Xuyên Không [Edit] Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Cùng Lão Đại Ốm Yếu HE - Hàm Nguyệt Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Quýt ú, 16 Tháng mười một 2020.

  1. Quýt ú Quýt ú ù u

    Bài viết:
    5
    Chương 10: Bạn cùng bàn​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một người như Du Cảnh ghét sự đụng chạm của người khác.

    Quả nhiên, khi Nhạc Li vừa chạm vào da cổ tay của Du Cảnh, Du Cảnh theo phản xạ có điều kiện hất tay cô ra.

    Nhạc Li có chút xấu hổ một hồi, giơ tay vuốt tóc dọc theo thái dương che dấu, "Giờ học sắp bắt đầu, chúng ta vào phòng học."

    Du Cảnh mím chặt môi. Hắn hất tay Nhạc Li ra, không phải hắn ghét sự đụng chạm của cô, cũng không hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, dường như chứa đựng sự nhạy cảm và căng thẳng.

    Cổ tay bị chạm vào, cùng với lòng bàn tay và cánh tay, dường như bị cứng. Cảm giác ấm áp chạm vào vài phút dường như tồn tại rất lâu.

    Nhưng Du Cảnh đã che giấu nó rất tốt.

    Nhạc Li đi bên cạnh Du Cảnh một cách tự nhiên nhất có thể.

    Khi đến lớp, Nhạc Li dành thời gian để ôn tập môn hóa. Một lúc sau, lớp trưởng nhận được tờ giấy ghi điểm của bài kiểm tra, được dán trên tường phía trước bên trái của lớp học.

    Mặc dù thứ này cũng có thể được nhìn thấy trên APP của trường, nhưng ý nghĩa của việc in nó ra là khác nhau. Nhiều người chen nhau vào để xem điểm kiểm tra.

    "Haizzz quả nhiên cái thằng câm kia lại là hạng nhất."

    "Khổ thân cho lão nhị Tôn Doanh Chỉ."

    "Lúc nãy" đầu trọc "có nói. Lần này đổi chỗ ngồi, chọn cùng bàn và chỗ ngồi theo kết quả thi. Cậu nói thử người câm cuối cùng có chọn một người ngồi chung hay không?"

    "Không nhất thiết phải như vậy. Gần đây không phải không có ai cố gắng lấy lòng cậu ta sao?"

    "Phốc! Không biết tại sao cô ấy lại lấy lòng cậu ta, vì cái gì chứ? Tại cậu ta bị câm hay tại vì nghèo?"

    Nhạc Li đặt sách xuống, đi tới đứng ở phía sau hai người đang khua môi múa mép, mặt vô biểu tình hỏi: "Nói đủ chưa? Buổi sáng đi ra ngoài, quên đánh răng sao?"

    Nói xấu người khác sau lưng thì dễ dàng chột dạ, hơn nữa Nhạc Li còn đứng đằng sau đột nhiên lên tiếng, hai người đều sửng sốt, nhìn lại thấy vẻ mặt khiếp sợ của Nhạc Li, trong lòng thắt lại không dám nói nữa.

    Nhạc Li trở lại chỗ ngồi với vẻ mặt lạnh lùng, tiếp tục đọc sách.

    "Đầu trọc" đi vào qua cửa sau, đi tới chỗ Du Cảnh, gõ bàn của hắn, nói nhỏ, "Em đi cùng tôi."

    Du Cảnh im lặng đi theo ông ra ngoài.

    Trước khi đến giờ học, giáo viên địa lý lão Trần lười biếng bưng một tách trà lớn đi vào, ngáp một cái, nói: "Nhạc Li, lên văn phòng lấy bài kiểm tra giữa kỳ."

    Hả.. Tại sao lại để cho mình lấy bài kiểm tra, chẳng lẽ nguyên thân là đại biểu môn địa lý sao?

    Nhạc Li chắc chắn trước đây cô không có viết như vậy, chỉ có thể suy đoán rằng thế giới đã tự động hoàn thiện một số chi tiết.

    Nhưng cô không biết văn phòng và bàn làm việc của lão Trần ở đâu, vì vậy cô chỉ có thể ngập ngừng đi về phía khu văn phòng, tìm kiếm dấu hiệu của tổ địa lý.

    Khi đi ngang qua văn phòng, tình cờ nhìn thấy "đầu trọc" đang nói chuyện với Du Cảnh, hai người một ngồi một đứng, không khí cũng khá hòa hợp.

    ".. Vẫn luôn quái gở như vậy là chuyện không tốt, em có thể thử chọn một bạn học ngồi cùng bàn.."

    Vậy là "đầu trọc" thuyết phục được Du Cảnh chọn bạn học cùng bàn? Nhạc Li nghĩ nghĩ, cuối cùng nhìn thấy bảng hiệu của tổ địa lý liền bước vào.

    Bên trong có một giáo viên đang chuẩn bị giáo án, Nhạc Li đành phải căng da đầu hỏi: "Thưa thầy, cái bàn của giáo viên địa lý lớp 10-5 là bàn nào ạ?"

    Giáo viên kia tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ tay về chỗ kia.

    "Cảm ơn thầy." Nhạc Li vội vàng bước đến, cầm lấy bài kiểm tra rồi rời đi.

    Lúc trở về, "đầu trọc" vẫn còn thuyết phục, ".. Đừng cứng đầu như vậy, Du Cảnh, thầy không có hại em.."

    Nhạc Li cố ý đi chậm lại.

    "Đầu trọc" rốt cuộc có chút bất lực, lấy uy nghiêm ra giáo huấn, "Thế thôi, em là người đứng đầu lớp, ngày mai em là người chọn bạn học đầu tiên trong buổi họp lớp. Hôm nay nghĩ cho kỹ xem nên chọn ai. Tiết học sắp bắt đầu, em về lớp đi."

    Nhạc Li nhanh chóng tăng tốc độ, trở lại phòng học, phân phát bài thi cho tổ trưởng. Khi phát bài, cô cố tình để lại vài tờ giấy thi trên cùng - vì tờ giấy thi đầu tiên thuộc về Du Cảnh.

    Môn địa lý năm cuối là địa lý tự nhiên, thiên về khoa học, đòi hỏi kiến thức hiểu biết khách quan và trí tưởng tượng không gian nhiều hơn nhưng kiến thức ghi nhớ lại ít hơn.

    Du Cảnh được chín mươi tám điểm.

    Nhạc Li cười đem tờ giấy kiểm tra đặt ở trước mặt hắn, "Chúc mừng người cao nhất lớp."

    Du Cảnh lẳng lặng liếc nhìn cô, cầm lấy tờ giấy kiểm tra, cụp mắt xuống.

    Nếu phải chọn một người bạn cùng bàn..

    Có thể chọn cô ấy không? Cô ấy có ghét không?

    Năm nhất không có phân ban, tất cả đều phải thi các môn ngoại ngữ, vật lý và hóa học, lịch sử chính trị. Phải mất hơn hai ngày để hoàn thành tất cả các bài kiểm tra cho chín khóa học.

    Sau khi làm bài xong, buổi họp lớp sẽ bắt đầu.

    "Đầu trọc" nở một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, ông tóm tắt đề thi trước, rồi chuyển sang chủ đề tiếp theo.

    "Thật đáng tiếc mà nói, bạn học Vương Manh lớp ta bởi vì một số lý do mà chuyển trường, hôm nay là ngày bạn ấy cùng với chúng ta học buổi học cuối cùng."

    Phía dưới ồn ào.

    "A, Vương Manh đi rồi sao? Không có nghĩa là số người trong lớp chúng ta đã trở thành số chẵn sao?"

    "Điều đó không có nghĩa là Du Cảnh nhất định phải chọn bạn cùng bàn sao? Chết tiệt, đừng chọn tôi. Tôi không muốn ngồi chung với kẻ sát nhân." Chính là Vương Huy nói lời này.

    Nhạc Li không ngờ nam sinh này không dám đồng ý điều kiện "xin lỗi Du Cảnh bằng cái tát", còn vu oan cho Du Cảnh khắp nơi.

    Thật là ghê tởm.

    Nhạc Li cảm thấy không vả không được.

    Lúc này, Vương Manh đứng dậy chào tạm biệt mọi người, tạm thời chuyển hướng chú ý lên người Nhạc Li.

    "Đầu trọc" nói vài câu chúc phúc cho Vương Manh, sau đó tuyên bố sẽ bắt đầu chọn cùng một bàn, ánh mắt rơi vào nam sinh ngồi ở cuối lớp, "Du Cảnh, em bắt đầu chọn trước rồi viết tên lên bảng."

    Du Cảnh cau mày, hắn thật sự không muốn chọn, nhưng "đầu trọc" là muốn tốt cho hắn, hắn không muốn để đám đông không thể làm "đầu trọc" mất mặt được. Thế là hắn lặng lẽ bước lên bục giảng.

    "Mẹ kiếp, thật sự phải chọn sao? Sợ quá!"

    "Không chọn tôi, không chọn tôi!"

    "Tôi không sợ cậu ấy, tôi sợ ngồi cùng bàn với những người câm sẽ bị tự kỷ nhàm chán."

    Nhạc Li cau mày.

    Du Cảnh nhìn các bạn học dưới bục giảng và cố ý lướt qua Nhạc Li. Tóc dài qua trán và đôi mắt thâm quầng, mọi người nhìn thấy ở đâu đều có biểu hiện kháng cự và sợ hãi, cúi đầu không dám nhìn hắn.

    Không ai muốn ngồi chung bàn với hắn. Hắn cũng không cần bạn cùng bàn.

    Sợ mình vẫn phải phụ sự kỳ vọng của giáo viên lớp. Du Cảnh lạnh lùng và định lắc đầu với "đầu trọc", nhưng Nhạc Li đã đứng lên trong đám đông, mỉm cười chân thành, với đôi mắt trong veo, nhẹ nhàng hỏi: "Du Cảnh, tôi có thể ở bên cạnh cậu không? Điểm của tôi không tốt vừa vặn tôi chỉ có thể học hỏi từ cậu."

    Hai tay Du Cảnh nắm chặt thành quyền, tâm tình kịch liệt, muốn gật đầu nhưng không ngăn được, muốn lắc đầu, nhưng không thể lắc.

    "Đầu trọc" bị hắn làm cho toát mồ hôi hột, nhẹ nhàng thở ra. Ông vốn dĩ muốn Du Cảnh chọn một cô gái ngồi cùng bàn, dù sao các cô gái ấy tinh tế và chu đáo hơn, có thể chăm sóc cảm xúc của Du Cảnh tốt hơn.

    Du Cảnh chậm chạp muốn bất động, tâm tình đang bất ổn, hiện tại Nhạc Li chủ động đứng lên, Du Cảnh cũng không thể cự tuyệt, thật sự là quá tốt.

    Nhạc Li biết Du Cảnh thích ngồi một góc, nhưng để bảo vệ thị lực, không phải lúc nào cô cũng có thể ngồi cùng một chỗ, vì vậy cô chủ động chỉ vào một chỗ ở bên hành lang, "Nơi đó yên tĩnh, chúng ta ngồi ở đó đi?"

    Du Cảnh lắc đầu chỉ vào vị trí chính giữa phòng học.

    Nhạc Li cũng mang trên mình dáng vóc mũm mĩm của trẻ con, cô cũng không cao, mét năm tám. Ngồi sau, Du Cảnh lo lắng rằng cô sẽ vất vả để nhìn bảng đen.

    Nhạc Li vốn là chỉ để lo lắng cho cảm xúc của Du Cảnh, cô ngồi ở đâu cũng không quan trọng. Du Cảnh bằng lòng chủ động ngồi ở giữa là chuyện tốt nên vui vẻ gật đầu.

    Tạ Hiểu Nhã, bạn cùng bàn, bị Nhạc Li bỏ rơi, sắc mặt không khỏi chế nhạo, "Ân cần như vậy, có phải đã thích cái thằng câm đó, khẩu vị thật nặng."

    Nhạc Li gật đầu, "Khẩu vị của tôi nặng như vậy chính là nhờ ơn nhịn nhục cái con người quái gở như cậu lâu như vậy đó."

    "Hả?" Tạ Hiểu Nhã thật sự tức giận nhưng không nỡ mắng Nhạc Li.

    Nhạc Li mặc kệ cô ta, cúi đầu thu dọn bàn học. Chỗ ngồi mới của cô cách đây không xa, cô nhanh chóng dọn đồ đạc qua, nhìn lại Du Cảnh, cười hỏi: "Có cần tôi giúp không?"

    Du Cảnh lắc đầu và dễ dàng di chuyển tất cả các chồng sách giáo khoa lớn và tài liệu ôn tập đến một vị trí mới.

    Nhạc Li không khỏi thở dài một lần nữa về tính cách mà cô dành cho Du Cảnh.

    Người gầy gò và đáng thương đã trở thành một viên kim cương, không biết vấn đề là ở đâu.

    Ổn định ở vị trí mới, Nhạc Li ngồi bên trong, còn Du Cảnh ngồi bên ngoài. Nhạc Li nói với người bạn cùng bàn mới: "Bạn học cùng bàn, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn."

    Du Cảnh quay đi như thể bị thiêu rụi bởi cái nhìn đó.

    Nhạc Li chỉ coi hắn là người sống nội tâm và sợ người khác. Du Cảnh nhớ lại cuộc gặp đầu tiên của hắn với Nhạc Li.

    Năm hắn mười hai tuổi, hắn nhìn thấy Nhạc Li, còn có thể nói. Hôm đó, khi bị bố say rượu và đánh hắn, hắn đã chạy ra khỏi nhà và lang thang trong công viên gần đó, cả đêm không về nhà.

    Sau đó, thấy Nhạc Li cũng đang quanh quẩn trong công viên vì một lý do nào đó.

    Cô bé mặc một chiếc váy ngắn màu trắng với những chiếc cặp tóc mỏng manh, làn da trắng nõn và dịu dàng như một công chúa nhỏ. Dù kém một tuổi nhưng cô đã cao hơn một chút vì được bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng.

    Nhạc Li thấy da hắn xanh xao, mặt mũi sưng vù, cô chủ động đến gần nói chuyện.

    Tính cách của Du Cảnh từ nhỏ đã u ám, nhưng ngày hôm đó có lẽ Nhạc Li cười chân thành và thân thiện, có lẽ vì Nhạc Li còn nhỏ nên không nguy hiểm.

    Nhạc Li chân thành động viên hắn, "Vậy thì cố gắng hơn đi, khi lớn lên sẽ có khả năng tự bảo vệ mình, tránh xa những điều không vừa ý kia, trở nên ngoan cường, mạnh mẽ sẽ gặp được người tốt."

    "Thật sao?" Du Cảnh lúc đó hoài nghi.

    Cô bé dừng lại trước khi gật đầu chắc chắn, "Thật đấy."

    Đoạn lời nói này đã khắc sâu trong tâm trí của Du Cảnh. Cùng với chú mèo Hello Kitty màu hồng mà cô gái vô tình đánh rơi khi rời đi, hắn vẫn luôn trân trọng.

    Cho dù sau này có gặp phải những điều đau khổ và u ám hơn, hắn cũng không bao giờ từ bỏ việc cố gắng trưởng thành.

    Không ngờ gặp lại Nhạc Li như trở thành một con người khác, cô không những không nhận ra hắn mà còn không còn nụ cười rạng rỡ, thân thiện và ánh mắt chân thành nữa, thay vào đó là ánh mắt dửng dưng, khinh thường và hả hê.

    Thậm chí, cô còn vì ngày kỷ niệm thành lập trường hắn trợ giúp Nhạc Vi mà gọi người đánh hắn.

    Đôi khi Du Cảnh tự hỏi liệu cô gái nhỏ mà hắn nhìn thấy có phải chỉ là trí tưởng tượng của chính mình không.

    Nhưng bây giờ cô gái chân thành và trong sáng đã trở lại. Cô ấy sẽ.. thay đổi trở lại một lần nữa?

    Không có kỳ vọng thì không có thất vọng thậm chí là tuyệt vọng?

    Nhạc Li không biết Du Cảnh đang suy nghĩ gì, đành cúi đầu thu dọn bàn làm việc.

    Buổi tối trở về nhà, Nhạc Li ngồi vào bàn học mở điện thoại ra.

    Bây giờ, cô đang tìm kiếm bằng chứng có thể khiến Vương Huy phải ngậm miệng.
     
  2. Quýt ú Quýt ú ù u

    Bài viết:
    5
    Chương 11: Bằng chứng​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về chuyện cha của Du Cảnh, cảnh sát đã đưa ra thông báo trong năm đó, nhưng Nhạc Li không biết cụ thể là ở chỗ cảnh sát nào.

    Nhưng khẳng định cảnh sát khi đó ở gần chỗ của Du Cảnh.

    APP của trường có một diễn đàn, là nơi tụ tập những tin tức tầm phào. Nhạc Li mở diễn đàn, tìm nút tìm kiếm, tìm từ khóa liên quan đến Du Cảnh, lướt hết tin này đến tin nhắn khác, thật lâu sau, Nhạc Li cuối cùng cũng tìm được địa chỉ nơi Du Cảnh gặp nạn.

    Sau khi xác định được địa chỉ, Nhạc Li tìm kiếm các địa danh và từ khóa liên quan đến say rượu ngã chết, cuối cùng tìm được thông báo của cảnh sát trước khi đi ngủ.

    Thông báo cho biết, khi cảnh sát đến hiện trường, tim của cha Du Cảnh đã ngừng đập từ lâu, trong khi Du Cảnh đang ngồi co rúm trong góc với vết máu trên người, không thể nói chuyện hay cử động.

    Nhạc Li thở dài. Những gì cô viết thật sự là quá ngược.

    Nhạc Li tải xuống hình ảnh, sau đó chụp ảnh màn hình ở chế độ ảnh nhỏ, cắt phần blogger và thời gian của thông báo.

    Sang tuần mới, Nhạc Li đến trường sớm và mang theo sách lịch sử một lúc thì Du Cảnh cõng trên lưng một chiếc cặp mới.

    "Chào buổi sáng." Nhạc Li nâng lên một nụ cười. Du Cảnh đầu tiên nhìn cô, sau đó nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, đồng thời gật đầu ý bảo "xin chào".

    Mặc dù hắn vẫn không cười, nhưng ít nhất hắn đã bắt đầu phản hồi lại, rất có tiến bộ, Nhạc Li rất hài lòng.

    Cô cầm điện thoại di động lên, ngập ngừng hỏi: "Cậu có phiền không nếu tôi đăng một bài trên diễn đàn, mà bài viết đó có liên quan đến cậu?"

    Vấn đề này liên quan đến quyền riêng tư của Du Cảnh, tất nhiên cô cảm thấy cần phải hỏi ý của Du Cảnh.

    Du Cảnh nghi ngờ quay lại nhìn Nhạc Li, cô vội vàng giải thích, "Chỉ là.. tôi luôn nghe về những chuyện bịa đặt về cậu.. và cha của cậu, nên tôi cảm thấy khó chịu.."

    Cái chết của cha Du Cảnh là cơn ác mộng lớn nhất trong cuộc đời Du Cảnh và là vết thương lòng của hắn. Nguồn gốc của bệnh tâm lý. Nhạc Li thận trọng nói, rất lo sẽ chọc tức đến hắn.

    Ngón tay Du Cảnh cong lên, nhìn thật sâu vào Nhạc Li, Nhạc Li lại chân thành nhìn lại hắn.

    Một lúc sau, Du Cảnh viết trên giấy, "Tại sao tin tưởng tôi?"

    "Chính là trực giác.." Đương nhiên, sự thật không thể nói ra, Nhạc Li vẻ mặt bình tĩnh, "Tôi quen cậu lâu như vậy mà chưa từng thấy cậu làm điều xấu."

    Du Cảnh nhìn cô im lặng một hồi, cuối cùng viết: "Cậu gửi đi, tôi không ngại."

    Nhìn thấy hắn không tức giận, Nhạc Li thở phào nhẹ nhõm, bất giác mỉm cười, "Được rồi, tôi đã đăng rồi á!"

    Nhạc Li mở diễn đàn của trường và trực tiếp tag tên Vương Huy vào chủ đề của bài đăng, yêu cầu cậu ta xin lỗi vì tin đồn bịa đặt của mình.

    Cô bấm vào album ảnh điện thoại, cuối màn hình hiện ra sáu tấm ảnh, ba tấm đầu là thông báo và ảnh chụp màn hình mà cô thu thập được, ba tấm cuối là ảnh phong cảnh chỉ địa điểm không có gì đặc biệt.

    Nhạc Li đăng ba tấm hình đầu tiên, sau đó chất vấn Vương Huy:

    Chỉ mới là học sinh năm nhất cao trung, đã thản nhiên kết tội bạn cùng lớp với tội danh nặng như "kẻ giết người", bạn có quá ác độc không?

    Những bài đăng bị xé lẻ trực tiếp nhanh chóng thu hút một lượng lớn người theo dõi.

    Lầu 1: Lưu lại tên trước khi hot.

    Lầu 2: Trong thông báo, Du Mỗ Mỗ đã vấp ngã và chết, tôi dường như biết đó là ai. Tôi cũng đã nghe tin đồn rằng có một kẻ giết người, đó có phải là một tin đồn đó không? Những tin đồn bịa đặt thật khủng khiếp.

    Lầu 3: Nhìn vào thời điểm đó, chuyện xảy ra cách đây năm năm, lúc đó mới học lớp một bao nhiêu tuổi, liệu có còn nhân tính để đưa ra những lời đồn đại về một đứa trẻ như vậy không?

    Lầu 4: Thông báo nói rằng nồng độ cồn trong cơ thể Du Mộ Mộ vượt quá tiêu chuẩn và trên cơ thể của Du Cảnh có máu. Có thể là Du Mộ Mộ khi say rượu đã bạo hành Du Cảnh? Tôi cảm thấy nếu đặt mình vào và nghĩ đến cảnh lúc đó, bị một kẻ say rượu bạo hành trong nhà, ở trong cùng một gian với xác chết, tôi dựng tóc gáy, xĩu ngay tại chỗ.

    Lầu 5: Tôi cũng nghĩ đó là say rượu và bạo lực gia đình, có quá nhiều thứ như vậy. Rồi người đàn ông bạo hành gia đình chết vì say rượu, là ở ác gặp dữ.

    Lầu 6: Đàn ông bạo hành gia đình chết còn chưa hết tội đâu.

    Lầu 7: Vậy đó là tin đồn do Vương Huy tạo ra, mau lộ đầu trâu mặt ngựa.

    Lầu 8: Đó là Vương Huy học lớp 10-5. Tôi đã nghe cậu ta nói điều đó rất nhiều lần. Quả thực không phải là người!

    Lầu 9: Suýt chút nữa đã tin vào điều đó, tôi thật có lỗi, tôi xin lỗi.

    Lầu 10: @ Vương Huy, lăn ra và xin lỗi!

    Những người đã vu oan cho Du Cảnh hoàn toàn không dám lên tiếng. Cuối cùng, bài đăng nghiêng về một phía, tất cả đều biến thành việc để Vương Huy đứng ra xin lỗi Du Cảnh.

    Vương Huy lúc sáng đến trường với tâm trạng vui vẻ, nhận được mấy tờ giấy rửa tội nhìn không thể giải thích được, cuối cùng nhìn thấy bài bị người cùng bàn nhắc nhở, cậu đột nhiên cảm thấy chột dạ.

    Không biết người nào tìm ra những tấm hình này, rồi trực tiếp nhắm vào chính mình. Cậu cũng lắng nghe những gì người khác nói! Như thế nào còn đổ lỗi lên đầu cậu? Có bản lĩnh thì đi tìm ra người đầu tiên tung tin đồn!

    Nhạc Li trực tiếp đi tới trước mặt cậu, lạnh lùng nhìn, "Cậu có phải nên xin lỗi không hay không?"

    Vương Huy sắc bén liếc cô một cái, "Tôi không có thời gian để ý đến cậu, tránh ra."

    Nhạc Li hai tay đè chặt bàn Vương Huy, tăng lên âm thanh, "Xin lỗi."

    Ánh mắt của mọi người trong phòng học đều tập trung nhìn lại, Vương Huy cảm thấy mình đều bị nhìn chằm chằm. Lớp học sắp bắt đầu và giáo viên sẽ đến bất cứ lúc nào. Cậu không muốn vì chuyện này nháo ở trước mặt giáo viên chút nào.

    Nhạc Li ánh mắt lạnh lùng, sắc bén nhìn chằm chằm Vương Huy, người này rõ ràng là một cô gái thấp chưa tới một mét sáu, Vương Huy cảm giác bị đối phương lấn át khiến cậu sợ hãi.

    Cậu nhớ tới lúc trước thiếu chút nữa cô làm cho Tạ Hiểu Nhã té ngã.

    Nỗi sợ hãi trong lòng Vương Huy lại thêm sâu đậm, hướng về phía Du Cảnh vội vàng nói: "Thật xin lỗi."

    "Tôi muốn chắc chắn rằng cậu sẽ không đi tung tin đồn thất thiệt trong tương lai nữa." Nhạc Li không dễ dàng bỏ cuộc.

    Sau khi nói hết lời xin lỗi, không khó để nói lại. Vương Huy nhanh chóng nói: "Tôi hứa."

    Đám đông buộc Vương Huy phải đưa ra một thái độ, coi như đó là một lời cảnh báo khi bịa đặt tin đồn. Nhạc Li thu tay lại, ngồi trở lại vị trí ban đầu.

    Du Cảnh không ngừng chăm chú nhìn Nhạc Li, Nhạc Li cũng cười với hắn.

    Cô lấy cặp sách ở trong bụng bàn ra, trong đó lấy ra một ít kẹo sữa, đưa cho Du Cảnh, cười hỏi: "Cậu có muốn ăn không?"

    Cuộc sống của Du Cảnh bị cô sắp xếp quá thê thảm. Cô nên cho hắn một chút ngọt.

    Đôi mắt trong bóng tối của Du Cảnh nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay Nhạc Li, rồi lại nhìn vào mặt Nhạc Li. Hắn không nhận kẹo, trong lòng đầy cảm xúc mãnh liệt.

    Tại sao lại đối xử tốt với hắn như vậy? Tại sao lại hắn có những kỳ vọng?

    Cuối cùng, cô sẽ làm hắn thất vọng một lần nữa?

    Thấy hắn vẫn chưa nhận, Nhạc Li trực tiếp để kẹo vào góc bàn, sau đó vươn tay lấy từ trong túi ra hai viên kẹo sữa, giơ lên cười với Du Cảnh, "Tôi cũng ăn."

    Nếu cô cũng ăn, Du Cảnh sẽ không thấy xấu hổ đúng không?

    Du Cảnh nhìn kẹo sữa ở góc bàn, bao bì màu đỏ cho người ta cảm giác vui vẻ ấm áp, mặt cười của người nhỏ bé in trên đó cũng cười đến kỳ lạ.

    Nhạc Li xé giấy gói và nhét một viên kẹo vào miệng.

    Du Cảnh dường như cảm nhận được vị sữa và vị ngọt. Hắn cố gắng tránh sự chú ý của mình, uống một vài ngụm nước trong cốc.

    Buổi trưa, Nhạc Li mời Du Cảnh đến nhà ăn.

    "Cậu biết đấy, tôi và Tạ Hiểu Nhã đang không hòa hợp với nhau, nên hiện tại tôi cũng không có bạn bè nào cả." Nhạc Li thẳng thắn nói với hắn. Cô đã chuẩn bị trước rồi, lần này cô hy vọng có thể thuyết phục được Du Cảnh đến căn tin ăn một vài bữa ngon.

    Du Cảnh nhìn Nhạc Li, tự hỏi không biết gần đây có phải mình đang gặp một giấc mơ không. Cô tốt với hắn đến mức không thể tin được.

    Nhạc Li mong đợi hỏi: "Cậu ăn cơm với tôi được không?"

    Du Cảnh im lặng một lúc rồi gật đầu. Hắn không sợ ánh mắt của người khác, lý do khiến hắn đến muộn vì hắn không thích môi trường ồn ào.

    Nếu Nhạc Li đã rất mong đợi nên hắn khắc phụ một chút cũng không phải là không thể.

    Nhìn thấy Du Cảnh gật đầu, cô hơi hơi mỉm cười, cầm lấy thẻ cơm: "Đi thôi."

    Nhạc Li đi ở phía trước, Du Cảnh ở phía sau cố ý cách cô hai bước, không muốn sóng vai đi cùng cô, Nhạc Li cố ý thả bước chậm lại chờ hắn.

    Khi đứng gần nhau, cô nhận thấy rằng Du Cảnh thực sự rất cao. Hắn hơn các bạn cùng lớp một tuổi, phát triển sớm hơn, cao hơn các bạn nam năm nhất cấp ba là chuyện bình thường, nhưng Nhạc Li đột nhiên để tâm đến.

    "Du Cảnh, cậu cao như vậy, một mét tám mấy vậy?" Nhạc Li hỏi.

    Nhạc Li cao mét năm tám đứng ở bên cạnh Du Cảnh còn chưa đến bả vai hắn, cô phải ngẩng đầu lên khi nói chuyện.

    Du Cảnh mẫn cảm không trả lời câu hỏi này, chỉ là liếc mắt nhìn Nhạc Li.

    Nhạc Li có chút rối rắm, "Là một mét tám sáu sao?"

    Du Cảnh gật đầu.

    Nhạc Li rối rắm cau mày. Kỳ thực cô có chút bảo thủ hỏi, cảm thấy Du Cảnh hẳn là càng cao hơn một chút. Cô cho rằng Du Cảnh là một nam sinh cao gầy, nhưng cho dù hắn có cao bao nhiêu thì cũng chỉ là một vai nam phụ yếu ớt, thân thể không nên cao quá mức xuất sắc.

    Ngôn Hi chỉ cao mét tám lăm, Thẩm Tinh Diệp là nam chủ, cũng chỉ cao mét tám bảy.

    Thấy Nhạc Li cau mày, Du Cảnh nghĩ cô không vui vì mình không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô nên đã kéo tay áo và làm động tác cộng hai với cô.

    Là một mét tám tám? Nhạc Li không khỏi trợn to hai mắt. Hắn chỉ là một vai phụ nhỏ, cao hơn nam chính? Là ý gì?

    Làm sao dám cao hơn con trai ruột của cô?

    Theo nguyên tắc nào thì thế giới này tự mình hoàn thiện các chi tiết?

    Nhạc Li hờn dỗi đi về phía trước.

    Du Cảnh không ngờ khi mình trả lời câu hỏi khiến Nhạc Li càng tức giận, vì vậy hắn có chút không thể giải thích được và có chút căng thẳng, lẳng lặng đi theo cô.

    Cũng may Nhạc Li nhanh chóng bình tĩnh lại, không trách Du Cảnh nữa. Vì vậy sau khi ăn một miếng sườn heo kho tộ, tâm trạng của cô mới khôi phục trở lại.

    "Cậu ăn nhiều chút đi, tôi rất muốn giảm cân." Nhạc Li chọn đồ ăn mà cô chưa đụng vào đưa cho Du Cảnh vài miếng sườn.

    Không có cô gái nào mà không thích làm đẹp. Để làm nổi bật nữ chủ, nên cô đã luôn đặt thân hình của Nhạc Li ban đầu là hơi mũm mĩm. Hiện tại dù đã trở thành thân hình như ban đầu, cô vẫn phải cố gắng cải thiện ngoại hình của mình.

    Nhạc Li thật ra là hai mươi tuổi, lớn hơn Du Cảnh, đối với hắn đối đãi như em trai, cũng không cho rằng hành vi của mình có cái gì không ổn.

    Du Cảnh nhúc nhích một hồi, liếc mắt nhìn Nhạc Li, cũng không nói gì, cúi đầu ăn, ăn hết xương sườn do Nhạc Li cho hắn.

    Sau khi hai người ăn xong trở về phòng học, nghỉ ngơi một lát.

    Nam sinh cao to đã từng làm rơi cốc nước của Du Cảnh khi chạy vào lớp tranh cãi với người khác, hất tung vài cuốn sách của các bạn nữ ở hàng đầu tiên, rồi chạy đi.

    Sau đó, Nhạc Li nhìn thấy nam sinh lại đụng vào bàn của Du Cảnh, viên kẹo sữa màu đỏ rơi xuống đất.

    Sắc mặt của Du Cảnh trở nên lạnh lùng.
     
    Last edited by a moderator: 21 Tháng mười một 2020
  3. Quýt ú Quýt ú ù u

    Bài viết:
    5
    Chương 12: Phẫn hận​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ An Lỗi không quan tâm hất kẹo của Du Cảnh. Bạn học chạy tới đuổi theo cậu ta, Từ An Lỗi vừa cười vừa chửi, xoay người bỏ chạy.

    Du Cảnh nắm lấy cổ tay cậu.

    Tay của hắn sức lực rất mạnh khiến Từ An lỗi hơi đau khi bị nắm, vì vậy cậu quay lại nhìn hắn.

    Ánh mắt Du Cảnh lạnh như băng, không nói lời nào, nhưng hắn dùng ánh mắt cảnh cáo Từ An Lỗi hiểu rằng nếu muốn thoát ra ngoài, tốt hơn hết cậu nên thành thật giúp hắn nhặt kẹo.

    Tuy nhiên, Từ An Lỗi lại tỏ ra tự cao, luôn tỏ ra vô đạo đức trong lớp. Hơn nữa, Du Cảnh vẫn là một người tàn tật, cậu ta càng không thích Du Cảnh.

    Một lời xin lỗi cũng không có khả năng. Từ An Lỗi cao ngạo cười, "Buông ra, đồ câm, mày bắt tao làm gì? Muốn nói chuyện phiếm với tao sao?"

    Du Cảnh từng tập quyền anh để đánh những kẻ ức hiếp mình. Không nên coi thường sức mạnh cánh tay hắn. Hắn tăng sức lực của cánh tay hơn nữa.

    Cao gần mét chín, khi hắn đứng thẳng, liền đè ép mét tám hai, nghiêng mình nhìn Từ An Lỗi.

    Du Cảnh nhìn chằm chằm Từ An Lỗi từ trên cao nhìn xuống, hắn mạnh mẽ vặn cánh tay của Từ An Lỗi theo hướng xương.

    Từ An Lỗi đau đớn, muốn tránh nhưng tránh không được, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn đôi mắt "ăn thịt người" trong truyền thuyết của Du Cảnh, trong lòng đột nhiên có chút ớn lạnh.

    Từ An Lỗi mạnh mẽ bắt tay hắn, "Làm gì phải như vậy? Tao giúp mày nhặt."

    Du Cảnh buông ra, Từ An Lỗi gượng gạo, phàn nàn rằng "Trêu chút căng vãi", cúi xuống nhặt kẹo cho hắn rồi tức giận bỏ đi.

    "Anh Lỗi, anh thật tốt bụng a!" Mấy đứa bạn cười nhạo hành động của cậu.

    Khuôn mặt của Từ An Lỗi đỏ tím bừng bừng, những nỗi sợ hãi trước đó đều tan biến, biến thành sự không cam lòng và phẫn uất.

    "Cười con mẹ mày!" Cậu mắng.

    Từ An Lỗi không có hứng thú đùa giỡn, ngồi ở chỗ của mình, không nghĩ tới nghỉ ngơi hay học, cả buổi chiều nghĩ cách tìm một chỗ trở về trả thù.

    Cuối cùng cậu cũng nhớ ra Du Cảnh tan học về muộn, nếu vào WC bị nhốt trong đó, cho hắn làm bạn cùng với WC!

    Từ An Lỗi suy nghĩ bày kế hoạch, trong lòng tràn ngập vui sướng. Du Cảnh, mày đợi đó!

    Buổi chiều tan học, Nhạc Li nhất định phải giải một bài toán lớn rồi mới thu dọn cặp sách về nhà, lúc này trong phòng học không có nhiều người.

    Du Cảnh cũng không có rời đi, ngồi ở nơi đó đọc sách máy tính.

    Nhạc Li tạm biệt hắn, rời khỏi phòng học, đi ra khỏi phòng dạy học, đi dọc theo đường cái đi đến cổng trường.

    Đi được nửa đường thì gặp Nhạc Vi đang đi về.

    Nhạc Li hạnh phúc khi gặp lại con gái cưng của cô, chưa kể cô ấy vẫn là một mỹ nhân xinh đẹp. Nhưng gương mặt người đẹp được tốt lắm. Nhạc Li bước lên trước hỏi: "Chị ơi, có chuyện gì vậy?"

    Vẻ mặt Nhạc Vi có chút lo lắng, "Có chút phiền phức, nghe nói Thẩm Tinh Diệp đi tìm một học sinh năm nhất để tính sổ, chị.. lo lắng cho anh ấy, tính qua xem thử,"

    Nhạc Li nhớ lại. Mặc dù thời điểm không thích hợp, Nhạc Vi đã đến tòa nhà dạy học năm nhất để tìm Thẩm Tinh Diệp, đây là một tình huống để Du Cảnh có tình cảm với Nhạc Vi.

    Du Cảnh bị nhốt trong WC, sau đó Nhạc Vi đã giải cứu hắn.

    "Chị ơi, cho em đi với." Nhạc Li nói nhanh. Cô biết Thẩm Tinh Diệp đang ở đâu, tránh cho Nhạc Vi đi giải cứu Du Cảnh.

    Nhạc Vi liếc mắt nhìn Nhạc Li, có hai điểm nghi hoặc, nhưng vẻ mặt của Nhạc Li rất thành khẩn, không hề giống như đang đề phòng. Nghĩ đến những thay đổi gần đây của Nhạc Li, cô xua tan nghi ngờ, gật đầu.

    Hai chị em cùng nhau đi về phía khu dạy học năm nhất.

    Mọi người hầu như không còn nữa, cả tòa nhà dạy học im ắng. Du Cảnh đóng sách và cất kẹo vào cặp, sau đó rời lớp học, đi vào phòng WC, bước vào buồng.

    Sau đó hắn nghe thấy tiếng đóng sập cửa, hắn thấy cửa phòng tắm đóng chặt, kéo cửa ra, cửa đã bị khóa từ bên ngoài.

    Vẫn có một giọng nói bên ngoài cửa, rõ ràng là ai đó đã hãm hại mình, nhưng Du Cảnh đã từ bỏ giao tiếp với mọi người - mặc dù anh không thể giao tiếp với mọi người và chẳng thể hét lên cầu cứu.

    Du Cảnh ánh mắt lạnh đi.

    Cô ấy từng nói rằng khi hắn trở nên tốt và mạnh mẽ hơn sẽ gặp được những người tốt.

    Hắn xác thật gặp được người rất tốt.

    Nhưng thế giới này là vậy, sẽ luôn có vô vàn ác ý.

    Du Cảnh đặt cặp sách xuống, kéo mạnh tay nắm cửa, vẻ mặt vẫn lãnh đạm, gân xanh trên cánh tay đã nổi lên.

    Nhạc Li đi theo Nhạc Vi tìm đến tầng hai, rồi đến tầng năm. Phòng tắm nam nằm ở đầu bên kia.

    "Chị ơi, em tìm tầng này. Chị Lên sân thượng xem thử đi." Nhạc Li biết Thẩm Tinh Diệp ở đang ở trên sân thượng cùng với nam sinh pháo hôi phỉ báng Nhạc Vi "tâm sự", vì vậy cô muốn đẩy Nhạc Vi lên sân thượng và tự mình giúp Du Cảnh.

    Nhạc Vi do dự một chút, nhưng nghe cũng rất có lý, đi lên cầu thang.

    Nhạc Li lấy điện thoại di động ra, ấn nút ghi âm, sau đó đi về phía phòng WC nam. Từ An Lỗi và bạn cậu ta ở cách phòng tắm không xa để ngăn không cho ai đó vào nhầm phòng tắm và giải cứu Du Cảnh.

    Nhạc Li không có cảm tình với Từ An Lỗi, trước hết là sự "kiêu ngạo" của người này, lăng nhăng tận xương tủy, lại thiếu dũng khí, làm ra những thủ đoạn quỷ quyệt.

    Từ An Lỗi cười nhạt khi thấy Nhạc Li đi tới, "Em gái, đây là WC nam, cậu vào đây không quá thích hợp?"

    Nhạc Li lười biểu cảm cho cậu ta một cái, "Tôi đang tìm người, không thể vào? Cậu vì cái gì cản tôi? Hay là cậu đang làm chuyện gì xấu hả?"

    "Không làm chuyện gì xấu cả, nếu cậu tự ý đến đây, tôi liền muốn làm chuyện xấu." Từ An Lỗi cười nói.

    Triệu Đồng vỗ vào lan can bên cạnh cười nói: "Mẹ kiếp, Lôi sư huynh ngưu bức a!"

    Nhạc Li liếc nhìn Từ An Lỗi. Một cậu học sinh năm nhất cấp ba không biết làm sao lại có cái suy nghĩ bẩn thỉu thế này.

    Nhạc Li mặc kệ cậu ta, nhìn về phía cửa phòng tắm, trên cửa có treo một cái xô, nếu người bên trong cưỡng chế phá cửa, sẽ bị nước đổ xuống.

    "Tôi nghe thấy ai đó đang bị kẹt bên trong phòng WC, chẳng lẽ cậu đã nhốt người đó ở bên trong?" Nhạc Li hỏi.

    "Thế nào, anh đây là loại người như vậy?" Khi Từ An Lỗi nhìn thấy Nhạc Li không sợ mình đùa giỡn, hơi kinh ngạc, nhưng vẻ mặt càng thêm tà mị.

    Nhạc Li thực sự không sợ, một khi đã chuẩn bị xong, thứ hai Nhạc Vi và Thẩm Tinh Diệp đang ở trên sân thượng, chỉ cần cô hét lớn, Nhạc Vi sẽ không ngồi lại xem.

    "Là Du Cảnh ở bên trong?" Nhạc Li cố ý cười nhạo cậu ta, "Dám làm không dám nhận? Thật sự là nam tử hán đại trượng phu sao?"

    Từ An Lỗi rất sĩ diện, cảm thấy được Nhạc Li công kích độ tôn nghiêm nam tính của mình, liền khinh thường cười, "Còn có cái gì không dám thừa nhận. Ừ, tôi nhốt bạn cùng bàn của cậu, cậu đau lòng sao?" Cậu ta càng ngày càng đùa giỡn trắng trợn, "Tôi có phải là đại trượng phu hay không, cậu có cần thử giúp tôi một chút không?"

    Nhạc Li cau mày, không nhịn được bật ra một câu chửi thề, Con mẹ cậu Từ An Lỗi?

    Cửa khóa nhưng có một khe nhỏ, âm thanh bên ngoài lọt vào. Du Cảnh nắm tay thành nắm đấm run run lên, chiếc móng ngắn đâm vào lòng bàn tay.

    Đều bởi vì hắn, Nhạc Li bị sỉ nhục như vậy.

    Từ An Lỗi, mày thật lớn gan!

    Du Cảnh dùng sức kéo cửa mạnh hơn, ổ khóa lỏng lẻo hơn và chiếc xô trên đó lung lay sắp đổ xuống.

    "Du Cảnh, đừng kéo cửa." Nhạc Li nhắc nhở, không chút do dự, cô đập cặp sách về phía Từ An Lỗi, nhanh chóng, chính xác và tàn nhẫn.

    Từ An Lỗi không ngờ rằng cô gái thấp bé Nhạc Li lại có dũng khí đột ngột ra tay, mất cảnh giác bị ăn đập, sắc mặt tối sầm lại.

    "Cô con mẹ nó có bệnh?" Cậu ta chửi ầm lên.

    "Không có đâu." Nhạc Li cười lạnh, "Rốt cuộc là cậu còn chưa cắn tôi. Tôi không có bị nhiễm vi rút dại."

    Từ An Lỗi mất một lúc mới phản ứng lại được, Nhạc Li đang mắng mình là đồ chó dại, sắc mặt càng đen hơn, vừa định mắng xong, Nhạc Li đã lấy điện thoại ra ấn nút dừng.

    "Tôi đã ghi âm lại, chuyện bắt nạt quấy rối các bạn học nữ. Nêu không muốn tôi nói với giáo viên thì mau tránh ra!"

    Khuôn mặt của Từ An Lỗi méo mó, "Tiện nhân này, cô còn dám ghi âm!"

    "Chẳng lẽ còn muốn tôi thành thật với con chó như cậu sao? Cậu có xứng đáng không?"

    Từ An Lỗi tức muốn nôn ra máu đi tới giật lấy điện thoại, Nhạc Li lùi lại một bước, "Tôi vừa gửi một bản cho chị gái tôi, cậu xóa đi cũng vô dụng." Câu này hoàn toàn là để dọa Từ An lỗi, Nhạc Li làm gì gửi cho Nhạc Vi đâu.

    Từ An Lỗi cứ như vậy mà tin, không ngờ Nhạc Li lại nói như vậy, tức giận thở hổn hển, muốn chạy đi cũng không cam lòng, muốn trả thù lại không dám.

    Nhạc Li lạnh lùng nhìn cậu ta nhấn mạnh: "Không muốn tôi đi nói cho giáo viên biết, thì cút giùm một cái. Tránh ra!"

    Từ An Lỗi biết hành vi của mình quả thực là quá đáng, nếu Nhạc Li thật sự nói cho giáo viên, nhất định cậu sẽ bị trừng phạt. Với cha cậu, không biết mình sẽ bị đánh thành cái gì.

    Thường thì những người khác nhẫn nhịn và sợ hãi cậu, cậu mới trở nên làm càn, không ngờ lần này lại đá trúng ván sắt.

    "Xem ra cô lợi hại!" Từ An Lỗi phỉ nhổ, hung tợn trừng cô một cái, đem Triệu Đồng bước đi.

    Nhạc Li bước nhanh tới cửa gõ cửa, "Du Cảnh, cậu không sao chứ?" Hỏi xong, cô mới nhớ ra Du Cảnh không trả lời được.

    Vì vậy, Nhạc Li lấy điện thoại di động chụp hiện trạng cửa, lưu lại chứng cứ, sau đó nói: "Trên cửa đã treo cái xô nước, tôi sẽ đặt cái xô xuống trước, sau đó giúp cậu mở cửa."

    Nhạc Li rất tốn sức đem cái xô đầy nước xuống sau đó quan sát cách khóa cửa.

    Hai cánh cửa đóng chặt, hai tay nắm bị dây sắt dày quấn lấy, vì Du Cảnh kéo mạnh nên đã lỏng ra một chút.

    "Tay nắm cửa bị dây sắt quấn vào." Nhạc Li vươn tay cởi sợi dây sắt xoắn, sợi dây sắt này làm bằng vật liệu dẻo, cô tăng thêm sức mạnh, không ngờ lại tháo ra được. "Chờ chút, tôi sẽ giúp cậu ra khỏi đây."

    Du Cảnh lo lắng cô sẽ bị thương tay, muốn nói không cần, ngươi lui lại cho ta làm, tuy rằng mở miệng, nhưng lại không phát ra được tiếng.

    Mất khoảng năm phút, Nhạc Li mới cởi được hoàn toàn sợi dây vướng víu, đẩy cửa vào.

    Hai cánh cửa mở ra trước mặt Du Cảnh, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào.

    Du Cảnh nhìn Nhạc Li không chớp mắt. Nhạc Li lo lắng cho tình trạng của hắn, nhưng lại ngại đi vào kiểm tra, vì vậy Du Cảnh bước ra, đi tới gần cô, nhìn xuống tay cô.

    Nhạc Li cảm nhận được ý định của hắn, hợp tác giơ tay lên, trên lòng bàn tay trắng nõn có vài vết đỏ do dây sắt ấn ra.

    Du Cảnh ánh mắt tối sầm lại, đầy hận ý đối với Từ An Lỗi xẹt qua trong đầu.

    "Không sao đâu," Nhạc Li không muốn hắn cảm thấy có lỗi, thản nhiên vỗ vỗ lòng bàn tay "Tôi không bị thương, vì da tôi trắng, nên rất dễ có dấu vết, sau này sẽ biến mất."

    Du Cảnh im lặng, Nhạc Li cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì. Nghĩ gì đó, cô lấy điện thoại ra đưa cho hắn xem.
     
  4. Quýt ú Quýt ú ù u

    Bài viết:
    5
    Chương 13: Hiểu lầm​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chuyện Từ An Lỗi bắt nạt cậu. Tôi vừa ghi âm vừa chụp ảnh. Cậu có thể xem thử, cậu có muốn nói với giáo viên hay không?" Nhạc Li đưa điện thoại di động cho Du Cảnh.

    Ban đầu cô muốn gửi âm thanh và hình ảnh cho Du Cảnh, nhưng sau đó cô nghĩ rằng Du Cảnh không có người thân, không có bạn bè và cũng không có điện thoại di động.

    Du Cảnh nhìn chiếc điện thoại màu hồng một giây rồi mới đưa tay ra nhận lấy.

    Ở phía bên kia cầu thang, Nhạc Vi và Thẩm Tinh Diệp đi xuống. Nhạc Vi gọi Nhạc Li ở đầu cầu thang.

    Nhạc Li hoàn toàn không muốn Du Cảnh chạm mặt nữ chủ, vì vậy cô đáp lại Nhạc Vi, nhanh chóng nói với Du Cảnh: "Chị hai tìm tôi, tôi phải về trước, ngày mai gặp lại."

    Sau đó, cô quay đầu bỏ chạy, Du Cảnh nhìn bóng lưng của cô, nữ sinh nhỏ nhắn chạy đi có chút đáng yêu.

    Nhạc Li chạy về phía Nhạc Vi.

    Thấy cô chạy đầu tóc có chút lộn xộn, Nhạc Vi nói: "Đừng có chạy."

    Lần này cô tìm Thẩm Tinh Diệp, Nhạc Li chủ động tham gia, cũng chủ động đưa ra ý kiến, Nhạc Vi lại tự hỏi không biết cô lại muốn làm cái gì. Suy nghĩ quanh co, nhưng sau khi thuận lợi gặp Thẩm Tinh Diệp ở trên sân thượng, Nhạc Vi chỉ thấy xấu hổ với em mình.

    Nhìn thấy Nhạc Li lúc này mới chạy tới, Nhạc Vi vừa cảm thấy tội lỗi vừa thương cho em gái mình.

    "Chị hai." Nhạc Li chạy đến đứng trước mặt Nhạc Vi, cười nói: "Chị tìm được học trưởng rồi."

    Cô liếc nhìn Thẩm Tinh Diệp, có chút lo lắng nhưng nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.

    Ô ô ô, con trai cô càng ngày càng đẹp trai. Con yêu, mẹ rất yêu con a.

    Thấy cô đang nhìn mình, lạnh lùng liếc cô một cái.

    Khi thấy điều này, Nhạc Vi bất mãn liếc nhìn Thầm Tinh Diệp: "Em gái của em ngoan ngoãn cười nhẹ nhàng như vậy, sao anh lại trừng mắt với em ấy?"

    Thẩm Tinh Diệp cảm thấy rất oan uổng, không ngờ rằng bạn gái của anh (người chưa chính thức theo đuổi anh) lại phản bội đến trại của kẻ thù?

    Nhạc Li nhìn thấy CP nhíu mày liếc mắt đưa tình, cảm thấy rất hài lòng, gần như cảm động rơi nước mắt của người mẹ già như cô.

    Du Cảnh còn đứng cách đó không xa, Nhạc Li đã kéo mình trở lại trạng thái nổi máu gà, "Chị ơi, em đi xuống trước đây, buổi tối còn phải học bài."

    "Được." Nhạc Vi nhẹ giọng đồng ý.

    Mấy người lần lượt đi xuống lầu, Nhạc Vi nói với Nhạc Li "Về nhà nhanh đi, đừng có ham chơi."

    "Em hiểu rồi, chị, học trưởng Thẩm, tạm biệt." Nhạc Li vẫy tay chào họ, quay người bước nhanh về phía cổng trường.

    Đi một lúc rồi nhìn lại xác nhận Nhạc Li và Thẩm Tinh Diệp đã rời khỏi tòa nhà dạy học cấp ba và sẽ không gặp được Du Cảnh nên cô rất yên tâm.

    Nhạc Li trở về nhà, ăn cơm tối, đi dạo một vòng, sau đó bắt đầu ôn bài, bên kia Du Cảnh cũng trở về căn nhà mà hắn đang tạm ở.

    Căn nhà đó ở một ngôi làng nào đó trong thành phố, căn phòng trọ đơn cho thuê với bếp và phòng tắm tuy không rộng rãi nhưng rất ngăn nắp. Đồ đạc rất ít và bình dân, giá trị nhất có lẽ là chiếc máy tính của hắn.

    Du Cảnh không sống trong căn nhà của riêng mình, ký ức vẻ nơi đó thực sự rất tệ, không thể cho thuê vì chỗ đó có người đã chết. Giờ chỉ còn trở thành bãi đất trống, chờ một ngày nào đó bị phá dỡ mới được đền bù.

    Mà chỗ ở hiện tại của Du Cảnh trong thôn cũng sắp bị phá bỏ và di dời.

    Sau khi tắm xong, Du Cảnh không đọc sách lập trình như mọi khi mà bóc một viên kẹo sữa bỏ vào miệng.

    Mùi thơm ngào ngạt lan tỏa trong miệng. Hồi tưởng một lúc, hắn ấy điện thoại của Nhạc Li ra, nhẹ nhàng vuốt ve.

    Cô chỉ đưa những món đồ quan trọng cho mình một cách vô duyên vô cớ.

    Ốp lưng điện thoại của cô gái có màu hồng, trên đó là hình vẽ hoạt hình thỏ uống trà sữa rất dễ thương.

    Du Cảnh nhìn con thỏ một hồi, sau đó mở máy. Điện thoại không có mật khẩu bật nguồn, Du Cảnh vuốt màn hình, nhấp vào thư viện nhìn tất cả ảnh.

    Ở chế độ hình thu nhỏ, hơn chục bức ảnh được in vào mắt Du Cảnh.

    Hai bức ảnh đầu tiên là cửa phòng tắm, ba bức ảnh tiếp theo là thông báo của cảnh sát và ảnh chụp màn hình do Nhạc Li thu thập, bức tiếp theo là ảnh phong cảnh và ảnh đời thường, còn bức dưới cùng là ảnh của Thẩm Tinh Diệp.

    Bị màn hình giới hạn, chỉ có thể nhìn thấy một phân nửa người, nhưng Du Cảnh chính là nhận ra, đó là Thẩm Tinh Diệp.

    Trái tim Du Cảnh run lên, ngón tay không kiểm soát được trượt xuống, nhiều bức ảnh của Thẩm Tinh Diệp được hiện ra, rải rác từ nhiều góc độ khác nhau, tổng cộng lên đến hơn mười bức.

    Mùi vị trong miệng đột nhiên biến mất.

    Du Cảnh nhắm mắt dựa lưng vào ghế, lấy tay che mắt.

    Cô thực sự rất thích Thẩm Tinh Diệp, bản thân mình không nên mong đợi nó.

    Sau khi ngồi bất động khoảng nửa tiếng, cuối cùng Du Cảnh mở điện thoại lên lần nữa, tìm được đoạn ghi âm mà Nhạc Li nói, đồng thời cắt bỏ đoạn sau "Tôi có phải là trượng phu hay không, cậu có muốn kiểm trả thử không?"

    Nhạc Li luôn đến trường sớm vì muốn có thời gian của Nhạc Vi. Trong lúc chờ đợi Du Cảnh đến cô đọc sách chính trị một lát.

    Nhạc Li nhìn Du Cảnh cười cười, nhưng Du Cảnh không có gật đầu như ngày hôm qua, mà là quay đầu đi.

    Nhạc Li: ?

    Bỏ đi, dù sao đó cũng là một tên tiểu tử đáng thương bị rối loạn tâm thần, Nhạc Li cũng không để tâm.

    Du Cảnh đặt cặp sách xuống, ước chừng "đầu trọc" đã đến trường, cầm điện thoại di động của Nhạc Li cùng với giấy và bút, đi đến văn phòng của "đầu trọc".

    Nhà trường gần đây đã rất nghiêm khắc trong việc truy bắt những ai bắt nạt trong khuôn viên trường, An Từ Lỗi chắc chắn sẽ bị xử lý nghiêm nếu phạm tội phản nghịch. Du Cảnh không có ý định làm cho Từ An Lỗi cảm thấy tốt hơn, dù sao cậu ta thật sự dám xúc phạm Nhạc Li như vậy.

    Vừa đặt chiếc cặp xuống, "đầu trọc" đã thấy Du Cảnh gõ cửa.

    "Đầu trọc" cười nhẹ, "Em đến rồi, có chuyện gì vậy?"

    Du Cảnh phát đoạn ghi âm cho "đầu trọc" nghe, sau khi nghe xong liền đưa ảnh cho ông xem.

    Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày càng thêm sâu, ông tức giận vỗ bàn, "Làm sao dám bắt nạt bạn cùng lớp, trêu chọc nữ sinh như thế này?"

    Du Cảnh không nói, chờ "đầu trọc" nói cách đối phó.

    "Đầu trọc" ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn tức giận nói: "Em trở về trước đi, thầy nhất định phải xử lý nghiêm túc!"

    Du Cảnh gật đầu nhưng không có rời đi, mà cầm bút lên, đặt tờ giấy trên bàn viết, "Em muốn đổi chỗ ngồi. Ngồi ở cuối phòng học."

    "Hả?" Khuôn mặt "đầu trọc" nhăn lại thành đóa hoa cúc, "Em không phải cùng với Nhạc Li vui vẻ hòa thuận ngồi kế nhau sao? Vì sao muốn đổi chỗ ngồi?"

    Du Cảnh viết từng nét một, "Cô ấy tốt, vì em có lý do riêng."

    Hắn luôn không muốn giải thích thêm, nhưng lần này, để tránh "đầu trọc" nghi ngờ Nhạc Li, hắn dừng lại và nói thêm một câu chi tiết, giải thích, "Em không quen với môi trường ở hàng ghế đầu."

    "Đầu trọc" thở dài, quả nhiên dưa xanh hái không ngọt, cho dù có ép Du Cảnh bước ra khỏi thế giới nhỏ bé của chính mình, thì vẫn là tình huống này.

    "Ừm, thầy sẽ chọn người cho em đổi vị trí." "Đầu trọc" cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp.

    Du Cảnh cúi đầu tỏ ý cảm ơn, sau đó xoay người rời đi.

    "Đầu trọc" chán nản ngồi tại chỗ một hồi, quyết định đổi vị trí cho Du Cảnh trước. Ông suy nghĩ một hồi, phát hiện một cô gái học hành chăm chỉ nhưng đầu óc quay chậm, điểm không cao nên chỉ ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Cô nên vui vẻ ngồi ở hàng ghế đầu, dù sao cũng có không khí học tập tốt hơn.

    Nhìn thấy Du Cảnh quay lại, Nhạc Li đoán chắc đã nói chuyện của Từ An Lỗi cho giáo viên, vì vậy cô cười, "Thầy Mai đồng ý giải quyết rồi sao?"

    Du Cảnh gật đầu, trả lại điện thoại cho cô rồi nhìn xuống sách. Nhạc Li mơ hồ cảm thấy Du Cảnh có chút kỳ quái, nhưng không nghĩ ra nguyên do nên cầm sách lên đọc thuộc.

    "Đầu trọc" đi vào lớp học tìm cô gái ngồi ở hàng ghế sau, và nhanh chóng thương lượng với cô ấy. Cô gái quay trở lại lớp học, đi đến trước mặt Du Cảnh, có chút rụt rè và có chút ngại ngùng, thì thầm: "Chúng ta có thể đổi vị trí cho nhau."

    Du Cảnh ngẩng đầu và bắt đầu thu dọn cặp sách.

    Nhạc Lu sững sờ, làm sao vậy? Tại sao đang yên lành hắn cư nhiên lại đi đổi chỗ?

    "Sao cậu lại đổi chỗ?" Cô hỏi Du Cảnh. Du Cảnh im lặng một lúc mới viết trả lời: "Là chuyện của tôi."

    "Lý do là gì?" Nhạc Li vẫn còn đang khó hiểu, câu trả lời này quá chung chung.

    Nhưng Du Cảnh không có biểu hiện gì nữa, mà thu dọn bàn học gọn gàng.

    Con mẹ nó, sau mỗi nổ lực vất vả, cuối cùng lại trở về vị trí ban đầu? Đùa cô à?

    "Có chuyện gì vậy?" Nhạc Li kéo tay áo Du Cảnh. Có phải cô đã vô tình làm tổn thương trái tim nhỏ bé mong manh của Du Cảnh?

    Du Cảnh vẫn không trả lời, nhẹ nhàng mà dứt khoát đẩy tay áo ra khỏi tay Nhạc Li.

    Không đáp liền sẽ không đáp, ai mà không có một chút một chút tính khí, cho rằng hắn là một tiểu đáng thương, làm mẹ nó cũng không thể quản nghịch tử.

    Nhạc Li cũng có chút tức giận, xoay người lại, cầm lấy sách bắt đầu học bài, coi Du Cảnh như không khí.

    Ngay sau đó Du Cảnh và cô gái đổi chỗ ngồi. Người bạn cùng bàn mới của cô hơi sợ hãi hắn, vì vậy Du Cảnh chuyển bàn học của mình vào sát tường và không nhìn người bạn cùng bàn mới.

    "Xin chào." Về phía Nhạc Li, cô gái thận trọng chào hỏi.

    Cho dù Lê Li tức giận, cũng không có lý do gì mà giận cá chém thớt. Cô cũng mỉm cười với cô gái, "Xin chào, về sau xin chiếu cố nhiều hơn."

    Nữ sinh này tên là Chu Cẩm Tú, nhát gan thẹn thùng rất giống thỏ con, Nhạc Li rất thích.

    "Đầu trọc" bắt đầu đối phó với Từ An Lỗi. Cần phải nói đến chứng cứ đầy đủ khi làm chuyện, ông còn đi điều tra giám sát, lần điều tra này không chỉ phát hiện Từ An Lỗi không chỉ bắt nạt Du Cảnh, mà còn hoành hành ngang ngược trong lớp.

    Ông gọi Từ An Lỗi giáo huấn một trận, cho dù Từ An Lỗi có xin lỗi và van xin lòng thương xót thế nào, ông cũng không buông tha.

    "Còn nhỏ mà dám cư xử như vậy không dạy cho em một bài học lớn, tương lai em sẽ không thành ra cái gì cả? Nhà trường ngày nào cũng đề cao bạn học thân thiện, nghiêm trị kẻ bắt nạt, em phạm tội nặng, trong mắt em đơn giản là không coi trọng nội quy trường học. Thầy sẽ không bao giờ dung túng em!"

    Từ An Lỗi lần đầu tiên bị mắng lớn như vậy, tức giận quay về phòng học chờ phán quyết.

    "Đầu trọc" đã báo cáo sự việc của Từ An Lỗi với văn phòng giảng dạy. Văn phòng giảng dạy đã suy nghĩ trong hai ngày, cuối cùng đưa ra hình phạt cho Từ An Lỗi.

    Khi Từ An Lỗi trở về nhà, cậu đã bị bố đánh cho một trận, khi cậu đến trường vào ngày hôm sau, cậu đã nhìn thấy APP trong khuôn viên trường và thông báo quyết định trừng phạt cậu.

    Chuyện này vẫn chưa kết thúc, tại lễ chào cờ hôm thứ hai, Từ An Lỗi bị kiểm điểm trước toàn trường, mất mặt trước công chúng.

    Nghĩ đến những lần gặp gỡ liên tiếp này, Từ An Lỗi rốt cuộc vô cùng tức giận, dồn hết lửa giận cho Nhạc Li.

    Chẳng phải đã nói rằng sẽ không nói với giáo viên? Tiện nhân này không thể tin được, nham hiểm và đáng khinh bỉ!

    Nếu không phải cô ghi hình và chụp ảnh, thì làm sao cậu có thể bị bắt được, mọi chuyện làm sao có thể đi đến thời điểm này?

    Tất cả là lỗi của con tiện nhân này! Không báo thù, cậu, Từ An Lỗi, thề không phải là đàn ông!

    Từ An Lỗi sắc mặt cực kỳ lạnh lùng, vừa ngồi vào chỗ ngồi liền mở điện thoại.

    Dù Từ An Lỗi có cặn bã đến đâu, cậu cũng có một vài người bạn, cậu đã nhờ người lấy số điện thoại di động của Nhạc Li và nhắn tin cho cô.

    "Tôi là Thẩm Tinh Diệp, tôi có chuyện muốn nói với cô. Sau khi tan học đến chỗ XX này."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...