Chương 790: Biết cả rồi
[HIDE-THANKS][BOOK]"Có điều chuyện này cũng không thể trách ta hoàn toàn được," Đường huyện lệnh nói: "Làm sao ta biết Chu Kim là cha nàng, Trường Bác đang điều tra Chu Mãn chứ?"
Tùy tùng không hiểu gì, "Dương thiếu gia đang điều tra Mãn tiểu thư ạ?"
Đường huyện lệnh che trán, nói: "Mau trở về thôi, cô nhóc kia thông minh lắm, Bạch Thiện cũng không phải người dễ lừa, e rằng không bao lâu là người nhà bọn họ sẽ biết."
Đường huyện lệnh nói tới đây thì hơi dừng lại, như nghĩ đến điều gì: "Cho nên cái khóa trường mệnh kia là của Mãn Bảo? Vậy không phải là án mới mà bản án cũ năm xưa. Lại Đầu nhát gan nhưng dụng hình cũng không nói, chuyện này rất có khả năng là liên quan đến nhiều người, còn là người quen."
Tùy tùng: "Lão gia, ngài cứ nói thẳng là người thôn bọn họ đi ạ."
Đường huyện lệnh liếc xéo hắn, "Ai nói chỉ là người trong thôn bọn họ? Bây giờ còn chưa biết bọn họ phạm vào chuyện gì nữa là, Trường Bác chưa nói gì cho ta hết."
Mà Đường huyện lệnh cũng không biết rằng Dương Hòa Thư cũng chưa biết gì hết.
Mãn Bảo và Bạch Thiện thảo luận một hồi, đều cảm thấy mục đích của Đường huyện lệnh không đơn giản, vì thế không còn lòng dạ đọc sách ở Tàng Thư Lâu nữa.
Mãn Bảo theo thói quen trèo qua cửa sổ để vào, Bạch Thiện lại theo bản năng đi từ cửa chính.
Tiên sinh trông coi nhìn thấy Bạch Thiện bước vào thì không khỏi nheo mắt, hỏi: "Trò đi ra ngoài lúc nào?"
Bạch Thiện khựng một chút, sau đó thản nhiên đáp: "Trò mới ra thôi, lúc trò đi ra còn chào tiên sinh nữa mà?"
"Thế hả?" Tiên sinh nhíu mày, chẳng lẽ do ông đọc sách chăm chú quá nên không chú ý?
Bạch Thiện gật đầu chắc nịch: "Đúng ạ."
Sau đó đi vào thu dọn đồ trên bàn, lại lấy ba quyển sách đã tìm từ sáng ra đăng ký mượn.
Bây giờ Bạch Thiện vẫn ở ban Giáp ba, nhưng thứ hạng của hắn chình ình ra đó, cho nên có quyền mượn sách ra ngoài.
Tiên sinh trông coi Tàng Thư Lâu rất thích cho Bạch Thiện mượn sách, bởi vì hắn đều mượn những quyển sách nghiêm túc, hơn nữa đọc cũng nhanh, còn giữ sách không bị hư hại.
Cho nên lần nào Bạch Thiện mượn sách, chỉ cần không phải là sách quá quý giá thì bọn họ đều sẽ phê duyệt cho hắn mượn ra ngoài.
Tiên sinh đăng ký cho hắn xong thì giao sách cho hắn, cười nói: "Phải không ngừng cố gắng nhé, Địch tiên sinh của các trò đã từng khoác lác với bọn ta, nói lần thi cuối kỳ sau trò có thể đứng trong năm hạng đầu đấy."
Bạch Thiện ngẩng đầu cười xấu hổ với ông, sau đó cho sách vào giỏ, cáo từ rời đi.
Hai huyện lệnh hoàn toàn dựa vào khóa trường mệnh và khẩu cung của Lại Đầu để suy đoán đã từng có vụ án phát sinh, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về vụ án cả, nhưng nhà họ Chu lại rất rõ ràng, cho nên Mãn Bảo vừa về nhà nói chuyện này với Chu tứ lang, sau lưng Chu tứ lang đã rịn đầy mồ hôi lạnh.
Hắn khẽ nuốt nước miếng, hỏi, "Muội nói Đường huyện lệnh hỏi cha, còn hỏi cả chú nhỏ?"
Mãn Bảo gật đầu, "Có phải mấy ngày này cha đã xảy ra chuyện gì không? Tứ ca, hay là muội và huynh cùng về nhà xem đi."
"Đừng," Chu tứ lang gắng bình tĩnh lại, gượng cười nói: "Trong nhà nhiều ca ca như vậy thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Cho dù có xảy ra chuyện thật thì bọn họ cũng sẽ bảo người gọi chúng ta về, thành Ích Châu cách huyện La Giang không xa, đi một ngày là đến được rồi."
Bạch Thiện cũng nói: "Đúng thế, nếu ngươi không yên tâm thì ta bảo Đại Cát về cùng tứ ca ngươi."
Đại Cát: . Hắn không hiểu, hắn về cùng thì có tác dụng gì?
Nhưng giờ Chu tứ lang lại không có tâm trạng suy nghĩ, hắn gật đầu đồng ý theo bản năng.
Đại Cát nhíu mày, nói: "Thiếu gia, tôi có về thì cũng chỉ làm chân chạy thôi, còn chẳng hữu dụng bằng một phong thư của ngài ấy. Nếu ngài thật sự lo lắng thì không bằng viết một phong thư cho lão phu nhân, một câu của lão phu nhân có tác dụng hơn việc tiểu nhân đi về nhiều."
Chu tứ lang và Mãn Bảo cũng đưa mắt trông mong nhìn Bạch Thiện.
Bạch Thiện lập tức gật đầu, "Được, vậy ta viết một phong thư cho Chu tứ ca mang về."
Đại Cát liền lùi ra phía sau.
Sáng sớm hôm sau Chu tứ lang đã khởi hành về nhà, nhưng tốc độ của hắn vẫn kém xa Đường huyện lệnh.
Người đưa thư của hắn đã xuất phát từ chiều hôm qua, cầm thư tay của hắn cưỡi khoái mã về kinh thành, gặp trạm dịch ở dọc đường thì đổi ngựa, chạng vạng hôm sau đã đuổi kịp năm chiếc xe ngựa của Dương huyện lệnh.
Hắn chạy một ngày một đêm, lúc xuống ngựa chân vẫn còn run rẩy.
Vạn Điền không dám chậm trễ, vội vàng gọi người ra đỡ hắn, dìu hắn đến gặp Dương Hòa Thư.
Dương Hòa Thư cau mày, hỏi: "Có chuyện gì gấp mà khiến ngươi chạy liều mạng như vậy?"
Người đưa thư không nói ra lời, chỉ dâng bức thư cất trong ngực lên.
Dương Hòa Thư nhanh chóng mở thư ra xem, đọc lướt nhanh như gió, sau đó ngây ngốc nhìn thư.
Vạn Điền thấp thỏm gọi thử, "Thiếu gia?"
Lúc này Dương Hòa Thư mới nghiến răng, oán hận gằn giọng, "Đường Tri Hạc!"
Vạn Điền lập tức cúi đầu không dám nói nữa.
Tri Hạc là tên chữ của Đường huyện lệnh, lúc quan hệ tốt hai người thường gọi tên chữ của nhau, nhưng nếu gọi tên chữ kèm theo cả họ, thì mang ý nghĩa thiếu gia đang rất tức giận.
Dương Hòa Thư ném thư của Đường Hạc sang một bên, tuy rất giận sự tự chủ trương của hắn nhưng vẫn cố kiềm chế, nói: "Chuẩn bị bút mực."
Vạn Điền lập tức lui xuống xuống chuẩn bị văn phòng tứ bảo, Dương Hòa Thư suy tư một lát, nói với người đưa thư: "Thư này ta sẽ bảo người dưới đưa về, việc này không cần gấp."
Người đưa thư thở phào nhẹ nhõm, nếu để hắn chạy suốt đêm về nữa thì chắc hắn toi mạng mất.
Dương Hòa Thư viết hai phong thư, một phong gửi cho Đường huyện lệnh, phong còn lại là thư tay gửi đến huyện La Giang, bên trên có đóng con dấu của hắn.
Hắn đưa hai phong thư cho Vạn Điền, nói: "Ngươi tự mình dẫn theo người mang về đi, đến thành Ích Châu trước, sau đó về huyện La Giang."
Hắn trầm ngâm nói: "Cho dù có rút dây động rừng thì Chu gia vô quyền vô thế cũng không làm được gì đâu, nên tra thế nào thì cứ tra thế đó. Chỉ là ngươi phải để ý Đường Hạc, đừng để hắn bất chấp thủ đoạn lên người dân."
Hắn hơi cúi người, thấp giọng nói: "Mạch giống mới xuất phát từ nhà họ Chu, lúc ngài ấy tới đây, ta đã báo lên theo tình hình thực tế, cũng không biết ngài ấy có nhớ không."
Vạn Điền hoảng sợ, hắn vẫn luôn đi theo chủ tử, tất nhiên biết "ngài ấy" mà thiếu gia nói là ai, hắn nuốt nước miếng, vội vàng đáp vâng.
Lúc này Dương Hòa Thư mới ngồi thẳng lại, nói: "Ngươi không cần vào kinh, cứ ở lại huyện La Giang giúp Đường Hạc đi."
Chuyện phá án đương nhiên không cần tới Vạn Điền, hắn ở lại hơn nửa chỉ để để ý Đường Hạc, để hắn đừng có khuấy tung huyện La Giang lên.
Đương nhiên Vạn Điền cũng không có bản lĩnh này, điều hắn có thể làm cùng lắm chỉ là lượn mấy vòng trước mặt Đường đại nhân, để hắn kiêng kỵ thiếu gia nhà mình, đừng quá phận quá thôi.
Vạn Điền nhận mệnh lệnh, gọi hai người rồi cưỡi khoái mã chạy về, tuy rằng thiếu gia nói không gấp nhưng hắn vẫn chạy hơn một canh giờ, tận đến khi trời tối không nhìn thấy đường nữa mời dừng lại dùng bữa ngủ nghỉ ngoài trời.
Mà lúc này, người lớn nhà họ Chu đang vây quanh bếp lò, trầm mặc lo lắng.
Từ khi Chu tứ lang trở về, không khí nhà bọn họ liền hơi ngưng trệ, lão Chu thở dài một hơi, Tiền thị nhìn ông, nói với Chu đại lang: "Con và nhị lang đến nhà Lại Tử gọi hắn sang đây đi."
"Vậy có phải đến nói với trưởng thôn một tiếng không ạ?"[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS][BOOK]"Có điều chuyện này cũng không thể trách ta hoàn toàn được," Đường huyện lệnh nói: "Làm sao ta biết Chu Kim là cha nàng, Trường Bác đang điều tra Chu Mãn chứ?"
Tùy tùng không hiểu gì, "Dương thiếu gia đang điều tra Mãn tiểu thư ạ?"
Đường huyện lệnh che trán, nói: "Mau trở về thôi, cô nhóc kia thông minh lắm, Bạch Thiện cũng không phải người dễ lừa, e rằng không bao lâu là người nhà bọn họ sẽ biết."
Đường huyện lệnh nói tới đây thì hơi dừng lại, như nghĩ đến điều gì: "Cho nên cái khóa trường mệnh kia là của Mãn Bảo? Vậy không phải là án mới mà bản án cũ năm xưa. Lại Đầu nhát gan nhưng dụng hình cũng không nói, chuyện này rất có khả năng là liên quan đến nhiều người, còn là người quen."
Tùy tùng: "Lão gia, ngài cứ nói thẳng là người thôn bọn họ đi ạ."
Đường huyện lệnh liếc xéo hắn, "Ai nói chỉ là người trong thôn bọn họ? Bây giờ còn chưa biết bọn họ phạm vào chuyện gì nữa là, Trường Bác chưa nói gì cho ta hết."
Mà Đường huyện lệnh cũng không biết rằng Dương Hòa Thư cũng chưa biết gì hết.
Mãn Bảo và Bạch Thiện thảo luận một hồi, đều cảm thấy mục đích của Đường huyện lệnh không đơn giản, vì thế không còn lòng dạ đọc sách ở Tàng Thư Lâu nữa.
Mãn Bảo theo thói quen trèo qua cửa sổ để vào, Bạch Thiện lại theo bản năng đi từ cửa chính.
Tiên sinh trông coi nhìn thấy Bạch Thiện bước vào thì không khỏi nheo mắt, hỏi: "Trò đi ra ngoài lúc nào?"
Bạch Thiện khựng một chút, sau đó thản nhiên đáp: "Trò mới ra thôi, lúc trò đi ra còn chào tiên sinh nữa mà?"
"Thế hả?" Tiên sinh nhíu mày, chẳng lẽ do ông đọc sách chăm chú quá nên không chú ý?
Bạch Thiện gật đầu chắc nịch: "Đúng ạ."
Sau đó đi vào thu dọn đồ trên bàn, lại lấy ba quyển sách đã tìm từ sáng ra đăng ký mượn.
Bây giờ Bạch Thiện vẫn ở ban Giáp ba, nhưng thứ hạng của hắn chình ình ra đó, cho nên có quyền mượn sách ra ngoài.
Tiên sinh trông coi Tàng Thư Lâu rất thích cho Bạch Thiện mượn sách, bởi vì hắn đều mượn những quyển sách nghiêm túc, hơn nữa đọc cũng nhanh, còn giữ sách không bị hư hại.
Cho nên lần nào Bạch Thiện mượn sách, chỉ cần không phải là sách quá quý giá thì bọn họ đều sẽ phê duyệt cho hắn mượn ra ngoài.
Tiên sinh đăng ký cho hắn xong thì giao sách cho hắn, cười nói: "Phải không ngừng cố gắng nhé, Địch tiên sinh của các trò đã từng khoác lác với bọn ta, nói lần thi cuối kỳ sau trò có thể đứng trong năm hạng đầu đấy."
Bạch Thiện ngẩng đầu cười xấu hổ với ông, sau đó cho sách vào giỏ, cáo từ rời đi.
Hai huyện lệnh hoàn toàn dựa vào khóa trường mệnh và khẩu cung của Lại Đầu để suy đoán đã từng có vụ án phát sinh, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về vụ án cả, nhưng nhà họ Chu lại rất rõ ràng, cho nên Mãn Bảo vừa về nhà nói chuyện này với Chu tứ lang, sau lưng Chu tứ lang đã rịn đầy mồ hôi lạnh.
Hắn khẽ nuốt nước miếng, hỏi, "Muội nói Đường huyện lệnh hỏi cha, còn hỏi cả chú nhỏ?"
Mãn Bảo gật đầu, "Có phải mấy ngày này cha đã xảy ra chuyện gì không? Tứ ca, hay là muội và huynh cùng về nhà xem đi."
"Đừng," Chu tứ lang gắng bình tĩnh lại, gượng cười nói: "Trong nhà nhiều ca ca như vậy thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Cho dù có xảy ra chuyện thật thì bọn họ cũng sẽ bảo người gọi chúng ta về, thành Ích Châu cách huyện La Giang không xa, đi một ngày là đến được rồi."
Bạch Thiện cũng nói: "Đúng thế, nếu ngươi không yên tâm thì ta bảo Đại Cát về cùng tứ ca ngươi."
Đại Cát: . Hắn không hiểu, hắn về cùng thì có tác dụng gì?
Nhưng giờ Chu tứ lang lại không có tâm trạng suy nghĩ, hắn gật đầu đồng ý theo bản năng.
Đại Cát nhíu mày, nói: "Thiếu gia, tôi có về thì cũng chỉ làm chân chạy thôi, còn chẳng hữu dụng bằng một phong thư của ngài ấy. Nếu ngài thật sự lo lắng thì không bằng viết một phong thư cho lão phu nhân, một câu của lão phu nhân có tác dụng hơn việc tiểu nhân đi về nhiều."
Chu tứ lang và Mãn Bảo cũng đưa mắt trông mong nhìn Bạch Thiện.
Bạch Thiện lập tức gật đầu, "Được, vậy ta viết một phong thư cho Chu tứ ca mang về."
Đại Cát liền lùi ra phía sau.
Sáng sớm hôm sau Chu tứ lang đã khởi hành về nhà, nhưng tốc độ của hắn vẫn kém xa Đường huyện lệnh.
Người đưa thư của hắn đã xuất phát từ chiều hôm qua, cầm thư tay của hắn cưỡi khoái mã về kinh thành, gặp trạm dịch ở dọc đường thì đổi ngựa, chạng vạng hôm sau đã đuổi kịp năm chiếc xe ngựa của Dương huyện lệnh.
Hắn chạy một ngày một đêm, lúc xuống ngựa chân vẫn còn run rẩy.
Vạn Điền không dám chậm trễ, vội vàng gọi người ra đỡ hắn, dìu hắn đến gặp Dương Hòa Thư.
Dương Hòa Thư cau mày, hỏi: "Có chuyện gì gấp mà khiến ngươi chạy liều mạng như vậy?"
Người đưa thư không nói ra lời, chỉ dâng bức thư cất trong ngực lên.
Dương Hòa Thư nhanh chóng mở thư ra xem, đọc lướt nhanh như gió, sau đó ngây ngốc nhìn thư.
Vạn Điền thấp thỏm gọi thử, "Thiếu gia?"
Lúc này Dương Hòa Thư mới nghiến răng, oán hận gằn giọng, "Đường Tri Hạc!"
Vạn Điền lập tức cúi đầu không dám nói nữa.
Tri Hạc là tên chữ của Đường huyện lệnh, lúc quan hệ tốt hai người thường gọi tên chữ của nhau, nhưng nếu gọi tên chữ kèm theo cả họ, thì mang ý nghĩa thiếu gia đang rất tức giận.
Dương Hòa Thư ném thư của Đường Hạc sang một bên, tuy rất giận sự tự chủ trương của hắn nhưng vẫn cố kiềm chế, nói: "Chuẩn bị bút mực."
Vạn Điền lập tức lui xuống xuống chuẩn bị văn phòng tứ bảo, Dương Hòa Thư suy tư một lát, nói với người đưa thư: "Thư này ta sẽ bảo người dưới đưa về, việc này không cần gấp."
Người đưa thư thở phào nhẹ nhõm, nếu để hắn chạy suốt đêm về nữa thì chắc hắn toi mạng mất.
Dương Hòa Thư viết hai phong thư, một phong gửi cho Đường huyện lệnh, phong còn lại là thư tay gửi đến huyện La Giang, bên trên có đóng con dấu của hắn.
Hắn đưa hai phong thư cho Vạn Điền, nói: "Ngươi tự mình dẫn theo người mang về đi, đến thành Ích Châu trước, sau đó về huyện La Giang."
Hắn trầm ngâm nói: "Cho dù có rút dây động rừng thì Chu gia vô quyền vô thế cũng không làm được gì đâu, nên tra thế nào thì cứ tra thế đó. Chỉ là ngươi phải để ý Đường Hạc, đừng để hắn bất chấp thủ đoạn lên người dân."
Hắn hơi cúi người, thấp giọng nói: "Mạch giống mới xuất phát từ nhà họ Chu, lúc ngài ấy tới đây, ta đã báo lên theo tình hình thực tế, cũng không biết ngài ấy có nhớ không."
Vạn Điền hoảng sợ, hắn vẫn luôn đi theo chủ tử, tất nhiên biết "ngài ấy" mà thiếu gia nói là ai, hắn nuốt nước miếng, vội vàng đáp vâng.
Lúc này Dương Hòa Thư mới ngồi thẳng lại, nói: "Ngươi không cần vào kinh, cứ ở lại huyện La Giang giúp Đường Hạc đi."
Chuyện phá án đương nhiên không cần tới Vạn Điền, hắn ở lại hơn nửa chỉ để để ý Đường Hạc, để hắn đừng có khuấy tung huyện La Giang lên.
Đương nhiên Vạn Điền cũng không có bản lĩnh này, điều hắn có thể làm cùng lắm chỉ là lượn mấy vòng trước mặt Đường đại nhân, để hắn kiêng kỵ thiếu gia nhà mình, đừng quá phận quá thôi.
Vạn Điền nhận mệnh lệnh, gọi hai người rồi cưỡi khoái mã chạy về, tuy rằng thiếu gia nói không gấp nhưng hắn vẫn chạy hơn một canh giờ, tận đến khi trời tối không nhìn thấy đường nữa mời dừng lại dùng bữa ngủ nghỉ ngoài trời.
Mà lúc này, người lớn nhà họ Chu đang vây quanh bếp lò, trầm mặc lo lắng.
Từ khi Chu tứ lang trở về, không khí nhà bọn họ liền hơi ngưng trệ, lão Chu thở dài một hơi, Tiền thị nhìn ông, nói với Chu đại lang: "Con và nhị lang đến nhà Lại Tử gọi hắn sang đây đi."
"Vậy có phải đến nói với trưởng thôn một tiếng không ạ?"[/BOOK][/HIDE-THANKS]
Chỉnh sửa cuối: