Chương 1160: An toàn
Mãn Bảo ủ rũ nhận lấy giỏ, hỏi: "Mấy người ngũ ca bận gì ở nhà vậy?"
Sai dịch không cho bọn họ nói nhiều, quát: "Cầm đồ rồi mau đi, coi đại lao là nhà của các ngươi à?"
Bạch Thiện và Mãn Bảo lặng lẽ nghĩ: Sắp thành nhà rồi.
Chu Lập Quân liền vẫy tay với bọn họ, hô một câu: "Mấy người ngũ thúc không viết thư về nhà đâu, cô nhỏ yên tâm đi."
Hình bộ thị lang kiểm tra giỏ của bọn họ, thấy toàn là bánh bao to, liền khoát tay cho bọn họ mang vào.
Thấy bọn họ ủ rũ, hắn bực dọc nói: "Đừng có ra vẻ như chúng ta bạc đãi các ngươi vậy, Hình bộ bọn ta còn không muốn giam giữ các ngươi đâu."
Đám Mãn Bảo ăn xong bữa tối thì hiểu ra vì sao Hình bộ thị lang lại nói như vậy, bởi vì khi Mãn Bảo đang châm cứu cho hai bệnh nhân, bên ngoài liền truyền đến tiếng ồn ào, hai người lập tức bỏ mặc hai người đầy kim trên giường, chạy đến cửa ngục dựng tai nghe ngóng.
Liền nghe thấy bên ngoài có giọng the thé quát: "Đào Y, ngươi to gan lớn mật, dám coi thường ý chỉ của thái hậu nương nương?"
"Phong thượng thư đã nói, trừ khi ba vị quan lớn đích thân đến, hoặc có thư tay của ba vị đại nhân và thánh chỉ của bệ hạ, nếu không ai cũng không được gặp bọn họ, xin công công thứ lỗi."
"Nhưng sao ta nghe nói người Bạch gia ra vào thiên lao như chốn không người? Đi lại tự do?"
"Chắc chắn công công đã nghe nhầm rồi, người Bạch gia chỉ đưa đồ đến đây thôi chứ không hề gặp người, tất cả đồ đưa vào đều phải kiểm tra, chỉ khi nào không có vấn đề mới có thể giao cho người trong thiên lao. Công công không gặp người, nhưng nếu muốn đưa đồ cho người trong ngục thì chúng tôi cũng có thể thay mặt chuyển giao.."
Giọng nói dần nhỏ đi, bọn Mãn Bảo phải nỗ lực dựng tai nghe mới có thể nghe loáng thoáng được một ít.
Hai người bám vào cửa ngục không khỏi nhìn nhau, cố ý nhỏ giọng nói: "Không biết vị Hình bộ thị lang này có thể ngăn được không."
"Ra là hắn tên Đào Y à, tên hay thật, chắc chắn có thể ngăn được."
Hướng Minh Học và Hướng Triều không động đậy được:.
Hướng Triều khẽ ho, cũng hạ thấp giọng hỏi: "Chu tiểu đại phu, kim trên người chúng tôi có thể rút ra chưa?"
Mãn Bảo liếc nhìn thời gian trong hệ thống, không thèm quay đầu lại: "Chưa được, còn sớm lắm, huynh cứ ngủ một giấc đi."
Động tĩnh bên ngoài dần im bặt, hai người đợi rất lâu cũng không thấy ai vào nói cho bọn họ biết một tiếng.
Hai người đứng thẳng dậy, nhìn nhau rồi nhún vai, tiến lên nhìn kim châm trên người huynh đệ họ Hướng, đồng loạt thở dài: "Xem ra chúng ta ở hết trong ngục mới an toàn."
Mãn Bảo xem giờ, vừa rút kim trên người Hướng Triều vừa nói: "Nhưng nếu không ra ngoài, thuốc cũng không vào được, thì các huynh sẽ hết thuốc đó."
Hướng Triều lập tức nói: "Vậy thì đừng cho tôi dùng thuốc nữa, để dành cho nhị công tử đi."
Sắc mặt Hướng Minh Học biến đổi, "Không được!"
Bạch Thiện chẳng sốt ruột, hắn cầm một quyển sách lên nói: "Những chuyện này người bên ngoài sẽ lo, chúng ta cứ ngoan ngoãn ngồi tù là được."
Thật sự rất ngoan ngoãn, từ tối hôm đó trở đi, bốn người trong ngục cực kỳ biết điều, không bao giờ chủ động gây rắc rối cho sai dịch, mỗi ngày còn bỏ tiền ra nhờ họ giúp thêm nước vào ngục.
Tuy rằng sinh hoạt trong ngục rất bất tiện, nhưng ngày nào Chu Lập Quân cũng đưa đồ ăn đến đại lao, bây giờ nàng cũng không vào được, chỉ có thể thông qua sai dịch Đào Y chuyển giao.
Cái lợi của sai dịch là, mỗi lần Chu Lập Quân đến đều mang theo hai giỏ đồ ăn, giỏ đầy đặn là cho sai dịch, giỏ thanh đạm đơn điệu là cho bọn Mãn Bảo.
Đồ ăn Chu lục lang chuẩn bị cho bọn họ đều rất đơn giản, không phải là mì sợi có thể tự nấu, thì là bánh bao trắng lớn ăn kèm với rau thanh mát, hâm nóng là ăn được, rau nhiều dầu mỡ ít.
Nhưng bốn người trong ngục đều ăn ngon lành, khẩu vị vẫn luôn không tệ.
Đương nhiên, cũng luôn có người muốn vào gặp bọn họ, hoặc mang bọn họ ra thẩm vấn, nhưng về cơ bản trừ mấy người Ngụy Tri, đến giờ vẫn chưa có ai có thể đột phá cửa ải đại lao Hình bộ để vào gặp bọn họ, hoặc là mang bọn họ ra công đường.
Tối hôm qua là nguy hiểm nhất, bốn người ngồi tù canh bên cửa ngục, thậm chí còn nghe thấy tiếng binh khí đánh nhau bên ngoài, khoảnh khắc đó trái tim của bốn người đồng thời treo cao.
Bên ngoài hỗn loạn một hồi lâu, mãi đến cuối cùng bọn họ nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Phong thượng thư, động tĩnh mới dần nhỏ lại.
Nhưng ba người bám vào cửa ngục không ai nhúc nhích.
Mãn Bảo trợn mắt há mồm, "Ai vậy, gan lớn như vậy, mang cả binh khí xông vào ngục?"
Sắc mặt Bạch Thiện có chút khó coi, "Không biết bà nội và tiên sinh thế nào rồi."
Hướng Minh Học – người duy nhất ngồi trên giường cười giễu cợt, "Đây chính là quyền quý."
Trong ngục một mảnh tĩnh lặng.
Mãn Bảo nuốt nước miếng nói: "Nhưng, chúng ta cũng không bị mang đi mà phải không?"
Vậy nên bây giờ vẫn tính là bọn họ chiếm thượng phong?
Bây giờ Hướng Triều đã có thể xuống giường đi lại được, hắn vịn eo khập khiễng trở về giường nằm sấp xuống, thở dài: "Xem ra vẫn là trong ngục an toàn."
Quả thật là trong ngục an toàn, cuối cùng Ngụy Tri cũng lấy được thánh chỉ viết tay của hoàng đế để giao cho Phong thượng thư, sau đó Mãn Bảo có thể viết phương thuốc cho Chu Lập Quân, để Chu Lập Quân đến Tế Thế Đường mua thuốc rồi đưa đến thiên lao.
Trên đường đi, Chu Lập Quân không nhờ ai giúp đỡ, cả đường lại có Đại Cát bảo vệ, Tế Thế Đường cũng là nơi đáng tin cậy, theo lý thuyết sẽ không xảy ra chuyện gì được.
Nhưng Mãn Bảo vẫn phát hiện ra có điều không ổn trong lần thuốc thứ ba được đưa vào, bởi vì biết có rất nhiều người muốn giết bọn họ, nên mỗi lần sắc thuốc Mãn Bảo đều phải tự tay nhặt thuốc, mở bao thuốc ra, rồi dùng một cái cân nhỏ cân ra lượng thuốc thích hợp.
Khi Mãn Bảo bốc một vị thuốc thì mơ hồ cảm thấy sai sai, nàng ngửi thử, cảm thấy mùi thuốc thì giống, nhưng lại có vẻ khác nhau, nàng so sánh lại, cũng không phát hiện ra có vấn đề gì lớn, nhưng nàng cứ cảm thấy vị ô đầu đã bào chế trong tay này bất thường, cuối cùng vẫn phải hỏi Khoa Khoa mới xác định, "Hình dáng bên ngoài nhìn thì gần giống nhau, nhưng chắc phương pháp bào chế không giống nhau, trong đó có một số loại có độc."
Mãn Bảo kinh ngạc vô cùng, vừa chọn ra những vị ô đầu mà nàng cho là không đúng, vừa nói: "Thảo nào Trịnh đại chưởng quầy luôn nói, y rất quan trọng, dược cũng rất quan trọng, thật sự là rất quan trọng."
Bạch Thiện hiếu kỳ ghé lại gần, nghe vậy thì nói: "Đây chẳng phải là nói nhảm sao, thuốc uống vào, đương nhiên là quan trọng rồi."
"Ngươi không hiểu đâu," Mãn Bảo lắc đầu nói: "Kẻ sĩ khinh thường y giả, y giả lại mơ hồ coi thường dược thương, dược thương lại chèn ép dược nông, ta vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ, chỉ là công việc đảm nhận không giống nhau thôi, vì sao lại phải coi thường lẫn nhau?"
Hướng Minh Học nói một cách đương nhiên: "Địa vị khác nhau, chuyện này chẳng phải là rất bình thường ư?"
Bạch Thiện lại khó hiểu nhìn hắn, "Đây mà là bình thường ư?"
Hướng Triều đau đầu nói: "Không phải bây giờ chúng ta nên thảo luận chuyện hạ độc ư? Ai hạ độc vào thuốc của chúng ta chứ?"
Mãn Bảo bỏ hết đám ô đầu nàng cho là có độc ra, bảo Khoa Khoa kiểm tra, rồi thờ ơ nói: "Này có gì hay để thảo luận, đương nhiên là người muốn giết chúng ta hạ độc rồi."
Bạch Thiện gật đầu, "Đúng vậy, nhiều người như vậy, tra như thế nào? Chỉ cần vụ án của Ích Châu vương xác định thì chúng ta cũng sẽ an toàn, sau đó giao cái này cho Phong thượng thư là được."
Hướng Triều vội vàng nhìn về phía Hướng Minh Học.
Ai ngờ Hướng Minh Học cũng gật đầu, cũng không cảm thấy chuyện này cần tra.
Hướng Triều:. Vì sao hắn lại không lý giải được suy nghĩ của bọn họ?
Sai dịch không cho bọn họ nói nhiều, quát: "Cầm đồ rồi mau đi, coi đại lao là nhà của các ngươi à?"
Bạch Thiện và Mãn Bảo lặng lẽ nghĩ: Sắp thành nhà rồi.
Chu Lập Quân liền vẫy tay với bọn họ, hô một câu: "Mấy người ngũ thúc không viết thư về nhà đâu, cô nhỏ yên tâm đi."
Hình bộ thị lang kiểm tra giỏ của bọn họ, thấy toàn là bánh bao to, liền khoát tay cho bọn họ mang vào.
Thấy bọn họ ủ rũ, hắn bực dọc nói: "Đừng có ra vẻ như chúng ta bạc đãi các ngươi vậy, Hình bộ bọn ta còn không muốn giam giữ các ngươi đâu."
Đám Mãn Bảo ăn xong bữa tối thì hiểu ra vì sao Hình bộ thị lang lại nói như vậy, bởi vì khi Mãn Bảo đang châm cứu cho hai bệnh nhân, bên ngoài liền truyền đến tiếng ồn ào, hai người lập tức bỏ mặc hai người đầy kim trên giường, chạy đến cửa ngục dựng tai nghe ngóng.
Liền nghe thấy bên ngoài có giọng the thé quát: "Đào Y, ngươi to gan lớn mật, dám coi thường ý chỉ của thái hậu nương nương?"
"Phong thượng thư đã nói, trừ khi ba vị quan lớn đích thân đến, hoặc có thư tay của ba vị đại nhân và thánh chỉ của bệ hạ, nếu không ai cũng không được gặp bọn họ, xin công công thứ lỗi."
"Nhưng sao ta nghe nói người Bạch gia ra vào thiên lao như chốn không người? Đi lại tự do?"
"Chắc chắn công công đã nghe nhầm rồi, người Bạch gia chỉ đưa đồ đến đây thôi chứ không hề gặp người, tất cả đồ đưa vào đều phải kiểm tra, chỉ khi nào không có vấn đề mới có thể giao cho người trong thiên lao. Công công không gặp người, nhưng nếu muốn đưa đồ cho người trong ngục thì chúng tôi cũng có thể thay mặt chuyển giao.."
Giọng nói dần nhỏ đi, bọn Mãn Bảo phải nỗ lực dựng tai nghe mới có thể nghe loáng thoáng được một ít.
Hai người bám vào cửa ngục không khỏi nhìn nhau, cố ý nhỏ giọng nói: "Không biết vị Hình bộ thị lang này có thể ngăn được không."
"Ra là hắn tên Đào Y à, tên hay thật, chắc chắn có thể ngăn được."
Hướng Minh Học và Hướng Triều không động đậy được:.
Hướng Triều khẽ ho, cũng hạ thấp giọng hỏi: "Chu tiểu đại phu, kim trên người chúng tôi có thể rút ra chưa?"
Mãn Bảo liếc nhìn thời gian trong hệ thống, không thèm quay đầu lại: "Chưa được, còn sớm lắm, huynh cứ ngủ một giấc đi."
Động tĩnh bên ngoài dần im bặt, hai người đợi rất lâu cũng không thấy ai vào nói cho bọn họ biết một tiếng.
Hai người đứng thẳng dậy, nhìn nhau rồi nhún vai, tiến lên nhìn kim châm trên người huynh đệ họ Hướng, đồng loạt thở dài: "Xem ra chúng ta ở hết trong ngục mới an toàn."
Mãn Bảo xem giờ, vừa rút kim trên người Hướng Triều vừa nói: "Nhưng nếu không ra ngoài, thuốc cũng không vào được, thì các huynh sẽ hết thuốc đó."
Hướng Triều lập tức nói: "Vậy thì đừng cho tôi dùng thuốc nữa, để dành cho nhị công tử đi."
Sắc mặt Hướng Minh Học biến đổi, "Không được!"
Bạch Thiện chẳng sốt ruột, hắn cầm một quyển sách lên nói: "Những chuyện này người bên ngoài sẽ lo, chúng ta cứ ngoan ngoãn ngồi tù là được."
Thật sự rất ngoan ngoãn, từ tối hôm đó trở đi, bốn người trong ngục cực kỳ biết điều, không bao giờ chủ động gây rắc rối cho sai dịch, mỗi ngày còn bỏ tiền ra nhờ họ giúp thêm nước vào ngục.
Tuy rằng sinh hoạt trong ngục rất bất tiện, nhưng ngày nào Chu Lập Quân cũng đưa đồ ăn đến đại lao, bây giờ nàng cũng không vào được, chỉ có thể thông qua sai dịch Đào Y chuyển giao.
Cái lợi của sai dịch là, mỗi lần Chu Lập Quân đến đều mang theo hai giỏ đồ ăn, giỏ đầy đặn là cho sai dịch, giỏ thanh đạm đơn điệu là cho bọn Mãn Bảo.
Đồ ăn Chu lục lang chuẩn bị cho bọn họ đều rất đơn giản, không phải là mì sợi có thể tự nấu, thì là bánh bao trắng lớn ăn kèm với rau thanh mát, hâm nóng là ăn được, rau nhiều dầu mỡ ít.
Nhưng bốn người trong ngục đều ăn ngon lành, khẩu vị vẫn luôn không tệ.
Đương nhiên, cũng luôn có người muốn vào gặp bọn họ, hoặc mang bọn họ ra thẩm vấn, nhưng về cơ bản trừ mấy người Ngụy Tri, đến giờ vẫn chưa có ai có thể đột phá cửa ải đại lao Hình bộ để vào gặp bọn họ, hoặc là mang bọn họ ra công đường.
Tối hôm qua là nguy hiểm nhất, bốn người ngồi tù canh bên cửa ngục, thậm chí còn nghe thấy tiếng binh khí đánh nhau bên ngoài, khoảnh khắc đó trái tim của bốn người đồng thời treo cao.
Bên ngoài hỗn loạn một hồi lâu, mãi đến cuối cùng bọn họ nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Phong thượng thư, động tĩnh mới dần nhỏ lại.
Nhưng ba người bám vào cửa ngục không ai nhúc nhích.
Mãn Bảo trợn mắt há mồm, "Ai vậy, gan lớn như vậy, mang cả binh khí xông vào ngục?"
Sắc mặt Bạch Thiện có chút khó coi, "Không biết bà nội và tiên sinh thế nào rồi."
Hướng Minh Học – người duy nhất ngồi trên giường cười giễu cợt, "Đây chính là quyền quý."
Trong ngục một mảnh tĩnh lặng.
Mãn Bảo nuốt nước miếng nói: "Nhưng, chúng ta cũng không bị mang đi mà phải không?"
Vậy nên bây giờ vẫn tính là bọn họ chiếm thượng phong?
Bây giờ Hướng Triều đã có thể xuống giường đi lại được, hắn vịn eo khập khiễng trở về giường nằm sấp xuống, thở dài: "Xem ra vẫn là trong ngục an toàn."
Quả thật là trong ngục an toàn, cuối cùng Ngụy Tri cũng lấy được thánh chỉ viết tay của hoàng đế để giao cho Phong thượng thư, sau đó Mãn Bảo có thể viết phương thuốc cho Chu Lập Quân, để Chu Lập Quân đến Tế Thế Đường mua thuốc rồi đưa đến thiên lao.
Trên đường đi, Chu Lập Quân không nhờ ai giúp đỡ, cả đường lại có Đại Cát bảo vệ, Tế Thế Đường cũng là nơi đáng tin cậy, theo lý thuyết sẽ không xảy ra chuyện gì được.
Nhưng Mãn Bảo vẫn phát hiện ra có điều không ổn trong lần thuốc thứ ba được đưa vào, bởi vì biết có rất nhiều người muốn giết bọn họ, nên mỗi lần sắc thuốc Mãn Bảo đều phải tự tay nhặt thuốc, mở bao thuốc ra, rồi dùng một cái cân nhỏ cân ra lượng thuốc thích hợp.
Khi Mãn Bảo bốc một vị thuốc thì mơ hồ cảm thấy sai sai, nàng ngửi thử, cảm thấy mùi thuốc thì giống, nhưng lại có vẻ khác nhau, nàng so sánh lại, cũng không phát hiện ra có vấn đề gì lớn, nhưng nàng cứ cảm thấy vị ô đầu đã bào chế trong tay này bất thường, cuối cùng vẫn phải hỏi Khoa Khoa mới xác định, "Hình dáng bên ngoài nhìn thì gần giống nhau, nhưng chắc phương pháp bào chế không giống nhau, trong đó có một số loại có độc."
Mãn Bảo kinh ngạc vô cùng, vừa chọn ra những vị ô đầu mà nàng cho là không đúng, vừa nói: "Thảo nào Trịnh đại chưởng quầy luôn nói, y rất quan trọng, dược cũng rất quan trọng, thật sự là rất quan trọng."
Bạch Thiện hiếu kỳ ghé lại gần, nghe vậy thì nói: "Đây chẳng phải là nói nhảm sao, thuốc uống vào, đương nhiên là quan trọng rồi."
"Ngươi không hiểu đâu," Mãn Bảo lắc đầu nói: "Kẻ sĩ khinh thường y giả, y giả lại mơ hồ coi thường dược thương, dược thương lại chèn ép dược nông, ta vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ, chỉ là công việc đảm nhận không giống nhau thôi, vì sao lại phải coi thường lẫn nhau?"
Hướng Minh Học nói một cách đương nhiên: "Địa vị khác nhau, chuyện này chẳng phải là rất bình thường ư?"
Bạch Thiện lại khó hiểu nhìn hắn, "Đây mà là bình thường ư?"
Hướng Triều đau đầu nói: "Không phải bây giờ chúng ta nên thảo luận chuyện hạ độc ư? Ai hạ độc vào thuốc của chúng ta chứ?"
Mãn Bảo bỏ hết đám ô đầu nàng cho là có độc ra, bảo Khoa Khoa kiểm tra, rồi thờ ơ nói: "Này có gì hay để thảo luận, đương nhiên là người muốn giết chúng ta hạ độc rồi."
Bạch Thiện gật đầu, "Đúng vậy, nhiều người như vậy, tra như thế nào? Chỉ cần vụ án của Ích Châu vương xác định thì chúng ta cũng sẽ an toàn, sau đó giao cái này cho Phong thượng thư là được."
Hướng Triều vội vàng nhìn về phía Hướng Minh Học.
Ai ngờ Hướng Minh Học cũng gật đầu, cũng không cảm thấy chuyện này cần tra.
Hướng Triều:. Vì sao hắn lại không lý giải được suy nghĩ của bọn họ?