casedeluna
TjểuNươngTử, SV129, MHC 360mobi
Bài viết: 1 

Chương 10: Hiệu ứng hồ diệp lặng lẽ bắt đầu!
[BOOK]Lúc này, một cô gái bỗng nhiên chạy tới.
Tiêu Thư Vi nhận ra cô nàng chính là cô gái luôn ở chung với Trần Tang Ny..
Cô gái cười hì hì nhìn Trần Tang Ny ︰ "Tang Ny, hôm nào đến nhà tớ chơi! Nhớ nhắn tin cho tớ nha."
Trần Tang Ny cười nói ︰ "Ok, hôm nào gặp nhau, tớ mời cậu ăn cơm Tây!"
Cô gái kia rời đi, mẹ Trần thỏa mãn gật đầu nói ︰ "Cũng được nha, lại có bạn mới."
Trần Tang Ny cười nói ︰ "Không có gì, tham gia trại hè mấy ngày thì sẽ quen nhau cả mà mẹ."
Vân Tĩnh Hoa thấy thế liền hỏi Thư Vi ︰ "Còn con đâu, có quen bạn mới nào không?"
Thấy Tiêu Thư Vi không nói lời nào, Vân Tĩnh Hoa không vừa ý.
"Lại một mình ngơ ngác nữa rồi phải không? Vậy đi trại hè vô ích rồi, có rèn luyện được gì đâu."
"À.." Tiêu Thư Vi không biết nói cái gì cho tốt.
Mẹ Trần liền oán trách con gái mình︰ "Tang Ny, con nói con, sao không mang Vi Vi theo, chỉ mãi chơi một mình."
Trong miệng bà như thế nói, nhưng trên mặt lại chứa ý cười, không giống như đang trách móc con mình.
Trần Tang Ny mất hứng nói ︰ "Cậu ấy bao lớn rồi, đâu phải là học sinh tiểu học, còn cần con mang theo."
Đúng lúc này, hai cô bạn đi ngang qua bỗng nhiên nhìn Tiêu Thư Vi cười, xua tay ︰ "Vi Vi, tạm biệt!"
Thì ra là Bạch Vi cùng Cố Miêu Miêu.
Tiêu Thư Vi vẫy tay, mới vừa chào tạm biệt hai người, lại nghe thấy tiếng ai đó kêu tên mình.
"Tiêu Thư Vi!"
Tiêu Thư Vi xoay người, Lâm Sơn đang đi về phía bên này.
"Thầy Lâm có chuyện gì sao?"
Lâm Sơn cau mày nói ︰ "Đừng kêu thầy, tôi không phải là thầy."
Anh ta cầm một cái túi ny lon đưa cho Tiêu Thư Vi, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
"Cái này hồi nãy quên đưa cô." Anh ta nói, "Mẹ tôi ở bệnh viện nghe nói cô giúp làm cơm, kêu tôi đưa cái này cho cô, coi như quà cảm ơn. Dù sao trong nhà cũng ăn không hết, giữ lại lãng phí."
Tiêu Thư Vi có chút ngượng ngùng, nhấc tay một cái mà thôi, người ta trịnh trọng cảm ơn như vậy, cô nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
"Thật ra.. tôi cũng không có giúp cái gì."
"Cô cầm đi!" Lâm Sơn nhét vào tay cô.
Tiêu Thư Vi nhận, cảm giác nặng trình trịch, mùi dưa chua từ trong túi truyền ra.
Lâm Sơn đi rồi, Vân Tĩnh Hoa cười nói ︰ "Con giúp người ta nấu cơm à?"
Tiêu Thư Vi gật đầu.
Vân Tĩnh Hoa mở ra túi dưa chua, ngửi ngửi ︰ "Ay da, đồ ngon nha!" cô đưa cho mẹ Trần, cười︰ "nhìn dưa người ta ướp này, so nhà mình làm ngon hơn nhiều."
Mẹ Trần nhìn thoáng qua, lòng có chút không yên ︰ "uhm.. không tệ."
X
Sau đó, hai nhà tách ra, ai về nhà nấy.
Trần Tang Ny theo mẹ lên xe buýt, trong miệng thao thao bất tuyệt oán trách những việc xảy ra trong trại hè, nào là cơm nước khó ăn, giường thì cứng..
Mẹ Trần bỗng nhiên bực bội cắt đứt lời cô ︰ "Chỉ cô là có chuyện! Có ai nhiều chuyện như cô?"
Trần Tang Ny lập tức cứng người.
Mẹ Trần tiếp tục nói ︰ "Bình thường ở bên ngoài cô hiểu chuyện lắm mà? Lần này cô sao vậy? Vi Vi đều biết giúp giáo viên nấu cơm, cô lúc đó làm gì?"
Trần Tang Ny mất hứng nói ︰ "Con đâu biết làm cơm, mẹ đâu có cho con học."
Mẹ Trần không nghe, tiếp tục nói huyên thuyên ︰ "Cô nói cô, Vi Vi người ta học giỏi thì thôi, cô thì tính cách rộng rãi hiểu chuyện cũng được đi, giờ thì sao, đến cái này cũng so không bằng."
Nghe xong lời này, Trần Tang Ny nổi giận.
Tại sao là Tiêu Thư Vi!
Từ tiểu học, mẹ cô cứ như nhập ma, không có chuyện gì là lấy cô so sánh với Tiêu Thư Vi, động một chút là nói "Con xem Vi Vi người ta, học giỏi, lại ổn trọng", hoặc là "Con chỉ có điểm đó là hơn Vi Vi!".
Cho nên Trần Tang Ny từ nhỏ đã hận chết Tiêu Thư Vi rồi.
Cô có gì không bằng Tiêu Thư Vi chứ?
Mỗi lần đi nhà Tiêu Thư Vi, cô đều sẽ dóc sức biểu hiện tốt, cũng rất nhiệt tình với Tiêu Thư Vi.
Nhưng ở trong lòng, cô sẽ cố ý khi dễ Tiêu Thư Vi, tận lực bới móc.
Vừa hay Tiêu Thư Vi hướng nội thích khóc, nhát gan, chỉ cần hù dọa một chút cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Lên cấp hai, thành tích học tập của Trần Tang Ny bỗng nhiên giảm xuống.
Vậy là cô lại tránh không khỏi việc mỗi ngày bị lải nhải ︰ "Con xem Vi Vi người ta học giỏi như vậy? Con cũng không ngu ngốc hơn người ta mà sao.."
Trần Tang Ny cảm thấy, chỉ học giỏi thì có lợi ích gì?
Cái loại ngốc bạch ngọt như Tiêu Thư Vi đi đến đâu cũng chịu thiệt, bị người khác bắt nạt là xứng đáng!
Vậy là Trần Tang Ny càng trở nên khinh bỉ Tiêu Thư Vi, nhìn Thư Vi chỗ nào cũng không vừa mắt.
Vừa nghe mẹ nói những lời này, Trần Tang Ny tức giận không chịu được.
"Con thua kém nó ở chỗ nào! Mẹ thích nó như vậy, nhận làm con gái nuôi luôn đi!"
Mẹ Trần thở dài nói ︰ "Mẹ chỉ hận sắt không thành thép! Con nếu muốn cho mẹ nỡ mặt nỡ mài với người ta, thì lên cấp ba, học tập cho đàng hoàn, đừng cứ một chút là đi ra ngoài chơi với đám hồ bằng cẩu hữu, không ra gì."
"Trước đây không phải mẹ muốn con đi ra ngoài sao, còn nói đừng suốt ngày ở nhà giống như Tiêu Thư Vi?" Trần Tang Ny bất mãn nói, "Giờ thì kêu là hồ bằng cẩu hữu!"
Mẹ Trần cũng tức giận︰ "Rồi rồi, tôi nói không lại cô, được chưa!"
Đến nhà, mẹ Trần buông đồ đạc, lại đi lải nhải với ba Trần.
"Ông coi nhà mình bao giờ thì mua chiếc xe! Đưa đón qua lại như vầy không thuận tiện."
Ba Trần buông điều khiển TV, cau mày︰ "Mua xe cái gì mà mua! Bà có tiền à?"
Mẹ Trần nói ︰ "Nhà Vân Tĩnh Hoa người ta nghèo như vậy mà cũng có xe."
"Nhà bọn họ nghèo không phải là vì phải trả tiền vay nhà à? Có xe thì sao? Cũng không phải của nhà bọn họ, là xe của công ty lão Tiêu!"
"Chuyện đó cùng chuyện nhà mình mua xe có liên quan sao? Hễ mà nhắc tới chuyện nhà Vân Tĩnh Hoa là ông cứ cương lên với tôi?" mẹ Trần cả giận nói.
Ba Trần càng giận ︰ "Còn không phải là tại bà! Bên tai lúc nào cũng nói nhà người ta có cái này có cái nọ. Sao vậy, người ta có cái gì, nhà mình cũng phải có sao? Bà sống là cho mình, hay là chỉ để người ta nhìn?"
Trần Tang Ny càng nghe càng phiền.
Mẹ sao lại thiển cận như vậy chứ, suốt ngày chỉ biết so sánh với nhà Tiêu Thư Vi?
Nhà bọn họ thì có gì đáng để hâm mộ? Vay tiền mua cái nhà nhỏ xíu, điều hòa cũng không có, chính là nghèo.
Lúc này, ba Trần lại nói ︰ "Tang Ny đều bị bà làm hư! Suốt ngày cũng chỉ biết hơn thua với người khác, so ăn so mặc, sao không biết so học tập, thành tích lần này so với lần trước như nào, sao không so?"
Trần Tang Ny rốt cục không nhịn được, cô chợt đứng lên ︰ "Hai người đừng nói nữa!"
Mẹ Trần liếc mắt nhìn Tang Ny︰ "Con không để cho ba mẹ nói con cũng được, chuyện lần trước chúng ta nói với con, con suy nghĩ rõ chưa?"
Chuyện lần trước? Trần Tang Ny cau mày, nhớ tới.
Cô nổi giận nói ︰ "Có cái gì mà suy nghĩ, không phải chỉ là chuyển trường à! Con chuyển là được rồi chứ gì?"
X
Lúc này Tiêu Thư Vi cũng không biết, hiệu ứng hồ điệp do cô sống lại, đã lặng yên không hơi thở mà thay đổi tất cả những chuyện phát sinh xung quanh cô.
Thư Vi mở ra máy tính đã ba ngày chưa đụng tới, kiểm tra các kỹ năng.
"Kỹ thuật xắt rau" của cô đã thành công thăng đến Lv 2, "Món ăn hắc ám của Mạnh Bà" cùng cấp của nhân vật cũng tăng thêm một cấp.
Hệ thống thông báo cô có một phong thơ, cần tìm sứ giả đưa tin để nhận.
Cô vào thị trấn tìm sứ giả, là một con bồ câu đang đậu trên cọc gỗ. Cô nhấn chuột vào bồ câu, thành công nhận được một phong thơ, mở ra xem, là do Mạnh Bà gửi tới!
Mạnh Bà nói cho Thư Vi, cô bây giờ có thể học nấu các "món ăn hắc ám" phức tạp hơn, hy vọng cô lúc rảnh có thể đi Âm Phủ một chuyến, để Mạnh Bà tiện đem "món ăn hắc ám" truyền thụ cho cô.
․‥.. Muốn đi Âm Phủ, hình như phải chết một lần?
Tiêu Thư Vi tạm thời không muốn đi Âm Phủ.
Hệ thống gợi ý, hiện tại cô có thể sử dụng xe ngựa để di chuyển đến các thị trấn bên cạnh.
Một đồng xu một lần đi, nhưng mà bây giờ Tiêu Thư Vi một đồng cũng không có.
Game này làm sao để kiếm tiền đây?
Làm nhiều nhiệm vụ như vậy. Không có nhiệm vụ nào thưởng tiền cả.
Cô gọi người hướng dẫn, người hướng dẫn nói cho cô, bởi vì thể giới của cô không có mở chức năng trao đổi tiền thật cùng tiền ảo, cho nên cô chỉ có hai phương pháp thu được tiền tài, một là giao dịch với người chơi khác, hai là làm nhiệm vụ đặc thù.
Đồ giao dịch có thể là sách kỹ năng, cũng có thể là một số vật phẩm trong thực tế.
Có ba cách thức giao dịch, cách một là đăng ký ở phòng giao dịch vật phẩm mình muốn bán hoặc muốn thu mua, cách hai là giao dịch trực tiếp, cách ba là tổ chức đấu giá.
Tiêu Thư Vi rất nhanh thì tìm được phòng giao dịch.
Sau một hồi nói chuyện với mỹ nữ tóc vàng NPC trong sảnh giao dịch, cô mở ra bảng giao dịch, thấy trang bìa hiện ra loạt danh sách các vật phẩm cần thu mua.
Nào là các loại kỹ năng, các loại thẻ vận chuyển đến sân huấn luyện, các loại nước thuốc, đều là đạo cụ trong trò chơi, những thứ này Tiêu Thư Vi cũng không có.
Trang thứ hai là vật phẩm trong thực tế: Ích cốc đan, thuốc ẩn thân, kiếm sắt, giá cả đều cao đến quá đáng, trên hàng chục ngàn đồng vàng. Mười ngàn đồng xu chỉ đổi được một đồng vàng, Tiêu Thư Vi hoài nghi mình chơi cái trò này mười năm cũng không kiếm được mười ngàn đồng vàng.
Trang sau còn có người cần mua một ít nguyên liệu nấu ăn cổ quái, cô chưa từng nghe qua bao giờ, cái gì mà "Xúc tua của quái vật biển", không hiểu nổi.
Một hồi, Tiêu Thư Vi cũng tìm thấy thứ mình có thể bán.
"Tìm mua một loại thực vật ăn được, có thể đến từ bất kỳ thế giới song song nào, giá mua là một đồng xu".
Tiêu Thư Vi vội vàng chạy ra tủ lạnh lấy một cây cải thìa, nhấn vào nút giao dịch, cải thìa biến mất.
Nhận được một đồng xu, Tiêu Thư Vi liền giao tiền, ngồi lên xe ngựa, chọn di chuyển đến thị trấn gần nhất.
Còn hỏi tại sao là gần nhất, là bởi vì một đồng xu chỉ có thể đi được tới đó, xa nữa không đủ.
Thời gian di chuyển rất ngắn, màn hình vừa tối sầm đã chuyển sang khung cảnh mới rồi.
Thị trấn này nhộn nhịp hơn hẳn thị trấn nơi cô ở trước đây, có thể thấy rất nhiều NPC đi tới đi lui trên đường phố. Thị trấn còn có một cái trung tâm thương mại nho nhỏ, bên trong có mấy cái cửa hàng chuyên bán đạo cụ trong trò chơi.
Cảnh tượng sầm uất nhưng không ồn ào, bởi vì một cái người chơi cũng không có.
Giống như lời của Chủ tịch Uông nói, trò chơi này rất khó gặp được người chơi khác.
Tiêu Thư Vi nhanh chóng nhận được nhiệm vụ mới.
Người giao nhiệm vụ là một NPC bán nước thuốc︰ yêu cầu chế tạo một bình nước thuốc có tác dụng nâng cao tinh thần.
․‥.. Đó là cái gì?
* * *
(*) Hiệu ứng hồ điệp: Hiệu ứng dây chuyền trong diễn biến phát triển, một điều thay đổi kéo theo những sự thay đổi khác.
(*) Hận sắt không thành thép: Kỳ vọng vào ai đó, mong họ trở nên tốt hơn, nhưng họ lại không như mình mong muốn.
(*) Hồ bằng cẩu hữu: Bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa.[/BOOK]
[BOOK]Lúc này, một cô gái bỗng nhiên chạy tới.
Tiêu Thư Vi nhận ra cô nàng chính là cô gái luôn ở chung với Trần Tang Ny..
Cô gái cười hì hì nhìn Trần Tang Ny ︰ "Tang Ny, hôm nào đến nhà tớ chơi! Nhớ nhắn tin cho tớ nha."
Trần Tang Ny cười nói ︰ "Ok, hôm nào gặp nhau, tớ mời cậu ăn cơm Tây!"
Cô gái kia rời đi, mẹ Trần thỏa mãn gật đầu nói ︰ "Cũng được nha, lại có bạn mới."
Trần Tang Ny cười nói ︰ "Không có gì, tham gia trại hè mấy ngày thì sẽ quen nhau cả mà mẹ."
Vân Tĩnh Hoa thấy thế liền hỏi Thư Vi ︰ "Còn con đâu, có quen bạn mới nào không?"
Thấy Tiêu Thư Vi không nói lời nào, Vân Tĩnh Hoa không vừa ý.
"Lại một mình ngơ ngác nữa rồi phải không? Vậy đi trại hè vô ích rồi, có rèn luyện được gì đâu."
"À.." Tiêu Thư Vi không biết nói cái gì cho tốt.
Mẹ Trần liền oán trách con gái mình︰ "Tang Ny, con nói con, sao không mang Vi Vi theo, chỉ mãi chơi một mình."
Trong miệng bà như thế nói, nhưng trên mặt lại chứa ý cười, không giống như đang trách móc con mình.
Trần Tang Ny mất hứng nói ︰ "Cậu ấy bao lớn rồi, đâu phải là học sinh tiểu học, còn cần con mang theo."
Đúng lúc này, hai cô bạn đi ngang qua bỗng nhiên nhìn Tiêu Thư Vi cười, xua tay ︰ "Vi Vi, tạm biệt!"
Thì ra là Bạch Vi cùng Cố Miêu Miêu.
Tiêu Thư Vi vẫy tay, mới vừa chào tạm biệt hai người, lại nghe thấy tiếng ai đó kêu tên mình.
"Tiêu Thư Vi!"
Tiêu Thư Vi xoay người, Lâm Sơn đang đi về phía bên này.
"Thầy Lâm có chuyện gì sao?"
Lâm Sơn cau mày nói ︰ "Đừng kêu thầy, tôi không phải là thầy."
Anh ta cầm một cái túi ny lon đưa cho Tiêu Thư Vi, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
"Cái này hồi nãy quên đưa cô." Anh ta nói, "Mẹ tôi ở bệnh viện nghe nói cô giúp làm cơm, kêu tôi đưa cái này cho cô, coi như quà cảm ơn. Dù sao trong nhà cũng ăn không hết, giữ lại lãng phí."
Tiêu Thư Vi có chút ngượng ngùng, nhấc tay một cái mà thôi, người ta trịnh trọng cảm ơn như vậy, cô nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
"Thật ra.. tôi cũng không có giúp cái gì."
"Cô cầm đi!" Lâm Sơn nhét vào tay cô.
Tiêu Thư Vi nhận, cảm giác nặng trình trịch, mùi dưa chua từ trong túi truyền ra.
Lâm Sơn đi rồi, Vân Tĩnh Hoa cười nói ︰ "Con giúp người ta nấu cơm à?"
Tiêu Thư Vi gật đầu.
Vân Tĩnh Hoa mở ra túi dưa chua, ngửi ngửi ︰ "Ay da, đồ ngon nha!" cô đưa cho mẹ Trần, cười︰ "nhìn dưa người ta ướp này, so nhà mình làm ngon hơn nhiều."
Mẹ Trần nhìn thoáng qua, lòng có chút không yên ︰ "uhm.. không tệ."
X
Sau đó, hai nhà tách ra, ai về nhà nấy.
Trần Tang Ny theo mẹ lên xe buýt, trong miệng thao thao bất tuyệt oán trách những việc xảy ra trong trại hè, nào là cơm nước khó ăn, giường thì cứng..
Mẹ Trần bỗng nhiên bực bội cắt đứt lời cô ︰ "Chỉ cô là có chuyện! Có ai nhiều chuyện như cô?"
Trần Tang Ny lập tức cứng người.
Mẹ Trần tiếp tục nói ︰ "Bình thường ở bên ngoài cô hiểu chuyện lắm mà? Lần này cô sao vậy? Vi Vi đều biết giúp giáo viên nấu cơm, cô lúc đó làm gì?"
Trần Tang Ny mất hứng nói ︰ "Con đâu biết làm cơm, mẹ đâu có cho con học."
Mẹ Trần không nghe, tiếp tục nói huyên thuyên ︰ "Cô nói cô, Vi Vi người ta học giỏi thì thôi, cô thì tính cách rộng rãi hiểu chuyện cũng được đi, giờ thì sao, đến cái này cũng so không bằng."
Nghe xong lời này, Trần Tang Ny nổi giận.
Tại sao là Tiêu Thư Vi!
Từ tiểu học, mẹ cô cứ như nhập ma, không có chuyện gì là lấy cô so sánh với Tiêu Thư Vi, động một chút là nói "Con xem Vi Vi người ta, học giỏi, lại ổn trọng", hoặc là "Con chỉ có điểm đó là hơn Vi Vi!".
Cho nên Trần Tang Ny từ nhỏ đã hận chết Tiêu Thư Vi rồi.
Cô có gì không bằng Tiêu Thư Vi chứ?
Mỗi lần đi nhà Tiêu Thư Vi, cô đều sẽ dóc sức biểu hiện tốt, cũng rất nhiệt tình với Tiêu Thư Vi.
Nhưng ở trong lòng, cô sẽ cố ý khi dễ Tiêu Thư Vi, tận lực bới móc.
Vừa hay Tiêu Thư Vi hướng nội thích khóc, nhát gan, chỉ cần hù dọa một chút cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Lên cấp hai, thành tích học tập của Trần Tang Ny bỗng nhiên giảm xuống.
Vậy là cô lại tránh không khỏi việc mỗi ngày bị lải nhải ︰ "Con xem Vi Vi người ta học giỏi như vậy? Con cũng không ngu ngốc hơn người ta mà sao.."
Trần Tang Ny cảm thấy, chỉ học giỏi thì có lợi ích gì?
Cái loại ngốc bạch ngọt như Tiêu Thư Vi đi đến đâu cũng chịu thiệt, bị người khác bắt nạt là xứng đáng!
Vậy là Trần Tang Ny càng trở nên khinh bỉ Tiêu Thư Vi, nhìn Thư Vi chỗ nào cũng không vừa mắt.
Vừa nghe mẹ nói những lời này, Trần Tang Ny tức giận không chịu được.
"Con thua kém nó ở chỗ nào! Mẹ thích nó như vậy, nhận làm con gái nuôi luôn đi!"
Mẹ Trần thở dài nói ︰ "Mẹ chỉ hận sắt không thành thép! Con nếu muốn cho mẹ nỡ mặt nỡ mài với người ta, thì lên cấp ba, học tập cho đàng hoàn, đừng cứ một chút là đi ra ngoài chơi với đám hồ bằng cẩu hữu, không ra gì."
"Trước đây không phải mẹ muốn con đi ra ngoài sao, còn nói đừng suốt ngày ở nhà giống như Tiêu Thư Vi?" Trần Tang Ny bất mãn nói, "Giờ thì kêu là hồ bằng cẩu hữu!"
Mẹ Trần cũng tức giận︰ "Rồi rồi, tôi nói không lại cô, được chưa!"
Đến nhà, mẹ Trần buông đồ đạc, lại đi lải nhải với ba Trần.
"Ông coi nhà mình bao giờ thì mua chiếc xe! Đưa đón qua lại như vầy không thuận tiện."
Ba Trần buông điều khiển TV, cau mày︰ "Mua xe cái gì mà mua! Bà có tiền à?"
Mẹ Trần nói ︰ "Nhà Vân Tĩnh Hoa người ta nghèo như vậy mà cũng có xe."
"Nhà bọn họ nghèo không phải là vì phải trả tiền vay nhà à? Có xe thì sao? Cũng không phải của nhà bọn họ, là xe của công ty lão Tiêu!"
"Chuyện đó cùng chuyện nhà mình mua xe có liên quan sao? Hễ mà nhắc tới chuyện nhà Vân Tĩnh Hoa là ông cứ cương lên với tôi?" mẹ Trần cả giận nói.
Ba Trần càng giận ︰ "Còn không phải là tại bà! Bên tai lúc nào cũng nói nhà người ta có cái này có cái nọ. Sao vậy, người ta có cái gì, nhà mình cũng phải có sao? Bà sống là cho mình, hay là chỉ để người ta nhìn?"
Trần Tang Ny càng nghe càng phiền.
Mẹ sao lại thiển cận như vậy chứ, suốt ngày chỉ biết so sánh với nhà Tiêu Thư Vi?
Nhà bọn họ thì có gì đáng để hâm mộ? Vay tiền mua cái nhà nhỏ xíu, điều hòa cũng không có, chính là nghèo.
Lúc này, ba Trần lại nói ︰ "Tang Ny đều bị bà làm hư! Suốt ngày cũng chỉ biết hơn thua với người khác, so ăn so mặc, sao không biết so học tập, thành tích lần này so với lần trước như nào, sao không so?"
Trần Tang Ny rốt cục không nhịn được, cô chợt đứng lên ︰ "Hai người đừng nói nữa!"
Mẹ Trần liếc mắt nhìn Tang Ny︰ "Con không để cho ba mẹ nói con cũng được, chuyện lần trước chúng ta nói với con, con suy nghĩ rõ chưa?"
Chuyện lần trước? Trần Tang Ny cau mày, nhớ tới.
Cô nổi giận nói ︰ "Có cái gì mà suy nghĩ, không phải chỉ là chuyển trường à! Con chuyển là được rồi chứ gì?"
X
Lúc này Tiêu Thư Vi cũng không biết, hiệu ứng hồ điệp do cô sống lại, đã lặng yên không hơi thở mà thay đổi tất cả những chuyện phát sinh xung quanh cô.
Thư Vi mở ra máy tính đã ba ngày chưa đụng tới, kiểm tra các kỹ năng.
"Kỹ thuật xắt rau" của cô đã thành công thăng đến Lv 2, "Món ăn hắc ám của Mạnh Bà" cùng cấp của nhân vật cũng tăng thêm một cấp.
Hệ thống thông báo cô có một phong thơ, cần tìm sứ giả đưa tin để nhận.
Cô vào thị trấn tìm sứ giả, là một con bồ câu đang đậu trên cọc gỗ. Cô nhấn chuột vào bồ câu, thành công nhận được một phong thơ, mở ra xem, là do Mạnh Bà gửi tới!
Mạnh Bà nói cho Thư Vi, cô bây giờ có thể học nấu các "món ăn hắc ám" phức tạp hơn, hy vọng cô lúc rảnh có thể đi Âm Phủ một chuyến, để Mạnh Bà tiện đem "món ăn hắc ám" truyền thụ cho cô.
․‥.. Muốn đi Âm Phủ, hình như phải chết một lần?
Tiêu Thư Vi tạm thời không muốn đi Âm Phủ.
Hệ thống gợi ý, hiện tại cô có thể sử dụng xe ngựa để di chuyển đến các thị trấn bên cạnh.
Một đồng xu một lần đi, nhưng mà bây giờ Tiêu Thư Vi một đồng cũng không có.
Game này làm sao để kiếm tiền đây?
Làm nhiều nhiệm vụ như vậy. Không có nhiệm vụ nào thưởng tiền cả.
Cô gọi người hướng dẫn, người hướng dẫn nói cho cô, bởi vì thể giới của cô không có mở chức năng trao đổi tiền thật cùng tiền ảo, cho nên cô chỉ có hai phương pháp thu được tiền tài, một là giao dịch với người chơi khác, hai là làm nhiệm vụ đặc thù.
Đồ giao dịch có thể là sách kỹ năng, cũng có thể là một số vật phẩm trong thực tế.
Có ba cách thức giao dịch, cách một là đăng ký ở phòng giao dịch vật phẩm mình muốn bán hoặc muốn thu mua, cách hai là giao dịch trực tiếp, cách ba là tổ chức đấu giá.
Tiêu Thư Vi rất nhanh thì tìm được phòng giao dịch.
Sau một hồi nói chuyện với mỹ nữ tóc vàng NPC trong sảnh giao dịch, cô mở ra bảng giao dịch, thấy trang bìa hiện ra loạt danh sách các vật phẩm cần thu mua.
Nào là các loại kỹ năng, các loại thẻ vận chuyển đến sân huấn luyện, các loại nước thuốc, đều là đạo cụ trong trò chơi, những thứ này Tiêu Thư Vi cũng không có.
Trang thứ hai là vật phẩm trong thực tế: Ích cốc đan, thuốc ẩn thân, kiếm sắt, giá cả đều cao đến quá đáng, trên hàng chục ngàn đồng vàng. Mười ngàn đồng xu chỉ đổi được một đồng vàng, Tiêu Thư Vi hoài nghi mình chơi cái trò này mười năm cũng không kiếm được mười ngàn đồng vàng.
Trang sau còn có người cần mua một ít nguyên liệu nấu ăn cổ quái, cô chưa từng nghe qua bao giờ, cái gì mà "Xúc tua của quái vật biển", không hiểu nổi.
Một hồi, Tiêu Thư Vi cũng tìm thấy thứ mình có thể bán.
"Tìm mua một loại thực vật ăn được, có thể đến từ bất kỳ thế giới song song nào, giá mua là một đồng xu".
Tiêu Thư Vi vội vàng chạy ra tủ lạnh lấy một cây cải thìa, nhấn vào nút giao dịch, cải thìa biến mất.
Nhận được một đồng xu, Tiêu Thư Vi liền giao tiền, ngồi lên xe ngựa, chọn di chuyển đến thị trấn gần nhất.
Còn hỏi tại sao là gần nhất, là bởi vì một đồng xu chỉ có thể đi được tới đó, xa nữa không đủ.
Thời gian di chuyển rất ngắn, màn hình vừa tối sầm đã chuyển sang khung cảnh mới rồi.
Thị trấn này nhộn nhịp hơn hẳn thị trấn nơi cô ở trước đây, có thể thấy rất nhiều NPC đi tới đi lui trên đường phố. Thị trấn còn có một cái trung tâm thương mại nho nhỏ, bên trong có mấy cái cửa hàng chuyên bán đạo cụ trong trò chơi.
Cảnh tượng sầm uất nhưng không ồn ào, bởi vì một cái người chơi cũng không có.
Giống như lời của Chủ tịch Uông nói, trò chơi này rất khó gặp được người chơi khác.
Tiêu Thư Vi nhanh chóng nhận được nhiệm vụ mới.
Người giao nhiệm vụ là một NPC bán nước thuốc︰ yêu cầu chế tạo một bình nước thuốc có tác dụng nâng cao tinh thần.
․‥.. Đó là cái gì?
* * *
(*) Hiệu ứng hồ điệp: Hiệu ứng dây chuyền trong diễn biến phát triển, một điều thay đổi kéo theo những sự thay đổi khác.
(*) Hận sắt không thành thép: Kỳ vọng vào ai đó, mong họ trở nên tốt hơn, nhưng họ lại không như mình mong muốn.
(*) Hồ bằng cẩu hữu: Bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa.[/BOOK]
Chỉnh sửa cuối: