Chương 1280: Hướng dẫn
Sắc mặt đang mang vẻ mãn nguyện của Hàn ngũ nương tử vì vừa mới nhìn con trai bỗng trở nên trắng bệch. Nàng không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, khiến cho Lý ma ma đang đứng bên cạnh giật mình nhảy dựng.
Mãn Bảo vội nói với bà: "Không sao đâu, tôi ấn một chút để nàng ấy dễ ra sản dịch thôi."
Hàn ngũ nương tử vốn dĩ đã nhạy cảm hơn người thường, căn bản không chịu nổi cơn đau này. Mãn Bảo mới ấn đến lần thứ hai nàng ấy đã không kìm được mà muốn khóc, Lý ma ma vội vàng an ủi: "Tam phu nhân, trong thời gian ở cữ không được khóc đâu ạ, coi chừng hỏng mắt."
Hàn ngũ nương tử cố nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, khóe mắt rớm lệ, lắc đầu nói: "Không được, đau quá, đau quá. Chu tiểu đại phu, cô đừng ấn nữa."
Mãn Bảo bèn buông tay, thương cảm nhìn nàng ấy: "Không sao, cô nghỉ ngơi một lát, lát nữa tôi ấn lại."
Nàng cũng đã ấn thử trên người hình nộm, nhưng khi ấn lên nó, nó sẽ không có phản ứng gì, chỉ có sự thay đổi của chức năng cơ thể. Nhưng nàng đã đọc trong sách, đúng là cách này hơi đau.
Ban đầu nàng cũng nghĩ chỉ là hơi đau thôi, nhưng sau khi khâu vết thương cho nàng ấy, nàng liền nghĩ, tử cung vừa mới khâu xong, ấn vào đáy tử cung làm sao có thể chỉ hơi đau được?
Dựa trên điều này, Mãn Bảo rất ấm lòng không tiếp tục ấn nữa, mà quyết định mưa dầm thấm lâu, mỗi lần ấn hai cái, ấn nhiều lần là được.
Khoa Khoa cảm thấy, nếu Hàn ngũ nương tử biết được ý nghĩ này của nàng, nhất định sẽ hối hận vì đã kêu đau lúc này.
Mãn Bảo là một đại phu rất quan tâm đến bệnh nhân, thấy nàng ấy đau như vậy, mà nàng lại thực sự rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn dứt khoát suy nghĩ về châm cứu.
Thế là sau khi ấn đi ấn lại mấy lần, thấy Hàn ngũ nương tử thực sự không chịu nổi đau, nàng bèn lấy túi châm ra, thử châm cứu cho nàng ấy để giảm đau..
Sắc mặt của Hàn ngũ nương tử tốt hơn một chút, Lý ma ma bế đứa bé đến, nhỏ giọng nói: "Tam phu nhân, nô tỳ bế đứa bé đến cho vú nuôi cho bú nhé ạ."
Mãn Bảo liếc mắt nhìn rồi lập tức nói: "Đứa bé hơi yếu, hay là cô thử tự cho bú một hai tháng đầu?"
Hàn ngũ nương tử hơi ngẩn người, "Tôi cho bú?"
Mãn Bảo gật đầu, nói: "Sữa non của mẹ tốt cho trẻ hơn, vú nuôi nhà cô thuê bao lâu rồi?"
Hàn ngũ nương tử không nói gì, người có thể chọn làm vú nuôi, đương nhiên là phụ nữ đã sinh con. Nàng ấy thò đầu nhìn con trai mình, có chút luống cuống: "Nhưng tôi không biết cho bú."
Mãn Bảo: "Tôi biết, tôi dạy cô."
Lý ma ma quay đầu nhìn Mãn Bảo vẫn còn để kiểu tóc thiếu nữ, im lặng không nói gì.
Hàn ngũ nương tử lại không nghĩ nhiều như vậy, vụng về bế đứa bé rồi nhìn Mãn Bảo.
Mãn Bảo suy nghĩ một lát rồi nói: "Phải dùng nước ấm lau qua, để đứa bé tự bú là được."
Lý ma ma: ".. Như vậy không tốt đâu, phải xuống sữa trước."
Mãn Bảo: "Ôi chao, đứa bé sẽ giúp cô xuống sữa. Mẹ tôi nói, điều đầu tiên đứa bé học được sau khi sinh ra là mở miệng khóc, mở miệng ăn."
Lý ma ma lại cảm thấy đây là cách làm của nhà nghèo, nhà bình dân ai mà không cho uống một bát đồ bổ lợi sữa trước, rồi mới xuống sữa, sau đó mới cho con bú?
Còn như nhà quyền quý bọn họ, căn bản không cần chủ mẫu tự mình cho bú.
Cho dù là Chu Mãn đề nghị, lúc này Lý ma ma cũng không khuyến khích Hàn ngũ nương tử tự mình cho bú. Nàng ấy vừa mới bị mổ bụng lấy con, nàng ấy có thể tỉnh lại, có thể nói chuyện, còn có thể ngồi dậy được đã là một kỳ tích rồi, lại còn phải tự mình cho bú nữa sao?
Bà cảm thấy như vậy thì tam phu nhân quá vất vả.
Mãn Bảo lại nói với Hàn ngũ nương tử, "Sau khi xuống sữa, tử cung của cô sẽ co lại, giảm chảy máu, có thể hồi phục nhanh hơn. Đã thế còn rất có lợi cho đứa bé."
Nàng liệt kê đủ loại lợi ích, Hàn ngũ nương tử càng động lòng.
Lý ma ma không vui nói: "Chu tiểu đại phu, cô chưa sinh con nên không biết, cho con bú cũng rất vất vả. Đứa bé lớn hơn một chút, sức lực lớn sẽ cắn người đấy."
"Không sao, chẳng phải các người có vú nuôi sao? Qua một hai tháng, Hàn ngũ nương tử hết ở cữ, vết thương hồi phục tốt rồi, đứa bé cũng phát triển ổn định rồi thì để vú nuôi cho bú cũng được."
Lý ma ma: ".. Đến lúc đó ngũ nương tử nhà chúng tôi khỏe lại rồi, ngược lại không để nàng ấy cho bú nữa?"
Mãn Bảo: ".. Đã nói là vì sữa non cả, cũng là để cân bằng âm dương cho ngũ nương tử nhà bà, để nàng ấy hồi phục sau sinh nhanh hơn."
Lý ma ma kinh ngạc, "Ngũ nương tử nhà chúng tôi bây giờ đang bị thương lại phải cho bú sữa? Cái này, cái này.."
Mãn Bảo hồi lâu không nói nên lời, quay người nhìn Hàn ngũ nương tử, "Vậy cô tin tôi, hay là tin bà ấy?"
Trong lòng Hàn ngũ nương tử đương nhiên là tin Mãn Bảo hơn, nhưng nàng ấy cũng không lập tức thể hiện ra, mà áy náy nhìn Lý ma ma rồi nhỏ giọng hỏi Mãn Bảo: "Cho nó bú là có sữa?"
Mãn Bảo gật đầu, "Mấy người đại tỷ và đại tẩu tôi đều cho bú như vậy, tự nhiên sẽ có sữa thôi. Cô thử xem sao, không có thì nói, tôi cũng biết phương thuốc xuống sữa."
Lý ma ma nhìn hai người quyết định chuyện này trong vài câu nói, rồi Mãn Bảo còn bảo người hầu bưng một chậu nước nóng đến.
Hàn ngũ nương tử nén đau nửa người quay đi cởi áo cho con bú, vì xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Cuối cùng Lý ma ma vẫn thở dài một tiếng, tiến lên giúp đỡ, dạy nàng ấy cách bế con..
Miệng đứa bé động đậy, ban đầu còn rất vụng về, sau càng ngày càng linh hoạt, sức lực cũng lớn hơn. Có lẽ vì mãi không bú được sữa, nó vội vàng hừ hừ hai tiếng, trong lòng Hàn ngũ nương tử có một cảm giác kỳ lạ, rồi cảm thấy đứa bé bú được thứ gì đó..
Đứa bé cũng dần an tĩnh lại, Hàn ngũ nương tử nhìn đứa bé trong lòng, cuối cùng cũng có cảm giác an tâm. Nàng ấy ngẩng đầu lên nhìn Mãn Bảo, "Đây là con trai tôi."
Mãn Bảo gật đầu, "Đúng vậy, là con của cô."
Khi Lý tam lang biết chuyện, Hàn ngũ nương tử đã cho con bú xong. Hắn trưng vẻ mờ mịt gãi đầu: "Đã có thể cho con bú rồi sao? Vậy là nàng ấy khỏe rồi?"
Lý ma ma nói với vẻ mặt phức tạp: "Chu tiểu đại phu nói, còn sớm lắm, phải đợi ba ngày nữa mới biết được. Nhưng cho con bú cũng tốt cho tam phu nhân, là chuyện tốt."
Đây là chuyện tốt gì chứ?
Sao lại có chuyện trên người có vết thương mà còn phải vất vả cho con bú?
Đáng tiếc, Mãn Bảo giải thích cho họ họ cũng không hiểu, nhưng Mãn Bảo đề nghị, Hàn ngũ nương tử bằng lòng, họ cũng không cản được.
Thế là, tin tức Hàn ngũ nương tử vừa mổ bụng lấy con chưa được hai tiếng đã đích thân cho con bú lập tức lan truyền khắp Lý phủ.
Các phu nhân Lý phủ vốn đã bị Hàn đại nương tử đuổi đi lại không nhịn được mà đến sân viện thăm dò, muốn tận mắt nhìn Hàn ngũ nương tử.
Lần nào sinh con họ chẳng đau chết đi sống lại?
Nếu như mổ bụng lấy con còn dễ dàng hơn sinh thường của họ..
Nghe nói khi Hàn ngũ nương tử mổ bụng lấy con thì hôn mê, không có cảm giác gì, từ lúc rạch dao đến khi lấy con chưa đến nửa khắc.
Nửa khắc đồng hồ thôi à, ai sinh con lại chẳng phải mất mấy canh giờ chứ?
Người sinh con đầu lòng, đau suốt một ngày một đêm là chuyện thường, vậy mà Hàn ngũ nương tử chỉ mất nửa khắc là xong ư?
Ngay cả Hàn đại nương tử, người chứng kiến toàn bộ quá trình, cũng bị chấn động đến mức trầm ngâm suy nghĩ. Mãi đến khi nàng thấy Mãn Bảo ấn nhẹ lên bụng muội muội mình để giúp đẩy sản dịch ra ngoài, nàng mới hoàn hồn lại.
Sau đó, muội muội nàng muốn ăn gì đó, nhưng Mãn Bảo lại ngăn, chỉ cho phép nếu đói quá thì uống một ngụm nước ấm, tuyệt đối không được ăn thêm gì khác.
Lúc này Hàn đại nương tử mới hiểu vì sao Chu Mãn lại ở lại qua đêm - Nếu đổi thành người khác, chắc chắn không ai ngăn nổi Hàn ngũ nương tử đang đói bụng.
Mãn Bảo vội nói với bà: "Không sao đâu, tôi ấn một chút để nàng ấy dễ ra sản dịch thôi."
Hàn ngũ nương tử vốn dĩ đã nhạy cảm hơn người thường, căn bản không chịu nổi cơn đau này. Mãn Bảo mới ấn đến lần thứ hai nàng ấy đã không kìm được mà muốn khóc, Lý ma ma vội vàng an ủi: "Tam phu nhân, trong thời gian ở cữ không được khóc đâu ạ, coi chừng hỏng mắt."
Hàn ngũ nương tử cố nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, khóe mắt rớm lệ, lắc đầu nói: "Không được, đau quá, đau quá. Chu tiểu đại phu, cô đừng ấn nữa."
Mãn Bảo bèn buông tay, thương cảm nhìn nàng ấy: "Không sao, cô nghỉ ngơi một lát, lát nữa tôi ấn lại."
Nàng cũng đã ấn thử trên người hình nộm, nhưng khi ấn lên nó, nó sẽ không có phản ứng gì, chỉ có sự thay đổi của chức năng cơ thể. Nhưng nàng đã đọc trong sách, đúng là cách này hơi đau.
Ban đầu nàng cũng nghĩ chỉ là hơi đau thôi, nhưng sau khi khâu vết thương cho nàng ấy, nàng liền nghĩ, tử cung vừa mới khâu xong, ấn vào đáy tử cung làm sao có thể chỉ hơi đau được?
Dựa trên điều này, Mãn Bảo rất ấm lòng không tiếp tục ấn nữa, mà quyết định mưa dầm thấm lâu, mỗi lần ấn hai cái, ấn nhiều lần là được.
Khoa Khoa cảm thấy, nếu Hàn ngũ nương tử biết được ý nghĩ này của nàng, nhất định sẽ hối hận vì đã kêu đau lúc này.
Mãn Bảo là một đại phu rất quan tâm đến bệnh nhân, thấy nàng ấy đau như vậy, mà nàng lại thực sự rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn dứt khoát suy nghĩ về châm cứu.
Thế là sau khi ấn đi ấn lại mấy lần, thấy Hàn ngũ nương tử thực sự không chịu nổi đau, nàng bèn lấy túi châm ra, thử châm cứu cho nàng ấy để giảm đau..
Sắc mặt của Hàn ngũ nương tử tốt hơn một chút, Lý ma ma bế đứa bé đến, nhỏ giọng nói: "Tam phu nhân, nô tỳ bế đứa bé đến cho vú nuôi cho bú nhé ạ."
Mãn Bảo liếc mắt nhìn rồi lập tức nói: "Đứa bé hơi yếu, hay là cô thử tự cho bú một hai tháng đầu?"
Hàn ngũ nương tử hơi ngẩn người, "Tôi cho bú?"
Mãn Bảo gật đầu, nói: "Sữa non của mẹ tốt cho trẻ hơn, vú nuôi nhà cô thuê bao lâu rồi?"
Hàn ngũ nương tử không nói gì, người có thể chọn làm vú nuôi, đương nhiên là phụ nữ đã sinh con. Nàng ấy thò đầu nhìn con trai mình, có chút luống cuống: "Nhưng tôi không biết cho bú."
Mãn Bảo: "Tôi biết, tôi dạy cô."
Lý ma ma quay đầu nhìn Mãn Bảo vẫn còn để kiểu tóc thiếu nữ, im lặng không nói gì.
Hàn ngũ nương tử lại không nghĩ nhiều như vậy, vụng về bế đứa bé rồi nhìn Mãn Bảo.
Mãn Bảo suy nghĩ một lát rồi nói: "Phải dùng nước ấm lau qua, để đứa bé tự bú là được."
Lý ma ma: ".. Như vậy không tốt đâu, phải xuống sữa trước."
Mãn Bảo: "Ôi chao, đứa bé sẽ giúp cô xuống sữa. Mẹ tôi nói, điều đầu tiên đứa bé học được sau khi sinh ra là mở miệng khóc, mở miệng ăn."
Lý ma ma lại cảm thấy đây là cách làm của nhà nghèo, nhà bình dân ai mà không cho uống một bát đồ bổ lợi sữa trước, rồi mới xuống sữa, sau đó mới cho con bú?
Còn như nhà quyền quý bọn họ, căn bản không cần chủ mẫu tự mình cho bú.
Cho dù là Chu Mãn đề nghị, lúc này Lý ma ma cũng không khuyến khích Hàn ngũ nương tử tự mình cho bú. Nàng ấy vừa mới bị mổ bụng lấy con, nàng ấy có thể tỉnh lại, có thể nói chuyện, còn có thể ngồi dậy được đã là một kỳ tích rồi, lại còn phải tự mình cho bú nữa sao?
Bà cảm thấy như vậy thì tam phu nhân quá vất vả.
Mãn Bảo lại nói với Hàn ngũ nương tử, "Sau khi xuống sữa, tử cung của cô sẽ co lại, giảm chảy máu, có thể hồi phục nhanh hơn. Đã thế còn rất có lợi cho đứa bé."
Nàng liệt kê đủ loại lợi ích, Hàn ngũ nương tử càng động lòng.
Lý ma ma không vui nói: "Chu tiểu đại phu, cô chưa sinh con nên không biết, cho con bú cũng rất vất vả. Đứa bé lớn hơn một chút, sức lực lớn sẽ cắn người đấy."
"Không sao, chẳng phải các người có vú nuôi sao? Qua một hai tháng, Hàn ngũ nương tử hết ở cữ, vết thương hồi phục tốt rồi, đứa bé cũng phát triển ổn định rồi thì để vú nuôi cho bú cũng được."
Lý ma ma: ".. Đến lúc đó ngũ nương tử nhà chúng tôi khỏe lại rồi, ngược lại không để nàng ấy cho bú nữa?"
Mãn Bảo: ".. Đã nói là vì sữa non cả, cũng là để cân bằng âm dương cho ngũ nương tử nhà bà, để nàng ấy hồi phục sau sinh nhanh hơn."
Lý ma ma kinh ngạc, "Ngũ nương tử nhà chúng tôi bây giờ đang bị thương lại phải cho bú sữa? Cái này, cái này.."
Mãn Bảo hồi lâu không nói nên lời, quay người nhìn Hàn ngũ nương tử, "Vậy cô tin tôi, hay là tin bà ấy?"
Trong lòng Hàn ngũ nương tử đương nhiên là tin Mãn Bảo hơn, nhưng nàng ấy cũng không lập tức thể hiện ra, mà áy náy nhìn Lý ma ma rồi nhỏ giọng hỏi Mãn Bảo: "Cho nó bú là có sữa?"
Mãn Bảo gật đầu, "Mấy người đại tỷ và đại tẩu tôi đều cho bú như vậy, tự nhiên sẽ có sữa thôi. Cô thử xem sao, không có thì nói, tôi cũng biết phương thuốc xuống sữa."
Lý ma ma nhìn hai người quyết định chuyện này trong vài câu nói, rồi Mãn Bảo còn bảo người hầu bưng một chậu nước nóng đến.
Hàn ngũ nương tử nén đau nửa người quay đi cởi áo cho con bú, vì xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Cuối cùng Lý ma ma vẫn thở dài một tiếng, tiến lên giúp đỡ, dạy nàng ấy cách bế con..
Miệng đứa bé động đậy, ban đầu còn rất vụng về, sau càng ngày càng linh hoạt, sức lực cũng lớn hơn. Có lẽ vì mãi không bú được sữa, nó vội vàng hừ hừ hai tiếng, trong lòng Hàn ngũ nương tử có một cảm giác kỳ lạ, rồi cảm thấy đứa bé bú được thứ gì đó..
Đứa bé cũng dần an tĩnh lại, Hàn ngũ nương tử nhìn đứa bé trong lòng, cuối cùng cũng có cảm giác an tâm. Nàng ấy ngẩng đầu lên nhìn Mãn Bảo, "Đây là con trai tôi."
Mãn Bảo gật đầu, "Đúng vậy, là con của cô."
Khi Lý tam lang biết chuyện, Hàn ngũ nương tử đã cho con bú xong. Hắn trưng vẻ mờ mịt gãi đầu: "Đã có thể cho con bú rồi sao? Vậy là nàng ấy khỏe rồi?"
Lý ma ma nói với vẻ mặt phức tạp: "Chu tiểu đại phu nói, còn sớm lắm, phải đợi ba ngày nữa mới biết được. Nhưng cho con bú cũng tốt cho tam phu nhân, là chuyện tốt."
Đây là chuyện tốt gì chứ?
Sao lại có chuyện trên người có vết thương mà còn phải vất vả cho con bú?
Đáng tiếc, Mãn Bảo giải thích cho họ họ cũng không hiểu, nhưng Mãn Bảo đề nghị, Hàn ngũ nương tử bằng lòng, họ cũng không cản được.
Thế là, tin tức Hàn ngũ nương tử vừa mổ bụng lấy con chưa được hai tiếng đã đích thân cho con bú lập tức lan truyền khắp Lý phủ.
Các phu nhân Lý phủ vốn đã bị Hàn đại nương tử đuổi đi lại không nhịn được mà đến sân viện thăm dò, muốn tận mắt nhìn Hàn ngũ nương tử.
Lần nào sinh con họ chẳng đau chết đi sống lại?
Nếu như mổ bụng lấy con còn dễ dàng hơn sinh thường của họ..
Nghe nói khi Hàn ngũ nương tử mổ bụng lấy con thì hôn mê, không có cảm giác gì, từ lúc rạch dao đến khi lấy con chưa đến nửa khắc.
Nửa khắc đồng hồ thôi à, ai sinh con lại chẳng phải mất mấy canh giờ chứ?
Người sinh con đầu lòng, đau suốt một ngày một đêm là chuyện thường, vậy mà Hàn ngũ nương tử chỉ mất nửa khắc là xong ư?
Ngay cả Hàn đại nương tử, người chứng kiến toàn bộ quá trình, cũng bị chấn động đến mức trầm ngâm suy nghĩ. Mãi đến khi nàng thấy Mãn Bảo ấn nhẹ lên bụng muội muội mình để giúp đẩy sản dịch ra ngoài, nàng mới hoàn hồn lại.
Sau đó, muội muội nàng muốn ăn gì đó, nhưng Mãn Bảo lại ngăn, chỉ cho phép nếu đói quá thì uống một ngụm nước ấm, tuyệt đối không được ăn thêm gì khác.
Lúc này Hàn đại nương tử mới hiểu vì sao Chu Mãn lại ở lại qua đêm - Nếu đổi thành người khác, chắc chắn không ai ngăn nổi Hàn ngũ nương tử đang đói bụng.

