"Vũ Mạt, chân của cậu không sao chứ?"
Khả Khả lo lắng hỏi Lâm Vũ Mạt
"Không có sao, chính là vô tình trật chân một cái. Qua hai ngày là khỏi rồi."
"Đúng rồi, huấn luyện viên hôm nay đưa cậu về không thấy xuất hiện trên sân bao giờ nha."
"À, hắn là tổng huấn luyện viên, phụ trách toàn bộ lần quân huấn này của chúng ta."
"Ồ, thì ra là như vậy, dáng dấp cũng khá đẹp trai."
Lâm Vũ Mạt nghĩ trong đầu: Chú Giang của tôi dĩ nhiên là đẹp trai rồi.
"Khả Khả, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, buổi chiều còn phải nghỉ ngời, không phải sao?"
"A, đúng đúng đúng, nghỉ ngơi đi."
Lâm Vũ Mạt nằm trên giường, hồi tưởng lại chuyện xảy ra vào buổi sáng, mặt không kiềm được mà đỏ lên, nàng trong đầu nghĩ: Mình là như thế nào đây.
Không chỉ Lâm Vũ Mạt nghĩ lại, Giang Diệp cũng đang hồi tưởng lại chuyện buổi sáng, khi hắn thấy Vũ Mạt bị trật chân, tim hắn nhói một phát. Khi hắn ôm thân thể nhỏ xinh, trong lòng có một loại cảm xúc sợ hãi. Hắn ở trong bộ đội nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ hắn chưa từng có cảm giác muốn che chở một người như vậy.
Chính hắn cho mình một cái cớ: Cô bé ấy vẫn là một đứa trẻ. (Sao ai cũng z hả trờiiii, truyện nào mấy chú cũng nghĩ z hết á
"Tuýp, tuýp tuýp, tuýp tuýp tuýp."
Tiếng huýt gió vang lên, Lâm Vũ Mạt nhanh chóng tỉnh lại, liền nghe được ngoài cửa kêu
"Toàn thể thức dậy, kiểm tra đột xuất."
Kiểm tra bất thình lình, nên mọi người ứng phó không kịp.
"A, kiểm tra đột xuất, kiểm tra cái gì." "Không biết nha." "Chẳng lẽ muốn kiểm tra đồ đạc."
Bởi vì hệ máy tính chỉ có Lâm Vũ Mạt và Hạ Khả Khả là con gái, bọn họ được phân vào một kí túc xá tám người với các bạn ở khoa khác.
Huấn luyện viên Lưu Chiêu đi vào, nhìn xung quanh một lượt
"Hôm nay tôi tới là dạy mọi người cách dọn dẹp, cách gấp chăn, cất quần áo và dọn dẹp kí túc xá sạch sẽ."
Huấn luyện Lưu dạy các nàng từng hạng mục một.
"Tốt lắm, đều biết sao?"
"Đã biết, huấn luyện viên."
Lúc này huấn luyện viên Lưu nhìn về phía Lâm Vũ Mạt.
"Bạn học này cùng tôi đi ra ngoài một chút."
Lâm Vũ Mạt mơ hồ, sao lại chỉ có mình mình.
"Em sao?"
"Ừ, đi ra ngoài một chút, những bạn học khác dọn dẹp bên trong đi."
Huấn luyện viên gọi Lâm Vũ Mạt qua, kéo sang một bên.
"Bạn học Vũ Mạt, đây là đại tá Giang lệnh cho tôi cầm qua cho em."
Vừa nói huấn luyện viên Lưu đem từ trong túi ra một hộp thuốc mỡ, còn có một chiếc bao bảo vệ cổ tay cho Lâm Vũ Mạt
"Đại tá Giang, là chú Giang.. huấn luyện viên Giang sao?"
"Ừ, là đại tá Giang phân phó, trước khi chân của em khỏi, em có thể không cần tham gia các hoạt động huấn luyện kịch liệt."
"À, huấn luyện viên Lưu, làm phiền huấn luyện viên thay em cảm ơn Đại tá Giang."
"Được, em trở về trước đi, nếu như em thiếu thứ gì có thể bảo với tôi."
"Được, cảm ơn huấn luyện viên Lưu."
Nói xong, huấn luyện viên Lưu rời đi. Lâm Vũ Mạt nhìn đồ trong tay, đối với Giang Diệp tăng không ít độ hảo cảm.
"Báo cáo."
"Vào."
"Đại tá Giang, tôi đã đưa đồ xong."
"Ừm."
"Đại tá Giang, anh với bạn học Lâm có quan hệ như nào vậy ạ?"
Giang Diệp nhìn cậu ta một cái
"Em ấy, kêu tôi bằng chú."
"Chú, chú."
"Hóa ra là vậy, tôi đã biết, nhất định sẽ chiếu cố cháu gái của anh, đại tá Giang yên tâm."
"Ừ, không cần quá rõ ràng. Nếu không bị những người khác biết thì không tốt."
"Dạ."
Lâm Vũ Mạt trở lại kí túc xá, Hạ Khả Khả vội vàng kéo cô nàng qua
"Vũ Mạt, huấn luyện viên tìm cậu có chuyện gì sao"
"À, không có gì đâu, mới vừa rồi tớ quên cầm thuốc ở phòng y tế, huấn luyện viên đưa tới giúp tớ ý mà."
Lâm Vũ Mạt nói láo, bởi vì cô không muốn mọi người phát hiện mình có một người chú đẹp trai đến vậy.
"À, nguyên lai là như vậy sao, vậy thì huấn luyện viên của chúng ta tốt bụng vô bùng, còn biết quan tâm tới người khác."
Lâm Vũ Mạt cười nhẹ, trong đầu nghĩ: Là chú Giang nhà ta thật biết quan tâm người khác.
Câu tỏ tình ngắn: Em là nước, duy trì sự sống của anh.