Bạn được nguyễn minh nguyệt mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
44 ❤︎ Bài viết: 7 Tìm chủ đề
2031 2
Kiếm tiền
Quả Chanh Gặm Dở đã kiếm được 20310 đ
54503604735_8914e32d9f_o.jpg

Sự Dịu Dàng Đằng Sau Bộ Quân Trang​


Tác giả: Thỏ Thỏ

Edit: Chanh

Thể loại: Ngôn tình

Số chương: 85c+3 ngoại truyện

Văn án:

Anh là đại tá trong quân đội, anh và bố của cô cùng là anh em trong quân đội.

Xét theo tuổi tác và vai vế, cô phải gọi anh một tiếng "chú"

"Ba, là con thích chú ấy trước." "Bố vợ xin đừng nóng giận"

"Anh, anh, anh, tôi xem anh như anh em, nhưng anh lại muốn làm con rể tôi!"
 
Chỉnh sửa cuối:
44 ❤︎ Bài viết: 7 Tìm chủ đề

Chương 1: Chấn thương​


"Bùm, bùm, bùm"

"Đi nhanh lên, tôi sẽ hỗ trợ anh"

"Không, đại tá Giang, anh đi trước đi"

"Đừng nói nhảm nữa, nghe lệnh tôi, nhanh chóng rút lui."

"Bùm"

"Đi mau!"

"Đại tá Giang!"

Giang Diệp là một đại tá của lực lượng Z, khi anh đang làm nhiệm vụ ở nước ngoài, bị khủng bộ tập kích, anh đã bị bắn vào chân khi yểm trở cho các đồng đội rút lui.

Bệnh viện

"Giang Diệp, cấp trên ra chỉ thị, nhiệm vụ lần này các cậu đã hoàn thành rất tốt, cấp trên đã ra lệnh, nhiệm vụ lần này của cậu chính ra nghỉ ngơi dưỡng thương cho thật tốt, sau khi khỏi bệnh sẽ giao nhiệm vụ khác cho cậu."

Các đồng chí nhận được tin Giang Diệp bị thương, liền tới thăm bệnh. "Anh Giang, cảm ơn anh hôm đó đã cứu em."

Thấy một đồng chí đứng cạnh giường khóc, liền nói:

"Được rồi, đàn ông con trai khóc sướt mướt làm gì."

Đồng chí lau nước mắt nói: "Anh Giang, anh yên tâm, em nhất định sẽ ở bên cạnh anh, anh có gì cần có thể ra lệnh cho em."

Giang Diệp nhìn hắn, nhớ lại cảnh tượng lần đầu nhập ngũ của mình.

Giang Diệp sinh ra trong một gia đình quân nhân, ông nội của anh là một người quân nhân được mọi người kính trọng. Ba của anh là chủ tịch tập đoàn Giang Thị, lối sống và phong cách làm việc của gia đình đều theo nề nếp của quân đội. Giang Diệp theo truyền thống của gia đình mà nhập ngũ vào quân đội, khi Giang Diệp ở trong quân đội đã thể hiện rất tốt, nhiều lần lập công, vì vậy trong mấy năm ngắn ngủi đã lên vị trí Đại tá, đối mặt với kẻ thù luôn tàn nhẫn, nghiêm khắc với cấp dưới. Giang Diệp bừng tỉnh trong kí ức, nhìn đồng chí liền hỏi "Cậu tên là gì, nhập ngũ khi nào?" Cậu lính lập tức đứng thẳng lưng chào: "Báo cạo đại tá, tên em là Lưu Chiêu, đã nhập ngũ được một năm." Giang Diệp gật đầu: "Được, nếu cậu muốn sát cành cùng tôi, ta sẽ không mềm lòng, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt." "Dạ, em đã chuẩn bị sẵn sàng." Giang Diệp không biết khi anh cứu Lưu Chiêu một mạng, hình tượng vĩ đại của anh đã khắc sâu trong lòng Lưu Chiêu.

"Đại tá Giang, nghe nói anh bị thương rồi."

Khi hai người bọn họ đang nói chuyện, có một bác sĩ bước vào

"Bác sĩ Lạc, đã lâu không gặp."

"Tôi cũng không muốn gặp anh thường xuyên đâu, nói đi lần này bị thương chỗ nào."

Lúc này Lưu Chiêu ở bên cạnh nói: "Bác sĩ, đại tá Giang bị thương ở chân."

LạcTử Thần nhìn Lưu Chiêu hỏi: "Là vì cứu cậu phải không?"

Giang Diệp nhìn Lạc Tử Thần ra hiệu cho anh ta đừng nói nữa, Lạc Tử Thần không để ý anh, nói tiếp

"Đại tá Giang của các cậu không ít lần bị chấn thương, nếu như lần này bị thương nặng hơn, có thể sau này chỉ có thể ngồi xe lăn."

Lưu Chiêu sau khi nghe bác sĩ nói xong, cúi đầu

"Được rồi, chỉ là vết thương ở chân, nhanh khỏi thôi."

Lạc Tử Thần lắc đầu, "Tình hình của cậu như nào tôi còn không biết sao, cậu cứ mạnh miệng đi. Được rồi, tôi còn có bệnh nhân, tôi đi trước đây." Lạc Tử Thần nhìn Lưu Chiêu "Chăm sóc đại tá Giang nhà cậu cho tốt vào."

"Dạ, yên tâm đi, bác sĩ Lạc."

Sau khi Lạc Tử Thần đi khỏi, Lưu Chiêu đầy áy náy nói: "Đại tá Giang, thật xin lỗi."

Giang Diệp vừa nghe xong: "Được rồi, đừng lo lắng quá, tôi đi phòng vệ sinh."

"Dạ" Lưu Chiêu lập tức tới đỡ Giang Diệp

Thành phố Z

Lâm Vũ Mạt vừa hoàn thành kì thi tuyển sinh đại học năm nay, đã đỗ vào trường đại học tốt nhấy với số điểm xuất sắc, hôm nay là ngày nhận được thông báo nhập học, vì để chúc mừng con gái đã thi đỗ đại học, ba Lâm mẹ Lâm tổ chức một buổi tụ họp nhỏ cho Lâm Vũ Mạt, mời họ hàng và bạn bè thân thiết cùng đến chung vui.

Ba Lâm với Giang Diệp là anh em vào sinh ra tử trong quân đội, vì vậy, Giang Diệp cũng nhận được thư mời tới.

Đây là lần đầu tiên Lâm Vũ Mạt gặp anh, cũng bởi vì lần đầu này, cô liền quyết định không phải anh ấy thì sẽ không lấy ai khác..

Câu tỏ tình ngắn gọn: Em là niềm vui của tuổi trẻ - câu này ngược lại chính là anh thích em.
 
Chỉnh sửa cuối:
44 ❤︎ Bài viết: 7 Tìm chủ đề

Chương 2: Lần đầu tiên gặp mặt​


Vết thương của Giang Diệp gần như đã hồi phục và anh yêu cầu về nhà dưỡng bệnh.

Hôm đó, quản gia đưa cho Giang Diệp một lá thiệp mời, Giang Diệp mở thư, thấy là ba Lâm mời. Giang Diệp bình thường không thích tham gia tiệc tùng, nhưng là ba Lâm mời nên anh mới đi.

"Quản gia, chuẩn bị xe đến Lâm gia"

"Hoan nghênh mọi người tới tham dư, tối nay cứ vui vẻ nhé"

Ba Lâm đang đón khách, còn Lâm Vũ Mạt đang ngồi trong phòng của cô.

"Thật nhàm chán"

Lâm Vũ Mạt đang dùng điện thoại di động để giết thời gian.

"Dong, dong, dong."

"Tiểu thư, cô hãy trang điểm và thay đồ đi. Lát nữa cô phải xuống để tiếp khách đó."

Người hầu gõ của phòng Lâm Vũ Mạt

"Tôi biết rồi, tôi sẽ xuống ngay đây"

Lâm Vũ Mạt không phải là một cô bé ngoan, cô cũng không thích tham gia những bữa tiệc như thế này, cô biết những người hôm nay tới đây cũng chỉ để nịnh nọt ba cô mà thôi.

Trong đại sảnh,

"Ông chủ, đại tá Giang Diệp đã tới."

Quản gia nói nhỏ vào tai ba Lâm

"Mau đi tiếp đón đi"

Ba của Lâm Vũ Mạt vốn là bác sĩ dã chiến, Giang Diệp đã bị thương nặng trong một lần làm nhiệm vụ, chính là ba của Lâm Vũ Mạt đã cứu anh. Vì vậy, Giang Diệp và ba Lâm cũng trở thành anh em. Sau khi ba Lâm rời khỏi quân ngũ, ông đã mở một bệnh viện riêng, bác sĩ Lạc Tử Thần chính là học sinh của ba Lâm, nơi Giang Diệp nhập viện chính là bệnh viện của ba Lâm.

Ngay khi cửa đại sảnh được mở, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.

Anh có khuôn mặt tuấn tú, chiếc mũi cao cùng ánh mắt sắc bén khó đoán. Anh mặc một bộ vest đen, khiến cả người toát lên khí chất lạnh lùng, chính trực và cao thượng.

Mọi người đang thấp giọng nói chuyện, ba Lâm vui vẻ đi tới chào hỏi:

"Giang Diệp, tôi còn sợ anh không đến, nếu như vậy thật khiến Lâm mỗ mất mặt."

"Anh Lâm, anh nói gì vậy, anh mời thì đương nhiên là tôi tới."

"Cảm ơn cảm ơn, đúng rồi, nghe nói đợt trước Giang Diệp bị thương, vết thương thế nào rồi?"

"Bác sĩ Lạc đã chữa trị cho tôi rồi, hiện giờ hồi phục khá tốt"

"Ừm, đối với trình độ y khoa của Tử Thần, tôi khá yên tâm. Cậu hồi phục tốt là được rồi."

"Tất nhiên, anh ấy là một học sinh giỏi của anh mà."

"Hahaha, Giang Diệp, tối nay hãy uống nhiều vào nhé"

"Chắc chắn rồi"

Sau khi trò chuyện xong ba Lâm đi tiếp những bị khách khác, còn Giang Diệp đi dạo xung quanh. Anh bước lên tầng hai và nhìn thấy một cô bé vừa đi vừa nghịch điện thoại.

"Ối."

Lâm Vũ Mạt trượt chân và điện thoại của cô cũng sắp bay ra ngoài. Giang Diệp sải bước tới, ôm lấy Lâm Vũ Mạt, đồng thời bắt lấy điện thoại di động của cô. Giang Diệp hiện giờ đang ôm Lâm Vũ Mạt, giống như một cặp đôi ôm đang ôm nhau.

Đây là lần đầu tiên Lâm Vũ Mạt tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông như vậy.

"ACE (tiêu diệt)"

"Tôi đi đây"

Lúc này điện thoại di động phát ra tiếng, Lâm Vũ Mạt vội vàng đứng thẳng dậy, cô cầm lấy điện thoại di động.

"Kết thúc, đoàn người bị tiêu diệt. Nhân tiện, cảm ơn anh."

Giang Diệp nhìn điện thoại di động rồi nói

"Lần sau phải chú ý." Liền đi xuống tầng dưới

Lâm Vũ Mạt nhìn chằm chằm sau lưng anh, chỉ thấy Giang Diệp quay đầu lại

"Trẻ nhỏ, trò chơi này khá hay đấy."

Nói xong cười một tiếng rồi đi, Lâm Vũ Mạt nghe tiếng thấy thế liền đỏ mặt. "Vũ Mạt, mau tới đây thay quần áo."

Mẹ Lâm gọi Vũ Mạt tới thay quần áo.

"Con tới đây."

Lâm Vũ Mạt sau khi thay váy xong liền ngồi trước bàn trang điểm, trên mặt đỏ bừng vẫn không có dấu hiệu nhạt đi.

"Vũ Mạt, mặt con sao lại đỏ thế kia, con bị sốt sao?"

"Mẹ, con không có sao, có thể là nóng đi."

Mẹ Lâm vẫn không yên tâm, sờ trán cô một cái

"Mẹ, con không sao thật."

"Được rồi, lát nữa xuống nhà, nhất định phải nghe lời, nếu như cảm thấy không thoải mái phải nhanh chóng nói cho mẹ biết."

"Mẹ, con biết rồi."

Mẹ Lâm đang trang điểm cho Lâm Vũ Mạt, Lâm Vũ Mạt vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ về những gì Giang Diệp vừa nãy nói với cô: Ai dô, thật là ngại chết đi được.

Câu tỏ tình ngắn: Tới đây! Tôi dẫn em giành chiến thắng!
 
Chỉnh sửa cuối:
44 ❤︎ Bài viết: 7 Tìm chủ đề

Chương 3: Quyết định​


"Bụp"

Đèn phòng khách đột nhiên bị tắt đi, chỉ có một tia sáng chiếu vào cầu thang, chỉ thấy trên cầu thang xuất hiện một cô gái. Trong nháy mắt, toàn bộ phòng khách đều yên lặng, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía cô. Dưới ánh đèn sân khấu, cô mặc chiếc váy ngắn màu trắng, làm nổi bật cặp chân thon dài trắng nõn của cô, cô mỉm cười và vô tình nghịch ngơm mái tóc của mình, trông thật là quyến rũ.

Mọi người đồng loạt tỏ ra ngưỡng mộ Lâm Vũ Mạt, đèn phòng khách được bật lên lại.

Lâm Vũ Mạt chậm rãi đi xuống đại sảnh, đi tới bên ba Lâm.

"Ba."

Lúc này ba Lâm đang cùng Giang Diệp nói chuyện phiếm, thấy con gái bảo bối của mình tới đây, vội vàng giới thiệu

"Giang đệ, giới thiệu với anh một chút, đây là Vũ Mạt. Vũ Mạt, theo tuổi tác con phải gọi là chú Giang."

Lâm Vũ Mạt đưa mắt nhìn người bên cạnh: Hóa ra là anh ấy

Lâm Vũ Mạt đưa tay ra, giả vờ ngoan ngoãn: "Xin chào, chú Giang."

Giang Diệp nhìn Lâm Vũ Mạt một chút, trong đầu nghĩ: Trẻ nhỏ thật biết giả vờ.

Giang Diệp cười một chút, bắt tay với bàn tay bé nhỏ

"Chào cháu."

Tay Giang Diệp so với tay Vũ Mạt lớn hơn rất nhiều, có thể nói tay Lâm Vũ Mạt nằm gọn trong tay Giang Diệp.

Lâm Vũ Mạt bên ngoài mỉm cười, trong lòng đã sớm đang chửi anh:

"Ôi trời, người này là lửa sao, tay nóng như vậy."

Giang Diệp tiếp tục cùng ba Lâm trò chuyện, Lâm Vũ Mạt ở bên cạnh quan sát Giang Diệp.

Lâm Vũ Mạt vừa nhìn vừa suy nghĩ: Mới vừa rồi đều không thể nhìn kĩ, bây giờ nhìn rõ rồi, chú Giang rất đẹp trai.

"Đúng rồi, Vũ Mạt thi vào trường đại học nào vậy?"

Lâm Vũ Mạt đang chìm trong suy nghĩ thì nghe thấy Giang Diệp hỏi

"Chú Giang, cháu trúng tuyển vào trường đại học ở thành phố Z."

"Ừ, xem ra cháu học rất giỏi."

"Vẫn tạm được, tạm được ạ."

Giang Diệp sau khi nghe Lâm Vũ Mạt trả lời mình, trong lòng đã sớm có "chiến lược."

Trước hôm xuất viện một ngày

"Giang Diệp, cấp trên giao cho anh một nhiệm vụ. Một thời gian nữa tân sinh viên sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự, trước tiên anh chọn một trường đại học để dẫn đội huấn luyện quân sự đi."

"Được, tôi sẽ cân nhắc một chút rồi báo lại với cấp trên sau."

Quay lại hiện tại

"Vũ Mạt, Vũ Mạt."

Lúc này một cậu bé trạc tuổi Lục Vũ Mạt chạy tới.

"Lục Tư Viễn, sao cậu lại tới đây."

"Tới chúc mừng cậu đó."

"Không phải cậu cũng thi đậu sao?"

Lục Tư Viễn là bạn từ nhỏ với Lâm Vũ Mạt, ba Lục và ba Lâm là bạn học chung thời đại học, bệnh viện cũng là hai bọn họ cùng nhau gầy dựng lên. Lục Tư Viễn đưa cho Lâm Vũ Mạt một hộp quà, nhìn Giang Diệp đang đứng bên cạnh với ánh mắt dò xét.

"Nhân đây, giới thiệu một chút, đây là bạn thân của ba tôi, chú Giang."

Lục Tư Viễn đưa tay ra

"Chào chú Giang."

Lục Tư Viễn thấp hơn Giang Diệp, nhưng anh ta đứng thẳng lưng nhìn anh, ánh mắt còn mang theo chút thù địch.

Giang Diệp nhìn cậu chàng này, cười một tiếng, đưa tay ra

"Chào cháu."

"Đi, Vũ Mạt, chúng ta đi chơi."

Lục Tư Viễn vừa nói liền kéo Vũ Mạt đi

"Này, đợi đã, chú Giang chúng ta đi chơi thôi."

Lâm Vũ Mạt còn chưa nói hết lời đã bị kéo đi.

Giang Diệp nhìn hai người này, bất lực mỉm cười và lấy điện thoại ra

"Alo, tôi chọn Đại học ở thành phố Z."

"Này, Lục Tư Viễn cậu dẫn tôi đi đâu vậy."

Lục Tư Viễn kéo Lâm Vũ Mạt lên trên sân thượng

"Vũ Mạt, tôi cho cậu thấy một thứ thú vị."

Nói xong Lục Tư Viễn liền đưa một cái chai nhỏ ra

"Bùm"

"Oa, thật là nhiều đom đóm, cậu giỏi ghê, cậu bắt ở đâu được nhiều vậy."

"Hehe, tôi vào trong rừng bắt đấy. Đẹp mắt không."

"Đẹp mắt đẹp mắt."

Lâm Vũ Mạt nhìn đom đóm chăm chú, Lục Tư Viễn nhìn cô: Vũ Mạt, cậu vui vẻ là được rồi.

Câu tỏ tình ngắn: Vì em, đôi mắt anh tràn ngập nụ cười, mọi dấu vết của tình yêu đều ở đó.
 
Chỉnh sửa cuối:
44 ❤︎ Bài viết: 7 Tìm chủ đề

Chương 4: Khai giảng​


Tháng 9 là thời điểm bắt đầu mùa tựu trường

Buổi sáng sớm

"Vũ Mạt, phải dậy rồi, hôm nay là ngày đầu tiên nhập học của con đấy."

"Ưm, mẹ, con ngủ thêm lát nữa."

"Mau dậy đi, ăn sáng xong rồi để cho tài xế đưa con tới trường."

"Con biết rồi mẹ."

Phía ngoài cổng trường

"Tiểu thư, đã đến nơi rồi."

"Được, hẹn gặp lại chú Trương."

"Vũ Mạt, tới đây."

Lâm Vũ Mạt vừa bước chân tới cổng trường liền thấy Lục Tư Viễn đứng ở phía trước hướng cô vẫy tay

"Lục Tư Viễn, cậu đứng đây làm gì vậy."

"Tôi đứng đây chờ cậu đó, sao giờ cậu mới đến, tôi đã đợi cậu rất lâu đó."

Vừa nói Lục Tư Viễn liền đưa tay ra cầm lấy đồ của Lâm Vũ Mạt

"Đi, tôi dẫn cậu đi điểm danh."

Mặc dù Lục Tư Viễn và Lâm Vũ Mạt cùng thi vào một trường Đại Học, nhưng Lục Tư Viễn được tuyển thẳng nhờ đặc cách của tuyển thủ thể thao, cho nên không cùng lớp.

"Được rồi, cậu có thể trở về rồi."

"Tôi đưa cậu đến kí túc xá."

Mặc dù nhà Lâm Vũ Mạt cách trường học không xa, nhưng Lâm Vũ Mạt muốn sống cuộc sống tự lập thời Đại học, liền muốn xin vào ở kí túc xá.

Lục Tư Viễn đưa Lâm Vũ Mạt đến trước cửa kí túc xá.

"Vũ Mạt, buổi trưa tôi tới tìm cậu đi ăn trưa."

Lâm Vũ Mạt vẫy tay một cái, đi vào kí túc xá. Kí túc xá là phòng bốn người, ba người khác đều đã đến, thấy Lâm Vũ Mạt vào phòng, một cô gái tóc hai bím đi tới nói.

"Xin chào, tôi tên Hạ Khả Khả, có thể gọi tớ là Khả Khả."

Lâm Vũ Mạt nhìn hai người còn lại, một người đang đọc sách và một người đang trang điểm.

"Đúng rồi, người đang ngồi đọc sách bên kia là Tống Thanh Niệm, học sinh đứng đầu kí túc xá của chúng tớ, còn người đẹp trang điểm bên kia là Lâm Tinh Thần, người đẹp trong ký túc xá của chúng tớ. Đúng rồi, cậu tên là gì?"

"Xin chào mọi người, tôi tên Lâm Vũ Mạt."

Tống Thanh Niệm gật đầu với Lâm Vũ Mạt, Lâm Tinh Thần vừa trang điểm vừa nói với Lâm Vũ Mạt:

"Xin chào."

"Nào nào nào, Vũ Mạt, đây là giường ngủ của cậu."

Hạ Khả Khả chỉ vào giường bên cạnh nói

"Sau này chúng ta đều là bạn cùng phòng rồi."

"Khả Khả, tôi phải đi làm thêm, chờ buổi tối tôi về rồi chúng ta mở tiệc chào mừng"

Lâm Tinh Thần học làm người mẫu, ngoài thời gian học sẽ đi làm người mẫu bán thời gian ở bên ngoài

"Được rồi, Tinh Thần, cậu đi đi." "Khả Khả, tôi tới thư viện một chút."

Tống Thanh Niệm cầm quyển sách chuẩn bị đi ra ngoài

"Được, Thanh Niệm, bái bai." Trong kí túc xá chỉ còn hai người bọn họ ở lại

"Vũ Mạt, cậu sắp xếp đồ đạc của cậu trước đi xong rồi tớ dẫn cậu đi tham quan trường học một chút." Lâm Vũ Mạt vừa sắp xếp hành lý của mình vừa hỏi

"Khả Khả, cậu đã đi tham quan trường học rồi sao?"

"Đúng rồi, hôm qua ba chúng tớ đều đã tới kí túc xá, không có việc gì làm nên đã đi quanh trường cho biết, cho nên cậu là người đến trễ nhất."

Hạ Khả Khả mỉm cười nói với Lâm Vũ Mạt.

Vì ba người họ không ở thành phố này nên họ phải đến trường trước một ngày, còn Lâm Vũ Mạt là người ở thành phố này nên không cần đến sớm, khai giảng đến là được rồi.

"Khả Khả, tớ dọn xong đồ rồi, chúng ta đi thôi."

"Đi thôi."

Hai người bọn họ mới vừa đi, Hạ Khả Khả liền nói với Vũ Mạt

"Vũ Mạt!"

Lâm Vũ Mạt nghe thấy có người gọi mình liền quay đầu lại, là Lục Tư Viễn, Lục Tư Viễn mặc quần áo bóng rổ, tay cầm quả bóng rồi

"Lục Tư Viễn, cậu đang làm gì vậy?"

Lục Tư Viễn đi tới

"Tôi đi chơi bóng rổ, cậu đi xem cùng không?"

Hạ Khả Khả nhìn Lục Tư Viễn có chút ngượng ngùng kéo vạt áo của Lâm Vũ Mạt, nhỏ giọng nói "Vũ Mạt, đây là.."

"À, đây là bạn từ hồi nhỏ của tớ, Lục Tư Viễn."

Sau đó lại nói với Lục Tư Viễn

"Đây là bạn cùng phòng của tôi, Hạ Khả Khả."

"Xin chào." Lục Tư Viễn nở nụ cười thật lớn

"Xin, xin chào cậu." Hạ Khả Khả mắc cỡ không dám nhìn hắn

"Lâm Vũ Mạt, cậu có đi hay không." Lục Tư Viễn vỗ vỗ đầu Lâm Tư Mạt

"Lục Tư Viễn, đừng vỗ đầu tôi, sẽ không thể cao được."

Lâm Vũ Mạt liếc mắt nhìn hắn

"Khả Khả, cậu có muốn đi xem đánh bóng cùng không?"

"Tôi, tôi có thể đi cùng sao?" Hạ Khả Khả nhỏ giọng hỏi

"Dĩ nhiên, bạn của Vũ Mạt cũng chính là bạn của tôi, các anh trong đội bóng rổ thấy hai cô gái xinh đẹp tới, nhất định sẽ giành chiến thắng." Vừa nói vừa nháy mắt với Hạ Khả Khả.

Hạ Khả Khả mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn

"Vậy thì, Vũ Mạt, chúng ta đi xem một lúc đi."

"Được, đi chung đi."

Lục Tư Viễn đi ở phía sau, hai cô gái đi trước mặt nói thầm với nhau

"Khả Khả, sao cậu lại xấu hổ vậy."

"Vũ Mạt, bạn thuở nhỏ của cậu thật đẹp trai."

"Hắn cũng khá đẹp trai, không lẽ, Khả Khả, cậu thích Tư Viễn sao?"

"Ai da, Vũ Mạt."

"Được đó, Khả Khả, cậu yên tâm, tớ sẽ giúp hai người thành một đôi. Khả Khả của chúng ta dễ xấu hổ nha."

"Ai da, Vũ Mạt."

"Ha ha ha."

Câu tỏ tình ngắn: Dù thế giới có rộng lớn đến đâu thì trong mắt anh, em vẫn là người duy nhất.
 
44 ❤︎ Bài viết: 7 Tìm chủ đề

Chương 5: Hình bóng người​


Bên trong sân bóng rổ

"Uầy, Lục Tư Viễn, sao cậu tới còn mang theo hai em gái xinh đẹp đi cùng vậy?"

Đội bóng rổ của Lục Tư Viễn phần lớn là các tiền bối học năm hai và năm ba.

"Xin chào các tiền bối, em tên Lâm Vũ Mạt, sinh viên Đại học năm nhất, còn đây là bạn cùng phòng của em Hạ Khả Khả."

"Xin chào các tiền bối."

Lâm Vũ Mạt và Hạ Khả Khả lễ phép chào hỏi các tiền bối

"Xin chào các em, lát nữa hãy cổ vũ cho bọn tôi nhé."

"Được rồi được rồi, chúng ta chơi bóng nhanh lên nhé, Vũ Mạt, lát nữa chơi xong chúng ta đi ăn cơm nhé."

Lâm Vũ Mạt hướng Lục Tư Viễn giơ bàn tay biểu thị "ok", sau đó ngồi xuống bên cạnh Hạ Khả Khả xem chơi bóng.

Hạ Khả Khả từ đầu đến cuối mắt chỉ dán vào một mình Lục Tư Viễn, lúc này Lâm Vũ Mạt đột nhiên thấy một bóng hình quen thuộc.

Lâm Vũ Mạt nghĩ trong đầu: Lẽ nào là anh ấy sao?

"Khả Khả, cậu ngồi đây đợi tớ, tớ đi mua nước."

Lâm Vũ Mạt tìm một cái cớ để đi tìm hình bóng quen thuộc ấy.

Bóng người ấy đi tới trường học, vườn hoa, giảng đường, cuối cùng đến phòng làm việc của hiệu trưởng, Lâm Vũ Mạt liền không đi theo nữa

"Thật giống chú Giang nha."

Lâm Vũ Mạt vừa làu bàu vừa quay trở về, thật ra thì cái hình bóng ấy sớm đã nhìn thấy nàng.

"Bé con, chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi."

Trở lại sân bóng rổ, Lâm Vũ Mạt không ngừng suy nghĩ về hình bóng đó.

"Vũ Mạt, nước cậu mua đâu."

"A, xin lỗi, Khả Khả, vừa rồi đột nhiên tôi có chút việc, quên không mua rồi."

"Không sao, vậy lát nữa chúng ta đi ăn cơm."

"Được."

"Ầm."

"Oa, cuối cùng thì Lục Tư Viễn lại ghi thêm một bàn nữa, quá đẹp trai."

Lục Tư Viễn chơi bóng xong, đi tới

"Đi, đi ăn cơm thôi."

Bên trong nhà ăn

"Vũ Mạt, Khả Khả, các cậu muốn ăn gì? Tôi đi lấy đồ ăn cho hai cậu."

"Cậu đi lấy đi, tôi cái gì cũng ăn được. Còn Khả Khả?"

"Tôi cũng vậy, đều ăn được, làm phiền cậu rồi."

"Không sao, không sao, không có phiền."

Lục Tư Viễn đi lấy cơm, Hạ Khả Khả hỏi Lâm Vũ Mạt

"Vũ Mạt, cậu cùng Tư Viễn là bạn từ nhỏ sao?"

"Ừ, chúng tớ từ khi còn nhỏ đã biết nhau, xem như là cùng nhau lớn lên."

"Thật ngưỡng mộ cậu nha, vậy cậu có biết Tư Viễn thích kiểu con gái nào không?"

"Ừ~cái này tớ cũng không rõ lắm, cậu có thể tự mình đi hỏi mà."

"Ai nha, tớ xấu hổ lắm."

"Vậy đến lúc đó tớ sẽ hỏi cho cậu."

"Được rồi, cám ơn cậu Vũ Mạt."

Lúc này, Lục Tư Viễn đã lấy cơm xong quay lại bàn ăn

"Ăn đi, Vũ Mạt đây là phần của cậu, có sườn kho cậu thích này. Khả Khả, tôi không biết cậu thích ăn gì nên đành lấy phần giống của Vũ Mạt vậy."

"Tôi đều ăn được, cảm ơn cậu."

Sau bữa trưa, Lâm Vũ Mạt với Hạ Khả Khả quay về kí túc xá nghỉ trưa, Lâm Vũ Mạt hỏi Hạ Khả Khả

Lâm Vũ Mạt: "Khả Khả, Tinh Thần và Thanh Niệm không về kí túc xá sao?"

Hạ Khả Khả: "Đúng rồi, Vũ Mạt, tớ quên chưa nói cho cậu, hai người bọn họ không cùng khoa với bọn mình, Tinh Thần học khoa người mẫu chuyên nghiệp, Thanh Viễn học khoa Vật lý, cho nên cả kí túc xá chỉ có hai chúng ta cùng khoa học máy tính."

Lâm Vũ Mạt: "Hóa ra là như vậy."

Lâm Vũ Mạt vẫn có một tình yêu mãnh liệt với chuyên ngành máy tính, vì vậy không có nghe ý kiến người nhà lựa chọn khoa Y học, mà là lựa chọn chuyên ngành máy tính mình thích, dĩ nhiên, người nhà vẫn ủng hộ cô.

Hạ Khả Khả: "Vũ Mạt, theo tình hình này, cậu chính là hoa khôi trong khoa của chúng ta, ha ha ha."

Hạ Khả Khả: "Đúng rồi, Vũ Mạt, buổi chiều chúng ta có thể đến chọn câu lạc bộ, đến lúc đó chúng ta cùng đi nha."

Lâm Vũ Mạt: "Được đó."

Hạ Khả Khả: "Vậy chúng ta đi ngủ trưa trước."

Lâm Vũ Mạt: "Được."

Lâm Vũ Mạt nằm trên giường thầm nghĩ: Cuộc sống đại học thật tốt.

Bên trong phòng làm việc

"Xin chào ngài, đại tá Giang, tôi nghe nói ngài là người phụ trách đợt huấn luyện quân sự lần này"

"Ừ, đợt huấn luyện lần này là do tôi chỉ đạo, ngài hiệu trưởng hãy yên tâm"

"Đương nhiên rồi, đã làm phiền ngài rồi."

"Là việc tôi phải làm."

Hai người bắt tay một cái, Giang Diệp rời phòng làm việc, đi ngang sân bóng rổ, thấy Lâm Vũ Mạt đi ăn cơm trưa, Giang Diệp nhìn một lúc lâu, rồi đi ra khỏi trường học.

Câu tỏ tình ngắn: Chỉ một ánh mắt, cả đời đều là em.
 
44 ❤︎ Bài viết: 7 Tìm chủ đề

Chương 6: Nhóm chat​


Khung cảnh nơi các câu lạc bộ tập chung rất sôi động, có rất nhiều các câu lạc bộ khác nhau

"Vũ Mạt, cậu có muốn tham gia câu lạc bộ không?"

"Tớ, không biết nữa, xem thử qua một chút đi."

Các đàn anh, đàn chị trong các cậu lạc bộ đều rất nhiệt tình

"Nào, các em gái hãy tới câu lạc bộ khiêu vũ của chúng tôi" "Nào, các em gái hãy đến với câu lạc bộ hoạt hình của chúng tôi." "..."

Chỉ trong một thoáng, cả hai người tay đều cầm một xấp tờ rơi của các câu lạc bộ, mãi tới một lúc sau hai người các cô mới nhìn thấy Lục Tư Viễn.

"Vũ Mạt, Khả Khả, tới xem câu lạc bộ bóng rổ của tôi đi."

"Lục Tư Viễn, cậu đang đứng tuyên truyền ở đây sao."

Các tiền bối ở bên cạnh nói

"Lục Tư Viễn là gương mặt đại diện cho câu lạc bộ bóng rổ chúng tôi, nên tất nhiên cậu ấy phải ở đây để thu hút các nữ sinh rồi."

Các tiền bối ở bên cạnh cũng haha cười to theo

"Đi đi đi, đừng trêu em nữa. Vũ Mạt, Khả Khả, có muốn vào câu lạc bộ của chúng tôi không?"

Hạ Khả Khả vừa nhìn thấy Lục Tư Viễn, lập tức muốn vào câu lạc bộ bóng rổ, liền hỏi

"Nhưng câu lạc bộ bóng rổ không phải đều dành cho các bạn nam, cũng tuyển các bạn nữ sao?"

"Đương nhiên rồi, nữ sinh có thể tới làm hậu cần, hỗ trợ phân phát khăn mặt, nước và một ít các hoạt động cổ vũ." "À, hóa ra là như vậy, vậy, vậy, Vũ Mạt, cậu có muốn cùng tham gia không?"

Hạ Khả Khả nhìn sang bên Lâm Vũ Mạt

"Tớ, tớ sao cũng được, Khả Khả nếu cậu muốn tham gia thì có thể tham gia, không cần phải để ý đến tớ."

"Được rồi, bạn học Lục, xin hỏi làm sao để đăng ký."

Lúc này các tiền bối bên cạnh cũng tích cực đứng lên

"Đây đây đây, em gái, qua bên này đăng ký là được"

Hạ Khả Khả bị các tiền bối khác kéo sang một bên hỏi, Lục Tư Viễn hỏi Lâm Vũ Mạt

"Vũ Mạt, cậu muốn tham gia vào câu lạc bộ nào?"

"Tôi cũng không muốn tham gia vào đâu cả, đúng rồi, Lục Tư Viễn, có thể đăng ký vào hội học sinh không?"

"Hội học sinh, chắc là cũng được đi, làm sao thế, cậu muốn đăng ký vào hội học sinh à?"

"Ừ, tôi muốn thử một chút."

Hạ Khả Khả vừa điền đơn, vừa nhìn về phía bọn họ.

Hạ Khả Khả "Vũ Mạt, tớ điền xong rồi, chúng ta đi thôi."

Lâm Vũ Mạt: "Được, chúng ta đi thôi."

Lục Tư Viễn: "Buổi tối, có thể cùng nhau ăn cơm không?"

Hạ Khả Khả: "Không được."

Lục Tư Viễn: "Được rồi."

Lâm Vũ Mạt vẫy tay với Lục Tư Viễn một cái, rồi cùng Hạ Khả Khả rời đi

"Vũ Mạt, sao cậu không tham gia vào câu lạc bộ nào thế?"

"Ừ, tớ muốn thử đăng ký vào hội học sinh."

"Oa, Vũ Mạt, cậu chắc chắn có thể vào nha, vào hội học sinh tuy khó khăn, nhưng tớ tin tưởng cậu nhất định có thể."

"Hy vọng là vậy."

"Đúng rồi, Vũ Mạt, tớ tạo một nhóm Wechat, thêm bốn người chúng ta vào, hỏi bọn họ tối nay khi nào họ về và muốn ăn gì, chúng ta sẽ mua."

"Được."

"Đinh đinh đinh"

Trong nhóm Wechat

Thiếu nữ đầy sức sống (Hạ Khả Khả) : "Các chị em, nhóm chúng ta đã thành lập rồi, ra ngoài chơi đi."

JY (Lâm Vũ Mạt) : "Đinh, tới rồi đây."

Tôi rất lạnh lùng (Lâm Tinh Thần) : "Tôi đang bận chút, mọi người nói chuyện trước đi."

Tống Thanh Niệm (Tống Thanh Niệm) : "1"

Thiếu nữ tràn đầy sức sống (Hạ Khả Khả) : "Á, mọi người bận rộn vậy, tối nay mấy giờ mọi người mới về? Tôi và Vũ Mạt đi mua đồ ăn."

Mạt (Lâm Vũ Mạt) : "Ừ, mọi người có muốn ăn cái gì không?"

Tôi rất lạnh lùng (Lâm Tinh Thần) : "Được~mua cho tôi chút hoa quả là được."

Tống Thanh Niệm (Tống Thanh Niệm) : "Tôi cái gì cũng được."

Thiếu nữ tràn đầy sức sống (Hạ Khả Khả) : "Vậy tớ với Vũ Mạt sẽ xem xét tối nay ăn gì để đi mua, hai người nhớ đi về sớm nha."

Tôi rất lạnh lùng (Lâm Tinh Thần) : "Ta tận lực, nhìn một chút buổi tối tình huống."

Tống Thanh Niệm (Tống Thanh Niệm) : "..."

Ở bên trong siêu thị

"Vũ Mạt, cậu nói xem chúng ta nên mua cái gì bây giờ?"

"Hmm~Chúng ta trước đi mua chút trái cây và đồ uống, sau đó lại quay lại đây gọi món KFC."

"Được đó, quyết định vậy đi."

Lâm Vũ Mạt cùng Hạ Khả Khả về tới ký túc xá đã thấy Tống Thanh Niệm đã về ký túc xá.

"Thanh Niệm, cậu đã về rồi."

"Ừ, hôm nay làm mấy cuộc thí nghiệm, buổi tối kết thúc sớm, tôi liền trở về đây."

Lâm Vũ Mạt cùng Tống Thanh Niệm buổi sáng mới chỉ chạm mặt nhau, cũng chưa có chào hỏi chính thức

"Xin chào, tôi tên Lâm Vũ Mạt, học khoa Máy Tính, gọi tên là Vũ Mạt là được."

"Xin chào, tôi tên Tống Thanh Niệm, học khoa Vật Lý."

"Vũ Mạt, Thanh Niệm là học bá trong kí túc xá của chúng ta đấy."

Ba người đang nói chuyện thì có tiếng mở cửa

"Các bạn yêu, tôi đã về rồi đây."

Chỉ thấy Lâm Tinh Thần xinh đẹp đi vào

"Oa, Tinh Thần, cậu quá đẹp đi."

"Đồng chí Hạ Khả Khả, khiêm tốn một chút."

"Hehehe, mau tới mau tới, chúng ta cùng mở tiệc thôi."

Lâm Vũ Mạt mở các túi đồ vừa mua ra

"Khả Khả, hình như chúng ta quên mua KFC rồi."

"A, xong rồi xong rồi, tại sao lại quên được nhỉ, bây giờ đều đã đóng cửa, không thể gọi đặt hàng ở bên ngoài được."

Lâm Tinh Thần bất đắc dĩ nhìn hai cô nàng

"Được rồi, vậy mọi người ăn rau với tôi đi."

Lâm Vũ Mạt đột nhiên nhớ ra

"Đúng rồi, trong vali của tôi có đồ ăn."

Vừa nói xong liền lấy hết đồ ăn vặt mà mẹ Lâm chuẩn bị trong vali ra.

"Vậy tối nay chúng ta ăn những cái này đi vậy."

Tống Thanh Niệm đi tới

"Ngon lắm, cứ ăn đi."

Bốn cô gái ngồi vào bàn uống nước trái cây vui vẻ và nghĩ về tương lai.

Hạ Khả Khả: "Đúng rồi, Vũ Mạt, thứ hai chúng ta sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự."

Lâm Vũ Mạt: "Huấn luyện quân sự sao, thật mong đợi."

Trong quân đội

"Thứ hai chúng ta sẽ đến Đại học Thành phố Z để huấn luyện quân sự nửa tháng. Để tôi nói cho mọi người một số mục cần làm.."

Lời tỏ tình ngắn gọn: Anh rất vui khi được gặp em ở độ tuổi đẹp nhất.
 
44 ❤︎ Bài viết: 7 Tìm chủ đề

Chương 7: Ngày đầu huấn luyện quân sự​


Chớp mắt đã đến thứ Hai

"Vũ Mạt, mau dậy đi, hôm nay bắt đầu ngày huấn luyện, chúng ta phải dọn dẹp một chút đã."

Lâm Vũ Mạt và Hạ Khả Khả vội vàng thu dọn đồ đạc và tụ tập cùng các bạn cùng lớp để lên xe buýt đến căn cứ huấn luyện quân sự.

Lâm Vũ Mạt đối với đợt huấn luyện quân sự này cực kì mong đợi.

Tại căn cứ huấn luyện quân sự, Giang Diệp đã tập hợp các đồng chí hướng dẫn, chuẩn bị chào đón các tân sinh viên.

"Tập hợp lại đây, mỗi người sẽ phụ trách một lớp khác nhau, Lưu Chiêu."

"Tôi đây."

"Lát nữa anh sẽ đi với tôi."

"Vâng."

"Được, đều đi chuẩn bị đi, giải tán."

"Rõ."

Bíp bíp bíp, xe bus đã vào tới trong sân.

"Đi thôi, trước tiên chúng ta cho những thiếu gia và công chúa này một trận phủ đầu."

Giang Diệp đưa loa cho Lưu Chiêu, ngồi trong xe quan sát Lưu Chiêu đi dưới lá cờ tổ quốc và hô lên.

"Tất cả nghe đây, bây giờ hãy ra khỏi xe nhanh nhất có thể, sau đó lấy hành lý và chạy năm vòng quanh sân tập."

Lúc này tôi chỉ nghe thấy tiếng than thở

"A, không phải chứ, mới tới đã phải chạy năm vòng sân."

"Đúng vậy, còn phải kéo theo hành lý."

"Sớm biết vậy đã mang ít hành lý đi rồi."

Lâm Vũ Mạt mừng thầm: May mắn là mình chỉ mang đủ đồ

"Ai da, Vũ Mạt, tớ phải làm sao đây, tớ mang quá nhiều đồ." Lâm Vũ Mạt nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Hạ Khả Khả vác theo hai vali lớn.

"Khả Khả, cậu định đi nghỉ mát sao?"

"Lúc đầu chỉ định mang một vali đi, nhưng quả thực không thể chỉ mang mỗi một vali.."

Lâm Vũ Mạt bất đắc dĩ lắc đầu

"Lát nữa tớ sẽ giúp cậu xách một cái vali."

"Oa, Vũ Mạt, tớ yêu cậu."

"Huýt"

Lúc này có tiếng huýt gió vang lên

"Nhanh lên, nhanh lên, xếp hàng đi, nắm bắt thời gian."

Chỉ thấy các huấn luyện viên của mỗi khoa, khoa máy tính chỉ có hai người là nữ, nên không tách hàng, đứng chung với đám con trai bọn họ.

Lúc này huấn luyện viên của bọn họ đi đến

"Xin chào các em, bắt đầu từ hôm nay tôi chính là thầy giáo phụ trách huấn luyện của các em, tôi tên Lưu Chiêu, các em có thể gọi tôi là huấn luyện viên Lưu."

"Chào Lưu huấn luyện viên."

Hạ Khả Khả thì thầm với Lưu Vũ Mạt nói

"Vũ Mạt, Vũ Mạt, thầy huấn luyện viên này cũng khá đẹp trai."

Ngay tại các người các cô đang thì thầm nói chuyện

"Tuýp", hai bạn học sinh nữ đang làm cái gì vậy, không có chỉ thị của tôi, không cho phép lộn xộn. Hai bọn em chạy thêm hai vòng nữa. "

" A, đừng nha, huấn luyện viên. "

Hạ Khả Khả vội xin huấn luyện viên tha thứ.

" Ừ. "

Lâm Vũ Mạt ngược lại đáp ứng rất dứt khoát

Hạ Khả Khả bày ra bộ dạng đáng thương nhìn Lâm Vũ Mạt

" Vũ Mạt. "

Lâm Vũ Mạt vỗ vỗ tay Khả Khả

" Không sao đâu, có tớ ở đây. "

Giang Diệp đã ngồi ở trong xe, từ lâu đã nhìn thấy bóng dáng Lâm Vũ Mạt trong đám đông, bởi vì trong mắt anh, cô là người nổi bật nhất. Vừa rồi thấy hết thảy mọi chuyện, khóe miệng Giang Diệp cười càng đậm hơn. Lúc này, Giang Diệp phát chỉ thị qua bộ đàm.

" Tất cả các huấn luyện viên, dẫn đội bắt đầu chạy. "

Các huấn luyện viên dưới sự chỉ đạo đã bắt đầu chạy, có một ít nhóm người không chạy theo kịp liền bị các huấn luyện viên thúc giục

" Theo tôi, theo tôi. "

Lâm Vũ Mạt từ bé đã ưa thích vận động, những hoạt động này không làm khó được cô.

" Ha ha ha, Vũ Mạt, chờ tớ với. "

Nhìn thấy Hạ Khả Khả bị bỏ rơi ở phía sau, Lâm Vũ Mạt liền đổi cái túi nhỏ của mình đưa cho Hạ Khả Khả, còn mình xách 2 cái vali để chạy

" Khả Khả, cậu cầm túi cho tớ, mau đuổi theo "

Sau đó bọn họ bắt đầu chạy, Giang Diệp vẫn luôn chú ý tới hai người bọn họ.

" Tuýp. "

Chạy xong, mọi người bắt đầu thở hổn hển.

" Tập hợp. "

Không biết Giang Diệp đã nói gì với Lưu Chiêu ở trong bộ đàm, Lưu Chiêu hướng về hai người bọn họ nói

" Hai nữ sinh kia, bước ra khỏi hàng. "

Hạ Khả Khả với Lâm Vũ Mạt mặt đầy hoang mang, liền đứng dậy, huấn luyện viên chỉ vào Lâm Vũ Mạt

" Em vừa mới giúp bạn kia cầm đồ sao? "

" Dạ "

" Ai bảo em giúp. "

" Báo cáo huấn luyện viên, hai cái vali của em quá nặng, nên đổi sang cho bạn cầm giúp em. "

Huấn luyện viên nhìn chiếc túi của Lâm Vũ Mạt, lại nhìn sang hai cái vali của Hạ Khả Khả, biết Vũ Mạt giúp Hạ Khả Khả

" Được, em tên là gì? "

" Báo cáo huấn luyện viên, em tên là Lâm Vũ Mạt. "

" Được, Lâm Vũ Mạt đúng không, em chạy thêm năm vòng nữa đi. "

" Dạ, huấn luyện viên. "

Hạ Khả Khả kéo tay Lâm Vũ Mạt

" Đừng mà, Vũ Mạt, huấn luyện viên, là.. "

" Làm sao, em cũng muốn chạy cùng? "

" Không sao đâu, Khả Khả, tớ chạy được. "

Nói xong liền bắt đầu chạy

" Những người khác giải tán. "

Sau khi giải tán, Lưu Chiêu chạy đến trước mặt Giang Diệp

" Anh Giang, sao anh lại bảo em phạt bạn học nữ kia vậy. "

Giang Diệp không trực tiếp trả lời hắn

" Mới vừa rồi cậu làm không tệ, có chút dáng dấp của tôi trong đấy."

Lưu chiêu gãi đầu, trong đầu nghĩ: Tôi cũng khẩn trương chết đi được, lòng bàn tay đầy mồ hôi rồi.

Lưu Chiêu nghiêm khắc đều là do một tay Giang Diệp dạy hắn, Giang Diệp nói với hắn, đối với những cô bé nhỏ nhắn, hay những cậu chàng thiếu gia thì nhất định phải nghiêm khắc, nếu hắn mà mềm lòng, thì người bị phạt không ai khác lại chính là hắn.

Lời tỏ tình ngắn: Chỉ cần em ở bên cạnh anh thì không còn gì quan trọng nữa.
 
44 ❤︎ Bài viết: 7 Tìm chủ đề

Chương 8: Ôm công chúa​


Lâm Vũ Mạt đang chạy quanh sân tập, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của Giang Diệp

"Ai u."

Kết quả không cẩn thận bị ngã trật chân, Giang Diệp vội vàng chạy tới

"Bị đau ở đâu?"

"Chú Giang, sao chú lại ở đây?"

Giang Diệp không trả lời cô, bế cô như là ôm công chúa

"Đi, tôi mang cháu vào phòng y tế."

Lâm Vũ Mạt ngoan ngoãn nằm trong ngực Giang Diệp, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Giang Diệp, không kìm được mà mặt đỏ bừng.

Phòng y tế

"Bạn học, các em còn chưa bắt đầu học huấn luyện, sao mà đã bị thương rồi, nhưng may là vết thương không quá nghiêm trọng, bôi một ít thuốc đã, sau đó hạn chế vận động nhiều."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ ạ."

Bác sĩ đem thuốc cho Lâm Vũ Mạt, Giang Diệp đỡ nàng ngồi xuống giường.

"Chú Giang, chú cũng đến huấn luyện quân sự cho chúng cháu à? Sao cháu vẫn chưa thấy chú?"

Giang Diệp cầm thuốc bôi qua chỗ cô

"Ừ, tôi làm tổng chỉ huy, tôi phụ trách tất cả mọi người."

"Ồ, hóa ra là như vậy."

Giang Diệp mở lọ thuốc và nhấc chân của cô lên, Lâm Vũ Mạt nhanh chóng ngăn anh lại.

"Chú Giang, cháu có thể tự bôi được."

Giang Diệp không có để ý tới cô, cầm chân cô lên chuẩn bị bôi thuốc

"Không vấn đề gì, để tôi giúp cháu, cháu cũng không tiện."

"Cám ơn chú Giang."

"Không cần khách sáo vậy, cháu là con gái của anh Lâm, gọi tên một tiếng chú, không cần xa cách như vậy"

Lâm Vũ Mạt nhỏ giọng nói

"Cháu mới không xem chú là chú đâu"

"Hửm, cháu lẩm bẩm cái gì đấy"

"Không có, không có, chú Giang."

Lâm Vũ Mạt cười khúc khích

"Vậy được, sau khi bôi thuốc xong, tôi đỡ cháu về lại ký túc xá, tôi sẽ đến chào vị huấn luyện viên của cháu, hai ngày sau cháu đừng tham gia vào bất kỳ hoạt động nào nữa."

"Cháu không sao, chú Giang."

Nói xong Lâm Vũ Mạt liền đứng dậy

"Đau."

Giang Diệp vội vàng đỡ cô

"Đi thôi, tôi giúp cháu."

"Cám ơn chú Giang."

Đến dưới tầng ký túc xá

"Gọi điện cho bạn cùng phòng của cháu, để bạn ý xuống đưa cháu lên."

"Vâng, chú Giang, chú đi làm việc đi, cháu có thể tự lên được."

"Ừ."

Giang Diệp dù đồng ý với cô nhưng vẫn đứng đấy chờ như cũ, Lâm Vũ Mạt thấy vậy liền vội gọi điện cho bạn của cô

"Khả Khả, xuống đón tớ lên đi, chân tớ bị thương rồi."

Vừa nói Lâm Vũ Mạt vừa nhìn Giang Diệp, lần trước thấy anh mặc vest, lần này thấy anh mặc quân phục, càng nhìn càng thấy đẹp trai.

Lúc này Giang Diệp vừa hay nhìn sang cô, Lâm Vũ Mạt chột dạ liền nhìn sang phía khác, nhưng cô không biết rằng, Giang Diệp đã sớm biết bé con này đang nhìn hắn.

"Vũ Mạt, cậu sao vậy?"

Hạ Khạ Khạ vội vàng xem xét Lâm Vũ Mạt

"Tớ không sao, chỉ là bị trật chân một cái."

Hạ Khả Khả nhìn sang Giang Diệp

"Khả Khả, đây là huấn luyện viên Giang, là nhờ huấn luyện viên Giang đưa tớ đi phòng y tế."

"Ai ya, xin chào huấn luyện viên Giang."

Giang Diệp khẽ gật đầu

"Về phòng đi, nhớ bôi thuốc."

"Dạ, huấn luyện viên Giang."

Nói xong, Giang Diệp liền rời đi. Lâm Vũ Mạt ngẩn người nhìn chằm chằm bóng lưng vừa rời đi.

"Vũ Mạt, Vũ Mạt." "Ừ, Khả Khả, làm sao vậy."

"Sao cậu lại ngẩn người như thế, cơ mà đúng như đã nói, huấn luyện viên Giang quả thật rất đẹp trai, mà tuổi tác có chút hơi lớn."

Lâm Vũ Mạt cười nhẹ, trong đầu nghĩ: Giang thúc thúc vẫn còn trẻ lắm nha.

Giang Diệp trở lại phòng làm việc, gọi Lưu Chiêu tới

"Lưu Chiêu, phụ trách hệ máy tính đúng không?"

"Dạ, đại tá Giang."

"Ừ, hệ máy tính chỉ có hai sinh viên nữ đúng không? , chiếu cố hai người họ một chút, các hoạt động huấn luyện nặng nhọc có thể miễn."

"Nhưng mà, đại tá Giang, lúc đó là đại tá ra lệnh huấn luyện nghiêm khắc một chút."

"Thi hành mệnh lệnh, không cho phép nghi ngờ."

"Dạ, đại tá Giang."

Lưu chiêu trong đầu nghĩ: Cái này không giống tác phong thường ngày của đại tá Giang.

Lời tỏ tình ngắn: Có anh, bóng tối không còn trở nên đáng sợ nữa.
 
44 ❤︎ Bài viết: 7 Tìm chủ đề

Chương 9: Sợ hãi​


"Vũ Mạt, chân của cậu không sao chứ?"

Khả Khả lo lắng hỏi Lâm Vũ Mạt

"Không có sao, chính là vô tình trật chân một cái. Qua hai ngày là khỏi rồi."

"Đúng rồi, huấn luyện viên hôm nay đưa cậu về không thấy xuất hiện trên sân bao giờ nha."

"À, hắn là tổng huấn luyện viên, phụ trách toàn bộ lần quân huấn này của chúng ta."

"Ồ, thì ra là như vậy, dáng dấp cũng khá đẹp trai."

Lâm Vũ Mạt nghĩ trong đầu: Chú Giang của tôi dĩ nhiên là đẹp trai rồi.

"Khả Khả, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, buổi chiều còn phải nghỉ ngời, không phải sao?"

"A, đúng đúng đúng, nghỉ ngơi đi."

Lâm Vũ Mạt nằm trên giường, hồi tưởng lại chuyện xảy ra vào buổi sáng, mặt không kiềm được mà đỏ lên, nàng trong đầu nghĩ: Mình là như thế nào đây.

Không chỉ Lâm Vũ Mạt nghĩ lại, Giang Diệp cũng đang hồi tưởng lại chuyện buổi sáng, khi hắn thấy Vũ Mạt bị trật chân, tim hắn nhói một phát. Khi hắn ôm thân thể nhỏ xinh, trong lòng có một loại cảm xúc sợ hãi. Hắn ở trong bộ đội nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ hắn chưa từng có cảm giác muốn che chở một người như vậy.

Chính hắn cho mình một cái cớ: Cô bé ấy vẫn là một đứa trẻ. (Sao ai cũng z hả trờiiii, truyện nào mấy chú cũng nghĩ z hết á :))

"Tuýp, tuýp tuýp, tuýp tuýp tuýp."

Tiếng huýt gió vang lên, Lâm Vũ Mạt nhanh chóng tỉnh lại, liền nghe được ngoài cửa kêu

"Toàn thể thức dậy, kiểm tra đột xuất."

Kiểm tra bất thình lình, nên mọi người ứng phó không kịp.

"A, kiểm tra đột xuất, kiểm tra cái gì." "Không biết nha." "Chẳng lẽ muốn kiểm tra đồ đạc."

Bởi vì hệ máy tính chỉ có Lâm Vũ Mạt và Hạ Khả Khả là con gái, bọn họ được phân vào một kí túc xá tám người với các bạn ở khoa khác.

Huấn luyện viên Lưu Chiêu đi vào, nhìn xung quanh một lượt

"Hôm nay tôi tới là dạy mọi người cách dọn dẹp, cách gấp chăn, cất quần áo và dọn dẹp kí túc xá sạch sẽ."

Huấn luyện Lưu dạy các nàng từng hạng mục một.

"Tốt lắm, đều biết sao?"

"Đã biết, huấn luyện viên."

Lúc này huấn luyện viên Lưu nhìn về phía Lâm Vũ Mạt.

"Bạn học này cùng tôi đi ra ngoài một chút."

Lâm Vũ Mạt mơ hồ, sao lại chỉ có mình mình.

"Em sao?"

"Ừ, đi ra ngoài một chút, những bạn học khác dọn dẹp bên trong đi."

Huấn luyện viên gọi Lâm Vũ Mạt qua, kéo sang một bên.

"Bạn học Vũ Mạt, đây là đại tá Giang lệnh cho tôi cầm qua cho em."

Vừa nói huấn luyện viên Lưu đem từ trong túi ra một hộp thuốc mỡ, còn có một chiếc bao bảo vệ cổ tay cho Lâm Vũ Mạt

"Đại tá Giang, là chú Giang.. huấn luyện viên Giang sao?"

"Ừ, là đại tá Giang phân phó, trước khi chân của em khỏi, em có thể không cần tham gia các hoạt động huấn luyện kịch liệt."

"À, huấn luyện viên Lưu, làm phiền huấn luyện viên thay em cảm ơn Đại tá Giang."

"Được, em trở về trước đi, nếu như em thiếu thứ gì có thể bảo với tôi."

"Được, cảm ơn huấn luyện viên Lưu."

Nói xong, huấn luyện viên Lưu rời đi. Lâm Vũ Mạt nhìn đồ trong tay, đối với Giang Diệp tăng không ít độ hảo cảm.

"Báo cáo."

"Vào."

"Đại tá Giang, tôi đã đưa đồ xong."

"Ừm."

"Đại tá Giang, anh với bạn học Lâm có quan hệ như nào vậy ạ?"

Giang Diệp nhìn cậu ta một cái

"Em ấy, kêu tôi bằng chú."

"Chú, chú."

"Hóa ra là vậy, tôi đã biết, nhất định sẽ chiếu cố cháu gái của anh, đại tá Giang yên tâm."

"Ừ, không cần quá rõ ràng. Nếu không bị những người khác biết thì không tốt."

"Dạ."

Lâm Vũ Mạt trở lại kí túc xá, Hạ Khả Khả vội vàng kéo cô nàng qua

"Vũ Mạt, huấn luyện viên tìm cậu có chuyện gì sao"

"À, không có gì đâu, mới vừa rồi tớ quên cầm thuốc ở phòng y tế, huấn luyện viên đưa tới giúp tớ ý mà."

Lâm Vũ Mạt nói láo, bởi vì cô không muốn mọi người phát hiện mình có một người chú đẹp trai đến vậy.

"À, nguyên lai là như vậy sao, vậy thì huấn luyện viên của chúng ta tốt bụng vô bùng, còn biết quan tâm tới người khác."

Lâm Vũ Mạt cười nhẹ, trong đầu nghĩ: Là chú Giang nhà ta thật biết quan tâm người khác.

Câu tỏ tình ngắn: Em là nước, duy trì sự sống của anh.
 
44 ❤︎ Bài viết: 7 Tìm chủ đề

Chương 10: Đoạn dạo trong phòng tắm​


"Tập hợp. Bây giờ chúng ta tập hợp đi hội trường, tham dự buổi chào mừng. Tất cả phải duy trì kỷ luật thật tốt."

"Dạ, huấn luyện viên."

Toàn bộ sinh viên di chuyển tới hội trường dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên, Lâm Vũ Mạt cùng Hạ Khả Khả ngồi tại chỗ thảo luận.

"Nghe nói tí nữa huấn luyện viên trưởng của chúng ta lên phát biểu, không biết có phải là huấn luyện Giang hôm trước đưa cậu về không nhỉ?"

"Tớ không biết."

"Đăng."

Lúc này đèn trên sân khấu được bật lên, nhìn thấy Giang Diệp dẫn dầu các huấn luyện viên đứng trên sân khấu cầm micro.

"Xin chào mọi người, chào các bạn sinh viên, tôi là chỉ huy trưởng, vô cùng hoan nghênh mọi người đi tới chúng ta quân huấn căn cứ, phía dưới tôi sẽ giới thiệu cho mọi người về các vị huấn luyện viên sẽ phụ trách các bạn trong thời gian tới đây.."

Lâm Vũ Mạt nhìn Giang Diệp trên bục cao, tâm tư đã sớm bay đi, không còn để ý anh đang nói những gì.

"Cho nên điều cuối cùng tôi muốn nói với các bạn, hy vọng các bạn sinh viên ở đây có thể hoàn thành xuất sắc các nhiệm vụ trong kỳ huấn luyện quân sự này, cám ơn mọi người."

Giang Diệp cùng các vị huấn luyện viên cúi người chào, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Lâm Vũ Mạt mới ngừng thất thần.

Lâm Vũ Mạt nhìn Giang Diệp trên bục cao, chỉ thấy sống lưng anh thẳng tắp, một dạng tiêu chuẩn của quân nhân, xung quanh người tản ra một loại mị lực vừa khó gần nhưng mà cũng khiến người ta muốn ngắm nhìn.

Lúc này, ánh mắt của Giang Diệp vừa vặn chạm phải ánh mắt Lâm Vũ Mạt dưới hàng ghế khán giả, anh nhìn Lâm Vũ Mạt khẽ mỉm cười, chẳng qua là như một cơn gió thoáng qua, nhưng nhanh quá khiến Lâm Vũ Mạt tưởng mình nhìn nhầm rồi.


Sau khi tan cuộc

"Oa, Vũ Mạt, các huấn luyện viên đều rất đẹp trai, nếu mà nhìn huấn luyện viên Lưu của chúng ta cẩn thận hơn chút có thể thấy cũng khá bảnh nha, đúng rồi Vũ Mạt, cậu cảm thấy huấn luyện viên nào trông đẹp trai nhất."

"Tớ thấy huấn luyện viên Giang đẹp trai nhất."

"Ừ, Giang huấn luyện viên đúng là cũng khá đẹp trai, nhưng tuổi tác so với chúng ta thì có chút lớn tuổi, nhìn đi nhìn lại thì cũng phải từ ba mươi tuổi đổ lên."

Lâm Vũ Mạt muốn phản bác: Ba mươi tuổi không phải là nhiều, là trưởng thành, thành thục.

Sau khi ăn xong cơm tối, Hạ Khả Khả cùng Lâm Vũ Mạt trở lại kí túc xá.

"Vũ Mạt, bây giờ mình đi tắm, cậu đi không?"

"Lát nữa mình mới đi, cậu đi trước đi"

"Được rồi, vậy mình đi trước nhé."

"Được."

Hạ Khả Khả đã tắm xong và về đến kí túc xá, thấy Vũ Mạt vẫn còn chưa đi.

"Vũ Mạt, cậu mau đi tắm đi, nếu không một lát nữa sẽ hết nước nóng đó."

"Được, vậy bây giờ tôi đi."

Sở dĩ Lâm Vũ Mạt muộn vậy vẫn chưa đi, là bởi vì cô không quen tắm với nhiều người, hơn nữa khi tắm cô còn có thói quen..

Đến phòng tắm, dì quản lí phòng tắm nói với Lâm Vũ Mạt:

"Bạn học, nhanh vào đi tắm không thì hết nước nóng mất, đúng rồi, còn có vì tắm nước nóng nên có nhiều hơi nước, nhất định phải nhìn rõ đâu là phòng tắm nữ đâu là phòng tắm nam mới được đi vào, đừng nhìn nhầm."

"Được, cám ơn dì."

Lâm Vũ Mạt cầm chìa khóa tủ, đi thay quần áo rồi quay người vào trong buồng tắm, thói quen của Lâm Vũ Mạt khi tắm chính là sẽ hát, chính là kiểu vừa tắm vừa hát.

"Tôi yêu đi tắm, tắm cho da thật tốt, Ah-ohAh-oh, đội lên mũ tắm và nhảy múa, Ah-ohAh-oh."

Lúc này Giang Diệp đang tắm đột nhiên nghe thấy tiếng hát ở bên cạnh, là một cô gái sao, Giang Diệp nghĩ thầm: Mình đâu có đi nhầm đâu.

"Khụ khụ."

Giang Diệp ho khan một tiếng, muốn nhắc nhở một chút, kết quả Lâm Vũ Mạt không nghe thấy.

Vì vậy lần này Giang Diệp ho khan lớn hơn một chút.

"Khụ khụ, bạn học."

Lâm Vũ Mạt lần này nghe thấy, cô ngừng không hát nữa, cảnh giác hỏi

"Ai vậy?"

Chỉ nghe được người bên cạnh nói

"Bạn học, có phải hay không em đi nhầm phòng rồi?"

"A, làm sao lại có con trai ở đây."

Lâm Vũ Mạt hô lớn, Giang Diệp vội vàng ngăn lại

"Bạn học này, em đừng sợ, ở đây là phòng tắm dành cho nam, có thể em đi nhầm phòng tắm rồi,"

"Ui ui ui, thật xin lỗi, thật xin lỗi, có thể là em đi nhầm. Ơ, sao giọng anh nghe quen vậy?"

"Tôi là huấn luyện viên Giang, hôm nay ở trên sân khấu phát biểu chính là tôi."

Lâm Vũ Mạt hận không có cái lỗ nào để chui xuống

"Ôi trời ơi."

Thế nào lại là chú Giang, cô lại nghĩ một chút, cũng may là chú Giang. "Huấn luyện viên Giang, vậy em, em đi trước đây."

"Em tắm đi, tôi tắm xong rồi, tôi đi trước, tôi sẽ nói với dì quản lí, để cho dì ấy chú ý đến em một chút."

"Cám ơn, huấn luyện viên Giang."

Lâm Vũ Mạt nghe tiếng bước chân rời đi ngày càng xa, trong đầu nghĩ: Lần này xấu hổ quá đi, vẫn may chú ấy không nhận ra mình.

Câu tỏ tình ngắn: Anh là mặt trời ấm áp trong lòng em.
 
Chỉnh sửa cuối:
44 ❤︎ Bài viết: 7 Tìm chủ đề
Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem đoạn này
Ngày thứ hai, Lâm Vũ Mạt cảm thấy chân mình đã không còn vấn đề gì nữa rồi, liền quyết định về hàng tiếp tục tập luyện

"Hôm nay, chúng ta sẽ tập luyện bài tư thế đứng nghiêm."

Huấn luyện viên vừa mới ra lệnh, bên dưới đã có những âm thanh ai oán

"A, không phải chứ, trời nắng to như vậy mà phải tập luyện tư thế đứng nghiêm."

"Không muốn đâu."

"Bíp"

"Tất cả im lặng, tư thế đứng nghiêm là một trong những nội dung cần phải học, tôi sẽ làm mẫu cho các em trước."

Huấn luyện viên Lưu vừa làm mẫu cho bọn họ xong đã hô bắt đầu thực hiện động tác.

"Vũ Mạt, mệt quá trời, chúng ta có thể nghỉ một lát được không?"

Lâm Vũ Mạt cũng người đầy mồ hôi, nhỏ giọng nói

"Khả Khả, chúng ta cố gắng trụ vững một lúc, chắc là sẽ nhanh kết thúc thôi."

"Được."

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, huấn luyện viên vẫn chưa có hô ngừng.

"Vũ Mạt, tôi không giữ được nữa rồi."

Hạ Khả Khả ngất xỉu

"Khả Khả, Khả Khả!"

"Huấn luyện viên, có người bị ngất."

Bạn học đứng bên cạnh hỗ trợ gọi huấn luyện viên, huấn luyện viên Lưu chạy tới

"Có chuyện gì thế."

"Có thể là say nắng đi."

"Hai người các em dìu em ấy vào phòng y tế đi."

Huấn luyện viên Lưu chỉ vào hai bạn nam bên cạnh

"Huấn luyện viên, em cũng đi theo cùng."

Huấn luyện viên Lưu thấy cũng nên cần một bạn nữ đi cùng sẽ dễ hơn

"Được."

Đến phòng y tế

"Các em ở đây trông chừng em ấy trước, tôi đi báo cáo với Giang huấn luyện viên."

"Vâng."

"Cốc cốc cốc"

"Vào đi"

Giang Diệp đang xử lý giấy tờ

"Đại tá Giang, vừa rồi ở khoa máy tính có một sinh viên nữ bị ngất xỉu."

Giang Diệp nghe đến đó liền ngừng lại bút trong tay

"Cái gì! Ở đâu?"

"Đang ở phòng y tế."

Giang Diệp lập tức lao thẳng tới phòng y tế

"Ai, đại tá Giang.."

Lưu Chiêu trong đầu nghĩ: Có chuyện gì mà đại tá Giang vội như vậy

Giang Diệp vừa chạy vừa nghĩ trong đầu: "Vũ Mạt, em như nào cũng đừng có chuyện gì xảy ra"

Đến phòng y tế

"Vũ Mạt."

Giang Diệp sốt ruột kêu một tiếng.

Lâm Vũ Mạt ngồi ở mép giường chăm sóc Hạ Khả Khả, nghe có người gọi cô, liền quay đầu lại

"Chú Giang, sao chú lại tới đây."

Giang Diệp đi tới ôm lấy nàng.

"Cháu không có sao chứ."

Lâm Vũ Mạt ngơ ngác đầy mặt "chú Giang, cháu không sao."

Lâm Vũ Mạt lần đầu tiên ở gần anh đến thế, ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người, cảm thấy khá dễ ngửi.

"Không sao là được rồi."

"Chú Giang, sao tim của chú đập nhanh như vậy?"

Giang Diệp buông cô ra "Ưm hừm, chắc là do vừa nãy chạy nhanh quá. Không phải cháu ngất xỉu sao?"

"Chú Giang, là bạn Khả Khả của cháu bị ngất."

Lâm Vũ Mạt chỉ chỉ Khả Khả đang nằm trên giường.

"E hèm, do Lưu Chiêu tới báo với tôi."

Giang Diệp nói nhỏ

"Chú Giang, chú lầm bầm cái gì vậy?"

"À, không có gì đâu."

Giang Diệp thu lại vẻ mặt lo lắng.

"Nếu cháu xảy ra chuyện tôi lại không biết ăn nói thế nào với ba cháu, cháu không sao là được rồi, tôi đi về trước."

"Dạ, chú Giang hẹn gặp lại."

"Ừ."

Lâm Vũ Mạt nhìn bóng lưng của Giang Diệp, nhớ tới khi nãy Giang Diệp ôm mình, mặt bất tri bất giác đỏ lên.

"Này nha, Vũ Mạt."

"Khả Khả, cậu tỉnh rồi, cảm giác thế nào."

"Tớ muốn uống nước."

"Được."

Giang Diệp quay trở lại phòng làm việc, lấy điện thoại gọi điện cho Lưu Chiêu

"Huấn luyện viên Lưu, nhận mệnh lệnh của tôi, tối nay sau khi kết thúc huấn luyện, cậu chạy thêm 10 vòng."

"Đừng nha, đại tá Giang, tôi phải đứng huấn luyện một ngày rất mệt đó."

"20 vòng."

"Đừng đừng đừng, 10 vòng liền 10 vòng."

Cúp điện thoại, Lưu Chiêu trong đầu nghĩ: Mình đâu có làm gì khiến đại tá Giang giận đâu.

Trở lại phòng làm việc, tim Giang Diệp vẫn đập cực kì nhanh: "Mình đây là sao vậy, tại sao lại để ý đến đứa trẻ đó vậy, lại còn lo lắng cho đứa trẻ ấy rồi tim lại đập nhanh như thế"

Nhớ tới vừa rồi tiếp xúc ngắn ngủi, mùi hương trên người Lâm Vũ Mạt thoang thoảng mùi hương dễ chịu, tâm tình của Giang Diệp liền tốt trở lại

Giang Diệp cầm điện thoại lên, gửi cho Lâm Vũ Mặc một đường link - "Những điều cần lưu ý khi huấn luyện quân sự"

Lời tỏ tình ngắn: Thế giới này thật nhạt nhẽo, nhưng trong đó lại có em

Hellu mọi người, đợt này mình bận quá trời nên giờ mới edit tiếp được, mong mọi người vẫn sẽ ủng hộ mình nhaaa[/PROTECT]
 
44 ❤︎ Bài viết: 7 Tìm chủ đề
Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem đoạn này
"Đi thôi, Khả Khả, tớ dìu cậu về."

"Vũ Mạt, Khả Khả, sao hai cậu lại ở đây."

Lục Tư Viễn lại gần, Lâm Vũ Mạt hỏi

"Lục Tư Viễn, cậu thi đấu xong rồi sao?"

Lục Tư Viễn bởi vì vướng trận thi đấu bóng rổ nên nhập học muộn hơn cô vài ngày.

"Ừ, ngày hôm qua vừa mới kết thúc. Cậu sao thế."

Lục Tư Viễn nhìn sang Hạ Khả Khả, Hạ Khả Khả nói

"À, tôi có chút bị say nắng, hiện tại đã khỏe rồi, giờ phải quay về kí túc xá."

"Vậy các cậu đợi tôi một lát, tôi đưa các cậu về."

"Không.."

"Được."

Hạ Khả Khả vừa định từ chối, liền thấy Lâm Vũ Mạt nháy mắt với cô một cái, Hạ Khả Khả liền biết ý định của Vũ Mạt liền ngại ngùng cúi thấp đầu xuống

"Vũ Mạt, tôi xong rồi, chúng ta về thôi."

"Được."

Lâm Vũ Mạt cùng Lục Tư Viễn dìu Hạ Khả Khả trở về, ra tới cửa phòng y tế

"Ai, cái đó Khả Khả, tớ đột nhiên nhớ ra tớ còn chút việc, trước sẽ chưa về kí túc xá, nhờ Lục Tư Viễn đưa cậu trở về kí túc xá nha."

Vừa nói liền buông Hạ Khả Khả

"Vũ Mạt, cậu đi đâu đó."

Lục Tư Viễn vừa định hỏi, Lâm Vũ Mạt đã biến mất nhanh như làn khói

"Vậy Khả Khả, tôi đưa cậu về kí túc xá."

"Cám ơn."

Hạ Khả Khả suy nghĩ: Vũ Mạt, giỏi thật!

Bây giờ thời gian đúng lúc là thời gian nghỉ trưa, không có huấn luyện, Lâm Vũ Mạt đi dạo quanh doanh trại.

Đi mãi, đi tới sân bóng rổ, cô đi vào nhìn thấy Giang Diệp đang chơi bóng rổ, cô đứng ở bên cạnh nhìn.

Chỉ thấy Giang Diệp mặc một bộ thể thao đơn giản, động tác nhảy lên đón bóng rồi úp rổ thật dễ dàng, hai tay nắm lấy khung bóng rổ, sau đó nhảy xuống.

Lâm Vũ Mạt thấy anh trong bộ dạng này, trong lòng không ngừng cảm thán: Thật là đẹp trai nha

Giang Diệp đi đến bên cạnh uống nước, chỉ thấy hầu kết anh lăn lên lăn xuống, Lâm Vũ Mạt nhìn chằm chằm không chớp mắt. Giang Diệp quay đầu nhìn thấy cô, liền đi tới bên cạnh cô

"Sao cháu lại ở đây?"

"Chào chú Giang."

"Bây giờ không phải là thời gian nghỉ trưa sao, sao lại không ở kí túc xá, huấn luyện viên của em biết được thì sao."

"Cháu mới vừa dìu bạn học từ phòng y tế về kí túc xá, sau đó muốn đi dạo một chút, chú Giang, chú đừng nói với huấn luyện viên Lưu nha."

"Được rồi, lần sau không được như thế nữa."

"Cám ơn chú Giang."

Lâm Vũ Mạt nhìn về phía bóng rổ ở trên sân, Giang Diệp theo ánh mắt nhìn sang

"Muốn chơi bóng rổ sao?"

"Dạ, cháu muốn thử chơi bóng rổ xem sao."

Vừa nói xong Giang Diệp đi tới sân bóng rổ

"Muốn chơi sao, tôi dạy cháu."

Lâm Vũ Mạt trong lòng vui mừng

"Được ạ."

Lục Tư Viễn dìu Hạ Khả Khả về lại kí túc xá, đến cửa kí túc xá

"Tôi tự lên được, làm phiền cậu rồi."

"Không có sao, bạn của Vũ Mạt chính là bạn của tôi, không cần khách khí."

"Vậy hôm nào tôi mời cậu ăn cơm."

"Được, đúng rồi, đây là thuốc, trở về nhớ uống thuốc, cậu đi lên trước đi."

"Được."

Hạ Khả Khả đi lên kí túc xá, đi đi lại lại trước cửa sổ, thấy Lục Tư Viễn vẫn ở yên đó, liền đối với hắn phất phất tay

"Cậu quay về đi."

Lục Tư Viễn giơ tay "ok", liền chạy đi.

Trong sân bóng rổ, Lâm Vũ Mạt ném bóng theo kiểu chơi bóng rổ, kết quả một quả bóng cũng không ném vào.

Lâm Vũ Mạt đem bóng rổ ném đi

"Tức chết tôi rồi."

"Xì."

Giang Diệp ở bên cạnh không nhịn được bật cười

"Đừng có gấp, tôi dạy cháu."

Giang diệp đem bóng rổ đưa cho Lâm Vũ Mạt

"Ôm hai tay."

Lâm Vũ Mạt ngoan ngoãn ôm quả bóng, Giang Diệp đi tới sau lưng, nhẹ nhàng từ sau lưng cầm lấy tay của cô.

"Nhắm khung bóng rổ."

Lâm Vũ Mạt cảm nhận được giọng nói của Giang Diệp bên tai, mặt cảm thấy nóng lên.

"Nem đi."

Vừa nói Giang Diệp cầm tay Lâm Vũ Mạt dùng sức ném quả bóng rổ vào rổ.

"Keng"

Vào

"A, chú Giang, trúng rổ rồi."

Lâm Vũ Mạt hưng phấn nhảy cẫng lên, vô tình đụng đầu vào mũi của Giang Diệp

"Ai u."

Giang Diệp sờ mũi mình một cái

"A, chú Giang, chú không có sao chứ."

Lâm Vũ Mạt đưa tay sờ mũi của Giang Diệp một cái, mặt đầy lo lắng. Giang Diệp nhìn dáng vẻ của cô, trong lòng run lên: Thật đáng yêu.

"Chú Giang, có cần đi phòng y tế không ạ?"

Lâm Vũ Mạt thấy Giang Diệp vẫn nhìn nàng, liền mở miệng hỏi.

"Không có sao."

Giang Diệp trong đầu nghĩ: Đứa nhỏ gọi mình là chú, mình lại nghĩ gì vậy chứ.

"Tuýp tuýp."

Lúc này, hiệu lệnh tập hợp vang lên

"Cháu nhanh trở về tập trung đi, tôi không sao."

"Được, vậy chú Giang cháu đi trước đây."

Vừa nói Lâm Vũ Mạt liền chạy đi

Giang Diệp nhìn bóng lưng mảnh mai, khóe miệng nhếch lên một cái: Thật nhẹ nhàng

Lời tỏ tình ngắn: Em đáng yêu nhất, tôi nói lúc không kịp suy nghĩ gì, sau này suy nghĩ kĩ càng vẫn là câu nói đó.
 
44 ❤︎ Bài viết: 7 Tìm chủ đề
Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem đoạn này
Lâm Vũ Mạt quay trở lại hàng tập hợp, thấy Hạ Khả Khả.

"Khả Khả, sao cậu lại ở đây, sao không ở kí túc xá nghỉ ngơi thêm đi."

"Tớ khỏe lại rồi."

"Được rồi, có gì thì nói cho tớ nha."

"Được."

"Tuýp tuýp tuýp."

Huấn luyện viên Lưu đi tới

"Thông báo một chút cho các bạn về buổi huấn luyện ngày mai -- dã ngoại phát triển, mỗi nhóm sẽ có 4 người, sau đó đi nhận trang bị của mình, bây giờ tôi sẽ đọc cho các bạn danh sách cho ngày mai.."

"Nhóm ba: Lâm Vũ Mạt, Hạ Khả Khả, Lục Tử Minh, Chương Viễn."

Hạ Khả Khả nghe thấy danh sạch liền vui mừng quay ra ôm lấy Lâm Vũ Mạt

"Tốt quá rồi, Vũ Mạt, tụi mình chung một nhóm này."

"Ừm."

Lâm Vũ Mạt hoàn toàn không để tâm mọi người đang bàn luận chuyện gì, bởi vì trong đầu cô bây giờ chỉ toàn hình bóng của Giang Diệp: Không biết mũi của chú Giang ra sao rồi.

Bên trong phòng làm việc, Giang Diệp ngồi ở bàn làm việc, cầm túi đá chườm lên mũi

"Không ngờ được lực đầu của bé con này rất mạnh đó. A!"

Vừa cười vừa nói, lắc đầu một cái

"Được, bây giờ giải tán."

Lâm Vũ Mạt vừa nghe thấy lệnh giải tán, lập tức chạy về kí túc xá

"Á, Vũ Mạt, cậu đi đâu?"

"Tớ trở về kí túc xá có việc một chút."

"Cậu.."

Hạ Khả Khả vừa mới mở lời, chỉ thấy Lâm Vũ Mạt đã chạy đi xa rồi

"Khả Khả, Vũ Mạt đâu rồi."

Hạ Khả Khả nghe thấy có người gọi mình, liền quay đầu nhìn, hóa ra là Lục Tư Viễn, chỉ thấy cậu cầm chai nước trong tay, bộ quân phục mặc trên người cậu trông lại trông rất hợp mắt. Hạ Khả Khả nhìn cậu chằm chằm, thấy cậu đi tới chỗ mình

"À, Vũ Mạt vừa về kí túc xá, chắc là đang có chuyện khẩn cấp."

"Ồ, như vậy sao."

Vừa nói Lục Tư Viễn đem chai nước trong tay cho Hạ Khả Khả

"Đây, cậu uống nước đi."

Hạ Khả Khả nhận lấy chai nước

"Cảm ơn, cậu có muốn đi ăn cơm không?"

"Không cần đâu, tôi đi chơi bóng rổ đây. Bái bai."

Nói xong Lục Tư Viễn liền rời đi, Hạ Khả Khả siết chặt chai nước trong tay

"Được rồi."

Lâm Vũ Mạt chạy về kí túc xá, cô nhớ trong vali có để bông y tế và chai sát khuẩn vết thương

"Quả nhiên có."

Lâm Vũ Mạt cầm chai sát khuẩn vết thương và bông băng chạy về phía phòng làm việc của Giang Diệp

"Cốc, cốc, cốc"

"Vào đi."

Giang Diệp ngẩng đầu lên, thấy Lâm Vũ Mạt đứng ngoài cửa

"Sao cháu lại tới đây."

Lâm Vũ Mạt nhìn mặt Giang Diệp, quả nhiên là có sưng

"Chú Giang, cái đó.. cái đó, cháu tới đưa thuốc ạ."

Lâm Vũ Mạt thở hổn hển nói

"Cháu ngồi trước đi, thuốc gì vậy?"

Lâm Vũ Mạt đi tới ghế sofa trong phòng làm việc ngồi xuống, Giang Diệp tới đưa cho cô một cốc nước

"Uống nước đi."

Lâm Vũ Mạt bưng cốc lên uống một ngụm to, Giang Diệp nhìn trên trán nàng lấm tấm mồ hôi, trong đầu nghĩ: Bé con này, chắc là chạy tới đây rồi. Trong lòng không khỏi vui mừng

"Uống chậm thôi, đừng vội."

"Ha, vừa nãy cháu chết khác luôn."

Vừa nói Lâm Vũ Mạt vừa lấy thuốc và bông băng ra khỏi túi

"Chú Giang, thật xin lỗi, cháu đụng trúng mũi chú, khiến mũi chú bị sưng. Đây là thuốc sát khuẩn vết thương cùng bông băng."

Lâm Vũ Mạt đưa cho Giang Diệp, chỉ thấy Giang Diệp nhếch nhẹ khóe môi lên

"Ừ, cám ơn cháu, quả thật có sưng một chút."

"Vậy chú mau bôi thuốc đi."

Giang Diệp cầm lấy thuốc, nhìn Lâm Vũ Mạt một chút, chỉ thấy cô vẫn nhìn mình chằm chằm, anh nói:

"Ừm, cái đó, ở đây không có gương soi, tôi cũng không tự nhìn thấy được, nếu không cháu giúp tôi bôi thuốc đi."

"Được ạ."

Chỉ thấy Lâm Vũ Mạt đầy ngây thơ mà đồng ý, Giang Diệp đắc ý

Lâm Vũ Mạt nghĩ: Là mình đụng trúng mũi của chú, bôi thuốc là việc nên làm

Giang Diệp nghĩ trong đầu: Bé con này thật dễ lừa gạt

Lâm Vũ Mạt nhận lại thuốc từ trong tay Giang Diệp, đầu ngón tay lướt qua, chỉ cảm thấy trong lòng có chút rung động nho nhỏ.

Lời tỏ tình ngắn: Đúng là anh không có tài hoa gì cả, chỉ là có chút may mắn nên mới gặp được em, vì vậy trái tim cứng ngắc này đã trở nên lãng mạn hơn.

 
44 ❤︎ Bài viết: 7 Tìm chủ đề
Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem đoạn này
Lâm Vũ Mạt tay phải cầm bông gòn chấm thuốc lên mũi, Giang Diệp chăm chú nhìn nàng. Động tác của Lâm Vũ Mạt rất nhẹ, chỉ sợ làm đau Giang Diệp

"A.."

Giang Diệp cảm thấy mùi thuốc có chút gay mũi, liền nhắm hai mắt lại, Lâm Vũ Mạt tưởng rằng mình làm đau Giang Diệp

"Phù."

Lâm Vũ Mạt chu chu cái miệng nhỏ nhắn thổi thổi cho Giang Diệp, Giang Diệp cảm nhận được có một làn gió nhẹ, liền mở mắt. Chỉ thấy Lâm Vũ Mạt nghiêng về phía mình, miệng đến gần mũi của Giang Diệp mà thổi.

"Cháu đang làm gì vậy?"

"..."

Lâm Vũ Mạt thấy Giang Diệp mở mắt ra, giật mình lùi về sau, lúc sắp ngã xuống Giang Diệp đỡ eo cô, kéo cô về phía mình. Hai người liền rất gần nhau.

"Đại tá Giang.. A, tôi cái gì cũng đều không nhìn thấy."

Lúc này Lưu Chiêu đi vào nhìn thấy một màn này, liền vội vàng quay đầu đi chỗ khác. Lâm Vũ Mạt liền rời khỏi vòng tay Giang Diệp, đem băng cá nhân đặt vào trong tay hắn, đỏ mặt chạy ra khỏi phòng làm việc.

"Ai yô, đại tá Giang, có chuyện gì vậy."

Chỉ thấy Lưu Chiêu mặt đầy hóng hớt hỏi

"Sinh viên đưa thuốc cho tôi."

"Ha, ở khoa nào vậy?"

"Cậu lại muốn chạy quanh sân đúng không?"

"Không không không, không hỏi nữa."

"Tìm tôi có chuyện gì."

"Dạ, ngày mai đi dã ngoại thực chiến, sếp đi không?"

Lưu Chiêu nghĩ thầm trong đầu những chuyện thế này Giang Diệp sẽ không đi, Giang Diệp nhìn băng cá nhân trong tay một chút

"Tôi đi."

"Vâng."

Lưu Chiêu ngoài mặt vui vẻ, nhưng bên trong rất bi thương: "Đừng mà".

"Đúng rồi, đại tá Giang, lát nữa trên sân bóng rổ có thi đấu, anh đi xem đi mà."

"Xem tình hình."

Lâm Vũ Mạt chạy ra khỏi phòng làm việc, mặt đỏ ửng vẫn chưa tan hết, cô ngồi xuống chiếc ghế dài bên đường

"Lâm Vũ Mạt, mày làm sao vậy, sao lại có thể đỏ mặt vì chuyện đó được."

Cô ôm mặt mình, cái vẻ mặt đó giống như đang nghĩ tới người yêu vậy.

Lâm Vũ Mạt vừa trở lại kí túc xá, liền bị Hạ Khả Khả kéo vào

"Vũ Mạt, cậu khai thật đi, cậu vừa đi đâu."

"À, tớ có tí việc ý mà."

"Được rồi. Đúng rồi, tớ nghe nói ở sân bóng rổ đang có trận giao hữu, mình nhanh đi thôi."

"Bóng rổ sao, tớ không đi."

"Ai nha, Vũ Mạt, cậu đi xem với tớ đi mà."

Hạ Khả Khả làm vẻ mặt đáng thương nhìn Lâm Vũ Mạt

"Tại sao vậy, chẳng lẽ."

"Ừ, Lục Tư Viễn cũng thi đấu ở đó."

Chỉ thấy Hạ Khả Khả mặt đầy thẹn thùng nói

"Ha ha ha, được, tớ đi cùng cậu."

"Moa, Vũ Mạt, yêu cậu nhất."

"Mấy giờ bắt đầu."

"Bây giờ, mau đi thôi, không lỡ mất."

"Được."

Vừa nói xong Hạ Khả Khả kéo Lâm Vũ Mạt chạy nhanh nhất có thể.

"May quá vẫn đến kịp."

Các cô tới đúng thời điểm, các cầu thủ vẫn đang khởi động làm nóng người, lúc này Lục Tư Viễn nhìn thấy các cô, liền chạy nhanh tới chỗ các cô.

"Vũ Mạt, Khả Khả, hai người tới rồi sao"

"Ừ hứ, Khả Khả kéo tôi đến, cô ấy nói muốn.."

Hạ Khả Khả vội vàng che miệng Lâm Vũ Mạt

"Ha ha ha, đúng lúc tớ rảnh nên kéo Vũ Mạt đi cùng ý mà."

"Ồ, mọi người tìm chỗ ngồi trước đi, mình đi khởi động đây."

"Được."

Hạ Khả Khả cùng với Lâm Vũ Mạt tìm một chỗ ngồi xuống

"Khả Khả, sao vừa rồi cậu lại không cho tớ nói."

"Ai nha, tớ không phải xấu hổ sao."

"Ha ha ha, Khả Khả nhà chúng ta lại ngại ngùng vậy nha."

"Tuýp."

"Bắt đầu trận đấu."

Vừa mới bắt đầu trận đấu, Hạ Khả Khả liền đổi chủ đề

Nhìn về phía sân bóng, cuộc giao hữu này là Lục Tư Viên dẫn đầu các bạn sinh viên lập thành một đội, đội huấn luyện viên bao gồm các huấn luyện viên để so tài. Lục Tư Nguyên chủ động bắt đầu trận đấu. Quả bóng rổ trong tay cậu, cảm giác như đã hòa làm một với cậu vậy.

"Vào rồi, đội sinh viên vào một bàn."

Trên khán đài đều là sinh viên, vừa thấy đội sinh viên ghi bàn đã hò reo.

Lục Tư Viễn làm một nụ hôn gió về phía khán đài, chỉ nghe bạn nữ bên cạnh Lâm Vũ Mạt nói

"Oa, cậu sinh viên kia thật đẹp trai." "Hình như anh ấy ở khoa thể dục." "Oa oa oa, thật là đẹp trai."

Lâm Vũ Mạt nghe những lời này nghĩ trong đầu: Ôi những người mê trai. Vừa định quay sang cùng Hạ Khả Khả nói vài câu, liền nhìn thấy Hạ Khả Khả đang đầy si mê nhìn Lục Tư Viễn. Lâm Vũ Mạt đỡ trán: Lại thêm một người nữa.

Khi cô nhìn về phía cuối sân, nhìn thấy bóng dáng anh. Cô bật cười.

Lời tỏ tình ngắn: Trong ánh mắt em đều là hình bóng anh, bốn phía đều là anh.
 
44 ❤︎ Bài viết: 7 Tìm chủ đề
Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem đoạn này
Chỉ thấy Giang Diệp đứng ở một góc nhìn về phía sân bóng, trên mũi dán băng vết thương hình con gấu không tương xứng với hình tượng của anh, khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại dán băng vết thương hình chú gấu trông có chút buồn cười.

"Ghi bàn rồi, đội sinh viên lại ghi bàn thêm một quả."

Lục Tư Viễn lúc ghi bàn, ánh mắt của hắn hướng về phía Lâm Vũ Mạt trên khán đài, chỉ thấy ánh mắt của cô lại đang nhìn về một hướng khác. Hắn theo ánh mắt của cô nhìn sang.

"Là anh ấy."

Lục Tư Viễn có chút không vui, nhưng hắn rất nhanh lại tập trung vào trận đấu

"Tuýp."

Tiếng còi vang lên hòa lẫn với tiếng cười, trận tranh tài kết thúc, không có nghi ngờ gì nữa, đội sinh viên do Lục Tư Viễn dẫn đầu chiến thắng.

Giang Diệp nhìn trận tranh tài đã kết thúc, quay người rời khỏi sân bóng, Lâm Vũ Mạt thấy thế liền đi theo anh ấy.

"Khả Khả, tớ có chút việc, tớ đi trước đây."

"Ok."

Vì vậy Lâm Vũ Mạt nhanh chóng đuổi theo Giang Diệp

Trận đấu vừa kết thúc Lục Tư Viễn đi nhanh về phía khán đài, phát hiện chỉ còn lại một mình Hạ Khả Khả

"Khả Khả, Vũ Mạt đâu."

"À, cậu ý bảo cậu ý có việc nên đi trước rồi."

"Như vậy à, ban đầu định rủ cậu ấy đi ăn mừng với đội."

Hạ Khả Khả siết chặt tay, nói với Lục Tư Viễn

"Vậy mình có thể đi cùng không?"

Lục Tư Viễn suy nghĩ một chút, dù sao sau này Khả Khả cũng ở trong câu lạc bộ bóng rổ, vậy để cậu đến rồi làm quen trước với các thành viên trong đội đi.

"Được, vậy cậu ở đây chờ tớ một chút, tớ đi thay quần áo đã."

"Được."

Lâm Vũ Mạt đi theo Giang Diệp ở khoảng cách xa, thật ra thì Giang Diệp đã sớm phát hiện ra, vì vậy anh cố ý đi thật chậm.

Lâm Vũ Mạt trong đầu nghĩ: Huấn luyện viên Giang muốn đi đâu vậy?

Giang Diệp cố ý dẫn cô đi vòng vòng, đi tới một con đường mòn khác, Lâm Vũ Mạt mới không để ý một chút đã mất dấu rồi.

"Ôi, chú Giang đâu rồi."

"Đang làm gì vậy?"

"a"

Giang Diệp không biết ở sau lưng nàng từ lúc nào, dọa cho Lâm Vũ Mạt giật mình.

"Chú Giang, chú, sao chú lại ở đây."

Giang Điệp đến gần Lâm Vũ Mạt

"Câu hỏi này phải là tôi hỏi cháu mới đúng, cháu làm gì ở đây?"

Lâm Vũ Mạt nhìn Giang Diệp sát gần mình, thấy trên mũi anh dán chiếc băng vết thương hình gấu nhỏ, liền không nhịn được bật cười

"Phì"

"Cháu cười cái gì."

"Chú Giang, chú trông thật dễ thương."

Giang Diệp bối rối thẳng người lên

"Có ý gì."

Lâm Vũ Mạt chỉ chỉ lên mũi của anh, sau đó liền quay người bỏ chạy

"Chú Giang, bye bye."

Giang Diệp sờ lên mũi mình một cái, mới nhớ ra lúc nãy mình dán băng vết thương hình gấu nhỏ lên mũi, nhìn theo bóng Lâm Vũ Mạt đang chạy

"Cô nhóc này."

Chẳng biết tại sao, khi Lâm Vũ Mạt chạm lên mũi Giang Diệp, Giang Diệp nhận thấy mình hơi khác thường, là một cảm giác kì lạ chưa từng có.

Bên trong sân bóng rổ

"Khả Khả, đi thôi, tớ thay xong đồ rồi."

"Ừm"

Bởi vì là đang trong đợt huấn luyện quân sự nên chỉ có thể tổ chức ở trong căng tin của quân đội, khi Lục Tư Viễn cùng Hạ Khả Khả tới, mọi người đều đã đến. Thấy Lục Tư Viễn mang theo người, mọi người liền không chịu được mà trêu chọc

"Ui, thế mà lại đem theo người tới." "Lục Tư Viễn, đây là em dâu sao?"

Mọi người nhao nhao trêu chọc, Lục Tư Viễn nhìn mấy người trong câu lạc bộ nói

"Đừng nói linh tinh nữa, đây là bạn tôi, cũng ứng tuyển vào câu lạc bộ. Lão Hồ mọi người không phải đều biết sao"

Hạ Khả Khả đỏ mặt đứng ở bên cạnh

"Được rồi, được rồi, hai người các cậu là tới muốn nhất, mau ngồi đi. Lát nữa Lục Tư Viễn mời khách nha các cậu."

"Không thành vấn đề."

Hạ Khả Khả không quen bọn họ, vì vậy chỉ có thể ngồi chung bàn với Lục Tư Viễn. Lục Tư Viễn cũng cảm thấy mình nên để ý tới Hạ Khả Khả nhiều hơn một chút.

"Khả Khả, cậu muốn ăn gì, mình đi lấy cho cậu."

"Gì cũng được nha."

Lúc này những người bên cạnh đều bắt đầu ồn ào lên

"Ui ui ui, Lục đại thiếu gia khi nào mà lại dịu dàng như vậy."

"Đại thiếu gia cái đầu cậu, tớ đi lấy thức ăn."

Lục Tư Viễn vừa mới đi lấy thức ăn, mọi người đều vây quanh Khả Khả

"Em gái, em có bạn trai chưa?" "Em với Lục Tư Viễn sao lại quen nhau vậy." "Cảm thấy Lục Tư Viễn như thế nào." "Có thể kết bạn được không."

Hạ Khả Khả bối rối khi bị mọi người vây quanh, đúng lúc Lục Tư Viễn quay trở lại

"Tránh ra nào, đừng dọa người ta."

"Lục đại thiếu gia là đang thương hoa tiếc ngọc nha."

"Mau ăn cơm đi, sắp tới giờ huấn luyện rồi."

Mọi người không thể làm gì khác ngoài việc về chỗ mình ăn cơm, Lục Tư Viễn đưa khay đồ ăn cho Hạ Khả Khả

"Của cậu đây."

"Cám ơn."

Hạ Khả Khả mặc dù đang ăn cơm nhưng ánh mắt luôn hướng về Lục Tư Viễn, chỉ thấy Lục Tư Viễn cùng mọi người nói chuyện vui vẻ, Hạ Khả Khả cũng vui vẻ theo.

"Ăn xong rồi sao, tớ đưa cậu về ký túc xá."

"Không cần đâu, vậy làm phiền cậu quá."

"Không có sao, xem như là đi dạo tiêu cơm một chút"

"Được rồi, vậy làm phiền cậu rồi."

Lời tỏ tình ngắn: Em có thể nhìn thấy núi, em có thể nhìn thấy biển, cũng có thể nhìn thấy hết mọi thứ trên đời này, chúng ta không giống nhau, ánh mắt của anh tương đối hạn hẹp, anh chỉ có thể nhìn thấy em thôi.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back