Trọng Sinh [edit] Sống Lại Sủng Nàng Cả Đời - Thư Kỳ Cách

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tiểu Bì Bạch, 13 Tháng mười 2018.

  1. Tiểu Bì Bạch Bì Trắng Nhất Diễn Đàn (●´ω`●)

    Bài viết:
    27
    [​IMG]

    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đến trước không phải là Tam Hoàng nữ mà là Thái y.

    Huyền Tử Quân lập tức để cho thái y đi đến bắt mạch cho Bạch Huyên Nặc.

    Bạch Huyên Nặc lúc này đã khóc mệt, đôi mắt lim dim muốn ngủ.

    "Đến, Nhu Nhu, để thái y xem cho nàng một chút." Huyền Tử Quân ôm Bạch Huyên Nặc, cúi đầu ôn nhu nói vào tai nàng.

    Bạch Huyên Nặc nghe vậy, thả tay đang nắm áo Huyền Tử Quân, đưa cho thái y chuẩn bệnh, tay kia vẫn một mực nắm chặt cổ áo Huyền Tử Quân.

    Huyền Tử Quân thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng tràn đầy yêu thương, đưa tay sờ sờ mặt nàng, để nàng thả lỏng một chút.

    Thái y bắt mạch xong, cúi đầu bẩm báo: "Khởi bẩm bệ hạ, Hoàng hậu nương nương tâm tình bị chấn động, lại thêm thân thể vốn yếu kém, nên động đến thai khí.."

    Thái y còn chưa nói xong đã bị Huyền Tử Quân cắt ngang: "Có chuyện gì sao?"

    Thái y bất đắc dĩ, hắn còn chưa từng thấy qua người nào sủng ái thê tử đến vậy, bất quá vẫn cung kính nói tiếp: "Dùng một bộ thuốc dưỡng thai là được, nhưng sắp tới không nên để tâm tình của hoàng hậu nương nương gặp chấn động quá lớn, bằng không có thể sẽ làm tổn thương đến thân thể và ảnh hưởng đến sinh mệnh của hoàng tử." Thái y nói xong, vừa muốn lui ra lại bị Văn Nam cản lại.

    "Nghiêm trọng như vậy sao? Bổn công chúa xem ra, đây là do nàng ta thông đồng cùng ngươi muốn hại bổn công chúa thì có." Văn Nam một bộ không ai bì nổi, nhưng vừa nhìn thấy Huyền Tử Quân liền ngây người.

    Mặc dù đã nghe nói Hoàng đế Huyền quốc tuấn mĩ vô song, nhưng chính thức nhìn thấy người phía sau màn che lại có thêm một phần tà mị, thiếu một phần thanh nhã, quả thật chính là lương phối của nàng a.

    "Hoàng nữ, không thể nói như thế, người mau xin lỗi." Sứ thần Văn quốc nghe Văn Nam nói vậy liền hoảng sợ, vồn là hắn không hề muốn mang theo vị công chúa này, thế nhưng đức vua đã đồng ý thỉnh cầu của nàng, hắn cũng không thể không mang người theo, hiện tại xem ra, coi như là lúc trước bị bãi quan, hắn cũng tuyệt đối không nên mang theo Văn Nam a, đúng là hại chết người mà.

    Bạch Huyên Nặc vốn đang buồn ngủ, liền bị câu nói kia làm cho tỉnh dậy, quay đầy nhìn xem thái y quỳ trên mặt đất, Văn Nam đang đứng bên cạnh, lập tức luống cuống.

    Bạch Huyên Nặc đưa tay lôi kéo cổ áo Huyền Tử Quân, để Huyền Tử Quân quay sang nhìn nàng, lập tức mở miệng: "Không có, không có thông đồng, thiếp.." Bạch Huyên Nặc gấp đến đỏ mắt.

    "Ngoan, nghe lời, không có việc gì, không có việc gì, nàng ta đang gạt người, ta biết rõ, nghe lời, ngủ một lát sẽ không có chuyện gì." Huyền Tử Quân nhìn nàng an ủi.

    Sau đó, hắn mới nhìn về phía Văn Nam đang đứng bên dưới.

    "Ngươi nói hoàng hậu thông đồng cùng thái y ngươi.." Huyền Tử Quân cảm giác thấy thân thể Bạch Huyên Nặc cứng đờ, liền cúi đầu cắn cắn lỗ tai của nàng, để nàng an tâm.

    "Ngươi cũng không thể nói lung tung, không có chứng cứ thì biết sẽ có hậu quả gì sao? Còn có, sự tình trong nội cung của bổn quốc, ngươi là một cái công chúa Văn quốc làm sao có thể biết?" Lời nói của Huyền Tử Quân làm cho sứ thần Văn quốc quả thực muốn đụng đầu chết ngay lập tức, đây không phải là đang có ý muốn nói Văn quốc cài mật thám trong nội cung của Huyền quốc sao? Là muốn khai chiến giữa hai nước a.

    Văn Nam tính tình cao ngạo nhưng cũng không có nghĩa là nàng ngu ngốc, lập tức quỳ xuống nói: "Quốc Chủ bớt giận, ta chỉ là nhất thời nhanh miệng, cũng không có ý gì khác."

    " "Tốt lắm, chuyện này bỏ qua, vậy thì công chúa giải thích cho trẫm một chút, chuyện ở ngự hoa viên là như thế nào? Nghe nói công chúa có thể làm cho trẫm bỏ hoàng hậu, sao trẫm lại không biết, một cái công chúa Văn quốc lại có quyền điều hành quản lý hậu cung huyền quốc đến vậy?" Huyền Tử Quân nói ra, Văn Nam liền biết Huyền Tử Quân đã nhìn nnagf không vừa mắt, đây hẳn là do có người cáo trạng a.

    Bạch Huyên Nặc lại khóc rồi, nàng sợ hãi, nếu như Huyền Tử Quân thật sự coi trọng Văn Nam, vậy nàng phải làm sao bây giờ? Trước kia khi không có Huyền Tử Quân, nàng cùng Tiểu Ngọc thường ngày vẫn nấu cơm, giặt quần áo, mặc dù hơi khổ một chút nhưng cũng không có ai có thể làm khó sử nàng, nàng biết rõ Huyền Tử Quân chính là người năm đó nàng cứu được, nên không muốn buông tay, huống hồ, nàng muốn có thể một mực ở trong vòng tay của Huyền Tử Quân, an an ổn ổn sống hết một đời.

    "Ngoan, Nhu Nhu, không khóc, nghe lời, nghe lời, sẽ không bỏ nàng, yên tâm ngủ, bằng không thì ta sẽ để người đưa nàng về Cực điện." Huyền Tử Quân nói thành công làm cho Bạch Huyên Nặc ngừng khóc: "Không muốn, không cần đưa thiếp về, thiếp.. thiếp không khóc, không có khóc."

    "Ngoan, ngủ." Phía trước có để màn che, vì vậy mọi người phía dưới cũng không nhìn tới tình hình bên trong

    "Là thị nữ của hoàng hậu vô lễ, nhìn thấy Bổn công chúa cũng không biết hành lễ, hơn nữa.. Hơn nữa.."

    "Hơn nữa cái gì?" Huyền Tử Quân truy vấn.

    "Lần này phụ thân để cho bổn công chúa đến đây là vì hòa thân đấy." Văn Nam nghĩ tới người này lập tức sẽ trở thành phu quân của mình, liền cảm thấy xấu hổ, kích động.

    Nhìn bộ dáng say mê của Văn Nam, Huyền Tử Quân liền một hồi buồn nôn. Cô gái nhỏ trong ngực của hắn chính là như con mèo nhỏ nhắn làm cho hắn yêu đấy, quý trọng đấy, thủ hộ đấy.

    "Văn quốc.. công chúa các người hẳn là có thể đại biểu cho cả quốc gia đấy, phiền toái sứ thần trở về báo cho đức vua Văn quốc:" Chuyện đưa tới cửa này, trẫm không muốn, trẫm có hoàng hậu là đủ rồi, trẫm sẽ không lại động tay với những nữ tử khác, hơn nữa.. trẫm cũng không muốn cùng Văn quốc xung đột vũ trang. "

    Sứ thần Văn quốc nghe xong lời này, mồ hôi đổ như thác nước, vội vàng xin lỗi.

    " Mong hai nước vĩnh cửu duy trì hòa bình, thần sẽ không để Tam hoàng nữ lại chống đối đến Hoàng hậu. "Sứ thần một mực cung kính nói.

    " Ân, vì thì tốt, vừa rồi sứ thần nói muốn để Tam hoàng nữ học tập lễ nghi cùng hoàng hậu, việc này có lẽ không được rồi. Hoàng hậu hiện có thai, chỉ sợ không thể đảm nhiệm công việc "quan trọng" này.

    "Tự nhiên, đây là tự nhiên." Sứ thần Văn quốc liên tục gật đầu lấy lòng, chỉ cần Huyền Tử Quân không truy cứu thì đã tốt lắm rồi.

    Sứ thần Văn quốc một tay kéo Văn Nam đang không cam lòng ngồi xuống.

    Ca múa lại bắt đầu như bình thường..

    Người các nước ở lại chính là hai tháng, thi võ trong nước cũng đã kết thúc, đứng thứ nhất là Nhị công tử của nhà Thừa tướng, thứ nhì là một vị trong giang hồ, tứ ba là người nhà Diệp gia.

    Bạch Huyên Nặc đã có năm tháng mang thai rồi, vì thế Huyền Tử Quân càng thêm cẩn thận đối đãi nàng.

    Đại hội giao lưu giữa các quốc gia đã bắt đầu..

    Rất nhanh sẽ đến tỷ võ cùng thi văn, người các nước đều nhìn chằm chằm, ai cũng muốn đạt được hạng nhất.

    Huyền Tử Quân ngược lại là có chút đau đầu, sau sự việc của Văn Nam lần trước, Bạch Huyên Nặc thường xuyên kề cận hắn, đây đối với hắn hẳn là chuyện tốt, được người mình yêu thích kề cận, sao lại có thể mất hứng.

    Nhưng mà mỗi sáng hắn đều phải vào triều từ sớm, còn muốn phê duyệt tấu chương, đôi khi bận rộn chính là cả một ngày, những lúc hắn đến bên trong tẩm điện, đa phần đều là nhìn thấy Bạch Huyên Nặc khóc nước mắt như mưa, hôm nay cũng là tình trạng như vậy.

    Huyền Tử Quân đau lòng, đem Bạch Huyên Nặc ôm lấy, thái y nói đây là chuyện thường tình đối với phụ nữ mang thau, muốn hắn bồi nàng nhiều một chút là được, nhưng thời gian này hắn lại rất bận rộn.

    "Nhu Nhu đừng khóc, ta đã trở về, nghe lời, hôm nay là vì tấu chương có chút nhiều, nên thời gian làm việc có chút lâu, nghe lời." Huyền Tử Quân một bên dụ dỗ một bên đem Bạch Huyên Nặc thả trên giường, cúi đầu hôn nàng.

    Thẳng đến khi Bạch Huyên Nặc ngừng khóc hắn mới lên giường theo.

    "Là.. Là ta không đúng.. Sẽ không.. Sẽ không còn như vậy." Bạch Huyên Nặc cũng biết là nàng đã phản ứng quá kích rồi, mở miệng nói.

    "Không phải, không có việc gì, ngày mai có ca ca nàng tỉ thí, ta dẫn nàng đi xem, nghe lời, yên tâm ngủ đi, bằng không thì ta sẽ không dẫn nàng đi."

    Bạch Huyên Nặc nghe Huyền Tử Quân nói như vậy lập tức cao hứng lên, bắt đầu ngủ.

    Không hiểu sao đột nhiên Huyền Tử Quân lại cảm thấy có chút ghen.
     
    Lan Ben thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười một 2018
  2. Tiểu Bì Bạch Bì Trắng Nhất Diễn Đàn (●´ω`●)

    Bài viết:
    27
    Chương 11: Ghen ghét

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm ngày hôm sau Bạch Huyên Nặc liền tỉnh, hai người thu thập xong, ăn cơm, trong nội tâm Huyền Tử Quân tràn đầy vị chua, tuy nói người kia là ca ca của nàng, nhưng trong lòng hắn vẫn là mất hứng, trên mặt cũng không thể biểu lộ ra, nếu để người khác biết được thì nhất định sẽ bị chơi khăm.

    Bạch Huyên Nặc vịn tay cung nữ đi đến bên cạch Huyền Tử Quân, nàng đã nhìn ra, liền cười cười rồi hôn hắn một cái, thấy Huyền Tử Quân đỏ mặt, không hiểu sao tâm trạng của nàng đột nhiên lại tốt lên: "Đi thôi, không phải muốn mang thiếp đi xem so tài sao?" Bạch Huyên Nặc rung tay của hắn, Huyền Tử Quân mới kịp phản ứng. Vừa rồi bị Bạch Huyên Nặc đoán được tâm tư, làm hiện tại hắn có chút không dám nhìn nàng, chuẩn bị một chút, Huyền Tử Quân dìu Bạch Huyên Nặc chậm rãi đi ra ngoài.

    Trong lòng Huyền Tử Quân luôn lo lắng, mặc dù hiện tại Bạch Huyên Nặc không có chuyện gì, nhưng thái y có nói, nếu như để nàng gặp phải chuyện không may thì khả năng chính là một thi hai mệnh, hắn không thể chịu đựng được việc Bạch Huyên Nặc lại rời đi lần nữa, ở kiếp trước, trong hơn chục năm sinh hoạt dưới dạng hồn phách, hắn không có lúc nào là không nhớ đến nàng.

    Mọi người chậm rãi nâng kiệu, không dám bất cẩn.

    Đến địa điểm luận võ, Huyền Tử Quân ôm lấy Bạch Huyên Nặc, ngay trước ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, đi đến bao sương trên lầu hai.

    Văn Nam từ xa nhìn lại chính là vẻ mặt ghen ghét hận không thôi, không, nàng không cam lòng, coi như là nàng không thể gả cho hoàng thượng, thì không phải vẫn còn một Úc Vương sao? Chỉ cần nàng có thể ở tại chỗ này, nàng nhất định sẽ làm cho Bạch Huyên Nặc sống không được dễ chịu!

    Văn Nam đã từng thấy qua Úc Vương tại trên yến hội hai tháng trước. Nàng ở giữa sân nhìn quanh một vòng, ngồi đối diện cách nàng không xa chính là Úc Vương, hặc hặc, trời cũng giúp ta. Văn Nam quay đầu nói với sứ thần mình muốn đi dạo, sứ thần cung kính để nàng rời đi.

    Văn Nam lẳng lặng hướng Huyền Tử Uất đi tới, Huyền Tử Uất sớm đã phát hiện ra nàng, hắn muốn nhìn một chút. Công chúa điêu ngoa này đang muốn làm gì?

    Lúc Văn Nam đi đến bên người Huyền Tử Uất, giả vờ bị trặc chân, cố ý nghĩ về phía Huyền Tử Uất, Huyền Tử Uất thừa cơ tiếp được nàng.

    "Đa tạ công tử?" Văn Nam nằm trong ngực Huyền Tử Uất nói ra.

    "Cô nương khách khí, chân của cô nương không sao chứ? Có nghiêm trọng không?" Huyền Tử Uất săn sóc mà hỏi.

    Vốn đang định lợi dụng Huyền Tử Uất, không nghĩ đến Huyền Tử Uất lại săn sóc như vậy, nghe nói vị Vương gia này còn chưa cưới vợ, nếu như nàng có thể gả cho hắn, thì vừa có thể trả thù Bạch Huyên Nặc, lại còn có thể có được một phu quân biết quan tâm săn sóc, cớ sao mà không làm đây?

    Văn Nam muốn đứng lên, lại không nghĩ đến chân bị đau lần nữa, ngã trở lại trong ngực Huyền Tử Uất.

    "Nếu như cô nương không ngại, thì đến trong bao sương của ta đi, ta đi mời đại phu tới xem cho cô nương."

    "Cái kia.. Vậy làm phiền công tử, đa tạ công tử." Văn Nam thẹn thùng nói.

    Huyền Tử Uất ôm lấy Văn Nam, đi vào trong bao sương, rồi để cho hạ nhân đi mời đại phu.

    "Ủy khuất công chúa rồi, bổn vương tại trong yến tiệc cũng đã từng thấy qua công chúa, công chúa chính là Tam hoàng nữ của Văn Nam quốc sao?" Huyền Tử Uất nói thẳng, hắn tạm thời có thể đoán được công chúa này tới đây là muốn làm gì rồi.

    Văn Nam cũng không phải người ngu, nàng cũng không hề che giấu, vì vậy mở miệng nói:" "Đúng, ta là công chúa Văn Nam, ngày đó ở trên yến hội cũng thấy qua Vương gia, rõ ràng là thị nữ của hoàng hậu ở ngự hoa viên vô lễ với ta trước, hoàng hậu lại ở trước mặt hoàng thượng cáo trạng nói ta muốn để cho hắn bỏ nàng, chuyện này thực sự rất oan uổng ta, ta chỉ nghe phụ vương nói để ta tới Huyền quốc hòa thân, ta cũng chưa có nói là nhất định phải gả cho Hoàng Thượng a." Văn Nam nói y như thật, còn lập tức khóc lên.

    Huyền Tử Uất nghe Văn Nam nói lời này liền có thể xác định rồi, Văn Nam này chính là muốn thông đồng với hắn, đến dụ dỗ hắn. Lại nói Văn Nam này vừa có chỗ dựa, còn là một mỹ nhân, người nào có thể cự tuyệt đây?

    Huyền Tử Uất thừa cơ nói: "Công chúa có chỗ không biết, hơn nửa năm trước hoàng huynh mới bắt đầu sủng hoàng hậu đấy, sau đó cũng biết làm sao, từ đó cũng không còn quan tâm ta như trước, ta hiện tại cũng rất buồn rầu, nghe công chúa nói người đến đây là ví muốn hòa thân sao?" Huyền Tử Uất nói xong, cuối cùng mới nói ra mục đích.

    "Đúng vậy." Văn Nam biết rõ, cá đã mắc câu. Lập tức gật đầu.

    "Kỳ thật, từ ngày đó ở bữa tiệc nhìn thấy công chúa bị hoàng hậu khi dễ, bổn vương vẫn luôn bất bình vì công chúa, công chúa có muốn liên thủ cùng bổn vương, trong lòng bổn vương cũng rất ngưỡng mộ công chúa, nguyện ý giúp công chúa một chút, không biết ý của công chúa như thế nào?" Huyền Tử Uất vẻ mặt thành khẩn nói.

    "Cái này.. Vương gia, một khi trận đấu chấm dứt ta liền phải về nước, cái này.." Văn Nam làm bộ khó xử nói.

    "Công chúa không cần phải lo lắng, tối hôm nay bổn vương liền hướng hoàng huynh cầu hôn công chúa, tuy rằng thời gian vội vàng, nhưng mà bổn vương nhất định để công chúa nở mày nở mặt được gả vào phủ, tuyệt đối sẽ không để công chúa chịu ủy khuất." Huyền Tử Uất một phát liền bắt được tay Văn Nam nói.

    Văn Nam gật gật đầu, dựa sát vào trong ngực của Huyền Tử Uất.

    Bên này, Bạch Huyên Nặc đang cùng Huyền Tử Quân xem so tài, đã đến lượt Nhị công tử phủ Thừa Tướng Bạch Thần ra sân.

    "Là ca ca, là ca ca. Hắc hắc." Bạch Huyên Nặc kích động hô lên.

    Huyền Tử Quân vẻ mặt không vui, dù sao buổi sáng Bạch Huyên Nặc đã nhìn ra, hắn cũng liền không tiếp tục che giấu rồi. Đem Bạch Huyên Nặc ôm lấy, để cho nàng ngồi vào ngực mình, che kín ánh mắt của nàng, không cho nàng xem.

    "Bệ hạ, bệ hạ, cho ta xem.." Bạch Huyên Nặc muốn xem, thò tay muốn kéo tay Huyền Tử Quân ra, nhưng sức lực lại không bằng Huyền Tử Quân.

    "Trong mắt Nhu Nhu không hề có ta, vì sao lại không nhìn xem ta?"

    "Phốc, ha ha ha ha ha.. Bệ hạ, đó là ca ca của ta a."

    "Ca ca cũng không được." giờ phút này mặt Huyền Tử Quân đã đỏ rần. Suy nghĩ một chút, nhìn thoáng qua phía dưới, cúi đầu ổn định lại thân thể Bạch Huyên Nặc, rồi hôn lên môi của nàng.

    Đến khi phía dưới truyền đến âm thanh Bạch Thần đã thắng, Huyền Tử Quân mới buông ra.

    Bạch Huyên Nặc nghe được âm thanh phía dưới, đầu còn có chút choáng, chờ đến lúc kịp phản ứng thì cũng đã chậm.

    "Bệ hạ, người đã hứa với ta.." Bạch Huyên Nặc tức giận nói.

    " "Đúng, ta nói là cho nàng xem, nhưng cũng không có nói là xem toàn bộ trận đấu a, có đúng không?" Huyền Tử Quân chơi khăm Bạch Huyên Nặc.

    Bạch Huyên Nặc bị nói liền ngây người, không biết phải trả lời thế nào.

    "Ngoan, chờ đoàn sứ thần các nước trở về, ta liền mang nàng về nhà một lần, thế nào?" Huyền Tử Quân suy nghĩ một chút rồi nói.

    "Vậy thì lần này cũng không được đổi ý." Bạch Huyên Nặc nói.

    "Không đổi ý, đến, ăn một chút, uông thuốc." Huyền Tử Quân cho Bạch Huyên Nặc ăn chút cơm, rồi đem thuốc dưỡng thai đưa nàng uống.

    Đợi đến lúc chấm dứt, Huyền Tử Quân nhìn Bạch Huyên Nặc đang ngủ say, ôm lấy nàng đem lên xe ngựa, trở về.

    Mà bên này.

    "Ngoan, bây giờ ta sẽ tiến cung, công chúa cứ an tâm chờ tin. Bổn vương nhất định làm được." Huyền Tử Uất chắp tay, nói xong liền đi ra.

    Văn Nam nhìn chân mình đang được đại phu chữa trị, lại nhìn Huyền Tử Uất đang đi đến lầu dưới, giờ phút này trong lòng vô cùng cao hứng.

    Nàng rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại đối nghịch với Bạch Huyên Nặc. Xem điệu bộ này của Huyền Tử Uất, nàng nhất định có thể ở lại Huyền quốc.

    Bạch Huyên Nặc, ta nhất định sẽ không để ngươi sống tốt.

    Văn Nam chậm rì rì trở về vị trí của đoàn sứ thần nước mình. Thu xếp một chút liền cảm thấy buồn ngủ.
     
    Lan Ben thích bài này.
  3. Tiểu Bì Bạch Bì Trắng Nhất Diễn Đàn (●´ω`●)

    Bài viết:
    27
    Chương 12: Đại hôn của Huyền Tử Uất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Huyền Tử Uất vào cung đợi một hồi lâu, Huyền Tử Quân mới đi ra.

    "Để hoàng đệ đợi lâu, trẫm vừa phải dỗ cho hoàng tẩu ngươi nằm ngủ, những ngày này nàng có chút bị dọa sợ nên ngủ không yên, đệ gấp gáp như vậy đến đây là có việc gì sao?" Huyền Tử Quân làm cho nô tài đưa đến ghế cho Huyền Tử Uất, ngồi xuống nói.

    "Hoàng đệ muốn cầu lấy một phần hôn sự, không biết hoàng huynh có thể đáp ứng hay không?" Huyền Tử Uất tươi cười hiền lành nói.

    "Úc? Thần đệ đã gặp được phu nhân rồi sao? Không biết là nữ nhi nhà ai?" Huyền Tử Quân đã biết rõ những chuyện phát sinh ngày hôm nay, nhưng cũng không đâm phá, đợi Huyền Tử Uất nói ra.

    "Tam hoàng nữ Văn Nam của Văn quốc ở trên yến hội nói là nàng ta đến đây để hòa thân, thần đối với công chúa vừa gặp đã thương, không biết hoàng huynh có thể đáp ứng, giúp thần đệ làm mai mối hay không? Nếu như được thành toàn, thần đệ sẽ cảm kích khôn cùng." Huyền Tử Uất chậm rãi nói.

    "Trẫm có thể đáp ứng, nhưng mà, nàng ta đã từng chống đối hoàng tẩu của ngươi, sau khi các ngươi kết hôn, nếu nàng lại dám đối hoàng tẩu ngươi bất kính, thì cũng đừng trách trẫm không cho ngươi mặt mũi." Huyền Tử Quân biết rõ, nếu hôm nay hắn đáp ứng, thì hai người này nhất định sẽ làm ra những chuyện ngáng chân hắn và Bạch Huyên Nặc, vì vậy hắn muốn sớm đánh cái dự phòng, bằng không thì đến lúc đó, đả thương hắn là nhỏ, còn dám động đến Bạch Huyên Nặc, hắn nhất định sẽ khiến cho hai người họ sống không bằng chết.

    "Hoàng huynh yên tâm, thần đệ nhất định sẽ để cho Văn công chúa lấy lễ đối đãi với hoàng hậu. Đa tạ hoàng huynh thành toàn." Huyền Tử Uất rất vui vẻ trả lời, bất quá, cũng chỉ có hắn tự mình biết, trong lòng hắn là có bao nhiêu hận.

    Sau khi Huyền Tử Uất đi, Huyền Tử Quân cởi bỏ áo ngoài, đi vào tẩm điện, lại chứng kiến thấy tình cảnh trong hai tháng này đều giống nhau, Bạch Huyên Nặc đang ngồi ở trên giường, Huyền Tử Quân bước nhanh tới, "Ngoan, sao lại không ngủ được?"

    "Đây.. đây, bây giờ ngủ."

    "Ngủ sớm một chút, ngủ đủ giấc sẽ tốt với hài tử, đối với thân thể của nàng cũng tốt, có biết không?" Huyền Tử Quân kéo chăn đắp kín hai người, hiện tại mỗi tối hắn đều phải tỉnh dậy để giúp cho Bạch Huyên Nặc trở mình, bụng Bạch Huyên Nặc đã ngày càng lớn hơn, cần phải thời thời khắc khắc ẩn thận.

    Sáng sớm ngày hôm sau, Huyền Tử Quân vẻ mặt tràn đầy không vui đem Bạch Huyên Nặc kêu lên, cái gì phá quy củ, ngày cuối cùng của hội giao lưu quốc gia hoàng hậu phải dự họp, nếu không đi lại chính là thất lễ với các nước.

    Bạch Huyên Nặc không nói gì, mặc quần áo tử tế, cùng Huyền Tử Quân cùng nhau đến yến hội.

    Đên qua Huyền Tử Uất trở về đã nói chuyện cùng sứ thần Văn quốc, đến cuối cùng, sứ thần Văn quốc cũng đã đồng ý chuyện này, dù sao đem Tam hoàng nữ mang về cũng là một trận tra tấn a, vừa vặn Vương gia Huyền quốc Huyền Tử Uất cũng có ý với Văn Nam, muốn lấy nàng ta làm vợ, sứ thần tất nhiên là vui vẻ không ngừng đáp ứng. Văn Nam cũng vui vẻ ra mặt, nàng còn lo sợ Huyền Tử Quân không vui, không muốn đồng ý đâu. Chỉ bất quá, Huyền Tử Uất còn phải trên yến hội cầu hôn một lần.

    "Thần đệ hi vọng Hoàng thượng có thể đem Tam Hoàng nữ Văn Nam của Văn quốc gả cho thần đệ làm phi." Sau khi bữa tiệc bắt đầu, Huyền Tử Uất liền đứng lên nói.

    "Chuyền này còn phải hỏi một chút sứ thần và công chúa Văn quốc, nếu bọn họ đồng ý, trẫm cũng không có ý kiến gì, lập tức sẽ liền viết thư cho quốc quân của Văn quốc." Huyền Tử Quân một bên đút Bạch Huyên Nặc ăn cơm, không để ý nói.

    "Khỏi bẩm bệ hạ, lần này thần mang công chúa đến đây chính là dựa theo ý tứ của quốc vương, muốn vì công chúa cầu lương duyên, vì vậy, thần đại biểu quốc quân của Văn quốc, đồng ý chuyện hôn sự này." Sứ thần Văn quốc cung kính nói.

    "Vậy thì mời sứ thần Văn quốc lại ở lâu vài ngày, sau khi hôn lễ được cử hành xong lại hẳn rời đi." Huyền Tử Quân nói.

    "Vậy nếu thần từ chối thì chính là bất kính rồi." Sứ thần nói xong cũng ngồi xuống.

    "Vậy trẫm tuyên bố, đại hôn của Úc vương Huyền quốc cùng Văn quốc công chúa ít ngày nữa sẽ được cử hành, đến lúc đó mời chư vị cùng đến tham dự."

    Tất cả mọi người biết rõ, đây cũng không phải chỉ đơn giản là một trận hôn lễ, xem ra, bên trong Huyền quốc có huyền cơ..

    Hôn lễ được đặt tại nửa tháng sau, nửa tháng vẫn là rất tốt, Huyền Tử Uất nắm chặt thời gian bố trí đại hôn, Văn Nam bên kia cũng ở đây chỉnh đốn.

    Không khéo chính là, hôm nay Huyền Tử Quân mang Bạch Huyên Nặc đi dạo trong ngự hoa viên, gặp được Văn Nam.

    "Tham kiến bệ hạ, tham kiến hoàng hậu." mấy ngày nay Văn Nam đều ở Huyền quốc học lễ nghi, về phương diện này ngược lại là rất chu đáo.

    Huyền Tử Quân để nàng đứng lên: "Công chúa trước vội vàng, trẫm mang hoàng hậu đi dạo." Nói xong cũng không nhìn Nam, cẩn thận dắt Bạch Huyên Nặc rời đi. Bạch Huyên Nặc một hồi bất đắc dĩ, nàng cũng không phải là sắp sanh, Huyền Tử Quân cái gì cũng đều không cho nàng động, đi ra ngoài còn muốn đỡ.

    Văn Nam là bị người làm lơ, tự nhiên chịu không được tức giận, đảo tròng mắt, đem thị nữ sau lưng kéo qua đẩy về phía Bạch Huyên Nặc.

    "..." Thị nữ kinh sợ kêu lên một tiếng, bưng kín mặt.

    Huyền Tử Quân nghe thấy thanh âm, lập tức kéo Bạch Huyên Nặc ôm vào trong ngực, sau đó liền trông thấy bên cạnh ngã xuống một cái thị nữ, hôm nay đi ra bọn họ cũng chỉ âm thầm mang theo mấy tên ám vệ, một cái nô tài cũng không có mang.

    Huyền Tử Quân biết là có hỏi cũng không ra gì: "Kéo xuống, nhốt vào Thiên Lao." Văn Nam, về sau lại chậm rãi chỉnh đốn ngươi.

    Văn Nam thấy Huyền Tử Quân không hỏi cái gì, liền tiến lên nói: "Là Bổn công chúa không phải, không có quản lý tốt hạ nhân của chính mình, hoàng hậu không sao chứ?" Lời nói thừa nhận, giọng điệu tràn đầy khinh thường.

    Huyền Tử Quân nhàn nhạt lườm nàng, đem Bạch Huyên Nặc ôm ngang lên rời đi.

    Để lại Văn Nam hung hăng xoắn chặt khăn tay. Tiếp theo, nàng nhất định phải muốn mạng của Bạch Huyên Nặc.

    "Ta không sao, không có bị dọa đến." Bạch Huyên Nặc nhìn vẻ mặt khẩn trương của Huyền Tử Quân trấn an, nhìn thế nào cũng thấy hắn so với nàng còn khẩn trương, hặc hặc, Bạch Huyên Nặc nghĩ đến cũng liền bật cười.

    "Tiểu không có lương tâm, còn cười, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, ta liền điên rồi, còn cười.."

    Hai người cãi nhau ầm ĩ. Chớp mắt đã đến ngày Huyền Tử Uất đón dâu. Huyền Tử Quân chợt nhớ đến một chuyện buồn cười, chính là trong phủ Huyền Tử Uất có không ít cơ thiếp, hắn cũng không có nghe được tin nói Huyền Tử Quân phân phát cơ thiếp, chuyện này cũng chỉ có Văn Nam chịu được. Khoan đã, một đám trong hậu cung này hắn cũng phải mau chóng xử lý sạch, chỉ cần để lại một mình Nhu Nhu của hắn là được rồi.

    Hôm nay là đại lễ, Huyền Tử Quân ăn mặc trang phục chính thức, mang theo Bạch Huyên Nặc cùng đi Úc Vương phủ, thái hậu nói bà ấy không đến, từ chối mất.

    Đến Úc vương phủ, sau khi để mọi người bình thân, hắn liền ngồi chờ Huyền Tử Uất đem Văn Nam đón đến. Buổi sáng Huyền Tử Quân đã cho Bạch Huyên Nặc ăn không ít, ở đây đợi một lát có lẽ là không có vấn đề gì.

    Chốc lát sau người đã tới, sau khi khấu đầu ba cái, Huyền Tử Uất và Văn Nam đứng một bên chờ Huyền Tử Quân phát biểu.

    "Hiện tại hoàng đệ cũng đã kết hôn, thành gia, muốn phải đối đãi với Vương phi của ngươi thật tốt, không được để ủy khuất nàng." Huyền Tử Quân dựa theo tình cảnh nói chuyện, nhưng Văn Nam dưới khăn cô dâu lại cứng rắn lý giải thành một loại ý nghĩa khác, e thẹn cười cười.

    "Công chúa là người từ nước khác đến, nhất định phải đem Vương phủ quản lý thật tốt, bằng không chỉ sợ gặp phải miệng người đàm tiếu, cho hoàng gia hổ thẹn."

    Hai người đáp là, sau đó Huyền Tử Uất đem Văn Nam đưa đến trong tân phòng, rồi bị mọi người kéo ra ngoài uống rượu.

    Vương Phủ một mảnh náo nhiệt, thế nhưng là trong nội cung lại không được tốt.

    Từ sau khi Diệp Thanh nghe được Huyền Tử Uất kết hôn, cả người đều mất mát, những lời lúc trước nói đều tính cái gì? Đều là lừa đảo, lừa đảo.

    Hiện tại nàng muốn lập tức đem Văn Nam kéo từ trên vị trí kia xuống, chỗ đó chỉ có thể là của nàng, của nàng đấy.

    Văn Nam đắc chí, lại không biết bản thân đã bị người nhắm đến.

    Huyền Tử Quân đã sớm liệu trước, thảnh thơi ngồi một bên đợi xem các nàng làm thế nào để đấu nhau.
     
    Lan Ben thích bài này.
  4. Tiểu Bì Bạch Bì Trắng Nhất Diễn Đàn (●´ω`●)

    Bài viết:
    27
    Chương 13: Dâng trà~Gặp chuyện không may

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm hôm sau ngày đại hôn, Huyền Tử Uất cần phải vào trong cung kính trà cho Thái hậu, hắn mang theo Văn Nam, hai người ngồi lên xe ngựa đi Hoàng Cung.

    Tối hôm qua Huyền Tử Quân dày vò Bạch Huyên Nặc đến tận tối muộn, thái y nói đã được ba tháng, có thể tiến hành chuyện phòng the rồi, còn có thể trợ giúp mở rộng sản đạo.

    Huyền Tử Quân biết rõ hôm nay Huyền Tử Uất phải vào cung, suy nghĩ một chút cũng không có kêu Bạch Huyên Nặc tỉnh dậy. Ra lệnh người hầu không được phép quấy rầy nàng, sau đó mới vào triều.

    "Vào triều."

    "Tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

    "Các vị ái khanh bình thân."

    "Khởi bẩm bệ hạ, Thanh quốc và Tề quốc đã xảy ra chiến tranh tại Nhạn Sơn, Tề quốc gửi văn thư muốn mượn binh của chúng ta." Thừa tướng tiến lên một bước đưa văn thư.

    "Tề Quốc? Mượn viện binh? Các vị ái khanh có ý kiến gì không?" Đây là việc của võ tướng, nên người lên tiếng cũng đều là quan võ.

    Huyên Tử Quân nghe qua, đều là đồng ý xuất binh, một khi Thanh quốc thắng lợi đánh hạ Tề Quốc, thì nước gần nhất là Huyền quốc sẽ bị ảnh hưởng, không tính là môi hở răng lạnh nhưng cũng không sai biệt lắm, Nguyệt Lý quốc cách khá xa, mà Văn quốc thì lại dễ thủ khó công, chờ đến khi Thanh quốc ổn định lại, tu chỉnh tốt, thì cái thứ nhất tiến đánh chính là Huyền quốc.

    "Bệ hạ, xin người sớm đưa ra quyết định, xuất binh trợ giúp Tề Quốc, còn có thể mượn chuyện này để Tề quốc nợ một cái ân tình. Hơn nữa, xu thế của thiên hạ, phân lâu nhất định hợp, hợp lâu nhất định phân, thống nhất là chuyện sớm hay muộn, sớm làm chuẩn bị mới là thượng sách." Võ tướng Đại Tướng Quân Giang Nguyên đứng ra nói.

    "Ừ, để trẫm suy nghĩ một ngày, ngày mai sẽ cho các ngươi câu trả lời thuyết phục." Huyền Tử Quân nói. Sinh mệnh của các tước sĩ cũng không thể lấy ra làm đùa, nên nhất định phải suy nghĩ sách lược vẹn toàn.

    "Bãi triều."

    Sau khi rời triều, Huyền Tử Quân trực tiếp đi Trường Xuân Cung của Thái hậu. Hầu hết phi tần đều đã ở, Huyền Tử Uất và Văn Nam lần lượt dâng trà cho Huyền Tử Quân.

    "Vừa hạ triều sao? Nhu Nhu đâu?" Thái hậu thấy Huyền Tử Quân mặc một thân trang phục chính thức, cũng không thấy Bạch Huyên Nặc đâu, liền hỏi.

    "Vâng, mẫu hậu, vừa hạ triều, ngày hôm qua Nhu Nhu ngủ muộn, hôm nay sắc mặt không được tốt lắm, nên nhi thần không có gọi nàng tỉnh dậy." Huyền Tử Quân ngồi vào bên cạnh Thái hậu nói.

    " "Bệ hạ thật sự là yêu thương hoàng hậu." Văn Nam đứng dậy nói.

    Lúc này một thị nữ đi vào bẩm báo: "Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương cầu kiến."

    Thái hậu lập tức cao hứng:" "Mau mau, mời tiến đến."

    Huyền Tử Quân đứng lên ra ngoài cửa, đem Bạch Huyên Nặc ôm vào trong ngực, lo lắng nàng ngủ không ngon mà ảnh hưởng thân thể: "Thức dậy làm gì? Có phải trong điện có người làm ồn nàng không?"

    "Không có, bệ hạ dậy cũng không đánh thức thần thiếp, đều đã muộn." Bạch Huyên Nặc cũng biết Huyền Tử Quân lo lắng cho mình, nhưng hôm nay là ngày quan trọng, đến trễ lại có chút không lễ phép rồi.

    Vào trong điện, Văn Nam và Huyền Tử Uất lại lần lượt trà cho nàng, mọi người ngồi cùng một chỗ nói chuyện. Người có thể đến đây đều là cấp bậc phi trở lên, bởi vì mấy tháng gần đây Huyền Tử Quân giáng cấp không ít người, nên cũng không có nhiều lắm, tổng cộng có 7 người.

    Huyền Tử Quân nhìn Huyền Tử Uất lại suy nghĩ một chút: "Hoàng đệ tân hôn, lại không thể về nhà mẹ đẻ, trẫm chuẩn ngươi một tháng nghỉ phép, ở nhà bồi Vương phi cho thật tốt." Sắp tới phải xuất chinh, tuyệt đối không để Huyền Tử Uất có thể lên triều, binh quyền, hắn đời này cũng đừng hòng động đến.

    "Thần đệ đa tạ bệ hạ."

    Văn Nam có chút đứng ngồi không yên, kể từ khi tiến vào, Huyên Tử Quân cũng chưa từng liếc nhìn nàng lấy một cái: "Về sau kính xin Hoàng hậu nương nương chỉ dạy nhiều hơn."

    Bạch Huyên Nặc vừa chuẩn bị đáp ứng, chợt nghe đến Huyền Tử Quân nói: "Hoàng hậu hiện đang mang thai, sợ không thể chỉ dạy cho Vương phi rồi, không bằng, về sau Vương phi cứ đến Trường Xuân Cung, để Thái hậu dạy cho ngươi, thế nào?" Huyền Tử Quân biết rõ Văn Nam nghĩ gì, vậy thì hắn liền theo ý nguyện mà thành toàn mong muốn của nàng.

    Huyền Tử Uất thầm mắng ngu xuẩn, để cho Huyền Tử Quân nhắm trúng.

    Văn Nam lúng túng cười cười, đáp ứng rồi. Nhưng Thái hậu không đồng ý: "Ai gia hiện tại đã lớn tuổi, chỉ thích thanh tĩnh, ngươi vẫn là nên mời một vị ma ma dạy đi."

    Văn Nam bị nói như thế, cảm thấy cả mặt đều mất hết, đều là do Bạch Huyên Nặc, đều là nàng, chỉ là hoài cái thai mà thôi, có cần phải chiều chuộng như vậy không.

    "Đều lui xuống đi, ai gia mệt mỏi, muốn đi nghỉ một chút." Thái hậu vẫy vẫy tay, để bọn hắn đều ra ngoài.

    Một trận yến hội cứ như vậy kết thúc, mọi người nhao nhao cáo từ trở về cung điện của bản thân.

    Bạch Huyên Nặc bị Huyền Tử Quân bắt trở về tẩm điện uống thuốc, còn hắn ở bên ngoài cùng Huyền Tử Uất chơi cờ, về phía Văn Nam, nàng nói muốn đến ngự hoa viên đi dạo, đã rời đi rồi.

    Trên dọc đường, Văn Nam trong lòng cực hận, đều là do Bạch Huyên Nặc, nếu không phải nàng ta, thì hiện tại nàng chính là hoàng hậu, tất cả đều là do nàng ta.

    Văn Nam tức giận, tay không ngừng vung lên cho cá ăn, cá ăn quá nhiều, rất nhanh đều lật bụng, chết rồi.

    "Tham kiến Vương Phi, Vương Phi thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Diệp Thanh đi đến, hôm nay nàng muốn chỉnh Văn Nam một chút, người không có chỉ số thông minh, thì không xứng để đối đầu với nàng.

    "Đứng dậy đi." Văn Nam cao ngạo nói.

    Diệp Thanh một hồi chán ghét, nàng cần phải nhịn một chút, để cho Văn Nam đi đối phó Bạch Huyên Nặc, nếu như không thể một mũi tên trúng hai con nhạn, thì tối thiểu nàng còn có thể lật đổ một cái.

    Hai người ở ngự hoa viên nói chuyện rất lâu, đến khi Huyền Tử Uất phái người đến gọi Văn Nam về, hai người mới đình chỉ nói chuyện.

    Sáng sớm ngày hôm sau, Huyền Tử Quân hạ lệnh, Đại Tướng Quân Giang Nguyên mang binh đi trợ giúp Tề quốc, giờ phút này Huyền Tử Uất mới cảm giác được Văn Nam chính là một cái vướng víu, nếu như không có nàng, thì lần này hắn đã có thể xuất chinh, nắm được binh quyền, có thể giằng co cùng Huyền Tử Quân, hiện tại trong tay hắn không có bất kỳ thứ gì có thể đối đầu với Huyền Tử Quân, cảm thấy nghẹn khuất, vì vậy liên tiếp mấy ngày đều không đến phòng Văn Nam, trực tiếp ngủ tại phòng của cơ thiếp.

    Sứ thần Văn quốc tại ngày thứ ba sau khi hai người kết hôn liền xuất phát quay trở về.

    Trong nội cung gió êm sóng lặng một tháng, đến một ngày bị tiếng quát nổi giận của Huyền Tử Quân cắt đứt, cả hậu cung sôi trào, bởi vì Bạch Huyên Nặc hôn mê bất tỉnh.

    Toàn bộ Thái y của Thái y viện đều bị Huyền Tử Quân gọi vào trong Cực điện chuẩn bệnh cho Bạch Huyên Nặc, ám vệ cũng đã bị phái ra ngoài điều tra.

    Thái y chuẩn bệnh xong, cúi đầu bẩm báo: "Khởi bẩm bệ hạ, hoàng hậu là do gặp phải cây hoa cúc, còn có tên gọi khác là cây dâm bụt, thường sinh trưởng tại vùng núi bằng phẳng ở Văn quốc, ở phía Nam nước ta cũng có phân bố. Đây là một loại thực vật hoang dại, thích hợp nuôi trong nhà, cánh hoa có mùi vị ngọt ngào, bất luận là động vật hay người, chỉ cần ngửi phải mùi của nó, đầu óc lập tức trở nên không tỉnh táo. Nếu như là ngửi nhiều, thì không bao lâu sẽ bị ngất đi. Vì vậy, loại này còn có danh dưng là" Say Hoa ", hoàng hậu đúng là vì ngửi phải hoa này." Thái y cũng không dám dừng lại, lập tức nói thêm: "Chỉ cần tìm được hoa này, mang nó ra khỏi phòng, thì một hai ngày sau Hoàng hậu nương nương sẽ tỉnh lại, bởi vì nương nương đang có thai, không thích hợp dùng quá nhiều thuốc."

    "Vậy thái y mau nói cho thị nữ hình dáng và đặc thù của loại hoa này." Huyền Tử Quân lập tức nói.

    Phải một hai ngày mới có thể tỉnh, Huyền Tử Quân cúi đầu, đều do hắn, nếu hắn cẩn thận một chút thì tốt rồi, cũng may là phát hiện kịp lúc, không có gây thành sai lầm lớn, bằng không thì hắn nhất định sẽ không khống chế nổi bản thân mà huyết tẩy cả Hoàng Cung này, lòng của hắn, người nào động thì giết người đó!
     
    Lan Ben thích bài này.
  5. Tiểu Bì Bạch Bì Trắng Nhất Diễn Đàn (●´ω`●)

    Bài viết:
    27
    Chương 14: Điều tra

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi được thái y nói lại rõ ràng hình dạng của cây hoa, vẻ mặt thị nữ liền bừng tỉnh, nhanh chóng tìm được hoa.

    Huyền Tử Quân nhìn một lượt, chỉ vào hoa nói: "Cái này từ đâu đến?". Hắn chưa bao giờ gặp qua hoa này ở Cực điện, chắc chắn là vừa được đưa tới mấy ngày này.

    "Khởi bẩm Hoàng Thượng, hoa này là do Thanh Tần đưa tới năm ngày trước." Tiểu Ngọc nói.

    "Thanh Tần? Đi, cho người đi đưa Thanh Tần tới đây." Huyền Tử Quân mơ hồ đã có suy đoán, nhưng mà, coi như là các nàng muốn đấu thì cũng không thể động đến bảo bối của hắn, nếu như đã muốn gánh chịu lửa giận của hắn, thì tới đi.

    Huyền Tử Quân trải qua một đời thất bại, hắn đã nhìn thấu được quá nhiều việc, vì vậy, coi như là hắn phải thừa nhận ngàn vạn Nghiệp Hỏa thiêu đốt, cũng tuyệt đối không muốn để Bạch Huyên Nặc phải chịu dù chỉ là một chút xíu ủy khuất, hắn muốn cho tất cả mọi người biết rõ, động đến hắn cùng lắm chỉ là chết một mạng, nhưng mà động Bạch Huyên Nặc thì cũng không chỉ đơn giản là chết như vậy, bởi vì nàng ở trong lòng hắn chính là tín ngưỡng duy nhất, cũng chính là duy nhất cứu rỗi đời hắn.

    Rất nhanh, Diệp Thanh đã bị dẫn đến.

    "Thanh Tần, hoa này là do ngươi đưa vào hay sao?" Huyền Tử Quân trầm mắt nhìn Diệp Thanh.

    "Bẩm bệ hạ, là do thần thiếp đưa đến." Diệp Thanh không lo sợ nói.

    "Hừ, vậy thì liền đem ngươi kéo xuống, nhốt vào đại lao." Huyền Tử Quân trực tiếp mở miệng.

    "Bệ hạ, xin hỏi thần thiếp đã làm sai điều gì?".

    "Vậy ngươi nói, hoa này có thành phần là thuốc mê, trẫm thế nhưng nhớ kỹ, ngươi có biết một chút y thuật đấy".

    "Bệ hạ, hoa này là năm ngày trước Úc Vương Phi tặng cho thần thiếp, thần thiếp thấy hoa đẹp mắt, nghĩ thầm Hoàng hậu nương nương đang mang thai, nếu đưa hoa này cho hoàng hậu thì có thể sẽ làm người thấy vui vẻ. Thần thiếp tuyệt đối sẽ không hại Hoàng hậu nương nương, thần thiếp cũng không có lá gan đó, cầu bệ hạ minh xét". Diệp Thanh nức nở kể lể, thoáng chốc làm người ta thấy đau lòng.

    "Ồ, ngươi khóc sao? Nêu như hôm nay ngươi có thể khóc tỉnh hoàng hậu, thì trẫm có thể tha cho ngươi". Trong mắt Huyền Tử Quân đều là chán ghét.

    "Đi, cho mời Úc Vương Phi đến đây một chuyến, cũng mời luôn Úc Vương tiến cung". Hắn muốn nhìn xem, lần này Huyền Tử Uất muốn bảo vệ cái nào?

    Trong Úc vương phủ, Úc Vương nhận được mệnh lệnh liền cảm thấy khó hiểu, đây là sao? Nhìn nhìn Văn Nam, Văn Nam cũng lắc đầu, tỏ vẻ không biết là làm sao.

    Hai người nhanh chóng đi theo thị vệ tiến cung, nhìn thấy tình hình trong Cực điện lập tức liền có phản ứng.

    "Hoàng huynh, có chuyện gì vậy, hoàng tẩu nàng.." Huyền Tử Quân mặt lạnh nhìn Huyền Tử Uất diễn trò, nói:

    "Hoàng tẩu của ngươi bị người hại hôn mê, hỏi tới hỏi lui lại hỏi đến Vương phi của ngươi nơi này, vì vậy mới gọi các ngươi đến đây hỏi một chút đây là chuyện gì xảy ra?"

    "Mời bệ hạ nói." Văn Nam cúi người chắp tay nói.

    "Vương phi có nhận ra chậu hoa để kia hay không?" Huyền Tử Quân chỉ tay vào chậu hoa cúc đang đặt trên đất.

    "Khởi bẩm bệ hạ, hoa này là Thanh Tần hỏi xin nô tì, ngày ấy Thanh Tần nói là muốn có một chậu hoa không thuộc về quốc gia này, ta liền thuận tay đem chậu hoa kia cho Thanh Tần, hoa này có vấn đề gì sao?" Văn Nam vẻ mặt vô tội nói.

    "Ngươi có biết, hoa cúc đó có thể làm cho người ta hôn mê hay không?". Huyền Tử Quân trầm giọng nói.

    "Bẩm bệ hạ, nô tì không biết, nhưng là từ nhỏ ta đã trồng loại hoa này, có phải là có vấn đề gì hay không? Hoặc là có người muốn đổ oan cho ta.." Lời này của Văn Nam liền làm cho Huyền Tử Quân biết bọn họ muốn làm cái gì.

    "Như vậy, Vương phi nói lời này là cho rằng Thái y xem nhầm bệnh rồi sao? Nhưng là tất cả mọi người trong Thái y viện đều nói nguyên nhân là từ hoa mà ra, chẳng lẽ lại.. Mời Vương phi nói rõ, bằng không thì ngươi có biết, vu oan mọi người trong Thái y viện, sẽ có hậu quả gì hay không?".

    "Bệ hạ, ý tứ của Vương phi chính là hoàng hậu mua chuộc tất cả mọi người trong Thái y viện và nô tì, sau đó hãm hại nàng. Thật là ác độc". Ngay tại thời điểm Văn Nam chưa kịp phản ứng, Diệp Thanh liền nói ra.

    "Hoang đường!" Huyền Tử Quân quát một cái đứng lên.

    "Bệ hạ, nô tì tuyệt đối không có ý nói như vậy". Lúc này Văn Nam đã biết, đây là Diệp Thanh cố ý muốn gài bẫy nàng.

    "Đi, điều tra cho trẫm, trong phòng Vương Phi có nuôi loại hoa cúc này hay không? Trẫm nói như vậy, thần đệ chắc sẽ không ngại đi?" Huyền Tử Quân âm trầm nhìn Huyền Tử Uất nói.

    "Thần đệ không có ý kiến." Huyền Tử Uất nhìn xem sắc mặt tái nhợt của Văn Nam, ngu xuẩn, hai người này thật sự là..

    Đức Anh nhanh chóng đưa người đi Úc Vương phủ.

    Cực điên bên này, Thái hậu đã đến.

    "Đến cùng là đã xảy ra chuyện? Ai có thể nói rõ chuyện này với ai gia?" Thái hậu rất tức giận, những người này đúng là không muốn sống nữa mà.

    "Mẫu hậu đừng vội, trẫm đã cho người đi thăm dò, Thái y nói Nhu Nhu chỉ là bị hôn mê, nội trong một hai ngày sẽ tỉnh, bởi vì nàng ấy mang thai, không thích hợp dùng thuốc nên cũng chỉ có thể chờ." Huyền Tử Quân vừa an ủi, vừa dìu thái hậu ngồi xuống.

    "Tốt lắm, từng người từng người đều muốn làm phản rồi, đây là hoàng hậu, là nhất quốc chi mẫu, trong bụng chính là Trưởng tử sau này, các ngươi đúng là không muốn mệnh nữa rồi." Thái hậu nghe xong lại càng tức giận hơn.

    "Mẫu hậu đừng vội, là con không đúng." Hiện tại Huyền Tử Quân chỉ có thể làm cho tâm tình thái hậu dịu lại, bằng không thì đợi lát nữa gặp phải chuyện gì không may, Thái hậu là lớn tuổi, chịu không nổi những chuyện kích động này.

    Chỉ chốc lát sau, Đức Anh đã trở về: "Bẩm hoàng thượng, nô tài không có phát hiện thấy cây hoa cúc trong Úc vương phủ".

    "Vương phi, ngươi muốn giải thích chuyện này thế nào?" Huyền Tử Quân nghe xong liền quay đầu nhìn Văn Nam.

    "Bệ hạ, bệ hạ, không phải, ngày đó là Thanh Tần có gọi ta ra ngoài, nàng nói muốn ta cho nàng một chậu hoa cúc, nàng ta nói là cây hoa cúc có thể làm cho người hôn mê bất tỉnh đến chết, ta mới cho nàng, ta cũng không biết là nàng muốn đem đi hại Hoàng hậu nương nương a." Văn Nam nhất thời sợ hãi liền nói ra mọi thứ, Diệp Thanh ở một bên nghe thấy cũng vô cùng khó tin, nàng thật không ngờ Văn Nam lại có gì nói ra hết.

    "Thanh tần, ngươi giải thích thế nào!"

    "Bệ hạ, nô tì không có, nô tì không có."

    "Được rồi, ai gia thấy, nói là không có, kỳ thật chính là các ngươi biết rất rõ, giáng Úc Vương phi xuống làm Trắc phi, bế quan ba tháng, đày Thanh Tần vào lãnh cung, còn có, mời hoàng thượng trên triều báo cho Diệp phủ một tiếng, cũng đừng để nói là ai gia oan uổng nữ nhi của bọn hắn." Thái hậu không muốn tiếp tục nhìn, nàng biết rõ cho dù có hỏi tiếp cũng không có kết quả gì, còn không bằng phạt cả hai người, như vậy còn có thể hả giận một chút.

    "Cứ theo như ý của Thái hậu mà làm, hoàng đệ sẽ không phản đối đi?".

    "Không có, hết thảy đều do bệ hạ quyết định". Huyền Tử Uất nói xong liền lập tức rời đi. Hai nữ nhân ngu xuẩn này, đúng là tức chết hắn.

    "Hoàng thượng, về sau ngươi vẫn nên chú ý một chút, bằng không thì ai gia xem ngươi muốn trả lời cho ai gia như thế nào". Thái hậu tức giận trùng trùng, nói xong liền xoay người đi xem Bạch Huyên Nặc.

    Huyền Tử Quân biết ngay Thái hậu sẽ như vậy, vuốt vuốt trán, vuốt ve trán, bất đắc dĩ cười cười, hạ lệnh cho mọi người xuống dưới, rồi cũng tiến vào tẩm điện.

    Sáng sớm ngày hôm sau, đã có người vạch tội Diệp gia dạy nữ vô phương (không biết cách dạy con gái), làm ra loại chuyện tổn hại đến quốc mẫu và trưởng tử tương lai.

    Huyền Tử Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Phạt Diệp đại nhân nửa năm bổng lộc, Diệp khanh, ngươi cảm thấy thế nào?"

    "Tạ bệ hạ khai ân."

    "Tuy nói là chuyện của hậu cung, nhưng trẫm vẫn muốn nói một câu, các vị đại thần nên để cho thiên kim nhà mình an phận một chút, băng không thì cũng không phải chỉ đơn giản là phạt bổng như vậy". Mọi người nghe xong liền cúi người đáp ứng, ai nấy trong lòng đều bất giác cảm thấy bệ hạ thật đáng sợ, về nhà cần phải cẩn thận nói lại với người trong nhà..
     
    Lan Ben thích bài này.
  6. Tiểu Bì Bạch Bì Trắng Nhất Diễn Đàn (●´ω`●)

    Bài viết:
    27
    Chương 15: Tỉnh lại.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Tuyền tức giận trở về nhà, ngu xuẩn, đưa đến trong cung không làm được việc gì còn liên lụy hắn không được bệ hạ chào đón. Diệp mẫu Hạ Tư Nhã nghe được tiếng nói liền vội vàng chạy đến hỏi: "Làm sao vậy, sao lão gia lại tức giận như vậy?".

    "Làm sao vậy? Còn không phải là do nữ nhi bảo bối kia của ngươi, không có ánh mắt, độc hại hoàng hậu, đây chính là tội lớn ngập đầu, cũng may hoàng hậu chỉ là hôn mê, nếu như xảy ra chuyện gì, hoàng hậu mất còn chưa nói, trong bụng hoàng hậu có thể chính là Thái tử tương lai, đến lúc đó ngươi nói xem Hoàng thượng có phải liền xử tử ta tại chỗ hay không hả? Lui xuống".

    "Lão gia, ÚC Vương đến, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng." Đúng lúc này, quản gia Diệp phủ chạy đến báo. Diệp Tuyền ngẩn người, Úc Vương, hắn đến..

    "Mau mời, mau mời."

    "Diệp đại nhân, từ lần trước chia tay đến nay không có vấn đề gì chứ!" Huyền Tử Uất được quản gia đón tiến đến.

    Diệp Tuyền biết rõ, vô sự không đến nhà, có lẽ hôm nay chính là bước ngoặc quan đồ của hắn..

    Sáng sớm ngày hôm sau, Huyền Tử Quân nhìn Bạch Huyên Nặc không muốn rời, nhưng là hắn không thể không vào triều, Huyền Tử Quân buồn phiền cau mày, xoay người rời đi.

    "Vào triều!" Âm thanh chói tai của Thái giám truyền đến, mọi người nhao nhao dập đầu: "Cung nghênh bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

    "Chúng ái khanh bình thân, có việc liền thượng tấu!" Trong lòng Huyền Tử Quân hiện tại chỉ muốn lập tức hồi cung, không phải là hắn không muốn lo việc triều chính, chỉ là người đã không còn rồi, thì còn muốn thiên hạ này làm gì? Giống như thế nhân đã nói chỉ cần có được địa vị quyền thế thì cũng sẽ có được tình yêu, hắn chỉ cảm thấy buồn cười, tình yêu có được dựa vào việc dùng địa vị quyền thế, đó là tình yêu sao? Không, đây chẳng qua chỉ là một cuộc trao đổi không có ý nghĩa, thậm chí còn tự chịu diệt vong, chẳng phải kiếp trước của hắn cũng đã vừa vặn nói rõ đạo lý này rồi sao?

    "Khởi bẩm bệ hạ, chúng ta đã thành công trợ giúp Tề quốc đẩy lùi địch, ít ngày nữa các tướng sĩ sẽ trở về nước".

    "Khởi bẩm bệ hạ, quốc quân Tề Quốc đưa tin tới, nói là đã phái Thái Tử Tề Quốc đến thủ đô cảm tạ bệ hạ trượng nghĩa tương trợ." Đương nhiên, tất cả mọi người cũng đều biết đây không có khả năng chỉ vẻn vẹn cảm tạ bằng miệng.

    Huyền Tử Quân hạ lệnh để Thừa tướng chuẩn bị nghênh đón. Mọi người nhất nhất đáp ứng.

    "Bãi triều." Huyền Tử Quân vội vội vàng vàng rời đi, trở về cực điện xem Bạch Huyên Nặc..

    Đợi đến ngày thứ ba mà Bạch Huyên Nặc còn không tỉnh, Huyền Tử Quân triệt để phát bạo.

    "Đi, người tới, đem tên lang băm này kéo xuống cho trẫm.." Huyền Tử Quân tức giận chỉ vào Thái ý trên mặt đất quát.

    "Bệ.. hạ.. không.. không thể!" Bạch Huyên Nặc đang mơ mơ màng màng, vừa tỉnh lại chỉ nghe thấy tiếng thấy Huyền Tử Quân đang mắng người, còn chuẩn bị giết người, lập tức phóng lớn thanh âm nói lên.

    Tiểu Ngọc trông thấy chủ tử đã tỉnh, lập tức chạy ra bên ngoài báo: "Bệ hạ, bệ hạ, nương nương tỉnh, nương nương tỉnh."

    Huyền Tử Quân lập tức mặc kệ hết thảy xông vào, nhìn thấy Bạch Huyên Nặc đang mở to mắt nhìn hắn, hắn cảm thấy thật tốt, thật sự quá tốt rồi.

    "Nhu Nhu, Nhu Nhu, có chỗ nào không thoải mái hay không?"

    Không đợi Bạch Huyên Nặc trả lời, Huyền Tử Quân lại hướng ra phía ngoài thét lên: "Thái y, thái y, tiến vào cho trẫm".

    Thái y đám lập tức chạy tới xem bệnh, bắt mạch cho Bạch Huyên Nặc.

    "Bệ hạ, thân thể Hoàng hậu nương nương hư nhượt, mấy ngày nay cần tĩnh dưỡng thật tốt, ngoài ra không có gì đáng ngại".

    "Được rồi, đều lui xuống đi." Huyền Tử Quân vẫy vẫy tay, lúc này hắn chỉ muốn để ý một mình Bạch Huyên Nặc.

    Thái y cũng không muốn ở lại lâu, nhìn xem Hoàng Thượng cùng hoàng hậu ân ái, bọn hắn thật sự là.. Không muốn ăn cẩu lương, ăn vào cũng không nhổ ra được có được hay không!

    "Bệ hạ đừng nóng giận, không có việc gì rồi." Bạch Huyên Nặc an ủi Huyền Tử Quân.

    "Không có việc gì? Ngươi đa ngủ ba ngày rồi, còn nói không có việc gì, ngươi thật đúng là muốn chọc giận chết ta." Huyền Tử Quân bất đắc dĩ, lời nói cũng không dám thả quá nặng.

    "Tiểu Ngọc, ngươi đi Trường Xuân Cung một chuyến, nói với thái hậu là hoàng hậu đã tỉnh, cũng nói Thái hậu không cần phải đến đây, đợi qua mấy ngày trẫm sẽ mang hoàng hậu đến thăm người một chuyến, để cho bà ấy không cần phải quá lo lắng".

    Hai người ở cạnh nhau trọn vẹn hết một buổi trưa. Cuối cùng Huyền Tử Quân phải đi phê tấu chương, hai người mới lưu luyến tách ra..
     
    hoangbaoan, AlissaLan Ben thích bài này.
  7. tranuyennhi

    Bài viết:
    5
    Chương 16: Thái tử Tề quốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tề quốc rất biết ơn sự giúp đỡ của Huyền Tử Quân, quốc chủ Tề quốc Tề Uẩn Minh dặn dò thái tử Tề Á Trạch trước khi đi: "Sau khi đi ngươi nhất định phải giải thích rõ ràng với Huyền quốc, thành thật cảm tạ sự trợ giúp của họ, mặc dù nói ra chuyện này bọn họ cũng có lợi, nhưng dù sao họ cũng giúp Tề quốc ta đánh lùi Thanh quốc, để cho nhân dân Tề quốc không bị khổ cực bởi chiến loạn, còn nữa phải nhớ đừng gây chuyện với Huyền quốc, nếu không, chúng ta nhất định sẽ bị *hai mặt thụ địch, cũng đừng nghĩ đến việc hòa thân để biếu đạt thành ý, như thế ngược lại sẽ làm Huyền quốc sinh lòng chán ghét, đi thôi, bình an đi, bình an trở về, trẫm cũng mệt mỏi rồi, cũng là thời điểm nghỉ ngơi một chút." Tề Uẩn Minh dặn dò rất nhiều, cuối cùng kết lại một câu, để cho quan viên Tề quốc biết, muốn thay đổi đất trời, nên dừng lại..

    *Hai mặt thụ địch: Bị bao vây tứ phía, trước mặt sau lưng đều có địch

    Tề Á Trạch vái biệt phụ hoàng mẫu hậu, bước đi trên con đường Tề quốc, có lẽ, đoạn đường này sẽ không mấy thuận lợi..

    Phỏng đoán của Tề Á Trạch đã đúng, câu cuối cùng kia của Tề Uẩn Minh đã làm một số kẻ muốn xưng bá ngồi không yên, lập tức nhảy ra.

    Tề Á Trạch đã gặp phải ba lần ám sát trên đường đi, may Tề Á Trạch võ công giỏi, cũng không tạo thành sai lầm lớn gì, đến hoàng cung Huyền quốc..

    "Cung nghênh Tề quốc thái tử điện hạ." Cung nghênh Tề Á Trạch là quan viên, thừa tướng.

    "Bệ hạ giao phó, hôm nay bởi vì thái hậu sinh bệnh không thể đi ra nghênh đón Tề quốc thái tử mời Thái tử rộng lòng tha thứ, ngày mai cung nội sẽ tổ chức yến hội cung nghênh thái tử, tỏ vẻ thành kính." Thừa tướng đứng ra nói, đại tướng quân Giang Nguyên còn chưa trở về, kỵ binh đến báo nói là khoảng hai ba ngày nữa nhất định hồi kinh.

    "Vô sự, Huyền quốc thuần hiếu, bản điện hạ phải học tập." Tề Á Trạch biết mình nặng nhẹ, vô luận thừa tướng Huyền quốc nói thật hay giả, hắn cũng không thể nói gì.

    "Mời Tề thái tử điện hạ thay đổi dịch quán, nơi đó đã được quét dọn thu thập chỉnh tề, mời Tề thái tử điện hạ nghỉ ngơi trước, bệ hạ ngày mai sẽ bố trí chiêu đãi nồng hậu."

    "Làm phiền thừa tướng."

    Một đống người đều đi hướng dịch quán. Mà thừa tướng nói thái hậu bệnh là thật.

    Thái hậu sáng sớm dậy, cơm đều không có ăn mấy ngụm đã té xỉu, mà mời thái y tới kiểm tra, kê đơn thuốc, thái y nói cần hơn ba tháng mới có thể hồi phục, bởi vì tuổi tác đã cao, không được dùng thuốc quá mạnh.

    Huyền Tử Quân trong lúc nhất thời rất gấp, kiếp trước bởi vì Diệp Thanh, cùng thái hậu trở mặt, bởi vậy không có đối xử tốt với thái hậu, chỉ cầu ông trời đừng quá tàn nhẫn.

    "Ai gia không có việc gì, hoàng thượng chưa ăn điểm tâm phải không. Đi, Tú Nghi, cho người đến dọn cơm." Thái hậu cười cười, để cho Huyền Tử Quân giải sầu, đấu cả đời, hiện tại con của nàng quan tâm nàng, nàng cũng không thiệt thòi gì.

    Huyền Tử Úc cũng đến, hắn làm sao có thể ngồi yên được.

    "Thái hậu, người không xảy ra sự việc gì chứ." Huyền Tử Úc rất bối rối, nhưng không ai biết được trong lòng của hắn nghĩ gì.

    "Không có việc gì, ai gia thân thể khỏe mạnh lắm, đến đây, đã ăn cơm chưa? Ngồi ăn cùng nhau đi." Khuôn mặt thái hậu tươi cười nói, người ở hoàng gia phải biết đóng kịch, đảm bảo tất cả mọi việc phải cấp bật lễ nghĩa đều phải ưu nhã.

    Huyền Tử Úc cũng chưa ăn, ngồi cạnh thái hậu và Huyền Tử Quân cùng nhau ăn cơm.

    Ngày thứ hai, Huyền Tử Quân bày yến hội tại ngự hoa viên, mở tiệc chiêu đãi Tề quốc thái tử Tề Á Trạch.

    Huyền Tử Quân đứng dậy thu thập xong mới gọi Bạch Huyên Nặc rời giường.

    "Nhu Nhu, Nhu Nhu, rời giường." Huyền Tử Quân đánh thức Bạch Huyên Nặc, chính đốn trang phục cho Bạch Huyên Nặc gọn gàng.

    "Tiểu Ngọc." Huyền Tử Quân nghiêng đầu.

    "Có nô tỳ."

    "Đem đồ ăn sáng của hoàng hậu đưa đến ngự hoa viên." Huyền Tử Quân không yên lòng đồ ăn trên yến hội, liền để tiểu Ngọc mang đến Long Cực điện, trong Long Cực điện mọi người đều chỉ có một chủ nhân, Huyền Tử Quân mới yên tâm.

    "Vâng, nô tỳ đi lấy." Tiểu Ngọc nói xong, lễ nghi cúi chào rồi đi phòng bếp

    "Nhu Nhu, đi thôi, đến đây, cẩn thận một chút." Huyền Tử Quân nắm lấy Bạch Huyên Nặc đi về hướng ngự hoa viên.

    "Tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

    "Bình thân, yến hội hôm nay tổ chức là cho Tề quốc thái tử, mọi người không cần quá câu thúc." Huyền Tử Quân để mọi người ngồi xuống.

    "Bái kiến Huyền vương, bản điện hạ lần này đến đây là để cảm tạ Huyền quốc đã viện thủ chiến tranh cho nước ta và Thanh quốc, phụ hoàng rất cảm kích, đặc biệt phái ta đến đây." Tề Á Trạch đứng dậy nói.

    "Đâu có đâu có, chuyện này hai bên đều có lợi." Huyền Tử Quân tiếp nhận cơm của Bạch Huyên Nặc do tiểu Ngọc đưa đến, nói.

    "Người đâu, lập tức đem đồ đến đây."

    "Ở đây có rất nhiều bảo thạch, san hô, *mã mão, hương liệu, dược phẩm, trái cây, sư tử, đà điểu, trái lựu, hạch đào, vừng, rau cải xôi, rau quả hạt giống cùng thực vật hạt giống, bệ hạ bỏ qua cho, bởi vì phụ hoàng nói bệ hạ không thiếu bảo vật, mỹ nhân.. Bệ hạ thâm tình mọi người đều biết, cho nên phụ hoàng để cho ta đem những bảo thạch này cùng hạt giống, động vật hiến cho bệ hạ, thay mặt cho lòng biết ơn của chúng ta." Tề Á Trạch thành khẩn nói.

    *Mã não 瑪瑙 một chất báu lấy ở mỏ ra, dùng làm đồ trang sức rất đẹp.

    "Vậy liền mời thái tử điện hạ thay trẫm cám ơn phụ hoàng ngươi. Đại tướng quân Giang Nguyên xuất chinh vẫn chưa về, thái tử đợi thêm một hai ngày nữa, chờ đại tướng quân Giang Nguyên trở về, chắc hẳn đến lúc đó, Thái tử đi cũng không muộn." Huyền Tử Quân cũng không có gì không hài lòng.

    "Vậy liền cung kính không bằng tuân mệnh." Tề Á Trạch cứ như vậy ở lại, chờ Giang Nguyên trở về lại đi cũng không muộn.

    Đợi hai ngày Giang Nguyên mang theo đại quân về tới thủ đô, bọn người Huyền Tử Quân chờ Giang Nguyên ở bên ngoài cửa cung.

    "Tham kiến bệ hạ, thần may mắn không làm nhục mệnh." Giang Nguyên dừng lại ngựa, từ trên ngựa xoay người mà xuống, quỳ xuống trước mặt Huyền Tử Quân. Võ tướng sẽ không nói từ ngữ gì hoa lệ trau chuốt, nhưng một câu nói kia, thắng qua thiên ngôn vạn ngữ.

    "Mau đứng dậy đứng dậy, xa nhà không dễ dàng gì, bình an trở về là tốt." Huyền Tử Quân đem Giang Nguyên đỡ lên.

    "A. Đúng rồi, vị này là Tề quốc thái tử, là tới bày tỏ lòng biết ơn. Thái tử, vị này chính là Giang Nguyên tướng quân." Huyền Tử Quân giới thiệu hai người nhận biết, hai người chào hỏi một hồi, thừa tướng nói: "Đi thôi, bệ hạ cùng các vị, mời dời bước, nội cung đã xếp đặt yến hội, vì đón tiệp các vị."

    "Đúng đúng đúng, đến cùng trẫm tiến vào." Huyền Tử Quân đối đãi với những trung thần này luôn thả xuống dáng điệu, từ xưa anh hùng luôn trân quý, mà võ tướng không nhiều tâm tư như văn nhân.

    Mọi người sôi nổi nhập tọa, Giang Nguyên uống không nhiều, đứng dậy: "Bệ hạ, Thần sợ Thanh quốc sẽ lần nữa cử binh đến đây, mà lại.. Thần là võ tướng, thần liền nói thẳng, thần suy đoán, không quá hai tháng, trong triều nhất định có gian tế Thanh quốc ở bên trong, mong bệ hạ gia tăng chú ý."

    "Tốt, trẫm biết, tướng quân một mảnh trung tâm trẫm tất nhiên là biết, sẽ không cô phụ, trẫm còn không có choáng váng như thế." Huyền Tử Quân cười nói đến. "

    " Vậy theo lời nói của tướng quân, chắc hẳn trong nước Tề quốc gian tế càng nhiều. "Thái tử Tề Á Trạch nói đến.

    " Đúng. "Giang Nguyên cũng không phủ nhận hắn.

    " Đa tạ tướng quân nhắc nhở, bản điện hạ trở về sẽ cùng phụ hoàng nói."
     
    Alissa thích bài này.
  8. tranuyennhi

    Bài viết:
    5
    Chương 17: Tuyển tú

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thái tử Tề Quốc Tề Á Trạch cùng Giang Nguyên nói rất lâu, lập tức cảm thấy, Huyền quốc cường thịnh như vậy một mặt là đế vương mưu lược thỏa đáng, một mặt còn có những võ tướng dẫn binh chỉ huy, Tề Á Trạch lập tức cảm thấy rất bội phục, Tề quốc xem ra cũng phải tăng cường thực lực quân sự, lần này đã mượn nhờ lực lượng của nước khác, quá mất mặt.

    Đêm hôm ấy, Tề Á Trạch bắt đầu khởi hành lên đường, mà hắn để lại một đội nhân mã, sáng sớm hôm sau sẽ đi, ánh mắt mê mẩn, hắn biết, đường trở về, so với đường đến rất khó đi.

    Yến hội rất nhanh đã kết thúc, mọi người nhao nhao trở về, Huyền Tử Quân uống nhiều rượu, trở lại Long Cực điện, Bạch Huyên Nặc đã ngửi được mùi rượu trên người hắn ở từ xa, để tiểu Ngọc đi làm một bát canh giải rượu, mình đi đỡ Huyền Tử Quân.

    "Nhu nhu đừng nhúc nhích." Huyền Tử Quân thoạt nhìn như không say, tửu lượng của hắn rất tốt, nhưng hôm nay hắn muốn đùa uống rượu đến điên.

    Bạch Huyên Nặc nghe nói bất động, Huyền Tử Quân chậm rãi đến gần, bởi vì Bạch Huyên Nặc ngồi tại bên giường, Huyền Tử Quân quỳ một gối bên trái cạnh giường của Bạch Huyên Nặc, một chân khác đứng bên phải Bạch Huyên Nặc, đem Bạch Huyên Nặc ôm vào trong ngực, cũng phòng ngừa hắn không cẩn thận đụng vào bụng Bạch Huyên Nặc.

    Huyền Tử Quân đè xuống bả vai Bạch Huyên Nặc, chậm rãi mổ hôn, từ trán đến miệng môi.

    Bạch Huyên Nặc liền đỏ mặt, đưa tay đẩy đẩy Huyền Tử Quân, không nghĩ đến lại bị Huyền Tử Quân bắt lấy tay.

    Tiểu Ngọc tiến vào trông thấy tình cảnh như vậy, hoang mang rối loạn đem canh giải rượu để trên mặt bàn rồi lặng lẽ lui ra ngoài. Đức Anh cũng đứng ở bên ngoài, không thể đi vào.

    Một hồi lâu, Huyền Tử Quân mới buông Bạch Huyên Nặc ra.

    "Bệ hạ, trên mặt bàn có canh giải rượu, ngài nhanh uống đi." Bạch Huyên Nặc thở phì phò nói.

    "Gọi ta phu quân, nếu không ta không uống." Huyền Tử Quân thích xem Bạch Huyên Nặc đỏ mặt, rất xinh đẹp.

    Bạch Huyên Nặc nghĩ nghĩ, trong điện không có ai, gọi cũng không có gì, "Phu quân."

    "Thật ngoan, đút ta, a." Huyền Tử Quân cầm canh giải rượu đưa tới cho Bạch Huyên Nặc, há mồm ra hiệu Bạch Huyên Nặc đút hắn uống.

    Bạch Huyên Nặc bất đắc dĩ cười cười, đút từng ngụm cho Huyền Tử Quân. Chờ hắn uống xong, Bạch Huyên Nặc vừa mới buông bát xuống, liền bị Huyền Tử Quân đè ngã, dọa nàng giật mình một cái. Lại là một đêm sinh hoạt triền miên của hai người..

    Tiểu Ngọc cùng Đức Anh đứng khổ ở bên ngoài.

    Tiểu Ngọc cùng Đức Anh nhìn nhau cười, yên lặng đứng gác.

    Ngày thứ hai, Bạch Huyên Nặc như thường chưa thức dậy, Huyền Tử Quân phân phó hạ nhân không được ầm ĩ làm nàng tỉnh, đi vào triều.

    Vậy mà hôm nay vào triều cũng không vui sướng gì, bởi vì..

    "Bệ hạ, hiện tại thời điểm giao lưu giữa các quốc gia cũng kết thúc, tướng sĩ cũng đều thắng trận về triều, cũng nên cử hành lễ tuyển tú." Lễ bộ Thượng thư tiến lên nói.

    "Bệ hạ, quốc pháp không thể phế, mời bệ hạ cử hành tuyển tú."

    Huyền Tử Quân vào triều liền gặp những vấn đề này.

    "Trẫm cảm thấy, hiện nay hậu cung gió êm sóng lặng, hoàng hậu lập tức sắp sinh, tuyển tú nữ tiến vào, không biết hậu cung sẽ loạn thành bộ dáng gì, trẫm ý đã quyết, các vị cũng không cần nhắc lại." Huyền Tử Quân phất tay áo mà đi, vứt xuống một đám quan viên hai mặt nhìn nhau.

    Đây là dẫm lên trên một bãi mìn.

    Ba ngày liên tiếp, đám quan chức vẫn như cũ không đổi giọng, như cũ yêu cầu Huyền Tử Quân tuyển tú. Mà Huyền Tử Quân cũng không đổi giọng, kiên trì không tuyển tú.

    Đám người chuyển hướng đề bạc thừa tướng đi nói với hoàng hậu, khuyên nhủ Hoàng Thượng.

    Thế nhưng, thừa tướng nói: "Hậu cung không được tham gia vào chính sự, các vị *đồng liêu không phải hại ta đấy chứ." Thừa tướng rốt cuộc nói qua, mọi người biết, có khuyên nữa cũng không thành công, chờ lần sau vậy.

    *Đồng liêu: Bạn đồng sự
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng mười một 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...