vừa nghe thấy lệnh giải tán, lập tức chạy về kí túc xá

"Á, Vũ Mạt, cậu đi đâu?"

"Tớ trở về kí túc xá có việc một chút."

"Cậu.."

Hạ Khả Khả vừa mới mở lời, chỉ thấy Lâm Vũ Mạt đã chạy đi xa rồi

"Khả Khả, Vũ Mạt đâu rồi."

Hạ Khả Khả nghe thấy có người gọi mình, liền quay đầu nhìn, hóa ra là Lục Tư Viễn, chỉ thấy cậu cầm chai nước trong tay, bộ quân phục mặc trên người cậu trông lại trông rất hợp mắt. Hạ Khả Khả nhìn cậu chằm chằm, thấy cậu đi tới chỗ mình

"À, Vũ Mạt vừa về kí túc xá, chắc là đang có chuyện khẩn cấp."

"Ồ, như vậy sao."

Vừa nói Lục Tư Viễn đem chai nước trong tay cho Hạ Khả Khả

"Đây, cậu uống nước đi."

Hạ Khả Khả nhận lấy chai nước

"Cảm ơn, cậu có muốn đi ăn cơm không?"

"Không cần đâu, tôi đi chơi bóng rổ đây. Bái bai."

Nói xong Lục Tư Viễn liền rời đi, Hạ Khả Khả siết chặt chai nước trong tay

"Được rồi."

Lâm Vũ Mạt chạy về kí túc xá, cô nhớ trong vali có để bông y tế và chai sát khuẩn vết thương

"Quả nhiên có."

Lâm Vũ Mạt cầm chai sát khuẩn vết thương và bông băng chạy về phía phòng làm việc của Giang Diệp

"Cốc, cốc, cốc"

"Vào đi."

Giang Diệp ngẩng đầu lên, thấy Lâm Vũ Mạt đứng ngoài cửa

"Sao cháu lại tới đây."

Lâm Vũ Mạt nhìn mặt Giang Diệp, quả nhiên là có sưng

"Chú Giang, cái đó.. cái đó, cháu tới đưa thuốc ạ."

Lâm Vũ Mạt thở hổn hển nói

"Cháu ngồi trước đi, thuốc gì vậy?"

Lâm Vũ Mạt đi tới ghế sofa trong phòng làm việc ngồi xuống, Giang Diệp tới đưa cho cô một cốc nước

"Uống nước đi."

Lâm Vũ Mạt bưng cốc lên uống một ngụm to, Giang Diệp nhìn trên trán nàng lấm tấm mồ hôi, trong đầu nghĩ: Bé con này, chắc là chạy tới đây rồi. Trong lòng không khỏi vui mừng

"Uống chậm thôi, đừng vội."

"Ha, vừa nãy cháu chết khác luôn."

Vừa nói Lâm Vũ Mạt vừa lấy thuốc và bông băng ra khỏi túi

"Chú Giang, thật xin lỗi, cháu đụng trúng mũi chú, khiến mũi chú bị sưng. Đây là thuốc sát khuẩn vết thương cùng bông băng."

Lâm Vũ Mạt đưa cho Giang Diệp, chỉ thấy Giang Diệp nhếch nhẹ khóe môi lên

"Ừ, cám ơn cháu, quả thật có sưng một chút."

"Vậy chú mau bôi thuốc đi."

Giang Diệp cầm lấy thuốc, nhìn Lâm Vũ Mạt một chút, chỉ thấy cô vẫn nhìn mình chằm chằm, anh nói:

"Ừm, cái đó, ở đây không có gương soi, tôi cũng không tự nhìn thấy được, nếu không cháu giúp tôi bôi thuốc đi."

"Được ạ."

Chỉ thấy Lâm Vũ Mạt đầy ngây thơ mà đồng ý, Giang Diệp đắc ý

Lâm Vũ Mạt nghĩ: Là mình đụng trúng mũi của chú, bôi thuốc là việc nên làm

Giang Diệp nghĩ trong đầu: Bé con này thật dễ lừa gạt

Lâm Vũ Mạt nhận lại thuốc từ trong tay Giang Diệp, đầu ngón tay lướt qua, chỉ cảm thấy trong lòng có chút rung động nho nhỏ.

Lời tỏ tình ngắn: Đúng là anh không có tài hoa gì cả, chỉ là có chút may mắn nên mới gặp được em, vì vậy trái tim cứng ngắc này đã trở nên lãng mạn hơn.

 
[HIDE-THANKS]

Chương 15: Băng cá nhân​

[/HIDE-THANKS]

Lâm Vũ Mạt tay phải cầm bông gòn chấm thuốc lên mũi, Giang Diệp chăm chú nhìn nàng. Động tác của Lâm Vũ Mạt rất nhẹ, chỉ sợ làm đau Giang Diệp

"A.."

Giang Diệp cảm thấy mùi thuốc có chút gay mũi, liền nhắm hai mắt lại, Lâm Vũ Mạt tưởng rằng mình làm đau Giang Diệp

"Phù."

Lâm Vũ Mạt chu chu cái miệng nhỏ nhắn thổi thổi cho Giang Diệp, Giang Diệp cảm nhận được có một làn gió nhẹ, liền mở mắt. Chỉ thấy Lâm Vũ Mạt nghiêng về phía mình, miệng đến gần mũi của Giang Diệp mà thổi.

"Cháu đang làm gì vậy?"

"..."

Lâm Vũ Mạt thấy Giang Diệp mở mắt ra, giật mình lùi về sau, lúc sắp ngã xuống Giang Diệp đỡ eo cô, kéo cô về phía mình. Hai người liền rất gần nhau.

"Đại tá Giang.. A, tôi cái gì cũng đều không nhìn thấy."

Lúc này Lưu Chiêu đi vào nhìn thấy một màn này, liền vội vàng quay đầu đi chỗ khác. Lâm Vũ Mạt liền rời khỏi vòng tay Giang Diệp, đem băng cá nhân đặt vào trong tay hắn, đỏ mặt chạy ra khỏi phòng làm việc.

"Ai yô, đại tá Giang, có chuyện gì vậy."

Chỉ thấy Lưu Chiêu mặt đầy hóng hớt hỏi

"Sinh viên đưa thuốc cho tôi."

"Ha, ở khoa nào vậy?"

"Cậu lại muốn chạy quanh sân đúng không?"

"Không không không, không hỏi nữa."

"Tìm tôi có chuyện gì."

"Dạ, ngày mai đi dã ngoại thực chiến, sếp đi không?"

Lưu Chiêu nghĩ thầm trong đầu những chuyện thế này Giang Diệp sẽ không đi, Giang Diệp nhìn băng cá nhân trong tay một chút

"Tôi đi."

"Vâng."

Lưu Chiêu ngoài mặt vui vẻ, nhưng bên trong rất bi thương: "Đừng mà".

"Đúng rồi, đại tá Giang, lát nữa trên sân bóng rổ có thi đấu, anh đi xem đi mà."

"Xem tình hình."

Lâm Vũ Mạt chạy ra khỏi phòng làm việc, mặt đỏ ửng vẫn chưa tan hết, cô ngồi xuống chiếc ghế dài bên đường

"Lâm Vũ Mạt, mày làm sao vậy, sao lại có thể đỏ mặt vì chuyện đó được."

Cô ôm mặt mình, cái vẻ mặt đó giống như đang nghĩ tới người yêu vậy.

Lâm Vũ Mạt vừa trở lại kí túc xá, liền bị Hạ Khả Khả kéo vào

"Vũ Mạt, cậu khai thật đi, cậu vừa đi đâu."

"À, tớ có tí việc ý mà."

"Được rồi. Đúng rồi, tớ nghe nói ở sân bóng rổ đang có trận giao hữu, mình nhanh đi thôi."

"Bóng rổ sao, tớ không đi."

"Ai nha, Vũ Mạt, cậu đi xem với tớ đi mà."

Hạ Khả Khả làm vẻ mặt đáng thương nhìn Lâm Vũ Mạt

"Tại sao vậy, chẳng lẽ."

"Ừ, Lục Tư Viễn cũng thi đấu ở đó."

Chỉ thấy Hạ Khả Khả mặt đầy thẹn thùng nói

"Ha ha ha, được, tớ đi cùng cậu."

"Moa, Vũ Mạt, yêu cậu nhất."

"Mấy giờ bắt đầu."

"Bây giờ, mau đi thôi, không lỡ mất."

"Được."

Vừa nói xong Hạ Khả Khả kéo Lâm Vũ Mạt chạy nhanh nhất có thể.

"May quá vẫn đến kịp."

Các cô tới đúng thời điểm, các cầu thủ vẫn đang khởi động làm nóng người, lúc này Lục Tư Viễn nhìn thấy các cô, liền chạy nhanh tới chỗ các cô.

"Vũ Mạt, Khả Khả, hai người tới rồi sao"

"Ừ hứ, Khả Khả kéo tôi đến, cô ấy nói muốn.."

Hạ Khả Khả vội vàng che miệng Lâm Vũ Mạt

"Ha ha ha, đúng lúc tớ rảnh nên kéo Vũ Mạt đi cùng ý mà."

"Ồ, mọi người tìm chỗ ngồi trước đi, mình đi khởi động đây."

"Được."

Hạ Khả Khả cùng với Lâm Vũ Mạt tìm một chỗ ngồi xuống

"Khả Khả, sao vừa rồi cậu lại không cho tớ nói."

"Ai nha, tớ không phải xấu hổ sao."

"Ha ha ha, Khả Khả nhà chúng ta lại ngại ngùng vậy nha."

"Tuýp."

"Bắt đầu trận đấu."

Vừa mới bắt đầu trận đấu, Hạ Khả Khả liền đổi chủ đề

Nhìn về phía sân bóng, cuộc giao hữu này là Lục Tư Viên dẫn đầu các bạn sinh viên lập thành một đội, đội huấn luyện viên bao gồm các huấn luyện viên để so tài. Lục Tư Nguyên chủ động bắt đầu trận đấu. Quả bóng rổ trong tay cậu, cảm giác như đã hòa làm một với cậu vậy.

"Vào rồi, đội sinh viên vào một bàn."

Trên khán đài đều là sinh viên, vừa thấy đội sinh viên ghi bàn đã hò reo.

Lục Tư Viễn làm một nụ hôn gió về phía khán đài, chỉ nghe bạn nữ bên cạnh Lâm Vũ Mạt nói

"Oa, cậu sinh viên kia thật đẹp trai." "Hình như anh ấy ở khoa thể dục." "Oa oa oa, thật là đẹp trai."

Lâm Vũ Mạt nghe những lời này nghĩ trong đầu: Ôi những người mê trai. Vừa định quay sang cùng Hạ Khả Khả nói vài câu, liền nhìn thấy Hạ Khả Khả đang đầy si mê nhìn Lục Tư Viễn. Lâm Vũ Mạt đỡ trán: Lại thêm một người nữa.

Khi cô nhìn về phía cuối sân, nhìn thấy bóng dáng anh. Cô bật cười.

Lời tỏ tình ngắn: Trong ánh mắt em đều là hình bóng anh, bốn phía đều là anh.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back