Chương 840: Có duyên với ngài
[HIDE-THANKS][BOOK]Từ khi đến thành Ích Châu tới giờ, đây là lần đầu tiên Mãn Bảo gặp được chuyện cường mua ép bán như vậy, nhất thời sợ đến mức ngây cả người.
Nhưng nàng cũng chỉ kinh ngạc sững sờ trong chớp mắt, mắt thấy bọn họ muốn động thủ cướp đồ, Mãn Bảo liền nhanh chóng lấy lại túi tiền mà quản sự đang định vứt, trưng vẻ nghiêm túc nói: "Đại nhân nói đúng, xem ra chậu hoa này rất có duyên với ngài."
Chu tứ lang và Chu Lập Quân kinh ngạc nhìn Mãn Bảo, ngay đến gia đinh vương phủ cũng ngớ cả người.
Quản sự cũng hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, đưa ánh mắt đầy ý vị nhìn Mãn Bảo: "Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tiểu nương tử có tương lai lắm đó."
Mãn Bảo nở nụ cười tươi: "Sao có thể bằng đại nhân được."
Quản sự hừ một tiếng, khẽ vung tay, một gia đinh liền bước lên giằng lấy chậu hoa trong lòng Chu tứ lang, xoay người rời đi.
Cửa hông đóng "Phịch" trước mặt bọn họ, Chu tứ lang cầm lấy túi tiền trong tay Mãn Bảo, đổ đống bạc vụn ra đếm thử, tổng cộng chỉ khoảng 16 lượng bạc, không khỏi rơi lệ, "600 lượng, thứ 600 lượng bán được 16 lượng."
Mãn Bảo nhìn tứ ca, lại quay đầu nhìn cửa hông vương phủ, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Nàng xoay người nói: "Tứ ca, chúng ta đi."
Chu tứ lang nhét túi tiền sâu trong ngực áo, tuy chỉ có 16 lượng, nhưng cũng là tiền không phải sao?
Chu tứ lang ưu sầu hỏi: "Mãn Bảo, rốt cuộc muội mua hoa đó bao nhiêu tiền? Mình có bị lỗ không?"
"Không lỗ."
Chu tứ lang chẳng tin chút nào, lại tiếp tục ưu sầu rơi lệ, hồi lâu sau mới nói: "Thôi bỏ đi, muội thiếu tiền không? Tứ ca cho muội một ít? Ta sắp phải về nhà rồi, lúc về có cần ta hỏi xin cha ít tiền cho muội không? Đúng rồi, cha vẫn còn cầm tiền của muội đó, muội biết không?"
Chu Lập Quân cũng thấy đau lòng, dù sao cũng bị cướp mất một chậu hoa quý như vậy, tuy rằng nàng cũng không biết nhà bọn họ kết thù với phủ Ích Châu vương lúc nào, nhưng sau khi chứng kiến cảnh vừa rồi, nàng đã thầm nghĩ trong lòng: Thảo nào nhà bọn họ kết thù với phủ Ích Châu vương, người nhà bọn họ thật sự quá tệ.
Nhưng rất nhanh nàng đã bình tĩnh lại, vừa bước chậm lại thì phát hiện bọn họ đang đi đường khác, "Cô nhỏ, đây có phải đường đến hiệu thuốc đâu."
Mãn Bảo nói: "Hôm nay ta không đến hiệu thuốc, tứ ca, lát huynh về nhớ giúp muội đến nói với Kỷ đại phu một tiếng, vốn hôm nay ông ấy định đưa muội đi khám bệnh tại nhà cùng, kết quả.. Ai~~"
Chu tứ lang cũng đã nhận ra, nhìn trái ngó phải hỏi, "Vậy giờ chúng ta đang đi đâu đây? Hôm nay muội không đến hiệu thuốc cũng tốt, mang theo đầy bụng tức giận đi khám cho người ta, chẳng may khám nhầm thì phải làm sao?"
Mãn Bảo: . Nàng là kiểu đại phu này hả?
Rất nhanh, Chu tứ lang đã biết Mãn Bảo định đi đâu, bởi vì ở đằng trước đã xuất hiện một tòa nhà quen thuộc -- nha huyện!
Chu tứ lang không khỏi dừng bước, không thể tin hỏi: "Mãn Bảo, muội đừng nói với tứ ca là muội định đến tố cáo phủ Ích Châu vương cường mua ép bán nha, muội, muội làm vậy không phải là gây phiền phức cho Đường huyện lệnh ư?"
Mãn Bảo quay đầu nhìn Chu tứ lang, nói: "Tứ ca, muội không ngốc, sẽ không đi tố cáo phủ Ích Châu vương đâu, cũng sẽ không tố cáo tên quản sự kia, hơn nữa hôm nay muội cũng không định đến tìm Đường huyện lệnh, muội đến tìm Đường phu nhân. Hai người đưa muội đến đây là được, lúc về nhớ đi xin nghỉ giúp muội đó."
Chu tứ lang tò mò hỏi, "Muội tìm Đường phu nhân làm gì?"
Mãn Bảo nhe răng nhếch miệng, "Lôi kéo tình cảm."
Chu tứ lang run giọng nói: "Mãn Bảo, muội đừng có cười như vậy, tứ ca thấy hơi sợ."
Mãn Bảo quay gót đi luôn, đi được một nửa lại lùi về, nghiêng đầu nhìn cửa hàng bán điểm tâm gần đó.
Chu tứ lang còn chưa đoán ra nàng định làm gì, Mãn Bảo đã đi vào, sau đó lấy một miếng bạc vụn từ trong túi tiền của mình mua hai hộp điểm tâm mà Chu tứ lang cảm thấy rất đắt, sau đó cầm vào nha huyện.
Lúc này Chu tứ lang mới tin Mãn Bảo không tới cáo trạng mà là tới tìm Đường phu nhân thật.
Hai chú cháu liếc nhau, vội vàng theo sau.
Tới cửa hông ở hậu viện nha huyện, hai người nhìn Mãn Bảo cầm hộp điểm tâm đi vào, nàng còn quay lại vẫy tay với bọn họ.
Chu Lập Quân thấy hạ nhân của Đường gia cười với bọn họ, lúc này mới nhẹ nhàng đóng cửa hông lại, thở hắt một hơi, "Vừa nãy trông cô nhỏ đáng sợ thật."
Chu tứ lang gật đầu, "Ta chưa từng thấy nàng tức giận như vậy bao giờ, rõ ràng cả người đều như đang bốc hỏa, nhưng trên mặt vẫn cười tủm tỉm."
Chu Lập Quân nói: "Hay là tứ thúc đi mua ít thịt đi, tối bảo dì Dung làm món thịt viên mà cô nhỏ thích ăn, ăn ngon biết đâu tâm trạng cô nhỏ sẽ tốt hơn."
Chu tứ lang trầm tư gật đầu, gật một nửa mới nhớ ra, hỏi: "Vì sao lại là ta, sao con không đi đi?"
Chu tứ lang nói: "Đừng nghĩ ta không biết con đã tích cóp rất nhiều tiền, con gái con đứa như con cầm nhiều tiền thế làm gì?"
Chu Lập Quân quay gót đi luôn, vừa đi vừa cãi: "Cô nhỏ cũng có rất nhiều tiền đó, sao người không nói cô nhỏ đi?"
Nàng hừ nói: "Tứ thúc, tiền bán hoa khi nãy là thúc cầm đó, chắc cũng phải được 16 lượng."
Chu tứ lang đau lòng, "600 lượng biến thành 16 lượng."
"Tứ thúc, người không thể nghĩ như vậy được, người hãy nghĩ đó chỉ là một chậu hoa nhưng có thể bán được 16 lượng lận."
Chu tứ lang khẽ dừng một chút rồi nói: "Ta đã nghĩ theo cách của con, nhưng ta vẫn thấy đau lòng."
Tuy đau lòng nhưng hắn vẫn ra chợ mua một miếng thịt to về, băm để làm thịt viên.
Mà lúc này Mãn Bảo đang bưng trà nóng ngồi đối diện với Đường phu nhân, Đường phu nhân cười nói với nàng: "Hoa lan ở trong chậu mới vẫn sống khỏe, hôm nay thời tiết ấm áp, nó còn nở thêm một ít, đúng là thời điểm đẹp nhất."
Bây giờ hai chậu hoa đó đang đặt trong phòng ngủ của Đường phu nhân và thư phòng, mỗi lần ngắm nàng đều cảm thấy tâm tình rất tốt, bởi vậy thấy Mãn Bảo đến thì cười rạng rỡ, thấy nàng còn cầm quà tới thì hỏi: "Muội chính là người bận đến mức không có việc không lên điện Tam Bảo*, chúng ta đều là người thẳng thắn, muội cứ nói thẳng muội tìm ta làm gì đi."
* Không có việc không lên điện Tam Bảo: Ý chỉ không có chuyện sẽ không tới cửa đến thăm, chỉ cần tới cửa, tất là có việc muốn nhờ.
"Đường phu nhân thông minh thật, đúng là muội có việc tìm tỷ." Mãn Bảo ngồi thẳng nói: "Đường phu nhân, lần trước tỷ có nói Quý nhị phu nhân và Ích Châu vương phi đều thích mẫu đơn đúng không?"
Đường phu nhân gật đầu, cười hỏi: "Sao nào, bây giờ muội cũng trồng mẫu đơn rồi à?"
"Năm nay muốn trồng cũng không kịp nữa rồi, nhưng trên tay muội có mẫu đơn đẹp và quý hiếm, muội muốn hỏi Đường phu nhân một chút, tỷ có biết trong thành Ích Châu này còn có vị phu nhân nào thích hoa mẫu đơn không?"
"Thích thì nhiều lắm, người đương thời thích mẫu đơn, bây giờ lại đang mùa xuân, đúng là lúc hoa mẫu đơn nở đẹp nhất, không tới mấy ngày nữa chắc cả thành Ích Châu sẽ toàn là tiệc ngắm hoa." Đường phu nhân cười nói: "Ta đang tính chờ hai chậu lan này của ta nở hết thì cũng sẽ mời vài vị phu nhân tới thưởng lan, lúc đó muội có muốn tới không?"
Mãn Bảo ngẫm nghĩ rồi từ chối, nàng chỉ là một người bán hoa, chắc không thể ngắm hoa với hội người mua của nàng đâu chứ?
Buôn bán chính là buôn bán, chờ bao giờ không buôn bán hẵng bàn đến chuyện tình cảm đi.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS][BOOK]Từ khi đến thành Ích Châu tới giờ, đây là lần đầu tiên Mãn Bảo gặp được chuyện cường mua ép bán như vậy, nhất thời sợ đến mức ngây cả người.
Nhưng nàng cũng chỉ kinh ngạc sững sờ trong chớp mắt, mắt thấy bọn họ muốn động thủ cướp đồ, Mãn Bảo liền nhanh chóng lấy lại túi tiền mà quản sự đang định vứt, trưng vẻ nghiêm túc nói: "Đại nhân nói đúng, xem ra chậu hoa này rất có duyên với ngài."
Chu tứ lang và Chu Lập Quân kinh ngạc nhìn Mãn Bảo, ngay đến gia đinh vương phủ cũng ngớ cả người.
Quản sự cũng hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, đưa ánh mắt đầy ý vị nhìn Mãn Bảo: "Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tiểu nương tử có tương lai lắm đó."
Mãn Bảo nở nụ cười tươi: "Sao có thể bằng đại nhân được."
Quản sự hừ một tiếng, khẽ vung tay, một gia đinh liền bước lên giằng lấy chậu hoa trong lòng Chu tứ lang, xoay người rời đi.
Cửa hông đóng "Phịch" trước mặt bọn họ, Chu tứ lang cầm lấy túi tiền trong tay Mãn Bảo, đổ đống bạc vụn ra đếm thử, tổng cộng chỉ khoảng 16 lượng bạc, không khỏi rơi lệ, "600 lượng, thứ 600 lượng bán được 16 lượng."
Mãn Bảo nhìn tứ ca, lại quay đầu nhìn cửa hông vương phủ, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Nàng xoay người nói: "Tứ ca, chúng ta đi."
Chu tứ lang nhét túi tiền sâu trong ngực áo, tuy chỉ có 16 lượng, nhưng cũng là tiền không phải sao?
Chu tứ lang ưu sầu hỏi: "Mãn Bảo, rốt cuộc muội mua hoa đó bao nhiêu tiền? Mình có bị lỗ không?"
"Không lỗ."
Chu tứ lang chẳng tin chút nào, lại tiếp tục ưu sầu rơi lệ, hồi lâu sau mới nói: "Thôi bỏ đi, muội thiếu tiền không? Tứ ca cho muội một ít? Ta sắp phải về nhà rồi, lúc về có cần ta hỏi xin cha ít tiền cho muội không? Đúng rồi, cha vẫn còn cầm tiền của muội đó, muội biết không?"
Chu Lập Quân cũng thấy đau lòng, dù sao cũng bị cướp mất một chậu hoa quý như vậy, tuy rằng nàng cũng không biết nhà bọn họ kết thù với phủ Ích Châu vương lúc nào, nhưng sau khi chứng kiến cảnh vừa rồi, nàng đã thầm nghĩ trong lòng: Thảo nào nhà bọn họ kết thù với phủ Ích Châu vương, người nhà bọn họ thật sự quá tệ.
Nhưng rất nhanh nàng đã bình tĩnh lại, vừa bước chậm lại thì phát hiện bọn họ đang đi đường khác, "Cô nhỏ, đây có phải đường đến hiệu thuốc đâu."
Mãn Bảo nói: "Hôm nay ta không đến hiệu thuốc, tứ ca, lát huynh về nhớ giúp muội đến nói với Kỷ đại phu một tiếng, vốn hôm nay ông ấy định đưa muội đi khám bệnh tại nhà cùng, kết quả.. Ai~~"
Chu tứ lang cũng đã nhận ra, nhìn trái ngó phải hỏi, "Vậy giờ chúng ta đang đi đâu đây? Hôm nay muội không đến hiệu thuốc cũng tốt, mang theo đầy bụng tức giận đi khám cho người ta, chẳng may khám nhầm thì phải làm sao?"
Mãn Bảo: . Nàng là kiểu đại phu này hả?
Rất nhanh, Chu tứ lang đã biết Mãn Bảo định đi đâu, bởi vì ở đằng trước đã xuất hiện một tòa nhà quen thuộc -- nha huyện!
Chu tứ lang không khỏi dừng bước, không thể tin hỏi: "Mãn Bảo, muội đừng nói với tứ ca là muội định đến tố cáo phủ Ích Châu vương cường mua ép bán nha, muội, muội làm vậy không phải là gây phiền phức cho Đường huyện lệnh ư?"
Mãn Bảo quay đầu nhìn Chu tứ lang, nói: "Tứ ca, muội không ngốc, sẽ không đi tố cáo phủ Ích Châu vương đâu, cũng sẽ không tố cáo tên quản sự kia, hơn nữa hôm nay muội cũng không định đến tìm Đường huyện lệnh, muội đến tìm Đường phu nhân. Hai người đưa muội đến đây là được, lúc về nhớ đi xin nghỉ giúp muội đó."
Chu tứ lang tò mò hỏi, "Muội tìm Đường phu nhân làm gì?"
Mãn Bảo nhe răng nhếch miệng, "Lôi kéo tình cảm."
Chu tứ lang run giọng nói: "Mãn Bảo, muội đừng có cười như vậy, tứ ca thấy hơi sợ."
Mãn Bảo quay gót đi luôn, đi được một nửa lại lùi về, nghiêng đầu nhìn cửa hàng bán điểm tâm gần đó.
Chu tứ lang còn chưa đoán ra nàng định làm gì, Mãn Bảo đã đi vào, sau đó lấy một miếng bạc vụn từ trong túi tiền của mình mua hai hộp điểm tâm mà Chu tứ lang cảm thấy rất đắt, sau đó cầm vào nha huyện.
Lúc này Chu tứ lang mới tin Mãn Bảo không tới cáo trạng mà là tới tìm Đường phu nhân thật.
Hai chú cháu liếc nhau, vội vàng theo sau.
Tới cửa hông ở hậu viện nha huyện, hai người nhìn Mãn Bảo cầm hộp điểm tâm đi vào, nàng còn quay lại vẫy tay với bọn họ.
Chu Lập Quân thấy hạ nhân của Đường gia cười với bọn họ, lúc này mới nhẹ nhàng đóng cửa hông lại, thở hắt một hơi, "Vừa nãy trông cô nhỏ đáng sợ thật."
Chu tứ lang gật đầu, "Ta chưa từng thấy nàng tức giận như vậy bao giờ, rõ ràng cả người đều như đang bốc hỏa, nhưng trên mặt vẫn cười tủm tỉm."
Chu Lập Quân nói: "Hay là tứ thúc đi mua ít thịt đi, tối bảo dì Dung làm món thịt viên mà cô nhỏ thích ăn, ăn ngon biết đâu tâm trạng cô nhỏ sẽ tốt hơn."
Chu tứ lang trầm tư gật đầu, gật một nửa mới nhớ ra, hỏi: "Vì sao lại là ta, sao con không đi đi?"
Chu tứ lang nói: "Đừng nghĩ ta không biết con đã tích cóp rất nhiều tiền, con gái con đứa như con cầm nhiều tiền thế làm gì?"
Chu Lập Quân quay gót đi luôn, vừa đi vừa cãi: "Cô nhỏ cũng có rất nhiều tiền đó, sao người không nói cô nhỏ đi?"
Nàng hừ nói: "Tứ thúc, tiền bán hoa khi nãy là thúc cầm đó, chắc cũng phải được 16 lượng."
Chu tứ lang đau lòng, "600 lượng biến thành 16 lượng."
"Tứ thúc, người không thể nghĩ như vậy được, người hãy nghĩ đó chỉ là một chậu hoa nhưng có thể bán được 16 lượng lận."
Chu tứ lang khẽ dừng một chút rồi nói: "Ta đã nghĩ theo cách của con, nhưng ta vẫn thấy đau lòng."
Tuy đau lòng nhưng hắn vẫn ra chợ mua một miếng thịt to về, băm để làm thịt viên.
Mà lúc này Mãn Bảo đang bưng trà nóng ngồi đối diện với Đường phu nhân, Đường phu nhân cười nói với nàng: "Hoa lan ở trong chậu mới vẫn sống khỏe, hôm nay thời tiết ấm áp, nó còn nở thêm một ít, đúng là thời điểm đẹp nhất."
Bây giờ hai chậu hoa đó đang đặt trong phòng ngủ của Đường phu nhân và thư phòng, mỗi lần ngắm nàng đều cảm thấy tâm tình rất tốt, bởi vậy thấy Mãn Bảo đến thì cười rạng rỡ, thấy nàng còn cầm quà tới thì hỏi: "Muội chính là người bận đến mức không có việc không lên điện Tam Bảo*, chúng ta đều là người thẳng thắn, muội cứ nói thẳng muội tìm ta làm gì đi."
* Không có việc không lên điện Tam Bảo: Ý chỉ không có chuyện sẽ không tới cửa đến thăm, chỉ cần tới cửa, tất là có việc muốn nhờ.
"Đường phu nhân thông minh thật, đúng là muội có việc tìm tỷ." Mãn Bảo ngồi thẳng nói: "Đường phu nhân, lần trước tỷ có nói Quý nhị phu nhân và Ích Châu vương phi đều thích mẫu đơn đúng không?"
Đường phu nhân gật đầu, cười hỏi: "Sao nào, bây giờ muội cũng trồng mẫu đơn rồi à?"
"Năm nay muốn trồng cũng không kịp nữa rồi, nhưng trên tay muội có mẫu đơn đẹp và quý hiếm, muội muốn hỏi Đường phu nhân một chút, tỷ có biết trong thành Ích Châu này còn có vị phu nhân nào thích hoa mẫu đơn không?"
"Thích thì nhiều lắm, người đương thời thích mẫu đơn, bây giờ lại đang mùa xuân, đúng là lúc hoa mẫu đơn nở đẹp nhất, không tới mấy ngày nữa chắc cả thành Ích Châu sẽ toàn là tiệc ngắm hoa." Đường phu nhân cười nói: "Ta đang tính chờ hai chậu lan này của ta nở hết thì cũng sẽ mời vài vị phu nhân tới thưởng lan, lúc đó muội có muốn tới không?"
Mãn Bảo ngẫm nghĩ rồi từ chối, nàng chỉ là một người bán hoa, chắc không thể ngắm hoa với hội người mua của nàng đâu chứ?
Buôn bán chính là buôn bán, chờ bao giờ không buôn bán hẵng bàn đến chuyện tình cảm đi.[/BOOK][/HIDE-THANKS]