Chương 920: Làm khó
[HIDE-THANKS][BOOK]Lần này bọn họ đã mang hết tiền trong nhà đi, tuy nói là thuê hay mua cũng được, nhưng mọi người đều biết Tiền thị muốn mua hơn.
Những thứ như cửa hàng thì tất nhiên là thuộc quyền sở hữu của nhà mình mới yên tâm, nếu không chẳng may đang làm lại bị chủ nhà đuổi ra thì sao giờ?
Mà mua cửa hàng thì bọn họ cũng có ít căn cơ ở kinh thành, để người nhà ở bên này có thể tự tin hơn.
Mãn Bảo ngẫm nghĩ, nói: "Việc này không gấp, để mấy người ngũ ca lúc rảnh thì đi ra ngoài xem, hoặc là tìm việc gì đó làm ở kinh thành trước, chờ quen cả rồi mới hỏi chuyện mua cửa hàng, nếu không đủ tiền thì ta sẽ nghĩ cách."
Mãn Bảo cười khà khà, nói: "Hơn một tháng nữa là đến trung thu rồi, trung thu thì thường sẽ ngắm hoa cúc."
Chu Lập Quân chớp mắt, "Cô nhỏ, cô vừa mới đến kinh thành mà, chẳng lẽ còn có thể tìm được loại cúc vừa đẹp vừa quý hiếm?"
Mãn Bảo tự hào nói: "Trên đời này không có hoa gì là ta không thể tìm được, nếu giờ chưa tìm được thì chắc chắn sau này cũng tìm ra được."
"Cũng đúng," Chu Lập Quân như đang suy tư: "Lần nào vào thành cô cũng đi dạo phố bán hoa, ngay cả trên đường đi cũng có thể ngồi xuống đào một gốc cỏ dại ở ven đường, trở về lại nuôi ra hoa. Cô nhỏ, cô như này có thể gọi là thiên phú không?"
Mãn Bảo ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Có thể."
Chu Lập Quân cũng gật đầu, "Giống như con chó nhỏ trong thôn trời sinh đã biết đánh hơi vậy.."
Mãn Bảo đưa tay vơ cái gối trên giường, "Con nói lại lần nữa, ta giống gì?"
Lúc này Chu Lập Quân mới tỉnh táo lại, lập tức lắc đầu, nói: "Cô nhỏ, con không nói cô giống con chó.."
Chu Lập Quân nhảy lên chạy ra ngoài, thành công tránh được cái gối của Mãn Bảo.
Mãn Bảo tức giận hấm hứ hai tiếng, quyết định trước bữa tối ngày hôm nay sẽ không để ý tới nàng.
Nhưng chẳng bao lâu sau Chu Lập Quân lại ngó đầu sang, cười ha hả nói: "Cô nhỏ, con giúp người sắp xếp quần áo nha."
Mãn Bảo thoáng nhìn số rương chất đống của mình, đành đáp lời nàng, "Vào đi."
Mới tới kinh thành nên có rất nhiều chuyện cần làm, cơ mà nếu thực sự tính ra thì cũng không nhiều, chỉ là đây là lần đầu bọn họ tới địa phương xa lạ này nên chưa quen, không khỏi thấp thỏm lo âu, cho nên mới cảm thấy có rất nhiều chuyện để làm.
Trang tiên sinh ngủ trưa xong thì cảm thấy tinh thần khá hơn nhiều, thấy ba bọn họ đã thu dọn hành lý xong thì nói: "Dọn dẹp xong rồi thì lát nữa cầm theo công văn, ta dẫn các con đến Quốc Tử Giám, Thiện Bảo, con phái người đến Dương gia gửi thiệp đi, để bọn họ tới nhà lấy đồ của Dương huyện lệnh.."
Trang tiên sinh sắp xếp đâu ra đấy, ba người ghi nhớ từng điều, lòng dần thấy bình tĩnh hơn, ngay đến Bạch đại lang vốn đang hơi sốt ruột bên cạnh cũng an tĩnh lại, ngoan ngoãn lắng nghe.
Bạch Thiện bảo Lưu Quý đến nhà họ Dương gửi thiệp, lại bảo Đại Cát chuẩn bị xe ngựa, bọn họ nghỉ trưa xong, cảm thấy cũng đến giờ Quốc Tử Giám làm rồi liền đứng dậy đi ra ngoài.
Trang tiên sinh bảo Bạch đại lang cùng ngồi xe ngựa, đã nhiều năm ông không đến kinh thành rồi, cũng không biết tình hình ở Quốc Tử Giám bây giờ thế nào, càng không biết tình hình ở kinh thành, tuy rằng Bạch đại lang cũng không biết gì nhiều nhưng ít nhất cũng nắm được tình hình hiện giờ.
Chỗ bọn họ ở cách Quốc Tử Giám không xa, ra khỏi ngõ là đường cái, đi lên phía trước, quẹo một cái là ra một đường cái khác, đi thẳng đường này một đoạn là đến cổng Quốc Tử Giám.
Cổng Quốc Tử Giám không to, nằm đối diện đường cái, chỉ là một tòa hai sân vuông vức thôi, nhưng bên cạnh nó có một cái cổng bốn cánh rất to, trên biển hiệu khắc ba chữ lớn -- Quốc Tử Giám.
Mãn Bảo cảm thấy kỳ lạ, sau khi nhảy xuống xe ngựa thì nhìn chằm chằm vào hai cái cổng, nghi hoặc vô cùng.
Trang tiên sinh vịn tay Bạch đại lang xuống dưới, thấy ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn hai cánh cổng không chớp mắt thì duỗi tay vỗ đầu bọn họ, "Đừng nhìn nữa, đây là cổng Quốc Tử Giám, chủ yếu là chỗ làm việc của các học quan, còn bên cạnh là Lục Học."
Quốc Tử Giám không chỉ quản lý Lục Học mà còn quản lý tất cả trường phủ, trường huyện và các thư viên tư thục trong thiên hạ.
Năm nào cũng vậy, nếu trường huyện hay trường phủ muốn mua thêm sách, muốn cắt cử học quan hay tăng giảm học sinh, vì vậy mà phát sinh các vấn đề tài chính thì đều do Quốc Tử Giám quản lý.
Cả trường tư trong thiên hạ nữa, Quốc Tử Giám cũng quản lý một vài điều.
Ví dụ như Trang tiên sinh, nếu ông mở trường thu nhận học sinh, dạy một hai năm thì không ai quan tâm, muốn dạy cứ dạy, nhưng nếu dạy thời gian dài thì phải đến nha huyện đăng ký danh sách, năm nào cũng phải chép một bản danh sách đó gửi cho Quốc Tử Giám ở kinh thành.
Như vậy thì Quốc Tử Giám mới có thể nắm được thiên hạ có bao nhiêu người thầy, bao nhiêu học sinh, cho dù không phải là con số chính xác thì cũng ước chừng được tám chín phần.
Để không đến mức ngày nào đó hoàng đế bỗng tâm huyết dâng trào hỏi tiên sinh nổi danh ở nơi nào đó mà người Quốc Tử Giám lại hoàn toàn không biết gì.
Trang tiên sinh nói: "Vốn Quốc Tử Giám cũng phải làm việc bên trong hoàng thành cùng với sáu bộ, chỉ là bệ hạ rất coi trọng Lục Học, lúc tiên đế còn sống đã đề nghị chuyển Quốc Tử Giám đến cạnh Lục Học làm việc. Nên giờ Quốc Tử Giám chia làm nội bộ với với ngoại bộ, ngoại bộ làm việc ở đây, nội bộ thì làm trong hoàng thành, công việc chủ yếu là biên soạn sách, hầu ngự tiền. Các con nhận hoàng ân đi học, hẳn là báo danh ở ngoài này là được."
Bạch đại lang liên tục gật đầu, "Đúng vậy ạ, ở đây là được."
Trang tiên sinh liền dẫn bốn người vào cổng Quốc Tử Giám, Bạch Thiện mới đưa bức công văn kia ra, người Quốc Tử Giám đã hiểu, đây cũng là người tiếp ân chỉ tới học.
Tuy trong lòng khinh thường nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện ra, chủ yếu là do mấy ngày nay có không ít người tới nhưng người tới lại chẳng có mấy ai có kiến thức, cơ mà người ta lại là hậu duệ của công thần, bây giờ lại đang lúc hoàng ân mênh mông, chỉ có đồ ngốc mới đi làm khó bọn họ lúc này.
Nói đồ ngốc, đồ ngốc tới liền.
Liêm Vũ Thành vừa vào phòng thì thấy lại có một đám người nữa tới, vừa nhìn tuổi là biết bọn họ tới để làm gì, hắn không khỏi nhíu mày, ném công văn xuống rồi chắp tay bước lên, "Lại là người phụng ân chỉ vào kinh học?"
Bạch Thiện ngẩng đầu nhìn hắn, không đáp.
Học quan tiếp đón bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, đành trả lời thay, "Đúng vậy, đến từ Kiếm Nam Đạo."
Liêm Vũ Thành quét mắt nhìn năm người bọn họ, rồi dừng tầm mắt trên người Bạch đại lang, "Là ngươi muốn nhập học?"
Bạch đại lang vội vàng khom mình hành lễ đáp: "Không phải học sinh, là gia đệ."
Hắn giới thiệu Bạch Thiện và Bạch nhị lang: "Đây là hai đệ đệ của học sinh, lần này là bọn họ đến nhập học."
Liêm Vũ Thành nhíu mày nhìn hai người, cảm thấy bọn họ quá nhỏ, liền ngẩng đầu hỏi Trang tiên sinh, "Bọn họ đi học mấy năm rồi? Ông là môn sinh* nhà bọn họ?"
* Nôm na là những văn nhân, người có học thức phụ thuộc vào các gia đình quý tộc và phục vụ cho họ.
Trang tiên sinh cười nhạt, đáp: "Tại hạ Trang Tuân, là.."
"Là tiên sinh của chúng tôi," Bạch Thiện cũng nhíu mày nhìn hắn, sau đó trực tiếp bỏ qua hắn rồi nhìn về phía học quan phía sau, nhíu mày hỏi, "Chúng tôi có thể làm thủ tục nhập học chưa?"
"Kiêu ngạo đấy," Cơn tức của Liêm Vũ Thành vọt lên, hỏi: "Ngươi học mấy năm rồi? Đã học tứ thư chưa? Nếu chưa học xong thì ngươi có vào Quốc Tử Giám cũng chẳng có tác dụng.."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS][BOOK]Lần này bọn họ đã mang hết tiền trong nhà đi, tuy nói là thuê hay mua cũng được, nhưng mọi người đều biết Tiền thị muốn mua hơn.
Những thứ như cửa hàng thì tất nhiên là thuộc quyền sở hữu của nhà mình mới yên tâm, nếu không chẳng may đang làm lại bị chủ nhà đuổi ra thì sao giờ?
Mà mua cửa hàng thì bọn họ cũng có ít căn cơ ở kinh thành, để người nhà ở bên này có thể tự tin hơn.
Mãn Bảo ngẫm nghĩ, nói: "Việc này không gấp, để mấy người ngũ ca lúc rảnh thì đi ra ngoài xem, hoặc là tìm việc gì đó làm ở kinh thành trước, chờ quen cả rồi mới hỏi chuyện mua cửa hàng, nếu không đủ tiền thì ta sẽ nghĩ cách."
Mãn Bảo cười khà khà, nói: "Hơn một tháng nữa là đến trung thu rồi, trung thu thì thường sẽ ngắm hoa cúc."
Chu Lập Quân chớp mắt, "Cô nhỏ, cô vừa mới đến kinh thành mà, chẳng lẽ còn có thể tìm được loại cúc vừa đẹp vừa quý hiếm?"
Mãn Bảo tự hào nói: "Trên đời này không có hoa gì là ta không thể tìm được, nếu giờ chưa tìm được thì chắc chắn sau này cũng tìm ra được."
"Cũng đúng," Chu Lập Quân như đang suy tư: "Lần nào vào thành cô cũng đi dạo phố bán hoa, ngay cả trên đường đi cũng có thể ngồi xuống đào một gốc cỏ dại ở ven đường, trở về lại nuôi ra hoa. Cô nhỏ, cô như này có thể gọi là thiên phú không?"
Mãn Bảo ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Có thể."
Chu Lập Quân cũng gật đầu, "Giống như con chó nhỏ trong thôn trời sinh đã biết đánh hơi vậy.."
Mãn Bảo đưa tay vơ cái gối trên giường, "Con nói lại lần nữa, ta giống gì?"
Lúc này Chu Lập Quân mới tỉnh táo lại, lập tức lắc đầu, nói: "Cô nhỏ, con không nói cô giống con chó.."
Chu Lập Quân nhảy lên chạy ra ngoài, thành công tránh được cái gối của Mãn Bảo.
Mãn Bảo tức giận hấm hứ hai tiếng, quyết định trước bữa tối ngày hôm nay sẽ không để ý tới nàng.
Nhưng chẳng bao lâu sau Chu Lập Quân lại ngó đầu sang, cười ha hả nói: "Cô nhỏ, con giúp người sắp xếp quần áo nha."
Mãn Bảo thoáng nhìn số rương chất đống của mình, đành đáp lời nàng, "Vào đi."
Mới tới kinh thành nên có rất nhiều chuyện cần làm, cơ mà nếu thực sự tính ra thì cũng không nhiều, chỉ là đây là lần đầu bọn họ tới địa phương xa lạ này nên chưa quen, không khỏi thấp thỏm lo âu, cho nên mới cảm thấy có rất nhiều chuyện để làm.
Trang tiên sinh ngủ trưa xong thì cảm thấy tinh thần khá hơn nhiều, thấy ba bọn họ đã thu dọn hành lý xong thì nói: "Dọn dẹp xong rồi thì lát nữa cầm theo công văn, ta dẫn các con đến Quốc Tử Giám, Thiện Bảo, con phái người đến Dương gia gửi thiệp đi, để bọn họ tới nhà lấy đồ của Dương huyện lệnh.."
Trang tiên sinh sắp xếp đâu ra đấy, ba người ghi nhớ từng điều, lòng dần thấy bình tĩnh hơn, ngay đến Bạch đại lang vốn đang hơi sốt ruột bên cạnh cũng an tĩnh lại, ngoan ngoãn lắng nghe.
Bạch Thiện bảo Lưu Quý đến nhà họ Dương gửi thiệp, lại bảo Đại Cát chuẩn bị xe ngựa, bọn họ nghỉ trưa xong, cảm thấy cũng đến giờ Quốc Tử Giám làm rồi liền đứng dậy đi ra ngoài.
Trang tiên sinh bảo Bạch đại lang cùng ngồi xe ngựa, đã nhiều năm ông không đến kinh thành rồi, cũng không biết tình hình ở Quốc Tử Giám bây giờ thế nào, càng không biết tình hình ở kinh thành, tuy rằng Bạch đại lang cũng không biết gì nhiều nhưng ít nhất cũng nắm được tình hình hiện giờ.
Chỗ bọn họ ở cách Quốc Tử Giám không xa, ra khỏi ngõ là đường cái, đi lên phía trước, quẹo một cái là ra một đường cái khác, đi thẳng đường này một đoạn là đến cổng Quốc Tử Giám.
Cổng Quốc Tử Giám không to, nằm đối diện đường cái, chỉ là một tòa hai sân vuông vức thôi, nhưng bên cạnh nó có một cái cổng bốn cánh rất to, trên biển hiệu khắc ba chữ lớn -- Quốc Tử Giám.
Mãn Bảo cảm thấy kỳ lạ, sau khi nhảy xuống xe ngựa thì nhìn chằm chằm vào hai cái cổng, nghi hoặc vô cùng.
Trang tiên sinh vịn tay Bạch đại lang xuống dưới, thấy ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn hai cánh cổng không chớp mắt thì duỗi tay vỗ đầu bọn họ, "Đừng nhìn nữa, đây là cổng Quốc Tử Giám, chủ yếu là chỗ làm việc của các học quan, còn bên cạnh là Lục Học."
Quốc Tử Giám không chỉ quản lý Lục Học mà còn quản lý tất cả trường phủ, trường huyện và các thư viên tư thục trong thiên hạ.
Năm nào cũng vậy, nếu trường huyện hay trường phủ muốn mua thêm sách, muốn cắt cử học quan hay tăng giảm học sinh, vì vậy mà phát sinh các vấn đề tài chính thì đều do Quốc Tử Giám quản lý.
Cả trường tư trong thiên hạ nữa, Quốc Tử Giám cũng quản lý một vài điều.
Ví dụ như Trang tiên sinh, nếu ông mở trường thu nhận học sinh, dạy một hai năm thì không ai quan tâm, muốn dạy cứ dạy, nhưng nếu dạy thời gian dài thì phải đến nha huyện đăng ký danh sách, năm nào cũng phải chép một bản danh sách đó gửi cho Quốc Tử Giám ở kinh thành.
Như vậy thì Quốc Tử Giám mới có thể nắm được thiên hạ có bao nhiêu người thầy, bao nhiêu học sinh, cho dù không phải là con số chính xác thì cũng ước chừng được tám chín phần.
Để không đến mức ngày nào đó hoàng đế bỗng tâm huyết dâng trào hỏi tiên sinh nổi danh ở nơi nào đó mà người Quốc Tử Giám lại hoàn toàn không biết gì.
Trang tiên sinh nói: "Vốn Quốc Tử Giám cũng phải làm việc bên trong hoàng thành cùng với sáu bộ, chỉ là bệ hạ rất coi trọng Lục Học, lúc tiên đế còn sống đã đề nghị chuyển Quốc Tử Giám đến cạnh Lục Học làm việc. Nên giờ Quốc Tử Giám chia làm nội bộ với với ngoại bộ, ngoại bộ làm việc ở đây, nội bộ thì làm trong hoàng thành, công việc chủ yếu là biên soạn sách, hầu ngự tiền. Các con nhận hoàng ân đi học, hẳn là báo danh ở ngoài này là được."
Bạch đại lang liên tục gật đầu, "Đúng vậy ạ, ở đây là được."
Trang tiên sinh liền dẫn bốn người vào cổng Quốc Tử Giám, Bạch Thiện mới đưa bức công văn kia ra, người Quốc Tử Giám đã hiểu, đây cũng là người tiếp ân chỉ tới học.
Tuy trong lòng khinh thường nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện ra, chủ yếu là do mấy ngày nay có không ít người tới nhưng người tới lại chẳng có mấy ai có kiến thức, cơ mà người ta lại là hậu duệ của công thần, bây giờ lại đang lúc hoàng ân mênh mông, chỉ có đồ ngốc mới đi làm khó bọn họ lúc này.
Nói đồ ngốc, đồ ngốc tới liền.
Liêm Vũ Thành vừa vào phòng thì thấy lại có một đám người nữa tới, vừa nhìn tuổi là biết bọn họ tới để làm gì, hắn không khỏi nhíu mày, ném công văn xuống rồi chắp tay bước lên, "Lại là người phụng ân chỉ vào kinh học?"
Bạch Thiện ngẩng đầu nhìn hắn, không đáp.
Học quan tiếp đón bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, đành trả lời thay, "Đúng vậy, đến từ Kiếm Nam Đạo."
Liêm Vũ Thành quét mắt nhìn năm người bọn họ, rồi dừng tầm mắt trên người Bạch đại lang, "Là ngươi muốn nhập học?"
Bạch đại lang vội vàng khom mình hành lễ đáp: "Không phải học sinh, là gia đệ."
Hắn giới thiệu Bạch Thiện và Bạch nhị lang: "Đây là hai đệ đệ của học sinh, lần này là bọn họ đến nhập học."
Liêm Vũ Thành nhíu mày nhìn hai người, cảm thấy bọn họ quá nhỏ, liền ngẩng đầu hỏi Trang tiên sinh, "Bọn họ đi học mấy năm rồi? Ông là môn sinh* nhà bọn họ?"
* Nôm na là những văn nhân, người có học thức phụ thuộc vào các gia đình quý tộc và phục vụ cho họ.
Trang tiên sinh cười nhạt, đáp: "Tại hạ Trang Tuân, là.."
"Là tiên sinh của chúng tôi," Bạch Thiện cũng nhíu mày nhìn hắn, sau đó trực tiếp bỏ qua hắn rồi nhìn về phía học quan phía sau, nhíu mày hỏi, "Chúng tôi có thể làm thủ tục nhập học chưa?"
"Kiêu ngạo đấy," Cơn tức của Liêm Vũ Thành vọt lên, hỏi: "Ngươi học mấy năm rồi? Đã học tứ thư chưa? Nếu chưa học xong thì ngươi có vào Quốc Tử Giám cũng chẳng có tác dụng.."[/BOOK][/HIDE-THANKS]