Chương 1010: Gửi thư Bấm để xem Ân Hoặc trở về phòng, ngồi trước cửa sổ suy nghĩ hồi lâu, sau đó thong thả đổ từng chút nước thuốc trong chén thuốc đã nguội xuống dưới cửa sổ. Trường Thọ vẫn luôn lặng lẽ đứng bên cạnh, thấy thiếu gia cuối cùng cũng đổ thuốc đi, vội vàng tiến lên nhận lấy chén thuốc, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, nô tài đã lấy bạc rồi.." Ân Hoặc nói: "Đợi ngày mai đến Quốc Tử Học, ngươi giao cho phu xe nhà bọn Bạch Thiện đi." "Dạ." Ngày hôm sau, Ân Hoặc cố ý đến nói với Ân lão phu nhân: "Bà nội, có lẽ sau này sau khi tan học con sẽ ở lại trường đọc sách thêm một lát, hoặc là cùng bạn bè đi dạo phố, nên xin người đừng để nhiều người đến đón con như vậy, nếu có quá đông người chờ ở ngoài thì các bạn học sẽ chê cười con." Ân lão phu nhân gật đầu, nhưng vẫn nói: "Sức khỏe con không tốt, đọc sách hao tổn tinh thần, con cũng không cần thi cử xuất sĩ, cho nên không cần phải đọc quá nhiều sách, ra ngoài chơi cũng đừng chơi quá lâu, đi nhiều dễ mệt lắm." Ân Hoặc đáp vâng, chỉ dẫn theo Trường Thọ ra ngoài. Xe ngựa chờ ở ngoài cổng Quốc Tử Giám, tiết trời thu sảng khoái mát mẻ, lại là buổi sáng sớm, Ân Hoặc liền vén rèm cửa sổ lên, ngẩn người nhìn những xe ngựa đi lại bên ngoài. Khi xe ngựa của bọn Bạch Thiện vừa xuất hiện trong tầm mắt, hắn liền nhìn thấy ngay, thế là hơi thẳng người dậy, vừa định nở nụ cười chào hỏi bọn họ, thì thấy một con ngựa chậm rãi đi đến từ phía bên kia, lúc đi ngang qua xe của bọn họ, ngay trong khoảnh khắc giao nhau đã ném một bọc đồ vào trong xe. Ân Hoặc hơi ngẩn người, thấy hình như những người xung quanh chẳng có ai phát hiện ra điều này, còn Đại Cát đang ngồi trên xe ngựa lại khẽ nghiêng đầu nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt, vừa ngẩng đầu lên thì ánh mắt liền chạm phải ánh mắt hắn. Ân Hoặc buông tay, tấm rèm cửa sổ rơi xuống, che khuất khuôn mặt hắn. Vừa buông rèm xuống hắn liền hối hận, ảo não vỗ đầu, chỉ đành thở dài một hơi, sau đó đứng dậy xuống xe. Mà xe ngựa của bọn Bạch Thiện cũng dừng lại ở chỗ cách đó không xa, Bạch Thiện ngồi trong xe không vội xuống xe, mà mở bọc đồ ra trước. Thấy bên trong có thư và một số văn thư, hắn liền nhét văn thư vào lòng Bạch nhị lang, sau đó mở thư đọc lướt nhanh một lượt. Bạch nhị lang ôm đồ vừa được nhét cho, thấy hắn mím chặt môi, liền hỏi: "Sao vậy, thư của ai vậy, thư viết gì?" Bạch Thiện gấp thư, nhét vào lại phong bì rồi nói: "Ngụy đại nhân gửi đến, nói về chuyện hai thích khách kia, ông ấy nói đã tìm được người nhưng không cứu ra được." "Không cứu ra được thì thôi," Bạch nhị lang nói: "Nói với chúng ta có ích gì, chẳng lẽ chúng ta lại chạy vào cứu người được?" Bạch Thiện thoáng nhìn bọc đồ trong lòng hắn, bỏ cả thư vào đó, nói: "Để trong xe rồi bảo Đại Cát mang về nhà đi, trong trường người đông mắt tạp, không biết chừng lại bị người ta nhìn thấy." "Ừm." Đại Cát đợi bọn họ nói xong mới nói qua tấm mành: "Thiếu gia, đường thiếu gia, Ân thiếu gia đang đợi các cậu, vừa rồi hắn đã nhìn thấy người kia đưa đồ cho chúng ta." Bạch nhị lang lập tức nhìn Bạch Thiện. Bạch Thiện "Ừ" một tiếng, nhét bọc đồ xuống dưới chỗ ngồi rồi đi ra, Bạch nhị lang vội vàng đi theo. Hai người nhảy xuống xe ngựa, Bạch Thiện nhìn Ân Hoặc, sau đó nhìn chiếc xe ngựa cách đó không xa sau lưng hắn, cũng không giải thích chuyện vừa rồi, trực tiếp hỏi: "Mang tiền đến chưa?" Ân Hoặc cười gật đầu, cũng không hỏi chuyện vừa rồi: "Mang đến rồi." Trường Thọ vội ôm một cái rương đi tới, cái rương khá nặng, làm lưng hắn sắp oằn xuống rồi. Đại Cát bước lên nhận lấy, nhấc cái rương bằng một tay rồi nhét vào trong xe ngựa. Ân Hoặc nhìn hắn, Trường Thọ lớn hơn hắn hai tuổi, bởi vì hắn thể yếu cho nên Trường Thọ trông rất cao lớn, sức lực cũng lớn hơn hạ nhân bình thường, nhưng bây giờ nhìn lại thì trông vẫn kém hơn Đại Cát rất nhiều. Lúc này Ân Hoặc mới phát hiện Đại Cát không giống những người phu xe hắn từng thấy. Bạch Thiện nhìn theo ánh mắt hắn, hỏi: "Sao vậy?" Ân Hoặc hỏi: "Không đếm thử à?" Bạch Thiện cười đáp: "Không cần, giữa chúng ta không đến mức ngay cả chút tín nhiệm này cũng không có." Ân Hoặc khẽ cười, xoay người nói: "Vậy chúng ta vào học thôi." Bạch Thiện gật đầu: "Mời." Bạch nhị lang đứng ở một bên quan sát, mặt mày ngây ngẩn nhìn hai người đi xa, vậy là xong rồi? Hắn vội vàng xách giỏ sách đuổi theo. Đại Cát nhìn thấy bọn họ đều vào Quốc Tử Giám rồi mới xoay người đánh xe rời đi, hắn không về thẳng nhà luôn mà là lái xe đến gần Tế Thế Đường, tìm một vị trí quen thuộc rồi dừng lại, lấy cái bọc đồ dưới chỗ ngồi ra, sắp xếp lại cẩn thận rồi nhét vào trong lòng, sau đó ngồi lên xe ngựa ngủ gà ngủ gật. Rõ ràng tâm trạng của Bạch Thiện hôm nay không tốt, tuy rằng trên mặt hắn không biểu hiện ra, nhưng liên tiếp hai tiết học hắn đều giơ tay trả lời câu hỏi, sau đó tranh luận gay gắt với tiên sinh. Đừng nói các bạn học cùng lớp, ngay cả các tiến sĩ giảng bài cũng biết hôm nay tâm trạng hắn không tốt. Người của hiệu thuốc đã sớm vào báo cho Mãn Bảo là xe ngựa của Đại Cát đang đợi nàng bên ngoài, cho nên sau khi khám cho bệnh nhân cuối cùng xong, nàng nhìn thời gian, thấy đã quá giờ ngọ thì thu dọn đồ đạc định đi. Tiểu Trịnh chưởng quầy vội vàng giữ nàng lại: "Tiểu Chu đại phu, cơm nước đều đã làm xong rồi, muội ăn trước rồi hẵng về." Mãn Bảo vác giỏ lên lưng, nói: "Không cần đâu, ở nhà cũng đã phần cơm cho muội rồi, muội cho huynh ăn phần của muội đó, huynh ăn nhiều chút, nói không chừng còn có thể cao thêm đấy." Tiểu Trịnh chưởng quầy: . Mãn Bảo đã vác giỏ chạy đi rồi, Đại Cát vội vàng đặt ghế xuống, đỡ Mãn Bảo lên xe ngựa. Mãn Bảo vén rèm lên nói chuyện với hắn: "Người hiệu thuốc nói huynh đợi từ lúc từ Quốc Tử Giám về đây, có chuyện gì sao ạ?" Đại Cát liền đưa bọc đồ trong lòng cho Mãn Bảo. Mãn Bảo cầm vào trong xe mở ra, cũng mở thư ra đọc lướt một lượt trước, sau đó mới nhíu mày đọc một cách nghiêm túc. Đọc xong rồi nàng mới mở xem những văn thư kia, tìm được một tờ giấy lớn trong một bản tấu chương, bên trên viết chi chít chữa. Mãn Bảo mở ra xem. Nàng còn chưa đọc xong, đã nghe thấy Đại Cát nói: "Mãn tiểu thư, chúng ta về đến nhà rồi." Mãn Bảo thu dọn đồ đạc, bỏ bọc đồ vào trong giỏ rồi rồi cùng vác xuống xe vào nhà. Trang tiên sinh đợi mãi không thấy nàng về nên đã ăn cơm trưa trước rồi, thấy nàng trầm mặt đi vào thì hỏi: "Sao vậy, ai chọc giận con rồi?" Mãn Bảo liền lấy bọc đồ từ trong giỏ ra, nói: "Tiên sinh, Ngụy đại nhân không cứu được hai thích khách kia, hoàng thượng muốn bọn con đi cáo ngự trạng, Ngụy đại nhân đã viết sẵn bản cáo trạng cho bọn con rồi." Nói xong lấy thư ra cho Trang tiên sinh đọc, còn nàng thì tiếp tục trải tờ cáo trạng kia ra xem. Sắc mặt của Trang tiên sinh cũng trầm xuống, hồi lâu sau mới hỏi: "Các con định làm thế nào?" Mãn Bảo cụp mắt nói: "Con không muốn bị trượng đánh, nhưng đây là mục đích vào kinh của bọn con, nếu có thể giải oan thì tất nhiên bọn con phải nghĩ cách đi một chuyến." Sắc mặt Trang tiên sinh không tốt lắm, ông đè thư xuống: "Chờ Thiện Bảo về thì con hỏi hắn xem sao."
Chương 1011: Tự chủ Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 1012: Giao hảo Bấm để xem Bạch Thiện đã vào học được hơn một tháng, tuy rằng trong lớp chia thành ba phái, trong lòng khinh thường lẫn nhau, nhưng thật ra giữa bọn họ cũng không có xung đột quá lớn. Vả lại mọi người đều là những thiếu niên mười mấy tuổi, muốn hòa hợp với họ cũng không khó khăn gì, nếu lớn hơn chút nữa, những chuyện gia tộc mà họ dính líu vào sẽ càng nhiều, ngược lại không dễ hòa hợp. Cho nên hắn muốn hòa nhập vào Quốc Tử Học, nói dễ thì khó, nhưng nói khó, thật ra cũng rất dễ. Trước đây hắn không muốn tốn tâm tư vào việc này lắm, bởi vì phải khiêm tốn mà, ngay cả lý do cũng có sẵn. Nhưng giờ phút này hắn biết mình đã thành cá nằm trên thớt, chỉ còn một hơi thoi thóp, mà bên cạnh còn có một con cá đồng bọn y như vậy, còn có một con ở dưới thùng nước, lúc nào cũng có thể bị vớt ra đặt lên thớt. Vì tính mạng nhỏ bé của ba người bọn họ, Bạch Thiện vẫn rất sẵn lòng tốn tâm tư hạ mình một chút. Thế là ngày hôm sau, hắn liền lấy từ chỗ dì Dung một hộp bánh nguyệt đoàn* ngon nhất mà nàng làm mang đến trường. * Bánh nguyệt đoàn: Tương tự như bánh trung thu, mang ngụ ý đoàn viên tiết trăng tròn. Bạch nhị lang thấy thế thì cũng nhặt lấy một hộp, Mãn Bảo thấy vậy, cũng không khỏi lần sờ lấy một hộp nhét vào lòng. Dì Dung lộ vẻ bất đắc dĩ, vừa chia bánh nguyệt đoàn cho bọn họ, vừa nói: "Lúc trước các con cũng không nói muốn ăn, là thiếu gia dặn dò ta làm nhiều một chút để mang cho bạn học, nên ta mới làm nhiều như vậy. Bây giờ các con chia hết rồi, tiên sinh và Chu ngũ thiếu gia ăn gì?" Mãn Bảo liền nhặt một cái từ trong hộp bánh đặt lên đĩa, "Cái này cho tiên sinh ăn, ngũ ca của con thì không vội, ngày mai làm lại là được." Dì Dung nhìn miếng bánh nguyệt đoàn lẻ loi trên đĩa, hồi lâu không nói gì, "Nhà ai lại bày điểm tâm như thế này?" Như vậy trông quá keo kiệt, chỉ có đúng một cái trên đĩa. Bạch Thiện cũng nhìn thử, gật đầu: "Hình như không đẹp mắt lắm." Thế là nhặt lên đưa cho Bạch nhị lang, "Nè, ngươi mang thẳng đến cho tiên sinh đi." Bạch nhị lang ngơ ngác nhận lấy, Mãn Bảo thúc giục hắn, "Nhanh lên, sắp trễ rồi." Bạch nhị lang liền cầm điểm tâm chạy đến tiểu viên tìm tiên sinh đang tản bộ, mời ông ăn bánh. Trang tiên sinh khó hiểu nhận lấy, thấy thằng nhóc đã chạy biến, liền lắc đầu, nhìn bánh nguyệt đoàn trong tay rồi cắn một miếng. Đây là bánh dì Dung chuẩn bị tối hôm qua, hôm nay trời chưa sáng đã dậy làm, giờ phút này vừa mới ra lò, vẫn còn ấm nóng, cực kỳ ngon. Trang tiên sinh hài lòng gật đầu, đợi tản bộ đến chỗ nhị viện thì bánh cũng đã ăn xong, ông liếc nhìn bàn trong thư phòng, thấy vẫn là bánh quế hoa thường thấy, liền đến nhà bếp hỏi dì Dung, "Vậy bánh nguyệt đoàn đâu?" Dì Dung lau tay nói: "Tiên sinh, bánh nguyệt đoàn mấy người thiếu gia mang đi hết rồi, ngài muốn ăn thì lát nữa tôi làm tiếp." Trang tiên sinh mơ hồ hiểu ra, ".. Mang đi hết rồi?" Dì Dung có chút lo lắng: "Thiếu gia và đường thiếu gia nói muốn mang cho các bạn học, Mãn tiểu thư nói muốn mang cho mấy người Trịnh đại chưởng quầy.." Trang tiên sinh có chút buồn bực. Dì Dung vội nói: "Mãn tiểu thư còn nói, không thể ăn quá nhiều bánh nguyệt đoàn trong một lúc, không thì sẽ bị đầy bụng." Vậy nên chỉ để lại cho ông một cái thôi sao? Trang tiên sinh quyết định lát nữa phải nghiền ngẫm thật kỹ bài tập trung thu mà ông giao cho bọn họ. Mãn Bảo mang một hộp điểm tâm đến Tế Thế Đường, đến giờ ăn trưa mới có thể rảnh rang ăn cùng với họ. Vừa ăn bánh nguyệt đoàn, Đinh đại phu vừa thở dài nói: "Lại một mùa trung thu nữa rồi." Trịnh đại chưởng quầy gật đầu, "Thời gian trôi nhanh quá." Mãn Bảo cắn một miếng bánh nguyệt đoàn, hỏi, "Trung thu ở kinh thành có gì đặc biệt không ạ?" Trịnh đại chưởng quầy liền cười nói: "Cũng giống như Ích Châu các con thôi, ngắm trăng, ăn bữa cơm đoàn viên, ra đường xem đèn hoa, không có gì đặc biệt cả." Mãn Bảo liền gật đầu, vậy là không có gì hiếm lạ, nhưng chắc chắn kinh thành sẽ náo nhiệt hơn thành Ích Châu. Mãn Bảo ăn điểm tâm rồi uống một ngụm nước, hỏi: "Trịnh đại chưởng quầy, gần đây kinh thành có tin tức gì đặc biệt không ạ?" "Có tin tức gì đặc biệt chứ," Trịnh đại chưởng quầy thong thả uống trà: "Gần đây các vương gia đều đến kinh thành, nên kinh thành náo nhiệt hơn chút thôi, nhưng sắp đến trung thu rồi, chẳng ai dám gây ra chuyện quá lớn vào lúc này, con không thấy mấy ngày nay số bệnh nhân bị ngoại thương đến hiệu thuốc chúng ta giảm hẳn sao?" "À phải rồi, nghe nói hôm qua tiểu công tử nhà Ngô quốc công bị ngã gãy chân, hình như Triệu đại phu của Bách Thảo Đường bên cạnh đến chữa thì phải?" Trịnh đại chưởng quầy nói: "Ta hỏi rồi, không quá nghiêm trọng, xương cốt đều ngay ngắn lại rồi, về nằm hai tháng là khỏi." Ông cười nói: "Nghe nói là tự cưỡi ngựa ngã, nhưng thật ra là gặp Đằng vương, hai người vốn có hiềm khích, liền hẹn nhau cùng đua ngựa, kết quả đánh nhau ở trường đua, nên không cẩn thận ngã gãy chân. Ngô tiểu công tử cảm thấy mất mặt nên mới khăng khăng nói là mình tự ngã, hai nhà cũng không muốn vì vậy mà trở mặt, lại không phải vết thương nghiêm trọng gì, gãy một mảnh xương thôi, bèn hời hợt cho qua." Mãn Bảo: ".. Gãy chân còn không phải là vết thương nghiêm trọng ạ?" "Phải xem gãy thành thế nào, phàm là có thể nối lại mà không để lại di chứng gì thì đều không tính là vết thương lớn, nếu nối không tốt mà bị què, cái đó mới gọi là vết thương nghiêm trọng." Lòng Mãn Bảo không khỏi rét run, "Người kinh thành thật đáng sợ." Nàng và Bạch Thiện Bạch nhị lang đánh nhau, nếu đứa nào làm nàng chảy máu thì nàng có thể ghi thù một năm, thù gãy chân như vậy thì nàng phải ghi nhớ cả đời. Mãn Bảo có chút tiếc nuối: "Sao Ích Châu vương không thích đánh nhau nhỉ?" Trịnh đại chưởng quầy: ".. Nói linh tinh gì thế, Ích Châu vương đã lớn tuổi như vậy mà còn đánh nhau thì ra thể thống gì? Con trai ông ấy đánh nhau thì còn được." "Hà Gian quận vương còn nhỏ lắm ạ?" "Cũng không nhỏ nữa, hai mươi mấy rồi," Trịnh đại chưởng quầy nói: "Hắn là con trai út của tiên đế, lúc đương kim đăng cơ thì hắn vẫn con nhỏ, mười hai tuổi đã được phong làm Đằng vương, sau đó liền cùng quý nhân nương nương đến Đằng Châu nhận đất phong. Chỉ là hắn còn nhỏ tuổi, Đằng Châu cách kinh thành cũng không xa, cứ đến dịp lễ tết là lại bị triệu về, cho nên mới quen biết không ít công tử ở kinh thành." Đã quen biết rồi thì sẽ không tránh khỏi va chạm, đều là thanh niên trai tráng, gia thế lại không kém, ngươi không phục ta, ta khinh thường ngươi, chẳng phải sẽ dẫn đến đánh nhau sao? Đôi khi những vết thương nhỏ như này không tiện gọi thái y, liền đến hiệu thuốc mời đại phu, cho nên Trịnh đại chưởng quầy đã quen hết mặt mấy vị công tử đó, bởi vì ông đã chữa đủ thứ vết thương trên tay chân, đầu, bụng và sau lưng bọn họ. Trịnh đại chưởng quầy còn tổng kết một câu, "Chân và bụng là những nơi dễ bị thương nhất, tiếc quá, những chỗ này con đều không thể xem." Mãn Bảo không hề tự giác, hỏi: "Tại sao ạ?" "Bởi vì con là con gái mà." Mãn Bảo: . Mãn Bảo dò la tin tức ở hiệu thuốc, Bạch Thiện cũng đang triển khai cuộc tấn công ở Quốc Tử Học, ăn xong bữa trưa, mọi người có một ít thời gian nghỉ trưa, Bạch Thiện liền mở hộp điểm tâm ra, chia cho Ân Hoặc một cái, sau đó mang số còn lại đến chỗ bọn Bành Chí Nho. Lư Hiểu Phật cũng đang ở đó, hắn mời hai người ăn, bạn cùng lớp đang nói chuyện với Bành Chí Nho và Lư Hiểu Phật cũng thuận tay nhận lấy điểm tâm mà Bạch Thiện đưa cho bọn họ, cắn thử một miếng thì thấy khá ngon, thế là hỏi: "Nguyệt đoàn này là làm theo cách ở Miên Châu các ngươi à?" Bạch Thiện gật đầu, "Gần như thế, bánh này làm theo công thức của Ích Châu.." Thế là mấy người bắt đầu tán gẫu từ chiếc bánh nguyệt đoàn.
Chương 1013: Can gián Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**