Đam Mỹ [Edit] Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ, Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Anh Ấy - Y Y Dĩ Dực

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hàn Thiên Vy, 30 Tháng một 2023.

  1. Hàn Thiên Vy Đam mỹ là chân ái

    Bài viết:
    25
    Chương 9: Đang cập nhập
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. Hàn Thiên Vy Đam mỹ là chân ái

    Bài viết:
    25
    Chương 10: Lực bạn trai không có chỗ nào để

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỷ Thương Hải lái xe vào tiểu khu của một chung cư cao cấp, để xe dừng ở bãi xe.

    Sau khi hai người xuống xe, Kỷ Thương Hải nhịn không được nhìn đầu gối đã dán băng gạc của Lăng Vân Phàm.

    Lăng Vân Phàm vừa nhìn đã biết hắn đang nghĩ gì, nhanh chóng nói: "Thật sự không đau, anh đi phía trước, em theo sau."

    Kỷ Thương Hải đưa tay đến trước mặt của Lăng Vân Phàm: "Nếu không cho bế, ít nhất phải cho anh nắm tay em."

    Lăng Vân Phàm do dự, nhưng nghĩ một chút, nắm tay một cái cũng sẽ không mất miếng thịt nào, vì thế cầm lấy tay của Kỷ Thương Hải.

    Tay của Kỷ Thương Hải hơi lạnh khô khan, bởi vì ngón tay thon dài nên có thể dễ dàng che hết tay của Lăng Vân Phàm.

    Sự chủ động của Lăng Vân Phàm khiến cho Kỳ Thương Hải không tự chủ khóe môi cong lên, kéo người đó đi nhanh về phía thang máy.

    Thang máy đi thẳng lên tầng mười một, loại hình căn hộ ở tiểu khu này là kiểu một tầng một hộ, sự giàu có hiện rõ dễ thấy như vậy khiến cho tâm tình của Lăng Vân Phàm trở nên phức tạp, sự hiếu kỳ lúc trước dâng hầu như không còn thay vào đó là sự xa cách và cảm giác xa lạ.

    Lăng Vân Phàm nhanh chóng theo Kỷ Thương Hải đi vào trong nhà, cảnh vật xung quanh, ngày càng cảm thấy kỳ lạ, cho tới mức cả lý trí lẫn trái tim đều đang kháng nghị ở lại.

    Căn nhà trống không sạch sẽ, các gia dụng điện tử nên có một thứ đều không thiếu, nhưng lạnh lẽo không có một chút không khí ấm cúng, nhìn vào một cái không có vật dụng cá nhân, giống như một căn nhà hoa lệ tinh xảo nhưng vào cửa phải mang bao giày vậy, chỗ nào cũng không được đụng vào.

    Nơi như thế này, cũng có thể được gọi là nhà?

    Lăng Vân Phàm nhịn không được nhớ tới căn nhà vì cậu phải trả nợ mà bán mất.

    Bên cạnh nhà là một đại thẩm nhiệt tình nhiều lời, trên tủ tivi để đồ lưu niệm mỗi lần bố Lăng đi công tác đem về, trên tường treo bức tranh thêu chữ thập do chính tay mẹ Lăng thêu, bàn ăn trải một tầng lại một tầng khăn trải bàn cách nhiệt, trên cửa phòng là vết tích lúc nhỏ của Lăng Vân Phàm vẽ, trên tủ sách bên trái để các quyển manga bên phải để sách giáo khoa từ nhỏ đến lớn của cậu, trong nhà bếp có mùi khói dầu nhàn nhạt, ở ban công vài chậu cây xương rồng đang khỏe mạnh lớn lên.

    Đó mới gọi là nhà.

    Ngay cả nhà hàng nhỏ ầm ĩ của anh Hùng, còn giống nhà so với ở đây.

    "Đây là nơi.." Lăng Vân Phàm nhìn về phía Kỷ Thương Hải, chần chờ hỏi: "Nơi chúng ta ở cùng nhau lúc trước?"

    Kỷ Thương Hải lường trước được Lăng Vân Phàm sẽ hỏi như vậy, trả lời: "Không ở thường xuyên, chỉ qua đây hai ba lần, em có nhà của mình, còn anh nửa năm trước lại ra nước ngoài rồi, ngày mà em biến mất, không biết vì sao, tất cả đồ để ở đây đều đem đi hết."

    Lúc đầu nghe như vậy cũng không có vấn đề gì.

    Không đợi cho Kỷ Vân Phàm ngẫm nghĩ, Kỷ Thương Hải từ trong tủ giày lấy đôi dép lê ra, để ở trên đất: "Vào trong đi, đừng đừng ở đó nữa, bác sĩ nói em phải tịnh dưỡng."

    Đợi cho Lăng Vân Phàm thay giày xong, Kỷ Thương Hải kéo người vào trong phòng ngủ chính, giọng nói dịu dàng kêu cậu ngồi ngay ở cạnh giường, đổ ly nước ấm đưa vào trong tay của Lăng Vân Phàm, sau đó lại vừa sắp xếp giường lại vừa tìm hộp y tế, bận rộn được một lúc, sau cùng hỏi Lăng Vân Phàm: "Em dựa vào đầu giường đi, cảm thấy đau đầu chóng mặt không?"

    Tạ ơn, vốn dĩ không cảm thấy chóng mặt, bây giờ bị lực bạn trai không có chỗ nào để của anh đập tới có chút chóng mặt rồi.

    "Chỗ đập vào có chút đau, không cảm thấy chóng mặt." Lăng Vân Phàm thành thật trả lời.

    Kỷ Thương Hải: "Để anh xem thử vết thương của em."

    Anh nói xong, đi lên phía trước nửa bước kề sát Lăng Vân Phàm, đưa tay đỡ lấy đầu của Lăng Vân Phàm, động tác nhẹ nhàng cẩn thận tháo băng gạc ra, nhìn một hồi: "Sưng tới lợi hại, anh thoa chút cồn đỏ cho em nhé."

    Lăng Văn Phàm: "Được."

    Kỷ Thương Hải lấy tăm bông từ trong hộp y tế ra, chấm một chút cồn đỏ: "Có thể sẽ đau một chút."

    Lăng Vân Phàm: "Không sao."

    Hai chữ Lăng Vân Phàm nói như gió thoảng mây bay, nhưng khi cây tăm bông thấm đầy cồn đỏ chấm vào vết thương trên đầu cậu, sự đau đớn kịch liệt khó nhịn khiến cho cậu vô ý thức đưa tay kéo lấy áo ở bên eo của Kỷ Thương Hải một cái.

    Lăng Vân Phàm lập tức ý thức được không ổn, lập tức buông tay, đôi tay lung tung ở giữa không khí.

    Kỷ Thương Hải chú ý đến động tác nhỏ của cậu, cười nói: "Kéo đi."

    Lăng Vân Phàm: "Đừng chút nữa sẽ kéo hư áo của anh đấy." Quỷ mới biết aoa của anh mắc đến bao nhiêu.

    Kỷ Thương Hải vừa giúp Lăng Vân Phàm thoa thuốc đỏ vào miệng vết thương chỗ dập dâud, vừa nói: "Một cái áo thôi mà, chỉ cần em muốn, cắn ăn cũng được."

    Lăng Vân Phàm không biết trả lời như thế nào, cười ngượng hai tiếng.

    Lúc trước sao không nhìn ra anh có khuynh hướng chịu ngược vậy?

    Sau khi thoa xong đầu cho Lăng Vân Phàm, Kỷ Thương Hải lại bắt đầu kiểm tra vết thương trên cánh tay và chân của cậu, chỉ chốc lát toàn thân Lăng Vân Phàm đều tràn đầy mùi của thuốc đỏ và bột thuốc trắng Vân Nam.

    Lăng Vân Phàm buồn bực: "Bác sĩ có nói anh, bao lâu em có thể không dùng những loại thuốc này không?"

    Kỷ Thương Hải: "Sau này một ngày thay thuốc hai lần, nửa tháng sau hẳn là có thể kết vảy toàn bộ."

    Lăng Vân Phàm nhịn không được kêu lên: "Nửa tháng? Có thể đem em ướp thấm vị rồi!"

    Kỷ Thương Hải bị chọc cười, đôi mắt trong trẻo cong lên.

    Lăng Vân Phàm nhìn anh, luôn cảm thấy anh thích cười nhiều hơn so với lúc trước.

    Bỗng nhiên phòng khách truyền đến tiếng chuông cửa vui tai, Kỷ Thương Hải đem thuốc đỏ trong tay đậy chặt nắp lại, bỏ vào trong hộp y tế: "Là đồ ăn tới rồi, em đợi một chút."

    Nói xong, anh đứng dậy đi ra khỏi phòng, sau đó phòng khách truyền đến tiếng mở cửa đóng cửa, thấp thoáng còn có tiếng leng keng của âm thanh chén đũa va nhau vang lên.

    Khoảng mười phút sau, Kỷ Thương Hải một lần nữa xuất hiện ở trong phòng, cười với Lăng Vân Phàm nói: "Ra đây ăn cơm đi, cần anh dìu em sao?"

    "Không cần, không cần." Lăng Vân Phàm tự mình đứng dậy, đi đến trước bàn ăn ở nhà ăn.

    Trên bàn đang để mì trứng gà tùng nhĩ khói nghi ngút, bít tết Tomahawk đã cắt xong thành từng miếng, tôm hùm viên chua ngọt hương thơm ngào ngạt, canh Bạch Ngọc hải sâm ngon ngọt, so sánh với nhau, dĩa cải thìa hấp đó nhìn vào vô cùng bình thường.

    Lăng Vân Phàm tạch lưỡi: "Đây.. Đây nhiều như vậy sao? Những món này chắc hẳn rất đắt đây."

    Kỷ Thương Hải tinh tế kéo ghế ra cho Lăng Vân Phàm, cười nói: "Cảm thấy em đói rồi, nên đặt nhiều một chút để em ăn no chút."

    Quả thật Lăng Vân Phàm đói rồi.

    Thấm chí có chút đói đến ngốc rồi.

    Đột nhiên cảm thấy bản thân có phải thật sự mất trí nhớ rồi không, Kỷ Thương Hải quả thật là bạn trai của mình.

    Lăng Vân Phàm ngây ngốc ngồi vào ghế, mơ hồ cầm đũa lên, ngơ ngẩn gắp mì trong chén lên ăn một miếng.

    "Ngon không?" Kỷ Thương Hải quan tâm hỏi.

    "Ưm.. ưm.. ưm.." Lăng Vân Phàm nghẹn lại.

    Kỷ Thương Hải hoảng hốt đứng dậy: "Làm sao thế?"

    Lăng Vân Phàm mặt khóc: "Không có, mì này ngon quá thôi."

    Kỷ Thương Hải bất lực ngồi lại vào ghế: "Có khoa trương đến như vậy không?"

    Lăng Vân Phàm nghĩa chánh ngôn từ: "Có! Cung Công tức giận húc đổ núi Bất Chu là bởi vì ăn không được tô mì này! Thần Jehovah phát động đại hồng thủy Nặc Á cũng là bởi vì không ăn được chén mì này!"

    Kỷ Thương Hải nhẹ nhàng cười ra tiếng.

    Lăng Vân Phàm: "Đừng hỏi em nữa, anh cũng nhanh chóng ăn đi."

    "Ừm." Kỷ Thương Hải cầm đũa lên gắp một miếng thịt gà để vào trong miệng, ánh mặt lại dán ở trên người Lăng Vân Phàm, nhìn thấy cậu vùi đầu ăn đến hân hoan phấn khởi, cr thấy thịt gà thơm ngọt ở trong miệng giống như hóa thành cánh bướm bay nhảy, đấu đá lung tung bay vào trong bao tử.

    Nhưng ngay vào lúc này, điện thoại của Kỷ Thương Hải vang lên, anh cầm điện thoại xem một cái, nhìn thấy tên người gọi đến hiển thị trên điện thoại là hai chữ "Dung Trạm."

    Sắc mặt của Kỷ Thương Hải có chút thay đổi, nụ cười nhạt đi đôi chút, anh siết chặt điện thoại đứng dậy, đối với Lăng Vân Phàm nói: "Anh đi nghe điện thoại."

    Trong miệng Lăng Vân Phàm đang nhét đầy thịt bò, chỉ có thể lóng ngóng vụng về ừm vài tiếng, sợ Kỷ Thương Hải không hiểu ý của bản thân, lại gật đầu liên tục.

    Kỷ Thương Hải nhìn dáng vẻ này của cậu, nhịn không được lại cong khóe môi một cái, cầm điện thoại đi vào trong phòng nhận điện thoại.

    Một lát sau, Kỷ Thương Hải quay về lại phòng ăn, đối với Lăng Vân Phàm nói: "Anh phải đến công ty một chuyến."

    Lăng Vân Phàm nhanh chóng nuốt mì ở trong miệng: "Hả? Bây giờ?"

    "Ừm." Kỷ Thương Hải gật gật đầu, "Một mình em cứ ăn từ từ, ăn xong chén đũa để trên bàn, đợi anh về sẽ dọn dẹp."

    Lăng Vân Phàm: "Không phải, ngay cả cơm ăn còn chưa ăn hai muỗng, dù sao ăn no xong rồi mới đi chứ, công việc gấp như vậy sao?"

    "Rất gấp." Khi đang nói chuyện, Kỷ Thương Hải đã đi đến cửa phòng ăn, "Anh đi đây."

    Lăng Vân Phàm hướng về bóng lưng của anh gọi: "Vậy anh đi đường chậm chút."

    Nghe vậy, Kỷ Thương Hải nghiêng người sang nhìn Lăng Vân Phàm, trong tròng mắt như nhuộm mực đen có bươm bướm đang bay nhảy, anh cười yếu ớt: "Ừm."

    * * *

    Sau khi Kỷ Thương Hải đi, Lăng Vân Phàm đột nhiên cảm thấy các món ăn cũng không thơm như thế nữa, cậu chầm chậm ăn xong mì còn lại ở trong chén, dọn dẹp sạch sẽ chém đũa, lại lấy mâm đậy lại thức ăn thừa mì thừa, chuẩn bị để vào trong tủ lạnh.

    Lăng Vân Phàm mở tủ lạnh ra, ngẩn ra một lúc.

    Trong tủ lạnh trống rỗng, cái gì cũng không có.

    Lăng Vân Phàm gãi gãi đầu, cũng không nghĩ nhiều, đem thức ăn thừa để vào trong, nghĩ có thể buổi tối lấy hâm nóng có thể tiếp tục ăn.

    Làm xong tất cả mọi thứ, Lăng Vân Phàm bắt đầu suy nghĩ tiếp theo cậu phải làm cái gì.

    Đợi một chút.

    Lăng Vân Phàm bỗng nhiên giật mình một cái.

    Bây giờ không phải là cơ hội tốt nhất để rời đi sao?
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. Hàn Thiên Vy Đam mỹ là chân ái

    Bài viết:
    25
    Chương 11 Cánh cửa đó phải mở làm sao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về chuyện tại sao Kỷ Thương Hải muốn đem bản thân về nhà.

    Lăng Vân Phàm có hai luồng suy nghĩ.

    Thứ nhất, Kỷ Thương Hải phát hiện ra bản thân đang nói dối, muốn sau khi vạch trần cười nhạo cậu.

    Nhưng dựa vào biểu hiện Kỷ Thương Hải đưa bản thân về nhà, suy nghĩ này rõ ràng không đúng.

    Vậy chân tướng chỉ có một!

    Kỷ Thương Hải thật sự cho rằng bản thân mất trí rồi.

    Hơn nữa Kỷ Thương Hải còn cảm thấy, anh đụng phải người ta là nguyên nhân gây nên mất trí, vì vậy trong lòng áy náy, quyết định chịu trách nhiệm, vì vậy đưa bản thân về nhà, tiếp đãi chăm sóc thật tốt.

    Lăng Vân Phàm không khỏi cảm động, mấy năm nay không gặp mặt, kẻ thù không đội trời chung khi thiếu niên không ngờ mất đi tính trẻ con trở nên chín chắn, không tính toán hiềm khích lúc trước nữa.

    Nhưng mà bất luận tình hình là suy nghĩ thứ nhất hay là suy nghĩ thứ hai đối với Lăng Vân Phàm mà nói, đều là chạy là thượng sách.

    Nhưng nếu như là tình huống thứ hai, Lăng Vân Phàm vẫn là có chút áy náy.

    Dù sao khong chỉ để người ta trả hộ tiền thuốc men, lại còn ăn không một bữa của người ta.

    Lăng Vân Phàm sờ sờ lương tâm của bản thân, quyết định để lại một tờ giấy cho Kỷ Thương Hải, đem mọi chuyện nói rõ ràng với hắn.

    Lăng Vân Phàm bắt đầu ở trong nhà tìm bút và giấy, cậu tìm vào một căn phòng giống như phòng làm việc, nhìn thấy tủ sách sau bàn máy vi tính làm việc trống rỗng, cực kỳ giống mô hình với trùng tu xong.

    "Căn nhà này thật sự có người ở qua sao?" Lăng Vân Phàm nghi hoặc lầm bà một tiếng, kéo ngăn tủ ra tìm bút và giấy, đúng lúc này, Lăng Văn phàm chú ý đến trên bàn máy vi tính để ý đến tấm hình trong một khung hình giả gỗ.

    Lăng Vân Phàm lấy lên xem, nhìn thấy là hình đại hội thể dục thể thao năm lớp mười một.

    Trong bức ảnh, Kỷ Thương Hải ngũ quan ngây ngô đứng ở trên đường chạy bộ cao su trong bãi tập, trong tay đang cầm huy chương, biểu cảm không hề có chút gợn sóng, không có một chút vui sướng của việc đạt được danh hiệu.

    "Phụt". Lăng Vân Phàm nhếch miệng cười.

    Cũng không biết khi đó Kỷ Thương Hải là thích giả bộ hay là thật sự không quan tâm hơn thua.

    "Thật trẻ tuổi đấy!" Lăng Vân Phàm đang cảm khái, nụ cười ở trên khóe miệng đột nhiên cứng đờ lại.

    Cậu ở trên hình nhìn thấy một người vừa thân thuộc lại vừa xa lạ.

    Omega năm mười một chuyển trường đến cả ngày đều đi theo Kỷ Thương Hải cũng ở trong hình.

    Omega ngoan ngoãn đứng ở phía sau lưng không xa của Kỷ Thương Hải, trong tay cầm lấy chai nước khoáng, đang đợi Kỷ Thương Hải chụp hình rồi mới qua đó.

    Cậu ta tên gì đấy nhỉ? Lăng Vân Phàm nhịn không được suy nghĩ.

    Không biết có phải bởi vì cố gắng suy nghĩ chỗ va đập ở trên đầu của Lăng Vân Phàm bắt đầu đau nhói lên.

    Hình như tên là..

    Dung Trạm.

    Họ vô cùng hiếm gặp, chẳng trách Lăng Vân Phàm không nhớ rõ được.

    Xem ra Kỷ Thương Hải chọn để tấm ảnh mày ở đây, có ý nghĩa sâu xa khác.

    Trong lòng Lăng Vân Phàm dâng lên sự không vui, nếu Kỷ Thương Hải đã có người yêu, vậy tại sao phải bịa ra lời nói dối hai người họ đã đính hôn, cũng không thể muốn vui một chút đấy chứ?

    Thôi đi, dù sao cậu cũng phải chạy trốn, lười mà rầu rĩ nhiều như vậy.

    Lăng Vân Phàm để khung ảnh về lại mặt bàn, vậy mà khung ảnh ùm một cái rớt xuống trước mặt, Lăng Vân Phàm đành phải một lần nữa cầm lên, để sát gần trước mắt, cân nhắc khung ảnh này nên làm sao mới đứng thẳng.

    Sau khi suy xét rõ ràng, Lăng Vân Phàm dự định một lần nữa để khung ảnh lên mặt bàn, ngay tại lúc này cậu chú ý đến một đám người đứng ở một góc, đôi mắt bỗng nhiên trừng to.

    Ảnh là lúc đại hội thể dục thể thao chụp, bối cảnh đương nhiên là thành nhóm thành tốp, học sinh hoặc chạy hoặc nhảy.

    Lăng Vân Phàm sở dĩ hết sức kinh ngạc như vậy, là bởi vì trong đám người kia có bản thân.

    Chỉ thấy trên ảnh, cậu và mấy anh em tốt khi học cấp ba vừa hay đi qua sau lưng Kỷ Thương Hải đang chụp hình, một người anh em đang chì Kỷ Thương Hải, mọi người cười không biết đang nói chuyện gì, nhưng vẻ mặt khinh thường nhìn một cái đã biết không phải đang nói điều tốt lành gì.

    Đến nỗi bản thân Lăng Vân Phàm, nhìn thấy chỗ đang đứng của Kỷ Thương Hải, trợn một cái nửa con mắt lớn, còn ngu muội mà giơ lên một động tác tay bất nhã.

    Lăng Vân Phàm nhịn không được đỡ trán.

    Mẹ nó! Bản thân khi cũng trẻ con quá rồi!

    Thiếu niên vênh váo hung hăng, như bây giờ xem ra cực kỳ giống cây gai sắc bén, đâm đến làm đau hồi ức.

    Trong lòng Lăng Vân Phàm nghĩ, khi Kỷ Thương Hải lựa chọn tấm ảnh này, nhất định không chú ý đến góc chỗ này, nếu không sẽ không để ảnh người đáng ghét như vậy ở đây.

    Lăng Vân Phàm cr thấy bức ảnh này bản thân xem thêm một cái nữa có thể ngượng ngùng đến dùng ngón chân móc ra ba phòng ngủ một phòng khách rồi, cậu thở dài đem khung ảnh để trên bàn lại, quyết định ước nguyện sinh nhật tiếp theo, là hy vọng Kỷ Thương Hải cả đời này đều sẽ không phát hiện ra trên tấm ảnh này bản thân hướng về hắn trợn tròn mắt.

    Sau khi buông bức ảnh xuống, Lăng Vân Phàm tiếp tục tìm bút và giấy, ai biết cậu lục tung toàn bộ kiếm nửa ngày, ngay cả ngòi bút cũng không tìm thấy.

    Cậu nhìn ra cửa sổ một cái, trời cũng tối rồi, Lăng Vân Phàm cảm thấy bản thân tiếp tục tìm tiếp, Kỷ Thương Hải cũng nên trở về rồi, vì thế dứt khoát vứt đi suy nghĩ để lại lời nhắn, hướng về phía cửa đi tới.

    Sau đó Lăng Vân Phàm ở trước cửa đứng ước chừng năm phút.

    Bởi vì cậu không biết cánh cửa mật mã màu vàng nhạt nơi nào cũng lộ ra sự đắt giá ở trước mắt phải mở làm sao.

    Lăng Vân Phàm thử ở bất luận nơi nào giống như chỗ xoay và kéo tay nắm cửa, nhưng cửa đó phòng thủ kiên cố, không nhúc nhích tí nào, Lăng Vân Phàm sợ làm hư, lại không dám dùng sức, sau cùng đầu óc mơ hồ.

    Lăng Vân Phàm tận tình khuyên bảo: "Nhận rõ bản thân, tìm đúng định vị, là người, à không, là một trong những chuyện quan trọng nhất của cánh cửa đương chức."

    Lăng Vân Phàm lời nói thấm thía: "Vì vậy, làm một cánh cửa, ngươi ngoại trừ chồng cướp chống trộm, ngươi còn phải suy xét làm sao mới có thể dễ dàng lưu loát để cho chủ nhân mở ra, ngươi biết không?"

    Cửa mật mã: "..."

    Cậu nhìn xem cánh cửa có quan tâm cậu không?

    Lăng Vân Phàm sụp đổ: "Aaaaaaa cánh cửa này rốt cuộc mở làm sao đây?"

    Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền tới âm thanh ấn nút ting ting trong trẻo.

    Có người đang dùng mật mã mở cửa.

    Lăng Vân Phàm bị dọa đến nỗi té lộn nhào, loạng choạng lùi về sau, bị giày vướng phải, ngã xuống thê thảm.

    Kỷ Thương Hải vừa vào cửa, đã nhìn thấy Lăng Vân Phàm tứ ngưỡng bát xoa nằm trên mặt đất.

    "Em đang làm gì đây?" Kỷ Thương Hải ngẩn ngơ.

    Trong lòng Lăng Vân Phàm suy nghĩ hiệu quả cách âm của cánh cửa này con mẹ nó cũng thật sự tốt đấy, bản thân té lớn tiếng đến như vậy bên ngoài cũng không nghe thấy, trong miệng nói: "Không sao, em xem xem trần nhà này, cũng rất đẹp đấy."

    Kỷ Thương Hải ngẩng đầu lên nhìn trần nhà một cái, một mảng trắng xóa, giống như thần sắc mờ mịt của hắn vậy.

    Kỷ Thương Hải đột nhiên phản ứng lại, bước nhanh đến trước mặt Lăng Vân Phàm: "Là em té đúng không?"

    Lăng Vân Phàm chột dạ, ánh mắt ngó nghiêng bốn phía: "A, đúng, tùy tiện đi vài bước, không ngờ rằng chân không được linh hoạt, vấp té rồi, bị dập chút xíu."

    Lăng Vân Phàm lại một lần nữa bị Kỷ Thương Hải bế lên.

    -

    -

    Lăng Vân Phàm: "Em là một Alpha."

    Kỷ Thương Hải: "Ừm."

    Lăng Vân Phàm: "Em là một Alpha có tôn nghiêm."

    Kỷ Thương Hải: "Ừm."

    Lăng Vân Phàm: "Gen trời sinh quyết định bản năng sinh lý, vì vậy giữa hai Alpha luôn tồn tại sự đấu đá mặc định, ví dụ như tin tức tố chế ngự lẫn nhau, vô thức tranh đoạt tài nguyên, dùng hành vi bạo lực để bảo vệ tôn nghiêm."

    Kỷ Thương Hải: "Tin tức tố của hai Alpha chỉ là sẽ không giống như kiểu Alpha và Omega quyến rũ đối phương phát tình khiến người ta mất đi lý trí, cũng sẽ không chế ngự lẫn nhau."

    Lăng Vân Phàm kiệt sức: "Trọng tâm ở đó sao?"

    Kỷ Thương Hải hỏi ngược lại: "Vậy trọng tâm là cái gì?"

    Lăng Vân Phàm kháng nghị: "Bản thân em có thể tự đi, anh đừng làm như em giống như đồ chơi dây rối mà bế qua bế lại."

    Kỷ Thương Hải: "Không muốn bị bế thì thành thành thật thật ngồi trên giường, đừng có đi xằng bậy còn bị té nữa."

    Lăng Vân Phàm: "..."

    Trời, người này quả nhiên là Kỷ Thương Hải mà cậu quen biết hồi cấp ba.
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. Hàn Thiên Vy Đam mỹ là chân ái

    Bài viết:
    25
    Chương 12 Tại sao anh đối xử tốt với tôi như vậy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỷ Thương Hải bế Lăng Vân Phàm về lại trên giường, cầm lấy cổ tay của người ta, kiểm tra xem vết thương của cậu.

    Lăng Vân Phàm không tự nhiên mà rút tay lại: "Em không sao."

    Kỷ Thương Hải nhìn Lăng Vân Phàm một cái, không kiên nhẫn, hỏi: "Buổi tối muốn ăn gì?"

    Lăng Vân Phàm: "Trong tủ lạnh có thức ăn thừa, hâm nóng lại tiếp tục ăn thôi, đừng lãng phí."

    "Được." Lăng Vân Phàm đồng ý, đi ra khỏi phòng, không bao lâu trong nhà bếp phát ra âm thanh ting tang lang tang kêu lên.

    Lăng Vân Phàm quay ngược lại về giường, thở một hơi ra thật dài, trong lòng nghĩ bản thân lại chạy thoát không thành công.

    Từ nhỏ lòng tự trọng của cậu đã rất cao, để lại lời nhắn cho Kỷ Thương Hải nói rõ tình trạng đã là giới hạn cuối cùng cho mặt mũi của cậu rồi, nếu như để cậu chính miệng đối với Kỷ Thương Hải nói ra bản thân vì không để lộ hoàn cảnh khốn cùng mà đang giả vờ mất trí, vậy thì không bằng giết chết cậu.

    Nếu cậu đã nói không ra, chỉ có thể tiếp tục diễn kịch.

    Tâm trạng của Lăng Vân Phàm phức tạp, giống như cái bánh nướng áp chảo vậy nằm ở trên giường lật qua lại một lúc, bị Kỷ Thương Hải kêu ra ngoài ăn cơm.

    Hai người mang tâm sự riêng, một bữa cơm tôi ăn trong yên lặng, sau khi ăn no, Lăng Vân Phàm muốn rửa chén, bị Kỷ Thương Hải đuổi ra sô pha ở phòng khách ngồi nghỉ ngơi.

    Kỷ Thương Hải để chén đũa vào trong máy rửa chén, nhắc đến nhấc túi rác ở trong nhà bếp, đối với Lăng Vân Phàm nói: "Anh đi đổ rác, tiện thể đến ga ra lấy chút đồ ăn lên đây."

    "Ừm, được." Lăng Vân Phàm ngoài miệng đáp lại, từ trên ghế sô pha lộ ra thân thể, nhìn cánh cửa, quan sát kỹ càng.

    Cậu nhìn thấy Kỷ Thương Hải đẩy nắp của khóa mật khẩu ra, ở ngay vị trí trung tâm ấn nhẹ một cái, cánh cửa liền mở rồi.

    Trời, đây gọi là máy móc cao cấp thường chỉ cần thao tác đơn giản nhất?

    Người anh em cửa, lúc trước là tôi trách lầm anh rồi!

    Tuy đã xem hiểu cánh cửa nên mở làm sao rồi, nhưng Lăng Vân Phàm không chuẩn bị bây giờ rời đi, dù sao ở đây là một tầng một hộ, bây giờ ngồi thang máy rất dễ đụng phải Kỷ Thương Hải còn chưa đi xa.

    Nhưng mà mười phút sau, Kỷ Thương Hải đã quay về rồi, trong tay còn mang theo đồ đạc túi lớn túi nhỏ nữa.

    Lăng Vân Phàm nghi hoặc: "Đây đều là cái gì?"

    Kỷ Thương Hải nói: "Một số đồ dùng thường ngày cần thiết." Nói xong hắn mở túi ra, từ bên trong lấy ra kem đánh răng bàn chải đánh răng và khăn lau vâng vân đồ dùng thường ngày, đem để vào trong nhà vệ sinh.

    Hắn bận rộn sắp xếp một hồi, sau cùng đi đến trước mặt Lăng Vân Phàm, đưa cho cậu một bộ đồ ngủ.

    Lăng Vân Phàm: "Hả?"

    Kỷ Thương Hải: "Đồ ngủ mua cho em."

    Lăng Vân Phàm ngoại trừ mẹ còn chưa được người khác mua đồ ngủ qua run lẩy bẩy đưa tay nhận lấy.

    Kỷ Thương Hải: "Em xem có thích không, không thích anh mua lại cho."

    Lăng Vân Phàm nhìn cũng không nhìn: "Thích chứ."

    Ăn nhờ ở đậu còn dám kén chọn, vậy cậu há không phải là người ra gắp thức ăn cậu xoay bàn, người ta uống nước cậu thắng xe.

    Kỷ Thương Hải: "Em tháo ra xem một cái đi."

    Lăng Vân Phàm ngoan ngoãn làm theo, mở bao bì ra, nhìn thấy bên trong là bộ bộ đồ ngủ chất vải lụa màu xám bạc, Lăng Vân Phàm sờ không ra là chất liệu gì, chỉ cảm thấy cảm giác tay mềm mại mượt mà, nghĩ rằng mặc trên người cũng sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái.

    "Thích thật sự." Lăng Vân Phàm không có nói dối.

    Kỷ Thương Hải lấy lại đồ ngủ: "Thích là được rồi, bây giờ anh mang đi giặt, sau đó hong khô, nửa tiếng là có thể mặc rồi, ngày mai mua thêm cho em vài bộ nữa để thay đổi."

    Lăng Vân Phàm giương mắt đờ đẫn.

    Kỷ Thương Hải anh có phải bị lấy mất nhà rồi, phải thì anh chớp chớp mắt.

    -

    Kỷ Thương Hải nhét áo ngủ vào trong máy giặt và máy hong khô kết hợp, quay về nhìn thấy Lăng Vân Phàm ngơ ngác ngồi ở trên sô pha.

    "Đang nghĩ gì vậy?" Kỷ Thương Hải nhẹ giọng hỏi.

    Lăng Vân PHàm nhìn Kỷ Thương Hải một cái, nghi hoặc hỏi: "Anh.. Anh sao lại đối xử tốt với em như vậy?"

    Kỷ Thương Hải ngẩn ra một chút.

    Sau đó hắn thở dài ra một tiếng, khóe miệng cong lên một nụ cười bất lực: "Anh không phải nói rồi sao, em là người yêu của anh, giữa người yêu với nhau chăm sóc nhau, không phải là điều đương nhiên sao?"

    Nghe được câu trả lời, ngược lại vẻ mặt của Lăng Vân Phàm càng mờ mịt hơn.

    Kỷ Thương Hải ngồi xuống bên cạnh Lăng Vân Phàm, tháo nút ở cổ áo sơ mi, nhả hơi khiến bản thân trầm tĩnh lại một chút, sau đó hơi nghiêng mặt qua, nhìn Lăng Vân PHàm hỏi: "Chuyện lúc trước, em còn nhớ được bao nhiêu?"

    Lăng Vân Phàm chột dạ nhìn sàn nhà, hai tay nắm chặt lại, cười gượng: "Đều không nhớ rồi."

    "Em có muốn nghe anh nói không?" Kỷ Thương Hải hỏi, "Quá khứ của chúng ta, những chuyện mà em quên mất."

    Lăng Vân Phàm không biết Kỷ Thương Hải có ý gì, ngưng một chút mới nói: "Ồ, được thôi."

    Kỷ Thương Hải đứng dậy đi vào trong nhà bếp, đổ cho bản thân một ly nhỏ whisky thêm đá, lại đổ cho Lăng Vân Phàm một ly nước lọc đưa vào tay cậu, ngồi xuống lại sô pha một lần nữa, ánh mắt của Kỷ Thương Hải nhìn thẳng phía trước, sau khi suy nghĩ một chút chậm rãi nói: "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, là năm anh mười hai tuổi, anh khi đó và bây giờ tưởng như hai người vậy, vì vậy anh luôn muốn hỏi em, ấn tượng đầu tiên em đối với anh là gì vậy, đáng tiếc em đều quên rồi."

    Lăng Vân Phàm trầm mặc.

    Cậu cúi đầu nhìn vào ly nước trong suốt ở trong tay, mặt nước lắc lư, hơi nóng mù mịt, không thể xem nhẹ độ nóng ở cái ly trong lòng bàn tay cậu tràn ngập ra.

    Lăng Vân Phàm không quên.

    Cậu nhớ rõ ràng, cảnh tượng lần đầu tiên gặp gỡ với Kỷ Thương Hải.

    - -

    - -

    Kỷ Thương Hải khi học cấp hai và Kỷ Thương Hải bây giờ, thật sự như hai người.

    Lăng Vân Phàm lần đầu tiên gặp Kỷ Thương Hải, là lúc lớp học lớp bảy, ở phòng làm việc giáo viên.

    Ngày đó, Lăng Vân Phàm thân là lớp trưởng, giúp giáo viên toán thu bài tập về nhà đem đến để ở bàn làm việc của thầy.

    Khi cậu để đống bài tập đó trên bàn, đối diện chỗ ngồi của giáo viên Toán, một giáo viên khác đang hỏi chuyện một bạn nam gầy ốm: "Bọn họ thật sự không ức hiếp em?"

    Bạn học nam đó lùn hơn so với Lăng Vân Phàm ước chừng nửa cái đầu, tóc hơi dài, tóc mái dày nặng che mất đi đôi mặt của cậu, khiến cho cậu nhìn trông có vẻ u sầu, bởi vì quá ốm yếu, đồng phục ở trên người cậu rộng như một cái bao bố, tay áo che mất đi bàn tay của bạn học nam, ống quần xếp lại ở trên giày, nhìn thế nào khó chịu thế đó.

    Bạn nam cúi đầu nhìn ngón chân, lắc lắc đầu/

    Giáo viên: "Bị ức hiếp phải nói cho cô nghe, biết không?"

    Giọng của bạn nam như tiếng muỗi: ".. Chỉ là đùa giỡn thôi."

    Giáo viên thở dài: "Biết rồi, em quay về đi."

    Nam sinh quay người đi ra khỏi phòng làm việc, cả quá trình đầu đều không ngẩng lên qua.

    Giáo viên môn Toán vừa chỉ huy Lăng Vân Phàm sắp xếp lại bài tập Toán, vừa hỏi giáo viên đó: "Đây là Kỷ Thương Hải của lớp cô sao?"

    "Đúng." Giáo viên thở dài, "Thầy cũng biết rồi, lớp của chúng tôi có vài học sinh hơi nổi loạn, đứa trẻ này ở lớp chúng tôi, ngày ngày bị bọn người kia ức hiếp, bản thân em ấy lại không dám nói, haizzz."

    Giáo viên môn Toán: "Không nói phụ huynh sao?"

    Giáo viên: "Nói rồi, nhưng mẹ của em ấy không mấy quan tâm em ấy."

    Giáo viên Toán: "Ba của em ấy đâu?"

    Giáo viên: "Chưa gặp qua.."

    Giáo viên Toán học: "Haizzz, thật là phiền phức, phụ huynh không quản, giáo viên chúng ta có sức cũng không có chỗ để dùng."

    Lăng Vân Phàm: "Thầy ơi, bài tập đã để xong rồi ạ."

    Giáo viên Toán học: "Cảm ơn nhé, vất vả rồi, em về lớp học đi."

    Lăng Vân Phàm để tay áo ở cánh tay xuống vì làm việc mà vén lên, đi ra khỏi phòng làm việc giáo viên, trùng hợp nhìn thấy bạn học nam ốm nhỏ cúi đầu hồi nãy, bước chân nặng nề lết từng bước vào lớp học lớp A1.

    Không được một lúc, trong lớp A1 truyền đến tiếng ồn ào vang lên giống như giọng cười phá lên để chế giễu vậy.

    Lăng Vân Phàm đứng ở hành lang, muốn hướng về phía bên trong lớp học nhìn, nhưng tiếng chuông reo đột nhiên vang lên dọa cậu giật mình một cái, nhanh chóng chạy về lớp học của mình.

    Sau khi tan học, Lăng Vân Phàm hiếu kỳ hỏi bạn học về chuyện liên quan đến lớp A1.

    Bạn học: "Ồ, A1 à, lớp của bọn họ có người côn đồ, cả ngày hung hăng chặn lại ở trên hành lang hô tới quát lui."

    Lăng Vân Phàm: "Thầy cô không quản sao?"

    Bạn học: "Trước mặt thầy cô bọn họ sẽ giả ngoan, nghe nói cũng mời phụ huynh qua, nhưng heo chết không sợ nước sôi, căn bản không có tác dụng."

    Lăng Vân Phàm nhớ đến bạn nam gầy ốm hôm nay gặp được ở phòng làm việc, chau mày lại, trong lòng có chút không dễ chịu.
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. Hàn Thiên Vy Đam mỹ là chân ái

    Bài viết:
    25
    Chương 13: Sự thiên vị trên đời đều có nguyên do.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Duyên phận luôn là một thứ gì đó nói không rõ ràng được.

    Buổi tối hôm đó, Lăng Vân Phàm lần nữa nhìn thấy Kỷ Thương Hải.

    Mỗi buổi tối thứ Năm và thứ Sáu, ba Lăng đều sẽ dẫn Lăng Vân Phàm đến công viên ở gần tiểu khu chơi bóng rổ.

    Buổi tối hôm đó chơi bóng rổ xong về nhà, đi qua một chỗ ở tiểu khu, Lăng Vân Phàm tùy ý nhìn một cái, vô tình nhìn thấy một bé trai gầy ốm ngồi ở góc tối phía sau bồn hoa ở cửa tiểu khu, nhàm chán chơi mô hình đồ chơi trong tay.

    Bé trai đó chính là Kỷ Thương Hải.

    Từ sau hôm đó, Lăng Vân Phàm bắt đầu thường xuyên chú ý đến nơi đó, vì thế luôn có thể nhìn thấy Kỷ Thương Hải một mình ngồi xổm ở gần bồn hoa của tiểu khu, có khi ngơ ngẩn có khi lại đọc sách.

    Sau khi nghỉ hè, buổi tối chạng vạng mùa hè nóng bức, một tiếng sấm sét vang vọng bầu trời, mưa lớn như trút nước khiến cho mọi người bị ướt không kịp đề phòng.

    Lăng Vân Phàm vừa cầm bóng đến công viên bị nước mưa dội xuống kêu loạn oa oa, ôm chạy hướng về phía nhà mà chạy.

    Chạy được một nửa, đi qua bồn hoa đó của tiểu khu, Lăng Vân Phàm vừa nhìn đã thấy Kỷ Thương Hải đứng ở dưới mưa, ngẩn ngơ nhìn trời, cả thân bị mưa rơi đến ướt sũng, tóc đen ướt nhẹp dán vào mặt của cậu bé, thân thể gầy ốm run cầm cập ở trong gió lạnh.

    Bóng dáng đang chạy của Lăng Vân Phàm dừng lại một chút.

    Lăn tăn đầy đất, một ý niệm, bước chân của Lăng Vân Phàm quay ngược lại, đạp nước tù đọng của toàn nhà cao ốc chạy ngược, chạy về hương của Kỷ Thương Hải.

    Sự xuất hiện của cậu rõ ràng đã dọa cho Kỷ Thương Hải giật mình một cái.

    Mưa lớn quá, Lăng Vân Phàm không để ý tới giới thiệu bản thân, hai tay che ở trên đầu không có ý định trú mưa, âm thanh hét ra lấn cả tiếng sấm vang đùng đùng: "Mưa lớn như vậy, sao cậu không về nhà chứ?"

    Kỷ Thương Hải ấp úng: "Mình, mình không thể về được."

    Lăng Vân Phàm: "Tại sao vậy chứ?"

    Kỷ Thương Hải lặp lại: "Mình chỉ là không về về được."

    Lăng Vân Phàm: "Vậy cậu có muốn đến nhà mình một chuyến đến trú mưa không?"

    Hai mắt của Kỷ Thương Hải trợn tròn, không biết làm sao.

    "Thôi đi, cậu theo mình đi." Lăng Vân Phàm cảm thấy cứ tiếp tục bị mưa xối xuống như vậy, ngày hôm sau nhất định hai người bọn họ ngày cảm lạnh phát sốt chảy nước mũi, dứt khoát nắm cánh tay của Kỷ Thương Hải, lôi người ta chạy về hướng nhà của mình.

    Hai người ướt như chuột lột quả thực khiến cho mẹ Lăng luống cuống tay chân.

    Mẹ Lăng vừa chạy đi nhà vệ sinh lấy khăn bông khô, vừa hỏi Lăng Vân Phàm: "Phàm Phàm, đây là ai vậy?"

    Lăng Vân Phàm lau nước ở trên mặt: "Bạn của con."

    Kỷ Thương Hải không thể nào tưởng tượng nổi nhìn Lăng Vân Phàm một cái, lại hoảng sợ cúi đầu.

    Mẹ Lăng: "Nhanh nhanh nhanh, đi tắm nước nóng."

    Hai người tắm nước nóng một cách thoải mái, thay đồ sạch sẽ, ra ngoài bị mẹ Lăng rót cho một chén canh gừng đường nâu, cảm thấy cả người đều ấm lên hẳn.

    Kỷ Thương Hải đang mặc áo của Kỷ Vân Phàm, bởi vì thân hình quá ốm, áo hiện ra rộng thùng thình.

    Lăng Vân Phàm cảm thấy mắc cười, đưa tay kéo một cái, trêu chọc đến Kỷ Thương Hải không biết phải làm thế nào, gò má ửng đỏ, lại không biết nói gì.

    Nhìn thấy cổ áo của Kỷ Thương Hải bị Lăng Vân Phàm kéo đến vị trí bờ vai, mẹ Lăng trời giáng chính nghĩa, một cái đánh vào cái tay đang lộn xộn của Lăng Vân Phàm, ngăn chặn lại Lăng Vân Phàm.

    Mưa mùa đến rào rạt, đi cũng nhanh.

    Hai người uống xong canh gừng, mưa bên ngoài cũng tạnh rồi.

    Kỷ Thương Hải nhìn đồng hồ treo trên tường phòng khách một cái, dạ thưa nói: "Mưa tạnh rồi, cháu có thể về nhà rồi, không tiếp tục làm phiền mọi người nữa."

    "Không làm phiền." Mẹ Lăng hòa nhã dễ gần cười, "Áo cháu cứ mặc đi trước đi, áo ướt của cháu dì lấy túi nilon đựng lại, cháu đem về nhà."

    Kỷ Thương Hải: "Cảm ơn dì."

    Mẹ Lăng: "Aiyo, ngoan thật đấy."

    Lăng Vân Phàm tiễn Kỷ Thương Hải đến trước cửa, thật ra hai người không quen, tất cả hành động vừa nãy chỉ có thể dùng hai chữ kích động để hình dung, bởi vậy trong lúc nhất thời hai người đều không nói chuyện.

    Nhưng sau khi ra khỏi cửa, Kỷ Thương Hải cúi đầu nhỏ tiếng đối với Lăng Vân Phàm nói một câu: "Cảm ơn."

    Lăng Vân Phàm mở miệng tươi cười rạng rỡ, nụ cười như nắng ấm mùa xuân vậy: "Không có gì."

    Ngày hôm sau, Lăng Vân Phàm vẫn như cũ chạng vạng tối đi công viên chơi bóng, lại một lần nữa ở chỗ bồn hoa tiểu khu bên cạnh nhìn thấy Kỷ Thương Hải.

    Kỷ Thương Hải không giống như lúc trước đúng chỗ âm u, mà là ngó nghiêng xung quanh, nhìn thấy Lăng Vân Phàm, Kỷ Thương Hải chạy nhanh qua đó, đưa chiếc túi bên trong có đựng áo: "Trả áo lại cho cậu, mìn giặt sạch sẽ rồi, cảm ơn."

    "Chuyện nhỏ." Lăng Vân Phàm cười một cái, đưa tay nhận lấy cái túi.

    Kỷ Thương Hải gật gật đầu, xoay ngưòi muốn đi.

    "Đợi đã." Lăng Vân Phàm kêu hắn lại, "Sao buổi tối ngày nào cậu cũng ở đây vậy, mình nhìn thấy cậu mấy lần rồi."

    Kỷ Thương Hải nói chuyện không linh hoạt, lắp ba lắp bắp: ".. Bởi vì.. bởi vì.." Hắn cấu lấy tay, rất lâu mới có thể nói ra một câu, "Ba.. ba của mình tới rồi."

    "Hả?" Lăng Vân Phàm nghe không rõ.

    Nhưng Kỷ Thương Hải không định nói lần thứ hai, trầm mặc xuống.

    Lăng Vân Phàm: "Kệ đi, một mình cậu ở đây cũng buồn chán, có muốn cùng mình đến công viên phía trước chơi không? Mình dạy cậu chơi bóng rổ."

    Kỷ Thương Hải ngạc nhiên ngẩng đầu, trong mắt toàn là không thể tưởng tượng nổi cùng với chấn động, hắn nói: "Đây.. thật sự có thể sao?"

    "Có gì không thể chứ?" Lăng Vân Phàm một phen kéo Kỷ Thương Hải đến bên cạnh, đưa tay khoác vai của hắn, nụ cười tựa như ánh dương: "Đi thôi."

    Sau ngày hôm đó, ước định rõ ràng chưa từng nói ra, nhưng hai thiếu niên luôn sẽ ở lúc trời chạng vạng hẹn gặp nhau ở công viên, đá banh, leo núi, uống nước ngọt, vây xem các ông đánh cờ tướng, bị các bà bắt đi nhảy nhạc quảng trường, mùa hè vì thế mà phong phú đa sắc màu hơn, sự đồng hành cùng nhau đã để lại cho thiếu niên một ký ức vô lo nhất nồng cháy nhất.

    Đại khái là bởi vì suốt ngày theo Lăng Vân Phàm leo lên nhảy xuống như khỉ vậy, hơn một tháng sau, Kỷ Thương Hải không những cao lên rồi, cơ thể cũng rắn chắc không ít.

    Hôm đó chơi bóng rổ xong, Lăng Vân Phảm ngẩng đầu tu nửa chai nước, sảng khoái thở một hơi dài, nhìn về phía Kỷ Thương Hải.

    Kỷ Thương Hải cúi đầu uống nước, mái tóc dài nửa bởi vì ra mồ hôi ướt nhẹp dính vào trán, rơi xuống bóng râm, che mắt lại.

    "Mái tóc này của cậu.." Lăng Vân Phàm đưa tay hướng về phía Kỷ Thương Hải, "Không cản trở sao? Sao không đi cắt một chút?"

    Nói xong, động tác của cậu tự nhiên vén tóc mái của Kỷ Thương Hải lên.

    Kỷ Thương Hải hoảng loạn ngẩng đầu, nhìn Lăng Vân Phàm.

    Lăng Vân Phàm sửng sốt một chút.

    Bởi vì Kỷ Thương Hả có thói quen cúi đầu, vì vậy Lăng Vân Phàm chưa từng nhìn thẳng trực tiếp vào ánh mắt của hắn quá lâu.

    Bây giờ nhìn kỹ, bất luận là đôi mi như quạt, hay là đôi mắt dường như cát giấu cả vầng nguyệt tinh tú, đều tinh tế đến nói không thành lời, Lăng Vân Phàm bất động ở đó nhìn, không hiểu sao nghĩ tới ban đêm trời quang của mùa hè, ngẩng đầu nhìn lên, ngân hà xa xôi biển sao trôi qua.

    Kỷ Thương Hải không tự nhiên cong người lại, cảm thấy chỗ trán bị Lăng Vân Phàm che phát nóng khó hiểu: "Không, không cản trở, sao, sao thế.."

    "Cậu.." Lăng Vân Phàm trịnh trọng nghiêm túc nói: "Đi cắt tóc đi?"

    Kỷ Thương Hải: "Hả?"

    Lăng Vân Phàm ồn ào: "Đi không đi không? Đi đi! Đi đi! Đi đi! Đi đi!"

    Kỷ Thương Hải: "Hả.. hả.. đi, đi không? Đi.."

    "Đi!" Lăng Vân Phàm kéo Kỷ Thương Hải đi đến tiệm cắt tóc.
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. Hàn Thiên Vy Đam mỹ là chân ái

    Bài viết:
    25
    Chương 14: Muốn tới nhà cậu ở một đêm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở gần công viên có một tiệm cắt tóc nhỏ, chủ tiệm là một ông lão, ông lão tuy lớn tuổi nhưng khỏe mạnh, tay nghề tỉ mỉ, không những tính tiền có tâm mà còn am hiểu sâu thẩm mỹ thời kỳ hoàng kim của điện ảnh Hồng Kông, Lăng Vân Phàm thường xuyên đến chỗ ông để cắt tóc.

    Lăng Vân Phàm cười híp mắt đẩy Kỷ Thương Hải đến trước mắt ông lão.

    Ông lão chậm rãi cầm cây kéo cưa trên tay lên, hướng về phía không khí răng rắc răng rắc cắt hai cái.

    Kỷ Thương Hải: "..."

    Kỷ Thương Hải nhỏ yếu không giúp được gì lùi về sau nửa bước, bị Lăng Vân Phàm nhìn thấy nhếch mép cười mà lôi trở lại ấn xuống ngồi ở ghế sô pha.

    Ông lão vải vây ra thắt ở trên cổ của Kỷ Thương Hải, dồn khí đan điền, trung bình tấn, hai tay múa lượn, trong miệng hô lớn: "Trái thanh long phải bạch hổ, cậu đến cắt tóc đưa mười năm tệ."

    Diễn phụ Lăng Vân Phàm ở một bên vỗ tay: "Hay! Đồ đẹp giá rẻ!"

    Ông lão: "Thiên vương đắp địa hổ, ai kêu cháu là cố chủ chứ."

    Lăng Vân Phàm giơ ngón tay cái lên: "Người thật là cho cháu mặt mũi."

    Ông lão: "Bảo tháp trấn hồ yêu, sửa mặt có cần không?"

    Lăng Vân Phàm: "Người đừng có, người nhìn bộ dạng da non thịt mềm của cậu ấy, có thể không chịu nổi người sửa đâu."

    Sau một trận thao tác hoa cả mắt của ông lão, sau cùng kéo bỏ khăn vây trên người của Kỷ Thương Hải: "Nếu như trời có tình trời cũng già, cắt xong cháu xem có được không?"

    Kỷ Thương Hải đang chóng mặt vì cuộc đối thoại có qua có lại của hai người, nghe thấy ông lão nói như vậy, bỗng dưng cứng đờ, sau đó căng thẳng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào gương.

    Ông lão quả thực có chút tài năng, không phải là đơn giản cắt tóc ngắn cho hắn, mà là tỉa mỏng lại cắt đến sau tai, cái tóc mái vụn vặt ngắn tới trước xương mày, thanh tú lại không mất đi vẻ sạch sẽ nhanh nhẹn.

    Quan trọng nhất là sau khi cắt tóc xong, ngũ quan của Kỷ Thương Hải hiện ra đầy đủ, khuôn mặt thiếu niên ngây thơ, nhưng mặt nhìn đã thấy vẻ đẹp trai tuấn tú.

    Kỷ Thương Hải dường như giống như không quen biết bản thân mà nhìn vào gương, đúng lúc này, có người ở bên cạnh hắn nói: "Mắt của cậu thật đẹp."

    Kỷ Thương Hải ngơ ngẩn quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt mang theo ý cười của Lăng Vân Phàm, hắn nghe thấy Lăng Vân Phàm nói nữa: "Giống như giấu ngôi sao trong đó."

    Vì vậy ngôi sau sâu trong mắt của Kỷ Thương Hải sà xuống, rơi ở trong lồng ngực cậu, ở trong đáy lòng cậu đâm thủng lỗ lớn, ở trong lỗ tuỳ ý đâm chồi nảy mầm.

    Ông lão quét tóc vụn ở nơi cổ của Kỷ Thương Hải, vui cười hớn hở: "Cháu bé, đôi mắt này của cháu giống mẹ phải không? Ông lão ta hiểu biết rộng, vừa nhìn đã biết!"

    Kỷ Thương Hải không biết vì sao có chút thất thần, lẩm bẩm: "Giống mẹ.."

    Lăng Vân Phàm cười nói: "Ông à thì ra ông có thể nói chuyện bình thường à."

    Ông lão: "Ôi! Nhìn thấy chùn bước hững hờ, ta lúc nào nói chuyện không bình thường?"

    Lăng Vân Phàm: "Bình thường, đều bình thường, không có không bình thường, ông lão, tóc mà ông cắt vẫn đẹp như mọi khi, ngầu!"

    Ông lão: "Nước Hoàng Hà trên trời chảy xuống, cháu cảm thấy đẹp cháu đến nữa!"

    Lăng Vân Phàm kéo Kỷ Thương Hải dậy: "Nhất định nhất định, vậy ông à chúng cháu đi trước đây, tạm biệt."

    -

    Trên đường về nhà, Kỷ Thương Hải luôn chỉnh sửa với mái tóc của mình, có chút không tự tại.

    Vì thế Lăng Vân Phàm ở bên tai của hắn nói thầm: "Đẹp, vô cùng đẹp."

    Kỷ Thương Hải lộ ra nụ cười xấu hổ, sau đó nhẹ giọng: "Không biết mẹ mình có thích mái tóc mới của mình không?"

    Lăng Vân Phàm: "Nhất định sẽ thích."

    Kỷ Thương Hải ừm một tiếng, bước chân nhanh lẹ.

    Hai người chia tay ở trước cửa tiểu khu, Lăng Vân Phàm lắc lư về nhà, vừa cởi giày vừa kêu: "Mẹ, con về rồi."

    Mẹ Lăng đang xem tivi ở phòng khách, vừa cầm remote chỉnh nhỏ âm lượng lại vừa nhìn về hướng Lăng Vân Phàm: "Con trai về rồi à? Hửm? Bóng rổ của con đâu? Khi ra ngoài không phải còn cầm sao?"

    Trời đất, Lăng Vân Phàm đập trán một cái: "Để quên ở tiệm cắt tóc rồi! Con quay về lấy/"

    Lăng Vân Phàm mang lại giày lần nữa, cả đường chạy chậm đến tiệm cắt tóc, tuy trời đã tối, nhưng ông lão vẫn chưa đóng cửa, đang đưa quạt mỏng đợi cậu, còn thiện ý cười cậu: "Tuổi còn trẻ, sao mà hay quên như vậy?"

    Lăng Vân Phàm lấy lại bóng rổ, từ chỗ của ông lão tóm được một cây kem, vừa ăn vừa thong thả đi về nhà.

    Khi đi qua chỗ tiểu khu Kỷ Thương Hải ở, Lăng Vân Phàm theo thói quen cũng nhìn về phía bồn hoa.

    Đèn đường mờ mờ chiếu không tới được tới trong bóng tối phía sau của bồn hoa, nhìn một cái, một mảnh tối đen, trống rỗng không có một ai.

    Lăng Vân Phàm ngậm thanh gỗ của cây kem, trong lòng nói thầm bản thân: Đêm hôm khuya khoắt, chắc chắn không có người ròi, bản thân nhìn gì chứ.

    Nhưng khi Lăng Vân Phàm nhấc chân muốn rời đi, nín thở nghe kĩ, ngoại trừ tiếng xào xạc do gió thổi lá cây, không nghe được bất kỳ tiếng nào khác.

    Chỉ trong phút chốc, Lăng Vân Phàm cảm thấy bản thân nghe nhầm rồi, chắc là tiếng mèo kêu hay là âm thanh khác thôi.

    Nhưng ma xui quỷ khiến, Lăng Vân Phàm không có rời khỏi, mà lại cẩn thận từng li từng tí đi về hướng bồn hoa.

    Khi nhìn thấy người trốn trong bóng tối phía sau bồn hoa, Lăng Vân Phàm bị dọa đến tim đập trật một nhịp.

    Kỷ Thương Hải hai tay ôm lấy đầu gối, cả người co lại thành một cục ngồi dựa ở đó, trăng sáng lạnh lẽo chiếu vào trong khoé mắt ngấn lệ của hắn, im hơi lặng tiếng rơi xuống.

    "Kỷ Thương Hải? Đêm hôm khuya khoắt, sao cậu lại ngồi đây khóc chứ?" Lăng Vân Phàm nhanh chóng cong lưng, cảm thấy vẫn là quá cao dứt khoát nửa quỳ xuống, đỡ vai của Kỷ Thương Hải, "Cậu làm sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?"

    Mắt của Kỷ Thương Hải đỏ lên mí mắt hơi sưng, nhìn trông có vẻ đã khóc được một lúc.

    Hắn đỡ đần ngồi đó nhìn về phía Lăng Vân Phàm, không có quẩy khóc lên, trong đáy mắt có sự bình tĩnh nhận rõ sự thật vì thế tuyệt vọng, hắn mệt mỏi mở miệng, âm thanh khàn khàn: "Bà ấy nói đúng, tôi không nên ra đời.."

    "Cái gì chứ?" Lăng Vân Phàm đầu óc hoang mang, "Ai nói chứ?"

    Trong mắt Kỷ Thương Hải chạy ra nước mắt, cả người giống như thiết bị điện bị nước dội trung vì thế mà chập mạch, không quan tâm Lăng Vân Phàm, chỉ là ngơ ngẩn ngồi đó tự mình nói chuyện, nói đi nói lại những câu nói vụn vặt: "Không có ai thích mình, bọn họ đều ghét mình, mọi người đều ghét mình.. mọi người đều có người thích, chỉ là mình không có, chưa từng có người thích mình, ở trường cũng vậy, ở nhà cũng vậy, ở đâu cũng vậy, đều chán ghét mình.."

    "Kỷ Thương Hải." Lăng Vân Phàm kéo thẳng vai của Kỷ Thương Hải, khiến cho hắn nhìn bản thân, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Là bởi vì cậu cắt tóc, nên mẹ cậu giận cậu rồi?"

    "Cậu không cần quan tâm mình." Kỷ Thương Hải nghẹn ngào.

    Lăng Vân Phàm gấp gáp nói: "Sao mình có thể không quản cậu, chúng ta không phải là bạn sao?"

    Trong mắt của Kỷ Thương Hải vụt qua ánh sáng, ngẩng đầu nhìn Lăng Vân Phàm: "Bạn?"

    "Đúng rồi." Lăng Vân Phàm gật đầu mạnh.

    Kỷ Thương Hải khóc thút thít: "Vậy cậu sẽ cảm thấy mình rất phiền không? Mình rất u sầu, nhỏ bé, chuyện gì mình cũng làm không xong, chỗ nào mình cũng đều không tốt."

    Lăng Vân Phàm nhanh chóng nói: "Mình cảm thấy cậu rất tốt mà."

    Kỷ Thương Hải đưa tay nắm lấy tay áo của Lăng Vân Phàm giống như người đang bị đuối nước bắt lấy một khúc gỗ nổi: "Cậu sẽ thích mình chứ?"

    Lăng Vân Phàm ngay cả suy nghĩ cũng không, nhanh chóng nói: "Mình chắc chắn thích cậu rồi, sao cậu lại hỏi như vậy, chúng ta từ sớm đã là bạn bè rồi, sau này chắc chắn sẽ luôn làm bạn bè."

    Kỷ Thương Hải cầu xin: "Cậu ôm mình."

    Lăng Vân Phàm không do dự, đưa tay ôm Kỷ Thương Hải vào lòng, ôm chặt cứng.

    Ấm áp bao vây xung quanh, Kỷ Thương Hải dựa vào trên vai của Lăng Vân Phàm, trước tiên là toàn thân run rẩy khóc một trận, sau đó từ từ bình tĩnh lại.

    Lăng Vân Phàm cảm thấy áo ở trên vai của mình đều ướt rồi, nhưng cậu không nói gì, nhẹ nhàng vỗ sau lưng Kỷ Thương nói: "Tốt chút rồi phải không?"

    "Ừm." Kỷ Thương Hải không có ngẩng đầu, âm mũi rất nặng.

    "Rốt cuộc là làm sao vậy? Không phải bởi vì cắt tóc, nên bị mẹ cậu mắng chứ?" Lăng Vân Phàm chột dạ, dù sao người xúi giục hắn đi cắt tóc là cậu.

    Kỷ Thương Hải trầm mặc rất lâu, không có trả lời, mà lại nói: "Tối nay mình có thể qua nhà cậu ở không? Chỉ một đêm."

    Lăng Vân Phàm đồng ý ngay: "Đương nhiên là được, đến đi."
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. Hàn Thiên Vy Đam mỹ là chân ái

    Bài viết:
    25
    Chương 15: Lúc nhỏ đã có chút điên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lăng Vân Phàm ra ngoài tùm bóng rổ, kết quả thuận tiện dẫn luôn Kỷ Thương Hải mắt sưng như trái đào về nhà, điều này dọa cho mẹ Lăng hết hồn.

    Mẹ Lăng truy hỏi tình hình, kết quả hai người đều ấp a ấp úng không trả lời đươc.

    May mà mẹ Lăng không cố tình hỏi đến tận cùng, hết lần này đến lần khác sau khi xác định với Kỷ Thương Hải người trong nhà của hắn đồng ý cho hắn ở tạm ở đây, lấy một viên đá lạnh đắp mắt cho Kỷ Thương Hải.

    Buổi tối, Kỷ Thương Hải ngủ ở bên cạnh của Lăng Vân Phàm, đợi một lúc lâu, đợi đến sau khi hắn tưởng rằng Lăng Vân Phàm đã ngủ, cẩn thận từng li từng tí di chuyển qua, dùng trán để ở vai của Lăng Vân Phàm.

    Nhưng Lăng Vân Phàm chưa ngủ say.

    Lăng Vân Phàm cảm nhận được động tác của Kỷ Thương Hải, mơ mơ hồ hồ trở người, đưa tay sờ sờ đầu của Kỷ Thương Hải an ủi.

    Kỷ Thương Hải ngây người trong chốc lát, co rúc cơ thể, chui vào trong lòng của Lăng Vân Phàm.

    Ngày thứ hai thức dậy, Kỷ Thương Hải hôm qua khóc đến bộ dạng đó lại như người không có chuyện gì xảy ra vậy, đối với sự thu nhận của Lăng Vân Phàm và mẹ Lăng rất cảm ơn, sau đó đã quay về nha.

    Sau đó, hai người họ vẫn như cũ chạng vạng hẹn nhau ở công viên chơi đùa, Kỷ Thương Hải cũng không nhắc đến chuyện của ngày hôm đó, Lăng Vân Phàm cũng không ngại khi nhắc tới.

    Khác biệt duy nhất chính là, sau ngày hôm đó, Kỷ Thương Hải sẽ lặp đi lặp lại hỏi Lăng Vân Phàm có thích bản thân không, thậm chí đến mức chấp niệm.

    Lăng Vân Phàm còn nhỏ cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem như lời hứa giữa bạn bè với nhau, một lần lại một lần nói với Kỷ Thương Hải, bản thân thích hắn, bản thân cảm thấy hắn rất tốt.

    Mỗi khi Lăng Vân Phàm nói thích xong, Kỷ Thương Hải cũng sẽ huýt sáo một hơi thật dài.

    -

    -

    Chớp mắt, kỳ nghỉ hè đã qua.

    Ngày đầu tiên khai giảng, là cuộc tổng vệ sinh sục sôi ngất trời, mọi người quơ múa chổi và khăn lau, vừa làm việc vừa nói chuyện với bạn học hai tháng chưa gặp mặt.

    Sau khi tổng vệ sinh xong, Lăng Vân Phàm cùng với bạn cùng bàn cười nói vui vẻ đi vứt rác, ở trên hành lang vô tình bắt gặp Kỷ Thương Hải.

    "Này!" Hai mắt Lăng Vân Phàm phát sáng, đưa tay muốn cùng với Kỷ Thương Hải chào hỏi.

    Ai ngờ Kỷ Thương Hải vừa thấy Lăng Vân Phàm một cái, lại trực tiếp không đếm xỉa cậu, quay đầu nhanh bước rời đi.

    Lăng Vân Phàm ngẩn người, không biết bản thân làm sai điều gì.

    Cậu vì thế mà sốt ruột cả một ngày, chạng vạng đã đến bồn hoa thật sớm đợi Kỷ Thương Hải.

    Đợi Kỷ Thương Hải vừa xuất hiện, Lăng Vân Phàm đã bắt lấy người, chất vấn nói: "Hôm nay ở trường học, tại sao không để ý đến mình?"

    Ai ngờ Kỷ Thương Hải còn gấp hơn Lăng Vân Phàm: "Ở trong trường học, cậu không thể nói chuyện với mình."

    "Tại sao?" Lăng Vân Phàm không hiểu.

    Kỷ Thương Hải lo lắng: "Bọn họ nhìn thấy mình đi cùng cậu, sẽ ức hiếp luôn cả cậu."

    Lăng Vân Phàm ngẩn người, đột nhiện phản ứng lại cái gì: "Trong lớp cậu thật sự có người ức hiếp cậu?"

    Kỷ Thương Hải cúi đầu: ".. Không, chỉ cười nhạo mấy tiếng, mình quan rồi, nhưng mà, tuyệt đối không thể liên luỵ đến câu." Hắn đang nói, hơi cắn răng nhẹ. Đôi tay rũ xuống ở bên hông siết chặt lại cho Thành Hoàng đi, hơi hơi phát run.

    Lăng Vân Phàm ngửa đầu ưỡn ngực: "Thì ra là vì vấn đề này? Mình mới không sợ tụi mình."

    Kỷ Thương Hải: "Nhưng mà.."

    Lăng Vân Phàm: "Ở đâu có nhiều nhưng mà vậy, cậu ở trường học không để ý đến mình, mình rất đau lòng đó." Cậu nhấn mạnh giọng điệu hai chữ "đau lòng", giả vờ ra bộ dạng uất ức vô cùng, làm cho Kỷ Thương Hải chân tay luống cuống.

    Lăng Vân Phàm ôm lồng ngực: "Đau lòng quá đi thôi, nước Tây Hồ nước mắt của mình. Người yêu cậu nhất là mình, sao cậu nỡ làm cho mình buồn. Mình có phải là người cậu yêu nhất, sao cậu không nói chuyện?"

    "Hụ hụ." Kỷ Thương Hải bị bài hát có một tông lạc một tông này dọa đến ho liên tục, mặt nhỏ đỏ lên, "Đừng hát nữa, đừng hát nữa."

    Lăng Vân Phàm chớp mắt cười: "Không hát cũng được, vậy cậu phải hứa với mình, ở trường học không được lơ mình."

    Kỷ Thương Hải: "Nhưng mà.."

    Lăng Vân Phàm: "Aiya, sao mà có nhiều nhưng mà như vậy! Được rồi, đã nói như vậy rồi, đi thôi, đi chơi bóng rổ thôi."

    Nói xong cậu tuỳ tiện kéo vai của Kỷ Thương Hải, không cho Kỷ Thương Hải cơ hội phản bác, kéo người về hướng công viên.

    -

    -

    Đêm đó, Kỷ Thương Hải nằm ở trên giường lật qua lật lại ngủ không được.

    Trên thế gian này có người có sở thích như nhận lấy đau khổ của người khác mà vui vẻ, những tên côn đồ trong lớp học của Kỷ Thương Hải, chính là loại châu chấu đó.

    Kỷ Thương Hải sớm đã nhìn thấu bọn họ, hắn biết rõ ràng nếu như Lăng Vân Phàm ở trường học đi gần với bản thân, nhất định sẽ bị ức hiếp cùng.

    Bởi vì lo lắng trong vô thức Kỷ Thương Hải cắn tay, trong đầu toàn nghĩ nên làm như thế nào?

    Ngay lúc này, bên ngoài phòng truyền đến âm thanh lanh lảnh của thuỷ tinh vỡ nát.

    Kỷ Thương Hải hướng về phía cửa phòng nhìn, thấy ánh đèn yếu ớt thông qua khe hở cánh cửa chui vào.

    Kỷ Thương Hải do dự chốc lát, đứng dậy vén chăn lên, rón rén đi ra khỏi phòng.

    Phòng khách không mở đèn,

    Đồ dùng trong kiểu Âu cứng đờ được bao phủ trong đen tối ảm đạm, cả căn nhà nơi duy nhất sáng đèn, là nhà vệ sinh.

    Kỷ Thương Hải cẩn thận từng li từng tí đi qua đó, đẩy cửa nhà vệ sinh ra.

    Sau cửa rơi mấy chai rượu thuỷ tinh mày xanh lá cây đậm, rượu trong bình còn mang theo bọt biển mịn màng đổ cả một sàn, trong không khí tràn ngập mùi cồn rượu đậm đặc khiến cho người khác buồn nôn.

    Một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, thân hình nhỏ nhắn gầy ốm, trên người mặc một cái đầm dài hai dây xanh nhạt đứng trước bồn rửa tay, nghe thấy tiếng vang, cô quay người lại, bởi vì chuyển động của cánh tay đụng rơi dao trang trí vừa nãy cô để ở trên bồn rửa tay.

    Dao trang trí rơi xuống đất, bị rượu nhất chìm mất.

    Kỷ Thương Hải gọi một tiếng: "Mẹ:

    Người phụ ở trước mặt say tí bỉ, son môi ở trên miệng bị lau tới lên gò má, dây áo tuột khỏi bả vai, quả là một bộ dạng không đúng mực.

    Người phụ nữ khoát khoát tay, mơ hồ nói:" Đi ngủ.. "

    Lời còn chưa nói xong, bà nghiêng ngả thân thể, lảo đảo ngã quỵ.

    Kỷ Thương Hải nhanh chóng đi lên trước, đỡ người phụ nữ, dìu bà đến giường trên phòng ngủ chính, đắp chăn mềm lại.

    Người phụ nữ kéo chăn qua đầu, bắt đầu nức nở nghẹn ngào khóc.

    " Mẹ.. "Kỷ Thương Hải lại kêu một tiếng.

    Nhưng người đó không trả lời hắn.

    Kỷ Thương Hải giống như đã quen rồi vậy, âm thầm rót một ly nước nóng để ở bên giường, ra khỏi phòng đóng cửa lại.

    Sau đó Kỷ Thương Hải đi đến nhà vệ sinh, dọn dẹp sạch sẽ bình rượu.

    Hắn mở vòi sen, cọ rửa vết ố rượu ở trên đất, ngay lúc này, cây dao trang trí rơi xuống đất lúc nãy lộ ra ngoài.

    Kỷ Thương Hải kinh ngạc nhìn cây dao đó, đèn ở trong nhà vệ sinh sáng tới chói mắt khiến người ta chóng mặt, ở chỗ sâu trong đầu óc của hắn vang lên goingj nói nhỏ nhẹ, lầm bầm lặp đi lặp lại nếu như Lăng Vân Phàm vì mày mà ở trường bi ức hiếp ròi, vậy thì phải làm sao đây?

    Hắn từ từ khom lưng, nhặt cây dao trang trí lên nắm thật chặt ở trong tay, đứng ngẩn ngơ tại chỗ rất lâu..

    -

    -

    Hôm sau, ngày thứ hai khai giảng, mọi người đều nỗ lực đem tâm tư từ trong mùa hè nhàn hạ kéo dài thu về lại.

    Trong thời gian nghỉ giữa giờ, Lăng Vân Phàm đang gục xuống bàn nghỉ ngơi, đột nhiên nghe thấy bạn cùng bàn và người ngồi bàn trước nói chuyện:" Tâm thời đừng đi nhà vệ sinh lầu bốn, mấy tên côn đồ ở lớp kế bên đang chặn ở đó. "

    " Có phải đang ức hiếp người khác không? Có cần nói thầy cô không? "

    " Không biết nữa, mình nhìn thấy một học sinh nam của lớp A1 bị bọn nó chặn ở phía trong, không biết tình hình như thế nào. "

    Lăng Vân Phàm ngẩng đầu lên:" Học sinh nam của A1? "

    Bạn cùng bàn:" Là bạn nam hôm qua cậu chào nhưng không để ý đến cậu đấy, bị chặn ở nhà vệ sinh rồi, không biết có phải đánh nhau không?'

    Lăng Vân Phàm đột nhiên tỉnh táo, đứng dậy đập bàn mạnh, nhấc chân chạy về lầu bốn?
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. Hàn Thiên Vy Đam mỹ là chân ái

    Bài viết:
    25
    Chương 16 Phân hóa thành Omega

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Lăng Vân Phàm chạy đến nhà vệ sinh lầu bốn, nhìn thấy cửa nhà vệ sinh đang đóng, một nam sinh có dáng vẻ lưu manh khoanh tay chắn ở trước cửa, đối với người tới nói: "Đi đi đi, bên trong sửa chữa, đổi chỗ khác đi."

    Lăng Vân Phàm không muốn nói lời vô ích với cậu ta, trực tiếp dùng bả vai đẩy nam sinh ra, một chân đá vào cánh cửa.

    Cửa không có khóa, bởi vì lực bị đá nên đập về phía sau nặng nề, đụng vào tường phát ra tiếng vang cực lớn, thu hút sự chú ý của học sinh ở xung quanh, cũng khiến cho người trong nhà vệ sinh giật mình.

    Trong nhà vệ sinh, ba bốn học sinh nam vây lại ở một chỗ, cầm đầu là một nam sinh cắt đầu húi cua, hung dữ nắm lấy cổ áo của Kỷ Thương Hải, ấn hắn vào trong tường.

    Ánh mắt của đám người rơi vào trên người Lăng Vân Phàm mới xông vào.

    Lăng Vân Phàm vừa vào nhìn thấy tư thế ở trong nhà vệ sinh, lập tức giận: "Mấy cậu đang làm gì đấy?"

    "Mẹ, đừng có xen vào việc của người khác!" Miệng của mấy nam sinh mắng lên mấy câu không sạch sẽ.

    Lăng Vân Phàm mắng còn lớn tiếng hơn bọn họ: "Lão tử cứ quản, buông cậu ấy ra!"

    Một câu nói như ngòi nổ đốt cháy thuốc nổ, hai tên học sinh nam vén tay áo lên tiến lên phía trước đẩy Lăng Vân Phàm, Lăng Vân Phàm không cam chịu yếu thế, cùng với bọn họ đánh nhau.

    "Mấy người đừng đụng cậu ấy!" Kỷ Thương Hải nhìn thấy Lăng Vân Phàm bị ấn trên mặt đất, lo lắng hét lên.

    "Được đấy, từ khi nào mày lớn gan rồi." Tên nam sinh đầu húi cua tóm lấy cổ áo của cậu cười lạnh một tiếng.

    Nhưng điều khiến tên nam sinh đầu húi cua không ngờ được rằng, Kỷ Thương Hải luôn bị ức hiếp cũng không nói một tiếng nào đột nhiên đưa tay, bắt lấy cổ tay của cậu ta, kéo tay của cậu ta xuống, cùng với sức lực cực lớn, không cho nam sinh đầu húi cua một chút cơ hội chống lại.

    "Con mẹ nó mày đừng động!" Nam sinh đầu húi cua muốn một lần nữa tóm lấy cổ áo của hắn.

    Một giây kế tiếp, Kỷ Thương Hải từ trong túi móc ra một cây dao trang trí, kề ở cổ của nam sinh đầu húi cua.

    Nam sinh đầu húi cua ức hiếp qua không ít người, nhìn thấy qua không ít người cậy mạnh phản kháng.

    Mà Kỷ Thương Hải ở trước mặt khác hoàn toàn với những người đo, dao của anh ta cầm rất chắc, ánh mắt lạnh như băng ẩn chứa màu máu.

    Trong khoảnh khắc hai người nhìn nhau, ớn lạnh chợt dâng lên sống lưng của nam sinh đầu húi cua, cậu ta lập tức ý thức được người ở trước mắt tuyệt đối dám lấy dao rạch cổ mình, người này căn bản là một tên điên.

    Ngay một khắc trước khi lý trí đứt dây, ngoài của đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét: "Dừng tay lại hết cho tôi!"

    Thầy giáo kịp thời đến ngăn cản được bi kịch này.

    Sau khi sự việc xảy ra, sau khi thầy giáo xác định Kỷ Thương Hải và Lăng Vân Phàm không có bị thương đã để bọn họ quay về học, cùng với nổi giận đùng đùng gọi điện thoại cho phụ huynh mấy học sinh ức hiếp người.

    Ngoại trừ nam sinh đầu húi cua, không ai chú ý đến Kỷ Thương Hải đã lấy dao ra.

    Từ sau ngày hôm đó, những nam sinh đó đối với Kỷ Thương Hải chỉ là thỉnh thoảng nói lời chế giễu, không động tay động chân nữa.

    Còn Lăng Vân Phàm mỗi lần tan học đều sẽ tìm Kỷ Thương Hải cùng về nhà, ở trong trường dần thân với cậu hơn.

    Mới một học kỳ, dáng vẻ của Kỷ Thương Hải vọt lên rất nhanh, trong lúc vô tình, lại cao bằng Lăng Văn Phàm rồi, từ đó cậu không cần cúi đầu cong lưng nữa, sau khi dùng tóc dày che lấy khuôn mặt, ánh mắt dừng ở trên người cậu càng ngày càng nhiều người.

    Học kỳ sau của lớp Tám, trên thời khóa biểu của mọi người thêm một môn học: Môn sinh lý.

    Chữ liên quan đến tính trạng lần thứ hai lọt vào tầm mắt của mọi người.

    Khoảng thời gian đó, mọi người tan học đều thảo luận những chuyện này.

    "Một tháng sau là phải kiểm tra tính trạng rồi, căng thẳng quá đi."

    "Ba mẹ mình đều là Beta, chắc chắn mình là Beta."

    "Dù sao không phải là Omega là được, mình không thích uống loại thuốc khống chế đó."

    "Alpha cũng phải uống thuốc khống chế mà."

    "Cậu ngốc à, Alpha chỉ cần không muốn uống thì có thể không uống, Omega có thể sao? Omega sau này chỉ có thể bị người ta ức hiếp, vì để tránh cho người ta đánh dấu, còn phải đeo vòng cổ, chó nhà mình mới đeo thứ đó."

    "Anh Phàm, sao cậu một chút cũng không lo lắng?"

    Bạn bè trò chuyện, đột nhiên dính dáng tới Lăng Văn Phàm đang vô cùng buồn chán ngồi ở trên ghế nghĩ xem tối nay ăn gì

    "Hả?" Lăng Vân Phàm khó khăn lắm mới khá khăn.

    "Anh Phàm cần gì lo lắng chứ!" Bạn cùng bàn đưa tay nắm vai của Lăng Vân Phàm, "chỉ khuôn mặt này của anh Phàm, vừa nhìn đã biết là Alpha."

    "Đúng vậy." Có người phụ họa.

    "Đột nhiên cảm thấy, nếu như có thể bị Alpha giống Phàm ca như vậy để đánh dấu, phân hóa thành Omega cũng không phải không được."

    "Cậu thôi đi, anh Phàm làm sao nhìn trúng cậu được."

    "Hi hi, mình có thể dùng tin tức tốc của Omega của hấp dẫn anh Phàm."

    "Ôi, buồn nôn quá, ra chỗ khác chơi!"

    "Cậu đừng lấy đá tự đập chân mình, Omega, một khi bị đánh dấu, thì cả đời đều thuộc về Alpha đó rồi, hối hận cũng không được."

    Lăng Vân Phàm đột nhiên nói: "Nếu như mình thật sự là một Alpha, nhất định sẽ không để cho người bị mình đánh dấu phải hối hận."

    Xung quanh im lặng một giây, các bạn phát ra tiếng nhiệt liệt.

    "Không hổ là anh Phàm."

    "Có câu nói này của anh Phàm, nếu như mình thật sự là Omega, nói gì cũng phải dùng tin tức tố để hấp dẫn anh Phàm, để cậu đánh dấu mình, hi hi."

    Mọi người đang đùa giỡn, đột nhiên có người để một chai coca ướp lạnh lên bàn của Lăng Vân Phàm.

    Lăng Vân Phàm ngẩn người, ngẩng đầu nhìn, đối với đôi mắt ngôi sao đêm khuya của Kỳ Thương Hải.

    "Ủa? Sao cậu lại đến lớp của chúng mình rồi?" Lăng Vân Phàm cười nói.

    Kỷ Thương Hải: "Đi chuyến căn tin, thuận thiện mua cho cậu một chai coca."

    Lăng Vân Phàm: "Ha, cảm ơn! Đúng rồi, tiết cuối cùng của cậu trong buổi sáng hôm nay là tiết thể dục phải không? Tan học ở sân trường đợi mình, cùng nhau về nhà.

    " Được. "Kỷ Thương Hải gật đầu, anh liếc nhìn bạn học mới nói muốn dùng tin tức tố để dụ dỗ Lăng Vân Phàm kia, xoa người rời khỏi lớp học.

    -

    -

    Sau khi tan học, Lăng Vân Phàm dọn dẹp cặp nhanh như bay, một vai xách lên, chào hỏi một tiếng với bạn cùng bàn, hát nhạc đi đến sân trường tìm Kỷ Thương Hải.

    Cậu vừa đến sân trường, liếc mắt đã nhìn thấy Kỷ Thương Hải đứng ở dưới một cái cây hòe lớn trước đường chạy cao su, ánh tà dương loang lổ trong qua lá cây xanh mát rơi vào người anh, từ xa nhìn đến, yên tĩnh như tranh.

    Trong lòng Lăng Vân Phàm lầm bầm, tên tiểu tử này đúng là càng ngày càng cao rồi, cũng không biết ăn cái gì.

    Tuy nhìn thấy Kỷ Thương Hải rồi, nhưng Lăng Vân Phàm không có lập tức đi qua đó.

    Bởi vì bên cạnh Kỷ Thương Hải có một người con gái, hai người đang nói chuyện, ánh mắt của cô gái ngập tràn ngại ngùng, đôi tai ửng đỏ, hiển nhiên đối với Kỷ Thương Hải có tình cảm.

    Lăng Vân Phàm không muốn lên trước quấy rối, ở yên tại chỗ đợi.

    Nhưng cậu không muốn quấy rối, có người lại không biết.

    Tên nam sinh tóc húi cua lúc trước luôn ức hiếp Kỷ Thương Hải hai tay đút túi, đỉnh đạc đi qua, nhìn thấy Kỷ Thương Hải, nói năng lỗ mãng cười nhạo nói:" Aiyoyo, nói chuyện yêu đương sao? Chi thế, tháng sau kiểm tra, hai người chắc chắn đều là Omega, sau này đều là thứ bị một ở trong nhà sinh con. "

    Kỷ Thương Hải hơi cau mày, anh còn chưa lên tiếng, phía trước đã truyền đến tiếng mắng chửi.

    Lăng Vân Phàm vén tay áo lên đi qua:" Con mẹ mày nói gì đấy? Sáng sớm ra ngoài chưa đánh răng sao? Sao miệng thối vậy? "

    Đầu húi cua biết một mình bản thân đánh không lại Lăng Vân Phàm và Kỷ Thương Hải, không có động tay, trong miệng không sạch sẽ chửi tục, quay người bỏ đi.

    Lăng Vân Phàm tức giận không có chỗ phát tiết, muốn chửi nhau với tên húi cua, bị Kỷ Thương Hải ngăn lại.

    Kỷ Thương Hải quay đầu nói với bạn nữ bên cạnh:" Người mình đợi tới rồi, mình đi trước đây. "

    Nói xong không đợi cho bạn nữ trả lời, kéo lấy cánh tay của Lăng Vân Phàm, kéo người đi.

    Lăng Vân Phàm bởi vì lời nói của húi cua nhịn lại, khi ra ngoài cổng trường cùng đi bộ với Kỷ Thương Hải, nhịn không được hỏi:" Mình nên mắng thêm vài câu, nhịn một lúc càng nghĩ càng tức.

    Kỷ Thương Hải qua đầu nhìn Lăng Vân Phàm, đột nhiên nói: "Có thể mình thật sự phân hóa thành Omega thì sao?"
     
    LieuDuong thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...