Bài viết: 14 

Chương 20:
Từ Nhã nhịn không được mà bắt đầu nghĩ lại xem liệu những hành động trước đây của mình có phải quá tàn nhẫn hay không. Bà đem Vân Tư Tư trở thành bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay, lại luôn phớt lờ rằng Vân Thời Phi mới chính là con gái ruột của mình.
Lúc này, Vân Thiên Thành đi tới trước phòng Vân Thời Phi, nâng tay gõ gõ cửa.
Một lúc lâu sau, cửa được mở ra, Vân Thời Phi nhìn thấy Vân Thiên Thành liền sửng sốt: "Ba?"
"Thời Phi, sao trên mặt con lại bị thương vậy? Ba lấy thuốc cho con này."
"Không cần đâu ạ, không có gì, con đã xử lý vết thương rồi ạ." Vân Thời Phi không nghĩ tới Vân Thiên Thành sẽ hỏi tới vết thương trên mặt cô, nhưng đây cũng chỉ là vết thương nhỏ ngoài da, vài ngày nữa sẽ tốt thôi.
Bộ dạng hiểu chuyện này của cô làm cho Vân Thiên Thành có chút đau lòng, "Đừng nói không có việc gì, để ba nhìn xem nào."
Ông không nhịn được mà bước vào phòng Vân Thời Phi. Từ Nhã vẫn đứng yên tại chỗ, bà cũng muốn nhìn một chút vết thương của Vân Thời Phi, nhưng chân bà như đeo chì, không thể nhúc nhích được.
Vừa rồi Vân Thời Phi cùng Vân Tư Tư xảy ra mâu thuẫn, bọn họ không hề chú ý tới vết thương trên mặt Vân Thời Phi, hiện tại bà có tư cách gì mà nhìn xem cô chứ?
Miệng vết thương đã được xử lý tốt ở bệnh viện, tuy rằng nói là ngã một cái rất đau, nhưng Vân Thời Phi cũng không muốn nói nhiều. Lúc này, Vân Thiên Thành đem miếng băng vết thương trên mặt Vân Thời Phi kéo xuống. Nhìn thấy đây thực sự là vết thương nhỏ nhưng bị sưng đỏ lên, người làm ba như ông cảm thấy trái tim bị nhéo một cái.
Một bên đưa thuốc cho Vân Thời Phi, một bên nói: "Thời Phi, sao con lại bị thương như thế này?"
"Sáng nay thời điểm đi học, trời mưa nên đường trơn trượt không thận nên bị ngã ạ."
"Trừ mặt ra, có bị thương ở đâu nữa không?"
"Đầu gối bị rách một chút, còn lại đều ổn ạ."
Vân Thời Phi kéo ống quần đồng phục lên, để Vân Thiên Thành nhìn thoáng qua vết thương ở đầu gối, trên đầu gối đã được băng bó, nhưng thật ra băng bó như thế như vậy không nhìn ra được vế thương, mặc dù nhìn không tới miệng vết thương nhưng nhìn thì cũng biết là cô ngã không nhẹ.
Nhưng cô lại không kêu một tiếng, nếu không phải ông chủ động tìm cô, cô chắc cũng sẽ không nói ra đi. Đứa nhỏ này phải nói như thế nào đây, rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến ông đau lòng. Khó có thể tưởng tượng được hoàn cảnh sống trong quá khứ của cô như thế nào. Cùng Vân Tư Tư không hề giống. Trước kia, Vân Tư Tư bị một vết cắt nhỏ trên tay đã khóc lớn, còn làm nũng với bọn họ. Đó là bộ dáng của một đứa con gái được nuông chiều từ nhỏ.
"Sau này trời mưa cẩn thận một chút. Về sau nếu trời mưa, cứ bảo lái xe đưa con tới trường đi." Vân Thiên Thành cố nén cảm xúc nặng nề trong lòng, dặn dò Vân Thời Phi.
Từ Nhã đứng ở cửa nghe được đoạn nói chuyện của Vân Thời Phi với Vân Thiên Thành liền ngạc nhiên. Buổi sáng hôm nay, bà cùng Vân Tư Tư đi tới cuộc thi, quả thật có thấy một cô gái ngã bên đường, nhưng lúc ấy bọn họ sợ tới muộn nên không dừng lại xem sao. Không ngờ đó là Vân Thời Phi. Từ Nhã thập phần khiếp sợ, trong lòng như bị cái gì chặn lại.
Bà thực sự không phải là một người mẹ tốt, nếu là những người mẹ khác, đã sớm nhận ra con gái mình từ lâu. Bà không biết lúc ấy Vân Thời Phi lúc đó có ngẩng đầu lên nhìn không, có thấy xe bọn họ lướt qua bên người cô không. Nếu thấy có phải cô đã cảm thấy rất đau lòng không? Ngực Từ Nhã như có gì đó đè ép, khó chịu áp lực.
Một lúc sau, chỉ thấy Vân Thiên Thành cùng Vân Thời Phi đi từ trong phòng ra, vẻ mặt người đàn ông ngưng trọng đối với Từ Nhã nói: "Từ Nhã, chúng ta nói chuyện?"
Bình thường nếu ông gọi cả họ và tên bà như vậy thì Từ Nhã biết là Vân Thiên Thành đang rất tức giận.
"Sáng nay, bà đưa Tư Tư đi tham gia cuộc thi phải không? Sao lại không nhân tiện đưa Thời Phi tới trường luôn?"
"Tôi.. Thời Phi đi học sớm, chúng ta đến lúc sau mới ra cửa."
Vân Thiên Thành liếc mắt một cái liền nhìn ra Từ Nhã đang nói dối: "Thời Phi cũng đã tới đây một tháng, tại sao vẫn không chịu chấp nhận con bé?"
"Thiên Thành, ông đang nghĩ cái gì vậy, tôi sao có thể không chấp nhận con bé? Nó là tôi mang thai chính tháng mười ngày sinh ra." Từ Nhã theo bản năng thanh minh.
"Bà nhìn cách bà đối xử với Tư Tư và Thời Phi đi, rõ ràng là hai bộ dáng khác biệt." Vân Thiên Thiên ấn huyệt thái dương, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi. Mấy ngày nay, vì muốn về xem Tư Tư biểu diễn, ông đã dành hết thời gian xử lý công việc nhanh nhất có thể, một giấc ngủ ngon cũng không có. Không nghĩ tới khi trở về, còn phải xử lí chuyện gia đình.
Từ Nhã bị Vân Thiên Thành chất vẫn, bà chỉ cảm thấy ủy khuất, nhưng những gì Vân Thiên Thành nói rất đúng. Bà đối với Vân Tư Tư cùng Vân Thời Phi quả thật không giống nhau.
"Thời Phi con gái ruột của chúng ta, chúng ta đối xử với nó như thế nào cũng là cha mẹ ruột của nó, nó sẽ không oán trách chúng ta. Nhưng Tư Tư không giống, nó là chúng ta nhận nuôi, chúng ta bỗng nhiên đem con gái ruột trở về, nó thấy sẽ nghĩ ngợi nhiều."
Từ Nhã thật sự rất rối rắm, Vân Thiên Thành không hiểu. Bởi vì Vân Thiên Thành suốt ngày ở bên ngoài dốc sức làm ăn, đối với đưa nhỏ trong nhà cũng không quan tâm nhiều như bà. Mà bà trải qua chuyện đứa nhỏ bị bắt cóc, đã bị bóng ma tâm lý, đối với Vân Tư Tư như con gái ruột của mình, ngậm trong miệng trong miệng sợ tan, để trên tay sợ mất. Đem tất cả áy náy với Vân Thời Phi mà bù đắp trên người Vân Tư Tư. Nhiều năm qua như vậy đã trở thành thói quen của bà. Vân Thời Phi xuất hiện, cũng không thể làm mát đi thói quen này của bà. Ngược lại, Từ Nhã bởi vì sau khi Vân Thời Phi trở về, áy náy trong lòng đối với Vân Thời Phi càng nhỏ, cán cân liền nghiêng về phía Vân Tư Tư.
Tâm tư con người chính là kỳ quái như vậy, cho dù là mười tháng hoài thai sinh ra cũng không bằng sớm chiều chung đụng. Bà không thể nói ra suy nghĩ này được, bởi vì Vân Thiên Thành sẽ không hiểu.
Quả nhiên, Vân Thiên Thành không cần suy nghĩ liền phản bác Từ Nhã: "Con gái ruột liền đáng bị hắt hủi? Từ Nhã, bà đừng bất công như vậy, đối xử bình đẳng không tốt sao? Thời Phi trước kia chịu nhiều khổ cực như vậy, thật vất vả mới có thể trở về, tôi đây đau khổ biết bao, bà còn đối xử với nó như vậy nữa." Vân Thiên Thành đem toàn bộ tức giận phát ra ngoài, răn dạy Từ Nhã khiến bà nói không ra lời.
"Tôi còn nhớ, thời điểm Thời Phi vừa mới tới, có nói muốn trang trí phòng ngủ nó giống với phòng của Tư Tư, bà không cho phép, sau này nó không đòi hỏi cái gì nữa, cho cái gì liền nhận cái đó, nó đối với chúng ta chắc chắn đã rất thất vọng đi."
Trong lòng Từ Nhã chấn động, bà nhớ tới trong quá khứ, Vân Thời Phi tùy hứng, tính tính lại lớn, con muốn các đồ vật này nọ giống Vân Tư Tư, bà liền cảm thấy thật phiền toái. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, Van Thời Phi đã không còn đề cập tới mong muốn của mình nữa. Bà cho con bé cái gì, nó liền nhận còn hướng bà nói cảm ơn. Đối với Vân Thời Phi ngoan ngoãn như vậy, bà liền thư thái, cũng bỏ qua nguyên nhân Vân Thời Phi chuyển biến như vậy.
Hiện tại Vân Thiên thành nhắc nhở, Từ Nhã mới bỗng nhận ra điểm ấy. Vân Thời Phi khẳng định là cực kỳ thấy vọng về bà nên mới không đề cập tới mong muốn của mình.
Lúc này, Vân Thiên Thành đi tới trước phòng Vân Thời Phi, nâng tay gõ gõ cửa.
Một lúc lâu sau, cửa được mở ra, Vân Thời Phi nhìn thấy Vân Thiên Thành liền sửng sốt: "Ba?"
"Thời Phi, sao trên mặt con lại bị thương vậy? Ba lấy thuốc cho con này."
"Không cần đâu ạ, không có gì, con đã xử lý vết thương rồi ạ." Vân Thời Phi không nghĩ tới Vân Thiên Thành sẽ hỏi tới vết thương trên mặt cô, nhưng đây cũng chỉ là vết thương nhỏ ngoài da, vài ngày nữa sẽ tốt thôi.
Bộ dạng hiểu chuyện này của cô làm cho Vân Thiên Thành có chút đau lòng, "Đừng nói không có việc gì, để ba nhìn xem nào."
Ông không nhịn được mà bước vào phòng Vân Thời Phi. Từ Nhã vẫn đứng yên tại chỗ, bà cũng muốn nhìn một chút vết thương của Vân Thời Phi, nhưng chân bà như đeo chì, không thể nhúc nhích được.
Vừa rồi Vân Thời Phi cùng Vân Tư Tư xảy ra mâu thuẫn, bọn họ không hề chú ý tới vết thương trên mặt Vân Thời Phi, hiện tại bà có tư cách gì mà nhìn xem cô chứ?
Miệng vết thương đã được xử lý tốt ở bệnh viện, tuy rằng nói là ngã một cái rất đau, nhưng Vân Thời Phi cũng không muốn nói nhiều. Lúc này, Vân Thiên Thành đem miếng băng vết thương trên mặt Vân Thời Phi kéo xuống. Nhìn thấy đây thực sự là vết thương nhỏ nhưng bị sưng đỏ lên, người làm ba như ông cảm thấy trái tim bị nhéo một cái.
Một bên đưa thuốc cho Vân Thời Phi, một bên nói: "Thời Phi, sao con lại bị thương như thế này?"
"Sáng nay thời điểm đi học, trời mưa nên đường trơn trượt không thận nên bị ngã ạ."
"Trừ mặt ra, có bị thương ở đâu nữa không?"
"Đầu gối bị rách một chút, còn lại đều ổn ạ."
Vân Thời Phi kéo ống quần đồng phục lên, để Vân Thiên Thành nhìn thoáng qua vết thương ở đầu gối, trên đầu gối đã được băng bó, nhưng thật ra băng bó như thế như vậy không nhìn ra được vế thương, mặc dù nhìn không tới miệng vết thương nhưng nhìn thì cũng biết là cô ngã không nhẹ.
Nhưng cô lại không kêu một tiếng, nếu không phải ông chủ động tìm cô, cô chắc cũng sẽ không nói ra đi. Đứa nhỏ này phải nói như thế nào đây, rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến ông đau lòng. Khó có thể tưởng tượng được hoàn cảnh sống trong quá khứ của cô như thế nào. Cùng Vân Tư Tư không hề giống. Trước kia, Vân Tư Tư bị một vết cắt nhỏ trên tay đã khóc lớn, còn làm nũng với bọn họ. Đó là bộ dáng của một đứa con gái được nuông chiều từ nhỏ.
"Sau này trời mưa cẩn thận một chút. Về sau nếu trời mưa, cứ bảo lái xe đưa con tới trường đi." Vân Thiên Thành cố nén cảm xúc nặng nề trong lòng, dặn dò Vân Thời Phi.
Từ Nhã đứng ở cửa nghe được đoạn nói chuyện của Vân Thời Phi với Vân Thiên Thành liền ngạc nhiên. Buổi sáng hôm nay, bà cùng Vân Tư Tư đi tới cuộc thi, quả thật có thấy một cô gái ngã bên đường, nhưng lúc ấy bọn họ sợ tới muộn nên không dừng lại xem sao. Không ngờ đó là Vân Thời Phi. Từ Nhã thập phần khiếp sợ, trong lòng như bị cái gì chặn lại.
Bà thực sự không phải là một người mẹ tốt, nếu là những người mẹ khác, đã sớm nhận ra con gái mình từ lâu. Bà không biết lúc ấy Vân Thời Phi lúc đó có ngẩng đầu lên nhìn không, có thấy xe bọn họ lướt qua bên người cô không. Nếu thấy có phải cô đã cảm thấy rất đau lòng không? Ngực Từ Nhã như có gì đó đè ép, khó chịu áp lực.
Một lúc sau, chỉ thấy Vân Thiên Thành cùng Vân Thời Phi đi từ trong phòng ra, vẻ mặt người đàn ông ngưng trọng đối với Từ Nhã nói: "Từ Nhã, chúng ta nói chuyện?"
Bình thường nếu ông gọi cả họ và tên bà như vậy thì Từ Nhã biết là Vân Thiên Thành đang rất tức giận.
"Sáng nay, bà đưa Tư Tư đi tham gia cuộc thi phải không? Sao lại không nhân tiện đưa Thời Phi tới trường luôn?"
"Tôi.. Thời Phi đi học sớm, chúng ta đến lúc sau mới ra cửa."
Vân Thiên Thành liếc mắt một cái liền nhìn ra Từ Nhã đang nói dối: "Thời Phi cũng đã tới đây một tháng, tại sao vẫn không chịu chấp nhận con bé?"
"Thiên Thành, ông đang nghĩ cái gì vậy, tôi sao có thể không chấp nhận con bé? Nó là tôi mang thai chính tháng mười ngày sinh ra." Từ Nhã theo bản năng thanh minh.
"Bà nhìn cách bà đối xử với Tư Tư và Thời Phi đi, rõ ràng là hai bộ dáng khác biệt." Vân Thiên Thiên ấn huyệt thái dương, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi. Mấy ngày nay, vì muốn về xem Tư Tư biểu diễn, ông đã dành hết thời gian xử lý công việc nhanh nhất có thể, một giấc ngủ ngon cũng không có. Không nghĩ tới khi trở về, còn phải xử lí chuyện gia đình.
Từ Nhã bị Vân Thiên Thành chất vẫn, bà chỉ cảm thấy ủy khuất, nhưng những gì Vân Thiên Thành nói rất đúng. Bà đối với Vân Tư Tư cùng Vân Thời Phi quả thật không giống nhau.
"Thời Phi con gái ruột của chúng ta, chúng ta đối xử với nó như thế nào cũng là cha mẹ ruột của nó, nó sẽ không oán trách chúng ta. Nhưng Tư Tư không giống, nó là chúng ta nhận nuôi, chúng ta bỗng nhiên đem con gái ruột trở về, nó thấy sẽ nghĩ ngợi nhiều."
Từ Nhã thật sự rất rối rắm, Vân Thiên Thành không hiểu. Bởi vì Vân Thiên Thành suốt ngày ở bên ngoài dốc sức làm ăn, đối với đưa nhỏ trong nhà cũng không quan tâm nhiều như bà. Mà bà trải qua chuyện đứa nhỏ bị bắt cóc, đã bị bóng ma tâm lý, đối với Vân Tư Tư như con gái ruột của mình, ngậm trong miệng trong miệng sợ tan, để trên tay sợ mất. Đem tất cả áy náy với Vân Thời Phi mà bù đắp trên người Vân Tư Tư. Nhiều năm qua như vậy đã trở thành thói quen của bà. Vân Thời Phi xuất hiện, cũng không thể làm mát đi thói quen này của bà. Ngược lại, Từ Nhã bởi vì sau khi Vân Thời Phi trở về, áy náy trong lòng đối với Vân Thời Phi càng nhỏ, cán cân liền nghiêng về phía Vân Tư Tư.
Tâm tư con người chính là kỳ quái như vậy, cho dù là mười tháng hoài thai sinh ra cũng không bằng sớm chiều chung đụng. Bà không thể nói ra suy nghĩ này được, bởi vì Vân Thiên Thành sẽ không hiểu.
Quả nhiên, Vân Thiên Thành không cần suy nghĩ liền phản bác Từ Nhã: "Con gái ruột liền đáng bị hắt hủi? Từ Nhã, bà đừng bất công như vậy, đối xử bình đẳng không tốt sao? Thời Phi trước kia chịu nhiều khổ cực như vậy, thật vất vả mới có thể trở về, tôi đây đau khổ biết bao, bà còn đối xử với nó như vậy nữa." Vân Thiên Thành đem toàn bộ tức giận phát ra ngoài, răn dạy Từ Nhã khiến bà nói không ra lời.
"Tôi còn nhớ, thời điểm Thời Phi vừa mới tới, có nói muốn trang trí phòng ngủ nó giống với phòng của Tư Tư, bà không cho phép, sau này nó không đòi hỏi cái gì nữa, cho cái gì liền nhận cái đó, nó đối với chúng ta chắc chắn đã rất thất vọng đi."
Trong lòng Từ Nhã chấn động, bà nhớ tới trong quá khứ, Vân Thời Phi tùy hứng, tính tính lại lớn, con muốn các đồ vật này nọ giống Vân Tư Tư, bà liền cảm thấy thật phiền toái. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, Van Thời Phi đã không còn đề cập tới mong muốn của mình nữa. Bà cho con bé cái gì, nó liền nhận còn hướng bà nói cảm ơn. Đối với Vân Thời Phi ngoan ngoãn như vậy, bà liền thư thái, cũng bỏ qua nguyên nhân Vân Thời Phi chuyển biến như vậy.
Hiện tại Vân Thiên thành nhắc nhở, Từ Nhã mới bỗng nhận ra điểm ấy. Vân Thời Phi khẳng định là cực kỳ thấy vọng về bà nên mới không đề cập tới mong muốn của mình.