Bạn được Con Gái Xứ Quảng mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
125,842 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1170: Nỗ lực sống (1)​


Phó Văn Vân đang nhai viên thuốc nghe thế thì khựng lại, ngậm thuốc hỏi: "Còn xoay lại được à?"

Tuy Mãn Bảo chưa từng xoay ngôi thai bao giờ, nhưng đã nghe nói về các ca bệnh này từ chỗ Kỷ đại phu, sau đó còn đặc biệt tìm thầy Mạc để tìm hiểu, nên nàng gật đầu chắc nịch: "Đương nhiên là được!"

Trong lòng tuy có chút lo lắng, nàng cũng chưa từng làm bao giờ, nhưng thầy Mạc đã nói, là bác sĩ, dù trong lòng có hoảng sợ đến đâu cũng không được để bệnh nhân nhìn thấy.

Bởi vì nếu ngay cả bản thân mình còn không có lòng tin, thì bệnh nhân càng không có lòng tin vào đại phu.

Niềm tin của bệnh nhân rất quan trọng, đôi khi một ý niệm mạnh mẽ có thể cứu một mạng người.

Thấy vẻ mặt Mãn Bảo quả quyết, Phó Văn Vân cũng có thêm chút tự tin, Thu Nguyệt bên cạnh vội nói: "Tiểu thư, bây giờ Mãn tiểu thư giỏi lắm, nàng chính là vị tiểu thần y mà chúng ta nghe nói khi mới vào kinh thành, lợi hại lắm đó."

Phó Văn Vân lộ ra nụ cười: "Tiểu thần y nổi danh ở kinh thành lại là muội?"

Mãn Bảo gật đầu.

Phó Văn Vân nằm trên gối, nở nụ cười yếu ớt, trong mắt ngấn lệ: "Thật tốt.."

Bà đỡ bị chặn ở ngoài năm bước kêu ai da ai da, lo lắng nói: "Các người còn rảnh mà nói chuyện à, nước ối sắp chảy hết rồi, không cứu đứa bé nhanh thì nó sẽ chết vì ngạt đấy."

Phó Văn Vân cụp mắt nhìn cái bụng cao ngất của mình, đưa tay muốn sờ, nhưng phát hiện trên đó cắm rất nhiều châm, nhất thời không biết nên đặt tay vào đâu.

Mãn Bảo nắm lấy tay nàng an ủi: "Không sao đâu Phó nhị tỷ tỷ, châm của muội sẽ bảo vệ đứa bé, tỷ cứ thả lỏng, lấy lại hơi đã, rồi chúng ta bắt đầu."

Mãn Bảo xem giờ, quay đầu hỏi Thu Nguyệt: "Đi lấy ít lát sâm cho Phó nhị tỷ tỷ ngậm, thứ đó bổ khí, lát nữa cần dùng đến."

Thu Nguyệt run run môi nói: "Lát, lát sâm hết rồi.."

Xuân Thảo nghiến răng nói: "Hôm trước đại gia bị bệnh, lão phu nhân đã dùng hết rồi."

Mãn Bảo bèn nói với Xuân Thảo: "Cô đi ra tiền viện tìm Đào đại phu, gói thuốc khẩn cấp đang để chỗ dược đồng Tiểu Thược của ta, cô đi hỏi hắn, hắn có."

Rồi lại nhìn bà đỡ nói: "Đi lấy nước nóng đến, tôi muốn rửa tay."

Bà đỡ: "Cô.."

Mặt Mãn Bảo trầm xuống, mày nhíu lại, lạnh lùng nói: "Bà có biết người đang nằm trên giường là ai không? Nhà này làm quan, nhưng nhà mẹ đẻ của nàng cũng làm quan! Bà dám dùng kéo rạch bụng nàng, có tin sau này tôi đến nha môn tố cáo bà mưu tài hại mệnh?"

Bà đỡ nói: "Cô nương, cô đừng dọa tôi, là lão phu nhân Nhạc gia nói phải giữ đứa nhỏ.."

"Nhưng bà ấy cũng đâu có nói là không giữ người lớn, đợi người thân của nàng tìm đến, bà xem bà ấy che cho bà, hay là đẩy bà ra."

Thu Nguyệt lập tức nói: "Bây giờ lão gia nhà chúng tôi là huyện lệnh huyện Thái Ninh, sắp được thăng chức làm tư mã Kiến Châu rồi, bà dám hại tiểu thư nhà chúng tôi, dù có liều cái mạng này tôi cũng phải kiện chết bà."

Nàng nói: "Tôi không cần biết lão phu nhân phân phó thế nào, tóm lại là do bà hại chết tiểu thư nhà tôi."

Sắc mặt bà đỡ biến đổi, lúc này mới hoảng sợ vứt cái kéo trong tay xuống, quay người định đi.

Mãn Bảo lập tức nói: "Bà đi đâu đấy? Bà ra phía trước mà xem có ra được không."

Bà đỡ vừa giận vừa oan, ngồi phịch xuống đất nói: "Các người thần tiên đánh nhau, lại lôi tiểu quỷ chúng tôi ra chịu tội."

Mãn Bảo cười lạnh: "Nếu bà không vì tiền, sản phụ giờ vẫn khỏe mạnh, bà dựa vào đâu mà đòi rạch bụng nàng ấy? Đừng nói như mình vô tội thế, mau đi bưng nước nóng đến đây, giúp tôi cùng nhau đỡ đứa bé ra, cả mẹ lẫn con đều giữ được, chẳng phải bà càng có lợi hơn sao?"

Bà đỡ tuy không cho rằng Chu Mãn có thể giữ được cả sản phụ và đứa bé, cảm thấy khả năng cao là nàng sẽ làm nghẹt chết đứa bé rồi sau đó cho uống một bát thuốc để đẩy đứa bé ra, nhưng lúc này cũng không dám cãi lại, lau nước mắt rồi chạy ra ngoài, đến bếp bưng nước nóng về.

Mãn Bảo xoay châm, thấy sắc mặt Phó Văn Vân sau khi uống thuốc đã có chút thay đổi, bèn rút châm ra đổi một bộ châm pháp khác.

Nàng quay người rửa tay, xắn tay áo lên, rửa sạch từng ngón tay, lau khô bằng vải bố trắng tinh..

Sau đó bước lên trước, nói với Phó Văn Vân: "Phó nhị tỷ tỷ, tỷ đừng căng thẳng, thả lỏng rồi đợi muội đẩy.."

Mãn Bảo tuổi còn nhỏ, tay rất nhỏ, hơn nữa vì từ nhỏ đã học y nên tay cũng khá linh hoạt, vào thời khắc cuối cùng trước khi ra tay, ý thức của nàng lại chìm vào hệ thống xem lại các chú ý khi đỡ đẻ, xác nhận mình không bỏ sót gì thì mới đưa tay ra..

Phó Văn Vân đau đến nghiến chặt răng, nhắm chặt mắt không kêu thành tiếng, Mãn Bảo vừa nhẹ nhàng đẩy đứa bé, vừa an ủi: "Thả lỏng, thả lỏng, sẽ không sao đâu.."

Mãn Bảo mồ hôi đầy đầu xoay chuyển đứa bé, một hồi sau cũng xoay được đầu đứa bé trở lại, ngón tay nàng nhẹ nhàng vòng quanh cổ đứa bé, thở phào một hơi, rút tay ra, nguy hiểm thật, không bị dây rốn quấn cổ, nếu không, nàng thật sự chỉ có thể bỏ con giữ mẹ..

Tình huống của Phó Văn Vân không thể chống đỡ nổi đến khi mổ bụng lấy con..

Thu Nguyệt kinh hô một tiếng: "Mãn tiểu thư, tiểu thư nhà chúng tôi ngất rồi."

Mãn Bảo không kịp rửa tay, trực tiếp đổichaam, đợi Phó Văn Vân từ từ tỉnh lại, nàng mới nhìn ra ngoài: "Lát sâm còn chưa đến sao?"

Thu Nguyệt nghiến răng, quay người chạy ra ngoài..

Bà đỡ vội vàng đổi một chậu nước cho Mãn Bảo, thấy tình hình này thì không nhịn được nói: "E là lát sâm tạm thời chưa vào được ngay đâu, hay là dùng đường đỏ nấu hai quả trứng cho nàng uống đi.."

Mãn Bảo cắn răng, quay người mở hòm thuốc, lấy ra ít thuốc đã được gói thành từng gói nhỏ bên trong, nói: "Trong này có hoàng kỳ, táo đỏ và các thứ bổ khí, bà lập tức đi nấu, chỉ là thời gian không kịp rồi, lửa lớn, lấy nước cốt này nấu trứng gà đường đỏ, có còn hơn không vậy."

Bà đỡ nhận lấy, quay người đi ra, bếp lò trong bếp đều nóng, nước sôi cũng luôn chuẩn bị sẵn, lúc này cũng không câu nệ gì lửa nhỏ, lửa to nữa, quan trọng nhất là nhanh.

Mãn Bảo không để Phó Văn Vân dùng sức, thấy nàng nhắm mắt, liền sờ vào sống lưng nàng, thấy cả người mềm nhũn, mồ hôi trên người nhễ nhại, liền biết vừa rồi đã đến cực hạn của nàng.

Mãn Bảo do dự một chút, nhớ tới dược hiệu của viên thuốc ở Tế Thế Đường, nhất thời có chút đắn đo.

Phó Văn Vân vốn thông minh, tuy nhiều năm không gặp Mãn Bảo, nhưng họ chưa từng ngừng thư từ qua lại, nàng vừa nhìn đã biết nàng đang nghĩ gì.

Nàng khẽ nhấc tay lên, nhẹ nhàng đặt lên tay Mãn Bảo, khẽ nói: "Mãn Bảo, nếu muội có cách thì cứ dùng đi, lúc này cũng không cần cân nhắc có hậu quả hay không hậu quả nữa, ta muốn sống, ta cũng muốn con ta sống."

Mãn Bảo cắn răng, rút châm trên người nàng ra, nói: "Phó nhị tỷ tỷ, thuốc tỷ vừa uống là để bảo mệnh, dược hiệu của thuốc sẽ từ từ mà đến, nếu dùng châm kích thích dược tính, sợ là sẽ có hại cho nền tảng cơ thể của tỷ."

Phó Văn Vân hơi mỉm cười nói: "Mạng còn sắp không có, còn chú trọng nền tảng gì chứ? Muội mau đặt châm đi."

Mãn Bảo thấy ý nàng đã quyết, mà bản thân nàng cũng thiên về hướng này, bèn lập tức đặt châm trong tay xuống.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back