Chương 850: Tin tức vương phủ
[HIDE-THANKS][BOOK]Tiêu Vịnh đứng cạnh cũng không nói, trợn tròn mắt Mãn Bảo, lại nhìn Bạch Thiện, cuối cùng quay đầu nhìn Quý Hạo.
Hồi lâu sau, Ngụy Đình mới khép miệng, nuốt nước bọt nói: "Hoa mẫu đơn quý phải che lại, đến lúc ngắm mở ra mới bất ngờ. Lúc ấy Quý nhị phu nhân nói che từng chậu thì quá rườm rà, nên đã sai người kéo hai mảnh lụa che cả hàng mẫu đơn ấy."
Hắn nói: "Ích Châu vương phi chỉ mang một chậu mẫu đơn tới, trên mẫu đơn đã che một lớp tơ lụa trước rồi, được đưa thẳng đến sân sau. Lúc kéo hai mảnh lụa to xuống, sắc mặt Ích Châu vương phi lập tức tái đi, không nói năng gì."
Bởi vì mẫu đơn trắng giá rẻ, hơn nữa lúc bán Mãn Bảo cũng nói rõ nàng có rất nhiều.
Nên tuy mọi người cảm thấy phẩm tướng nó tốt, có thể mang ra để cho mọi người cùng ngắm, nhưng không cần phải che đậy kỹ làm gì, cho nên bọn hạ nhân quang minh chính đại ôm vào.
Chỉ có ngụy tử của Ngụy phu nhân, diêu hoàng của Hoàng phu nhân và những chậu mẫu đơn quý mà các phu nhân khác mang đi mới được che tơ lụa riêng.
Thấy Ích Châu vương phi chỉ mang một chậu mẫu đơn đi, mọi người còn tưởng là tuyệt phẩm thế nào, ai ngờ vừa mở ra mới biết là mẫu đơn trắng mà đa số người đều có, thậm chí phẩm tướng còn kém hơn mấy nhà.
Ngụy Đình nói: "Sở dĩ bọn ta đụng phải Bạch nhị lang trên đường là vì xe của Ích Châu vương phi va chạm với xe khác, suýt thì đụng vào bọn Kỳ Giác và Bạch nhị lang, hiển nhiên nàng đã tức giận vô cùng."
Mãn Bảo khẽ nhíu mày.
Quý Hạo nhìn nàng hỏi, "Các ngươi điên rồi à, sao lại đi đùa cợt Ích Châu vương phi?"
Mãn Bảo lườm hắn, nói: "Bọn ta không đùa cợt nàng."
Bạch nhị lang liên tục gật đầu, "Là hạ nhân nhà nàng khinh người quá đáng, chậu mẫu đơn trắng của nàng kia mới là chậu hoa đầu tiên Mãn Bảo muốn bán. Vốn Mãn Bảo chỉ định bán một chậu đó thôi, hừ, ai ngờ hạ nhân nhà nàng ăn cướp, chỉ vứt cho 16 lượng 3 đồng."
Nghe thấy thế, không chỉ Ngụy Đình mà ngay đến Quý Hạo và Tiêu Vịnh đều há hốc mồm, kinh ngạc hỏi: "Cho nên các ngươi mới bởi vì thế mà bán thêm hai mươi chậu mẫu đơn trắng nữa?"
Mãn Bảo gật đầu, "Không sai, ta cảm thấy mẫu đơn trắng rất có duyên với nhiều người chúng ta."
Ba người nói không ra lời.
Ngụy Đình rối rắm nói: "Ngươi không sợ.."
"Ta không sợ," Mãn Bảo nói: "Đây là huyện Hoa Dương, biết người to nhất huyện Hoa Dương là ai không?"
Ngụy Đình chần chờ: "Còn không phải là Ích Châu vương ư?"
Tiêu Vịnh nói: "Hoàng đại nhân?"
Mãn Bảo lắc đầu, "Là Đường huyện lệnh."
Quý Hạo cười nhạo: "Hắn chỉ là một huyện lệnh."
Mãn Bảo nhìn hắn, cười lạnh nói: "Hắn là quan phụ mẫu của huyện Hoa Dương, cho dù bệ hạ có đến đây thì theo pháp luật cũng phải nghe huyện lệnh."
Đám người Quý Hạo không nói được gì.
Tất nhiên lời Mãn Bảo nói không đúng, nhưng cũng không sai.
Thân là quan phụ mẫu, lúc không luận phận quân thần, đúng là Đường huyện lệnh có thể quản cả hoàng đế bệ hạ.
Quý Hạo cảm thấy mình không nói lại nàng, chỉ có thể nói: "Chờ người vương phủ tìm tới nhà thì mong ngươi còn có thể nói như vậy."
Mãn Bảo hừ một tiếng, nếu nàng dám làm thế thì tất nhiên đã tính đến chuyện Đường huyện lệnh sẽ không để người ở phủ Ích Châu vương chèn ép nàng.
Mà lúc này, Đường phu nhân đang dẫn người rảo bước về nhà, sau đó phăm phăm đến thẳng thư phòng tìm Đường huyện lệnh, "Người bạn kia của chàng gài tất cả bọn ta, đặc biệt là phu thê chúng ta, ta bị nàng gài thảm nhất."
Đường huyện lệnh chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ nói: "Chuyện này là điều không thể, ai có thể gài được nàng?"
Đường phu nhân liền duỗi tay định véo lỗ tai hắn, ngẫm lại lại thấy không ổn, thế là buông tay, dịu giọng nói: "Tướng công, thiếp thân bị gài thật đó."
Đường huyện lệnh khẽ run lên, cuối cùng cũng ngẩng đầu, giữ chặt tay nàng nghiêm túc nói: "Nói chuyện tử tế."
Đường phu nhân thấy hắn cuối cùng cũng nghiêm túc nghe nàng nói chuyện, bèn hừ nói: "Nàng không gài người á, chàng không biết hôm nay nàng gài bọn ta thảm như thế nào đâu."
Có điều nói xong lại nhớ tới khuôn mặt đen xì của Ích Châu vương phi hôm nay, Đường phu nhân không khỏi phì cười, ngồi vào lòng Đường huyện lệnh, cười nói: "Cơ mà hôm nay bọn ta cũng được xem trò hay, tuy bọn ta bị gài, nhưng cũng không đau không ngứa gì, nhiều nhất chỉ hơi xấu hổ tí thôi, còn Ích Châu vương phi thì đúng là ngã thảm."
Đường huyện lệnh đang ôm phu nhân lập tức rùng mình, vội vàng hỏi: "Bọn họ gài Ích Châu vương phi? Gài như thế nào?"
Đường phu nhân liếc mắt nhìn hắn, hỏi, "Chàng khẩn trương thế làm gì? Ta còn chưa khẩn trương đâu."
Đường huyện lệnh khẽ day trán, nói: "Tiểu tổ tông của ta ơi, nàng mau nói đi. Bọn họ là ai, còn Ích Châu vương phi là ai chứ?"
"Còn có thể là ai? Chỉ là một vương phi thôi mà." Đường phu nhân đứng dậy từ lòng hắn, cười nhạo nói: "Xuất thân từ gia đình bình dân thôi."
Đường huyện lệnh: ".. Đường gia bọn ta ở trước mặt Vương gia các nàng không phải cũng là gia đình bình dân đó sao?"
"Chàng không phải," Đường phu nhân nhìn hắn cười nói: "Chàng ấy à, là rể hiền của Vương gia."
Đường huyện lệnh sốt ruột gần chết, hai bên bọn họ có thù sống chết, hắn sợ nhất là hai đứa bé kia không biết trời cao đất dày chọc đến phủ Ích Châu vương, đến lúc đó..
Thấy hắn thật sự sốt ruột, lúc này Đường phu nhân mới kể lại chuyện Mãn Bảo bán hoa hai ngày trước và chuyện hôm nay ra, "Sáng nay Ích Châu vương phi rời tiệc rất sớm, ta cảm thấy bất thường nên mới phái người đi tra, cũng có rất nhiều phu nhân đi tra xét, kết quả chàng đoán thế nào?"
Đường huyện lệnh nghe thấy chỉ là chuyện bán hoa mới thở phào, cũng có chút tò mò hỏi: "Thế nào?"
"Quả nhiên chậu hoa kia của Ích Châu vương phi cũng là do Mãn Bảo bán," Đường phu nhân không khỏi cười rộ lên, "Ta đã bảo mà, trông mấy bông hoa đó quá giống nhau, ta đã nghi ngờ là cùng một nguồn ra. Cô nhóc kia lúc đầu cũng chỉ định bán một chậu thôi, cho nên hôm trước mới mang đến phủ Ích Châu vương ra giá 600 lượng."
Đường phu nhân thở dài, nói: "Nói nữa thì việc này còn có liên quan đến ta đấy, lúc ấy là ta nói cho nàng biết Ích Châu vương phi thích hoa mẫu đơn. Ta đoán khi ấy cô nhóc đã nghĩ đến chuyện kiếm tiền của Ích Châu vương phi rồi."
Phí công nàng còn nghĩ Mãn Bảo muốn tạo mối quan hệ, hóa ra chỉ muốn kiếm tiền.
Đúng là trong mắt chỉ có tiền, nhưng không hiểu sao lại thấy đáng yêu.
"Trong vương phủ có một tên quản sự nhìn trúng chậu hoa kia, trực tiếp cướp mua, chỉ ném cho Mãn Bảo một túi tiền, nghe nói lúc ấy hai bên còn suýt đánh nhau."
Đường huyện lệnh hỏi: "Sau đó thì sao?"
Đường phu nhân cười đầy ẩn ý, nói: "Sau đó Mãn Bảo nói quản sự có duyên với chậu hoa kia rồi bán cho hắn, trong túi tiền ấy chỉ có 16 lượng 3 đồng. Rồi nàng lấy một phát hai mươi chậu mẫu đơn trắng nữa, mỗi chậu chỉ bán 16 lượng, chàng nói nàng có hư hay không?"
Đường huyện lệnh lại hỏi: "Chu Mãn không giống người sẽ kể mấy cái này với người ta, nàng biết cuộc đối thoại kia từ chỗ nào?"
"Vương phủ đó, chỉ cần dụng tâm hỏi thăm thì kiểu gì chẳng biết."
Đường huyện lệnh như suy tư gì, "Người vương phủ dễ cạy miệng thế ư?"
"Cái này phải xem chàng hỏi ai, một đám hạ nhân trông cửa, chỉ cần đưa chút tiền, hoặc là hứa hẹn mấy thứ tốt, phàm là thứ bọn họ biết, không có gì không hỏi ra được."
Thấy Đường huyện lệnh im lặng không nói gì, Đường phu nhân không khỏi đẩy hắn, "Không phải chàng định tra xét gì ở phủ Ích Châu vương đấy chứ?"
Đường huyện lệnh hoàn hồn, cười nói: "Không, gần đây vương phủ cũng có án gì mà ta có thể tra đâu."
Đường phu nhân nghĩ thấy cũng đúng, không chú ý đến việc này nữa mà hỏi: "Đúng rồi, chàng phải đến gặp người bạn nhỏ kia của chàng đòi lại công bằng cho ta, ta giúp nàng như vậy, thế mà nàng lại gài cả ta."
Đường huyện lệnh nói: "Nhưng sao ta thấy nàng rất thích thú.. Áu, rồi rồi rồi, ta nói nàng, ta nhất định sẽ nói nàng."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS][BOOK]Tiêu Vịnh đứng cạnh cũng không nói, trợn tròn mắt Mãn Bảo, lại nhìn Bạch Thiện, cuối cùng quay đầu nhìn Quý Hạo.
Hồi lâu sau, Ngụy Đình mới khép miệng, nuốt nước bọt nói: "Hoa mẫu đơn quý phải che lại, đến lúc ngắm mở ra mới bất ngờ. Lúc ấy Quý nhị phu nhân nói che từng chậu thì quá rườm rà, nên đã sai người kéo hai mảnh lụa che cả hàng mẫu đơn ấy."
Hắn nói: "Ích Châu vương phi chỉ mang một chậu mẫu đơn tới, trên mẫu đơn đã che một lớp tơ lụa trước rồi, được đưa thẳng đến sân sau. Lúc kéo hai mảnh lụa to xuống, sắc mặt Ích Châu vương phi lập tức tái đi, không nói năng gì."
Bởi vì mẫu đơn trắng giá rẻ, hơn nữa lúc bán Mãn Bảo cũng nói rõ nàng có rất nhiều.
Nên tuy mọi người cảm thấy phẩm tướng nó tốt, có thể mang ra để cho mọi người cùng ngắm, nhưng không cần phải che đậy kỹ làm gì, cho nên bọn hạ nhân quang minh chính đại ôm vào.
Chỉ có ngụy tử của Ngụy phu nhân, diêu hoàng của Hoàng phu nhân và những chậu mẫu đơn quý mà các phu nhân khác mang đi mới được che tơ lụa riêng.
Thấy Ích Châu vương phi chỉ mang một chậu mẫu đơn đi, mọi người còn tưởng là tuyệt phẩm thế nào, ai ngờ vừa mở ra mới biết là mẫu đơn trắng mà đa số người đều có, thậm chí phẩm tướng còn kém hơn mấy nhà.
Ngụy Đình nói: "Sở dĩ bọn ta đụng phải Bạch nhị lang trên đường là vì xe của Ích Châu vương phi va chạm với xe khác, suýt thì đụng vào bọn Kỳ Giác và Bạch nhị lang, hiển nhiên nàng đã tức giận vô cùng."
Mãn Bảo khẽ nhíu mày.
Quý Hạo nhìn nàng hỏi, "Các ngươi điên rồi à, sao lại đi đùa cợt Ích Châu vương phi?"
Mãn Bảo lườm hắn, nói: "Bọn ta không đùa cợt nàng."
Bạch nhị lang liên tục gật đầu, "Là hạ nhân nhà nàng khinh người quá đáng, chậu mẫu đơn trắng của nàng kia mới là chậu hoa đầu tiên Mãn Bảo muốn bán. Vốn Mãn Bảo chỉ định bán một chậu đó thôi, hừ, ai ngờ hạ nhân nhà nàng ăn cướp, chỉ vứt cho 16 lượng 3 đồng."
Nghe thấy thế, không chỉ Ngụy Đình mà ngay đến Quý Hạo và Tiêu Vịnh đều há hốc mồm, kinh ngạc hỏi: "Cho nên các ngươi mới bởi vì thế mà bán thêm hai mươi chậu mẫu đơn trắng nữa?"
Mãn Bảo gật đầu, "Không sai, ta cảm thấy mẫu đơn trắng rất có duyên với nhiều người chúng ta."
Ba người nói không ra lời.
Ngụy Đình rối rắm nói: "Ngươi không sợ.."
"Ta không sợ," Mãn Bảo nói: "Đây là huyện Hoa Dương, biết người to nhất huyện Hoa Dương là ai không?"
Ngụy Đình chần chờ: "Còn không phải là Ích Châu vương ư?"
Tiêu Vịnh nói: "Hoàng đại nhân?"
Mãn Bảo lắc đầu, "Là Đường huyện lệnh."
Quý Hạo cười nhạo: "Hắn chỉ là một huyện lệnh."
Mãn Bảo nhìn hắn, cười lạnh nói: "Hắn là quan phụ mẫu của huyện Hoa Dương, cho dù bệ hạ có đến đây thì theo pháp luật cũng phải nghe huyện lệnh."
Đám người Quý Hạo không nói được gì.
Tất nhiên lời Mãn Bảo nói không đúng, nhưng cũng không sai.
Thân là quan phụ mẫu, lúc không luận phận quân thần, đúng là Đường huyện lệnh có thể quản cả hoàng đế bệ hạ.
Quý Hạo cảm thấy mình không nói lại nàng, chỉ có thể nói: "Chờ người vương phủ tìm tới nhà thì mong ngươi còn có thể nói như vậy."
Mãn Bảo hừ một tiếng, nếu nàng dám làm thế thì tất nhiên đã tính đến chuyện Đường huyện lệnh sẽ không để người ở phủ Ích Châu vương chèn ép nàng.
Mà lúc này, Đường phu nhân đang dẫn người rảo bước về nhà, sau đó phăm phăm đến thẳng thư phòng tìm Đường huyện lệnh, "Người bạn kia của chàng gài tất cả bọn ta, đặc biệt là phu thê chúng ta, ta bị nàng gài thảm nhất."
Đường huyện lệnh chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ nói: "Chuyện này là điều không thể, ai có thể gài được nàng?"
Đường phu nhân liền duỗi tay định véo lỗ tai hắn, ngẫm lại lại thấy không ổn, thế là buông tay, dịu giọng nói: "Tướng công, thiếp thân bị gài thật đó."
Đường huyện lệnh khẽ run lên, cuối cùng cũng ngẩng đầu, giữ chặt tay nàng nghiêm túc nói: "Nói chuyện tử tế."
Đường phu nhân thấy hắn cuối cùng cũng nghiêm túc nghe nàng nói chuyện, bèn hừ nói: "Nàng không gài người á, chàng không biết hôm nay nàng gài bọn ta thảm như thế nào đâu."
Có điều nói xong lại nhớ tới khuôn mặt đen xì của Ích Châu vương phi hôm nay, Đường phu nhân không khỏi phì cười, ngồi vào lòng Đường huyện lệnh, cười nói: "Cơ mà hôm nay bọn ta cũng được xem trò hay, tuy bọn ta bị gài, nhưng cũng không đau không ngứa gì, nhiều nhất chỉ hơi xấu hổ tí thôi, còn Ích Châu vương phi thì đúng là ngã thảm."
Đường huyện lệnh đang ôm phu nhân lập tức rùng mình, vội vàng hỏi: "Bọn họ gài Ích Châu vương phi? Gài như thế nào?"
Đường phu nhân liếc mắt nhìn hắn, hỏi, "Chàng khẩn trương thế làm gì? Ta còn chưa khẩn trương đâu."
Đường huyện lệnh khẽ day trán, nói: "Tiểu tổ tông của ta ơi, nàng mau nói đi. Bọn họ là ai, còn Ích Châu vương phi là ai chứ?"
"Còn có thể là ai? Chỉ là một vương phi thôi mà." Đường phu nhân đứng dậy từ lòng hắn, cười nhạo nói: "Xuất thân từ gia đình bình dân thôi."
Đường huyện lệnh: ".. Đường gia bọn ta ở trước mặt Vương gia các nàng không phải cũng là gia đình bình dân đó sao?"
"Chàng không phải," Đường phu nhân nhìn hắn cười nói: "Chàng ấy à, là rể hiền của Vương gia."
Đường huyện lệnh sốt ruột gần chết, hai bên bọn họ có thù sống chết, hắn sợ nhất là hai đứa bé kia không biết trời cao đất dày chọc đến phủ Ích Châu vương, đến lúc đó..
Thấy hắn thật sự sốt ruột, lúc này Đường phu nhân mới kể lại chuyện Mãn Bảo bán hoa hai ngày trước và chuyện hôm nay ra, "Sáng nay Ích Châu vương phi rời tiệc rất sớm, ta cảm thấy bất thường nên mới phái người đi tra, cũng có rất nhiều phu nhân đi tra xét, kết quả chàng đoán thế nào?"
Đường huyện lệnh nghe thấy chỉ là chuyện bán hoa mới thở phào, cũng có chút tò mò hỏi: "Thế nào?"
"Quả nhiên chậu hoa kia của Ích Châu vương phi cũng là do Mãn Bảo bán," Đường phu nhân không khỏi cười rộ lên, "Ta đã bảo mà, trông mấy bông hoa đó quá giống nhau, ta đã nghi ngờ là cùng một nguồn ra. Cô nhóc kia lúc đầu cũng chỉ định bán một chậu thôi, cho nên hôm trước mới mang đến phủ Ích Châu vương ra giá 600 lượng."
Đường phu nhân thở dài, nói: "Nói nữa thì việc này còn có liên quan đến ta đấy, lúc ấy là ta nói cho nàng biết Ích Châu vương phi thích hoa mẫu đơn. Ta đoán khi ấy cô nhóc đã nghĩ đến chuyện kiếm tiền của Ích Châu vương phi rồi."
Phí công nàng còn nghĩ Mãn Bảo muốn tạo mối quan hệ, hóa ra chỉ muốn kiếm tiền.
Đúng là trong mắt chỉ có tiền, nhưng không hiểu sao lại thấy đáng yêu.
"Trong vương phủ có một tên quản sự nhìn trúng chậu hoa kia, trực tiếp cướp mua, chỉ ném cho Mãn Bảo một túi tiền, nghe nói lúc ấy hai bên còn suýt đánh nhau."
Đường huyện lệnh hỏi: "Sau đó thì sao?"
Đường phu nhân cười đầy ẩn ý, nói: "Sau đó Mãn Bảo nói quản sự có duyên với chậu hoa kia rồi bán cho hắn, trong túi tiền ấy chỉ có 16 lượng 3 đồng. Rồi nàng lấy một phát hai mươi chậu mẫu đơn trắng nữa, mỗi chậu chỉ bán 16 lượng, chàng nói nàng có hư hay không?"
Đường huyện lệnh lại hỏi: "Chu Mãn không giống người sẽ kể mấy cái này với người ta, nàng biết cuộc đối thoại kia từ chỗ nào?"
"Vương phủ đó, chỉ cần dụng tâm hỏi thăm thì kiểu gì chẳng biết."
Đường huyện lệnh như suy tư gì, "Người vương phủ dễ cạy miệng thế ư?"
"Cái này phải xem chàng hỏi ai, một đám hạ nhân trông cửa, chỉ cần đưa chút tiền, hoặc là hứa hẹn mấy thứ tốt, phàm là thứ bọn họ biết, không có gì không hỏi ra được."
Thấy Đường huyện lệnh im lặng không nói gì, Đường phu nhân không khỏi đẩy hắn, "Không phải chàng định tra xét gì ở phủ Ích Châu vương đấy chứ?"
Đường huyện lệnh hoàn hồn, cười nói: "Không, gần đây vương phủ cũng có án gì mà ta có thể tra đâu."
Đường phu nhân nghĩ thấy cũng đúng, không chú ý đến việc này nữa mà hỏi: "Đúng rồi, chàng phải đến gặp người bạn nhỏ kia của chàng đòi lại công bằng cho ta, ta giúp nàng như vậy, thế mà nàng lại gài cả ta."
Đường huyện lệnh nói: "Nhưng sao ta thấy nàng rất thích thú.. Áu, rồi rồi rồi, ta nói nàng, ta nhất định sẽ nói nàng."[/BOOK][/HIDE-THANKS]