Chương 1250: Trưởng thành
Mãn Bảo luôn để kiểu tóc như vậy, lúc nhỏ tóc ngắn nên không cần chải chuốt, sau sáu tuổi thì gia đình bắt đầu để tóc dài cho nàng, từ đó luôn là đại tẩu chải tóc cho nàng.
Sau này nàng đi Ích Châu học, bắt đầu tự học chải, vì dây buộc tóc không được tốt lắm nên cuối cùng nàng đã vào hệ thống mua rất nhiều dây buộc tóc màu sắc gần giống nhau. Dây buộc tóc thời của Khoa Khoa cực kỳ tốt, độ co giãn vừa phải, dù tay nghề của nàng không bằng đại tẩu thì cũng có thể tự chỉnh trang gọn gàng.
Búi tóc lên, rồi cài thêm một hai đóa châu hoa đẹp mắt là được.
Ở tuổi này của nàng, trâm cài trang sức mà hoàng hậu ban thưởng đều không dùng đến.
Trịnh thị tháo tóc ra giúp nàng, thấy dây buộc tóc của nàng hơi lạ, nhưng cũng không để tâm. Bây giờ bên ngoài có nhiều đồ kỳ quái, kiểu dáng dây buộc tóc này nhìn cũng gần giống với bên ngoài, chỉ là có thể điều chỉnh độ chặt lỏng thôi.
Nàng rất có năng khiếu trong việc trang điểm, rất nhanh đã biết cách sử dụng dây buộc tóc này tốt nhất.
Nàng xõa tóc của Mãn Bảo ra, bắt đầu tết những bím tóc nhỏ, trong hộp đều là châu hoa nhỏ mà nàng tự làm, có những hạt châu được tết bằng dải lụa màu, nàng chọn vài món thích hợp để cài lên tóc cho Mãn Bảo, sau đó lùi lại ngắm nghía, vô cùng hài lòng.
"Như vậy mới đẹp."
Mãn Bảo soi mình trong gương đồng, tuy nhìn không rõ lắm, nhưng nàng cũng biết là đẹp hơn kiểu tóc nàng tự búi trước đây nhiều.
Không có cô gái nào là không yêu cái đẹp, Mãn Bảo cười vui vẻ, sờ lên tóc nói: "Đẹp thật."
"Ra ngoài cho mọi người xem đi."
Mãn Bảo liền chạy ra ngoài cho mọi người xem.
Bạch Thiện đang nói chuyện với bà nội, tiện thể chờ ăn tối, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Mãn Bảo từ trong phòng chạy ra, nhất thời ngây người.
Lưu lão phu nhân thấy vậy thì quay đầu lại nhìn, thấy cách trang điểm của Mãn Bảo thì mỉm cười, vẫy tay nói: "Con gái phải như vậy chứ, con xem, như vậy có phải đẹp hơn không?"
Mãn Bảo vui vẻ tiến lên, hỏi Bạch Thiện và Bạch nhị lang: "Đẹp không?"
Bạch Thiện hơi đỏ mặt gật đầu.
Bạch nhị lang nhìn một hồi rồi gật đầu, "Cũng đẹp đấy, nhưng ngươi có biết tết không?"
Mãn Bảo: "Không biết."
Bạch nhị lang liền xòe tay, vậy thì có ích gì?
Nàng cũng đâu thể mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà lại chạy qua đây một chuyến, tết tóc xong mới đi ra ngoài?
Trịnh thị liếc nhìn Bạch Thiện rồi cười nói: "Lát nữa ta dạy cho con, cái này không khó đâu."
Mãn Bảo gật đầu, nàng nghĩ học được rồi thì vào những ngày nghỉ nàng sẽ tết như vậy, còn ngày thường thì thôi đi, không có đủ thời gian.
Ăn tối xong, Trịnh thị liền đứng dậy tiễn ba đứa trẻ ra về, nàng nhìn ánh chiều tà nơi chân trời, dặn dò ba người: "Về thẳng nhà đấy, không được chạy lung tung nữa đâu."
Ba người đồng thanh đáp lời, ngoan ngoãn về nhà.
Trang tiên sinh cũng hết lời khen ngợi cách trang điểm mới của Mãn Bảo, gật đầu nói: "Mãn Bảo đã lớn rồi."
Chu Lập Quân từ quán cơm trở về nhà cũng liên tục gật đầu, "Cô út càng ngày càng xinh đẹp."
Rồi buổi tối Mãn Bảo liền trưởng thành, nàng chẳng cảm thấy gì cả, vẫn là Khoa Khoa nhắc nhở nàng, hormone của nàng thay đổi hơi nhiều, nàng mới nhận ra có gì đó không ổn.
Là một người làm y, nàng hiểu quá rõ điều này, nên nàng chỉ hoảng loạn một chút rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nàng nhìn ra ngoài màn đêm đen kịt, cảm thấy lúc này đi tìm Chu Lập Quân không thích hợp lắm, sẽ kinh động đến cả viện mất.
Thế là Mãn Bảo bắt đầu lên trung tâm mua sắm mua hết những thứ nàng đã sớm bỏ vào giỏ hàng.
Nàng đã xem phim hoạt hình quảng cáo mà thầy Mạc cho, biết những thứ này phải dùng như thế nào.
Chưa đến một khắc đồng hồ Mãn Bảo đã tự mình làm xong mọi thứ, sau đó nàng lặng lẽ nằm trên giường, phát hiện mình chẳng khó chịu gì cả, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau nàng vẫn thức dậy như thường lệ, rửa mặt xong liền xách hòm thuốc đến Tế Thế Đường như thường.
Mãn Bảo luôn chờ bụng đau nhưng chẳng cảm thấy gì cả mà đã đến hiệu thuốc, thấy hơi thất vọng.
Mãn Bảo thất vọng bước xuống xe ngựa, Đại Cát không khỏi liếc nhìn nàng rồi hỏi, "Mãn tiểu thư, cô sao vậy?"
Mãn Bảo lắc đầu, "Muội chỉ đột nhiên phát hiện, hình như cơ thể mình rất tốt."
Đại Cát:. Đây chẳng phải là chuyện tốt sao, sao lại mang vẻ mặt thất vọng vậy?
Tuy cảm thấy không hay lắm, nhưng thật ra Mãn Bảo vẫn rất muốn lấy cớ này để xin nghỉ hai ngày ở hiệu thuốc, vừa hay có thể thử phẫu thuật mổ bụng.
Mãn Bảo nhận lấy hòm thuốc từ tay Đại Cát, vẻ mặt thâm trầm nói: "Huynh không hiểu đâu."
Đúng là hắn không hiểu, Đại Cát đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, cùng lúc đó, một âm thanh chứa đựng đủ loại cảm xúc vang lên bên tai Mãn Bảo, "Chu tiểu đại phu -"
Âm thanh lớn đến mức khiến Mãn Bảo giật mình, nàng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Đậu lão phu nhân ba chân bốn cẳng chạy tới, nắm chặt tay nàng nói: "Chu tiểu đại phu, đa tạ cô đã chữa khỏi cho cháu trai tôi."
Mãn Bảo "hả" một tiếng, vội vàng nói: "Không cần khách khí, không cần khách khí, chữa bệnh vốn là trách nhiệm của chúng tôi mà."
Nhưng Đậu lão phu nhân căn bản chẳng thèm nghe nàng nói gì, cảm ơn nàng xong liền vui vẻ quay người bảo hai cháu trai đốt pháo trúc mà họ mang đến, cứ thế đốt bùm bùm trước cửa Tế Thế Đường.
Mãn Bảo:.
Trịnh đại chưởng quầy khoanh tay sau lưng thong thả bước ra, hài lòng gật đầu, còn tươi cười chào Mãn Bảo: "Chu tiểu đại phu đến rồi, mau vào, mau vào, sáng sớm nay Đậu đại nương đã mang rất nhiều đồ ăn đến hiệu thuốc, đều là để cảm ơn con đã chữa khỏi cho cháu trai bà ấy đấy."
Mãn Bảo tiến lên, Đậu lão phu nhân đang nhiệt tình tuyên truyền với những người vây xem về việc Chu tiểu thần y đã chữa khỏi cho cháu trai bà ấy như thế nào, hiện tại, cháu dâu của bà ấy đã mang thai, sang năm vào thời điểm này thì đứa bé chắc cũng đầy trăm ngày rồi, đến lúc đó bà ấy sẽ lại đến cảm ơn Chu tiểu thần y lần nữa..
Mãn Bảo đứng bên cạnh Trịnh đại chưởng quầy, liếc nhìn một gói đường đỏ, một gói điểm tâm và một gói táo đỏ được bày trên một chiếc bàn ngay chính giữa đại sảnh, nàng không khỏi nghi ngờ nhìn Trịnh đại chưởng quầy, hạ thấp giọng hỏi: "Đại chưởng quầy, ngài bảo bà ấy làm vậy ạ?"
"Nói bậy," Trịnh đại chưởng quầy cũng hạ thấp giọng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thân thiết nhìn về phía trước, miệng khẽ động: "Đây đều là do họ tự nguyện tặng, một đại chưởng quầy của hiệu thuốc như ta sao có thể làm chuyện như vậy chứ?"
Mãn Bảo: "Nhưng con nhớ đại sảnh của chúng ta trước đây không có bàn mà.."
Hơn nữa đường đỏ, táo đỏ kia, nàng cứ cảm thấy quen quen kiểu gì..
Trịnh đại chưởng quầy khẽ ho một tiếng rồi nói: "Người ta mang quà đến tận cửa cảm ơn, sao ta có thể đuổi người ta ra ngoài? Chuyện này truyền ra ngoài cũng là một chuyện tốt mà, nên ta mới bảo người ta bày quà ra."
Đinh đại phu cũng đứng cạnh Mãn Bảo, khẽ gật đầu nói: "Không sai, cơ hội tốt như vậy, Chu tiểu đại phu cứ việc cười nhận là được."
Không sai, Trịnh đại chưởng quầy thầm nghĩ: Không thấy Bảo Hòa y quán và Bách Thảo Đường đối diện ghen tị đến sắp đỏ cả mắt rồi ư?
Đậu lão phu nhân lại chân thành cảm ơn Mãn Bảo lần nữa, nhưng Mãn Bảo cứ cảm thấy không ổn chỗ nào, chờ đến khi ngồi vào phòng khám bệnh, nàng mới nghĩ thông suốt, "Sao lại là Đậu lão phu nhân dẫn theo hai cháu trai của bà ấy đến? Người Thi gia đâu?"
Tiểu Thược liền cười đáp: "Cô không biết đó thôi, Đậu lão phu nhân vẫn còn tức chuyện khi trước Thi đại lang lấy tên của cháu trai bà ấy đến khám, cho nên lần này mới cố ý mang điểm tâm và pháo trúc đến cảm ơn cô."
Mãn Bảo:. Cho nên đường đỏ và táo đỏ quả nhiên là do Trịnh đại chưởng quầy bày đúng không?
Sau này nàng đi Ích Châu học, bắt đầu tự học chải, vì dây buộc tóc không được tốt lắm nên cuối cùng nàng đã vào hệ thống mua rất nhiều dây buộc tóc màu sắc gần giống nhau. Dây buộc tóc thời của Khoa Khoa cực kỳ tốt, độ co giãn vừa phải, dù tay nghề của nàng không bằng đại tẩu thì cũng có thể tự chỉnh trang gọn gàng.
Búi tóc lên, rồi cài thêm một hai đóa châu hoa đẹp mắt là được.
Ở tuổi này của nàng, trâm cài trang sức mà hoàng hậu ban thưởng đều không dùng đến.
Trịnh thị tháo tóc ra giúp nàng, thấy dây buộc tóc của nàng hơi lạ, nhưng cũng không để tâm. Bây giờ bên ngoài có nhiều đồ kỳ quái, kiểu dáng dây buộc tóc này nhìn cũng gần giống với bên ngoài, chỉ là có thể điều chỉnh độ chặt lỏng thôi.
Nàng rất có năng khiếu trong việc trang điểm, rất nhanh đã biết cách sử dụng dây buộc tóc này tốt nhất.
Nàng xõa tóc của Mãn Bảo ra, bắt đầu tết những bím tóc nhỏ, trong hộp đều là châu hoa nhỏ mà nàng tự làm, có những hạt châu được tết bằng dải lụa màu, nàng chọn vài món thích hợp để cài lên tóc cho Mãn Bảo, sau đó lùi lại ngắm nghía, vô cùng hài lòng.
"Như vậy mới đẹp."
Mãn Bảo soi mình trong gương đồng, tuy nhìn không rõ lắm, nhưng nàng cũng biết là đẹp hơn kiểu tóc nàng tự búi trước đây nhiều.
Không có cô gái nào là không yêu cái đẹp, Mãn Bảo cười vui vẻ, sờ lên tóc nói: "Đẹp thật."
"Ra ngoài cho mọi người xem đi."
Mãn Bảo liền chạy ra ngoài cho mọi người xem.
Bạch Thiện đang nói chuyện với bà nội, tiện thể chờ ăn tối, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Mãn Bảo từ trong phòng chạy ra, nhất thời ngây người.
Lưu lão phu nhân thấy vậy thì quay đầu lại nhìn, thấy cách trang điểm của Mãn Bảo thì mỉm cười, vẫy tay nói: "Con gái phải như vậy chứ, con xem, như vậy có phải đẹp hơn không?"
Mãn Bảo vui vẻ tiến lên, hỏi Bạch Thiện và Bạch nhị lang: "Đẹp không?"
Bạch Thiện hơi đỏ mặt gật đầu.
Bạch nhị lang nhìn một hồi rồi gật đầu, "Cũng đẹp đấy, nhưng ngươi có biết tết không?"
Mãn Bảo: "Không biết."
Bạch nhị lang liền xòe tay, vậy thì có ích gì?
Nàng cũng đâu thể mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà lại chạy qua đây một chuyến, tết tóc xong mới đi ra ngoài?
Trịnh thị liếc nhìn Bạch Thiện rồi cười nói: "Lát nữa ta dạy cho con, cái này không khó đâu."
Mãn Bảo gật đầu, nàng nghĩ học được rồi thì vào những ngày nghỉ nàng sẽ tết như vậy, còn ngày thường thì thôi đi, không có đủ thời gian.
Ăn tối xong, Trịnh thị liền đứng dậy tiễn ba đứa trẻ ra về, nàng nhìn ánh chiều tà nơi chân trời, dặn dò ba người: "Về thẳng nhà đấy, không được chạy lung tung nữa đâu."
Ba người đồng thanh đáp lời, ngoan ngoãn về nhà.
Trang tiên sinh cũng hết lời khen ngợi cách trang điểm mới của Mãn Bảo, gật đầu nói: "Mãn Bảo đã lớn rồi."
Chu Lập Quân từ quán cơm trở về nhà cũng liên tục gật đầu, "Cô út càng ngày càng xinh đẹp."
Rồi buổi tối Mãn Bảo liền trưởng thành, nàng chẳng cảm thấy gì cả, vẫn là Khoa Khoa nhắc nhở nàng, hormone của nàng thay đổi hơi nhiều, nàng mới nhận ra có gì đó không ổn.
Là một người làm y, nàng hiểu quá rõ điều này, nên nàng chỉ hoảng loạn một chút rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nàng nhìn ra ngoài màn đêm đen kịt, cảm thấy lúc này đi tìm Chu Lập Quân không thích hợp lắm, sẽ kinh động đến cả viện mất.
Thế là Mãn Bảo bắt đầu lên trung tâm mua sắm mua hết những thứ nàng đã sớm bỏ vào giỏ hàng.
Nàng đã xem phim hoạt hình quảng cáo mà thầy Mạc cho, biết những thứ này phải dùng như thế nào.
Chưa đến một khắc đồng hồ Mãn Bảo đã tự mình làm xong mọi thứ, sau đó nàng lặng lẽ nằm trên giường, phát hiện mình chẳng khó chịu gì cả, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau nàng vẫn thức dậy như thường lệ, rửa mặt xong liền xách hòm thuốc đến Tế Thế Đường như thường.
Mãn Bảo luôn chờ bụng đau nhưng chẳng cảm thấy gì cả mà đã đến hiệu thuốc, thấy hơi thất vọng.
Mãn Bảo thất vọng bước xuống xe ngựa, Đại Cát không khỏi liếc nhìn nàng rồi hỏi, "Mãn tiểu thư, cô sao vậy?"
Mãn Bảo lắc đầu, "Muội chỉ đột nhiên phát hiện, hình như cơ thể mình rất tốt."
Đại Cát:. Đây chẳng phải là chuyện tốt sao, sao lại mang vẻ mặt thất vọng vậy?
Tuy cảm thấy không hay lắm, nhưng thật ra Mãn Bảo vẫn rất muốn lấy cớ này để xin nghỉ hai ngày ở hiệu thuốc, vừa hay có thể thử phẫu thuật mổ bụng.
Mãn Bảo nhận lấy hòm thuốc từ tay Đại Cát, vẻ mặt thâm trầm nói: "Huynh không hiểu đâu."
Đúng là hắn không hiểu, Đại Cát đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, cùng lúc đó, một âm thanh chứa đựng đủ loại cảm xúc vang lên bên tai Mãn Bảo, "Chu tiểu đại phu -"
Âm thanh lớn đến mức khiến Mãn Bảo giật mình, nàng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Đậu lão phu nhân ba chân bốn cẳng chạy tới, nắm chặt tay nàng nói: "Chu tiểu đại phu, đa tạ cô đã chữa khỏi cho cháu trai tôi."
Mãn Bảo "hả" một tiếng, vội vàng nói: "Không cần khách khí, không cần khách khí, chữa bệnh vốn là trách nhiệm của chúng tôi mà."
Nhưng Đậu lão phu nhân căn bản chẳng thèm nghe nàng nói gì, cảm ơn nàng xong liền vui vẻ quay người bảo hai cháu trai đốt pháo trúc mà họ mang đến, cứ thế đốt bùm bùm trước cửa Tế Thế Đường.
Mãn Bảo:.
Trịnh đại chưởng quầy khoanh tay sau lưng thong thả bước ra, hài lòng gật đầu, còn tươi cười chào Mãn Bảo: "Chu tiểu đại phu đến rồi, mau vào, mau vào, sáng sớm nay Đậu đại nương đã mang rất nhiều đồ ăn đến hiệu thuốc, đều là để cảm ơn con đã chữa khỏi cho cháu trai bà ấy đấy."
Mãn Bảo tiến lên, Đậu lão phu nhân đang nhiệt tình tuyên truyền với những người vây xem về việc Chu tiểu thần y đã chữa khỏi cho cháu trai bà ấy như thế nào, hiện tại, cháu dâu của bà ấy đã mang thai, sang năm vào thời điểm này thì đứa bé chắc cũng đầy trăm ngày rồi, đến lúc đó bà ấy sẽ lại đến cảm ơn Chu tiểu thần y lần nữa..
Mãn Bảo đứng bên cạnh Trịnh đại chưởng quầy, liếc nhìn một gói đường đỏ, một gói điểm tâm và một gói táo đỏ được bày trên một chiếc bàn ngay chính giữa đại sảnh, nàng không khỏi nghi ngờ nhìn Trịnh đại chưởng quầy, hạ thấp giọng hỏi: "Đại chưởng quầy, ngài bảo bà ấy làm vậy ạ?"
"Nói bậy," Trịnh đại chưởng quầy cũng hạ thấp giọng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thân thiết nhìn về phía trước, miệng khẽ động: "Đây đều là do họ tự nguyện tặng, một đại chưởng quầy của hiệu thuốc như ta sao có thể làm chuyện như vậy chứ?"
Mãn Bảo: "Nhưng con nhớ đại sảnh của chúng ta trước đây không có bàn mà.."
Hơn nữa đường đỏ, táo đỏ kia, nàng cứ cảm thấy quen quen kiểu gì..
Trịnh đại chưởng quầy khẽ ho một tiếng rồi nói: "Người ta mang quà đến tận cửa cảm ơn, sao ta có thể đuổi người ta ra ngoài? Chuyện này truyền ra ngoài cũng là một chuyện tốt mà, nên ta mới bảo người ta bày quà ra."
Đinh đại phu cũng đứng cạnh Mãn Bảo, khẽ gật đầu nói: "Không sai, cơ hội tốt như vậy, Chu tiểu đại phu cứ việc cười nhận là được."
Không sai, Trịnh đại chưởng quầy thầm nghĩ: Không thấy Bảo Hòa y quán và Bách Thảo Đường đối diện ghen tị đến sắp đỏ cả mắt rồi ư?
Đậu lão phu nhân lại chân thành cảm ơn Mãn Bảo lần nữa, nhưng Mãn Bảo cứ cảm thấy không ổn chỗ nào, chờ đến khi ngồi vào phòng khám bệnh, nàng mới nghĩ thông suốt, "Sao lại là Đậu lão phu nhân dẫn theo hai cháu trai của bà ấy đến? Người Thi gia đâu?"
Tiểu Thược liền cười đáp: "Cô không biết đó thôi, Đậu lão phu nhân vẫn còn tức chuyện khi trước Thi đại lang lấy tên của cháu trai bà ấy đến khám, cho nên lần này mới cố ý mang điểm tâm và pháo trúc đến cảm ơn cô."
Mãn Bảo:. Cho nên đường đỏ và táo đỏ quả nhiên là do Trịnh đại chưởng quầy bày đúng không?

