Chương 780: Giúp đỡ
[HIDE-THANKS][BOOK]Đương nhiên không khó, huyện La Giang là hạ huyện, không có nhiều người học hành, người biết chữ cũng chẳng bao nhiêu, hôm nay có không ít cửa hàng đều treo đèn lồng cho người ta giải đố, góp chút không khí vui mừng.
Vốn dĩ đã người ít đèn nhiều, mà đố đèn còn tăng độ khó thì tối nay thì đúng là khỏi cần chơi nữa.
Cho nên độ khó của tháp đèn cũng tăng dần lên, những câu đố đèn bên dưới không khó, còn có mấy câu tục ngữ, cho dù ngươi không biết chữ thì nghe người ta đọc, ai thông minh chút cũng có thể đoán ra.
Tất nhiên Bạch nhị lang chướng mắt mấy hoa đăng này, chỉ chọn hoa đăng trông khá đẹp từ tầng ba tầng bốn trở lên.
Ba người vừa đi vừa đoán, hoa đăng trên tay dần nhiều thêm, thế là không cầm xuể, bèn đưa hết cho Đại Cát đi đằng sau, còn mình thì tung tăng nhảy nhót đằng trước.
Đại Cát: .
Chờ đi dạo ra đằng sau tháp đèn, ba người mới dần nhận ra tình hình, có không ít người vây quanh tháp đèn nhưng lại chẳng có mấy ai giải đố.
Mấy người giải đố thì vừa nhìn phục trang cũng biết là người có học.
Mãn Bảo đảo con ngươi, dứt khoát đứng ở trước tháp đèn không đi nữa, chỉ vào một trản hoa đăng dưới chân tháp, cao giọng hô: "Có ai muốn đoán đố đèn không, tôi sẽ đọc câu đố cho người đó nghe."
Trong đám người xúm quanh tháp đèn lập tức truyền ra từng tiếng đáp "Tôi, tôi, tôi", nghe qua còn không ít.
Mãn Bảo khẽ mỉm cười, đọc "Vừa xù lại vừa mềm, bay đầy trời tháng ba, nhìn xa như bông tuyết, nhìn gần giống cục bông."
Giọng nàng vừa mới dứt, trong đám đông đã có một người giơ tay hô lên: 'Tơ liễu, tơ liễu -- "
Mãn Bảo hơi mỉm cười, gỡ hoa đăng xuống đưa cho hắn, tiểu ca kia chen lên đằng trước, cười đến mức híp cả mắt, cầm hoa đăng chạy đến chỗ người canh tháp đèn lấy đáp án, nếu chính xác thì hắn có thể mang hoa đăng đi.
Nếu không chuẩn thì hắn phải mang về treo lại.
Mọi người nhao nhao đi theo hóng hớt, quả nhiên đáp án là đúng, chàng trai liền vui vẻ cầm hoa đăng chạy đi, cũng không biết định mang tặng ai.
Mãn Bảo lập tức bị người vây quanh," Tiểu nương tử, giúp tôi đọc cái này đi.. "
" Đọc cả cái này giúp tôi với.. "
Bạch Thiện bước lên hỗ trợ," Để tôi đọc giúp mọi người.. "
Ba người liền giúp mọi người đọc câu đố trên đèn, nếu bọn họ đoán được thì cho bọn họ đoán, nếu không đoán được thì sẽ xem mặt người muốn giải đố, thấy hợp nhãn duyên thì sẽ gợi ý một chút, nếu thấy không hợp nhãn thì bỏ qua.
Hiển nhiên người canh tháp đèn không ngờ còn có người chuyên đến đọc đố đèn cho người ta, phải biết tuy các năm trước cũng có người biết chữ đọc câu đố đèn ra, nhưng đó là vì chính họ gặp khó khăn khi giải đố nên mới đọc hộ một hai câu để nhờ mọi người giúp.
Nào có ai chuyên đứng trước tháp đèn đọc câu đố cho người ta chứ?
Nhưng hắn cũng không thể ngăn cản, bởi vì bọn họ không làm trái với quy định.
Có điều thỉnh thoảng hắn cũng cản trở một chút, ví dụ như có người rõ ràng không đoán được, nhưng vì bọn họ trông xinh xắn, hoặc còn nhỏ tuổi nên được người ta nhắc giúp, thì hắn sẽ lấy lý do không hợp quy định để trả về.
Mắt thấy bọn họ sắp đoán hết đèn ở tầng thứ nhất thứ hai đi rồi, mà tầng ba tầng bốn cũng thiếu mấy chiếc hoa đăng, tòa tháp đèn vốn lung linh mỹ lệ dần lưa thưa tan tác, người canh tháp đèn đổ mồ hôi lạnh, tối nay còn dài lắm đấy, nếu hoa đăng bị người ta lấy đi hết thì quá mất mặt, lão gia mà biết thì..
Người canh đèn vội vàng bước lên nói với Mãn Bảo:" Tiểu nương tử, phía trước còn một tòa tháp đèn nữa đấy, hoặc quay lại đằng sau cũng có, hay là mọi người đến đó đi? "
Mãn Bảo ngẫm nghĩ, cảm thấy cách này không tồi, dù sao huyện thành chỉ to từng đó, còn cả buổi tối với rất nhiều thời gian, bọn họ làm chuyện tốt thêm chút vậy.
Thế là kéo Bạch Thiện và Bạch nhị lang đi về phía tháp đèn cuối cùng, mọi người lập tức theo sau, vây quanh bọn họ đến cái tháp đèn cuối cùng kia.
Đường phố vốn rất rộng rãi nhanh chóng trở nên chật cứng, bọn nha dịch đang tuần phố nhận thấy biến hóa thì vội vàng túm chặt một người trong đám đông kia, hỏi:" Các người đang đi đâu vậy? "
" Đi đến tòa tháp đèn tiếp theo chơi giải đố. "
" Không phải đằng này có tháp đèn sao? Sao cứ phải đi về hướng đó? "Người người chen chúc, chẳng may xảy ra chuyện gì thì sao?
" Đèn ở đằng này đã bị đoán gần hết rồi, chúng tôi muốn đi đoán tòa khác. "
Nha dịch nhìn hắn đầy hoài nghi," Ngươi biết chữ? "
" Tôi không biết chữ, nhưng có một tiểu nương tử và tiểu công tử đọc câu đố đèn cho mọi người đoán, nãy họ đứng ở cái đèn trước đó đọc cho mọi người đoán được hơn hai mươi trản hoa đăng lận, tiếc là tôi chậm mồm chậm miệng nên không tranh được với người ta. "
Nha dịch:".. Có mà do đầu óc chậm ý? "
Hắn buông người nọ ra, cũng chen vào đám người, bằng vào uy thế của quần áo hắn mặc và nỗ lực bản thân, cuối cùng cũng chen được lên đằng trước, sau đó nhìn thấy ba người cực kỳ quen mắt được vây giữa đám đông.
Không biết vì sao, rõ ràng biết họ là bạn của huyện lệnh đại nhân nhưng trong lòng hắn vẫn có dự cảm bất hảo.
Hắn nhìn ba người rồi xoay người đi ra ngoài, nói với đồng nghiệp trực cùng:" Mau về nói cho Huyện thái gia, ba người bạn kia của ngài ấy gây.. Làm chút chuyện. "
Huyện La Giang chỉ có một con đường cái náo nhiệt, tửu lầu ở ngay giữa đoạn này, không gần cũng không xa, cất bước chạy nửa khắc là đến.
Dương huyện lệnh nhận được tin thì trầm mặc một chút, sau đó nói:" Nhiều người giải đố không? "
" Rất nhiều, chặn hết cả con phố, người phía bên này không qua được, người phía bên kia cũng không về được. "
Dương huyện lệnh khẽ gật đầu, khen ngợi:" Cũng không tệ lắm, cuối cùng số hoa đăng đó cũng phát huy được công dụng của mình, ngươi dẫn theo mấy người nữa đến chỗ đó thông một con đường cho người dân, mặt khác bảo bọn họ không được chen chúc, cẩn thận ngã đổ tháp đèn, còn lại thì cứ kệ họ thôi."
Có điều huyện thành chỉ có từng đó người, muốn làm đổ tháp đèn cũng là chuyện không tưởng.
Nhiều nhất chỉ chen chúc một tí thôi.
Bọn họ nha dịch vâng lời rời đi, điều một nửa lực lượng trị an tới đó, chờ bọn họ đoán xong tòa tháp đèn này rồi dời bước đến tòa tiếp theo, đám đông đi theo, bọn nha dịch cũng đi theo.
Trong đám người thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hoan hộ vui mừng, đám nha dịch đang gắng hết sức mở một con đường cảm thấy nguyên tiêu năm nay so với năm ngoái càng thêm ồn ào ầm ĩ..
Chờ bọn Mãn Bảo đi hết một lượt bảy tòa tháp đèn, đọc vô số cái đèn giúp mọi người, xác định có đọc lên nữa cũng không ai đoán được, mà bọn họ cũng không thể nhìn thấy, bèn cầm hoa đăng của mình cáo từ rời đi.
Mọi người tập trung nhìn tòa tháp đèn thiếu tay thiếu chân, cũng sôi nổi cười vang rồi tản ra.
Rất nhiều người lấy được hoa đăng, nhưng cũng có rất nhiều người không lấy được.
Dù sao cũng chỉ có từng đấy đèn, phản ứng chậm chút là đèn bị người khác lấy rồi.
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng người cầm hoa đăng trên phố đã nhiều hơn, có trẻ con nhìn thấy con nhà người ta có hoa đăng mà nó lại không có thì quấy đòi mua..
Các người lớn không lay chuyển được, bèn phải tiêu tiền mua cho bọn trẻ.
Vì thế, người cầm hoa đăng đi đường càng thêm nhiều, đưa mắt nhìn lại, cả một con đường toàn là ánh đèn lưu động, lung linh vô cùng.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS][BOOK]Đương nhiên không khó, huyện La Giang là hạ huyện, không có nhiều người học hành, người biết chữ cũng chẳng bao nhiêu, hôm nay có không ít cửa hàng đều treo đèn lồng cho người ta giải đố, góp chút không khí vui mừng.
Vốn dĩ đã người ít đèn nhiều, mà đố đèn còn tăng độ khó thì tối nay thì đúng là khỏi cần chơi nữa.
Cho nên độ khó của tháp đèn cũng tăng dần lên, những câu đố đèn bên dưới không khó, còn có mấy câu tục ngữ, cho dù ngươi không biết chữ thì nghe người ta đọc, ai thông minh chút cũng có thể đoán ra.
Tất nhiên Bạch nhị lang chướng mắt mấy hoa đăng này, chỉ chọn hoa đăng trông khá đẹp từ tầng ba tầng bốn trở lên.
Ba người vừa đi vừa đoán, hoa đăng trên tay dần nhiều thêm, thế là không cầm xuể, bèn đưa hết cho Đại Cát đi đằng sau, còn mình thì tung tăng nhảy nhót đằng trước.
Đại Cát: .
Chờ đi dạo ra đằng sau tháp đèn, ba người mới dần nhận ra tình hình, có không ít người vây quanh tháp đèn nhưng lại chẳng có mấy ai giải đố.
Mấy người giải đố thì vừa nhìn phục trang cũng biết là người có học.
Mãn Bảo đảo con ngươi, dứt khoát đứng ở trước tháp đèn không đi nữa, chỉ vào một trản hoa đăng dưới chân tháp, cao giọng hô: "Có ai muốn đoán đố đèn không, tôi sẽ đọc câu đố cho người đó nghe."
Trong đám người xúm quanh tháp đèn lập tức truyền ra từng tiếng đáp "Tôi, tôi, tôi", nghe qua còn không ít.
Mãn Bảo khẽ mỉm cười, đọc "Vừa xù lại vừa mềm, bay đầy trời tháng ba, nhìn xa như bông tuyết, nhìn gần giống cục bông."
Giọng nàng vừa mới dứt, trong đám đông đã có một người giơ tay hô lên: 'Tơ liễu, tơ liễu -- "
Mãn Bảo hơi mỉm cười, gỡ hoa đăng xuống đưa cho hắn, tiểu ca kia chen lên đằng trước, cười đến mức híp cả mắt, cầm hoa đăng chạy đến chỗ người canh tháp đèn lấy đáp án, nếu chính xác thì hắn có thể mang hoa đăng đi.
Nếu không chuẩn thì hắn phải mang về treo lại.
Mọi người nhao nhao đi theo hóng hớt, quả nhiên đáp án là đúng, chàng trai liền vui vẻ cầm hoa đăng chạy đi, cũng không biết định mang tặng ai.
Mãn Bảo lập tức bị người vây quanh," Tiểu nương tử, giúp tôi đọc cái này đi.. "
" Đọc cả cái này giúp tôi với.. "
Bạch Thiện bước lên hỗ trợ," Để tôi đọc giúp mọi người.. "
Ba người liền giúp mọi người đọc câu đố trên đèn, nếu bọn họ đoán được thì cho bọn họ đoán, nếu không đoán được thì sẽ xem mặt người muốn giải đố, thấy hợp nhãn duyên thì sẽ gợi ý một chút, nếu thấy không hợp nhãn thì bỏ qua.
Hiển nhiên người canh tháp đèn không ngờ còn có người chuyên đến đọc đố đèn cho người ta, phải biết tuy các năm trước cũng có người biết chữ đọc câu đố đèn ra, nhưng đó là vì chính họ gặp khó khăn khi giải đố nên mới đọc hộ một hai câu để nhờ mọi người giúp.
Nào có ai chuyên đứng trước tháp đèn đọc câu đố cho người ta chứ?
Nhưng hắn cũng không thể ngăn cản, bởi vì bọn họ không làm trái với quy định.
Có điều thỉnh thoảng hắn cũng cản trở một chút, ví dụ như có người rõ ràng không đoán được, nhưng vì bọn họ trông xinh xắn, hoặc còn nhỏ tuổi nên được người ta nhắc giúp, thì hắn sẽ lấy lý do không hợp quy định để trả về.
Mắt thấy bọn họ sắp đoán hết đèn ở tầng thứ nhất thứ hai đi rồi, mà tầng ba tầng bốn cũng thiếu mấy chiếc hoa đăng, tòa tháp đèn vốn lung linh mỹ lệ dần lưa thưa tan tác, người canh tháp đèn đổ mồ hôi lạnh, tối nay còn dài lắm đấy, nếu hoa đăng bị người ta lấy đi hết thì quá mất mặt, lão gia mà biết thì..
Người canh đèn vội vàng bước lên nói với Mãn Bảo:" Tiểu nương tử, phía trước còn một tòa tháp đèn nữa đấy, hoặc quay lại đằng sau cũng có, hay là mọi người đến đó đi? "
Mãn Bảo ngẫm nghĩ, cảm thấy cách này không tồi, dù sao huyện thành chỉ to từng đó, còn cả buổi tối với rất nhiều thời gian, bọn họ làm chuyện tốt thêm chút vậy.
Thế là kéo Bạch Thiện và Bạch nhị lang đi về phía tháp đèn cuối cùng, mọi người lập tức theo sau, vây quanh bọn họ đến cái tháp đèn cuối cùng kia.
Đường phố vốn rất rộng rãi nhanh chóng trở nên chật cứng, bọn nha dịch đang tuần phố nhận thấy biến hóa thì vội vàng túm chặt một người trong đám đông kia, hỏi:" Các người đang đi đâu vậy? "
" Đi đến tòa tháp đèn tiếp theo chơi giải đố. "
" Không phải đằng này có tháp đèn sao? Sao cứ phải đi về hướng đó? "Người người chen chúc, chẳng may xảy ra chuyện gì thì sao?
" Đèn ở đằng này đã bị đoán gần hết rồi, chúng tôi muốn đi đoán tòa khác. "
Nha dịch nhìn hắn đầy hoài nghi," Ngươi biết chữ? "
" Tôi không biết chữ, nhưng có một tiểu nương tử và tiểu công tử đọc câu đố đèn cho mọi người đoán, nãy họ đứng ở cái đèn trước đó đọc cho mọi người đoán được hơn hai mươi trản hoa đăng lận, tiếc là tôi chậm mồm chậm miệng nên không tranh được với người ta. "
Nha dịch:".. Có mà do đầu óc chậm ý? "
Hắn buông người nọ ra, cũng chen vào đám người, bằng vào uy thế của quần áo hắn mặc và nỗ lực bản thân, cuối cùng cũng chen được lên đằng trước, sau đó nhìn thấy ba người cực kỳ quen mắt được vây giữa đám đông.
Không biết vì sao, rõ ràng biết họ là bạn của huyện lệnh đại nhân nhưng trong lòng hắn vẫn có dự cảm bất hảo.
Hắn nhìn ba người rồi xoay người đi ra ngoài, nói với đồng nghiệp trực cùng:" Mau về nói cho Huyện thái gia, ba người bạn kia của ngài ấy gây.. Làm chút chuyện. "
Huyện La Giang chỉ có một con đường cái náo nhiệt, tửu lầu ở ngay giữa đoạn này, không gần cũng không xa, cất bước chạy nửa khắc là đến.
Dương huyện lệnh nhận được tin thì trầm mặc một chút, sau đó nói:" Nhiều người giải đố không? "
" Rất nhiều, chặn hết cả con phố, người phía bên này không qua được, người phía bên kia cũng không về được. "
Dương huyện lệnh khẽ gật đầu, khen ngợi:" Cũng không tệ lắm, cuối cùng số hoa đăng đó cũng phát huy được công dụng của mình, ngươi dẫn theo mấy người nữa đến chỗ đó thông một con đường cho người dân, mặt khác bảo bọn họ không được chen chúc, cẩn thận ngã đổ tháp đèn, còn lại thì cứ kệ họ thôi."
Có điều huyện thành chỉ có từng đó người, muốn làm đổ tháp đèn cũng là chuyện không tưởng.
Nhiều nhất chỉ chen chúc một tí thôi.
Bọn họ nha dịch vâng lời rời đi, điều một nửa lực lượng trị an tới đó, chờ bọn họ đoán xong tòa tháp đèn này rồi dời bước đến tòa tiếp theo, đám đông đi theo, bọn nha dịch cũng đi theo.
Trong đám người thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hoan hộ vui mừng, đám nha dịch đang gắng hết sức mở một con đường cảm thấy nguyên tiêu năm nay so với năm ngoái càng thêm ồn ào ầm ĩ..
Chờ bọn Mãn Bảo đi hết một lượt bảy tòa tháp đèn, đọc vô số cái đèn giúp mọi người, xác định có đọc lên nữa cũng không ai đoán được, mà bọn họ cũng không thể nhìn thấy, bèn cầm hoa đăng của mình cáo từ rời đi.
Mọi người tập trung nhìn tòa tháp đèn thiếu tay thiếu chân, cũng sôi nổi cười vang rồi tản ra.
Rất nhiều người lấy được hoa đăng, nhưng cũng có rất nhiều người không lấy được.
Dù sao cũng chỉ có từng đấy đèn, phản ứng chậm chút là đèn bị người khác lấy rồi.
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng người cầm hoa đăng trên phố đã nhiều hơn, có trẻ con nhìn thấy con nhà người ta có hoa đăng mà nó lại không có thì quấy đòi mua..
Các người lớn không lay chuyển được, bèn phải tiêu tiền mua cho bọn trẻ.
Vì thế, người cầm hoa đăng đi đường càng thêm nhiều, đưa mắt nhìn lại, cả một con đường toàn là ánh đèn lưu động, lung linh vô cùng.[/BOOK][/HIDE-THANKS]