Chương 1100: Khí nghẽn
Mãn Bảo liền thu tay lại, nhìn hoàng hậu nói: "Nương nương, tôi có thể kiểm tra kỹ lưỡng cho ngài được không?"
Hoàng hậu ngẩn người một chút rồi gật đầu, "Đương nhiên là được."
Nàng quay đầu nhìn Thượng cô cô, cũng thấy hoàng đế đứng ở phía dưới, nàng đang định đứng dậy hành lễ thì hoàng đế đã khẽ đưa tay ra hiệu.
Hoàng hậu liền mỉm cười, lại tựa lưng xuống.
Thượng cô cô buông màn xuống, không đi ra ngoài mà đứng một bên nhìn Mãn Bảo.
Tiểu Trịnh chưởng quầy đã nhanh nhẹn lùi lại hai bước, cúi đầu đứng một bên.
Mãn Bảo liền đưa tay sờ lên cổ hoàng hậu, Thượng cô cô giật mình, không khỏi nghiêng người tới, hoàng hậu nhàn nhạt liếc nàng một cái, nàng liền lại đứng thẳng người, chỉ là sống lưng vẫn căng thẳng nhìn chằm chằm Mãn Bảo.
Mãn Bảo sờ cổ nàng từng chút một rồi hỏi, "Chỗ này đau không?"
Hoàng hậu khi thì nói không đau, khi thì nói đau, Mãn Bảo liền tìm được chỗ không thoải mái, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên trên, hỏi: "Khi phát bệnh, chỗ này có cảm giác gì?"
Hoàng hậu cẩn thận hồi tưởng lại, tỉ mỉ trả lời.
Mãn Bảo nói: "Ngài há miệng ra, tôi xem cổ họng của ngài một chút, như vầy nè - a - một tiếng, có đèn nến không?"
Ánh đèn nến chiếu tới cũng có hạn, nhưng mà, vọng văn vấn thiết nàng có thể dùng được đều đã dùng, Mãn Bảo nhìn chằm chằm hoàng hậu với vẻ mặt suy tư.
Các thái y đang chờ ở bên ngoài màn cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía màn, vểnh tai lắng nghe.
Mãn Bảo do dự một chút rồi vẫn không nhịn được, "Nương nương, tôi có thể sờ bụng và ngực của ngài được không?"
Đám thái y:.
Hoàng hậu cũng hơi ngẩn người, sau đó khẽ cười một tiếng, nói: "Có thể."
Mãn Bảo nhẹ nhàng ấn vào bụng nàng, hỏi: "Chỗ này đau không?"
Hoàng hậu đau kêu thành tiếng, nói: "Ho nhiều thì đau."
Mãn Bảo khẽ gật đầu, kiểm tra xong bụng lại đi sờ ngực nàng, hỏi nàng cảm giác khi ho và khó thở.
Mãn Bảo tỉ mỉ hỏi xong, đợi hoàng hậu chỉnh sửa lại quần áo, thấy sắc mặt nàng ửng hồng, ho không ngừng, vội vàng vuốt lưng cho nàng, ngẫm nghĩ, bảo Thượng cô cô mở màn ra, nàng quay đầu lại đưa tay về phía tiểu Trịnh chưởng quầy, "Lấy túi kim ạ."
Tiểu Trịnh chưởng quầy vừa nháy mắt ra hiệu cho nàng, vừa đưa tay rất chậm để trì hoãn. Chữa bệnh cho quý nhân không phải chữa như vậy đâu, phải biện chứng trước, kê đơn thuốc trước mới được, cho dù muốn châm cứu, cũng phải thông qua sự đồng ý của Thái y viện đã.
Thái tử đã lo lắng tiến lên đỡ lấy mẫu thân đang ho không ngừng, một đám người nhỏ tuổi phía sau hắn cũng ào ào lên theo, hoàng đế cũng không khỏi quan tâm tới gần, vừa quay đầu lại thấy tiểu Trịnh chưởng quầy rề rà như vậy, bèn nhíu mày quát: "Đưa cho nàng!"
Tiểu Trịnh chưởng quầy ngẩng đầu nhìn hắn, vì hoàng đế mặc thường phục, lại chưa từng gặp hoàng đế, cho nên tiểu Trịnh chưởng quầy không nhận ra hắn.
Đã không nhận ra, nên tuy rằng chắc chắn ở trong cung hắn có địa vị cao hơn mình, thì hắn cũng không thể nghe theo hắn được.
Tất nhiên Mãn Bảo cũng thấy được ánh mắt của hắn, nàng trực tiếp đứng dậy đi tìm túi kim, sau đó nhỏ giọng giải thích: "Muội chỉ châm hai huyệt đạo thôi, để nàng hô hấp thông thuận hơn chút."
Mãn Bảo lấy túi kim rồi lấy kim ra, hơi kéo vạt áo của hoàng hậu rồi châm xuống.
Thượng cô cô há hốc mồm, vội vàng buông màn xuống, chỉ để thái tử và hoàng đế ở bên trong, những người khác bị cách ly ở bên ngoài.
Nhị hoàng tử và những người khác khi thấy Mãn Bảo kéo vạt áo hoàng hậu ra thì đã lùi lại một bước, nhưng tam hoàng tử lại không sợ, còn vén màn lên chen vào.
Ba cha con đều quan tâm nhìn hoàng hậu.
Mãn Bảo châm cho hoàng hậu hai châm, hô hấp của nàng chậm rãi thông thuận trở lại, cũng dừng ho.
Mãn Bảo nói: "Lấy chút nước ấm cho nàng nhuận họng."
Thượng cô cô vội vàng lấy một chén trà tới, Mãn Bảo thấy vậy nhíu mày, "Nàng ho không nên uống trà, phải uống nước lọc."
Thượng cô cô liếc nhìn nàng, vội vàng đi lấy nước ấm tới, thấy Mãn Bảo gật đầu liền cho hoàng hậu uống.
Nhuận họng rồi, hô hấp thông thuận trở lại, hoàng hậu liền không ho nữa, nàng cười với Mãn Bảo rồi nói: "Quả nhiên là thần y, ta đã thấy khỏe hơn hẳn."
Mãn Bảo lại lắc đầu, "Chỉ là tạm thời thôi, các thái y khác chắc chắn cũng có thể làm được."
Nhưng chỉ e là bọn họ không tiện làm.
Thái tử vội vàng hỏi: "Có thể trị tận gốc không?"
Mãn Bảo dừng lại một chút rồi lắc đầu, "Ít nhất hiện giờ tôi không thể trị tận gốc được."
Thái tử nổi giận, "Cái gì gọi là hiện giờ không trị tận gốc được?"
"Tôi còn chưa học đến cái này mà."
Thái tử: "Vậy thì giờ đi học!"
"Học với ai chứ," Mãn Bảo nói: "Có loại y thuật này hay không còn chưa biết nữa là."
Thái tử lập tức bị nàng làm nghẹn họng.
Mãn Bảo vội vàng an ủi hắn: "Ngài đừng sốt ruột, đợi tôi về tra sách y, đúng rồi, các thái y cũng không có cách nào sao?"
Mãn Bảo quyết định ra ngoài trao đổi với các thái y, nàng xoay người định đi ra ngoài, lập tức chạm mặt với hoàng đế.
Trí nhớ của Mãn Bảo xưa nay vẫn tốt, tuy rằng không đạt tới mức đã gặp là không quên, nhưng người đã gặp, đặc biệt là đã gặp mấy lần, hơn nữa còn ở chung một buổi tối thì vẫn còn ấn tượng rất sâu.
Nàng "Ơ" một tiếng, thấy người quen thuộc này khẽ nghiêng đầu tránh ánh mắt của nàng, liền ngó đầu lên nhìn hắn.
Hoàng đế khẽ ho một tiếng, ngẩng đầu nhìn đỉnh màn.
Mãn Bảo liền nghiêng đầu nhìn hắn, rốt cuộc cũng phát hiện điểm bất thường, "Sao ngài cũng ở trong màn?"
Thượng cô cô muốn quát nàng, nhưng vừa thấy thần sắc của hoàng đế liền cũng đoán được cái gì, lập tức cúi đầu đứng im một góc.
Mãn Bảo không ngốc, liếc nhìn thái tử và cái tên mập mạp bên cạnh hắn, lại nhìn Lý nhị lang trông khá giống bọn họ, không khỏi chớp chớp mắt.
Mãn Bảo từ trên giường đứng lên, do dự hành một lễ, "Hoàng thượng?"
Hoàng đế liền húng hắng một tiếng, khẽ giơ tay nói: "Miễn lễ, ngươi nói xem hoàng hậu bị bệnh gì, nếu không thể trị tận gốc, vậy trị tạm thời chắc cũng được chứ?"
Mãn Bảo liếc nhìn hắn, rồi lại liếc nhìn hắn cái nữa, gật đầu nói: "Vẫn có thể khống chế được, hoàng hậu bị khí nghẽn*, chỉ là quá lâu rồi, không dễ trị."
* Khí nghẽn: Hình như là bệnh hen suyễn.
Các thái y đang chờ ở bên ngoài nghe thấy thế thì không khỏi đấm nắm tay vào lòng bàn tay, không sai, đúng là không dễ trị mà.
Hai năm trước, Hoàng hậu đã phát bệnh nặng một lần rồi, lần đó may mắn cứu sống, ai biết năm nay sau xuân nàng lại phát bệnh, hơn nữa cứ gián đoạn mãi mà không trị khỏi, khoảng thời gian này còn ngày càng nghiêm trọng hơn.
Mãn Bảo lại không nhịn được liếc hoàng đế một cái, lúc này mới ra khỏi màn đi bàn bạc bệnh tình với các thái y.
Người ngoài vừa đi, thái tử liền không khách khí nhìn về phía cha mình, hỏi: "Phụ thân và Chu Mãn này quen biết?"
Hoàng đế liếc hắn một cái, không trả lời hắn, mà ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay hoàng hậu, ôn nhu hỏi, "Tử Đồng cảm thấy thế nào rồi?"
Hoàng hậu cười với hắn, khẽ nói: "Khỏe hơn nhiều rồi, ít nhất đã không ho nữa."
Hoàng đế thở dài, "Sớm biết nàng hữu dụng thì đã sớm tuyên nàng vào cung rồi, cũng không biết Thái y viện chữa bệnh kiểu gì mà còn không bằng một tiểu nương tử."
"Không trách họ được," Hoàng hậu nhẹ giọng nói: "Ít nhiều cũng có chút bất tiện, có rất nhiều cách bọn họ cũng không tiện làm."
Hoàng đế thoáng nhìn hai cây châm đâm trong vạt áo nàng, không nói nữa.