Chương 1180: Ngắt lời
Mãn Bảo và Bạch Thiện đồng loạt nheo mắt cười, đứng trên bậc thềm nhìn xuống.
Phó ma ma giật mình, vội vàng chạy tới ngăn cản, "Thiếu gia -"
Từ quản gia cũng ngẩn người, sau đó vừa khóc vừa kêu, "Thiếu gia ơi -"
Nhưng lại vô tình nắm trúng tay phản công của Nhạc đại lang..
Người hầu Nhạc gia vội vàng chạy ra, xúm vào can ngăn, Phó ma ma thấy không ít người kéo thiếu gia nhà mình, sợ họ khiến hắn bị thương, trong lòng không vui, liền buông tay đang kéo, quay sang đẩy đám người hầu kia..
Phó Văn Hoa cứ như dính chặt lấy Nhạc đại lang, vung nắm đấm đấm túi bụi vào người hắn, ai kéo cũng vô ích..
Nhạc lão phu nhân trốn mãi trong hậu viện nghe thấy động tĩnh ồn ào cuối cùng cũng không chịu được nữa, vội vịn tay nha hoàn đi ra, thấy con trai mình bị đánh thê thảm, bèn kêu lên: "Các ngươi làm cái gì vậy, còn không mau kéo người ra cho ta.."
Cuối cùng thì nửa thân trên của Phó Văn Hoa cũng bị kéo ra, nhưng nửa thân dưới của hắn vẫn không chịu khuất phục, bị kéo ra rồi vẫn không ngừng đá chân về phía trước, trong đó có một cú đá trúng mặt Nhạc đại lang, khiến hắn ôm mặt ngã xuống đất.
Nhạc lão phu nhân thấy thế thì đau lòng khôn nguôi, tiến lên ôm Nhạc đại lang, thấy mặt mũi hắn bầm dập, liền vừa khóc vừa mắng, "Con trai ta ơi, con làm sao vậy.."
Đương nhiên bà ta sẽ không mắng Phó Văn Hoa, bà ta mắng đám người hầu trong sân, "Các ngươi làm gì vậy, chủ tử có lời gì không hợp ý nhau, các ngươi cũng nên khuyên can một chút, sao lại để động tay động chân như vậy?"
"Thả ta ra, các ngươi thả ta ra!" Phó Văn Hoa dùng sức giãy giụa, người hầu Nhạc gia vội vàng chắn trước mặt hắn, sợ hắn lại động tay động chân.
Phó Văn Hoa tức đến đỏ cả mắt, hắn chỉ vào Nhạc lão phu nhân định mắng, lại bị Bạch Thiện ấn ngón tay xuống, hắn nghiêng người che khuất ánh mắt của Nhạc lão phu nhân, nhẹ nhàng nói với hắn: "Ngươi có thể đánh mắng Nhạc đại lang, nhưng làm vậy với Nhạc lão phu nhân thì chính là bất kính."
Từ quản gia cũng đã vội ôm lấy hắn, vừa hay nghe được lời của Bạch Thiện, ông cảm kích gật đầu với hắn, sau đó ôm thiếu gia nhà mình tiếp tục gào khóc, "Thiếu gia, thiếu gia, ngài đừng tức giận nữa, việc cấp bách bây giờ là chăm sóc tốt cho nhị cô nãi nãi và tiểu thiếu gia, nhị cô nãi nãi chịu uất ức quá, lần này nếu ngài không đến, có lẽ cả nhà sẽ không bao giờ biết nhị cô nãi nãi phải chịu uất ức cỡ này.."
Phó Văn Hoa cũng cảm thấy tỷ tỷ mình chịu uất ức quá lớn, trong lòng buồn bã, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, hắn lau mắt, đẩy Từ quản gia ra rồi hét lên: "Vậy ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi chuẩn bị xe, chúng ta đưa nhị tỷ về nhà. Nhạc Lam, ngươi tưởng Phó gia chúng ta dễ bắt nạt lắm sao? Chậm nhất là ba ngày nữa phụ thân ta sẽ đến, xem đến lúc đó ngươi ăn nói với phụ thân ta thế nào!"
Nói xong liền muốn đi hậu viện đón người, Nhạc lão phu nhân sao có thể để hắn đón người đi, lập tức sai người ngăn hắn lại, rồi gượng gạo cười nói: "Phó tiểu lang quân, hai nhà chúng ta là thông gia, là người thân thiết nhất, cậu đừng nghe hạ nhân nói lung tung. Vừa rồi cậu cũng đã đi thăm tỷ tỷ cậu rồi, nàng có khỏe không? Nó có nói nhà họ Nhạc chúng ta bạc đãi nó không?"
Phó Văn Hoa nghiến răng không nói gì.
"Không có đúng không?" Nhạc lão phu nhân liền lau nước mắt nói: "Ta chỉ có một đứa con dâu này, nó vừa vào cửa ta đã đối đãi như con gái ruột. Chúng ta vừa đến kinh thành chưa được bao lâu, người và đất đều xa lạ, nhưng chúng ta vừa ổn định chỗ ở ta đã đi hỏi thăm bà đỡ giỏi nhất gần đây, sớm đã mời bà đỡ chờ sẵn, ta không biết Từ quản gia nghe được những lời nhảm nhí đó từ đâu, nhưng ta là.."
Mãn Bảo thấy Từ quản gia khom lưng cúi đầu, còn Phó Văn Hoa tuy vẫn rất tức giận, nhưng lại không nói ra được lời phản bác nào, liền húng hắng tiến lên, "ai da" một tiếng, nói: "Hình như mũi Nhạc đại gia bị chảy máu rồi, Nhạc lão phu nhân, có cần tôi kiểm cho hắn trước không?"
Nhạc lão phu nhân đang muốn tiếp tục lải nhải biện bạch lập tức bị chuyển dời sự chú ý, vội vàng nói: "Mau mau mau, Chu tiểu đại phu, cô xem con trai ta có bị đánh hỏng chỗ nào không?"
Mãn Bảo lập tức nghiêng người nói: "Đỡ người vào đại sảnh trước đi, tôi sẽ khám kỹ cho hắn."
Từ quản gia lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, kéo Phó Văn Hoa một cái rồi khẽ lắc đầu.
Hạ nhân Nhạc gia vội vàng khiêng Nhạc đại lang vào tiền sảnh.
Nhạc lão phu nhân lau nước mắt từng bước theo sau.
Bạch Thiện khoanh tay đứng trên bậc thềm nhìn xuống, Từ quản gia lặng lẽ ngẩng đầu đảo mắt nhìn những người trong sân, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Bạch Thiện.
Ông cảm thấy hắn có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu, thấy Phó Văn Hoa tức giận phùng má ngồi phịch xuống bậc thềm, liền đi đến bên cạnh Phó ma ma, nhỏ giọng hỏi: "Đó là Mãn tiểu thư, còn vị lang quân kia là ai?"
Phó ma ma cũng lo lắng Phó Văn Hoa đánh hỏng Nhạc đại lang, đang thò đầu nhìn vào trong sảnh, nghe vậy liếc mắt nhìn Bạch Thiện rồi nhỏ giọng đáp: "Là Bạch công tử, ông không nhớ sao, vị tiểu lang quân thường đi theo bên cạnh Mãn tiểu thư, đường thiếu gia nhà Bạch lão gia."
Bà ta nói như vậy, Từ quản gia liền nhớ ra.
Nói ra thì, ông và Bạch lão gia còn rất quen biết, cơ bản là cứ đến dịp lễ tết ông ta đều thay mặt lão gia nhà mình gửi quà đi lại.
Từ quản gia nhỏ giọng hỏi, "Bọn họ đến kinh thành khi nào?"
"Sớm hơn chúng ta hai ba tháng, bây giờ Mãn tiểu thư đang ngồi khám bệnh ở Tế Thế Đường, Bạch công tử học ở Quốc Tử Học, quen biết khá nhiều người," Phó ma ma cũng không úp mở, vài ba câu nói rõ điểm mấu chốt, "Hôm qua may mà có Mãn tiểu thư cứu được nhị tiểu thư, vú nuôi bây giờ của tiểu thiếu gia cũng là do Mãn tiểu thư hỏi giúp."
Từ quản gia liền hiểu ra, gật đầu với Phó ma ma, lập tức tiến lên hành lễ với Bạch Thiện.
Mãn Bảo kiểm tra một chút, phát hiện mũi hắn tuy chảy máu ào ào, nhưng sống mũi không gãy; tuy luôn miệng kêu đau, nhưng thực ra chỉ là trầy da, không bị thương đến gân cốt, chỉ cần xoa thuốc, qua mười ngày nửa tháng là khỏi thôi.
Thế là Mãn Bảo nhìn về phía Tiểu Thược không biết đã lẻn đến từ lúc nào, nói: "Lau rửa sạch sẽ giúp hắn đi, không phải là vết thương lớn gì, tôi kê cho ít thuốc tan máu bầm là được, à đúng rồi, có dùng thuốc mỡ không, như vậy sẽ nhanh khỏi hơn."
Nhạc lão phu nhân lập tức gật đầu: "Dùng chứ, dùng chứ."
Mãn Bảo liền lấy một tờ giấy mới viết đơn thuốc ra, sau đó đưa cùng đơn thuốc đã kê cho Phó Văn Vân trước đó cho Nhạc lão phu nhân, cười nói: "Lát nữa nhà bà phái một người đi cùng Tiểu Thược về Tế Thế Đường lấy thuốc là được, à đúng rồi, tính cả thuốc đã dùng ngày hôm qua, tổng cộng là một trăm mười hai lượng bảy văn tiền."
Tay Nhạc lão phu nhân đang cầm đơn thuốc cứng đờ, gượng gạo nhếch miệng nói: "Thuốc của Tế Thế Đường của các người đắt quá vậy?"
Mãn Bảo không nói gì, Tiểu Thược ở bên cạnh lập tức đáp: "Lão phu nhân, thuốc của Tế Thế Đường của chúng tôi không chỉ nổi tiếng ở kinh thành, mà còn nổi tiếng khắp cả Đại Tấn là thuốc tốt giá rẻ, nhưng hôm qua phu nhân nhà bà khó sinh, đã dùng viên thuốc bảo mệnh duy nhất của tiệm chúng tôi. Viên thuốc kia được bào chế từ tổng hợp các loại dược liệu quý báu trăm năm, có thể gặp mà khó thể cầu, bao nhiêu người muốn mua chưởng quầy nhà chúng tôi còn không bán ấy."
Phó ma ma giật mình, vội vàng chạy tới ngăn cản, "Thiếu gia -"
Từ quản gia cũng ngẩn người, sau đó vừa khóc vừa kêu, "Thiếu gia ơi -"
Nhưng lại vô tình nắm trúng tay phản công của Nhạc đại lang..
Người hầu Nhạc gia vội vàng chạy ra, xúm vào can ngăn, Phó ma ma thấy không ít người kéo thiếu gia nhà mình, sợ họ khiến hắn bị thương, trong lòng không vui, liền buông tay đang kéo, quay sang đẩy đám người hầu kia..
Phó Văn Hoa cứ như dính chặt lấy Nhạc đại lang, vung nắm đấm đấm túi bụi vào người hắn, ai kéo cũng vô ích..
Nhạc lão phu nhân trốn mãi trong hậu viện nghe thấy động tĩnh ồn ào cuối cùng cũng không chịu được nữa, vội vịn tay nha hoàn đi ra, thấy con trai mình bị đánh thê thảm, bèn kêu lên: "Các ngươi làm cái gì vậy, còn không mau kéo người ra cho ta.."
Cuối cùng thì nửa thân trên của Phó Văn Hoa cũng bị kéo ra, nhưng nửa thân dưới của hắn vẫn không chịu khuất phục, bị kéo ra rồi vẫn không ngừng đá chân về phía trước, trong đó có một cú đá trúng mặt Nhạc đại lang, khiến hắn ôm mặt ngã xuống đất.
Nhạc lão phu nhân thấy thế thì đau lòng khôn nguôi, tiến lên ôm Nhạc đại lang, thấy mặt mũi hắn bầm dập, liền vừa khóc vừa mắng, "Con trai ta ơi, con làm sao vậy.."
Đương nhiên bà ta sẽ không mắng Phó Văn Hoa, bà ta mắng đám người hầu trong sân, "Các ngươi làm gì vậy, chủ tử có lời gì không hợp ý nhau, các ngươi cũng nên khuyên can một chút, sao lại để động tay động chân như vậy?"
"Thả ta ra, các ngươi thả ta ra!" Phó Văn Hoa dùng sức giãy giụa, người hầu Nhạc gia vội vàng chắn trước mặt hắn, sợ hắn lại động tay động chân.
Phó Văn Hoa tức đến đỏ cả mắt, hắn chỉ vào Nhạc lão phu nhân định mắng, lại bị Bạch Thiện ấn ngón tay xuống, hắn nghiêng người che khuất ánh mắt của Nhạc lão phu nhân, nhẹ nhàng nói với hắn: "Ngươi có thể đánh mắng Nhạc đại lang, nhưng làm vậy với Nhạc lão phu nhân thì chính là bất kính."
Từ quản gia cũng đã vội ôm lấy hắn, vừa hay nghe được lời của Bạch Thiện, ông cảm kích gật đầu với hắn, sau đó ôm thiếu gia nhà mình tiếp tục gào khóc, "Thiếu gia, thiếu gia, ngài đừng tức giận nữa, việc cấp bách bây giờ là chăm sóc tốt cho nhị cô nãi nãi và tiểu thiếu gia, nhị cô nãi nãi chịu uất ức quá, lần này nếu ngài không đến, có lẽ cả nhà sẽ không bao giờ biết nhị cô nãi nãi phải chịu uất ức cỡ này.."
Phó Văn Hoa cũng cảm thấy tỷ tỷ mình chịu uất ức quá lớn, trong lòng buồn bã, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, hắn lau mắt, đẩy Từ quản gia ra rồi hét lên: "Vậy ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi chuẩn bị xe, chúng ta đưa nhị tỷ về nhà. Nhạc Lam, ngươi tưởng Phó gia chúng ta dễ bắt nạt lắm sao? Chậm nhất là ba ngày nữa phụ thân ta sẽ đến, xem đến lúc đó ngươi ăn nói với phụ thân ta thế nào!"
Nói xong liền muốn đi hậu viện đón người, Nhạc lão phu nhân sao có thể để hắn đón người đi, lập tức sai người ngăn hắn lại, rồi gượng gạo cười nói: "Phó tiểu lang quân, hai nhà chúng ta là thông gia, là người thân thiết nhất, cậu đừng nghe hạ nhân nói lung tung. Vừa rồi cậu cũng đã đi thăm tỷ tỷ cậu rồi, nàng có khỏe không? Nó có nói nhà họ Nhạc chúng ta bạc đãi nó không?"
Phó Văn Hoa nghiến răng không nói gì.
"Không có đúng không?" Nhạc lão phu nhân liền lau nước mắt nói: "Ta chỉ có một đứa con dâu này, nó vừa vào cửa ta đã đối đãi như con gái ruột. Chúng ta vừa đến kinh thành chưa được bao lâu, người và đất đều xa lạ, nhưng chúng ta vừa ổn định chỗ ở ta đã đi hỏi thăm bà đỡ giỏi nhất gần đây, sớm đã mời bà đỡ chờ sẵn, ta không biết Từ quản gia nghe được những lời nhảm nhí đó từ đâu, nhưng ta là.."
Mãn Bảo thấy Từ quản gia khom lưng cúi đầu, còn Phó Văn Hoa tuy vẫn rất tức giận, nhưng lại không nói ra được lời phản bác nào, liền húng hắng tiến lên, "ai da" một tiếng, nói: "Hình như mũi Nhạc đại gia bị chảy máu rồi, Nhạc lão phu nhân, có cần tôi kiểm cho hắn trước không?"
Nhạc lão phu nhân đang muốn tiếp tục lải nhải biện bạch lập tức bị chuyển dời sự chú ý, vội vàng nói: "Mau mau mau, Chu tiểu đại phu, cô xem con trai ta có bị đánh hỏng chỗ nào không?"
Mãn Bảo lập tức nghiêng người nói: "Đỡ người vào đại sảnh trước đi, tôi sẽ khám kỹ cho hắn."
Từ quản gia lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, kéo Phó Văn Hoa một cái rồi khẽ lắc đầu.
Hạ nhân Nhạc gia vội vàng khiêng Nhạc đại lang vào tiền sảnh.
Nhạc lão phu nhân lau nước mắt từng bước theo sau.
Bạch Thiện khoanh tay đứng trên bậc thềm nhìn xuống, Từ quản gia lặng lẽ ngẩng đầu đảo mắt nhìn những người trong sân, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Bạch Thiện.
Ông cảm thấy hắn có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu, thấy Phó Văn Hoa tức giận phùng má ngồi phịch xuống bậc thềm, liền đi đến bên cạnh Phó ma ma, nhỏ giọng hỏi: "Đó là Mãn tiểu thư, còn vị lang quân kia là ai?"
Phó ma ma cũng lo lắng Phó Văn Hoa đánh hỏng Nhạc đại lang, đang thò đầu nhìn vào trong sảnh, nghe vậy liếc mắt nhìn Bạch Thiện rồi nhỏ giọng đáp: "Là Bạch công tử, ông không nhớ sao, vị tiểu lang quân thường đi theo bên cạnh Mãn tiểu thư, đường thiếu gia nhà Bạch lão gia."
Bà ta nói như vậy, Từ quản gia liền nhớ ra.
Nói ra thì, ông và Bạch lão gia còn rất quen biết, cơ bản là cứ đến dịp lễ tết ông ta đều thay mặt lão gia nhà mình gửi quà đi lại.
Từ quản gia nhỏ giọng hỏi, "Bọn họ đến kinh thành khi nào?"
"Sớm hơn chúng ta hai ba tháng, bây giờ Mãn tiểu thư đang ngồi khám bệnh ở Tế Thế Đường, Bạch công tử học ở Quốc Tử Học, quen biết khá nhiều người," Phó ma ma cũng không úp mở, vài ba câu nói rõ điểm mấu chốt, "Hôm qua may mà có Mãn tiểu thư cứu được nhị tiểu thư, vú nuôi bây giờ của tiểu thiếu gia cũng là do Mãn tiểu thư hỏi giúp."
Từ quản gia liền hiểu ra, gật đầu với Phó ma ma, lập tức tiến lên hành lễ với Bạch Thiện.
Mãn Bảo kiểm tra một chút, phát hiện mũi hắn tuy chảy máu ào ào, nhưng sống mũi không gãy; tuy luôn miệng kêu đau, nhưng thực ra chỉ là trầy da, không bị thương đến gân cốt, chỉ cần xoa thuốc, qua mười ngày nửa tháng là khỏi thôi.
Thế là Mãn Bảo nhìn về phía Tiểu Thược không biết đã lẻn đến từ lúc nào, nói: "Lau rửa sạch sẽ giúp hắn đi, không phải là vết thương lớn gì, tôi kê cho ít thuốc tan máu bầm là được, à đúng rồi, có dùng thuốc mỡ không, như vậy sẽ nhanh khỏi hơn."
Nhạc lão phu nhân lập tức gật đầu: "Dùng chứ, dùng chứ."
Mãn Bảo liền lấy một tờ giấy mới viết đơn thuốc ra, sau đó đưa cùng đơn thuốc đã kê cho Phó Văn Vân trước đó cho Nhạc lão phu nhân, cười nói: "Lát nữa nhà bà phái một người đi cùng Tiểu Thược về Tế Thế Đường lấy thuốc là được, à đúng rồi, tính cả thuốc đã dùng ngày hôm qua, tổng cộng là một trăm mười hai lượng bảy văn tiền."
Tay Nhạc lão phu nhân đang cầm đơn thuốc cứng đờ, gượng gạo nhếch miệng nói: "Thuốc của Tế Thế Đường của các người đắt quá vậy?"
Mãn Bảo không nói gì, Tiểu Thược ở bên cạnh lập tức đáp: "Lão phu nhân, thuốc của Tế Thế Đường của chúng tôi không chỉ nổi tiếng ở kinh thành, mà còn nổi tiếng khắp cả Đại Tấn là thuốc tốt giá rẻ, nhưng hôm qua phu nhân nhà bà khó sinh, đã dùng viên thuốc bảo mệnh duy nhất của tiệm chúng tôi. Viên thuốc kia được bào chế từ tổng hợp các loại dược liệu quý báu trăm năm, có thể gặp mà khó thể cầu, bao nhiêu người muốn mua chưởng quầy nhà chúng tôi còn không bán ấy."